Yêu Thêm Lần nữa (Bài có đủ yếu tố cần và đủ về đề bài Admin ra nhá)
"Đi hết cuộc đời không ai tốt về mẹ"
Tôi đi qua cánh cừa nhà thờ. Trong phòng, những đứa trẻ đang ngồi lặng im trên những tấm thảm nhạt màu, chúng lắng nghe những lời dạy của Phật. Thật không biết bao lâu rồi tôi không đến đây, nơi đã từng là tuổi thơ của tôi. Tôi đã từng như chúng, ngoan ngoan hướng đôi mắt to tròn lên những bức tranh vẽ bằng tay của các vị sư. Những bức tranh nói về tình mẫu tử bao la. Tôi cũng từng yêu quý những giai điệu thân thuộc về người mẹ, nhưng bây giờ thì không.
Bạn thắc mắc đúng không? Mẹ của tôi. Cũng như những người mẹ khác, mẹ yêu tôi, yêu tôi hơn chính bản thân mình. Mẹ hay đưa tôi đến nhà thờ, để tôi lắng nghe những lời Phật dạy. Tuổi thơ của tôi có mẹ, không có ba, nhưng tôi lại nhận được tình cảm nhiều hơn người khác. Mẹ thay ba gánh vác nhiệm vụ, giúp tôi sống trong sự bình yên, không sự bàn tán kì thị hay sự chọc ghẹo từ đám bạn nhỏ tuổi.
Khi tôi hai tuổi, mẹ chuyển về sống ở làng. Mẹ nhận được sự kì thị của những con người lạc hậu quê mùa. Nhưng nhờ đức tính cần cù của mẹ, mọi người xung quanh dần dần yêu quý mẹ. Cuộc sống của mẹ con tôi dần dần ổn định.
Thời gian qua nhanh, mẹ tôi cứ già đi sau mỗi xuân, còn tôi cứ rời xa tuổi thơ của mình bên mẹ và nhà thờ.
Năm tôi lên chín, một tai nan đã gần như cướp mất cuộc sống của tôi. Khi những bệnh viện và thầy thuốc ở quê bó tay. Tôi hôn mê, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau của mẹ, một nỗi đau quá sức tưởng tượng, có lẽ sẽ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời mẹ. Mẹ đưa tôi lên tỉnh, một mình làm việc để trang trải viện phí. Có lúc tôi muốn tim mình ngừng đập, đẻ mẹ không còn vất vả như thế nữa. Tôi tỉnh lại, mẹ cũng già đi.Tuổi xuân của mẹ mất đi vì tôi.
Năm tôi 14 tuổi. Khi cuộc sống của chúng tôi như xưa. Một sự cố đã xảy ra, khiến tình yêu của tôi dành cho mẹ càng lớn. Đêm ấy, khi những tiếng sột soạt phá tan giấc ngủ của tôi. Tôi khẽ gọi mẹ dậy. Ánh đèn pin chiếu sáng cả khu bếp, tôi bám víu vạt áo của mẹ, những tiếng sột soạt càng lúc càng rõ. Khi đèn pin chiếu vào góc tường, một người đàn ông nhảy vồ vào mẹ con tôi. Cảnh tưởng trước mắt hiện ra quá nhanh, nó quá sức đối với một đứa trẻ. Mẹ toàn thân bất động, cánh tay trái đầy máu.
Thời gian sau, mẹ tôi dần khỏe lại. Cảnh sát cũng tìm ra tung tích kẻ trộm. Làng xóm yêu cầu mẹ làm đơn kiện. Nhưng mẹ lại tha cho người đàn ông đó khi biết gia cảnh nhà lão. Quả thật, mẹ của tôi là một người phụ nữ nhân hậu. Tôi rất tự hào về mẹ.
Năm tôi 17 tuổi. Khi mẹ con tôi hạnh phúc bên nhau. Một người phụ nữ đã tìm đến. Bà ta nói tôi là con ruột của bà ta, không phải mẹ. Tôi hoang mang, nhưng tôi quyết sống với mẹ. Đến khi bà ta nói rằng, mẹ đã cướp tôi từ tay của bố mẹ ruột. Tôi bỏ lại mẹ, về sống với bố mẹ ruột của mình. Nhưng cuộc sống chao đảo từ đấy.
Nghĩ lại khóa khứ, tôi lại khóc. Tôi nhớ mẹ nhưng không cho phép mình gặp lại bà. Tôi yêu mẹ nhưng tôi không cho phép tôi tìm bà. Cuộc sống thật quá khó khắn. Bước chân qua cánh cửa nhà thờ. Tôi bỗng ghé mắt về phía hai đứa trẻ đang chia nhau chiếc bánh mì nhỏ. Có lẽ chúng là trẻ mồ côi. Tôi khẽ mỉm cười, tôi có những hai mẹ sao tôi phải buồn vậy chứ, so với những đứa trẻ mồ côi ngoài kia. Tôi chợt nhận ra, mình thật ngốc. Ừ cứ cho là mẹ bắt cóc tôi, nhưng mẹ lại yêu tôi như con để của mình. Mẹ quan tâm đến tôi còn hơn chính mẹ ruột của tôi nữa. Mẹ không phải cứ sinh con ra là được nhỉ?
Trời xanh màu nắng. Trời hôm nay thật đẹp. Mẹ ơi, con về với mẹ nhé !!!!
*Lưu ý: Bài viết chỉ mang tính lừa tình*