Ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa thức giấc, Tuyết Kì đã nhanh chóng ra khỏi nhà sau khi ăn vội vài mẫu bánh bì quét bơ. Tạm biệt mẹ và véo má trêu chọc Thiên Ân, cô dắt xe đạp của mình ra rồi chầm chậm đạp đến chợ.
Vẫn như bình thường, cô vừa đạp vừa hít thở, sương đêm hẵng còn vương trên các cành lá. Đến cuối chợ, cô xuống xe và dắt bộ. Cảm giác hồi hộp cứ rạo rực trong người bởi cô không biết hôm nay, gian hàng của mình sẽ như thế nào. “Không biết mọi thứ sẽ ra sao nhỉ?” – cô hỏi thầm.
Cô dừng xe trước cửa gian hàng, hít thở thật sâu, xong xuôi, cô kéo cửa bước vào. Không biết là do nôn nóng hay sao mà Tuyết Kì không bật đèn để khi bước được vài bước thì cô vấp pải vật gì đó, ngã nhào.
“Á” – Cả không gian yên ắng bị cô phá tan bởi tiếng la của mình. Bất chợt, vật-gì-đó ngáng chân cô cựa quậy. Cô giật mình, nhìn chầm chầm nó. Dù trời chưa mấy sáng lắm nhưng cô vẫn lờ mờ nhận ra rằng vật-gì-đó ban nãy rất to. Tay chân Tuyết Kì run lẩy bẫy.
“Làm ơn, làm ơn, đừng có lại gần tôi! Làm ơn, làm ơn” – Cô cứ lầu bầu như thế trong miệng. đầu óc cô chẳng còn có thể suy nghĩ được gì nữa. Vật đen đó bắt đầu đi chuyển đến sát góc tường. “Cạch”. Đèn được mở. Tuyết Kì hai tay che mặt nhưng vẫn he hé xem chuyện gì xảy ra. Lại là vật kì dị đó, lần này, nó tiến vể phía cô, chậm rãi. Cô co rúm người lại, sợ sệt, hai tay không dám hé nữa. Một bàn tay đặt lên vai cô. Giật mình, cô hét toáng lên:
- Aaaaaaaaaaaaa!!!!
Lần này, “sức công phá” của cô xem ra rất lớn. Không chỉ làm vật đen đó sợ ãi mà còn khiến mọi người ở gần đấy hốt hoảng. Vài ba người chạy đến lo sợ:
- Có chuyện gì vậy cô? Cô không sao chứ?
- Dạ, các bác thông cảm, cô ấy bị thủy tinh đâm vào tay nên mới hét lên như thế. – Một giọng nam trầm nghe quen quen lên tiếng thay cô
- Vậy cô ấy không sao chứ? Sao lại bất cẩn đến vậy? – Họ hết nhìn cô, lại nhìn đến người nam đó ái ngại
- Cô ấy không sao. Xin lỗi mọi người! – Anh chàng gật gật đầu xin lỗi
- Vậy tốt rồi! Anh nói cô ấy, lần sau đừng dọa mọi người như thế! – Những người kia nói rồi quay về với chỗ của họ để tiếp tục công việc.
Duy Khiêm nhìn cô. Anh nhăn trán, một tay anh vuốt vài cọng tóc mơ trên trán cô, tay còn lại, anh nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay run rẩy của cô ra khỏi mặt. Hình như, có gì đó ương ướt trên tay cô. Anh vội vàng nâng mặt cô lên, thì ra cô khóc. Cô khóc vì sự sợ hãi của mình. Thấy anh, cô tức giận, gạt tay anh ra, hét lên:
- ANH LÀ ĐỒ ĐÁNG….
Chưa kịp nói hết cô, cô bị anh che miệng lại. Mặt anh nhăn nhó:
- Em nói nhỏ thôi chứ, bộ em không nghe những người hồi nãy nói gì à? Đừng làm họ hoảng loạn chứ!
- Em không nghe, em không nghe! Anh là đồ đáng ghét! Em ghét anh! – Cô giãy nãy đấm thùm thụp vài ngực anh
Cũng phải thôi, nhìn bề ngoài cô cứng cõi như thế nhưng cô cũng là con gái mà. Ai lại không khóc khi bị hù như thế chứ. Lần này, anh thật là quá đáng với cô!
- Được rồi, được rồi! Anh sai, được chưa? Em đừng khóc nữa! – Anh quệt những dòng lệ trên má cô, trên khóe mi cô. Ích ra như thế cô không còn giận và đánh anh nữa. Thú thật, khi cô giận, cô đấm làm anh đau điếng. Nhưng như vậy cũng hơn khi cả hai còn nhỏ, mỗi làn như thế, cô cắn vào tay khiến nó bầm tím sao vài giờ. Nhớ lại lúc đấy, anh trông thật là thảm thương biết bao!
Đứng bật dậy, cô lấy trong giỏ ra miếng khăn giấy ước rồi lau sơ khuôn mặt. Đi vòng trong và lấy ra hai cộc nước, cô đặt lên bàn và ngồi xuống, hỏi:
- Anh dùng nước đi, anh đã ở đây từ chiều hôm qua à?
- Ừ, dọn xong chỗ này cũng khiến tay chân anh bủn rủn, đi không nổi nên đêm qua anh ngủ ở đây. Không ngờ hôm nay em đến sớm vậy. Em thấy sao? Được chứ? – Anh nháy mắt nhìn cô
Nãy giờ cô không để ý, bị anh dọa xong thì quên béng mất. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật, bây giờ gian hàng của cô trông rất đẹp. Mọi thứ đều trở nên khác biệt nhưng không trở nên cầu kì. Ở trên tường có thêm vài cái giá nữa tiện để cô có thể đặt các giỏ hoa xinh xinh lên đấy. Bên phải bàn của cô đang ngồi có thêm một cái kệ, hiện tại trên đó đang để các chậu hoa giả mini trông rất đáng yêu.
Nhìn cô có vẻ rất vui, thấy thế, Duy Khiêm cười xòa:
- Anh đã ra tay thì không tồi chứ hả?
- Uhm, phải nói chúng rất tuyệt. Sắp tới phải khao anh một chầu rồi nhỉ? – cô cười tươi, phải chi lúc nào cũng thế thì chẳng khác nào cô là thiên thần cả.
- Mà thôi, em ở lại nhá, anh về chuẩn bị đi làm đây! – Anh nói rồi đứng dậy, uống hết cốc nước rồi ra về.
Cô đứng ở cửa, trông theo bóng anh mãi cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đen bé tí rồi biến mất trong làn người tấp nập đang đổ vào chợ. Xem ra, khách hàng sắp đến rồi, cô phải nhanh chóng dọn dẹp lại thôi.
Tuyết Kì đi vào và mang hai cốc nước đem đi rửa. Khi cô trở ra thì thấy Thái Nghiên đã đến, cô ấy đang ngắm các bình hoa ở trên kệ. Thấy cô, Thái Nghiên nở nụ cười:
- Chào cậu!
- Ừ, chào cậu! Mình nghĩ mai cậu mới đến giúp mình chứ? – cô đi đến cạnh Thái Nghiên
- Ban đầu mình cũng định vậy nhưng rồi sau đó mình thấy mình cần đến sớm. Công việc mà, đâu thể chậm trễ được, phải không? - vừa nói, cô vừa nhìn Tuyết Kì, ánh mắt lóa lên tia sáng của buổi mai
- Ừ. Rất hoan nghênh cậu đến gian hàng! – Cô cười
Vậy đấy, từ nay cô sẽ không cần phải tất bật với công việc này nữa. Thái Nghiên như một người đồng hành cùng cô, một người nỗ lực sẽ cố gắng giúp cô hết mình. Một ngày của họ bắt đầu như thế, suốt ngày hôm đó, tiếng cười đùa cứ vang vảng khắp nơi, không khí trở nên vui tươi hơn hẳn. Khách hàng cũng ra vào rất đông. Hai cô gái cứ thay phiên nhau làm việc dù mồ hôi thấm đẫm trên trán nhưng họ rất tràn trề nhiệt huyết. Ngoài kia, mặt trời đang lấp ló sau các dãy núi, một ngày bình yên đến đỗi lạ thường.
*
Thấm thoát cũng đã hết một tuần, thế có nghĩa là Thái Nghiên cũng đã làm việc với cô được một tuần. Hôm nay là sinh nhật mẹ cô, cô muốn làm bà bất ngờ.
Sáng hôm đó, mọi việc vẫn diễn ra rất bình thường. Gian hàng vẫn buôn bán như cũ. Đến chiều, cô kéo tay Thái Nghiên ngồi xuống cạnh mình và hỏi:
- Thái Nghiên này, hôm nay là sinh nhật mẹ mình, cậu giúp mình trang trí chỗ này được không?
- Tất nhiên là được rồi. Cậu có định mua gì cho bác ấy không? – Cô bạn nhìn cô tinh nghịch
- Có, mình định đi mua bánh kem cho bà ấy. Lâu rồi không tổ chức, hôm nay mình muốn bà thật sự vui vẻ mới được! – Cô cô tay lại, miệng chum chím ra vẻ rất quyết tâm
- Vậy cậu mau lên đi. Đã 5 giờ chiều rồi còn gì! Mau đi đi! – Thái Nghiên giục
- Ừ ừ mình đi liền, cậu giúp mình trang trí nhá. Mình để giỏ đồ ở trong ngăn tủ bàn đấy! – Cô vừa chạy đi vừa ngoảnh lại nói vọng đến
Thái Nghiên đi đến mở tủ, có một giỏ đen bên trong đó. Mở ra, bên trong các sợi dây ruy băng, các ngôi sao bằng mút, bằng nhựa dạ quang, còn có cả các chữ cái ghép lại thành một dòng: “CON YÊU MẸ”. Tuyết Kì quả là con người chu toàn trong mọi lĩnh vực mà. Cô kéo cái giỏ ra sàn rồi bắt đầu việc trang trí.
- Hừm, để xem nào, mình có nên treo dây ruy băng từ giá gỗ bên này đến gia ỗ bên không nhỉ? Hay là mĩnh dán ở giữa dòng chữ “CON YÊU MẸ” nhỉ? Á, hay mình trang trí bằng các ngôi sao? Ôi, thật là điên cái đầu mà. Tuyết Kì à, cậu ác với mình lắm. – Thái Nghiên tự “độc thoại” với chính mình
Bỗng, có một giọng nói phát ra sau lưng cô.
- Tuyết Kì à, anh đến rồi.
Thấy lạ, cô chạy ra xem thì thấy đó là một thanh niên với khuôn mặt phúc hậu, một tay cầm những hộp xốp, tay còn lại đang cố gắng gỡ chiếc túi ni long bên trông để một bóa hoa hồng giả mà những cánh hoa có các hạt kim tuyến lấp lánh. Thấy vậy, Thái Nghiên chạy đến:
- Để tôi giúp anh. Tuyết Kì cô ấy đi mua bánh kem sinh nhật cho mẹ mình rồi. Tôi là bạn cô ấy, tôi ở đây giúp cô ấy trang trí gian hàng.
- Ừ, vậy cô giúp tôi đem những thứ này vào trong nhé! – Duy Khiêm nhìn Thái Nghiên ban đầu với một ánh mắt dò xét nhưng rồi cũng đưa cô xách đồ vào hộ.
Trong khi đó, ở cửa hàng bán bánh kem, Tuyết Kì đang đi vài vòng xem nên chọn mua bánh kem nào vừa đẹp, vừa rẻ cho mẹ mình. Ở đây nhiều loại quá, mà loại nào cũng đẹp hết. Chẳng thấy loại mà cô tìm.
Mải mê lực chọn, cô vô tình va phải một người khác cũng đang đi tìm mua bánh ở đây. Người này cáu bẳng:
- Này, không thấy đường đi hay sao thế hả?
- Dạ tôi xin lỗi, tôi vô ý! –Cô cúi đầu chẳng dám ngẩng lên
- Vô ý hay cô ý? Con gái gì mà bất cẩn! – Người này tặc lưỡi rồi bỏ đi.
Bấy giờ cô mới dám ngước mặt lên. Trề môi, cô lè lưỡi lêu lêu người đó. Bất chợt, anh ta quay lại, cô giật mình quay đi và tiếp tục lực bánh cho mẹ mình.
Một lúc sau thì Tuyết Kì về đến. Cô hồ hởi, tung tăng xách hộp đựng bánh kem đi vào. Bất ngờ với ánh đèn mờ mờ ảo ảo của gian hàng, cô không nén nổi cảm xúc, thốt lên:
- Đẹp quá! Đẹp quá đi mất!
Dứt lời thì Duy Khiêm và Thái Nghiên chạy đến thay nhau khoe chiến công của mình:
- Này, em phải cảm ơn anh nhá! Công anh đi mua mấy bóng đèn này đấy! Đẹp chưa? À, còn đồ ăn nữa kìa!– Anh lên tiếng trước
- Cậu còn phải cảm ơn mình nữa đó! Mình đã trang trí khắp chỗ này rồi còn gì! – Cô bạn này cũng nũng nịu
- Được rồi, được rồi! Em cảm ơn anh nhiều lắm! – Cô bật cười rồi ôm chầm lấy Duy Khiêm
Đúng lúc đấy, trong lòng Thái Nghiên bỗng cảm thấy rạo rực. Một dòng điện chạy xẹt qua đầu cô. Cảm giác khó chịu lại ấp đến bủa vây lấy cô. Không biết như thế nào mà hành động đó của Tuyết Kì làm cô cảm thấy nhói nhói trong lòng. Cô giật giật tay áo của Tuyết Kì:
- Nè, còn mình nữa!
Thấy vậy, cô cũng ôm Thái Nghiên thật chặt thủ thỉ vào tai cô bạn:
- Mình cảm ơn cậu nhiều lắm
Tối hôm đó, bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Ai nấy đều rất hớn hở. Họ vui vẻ cùng nhau đến tận tối ra về. Một ngày nữa, lại kết thúc.