Khi Thần Nông yêu cô…
Anh không chỉ mong được ở bên cô. Anh mong được nâng niu cô, và anh mong được nuông chiều cô. Anh không chỉ hài lòng khi cô ở bên anh hay khi cô chăm sóc anh; anh thích thú việc tỉ mỉ lo cho cô bằng mọi cách và mọi lúc anh có thể. Anh thích được nhìn thấy sự rạng rỡ của cô dù nhiều khi sự hài lòng đó chỉ kéo dài trong thoáng chốc vì cô có thể mau chán. Anh muốn cô luôn được mĩ mãn khi ở bên anh dù anh không phải là người hoàn hảo. Cô là một món quà đặc biệt mà thượng đế ban tặng cho anh, và anh muốn cô cũng cảm thấy như vậy. Anh yêu cô bằng sự đam mê.
Khi Thần Nông ghen vì cô…
Anh ghen không chỉ bởi vì cô thích được đi chơi với bạn bè nhiều hơn là dành chút thời gian cho hai người. Anh ghen không phải chỉ bởi vì cô thích được tôn thờ và người khác chỉ chực chờ để tôn thờ cô một cách tự nguyện. Anh ghen bằng một sự cuồng nhiệt tuyệt vọng, và anh ghen bằng mọi thứ tồn tại trong con người anh: Yêu, giận, buồn, vui và lặng lẽ. Cảm giác như có một tiểu núi lửa Vesuvius đang cồn cào trong đầu anh khiến cho anh như điên lên: Anh biết cô không thích anh ghen.
Khi Thần Nông nhớ cô…
Anh mân mê điện thoại và nghĩ đến việc nên nói gì để khiến cô vui, khi nào thì cô có thể rảnh để đọc và trả lời tin nhắn, và có nên nhắn khi cô đang đi chơi với bạn bè hay không? Anh muốn ở bên cô suốt dù trăm nghìn định luật về hẹn hò trên thế giới đều bất đồng quan điểm với anh: Họ cho rằng anh nên phớt lờ cô. Anh có thể làm điều đó, nhưng trong thâm tâm anh muốn cô hiểu rằng cô là nguồn cảm hứng của anh và vì có thể ở bên cô, anh không ngần ngại chống lại cả thế giới. Nhưng anh vẫn tôn trọng cô.
Khi Thần Nông giận cô…
Anh không biết phải bắt đầu nói từ đâu vì bình thường anh đâu có khi nào giận cô? Anh không cảm thấy thất vọng về cô nhiều bằng cảm thấy thất vọng về việc anh có thể để mình chịu thiệt thòi vì cô ít khi quan tâm đến anh nghĩ gì. Cô vô tư và đối với anh đó là điểm đáng yêu nhất ở cô… ngay cả khi nhiều lúc anh cảm thấy cô vô tâm. Anh- người con trai hay suy nghĩ, cảm thấy mình giận cô là đúng nhưng càng giận cô anh càng thương cô, mà càng thương lại càng giận. Khi anh giận, dù rất hiếm hoi, anh thật sự cảm thấy giận cô. Nhưng anh thường luôn tha thứ cho cô nhanh thôi, dù anh không bao giờ quên.
Khi Thần Nông vui vì cô…
Anh muốn cho tất cả mọi người đều thấy, nếu không phải là tất cả đều biết. Anh nôn nóng như một đứa trẻ muốn ré lên vì món đồ chơi mới nặng trịch trong tay. Hơn mọi thứ, việc anh biết cô quan tâm đến anh và muốn làm anh vui lòng khiến anh cảm thấy như một quý ngài thật sự. Anh có thể sẽ thể hiện không cân xứng với cảm giác bên trong, nhưng nếu sự khờ khạo kì quặc của anh trước mặt cô lúc này khiến cô ngạc nhiên, thậm chí mắc cỡ, xin đừng cho anh biết. Anh thật sự thậm chí còn không them quan tâm nếu ngay lúc ấy mọi người đều quan sát sự kỳ quặc ấy của con người rất sĩ diện là anh.
…
Khi Thần Nông yêu một người, là cô, đó là lúc anh ta Bò bò cạp cạp nhất, nhưng cũng là lúc anh ta cảm thấy trọn vẹn và ý nghĩa nhất. Ở bên cô là một trải nghiệm sẽ có cả vui lẫn buồn, hụt hẫng thậm chí có lúc thiếu đi mục đích cụ thể hay xa rời thực tế. Ngay cả khi đó, anh lưu giữ tất cả mọi thứ có cô ở trong đó, và anh mong giữ chúng càng lâu càng tốt, lâu nhất mà anh có thể.
Mong cô hãy hiểu cho anh mỗi khi cô cảm thấy tủi thân vì cơ hội anh nói cho cô biết những điều như thế gần như là không tồn tại… bằng lời.
Nếu anh yêu cô, anh yêu cô, thật đó.
…
Lâu lâu mới có hứng viết về chủ đề này. Mình xin trích dẫn một đoạn khá thú vị như sau:
Nó có dễ nghiện như loại cà phê em vẫn uống mỗi sáng? Nó có say mềm như loại rượu vang mà chúng ta chưa bao giờ được uống chung? Nó có đẹp như kiểu chúng ta đã có thể cuộn tròn trên ghế sofa mỗi buổi chiều Chủ Nhật? Nó có âm ỉ đau khổ hay hạnh phúc một cách bất ngờ không? Nhưng làm em có thể biết được nếu như anh ta sẽ không thể nào yêu em như anh có thể làm điều đó?