Nó định ghé qua lớp luôn nhưng thấy chưa vào học nên đành đi thăm quan trường. Nó có một cảm giác quen thuộc lạ kì…
Nó vốn thích những nơi yên tĩnh vì nó ghét tiếng động. Tai nó rất nhạy. Đáng tiếc thay, vì là trường học nên không thể quá yên tĩnh. Cuối cùng, điểm đến của nó là sân thượng dãy A. Trường Lenka khối trung học phổ thông có ba dãy: A, B, C. Dãy A dành cho học sinh lớp 10, dãy B dành cho lớp 11, dãy C dành cho lớp 12.
Bước lên sân thượng, nó tiến ngay lại gần lan can mà không hề để ý có sự xuất hiện của một người nữa. Nó ngước nhìn lên bầu trời. Không hiểu tại sao nhưng nó thích bầu trời lắm! Bầu trời rất rộng lớn, bao la và nó thì thật nhỏ bé! Nó rất thích cái phép so sánh ấy. Ngoài ra, còn hai lí do nữa khiến nó thích bầu trời. Một, mắt nó màu xanh dương, rất giống màu của bầu trời. Hai, trong kí ức của nó, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là bầu trời.
Đứng từ đây, nó có thể nhìn thấy rất rõ bầu trời.
Bỗng, có cái gì đó rung, chỉ một lần, không lặp lại. Đúng, điện thoại cài ở chế độ im lặng và rung một lần chính là báo hiệu có tin nhắn. Nhưng… đâu phải điện thoại của nó? Nó nhìn xung quanh, đôi mắt dừng lại ở người kia.
- Kì Phong?!? – Nó ngỡ ngàng, thoáng bối rối. Người bình thường sẽ không cảm nhận được cái rung nhẹ ấy nhưng giác quan của nó lại rất nhạy.
- Gì? Chưa thấy điện thoại người khác rung bao giờ à? Mà nhận ra được thì cũng không tồi! – Hắn cầm điện thoại giơ trước mặt nó, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
- Chậc, rõ thế cơ mà! – Nó bĩu môi. – Mà sao cậu ám tui hoài vậy? Đi đâu cũng gặp à! – Nó lắc đầu chán nản.
- Ai biết? Cô bám tui mà! – Hắn cười, nhìn nó gian gian. Không hiểu sao hắn thích chọc nó cực giống như cái cô bé hồi xưa…
- Xì, kệ cậu! Muốn nghĩ gì thì nghĩ! Tôi xuống lớp đây! – Nó nhìn hắn, đánh trống lảng. Nó đủ thông minh để hiểu rằng nó không cái lại được hắn.
Lớp 10A1. Giờ vào học.
- Chào các em! Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới. – Giáo viên vừa bước vào lớp đã vội nói, nhanh chóng tiến về phía bàn giáo viên, tiếp tục nói. – Em vào đi!
Nó bước vào ngay sau ccâu nói ấy.
- Chào các bạn! Mình là Dương Tiểu Nguyệt, từ giờ mình sẽ học ở lớp này. Monh các bạn giúp đỡ. – Nó giới thiệu bản thân, cười nhẹ. Trông nó rất phấn khởi! Vì nó không hề nghĩ là đi học lại vui như vậy.
Cả lớp học cứ nhao nhao cả lên. Không một ai là chịu chật tự cả. Tại sao ư? Vì nhan sắc của nó không hề bình thường đâu. Nét vô tư, không lo sợ bất cứ thứ gì được bao phủ trong đôi mắt nó. Dường như, màu trắng của bộ đồng phục học sinh càng tô điểm cho ánh mắt xanh dương của nó.
Dưới đám học sinh đang nhao nhao lên ấy, có hai người không mang tâm trạng giống với đa số. Một người không quan tâm đến diễn biến của lớp học, một người đang mơ màng trongcác cung bậc của sự ngạc nhiên.
Nó dễ dàng nhìn thấy được biểu hiện của hai người đó. Nó không hề tỏ ra quen biết họ như một số người vẫn hay làm, trái lại, nó còn lơ đi sự tồn tại của họ. Nó nhìn sang giáo viên:
- Cô ơi cô, em ngồi ở đâu ạ? – Nó mỉm cười, nói.
- Ơ… thì… em muốn ngồi đâu? – Cô giật mình khi nó hỏi như thế. Những người xinh như nó mà chuyển đến lớp này thường tự quyết định chỗ ngồi của mình.
- Hì, em ngồi chỗ nào cũng được mà cô! – Như đoán được suy nghĩ của cô giáo, nó nói. Trong lớp có nhiều bàn mới có một người ngồi lắm! Nó đâu có quen ai thì chọn kiểu gì?
- Vậy em ngồi cạnh bạn Linh nhé! – Cô cười tươi sau khi được chọn chỗ cho nó. Đây là lần đầu tiên cô được chọn chỗ cho học sinh ngồi mà.
Nó bước tới chỗ cô giáo chỉ, nhìn người bạn từ nay sẽ ngồi cùng nó.
- Bạn ngồi đi! – Linh dịch vào trong, chỉ tay vào phần ghế trống tỏ ý bảo nó ngồi.
- Ừm. – Nó gật đầu, ngồi xuống. – Bọn mình làm bạn nhé! Dù sao sau này cũng ngồi cùng nhau mà1 Mình là Dương Tiểu Nguyệt, bạn cứ gọi mình là Nguyệt Nguyệt. – Nó nhìn Linh.
- Dĩ nhiên rồi Nguyệt Nguyệt à! – Linh cười. Linh cười đẹp lắm! Thế nên nó đơ ra mất mấy giây. – Mình là Phong Linh. Lâm Phong Linh! Bạn cứ gọi mình là Pin nhé!
- Hì hì, nhóc Pin. – Nó nghĩ một lúc rồi phá lên cười. Nhưng nó cũng nhanh chóng im bặt khi nhận ra Pin đang liếc mình.
“Reng… Reng… Reng…”
Tiếng chuông vang lên. Báo hiệu đã vào tiết một.
- Cười cái gì nữa, vào giờ rồi đó người ạ. – Biết nó đã im, Pin bèn thôi lườm nó. – Tiết đầu tiên tiết Toán đấy! Học chưa? Cậu đi học đúng hôm thầy kiểm tra đấy! Xui ráng chịu!
- Về cái gì? – Nó cười trừ.Nó không hề sợ kiểm tra dù cho là đề kiểm tra của lớp A1 đi chăng nữa. Nhưng lâu không sờ đến iến thức chắc cũng phải quên đi ít nhiều, nó không thể chủ quan được.
- Véc-tơ – Pin đáp ngay lập tức. Nhỏ cũng thuộc hàng cán bộ lớp, dĩ nhiên là nhỏ biết rồi.
Hai đứa nó không kịp nói nhiều, không kịp hỏi nhiều thì giáo viên Toàn đã vào lớp với tập đề kiểm tra trên tay. Thầy cười đắc ý nói với cả lớp:
- Chào các em, như đã báo trước, hôm nay chúng ta sẽ có bài kiểm tra. – Thầy đưa tập đề cho lớp trưởng tor ý bảo phát đề.
- Thưa thầy. – Pin đập bàn, nhìn thầy, nhỏ chỉ tay sang nó. – Bạn này mới chuyển tới. Đáng lẽ phải… – Nhỏ chưa nói hết câu thì thầy đã cắt lời:
- Em là Nguyệt Nguyệt? – Thầy ngỡ ngàng, không ngờ học sinh mới mà Anny nói lại là cô bé này. Vì thầy giáo này cũng họ Hoàng, Hoàng Tuấn Khang, khó mà không biết nó được! Nhưng nó khác xưa nhiều quá, thầy suýt không nhận ra, may mà đôi mắt ấy vẫn như vậy. – Nếu là Nguyệt Nguyệt thì em ấy chắc chắn làm được, thậm chí còn làm tốt nữa! – Thầy khẳng định làm nó ngồi từ ngơ ngác sang thắc mắc rồi hài lòng.
Sau khi kiểm tra xong bài kiểm tra.
- Nè Nguyệt Nguyệt, cậu biết thầy hả? Sao thgầy nói cậu nghe như thiên tài không bằng vậy? – Pin bĩu môi. Hóa ra công sức nhỏ lên tiếng bênh vực bạn mình là bằng không.
- Hix, thầy giáo dạy tui hồi xưa đó người. – Nó thở dài, không ngờ lại gặp lắm người quen đến vậy
- Thế cậu làm có được không? – Nhỏ hơi ngạc nhiên vì câu nói của nó nhưng lại nhanh chóng cho qua.
- Hi hi, bài dễ lắm. – Nó cười tươi. Gì chứ dạng bài này ngày xưa nó bị thầy cho ăn hành suốt rồi, không nhớ hơi phí!
Hai đứa nó mới gặp nhau mà đã như bạn tri kỉ rồi ý. Cả một ngày không thấy rời nhau nửa bước. Giờ học hôm đấy trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã đến giờ tan học.
- Ê này, Tiểu Nguyệt! – Có tiếng ai đó gọi nó lúc nó bước qua cửa lớp. Nó quay lại nhìn. Ra là Kì Thiên!
- Ah, Chào! – Nó vẫy tay nhìn anh khiến cho Pin giật mình
- Nguyệt Nguyệt, cậu quen Kì Thiên? – Pin ngạc nhiên
- Ừm! – Nó gật đầu – Mới gặp hôm qua – Nó nói, mặt vẫn rất ư là bình thường
- Cô chắc là bạn của Tiểu Nguyệt hả? – Kì Thiên nhìn Pin cười cười
- Cô ấy là bạn tôi thì sao? – Thấy anh nhắc đến bạn mình nó lập tức lên tiếng – Mà không phải cậu gọi tôi sao? Có gì à?
- Ừ dĩ nhiên là có rồi! – Anh gật đầu, chợt kéo tay nó – Đi với tôi đến chỗ này! – Nó chưa kịp trả lời thì anh đã kéo nó lên chiếc xe lúc sáng
Chiếc xe chở nó, anh và hắn dừng lại ở một căn nhà lớn, khác với chỗ ban sáng.
Anh dắt tay nó đi vào trong căn nhà, dừng lại ở cái cửa phòng thứ mười ba.
- Vào trong đi! Có cái hay lắm đó! Chúng tôi đợi ở ngoài! – Anh bảo nó.
Nó nhận ra nơi này, nhưng nếu anh và hắn muốn chơi thì nó sẽ cùng chơi. Nó bước vào căn phòng. Căn phòng không có một tí ánh sáng nào. Nó dùng ánh sáng mập mờ từ điện thoại, cố gắng nhìn rõ căn phòng. Sau vài phút ngó ngang ngó dọc, nó bật ứng dụng la bàn trên điện thoại nó lên.Nó mỉm cười và bắt đầu di chuyển.
Ba mươi phút sau.
Cuối cùng nó cũng đi tới một gian phòng có đèn. Nó mỉm cười hài lòng, mở cánh cửa cuối cùng. Hiện lên trước mắt nó là Kì Phong và Kì Thiên đang ngồi thư thái thưởng thức coffee. Kì Phong nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn nó.
- Ba mươi tư phút mười hai giây. Không tệ! Không ngờ là thoát ra được. – Ánh mắt hắn hiện rõ vẻ khinh thường.
- Tôi không còn lạ gì chỗ này nữa đâu. – Nó nhấn mạnh rồi bỏ đi, để mặc lại đó hai con người đang trở về với dòng kí ức xưa.
***
“Ha ha, biết thế nào cậu cũng ra được mà!”
“Hm, khá lắm, nhưng còn thua hai anh em tôi, Kì Thiên nhỉ?”
“Anh Phong, sao cậu ấy bằng được bọn mình chứ! Tụi mình nghĩ ra mà!”
“ Để tôi nhắc lại cho hai cậu nhớ: Tôi không còn lạ gì chỗ này nữa đâu!”***
“Này, cậu biết tên tụi mình rồi mà! Tại sao không nói cho tụi này biết tên của câu chứ?”
“Ừm… Mình… Mình không được phép!”
“ Phong ngốc, cậu ấy bảo gọi cậu ấy là Moon rồi mà!”
“Này, ai ngốc hả? Đó là tên mật chứ đâu phải tên thật đâu! Em ngốc chứ đâu phải anh ngốc!”
“Hi hi, anh em mình cũng có tên mật nhỉ? Anh là Wira còn em là Siron nè!”
“Hix, mình không được phép nói tên thật mà!”
“Để xem nào, nếu cậu không thể cho bọn mình biết tên thì bọn mình sẽ đặt tên cho cậu. Được không, Moon?”
“Dĩ nhiên là được rồi!”
“Mình quý cậu, anh Phong cũng quý cậu. Hay bọn mình gọi câu là Thiên Phong nhé?”
“Hix, tên gì mà nghe như con trai ý!”
“Chỉ là quy ước, quy ước thôi mà!”
“Ghép tên của hai đứa con trai thì thành tên con trai là đúng còn gì nữa.”
“Hì hì, thôi được rồi á!”
“Nhưng chưa có họ mà! Moon ơi, cậu họ gì vậy?”
“ Mình họ Dương”
“Vậy từ nay bọn mình gọi cậu là Dương Thiên Phong nha1”
“ Ừm”***
“Phong, Thiên…”
“Có chuyện gì thế, Thiên Phong? Sao sắc mặt của cậu tệ vậy?”
“Thiên, em đừng hoảng… Cậu ấy như thế là có lí do!”
“Có lẽ… tớ sẽ không gặp lại các cậu nữa…”
“Tại sao? Cậu là Dương Thiên Phong cơ mà!”
“ Hàn gia… đã tách ra khỏi S… Mình không có lí do gì để đến đây
nữa… Thiên Phong tới để nói lời chào…”
“ Aaaaa… Tại sao lại không có lí do chứ? Đến chơi với tụi mình đi mà!!!”
“Em nghĩ là Thiên Phong được phép à?”
“Hàn Kì Thiên… Hàn Kì Phong… Vĩnh Biệt!!!!!”
“Im ngay cho tôi! Cậu nghe rõ đây! Cậu là Dương Thiên Phong, cậu mang tên của bọn tôi. Cậu không có quyền nói từ ‘Vĩnh biệt’ với bọn tôi khi mà bọn tôi chưa cho phép. Hiểu không? Và bây giờ cậu phải hứa với bọn tôi rằng: Cho dù Hàn gia và S không liên quan đến nhau nữa thì một ngày nào đó, cậu sẽ gặp lại bọn tôi! Hứa nhanh!”
“Hứa đi, Dương Thiên Phong!”
“OK, mình hứa! Hi hi, tụi mình sẽ mãi mãi là bạn nha!!!”
“Hứa được thì phải làm được đó!”***