- Spoiler:
-Mày đang làm gì vậy hả?- Toàn thân hắn run lên bần bật.
-Cô ấy đã nhớ lại, cô ấy là của tôi.- Anh nói, môi vẫn chưa rời môi nó.
“Phập”
Một dòng máu nhỏ màu đỏ tươi rỉ xuống từ đôi môi lành lạnh của anh.
-Tôi đã nói là quên đi cơ mà.- Nó nói khiến hắn ngỡ ngàng. Nó đã nhớ lại rồi sao?
-Đã quên nhưng chúng ta đã nhớ lại kia mà.
*
-Hai người thôi cái không khí này đi.- Nhóc đứng sau lưng hắn nãy giờ, thấy không khí u ám bèn lên tiếng.- Còn anh, Bảo, đi với tôi.- Không chần chừ, nhóc nắm lấy một tay hắn, kéo đi.
Trong phòng chỉ còn hai người.
*
Hai bàn tay nhỏ bé của nó che khuất gương mặt mình, cắn chặt môi, nó không nói gì.
Môi anh đó lại chạm vào môi nó.
“Chát”
Một bên má anh đỏ lên không phải vì cảm xúc mà là bị nó tát mạnh.
-Tôi hận anh!
Anh chụp lấy con dao cắt trái cây trên bàn, một tay nắm chặt lấy tay phải nó. Liếc nhìn lưỡi dao nhọn sáng loáng còn vương chút trái cây, anh chĩa con dao về phía nó.
“Soẹt”
-Á!!!
*
-Cô kéo tôi ra đây làm cái gì?- Hắn giật mạnh tay ra khỏi tay nhóc.- Giờ tôi không hứng thú đánh nhau với cô.
-Tôi đâu bảo sẽ đánh nhau với anh, tôi chỉ định giúp anh không vào tù vì tội gây thương tích cho người khác thôi.
-Mặc kệ tôi!
-Mặc kệ sao được mà mặc kệ. Anh là chồng tôi mà.
-Hả?- Hắn đứng hình. Nhóc đang nói cái gì thế chứ? Chồng á?- Cô điên à?
-Không, khi vừa học võ, tôi đã thề người đầu tiên tôi thách đấu mà lại đánh thằng tôi thì tôi sẽ lấy người đó, dĩ nhiên phải là con trai nhá.- Nhóc nháy mắt.
-Nhưng tôi thì không.
-Thôi mà, chồng yêu.
Nói chung, đối với hắn, nó hiện đang là một đại đại kiếp nạn không thể tránh được.
Tử Hạ
13/8/2013, 18:06
#41Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 39: Anh là chồng tôi.
13/8/2013, 18:07
#42Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 40: Vết cắt.
- Spoiler:
Máu nhỏ giọt xuống sàn, tạo nên một bức tranh đỏ thẫm trên sàn gạch trắng.
Anh cầm bàn tay nó đang có một vết cắt mà chính tay anh tạo nên cách đây mấy giây, cúi xuống hôn nhẹ và uống lấy máu nó đang nhỏ ra.
-Em là của tôi.
-Tôi hận anh.- Nó giật tay ra nhưng không được. Anh ấn mạnh ngón tay cái mình vào vết cắt đó khiến nó đau nhói, nhăn mặt.
-Em là của tôi, điều đó không bao giờ thay đổi.
-…
-Em yêu tôi đúng không?
Tim nó nhói lên.
Người nó thích là hắn.
Nhưng thích thì cũng chỉ là thích thôi.
Còn yêu. Nó yêu ai? Nó còn yêu ai ngoài anh chứ? Từ lần đầu tiên gặp anh và trong suốt sáu năm chung sống, người nó yêu chỉ mình anh, đến giờ vẫn vậy.
Nhưng nó không cho phép bản thân được yêu anh vì những gì anh đã làm.
-Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Tôi nguyền rủa anh!
-Tại sao vậy chứ?- Nét mặt anh lộ rõ vẻ khổ sở.
-Anh còn hỏi sao? Anh đã làm gì với cô nhi viện hả?
-Em tin tôi đã làm sao?
Nó có tin không?
Không, trái tim nó không tin.
Nhưng lí trí buộc nó phải tin.
Giằng xé.
Gào thét.
Đau khổ.
Tuyệt vọng.
Và dối lòng.
-Phải, tôi tin.
Im lặng.
*
-Thật sao?
-Phải.
*
Anh đi rồi.
Không còn mùi hương của anh trong phòng nữa.
Không còn hơi ấm đó.
Khóc.
Tiếng khóc nghẹn ngào.
Nó vùi đầu vào gối, thỏa sức mà khóc.
Nó rất muốn gọi anh lại, muốn khóc trong lòng anh, muốn nói rằng nó yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng…
*
-Xin chào.- Cánh cửa bật mở. Gã cười toe toét đi vào.- Cô khóc đấy à?- Gã ngạc nhiên.
-Anh tới làm gì hả?
-Thăm bệnh.
-Tôi không cần.
Nhưng gã đã bước tới cạnh giường nó, đặt lẵng hoa quả lên bàn, nói:
-Vì tên Kiên đó sao?
-Sao anh biết?
-Chẳng phải chúng ta giống nhau sao?
Gạt nhẹ nước mắt, nó gật đầu.
-Thế cô đã làm gì?
-Nói dối.
-Đau không?
-Đau.
-Khóc nhiều lắm à?
-Ừ.
-Hối hận không?
-Có lẽ. Thế còn anh và cô ấy?- Nó quay sang hỏi lại.
-Bình thường.
-Tôi nghĩ anh phải khôn lên một chút rồi chứ?
-Thôi nhé, đừng xỏ xiên nhau như thế, hôm trước mãi mới năn nỉ được Mỹ thế mà chỉ vì cứu cô…
-Năn nỉ làm gì hả?- Nó liếc nhìn gã.
-Từ khi nào cô thích chọc ngoáy người khác thế hả?
Nó bật cười.
Không khí trong phòng có gì đó gần gũi nhưng cũng có gì đó xa lạ. Giống như giữa nó và gã là một tình bạn mà nền tảng vững chắc của tình bạn đó là sự đồng cảm số phận tuổi thơ.
*
Anh cầm con dao vừa cầm theo trong phòng nó, trên lưỡi dao còn dính chút máu đỏ. Nếu con dao này đã dính máu nó thì xin hãy để nó cũng dính máu anh, để cho anh và nó luôn được gắn kết với nhau dù có ra sao đi nữa.
Anh rạch nhẹ một đường trên tay mình, cố làm cho vết cắt ở vị trí, kích thước và độ sâu thật giống vết cắt của nó.
Hai vết sẹo sẽ mãi trên lòng bàn tay cả hai.
Hai trái tim rạn nứt vẫn luôn đập mạnh.
Mọi thứ sẽ lại gắn liền với nhau.
13/8/2013, 18:09
#43Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 41: Bắt nhốt.
- Spoiler:
Phòng họp chỉ có ba người, anh, giám đốc Doãn và người trợ lí thân cận. Không khí trong phòng trầm mặc, nặng nề đến lạ.
Bỗng không khí đó bị phá vỡ bởi bàn tay siết lại thành nắm, đập mạnh như muốn phá vỡ chiếc bàn đắt giá.
-Cậu Kiên, tôi đã nể cậu hết mức có thể rồi. Cậu còn chưa đầy 20 tuổi thì sao hiểu rõ thương trường bằng những người lão luyện như chúng tôi chứ?
Anh liếc nhìn khiến ông ta rùng mình. Làm sao một tên nhãi mới 19 tuổi lại có thể mang ánh mắt đó được chứ?
-Ông nói tôi không bằng ông sao?- Anh đứng dậy, quay lưng lại với giám đốc Doãn, nhìn cái khung cảnh đường phố nhộn nhịp mà mỗi người chỉ như một con kiến nhỏ bé ở phía dưới.- Công ty này do tôi toàn quyền quyết định từ khi tôi mới 13 tuổi, trong thời gian đó sao một công ty lớn như ông không lợi dụng để lật đổ tôi mà lại càng lúc càng đi xuống. Họa chăng ông có cố đánh sập nhưng lại không làm được vì thua trí một đứa nhóc như tôi đúng không?
Giám đốc Doãn không phản ứng, chỉ cắn chặt môi. Anh nói đúng.
-Nhưng tại sao cậu lại tùy tiện từ chối kí hợp đồng? Cậu thậm chí còn không them cầm lấy nó.
-Vì câu trả lời của ông.
-Hả?
-Tôi đã hỏi ông tại sao muốn kí hợp đồng với tôi, ông đã trả lời vì muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi.
-Phải. Thế thì sao?
-Mối quan hệ làm ăn phải làm trên sự chân thật nhưng ông đã nói dối. Điều ông cần là giúp đỡ công ty ông vực dậy. Nếu ông nói thật thì tôi đã kí rồi. Ông biết không, trong những người tôi kí hợp đồng, ai cũng nói thật, có người nói vì muốn vực lại công ty, thậm chí còn có người nói rằng từ hợp đồng này công ty họ sẽ lớn mạnh và có ngày sẽ đánh bại tôi, tôi thích nhất là những người dám nói như thế. Tại sao ư? Vì họ là những người dám nói ra những điều vượt quá khả năng và mong ước của mình, họ dùng chính lòng tham của mình để đạt lấy điều mình muốn, khác với kẻ như ông.- Một quan niệm suy nghĩ đáng sợ nôi thương trường.- Vậy nên, ông đi được rồi.- Anh cười nhạt nhẽo, ngay lập tức, bảo vệ công ty có mặt để mời giám đốc Doãn đi.
*
Phòng họp giờ chỉ còn mình anh đứng trầm lặng nhìn ra ngoài. Nhìn vết thương đang dần lành lại, còn màu đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng của mình, anh nghĩ về nó.
“Thật sao?”
“Phải.”
“Thật sao?”
“Phải.”
“Thật sao?”
“Phải.”
-Không!!!- Anh hét lên, chân đạp thẳng vào tấm kính. Nếu đó không phải kính chống đạn, có lẽ kính đã vỡ toang và xui xẻo hơn, anh đã rớt xuống. Nhưng anh không suy nghĩ tới điều đó, anh giờ gần như phát điên lên vì nó rồi.
Nó không tin anh.
Nó hận anh.
Nó không muốn về bên anh.
Anh…anh mất nó thật rồi sao?
Không.
Anh sẽ không để mất nó.
Thà anh cầm tù nó nhưng có nó bên anh còn hơn.
Dù nó khóc lóc đau khổ cũng chẳng sao, chỉ cần nó bên anh.
Thế là đủ.
*
Có tiếng gõ cửa, nó vội vàng chỉnh lại bộ đồ thường mặc ở nhà tuềnh toàng lại, bước ra mở cửa.
-Sao lại là…- Nhưng câu nói của nó đã không được trọn vẹn khi anh bịt chặt miệng nó lại, vác nó trên vai ra ngoài xe như một bao tải nhẹ nhàng. Quăng nó vào trong xe, anh nói:
-Yên lặng.
-Này, thả tôi ra!
-Yên!- Anh trừng mắt khiến nó im lặng, không nói được lời nào.
Vòng qua phía bên kia để ngồi vào ghế lái xe, anh nhấn ga khiến chiếc xe lao vọt về phía trước.
*
-Dừng lại!- Nó hét vào tai anh.- Nếu không tôi nhảy xuống xe đấy!- Nó dọa.
-Xe đang chạy với tốc độ 60km/h, nếu nhảy xuống có thể bị thương nặng đấy.- Anh nói, không liếc nhìn nó lấy một cái.
-Anh điên rồi, điên nặng.
-Ừ, tôi điên vì em đấy.
-Anh…
*
-Tôi không muốn, buông tôi ra đi Kiên!- Nó hét toáng làm ầm ĩ cả căn biệt thự của anh.
-Cậu chủ, sao…- Quản gia Lâm nhìn nó.
-Quản gia Lâm, làm ơn giúp cháu, cháu không muốn bị anh ấy hành hạ như thế nữa.
-Cô nhớ lại rồi sao?
-Quản gia Lâm!
Trong lúc ông đang ngạc nhiên, anh đã kéo nó lên lầu.
*
-Nhận ra căn phòng này không?
Căn phòng bóng tối.
-Không, không!!!- Nó gần như khóc thét lên.
-Vào đi!- Anh đẩy nó vào căn phòng, đóng sầm cửa lại.
-Không, kiên, làm ơn thẻ tôi ra đi mà!- Nó đập mạnh vào cánh cửa, khóc lớn.
Không có tiếng trả lời.
-Kiên!
*
Anh đứng tựa lưng vào cửa, cố bỏ ngoài tai mọi lời nói hoảng loạn của nó.
Anh làm thế này…liệu có đúng không?
13/8/2013, 18:10
#44Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 42: Trò đùa của anh.
- Spoiler:
Khi tiếng nói kia đã im bặt sau cánh cửa, anh bắt đầu thấy lo sợ. Vội vàng mở cửa, anh thấy nó đang nằm sõng soài dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ôm lấy nó vào lòng, anh gọi tên nó:
-An! An!
Không động đậy.
Từ khóe mắt nó chảy dài một vệt nước mắt.
Môi nó mấp máy:
-Kiên, cứu em.
Sao nó lại gọi tên anh ngay cả trong cơn mê?
Chẳng phải nó hận anh sao?
Lẽ ra nó phải gọi hắn chứ không phải anh chứ?
Thế thì là tại sao?
Vì nó yêu anh, yêu anh vô cùng?
*
Cơ thể nó mỏi nhừ, mi mắt nặng trĩu.
Mở mắt ra, nó nhận ra được nó đang ở đâu. Một lần nữa, anh lại đưa nó tới căn phòng nó từng ở suốt sáu năm trong căn biệt thự này.
-Tỉnh rồi sao? Em đã ngủ suốt một ngày đấy.
-Hả?- Anh đang nằm ngay cạnh nó.- Anh…- Nó vùng dậy nhưng rồi nhận ra tình hình của mình hiện nay, nó quơ quàng chụp lấy chiếc chăn nó và anh đang đắp.- Sao…sao tôi lại thế này hả?- Nó đỏ mặt. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao đồ đạc của nó lại xộc xệch? Tại sao trên cổ nó có chi chít những dấu hôn?
-Thế em nghĩ là chuyện gì?- Anh nâng một lọn tóc nó lên, hôn nhẹ. Trông anh giờ giống như mấy anh chàng hào hoa lãnh tử lắm tiền trong mấy câu chuyện tiểu thuyết tình yêu chứ không phải là một Kiên lạnh lùng của bình thường nữa.
Nó chỉnh lại bộ đồ của mình, mặt càng lúc càng đỏ lựng lên, nó nói:
-Không, chẳng nghĩ gì cả.
-Nói dối.
Nó vừa bước xuống giường thì bị anh giữ lại.
-Em định đi đâu?
-Về nhà.
-Ai cho phép?
-Tôi.
-Anh không có quyền.
-Sao không? Em là người của tôi kia mà.
Nó nín thinh.
-Tối qua…cảm ơn em.- Anh thì thào vào tai nó khiến nó chỉ muốn tìm một cái lỗ sâu hun hút nào mà chui xuống.
Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì chứ?
*
Suốt mười lăm phút giữ nguyên cái tư thế nó một chân trên giường một chân dưới giường, tay bị anh đang nằm thoải mái túm lại. Nó đầu hàng, bất lực bèn chui vào chăn nằm co ro, không dám ló mặt ra nhìn anh.
Ngượng khủng khiếp.
*
Anh cười khúc khích, nụ cười hiền lành chân thành có một không hai của anh.
Thực ra, tối qua chẳng có chuyện gì cả. tất cả chỉ là một trò đùa.
Tối qua, anh đưa nó về căn phòng thuộc về nó. Nhìn nó nằm trên giường, anh đã tự hỏi rằng nếu nó nghĩ giữa anh và nó lại xảy ra chuyện gì thì sao. Và anh đã thực hiện trò đùa của mình, anh có ý khiến đồ nó trở nên nhàu nhĩ, hơn nhẹ lên môi nó và cổ nó rồi năm ôm lấy nó cả đêm. Không có chuyện gì xảy ra nhưng nó lại nghĩ khác.
Chỉ có một điều anh không ngờ là nó cư xử dễ thương thế này.
Ôi trời ơi.
Anh không kiềm lòng được mất.
13/8/2013, 18:12
#45Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 43: Người quen cũ.
- Spoiler:
-Được, tôi tới ngay.- Có tiếng anh, và sau đó là tiếng đóng cửa.
Không còn ai cả.
Nó giở mền ra, nhìn khắp căn phòng với chút hoài niệm. Nhìn vào mình trong gương, nó thấy có gì đó quá quen, quá mật thiết khi nó ở đây, trong cái nơi mà nó từng coi là xa lạ để cầm tù nó. Mọi thứ vẫn như trước, như thể nó chưa bao giờ rời khỏi đây. Mở tủ để lấy cho mình một bộ đồ, nó không muốn mình phải đi ngoài đường với bộ dạng không ra gì thế này. Chợt nó nhận ra mình đã rời khỏi đây quá lâu, đủ lâu để người trong nhà này vứt bỏ đồ của nó vào sọt rác nhưng nó vẫn mở tủ. Trong nó nuôi một chút lòng tin gì đó với nơi này chăng? Những bộ đồ ngày trước của nó vẫn còn nguyên, chúng chưa từng được ai mặc nữa, thậm chí còn được giặt giũ cẩn thận. Lấy ra một bộ váy dài quá đầu gối xòe ra màu lục, nó hồi tưởng. Kí ức lại ùa tới.
Nhưng nó hiểu đây không phải là lúc để cho kí ức trở về, nó phải đi khỏi nơi này. Nó không biết có nên nói với hắn tìm cách để ra nước ngoài hay không. Nhưng ra nước ngoài thì sao? Có trốn được anh không? Mà chạy trốn liệu có phải là giải pháp tốt nhất cho nó?
Mang trong lòng bao suy nghĩ, nó vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Một giọt nước trong suốt tựa pha lê rơi xuống, rạch ngang giữa không gian, đọng lại trên sàn như một phép lạ, phép lạ của một tình yêu đau thương, của một tâm hồn yếu ớt đang lẩn khuất.
*
Dưới nhà không có ai. Nó bước từng bước nhẹ nhàng xuống dưới nhà không một tiếng động.
-Tiểu thư…- Tiếng nói vang lên làm nó giật thót mình nhưng…sao nghe quen quá?!
Nó quay lại nhìn, mắt mở to, miệng há hốc.
-Hoa? Là em sao Hoa?
-Chị An?
-Sao em lại ở đây?
-Em làm ở đây mà.- Cố bé mới 14 tuổi có gương mặt hơi thô nhưng thông mình nói.
-Chị cứ ngỡ…sau khi cô nhi viện bị…chị tưởng…- Nó gần như khóc nấc lên.
-Em cũng nghĩ vậy, may mà anh Kiên tìm thấy rồi đưa em về đây đó.- Hoa cười nói.
-Kiên sao?
-Dạ, là anh ấy tìm thấy em khi em lang thang ngoài phố.
-Cái gì? Em lang thang ngoài phố?
-Dạ, tại em không muốn phải sống với những người xa lạ một chút nào cả.
Nó nhìn Hoa một chút rồi ôm lấy cô bé vào lòng.
-Chị…
-Để thế này một chút thôi.- Nó nói.
Liệu nó có nên nói cho Hoa biết không? Có nên kể rằng cái người cứu Hoa thực ra chính là kẻ hại cô nhi viện ra thế không? Nhưng…sao anh lại cứu Hoa?
-Kiên đưa em về từ khi nào vậy?
-Khoảng hai ba tuần trước.- Hoa nói.- Sao vậy chị?
Hai ba tuần trước, đó là khi anh nhớ lại mọi chuyện. Anh vì nó sao? Hay là vì… thấy tội lỗi?
-Trước khi có việc đó, cô viện trưởng có…nói gì?
-Không chị, nhưng mà trước khi có vụ cháy…
-Thôi, đừng kể nữa, chị không muốn nghe.- Nó sợ nó sẽ lại khóc, lại đau khổ, lại hận anh hơn nữa. Hơn nữa nếu cô viện trưởng oán trách nó đã làm gì để anh giận nên mới gây ra chuyện đó thì sao? Nó biết cô không phải người như thế nhưng nó cũng không thể không nghĩ vậy. Cuộc đời nó đã có quá nhiều điều không ngờ rồi, nó không ngờ người phụ nữ đó bỏ rơi nó, nó không ngờ cuộc đời nó lại có anh, nó không ngờ anh sẽ đối xử thế với nó, nó không ngờ sẽ có khi nó tàn nhẫn thế với anh, và nó cũng đã không ngờ sẽ có ngày hôm nay.
-Dạ.- hoa cảm thấy có điều kì lạ ở nó nhưng không gặn hỏi vì cô bé biết, nếu nó đã muốn giấu thì khơi gợi lại sẽ chỉ còn nỗi đau.
-Giờ chị phải đi.
-Không được, anh Kiên nói không được để chị đi. Mà sao chị phải đi chớ?
Nó không biết nên trả lời thế nào đây.
-Em định đi đâu?- Giọng anh vang lên mồn một phía cửa.
-Ơ?- Nó liếc mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh.
-Lên phòng.
-Nhưng…
-Thấy chứ?- Anh đưa ra trước mặt nó chiếc điện thoại đắt tiền bật nhất của mình.- Trong này có hình của em tối qua đấy.- Anh thì thào vào tai nó.
Dĩ nhiên đó chỉ là nói dối.
-Anh…anh…- Nó nghẹn họng, mặt đỏ bừng.
-Lên chứ?- Anh mỉm cười đáng sợ với nó.
-Tôi lên anh sẽ xóa hình chứ?
-Đương nhiên.
-Vậy thì…lên.- Nó cúi gằm mặt, vội bước lên cầu thang.
-Chị An…- Hoa gọi.- Có một chuyện…
-Gì cơ?
-Không, không có gì.- Hoa tự nhủ rằng có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp.
13/8/2013, 18:15
#46Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 44: Xin hãy ở bên tôi…
- Spoiler:
Tiếng cửa đóng lại khô rốc, anh nằm dài trên giường, cuộn mình lại như con mèo nhỏ ngái ngủ.
-Sao em lại đứng đó?- Anh nói.
Nó đứng im.
-Hello…-Anh vung vẩy trân tay chiếc điện thoại, khóe miệng nhếch lên.
Nó bước từng bước lại gần, nằm tựa vào anh như một con mèo nhỏ khác yếu ớt cần chở che, không phải vì chiếc điện thoại kia mà là vì nó muốn vậy.
-Xóa hình đi.- Tuy nhiên nó không quên nhắc.
-Tôi có quyền độc chiếm con búp bê này nhỉ?- Anh vòng tay ôm lấy nó.
-Xóa đi.- Nó nói.
-Làm gì có hình mà xóa.
-Hả?
-Vốn đâu có chuyện gì.
-Anh lừa tôi!- Nó vùng dậy nhưng cả thân hình đã bị anh ôm gọn.
-Yên nào, tôi không muốn làm em đau đâu đấy.- Như để chứng tỏ, anh siết chặt vòng tay hơn một chút khiến nó bật lên tiếng rên đau xiết.
Im lặng.
Chỉ có tiếng gió thổi.
*
-Em có nghĩ mỗi người đều quá cô đơn giữa thế giới này không?
-Có lẽ.
-Điều hạnh phúc nhất của ai đó liệu chăng là có được người mình yêu?
-Biết đâu.
-Ừ.- Anh cũng chỉ ỡm ờ cho có.- An này…
-Gì?
-Xin em, xin em hãy ở cạnh tôi nhé.- Giọng anh khẩn thiết.- Nếu em muốn, tôi cũng sẽ quỳ xuống dưới chân em chỉ cần em đồng ý.
Quỳ xuống sao? Anh lại sẵn sang quỳ xuống trước nó lần thứ hai sao?
-Hay là tôi chết để chứng minh điều đó.
-Không.- Nó vội nói.
-Em sẽ ở bên tôi?
-Không. Anh phải hiểu, tôi đã không đủ can đảm để tha thứ cho những lỗi lầm của anh, Kiên à.
-An.
-Quá trễ rồi.
-Không,không bao giờ trễ cả. Nghe tôi đi An!
-Không.- Nó gỡ nhẹ từng ngón tay anh ra.- Thật sự là không.
Anh bất ngờ hôn nó. Nụ hôn vội vã, thô bạo, có chút gượng ép.
*
Nó nhìn anh nằm ngủ ngon lành, đắp chăn cho anh, nó lấy chiếc điện thoại anh quăng dưới sàn ban nãy.
Gọi ai đây?
Hắn ư? Không.
Nhóc? Nó không điên.
Lóe lên một tia suy nghĩ, nó nhanh tay gọi tới một dãy số. Số của gã.
*
-Tôi đến đón cô thì cô phải giúp tôi chứ?- Đầu dây bên kia lên tiếng.
-Tôi không muốn có cái chuyện điên rồ đó xảy ra.
-Tùy cô, chờ đó, nửa tiếng nữa tôi tới.
-Mau đi!!!
*
Gã khoác áo khoác, nhìn cô đang nằm đọc sách trên trường kỉ.
-Tôi đi một lát rồi về.
-Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.
-Với tôi cô ra sao ư? Để tôi xem đã.
-Tùy anh.
Bước ra ngoài, gã thấy lạnh khi một cơn gió bất ngờ thổi qua. Bất giác, gã suy nghĩ về lời cô nói ban nãy.
Cô là gì với gã?
Là tình yêu như nó từng nói sao?
Gã vẫn suy nghĩ.
Thế còn với nó? Đó chỉ là hứng thú sao?
Gã đang cần gì? Một chuyến đi xa để suy ngẫm về đời gã.
13/8/2013, 18:19
#47Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 45: Thần Chết đã mang một người đi?
- Spoiler:
-Tôi sắp tới rồi, xuống đi.
-Ok.- Nó cúp máy.
Chỉnh lại chăn, bàn tay nó chạm nhẹ vào sống mũi anh. Lướt nhẹ tay theo từng đường nét trên khuôn mặt đó, nó cười nhẹ. Bây giờ nó đi liệu có hối hận không? Thế nhưng nếu ở lại, liệu nó có sai lầm?
Chuông điện thoại reo.
-Sao lâu vậy? Tôi ở gần đó đây nè, xuống đi.- Gã như hét vào điện thoại.
-Tôi biết rồi, xuống ngay.- Trước khi đi, nó còn cận thận xóa nhật kí cuộc gọi. Nhìn lại anh một lần nữa, ánh mắt nó có chút vấn vương.
*
“Cạch”
-An…- Nó giật mình khi có ai đó gọi tên mình nhưng nó bình tâm lại khi nhận ra đó là ai.
-Sao bà lại ở đây?
-Vì con.- Rebecca nói. Ta muốn hỏi con vài chuyện.
-Chuyện gì?
Mắt bà nheo lại, gương mặt lộ rõ nỗi thống khi đứa con gái ruột nói thế với mình.
-Con…con có muốn ở bên cạnh…Kiên không?
Nó nhăn mặt, tỏ ý không hiểu.
-Ý ta là…con có yêu nó không? Con có muốn bên cạnh nó không?
-Không.- Nó đáp, mặt vẫn lạnh tanh.
-Vậy hãy chấp nhận ta.
-Chấp nhận bà? Tại sao?
-Con biết đấy, Kiên rất háo thắng. Hễ muốn thì dù gì là gì nó sẽ cố mọi cách để giành được. Thứ nó muốn là con…chỉ cần con chấp nhận ta là mẹ con, con và nó sẽ là an hem…nó sẽ không bắt ép con được.
-Trễ rồi.- Nó cười khinh khỉnh.- Tôi là của anh ta cách đây một năm rồi.
-Không sao, ta tin mọi chuyện rồi sẽ ổn.- Dù nói thế nhưng gương mặt đã biến sắc.
Nó nhìn bà, tim có gì đó nhói lên khi biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ này. Tình mẫu tử sao? Nó luôn hận bà ta kia mà? Thế mà giờ tình mẫu tử mà mọi người luôn đề cao là thiêng liêng cao cả ấy lại xuất hiện bất chợt trong nó ư? Nên vui hay nên buồn đây?
-Tôi hỏi bà một câu.- Nó nói.- Tại sao bà lại như thế? Lòng tốt của một người mẹ đam tâm vứt bỏ con mình sao?- Nó đã muốn nói nhẹ nhàng nhưng sao giọng nó vẫn cay đắng thế chứ?
-Vì ta tham lam.
-Tham lam?
-Phải. - Hai đôi mắt tím nhìn thẳng vào nhau.- Vì ta tham lam cái cảm giác làm mẹ thật thụ, vì ta để tình yêu ta dành cho con tạo nên lòng tham trong ta.
-Gì chứ?
-Ta khao khát một lần nghe con gọi mẹ trìu mến, một lần ôm con trong tay.
-Đã có một lần.
-Hả?
-Đã có một lần bà ôm tôi nhưng chỉ là cái ôm giá lạnh, ngay sau cái ôm đó, bà đã tát thẳng vào mặt tôi.- Nó buộc tội.
Mặt bà xám ngoét, nỗi đau càng hiện rõ hơn. Phải, đó là lần đầu tiên bà ôm nó và cũng là lần đầu tiên bà đánh nó. Yêu thương đan xen căm hận khi đó đã khiến bà phát điên.
-Có bao giờ…bà yêu thương tôi không?- Nó hỏi.
-Có.- Bà đáp ngay lập tức.Bà khóc lóc.- Ta đã yêu con nhưng ngày đó ta đã hóa rồ vì tên đàn ông ******** đó. Giờ đây, chỉ cần con tha lỗi cho ta, muốn làm gì ta cũng làm. Ta biết ta không có quyền xin con tha thứ nhưng…
Nó ra dấu im lặng, ánh mắt nhìn bà có gì đó thay đổi.
-Tôi cần thời gian.
Mắt bà mở to.
-Tôi cần thời gian để nghĩ về mọi thứ.
*
Con người ai cũng cần thời gian để ngẫm nghĩ về điều gì đó trong đời mình. Cả nó, anh, hắn, nhóc, gã hay cô đều phải vậy. Chỉ biết suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ nhưng đôi lúc đã không nhận ra ta khóc vì đã quá muộn màng để biết được điều ta cần biết…
*
Đóng cổng lại một cách lén lút để tránh bị ai phát hiện, nó ngoái lại nhìn bà lần nữa. Vẫy tay tạm biệt, nó vội chạy đi ngay mà không thấy gương mặt bà. Hanh phúc. Xúc động. Sung sướng. tất cả đều không đủ miêu tả cảm giác của bà lúc này. Chỉ một cái vẫy tay nhưng cũng đủ biết nó đã không như trước nữa.
-Bà hay đấy.- Giọng anh nói anh vang lên sau lưng bà.
-Kiên?!
-Bà chống đối tôi sao?- Anh tức giận.- Bà không muốn yên thân à?
-Nó sẽ là em gái con.
-Em gái gì chứ? Cô ấy là người của tôi, mãi mãi là thế!- Anh đẩy bà sang một bên, mở cổng ra.
-Dừng lại đi.- Bà van nài anh.
-Buông ra!- Hất cánh tay đang đặt lên tay mình, anh vội vàng chạy về hướng nó vừa chạy.
Anh không muốn mất nó. Không bao giờ.
*
Ngồi yên vị trong xe gã, nó không nói gì.
-Sao thế? Đối xử thế với người tới giúp đó à?
-Chạy đi.- Nó gắt.
-Tôi nghĩ là không được.
-Này!
-Vì hoàng tử bạch mã của cô kìa.- Gã chỉ tay về phía trước, anh đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, mồ hôi túa ra nhễ nhại vì chạy hết sức.
-An! Xuống xe!- Anh ra lệnh.
-Làm ơn giúp tôi trốn đi.- Nó run bắn lên khi nghe anh nói, một tay kéo nhẹ tay áo gã.
-Cô sẽ làm theo ý tôi chứ? Chuyện tôi nói trong điện thoại đấy?
-Sao cũng được, làm ơn mau đi.
-Ok.- Gã gọi cho ai đó, nói mấy câu nó không nghe rõ rồi mở cửa xe, kéo nó chạy nhanh về phía ngược lại.
*
-Chân tôi đau quá!- Nó nhăn nhó.
-Hay cô muốn Kiên của cô bắt cô lại.- Gã cười dù gương mặt có vẻ mệt mỏi.- Tôi phải xem lại anh ta đấy, chạy nhanh kinh.- Gã chỉ về phía sau.
-Thôi giỡn đi, anh cõng tôi để nhanh hơn hả?
-Cho tôi xin, tôi không thích thú với cái trò cõng trên lưng rồi chạy trốn một cách sến rện như thế.
“Vút”
-Coi chừng.- Nó hét lên khi thấy một thứ gì đó đang nhằm thẳng đầu gã mà bay tơi. Gã trở mình, né kịp. Hòn đá nhỏ nhưng được tác dụng một lực đủ mạnh để dính trúng cũng đủ chết ngất.- Tôi quên nói với anh, khi tức giận, Kiên nhắm rất chuẩn đấy, anh ấy…rất thích…bắn súng mà.
-Hả? Đừng nói tôi sẽ…chết nhá.
Nó nhún vai.
-An! Đừng trốn tôi!- Trong khi hai người nói nhau thì anh đã đuổi kịp, chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi. Bàn tay anh nắm chặt tay nó.
-Buông ra.- Nó giằng tay mãi mà không rút tay ra khỏi tay anh được.
-Anh không nghe cô ấy nói à? Buông tay ra!- Gã gằn giọng.
-Không phải chuyện của cậu.
-Làm ơn buông tôi ra đi Kiên!- Nó dùng hết sức để kéo tay mình ra nhưng mất đà, ngã thẳng ra phía ngoài đường.
*
Cả con đường đó rất ít khi có xe cô qua lại vì đây là khu dành cho giới thượng lưu giàu có nhưng liệu có phải vì số mệnh không mà ngay khi đó, một chiếc ô tô lao tới, ngay khi nó đang đứng giữa đường.
Hai bóng người lao ra.
“Ầm”
Máu.
Một bóng người đã ngã xuống.
Thần chết đã tới sao?
13/8/2013, 18:20
#48Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 46: Tại sao luôn là cô mà không phải tôi?
- Spoiler:
Tiếng xe cấp cứu vang vọng khắp con đường.
Nó ngồi yên cho một nhân viên y tế sát trùng vết trầy bên cánh tay mình.
-An!- Giọng hắn gọi lớn.- Anh đã tìm em suốt, em không sao chứ?- Hắn ôm chầm lấy nó.
Nó mỉm cười, nói:
-Không sao, em ổn nhưng…anh ta…- Nước mắt nó chực trào nơi khóe mắt.
Hắn siết chặt vòng tay hơn như để đỡ lấy nó bất cứ lúc nào nó gục ngã.
-Buông ra!- Một giọng nói phá hỏng không khí đó.
*
Là anh, trên người chỉ có chút xây xát nhỏ. Thế còn người đang vừa được đưa tới bệnh viện bằng một chiếc xe cấp cứu khác lúc nãy? Ngoài gã ra còn ai nữa đây? Gã đã đẩy nó và cả…anh ra ngoài. Ngay sau đó, chiếc xe đã chạy mất hút. Gã đã hi sinh cho nó và cho anh nữa.
Anh đặt tay lên tay nó nhưng nó gạt phắt cánh tay anh ra.
-Anh vừa lòng chưa? Nhờ anh nên Bá Đình mới ra nỗi đó đấy!- Nó nói đầy căm phẫn, nước mắt cứ tuôn rơi.
Hắn giữ người nó lại, không để nó nhảy bổ tới mà tát thẳng vào mặt anh.
-Bình tĩnh đi An.
Mắt anh nheo lại, nói rõ từng từ:
-Nếu em không chạy trốn thì đâu có vậy.
Nó sững người. Do nó sao? Vì nó chạy trốn anh? Vì nó nhờ gã giúp? Tất cả là do nó?
-Thôi đi kiên, mày thích làm khổ cô ấy quá nhỉ?- Giọng hắn cáu tiết.
Không phải do nó, nó biết điều đó, chắc chắn không phải do nó, cũng không phải do tay tài xế kia mà do một kẻ khác, một kẻ nó không thể nói.
-Tôi muốn vào bệnh viện.- Nó nói.
-Anh đưa em đi.- Hắn đỡ lấy bờ vai nó như một điểm tựa vững chãi, nói.
*
Anh bước một mình về phía căn biệt thự của mình. Anh không muốn nói thế, anh không muốn làm tổn thương nó nhưng chính anh cũng không hiểu sao mình lại nói vậy. Sao anh không thể dịu dàng hơn với nó? Sao anh cứ khiến nó phải tổn thương chứ?
Không rõ gương mặt anh khi đó như thế nào, chỉ biết rằng có gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời nắng nóng nơi khóe mi. Là nước mắt.
*
Bác sĩ Tiến là bạn của gã khi anh ta du học nước ngoài, Tiến hiện là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện mà gã được đưa vào. Tiến đứng ngoài hành lang, nói vài chuyện với nó và hắn:
-Thật sự thì tôi không biết khi nào cậu ta tỉnh lại nữa.
-Không thể giúp cậu ta tỉnh lại ngay được sao?- Hắn nói thay cho nó đang thất thần, chỉ chực ngất đi.
Tiếng giày chạy ồn ào trên sàn nhà, cô vôi vàng chạy mặc kệ tấm biển cấm làm ồn.
-Tiến!- Cô gọi tên chàng bác sĩ.
-Mỹ!- Nhìn nét mặt có gì đó hơi hồ hởi không đúng lúc của Tiến là đủ hiểu: anh ta thích cô.
-Đình đâu?- Gương mặt cô đỏ ửng, mồ hôi chảy dài xen với nước mắt. Đáng tiếc cho Tiến, cô không thích anh ta.
Dù không phải là một chàng trai đủ để gây ấn tượng với cô nhưng Tiến lại là là một người bạn tốt, anh ta thoáng vẻ trầm mặc, nói:
-Trong phòng.
Cô vội vàng mở cửa bước vô.
*
Không khí phòng tràn ngập mùi cồn khó chịu. Cả căn phòng chìm trong sắc trắng. Gã nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, mắt nhắm như đang ngủ, ngực cử động lên xuống nhẹ nhàng khó thấy.
-Anh ấy…
-Anh ấy lâm vào trạng thái hôn mê.- Tiến nói.
-Hôn mê? Vậy khi nào anh ấy tỉnh lại?
-Tôi không rõ. Một tuần, một tháng, một năm hoặc cũng có thể là không bao giờ.
Im lặng.
Bỗng cô quay ngoắt lại nhìn nó cũng đã bước vào phòng. Bước từng bước chậm rãi về phía nó, gương mặt đang cúi gằm ngẩng lên. Cô đang khóc, môi mím chặt tới nỗi máu tứa ra. Cô vung tay lên.
“Chát”
-Mỹ…- Tiến mở to mắt ngạc nhiên.
-Cô làm gì vậy hả?- Hắn nói.
Nó không đáp lại gì, chỉ dùng tay che vết đánh trên mặt.
-Là do cô. Sao lúc nào cũng là cô? Sao anh ấy luôn vì cô mà làm mọi thứ mà chưa bao giờ là vì tôi? Sao vì cô anh ấy phải thế này chứ?- Cô hét lên. Tim cô đau quá, có gì đó đang bóp nghẹt nó.- Tôi hận cô, tôi căm thù cô!!!- Cô quỳ bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt tuôn không ngừng trên gương mặt xinh đẹp. Vẻ kiêu kì sắc xảo đã không còn mà chỉ còn vẻ mặt của một cô gái đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời này. Miệng cô vẫn không ngừng lầm bầm.- Sao luôn là cô mà không phải là tôi?
*
Căn phòng chỉ còn con người đang nằm bất động kia. Tiến đã đưa cô đi, hắn cũng đã ra ngoài mua nước, nó đứng ngoài hành lang lén bước vào phòng. Nó nhìn gã nằm đó bằng ánh mắt lạnh lùng thường nhật.
Ánh hoàng hôn nhẹ buông, bóng tối lại chuẩn bị lên ngôi.
13/8/2013, 18:27
#49Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Tử HạChap 47: Tin nhắn, cuộc gọi và đầu dây bên kia.
- Spoiler:
-Anh đưa em về.- Hắn đỡ nó vào trong xe mình.
Nó vẫn không nói gì, ánh mắt không có gì bi thương hay thương cảm mà lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy lạ vì ánh mắt đó không hợp với tình hình này.
-Chồng ơi!!!- Một vòng tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.
Trời ạ! Sao nhóc lại xuất hiện ở đây, ngay lúc này và còn trước mặt nó nữa chứ.
-Đi đâu mà tắt máy hả?- Nhóc lườm hắn rồi quay sang nhìn nó.- Chị An, sao chị ở đây?
Gương mặt nó giờ đây hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên. Nó nói chậm rãi:
-Chồng…ư?
*
-Em ổn chứ?- Tiến lo lắng.
-Không sao, tôi sẽ ổn. Cảm ơn anh.- Cô gượng cười nhưng tuyến lệ đã phản lại cô, một giọt nước mắt lại rơi xuống.- Anh về đi.- Quệt tay lên để che dấu nước mắt, cô nói.- Tôi muốn ở một mình.- Không để cho Tiến nói gì nữa, cô vội đóng cửa lại.
Tiếng động cơ xe đã xa, cô mới ngồi phịch xuống sàn.
Nước mắt chảy dài. Cô lại khóc. Cầm lấy một chiếc giày lăn lóc gần đó, cô ném mạnh về phía phòng khách sang trọng.
“Choang”
Chiếc giày trúng vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước lênh lánh dưới những cành hoa bách hợp.
-Đình, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc mà.- Cô lầm bầm, đứng dậy, tiến tới bên cạnh những mảnh vỡ đó, lượm lên mảnh vỡ to và nhọn nhất. Đưa mảnh thủy tinh lên cao, tia nắng chiếu qua tạo nên thứ ánh sáng bảy sắc như cầu vồng. Cô cười cay đắng một thoáng. Nụ cười đó, nước mắt đó, nỗi bi ai đó, tất cả hiện diện nơi cô.
“Xoẹt”
Máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà trắng. Liền ngay sua đó, một bóng người đổ ập xuống.
-Đình, tôi sẽ tìm đến nơi anh đang ở.
*
Báo chí được một trận ầm lên trông thấy. Lúc đầu là vụ tai nạn của gã, cùng ngày đó, cô lại tự tử tại nhà riêng, nếu không nhờ cô người làm tới đúng lúc thì chắc cô đã không qua khỏi. Đoàn làm phim “Liệu anh có linh hồn?” phải mở họp báo, thông báo rõ là phim đã quay xong chỉ chờ ngày ra mắt nhưng có lẽ ngày ra mắt sẽ bị dời lại tới khi cô ra viện và có thể tham gia. Còn về phần gã? Vẫn chẳng có tiến triển gì. Thế nhưng tình hình của hai người không được giới báo chí quan tâm mà họ lại bới móc nhiều hơn về chuyện tình cảm. Việc gã vừa gặp tai nạn bị hôn mê cô liền tự tử khiến tin đồn ngày trước lại nổi lên. Mấy bức ảnh gã tới nàh cô không biết bị chụp từ khi nào được tung lên mặt báo. Quản lí của cô trả lời thông tin rằng cô hiện này gặp chấn động tâm lí, cần được yên tĩnh, sau khi ổn thõa sẽ trả lời mọi câu hỏi.
*
Một tháng sau ngày kinh hoàng đó, cô ra viện nhưng chỉ ở yên trong nhà, không gặp ai cả. Người duy nhất thấy cô trong một tháng đó chỉ có cô gái người giúp việc kia.
Khoác trên mình bộ váy ngủ màu trắng mỏng tang, cô ôm chặt chiếc gối ôm trên giường, mắt nhắm nghiền. Một bên cổ tay cô vẫn còn băng trắng được băng lại. Cô không muốn rời khỏi giường, chiếc giường này vẫn còn hình bóng gã, cô không muốn khi mình bước xuống, mọi hình ảnh đó sẽ mất đi.
Cô lại khóc.
Sao luôn là nó mà không là cô?
Câu hỏi trước khi gã rời đi cô còn chưa nhận được cơ mà?
Tại sao chứ?
*
Cầm chiếc đi động trên tay, ánh mắt cô đăm chiêu.
Trên màn hình là một tin nhắn.
“Sao anh lại làm thế? Định trốn tránh câu hỏi của tôi sao?”
Chần chừ một chút nhưng cô cũng gửi tin đó tới một số máy đặc biệt, số của gã.
Năm phút…
Mười phút…
Nửa tiếng…
Không có tin nhắn trả lời hay đúng hơn là không thể có.
Cô lại tiếp tục nhắn tới số máy kia.
“Anh quyết không trả lời sao? Làm ơn tỉnh lại và trả lời tin nhắn tôi đi.”
“Nếu vì câu hỏi của tôi thì anh không cần trả lời cũng được, làm ơn đi Đình.”
“Đình, xin anh. Tỉnh lại đi!”
“Đình, tôi…”
“Tôi yêu anh nên xin anh tỉnh lại đi Đình.”
Vẫn không có lấy một tin trả lời.
Cô biết là sẽ vậy nhưng sao cô vẫn cứ nhắn. Cô đang cầu mong một điều kì tích sẽ tới.
Cô gọi điện.
Cô gọi liên tục cả chục cuộc vào số máy gã. Chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy.
*
Cô thiếp đi trên giường, nước mắt vẫn còn rơi. Trên tay cô cầm chiếc điện thoại, cô đã bấm nút gọi đi trước khi ngủ. Tiếng chuông vẫn đổ từng hồi. Bỗng có ai đó bắt máy nhưng không nói gì.
Im lặng.
Một chốc sau, đầu dây bên kia cúp máy.
*
Sau đó vài ngày, nó có tới tìm cô nhưng không ai mở cửa. Thấy cổng không khóa, nó nhẹ mở cánh cổng to lớn ra rồi bước vào khuôn viên nhà. Ngay cả cửa nhà cũng mở hớ hênh, người giúp việc ở nhà này để làm kiểng chắc.
-Mĩ, Mĩ ơi.- Cô đặt bó hoa lên bàn mà gọi cô. Căn nhà thật sự rất bừa bộn. Không lẽ mấy hôm nay người giúp việc không tới nữa? Trên sàn phòng khách là mấy tờ tạp chí có bìa là hình cô với dáng vẻ quyến rũ, mặt bàn phủ đầy bụi, lọ hoa tường vi gần đó cũng héo úa.
Bước lên cầu thang, nó thấy một cửa phòng mở.
-Mĩ!!!- Cô nằm im bất động trên giường khiến nó chột dạ. Lẽ nào cô lại tự tử? Lại gần kiểm tra, nó thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ ngủ. Liếc nhìn điện thoại, nó cầm lên thì thấy nhật kí cuộc gọi kéo dài, một loạt cuộc gọi không được nhận và duy nhất trên đầu danh sách, cuộc gọi tới gã được nhận cách đây không lâu nhưng chỉ kéo dài vài dây. Quay lại nhìn cô, ánh mắt nó hơi khác lạ.
*
Cô mở mắt dậy, có ai đó trong phòng cô thì phải? Cô bật dậy.
-An? Cô làm gì ở đây?
-Tôi tới thăm cô.
-Tôi không cần cô thăm, cút đi!- Cô cầm lấy chiếc gối, ném về phía nó.
-Mĩ.
-Đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa.- Cô gào khóc.
-Mĩ.
-Đi!
*
Nhìn nhật kí cuộc gọi, chỉ toàn là cuộc gọi không được trả lời, không có lấy một cuộc được nhận. Cô khóc âm thầm, lặng lẽ và ai oán.
*
-An, anh biết em sẽ tới đây mà.- Hắn đứng tựa lưng vào cửa xe ô tô, nói.
-Về thôi anh.- Nó hững hờ nói, lượt qua hắn, ngồi yên vị trong xe.
Sau ngày hôm đó, nó không có gì khác lạ, chỉ là ít nói hơn trước thôi.
Không một cậu giận hờn, không một cái liếc nhìn giận dỗi. Nó không ghen với nhóc sao? Hắn không đáng để nó ghen ư? Nhưng nếu là anh, liệu…nó có ghen?
*
Phòng bệnh im ắng, trong không khí thoảng hoặc mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.
Gã vẫn nằm yên đó không lấy một cử động nhỏ. Cô ngồi bên cạnh, tay nắm lấy tya gã. Cô lại khóc lần nữa, những giọt nước mắt mà cô ngữ tưởng đã cạn khô trong suốt một tháng qua.
-Đình, anh yêu cô ta đến thế sao?
Không trả lời.
-Anh sẵn sàng làm mọi thứ để cô ta hạnh phúc ư?
Không chút cử động, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng vì hô hấp.
-Được rồi, tôi sẽ thay anh khiến cô ta hạnh phúc, còn tôi, tôi sẽ nhận mọi đau khổ trên cuộc đời này. Để rồi sau khi anh tỉnh lại, tới tìm tôi sau khi tới gặp cô ta, tôi sẽ cầm cuốn tạp chí mà anh ưa thích ném thẳng vào anh rồi nói, ừ, cảm ơn vì những điều điên khùng anh làm cho tôi.
13/8/2013, 18:29
#50Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Sponsored contentChap 48: Đêm dài…
- Spoiler:
Hắn ngồi thư thả trên ghế sofa dù đôi mắt lại mang một tâm tư trĩu nặng. Hắn rót rồi uống loại rượu màu nâu sẫm trong cốc thủy tinh có đá, hắn thở dài. Men rượu xâm nhập vào tâm trí hắn khiến ánh mắt trở nên hơi lờ đờ. Gương mặt hơi đỏ. Hắn say rồi.
-Anh sao thế? Sao lại uống rượu thế này?- Nó bước ra từ trong phòng, trên tay còn cầm cái lược chải tóc.
Hắn không trả lời mà vẫn tiếp tục rót rồi uống, uống rồi rót như một cái máy.
-Bảo.- Nó gọi tên hắn.
“Choang”
Nó cứng đờ người. Hắn vừa ném cốc thủy tinh về phía nó, không, cách nó chưa đầy 1m. Nếu không phải hắn ném trật có lẽ nó chết mất.
-Bảo, anh sao thế?- Vẫn không trả lời.- Anh điên à?- Nó gay gắt.
-Phải, anh đang điên đây.- Hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt đầy u tối.
-Em làm gì sai ư?
-Chính vì em không làm gì cả nên anh mới điên lên.- Gương mặt nó tràn ngập nỗi khó hiểu.Hắn nói tiếp.- Sao em không thể hiện bất cứ thái độ nào chứ? Anh không là gì đáng để em xếm xỉa chứ nói gì tới ghen tuông đúng không? Em…
-Không phải.- Nó chen ngang.
-Thế thì vì sao? Vì sao hả?- Hắn hét lên.- Nếu là Kiên thì chắc em ghen tức lắm chứ gì?
-Không phải.- Nó nói nhưng rồi nó im lặng. Nó nhớ lại hồi nó nhìn thấy anh và Mĩ, cái khoảng khắc anh giới thiệu Lan là hôn thế. Cái cảm giác khi đó…là ghen sao?
-Anh không xứng đáng với em à?
-Xin anh đấy Bảo, làm ơn đi, xin anh đừng nói nữa mà hãy nghe em nói.- Nó cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi trên gò má mình.- Giờ đây mọi thứ luôn ùa tới với em, em nhớ lại kí ức, gặp lại anh ta, người mà em phải gọi là mẹ xuất hiện, Đình bị tai nạn, Mĩ tự tử giờ thì cả chuyện của anh nữa. Em không biết nên cư xử thế nào đây. Mọi thứ quá rắc rối với em. Vì vậy xin anh hãy tin tưởng ở em. Còn về tại sao em không nói gì sao? Vì em tin anh, em tin anh sẽ không thể làm gì tổn thương em, Bảo à.
Mắt hắn và nó giao nhau, hai người nhìn nhau thật lâu. Hắn lên tiếng trước:
-Như thế là chưa đủ với anh.
Nó ngồi phịch xuống sàn, ngồi bó gối mà khóc.
Tiếng cửa đóng vang lên. Hắn bỏ đi rồi.
*
Quán bar White ồn ào, náo nhiệt, ánh sáng đủ màu nhưng yếu ớt chiếu khắp sàn nhảy. Bên quầy rượu, hắn ngồi im, nhâm nhi ngụm rượu nặng.
-Lâu không thấy cậu ghé qua.- Anh chàng pha chế rót một thứ rượu màu xanh sẫm vào ly rồi đưa cho anh chàng bồi bàn.- Sao? Có gì không vui à?
-Vài chuyện thôi mà.- Hắn cười nhạt nhẽo.- Còn cậu? Có gì vui không?
-Như cậu thấy, vẫn làm ăn phát đạt. À, đúng rồi, coi kìa.- Anh ta chỉ về phía sàn nhảy.- Cậu nhóc hôm trước theo cậu tới đây gần đây ngày nào cũng tới tìm cậu đấy.
Trên sàn nhảy, một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đang thể hiện những bước nhảy thuần thục đẹp mắt.
-Dù cậu ta là boy nhưng chỗ tôi vẫn không hợp cho lứa tuổi dưới vị thành niên đấy nhé.
-Boy quái gì?- Hắn uống thêm rượu.- Con gái chính hãng đó.
-Gì? Thiệt á?- Anh bạn đó ngỡ ngàng.
-Của nợ tôi vô tình vướng phải đấy.
-Nhìn cũng dễ thương mà.
-Dễ thương thì cậu lấy đi, nếu thế thì mình biết ơn cậu lắm.
-Chồng ơi, nói năng thế về vợ đấy à?- Một giọng mỉa mai và đáng sợ vang lên khiến hắn lạnh gáy. Vừa quay mặt lại, hắn đã nhìn thấy gương mặt cười khó hiểu của nhóc.
Ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn, nhóc cười tươi.
-Tiểu thư xinh đẹp này muốn uống gì đây?- Anh chàng pha chế cười lãng tử. Rõ ràng anh ta đáng tỏ ý tán tỉnh nhóc.
-Cảm ơn vì lời khen.- Nhóc cười rạng rỡ.- Cho tôi ly giống anh ta.
-Ok.
-Này, không bán rượu cho trẻ vị thành niên mà. Cô nhóc này mới 15 tuổi thôi đấy.- Hắn nhắc nhở.
-Luôn có ngoại lệ cho quý cô xinh đẹp.
-Nịnh đầm.- Hắn buông lời nhận xét.
-Thôi nào, cũng vui mà chồng.
-Thôi gọi tôi bằng chồng đi.- Hắn nhắc nhở.
-Không.- Nhóc lè lưỡi tinh nghịch.- Mà có chuyện gì buồn hay sao mà uống nhiều vậy?
-Bình thường.
-Vợ uống cùng nhé.
-Tùy.- Hắn lại nhấp thêm ngụm rượu nữa.
*
Hắn mở mắt dậy, trong người hơi uể oải, tối qua hắn sa quá thì phải? Trần nhà màu hồng nhạt, có quạt trần hiện đại. Rõ ràng không phải nhà hắn cũng không phải một nhà nghỉ khách sạn gì. Thế thì là ở đâu? Hắn bật dậy nhìn xung quanh. Một căn phòng toàn màu hồng nhạt, bên cảnh cửa sổ có một kệ sách màu trắng với vài cuốn sách mà hắn nhận ra là của nó viết. Bàn học bên cạnh không có mấy sách vở. Chiếc tủ kê cạnh giường có vài con gấu bông dễ thương. Hắn liên tưởng tới người ở trong căn phòng này chắc phải là một cô gái dịu dàng và nữ tính nhưng cũng rất tươi vui chứ không quá lạnh lùng như nó.
“Cạch”
Cửa phòng tắm bật mở, một bóng người bước ra.
Hắn ngạc nhiên. Không phải chứ? Lẽ nào chủ căn phòng thế này lại là nhóc sao?
Nhóc khoác trên mình áo choáng tắm, hơi để lộ phần ngực một chút.
-Này, chồng nhìn gì thế hả?- Nhóc nói lớn.
Hắn như sực tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, nói:
-Con nít con nôi, ba vòng như một có gì mà ngắm chứ. Toàn đồng bằng, chừng nào có đồi núi hẳn tỏ ra như thế.
-Ơ…- Nhóc đỏ mặt vì xấu hổ.
-Tôi về.- Hắn gạt chăn ra, vội bước xuống giường.
-Tự nhiên đi, áo khoác trên ghế.
-Cảm ơn.- Hắn mặc áo khoác vào, trên áo vẫn còn chút mùi rượu. Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, hắn đã nghe thấy nhóc hỏi:
-Tối qua cãi nhau với An à?- Hắn nhún vai.- Lo làm hòa đi.
-Tôi không ngờ cô nói như thế đâu đấy. Cô nghĩ tôi sẽ trở thành chồng cô thật trong tương lai sao?
-Bingo!
-Đồ dở hơi.
-Vợ dở hơi thì chồng là đồ điên.- Nhóc cười vang.- Mà tối qua cũng chả có gì đâu nên đừng làm mặt hình sự thế với vợ nữa chồng yêu!
-Khùng, tới bệnh viện đi!- Hắn đóng sầm cửa lại.
*
Hắn không nhớ mình đã quăng xe ở đâu trên đường vào tối qua. Có lẽ hắn phải nhờ anh chàng pha rượu tối qua tìm giúp thôi. Hắn rảo từng bước về nhà, lòng chút suy nghĩ về nó. Hình như hắn đùng là đã quá đáng thật.
-Bảo.- Tiếng nó gọi khiến hắn bứt mình ra khỏi luồng suy nghĩ. Nó đáng ngồi trên bậc thềm trước cửa, trên người chỉ khoác bộ đồ từ tối qua. Nó đã ở trong tình trạng đó xuống đêm lạnh vừa qua sao?
-Em làm gì vậy hả? Vào nhà đi!- Hắn nói.
-Em chờ anh thôi, anh đi lâu quá.- Nó cười tươi hết cỡ nhưng thần sắc nó lại đang tố cáo điều ngược lại, da hơi tái, môi khô và có màu tim tím. Rõ ràng nó đã ngồi ngoài trời suốt đêm.
-Sao ngốc vậy hả?
-Bảo.
-Gì vậy?
Nó hôn hắn. Một nụ hôn bất ngờ, vội vã và vũng về nhưng có gì ấm áp. Nó ngửa đầu ra sau để nhìn rõ mặt hắn hơn rồi một lần nữa hôn hắn. Nụ hôn này dịu dàng hơn, sâu hơn và cuồng nhiệt hơn. Cho tới khi môi nó không còn trên môi hắn nữa, nó mới nói:
-Em xin lỗi.
-Hả?
-Em xin lỗi, em sai rồi anh à. Xin anh, xin anh đừng rời xa em. Nếu anh rời xa em nữa, em thật sự không còn ai, em sẽ không thể sống nữa.- Giọng nó tràn ngập sự van lơn.
-An à…anh yêu em và anh mong em sẽ luôn hạnh phúc.
Đúng như một câu nói: “Yêu một người là hi sinh tất cả để người đó hạnh phúc.”. Có lẽ điều tốt nhất hắn làm là buông tay nó thôi.
-Nếu em muốn, anh sẽ trả em về với Kiên.
Nó không nói gì, chỉ nhìn hắn. Bỗng nó ôm chầm lấy hắn. Nó không trả lời gì cả, nó muốn, nó rất muốn nhưng chỉ là nó không dám nói với hắn. Nó sợ hắn bị tổn thương. Hắn hiểu tất cả nên cũng siết chặt lấy nó, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại kia.
-Anh hiểu mà.
Có lẽ hắn phải buông lơi tất cả thật rồi, không phải vì hắn hay anh, mà là vì nó. Nhưng nếu thế, con tim hắn liệu sẽ đau tới mức nào đây? Hắn muốn bản thân ích kỉ hơn, độc đoán hơn để giữ nó lại nhưng sao hắn không thể. Để nó hạnh phúc thì dù có chết, hắn cũng sẽ chết nhưng nếu không còn có nó trong đời, hắn còn có thể sống được sao?
Sponsored content
Re: Vì em là búp bê của tôi - Táo
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|