- Spoiler:
Tin tức Vỹ đánh trộm đã lan khắp trường. Lần đầu tiên hơn 1000 học sinh của trường túm tụm lại một chỗ để chờ người anh hùng đến. Giờ đây quanh Vỹ như có một ánh hào quang sáng bừng lấp lánh. Cậu đã khiến cả trường điên đảo vì vẻ đẹp trai như thiên thần, giờ lại khiến mọi người đảo điên vì sức khỏe dẻo dai và chiến công oanh liệt như vậy.
Vỹ vừa bước vào là bị tất cả túm tụm lại hơn cả thần tượng Hàn Quốc. Khổ thân cho Điệp đi cạnh cậu, cũng bị xúm vào nhưng không một ai để ý. Nó như là một con kiến bị giẫm bẹp, một lúc lại bị đứa này va vào, đứa kia giẫm lên chân, đau điếng cả mình mẩy.
“Vỹ, sao cậu giỏi vậy? Đánh được cả thằng trộm có dao!”
“Thằng đấy khốn kiếp quá! Nó có làm gì cậu không?”
“Bị thương rồi nè? Thằng trộm đó đánh anh à?”
“Nếu là mình mình cắt cổ nó lâu rồi!”
“…”
Vỹ chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy cũng đủ đổ cái rầm bọn “fan cuồng” này. Cậu bước tới. Mọi người nhìn ra. Một cô bé vô cùng xinh đẹp, có gương mặt trắng trẻo đang tươi cười đứng đó. Tất cả thở dài chán nản. Đó là Thanh – người được coi là “người duy nhất Vỹ thích”. Hôm nay Thanh xinh đẹp hơn bất cứ ai, còn Điệp thì ngược lại. Vừa ốm dậy, nhìn Điệp tái mét như xác chết, so với Thanh thì chỉ đủ xách dép mà thôi, mặc dù bình thường Điệp hơn đứt Thanh.
“Cậu không sao đấy chứ?” – Thanh hỏi han.
“Cậu đã tung tin cho cả trường biết đấy hả?”
“Tớ mới nói cho một đứa thôi mà, ai dè biết hết cả trường!”
“Cậu thật là…Tớ đâu thích nổi tiếng chứ?” – Vỹ dí tay lên trán Thanh, cười thân mật.
Nhìn cảnh ấy, có một cô bé cảm thấy chạnh lòng. Mà hôm nay Thanh xinh quá, còn mình thì xấu ơi là xấu. Nhưng lòng Điệp vẫn rạo rực, vì Vỹ chỉ dí tay lên trán Thanh chứ không như nó sáng nay, đặt lên cả một nụ hôn. Đỏ cả mặt!!!
“Em Vỹ đâu rồi?” – Một tiếng nói vang lên.
Vỹ quay ra:
“Dạ em đây ạ!”
Đó là cô giáo chủ nhiệm. Cô tươi cười bước tới:
“Các thầy cô rất khâm phục tài năng của em. Nghe nói em đã đánh gục được tên trộm cực kỳ nguy hiểm mà công an đang truy nã. Hiện các thầy cô giáo bộ môn Thể dục rất kỳ vọng em và mong em sẽ đi thi học sinh giỏi. Em đồng ý chứ?”
Vỹ cười:
“Dạ em cám ơn các thầy cô, nhưng em không muốn thi học sinh giỏi môn này.”
“Thế em định thi môn nào?”
“Các thầy cô có thể cho em thi môn Vật lý không ạ?”
“À đúng rồi thế mà cô quên mất! Em rất giỏi Vật lý đúng không?”
“Dạ em không dám nhận, nhưng em rất thích môn này!”
“Vậy cô sẽ nói với các cô bộ môn Lý, em cứ chờ nhé!”
“Vâng em cám ơn cô!”
Cả trường lại mắt tròn mắt dẹt nhìn Vỹ. Ôi đã giỏi võ, lại còn là một nhân tài Vật lý nữa. Chúng bay, bỏ các anh Big Bang, Suju một thời gian đi, phải thần tượng thằng bạn này đã!
Vỹ quay lại nhìn Điệp với nụ cười gian mãnh. Điệp tức đến nghẹn cổ. Biết mình kém Vật lý rồi hắn lại còn tỏ ra giỏi giang ở đây nữa, định trêu ngươi mình à?
Sau giờ chào cờ, cả lớp lên lớp học tiết 2.
Tiết 2 của mọi năm thường là Toán, Văn nhưng năm nay thực sự đen đủi cho Điệp vì là cái môn mà nó ghét nhất: Vật lý. Lớp Điệp không giỏi Lý nhưng chẳng ai ghét, trừ nó vì nó luôn kém nhất môn này. Ngồi cạnh là Vỹ, ngồi trên là Thanh nhưng liệu nó có thể làm được không? Nó chợt nhớ tới những buổi học cùng anh Bằng, nó đã chăm chú nghe giảng và cũng hiểu được bài. Được lắm, hôm nay phải im lặng nghe giảng mới được.
Cô giáo Vật lý bước vào. Cô là một người khá nghiêm khắc. Sau khi kiểm tra sĩ số một cách chớp nhoáng, cô lập tức vào bài luôn chẳng hề giới thiệu gì cả.
“Các em ghi bài đi. Chương 1: Điện học. Bài 1: Sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn.”
Điệp thực sự hoa mắt. Nghe đến điện đóm đủ cho nó nổ đom đóm mắt rồi, riêng cường độ dòng điện với hiệu điện thế nó tịt mít luôn. Nhưng nó phải cố gắng nghe, chắc chắn cô sẽ giới thiệu bài học này chu đáo, có thể là “Các em đã biết…” thế này thế kia, nhưng cô giáo này hoàn toàn khác.
Cô giáo nghiêm nghị:
“Một bạn nhìn vào sơ đồ mạch điện trong sách giáo khoa và cho cô biết tên, công dụng, cách mắc của từng bộ phận trong sơ đồ.”
Cô giáo kiểu gì vậy chứ? Sao chưa giới thiệu gì cô đã vào bài luôn vậy????
Cô giáo lướt qua cả lớp rồi gọi luôn:
“Cô mời bạn nữ ngồi bàn gần cuối!”
Gì cơ?????????????? Cô mời mình sao? Trời ơi sao cô không phải cô giáo cũ của em, cô sẽ không bao giờ gọi em!
“Em đứng lên, trả lời câu hỏi cho cô!”
Cả lớp biết Điệp kém nên mấy đứa giơ tay nhằm để cô gọi mình nhưng cô kiên quyết bắt chúng nó bỏ tay xuống. Điệp đưa mắt về phía Vỹ và Thanh, cả hai chỉ nhìn lại nó với ý bảo nó cứ nói đi. Nhưng nó biết nói gì? Nó chẳng hiểu cái sơ đồ này vẽ như thế nào luôn.
Cô giáo khó chịu nhìn Điệp cứ đứng đực ra đấy. Cô bảo:
“Nếu em không biết công dụng và cách mắc thì nói tên cho cô thôi xem nào! Trong sơ đồ có 3 bộ phận, đấy cô nhắc cho em rồi đó!”
Trời cô nhắc thế thì cô đừng nhắc cho xong? Điệp toát mồ hôi, nó chuẩn bị nghe lời mắng cùng điểm kém đầu tiên.
Vỹ thở dài. Sao lại quá quá kém như vậy chứ? Cậu đành giơ tay lên:
“Thưa cô, để em giúp bạn ấy ạ!”
Biết Vỹ giỏi Vật lý nên cô giáo khó chịu nhìn Điệp:
“Em ngồi xuống! Mời Vỹ!”
“Thưa cô, trong sơ đồ có 3 bộ phận đó là Ampe kế, kí hiệu là A; Vôn kế kí hiệu là V và khóa K ạ!”
“Đúng rồi! Vậy công dụng và cách mắc thì sao?” – Cô giáo có vẻ hài lòng.
“Ampe kế đo cường độ dòng điện chạy qua dây dẫn và được mắc nối tiếp với dây dẫn. Vôn kế đo hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn và được mắc song song với dây dẫn. Khóa dùng để đóng ngắt dòng điện và được mắc nối tiếp với dây dẫn” – Vỹ trả lời không chớp mắt.
Cả lớp nhìn Vỹ như người từ Sao Hỏa xuống. Một trí thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức về những sơ đồ mạch điện này có từ lớp 7, lớp 8, để có thể nhớ lại cũng không hề dễ dàng gì, nhưng Vỹ trả lời còn nhanh hơn cả giáo viên giảng.
Cô giáo mỉm cười:
“Em Vỹ trả lời rất tốt, cô cho em điểm 10. Còn em kia là em nào, đứng lên cho cô biết tên?”
“Dạ…em…Điệp ạ…” – Điệp lắp bắp.
“Cái gì Điệp?”
“Dạ, Nguyễn Lan Điệp ạ…”
“Em ngồi cạnh một bạn giỏi như vậy mà sao em lại kém thế? Cô cho em 1 điểm, nhưng cô sẽ cho nợ. Đến buổi sau kiểm tra bài cũ, nếu em không gỡ được điểm thì cô sẽ không thể tha cho em được đâu. Ngồi xuống ghi bài đi!”
Điệp ngồi xuống, những lời của cô giáo in chặt trong tâm trí nó. Nó rất sợ, rất ghét mỗi khi có người bảo nó “kém Lý”, vì nó rất kém môn học này. Lũ bạn dù rất hay trêu nó nhưng nó luôn có Thanh bảo vệ, nhưng chưa cô giáo nào bảo nó kém, chỉ bảo nó cần cố gắng. Vậy mà giờ cô giáo mới này lại phũ phàng nhận xét nó thẳng thắn như vậy, nó cảm thấy mình đã kém lại càng kém hơn bao giờ hết. Nó thực sự không thể học được môn này sao?
Nó khóc. Nó thực sự rất tức. Nó cảm thấy mình quá yếu kém. Nó chỉ biết khóc.
Vỹ đang ghi bài, nghe thấy tiếng sụt sùi rất nhỏ liền quay ra. Tay Điệp vẫn cầm bút, nhưng nó chẳng hề chép bài mà chỉ có khóc.
“Ghi bài đi không cô kiểm tra vở bây giờ!” – Cậu nhắc nhỏ.
“Không cần phải nhắc! 1 điểm rồi thêm 1 điểm nữa cũng chẳng sao!”
“Có mỗi thế cậu cũng tự ái sao? Đã kém rồi thì phải cố lên chứ?”
“Cậu đừng tưởng mình giỏi từ nhỏ rồi nên lên mặt với tôi!” – Điệp tức tối, cố gắng nói nhỏ để cô giáo không nghe thấy chứ nếu không nó đã quát lên.
“Ai nói với cậu tôi giỏi từ nhỏ?”
Điệp giật mình. Cậu ta rõ ràng thông minh như vậy mà?
Cô giáo vừa ra ngoài có việc, Vỹ tiếp luôn:
“Nhà tôi toàn theo những cái môn nghệ thuật mà cậu thích ấy, và tôi cũng chẳng thừa hưởng một tài năng gì từ các môn Toán Lý Hóa. Khi học Vật lý, mới bài đầu tiên tôi đã hoa hết cả mắt. Tôi ghét Vật lý vô cùng. Và chính điều đó khiến tôi đội sổ môn này, tôi thậm chí bị Học sinh tiên tiến vì chỉ có 5 phẩy Vật lý. Bạn bè tôi, thầy cô, gia đình đều nói tôi quá dốt, quá kém, nói nhiều hơn cả cậu cơ. Tôi rất tức giận, nhưng tôi biết tôi cũng đã quá kém thật. Tôi phải cố gắng, tôi phải học được môn này. Và suốt năm lớp 6, không một đêm nào tôi ngủ để tôi ngồi học, học bằng được. Tôi trở nên đam mê môn học này hơn ai hết. Cả nhà tôi thấy lạ, tại sao tôi lại không theo truyền thống gia đình mà đi theo một cái môn toàn thí nghiệm như vậy. Nhưng tôi thích thế. Vì chính cái môn này tôi mới vươn lên được chính mình, cậu hiểu chứ?”
“Thật vậy ư?”
“Tôi sẽ đi thi học sinh giỏi Vật lý, cho dù là môn khác tôi có một trăm phẩy tôi cũng không đi. Đơn giản vì kỳ thi học sinh giỏi sẽ chứng minh cho tôi những gì mà tôi đã cố gắng một thời gian quá dài như thế!”
Cô giáo vừa bước vào. Vỹ cũng im lặng, tiếp tục cúi xuống vở. Điệp cúi đầu, suy nghĩ về những lời nói ấy. Ước mơ của Vỹ - một học sinh đẹp trai, tài giỏi, giàu có chỉ có thế thôi sao? Chỉ là được thi học sinh giỏi môn Vật lý. Nếu là Điệp lúc trước, nó sẽ rất ghét nhưng giờ đây nó cảm thấy không hề ghét một chút nào…
Tử Hạ
17/8/2013, 17:40
#21Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 20: Ước mơ gieo mầm
17/8/2013, 17:40
#22Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 21: Niềm vui bên anh
- Spoiler:
Trống vang lên. Buổi học đầu tiên kết thúc. Điệp bước ra ngoài cổng, bỗng một cánh tay giữ nó lại:
“Cậu lại về nhà tôi sao?” – Vỹ đang ở trên chiếc xe đạp.
“Ừ! Chiều nay tớ có buổi!”
“Vậy thì lên đi, tôi đưa cậu đến!”
“Không cần đâu! Tớ tự đi cũng được!”
“Học mệt như vậy cậu cũng phải thương cho cái chân cậu chứ? Lên đi!”
Lời Vỹ rất cương quyết. Nhớ lại cái lần trước Vỹ mời mình lên xe mà tưởng cậu ta làm trò gì cứ sát vào mặt mình nên đã gây trọng thương nặng nề, lần này không thể từ chối được.
Điệp ngồi lên xe Vỹ, quay ra nhìn chúng bạn khác đang rất ghen tỵ. Chúng nó xì xào:
“Nó là ai mà được Vỹ đèo chứ?”
“Thân với anh Bằng sao? Lạ thật đó! Con đó làm sao có thể xứng với Vỹ?”
“Nó dám vượt mặt cả chị Thanh đấy!”
“Xấu òm, nhìn nó hôm nay bù rù lại tái mét nữa chứ!”
Đã tủi thân vì giờ Lý, nay nghe những lời đó Điệp càng chạnh lòng. Nó nhìn vào chiếc gương nhỏ thường mang theo. Nó thực sự rất xấu. Đầu tóc bù rù, gương mặt tái mét y như những gì lũ kia nói.
“Cậu đừng có khóc nữa nhé, áo tôi không muốn giặt ngay đâu!” – Giọng Vỹ vang lên. Cậu biết Điệp đang nghĩ gì vì cậu cũng nghe thấy những lời đó.
“Tốt hơn hết lần sau cậu đừng bảo tớ ngồi lên xe cậu nữa!”
“Thì đằng nào cậu cũng ngồi cạnh tôi, làm sao chúng nó còn không nói cậu được. Là do cậu ốm nên mới không được tươi tắn, chứ cậu đâu có xấu!”
Điệp ngẩng mặt lên, dù rằng chỉ nhìn thấy cái lưng dài của Vỹ. Hôm nay đến Thanh còn không nói câu ấy, vậy mà Vỹ nói sao? Nếu như Vỹ mà nói: “Hôm nay cậu vẫn xinh” thì chắc là Điệp đã phát khóc rồi. Nhưng cậu chỉ nói không xấu, chứ cũng chẳng xinh. Đúng thôi, tính Vỹ có bao giờ chê ai, mà cũng đâu có biết khen ai?
Vỹ đạp rất nhanh, vèo một cái đã tới nhà mình. Bằng đang ngồi trong nhà, nhìn qua cửa sổ Điệp thấy anh không vui vẻ như mấy hôm trước. Anh trầm ngâm ngồi trên bàn, sau cặp kính cận to như kính Nobita là một đôi mắt đẹp nhưng buồn hơn mọi ngày. Tay anh viết rất nhanh, có vẻ anh đang tập trung, nhưng nỗi buồn trên gương mặt anh nhìn rất rõ.
Điệp bước vào nhà, mỉm cười thật tươi:
“Cốc cốc! Có ai ở nhà không?”
Bằng ngẩng lên, cười gượng:
“Em vào đi!”
Điệp bước tới:
“Anh có sao không?”
“Có sao là sao?”
“Hôm nay anh buồn hơn mọi khi đấy!”
“Ai đưa em đến vậy? Hôm nay anh đâu có đón em? Tự đi à?”
“Vỹ đưa em đến!”
“…” – Bằng im lặng luôn khiến Điệp càng bối rối.
Nhận ra sự lúng túng khó hiểu của cô bé, Bằng cũng dừng bút lại. Anh đứng lên:
“Đi thôi, mình sẽ ăn ở ngoài!”
“Vậy còn Vỹ…”
Vỹ ló đầu vào:
“Không cần đâu, tôi có hẹn ăn với nhóm bạn rồi!”
Rồi Vỹ nhanh chóng quay xe đạp phóng đi. Điệp nhìn theo rất lâu, không hề để ý đến Bằng ở đằng sau.
Mãi nó mới quay lại. Bằng vẫn không hề thay đổi thái độ buồn bã xen lẫn lạnh lùng trên mặt, anh bước đi:
“Đi!”
Điệp thấy lạ vô cùng. Anh Bằng vui vẻ của nó đây sao?
Đến quán ăn, Bằng gọi toàn món Điệp thích, nhưng nó lại không dám ăn. Cứ ăn một lúc nó lại ngẩng lên vì anh Bằng không hề ăn mà cứ ngồi đó. Ánh mắt anh nhìn nó một cách lạ lùng, thậm chí có phần giận nữa. Lần đầu tiên nó nhìn thấy anh Bằng không hề cười, lại lạnh lùng như vậy, sự lạnh lùng pha lẫn buồn bã của anh còn sợ hơn cả Vỹ khiến cho Điệp rất sợ. Nó đứng lên:
“Em ăn xong rồi!”
Rồi nó đi ngay ra ngoài. Bằng vội đứng lên, đi theo nó.
“Sao thế? Em ăn chưa đầy một bát đâu!”
Điệp quay lại:
“Anh, hôm nay anh làm sao vậy?”
“Em cần gì phải lo cho anh chứ?” – Lời nói tuy trách móc nhưng có vẻ Bằng đã tươi hơn vì Điệp lại lo cho mình.
“Anh, em chỉ cần anh vui thôi! Hôm nay em rất cần anh, anh hiểu chứ? Giờ Vật lý hôm nay khiến em buồn lắm, em nghĩ chỉ có anh là ủng hộ em thôi, vậy sao anh cứ ôm cái mặt buồn thiu đó từ bấy đến giờ thế?”
“Giờ Vật lý làm sao?” – Bằng giật mình – “Em học suốt cả hè như vậy mà vẫn bị điểm kém sao?”
“Anh! Cả anh cũng chê em sao?”- Điệp nghẹn ngào.
“Không, anh không chê em! Chắc bài khó hiểu quá đúng không?”
“Giờ Lý sau em phải lên gỡ điểm, em chỉ có một tuần thôi mà em còn quá nhiều môn học khác. Em không thể hiểu được bài học này, thực sự dù hôm nay Vỹ cứu em nhưng em vẫn mất mặt lắm!”
Bằng bước tới, đặt tay lên vai Điệp, cười nhẹ nhàng:
“Em đừng buồn! Còn một tuần nữa cơ mà, anh sẽ giúp em! Giờ em vào ăn nốt đi, rồi chiều anh sẽ đưa em đi học ở chỗ khác.”
“Học ở chỗ khác sao ạ?”
“Ừ, đổi lớp đi, đằng nào chiều nay có mỗi em thôi mà! Anh sẽ giúp em bớt căng thẳng, ok chứ?”
“Anh! Chỉ có anh là tốt với em!” – Điệp cười, nước mắt tự dưng cứ tuôn trào trên má vì cảm động.
Bằng đưa tay lau những giọt nước mắt trên má nó, bàn tay anh ấm áp làm sao.
“Nhưng có gì thì cứ nhờ anh, đừng có dây vào Vỹ nữa!”
Điệp ngạc nhiên:
“Sao thế ạ?”
“Thì…Vỹ không thích cứ phải giúp mãi những người học kém. Tính Vỹ là thế mà!”
“Nhưng cậu ấy đã giúp em đánh thằng trộm đó, em rất cảm kích!”
“Điệp! Là tại anh, hôm đó em sốt như vậy mà bỏ em lại, liên lụy tới cả Vỹ. Anh không muốn thế nữa. Vì vậy giờ em có thể nhờ vả anh không được sao, hầu như em toàn nhờ Vỹ mà không bao giờ coi anh là một người có thể giúp được em!”
“Anh…” – Điệp mở to đôi mắt to tròn. Những lời nó đó khiến nó cảm thấy có một điều gì khác từ Bằng.
“Thôi em vào ăn đi, rồi anh sẽ đưa em đi!”
“Vâng!”
Tâm trạng đã tốt lên, Điệp vui vẻ chạy vào trong quán. Bằng đứng lặng nhìn theo.
Cô bé nhỏ, em đúng là đồ ngốc mà!
Tại sao em cứ nhờ vả Vỹ mà không nhờ anh chứ?
Lẽ nào chỉ vì Vỹ là bạn em, đồng tuổi với em?
Phải, anh chỉ là một người gia sư. Anh chỉ gặp em trong các buổi học không thường xuyên. Còn em, có lẽ sáng nào em cũng sẽ được gặp Vỹ.
Em có biết, từ bao giờ anh muốn được như vậy không? Anh muốn ngày ngày được gặp em như vậy, giống như Vỹ.
Anh muốn được trêu đùa với em, thậm chí là hôn vào cái trán cao nghịch ngợm của em giống như Vỹ.
Anh không biết là từ lúc nào…
Dù em mới là một cô bé học lớp 9, em sắp lên cấp III thôi…
Nhưng từ lúc nào anh thích em rồi, em không biết ư?
Giờ thì em cứ tập trung vào học, nhưng em có thể nghĩ về anh, có được không bé con?
Em hỏi hôm nay anh làm sao thì anh biết trả lời thế nào đây?
Vì anh thích em sao?
Anh không thể nói, vì anh muốn được là một người gia sư tốt của em, giúp em thành công trên con đường học tập.
Rồi em sẽ cảm ơn anh, nhất định em sẽ vui khi ở bên anh…
Ăn trưa xong, Bằng đưa Điệp đi bộ đến công viên. Công viên với hồ nước mát, hàng cây xanh rộng bao phủ tạo một không khí trong lành thật là thích. Buổi chiều nhưng còn sớm nên công viên ít người quá, rộng rãi thật. Trời mùa thu hơi lạnh, Bằng rủ:
“Đánh cầu chứ? Cho đỡ lạnh!”
“Ô lớp gia sư này vui quá nhỉ, có cả giải trí cơ à? Chơi luôn! Nhưng anh có mang vợt đâu?”
“Thì ra kia mượn, toàn người quen của anh ở đây mà!”
Bằng tiến tới chỗ đánh cầu. Mấy cô gái trẻ đều là những sinh viên xinh đẹp có thân hình dẻo dai đang đánh cầu rất vui vẻ. Nhìn thấy anh Bằng, ai nấy đều chạy đến:
“Anh Bằng!”
“Chào mấy em! Đánh cầu vui không?”
“Vui chứ anh, nhưng mệt quá!”
“Vậy nghỉ đi, cho anh mượn vợt nhé?”
“Không thành vấn đề!”
Bằng mang ngay về hai cái vợt và quả cầu mới tinh. Điệp bật cười, khẽ đá vào chân anh:
“Anh thế mà được nhở, dám dùng mỹ nam kế để có cầu sao?”
“Có gì chứ? Toàn là sinh viên trường anh mà!”
“Chắc bọn họ thần tượng anh lắm!”
“Cũng như Vỹ thôi mà.”
“Ừ hai anh em anh đúng là sợ quá. Đẹp trai cũng là một tội đấy!”
“Vậy em thấy ai đẹp hơn vậy Điệp?”
“Hả??? Anh hỏi gì lạ quá!”
“Thì ai đẹp hơn ai, giữa anh và Vỹ mà không so sánh được sao?
Điệp lúng túng một hồi:
“Cả hai giống nhau quá, đều có một nét mặt như nhau mà. Nhưng em thích anh hơn, anh hiền hơn mà!”
Em thích anh. Mãi mãi Bằng sẽ không quên câu nói này.
Bụp! Bụp! Quả cầu lần lượt bay đi bay lại qua cái lưới. Tỷ số lúc nào cũng nghiêng về phía Bằng. Bằng vừa cao, lại nhanh nhẹn nên Điệp rất khó khăn đánh thắng anh. Nhưng anh luôn tạo cơ hội cho nó. Có khi anh cố tình đánh trượt để Điệp đỡ được. Anh đánh nhẹ nhàng, và Điệp cũng dễ dàng đánh tốt hơn.
Thế mà chẳng hiểu sao, đến một quả Bằng bỗng đánh mạnh. Bụp!! Quả cầu lông bay đúng vào đầu Điệp, dù quả cầu nhẹ nhưng mà đủ cho trán Điệp sưng vù. Bằng vội chui qua lưới, chạy vội đến:
“Có sao không? Anh xin lỗi!!”
“Ui da đau quá, không sao đâu, quả cầu nhỏ ấy mà!” – Điệp ôm trán. Bằng vội bỏ tay nó ra. Trán nó đỏ lừ.
“May mà quả cầu này không có điện bên trong nếu không thì trán em đen thui!!”- Điệp xuýt xoa.
“Nếu nó có điện thì không hiểu sơ đồ mạch điện của nó sẽ như thế nào ta?” – Bằng cười hóm hỉnh.
Điệp giật mình, ngẩng lên nhìn anh. Ôi trời ơi, sao mà vào bài hay vậy? Ước gì anh vào làm thầy giáo Vật lý của em luôn đi!
“Thôi đứng lên đi, mang sách vở chứ? Anh sẽ giảng lại bài cho em! Cái bài mở đầu này không khó đâu, em chỉ cần nhớ lại kiến thức cũ về sơ đồ mạch điện ở Lý 7, hoặc Công nghệ 8 cũng nhắc đến đấy.”
Bằng đỡ Điệp ngồi lên cái xích đu ở gần đó. Có hai cái xích đu cạnh nhau, Điệp ngồi một cái, Bằng ngồi một cái. Điệp vừa ngồi đu xích đu vừa vểnh tai nghe Bằng giảng. Bằng nhắc lại thí nghiệm, vẽ ra sơ đồ mạch điện rồi hỏi:
“Vậy em kết luận cho anh xem nào, từ thí nghiệm từ sơ đồ mạch điện này?”
“Kết luận là sao ạ?”
“Em hãy kết luận xem cường độ dòng điện chạy qua dây dẫn có quan hệ gì với hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn. Anh gợi ý nhé: chúng tỉ lệ thuận hay nghịch?”
“Xem nào…Để em coi cái thí nghiệm. Ừm ừm!......”
“Là gì nào?”
“A, là tỉ lệ thuận đúng không anh?” – Điệp reo lên.
“Đúng rồi, giỏi lắm!” – Bằng cười, xoa đầu Điệp khiến nó thích thú vô cùng. Được khen giỏi môn này là điều mà nó hạnh phúc vô cùng, dù học gần nửa buổi chiều mà nó mới học được có một phần.
Nó khẽ nhìn gương mặt đang cười của Bằng. Anh Bằng lúc nào cũng thế, luôn nở một nụ cười nhân hậu. Ngày trước nó rất mê anh vì anh quá đẹp trai, giờ nó mê cả nụ cười và trái tim nhân hậu của anh nữa. Anh luôn cổ vũ nó, ủng hộ nó, khi nó vấp ngã luôn vực nó dậy, tiếp sức cho nó ước mơ có thể thành công một môn học mà nó tưởng rằng nó không thể học được.
Nó thích anh. Và nó tin mãi mãi nó vẫn sẽ thích anh.
Nó không biết có một người nữa cũng nghĩ khác về nó…
17/8/2013, 17:41
#23Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 22: Tai nạn với Bằng
- Spoiler:
Sáng ngày hôm sau, Điệp thức dậy với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Đầu nó tràn ngập hình ảnh của anh Bằng, nghĩ đến anh nó lúc nào cũng vui. Hôm nay không thể mang cái hình ảnh xấu xí này đi được, mình cứ giả vờ làm Lọ Lem đến bao giờ đây?
Điệp lao vào nhà tắm. Phải mất nửa tiếng liền nó mới chui ra, người sạch bong, làn da đã trắng lại càng trắng hơn. Tắm kỹ càng nên Điệp đã lột được cái vỏ bẩn thỉu xấu xí hôm trước đáng xách dép cho Thanh. Mái tóc bù rù được nó chải mượt (dù mất 10 phút liền vì rối quá ^^), nó buộc tóc lên cao rồi còn cặp một cái cặp tóc hình bông hoa rất đẹp lên đó. Bộ đồng phục được nó là phẳng phiu, mặc vào càng đẹp hơn. Nó mỉm cười nhìn mình trong gương, đây mới là nó chứ!
Điện thoại reo lên.
“Điệp à anh đang đi học, anh qua đón em nhé! Ta tiện đường mà!”
“Vâng! Anh đến chưa?”
“Đây, đến đầu phố rồi!”
Điệp vui sướng vô cùng, nó vội vàng đeo cặp bay ngay xuống nhà. Anh Bằng sẽ là người đầu tiên nhìn thấy nó xinh đẹp trong ngày hôm nay.
Chào ngày mới! Mở cửa ra cho ánh nắng vào nhà nào!
“Anh!” – Điệp vui sướng nhìn bóng hình đã đứng ngay trước cửa.
Nhưng nắng quá, nó không nhìn rõ anh. Nó vội đưa tay che nắng.
Ôi trời! Không phải anh!
Hai anh em ấy quá giống nhau, chỉ khác nhau chiều cao mà thôi nên nó nhầm.
Sao cậu ta lại ở đây trước anh cơ chứ? Đáng ghét!
Vỹ mỉm cười. Lúc nào cũng là nụ cười gian xảo như vậy, còn với người khác sao cậu ta lại cười đẹp chứ? Bất công thiệt! Cậu bước tới gần Điệp. Trong ánh nắng rực rỡ sớm mai, nhìn gần trông cậu lại càng đẹp. Nhưng đầu Điệp chỉ nghĩ đến mỗi Bằng thôi, làm gì có lúc mà ngẩng lên nhìn Vỹ chứ. Chỉ khi nào cậu đứng gần, Điệp mới có thể nhìn thấy gương mặt thần tiên của cậu.
Vỹ gạt cái tay đang đưa lên trán che ánh nắng của Điệp ra, đằng nào cái bóng của cậu cũng đủ che nắng cho nó rồi. Vậy là người đầu tiên nhìn thấy nó ngày hôm nay vẫn không phải là anh…
Nó khẽ thở dài, gương mặt buồn rầu. Nhưng dù buồn, trông nó vẫn thật xinh.
Vỹ đã nhìn Điệp đủ hoàn cảnh rồi, nhưng có lẽ hôm nay là ngày nó xinh nhất. Làn da trắng hồng mịn màng, vầng trán cao nghịch ngợm, chiếc mũi thanh thanh và đôi môi hồng nhỏ nhắn. Nó đúng là một cô người mẫu sáng giá của báo Hoa Học Trò (chương 6). Đặc biệt là mái tóc bù rù hôm qua giờ đã vô cùng gọn gàng, có vài sợi đang vương trên khuôn mặt xinh xắn của nó.
Bất giác, Vỹ đưa tay lên đẩy nhẹ những sợi tóc đó ra. Tay cậu rất nhẹ, không đụng vào mặt Điệp nhưng nhìn từ xa thì lại giống như cậu đang…vuốt má Điệp. Và anh đang đứng từ xa. Chàng trai cao ráo, đẹp như thần linh (đúng như Điệp so sánh) đội chiếc mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy nhìn thật đẹp, nhưng gương mặt anh thì buồn vô cùng. Anh thở dài, quay xe đi, nổ ga phóng mất vào những dãy phố.
“Đi thôi, muộn học bây giờ! Chờ ai à?” – Vỹ gọi mãi mà Điệp vẫn không chịu đi.
“Cậu cứ đi trước đi!”
“Cậu đợi ai vậy? Thanh thì đến rồi, chắc không phải anh Bằng chứ?”
Vỹ luôn là người thông minh, cậu có thể đoán ngay ra. Điệp buồn bã:
“Ừ!”
Vỹ sững sờ. Mình nói đùa thế mà lại là thật sao? Cậu thấy người mình nóng hơn bao giờ hết.
“Anh Bằng phải đi học, không đến đâu!” – Cậu xẵng giọng, nghe có vẻ rất giận.
“Anh ấy bảo đến mà!”
“Nhưng anh ấy đang bận thi, phải đến sớm. Còn cậu, cậu định đợi đến khi nào. Muộn học thì cậu chỉ có chết thôi!”
“Ơ thì…”
“Đi!” – Vỹ kéo tay Điệp đi, nó cứ ngoái lại mãi con phố kia đợi chờ một bóng hình.
Anh cứ thế rồ ga đi mà không biết mình đi đâu.
Trước mặt anh không phải là con đường nữa. Chỉ là hình ảnh của Vỹ và Điệp.
Đặc biệt là cô bé ấy.
Anh nhìn thấy, ngày hôm nay Điệp rất xinh đẹp. Xinh hơn bao ngày khác.
Nhưng anh lại không được đến mà nhìn gương mặt xinh đẹp ấy.
Nếu như chỉ có mình anh, không có Vỹ thì anh đã nói với cô bé ấy: “Anh thích em!” từ lâu rồi.
Anh không muốn là người ích kỷ.
Anh có thể nhận ra, người em trai của anh cũng không ghét cô bạn ấy.
Mặc dù cái miệng của nó thì lúc nào cũng: “Em ghét nhất con Điệp đó!”
Anh biết, đó chỉ là cái cớ để cậu lúc nào cũng nhắc đến Điệp.
Còn anh, anh biết làm gì?
Anh chỉ là một gia sư.
Còn cậu ấy, là một người bạn. Là người có thể ở bên Điệp để tiếp sức cho cô bé.
Chiếc xe của Bằng biết anh đã không còn điều khiển nó nữa, ý nghĩ của anh đã làm anh quên đường đi, và anh lao vào một con ngõ hẻm. Ngõ đó toàn là dân nghiện và hút xì ke. Thấy chàng sinh viên đẹp như tiên, lại đi xe giàu có, hàng loạt tên nhảy ra:
“Thằng kia! Mau đưa tiền đây!”
Bằng giật mình tỉnh lại. Trời, anh đang làm gì vậy chứ? Bọn dân nghiện đã vây quanh anh, anh không thể thoát ra được.
Anh buộc phải bước xuống. Anh có võ, nhưng nhiều đứa thế này thì anh có thể làm được gì?
“Mày mau đưa tiền đây!” – Một thằng hạ lệnh.
“Tao làm gì có tiền?” – Anh thực sự không mang một đồng nào cả, và anh cũng cần gì phải nhượng bộ chúng nó.
Bọn nghiện tức giận vì không có tiền, chúng lao đến.
“Đã thế tụi tao sẽ xé xác mày lấy tiền!”
“Được! Chúng mày cứ việc!”- Lòng dũng cảm át hết nỗi sợ, anh quắc mắt.
10 tên thuộc hàng binh bét lao vào Bằng. Anh lập tức cho chúng mỗi đứa một quả đấm đá trọn gói. Tài võ thuật đã học lâu năm của anh không hề tồi, những tên hạng binh bét như thế không làm gì nổi anh.
Thế nhưng, nguy hiểm cho anh là những thằng nghiện cầm đầu lại rất giỏi võ, hơn nữa chúng nó có vũ khí cực kỳ nguy hiểm. Thấy anh đã hạ gần hết lũ binh bét, bọn cầm đầu không thể đứng yên liền lập tức kẻ cầm dao, đứa cầm gậy nhảy ra. Một thằng cầm gậy lao đến, thế nhưng đã bị Bằng quật ngã và anh nắm lấy gậy của hắn dần cho hắn nhừ tử khiến hắn kêu oai oái xin tha. Không chịu thua, một thằng khác đã giở ngón nghề hèn hạ, hắn nhảy ra đằng sau định chém xuống đầu Bằng. Thì thế nhưng mà Bằng quá cao, hắn lại lùn, chỉ cao 1m60. Giờ Bằng đang sơ hở, không để ý đến đằng sau, thằng nghiện dùng hết sức bình sinh chém mạnh con dao vào lưng anh.
“Á á!!!!!!” – Tiếng hét vang lên kinh hoàng.
Anh đã ưỡn người ra và né được con dao đó, nhưng nó vẫn nhanh hơn và mũi của nó vẫn để lại trên lưng anh vệt máu dài và vẫn cực sâu. Bằng khuỵu xuống. Bọn nghiện thấy vậy liền lao đến. Anh không chống đỡ kịp.
Dao của chúng đã bị anh đá văng hết, chỉ còn gậy. Những cái gậy, những quả đấm, quả đá cứ thế giáng xuống.
BỐP BỐP BỐP!!! Bằng tối mặt. Anh chỉ còn nhìn thấy nụ cười của Điệp còn đang nở trước mặt mình cứ mỗi lúc xa dần.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Điệp sốt ruột vô cùng, đây là cuộc gọi đi lần thứ 20 từ tiết 1 tới giờ là tiết 4 rồi mà anh Bằng vẫn không chịu nghe máy. Cả buổi học nó chỉ có dán mắt vào điện thoại khiến Thanh cảm thấy lạ còn Vỹ thì bực mình.
Hôm nay Điệp đến có bao nhiêu ánh mắt trầm trồ vì nó quá xinh, ai cũng khen nó nức lời nhưng nó không cảm thấy vui. Nó liên tục gọi điện cho Bằng nhưng liên tục không ai bắt máy. Nếu anh bận anh đã tắt máy, đằng này không gọi được. Anh không giận hay làm sao đấy chứ?
Tan học, Điệp sốt sắng:
“Vỹ, cậu gọi cho anh Bằng đi!”
“Cậu gọi đi chứ nhờ tôi làm gì?”
“Tớ gọi không được! Cậu thử gọi đi!”
“Sao phải gọi?” – Vỹ lạnh lùng.
Điệp nắm lấy cánh tay cậu:
“Coi như cậu giúp tớ một lần thôi, đi mà! Tớ xin cậu đấy!”
Nhìn Điệp tha thiết cầu xin Vỹ cũng không đành lòng, cậu đành bực bội nhấc máy lên. Nhưng đầu dây bắt máy bởi một giọng nói lạ và hoảng hốt:
“Alo, có phải người quen của cậu sinh viên này không?”
“Hả? Ai vậy?” – Vỹ giật mình.
“Cậu là ai? Là em trai cậu này à?”
“Ông là ai vậy? Anh trai tôi làm sao?”
“Trời đất ơi chúng tôi phát hiện ra anh trai cậu bị đánh tơi tả trong chỗ dân nghiện! Cậu mau vào bệnh viện đi, địa chỉ là…!”
“Được! Tôi đến ngay!”
Điệp vội vàng hỏi:
“Anh Bằng đâu?”
“Anh ấy gặp tai nạn, mau vào bệnh viện!!!”
Điệp bủn rủn chân tay, cả người nó như bị sét đánh. Vỹ càng cuống hơn, nắm lấy tay nó:
“Mau đi thôi!”
Điệp vội vàng chạy theo, nhảy lên xe đạp của Vỹ. Anh Bằng! Anh làm sao? Anh đừng chết, anh đừng làm sao! Em van anh, anh phải khỏe đấy! Trời ơi chuyện gì đang xảy ra thế này?
17/8/2013, 17:44
#24Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 23: “Đừng để tôi gặp cậu nữa!”
- Spoiler:
Trong bệnh viện.
Trên chiếc giường của căn phòng bệnh màu trắng ảm đạm, một chàng trai đang nằm, mắt nhắm nghiền. Những nữ y tá đang chăm sóc anh không ai không rung động trước khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của anh. Khi anh nằm yên như vậy, khe khẽ thở nhìn anh càng đẹp, toát lên vẻ nhân hậu dịu dàng nhưng lại phảng phất nỗi buồn. Họ đều xót thương cho gương mặt ấy giờ đã trắng bệch ra, nhìn vẫn có những vết sẹo hằn lên vì bị thương quá nặng. Chân tay anh đều phải quấn băng, đặc biệt toàn thân anh thì chỉ gọn trong những mảnh băng trắng. Từng giọt nước tí tách rỏ xuống ống dẫn nước từ chiếc chai.
Cửa đẩy mạnh. Một cô bé và một cậu thiếu niên chạy vội vào. Những y tá ngạc nhiên vô cùng, nhưng rồi họ nhận ra chắc đó là người quen của chàng trai này.
“Anh ơi!” – Điệp chạy vội đến bên giường Bằng.
Khuôn mặt trắng bệch của anh vẫn yên lặng, dường như anh không nghe thấy tiếng gọi thân thương ấy. Một nữ y tá nhắc nhở:
“Em à, anh ấy chưa hết thuốc mê, vì thế em nói nhỏ chút!”
“Thuốc mê là sao ạ?” – Cậu thiếu niên bên cạnh hỏi.
Cô y tá quay lại. Một cậu thiếu niên cũng thật đẹp, gương mặt như thần tiên rất giống Bằng.
“Em là em trai anh ấy à?” – Cô y tá hỏi.
“Vâng! Anh em làm sao thế ạ?”
“Anh trai em bị thương nặng lắm, hầu như là bị gậy đánh và những thương tích do đấm đá, phần lớn ở chân tay và bụng. Nhưng sợ nhất là bị dao đâm ở lưng, cũng may là không bị chém mạnh nên vừa làm phẫu thuật được rồi.”
“Cám ơn chị!” – Vỹ nói, dù vẫn lạnh lùng nhưng vẻ lo sợ hiện rõ.
Cậu bước tới chỗ anh. Điệp đang gục xuống giường anh mà khóc. Nó đang rất lo sợ sau khi nghe được những lời vừa rồi từ cô y tá.
Vỹ vỗ vai Điệp:
“Đừng lo, chốc nữa hết thuốc mê anh ấy sẽ tỉnh!”
“Tại sao anh ấy lại bị đánh chứ?” – Điệp khóc.
“Tôi không biết…”
“Anh Bằng đâu phải kẻ xấu, sao chúng nó lại làm như vậy với anh ấy? Anh ấy liệu có thương tật suốt đời không chứ?”
Điệp là một học sinh rất giỏi Sinh học, nó rất hiểu về việc bị đánh bằng vũ khí như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào.
“Nhưng dù thế nào cậu cũng phải tin anh ấy sẽ không sao chứ? Cậu chỉ toàn nghĩ những điều tiêu cực!” – Vỹ gắt.
“Làm sao tớ có thể tin đây? Chừng nào anh ấy chưa tỉnh, tớ sẽ không tin đâu!”
Vỹ bực mình vô cùng, tự dưng cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu quay ra cô y tá:
“Cô ơi, bao giờ hết thuốc mê?”
“Sắp rồi, cháu đợi chút nữa đi!”
Vỹ quay lại Điệp, dìu nó dậy:
“Thấy chưa, sắp rồi! Cậu phải nhẫn nại chứ?”
Cậu nhìn vào mặt nó. Gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào.
“Tôi không thích nhìn ai khóc đâu!” – Vỹ đưa hai tay lau nước mắt cho Điệp.
Dù rằng lúc nào cũng không ưa Vỹ, nhưng thực sự Điệp rất thích được Vỹ lau những giọt nước mắt của mình, bởi khi ấy nó có thể nhìn thấy một cái gì đó tốt từ thằng bạn đáng ghét trơ tráo mà nó chưa bao giờ ưa. Nhưng hôm nay nó lại thấy đó chỉ là một hành động thừa thãi và càng khiến cho nó thêm sốt ruột. Nó quay ngay mặt đi, tránh tay của Vỹ. Cậu sững sờ, rồi ánh mắt cậu cũng bắt đầu tức giận.
Điệp, lẽ nào vì anh ấy mà cậu thế này với tôi sao?
Cậu định hỏi thế. Nhưng cậu không nói được. Vì dù thế nào, từ cái lần đầu gặp Điệp cũng đã coi Bằng là trên hết rồi.
Vỹ thở dài ngồi xuống.
Thuốc mê đã hết từ khi nào.
Nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại.
Vẫn mê man, chìm vào cơn ngủ say tưởng chừng như là vĩnh cửu.
Điệp quá lo sợ, người nó run bần bật lên. Nó không ngừng ngồi bên giường Bằng gọi tên anh, mong anh sẽ tỉnh dậy.
Nhưng anh vẫn chỉ nằm đó. Gương mặt anh không một chút thay đổi, vẫn yên lặng một cách đáng sợ. Còn cô bé ấy thì chỉ giữ mỗi cái mặt khóc. Cô bé khóc đến đỏ cả mắt, sưng cả mặt lên, vẻ xinh đẹp sáng nay biến mất. Nó chẳng quan tâm điều đó, điều nó quan tâm chính là anh.
Điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Có cuộc gọi đến. Tiếng nhạc rất ầm, mà Vỹ lại vừa chạy ra ngoài. Điệp đành đánh bạo nhấc máy. Chưa kịp alô thì nó đã nghe tiếng bạn của Bằng:
“Bằng! Cái thằng chết giẫm này, mày ở đâu vậy? Sáng nay mày làm sao mà không đi học? Giờ mày đang ở chỗ nào vậy hả?”
Điệp bàng hoàng vô cùng. Điện thoại rơi luôn xuống giường.
Anh không đi học ư? Vậy có nghĩa, anh đã bị đánh trước khi đến trường.
Tại sao anh bị đánh chứ?
Ký ức nhanh chóng trở về. Điệp chợt nhớ ra, lúc chạy xuống nhà để mở cửa anh Bằng đã nói đến đầu phố đón nó rồi. Nhưng Vỹ đã đợi ngay trước cửa nhà nó trước, và vô tình cậu đã ngắm nó rồi đưa tay vén mái tóc của nó. Và chắc anh Bằng đã bỏ đi và…
Nó không muốn nghĩ nữa! Tại sao cái gì cũng là do nó thế này? Lần trước Vỹ ăn một dao cũng do nó, lần này Bằng cũng một dao là do nó.
Vỹ vừa đi vào. Nhìn thấy Điệp khóc gào lên, cậu vội chạy tới:
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy cậu, sự day dứt trong Điệp biến thành tức giận. Nó nhớ tới lúc Vỹ vuốt tóc nó. Nó cảm thấy vì chuyện đó mà anh Bằng bị đánh. Nó ghét Vỹ vô cùng. Tại sao lúc này nó ghét cậu đến thế, dù cậu không làm gì có lỗi cả!
“Tôi về đây!” – Nó đứng ngay dậy.
Vỹ nắm lấy tay nó:
“Có gì cậu phải nói đi đã chứ?”
Điệp quay lại:
“Vỹ! Từ nay đừng để tôi gặp cậu nữa!”
Rồi nó giật tay mình ra khỏi tay Vỹ, để lại ánh mắt bàng hoàng tột độ của cậu.
17/8/2013, 17:44
#25Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 24: Tại sao lại ghét tôi?
- Spoiler:
Điệp về nhà và giam mình trong phòng. Mẹ gọi bao nhiêu nó cũng bảo mệt để không đi ra. Suốt chiều, nó không hề ra ngoài. Nó thực sự rất mệt, nó cảm thấy tức giận vô cùng. Nhưng nó không muốn giận Vỹ, nó giận chính mình thì đúng hơn.
Có tin nhắn đến.
Điệp mở ra:
“Cậu có chuyện gì thì hãy nói rõ ràng với tôi, cậu nói như thế thì tôi vẫn sẽ đến gặp cậu đấy!”
Điệp bừng bừng tức giận, tưởng rằng nguôi rồi sao cậu ta cứ thêm dầu vào lửa thế nhỉ?
“Tất cả chuyện này là tại cậu cả! Giờ tôi không muốn gặp cậu, tôi thực sự rất ghét cậu!”
Bấm nút “Gửi”, Điệp tắt luôn nguồn điện thoại, rồi lại gục đầu xuống. Nó khóc.
Nếu như đây không phải bệnh viện, với bản tính như vậy chắc chắn Vỹ sẽ ném thẳng cái điện thoại vào tường. Tay cậu nắm chặt nó tưởng rằng như muốn bóp nát nó ra. Nóng nảy từ nhỏ, cậu không thể chịu đựng nổi chuyện này. Cậu ghét nhất là những chuyện liên quan tới cậu nhưng cậu không thể hiểu đó là chuyện gì.
Những lời đó mà phát ra từ kẻ khác thì cậu còn nhịn được, nhưng đó lại là Điệp. Vỹ không thể tin nổi Điệp dám nói thế với mình. Phải, cậu và Điệp rất hay có xích mích, nhưng đều là những chuyện trẻ con giận nhau rồi lại cho qua. Nhưng giờ Điệp thẳng thừng nói như vậy, chắc chắn chuyện đó rất lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến Điệp.
Vỹ nhìn Bằng đang nằm không tỉnh. Đầu cậu hét lên với anh:
“Đồ khốn! Anh còn nằm chết trương ở đó được à?”
“Khốn kiếp! Anh mau tỉnh dậy ngay cho tôi! Tôi đã làm gì anh mà tội lỗi đổ hết lên đầu tôi chứ?”
“Mở mắt ra, và giải thích với tôi đi!”
“Nếu anh còn không mở mắt thì anh đừng trách tôi, tôi đã điên lên thì tôi giết anh luôn đấy!”
Vỹ giận đến bầm gan tím ruột, chưa bao giờ cậu giận như thế. Mặt cậu đỏ cả lên, lông mày nhíu lại, răng nghiến kèn kẹt. Cậu bấm ngay số cho một người cô ruột đang sống trên này:
“Cô à, anh Bằng bị tai nạn nằm viện, nhưng cháu có việc, cô đến trông anh giúp cháu được không?”
“Tai nạn à? Được, cô sẽ đến ngay!”
Thanh hoảng hốt nghe tin Bằng nằm viện, nhưng nó thở phào vì anh đã qua cơn nguy kịch. Nó chạy ngay đến nhà Điệp, thấy Điệp đang buồn bã trong một góc phòng.
“Điệp, mày không sao đấy chứ?”
“Không sao…!”
“Trông mày buồn lắm, mày lo quá à?”
Điệp chỉ còn biết gật đầu.
“Thôi đừng lo nữa, anh ấy qua cơn nguy kịch rồi! Hay mày đi với tao đi!”
“Đi đâu?”
“Đi chơi! Tối nay ở ngoài hồ Gươm có nhiều trò hay lắm. Đi với tao!”
“Tao không muốn đi…”
“Thì mày nể tao đi, tao không muốn đi một mình. Đi cho đỡ căng thẳng mà!”
“Nào thì đi!” – Điệp đứng dậy.
Hai người bạn đi bộ ra hồ Gươm. Buổi tối, những con phố lên đèn sáng trưng và lại nhộn nhịp đầy màu sắc. Thanh kéo Điệp đi đủ nơi, rồi đi chợ đêm, mua đủ đồ đẹp. Điệp thì buồn thật, nhưng mà đi chơi thì cũng vui nên nó cũng tươi cười và chọn đồ cùng Thanh.
“Điệp ơi, ở kia có mấy cái dây móc vào điện thoại đẹp lắm! Ra đấy xem, kiếm cái về trang trí!”
“Ờ, điện thoại tao nhìn cũng xấu quá rồi!”
Oa, những cái dây móc điện thoại đủ màu, đủ hình rất đẹp. Cả hai cứ đi vòng quanh mà chọn, mãi không biết được cái nào đẹp. Và bỗng dưng, Điệp va phải một người đang ngồi chọn mua mấy thứ bày dưới đất.
“Ô cháu xin lỗi…”
Đường đông và ồn nên hình như người đó không để ý, nhưng Điệp thì suýt nữa kêu lên. Bởi người đang ngồi đó chính là…
Một cậu thiếu niên có mái tóc cắt ngắn đến gáy, gương mặt nhìn nghiêng cũng đủ đẹp với chiếc mũi cao và đôi mắt sáng. Cậu mặc chiếc áo phông trắng, quần bò và cậu có một cái lưng thẳng dài vô cùng quen thuộc. Điệp vội vàng kéo tay Thanh:
“Đi thôi!”
“Sao? Tao đang chọn?”
“Sang kia đi! Tao có nhiều thứ hay hơn!”
Điệp đẩy Thanh đi trước, nhanh chóng định thoát ra chỗ đó. Nhưng cánh tay Điệp đã bị giữ lại bởi một bàn tay.
Cậu thiếu niên đứng lên. Điệp không quay mặt lại, nhưng đã đứng yên tại chỗ. Thanh giật mình quay lại và kêu lên:
“Ôi Vỹ! Sao cậu cũng ở đây vậy?”
Vỹ buộc phải để ý đến Thanh:
“Ừ chào cậu!”
Nhân cơ hội đó, Điệp bỏ tay mình ra. Nhưng Thanh đã giữ nó lại, nó không thể đi đâu nữa. Nó đành quay lại với Vỹ. Mặt cậu rất đỏ, hình như cậu đã tức giận.
“Vỹ, có mua gì không?” – Thanh nhanh chóng đi cạnh Vỹ, “ra rìa” Điệp.
“Tớ mua rồi, không cần đâu!”
“Thế giờ cậu đi đâu?”
“Biết đi đâu? Đi về thôi!”
“Về hả? Nhưng mà bọn này…”
Điệp ở đằng sau nói luôn:
“Thanh à, mình mua nhiều rồi, về đi!”
Thanh hơi chán nhưng thôi, cứ đi cùng Vỹ là được rồi. Cả ba cùng đi một đường. Vỹ vẫn đi theo Điệp và Thanh về nhà, dù đường nhà cậu là chỗ khác. Thanh rất vui vì Vỹ tiễn, nhưng đó chỉ là cái cớ để Vỹ đi theo cô bạn bên cạnh.
Đưa Thanh về xong, Điệp nhanh chóng quay gót về. Vỹ cũng đi theo. Cả hai im lặng không nói gì cả. Những ánh đèn đường soi con đường tối, cả hai cứ thế đi về mà chẳng nói gì. Nhưng cơn tức giận của Vỹ bắt đầu đến và Điệp biết điều đó.
Vỹ tiến tới, giữ tay Điệp quay lại về phía mình:
“Giải thích cho tôi đi!” – Giọng cậu đầy lửa giận.
“Giải thích cái gì?” – Điệp nghiêm mặt.
“Tại sao cậu lại không muốn gặp tôi nữa?”
“Vì tôi ghét cậu, tôi không muốn gặp, có thế thôi mà phải hỏi à?”
“Tại sao cậu lại ghét tôi?”
Điệp im bặt. Nếu như nói ra lý do liệu có chuyện gì không? Thực ra một nơi nào đó trong trái tim, nó không ghét Vỹ. Nó coi Vỹ là một người bạn tốt. Nhưng để tìm đến nơi đó trong trái tim thì giờ đang quá khó với nó.
“Cậu nói đi, tại sao chứ?” – Vỹ lay vai Điệp.
“Vì tôi không thích cậu thay đổi!”
Hai bàn tay đang lay vai Điệp bỗng dừng lại từ lúc nào.
“Khi cậu là một đứa học trò thô lỗ, nóng nảy, ăn chơi, lạnh lùng mà tôi gặp ở biển Non Nước, tôi vô cùng ghét cậu nhưng không một lần nào tôi không bỏ qua cho cậu. Còn khi cậu về đây, cậu lại là một học trò ngoan hiền, tôi lại càng thấy ghét cậu hơn. Thà cậu cứ nhìn tôi với ánh mắt kình địch như lúc trước, tôi lại thấy vui hơn đấy! Tôi không cần cậu phải đối xử tốt với tôi, không phải là tôi khinh cậu mà là tôi không muốn cậu cứ phải thay đổi con người của mình.”
Ánh mắt Điệp tiếp tục nói dù đã dừng lời ở miệng: “Vì cậu tốt với tôi, mà anh ấy mới như vậy. Tôi không cần cậu tốt với tôi, để tốt cho cả cậu và anh ấy thôi!”
“Vậy tôi phải làm sao để cậu không ghét tôi nữa? Tôi lại như ngày xưa sao?” – Giọng Vỹ lạc đi.
“Không! Cậu đang là người tốt, được bạn bè của tôi yêu quý thì cậu cứ mang cái con người ấy đi đi. Dù cậu có là người như thế nào, tôi vẫn không thể không ghét cậu được!”
“Tại sao chứ?”
“Vì cậu vẫn là Vỹ mà thôi! Cậu vẫn mãi mãi không tha thứ cho quá khứ của mình, sẽ không bao giờ cậu tha thứ cho cha mình, người đàn bà đó và tôi không chấp nhận điều ấy. Tôi ước gì cậu là một người biết vị tha và biết quên đi mọi chuyện, có lẽ như thế tôi mới không ghét cậu!”
Rồi Điệp bước ngay đi thật nhanh. Con đường vắng vẻ tối om chỉ còn lại một cậu thiếu niên đứng lặng.
Người ta không hề biết mấy cái xe rác bị đá đổ. Bởi đó là sự tức giận của một người không thể làm được một điều: trở thành con người tha thứ được quá khứ của mình.
Sáng hôm sau, tại trường học.
Học sinh vẫn đi lại bình thường, giáo viên cũng vẫn tất bật với công việc. Dường như chẳng có gì thay đổi cả. Điệp nhẹ nhõm bước vào trong trường, thật may là chẳng có chuyện gì.
Mấy đứa bạn chạy đến chỗ Điệp:
“Điệp! Hôm nay kiểm tra 15 phút Sinh đấy, nhớ giúp nhé!”
“Vừa mới vào năm học đã học bài nào đâu mà kiểm tra?”
“Thì kiểm tra kiến thức cũ năm lớp 8 ý! Trời ơi Sinh lớp 8 ấy hả, tớ chết ngay tại chỗ thôi. Mổ xẻ thân người ra mà học!”
“Thì tất nhiên rồi, học về cơ thể người mà!” – Điệp cười.
Nhưng nụ cười đó tắt ngay khi Điệp nhìn thấy một người đang đi vào trong trường. Lũ bạn reo lên:
“A Vỹ kìa!”
“Vỹ thân mến đã đến!”
Vỹ đi vào, ánh mắt cậu lướt nhanh qua Điệp rồi tiến tới. Điệp cúi mặt xuống, có thể Vỹ sẽ lại nói gì đây. Nhưng cậu không nói gì cả cứ thế đi qua nó tới chỗ lũ con trai nhóm cậu.
“Vỹ, bài tập về nhà Toán cậu đã làm chưa vậy?” – Mấy thằng con trai sà vào cậu.
Vỹ ngồi xuống bồn cây, không nói gì cả, chỉ lấy ra quyển vở bài tập ném cho bọn con trai. Rồi cậu lấy cái tờ ôn tập đi thi học sinh giỏi Vật lý ra, ngồi viết viết gì đó, không để ý đến xung quanh nữa dù rằng mọi học sinh đều đang ngắm hoàng tử đẹp trai của họ, trong đó có một người…
Thanh vừa đến, nhìn thấy Vỹ là chạy ngay đến:
“Vỹ, hôm qua đi chơi vui chứ?”
“…” – Vỹ chăm chú làm bài, không hề trả lời.
“Sao thế? Vỹ, cậu không sao chứ?”
Vỹ vẫn im lặng. Cậu ta đúng là giả câm siêu hơn cả người câm thật. Thanh không dám hỏi nữa, vì sợ Vỹ sẽ tức giận đành ngồi xuống:
“Có làm được không? Để tớ giúp mấy câu nhé?”
Vỹ vẫn chẳng nói gì, cậu lạnh lùng gạt tay Thanh ra, tiếp tục viết viết. Gương mặt cậu vẫn rất bình thản làm bài, chỉ là cậu không hề hé miệng ra chút nào. Bỗng dưng, cậu ngẩng mặt lên. Mắt cậu gặp mắt Điệp đang đứng với lũ bạn. Nhưng cậu vẫn chẳng hề biểu lộ thái độ gì, đến một cái nhếch mép cười nguy hiểm cũng không có.
Đột nhiên, Điệp cảm thấy sợ. Sự lạnh lùng của Vỹ hôm nay quả là khác hẳn. Tưởng rằng sau hôm qua cậu sẽ hầm hầm tức giận nhưng cậu lại không hề như vậy.
Trống vào lớp. Cả lớp nhanh chóng ngồi vào truy bài chuẩn bị kiểm tra Sinh. Riêng Vỹ vẫn chỉ chú tâm vào bài Lý của mình. Cậu ngồi cạnh Điệp mà cứ như cách xa hàng ngàn dặm vậy. Cái phong thái lạnh lùng của cậu chẳng khác gì cái lá chắn bảo vệ, khó mà động được vào.
“Sắp kiểm tra Sinh đấy, cậu học Lý làm gì?” – Cuối cùng Điệp cũng phải lên tiếng.
Nhưng Vỹ vẫn làm như không biết gì cả. Điệp cảm thấy rất bực mình, cậu ta làm sao vậy chứ?
Vỹ bỗng đứng lên, đi ra chỗ bọn bạn lấy quyển vở bài tập. Đúng lúc đó điện thoại của cậu vang lên có cuộc gọi. Giờ nó mới bắt đầu rung, nhưng Điệp sực nhớ chuông của Vỹ rất to, cậu lại chưa để chế độ im lặng nên Điệp đành buộc phải nghe hộ.
Nó vừa bấm nút trả lời thì ngỡ ngàng khi một giọng nói vang lên:
“Alô Vỹ à tớ đang đến rồi! Trưa nay hẹn gặp nhé!”
Đó là giọng của một cô bạn gái.
17/8/2013, 17:45
#26Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 25: Cô bạn của Vỹ
- Spoiler:
Điệp chết lặng đi khi nghe giọng nói đó. Biết rằng Vỹ có rất nhiều bạn nhưng tại sao khi nghe một cô bạn gái gọi đến cho cậu cảm giác của Điệp lại vô cùng khó chịu. Nó muốn biết cô bạn này là ai, là ai mà lại hẹn gặp Vỹ trưa nay. Tại sao nó lại muốn biết thế chứ?
Điện thoại vẫn cầm trên tay nó nhưng nó không trả lời lại. Bỗng Điệp giật mình ngẩng lên. Vỹ đã đứng ngay đó.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…” – Điệp vội trả lại Vỹ điện thoại.
Vỹ giật lấy, vẫn không nói gì. Cậu chỉ nhanh chóng bấm bấm nhắn tin rất nhanh rồi cất máy đi. Đúng lúc đó hết giờ truy bài, kịp giờ cô giáo vào.
Suốt giờ học, Vỹ vẫn im lặng ngồi nghe giảng. Còn Điệp thì chẳng nghe nổi cái gì, đầu óc nó ngoài giọng nói của cô bạn ấy ra thì chẳng còn cái gì nữa.
Biết rằng Vỹ giờ quá lạnh lùng, nhưng Điệp vẫn buột miệng:
“Đó là ai vậy?”
Và tất nhiên, nó chỉ nhận lại sự im lặng băng giá của Vỹ. Như vậy cũng thật tức, làm nó ngượng chết. Thà trả lời một câu có tốt không, tự dưng nói mà không ai nghe.
Nhưng thực tình tất cả những gì nó nói Vỹ đều đã nghe…
Trưa tan học.
Điệp thấy Vỹ leo lên xe đạp một cách rất vội vã, trăm phần trăm đi gặp cô bạn đó. Sự tò mò trong Điệp bỗng trỗi dậy, nó lại rất muốn biết Vỹ đi gặp ai. Nhưng làm thế nào để đi cùng Vỹ đây? Đảm bảo Vỹ sẽ không cho nó đi theo. Hề hề khỏi lo, ta là “Điệp tuyệt chiêu” mà!
“Á!!!!!!!!!!!”
Học sinh đang đi lại giật mình nghe thấy tiếng hét rõ to vang khắp trường. Họ thấy đó là Điệp đang ngã sóng soài, chân đầy máu. Mọi khi là chẳng ai quan tâm, thế nhưng hôm nay rõ xui cho Điệp là do Điệp…quá xinh nên bao nhiêu đứa vây đến để giúp đỡ nó. AAAAAAA tức điên lên được, sao hôm nay đen thế? Cái lúc cần đẹp thì không được mà cái lúc không cần đẹp thì lại đẹp!
Nó nhìn thấy Vỹ cũng đang nhìn nó. Và tất nhiên, một đám học sinh đã vây quanh lo cho nó như vậy thì Vỹ cần gì lo? Cậu lên xe, đạp thẳng ra ngoài.
Trời ơi là trời, Điệp đã phải cố tình ngã thật chứ đâu có đùa! Giờ cái chân của nó ra nông nỗi này chỉ vì một phút tò mò.
Điệp bực mình từ chối mọi lời mời đưa về của nhóm học sinh, tự lê cái chân về. Vết thương càng lúc càng đau vì nó dám vận động, nó chỉ biết cắn răng chịu. Người đi đường ai cũng phải ái ngại cho một cô bé đang đi về với một bên chân đã đầy những dòng máu chảy xuống. Cô bé đi rất chậm, thực sự là có thể không đi được.
Á đau quá! Chân Điệp bỗng vấp phải cục đá nhỏ. Nó cúi xuống, máu chảy ra nhiều hơn, vết thương càng nặng thêm. Nó nhiễm trùng mất. Làm thế nào bây giờ, chịu chết sao?
Điệp đưa tay ra định xem vết thương thế nào, thì bỗng một bàn tay gạt phăng tay nó ra.
Nó giật mình ngẩng lên.
Một cậu thiếu niên đang cúi xuống, gương mặt đẹp như thần tiên nhưng lại vô cùng lạnh lùng đang nhìn vết thương của Điệp. Điệp thấy ngỡ ngàng vô cùng, tưởng rằng cậu đã đi rồi mà?
Vỹ lấy ngay ra trong túi một miếng băng trắng (hình như lấy ở bệnh viện chỗ anh Bằng chăng) và quấn chặt vào vết thương trên chân Điệp. Máu cầm lại, Điệp thoát khỏi nguy cơ nhiễm trùng.
“Cám ơn cậu…!” – Nó bỗng thấy cảm động. Tại sao hôm qua nó nặng lời như thế với Vỹ mà giờ Vỹ vẫn lo cho nó thế?
Vỹ ngẩng lên nhìn nó, không nói không rằng. Điệp cảm thấy hơi ngượng, nó tránh đi. Mà cũng chưa bao giờ, nó nhìn vào mắt Vỹ, toàn tránh như vậy.
Cậu nắm lấy cánh tay nó đỡ lên, dìu nó ra chỗ xe đạp. Nó lặng im, nhưng giờ nó chỉ muốn khóc thôi vì nó quá cảm động. Nó không ngờ Vỹ có thể tốt tới mức ấy. Khác hẳn với cậu thiếu niên ngày nào, lần đầu tiên chạm trán bị Điệp làm đổ lọ muối, tức tới mức đã trả thù Điệp bằng cách cho nó ăn ghẹ sống đau bụng gần chết và bị Điệp gắn mãi cho cái tên “Vỹ ghẹ sống”. Nghĩ đến còn thấy sợ!
Vỹ lại đạp xe đi, Điệp ngồi sau. Trước mắt nó chỉ nhìn được mỗi tấm lưng dài của cậu. Nó chợt đưa tay lên, viết viết lên cái lưng (nhưng không dám động vào). Nhưng làm sao nó qua mắt nổi Vỹ? Chỉ là Vỹ không nói gì cả mà thôi, mặc dù cậu rất muốn biết Điệp đã viết gì.
Bỗng “KÍT!!!!!!!!!!!!!!!!”
Một chiếc xe tải rất to từ đâu chạy đến khiến Vỹ phanh gấp. Điệp ngã dựa cả đầu vào lưng cậu, như một phản xạ bỗng hai tay nó vội ôm lấy người cậu.
Cả Vỹ và Điệp cùng cứng đơ cả người.
“Trời đất ơi, xe tải to thế mà đi vào cái đường bé tẹo thế này à?”
“Tắc đường rồi kia kìa!”
“Đang vội thế này mà còn lấn hết đường của người ta! Đi nhanh lên đi!”
Tiếng người dân đang tham gia giao thông hét inh ỏi làm cho Điệp tỉnh ra. Nó đỏ bừng mặt, vội bỏ tay ra khỏi người Vỹ.
Nhưng bàn tay Vỹ đã nắm chặt lấy tay nó, giữ lại.
Nó sững sờ.
“Ôm chặt vào, tôi chuẩn bị tăng tốc đấy!” – Cuối cùng lời nói đầu tiên trong ngày của Vỹ cũng đã được cất lên.
Điệp nhìn đường đông nghịt vì mắc cái xe tải, nghe Vỹ tăng tốc nó bắt đầu thấy sợ. Vỹ thường đua xe đạp nhiều rồi, nếu tăng tốc mà không tóm chặt lấy xe hoặc người thì chắc hẳn người nhỏ con như Điệp sẽ bay ngay xuống đường luôn.
Thế là, nó lại ôm chặt lấy Vỹ. Được dựa người vào cậu, tại sao cảm giác lại thật ấm áp vô cùng dù tiết trời thu bắt đầu lạnh.
Vỹ bắt đầu lột bỏ cái vỏ học sinh ngoan hiền, trở lại làm tay đua chính hiệu ngày trước. Cậu gồng mình ra trước, đôi chân dài bắt đầu đạp mạnh. Chiếc xe bình thường biến thành chiếc xe đua từ lúc nào, vì nó đang lao đi với tốc độ nhanh như gió bão. Người người cũng phải giật mình vì có một cái xe đạp lao quá đỉnh như thế, mặc dù chỉ là cái xe bình thường. Vỹ lao lên vỉa hè, rồi khi gặp chướng ngại vật như xe máy cậu lại phi vút xuống đường. Điệp hoa cả mắt, trời đất ơi thế này thì đâm nhau mất! Tay nó ôm Vỹ chặt hơn, nó rùng mình tưởng tượng ra tiếng “SẦM” một cái. Nhưng chiếc xe của Vỹ vẫn lách qua tất cả, đi với tốc độ gần như ô tô trên đường cao tốc. Vượt tất cả mọi người, cậu chạy lên chỗ cái xe tải. Ông lái xe vẫn để cửa sổ mở. Vỹ mỉm cười nói rất nhanh:
“Ê ông chú, cái xe của ông chú sao toàn mấy cái bao phân bón nặng chình chịch vậy, tốt hơn hết là dỡ vài cái xuống rồi biến ngay khỏi phố này đi, chật chội quá cơ!”
Rồi Vỹ nhanh chóng đạp mất. Dù lời của cậu chỉ là trêu đùa nhưng đúng là có tác dụng. Xe tải này chở quá nhiều phân bón, lại to kềnh càng nên đi chậm là phải. Ông tài xế buộc nhanh chóng vứt mấy bao ra vỉa hè, quả nhiên xe nhẹ đi chút là phóng được ra đường lớn.
Chiếc xe của Vỹ cuối cùng cũng giảm lại tốc độ.
Ôi buồn nôn quá! Điệp thở hổn hển, nó chóng hết cả mặt, chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy xe đạp nhanh như vậy. Mẹ ơi chết mất!
“Đừng có nôn vào người tôi!” – Giọng Vỹ vang lên.
Điệp giật bắn mình nhìn lại. Nó đang dựa người vào lưng Vỹ, hai tay vẫn ôm chặt lấy cậu. Ôi trời đất ơi! Nó vội bỏ tay ra, ngồi thẳng dậy.
“Cám ơn cậu lần nữa…!”
Nhưng Vỹ đã trở lại hình ảnh lạnh lùng ban nãy. Cậu im lặng, phóng xe đi nhanh thêm. Con đường này không phải đường về, chắc chắn là…
“Vỹ! Tớ đây này!” – Một tiếng gọi vang lên.
Vỹ và Điệp cùng quay lại. Đó chính là giọng nói ban nãy từ điện thoại.
Một cô bạn gái có gương mặt phải nói là quá xinh đẹp, mũi cao đẹp như mũi Hàn, đôi môi mọng, đôi mắt sáng rất lanh lợi và làn da mịn màng như sứ. Cô bạn để tóc dài, cặp lên bằng một chiếc cặp tóc có hình cái nơ đáng yêu vô cùng. Cô bạn có dáng người rất cao, lại chuẩn, không nhỏ con như Điệp, khéo phải cao tới 1m67 trong khi Điệp chỉ cao 1m58 (thấp hơn Vỹ tận 14cm @@). Dù Điệp rất xinh, nhưng so với cô bạn này thì Điệp chẳng là gì cả (đấy là đối với Điệp chứ đối với tác giả Điệp vẫn xinh chán).
Vỹ cười – cậu ấy cười với cô bạn này:
“Trinh, cậu đến từ lúc nào vậy?”
“Tớ đến sáng nay rồi! Cậu đưa tớ về nhà bác được chứ? Lên Hà Nội may có bác, hihi!”
Bỗng nhiên Trinh giật mình nhìn đằng sau Vỹ.
“Ơ bạn này là…?”
Vỹ trả lời hộ:
“Đó là bạn cùng lớp với tớ, tại bị ngã nên tớ đưa về hộ. Nhưng biết cậu ở đây nên tớ đến gặp luôn!”
“Vậy à? Bạn ngã có đau không?” – Trinh hỏi dịu dàng.
“Không sao, cám ơn bạn!” – Điệp đáp.
“Thôi tớ sẽ đi bộ về, Vỹ cậu cứ về đi!”
“Ơ nhưng mà nhà cậu xa lắm đấy…”
“Biết làm sao được, bạn ấy bị ngã mà?” – Giọng nói hiền lành nhưng Điệp thấy hơi ghê ghê.
Điệp nói với Vỹ:
“Tớ sẽ chờ ở đây, cậu cứ đưa bạn ấy đi đi!”
“Nhưng…”
“Không sao, tớ chỉ ngồi đợi thì không vấn đề gì với chân đâu. Cậu đi đi!”
Nghe vậy Trinh vội vàng nhảy ngay lên xe Vỹ, quay lại Điệp vẫn giọng nói hiền dịu:
“Cám ơn lòng tốt của bạn! Cẩn thận đừng để bị đau nhé.”
Sao mình thấy giọng nói này ghê thế chứ?
Vỹ quay lại nhìn Điệp, nó ngồi tạm xuống một cái ghế ai bỏ quên ở đó. Rồi cậu nhanh chóng đạp đi rất nhanh, bỗng dưng cậu thấy lo, có nên để Điệp lại ở cái nơi vắng vẻ này không đây?
Hôm qua khi Điệp nặng lời với cậu, cậu đã rất giận nó.
Thế nhưng giờ cậu lại rất lo.
Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện như vụ trộm trước thì sao?
Mà Điệp đau chân không làm gì được, đường thì vắng như thế, một mình ở lại thì có quá mạo hiểm không vậy?
Điệp ngồi đó ngắm con đường rộng vắng tanh.
Vỹ đi rồi, nó cảm thấy chán và sợ. Nó rất sợ ở lại một mình thế này, nhưng nó không thể nào để cho Vỹ phải lúng túng như vậy. Đằng nào thì cũng là bạn Vỹ thì đành phải vậy chứ. Haizzz, chán thật đấy!
Bỗng dưng có bước chân ở đằng sau. Điệp giật mình. Bước chân mỗi lúc một gần và mạnh hơn.
Trời ơi…Lại như hôm trước ư?
Không phải chứ?
Bước chân dồn dập…
Điệp không dám quay lại.
Tim đập thình thịch.
Huhu số mình lúc nào cũng phải chết sao?
“Pặp!” Bàn tay đặt lên vai Điệp
“AAAAAAAAAAAAAAAA THA CHO TÔI, THA CHO TÔI!!!!!” – Điệp gào lên.
Bàn tay đó xoay nó lại:
“Là tôi, có ai làm gì cậu đâu?” – Giọng nói lạnh lùng mà đầy ấm áp.
Một lúc trước
“Vỹ à? Sao cậu đi chậm vậy?” – Trinh ngồi sau liên tục hỏi.
“À không sao đâu…” – Vỹ trả lời mà đầu óc cứ để lên mây.
Trinh cảm thấy rất lạ. Ở dưới Đà Nẵng có bao giờ Vỹ lo nghĩ một cái gì?
“Trinh à!” – Vỹ cất tiếng gọi.
“Ơi?”
“Ban nãy cậu đi đường có gặp ai không?”
“Là sao?”
“Tức là có gặp người không ấy? Tớ thấy đường đó hơi vắng!”
“À không rõ nữa, tớ chỉ thấy mấy thằng con trai mặc áo đen ở một con ngõ.”
Kít!!!!!! Xe phanh ngay lại!
“Á Vỹ cậu làm gì vậy? Mũi tớ đập vào lưng cậu rồi đó!”
“Trinh, cậu tự về được không?”
“Hả?”
“Cậu dùng xe tớ mà về, trả sau cũng được!”
“Cậu đùa à? Sao lại…?”
“Tớ không đưa cậu về được, xin lỗi! Để mai tớ sẽ đưa cậu đến trường.”
Rồi Vỹ nhảy ngay xuống, chạy vù quay lại.
Trinh nhìn theo, ngỡ ngàng…
…rồi tức giận.
17/8/2013, 17:46
#27Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 26: Công chúa “Quyên Sinh”
- Spoiler:
Điệp sững sờ nhìn cậu thiếu niên đứng trước mình.
“Sao cậu lại…? Trinh đâu?”
“Bạn ấy về bằng xe tôi.”
“Nhưng cậu quay lại làm gì?”
“Cậu nghĩ tôi quay về vì cậu chắc? Tôi chỉ sợ cái bọn áo đen ở ngõ kia nó ra bắt nạt cậu thì tôi mang tội thôi!”
“Áo đen nào?”
“Chúng nó trốn rồi, nếu cậu biết thì đâu có dám ngồi đây lại một mình chứ? Mau về!”
Rồi Vỹ kéo tay Điệp đứng dậy. Điệp kêu lên:
“Á đau quá! Cậu kéo nhẹ thôi!” – Nó không đứng nổi, cứ ôm lấy chân.
Vỹ giật mình quay lại, một tay cậu vẫn giữ tay nó nhưng một tay kia đã quàng qua eo nó nhấc nó đứng lên. Điệp như có một dòng máu nóng chảy vụt qua, ban nãy mình ôm eo cậu ấy, giờ cậu ấy lại…
Vỹ dìu Điệp đi. Điệp hỏi:
“Đường xa lắm đấy, cậu định đi bộ thế này sao?”
“Nào có xa? Nếu đi đường tắt thì đến nhà cậu ngay mà!”
“Nhưng nhà cậu thì…”
“Tôi đâu có đau chân như cậu chứ? Về mà lo mình trước đi rồi hãy lo cho tôi!”
“Vỹ, cậu không giận tớ sao?”
Vỹ đứng lại. Cậu lại nhớ tới tối hôm qua. Điệp đâu có biết lúc đó cậu đã giận tới mức đá đổ mấy cái xe rác, về nhà thì đập phá đồ đạc. Cậu thề sẽ không nói chuyện với nó, không nhìn nó nữa nhưng sao giờ cậu lại không còn cái cảm giác của ngày hôm qua.
Cậu thở dài:
“Bỏ đi!”
“Hả?”
“Nói với anh Bằng, nếu là do tôi thì tôi xin lỗi…”
“Vỹ, cậu đùa hay thật vậy?”
Vỹ quay lại:
“Tôi không thích kẻ nói nhiều đâu!”
Điệp im bặt ngay.
“Dẫu sao cậu ghét tôi thì có gì mà tôi phải giận, tôi và cậu kình địch từ hè rồi còn gì?” – Cậu nói thêm một câu rồi đi tiếp.
Điệp nhìn Vỹ. Mà đúng thôi, rõ ràng là nó với cậu ghét nhau suốt rồi, chuyện tối qua đáng là gì nhỉ? Bỏ hả? Bỏ thì bỏ!
“Nhưng mà anh Bằng đã tỉnh lại chưa vậy?” – Điệp lại hỏi vì nghe Vỹ nói đến anh Bằng.
“Anh Bằng, anh Bằng! Suốt ngày mở miệng ra là anh Bằng! Tôi đã nói không thích đứa nào hỏi nhiều cơ mà!” – Vỹ gắt. Điệp nhắc đến anh Bằng là cậu lại thấy khó chịu.
Điệp buộc phải khóa miệng lại rồi, đúng là…Nhưng mà Vỹ nóng nảy thế này, nó lại thấy hay. Còn hơn cậu cứ vác cái điệu bộ người câm thì nó chỉ muốn đập đầu chết cho xong!
Vỹ đưa Điệp về đến nhà, hix hix mất tận nửa tiếng liền chỉ vì cái chân của Điệp. Điệp thấy áy náy chết đi được. Thấy thằng Quang đang đi mua kem, nó gọi luôn:
“Ê Quang, tới đây mở hộ chị cửa!”
Quang đi tới:
“Bà chị lại đánh nhau với ai đến gẫy chân hay sao?”
Nhưng thằng bé nhìn ngay thấy Vỹ - người anh hùng đánh trộm mà nó vô cùng thần tượng. Nó vội vàng đổi giọng luôn:
“Em chào anh ạ!”
Vỹ cười:
“Em trai ngoan phết đấy!”
Điệp tý sặc. Ngoan? Ngoan quá cơ!
Quang giả bộ ngoan ngoãn, mở cửa ra rồi “ngọt ngào”:
“Chị ngã có đau không? Để em gọi mẹ ra giúp chị nhé!”
A thằng chết tiệt, mày gọi mẹ để tao chết à? Nhưng Điệp chưa kịp ngăn thì Quang đã oang oang:
“Mẹ ơi! Chị Điệp bị ngã này!!!!”
“Cái gì?” – Giọng mẹ vang ra và tiếng bước chân tới gần. Thằng em đáng chết, phen này tao xử tội mày!
Mẹ Điệp đi ngay ra, gương mặt đầy lo lắng. Nhưng bà bỗng giật mình nhìn thấy cậu thiếu niên đi cùng với Điệp:
“Cháu là…”
“Cháu chàu cô! Cháu là Vỹ, bạn của Điệp!”
Mẹ Điệp cười:
“Ôi Vỹ sao? Em trai Bằng đúng không? Lần trước cháu đã cứu Điệp, lần này lại làm sao đây?”
“Bạn ấy bị ngã cô ạ, cháu đưa bạn ấy về thôi. Cháu xin phép đi trước!”
“Ở lại chơi đã cháu!”
“Dạ không cần đâu ạ! Điệp, cậu vào đi!”
Vỹ đẩy Điệp đến chỗ mẹ, và tiến gần hơn. Mẹ Điệp đã nhìn rõ khuôn mặt của cậu thiếu niên này. Bỗng dưng bà giật bắn mình.
Cả trường học lại một phen dậy sóng.
Tưởng rằng cơn sốt hoàng tử Vỹ đã đi qua, thật không ngờ một cơn sốt mới ập đến. Ai nấy lồi cả mắt khi nhìn thấy Vỹ đi xe đạp tới, đèo đằng sau là một cô bạn gái.
“Trời ơi ai thế?”
“Đẹp quá! Người thật hay người giả vậy?”
“Quá đẹp! Xinh như tiên ấy!”
“Không phải sẽ chiếm vị trí của chị Thanh đấy chứ?”
“Chị ấy xinh quá, như công chúa vậy!”
Trinh bước xuống xe, nhìn Vỹ:
“Trường mới cũng đẹp nhỉ? Mà học sinh ở đây có vẻ quý cậu?”
“Ừ thì cứ cho là thế đi!”
Bỗng nhiên Vỹ nở một nụ cười rất nhẹ, nhìn về phía đằng sau Trinh. Trinh quay lại, sa sầm mặt khi nhìn thấy cô bạn ngày hôm qua. Cô bạn ấy đang được một cô bạn khác dìu đi vì còn chưa khỏi đau chân.
Nhưng bọn học sinh không dồn mắt về phía Điệp mà quay về phía cô bạn bên cạnh ấy:
“Chị Thanh, anh Vỹ có người khác kìa!”
“Thanh, không được để ai cướp đi Vỹ đâu nhé!”
Nhờ thế mà ánh mắt đầy lửa của Trinh mới chuyển sang Thanh, giải thoát cho Điệp. Thanh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng mà cũng cá tính. Thanh cũng đâu phải loại lành như Điệp chứ, nhìn là Trinh biết rồi. Trinh chủ động tiến đến:
“Chào mấy bạn! Tớ là học sinh mới, tên tớ là Quyên Trinh.”
“Chào bạn! Tớ là Thanh, còn đây là Điệp.” – Thanh cười – “Trông bạn xinh thật đấy!”
“Cám ơn!” – Trinh dài giọng. Một đặc điểm đầu tiên được phát hiện từ Trinh: kiêu ngạo khi được khen xinh.
“Trinh, cậu mau tới chỗ cô chủ nhiệm đi, cô đang gọi cậu kìa!” – Vỹ bảo – “Tý nữa cậu sẽ vào lớp, tụi tớ đợi đấy.”
“Ừ!” – Trinh hơi khó chịu. Dù Vỹ nói thật lòng nhưng Trinh lại nghĩ giống đuổi khéo.
Nó đi về phía cô chủ nhiệm, giương cao mặt. Học sinh đứa nào cũng phải nhảy ra ngắm nó chỉ để khen: “Xinh quá!”. Trinh cười tự đắc.
Thanh tắt luôn nụ cười thân thiện vừa rồi, nó bực bội:
“Con gái gì mà điệu đà, nhìn đã ghét!” – Ghé nhỏ vào tai Điệp để Vỹ không nghe thấy – “Tên nó là Quyên Trinh hả, tao muốn đổi là Quyên Sinh (“quyên sinh” nghĩa là “chết”) ấy chứ!”
Điệp nghe xong không nhịn nổi, và cả hai phá lên cười. Lúc đầu chỉ là cười tủm tỉm, rồi càng nghe càng muốn cười, ha hả lên mà cười. Điệp cười to hơn cả Thanh và lọt vào tai Trinh đang đi. Mặt nó đỏ bừng lên, nó đoán con bạn đó đang cười mình. Mà kể cả nó không cười mình, tiếng cười đó cứ lọt vào tai mình vô duyên thật. Phải trị cho nó một trận!
Trinh cúi người xuống, nhặt một hòn đá.
Đặc điểm thứ hai: tài ném bách phát bách trúng!
“Vút!!!!” – Hòn đá lao vút đi.
Hôm nay lại là một ngày không đẹp trời. Hòn đá lao vèo đi, Trinh chỉ cách lũ bạn đó có vài mét nên ném càng dễ hơn.
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Một tiếng kêu vang ầm lên.
Điệp khuỵu xuống ôm vết thương ở chân. Một hòn đá văng vào đúng vết thương của nó làm tung cả băng quấn, máu lại chảy ra xối xả.
Thanh vội cúi xuống. Nhưng Trinh chỉ giận đỏ cả mắt lên khi nhìn thấy Vỹ cũng ngồi xuống. Cậu vội quấn băng lại thật chặt cho Điệp, Thanh thì lấy thuốc với oxy già ra giúp đỡ. Điệp đã cầm máu nhưng rất đau và xót bởi thuốc nên cứ kêu lên, không đứng vững nổi, và Vỹ là người đã vòng tay ôm lấy nó để nó đứng vững. Nhìn cảnh đó thực ra ai cũng thấy thường nhưng Trinh thì tức nghẹn óc.
“Cô xin giới thiệu với lớp ta, đây là bạn Đỗ Quyên Trinh! Từ nay bạn sẽ là thành viên trong lớp ta!”
Cả lớp vỗ tay ầm ầm. Bởi vì làm sao lớp 9A có thể từ chối một cô công chúa đẹp như vậy chứ?
“Cô sẽ sắp chỗ cho Trinh. Trinh là do Vỹ giới thiệu, chắc là bạn Vỹ rồi. Thế thì hai bạn ngồi gần nhau cũng tốt. Xem nào, còn bàn nào trống nhỉ? À kia, bàn Thanh chỉ có Thanh ngồi một mình, Trinh ra đấy ngồi cho cô nhé!”
“Vâng ạ!”
Trinh mỉm cười đi ra, chỉ có Thanh là đang mắt chữ A mồm chữ O. Cái gì chứ? Sáng nay chỉ nói xấu nó một tý mà giờ đã bị trời phạt sao? Con đáng ghét kia, đúng là “Quyên Sinh” mà, Thanh muốn quyên sinh mất thôi!!!!
Trinh ngồi vào cạnh Thanh. Điệp ngồi ngay dưới, giờ nó lại thấy việc cái hôm khai giảng đồng ý cho Vỹ ngồi trong là đúng. Vì thà để Vỹ ngồi dưới Thanh còn hơn ngồi dưới con bạn này, vì trước hết Vỹ…cực cực cực dị ứng với mùi nước hoa!!! Đến Điệp còn muốn hắt xì mà không nổi, còn Thanh thì…Mẹ ơi muốn nôn quá, nhưng bữa sáng sáng nay đã chắt chiu tiền mà có được, không dám nôn!
Cả lớp bắt đầu trật tự hơn. Một đứa hỏi cả tổ:
“Tiết đầu là tiết gì ý nhở?”
“Sinh!”
“Lại Sinh!!!??? Hôm nay kiểm tra bài cũ đấy! 2 tiết Sinh liền tù tì, chán thật. Tao chưa học gì cả!”
“Cái bài hôm trước Mendel và di truyền học khó bỏ bố, tao căng mắt ra mà chẳng hiểu gì hết!” – Một đứa khác nói.
“Bạn mới à, bạn có giỏi Sinh không vậy?” – Lập tức có tiếng hỏi Trinh.
Vỹ trả lời hộ luôn:
“Bạn ấy giỏi lắm đấy, bạn ấy nói sẽ thi học sinh giỏi môn này!”
“Oa siêu quá!!!” – Cả lớp trầm trồ.
Điệp giật mình. Cái gì chứ??????? Thi học sinh giỏi Sinh là ước mơ của nó mà, sao lại để một con bạn lạ hoắc tranh cùng thế này? Chọn đi thi học sinh giỏi chỉ có một, lẽ nào Điệp phải nhường sao…???????????????
Cô giáo Sinh bước vào. Cả lớp im thin thít. Cô giáo sau khi kiểm tra sĩ số liền đeo kính vào gọi kiểm tra luôn:
“Cô mời một bạn lên bảng trả lời cho cô câu sau: Di truyền học là gì? Ai là người đặt nền móng di truyền học? Nêu một số thuật ngữ và kí hiệu cơ bản của di truyền học.”
Cả lớp té ngửa. Thế thì khác gì hỏi luôn cả bài học hôm trước chứ, hix hix!!!
Điệp luôn là người giơ tay đầu tiên. Cô giáo nhìn Điệp:
“Bạn Điệp lúc nào cũng giơ tay rồi, cô rất khen! Nhưng không có bạn nào khác sao?”
Làm gì có ai chứ? Phen này Điệp lại mang con 10 về rồi!
“Em ạ!” – Một cánh tay giơ lên.
Điệp ngỡ ngàng. Cả lớp quay ra.
Cô công chúa mới đến đang giơ tay, cái dáng giơ tay cũng đẹp!
“Bạn mới à? Được, cô mời em! Em lên đây!”
Trinh bước lên bục giảng, cả lớp được nhìn rõ nó càng vui vô cùng, vì nó đứng trên bục giảng nhìn quá đẹp. Chẳng ai biết rằng có một người hẫng hụt tột độ. Tay của cô bạn ấy vẫn đang ở trong trạng thái giơ, không hề bỏ xuống, người cô bạn như đóng băng lại.
Trinh trả lời bằng giọng nói ngọt ngào mê hồn:
“Em thưa cô, di truyền học là hiện tượng truyền đạt các tính trạng của bố mẹ tổ tiên cho thế hệ con cháu. Mendel là người đặt nền móng di truyền học, ông đã lai các cặp bố mẹ thuần chủng khác nhau về một hoặc một số cặp tính trạng rồi theo dõi sự di truyền riêng rẽ của từng cặp tính trạng đó ở con cháu và dùng toán thống kê để phân tích các số liệu thu thập được để rút ra các quy luật di truyền. Thuật ngữ và kí hiệu cơ bản của di truyền học là….”
Sự trôi chảy phải nói là quá hoàn hảo. Bao nhiêu tiếng xì xào:
“Giỏi quá!”
“Hơn cả Điệp đấy!”
“Chuẩn đó! Điệp làm sao trôi chảy bằng bạn ấy?”
“Điệp chỉ là đinh gỉ, Trinh là sắt thép!”
“Siêu quá là siêu!”
“Oh my princess, I like you, I very like you!!!!!!!!!!”
Vỹ luôn thính nhất lớp nên cậu quay ngay sang Điệp xem phản ứng của cô bạn. Cậu bật cười. Không phải cậu vô tâm mà cậu quá buồn cười cái mặt Điệp đang đỏ như gấc vì tức, mà lại không được hét lên xả nỗi tức đó ra. Người nó run bần bật, bọn bạn đáng chết, dám nói nó, so sánh nó với con công chúa đó sao?
Cái balô của Trinh đang quay ngay vào mặt Điệp. Hừm được lắm! Dám vượt mặt ta sao? Điệp vớ ngay cái bút xóa, viết thẳng vào cái balô, nghĩ thầm: “Tha hồ về mà giặt, chắc công chúa thì không dám giặt đâu, bảo vệ đôi tay mịn màng đi!! Haha!!!”
Vỹ quan sát mọi chuyện. Cậu nhìn vào dòng chữ mà Điệp viết, vừa cười vừa tức cái trò nham hiểm của Điệp:
CÔNG CHÚA QUYÊN SINH
17/8/2013, 17:46
#28Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 27: Phía sau là giả tạo
- Spoiler:
Suốt buổi học ngày hôm đó, Trinh không hề biết đến trò đùa của Điệp, bởi vì Điệp viết đằng sau balô. Trinh rất hăng hái phát biểu, gây được chú ý tốt với các thầy cô mà không biết lũ bạn cứ nhìn mình mà cười, đặc biệt là những đứa ngồi sau nhìn rất rõ cái balô.
Đến giờ tan học, Trinh cầm balô đứng lên thì cả lớp lại tiếp tục cười. Lần này bọn nó còn cười rõ hơn. Trinh ngạc nhiên:
“Mấy bạn cười gì vậy?”
“Trinh à bọn tớ rất yêu quý cậu!” – Mấy đứa nói.
“Thì sao?”
“Bọn tớ quý cậu nên cậu đừng có bi quan mà đi quyên sinh, thế là dại lắm đấy!”
Trinh tá hỏa. Gì vậy chứ? Lũ này điên à, sao lại nói mình đi chết vậy?
“Thì cậu cứ nhìn cái balô…”
“E HÈM!!!” – Điệp và Thanh lên tiếng bắt bọn nó im.
Nhưng Trinh đã hiểu ngay. Nó lập tức kiểm tra cái balô và nhìn thấy dòng chữ. Mặt nó đỏ bừng lên vì ngượng và tức giận, balô trên tay nó suýt rơi xuống.
“Xin lỗi, tớ chỉ trêu một chút thôi! Bạn đừng giận!” – Điệp nói, nó rất khoái chí vì đã trả đũa được con bạn này. Thực ra đứa nào ném đá vào chân nó nó cũng biết rồi, chứ chưa cần đến vụ Trinh cướp mất điểm 10 của Điệp.
Trinh bốc lửa ngùn ngụt trong người. Rồi bỗng nhiên, những dòng nước mắt trào ra. Nó khóc ầm lên rồi chạy vù ra ngoài.
“Trinh!” – Vỹ vội chạy theo Trinh.
Điệp và Thanh bất ngờ vô cùng. Tưởng rằng Vỹ sẽ ở lại hưởng ứng chứ, sao lại chạy theo như vậy? Cả hai cũng vội đi theo.
Vỹ chạy tới tóm Trinh lại. Trinh nước mắt đầm đìa:
“Huhu, sao lúc nào tớ cũng bị người ta rủa chết như vậy chứ?”
“Cậu đừng khóc nữa. Chỉ là đùa thôi mà!”
“Không! Tớ chỉ muốn chết luôn cho xong!”
“Không được nghĩ quẩn. Tớ sẽ xử lý cái Điệp, cậu đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ cậu đi xe buýt về được chứ, tớ sẽ nói chuyện với cái Điệp.”
Trinh vẫn cố nức nở thật to, vừa đi vừa khóc. Vỹ nhìn theo nó, cảm thấy giận Điệp vô cùng. Cậu quay ra, Điệp và Thanh đang đứng đó. Cậu bước tới, giọng rất tức tối:
“Mấy cậu bỏ ngay cái trò trêu Trinh như vậy đi!”
“Sao thế?” – Thanh và Điệp ngạc nhiên.
“Đặc biệt là cái trò xuyên tạc tên bạn ấy như vậy! Tớ cấm đấy!”
Điệp thấy Vỹ bảo vệ Trinh, tức quá liền vặc lại:
“Tớ cũng đâu có trêu bạn ấy không lý do, ai bảo mọi người hạ thấp tớ chỉ là hạng xách dép cho Trinh chứ?”
“Thì đó là chúng nó nói, đâu phải Trinh nói mà cậu lại làm thế với Trinh?”
“Vậy thì ai đã ném đá vào chân tớ? Cậu không hề để ý Trinh đã làm trò đó sao?”
“Đúng vậy đấy, tớ đã nhìn thấy!” – Thanh bảo.
“Trinh đâu phải hạng người như vậy, mấy cậu đừng có đổ oan!” – Vỹ gắt.
“Vỹ, sao cậu cứ bênh bạn ấy thế? Tớ thấy bạn ấy chẳng hiền lành tới mức cậu phải bênh như vậy đâu? Mà có trêu quyên sinh quyên siếc một tý đã sao?” – Thanh tiếp tục.
“Trinh là trẻ mồ côi!”
Giọng nói dõng dạc khiến cho Điệp và Thanh ngạc nhiên tột độ. Cái gì? Trẻ mồ côi ư?
“Mấy cậu biết đấy, tớ và anh Bằng sống với dì Lan. Dì Lan có một người bạn là mẹ của Trinh. Trinh sống rất hạnh phúc nhưng cuối cùng khi còn đang học tiểu học, cha mẹ của Trinh đã chết, một người bệnh, một người tai nạn. Vì thế Trinh rất ám ảnh cái chữ “chết” hay là “quyên sinh” cũng thế thôi. Dì Lan đã nuôi Trinh lớn lên, với tớ và anh Bằng thì Trinh vẫn là một người tốt! Còn các cậu đừng có bày trò nữa, thế là ảnh hưởng không tốt đến Trinh đâu.”
Thanh và Điệp rất sững sờ. Hóa ra Trinh cũng có một hoàn cảnh như vậy, chả trách Vỹ bênh thế. Nhưng Điệp vẫn thấy tức, sao cứ phải lôi anh Bằng của mình vào làm gì nhỉ?
“Cậu cứ lôi anh Bằng vào làm gì, tớ thấy có mỗi cậu là coi Trinh tốt thôi!” – Điệp bực mình buột miệng nói.
“Cậu…” – Vỹ không nói nổi – “Không tin đến mà hỏi anh Bằng!”
“Đi luôn! Chưa gặp anh Bằng không biết anh thế nào rồi!”
“Để tao đi với mày!” – Thanh nói.
Bệnh viện.
Cuối cùng thì Bằng cũng đã tỉnh. Nhưng anh vẫn không được cử động, cứ phải nằm với thân người đang quấn đầy băng và máy móc xung quanh, anh chẳng thích một chút nào, mặc dù anh luôn được chăm sóc cẩn thận (đẹp trai quá mà ^^).
Mấy ngày nay người cô chăm sóc anh nhưng người cô cũng phải bận bịu nên anh thường nằm một mình tiếp tục ôn bài, 1 tuần nữa anh lại thi rồi. Vỹ thì bận học, mà Vỹ cũng đâu chăm sóc ai kỹ càng nên chẳng đến thăm anh nhiều. Còn Điệp thì cũng chẳng thấy đâu, không thấy cô bé anh lại buồn.
“Anh Bằng!” – Tiếng gọi vang lên khiến Bằng giật mình.
Anh nhìn ra cửa, khuôn mặt đang buồn bỗng rạng ngời lên bởi một nụ cười thật tươi. Cuối cùng thì Điệp cũng đã đến, anh lại được gặp cô học trò thân yêu rồi!
“Anh, anh tỉnh rồi sao? Em lo quá đi!”
“Không sao đâu, anh đỡ nhiều rồi mà! Cả Thanh cũng đến nữa sao?”
“Vâng, em đến hỏi thăm anh. Hôm đó anh bị đánh đau không ạ?”
“Ừ có đau, nhưng không sao rồi. Hôm đó hơi xui xẻo, mấy em cứ tập trung học đi, đừng lo nữa!”
Vỹ đứng dựa tường, cất tiếng:
“Haizz, làm gì có ai lo cho anh? Chúng nó đến với mục đích khác đấy!”
“Mục đích gì vậy?” – Bằng ngẩng lên.
“À là…”
“Là hỏi em ấy mà!” – Một giọng nói cất lên từ ngoài cửa.
Tất cả mọi người quay ra. Một cô học trò rất xinh đẹp đang đứng ngoài cửa ôm một bó hoa rất đẹp.
“Ơ kìa Trinh, sao em lại ở đây vậy?” – Bằng cười.
“Bạn ấy mới lên đây học!” – Vỹ đáp – “Em nghĩ học ở đây cũng rất tốt cho bạn ấy.”
“Ừ đúng rồi, hình như Trinh có bác ruột trên này mà! Hoa ở đâu vậy em?”
“Em định đi về, nhưng nhớ ra anh đang nằm viện nên em mua bó hoa này tặng anh, mong anh chóng khỏi. Em lo quá, anh không sao chứ? Phải chóng khỏi nhé, anh Bằng mà nằm viện em không thích đâu!”
Những lời nói ngọt ngào ấy đâm thẳng vào tai Điệp. Máu nó cứ sôi ùng ục lên, gì vậy chứ? Trẻ mồ côi tôi cũng không nhịn được, dù cậu là mồ côi hay là ai tôi cũng thừa biết cậu là một đứa đểu giả. Dám nói thế với anh Bằng của tôi sao?
Điệp bước tới:
“Anh à, chiều nay em rỗi, em ở lại chơi với anh nhé!”
“Ừ được!” – Bằng nghe vậy rất vui.
Điệp khoái chí nhìn Trinh. Nhưng Trinh bỗng nói:
“Anh à, em mới đến nên có rất nhiều việc muốn hỏi anh, học hành với cả việc sống trên này nữa. Hay chiều nay em ở lại với anh, để tối Điệp vào cũng được?”
Bằng không thích lắm nhưng cũng không thể từ chối, anh liền gật đầu:
“Ừ cũng được, vậy tối gặp Điệp!”
“Điệp, giờ cậu về ăn trưa đi, đói rồi đấy!” – Trinh mỉm cười quay ra.
Giờ thì Điệp đứng đó, người nó như sắp tự phát hỏa. Nó chỉ muốn hét lên một tiếng, xông đến bóp cổ con bạn kia. Đúng là một con đểu cáng, mồ côi, mồ côi cái gì? Nghe giọng nói, nhìn cử chỉ biết ngay là nó cố tình chọc tức mình, aaaaaa điên mất thôi!!! Nó được Vỹ bênh mình đã tức, giờ nó còn dám tranh cả việc ở lại cùng anh Bằng sao?
Thanh bảo:
“Thôi mình về đi Điệp!”
Nhưng Điệp vẫn đứng yên đó, nó giờ chỉ biết tức giận chứ đâu cần đi.
Vỹ đành phải vào cuộc. Cậu kéo tay nó:
“Đi thôi, cứ đứng đó quyến luyến mãi!”
Vỹ rất khỏe, cậu chỉ cần kéo một cái là Điệp phải rời khỏi vị trí, nhưng mắt nó vẫn nhìn anh Bằng và Trinh. Trinh nhếch mép cười, một nụ cười hãnh diện và đầy nham hiểm. Điệp tức nghẹn óc, phải cố lắm nó mới nhịn được!
Vào quán ăn, Thanh và Vỹ phải buông đũa mà nhìn Điệp ăn như…lợn, lan cả ra suất ăn của hai bạn. Điệp chẳng quan tâm, nó chỉ ăn, nhét tất vào mồm cho đỡ tức, còn hơn là phải hét lên.
Vỹ gõ gõ đũa:
“Thôi thôi con lạy mẹ, mẹ ăn vừa thôi mẹ biến thành lợn thì con không ngồi cạnh mẹ được đâu!”
“Chẳng sao hết! Thành lợn cũng được!” – Điệp vẫn cúi xuống ăn.
“Từ khi Trinh đến là hai người bất hòa lắm đấy, mày cũng thay đổi 360 độ luôn!”
“THÔI ĐI!” – Điệp đập bàn, Thanh và Vỹ giật bắn người im luôn – “Mày, và cả Vỹ nữa, đừng có ngồi đó mà trêu chọc! Lo mà ăn đi!”
Làm gì còn gì mà ăn nữa? Nói hay thật đấy! Thanh phải động não thôi, bắt con bạn này dừng ăn đã. A tự dưng nhớ ra một chuyện, đảm bảo Điệp sẽ dừng cho coi!
“Các thầy cô chuẩn bị chọn học sinh đi thi học sinh giỏi các môn đấy!”
Chẳng cần phải nói đến lần thứ hai, Điệp buông ngay đũa, mồm vẫn phồng vì đầy thức ăn (nhìn buồn cười chết ^^).
“Sao? Chọn ư? Chọn thế nào?”
“Thì xem xét điểm, cách học, rồi còn thi thố với nhau, nhiều lắm đấy. Tao cũng phải vào cuộc mới được. Định chọn Vật lý nhưng mà Vỹ chọn mất rồi, tao chọn Hóa. Còn mày, Điệp? Mày chọn gì vậy?”
“Sinh!” – Điệp nói chắc như đinh đóng cột.
“Trinh cũng chọn môn đó đấy!”
“Tao kệ xác, tao là học sinh lâu năm ở trường này, ai cho đứa mới cướp mất!!?? Nếu như đó là ước mơ của Trinh thì đó cũng là điều mà tao ước muốn duy nhất trong cuộc đời này!!!!”
“Mày liệu có làm được không?”
“Tao nhất định phải làm được!!”
Còn bạn? Bạn có ủng hộ Điệp hay ủng hộ Trinh? Hãy cùng theo dõi tiếp các chương sau nhé!
17/8/2013, 17:47
#29Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Tử HạChương 28: Hạnh phúc khi thành công
- Spoiler:
Tối đó, Điệp đến thăm Bằng. Nó ló vào. Cái gì kia??? Con Trinh đáng ghét vẫn còn ngồi đó "quyến rũ" anh Bằng của ta sao!!??
Bằng đang nói chuyện với Trinh, nhìn thấy Điệp liền cười:
"Em đến rồi à?"
Nụ cười anh làm dịu đi cái tức giận của Điệp, nó cười đáp lại:
"Vâng ạ, anh bảo tối gặp em mà!"
Trinh khó chịu vô cùng, nó đứng lên chẳng chào hỏi ai, cứ thế đi thẳng, thậm chị còn cố tình đụng vào người Điệp nữa. Óe cái mùi nước hoa, muốn nôn quá!!
Bằng nhìn Điệp, cười:
"Sắp hết tuần rồi đấy, em đã chuẩn bị gỡ điểm Lý chưa?"
"Không có anh em chẳng có hứng đâu mà học!"
Nghe thế Bằng mỉm cười tươi hơn, cô bé này đúng là...Anh bảo:
"Chốc nữa anh được bỏ băng ra rồi, xuất viện sớm ấy mà. Nhưng em phải học đi, nếu lười là anh phạt đó nhá!"
"Nhưng không có anh giảng thì em hiểu kiểu gì chứ?"
"Anh đã giảng cho em một phần còn gì, phần còn lại đâu có khó đâu em?"
"Em không hiểu!" - Điệp nói như nũng nịu vậy.
"Sao em không hỏi Vỹ?"
"Trời đất anh bị người ta phẫu thuật lưng chứ có phẫu thuật não đâu mà mất trí nhớ vậy? Anh không biết khi học cùng Vỹ thì cậu ta sẽ thế nào à?????? Đến lúc đó em cũng vào bệnh viện đấy!"
"Thì vào với anh, tốt chứ sao?"
Điệp thẹn đỏ cả mặt, anh Bằng lúc nào cũng trêu đùa rõ dễ thương!
"Nào còn gì không hiểu thì hỏi anh đi! Có mang sách vở không đấy?"
"Em chẳng mang gì cả, chỉ đến nhờ anh giúp..."
"Anh hân hạnh được giúp gì nhóc đây?"
Điệp nhìn bốn phía ngó ngó, Trinh đi hẳn rồi. Nó quay lại, lí nhí:
"Em sợ nói ra anh sẽ không giúp!"
"Có gì mà không giúp? Em khinh anh thế à?"
"Nhưng anh à, anh rất quý Trinh đúng không?"
Bằng giật mình.
"Sao em lại hỏi thế?"
"Anh rất quý Trinh và luôn ủng hộ bạn ấy đúng không?"
"Ừ anh rất quý cô bé ấy, nhưng thì sao chứ?"
Điệp buồn bã ngồi xuống. Bằng ngóc đầu dậy:
"Sao thế? Em cứ nói cho anh nghe đi!"
"Anh, anh biết ước mơ của em là gì không?"
"Là gì?"
"Được thi học sinh giỏi môn Sinh Học!"
Bằng ngẩn người ra. Thảo nào mà cô bé này nhắc đến Trinh - cao thủ Sinh học của vùng biển Non Nước.
"Em rất yêu Thế giới tự nhiên, em luôn theo học Sinh Học để khám phá được những điều xung quanh. Bao năm qua em đã ngày đêm học để có thể đợi đến giây phút được đi thi để chứng tỏ bản thân mình có thể giỏi vì em đã quá tự ti với môn Lý rồi. Nhưng dường như em không thể giỏi như Trinh được..."
Bằng im lặng nghe Điệp nói, rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng:
"Hóa ra là thế sao?"
"Anh, nhưng anh cũng không thể giúp em đúng không?"
"Ừ anh không giúp được, anh rất quý Trinh mà!" - Bằng cười lém lỉnh.
Điệp buồn xo, thở dài gục mặt xuống. Bằng xoay vai nó lại, bắt nó ngẩng lên:
"Nhưng anh có một điều kiện! Nếu em thực hiện được anh sẽ giúp em vượt qua Trinh!"
"Điều kiện gì ạ?" - Mắt Điệp sáng rực, dù nó hơi sợ điều kiện của anh có thể bắt nó "mò kim đáy biển".
Bằng nhìn nó đầy tinh quái, rồi anh cười:
"Chỉ cần em mang con 10 Vật lý về đây cho anh thì anh sẽ giúp em!"
Trời đất! Anh làm tim em suýt nữa lộn ra ngoài rồi có biết không hả? Lúc này anh vừa đáng ghét vừa đáng yêu, ra cái điều kiện gì mà vừa đơn giản vừa khó khăn.
"Anh nói thật đấy chứ?"
"Thật! Anh đâu phải kẻ thất hứa, em biết mà!"
"CÁM ƠN ANH!!!!" - Như niềm vui vỡ òa, Điệp hét lên vang cả bệnh viện. Nó nhảy lên ôm lấy Bằng khiến anh suýt ngã.
"Anh thật tốt với em!!!"
Bằng mỉm cười, nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Ở nhà anh có muốn cuốn Để Học Tốt Vật Lý, em đến nhà anh mà lấy!" - Bằng nói.
"Vậy ạ! Nhất định em sẽ đọc hết cuốn đấy!"
Điệp tung tăng nhảy chân sáo đến nhà Bằng. Sao nghe những lời của anh khiến nó hạnh phúc đến thế chứ? . Anh Bằng, anh Bằng, anh Bằng!! I LIKE YOU FOREVERRRRRRRRRRRRRR!!!!!!
Kia rồi! Nhà của anh kia! Điệp rút ngay điện thoại ra:
"Alo!"
"Vỹ à tớ đang ở ngoài nhà cậu này, ra mở hộ cửa với!"
"Nhà có chuông sao không bấm? Tốn tiền điện thoại!"
"Nhanh lên, mở ngay cửa ra nếu không tớ cho một trận đó! Haha!!" - Điệp vừa nói vừa cười như lên cơn vậy.
Vỹ vội đưa ngay điện thoại ra xa tai. Con bạn này hôm nay làm sao vậy, cười như điên rồi ấy!!???
Cậu đi xuống mở cửa. Điệp đứng ngoài, nhìn thấy cậu nở một nụ cười tươi tưởng rách cả mặt:
"Hello, chào buổi tối! Hôm nay có sự kiện gì vui không?"
Vỹ thộn cả mặt luôn. Hình như đây là đứa khác đội lốt Điệp rồi!
Điệp đi ngay vào trong nhà, chạy đến bàn của anh Bằng lục lục. Vỹ nhìn Điệp khó hiểu, rồi cậu cũng phải mở miệng:
"Cậu định làm gà bới cả nhà tôi lên đấy à?"
"Lạ nhỉ! Sao không có thế này?"
"Tìm cái gì đó?"
"Tớ tìm quyển sách..." - À thôi, mình mà nói cậu ta cười mình chết.
Nhưng Điệp bỗng nhìn vào tay Vỹ. Tay cậu cầm một cuốn sách ghi là "ĐỂ HỌC TỐT VẬT LÝ". Trời đất là cuốn sách đó mà!
Điệp bụm miệng cười:
"Tưởng cậu giỏi rồi mà sao còn đọc cái đó làm gì?"
"Thì sao? Cậu tưởng đã giỏi rồi mà không phải đọc cái này à?"
"Nhưng cái đó là của anh Bằng mà..."
"Láo toét! Cái này là do tôi bỏ tiền ra mua, anh Bằng anh Biếc nào??"
Vỹ lại nổi khùng lên rồi, ghét thật! Làm sao đây, cuốn sách này là của cậu ta vậy mà anh Bằng lại bảo mình lấy. Nhưng Vỹ đã cười ngay:
"Sao? Cậu muốn đọc nó hả?"
"Ờ ờ thì..."
"Cậu muốn gỡ cái điểm 1 hôm trước chứ gì?" - Vỹ nở nụ cười xảo quyệt mà Điệp rõ ghét.
Thật là...Tên này thông minh quá, nó đi cả...ủng vào trong bụng người ta hay sao ấy!
"Cho cậu mượn cũng được thôi, đằng nào cái này cũng tốt cho cậu đấy. Nhưng cái bài lần trước chẳng có gì khó cả mà đọc cái sách này!"
"Anh Bằng giảng cho tớ cái phần I rồi, còn cái phần II là đồ thị đồ thiếc gì đó thì tớ cóc hiểu!"
"Ôi trời cậu đúng là..." - Vỹ bước tới dí vào cái trán Điệp - "Cái trán này dù ngu tới mức nào chắc cũng phải biết đồ thị nó hình dạng như thế nào đúng chứ?"
Hơi tức nhưng Điệp quen rồi, nó đáp:
"Ờ biết, có hai đường kẻ, đường thẳng và đường ngang..."
"Hix bó tay, đường thẳng là trục tung, còn đường ngang là trục hoành. Cái này học Toán biết rồi mà!"
"Ừ nhỉ, quên mất!"
"Ra đây!"
Vỹ kéo Điệp ra bàn học của mình, quyển vở Vật lý của cậu vẫn để đó. Trong vở là hình một đồ thị, Vỹ vẽ rất đẹp và rõ ràng. Nhưng Vỹ lập tức xóa sạch cái đồ thị ấy đi.
Ảnh minh họa
"Bây giờ cậu vận dụng kiến thức vẽ cho tôi một cái đồ thị!"
"Tôi có hiểu gì đâu?"
"Trước hết, cậu vẽ cho tôi một cái trục tung, trục hoành tôi xem. Nhớ kỹ vào cho tôi, trục tung là đường thẳng, trục hoành là đường ngang, đừng có lộn mề lên. Rồi ghi chú lên đó: trục tung là I(A) còn trục hoành là U(V)."
Vẽ hai cái trục đó thì quá dễ rồi. Điệp chỉ cần phóng một cái là có ngay, ừm ừm trục tung là I(A), trục hoành là U(V). Nhưng trục tung là thẳng hay ngang nhỉ? Hình như là ngang. Nó liền viết I(A) vào đường ngang.
"E hèm tôi vừa nói trục tung là đường thẳng cách đây có mấy phút mà!"
AAAAA chết rồi, mình sẽ chuẩn bị chịu cơn sửng cồ của hắn cho coi. Nhưng Vỹ chẳng nói gì cả, chỉ dùng cái tẩy tẩy xoẹt cái chữ I(A) đấy đi. Điệp thở phào, nhanh chóng sửa lại đồ thị.
"Nhưng mà U là gì, còn I là gì vậy?"
"U là hiệu điện thế, I là cường độ dòng điện. Giờ cậu nhìn cái bảng kết quả thí nghiệm này rồi sau đó vẽ cho tôi đồ thị đi. Để cái điểm 0 vào cái chỗ gốc tọa độ. Sau đó chia vạch đi, chia đến khoảng 10cm, mỗi cái lấy 1cm là vừa rồi, thích thì lấy to ra cũng không sao!"
"À đã hiểu!"
Điệp chia vạch xong, Vỹ bảo tiếp:
"Cậu nhìn vào cái bảng này mà vẽ. Cột bên này U là 1.5 và cột bên kia I là 3. Cậu lấy đúng như thế cho tôi rồi tự kẻ với nhau đi!"
Hiểu rồi! Sao hôm nay Vỹ giảng dễ tính vậy chứ? Điệp liền lấy luôn trên trục tung I vị trí 3, trục hoành vị trí 1.5. Và cứ thế, nó đã vẽ hoàn thiện một cái đồ thị, nhìn khá đẹp.
"Kẻ cho tôi một cái đường thẳng từ gốc tọa độ đi xuyên qua hết mấy cái điểm A, B, C,...mà cậu vừa vẽ đi!"
"OK!"
"Được rồi! Giờ thì kết luận đi!"
"Hả? Kết luận á?"
"Thì tất nhiên! Vẽ ra biểu đồ được rồi thì phải kết luận chứ, ngốc nó vừa vừa thôi!" - Cậu chỉ vào cái đường thẳng đi qua gốc tọa độ mà Điệp vừa vẽ - "Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế chính là cái này này!"
"Là đường thẳng đi qua gốc tọa độ hả?"
"Chứ còn cái gì nữa, có thể cũng không hiểu!"
"Haha cuối cùng cũng đã hiểu cái nhận xét: Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế là đường thẳng đi qua gốc tọa độ."
"Cám ơn vì cái đầu cậu cũng chịu sáng ra!"
Điệp hãnh diện vô cùng. Vỹ nói tiếp:
"Vậy nhìn biểu đồ này, cùng cái bảng thí nghiệm nữa, cậu có thể trả lời câu này chứ: Hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn tăng (hoặc giảm) bao nhiêu lần thì cường độ dòng điện sẽ thế nào?"
"Ừm để xem nào. Cái này 1.5, cái kia lại 3, cũng tăng 1.5. Ừm ừm, có phải cường độ dòng điện cũng tăng (hoặc giảm) bấy nhiêu lần không?"
"Đúng rồi, có lẽ là cậu hiểu bài rồi đó!" - Vỹ cười hài lòng.
Điệp cười rạng rỡ:
"Yeah, vậy là tôi làm được rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" - Nó hét lên sung sướng.
Vỹ nhìn nó, cười. Mỗi khi Điệp thành công một cái gì là hạnh phúc thế này sao?
Điệp nhìn cậu, hỏi:
"Nhưng sao hôm nay cậu lại dễ tính vậy?"
"Sao? Cậu không thích à?"
"Nhưng mà tớ thấy lạ mà!"
Vỹ tiến đến, véo nhẹ vào má của Điệp:
"Vì trông hôm nay cậu nhìn dễ ưa quá, tôi thấy cậu cứ vui vẻ lên như vậy thì có phải tôi sẽ dễ tính với cậu không? Mọi khi nhìn cái mặt cậu nhìn tôi như sát thủ làm tôi chẳng muốn dễ tính!"
Điệp cúi ngay mặt xuống, ghét thật dám bình phẩm cái mặt ta như thế sao? Nhưng công nhận giờ nó vui lắm, nó không ngờ hôm nay cả hai anh em đều dễ tính với nó như thế. Nó nhất định sẽ có được điểm 10, nó yêu thành công, nó nhất định làm được điều mà nó muốn mà!!!
Nó chỉ không biết rằng, bình yên đến với nó chỉ trong phút chốc mà thôi...
17/8/2013, 17:48
#30Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Sponsored contentChương 29: Quá khứ dằn vặt
- Spoiler:
Hôm nay là Chủ nhật rồi, hura nghỉ học hôm nay, ngày mai ta có thể kiếm con 10 Vật lý đầu tiên. Kiếm được rồi, anh Bằng sẽ giúp đỡ, vậy là Điệp đi thi học sinh giỏi Sinh Học, để lại ánh mắt đầy ghen tỵ của Trinh và sự ngưỡng mộ của chúng bạn. Nghĩ đến lúc đó tại sao nó lại hạnh phúc thế?
“Điệp ơi, đi chợ hộ mẹ được không?” – Tiếng mẹ gọi dưới bếp.
“Được ạ!” – Cô bạn của chúng ta mọi khi lười thế mà lại hăng hái vậy? Haha!
Điệp nhanh chóng xách làn ra chợ. Mua gì vậy nhỉ? Thịt bò nè, rau dưa hoa quả nè, đậu nè, a cả trứng nữa! Hôm nay nhất định mẹ sẽ rán trứng cho mình – món tủ của mình mà, ôi vui quá là vui!!!
Phải đi mua trứng trước đã, hớ hớ. Hôm nay trứng gì bây giờ nhỉ? Trứng gà hay vịt đây? Thôi mọi khi ăn trứng vịt đến căng dạ dày rồi, đổi món đã. Tự dưng thèm trứng gà rỏ dãi.
Điệp chạy ngay đến cái chỗ bác bán trứng. Ô chỉ còn có 5 quả! Chộp luôn, làm sao mà để tuột mất cơ hội được!
“Bác ơi cho cháu 5 quả trứng gà.”
“OK cháu!” – Bác bán hàng hớn hở vì đã giải quyết nốt 5 quả trứng còn sót.
Bỗng dưng một giọng nói vang lên:
“Bác ơi, cháu đang rất cần trứng cho bữa trưa, bác cho cháu mua 5 quả đó được không?”
Điệp giật mình quay ra. Hả???????? Nó không nhìn lầm đó chứ??
Là Trinh!
“Sao lại là cậu?” – Điệp há hốc.
“Nhà bác tớ gần đây mà. Điệp, nhà cậu cũng ở đây à?” – Trinh ra vẻ ngạc nhiên.
Điệp không thèm để ý đến câu hỏi đó, nó quay lại đưa tiền cho bác bán trứng:
“Bác cho cháu cái túi ni lông, cháu đang vội phải đi luôn!”
Bác bán trứng lúng túng vô cùng, vì Trinh cũng đang hỏi mua 5 quả trứng này. Trinh gạt Điệp ra, nói với bác bán trứng:
“Cháu đang rất cần trứng, bác à cháu không chạy ra chỗ khác mua được đâu! Khách nhà cháu sắp đến rồi, bác bán cho cháu luôn nhé!”
“Này, rõ ràng là tôi mua trước mà!” – Điệp cự lại.
“Cậu chỉ mua cho bữa ăn thì mua ở đâu, lúc nào chẳng được. Giờ tôi đang cần gấp, nhà tôi có khách!”
“Có khách thì đãi cái khác cũng được chứ sao?” - Điệp cao giọng. Con đáng ghét này dám chiếm mất trứng của nó, nó không tức sao được.
“Cậu phải biết tôn trọng khách chứ? Người ta chỉ ăn được trứng, cậu cũng phải nể một chút đi!” – Trinh cãi lại.
“Khách của cậu chứ đâu phải khách của tôi!” – Cả hai bắt đầu to tiếng.
Bác bán trứng thấy vậy vội vàng:
“Thôi đừng cãi nhau nữa! Trinh, cháu cầm về đi!”
“Hả?” – Điệp ngạc nhiên – “Bác, cháu đã mua trước mà!”
“Cháu thông cảm cho hoàn cảnh của Trinh, cháu mua tạm trứng vịt vậy.” – Bác bán hàng bảo.
Trinh mỉm cười đắc thắng, cầm cái túi có 5 quả trứng đi về. Điệp uất đến tận cổ, nó chạy theo. Xa chợ rồi, Điệp gọi Trinh:
“Cậu thích làm tôi bẽ mặt đến vậy à?”
“Thì sao? Cậu làm tôi bẽ mặt chỉ vì cái bút xóa của cậu hôm đó, cậu còn nói được ai?”
“Vậy ai đã ném đá vào chân tôi chứ?” – Điệp hậm hực.
“Cậu đổ tội cho tôi sao? Chứng cớ đâu chứ? Cậu càng làm cho mình đáng ghét thêm thôi Điệp ạ!”
“Cậu…Đừng để tôi điên lên!”
“Tôi thích thế đấy, thì sao nào? Tôi nói thật nhé, nhà tôi chẳng có khách khứa nào hết, tôi mua 5 quả trứng này về để chọc tức cậu thôi!”
Lửa trong người Điệp như bùng cháy sắp thiêu đốt nó mất. Con khốn kia muốn quyên sinh hay sao mà dám nhơn nhơn đứng đó chọc tức mình! Điệp không thể nhịn nổi nữa, nó lao đến hất tung cả túi trứng trên tay Trinh ra. Trứng rơi xuống nát bét, coi như chỗ tiền mà Trinh đã mua trứng cũng đã thành vô ích luôn. Điệp không thể nguôi cơn tức giận, nó hét lên:
“Cậu cứ chờ đó! Anh Bằng sẽ không ủng hộ kẻ vô liêm sỉ như cậu đâu, tôi sẽ vượt mặt cậu để đi thi học sinh giỏi!”
Rồi nó bỏ đi. Nhưng lời nói của nó đã in chặt vào tai của đứa con gái đằng sau.
Điệp bực bội về nhà, nó lên phòng đọc truyện cho đỡ tức. Chợt điện thoại của nó vang lên. Là Vỹ. Gọi gì không biết!
“Alô…”
“Sao giọng cậu như ma đói vậy?”
“Ờ chưa ăn sáng…” – Tại con Trinh cả, mình định đi chợ làm mấy món lót dạ, vậy mà lại gặp chuyện.
“Chưa ăn thì đi ăn cùng đi, tôi đang ở gần nhà cậu đấy!”
“Sao cậu lại ở gần nhà tớ?”
“Thì tôi đến gặp Trinh, nhà Trinh gần nhà cậu đó không biết à?”
Lại Trinh! Điệp tưởng cả Thế giới này bị Trinh lôi kéo theo rồi ý chứ (khướt đi, còn tác giả, và cả những người đọc truyện nữa làm sao bị Trinh lôi kéo chớ ^_^).
Điệp đi xuống, mặt bơ phờ vì đói. Vỹ đã đứng ngay ngoài cửa, cậu nhìn nó cười:
“Bây giờ tôi phát hiện việc tôi thích nhất chính là bình phẩm cái mặt của cậu!”
“Thôi đi, đang đói gần chết nè!”
“Thế thì ra ăn đi, tôi cũng đang đói đây.”
Vỹ vốn ăn sáng nhẹ, không ăn nhiều, chỉ đủ no là được nhưng Điệp thì đâu có chịu. Nó nhảy ngay vào quán phở, gọi một bát to tướng, trong khi Vỹ chỉ ăn bát bằng một nửa cái bát đó. Dạ dày Điệp đang hét ầm lên đây này, nó húp soàn soạt, vèo một cái mà bát phở đã vơi đi. Vỹ ngao ngán:
“Sao cậu ăn nhiều như vậy mà chẳng béo ra chút nào nhỉ?”
“Tớ giống con Thanh mà, ăn nhiều chẳng béo.”
“Cậu còn ăn nhiều hơn Thanh ấy chứ! Thế này thì làm sao mà tiêu hóa nổi?”
“Kệ tớ, tiêu hay không cũng được, miễn là được ăn…” – Nhưng rõ là cái mặt Điệp đang sợ, vì nó ăn nhiều như thế đảm bảo cái bụng nó sẽ cứ to đùng cả ngày cho coi.
Làm sao mà nó có thể qua được cái đầu thông minh của Vỹ? Cậu cười:
“Vậy thì đi với tôi, đi đi lại lại cũng tiêu được đấy!”
“Đi đâu vậy?”
“Tôi phải đến lấy đồ thí nghiệm ở chỗ cô giáo Vật lý, cô giáo bảo tôi đến lấy chuẩn bị cho việc thi thố ấy. Định rủ Thanh nhưng hôm nay Chủ nhật nên Thanh đi chơi với gia đình rồi.”
“Ờ đi hả, nhưng chỉ đi lấy đồ thí nghiệm rồi về sao?”
Vỹ suýt sặc. Con bạn này thật là…
“Được rồi, nếu thích tôi cho cậu đi chơi!”
“Thật hả? Đi đâu?”
“Đi đâu thì đi, dạo quanh phố phường dạo qua thị trường.”
“OK vậy đi luôn!”
Điệp cắm cúi ăn, nó ăn nhanh hơn để được đi mà ^^. Vỹ phải nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, con bạn này sắp lên cấp III rồi mà cứ như trẻ con vậy, chỉ thích đi chơi.
“Ồ kế xong rồi, đi thôi!” – Điệp cầm tờ giấy lau miệng đứng phắt dậy.
Cả hai trả tiền rồi đi ra ngoài. Hôm nay Vỹ sẽ là người khổ đây, đèo cả con lợn cái cùng một bát phở bự chảng!
Vỹ để xe ngay đó. Cậu dắt xe ra. Điệp đằng sau hí ha hí hửng.
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Vỹ vang lên.
“Ờ tớ đây!”
“Tớ vừa đến bệnh viện nè, hôm nay anh Bằng ra viện đấy cậu không biết sao?”
“Thế à? Vậy thì sao?”
“Cậu đến giúp tớ xách mấy thứ đồ đạc được không?”
“Sao? Nhưng mà…”
Làm sao bây giờ? Đang định đi mà!
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Anh Bằng ra viện, Trinh bảo tôi đến giúp. Nhưng mà tôi phải đi ngay nếu không cô giáo có việc thì không đưa được cho tôi đâu!”
“Vậy cậu cứ đi đi!” – Điệp cười – “Tớ sẽ đến giúp anh Bằng cho, cậu lấy đồ thí nghiệm về rồi đi chơi sau cũng không sao mà!”
“Thế cũng được, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, bệnh viện gần đây tớ đi bộ được!”
“Ừm, thế tôi đi đây, đợi nhé!”
Và rồi Vỹ đạp xe đi. Điệp đi bộ tới bệnh viện, tâm trạng nó khá vui. Nó không hề hay một chuyện: Trinh đã biết nó sẽ đến và đã giăng ra một cái bẫy…
Điệp vừa đến thì nhìn thấy Trinh đang chuẩn bị xách đồ cho Bằng. Bằng nói:
“Em gọi cả Vỹ à? Anh đã nói không cần mà! Làm phiền nó lắm!”
“Không, cứ gọi cho nó có anh có em mà anh!” – Trinh cười, rồi cầm lấy đồ cho Bằng.
“Cám ơn em, em vất vả rồi!”
“Không sao đâu anh, em đã quen với vất vả rồi, với em dù vất vả thế nào nhưng chỉ cần đạt được ý nguyện thì không sao mà!”
“Vậy em có ý nguyện gì à?”
“Đó là ước mơ của em! Em luôn mong muốn làm được điều đó để có thể bù đắp cho bố mẹ mình đã phải ra đi.”
“Vậy sao? Em có ước mơ gì vậy?”
Điệp vẫn đứng ngoài nghe ngóng. Trinh ngẩng lên nhìn Bằng:
“Em ước mơ được đi thi học sinh giỏi Sinh Học!”
Bằng giật mình. Hôm qua Điệp cũng nói với anh như vậy.
“Anh Bằng à, có nhiều bạn vẫn cho em là một đứa con gái xấu tính, bởi có lúc em hay tự kiêu chỉ vì em học được môn Sinh này. Nhưng thực sự việc học được Sinh Học đã khiến em rất tự hào, vì em có thể thực hiện được ý nguyện của bố mẹ. Gia đình em đều mong em là một nhà khoa học, chỉ tiếc chưa được nhìn thấy thì đã không còn nữa rồi!” - Mắt Trinh rơm rớm nước mắt – “Anh có biết lúc đầu em rất sợ môn Sinh không? Không phải vì em thấy môn này khó mà em sợ rằng có người sẽ vượt qua em, và em vẫn bị hạ thấp xuống, như vậy vĩnh viễn em chỉ là một người bình thường, không thể thực hiện được ước mơ của mình. Thi học sinh giỏi không phải là để hám lợi, mà em chỉ muốn thực hiện được ước mơ.”
“Trinh à, để thực hiện ước mơ đó đâu chỉ có thi học sinh giỏi đâu em?”
“Em biết, nhưng em muốn khởi đầu như vậy. Chỉ khi nào được công nhận thực sự bởi tất cả mọi người, em mới cảm thấy an tâm. Bao năm nay em luôn day dứt, đau khổ vì sự ra đi của bố mẹ rồi. Anh, anh giúp em, có được không anh?”
“Nhưng mà…” – Trong thâm tâm Bằng chỉ muốn giúp Điệp thôi.
“Chỉ có anh mới giúp em vượt qua mọi người, được đi thi!”
Trinh vội bỏ đồ xuống, lao tới ôm chầm lấy Bằng. Nó ôm rất chặt, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống đẫm áo anh. Bằng thực sự không muốn thất hứa với Điệp, nhưng anh luôn cảm thông với hoàn cảnh của Trinh và luôn muốn giúp nó quên đi nỗi đau. Anh, và Vỹ đều muốn giúp Trinh, đơn giản chỉ muốn lấp đi cho nó quá khứ ấy mà cả anh và Vỹ cứ ngỡ rằng Trinh luôn bị dằn vặt. Cả hai đâu biết, quá khứ ấy với Trinh chỉ là một điều vớ vẩn mà thôi.
Trinh tiếp tục nức nở:
“Anh à, em biết anh sẽ rất phân vân, anh còn giúp nhiều bạn khác, nhưng anh ơi anh có hiểu được cho em không? Những bạn đó còn có cha có mẹ, còn em thì đâu còn ai ủng hộ em nữa? Anh hãy giúp đỡ em, được không anh? Em van xin anh đấy! Chỉ cần anh giúp thì em sẽ được đi thi đúng không?”
“Trinh à, anh sẽ suy nghĩ, được chứ? Em đừng khóc nữa! Anh luôn thông cảm với em, mọi người luôn sẵn sàng tạo cho em một cơ hội, em hãy vui lên đi!”
Cuối cùng thì anh ấy vẫn không thể giúp được mình…
Anh ấy vẫn không ủng hộ mình…
Điệp đứng ngoài, đôi mắt đang nhìn Trinh ôm Bằng giờ đã ướt nhòa…
Nó ghét Trinh, đúng vậy!
Nhưng giờ chính nó cũng tin rằng quá khứ ấy đã giày vò Trinh.
Vì nó đã nhìn thấy Vỹ bị quá khứ dằn vặt
Nó là một người dễ tin, nó không muốn tin vào những lời nói kia
Nhưng quá khứ về Trinh đúng là quá đau đớn
Nếu là nó, nó cũng sẽ như vậy thôi.
Điệp quay người trở ra, mọi người trong bệnh viện ngạc nhiên nhìn cô bé xinh đẹp nhưng lại đang khóc. Điệp đi thẳng ra ngoài viện, nhưng nó vẫn không thể nào xóa đi được những lời nói vừa rồi.
Nó không biết, có một kẻ đang cười thầm nó đã rơi vào cái bẫy…
Điệp chạy vù ra ngoài. Vỹ đang đứng đó, nhìn bóng nó ra liền cười:
“Sao? Đi được chứ?”
Nhưng khi nó càng đến gần Vỹ mới giật mình. Mặt Điệp ướt đẫm nước mắt.
“Sao thế?” - Vỹ giật mình, cậu hơi hoảng vì chuyện đột ngột này.
Điệp không nhìn cậu, nó lại khóc to hơn. Nó chạy đi, để lại Vỹ kinh ngạc ở sau. Nó quên cả việc đi chơi, nó quên tất cả rồi. Những gì Vỹ giảng cho nó học để ngày mai nó lên kiểm tra, nó cũng không còn gì trong đầu nữa.
Ngày mai, liệu nó có thể làm được hay không?
Sponsored content
Re: Những bông hoa mùa hạ - Trà My
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|