- Spoiler:
Anh một mình đi trên con đường đầy gió tuyết lạnh của Pháp. Con phố xinh đẹp và gần kia là tháp Eiffel cao lừng lững càng khiến cho vẻ đẹp của Thủ đô Paris được tôn lên rõ rệt. Nhưng anh đâu còn thấy thứ gì có ý nghĩa nữa chứ?
Từ ngày chia tay cô, anh vẫn cứ nhìn thấy cô ở bất cứ nơi đâu...
Chắc cô rất hận anh, và có lẽ cô đã tìm được hạnh phúc của mình.
Mạnh Duy, liệu mày làm thế có đúng không? Hay là mày quá điên rồ nên đã làm một việc ngu dại như vậy là đẩy cô ấy đi xa khỏi tầm tay mình?
Đã qua gần nửa tháng từ ngày cô và anh chia biệt ở nơi thác nước hiền hoà ấy. Rồi cuối cùng cả hai đã mãi mãi không còn gặp lại nhau. Mạnh Duy cảm thấy có gì đó rất hối hận trong lòng, anh phải làm sao đây? Chia tay cô rồi, anh lại mất đi nụ cười đẹp vốn có, lúc nào cũng lạnh băng, khó gần và không để ý đến việc làm nữa, kịch bản phần 2 của bộ phim xây dựng lủng cà lủng củng chẳng ra đâu vào đâu.
"Anh lại nghĩ cái gì đó?"
Giọng nói này...
Mạnh Duy giật mình quay lại đằng sau. Anh ngỡ ngàng không tin vào mắt mình nữa. Cô gái xinh đẹp đó đang ở trước mặt anh, với nụ cười rất tươi đang nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm.
Ngỡ ngàng qua đi, Mạnh Duy sầm mặt:
"Sao em lại ở đây?"
"Thì công ty của mẹ em làm cho bộ phim của anh mà, mẹ em cũng công tác ở đây, em đi cùng mẹ, tiện thể gặp anh luôn. Mà mãi mới tìm được anh, khổ thật đó! Anh lại thuê ở nhà riêng chứ không ở nhà mà mọi người sắp xếp à?"
"Anh không thích!" - Mạnh Duy lạnh tanh quay người đi về.
"Này anh!"
"Hả?"
"Cho em về thăm nhà anh được không?"
"Không!" - Mạnh Duy đáp rất nhanh.
"Em sẽ không nói cho ai biết nhà anh ở đâu đâu, em chỉ muốn thăm xem tình hình anh sống có tốt không mà, anh cũng là diễn viên chính của bộ phim bọn em đầu tư."
Kiều Nga cứ nhất quyết được trở về nhà Mạnh Duy. Anh bực mình quay lại, chẳng nói gì rảo bước đi thẳng. Hành động đó ý là từ chối, nhưng cô vẫn cứ lẽo đẽo theo anh. Và cả hai không biết có một người cũng bám theo...
Mạnh Duy biết Kiều Nga đi theo nhưng anh không thèm ngoái lại nhìn cô lấy một lần.
Trái tim hiếu thắng của Kiều Nga lại bắt đầu tủi thân và giận hờn. Chỉ vì Vân Hoa mà anh đối xử với cô lạnh nhạt như vậy sao? Anh đã từng hứa sẽ ở bên cô, nhưng giờ tất cả đều đã bị tan tành, phá vỡ, chỉ còn lại chàng trai đứng trước mặt cô đã quay lưng với cô rồi.
Mạnh Duy về đến nhà, mở cửa và định bước nhanh vào nhà, "cắt" đuôi Kiều Nga. Nhưng không ngờ cô đã đi nhanh vào, không kịp để anh đóng cửa. Anh chưa hiểu chuyện gì thì Kiều Nga đã lao vào anh và hôn rất mãnh liệt.
Mạnh Duy giật bắn mình, mở trừng mắt vô cùng giận dữ, nhưng Kiều Nga càng lấn tới, ôm chặt anh, trút tất cả hờn giận vào nụ hôn đó. Cô mặc kệ việc này của mình là quá đáng, là không thể chấp nhận được, nhưng cô chỉ muốn anh là của cô, của riêng cô mà thôi! Anh đã yêu cô rồi cơ mà, chắc chắn anh sẽ còn tình cảm với cô!
Nhưng Kiều Nga đã quá sai lầm...
Đúng lúc đó "Kẹt". Cánh cửa mở tung.
Mạnh Duy nhìn thấy đó là...
Anh vội đẩy mạnh Kiều Nga ra, quệt tay lau dấu son trên môi mình và nhìn cô bằng ánh mắt như lửa cháy. Rồi anh nhìn người đó, không tin chuyện gì xảy ra trước mắt mình nữa!
Đó là Hoàng Duy.
Sao Hoàng Duy lại ở đây???
Hoàng Duy trân trân ra nhìn Kiều Nga, rồi anh nổi cơn điên chạy về phía Mạnh Duy. Mạnh Duy chưa kịp hiểu tình hình thì BỐP!!! Một quả đấm giáng mạnh vào mặt anh, những vệt máu chảy ra ở khoé môi đau đớn. Mạnh Duy ngã cả xuống sàn, nhưng Hoàng Duy thấy thế còn chưa đủ, anh lao tới túm lấy cổ áo Mạnh Duy và định đánh nữa. Nhưng Kiều Nga đã giữ tay anh lại:
"Hoàng Duy, anh đừng làm vậy!!!"
Hoàng Duy dừng tay nhưng vẫn nhìn Mạnh Duy và gầm rít lên:
"Đồ đáng nguyền rủa, sao anh không chết đi còn sống ở đây làm gì hả!!!?????"
Mạnh Duy biết Hoàng Duy vì Vân Hoa mà nói với mình như vậy nên anh lặng im trước sự giận dữ cực điểm của chàng trai đứng trước mặt mình. Nhưng Hoàng Duy làm sao có thể chịu được chứ?
"Tôi đã từng rất khâm phục anh, hồi nhỏ còn chơi thân với anh, tôi từng nghĩ anh là một con người tốt, chân thành và sẽ yêu Vân Hoa hết mình, làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng không ngờ anh còn dám chia tay cô ấy, lại còn ở đây vui vẻ với cô ta sao???" - Hoàng Duy chỉ vào Kiều Nga.
Mạnh Duy vẫn im lặng.
"Anh bị câm hả, hay là điếc??? Võ Mạnh Duy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Anh đừng có làm Vân Hoa đau khổ nữa, cứ đến với Kiều Nga đi!"
"Vân Hoa được ở bên cậu thì cậu phải vui mừng chứ, sao lại đến đây gây sự?" - Mạnh Duy lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh tanh.
Hoàng Duy lại điên tiết túm chặt cổ áo Mạnh Duy, hét lên:
"Vui mừng??? Anh nghĩ tôi vui mừng thế nào?? Cô ấy chẳng bao giờ có thể chấp nhận tình yêu của tôi, lúc nào cũng chỉ có anh, chỉ có anh! Đồ kh-ố-n kiếp, tại anh, tất cả là tại anh, vì anh mà cô ấy bị bắt cóc!!!!"
Cả Kiều Nga và Mạnh Duy như sét nổ ngang tai. Mạnh Duy không tin nổi những gì vừa nghe nữa:
"Cậu...cậu nói ai bị bắt cóc???"
"Còn ai vào đây nữa!" - Hoàng Duy chỉ Kiều Nga - "Đều là do con kh-ố-n kia! Mạnh Duy, anh vừa đi chỉ có một thời gian ngắn là cô ta đã bắt cóc Vân Hoa, nếu chúng tôi không cứu kịp thì Vân Hoa đã bị bắt sang Trung Quốc rồi. Nhưng giờ cô ấy lại bị bắt cóc lần nữa, còn cô ta thì trốn sang Pháp vui vẻ với anh, anh thấy ai nhục nhã hơn???????"
Mạnh Duy cứng đơ người, rồi quay ra nhìn Kiều Nga:
"Có...có thật không?"
Kiều Nga hốt hoảng:
"Anh, đây là chủ ý của mẹ em, đúng là em có lần thực hiện việc đó nhưng Vân Hoa được cứu rồi, còn lần này thì em không biết, tự dưng mẹ em bảo em sang đây với anh!"
"Câm mồm! Cô cũng muốn hại Vân Hoa để ở bên người cô yêu mới nghe theo mẹ cô đúng không!!!!!!????" - Hoàng Duy không thể bình tĩnh được.
"Không, tôi, tôi..." - Kiều Nga hoang mang không biết chuyện gì ập đến với mình nữa.
Mạnh Duy không nói gì, anh chỉ đứng lên chạy vụt ra ngoài.
Trái tim càng lúc càng đau dữ dội, căn bệnh lại tái phát mỗi khi anh chạy.
Anh chạy đến bờ sông Seine.
Anh chỉ muốn đâm đầu xuống sông mà chết, anh đã gây ra cái tội lớn khủng khiếp hơn tất cả những điều khác. Chính anh đã đánh mất cô, đánh mất người mà anh yêu nhất trên Thế gian này.
Không, anh phải tìm được cô! Anh thà chết còn hơn để mất cô! Dù cô có bị bắt sang Trung Quốc, anh cũng phải tìm được cô. Anh nhớ cô, yêu cô, mãi mãi chỉ có cô mà thôi!
Sân bay.
Hai chàng trai xách va ly đi nhanh về phía nơi làm thủ tục. Cả hai đều rất đẹp, cao ráo, một người mét tám một người mét chín, khiến ai cũng phải ngoái nhìn nhưng ai cũng lạnh băng, chẳng ai thèm nói với ai câu nào.
Từ cửa sân bay, một cô gái chạy vào rất hoảng hốt. Cô gái níu lấy tay chàng trai cao lớn nhưng lạnh lùng như một tảng băng vĩnh cửu:
"Mạnh Duy, hãy nghe em giải thích! Anh đừng bỏ rơi em, em van anh, đừng đi!!"
Mạnh Duy đeo kính râm nên không ai biết đôi mắt của anh đang có những giọt nước mắt. Dù yêu Vân Hoa nhưng Mạnh Duy luôn dành cho Kiều Nga một tình cảm tốt đẹp, thế nhưng giờ thì sao đây? Anh không thể nào tha thứ cho cô được nữa!
Mạnh Duy lạnh lùng hất tay Kiều Nga ra, đi nhanh về phía trước.
Chỉ còn cô gái đứng đó.
Nước mắt tuôn rơi.
Đã tưởng rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ giành lại được anh, nhưng sự ích kỷ của cô đã đẩy xa anh khỏi mình.
Chiếc máy bay đưa anh trở về Việt Nam. Ngôi nhà của anh vắng tanh, bố mẹ, bà nội anh chỉ tập trung vào việc tìm Vân Hoa. Chính anh cũng muốn chạy đi ngay để tìm cô, muốn xới tung cả thế giới này để tìm được cô, nhưng giờ anh có thể tìm cô ở đâu.
Quyển nhật ký, có lẽ cô đã không để lại và có để thì cũng không viết gì vì sự việc bị bắt cóc quá bất ngờ.
Anh tìm cô như thế nào đây?
Và liệu có tìm thấy thì cô có tha thứ cho anh không?
Làm sao để tìm lại ngày tháng yêu thương xưa kia, để cô ở bên anh mãi mãi?
Xin hãy cho anh một câu trả lời!
Ngày tháng yêu em, ngày tháng bên em
Cũng đã qua rồi, chỉ còn lại nỗi nhớ
Vì anh đã quá dại khờ để mất em rồi
Giờ em yêu thân thương ở phương trời nào
Tìm em nơi đâu, và tìm em nơi chốn nào
Lòng anh cô liêu để từng đêm quanh hiu trong nỗi đau
Hạnh phúc đã mất chỉ do lỗi tại anh
Yêu thương giờ như cơn gió bay
Bay đi đâu để tìm em
Bay đi đâu để tìm thấy em
Đôi khi ngu ngơ cứ tưởng rằng em đang ở đây
Ánh mắt của em, ôi sao quá diệu kỳ in sâu vào tận tim anh
Bay đi đâu để tìm em
Bay đi đâu để tìm thấy em
Nhưng sao cơn mơ cũng chỉ là mơ mà thôi
Để khi ta được gặp nhau nói lên bao lời yêu
Rồi chợt tỉnh giấc xé tan cõi lòng anh
Bao năm trôi qua dường như đã vỡ tan rồi
Yêu thương cũng như câu chuyện thần tiên
Mãi mãi yêu em không muốn xa rời
Hỡi người ơi em có hay chăng?
(Bài hát "Nơi Đâu Tìm Thấy Em" - Chu Bin, sáng tác: Lê Chí Trung)
Tử Hạ
18/8/2013, 09:57
#71Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 6 - Story 10
18/8/2013, 09:59
#72Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 6 - Story 11
- Spoiler:
"Mẹ, tất cả là do mẹ đúng không???"
Kiều Duyên thờ ơ:
"Cái gì mà do mẹ?"
"Lần trước bắt cóc Hoa chỉ là cớ để Hoàng Duy thổ lộ tình cảm với chị ấy để chị ấy chọn Hoàng Duy mà rời xa Mạnh Duy, nhưng tại sao mẹ còn bắt cóc chị ấy lần nữa? Giờ thì con mất tất cả rồi, mẹ không biết sao??????"
"Con nghĩ là mẹ chỉ có lý do là để Hoàng Duy yêu cô ta sao? Mẹ cũng chẳng ưa gì thằng Mạnh Duy cho con đâu, mẹ chỉ cần con bé Vân Hoa đó sang Trung Quốc!" - Kiều Duyên gằn giọng.
Kiều Nga sững sờ.
Mẹ của cô, độc ác đến nhường đấy sao?
Chính cô cũng vì sự ích kỷ mà đi theo mẹ...
Cô hét lên:
"Con không cần Mạnh Duy nữa, nhưng mẹ không thể bắt cóc Vân Hoa như vậy được! Mẹ nói đi, mẹ đã bắt cóc Vân Hoa rồi trốn sang đây đúng không?"
"Con im đi, mẹ bắt cóc cô ta là muốn tốt cho cả con đấy, con đừng có lương thiện mãi nữa! Cuộc sống này chỉ có tiền mới khá được, con hiểu chưa, tình yêu chẳng là gì cả???"
"Vì mẹ chơi bời nên mới không có được tình yêu, chứ tình yêu đẹp hơn cả tiền bạc đấy!!!"
BỐP! Một cái tát giáng trọn vào mặt Kiều Nga. Kiều Duyên quát:
"Cút ngay!!! Nếu thích thì mày đừng có làm con gái tao nữa, mày nghe chưa?????"
Kiều Nga ôm lấy má bỏng rát, nước mắt trào ra càng làm xót xa thêm nỗi đau. Cô luôn yêu thương mẹ mình, vậy mà mẹ nỡ đối xử như vậy với cô sao? Cô chạy vụt ra ngoài, với những nỗi đau giằng xé con tim.
Bình tĩnh lại, Kiều Nga lấy điện thoại ra:
"Alo cô chủ ạ?"
"Ừ! Nghe tôi hỏi đây!"
"Vâng cô chủ hỏi đi!"
"Các anh đã bắt cóc Vân Hoa đúng không?"
"Làm gì có, chỉ có thằng đại canó thi hành nhiệm vụ thôi, nhưng chẳng biết nó bắt cóc được Vân Hoa không mà trở về trong tình trạng hổn hả hổn hển như là ma đuổi ý!"
"Cho tôi gặp hắn đi!"
Một lúc sau, Kiều Nga nghe thấy giọng nói mệt mỏi pha lẫn sợ hãi của thằng nghiện kia:
"Cô chủ gọi gì ạ?"
"Anh ốm đó à?"
"Vâng, tôi ốm mãi chưa khỏi!"
"Anh bắt cóc Vân Hoa kiểu gì mà ốm?"
"Dạ dạ, nếu nói ra thì cô chủ đừng nói với bà chủ kẻo tôi bị sa thải..."
"Nói đi tôi sẽ giữ bí mật!"
"Dạ vâng, tôi cũng định bắt con bé đó sang Trung Quốc, lần này tôi đi ở đường Lạng Sơn, nhưng mà đi được đến một vùng núi thì gặp một thằng dân tộc cao lớn to đùng, tôi phải "bỏ của chạy lấy người", nếu không thằng đó cho một mũi dao thì khốn. Con bé Vân Hoa chắc mất tích cùng thằng đó rồi." - Hắn nói chẳng ra hơi nữa.
"Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không nói cho mẹ tôi đâu."
"Vâng cám ơn cô chủ."
Kiều Nga tắt máy, nhìn ra đằng xa. Đã được gần một tháng từ ngày anh rời bỏ cô trở về Việt Nam tìm Vân Hoa, nhưng cô biết anh và Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long chẳng thể tìm được Hoa ở đâu. Giờ thì cô đã biết chỗ của Hoa rồi dù không biết chính xác là nơi nào, nhưng cô có thể nói cho Mạnh Duy biết không?
Nếu cô nói, anh sẽ tìm được Hoa, và cả hai người họ sẽ hạnh phúc bên nhau.
Đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời cô.
Cô chưa bao giờ chịu thua cái gì, cô luôn thắng, cái gì cũng phải thuộc về cô, lẽ nào cô phải thất bại mà lại còn dâng chiến thắng cho kẻ khác như vậy sao?
Nhưng có lẽ, khi cô chiến thắng thì những người thua cô cũng sẽ có cảm giác thế này thôi.
Cô đã quá ích kỷ, cô chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Nếu như cô và Vân Hoa không liên quan đến Mạnh Duy, có lẽ cô đã yêu quý Hoa. Cô gái ấy có niềm tin, có lạc quan, và có giọng hát hay nữa. Làm sao cô có thể ghét Hoa, tất cả đều chỉ vì sự ghen tuông ích kỷ của cô.
Chàng trai dân tộc đó là ai? Nếu như chàng trai đó và Vân Hoa lại yêu nhau, thì Mạnh Duy sẽ đau khổ suốt đời, còn cô thì có được trái tim anh nữa đâu?
Một tháng từ ngày anh về Việt Nam và hai tháng từ ngày cuối cùng anh gặp cô.
Anh đã tìm cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Nước Việt Nam này là nước rất nhỏ so với Thế giới, nhưng nó cũng quá rộng lớn với anh, và nói gì là nước Trung Quốc rộng lớn đứng hàng nhất nhì ba bốn Thế giới? Đến bao giờ anh tìm được cô? Mãi mãi vô vọng thế sao? Mãi mãi để cô thuộc về người khác?
Bỗng điện thoại anh rung chuông.
Là số Kiều Nga.
Anh không muốn gặp cô nữa, đưa tay lên nút tắt.
Nhưng một tin nhắn lại nhắn đến. Anh mệt mỏi mở ra:
"Em biết Vân Hoa đang ở đâu!"
Mạnh Duy bừng tỉnh, vội vàng bấm số gọi lại cho Kiều Nga. Giọng cô vang lên:
"Anh có vẻ rất mong ngóng Hoa nhỉ?"
"Mau nói đi, cô ấy đang ở đâu?"
"Anh muốn tìm lại cô ấy đến thế à?"
"Đừng nhiều lời nữa, mau nói đi!"
Giọng Kiều Nga nghẹn ngào:
"Cô ấy bị bắt cóc đến Trung Quốc nhưng được một chàng trai dân tộc cứu ở Lạng Sơn, còn cụ thể ở đâu thì em nghĩ anh có thể tự tìm được."
"Cám ơn!" - Mạnh Duy định tắt ngay máy để đi tìm cô luôn.
"Mạnh Duy, anh tha thứ cho em được không?"
Anh sững lại.
"Em đã quyết định để anh đến bên Vân Hoa, liệu anh có thể tha thứ cho em không?"
Mạnh Duy như bị cái gì chẹn ở cổ, anh cảm thấy có gì đau nhói trong tim khi nghe câu nói ấy. Anh chỉ còn có thể nói:
"Anh xin lỗi..."
Và rồi tắt máy. Để lại ở đầu dây bên kia một tiếng khóc vỡ oà.
"Vân Hoa ở Lạng Sơn thật hả?" - Hoàng Duy, Cao Phong, Bảo Long như chết đuối vớ được cọc.
"Ừ, nhưng không biết chính xác ở chỗ nào. Mà ở đó có dân tộc miền núi nào nhỉ?" - Mạnh Duy thắc mắc.
Cao Phong vốn hiểu biết liền đáp luôn:
"Có Tày, Nùng, Dao, H'Mông, Cao Lan, Sán Chay,..."
"Ôi giời ơi kể lắm thế, khoe tài à, dân tộc nào nhiều nhất????" - Bảo Long gắt.
"Nùng, dân tộc này chiếm 43,86% đấy!"
"Rồi rồi, chỉ cần Nùng là xong, còn phải phần trăm phần chiếc gì! Giờ chúng ta đến đó đi tìm Nùng là dễ nhất."
Và thế là cả bốn chàng trai lên đường đến Lạng Sơn. Xứ Lạng cũng rất rộng và đông, tìm Vân Hoa hay tìm người Nùng ở nơi đâu kia chứ? Bảo Long nói:
"Chia nhóm đi, nhóm đi hướng Tây nhóm đi hướng Đông. Anh Cao Phong với em một nhóm, hai kẻ Song Duy kia đi một nhóm đi!"
"Nhưng mà..."
"Nhưng nhị cái gề? Có đi không thì bảo???" - Bảo Long rất hùng dũng dù là đàn em.
"Được rồi!"
Nhóm Cao Phong - Bảo Long nhanh chóng đi về hướng Tây, còn nhóm Song Duy đi về hướng Đông. Cả hai đi mà vẫn lầm lì chẳng nói với nhau câu nào. Mạnh Duy đành lên tiếng trước:
"Chúng ta đi đến bao giờ?"
"Khi nào tìm được Hoa thì dừng!"
"Vậy tìm được cô ấy kiểu gì?"
"Anh là người hiểu cô ấy nhất còn gì, thì cũng phải biết cô ấy đang ở đâu chứ?"
"Tôi có phải thánh thần gì mà biết cô ấy ở chỗ nào???"
"Thôi cãi nhau với anh chán lắm!" - Hoàng Duy đi ra hỏi một người dân tộc đang đi mua đồ - "Này bác gì ơi, bác cho cháu hỏi chỗ người Nùng hay sống là ở đâu ạ?"
Bác gái người dân tộc đó quay ra:
"Tôi là người Nùng đây, các cậu hỏi gì?"
"Ôi may quá!" - Hoàng Duy lè lưỡi Mạnh Duy một cái (ôi kute quá), xem ai giỏi hơn ai - "Chúng cháu muốn tìm người, chúng cháu đến chỗ bác được không ạ?"
"Được chứ! Các cậu đi theo tôi!"
Hai chàng trai mừng rỡ đi theo người phụ nữ. Vừa đi cả hai vừa hỏi han:
"Bác tên gì vậy bác? Bác có chồng con chứ?"
"Cứ gọi tôi là bà Nông, chồng tôi tên là Nông Trí Đạt, con trai tôi là Nông Trí Minh, con gái tôi là Nông Thị Mai (>0< tìm đúng người)."
"Bác mua gì vậy bác?"
"Người Nùng chúng tôi có nghề dệt, khâu vá mà. Các cậu mới đến nên chắc không biết, ở làng tôi nhiều cô gái giỏi nghề này lắm, có cô gái mới đến mà cực giỏi luôn nhá, thêu vá như thần (o mờ gờ dữ liệu đáng nghi ngờ)!"
"Mới đến kia ạ?" - Cả hai bật cười - "Chắc con dâu bác rồi!"
"Hai cậu này cứ đùa, tôi cũng muốn cô gái ấy làm con dâu lắm chứ, vừa xinh vừa khéo, nhưng có vẻ cô ấy chẳng thích."
"Rồi bác cứ để tụi cháu làm mối cho!" - Cả hai cười vui, quên đi cả nỗi buồn. Dường như những người dân tộc thân thiện dễ lấy niềm vui cho họ.
Họ phải leo núi một đoạn mới đến làng người Nùng. Trên núi mà đẹp thật đó, người dân tộc sống tuy nghèo nhưng nếp sống rất gọn gàng và chăm chỉ. Ở đâu cũng thấy có người làm việc, mùa xuân đến nơi rồi mà chẳng nghỉ ngơi gì.
Bà Nông đến trước nhà, gọi:
"Mai ơi xuống tiếp khách!"
Một cô bé có làn da hơi đen, gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn chỉ khoảng 15 tuổi mặc bộ đồ dân tộc Nùng đi xuống, lễ phép chào:
"Em chào hai anh, mời hai anh vào nhà!"
Bộ Song Duy của chúng ta thấy lời mời lễ phép như vậy thì tội gì không vào nhỉ. Căn nhà rất gọn gàng, Hoàng Duy hỏi:
"Không có ai ở nhà hả bác?"
"Có con gái tôi thôi, chồng con tôi đang ở ngoài kia. Mà chị đâu rồi con?"
"Chị lại lên núi rồi, chắc tí nữa thì về đấy ạ!"
"Ủa bác vừa nói có một con gái thôi mà?" - Song Duy hỏi tiếp.
"Thì là cái cô gái tôi nói với các cậu đấy, cô ấy sống ở nhà tôi mà."
"Ối giời sống ở nhà bác mà lại không làm con dâu được!"
"Mấy cậu đúng là...Mai, rót nước cho khách đi!"
Mai vội vàng chạy vào trong bếp. Hai chàng trai Song Duy ngồi ở phòng khách ngắm nhìn ngôi nhà sàn rất đẹp. Mạnh Duy nhìn ra cửa sổ, phong cảnh nơi đây thoáng mát ghê.
Chợt anh nhìn thấy một người...
18/8/2013, 10:01
#73Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 6 - Story 12
- Spoiler:
Một chàng trai đang trồng cây ngoài kia. Chàng trai có vóc dáng rất cao lớn, khoẻ mạnh, nước da ngăm đen rất ra dáng dân tộc Nùng. Mạnh Duy cứ nhìn mãi không quay lại, không phải anh nhìn cái dáng vẻ chăm chỉ của chàng trai dân tộc kia mà anh nhìn trên áo chàng trai ấy có một hình thêu. Đôi mắt Mạnh Duy rất sáng và tinh, dù chàng trai đứng cũng không xa nhưng cũng không quá gần nhưng anh vẫn nhìn rõ hình thêu đó.
Hình thêu một con hổ.
Dù rằng anh chẳng thích gì hình con hổ nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc lắm. Con hổ cũng giống con báo - con vật mà cô hay gọi anh...Nếu như là con báo thì anh lại càng cảm thấy có gì đó gợi về của ký ức nhưng không tài nào nhớ ra.
Bà Nông thấy vậy ngẩng ra nhìn theo và cười:
"Đó là con trai tôi, thằng Minh đấy, các cậu thích thì ra mà làm mối cho nó kìa, nó có vẻ cũng thích cô gái đó đấy!"
Hoàng Duy nhìn theo bật cười:
"Ô anh chàng đẹp trai vậy mà cô gái đó không thích sao? Vậy để cháu ra nói chuyện với anh ấy."
"Để tôi đi cho!" - Mạnh Duy cũng đứng lên.
"Ờ thì cùng đi vậy." - Rồi hai chàng trai đi ra ngoài.
Đến nơi, Mạnh Duy lên tiếng trước:
"Này anh bạn!"
Minh quay ra, nở nụ cười tươi rói:
"Hai anh là khách của mẹ tôi đúng không?"
"Ừ đúng!"
"Vậy hai anh có chuyện gì cần nhờ tôi?"
Hoàng Duy cười:
"Chúng tôi nghe nói mẹ anh đang thích một cô gái làm con dâu bà ấy nên nói đùa là đi làm mối hộ đây mà! Hí hí hí!"
Nụ cười trên môi Minh tắt ngay, đôi mắt anh buồn rầu. Mạnh Duy thấy vậy liền đi tới vỗ vai:
"Anh bạn cũng thích cô ta chứ gì?"
"..."
"Nếu thích thì anh hãy nói với cô ấy đi, đừng để tình yêu ra đi thì lúc đó sẽ muộn màng lắm đấy!" - Nói đến câu này Mạnh Duy dù đang cười nhưng trái tim lại đau nhói khi nghĩ đến cô, giờ cô cũng ra đi rồi...
"Tôi không thể đâu..."
"Sao lại không thể? Này, tôi yêu ai là tôi phải nói cho bằng được đấy!" - Hoàng Duy vỗ ngực.
"Cô ấy đã không còn đủ dũng cảm để chấp nhận tình cảm của bất cứ ai nữa..."
Cả Hoàng Duy và Mạnh Duy sững sờ.
"Cô ấy nói với tôi cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ từ tận hai tình yêu chứ không phải một. Tình yêu chân thành với cô ấy thì cô ấy không thể yêu được, còn tình yêu mà cô ấy yêu, hy sinh tất cả thì lại bỏ cô ấy theo người con gái khác..."
Song Duy như giật bắn mình không tin vào những gì vừa nghe nữa. Mạnh Duy chạy đến lay mạnh Minh khiến anh cũng phải giật nảy người:
"Cô ấy tên là gì?"
"Sao tôi phải nói với anh?"
"Nói đi, cô ấy tên là gì?"
Thấy Mạnh Duy có vẻ nóng giận, Minh liền đáp:
"Cô ấy được tôi cứu về đây, là người Kinh, tên cô ấy là Vân Hoa."
Hai chàng trai "vồ" ngay lấy Minh hỏi dồn dập, cô đang ở đây, cô đang ở ngay đây thật sao!!!???
"Cô ấy ở đâu???"
"Anh là ai mà phải hỏi về cô ấy chứ?"
"Nói ngay, đừng để tôi tức giận!!!!" - Mạnh Duy hét lên.
"Anh quá mất lịch sự đấy, tôi không nể khách đâu nhé!!!!" - Minh cũng bực mình.
Hoàng Duy vội đẩy Mạnh Duy ra rồi từ tốn:
"Xin lỗi anh, là tại chúng tôi đang muốn tìm một người và biết đâu có thể là cô gái mà anh nói đến. Anh có thể nói cho tôi biết cô ấy ở đâu không? Nếu cô ấy không phải người chúng tôi cần tìm chúng tôi sẽ đi ngay không làm gì đến cô ấy đâu!"
Minh thấy Hoàng Duy nói vậy cũng dịu lại:
"Tôi nghĩ các anh cứ đợi cô ấy về đi!"
"Sao lại thế?"
"Chỗ cô ấy đang ở trên ngọn núi rất cao và hiểm trở, cô ấy thường hay lên đó mỗi buổi chiều, hầu như ở đây lâu nên cô ấy quen lên núi rồi."
"Lên đó làm gì chứ?"
"Mỗi khi chiều về là coi như chúng tôi xong việc, cô ấy lại buồn vì nhớ đến chuyện cũ, chứ ban ngày làm việc nên cô ấy quên đi. Mà buồn thì hay ở một mình..."
Hai chàng trai vội vàng chạy đi đến ngọn núi đó. Cả hai phải sững người trước ngọn núi lởm chởm là đá, cao chót vót và nguy hiểm. Làm sao cô gái chân yếu tay mềm như Vân Hoa lại có thể leo lên đó kia chứ? Đến hai chàng trai khoẻ mạnh leo núi như thần còn phải cảm thấy sợ nữa là.
Hoàng Duy cũng rất muốn tìm Hoa nhưng anh hơi nghi:
"Biết đâu cô ấy không phải Vân Hoa mà là người khác thì sao? Hoa đâu biết leo núi huống chi ngọn núi đáng sợ thế này?"
"Không, tôi nhất định phải tìm cho dù đó không phải Vân Hoa!"
"Mạnh Duy, anh có thể leo được không?"
"Là sao?"
"Anh bị bệnh tim còn gì?" (Đừng có ai bảo Hoàng Duy độc mồm độc miệng đó nhá, anh ấy lo cho sức khoẻ Mạnh Duy đấy)
Mạnh Duy lúc này mới nhớ ra căn bệnh của mình cảm thấy lo vô cùng. Leo ngọn núi đáng sợ đã đành, bệnh của anh còn đáng sợ hơn. Ngọn núi cao thế này có thể ảnh hưởng đến anh ít nhiều.
"Mạnh Duy, anh có thể chờ mà. Tí nữa đằng nào cô ấy cũng về."
Mạnh Duy biết Hoàng Duy quyết định đúng hơn mình nhưng chờ cô trở về ư? Anh không muốn! Nếu cô trở về, cô lại quên anh đi hoà mình vào cuộc sống của người dân tộc thì anh sẽ níu kéo cô như thế nào?
"Cậu quay lại chờ đi, tôi sẽ về luôn!"
"Ừm..." - Hoàng Duy quay lại.
Nhưng anh biết Mạnh Duy sẽ không về.
Quyết tâm của Mạnh Duy lớn hơn bất cứ điều gì.
Quả nhiên, Mạnh Duy đã quyết định leo lên ngọn núi đó. Dù phải chết anh cũng phải lên, anh muốn nhìn thấy cô, tìm lại cô. Ngọn núi đá trơn trượt khiến anh vất vả vô cùng, chân anh nhanh chóng trầy xước. Nhưng anh khá nhanh nhẹn và vì là vận động viên nên anh dễ dàng leo lên, chỉ là núi càng lên cao thì càng hiểm trở. Anh bám tay vào đá núi, mỗi lần bám là đá núi đó lại thấm những giọt máu. Một vùng dãy núi quá hiểm trở đã khiến cho anh đau đớn đến tột cùng, máu chảy thương tích hết mình mẩy, nhưng cái đau đó có là gì không so với nỗi đau khổ và sự giận dữ của anh? Anh giận ai? Giận chính bản thân mình, tất cả đều tại anh! Anh không muốn mất cô, thà bị ngã từ trên núi cao xuống còn hơn là mất đi tình yêu duy nhất mà anh đã yêu.
Cuối cùng anh đã lên đến đỉnh núi. Xung quanh anh lúc này không còn là núi đá hiểm trở nữa mà là cả một vùng đất rộng lớn, không gian thu hết vào tầm mắt anh rồi trải dài ra tới tận cùng chân trời. Nhưng anh không nhìn những thứ đó, bởi anh đang tìm kiếm cô.
Và anh đã thấy cô!
Cô gái có vóc dáng nhỏ bé, mái tóc bồng bềnh bay trong gió đang đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh của mọi thứ. Dù cô mặc một bộ quần áo nghèo nàn và cô gầy đi, thay đổi nhiều nhưng dù thế nào thì chẳng cần nhìn mặt thì anh mãi mãi nhận ra cô.
"Vân Hoa!!"
Cô giật mình quay lại. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện rõ trước mặt anh. Anh lao tới, ôm cô, siết chặt cô vào lòng mình:
"Anh tìm được em rồi! Anh xin lỗi, anh đáng chết, tất cả là tại anh mà ra! Em đừng bao giờ biến mất thế này nữa được không, anh không thể sống nếu thiếu đi em!"
Nhưng cô gái trong lòng anh không hề phản ứng lại. Lúc sau cô lấy tay đẩy anh nhưng anh quá khoẻ nên cô vẫn phải dựa vào người anh, nhưng một giọng nói lãnh đạm vang ngay bên cạnh tai anh:
"Xin lỗi, tôi không quen anh!"
Mạnh Duy đờ người trước câu đó:
"Em...em nói gì...?"
"Cho hỏi anh là ai vậy ạ?" - Giọng nói đó vẫn vang lên.
Mạnh Duy buông cô gái ra, nhìn kĩ mặt cô. Đây chính là cô, anh không thể nhầm được. Khuôn mặt này, đôi mắt này, anh luôn nhớ, mãi mãi không thể nhầm được với người khác. Tại sao...tại sao cô lại nói như thế với anh? Sao cô lại không nhận ra anh?
"Vân Hoa, anh đây, là anh, Mạnh Duy đây! Anh đã trở về, sao em không nhận ra anh????"
"Mạnh Duy ư? Tôi đâu có biết anh? Anh là khách mới đến sao? Anh biết tôi?" - Cô gái vẫn hỏi.
Mạnh Duy như chết đắng cõi lòng.
Đây chính là quả báo cho việc anh chia tay cô sao?
Cô đã quên anh? Và giờ anh phải chịu nỗi đau mà cô đã từng chịu vì anh?
Định mệnh lại xoay vòng vậy sao?
"Không, em đang nói dối anh! Em nhận ra anh, đúng không? Chỉ là em giận anh, anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh sai!!!"
"Anh nói gì tôi không hiểu...?" - Câu trả lời vẫn phũ phàng như thế.
Sự đau khổ đã biến thành sự tức giận. Mạnh Duy không chịu được nữa. Tại sao cuộc sống lại đối xử với anh như vậy? Tại sao cô lại quên anh? Tại sao???? Tại sao anh lại không thể có câu trả lời thế này!!!!????
Anh lao tới hôn lên môi cô mãnh liệt.
Cô gái ngỡ ngàng rồi vội vàng đẩy anh ra. Nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi cơn giận dữ cực điểm và sự đau khổ như bị ném xuống vực thẳm của anh? Anh ôm chặt lấy cô, đè vào tảng đá núi để cô hết đường thoát và cứ thế hôn cô. Trút vào đó tất cả tình yêu, tất cả nỗi nhớ anh chờ đợi cô thời gian qua, với biết bao nhiêu đau khổ, giận hờn, dằn vặt, chỉ muốn tìm lại cô của ngày nào, muốn tìm lại tình yêu của ngày nào.
Cô gái này không thể là ai khác ngoài Vân Hoa được. Cô không thể quên anh, anh không tin, anh không tin là cô quên anh như vậy!!!!
Phải, cô gái ấy chính là người mà anh yêu thương...
Cô ấy không quên anh...
Nhưng hình bóng anh đã chết trong cô rồi!
Vân Hoa chỉ còn biết đón nhận nụ hôn nồng cháy của Mạnh Duy, nước mắt cô trào ra xen lẫn đau khổ và tủi hờn. Vẫn cái cảm giác như ngày nào, ngọt ngào nhưng lại đắng cay. Cô yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng không thể tìm lại tình yêu đó nữa. Anh đã là người của ngày xưa, cô không muốn gặp lại anh nữa, không bao giờ muốn nữa!
Phải một lúc sau rất lâu Mạnh Duy mới buông cô ra, nhưng BỐP! Anh chỉ nhận một cái tát đầy nhẫn tâm của cô.
"Anh bị điên à??? Anh có biết anh vừa làm cái gì không hả!!???"
"Vậy em nói tôi phải làm thế nào?!!"
"..."
"Em nói đi, tôi phải làm thế nào để em tha thứ cho tôi, em quay lại với tôi? Lẽ nào em hận tôi đến vậy sao? Em có thể ghét tôi, muốn trả thù tôi nếu em quá hận, nhưng lẽ nào đến một cơ hội để tôi làm lại em cũng không thể??"
Hoa như nghẹn đắng khi nghe câu ấy nhưng cô vẫn đáp lại:
"Quay lại ư? Quay lại là sao? Tôi và anh chẳng có gì mà quay lại cả!"
"Vân Hoa!"
Đúng lúc đó Minh cùng người làng, Hoàng Duy lên đến đỉnh núi vì họ lo có chuyện gì xảy ra với Hoa. Hoa chạy đến bên Minh và nói với Mạnh Duy:
"Anh ấy là người tôi yêu, mong anh tôn trọng tôi và hãy tìm đúng người!"
Cả Mạnh Duy và Hoàng Duy đứng đó sững sờ, bàng hoàng trước câu nói ấy.
Minh giật mình, vội đẩy Hoa ra nhưng cô cứ nắm chặt lấy tay anh, còn nói với bà Nông:
"Bác muốn con làm con dâu bác kia mà? Sao bác còn chưa chuẩn bị cưới hỏi gì cho nhanh đi!"
Lời nói lạnh lùng đó đã là mũi dao đâm chết hai trái tim.
Đâm chết một tình yêu lặng thầm chân thành bao năm nay.
Và đâm chết một tình yêu thuỷ chung không bao giờ nhạt phai ngay cả khi ký ức không còn.
Hoàng Duy không nói gì cả vì anh không thể nói được gì nữa.
Mạnh Duy thì như con thú bị thương, trái tim anh đau như xé thành trăm mảnh, anh hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngất đi. Vân Hoa nhìn cảnh đó chỉ muốn nhảy xuống vực nhưng cô vẫn bình thản giục Minh:
"Mau đưa em xuống núi!"
Lời cô như ra lệnh nên Minh không còn cách nào khác phải đưa cô xuống, Mạnh Duy cũng được người làng đưa xuống.
Lẽ nào tất cả đến đây đã là kết thúc?
18/8/2013, 10:02
#74Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 6 - Story 13
- Spoiler:
Cô giam mình trong căn phòng tối. Nước mắt cứ thế trào ra vì những chuyện gì vừa xảy ra buổi chiều. Một tháng qua ở tại nơi này, cô đã học được nhiều điều từ người dân tộc Nùng, cô chăm chỉ hơn, làm việc giỏi giang nhanh nhẹn hơn và đặc biệt cô rất mạnh mẽ, chẳng bao giờ phải rơi nước mắt yếu đuối như ngày xưa nữa.
Nhưng chiều nay, khi đang ngồi một mình nghe thấy tiếng anh, cô tưởng mọi thứ chỉ là giấc mơ.
Vậy mà là sự thật! Anh trở về!
Cô nhớ anh vô cùng, nỗi hận anh cũng bằng nỗi nhớ. Khi được anh ôm, anh hôn, cô không muốn dứt ra. Nhưng số phận không cho cô ở bên anh nữa. Cô sợ khi phải quay lại bên anh, và cô lại thấy hận vô cùng khi nhớ lại lời của người con gái tên Hồng ấy và cả lời nói phũ phàng anh nói với cô nữa. Cô thề không bao giờ gặp lại anh, cô sẽ làm bất cứ điều gì để anh rời khỏi cô, cho dù là lấy Minh - người mà cô tôn trọng nhưng không hề yêu.
Chỉ có anh mới dễ làm cô khóc thế này...
Nhìn anh quặn đau vì bệnh tim, cô cũng xót xa gấp trăm lần.
Trái tim cô cũng đã chết.
Đã chết nên sẽ không còn ghi nhận hình bóng anh nữa.
Cô cứ thế giam mình trong phòng, chẳng quan tâm người làng đang cứu anh ngoài kia. Mặt trời khuất bóng, màn đêm buông xuống, cô vẫn chỉ ngồi ở đó.
"KẸT!!!" Một bóng người bước vào.
Dù mọi thứ rất tối nhưng cô nhận ra đó chính là Minh.
Minh nhìn cô đang ngồi thu lu ở một góc.
"9h đêm rồi, em định ngồi đó đến bao giờ?"
"Mặc kệ em đi!"
"Họ đã về rồi, Mạnh Duy đã tỉnh lại và hai người họ về, em đừng có làm hại mình như vậy nữa."
"Em biết rồi, anh đừng lo cho em."
"Em muốn lấy anh thật à?"
"Phải!" - Hoa đáp rất nhanh.
"Có thật là em muốn không? Hay là chỉ để xua đi hình ảnh hai chàng trai đó?"
"Không, em không liên quan đến họ!"
"Vân Hoa, anh không cần em lấy anh làm gì!"
"Tại sao?"
"Anh thích em, nhưng anh không chấp nhận việc em yêu anh, lấy anh như là ép buộc vậy."
"Em không ép buộc, em tự nguyện!"
"Là trái tim ép buộc em, chứ nếu tự nguyện thì em đã không làm như vậy!" - Minh nói to.
Hoa im lặng. Quả đúng là như vậy...
Cô đứng lên, đi ra ngoài, không muốn nghe anh nói nữa. Ngoài trời vẫn rất tối, ánh trăng sáng vằng vặc nhưng thỉnh thoảng lại có những đám mây đen kéo đến báo hiệu điều gì đó rất đáng sợ. Cô ngắm nhìn cảnh núi rừng ban đêm, gió lạnh thổi qua khiến chính con tim cô cũng buốt giá. Giờ chỉ còn mình cô, chỉ còn mình cô mà thôi...
"Anh biết em là Vân Hoa!" - Một giọng nói vang lên ngay đằng sau.
Cô giật mình quay lại. Hoàng Duy đứng ngay đằng sau thân cây gần đó bước tới chỗ cô. Cô ngỡ ngàng rồi vẫn giữ đôi mắt lạnh lẽo vô cảm nhìn anh, nhưng thực tình trái tim cô xót xa vô cùng khi thấy đôi mắt buồn thẳm tuyệt vọng của anh.
Anh tiến sát cô, nâng cằm cô lên và gằn giọng:
"Anh hận em!"
Cô cảm thấy như có mũi dao xuyên thẳng chính mình.
"Anh không hận em vì em không yêu anh, điều đó coi như là định mệnh rồi, anh không cần em nữa. Nhưng anh hận em là vì em không hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự!"
"Vậy thế nào là hạnh phúc thực sự?" - Hoa hỏi, vẫn giọng nói vô cảm ấy.
"Hạnh phúc thực sự chính là tình yêu thực sự của em!"
"..."
"Vân Hoa, lúc mà biết Mạnh Duy phản bội em, anh đã điên tiết xin bố mẹ em tiền đến Pháp và dần cho anh ta một trận nhừ tử, lúc đó anh ghét, anh căm hờn Mạnh Duy vô cùng. Nhưng Mạnh Duy chung thủy với em hơn em tưởng nhiều. Anh ấy không bao giờ yêu ai khác ngoài em, kể cả anh ấy không nhớ được ra em ngày xưa thì vẫn cứ chỉ có mình em. Anh ấy bất chấp núi cao ảnh hưởng đến căn bệnh chết người để trèo lên tìm em. Việc cô gái tên Hồng đó, chỉ là cái bẫy của Kiều Duyên, và cũng là tại anh..."
"Không, không phải!"
"Em nghĩ là không phải sao? Anh cũng muốn em yêu anh, nhưng anh cần là cần em hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống của em đã có rất nhiều tổn thương rồi. Vân Hoa, anh không cần em nữa, chúng ta đã hứa sẽ làm bạn kia mà! Nếu là bạn thì em cũng hãy tôn trọng anh và nghe theo anh một lần đi."
"Anh..."
"Hãy quay lại với Mạnh Duy đi! Cuộc sống của anh ấy đã có quá nhiều đau khổ ngăn cản ước mơ của anh ấy và đừng để anh ấy bỏ lại tất cả vì em!"
Lời nói của Hoàng Duy như thức tỉnh mọi thứ trong Vân Hoa. Phải, cô đã từng yêu anh mà chẳng cần anh yêu cô kia mà. Cô yêu anh vì thấy trong biết bao bão tố cuộc đời anh vẫn đứng dậy, quyết tâm đi theo ước mơ của mình. Bệnh tim, mất trí nhớ,...còn bao nhiêu đau khổ nữa nhưng mãi mãi không ngăn cản được anh. Cô đã yêu anh vì điều đó.
Và cho dù là như thế nào, anh cũng không thể rời bỏ được ước mơ của anh vẫn đang dang dở.
Cô vẫn nhớ có một lần, trong khoảng thời gian cô còn ở bên anh, anh rất thích nghe nhạc. Anh nói với cô là anh thích nhất ca khúc Dreaming mà từng nghe trong bộ phim Hàn Quốc rất hay Dream High (Bay cao ước mơ). Lời của bài hát khiến anh vô cùng cảm động, nhất là khi dịch những lời đó ra tiếng Việt:
Tôi đứng nhìn giấc mơ của mình đang nhạt nhoà dần đi
Tôi đứng ngây người
Tôi chẳng có gì, chẳng còn gì cả
Tôi đã nghĩ về việc từ bỏ mọi thứ, thế nhưng...
Thế nhưng tôi lại gượng đứng dậy thêm lần nữa!
Dù ngày hôm qua, bước từng bước
Tôi cẩn trọng bước về phía trước
Con tim nhỏ bé của tôi ngập tràn những lo âu
Thế nhưng tôi vẫn đang ôm chặt những hào hứng
Tôi lảo đảo và đang run rẩy
Thế nhưng, tôi vẫn bước về phía trước
Giấc mơ của tôi ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực.
Khi tôi đang nghĩ suy nếu câu chuyện kết thúc giống như vậy
Nỗi sợ hãi hiển hiện gần bên
Tôi đang do dự thế nhưng...
Tận sâu trong đáy tim mình
Có một nhịp đập không ngừng nghỉ
Nó đang kéo tôi về phía trước...
Cứ hướng về giấc mơ của tôi một ngày nào đó sẽ trở thành sự thực...
Cô quay người chạy đi. Cô sai rồi, cô đã hận anh quá đỗi để quên đi mất ước mơ của anh - thứ đã đưa cô đến với anh. Dù thế nào anh cũng phải thực hiện ước mơ đó, anh không thể buông xuôi. Cô phải ở bên anh, phải như thế...
Con đường núi rất tối và có thể vấp ngã, nhưng cô mặc kệ cứ chạy nhanh xuống đuổi theo anh. Bỏ lại đằng sau một chàng trai đang nở nụ cười, nhưng nụ cười đó đầy đắng cay vô vàn xót xa trong trái tim.
Những hàng cây, đá núi cứ ngăn cản bước chân cô, nhưng không gì có thể ngăn cản tình yêu tìm đến tình yêu.
Cô sực nhớ ra mình ở trên núi, dễ có tiếng vang, liền lấy hơi định gọi anh. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì có ai đó bịt chặt miệng cô.
Cô quay lại.
Ngỡ ngàng đến tột độ!
Thằng Nghiên - tên nghiện đã khiến cô lạc đến nơi này đang ở đây!
"Tao đợi mãi để chờ được lúc mày xuống núi đi khỏi lũ dân tộc đó mà mày không xuống, giờ mày xuống thì coi như phải là của tao!" - Hắn gầm gừ.
Hoa hoảng hốt giằng tay hắn ra nhưng hắn khoẻ vô cùng, hắn đè cô xuống bụi cây. Hắn đã tức giận vô cùng vì lần trước chưa chiếm được cô, giờ hắn vẫn nung nấu ý định đen tối bẩn thỉu đó. Hắn sẽ không bao giờ để cô thuộc về người khác! Giờ cơ hội đã đến với hắn rồi!
Vân Hoa giãy giụa, cố thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn cứ bịt chặt miệng cô và đưa tay lên áo cô. Cô hoảng sợ, trong phút đó cô nhìn thấy hình bóng Mạnh Duy, cô muốn kêu lên để anh cứu mình nhưng cô không kêu được. Bản năng trỗi dậy, cô liền cắn mạnh vào tay Nghiên khiến hắn giật mình buông ra. Cô dùng hết sức hét lên:
"MẠNH DUY!!!!!!!"
Tiếng hét được núi vang vọng lại khắp bốn phía, cả dân làng người Nùng và Hoàng Duy cũng nghe thấy vội bổ xuống núi.
Và tất nhiên, anh đã nghe thấy.
Sự đau khổ, dằn vặt suýt nữa là lao xuống vực thẳm đã xoá tan đi. Cô! Cô đang gọi anh!
Anh quay người chạy vụt về phía có tiếng hét. Dường như tiếng cô lại dẫn đường cho anh, anh cứ thế chạy mà không biết có chạy đúng không nhưng trái tim mách bảo anh hướng cô đang ở đó. Và anh nhìn thấy cô đang hết sức chống cự lại gã đàn ông đáng chết đó!
Mạnh Duy lao đến nhảy lên giáng một cú đá trọn vẹn vào mặt hắn ta khiến hắn ngã cả ra, mặt đau đến chảy máu vì cú đá như thần của anh. Nhưng Nghiên cũng là xã hội đen chính hiệu, giờ hắn đã mang theo vũ khí. Hắn bình tĩnh lại và rút ra con dao sắc nhọn giấu trong người. Biết sức mình không thể làm gì được Mạnh Duy, hắn liền quay lại phía Vân Hoa.
Mạnh Duy đã nhìn thấy...
Không một giây đắn đo, anh lao tới ôm lấy cô. Con dao đâm xuống phập vào chân anh!
Máu chảy tuôn trào ra!
Hoa hét lên:
"Mạnh Duy!!! Không!!!!"
Mạnh Duy đau đớn vô cùng, anh gục xuống trong vòng tay cô. Tiếng cô vang khắp nơi và người làng Nùng cùng Hoàng Duy đã tìm thấy, họ vội chạy đến khống chế loại người đáng nguyền rủa kia, hắn dù khoẻ nhưng không làm gì được nhiều người như vậy. Còn Hoàng Duy vội giao hắn cho Minh rồi chạy đến chỗ Vân Hoa. Cô đang ôm chặt lấy Mạnh Duy, anh đã ngất đi với đôi chân chảy máu ròng ròng.
"Không, anh ơi, anh tỉnh lại đi, em van anh!!!" - Cô gào khóc.
Mạnh Duy, xin anh hãy tỉnh lại đi!
Sao anh có thể dại dột như vậy???
Có thể vết đâm này không ảnh hưởng gì đến tính mạng anh, anh chỉ là đau quá nên ngất đi thôi...
Nhưng anh có biết nó ảnh hưởng đến cái gì không!!!????
18/8/2013, 10:03
#75Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạCHƯƠNG 7: SẼ CÒN NƠI CHÂN TRỜI
Story 1
- Spoiler:
TRÍCH ĐOẠN
"...Chắc hẳn tất cả chúng ta đều biết ước mơ là gì và ai cũng có muốn có được ước mơ để làm được nhiều điều tuyệt vời, nhưng ước mơ không phải là muốn mà có được, nó đến với chúng ta rất tình cờ chứ không phải là một kế hoạch sắp xếp từ trước. Tôi cũng vậy. Tôi đã không ngờ rằng mình sẽ đi theo ước mơ này và tôi tin rằng tôi lựa chọn đúng. Cho dù ngày hôm nay số mệnh của tôi sẽ dừng lại, nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi vì sẽ còn nơi chân trời kia những khát vọng của tôi mà tôi không bao giờ từ bỏ!"
"Tôi đã từng nhớ là anh định đi theo nghề diễn viên, nhưng rồi sao anh lại quay trở lại đường đua với tất cả niềm tin như vậy?" - Phóng viên vẫn cười dù đã vô cùng xúc động.
"Tôi quay lại là vì một người con gái!"
"Ô thật ạ??? Anh có thể cho biết cô gái đó ở đâu không?" - Phóng viên vừa nói vừa ra hiệu cho người quay hình.
"Cô ấy đã đi rồi..."
"Sao ạ?"
"Hôm nay là ngày cô ấy sẽ đi, đi đến một nơi rất xa! Không biết em có nghe được lời tôi nói không, và không biết là em đã đi, hay em còn ở lại, nhưng tôi chỉ muốn trong ngày hôm nay tôi sẽ giữ được em, vì mọi đau khổ trong ước mơ đều do em đã giúp tôi vượt qua. Tôi sẽ chạy, chạy cho đến khi nào tôi có thể gặp lại em, chỉ là một lần cuối cùng thôi, tôi muốn em sẽ quay trở lại, em đừng rời xa tôi!"
Những ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ vào trong căn phòng bệnh màu trắng. Cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn những giọt nước trên chiếc chai kia cứ chảy xuống từ từ. Trên chiếc giường, chàng trai ấy đang nằm, mắt vẫn nhắm nghiền, gương mặt xanh xao nhưng vẫn tuấn tú khôi ngô như một vị thần, ánh nắng kia cũng tưởng đó là vị thần trong truyện thần thoại nên cứ chiếu vào để tôn vinh vẻ đẹp của anh. Nhưng vẻ đẹp ấy cứ lặng im như thế...
Cửa mở. Một chàng trai bước vào. Anh cũng đẹp không kém gì chàng trai trên giường bệnh nhưng trông anh cũng bơ phờ mệt mỏi nhìn cô gái:
"Hai ngày rồi em cứ ngồi ở đây chẳng ăn uống gì cả, rồi còn không chịu về nữa. Bố mẹ em rất lo cho em đấy!"
"Mạnh Duy chưa tỉnh em sẽ không về!"
"Anh ấy sẽ tỉnh mà, đâu có ảnh hưởng gì đến tính mạng?"
"Không ảnh hưởng ư? Anh quên là bác sĩ nói..."
Bỗng bàn tay mà cô đang nắm cựa quậy. Vân Hoa giật mình quay lại. Mạnh Duy khẽ rên một tiếng và đôi mắt anh hé mở. Hoa kêu lên:
"Anh, anh tỉnh rồi ư?"
Đôi mắt sáng rực ấy càng mở rõ và nhìn cô. Nhưng bỗng anh quay đi không nhìn cô nữa. Cả cô và Hoàng Duy đều hiểu...Hoàng Duy liền bước ra, còn cô thì ngồi xuống gần giường hơn, nắm lấy tay Mạnh Duy:
"Anh, em xin lỗi, tất cả là tại em! Em đã không nghĩ đến anh..."
Mạnh Duy vẫn lạnh băng:
"Em đã muốn lấy Minh và bỏ tôi, sao em còn quay lại để làm cái gì?"
"Em chưa bao giờ muốn bỏ anh cả! Vì em tưởng anh đã bỏ rơi em thực sự, em rất hận anh, em muốn rời xa anh nên em mới nói sẽ lấy Minh..."
"Vân Hoa!" - Anh quay lại gọi to tên cô khiến cô im bặt. - "Em không được nói thế nữa!"
"Ơ..."
"Tôi cấm em không được nói đến bất cứ người con trai nào trước mặt tôi nữa!"
"Anh làm gì mà nóng thế? Anh nói yêu người con gái khác, nói chia tay em thì được mà!" - Hoa thấy anh có vẻ xuôi xuôi rồi liền đùa.
"Nếu thế thì anh quay lại nơi này làm gì nữa hả đồ ngốc!" - Mạnh Duy kéo cô nằm xuống bên cạnh anh.
Anh quay nghiêng người ra vén mái tóc đang che mặt cô để nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn chẳng thay đổi, chỉ là có vẻ hơi ốm đi vì những tháng ngày mệt mỏi qua, nhưng chỉ "hơi" thôi cũng đủ khiến anh thấy xót xa và giận mình đã không ở bên cô trong suốt quãng thời gian qua. Chà, anh vẫn chẳng nhớ ra cô mà đã yêu cô như vậy rồi, nếu nhớ ra thì chắc anh phát điên vì cô mất!
Vân Hoa cũng nhìn anh, rồi mỉm cười:
"Ngắm đủ chưa?"
Anh cốc trán cô một cái đau điếng:
"Được anh ngắm khéo phải trả tiền đấy ngốc ạ!"
"Ngốc, ngốc, ai ngốc chứ? Có ai thông minh được như em, "cua" được anh chàng vận động viên lạnh như băng vĩnh cửu mà cũng nóng như lửa đốt này không? Đố cô gái nào dám đấy!"
"Muốn chết hay sao mà dám nhận xét như vậy hả?" - Anh lại cốc cô cái thứ hai. Ái da trời ơi, vầng trán tuyệt đẹp đã bị cục u to tướng, cái con Báo Đốm kia sao chẳng thay đổi gì cả nhỉ?
Vân Hoa bực mình đứng dậy, nằm cạnh tên này chỉ dễ chết thôi. Nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô:
"Đứng dậy cũng phải kéo người ta dậy cái!"
Đồ lười! Con báo nhanh nhẹn chăm chỉ giờ bị thoái hoá rồi chăng?
Ảnh minh hoạ
Cô đành đỡ Mạnh Duy ngồi dậy. Giờ thì con báo đã "nhanh nhẹn" kéo cô ngồi xuống và ôm chặt lấy cô từ sau. Cô chỉ muốn cho anh một trận, biết thế cứ giận anh một thời gian cho chừa cái tính xảo quyệt này đi, nhưng thực tình cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi lúc được anh ôm vào lòng là cô thấy ấm áp vô cùng dù tiết xuân còn lạnh giá.
"Em ở chỗ dân tộc Nùng thế nào?"
"Vui lắm! Em không ngờ là những dân tộc miền núi lại có nhiều bản sắc văn hoá như vậy. Em hay giúp mọi người làm việc trồng trọt và chủ yếu là nghề khâu vá, dệt vải - những nghề tiêu biểu của người Nùng."
"Lao động nhiều nên nhanh nhẹn ra không?"
"Này hỏi thế có ý gì vậy?"
"Xem Ốc Sên đã thành Thỏ được chưa!"
"Đáng ghét! (Khỉ thật ôm chặt thế này muốn đấm cho quả cũng không xong) Nếu không nhanh nhẹn thì em leo cái ngọn núi đó kiểu gì?"
"Em đúng là độc ác, suýt nữa giết anh vì ngọn núi đó!"
"Ai bảo anh bệnh tật mà leo lên đó làm gì?"
"Không leo lên đó thì giờ em còn ở đây nữa không?"
Hoa im lặng mấy giây rồi hỏi:
"Mạnh Duy, em hỏi anh thật nhé..."
"Ừ!"
"Anh có nhớ ra em không?"
"Anh vẫn chưa thể nhớ!"
"Vậy tại sao anh lại leo ngọn núi đó vì em? Anh không nhớ ra em mà anh còn yêu em như vậy à?"
"Cho dù thế nào thì anh vẫn luôn yêu em dù anh không thể nhớ ra!"
"Vì sao?"
"Em giống như ước mơ của anh, dù rằng đã bị mất trí nhớ nhưng anh mãi mãi nhớ được ước mơ của mình, cũng như tình yêu của anh đối với em thì mãi mãi không bao giờ xoá đi được!"
Hoa mỉm cười nhưng đó là nụ cười buồn:
"Anh rất muốn đi theo ước mơ đúng không?"
"Ừ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ nghề chạy của mình. Tất cả đều nhờ em đã cho anh có thêm dũng khí đấy!"
Những tưởng nói thế cô sẽ vui, không ngờ những giọt nước mắt lại chảy ra khỏi mắt cô rơi vào tay anh lành lạnh. Mạnh Duy giật mình:
"Em sao thế?"
Hoa không đáp, chỉ buông tay anh khỏi mình, đứng lên đi tới chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài. Những tiếng nấc nghẹn vẫn khe khẽ, cô đang cố để anh không nghe thấy.
Nhưng Mạnh Duy đã nghe thấy và anh có linh cảm chuyện gì đó.
Anh gỡ ống nước ra, định đứng lên tới chỗ cô.
Vậy mà...
Mạnh Duy không thể nào đứng được lên!!!
Anh chỉ có thể ngồi nhưng không tài nào có thể đứng. Dường như cơ thể anh không thể thẳng được dậy, cứ khi định đứng thì đôi chân lại có tiếng kêu như là gãy xương vậy, nhất là cái chân đang bó bột, cảm giác đau đớn xâm chiếm anh, anh chỉ muốn hét lên vì đau. Hoa giật mình quay lại vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh. Mạnh Duy nhìn cô, rồi nói:
"Nói cho anh biết đi!"
"Nói...nói gì?"
"Anh bị làm sao?"
"Ơ thì..."
"Rốt cuộc anh bị làm sao? Em nói cho anh đi!"
"Mạnh Duy, không sao cả đâu!"
"Thật không?"
"Anh bị đâm dao vào chân, vết thương hơi nặng nhưng chẳng vấn đề gì, chỉ là mới bị nên chưa thể đi được, rồi sẽ khỏi thôi. Anh đừng có lo xa chứ!" - Hoa cười.
"Ừm vậy anh yên tâm rồi."
"Để em ra ngoài mua gì cho anh ăn nhé!" - Hoa nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Mạnh Duy nhìn theo bóng cô, nở nụ cười đau đớn.
Cô nghĩ là anh không biết anh làm sao sao?
Vết thương này có lẽ đã biến anh thành một người không thể đi được trên đôi chân của mình nữa.
Đứng còn không nổi, nói gì là cả cái ước mơ được chạy quá lớn lao của anh?
Nhưng, cho dù là không được chạy, thì việc mất đi cô còn đau đớn gấp trăm lần.
Cô đã trở thành định mệnh của ước mơ anh.
Không có cô, thì anh cần gì cái việc chạy này chứ!
Rồi tất cả sẽ qua, cô sẽ ở bên anh! Nhất định anh sẽ giữ cô lại bên mình, rồi anh có thể sẽ đi lại được, nhất định là như thế mà. Anh tin, anh tin, rất tin vào điều đó.
Chỉ là số mệnh lại không hề tin...
18/8/2013, 10:04
#76Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 7 - Story 2
- Spoiler:
"Con trai, cuối cùng con tỉnh rồi!" - Cô Vân chạy đến ôm chầm lấy Mạnh Duy.
Mạnh Duy cũng ôm lấy mẹ, xa cách tới tận hai tháng khiến anh rất nhớ gia đình. Ngày xưa hồi nhỏ bố mẹ thường chẳng quan tâm nhiều đến anh nhưng bố mẹ vẫn rất yêu thương anh.
Bố Mạnh Duy quay sang Vân Hoa đang ngồi đó:
"Cũng phải cám ơn cháu nhiều, nhờ cháu mà Mạnh Duy đã tỉnh."
Cô Vân thì khỏi nói, cười rất tươi:
"Vân Hoa, nhà cô mang ơn con nhiều lắm đấy nhé!"
"Dạ cô đừng nói vậy, đều là tại con mà..."
"Tại tại cái gì mà tại! Mang ơn con còn chưa đủ đây, con vất vả rồi."
"Không sao đâu cô ạ!" - Hoa vẫn lễ phép.
"Ừm giờ thì cô yên tâm rồi, mấy ngày nay cô vẫn bận quá, con cứ ở lại với Mạnh Duy được không?"
"Được chứ cô! Cô đừng lo!"
Cô Vân và bố Mạnh Duy quay ra cửa đi về. Bà bỗng thì thầm với Hoa:
"Mạnh Duy đã biết gì chưa?"
"Dạ? À chưa đâu ạ..."
"Ừm đừng để nó biết nhé, lúc này nó mà biết sẽ ảnh hưởng lắm!"
"Vâng..." - Hoa buồn bã gật đầu.
Bố mẹ Mạnh Duy đi rồi, anh gọi cô:
"Lại đây!"
Vân Hoa đi ra chỗ anh ngồi xuống bên cạnh. Anh mỉm cười, vuốt mái tóc cô:
"Em ở đây với anh đã mấy ngày như vậy rồi thì không tốt đâu."
"Sao lại không tốt chứ? Em thích ở đây đấy!"
"Ở trong bệnh viện mà thích à? Anh đang khó chịu lắm đây! Cho anh ra ngoài đi!"
Cô giật mình:
"Ơ nhưng mà..."
"Sao?"
"Anh chưa khỏi đâu, cứ ở lại đây đi!"
"Không, ngột ngạt lắm! Anh muốn ra ngoài."
"Nhưng anh chưa đi được vì vết thương còn nặng. Lẽ nào lại bảo anh đi xe lăn chắc?"
"Xe lăn thì sao? Cứ ra ngoài là được, anh chẳng muốn ở lại nơi này đâu!"
"Em không thích nhìn anh ngồi xe lăn đâu!"
Mạnh Duy ôm chặt lấy cô, nói:
"Anh biết cả rồi Ốc Sên ngốc ạ!"
"Sao...sao cơ?"
"Cho dù là không ngồi xe lăn thì anh có đi được đâu? Anh đã biết vết thương này ảnh hưởng đến anh thế nào rồi. Nhưng anh không buồn đâu, vì đằng nào anh vẫn còn có em, rồi anh sẽ đi lại được, có phải là tật nguyền đâu mà em lo. Đã là bệnh nhân thì họ cứ ngồi cái xe lăn chứ đâu nhất thiết phải đau chân mới ngồi?"
Hoa chỉ muốn khóc, anh đã không thể thực hiện được ước mơ của mình như vậy mà anh vẫn tin, vẫn không buông xuôi. Cô biết vui hay buồn đây? Có lẽ niềm tin của anh rất lớn, cô không thể không nghe theo được.
Anh và cô cùng đi trên con đường ấy. Cô cứ thế đẩy chiếc xe lăn đi. Không khí mùa xuân lẽ ra rất ấm áp nhưng sao giờ chỉ thấy trống vắng và lạnh lẽo thế này? Gió cứ thổi, những chiếc lá lại bay đi, những tưởng mỗi chiếc lá đó là một ước mơ đang bay mãi tới một nơi mà không thể tìm thấy được...
Đi mãi mà chẳng biết là đi đâu, cứ chỉ biết là đang ở bên ngoài bầu trời, không phải bệnh viện ngột ngạt là được.
Rồi chiếc xe lăn ấy dừng lại ở một nơi...
Đó là một sân vận động, với con đường dùng để chạy đua vẫn cứ trải dài. Sẽ có những vận động viên được chạy trên con đường này, họ hạnh phúc vì được chạy, họ cảm thấy cuộc sống của họ đầy ý nghĩa khi họ biết mình chạy xa thế nào.
Một cơn gió mạnh thổi lạnh buốt.
"Lạnh quá, anh mặc ít áo thế?" - Hoa nhìn anh rồi lấy chiếc áo khoác đang để ngay trong chiếc xe lăn rồi choàng lên người anh.
Cô không nhìn thấy mặt anh vì cô đứng ở đằng sau.
Nhưng khi cô đưa tay ra choàng áo cho anh thì có rất nhiều giọt nước rơi vào bàn tay cô cảm thấy lạnh. Trời không có mưa...
Đó là nước mắt của anh!
Anh dường như không để ý việc cô đang choàng áo ấm cho anh. Đôi mắt rực sáng nhưng u buồn của anh cứ nhìn về phía con đường đua kia.
----------------
"Cố lên Mạnh Duy ơi!"
"Anh Mạnh Duy chạy là nhất, trời ơi quả này không nhất mới là lạ đó!"
"Anh ơi em mãi là fan trung thành của anh!"
----------------
"Con trai, dù bố không muốn con chạy nữa nhưng bố sẽ không bao giờ ngăn cản ước mơ của con đâu!"
"Mẹ yêu con, con trai! Hãy sống thật tốt nhé con, sống vì ước mơ của con!"
-------------------
"Anh đừng bao giờ nghĩ mình sẽ chết, vì chỉ cần anh sống hết mình vì ước mơ, cho dù số mệnh mang anh đi thì mãi mãi ước mơ của anh ở lại, có nghĩa anh vẫn sống. Hãy cố lên anh nhé!"
----------------------
Nước mắt cứ trào tuôn theo những ký ức. Ông nội đã dặn anh không được khóc, khóc là sẽ mất đi niềm tin, nhưng sao anh không thể không khóc? Tất cả đều đã nhạt phai, đều đã không thể níu kéo trở lại. Phải, anh yêu Vân Hoa, có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, nhưng tại sao phải từ bỏ ước mơ lại đau đớn đến thế này? Cứ thế mà khóc tưởng rằng khóc thì quên đi nhưng mỗi giọt nước mắt chỉ làm xót thêm cho vết thương trong tim. Con dao định mệnh đó không giết chết anh nhưng giết chết ước mơ của anh, nó có thể sống lại không, có thể trở về bên anh không? Ánh sáng giờ đã tắt, đã lụi tàn rồi, một đốm nhỏ liệu có còn và đốm sáng ấy đang ở đâu trên con đường tối tăm mù mịt? Con đường đua kia đã từng in dấu chân anh, đã từng là nơi mà anh hạnh phúc chạy cùng ước mơ lớn lao của mình, nhưng giờ đây anh chỉ biết ngồi đây nhìn nó, không thể nào đứng dậy để chạy theo nó nữa...
Không thể sao?
Lẽ nào là mãi mãi không thể sao?
Trái tim anh đau thế nào thì cô gái đằng sau anh cũng vậy.
Cô ôm chặt lấy anh, dù là cô ôm từ sau nhưng anh cũng đủ cảm thấy trái tim cô cũng đau giống anh vậy. Anh nhắm mắt, cảm nhận một phút bình yên, cũng là một phút đau lòng.
Nước mắt cô gái ấy đã thấm ướt bờ vai áo anh.
Cô cảm thấy ân hận vô cùng!
Giá như lúc trên núi đó cô tha thứ cho anh, quay về với anh thì đã không phải để anh đau khổ như thế. Hoặc nhẫn tâm hơn, thà giá như cô ở lại nơi dân tộc Nùng đó thì anh đã không vì cô mà chịu vết thương này - vết thương đã khiến đôi chân anh không thể đi được nữa. Nhưng tất cả chỉ là "giá như", "giá như", "giá như",...cái từ sao mà đắng cay đến như thế?
Cô từng mong muốn mình trở thành một nữ vận động viên chạy nhanh, nhưng có lẽ số mệnh không để cô chạy được. Nhưng cô luôn ước rằng, mình có thể trở thành bước chân của những người chạy nhanh, nhờ thế thì cô cũng chạy được thôi. Và cô muốn làm bước chân của anh, tiếp bước cho ước mơ của anh.
Nhưng giờ thì là gì đây? Anh đã không thể đứng lên và bước đi nữa ư?
Tất cả đã dần trôi vào bế tắc...
Bỗng một tiếng nói vang lên:
"Vân Hoa!!!"
Vân Hoa và Mạnh Duy giật mình quay lại đằng sau và ngỡ ngàng đến tột độ. Đó là...
Bố mẹ Vân Hoa!
Bố Vân Hoa đùng đùng nổi giận bước tới quát:
"Tại sao con bị bắt cóc?? Là tại thằng này hả? Tại thằng này mà con về rồi cũng không chịu tới gặp bố mẹ đúng không? Thằng khốn, mày là ai mà dám dụ dỗ con gái tao hả!!!???"
"Không bố ơi, bố đừng như vậy! Bố hiểu lầm rồi!" - Hoa vội đứng chắn cho Mạnh Duy khi thấy bố mình hùng hổ lao tới chỗ anh.
Nhưng anh đã từ tốn đẩy cô ra, cúi đầu chào:
"Cháu chào bác! Cháu là Mạnh Duy, xin lỗi vì thời gian qua đã giấu bác..."
"Mạnh Duy? Có phải mày là thằng vận động viên hay diễn viên nào đó đúng không? Mày nghĩ mày nổi tiếng là dụ dỗ được con gái tao à? Mày hại con tao thế đủ chưa? Tao phải kiện mày mới được!!!" - Bố Vân Hoa vẫn điên tiết.
"BỐ THÔI ĐI!!" - Hoa hét lên - "Anh ấy đâu có làm gì mà bố xúc phạm anh ấy như thế? Ai dụ dỗ chứ? Là con yêu anh ấy, bố nghe rõ chưa??"
"Yêu? Mày nghĩ mày thích yêu ai là được hả con? Mày muốn khổ cả đời hay sao hả!!?? Hoàng Duy tử tế thì mày không yêu mà lại đi yêu cái thằng này???? Nghe nói nó có cả tá con gái rồi đấy!"
Mạnh Duy nóng mặt, không thể chịu đựng được:
"Tất cả đều chỉ là người hâm mộ của cháu, cháu chỉ có Vân Hoa thôi!"
"Người hâm mộ? Thế con ca sĩ Kiều Nga gì đó suốt ngày nắm tay nắm chân mày trên tivi cũng là người hâm mộ à???" - Ông bố vẫn quát.
"Cô ấy đã là quá khứ rồi, cháu chỉ yêu Vân Hoa, xin bác hãy tin cháu!"
"Sao tao phải tin mày?? Vân Hoa, mau đi về!"
"Không, con sẽ không về đâu!" - Cô đưa mắt cầu cứu mẹ. Nhưng người mẹ nhu nhược thì luôn ủng hộ bố làm sao có thể đi theo cô chứ? Hai người họ dù không máu mủ gì với cô thì cũng phải tôn trọng cô chứ???
"Mày có về không?" - Ông bố vừa quát vừa ra hiệu cho mấy người vệ sĩ đi theo.
Họ lạnh lùng bước tới kéo Vân Hoa đi. Hoa không chống cự được, vùng vẫy cố thoát ra. Còn Mạnh Duy chỉ muốn lao đến cứu cô khỏi bọn vệ sĩ, sức khoẻ của anh thì mười tên vệ sĩ cũng chống cự được, nhưng đôi chân anh không tài nào đứng lên!
Anh đau khổ nhìn theo bóng cô xa dần...
18/8/2013, 10:06
#77Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 7 - Story 3
- Spoiler:
"Vân Hoa, mở cửa ra!!!" - Tiếng gõ cửa rầm rầm và giọng nói to lớn của ông bố vang lên ngoài cửa.
Vân Hoa không nghe thấy gì nữa. Cô cứ thế giam mình trong căn phòng, dường như đã mất hết cảm xúc và giờ chỉ còn là nỗi hận ông. Cô hận cả người cha người mẹ đã bỏ rơi cô, không để cô được sống trong tình yêu thương thực sự.
Người cha quá tức giận liền lập tức đẩy mạnh cửa. Cửa phòng cô dù khoá nhưng mà không phải cửa chắc chắn nên sức khoẻ của ông đã đẩy cửa được ra.
"Mày định trơ ra đấy đến bao giờ??? Mày muốn đời mày khổ hay sao hả!!!???? Tao nói cho mày biết, ngoại trừ Hoàng Duy ra thì mày không được yêu thằng nào hết!!!" - Ông quát.
Vân Hoa vẫn không nói gì, đôi mắt vô hồn nhìn về nơi khác mặc cho bố mình cứ quát tháo đến khản cả cổ.
Dù ông có hết sức mắng ch.ử.i thì đều vô ích. Ông không thể làm cô sợ, cô lùi bước được. Quá mệt mỏi, ông ngồi xuống. Không khí trong phòng lúc này yên tĩnh đến đáng sợ. Người cha thì thở dài bất lực, người con thì tưởng rằng đã không còn cảm xúc, cứ trơ ra như bức tượng.
Mãi một lúc sau bố Vân Hoa lên tiếng:
"Vân Hoa, bố công nhận trong thời gian qua bố đã ít quan tâm đến con..."
"..."
"Nhưng bố mẹ không bao giờ ghét bỏ con và vẫn mong con có một cuộc sống thật tốt. Con biết đấy, bố mẹ đã từng có một đứa con ruột nhưng nó chết yểu rồi, bố mẹ vẫn luôn khao khát có một đứa con để mang lại niềm vui cho cuộc sống. Con không biết khi tìm thấy con bị vứt bỏ ở vườn hoa gần hai mươi năm trước bố mẹ đã thương con thế nào đâu. Mẹ con đã khóc suốt và nằng nặc đòi đem con về nuôi."
"..." - Vân Hoa cảm thấy có gì đó nghẹn đắng trong cổ họng.
"Thế nhưng bố mẹ đã quá sai lầm khi nghĩ rằng có con là chỉ cần nuôi con lớn lên là được. Bố mẹ không có con ruột, không thể hiểu được tâm trạng của người con là như thế nào. Bố thật sự xin lỗi con! Làm việc như vậy nên bố rất mệt mỏi vì thế mới hay quát mắng, cáu gắt với con, nhưng bố không bao giờ muốn con phải sống cực khổ cả."
"Con chẳng có gì là cực khổ hết!" - Giọng Vân Hoa nghẹn ngào xen lẫn tức giận.
Người bố cao giọng:
"Con không cực khổ vậy mà con làm osin cho nhà đấy để yêu được Mạnh Duy ư?"
"Sao bố biết con làm osin?"
"Trong thời gian con bị bắt cóc bố đã điều tra tất cả!"
"Nhưng giờ con không làm việc đó nữa."
"Bố biết, con không làm nữa vì cái cậu Mạnh Duy đó cũng đã ở bên cạnh con đúng không? Nhưng con à, bố đã điều tra được về cả quá khứ ngày xưa của con, con cũng đã từng quen Mạnh Duy hồi nhỏ nhưng con đâu có quen lâu để hiểu được cậu ấy? Sao con không nghĩ tới Hoàng Duy? Dù rằng Hoàng Duy nghèo nhưng bố thấy cậu ta rất tốt bụng, chăm chỉ, và đặc biệt cậu ta rất yêu con, ở bên bảo vệ con một thời gian dài như vậy..."
"Bố đừng nói nữa được không??" - Vân Hoa bịt tai lại. Cô sợ khi nghe đến Hoàng Duy cô lại rung động, cô lại quên mất Mạnh Duy là người hiện tại cô yêu.
"Con hãy suy nghĩ đi, rồi con phải quyết định thôi!" - Người bố đứng dậy đi ra ngoài.
Một anh vệ sĩ đeo kính đen đã ở ngay ngoài:
"Thưa ông, người đó đã đến!"
"Tốt! Mau đến gặp!"..~...~...o0o...~...~
"Con à, con không được làm vậy, sẽ ảnh hưởng rất nặng đến vết thương!" - Cô Vân hết sức ngăn Mạnh Duy lại khi anh ngồi dậy khỏi chiếc giường bệnh quyết đứng xuống đất.
"Mặc kệ con! Con muốn đi tìm cô ấy!"
"Vân Hoa sẽ không sao mà, con đừng làm vậy, chân con sẽ..."
"Mẹ để yên cho con đi, con thà gãy xương chết còn hơn là không tìm được Vân Hoa!" - Mạnh Duy đặt một chân xuống đất.
RẮC! Xương anh lại kêu, anh đau đớn vô cùng. Anh nghiến chặt răng, cắn cả vào lưỡi, đã đau lại càng đau thêm, ngã xuống sàn. Cô Vân đau khổ chạy tới đỡ lấy con trai, bà xót xa vô cùng khi thấy đứa con duy nhất của mình lại phải như thế này.
Nhưng bà vừa đụng vào con thì anh đã hất tay bà ra:
"Mẹ để mặc con!" - Rồi anh vịn vào thành giường cố đứng lên.
"Anh đừng làm thế nữa được không???" - Một tiếng khóc vang lên ngoài cửa.
Cô Vân và Mạnh Duy nhìn ra.
Vân Hoa đang ở ngay ngoài đó, nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt. Cô Vân vội chạy tới:
"Hoa, cháu mau khuyên Mạnh Duy đi, đừng để nó làm điều dại dột như vậy!"
Hoa nhìn người con trai đang bám lấy thành giường đứng lên còn khó nhọc hơn cả một đứa trẻ tập đi mà cô cảm thấy quặn thắt. Nếu cô không trốn ra khỏi nhà thì anh sẽ còn thế nào đây? Cô chạy đến bên anh:
"Mạnh Duy, anh đừng làm thế nữa! Em sẽ ở cạnh anh, mãi mãi em ở bên anh, anh đừng làm điều gì tổn hại đến sức khoẻ!"
Mạnh Duy đưa tay lau những giọt nước mắt trên má cô, cười đau đớn:
"Anh không thể nhìn cảnh em rời xa anh, em bị người ta lôi đi mà anh không làm gì được. Anh muốn đi được trở lại, muốn có thể chạy đến bảo vệ em chứ không muốn để em vì anh mà khổ, hiểu không?"
"Không, em không rời xa anh đâu! Anh đừng như vậy, đừng như vậy mà!"- Vân Hoa càng khóc nức nở, ôm chặt anh.
Cô chưa bao giờ nguôi ý định trả lại ước mơ cho anh, cô chỉ mong anh có thể đứng lên bằng đôi chân của mình.
Thế nhưng, cô không đủ can đảm để nhìn anh như vậy! Cứ mỗi lúc phải thấy anh gắng gượng tập đứng dậy thôi mà cô cảm thấy như ngàn mũi dao đâm vào trái tim, cô chỉ cần anh sống tốt, phải sống bình yên chứ không phải đau khổ thế này.
Cô Vân đứng lặng nhìn đôi trẻ, bà cũng đau đớn vô cùng. Đến bao giờ thì tình yêu đó của hai người viên mãn, và đến bao giờ thì con trai bà có thể tìm lại được ước mơ giờ đã xa mù mịt ở một nơi tìm đâu chẳng có thể thấy?
Trời tối. Nhìn từ hành lang bệnh viện ra ngoài bầu trời đầy sao vằng vặc. Gió thổi đầu xuân rất lạnh, nhất là khi về đêm nhưng Mạnh Duy chẳng bao giờ muốn ở trong phòng bệnh cả, dù phải ngồi xe lăn anh cũng ra ngoài.
Anh mở điện thoại, lên Facebook. Hội những fan của anh đã tăng lên con số 1 triệu lượt like (bá đạo quá nhưng mà Mạnh Duy thì cũng nổi tiếng vì đóng MV với Kiều Nga được 6 triệu lượt coi kia) và chuyện anh không chạy được đã khiến cho cả trang lúc nào cũng như nổ tung, cứ mấy phút lại có một người gửi lên "wall" ghi chú, tuy có nhiều ghi chú tuy "mùi mẫn" quá nhưng đều có một nội dung giống nhau:
"Anh ơi anh đừng bỏ cuộc mà anh, anh sẽ đi lại được thôi, chúng em sẽ chờ anh, chờ cả đời cũng được, nhất định anh phải quay lại!"
"Anh ơi em nhớ anh lắm, sao một ngày không có anh mà em khổ thế này kia chứ? Em chẳng biết trái tim em có hình ảnh anh từ lúc nào nữa, mỗi ngày em phải xem lại chục lần video anh chạy. Nếu anh không chạy nữa em sống thế nào đây, chi bằng chết cho xong!" (Bá đạo như hạt gạo, nhưng cũng ý nghĩa nhỉ)
"Anh không được dừng lại đâu đấy! Nhờ anh mà em mới được điểm cao môn thể dục, ai cho anh dừng chạy hả???"
"Thằng nào dám đâm anh, em sẽ lột da xẻo thịt nó!!!! Thằng khốn nào dám đâm anh Mạnh Duy của tao????????"
"..v...v..."
Những người gửi tin nhắn cho anh thường là những học sinh, sinh viên trẻ, thậm chí có những người rất mơ mộng và nói có vẻ "hơi hơi khó chịu" nhưng bất cứ tin nhắn nào cũng khiến anh đau nhói con tim. Mỗi tin nhắn lại khiến đôi chân anh như muốn đứng lên, muốn chạy đi mà sao không thể được thế này?
Đôi tay anh lại bám lấy cột định lấy đà để đứng lên.
Nhưng anh nhìn qua cửa kính trước mặt thì thấy cô đang đi đến.
Đôi chân ấy lại dừng lại...
Anh biết nếu anh cứ cố mà đứng lên thì người đau khổ sẽ là cô. Anh làm sao có thể để cô khóc nữa? Vì anh mà cô đã chịu không biết bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu bi kịch rồi!
Vân Hoa đi tới, cô cố xua đi nỗi buồn để mỉm cười:
"Xem em mang gì tới này!"
Trên tay cô là một đĩa bánh gato, chiếc bánh nhỏ nhưng rất đẹp, trang trí bắt mắt và có mùi thật thơm. Mùi bánh này dù lâu lắm anh không ngửi thấy nhưng anh vẫn luôn nhớ.
"Anh nhớ cái lúc em mới đến làm giúp việc cho nhà anh ấy, anh ghét em thế mà lại thích bánh của em nên nhờ nó em đã được anh dạy thể thao!" - Cô cười.
Mạnh Duy nhớ lại lúc đó cũng bật cười theo cô. Chợt anh giật mình:
"Khoan! Sao em lại làm giúp việc?"
"Thì sao?"
"Em nói em rất nghèo, không có tiền mới làm giúp việc. Nhưng anh thấy bố em ăn mặc rất sang trọng, lại có vệ sĩ đi theo nữa..."
Hoa chợt nhớ ra, ngồi xuống cạnh anh:
"Em xin lỗi, em đã nói dối anh!"
"Vậy có nghĩa là...?"
"Có lẽ anh không nhớ, nhưng hồi nhỏ em đã nói với anh là em rất nghèo, thực tình bố em là một đại gia bất động sản."
"Sao em phải nói vậy chứ???"
"Anh không thể nhớ gì thật sao?" - Cô nghẹn ngào nhìn anh.
Mạnh Duy không biết trả lời thế nào nữa, anh đã bao lần cố nhớ ra nhưng không có một ký ức nào trở về được trong đầu anh.
"Anh..."
"Không sao! Hồi đó anh nói anh không thích ở nhà giàu. Em cũng vậy thôi, dù em có vật chất nhưng em chẳng bao giờ được yêu thương, bố mẹ em chỉ lo kiếm tiền. Anh còn được bố mẹ lo cho đấy chứ, nhưng em thì không. Nhưng em vẫn rất biết ơn bố mẹ đã nuôi em nên em không muốn nói chuyện đó, em nói mình nghèo để làm osin nhà anh là nhiều lý do khác nữa. Thứ nhất là hồi nhỏ em hay bị khinh ghét vì giàu, thứ hai là em muốn kiếm ra đồng tiền bằng sức lực của mình, muốn tự lao động chứ không phải lúc nào cũng là tiểu thư như bố mẹ nghĩ và thứ ba..."
"Thứ ba là sao?"
"Thứ ba là em muốn ở bên anh, tìm lại ký ức cho anh!"
Mạnh Duy không biết đáp thế nào nữa. Cô đã sẵn sàng chống đối cha mẹ mình, rời bỏ cuộc sống xa hoa sung túc để cực nhọc trăm bề chỉ vì anh. Vậy mà anh đã nhớ được ra cái gì đâu chứ?
Anh cúi xuống hôn cô, chẳng biết làm thế nào để bù đắp cho sự hy sinh của cô nữa, chỉ còn biết dùng một nụ hôn như muốn nói anh sẽ dùng tình yêu của mình để trả lại cho cô biết bao sự hy sinh như vậy. Nụ hôn ngọt ngào, đầy yêu thương...
...mà cũng là nụ hôn cuối cùng...
Mạnh Duy rời khỏi cô, nói:
"Em đừng vì anh mà hy sinh nhiều như vậy nữa!"
"Anh nói vậy là sao?"
"Chúng ta sẽ cùng thuyết phục bố mẹ em, em hãy về nhà để hàn gắn lại tình cảm với bố mẹ đi. Anh tin bố mẹ sẽ xuôi lòng và rồi mọi chuyện sẽ bình yên mà!"
"Nhưng em không muốn rời xa anh..."
"Anh sẽ không làm điều gì dại dột nữa đâu. Dù anh không thể đi được, dù không còn đôi chân nữa cũng chẳng sao cả, anh chỉ cần em. Chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu, đúng không?"
"Vâng, sẽ không xa nhau nữa..."
"Được rồi, giờ em về đi!"
Hoa đứng lên. Trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì hạnh phúc vì tình yêu chân thành của anh, nhưng anh từ bỏ ước mơ như thế có quá phũ phàng?
Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, khẽ mỉm cười nhẹ tin vào mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp...
...mà không biết rằng việc để cô về là anh lại đẩy xa cô một lần nữa!
Hoa bước về nhà. Trời cũng mới tối, chắc bố mẹ cô chưa về. Nhưng cô vừa mở cửa thì bố cô đã đứng ở đó. Sau một giây hơi hoảng cô cũng bình tĩnh để nghe bố quát mắng. Vậy mà ông chẳng nói gì cả, chỉ lãnh đạm:
"Vào đây!"
Hoa ngạc nhiên đi theo bố vào phòng khách. Một người đàn ông ngoại quốc cao to đang đứng đó. Bố Vân Hoa nói:
"Đây là bác sĩ Delid, một bác sĩ chuyên ngành về điều trị xương khớp từ Canada!"
18/8/2013, 10:09
#78Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 7 - Story 4
- Spoiler:
Vân Hoa nhìn ra đằng sau ông bác sĩ thì thấy Hoàng Duy đang ngồi đó, gương mặt buồn của anh khiến cô linh cảm có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô vẫn bình tĩnh, hỏi:
"Bác sĩ này thì có liên quan gì đến con?"
"Bố đã có được bệnh án của Mạnh Duy, đó là căn bệnh cực kỳ hiếm trên Thế giới, không phải là liệt mà cũng không phải là căn bệnh thông thường khác ở chân. Chỉ có bác sĩ Delid đây là rất giỏi về việc chữa trị căn bệnh này, chứ nếu tìm kiếm bác sĩ khác rất khó và thậm chí không thể mời về được. May là bố đã quen Delid từ lâu."
"Bố nói vậy là sao?"
"Bố sẽ giúp Mạnh Duy chữa bệnh, dù sao đó cũng là một vận động viên được toàn quốc yêu quý, và là người con yêu. Chắc chắn Mạnh Duy sẽ chạy lại được. Cả bệnh tim của cậu ấy bố cũng sẽ cố gắng giúp."
"Tại sao bố lại muốn giúp? Chẳng phải bố rất ghét Mạnh Duy sao?"
"Vân Hoa, con không muốn Mạnh Duy khỏi à?"
"Không phải, con rất muốn..."
"Nếu muốn thì bố sẵn sàng giúp đỡ. Dù bố biết nhà cậu ta rất giàu nhưng bố vẫn sẽ chi trả toàn bộ, con cứ yên tâm đi."
"Cám ơn bố!" - Hoa mỉm cười.
Nhưng nụ cười đó bị người bố dập tắt ngay:
"Nhưng bố có một điều kiện duy nhất, nếu con không thực hiện thì Mạnh Duy sẽ không được chữa bệnh đâu!"
Hoa thấy hơi ngờ ngợ, nhưng việc Mạnh Duy được chữa khỏi thì còn gì hơn nữa? Cô tự tin:
"Con sẽ thực hiện mọi điều kiện, bố cứ nói!"
"Con chắc đấy chứ?"
"Miễn sao đó không phải là điều kiện không thể nào làm được."
"Yên tâm, bố không bắt con lên trời xuống biển đâu. Cực kỳ đơn giản: CON HÃY RỜI XA MẠNH DUY!"
Một tiếng sét nổ đoàng vang lên trong tâm trí Hoa. Cô không tin vào những gì mình nghe nữa. Cái gì cơ? Rời...rời xa Mạnh Duy? Bố cô đang đùa cô đúng không?
"Con không phải làm gì khó khăn hết. Hãy chia tay Mạnh Duy, bố đã sắp xếp cho con vào Sài Gòn tiếp tục học hết năm nay ở đó cùng Hoàng Duy, rồi hai đứa sẽ sang Canada du học, sống một cuộc sống rất tốt. Còn Mạnh Duy, cậu ta sẽ khỏi bệnh, sẽ tiếp tục ước mơ chạy và bố cùng bác sĩ Delid sẽ giúp cậu ta hết mình."
Hoa sau một hồi choáng váng thì tỉnh lại, hét lên:
"Bố nghĩ con là ai mà bố có thể ra điều kiện như vậy??? Con không bao giờ rời xa anh ấy đâu, con sẽ không bao giờ yêu ai ngoài anh ấy!!!!!!"
"Vân Hoa, vì sao con lại yêu cậu ta?"
"..."
"Chẳng phải con yêu cậu ta cũng một phần vì ước mơ của cậu ta sao? Cậu ta không đi được đã đành, lẽ nào con muốn nhìn cậu ta không thể đứng nổi, thế có bằng một đứa trẻ không? Con có muốn nhìn cậu ta đau đớn vì bao nhiêu bệnh tật giày vò không? Con muốn thế thật sao? Vậy thì con cứ đến với cậu ta đi, bố không cấm đâu!"
Hoa cắn môi, nước mắt tuôn trào.
Những ký ức xưa lại trở về.
----------------------------------------------------------------------
Ốc Sên đón nhận cái khăn, lau lau vết thương (xót quá đi), nhưng nó vẫn không quên cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó tiếp tục:
"Nhưng sao anh lại chạy nhanh thế ạ?"
Báo Đốm nhìn nó, mỉm cười:
"Vì chạy là ước mơ của anh!"
Ốc Sên trố mắt:
"Ước mơ của anh tầm thường vậy sao?"
Nụ cười rất đẹp của Báo Đốm dập tắt, cậu sa sầm mặt lại:
"Em nghĩ nó tầm thường đến vậy à?"
Ốc Sên vội vàng chữa lại:
"Không không, vì em chạy chậm nên nghĩ nó tầm thường thôi!!! Nhưng sao anh lại ước mơ được chạy mà không ước mơ cái gì khác to tát hơn?"
"Trở thành vận động viên điền kinh cũng giàu lắm đấy cô em chậm chạp, nhưng người như em thì có trở thành nổi không nhỉ?" - Báo Đốm hết giận rất nhanh nhưng cậu vẫn chọc tức cô em này một tý, vì đằng nào cũng dễ bắt nạt.
"Nhưng sao anh lại muốn trở thành vận động viên điền kinh?" - Ốc Sên không hiểu Báo Đốm chọc mình, vẫn ngây thơ hỏi.
"À nếu anh nói ra thì triết lý lắm, khéo anh còn muốn chuyển nghề làm nhà văn đấy! Haha!" - Báo Đốm lại cười tươi hơn.
Ốc Sên chợt lặng đi...
Có một cảm giác nào đi qua trong nó khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp ấy.
Nó dốt Văn, không biết tả nụ cười của Báo Đốm thế nào.
Chỉ biết, khi nhìn cậu cười, nó lại thấy lòng mình vui vẻ phấn chấn hơn.
----------------------------------------------------------------------
Người phụ nữ ngồi cạnh giường than khóc:
"Con ơi sao con khổ thế này? Mẹ đã nói con không được chạy cơ mà, con cứ thế này thì con chết mất mẹ sống thế nào được!"
Người đàn ông trung niên cũng ôm lấy bà, ông tức giận đập tay vào tường:
"Chỉ vì căn bệnh này mà con trai mới lớp 9 bị ô tô đâm mất trí nhớ, thậm chí trở thành một đứa lạnh lùng nóng nảy như vậy! Mạnh Duy, bố có tội với con! Ngày xưa bố chỉ mải kiếm tiền, không để ý đến con."
Hoa ngồi sụp xuống.
Những dòng nước mắt cứ thế tuôn ra.
Chàng trai nóng nảy, lạnh lùng này...
...đã từng là Báo Đốm!
Anh bị mất trí nhớ.
Và anh đã không dũng cảm để có lại nụ cười.
Nhưng anh vẫn quyết theo ước mơ được chạy.
Thảo nào mà ban nãy thấy anh cứ chạy chậm lại.
Mỗi lúc chạy, anh phải đối đầu với một cơn đau tim.
Nước mắt đắng mặt chát bờ môi.
----------------------------------------------------------------------
"KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!" - Kiều Nga lao tới ôm chầm lấy anh từ sau.
Anh hơi nhướn người ra trước, anh bất ngờ vô cùng khi bị ôm như vậy. Nhưng Kiều Nga không buông anh ra, cô vẫn ôm anh chặt hơn, cô không biết vì sao cô lại làm như vậy nữa! Gặp anh đã được lâu đâu mà chỉ cần nghe đến câu nói vừa rồi của anh là cô cảm thấy không muốn rời xa anh.
Kiều Nga òa khóc:
"Anh không được chạy nữa, anh không được chết, không được để bệnh tim đánh gục anh!"
Cổ họng Mạnh Duy như có cái gì đắng ngắt, anh cố nuốt nó đi rồi nói:
"Tôi không thể..."
"Tại sao!!??"
"Chạy là ước mơ của tôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu!"
"Anh đã thắng bao nhiêu cuộc thi rồi còn gì, anh không được chạy nữa!" - Kiều Nga càng ôm anh chặt nữa.
Mạnh Duy không phản ứng, vẫn để cô ôm như thế, anh có nhiều điều muốn nói nhưng không muốn.
Thắng những cuộc thi đó thì đã là cái gì đâu?
Nếu như thắng thi Olympic thì còn nói được...
Mà có thắng cuộc thi chạy cả vũ trụ đi chăng nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ ước mơ mà anh đã có từ lúc nào rất lâu rồi.
---------------------------------------------------------------------
Nụ cười trên môi Hoa bỗng tắt đi, cô nhìn anh bằng đôi mắt buồn:
“Mạnh Duy, anh thực sự phải đi thi chạy sao?”
“Sao hỏi lạ thế? Tất nhiên là phải thi rồi! Cuộc thi này sẽ quyết định cuộc sống của tôi đấy!”
“Nếu như anh mà không được thi thì anh sẽ thế nào?”
“Em hỏi gì lạ vậy?”
“À không, em chỉ hỏi thử thôi, đằng nào anh cũng được tham dự rồi mà…”
“Nếu như không được thi thì tôi cũng chẳng muốn sống nữa đâu!”
Hoa sững người.
“Vân Hoa, thực ra tôi cũng như em thôi…”
“Là sao?”
“Tôi cũng đã từng là đồ chậm chạp như em vậy!”
“Thật ư?” – Hoa kinh ngạc.
“Hồi tôi bé, tôi bị những bạn hàng xóm trêu chọc vì ganh tỵ do nhà tôi giàu. Ngày bé tôi lại nhát lắm do là ít khi ra ngoài, cứ toàn ở trong nhà thôi nên chúng nó bắt nạt là chẳng biết làm gì ngoài việc về…mách mẹ!” – Nói đến đây anh lại cười xen lẫn tức tối – “Mà lũ trẻ hàng xóm chúng nó ác cực kỳ, chúng nó đứng túc trực sẵn đợi tôi đi qua là giành lấy thứ gì đó tôi có như cặp sách, đồ dùng, đồ ăn chiều,…và chạy biến đi. Tôi chạy quá chậm, một bước chạy của tôi cũng không bằng mấy bước chạy của một thằng nhỏ con nhất, cứ phải làm trâu làm ngựa cho chúng nó thì chúng nó mới tha cho và trả đồ cho tôi.”
Hoa nhìn anh không chớp mắt. Tuổi thơ của anh lại là như vậy ư?
Đôi mắt anh hơi nhoà lệ:
“Mỗi lần bị bắt nạt đó, tôi đều về khóc với ông nội tôi…”
“Ông nội?”
“Ông nội là một người rất hiền lành, ông nhân từ, dịu dàng với tôi, lúc nào cũng vỗ về tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt, an ủi tôi mỗi khi tôi khóc. Tôi có thể khóc trong lòng ông suốt một buổi sáng, buổi chiều cũng được, ông vẫn để cho tôi khóc chứ không quát nạt tôi bắt tôi im hay là nói tôi chẳng đáng là con trai gì cả như bố tôi mỗi khi tức giận quá!”
Nghe anh kể, mắt Hoa cũng rưng rưng.
“Chỉ là khi tôi khóc thì ông không bao giờ lau nước mắt cho tôi!”
“Sao lại thế?”
“Ông bảo tôi: “Mạnh Duy à, cháu cứ khóc thế này thì mỗi giọt nước mắt rơi mất sẽ là mất đi một niềm tin, một hạnh phúc” vì thế cho dù nước mắt có rơi xuống thì ông vẫn mong tôi đọng lại mấy giọt nước mắt trên mặt, tức là niềm tin của tôi vẫn còn, ông sẽ không lau đi những giọt nước mắt đó. Điều ông mong nhất đó chính là ngày ông thấy tôi không còn khóc nữa, tức là lúc đó nước mắt tôi đã được giữ lại rồi, tôi sẽ cười và hãnh diện nói với ông tôi luôn có niềm tin.”
“Vậy sau đó anh…”
“Sau đó thì tôi đã đứng lên quyết chống trả lại lũ trẻ hàng xóm. Tôi bắt đầu tập chạy từ ngày ấy. Ông luôn dạy tôi chạy dù rằng nhà tôi chẳng ai thích đâu, chỉ là tôi thích quá nên cũng đành ủng hộ thôi. Chạy ngày 1 không được lại ngày 2, rồi từ mấy ngày thành mấy tuần, thậm chí là mấy tháng. Sau đó thì một ngày kia, tôi đã khiến lũ trẻ hàng xóm phải phục mình. Chúng nó định cướp cái bánh mì mà tôi ăn sáng khi đi học (hồi đó Mạnh Duy học lớp 1), nhưng tôi đã đuổi theo lấy lại và còn dần cho chúng một trận nhừ tử, nghĩ đến mà oai!”
Hoa bật cười:
“Chắc ông anh đã vui lắm đúng không?”
“Không, ông tôi mất đúng ngày đó. Tôi chưa kịp khoe ông…”
Hoa sững sờ. Nụ cười hãnh diện đang nở trên môi Mạnh Duy cũng nhanh chóng trở thành những giọt nước mắt. Lại một lần nữa, cô thấy anh khóc. Anh khóc rất ít, hoá ra là vậy đấy…Anh không phải là con người không có trái tim, không biết khóc mà anh muốn anh phải mạnh mẽ, không được để mình có những giọt nước mắt mà phải mãi mãi có niềm tin.
----------------------------------------------------------------------
Nước mắt cứ trào tuôn theo những ký ức. Ông nội đã dặn anh không được khóc, khóc là sẽ mất đi niềm tin, nhưng sao anh không thể không khóc? Tất cả đều đã nhạt phai, đều đã không thể níu kéo trở lại. Phải, anh yêu Vân Hoa, có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, nhưng tại sao phải từ bỏ ước mơ lại đau đớn đến thế này? Cứ thế mà khóc tưởng rằng khóc thì quên đi nhưng mỗi giọt nước mắt chỉ làm xót thêm cho vết thương trong tim. Con dao định mệnh đó không giết chết anh nhưng giết chết ước mơ của anh, nó có thể sống lại không, có thể trở về bên anh không? Ánh sáng giờ đã tắt, đã lụi tàn rồi, một đốm nhỏ liệu có còn và đốm sáng ấy đang ở đâu trên con đường tối tăm mù mịt? Con đường đua kia đã từng in dấu chân anh, đã từng là nơi mà anh hạnh phúc chạy cùng ước mơ lớn lao của mình, nhưng giờ đây anh chỉ biết ngồi đây nhìn nó, không thể nào đứng dậy để chạy theo nó nữa...
Không thể sao?
Lẽ nào là mãi mãi không thể sao?
Trái tim anh đau thế nào thì cô gái đằng sau anh cũng vậy.
Cô ôm chặt lấy anh, dù là cô ôm từ sau nhưng anh cũng đủ cảm thấy trái tim cô cũng đau giống anh vậy. Anh nhắm mắt, cảm nhận một phút bình yên, cũng là một phút đau lòng.
Nước mắt cô gái ấy đã thấm ướt bờ vai áo anh.
Cô cảm thấy ân hận vô cùng!
Giá như lúc trên núi đó cô tha thứ cho anh, quay về với anh thì đã không phải để anh đau khổ như thế. Hoặc nhẫn tâm hơn, thà giá như cô ở lại nơi dân tộc Nùng đó thì anh đã không vì cô mà chịu vết thương này - vết thương đã khiến đôi chân anh không thể đi được nữa. Nhưng tất cả chỉ là "giá như", "giá như", "giá như",...cái từ sao mà đắng cay đến như thế?
Cô từng mong muốn mình trở thành một nữ vận động viên chạy nhanh, nhưng có lẽ số mệnh không để cô chạy được. Nhưng cô luôn ước rằng, mình có thể trở thành bước chân của những người chạy nhanh, nhờ thế thì cô cũng chạy được thôi. Và cô muốn làm bước chân của anh, tiếp bước cho ước mơ của anh.
Nhưng giờ thì là gì đây? Anh đã không thể đứng lên và bước đi nữa ư?
---------------------------------------------------------------------
Cô gục xuống, dòng nước mắt cứ thế trào tuôn. Cô không bao giờ, không bao giờ muốn rời xa anh. Nhưng liệu cô sẽ phải nhìn anh đau khổ cho đến bao giờ đây? Cuộc sống của anh liệu có kéo dài được bao nhiêu? Căn bệnh tim đã đủ giết chết anh bao nhiêu lần rồi, giờ còn cả đôi chân anh không thể đứng dậy được. Thế thì anh sẽ sống ra sao? Sẽ làm sao để có thể tin tưởng vào cuộc sống này? Rồi sẽ có một ngày anh buông xuôi, anh ra đi, anh rời khỏi cô, đến lúc đó cô biết làm thế nào đây?
Có thể, nhà anh rất giàu, sẽ tìm được người chữa cho anh.
Nhưng có thể tìm hay không? Bố cô tìm được chỉ là nhờ quen biết, và chỉ tìm được một người duy nhất. Bố mẹ anh liệu tìm được trong thời gian bao lâu? Càng lâu thì anh sẽ càng bị ảnh hưởng, và chuyện gì xảy ra thì cô không thể dám tưởng tượng...
Rời xa anh, đau khổ biết bao nhiêu.
Nhưng nhìn anh rời xa ước mơ của anh, còn đắng cay gấp bấy nhiêu!
Mạnh Duy, em phải thất hứa với anh thật sao...?
"Bố sẽ cho con một tuần để chuẩn bị, thời gian đó con cứ ở bên cậu ta đi, nhưng con đã hứa rồi, vì thế con phải đi!" - Người bố nói rồi cùng bác sĩ đi ra ngoài.
Còn lại cô và Hoàng Duy ở trong phòng.
Hoàng Duy bước đến bên cô. Nhưng cô đẩy anh ra:
"Tại sao? Tại sao anh lại đồng ý chứ? Anh đã nói anh sẽ không yêu em nữa mà???"
Hoàng Duy nghẹn đắng lời:
"Em nghĩ anh muốn sao? Nếu không xảy ra chuyện đó thì anh không bao giờ chấp nhận đâu!"
"Chuyện gì?" - Hoa giật mình.
"Bố anh bị tai nạn ở công trường, thương tích rất lớn, chỉ có thể phẫu thuật ở nước ngoài. Anh không muốn mất bố, nhưng nhà anh quá nghèo, bố em nói sẽ giúp cho nhà anh nhưng anh phải đi cùng em học ở Sài Gòn rồi du học. Anh đã dằn vặt rất nhiều, nhưng anh không thể mất bố! Mất bố thì mẹ anh sẽ sống thế nào? Bố đã vất vả gần hai mươi năm nay để nuôi mẹ con anh, anh không thể..."
Vân Hoa không muốn nghe nữa. Số phận tại sao quá ngang trái thế này? Tại sao lại như vậy chứ????
Đêm xuống. Chỉ còn một mình anh trong căn phòng bệnh trống vắng. Anh lại nhớ cô, không biết bố cô sẽ đối xử với cô thế nào khi cô trở về. Khẽ thở dài anh nhìn lại quá khứ, rồi lại trông ra tương lai. Đến bao giờ thì anh được mỉm cười, được quay trở lại những tháng ngày êm đềm xưa?
Anh với tay lấy cái điện thoại, bấm số cô.
"Alo..."
"Sao giọng em khàn thế? Em khóc đấy à?"
"À đâu có, em bị cảm lạnh thôi!"
"Sao? Cảm lạnh à? Uống thuốc chưa vậy? Tại anh mà mấy ngày nay em vất vả..."
"Không sao đâu anh, cảm nhẹ thôi mà! Anh chưa ngủ à?"
"Không, anh nhớ em!"
Nghe câu đó, cô lặng đi.
"Sao im lặng thế? Không nhớ anh à?"
"Không, em rất nhớ anh, nhiều là đằng khác!"
"Phải thế chứ! Về nhà bố em nói gì không?"
"Không nói gì đâu, yên ổn mà!"
"Có vẻ hôm nay em buồn thì phải?"
"Làm gì có buồn? Em đang vui mà!"
"Vui mà sao em ít nói thế?"
"Thì cũng có buồn..."
"Sao lại buồn? Nói anh nghe xem!"
"Em buồn vì anh không thể chạy được trở lại, dù em không muốn anh phải chịu nhiều đau đớn nữa..."
Mạnh Duy khẽ mỉm cười nhẹ:
"Anh sẽ làm được mà, chỉ cần một điều thôi!"
"Điều gì?"
"Chỉ cần em ở bên anh, chờ đợi anh thì nhất định dù sớm hay muộn anh sẽ chạy được."
"..."
"Em sao vậy?"
"Không, không sao..."
"Em sẽ ở bên anh chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi!" - Cô nghẹn ngào nói ra lời này.
"Em không được thất hứa đâu đấy! Em không biết khi em rời xa anh thì anh đã đau khổ thế nào đâu. Giờ thì anh phải cho em vào túi để đi đâu cũng mang em đi theo được!"
Cô bật cười chua chát. Anh vẫn chẳng biết gì cả, vẫn cứ đùa cợt vui vẻ như thế đấy...
"Mạnh Duy, em chỉ muốn anh cứ cho em vào túi, thậm chí cho vào trái tim anh mãi mãi, em muốn đi theo anh đến suốt cuộc đời này!"
Mạnh Duy mỉm cười nghe câu ấy:
"Trái tim anh lúc nào cũng có em, ngốc ạ!" - Lời nói của anh vô cùng dịu dàng và chân thành, nhưng chỉ càng làm cho cô muốn khóc.
"Cám ơn anh!"
"Chỉ nói thế thôi à?"
"Thế muốn cái gì nữa?"
"Riêng em thì muốn cám ơn phải kèm quà, hé hé!"
"Khôn vừa thôi, em chăm anh mấy ngày như thế, người đòi quà phải là em ấy!"
"Sao mà nóng thế? Anh đùa thôi mà!"
"Hì, yên tâm em sẽ tặng quà cho anh."
"Thật hả?"
"Ừ, dẫu sao tặng quà cho anh cũng hay mà (hừm hôm tặng quà ở thác nước được cái kiss lại chẳng hay)"
"Vậy thì sáng mai đó!"
"Hả? Sáng mai có nhanh quá không?"
"Anh muốn tặng luôn, được không?"
"Ừm được! Mai gặp nhau nhé!"
"Nhớ đấy, cấm có quên! Ngủ đi nhé cho khỏi ốm. Yêu em!"
"Yêu anh, tạm biệt!"
Cô tắt máy, khẽ thở dài.
Liệu cô còn có thể nghe giọng nói này đến lúc nào đây? Có lẽ rồi sẽ không còn nghe thấy nữa, giọng nói thân thương này rồi sẽ mãi mãi xa xôi với cô...
Cô mở tủ, lấy một tấm vải màu trắng tinh rất đẹp.
Và suốt cả đêm đó, cô đã thức. Món quà này cô sẽ dùng tất cả tình yêu để làm cho anh, nói gì là tốn một giấc ngủ chứ. Chỉ có một tuần để ở bên anh thôi.
Nhưng cô không biết rằng sáng mai cô không được gặp anh nữa...
18/8/2013, 10:11
#79Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 7 - Story 5
- Spoiler:
Sáng sớm. Những cơn gió thổi mạnh ào ào lạnh buốt, ngoài đường kia vắng tanh, cây cối oằn mình nghiêng ngả theo gió. Bầu trời trên kia xám xịt, mới sáng ra đã sắp mưa thế này sao? Mạnh Duy linh cảm hôm nay không phải là một ngày vui vẻ gì.
Nhưng chẳng có gì khiến anh nguôi đi niềm vui chờ đợi từ tận đêm qua cả. Anh rất thích được cô tặng quà, món quà của cô không có gì đơn thuần bình thường mà luôn chứa đựng một ý nghĩa cao đẹp. Điều đó khiến anh phấn chấn, vui vẻ, tin vào cuộc sống nhiều hơn.
Anh nhờ một cô y tá đưa mình ra ngoài cửa bệnh viện. Cô y tá bảo:
"Anh à, trời sắp mưa rồi, lại rất lạnh, anh có nên vào đợi người nhà không?"
"Cô cứ kệ tôi, cám ơn cô đã đưa tôi ra đây! Người nhà tôi đến bây giờ ấy mà."
"Vậy thì tôi đi đây!"
Cô y tá đi rồi, chỉ còn mình anh ở ngoài cửa. Những cơn gió thổi khiến anh lạnh buốt, chiếc áo khoác không đủ che lạnh cho anh, nhất là khi sức khoẻ anh chưa hồi phục hẳn. Mặt anh tím tại lại, anh cúi người, ngồi dựa vào chiếc xe lăn nhiều hơn để cho ấm, nhưng anh vẫn cảm thấy rét. Mặc, anh phải đợi nhìn thấy cô mới được.
Nửa tiếng trôi qua. Trời bắt đầu có những hạt mưa tí tách. Anh cứ nhìn ra ngoài đường nhưng chẳng thấy cô đâu. Ai cũng đi vào hết rồi, chỉ còn mình anh ở đó.
Một cảm giác trống vắng và lo sợ dâng trào lên trong anh.
Anh sợ cô gặp chuyện gì. Cô không bao giờ thất hẹn với anh cả. Mà có không đến được thì cô sẽ gọi điện. Nhưng cô không liên lạc gì. Anh gọi điện cho cô, không một ai trả lời. Số của cô không gọi được, vậy là sao chứ?
Bỗng Mạnh Duy nhìn thấy một bóng người cầm ô đi đến. Nhưng anh chưa kịp vui thì nụ cười đã bị tắt vì đó không phải là Vân Hoa...
Mà là Bảo Long!
Một tay cậu cầm chiếc ô, tay kia cầm một chiếc hộp nhỏ. Gương mặt lúc nào cũng vui vẻ của Bảo Long không hiểu vì sao lại buồn bã. Bảo Long dù gặp chuyện buồn cậu cũng không như thế kia. Đôi mắt cậu đỏ hoe như khóc, một người mạnh mẽ như Bảo Long mà khóc ư?
Mạnh Duy vội hỏi:
"Sao cậu lại đến đây?"
"Em..."
"Chuyện gì đã xảy ra à? Nói cho anh nghe đi!"
"Chị Vân Hoa..."
"Hoa? Cô ấy làm sao???" - Mạnh Duy hốt hoảng.
"Anh có thể bình tĩnh không?"
"Là sao?"
"Em hỏi anh có đủ dũng cảm để nghe những lời em chuẩn bị nói không?"
"..." - Im lặng một lúc Mạnh Duy đáp - "Nói đi, dù là gì anh vẫn sẽ nghe!"
"Chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
"Kể cả là chị ấy đã đi rồi thì anh vẫn nghe?"
Một tiếng sét nổ đùng đoàng trên trời sau ánh chớp loé giật. Mạnh Duy không tin vào tai mình nữa:
"Cậu...Cậu nói gì?"
"Chị ấy sẽ cùng Hoàng Duy học hết năm nay ở Sài Gòn, sau đó cả hai sẽ sang Canada du học và có thể định cư tại đó. Chị ấy đã rời xa anh rồi, lẽ nào anh đủ dũng cảm để nghe những điều này?"
"Tại sao!!?? Tại sao lại như thế? " - Mạnh Duy hét lên.
"Vì bố chị ấy yêu cầu vậy..."
"..."
"Mạnh Duy, chị Hoa đã rất đau khổ khi phải rời xa anh. Căn bệnh của anh trên Thế giới rất hiếm và vị bác sĩ giỏi nhất thì chỉ có bố chị ấy là quen biết, vì thế chị ấy phải làm theo điều kiện của ông ta thì bác sĩ mới chữa cho anh được. Ông ta muốn chị ấy rời xa anh đến bên Hoàng Duy. Cả Hoàng Duy cũng bị ông ta ép buộc bởi bố anh ấy vừa gặp tai nạn. Anh hãy thử nghĩ đi, phải sống thật tốt vì Hoa đã hy sinh hết mình cho anh, thậm chí rời xa anh như vậy..."
"Không, cô ấy đã hứa không bao giờ rời xa tôi! Tôi thà chết chứ không để cô ấy đi, không, không!!!" - Mạnh Duy như rơi vào địa ngục.
"Chị ấy đã gửi lại anh cái này. Lẽ ra một tuần nữa chị ấy mới đi nhưng do sáng nay ông bác sĩ đó có việc gấp vào tuần sau nên muốn chị ấy đi luôn để có thể chữa bệnh sớm cho anh..."
Bảo Long đặt chiếc hộp vào tay Mạnh Duy rồi buồn rầu bước đi. Có lẽ lúc này đây, cậu không muốn làm phiền để Mạnh Duy tổn thương thêm nữa. Cậu nghiến chặt răng, trái tim cậu cũng đang nhói đau khi nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Vân Hoa. Sáng ra tự dưng cô gọi cậu đến, cô nói cô tin tưởng cậu và nhắn cậu nói lại mọi chuyện với Mạnh Duy. Rồi cô bước đi, nước mắt lệ nhoà, cô không đủ can đảm rời xa anh, nhưng số phận đã bắt buộc cô phải làm như thế.
Bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa to như khóc cho tình yêu giữa những người trẻ tuổi, khi mà ước mơ của họ còn đang bay cao, bay xa thì đã bị vùi dập, ngay cả tình yêu, cũng không thể còn níu kéo. Mưa cứ rơi, rơi mỗi lúc một to hơn, tiếng rào rào như át đi mọi âm thanh hỗn độn của cuộc sống. Chỉ còn một mình anh, đứng dưới cửa bệnh viện. Mưa rất to rơi cả vào người anh, những cơn gió lạnh buốt khiến lòng anh tê tái, và trái tim ấy đã đau thì lại tưởng như đã vỡ tan ra làm nghìn mảnh.
Bàn tay anh run run mở cái hộp mà Bảo Long nói là của cô.
Một tấm vải màu trắng tinh rất đẹp.
Nhưng anh không để ý đến tấm vải, mà anh nhìn thấy trên tấm vải đó thêu hình một con báo đốm...
Một con báo đốm đang vươn mình mạnh mẽ chạy ra xa, quyết chiến với rừng rậm chông gai để bắt được con mồi đang cố gắng chạy thoát. Móng vuốt sắc nhọn, thân hình dẻo dai, hàm răng như chuẩn bị cắn xé mồi ở phía trước, có lẽ đã được thêu rất công phu, dù chỉ là một hình thêu mà tưởng tượng như thật vậy.
Đùng đoàng! Sấm sét lại nổ, mưa cứ rào rào.
Con báo đốm này...
Hình như đã từng được thêu...
Anh giật mình giở tấm ảnh mà anh hay giấu bên mình. Tấm ảnh một cô bé đang thêu cái gì đó trên vai áo của một cậu bé. Đó là một chiếc áo đồng phục trắng tinh, nhưng lại bị rách tay cho nên đã được khâu lên làm áo cộc.
Những ký ức ngày xưa bỗng ập đến như thuỷ triều dâng sóng. Đã biết bao nhiêu lần anh cố nhớ, cố tìm lại nhưng anh không thể tìm được cho dù đã được cô kể, đã được cô nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần. Nhưng tại sao, khi thấy hình thêu con báo này, khi thấy lại chiếc áo đồng phục cộc tay trong tấm ảnh, thì tất cả ký ức cứ quay trở về hết với anh, cứ thế, cứ thế mà ập đến, khiến cho đầu anh như muốn nổ tung.
Anh nhớ ngày hôm ấy anh cùng lũ bạn vào vườn trường đi học Sinh, vì học Sinh hôm đó về môi trường nên cả lớp ra ngoài để xem hoa lá cây cỏ. Chợt anh nghe thấy tiếng khóc, và anh đã chạy ra đằng sau bụi cây. Và anh đã gặp cô bé ấy!
Chính là cô bé trong ảnh! Cô bé đen nhẻm, xấu xí đang ngồi khóc. Hồi ấy anh đã từng "nghe danh" cô khi cô là người chạy chậm nhất trường, học lớp 7 với biệt hiệu Ốc Sên. Hồi ấy, hồi ấy...
Anh nhớ cô! Nhớ cô đến từng ánh mắt, đến từng cử chỉ của cô khi đó. Gặp cô lần đầu tiên anh đã có cảm xúc rất lạ về cô. Rồi anh đã chạy mẫu cho lớp cô xem, ai cũng reo hò khi thấy sức khoẻ và tốc độ nhanh như gió của anh, ngay cả cô nữa.
Anh nhớ sau đó khi tan học đi về, thấy cô và Ngựa Đua (Hoàng Duy) đang cãi nhau thì bị cướp mất cái xe đạp. Cả hai hô hào chạy theo. Anh chỉ muốn phì cười vì lúc ấy cô chạy cực kỳ chậm, đã chậm lại còn bị ngã, cái chân cô thật là thảm hại. Động lòng thương, anh đã bảo cô dừng lại và chạy theo giúp Ngựa Đua.
Từ lúc đó, anh đã trở thành một người bạn của cô.
Tất cả những kỷ niệm trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đều đã nhớ. Nhớ dáng vẻ, câu nói ngây thơ của cô, nhớ lúc mà anh cùng cô ăn chè và xảy ra câu chuyện tức cười khiến cô "cháy túi tiền", nhớ lúc giận cô nhưng rồi lại thương cô, băng bó chân cho cô. Nhớ giọng hát trong trẻo, ngọt ngào của cô khiến anh phải ghi âm lại, nhớ cả bàn tay khéo léo của cô đã khâu áo cho anh và thêu hình một con báo. Kể cả nụ cười của cô cổ vũ anh khi anh tham gia giải chạy báo Hà Nội Mới, anh cũng nhớ như in chặt trong tim. Hồi đó mới là lớp 9, anh chẳng biết vì sao anh cứ thích nhìn cô như vậy, nhưng giờ thì anh biết, anh yêu cô đã từ ngày hôm đó.
Anh bật cười khi nhớ lại ký ức, nhưng nụ cười đó giờ đây đã ngập tràn nước mắt đớn đau. Khi anh nhớ ra tất cả như thế này, thì cô đã đi, đã rời xa anh, đã mãi mãi không còn có thể lựa chọn anh. Còn anh, dù có phải huỷ hoại đôi chân này, dù có phải chết vì bệnh tim này, anh vẫn sẽ chọn cô, vì anh yêu cô - một tình yêu bất diệt, kể cả có mất đi ký ức, thì điều đó mãi còn tồn tại. Vì sao cô lại phải làm như thế chứ? Vì sao cô phải hy sinh tất cả để anh được sống như vậy? Không có cô thì anh sẽ sống thế nào? Ai sẽ ở bên anh mỗi khi anh vấp ngã trong ước mơ của mình? Ai sẽ cùng đồng hành với anh trên con đường gian nan trắc trở? Sẽ chẳng còn ai nữa, chỉ còn có anh đau đớn, đơn độc, tuyệt vọng mà thôi.
"Giờ thì còn ai sẽ ở bên tôi, tại sao em lại làm như thế!!!!?????????" - Mạnh Duy ngửa mặt lên trời hét to trong cơn mưa.
"Còn em!"
Mạnh Duy quay lại. Kiều Nga đang đứng đó, mái tóc dài buông xoã khiến cô thêm xinh đẹp, nhất là khi đi cùng chiếc ô. Nhưng trông cô rất buồn, ánh mắt ấy vẫn đầy yêu thương trìu mến.
Cô chạy đến bên Mạnh Duy:
"Sao anh phải dằn vặt như vậy? Anh đừng đau khổ thế nữa, sẽ tổn hại đến sức khoẻ của anh! Mưa to lắm, mau vào bên trong đi!"
"Đi đi! Tôi không muốn gặp em nữa!" - Mạnh Duy quát.
"Anh nghĩ là em muốn gặp lại anh lắm sao? Em làm sao có thể chuộc lại lỗi lầm với anh nữa đây? Em đã quá ích kỷ, đã quá hiếu thắng, quá sai lầm để gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho anh, giờ anh lại như thế này thì em làm sao có thể chịu được? Dù là lỗi của ai thì cũng một phần trách nhiệm là do em. Anh không thể nghĩ đến em một chút hay sao? Dù thế nào em cũng từng là bạn gái anh kia, em rất yêu anh, vì anh em đã từ bỏ người mẹ của em để về đây với anh. Có thể anh yêu Vân Hoa, anh cứ yêu chị ấy, nhưng anh đừng bao giờ đau khổ như thế, có được không???" - Cô cũng nói to át tiếng anh.
Mạnh Duy nghe vậy thì im lặng. Anh không biết nói gì hơn cả. Trong trái tim anh vẫn có một phần nhỏ dành cho Kiều Nga. Anh biết cô vẫn là người tốt, nhưng liệu anh có thể đứng dậy không? Giờ không có Vân Hoa thì còn có ý nghĩa gì với anh đây?
Kiều Nga nắm lấy tay anh, mỉm cười:
"Mạnh Duy, chúng ta sẽ cùng đứng dậy bằng đôi chân của mình anh nhé! Một năm nữa Hoa mới sang Canada kia mà, hãy đứng dậy và đi tìm chị ấy. Em sẽ giúp anh, được không?"
18/8/2013, 10:13
#80Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Sponsored contentChương 7 - Story 6
- Spoiler:
"Anh đừng nôn nóng như thế!" - Kiều Nga vội chạy đến bên Mạnh Duy. Mới sáng sớm, vừa đến cô đã thấy anh muốn rời khỏi cái giường bệnh và tự đựng lên.
Mạnh Duy gạt cô ra:
"Anh muốn đi tìm Vân Hoa, đừng có ngăn anh!"
"Em đã nói rồi mà, dù thế nào thì chị ấy giờ này đang ở Sài Gòn rồi, và một năm nữa chị ấy mới đi sang Canada. Vì thế anh đừng vội, căn bệnh của anh rất khó chữa. Hay là..."
"Hay là gì?"
"AI CHO CÔ VÀO ĐÂY!!!???" - Một tiếng hét vang lên không cho Kiều Nga nói tiếp.
Cả hai giật mình quay lại. Bà nội, bố mẹ Mạnh Duy đang đứng ngay ngoài cửa. Cô Vân - chủ nhân tiếng hét hùng hổ bước vào, quát to:
"Cô hại con trai tôi biết bao nhiêu lần rồi mà còn dẫn xác đến đây à??? Nó đã thành ra nông nỗi này rồi cô chưa vui hay sao!!!!?????"
"Mẹ!" - Mạnh Duy tức giận nhìn mẹ.
"Mạnh Duy, sao con lại cho cô ta vào đây? Con có biết cô ta đã khiến con như thế nào không!!???”
“Con biết chứ! Nhưng không phải là lỗi của cô ấy, đều là do mẹ cô ấy mà thôi. Kiều Nga là một cô gái tốt, mẹ đừng đối xử với cô ấy như thế!”
“Cái…cái gì? Con dám bao che cho cô ta sao? Nghĩa là con không thèm quan tâm đến việc Vân Hoa đã hy sinh tất cả vì con à? Mẹ biết mọi chuyện rồi! Sao con có thể vô tâm như thế hả Mạnh Duy???” – Cô Vân không thể kìm nổi cơn tức giận.
“Cái gì mà con không quan tâm??? Con chỉ mong là được đi tìm cô ấy mà thôi! Giờ con sẽ tập đứng lên, dù phải khó khăn thế nào con cũng phải làm được. Kiều Nga đã muốn giúp con điều đó, sao mẹ không thể hiểu chứ???” – Mạnh Duy cũng nổi giận không kém.
“Giúp? Con nghĩ là cô ta có thần dược giúp được con sao? Con định tập đứng để rồi què luôn à?? Bây giờ bác sĩ Delid đã đến rồi, Hoa đã vì con mà ra đi như vậy thì con hãy để bác sĩ cứu chữa cho con!”
Vừa lúc đó vị bác sĩ bước vào, mỉm cười:
“Hello! I’m Delid.” – Rồi ông ta cố nói một câu tiếng Việt cho thân thiện dù khá là khó khăn - “Tôi…sẽ…cứu…chữa…cho…cậu, được…chứ?”
“ĐỪNG CÓ MƠ!!!” – Mạnh Duy hét to khiến ai cũng choáng. – “Vì ông mà cô ấy rời xa tôi, vì ông mà tôi phải để cô ấy đi cùng người con trai khác! Ông đã phá hoại mọi hạnh phúc của tôi, tôi không bao giờ để ông thực hiện được ý nguyện đâu! Cút đi, mau cút về nơi mà ông đã đến đi!”
Dù trong cơn tức giận anh không quát mắng bằng tiếng Anh nhưng Delid cũng hiểu được phần nào anh muốn nói gì. Ông khẽ thở dài. Thực tình ông không phải là người đề ra cái việc chuộc Vân Hoa để cứu Mạnh Duy thế này, chỉ vì bố Vân Hoa vừa là bạn vừa là ân nhân xưa kia của ông vì bố Hoa đã cứu gia đình ông trong một ngày tình cờ, vì thế ông phải giúp, chứ ông cũng biết nỗi đau của đôi trẻ tội nghiệp này.
Ông thở dài, gọi Kiều Nga ra và nói với cô một tràng tiếng Anh, có vẻ ông nói rất nhiều. Rồi ông quay đi.
Kiều Nga nhìn cô Vân, cúi đầu:
“Cháu biết cháu rất có lỗi, và có thể giờ không tài nào chuộc lỗi được với gia đình cô nữa, nhưng cháu vẫn muốn được giúp đỡ Mạnh Duy. Xin cô hãy cho cháu giúp anh ấy, giờ cháu đã từ bỏ người mẹ của cháu để trở về đây bên Mạnh Duy rồi…”
“Bên Mạnh Duy? Để cô cướp đi con trai tôi lần nữa à? Nó không yêu cô nữa đâu mà đòi!”
“Cháu biết, anh ấy chỉ có chị Vân Hoa, và cháu chấp nhận việc đó. Cháu giúp đỡ anh ấy vì cháu muốn anh ấy đi tìm được chị Hoa, sống với hạnh phúc thực sự của mình. Cháu vẫn yêu anh ấy, yêu rất nhiều, và cháu muốn được thấy người mình yêu hạnh phúc.”
Lời nói chân thành của cô khiến Mạnh Duy phải sững lại, còn cô Vân thì trầm ngâm suy nghĩ. Rồi bà nói:
“Nếu như cô nói thật, thì cô có thể ở bên con tôi, nhưng cô đừng có làm gì tổn thương nó nữa!”
“Cháu cám ơn cô!” – Kiều Nga khẽ mỉm cười nhẹ.
Rồi bố mẹ Mạnh Duy đi ra ngoài. Còn Kiều Nga quay lại anh. Anh nhìn cô với đôi mắt trìu mến và cả một lời xin lỗi, anh không biết có đúng không nhưng có lẽ ngày ấy anh đã yêu cô thật. Giờ đây tình yêu đã dành cho người con gái ấy, nhưng Kiều Nga vẫn đứng trong trái tim anh, ở một nơi nào đó…
“Ông bác sĩ đó nói gì với em?” – Mãi sau anh mới hỏi.
“Ông ấy nói rằng sẽ tôn trọng quyết định của anh, nhưng chính ông ấy cũng không muốn anh phải rời xa Vân Hoa. Vì thế ông ấy nói rằng em hãy làm mọi cách để anh có thể đứng được, vì căn bệnh của anh không phải là không thể chữa nổi. Chỉ cần có nghị lực, biết đâu xảy ra điều kỳ diệu!”
“Vì thế mà em đã nói thế với mẹ anh?”
“Phải! Bằng mọi giá em phải ở bên anh, giúp đỡ anh! Chúng ta hãy cùng thử nhé?” – Kiều Nga mỉm cười bước tới đưa tay cho anh.
Mạnh Duy nhìn nụ cười ấy, anh nhớ những ngày đầu gặp cô, anh muốn cô trở thành bạn gái của anh chỉ vì nụ cười này. Nụ cười mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin ấy và giờ vẫn không hề đổi thay. Anh liền nắm lấy tay cô.
Tay kia Kiều Nga dìu Mạnh Duy đứng dậy. Nhưng cứ đặt chân xuống đất là anh đau kinh khủng, xương của anh như là gãy ra làm trăm mảnh vậy. Anh lại ngồi phịch xuống giường. Không nản, anh lại đứng lên. Lại ngồi. Lại đứng. Lại ngồi. Lại đứng. Lại ngồi…
Hàng chục lần như thế là hàng chục lần anh nắm tay Kiều Nga, cố gắng bằng mọi cách để đứng dậy và là hàng chục lần hình bóng Vân Hoa hiện ra trong anh. Nhưng có lẽ, không phải điều gì cũng có thể dễ dàng cả. Có những thứ mình chỉ cần cố gắng sẽ làm được ngay, nhưng cái từ “cố gắng” đấy có bao nhiêu thứ mà mình không biết được đâu. “Cố gắng” trong trái tim thì là một phần, nhưng đôi lúc vẫn nghịch lý như vậy, “cố gắng” cũng không tài nào được, vậy là sao chứ?
Sài Gòn – Thành phố Hồ Chí Minh sầm uất đông đúc người, không khí lại ấm áp những ngày xuân. Nhưng chẳng có gì nguôi được đi nỗi buồn trong cô. Dòng người kia đi sao nhiều thế? Vậy là anh thì lại chẳng có trong dòng người đó nữa. Đột ngột phải đi như thế này, cô có lỗi vô cùng. Trong tâm trí cô là hình ảnh anh đau khổ đến tột cùng, cô cũng như có ngàn mũi dao đâm. Vậy là, cô rời xa anh thật rồi sao?
Hoàng Duy nhìn cô, buồn bã vô cùng. Trong thâm tâm anh vẫn yêu cô rất nhiều, nhưng anh không muốn thấy cô thế này. Chỉ là anh không thể làm gì được nữa…
“Chúng ta đi thôi!”
“Vâng…” – Hoa cố ngăn dòng nước mắt đi theo Hoàng Duy và bố mẹ mình.
Bố Hoa quả là giàu, ở tại Sài Gòn cũng có được một căn nhà rất to, làm về đất đai có khác. Căn nhà mới rất khang trang, rộng đẹp. Chẳng hiểu ai bố trí mà phòng cô ở ngay đối diện phòng Hoàng Duy. Điều đó chỉ càng làm cô nhớ Mạnh Duy thêm thôi, ngày trước ở nhà Mạnh Duy phòng anh đối diện ngay cái phòng dành cho cô osin bé nhỏ là cô.
Cất dọn hành lý, cô chẳng buồn ngắm căn phòng trang trí rất đẹp của mình mà đi thẳng ra ban công. Cô chỉ muốn ở một mình nhưng lại ồn ào để quên đi tất cả. Đường dưới kia xe cộ rất ồn, nhưng sao những tiếng ồn đó chẳng át được đi nỗi nhớ thế này?
Liệu giờ này, anh có thể đang làm gì?
“Phịch!”. Đứng lên ngồi xuống giờ là cái thứ 100 rồi mà Mạnh Duy không tài nào đứng được. Anh nản vô cùng, mệt mỏi không biết chuyện gì còn sẽ xảy ra nữa. Chân anh đau đến chết thôi, từ bấy đến giờ anh đang phá hoại chân mình chứ có tập đứng nổi đâu?
Kiều Nga cũng lo lắng vô cùng, cô suy nghĩ rồi reo lên:
“Hay là thử thế này đi!”
Cô với tay lấy cái gối vừa to vừa êm trên đầu giường Mạnh Duy, trải xuống đất. Anh thắc mắc thì cô nói:
“Chân anh tiếp xúc với đất hay nói chung là vật cứng chắc mới có phản ứng như vậy. Hay là thử cứ đứng lên cái gối mềm này đi, nó êm lắm, cứ tưởng như là không đứng ấy.”
“Ừm thử coi!”
Mạnh Duy nhẹ nhàng cho một chân xuống cái gối. Á đau quá! Vẫn có cái cảm giác đau nhói ở chân. Nhưng hình như không đau dữ dội như ban nãy nữa. Anh đưa tay ra:
“Giúp anh với nào!”
Kiều Nga vội cầm tay anh giúp anh đứng dậy. Anh đặt hai chân xuống cái gối. Vẫn đau, vẫn có cảm giác không tốt gì nhưng đỡ hơn nhiều, anh có thể đứng thẳng lên rồi.
“Hay quá!” – Kiều Nga cười tươi – “Có chút hy vọng rồi, cố gắng lên là được! Em thử bỏ tay nhé?”
Mạnh Duy gật đầu, cô bỏ tay anh ra. Vậy mà anh lại mất thăng bằng, người anh ngã ngửa ra. Nhưng phản xạ đã nhanh hơn, Kiều Nga lao đến đỡ lấy anh.
Cả người cô dựa vào ngực anh, cảm giác ấm áp ngày nào lại ùa về. Cả anh cũng giật mình, vội lấy tay định đẩy cô ra.
Nhưng cô ôm chặt lấy anh, nói:
“Anh hãy thử đứng lâu thêm đi, bỏ ra thì anh lại ngồi xuống đấy!”
Nghe vậy Mạnh Duy đành đứng yên. Kiều Nga, đôi lúc cô cũng ngốc thật. Lẽ nào cô tưởng anh không biết vì sao cô ôm anh thế này sao? Anh biết, biết rất rõ. Tình yêu của cô vẫn chân thành như ngày nào, đó là tình yêu mà suốt cuộc đời này anh sẽ ghi nhớ.
Chỉ chưa đầy mấy giây, ngực áo Mạnh Duy đã ướt đẫm. Anh không nhìn xuống, nhưng anh biết cô đang khóc.
Còn giây phút nào cô được ôm anh như thế này không?
Cô nhớ ngày ở trên núi vùng Sa Pa, cô tặng cho anh món quà sinh nhật và được anh ôm vào lòng. Anh nói trong trái tim anh chỉ có cô, không có món quà của cô là những bông hoa trên núi. Anh đã yêu cô, đúng không? Giá như cô có thể làm cô bé ngày xưa, thay thế cô Ốc Sên kia thì tốt biết mấy. Thì dù thế nào, anh cũng sẽ yêu cô. Vậy mà, cô không được nhận tình yêu đó nữa. Nó đã là của người con gái khác, một người mà cô đã từng rất ghét, nhưng cũng đã khâm phục và trân trọng vô cùng.
“Kiều Nga…” – Anh khẽ gọi cô.
“Dạ? À vâng em bỏ ra đây!” – Cô lau nước mắt, rồi từ tốn dìu anh ngồi xuống rồi lấy cho anh cốc nước. – “Anh uống nước đi!”
“Cám ơn em!” – Mạnh Duy uống nước, nhưng tâm trí vẫn lo lắng vô cùng.
“Anh sao vậy?”
“Anh không biết mình có thể đi được không…”
“Anh lo gì, anh đã đứng được một chút đấy thôi. Nhất định sẽ đi được.”
“Nhưng dù có đi được, anh có thể thay đổi quyết định của bố Vân Hoa không?”
Kiều Nga im bặt. Việc này đúng mới là vấn đề. Bố Hoa là người đã sắp xếp mọi chuyện kia mà. Mạnh Duy làm sao có thể thay đổi quyết định của ông ta đây?
Cô trấn an anh:
“Dù ông ta có là ai thì cũng là người, chỉ cần thấy anh cố gắng, vượt qua tất cả thì sẽ mủi lòng mà. Ông ấy cũng rất thương Vân Hoa đấy, biết đâu nếu cô ấy trở lại bên anh thì ông ấy cũng sẽ chấp nhận anh. Anh yên tâm, em sẽ giúp anh đến cùng!”
Mạnh Duy ngẩng lên:
“Kiều Nga, em đừng quá tốt với anh như vậy, anh cảm thấy có lỗi với em…”
“Lỗi gì mà lỗi? Giúp nhau là chuyện thường mà, Mạnh Duy tự tin đâu rồi, cứ phải bi quan thế nhỉ?” – Kiều Nga cười đùa anh.
“Người tốt như em, chắc chắn sẽ gặp được người xứng đáng!”
“Ối da kẻ nào xứng với em thì chắc phải tốn lễ vật sang rước về ấy!”
“Đúng là, cần gì rước, bắt cóc là ổn mà!” – Anh cũng quên cả buồn cười đùa lại với cô.
Cô vẫn giữ trọn nụ cười trên môi, nhưng trong lòng thì như vỡ tan rồi. Sẽ chẳng có ai xứng đáng với cô, sẽ chẳng có ai khiến cô yêu được, chỉ có một người mà thôi…
Trong cuộc đời, khi đã là một con người, chắc hẳn bạn đều có riêng cho mình một ước mơ.
Ước mơ thế nào đi chăng nữa, dở hay tốt xấu thì cũng là ước mơ.
Những khát vọng của con người sẽ luôn tồn tại ở bất cứ nơi nào, bạn có tin vào điều đó không? Có thể ngày hôm nay bạn không tìm thấy ước mơ đó đâu, nhưng một ngày nào đó rất tình cờ bạn lại tìm thấy.
Cảm giác của bạn khi thực hiện ước mơ đó thế nào?
Lúc đầu cứ tưởng là dễ, nhưng khi càng đi thì sẽ biết con đường mình đi xa như thế nào. Ước mơ để có thì khó khăn lắm bạn ơi, nhưng cái khó đó lại cứ ẩn hiện mà bạn không tìm thấy được. Chỉ biết, sẽ có lúc nào đó bạn phải khóc, có thể khóc vì lý do nào đó nhưng hoá ra cũng vì ước mơ của mình. Chỉ biết, sẽ có lúc nào đó bạn vấp ngã, mà đau khổ hơn cả là bạn không biết làm thế nào để đứng dậy nữa.
Những bạn ơi, tạo hoá đã tạo ra con người khác hẳn những sinh vật khác. Con người là biết yêu thương nhau, giúp đỡ nhau, cùng nhau đi trên con đường ước mơ. Bạn ngã, bạn đau, nhưng sẽ có người khác ở bên bạn. Người đó có thể là ngay gần bạn, cũng có thể rất xa bạn. Người đó có thể bạn rất yêu, cũng có thể là bạn rất ghét. Nhưng họ đều sẽ giúp sức cho bạn, để bạn có niềm tin, để bạn tìm được lối ra và làm lại từ đầu.
Dù cho bạn có phải quay trở lại làm một đứa trẻ tập đứng, tập đi như chàng trai ấy, thì bạn cũng đừng bao giờ bỏ cuộc. Cuộc sống là toàn những nghịch lý, chẳng ai vẹn toàn một cái gì cả. Thậm chí cả cuộc đời chẳng lúc nào được may mắn! Nhưng chỉ cần bạn cố gắng, thì sẽ tìm được may mắn, dù nó là vô hình khiến bạn chẳng thấy được. Dù cố gắng mà chỉ được chút ít, hay chẳng được gì cả, nhưng hãy cứ bước đi tiếp. Bởi bước đi của bạn không phải vì bạn, mà là vì những con người xung quanh đang ở bên bạn, mà là vì giấc mơ bạn đang theo đuổi. Bạn không muốn giấc mơ đó thuộc về ai khác, hay đánh mất đi mà trong khi bạn vẫn còn thời gian đi theo, có đúng không?
Chàng trai ấy cũng vậy. Anh biết mình có thể sẽ chỉ đứng lên được thôi, hoặc thậm chí cả đời anh sẽ chỉ biết đến cái xe lăn, nhưng anh sẽ không từ bỏ. Hàng ngày anh vẫn cùng người con gái nguyện giúp đỡ anh cùng đứng lên. Cuộc đời vẫn còn thời gian để anh tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình, nó có xa đến đâu thì anh vẫn sẽ đuổi bằng được nó. Bởi vì, anh cố gắng không chỉ vì mình, mà còn vì người ông nội quá cố, người bà nội kính yêu, vì bố mẹ luôn quan tâm đến mình, vì cô gái đã hết sức để giúp đỡ anh và vì tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh.
Một năm, 4 mùa, 4 quý, 12 tháng, 52 tuần, 365 ngày, 8.760 giờ, 525.600 phút, 31.536.000 giây, mỗi khoảng thời gian là biết bao nhiêu đau đớn, cực nhọc, vất vả, chịu bao nhiêu thương tổn, cứ một lúc bác sĩ bệnh viện lại phải chạy đến căn phòng ấy cấp cứu, nhưng chẳng lúc nào sự cố gắng ấy giảm đi dù là 1 giây. Đôi chân ấy dù đau thế nào, trái tim ấy dù hết sức đến thế nào thì chân vẫn cứ bước, tim vẫn cứ đập vì ước mơ không bao giờ dập tắt.
Và điều kỳ diệu mà bác sĩ Delid nói, thì đã xảy ra chưa nhỉ?
Tiếng tivi ở đâu vang lên:
“Cuộc thi chạy giải thành phố năm tiếp theo sẽ được tổ chức, các vận động viên đăng ký sớm tại…”
Sponsored content
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|