tiếp
- Spoiler:
- - Lúc đầu tại hạ nghe nói các vị lên núi Võ Đương là để chúc thọ gia sư, nhưng sau thấy trong người lại có dấu binh khí, cảm thấy lạ kỳ, không lẽ mọi người mang bảo đao, bảo kiếm lên để làm lễ vật hay sao? Đến bây giờ mới minh bạch, cái lễ vật mang lên là thế đó.
Tây Hoa Tử vỗ vỗ vào người, kế đó cởi đạo bào ra, lớn tiếng:
- Mạc thất hiệp nhìn cho rõ, người ít tuổi, chớ có ngậm máu phun người. Chúng tôi trong người có dấu binh khí bao giờ đâu.
Mạc Thanh Cốc cười khẩy:
- Hay lắm, quả nhiên không có.
Chàng giơ hai ngón tay, rạch nhẹ vào thắt lưng hai người đứng kế bên. Chàng ra tay thật nhanh, lập tức cắt đứt dây lưng của hai người. Chỉ nghe loảng xoảng, loảng xoảng, hai thanh đoản đao rớt ra, lấp lánh sáng lòe cả mắt.
Mọi người ai cũng biến sắc. Tây Hoa Tử lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, nếu như Trương ngũ hiệp không chịu nói chỗ ở của Tạ Tốn ra, nếu có động đao động kiếm thì cũng có sao đâu.
Trương Tùng Khê đang định kêu lên Chao ôi ra hiệu để ra tay trước, bỗng nghe từ ngoài truyền vào một tiếng A Di Đà Phật. Phật hiệu đó truyền vào tai mọi người ai nấy đều nghe, vừa lớn vừa rõ, tuy là từ xa truyền đến nhưng người nghe tưởng như ngay ở bên cạnh.
Trương Tam Phong cười nói:
- Thì ra là Không Văn thiền sư của phái Thiếu Lâm đã đến, mau ra nghênh tiếp.
Thanh âm từ ngoài cổng lại tiếp lời:
- Trụ trì chùa Thiếu Lâm Không Văn, cùng với sư đệ Không Trí, Không Tính và các môn hạ đệ tử, cung chúc Trương chân nhân thiên thu trường lạc.
Không Văn, Không Trí, Không Tính ba người là nhân vật trong tứ đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, trừ Không Kiến đại sư đã qua đời, cả ba thần tăng cùng đến. Trương Tùng Khê kinh hãi, hai tiếng Chao ôi không thể nào nói ra được, biết rằng các cao thủ phái Thiếu Lâm đã đến núi Võ Đương, dù mình có dùng Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ chế ngự được các phái Côn Lôn, Không Động các người thì cũng vô ích.
Chưởng môn phái Côn Lôn Hà Thái Xung nói:
- Đã ngưỡng mộ thanh danh Thiếu Lâm thần tăng từ lâu, hôm nay may mắn được gặp, chuyến hành trình này cũng không uổng.
Từ bên ngoài một giọng trầm trầm vọng vào:
- Vị đó có phải là chưởng môn phái Côn Lôn Hà tiên sinh đấy chăng? May thay được gặp, may thay. Trương chân nhân, bọn lão nạp đến bái thọ trễ, thật là bất kính.
Trương Tam Phong nói:
- Hôm nay khách khứa đến đông đảo trên núi Võ Đương, lão đạo chỉ bất quá sống được đến một trăm, lại còn làm phiền cả đến gót ngọc ba vị thần tăng.
Bốn người cách nhau mấy lần cửa, đều vận nội lực đối đáp với nhau, chẳng khác gì đối diện đàm thoại. Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư sư thái của phái Nga Mi, Quan Năng, Tôn Duy Hiệp, Đường Văn Lượng, Thường Kính Chi công lực không bằng, không dám mở miệng xen vào. Các môn phái bang hội còn lại ai ai cũng kinh hãi, tự biết còn kém xa.
Trương Tam Phong dẫn các đệ tử ra nghênh đón, thấy ba thần tăng dẫn theo chín nhà sư, đi chậm rãi đến trước Tử Tiêu Cung. Không Văn đại sư lông mày trắng xóa, rủ xuống, che cả mí mắt, trông chẳng khác gì La Hán mày dài, Không Tính đại sư thân thể cao to, tướng mạo uy võ, còn Không Trí đại sư nét mặt khổ tướng, góc miệng trễ xuống. Tống Viễn Kiều lấy làm lạ, chàng khá tinh thông thuật xem người, nghĩ thầm: Thường nhân dung mạo như Không Trí đại sư, nếu không đoản mệnh, ắt cũng gặp nạn sớm, sao ông ta hưởng thọ cao, lại còn là một tông sư võ học mọi người đều kính ngưỡng? Xem ra cái tướng học của ta vẫn còn có chỗ chưa biết đến.
Trương Tam Phong và ba người Không Văn tuy đều là võ học đại tông sư nhưng chưa từng gặp mặt. Nói về tuổi tác, Trương Tam Phong hơn ba nhà sư ba bốn chục tuổi. Ông xuất thân từ chùa Thiếu Lâm, nếu tính theo vai vế thầy của ông là Giác Viễn đại sư, thì ông cao hơn họ hai đời. Tuy nhiên vì ông chưa từng thụ giới đi tu ở chùa Thiếu Lâm, lại cũng không chính thức theo học võ nghệ của một nhà sư chùa Thiếu Lâm nào, nên dùng lễ ngang hàng để chào hỏi. Bọn Tống Viễn Kiều thành ra lại dưới họ một bậc.
Trương Tam Phong nghênh đón các nhà sư vào đại sảnh, Hà Thái Xung, Tĩnh Huyền sư thái, Quan Năng tiến lên chào, ai nấy đều nói vài câu khách sáo ngưỡng mộ lẫn nhau. Thế nhưng Không Văn đại sư thật là khiêm tốn, dù hàng hậu bối của các môn phái cũng chắp tay niệm Phật hành lễ, thăm đôi lời nên mất một hồi lâu mới cùng tất cả mọi người chào hỏi xong.
Ba vị cao tăng ngồi uống một tuần trà xong, Không Văn nói:
- Trương chân nhân, bần tăng nếu cứ theo niên kỷ, vai vế thì là hậu bối của chân nhân. Hôm nay ngoài việc chúc thọ, đáng lẽ không nên nói thêm chuyện gì. Ngặt vì bần tăng cũng còn là chưởng môn của phái Thiếu Lâm, nên có vài lời trần tình với bề trên, mong Trương chân nhân đừng phiền trách.
Trương Tam Phong là người hào sảng, chuyện gì cũng minh bạch không úp mở, liền nói:
- Ba vị cao tăng, có phải vì chuyện đệ tử thứ năm của tôi là Trương Thúy Sơn mà quí vị đến chăng?
Trương Thúy Sơn nghe sư phụ nói đến tên mình, vội vàng đứng đậy. Không Văn nói:
- Đúng thế. Chúng tôi có hai việc muốn thỉnh giáo Trương ngũ hiệp. Việc thứ nhất, Trương ngũ hiệp giết toàn gia đệ tử phái Thiếu Lâm Long Môn tiêu cục bảy mươi mốt người, lại thêm sáu tăng nhân chùa Thiếu Lâm, tổng cộng bảy mươi bảy tính mạng, bây giờ kết thúc ra sao? Việc thứ hai, tệ sư huynh Không Kiến đại sư, cả đời từ bi đức độ, không tranh cạnh với ai, nhưng bị Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn sát hại, nghe nói Trương ngũ hiệp biết được nơi ở của gã họ Tạ, xin Trương ngũ hiệp ban cho một lời.
Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói:
- Không Văn đại sư, Long Môn tiêu cục và Thiếu Lâm tăng nhân bảy mươi bảy người, hoàn toàn không phải do vãn bối giết hại. Trương Thúy Sơn này một đời được ân sư đạy dỗ, tuy có ngu dốt tầm thường, nhưng không nói dối. Việc giết bảy mươi bảy người đó là ai, vãn bối quả có biết được, nhưng không muốn nói ra. Đó là việc thứ nhất.
Về việc thứ hai, Không Kiến đại sư viên tịch tây qui, thiên hạ ai mà không thống hận. Chỉ có điều Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn với vãn bối, cùng nhau tám lạy kết nghĩa anh em. Tạ Tốn nay đang ở đâu, quả không dám dấu, vãn bối cũng biết nữa. Thế nhưng người học võ chúng ta, trọng nhất là chữ Nghĩa. Trương Thúy Sơn đầu có thể đứt, máu có thể rơi, nhưng nơi ở của nghĩa huynh, vãn bối quyết không thể thổ lộ. Việc này không liên quan gì đến ân sư, cũng không liên hệ gì đến các đồng môn khác, chỉ một mình Trương Thúy Sơn đảm đương mà thôi. Các vị nếu như lấy cái chết để ép nhau, muốn giết cứ giết, xin mời hạ thủ. Họ Trương này bình sinh chưa làm điều gì đáng xấu hổ, cũng chưa từng giết oan một người lương thiện nào, hôm nay các vị muốn ép mỗ làm điều bất nghĩa, chỉ còn một cái chết mà thôi.
Chàng nói mấy câu đó đường đường chính chính, đầy vẻ khí khái. Không Văn niệm một câu: A Di Đà Phật nghĩ thầm: Nghe y nói xem chừng không phải giả dối, biết xử sự làm sao đây?.
Ngay khi đó, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng trẻ con:
- Cha ơi!
Trương Thúy Sơn giật mình, tiếng đó chính là của Vô Kỵ, chàng nửa mừng nửa lo, vội kêu lên:
- Vô Kỵ, con về rồi đấy ư?
Chàng liền vọt ra. Vu Sơn bang và Thần Quyền môn mỗi bên có một người đang đứng canh cửa, lại tưởng Trương Thúy Sơn toan đào tẩu, cùng giơ tay ngăn lại, kêu lên:
- Chạy đi đâu?
Trương Thúy Sơn đang gấp, vai huých một cái, hai người văng ra xa ngoài một trượng. Chàng chạy ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy trống không, nào có một ai, lớn tiếng gọi:
- Vô Kỵ, Vô Kỵ.
Nhưng không nghe tiếng trả lời.
Trong sảnh hơn một chục người đuổi theo, thấy chàng chưa chạy trốn, không ai dám tiến lên bắt chỉ đứng một chỗ giám thị. Trương Thúy Sơn kêu lên:
- Vô Kỵ, Vô Kỵ.
Vẫn không có tiếng trả lời. Ân Tố Tố lúc này đã đỡ nhiều, ở hậu đường nghe thấy trượng phu kêu Vô Kỵ, vội vàng chạy ra, run run hỏi:
- Vô Kỵ về rồi ư?
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta vừa nghe thấy tiếng của nó, chạy ra kiếm thì không thấy đâu cả.
Ân Tố Tố thật là thất vọng, nói nhỏ:
- Chắc tại chàng nghĩ đến con nhiều quá, nghe lầm đấy thôi.
Trương Thúy Sơn thừ người, lắc đầu:
- Rõ ràng ta nghe tiếng nó mà.
Chàng sợ vợ mình đi ra, gặp các tân khách sẽ gây thêm rắc rối, vội nói:
- Em đi vào đi.
Chàng vào trong đại sảnh, quay sang Không Văn hành lễ nói:
- Vãn bối nhớ nhung khuyển tử, nên đã thất lễ, xin đại sư lượng thứ cho.
Không Trí nói:
- Thiện tai, thiện tai. Trương ngũ hiệp tưởng nhớ ái tử, chẳng khác gì điên dại, không lẽ bao nhiêu người bị Tạ Tốn giết, không có cha mẹ vợ con hay sao?
Ông ta thân hình gầy gò bé nhỏ, nhưng tiếng nói vang như hồng chung, chấn động đại sảnh khiến mọi người ù cả tai. Trương Thúy Sơn trong lòng bấn loạn, không biết trả lời ra sao.
Không Văn phương trượng quay sang Trương Tam Phong nói:
- Trương chân nhân, việc hôm nay phải giải quyết như thế nào, xin Trương chân nhân dạy bảo.
Trương Tam Phong nói:
- Đứa tiểu đồ của tôi tuy không có tài cán gì, song không dám coi thường sư phụ, cũng chẳng dám nói láo với ba vị cao tăng của Thiếu Lâm. Long Môn tiêu cục và đệ tử quí phái không phải do y đả thương. Còn chỗ ở của Tạ Tốn thì y không chịu nói.
Không Trí cười khẩy:
- Thế nhưng có người chính mắt thấy Trương ngũ hiệp hại môn hạ đệ tử của chúng tôi, không lẽ đệ tử Võ Đương không nói láo, môn nhân Thiếu Lâm lại nói láo hay sao?
Ông ta giơ tay trái vẫy một cái, từ đằng sau bước ra ba tăng nhân trung niên. Ba người đó đều chột một mắt phải, chính là Viên Tâm, Viên Âm, Viên Nghiệp, ba tăng nhân bị Ân Tố Tố dùng ngân châm ném mù mắt ở bên hồ Tây phủ Lâm An.
Ba người đó đi theo Không Văn đại sư lên núi Võ Đương, Trương Thúy Sơn đã thấy từ trước, biết là họ sẽ đối chất vụ án bên cạnh Tây Hồ, quả nhiên Không Trí đại sư nói chưa dứt câu, đã gọi họ ra. Trương Thúy Sơn trong lòng thật là khó xử, kẻ hành hung giết người ở cạnh hồ tuy không phải là chàng, nhưng thủ phạm chân thực lại là người cùng chàng đầu gối tay ấp. Hai vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, làm sao không che chở cho nhau? Thế nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, bênh vực thế nào?
Trong số ba tăng nhân chữ Viên kia, Viên Nghiệp tính tình nóng nảy nhất. Cứ như tính khí y, một khi gặp Trương Thúy Sơn là lập tức ra tay động thủ thí mạng ngay, nhưng có sư bá, sư thúc ở trước mặt nên y phải dằn cơn giận, lúc này sư phụ gọi y ra, liền lớn tiếng nói:
- Trương Thúy Sơn, ngươi ở bên Tây Hồ tại Lâm An, dùng độc châm bắn vào mồm Tuệ Phong giết y, chính mắt ta trông thấy, không lẽ còn nói oan cho mi sao? Con mắt bên phải của ba chúng ta bị ngươi dùng độc châm bắn mù, không lẽ ngươi còn chối quanh hay sao?
Trương Thúy Sơn lúc này chỉ cốt cãi được câu nào hay câu nấy, liền nói:
- Môn hạ Võ Đương chúng tôi, tuy học nhiều loại ám khí, nhưng đều là cương tiêu, tụ tiễn những loại ám khí lớn. Tong bảy anh em đồng môn, trên giang hồ đi lại đã lâu, đã có ai thấy đệ tử Võ Đương sử dụng ngân châm, kim châm chưa? Còn trên kim có bôi thuốc độc, thì không cần phải nói tới làm gì.
Võ Đương thất hiệp trước nay ra tay quang minh chính đại, trong võ lâm ai ai cũng biết, nếu nói Trương Thúy Sơn dùng độc châm đả thương người, những người trong võ lâm lên núi hôm nay khó mà tin được. Viên Nghiệp giận dữ nói:
- Việc đã như thế, ngươi còn già hàm lẻo mép ư? Hôm đó ngươi dùng châm giết Tuệ Phong, ta và Viên Âm sư huynh rõ ràng nhìn thấy. Nếu không phải là ngươi, thì còn là ai nữa?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Quí phái có người bị hại, lại đến hỏi phái Võ Đương cho biết ai đã đả thương, thiên hạ làm gì có cái chuyện lạ thế?
Chàng mồm miệng lanh lợi, giỏi ăn nói. Viên Nghiệp trong cơn cuồng nộ, càng nói càng lộn xộn không đâu vào đâu, khiến cho phái Thiếu Lâm từ một chuyện hoàn toàn có lý, biến thành cãi chầy cãi cối. Trương Tùng Khê tiếp lời:
- Viên Nghiệp sư huynh, việc mấy tăng nhân Thiếu Lâm bị thương vì tay ai, nhất thời không thể nào biện bạch rõ ràng được. Có điều tệ sư huynh Du Đại Nham thì rõ ràng bị phái Thiếu Lâm dùng Kim Cương Chỉ Lực đả thương. Quí vị đến thật đúng lúc, chúng tôi đang muốn hỏi, ai là người dùng Kim Cương Chỉ Lực đánh Du tam ca?
Viên Nghiệp ấp úng:
- Không phải bần tăng.
Trương Tùng Khê cười nhạt:
- Tại hạ cũng biết không phải là đại sư, vì đại sư chưa chắc đã luyện đến mức công phu đó.
Chàng ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Nếu như tam sư ca chúng tôi đang khỏe mạnh, cùng cao thủ bên quí phái động thủ, bị Kim Cương Chỉ Lực đả thương, thì cũng chỉ trách anh ấy học nghệ chưa tinh, vì đã động thủ ra chiêu, ắt có chết sống, có gì đáng nói đâu? Không lẽ trước khi giao đấu lại còn phải làm giấy bảo đảm, bảo chứng không đụng tới một cái lông hay sao? Thế nhưng khi đó tam ca chúng tôi đang cơn bệnh nặng, thân thể không cử động được, vị đệ tử Thiếu Lâm đó dùng Kim Cương Chỉ Lực, bẻ tay chân, cốt tra hỏi thanh đao Đồ Long ở đâu.
Nói tới đây chàng cao giọng:
- Thiết nghĩ phái Thiếu Lâm võ công đã đứng đầu thiên hạ, ai ai cũng biết là võ lâm chí tôn rồi, sao lại còn không thể không đoạt cho bằng được thanh đao Đồ Long? Huống chi thanh đao đó Du tam ca chúng tôi chỉ thấy có một lần, vậy mà đệ tử quí phái hạ thủ để tra hỏi, thủ đoạn đó xem ra quá ư tàn khốc. Du Đại Nham trên giang hồ cũng đã có chút danh nhỏ, trong đời hành hiệp trượng nghĩa, làm không ít điều hay cho võ lâm, nay bị phái Thiếu Lâm hại thành suốt đời tàn phế, mười năm nay chỉ nằm trên giường không dậy được. Chúng tôi đang muốn hỏi xem ba vị thần tăng giải quyết thế nào.
Về vụ Du Đại Nham bị thương và vụ Long Môn tiêu cục bị thảm sát, hai phái Võ Đương Thiếu Lâm mười năm qua đã phí không biết bao nhiều lời qua tiếng lại, chỉ vì Trương Thúy Sơn thất tung, cho nên trước sau vẫn chưa giải quyết được. Trương Tùng Khê thấy Không Trí, Viên Nghiệp khí thế bừng bừng liền đưa vụ công án đó ra. Không Văn đại sư nói:
- Việc này lão nạp đã từng nói rồi, lão nạp đã tra hỏi đệ tử bản phái kỹ càng, không có ai gia hại Du tam hiệp cả.
Trương Tùng Khê thò tay vào trong bọc, lấy ra một đĩnh vàng, trên đó dấu tay còn rõ ràng hằn vết, lớn tiếng nói:
- Xin tất cả anh hùng thiên hạ cùng xem, người hại Du tam ca của chúng tôi, là đệ tử Thiếu Lâm đã in dấu trên đĩnh vàng này. Trừ Kim Cương Chỉ Lực của phái Thiếu Lâm ra, có còn nhà nào phái nào để dấu tay được trên khối vàng như thế này?
Viên Âm, Viên Nghiệp kết tội Trương Thúy Sơn bất quá chỉ dùng lời nói, Trương Tùng Khê lại có vật làm chứng tích đem ra, so với nói không, hiển nhiên thêm xác quyết. Không Văn nói:
- Thiện tai, thiện tai. Người luyện thành Kim Cương Chỉ Lực trong bản phái, trừ ba sư huynh đệ chúng tôi, chỉ có ba vị tiền bối trưởng lão. Ba vị tiền bối đó đã ba bốn chục năm không ra khỏi cổng chùa Thiếu Lâm, làm sao đả thương Du tam hiệp cho được?
Mạc Thanh Cốc đột nhiên xen vào:
- Đại sư không tin lời của ngũ sư ca chúng tôi, nói là nhất diện chi từ, vậy lời đại sư vừa nói, há chẳng phải cũng chỉ một bên nói ra hay sao?
Không Văn đại sư công phu hàm dưỡng rất cao, tuy nghe chàng nói móc họng, nhưng không nổi nóng, chỉ nói:
- Mạc thất hiệp nếu như không tin lời lão nạp, thì không còn cách nào hơn.
Mạc Thanh Cốc nói:
- Vãn bối nào đám không tin lời của đại sư đâu? Có điều việc đời biến huyễn, thị phi chân ngụy, nhiều khi không ai ngờ nổi. Các vị chỉ nói là mấy vị cao tăng của chùa Thiếu Lâm bị tệ ngũ sư ca đả thương, chúng tôi lại nói rằng tệ tam sư huynh bị hại vì chỉ lực của cao thủ quí phái, xem ra trong đó có điều bí mật. Theo ý của vãn bối, việc này nên từ từ tính sau, để khỏi tổn thương hòa khí hai phái. Nếu như giải quyết một cách lỗ mãng, mai này chân tướng lộ ra, không khỏi hối hận không kịp.
Không Văn gật đầu:
- Mạc thất hiệp nói phải lắm.
Không Trí cao giọng nói:
- Chẳng lẽ mối huyết hải oan cừu của Không Kiến sư huynh chúng tôi không nói đến nữa hay sao? Trương ngũ hiệp, chuyện Long Môn tiêu cục chúng tôi tạm không hỏi đến, nhưng chỗ ở của ác tặc Tạ Tốn, hôm nay nếu không nói thì bọn ta sẽ ép cho ngũ hiệp phải nói.
Du Liên Châu từ trước vẫn ngồi yên, lúc này xem ra cục diện có bề không ổn, lớn tiếng hỏi:
- Nếu như thanh đao Đồ Long không còn trong tay Tạ Tốn, liệu đại sư có còn nóng lòng tìm chỗ ở của y nữa không?
Chàng tuy không nói nhiều nhưng hai câu đó thật lợi hại, nói thẳng Không Trí dòm ngó bảo vật, lòng vẫn còn tham. Không Trí giận quá, vỗ lên bàn một cái, chưởng đó quả thực uy lực kinh người, chỉ nghe lách cách, bốn chiếc chân gãy lìa, mặt bàn vỡ tung, nát vụn. Ông ta lớn tiếng nói:
- Vẫn nghe rằng võ công của Trương chân nhân xuất phát từ chùa Thiếu Lâm, người ta thường nói công phu của Trương chân nhân màu xanh từ màu lam mà ra[9], chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu, nhưng không biết chuyện đó nói có quá sự thực không. Hôm nay trước mặt anh hùng thiên hạ, mạo muội xin Trương chân nhân tứ giáo một phen.
Ông ta nói câu đó xong, quần hào trong đại sảnh ai nấy đều xôn xao. Trương Tam Phong thành danh đã bảy mươi năm, những người từng động thủ với ông đều chết cả rồi, trên đời không còn một ai. Võ công của ông đến mức độ nào, tron võ lâm chỉ lưu truyền những truyện thần kỳ thôi, ngoài bảy người đệ tử đích truyền ra, không ai thấy tận mắt. Thế nhưng anh em Tống Viễn Kiều danh chấn thiên hạ, học trò đã như thế, bản lãnh của thầy không nói cũng biết thế nào. Người ngoài hai phái Thiếu Lâm, Võ Đương thấy Không Trí công khai khiêu chiến với Trương Tam Phong, ai nấy đều phấn chấn, nghĩ thầm hôm nay được coi những vị cao thủ đệ nhất trên đời hiển thị võ công, quả không uổng một chuyến đi.
Tất cả mọi người đều chú mục vào Trương Tam Phong, đợi xem ông có nhận lời hay không, chỉ thấy ông mỉm cười không trả lời. Không Trí nói tiếp:
- Trương chân nhân võ công cái thế, thiên hạ vô địch, Thiếu Lâm tam tăng biết rằng không phải đối thủ của chân nhân đâu. Thế nhưng việc đến nước này, mọi việc dây dưa giữa hai phái, nếu không bằng võ công phân cường nhược, chẳng còn cách nào giải quyết. Sư huynh đệ ba người chúng tôi không tự lượng sức mình, muốn liên thủ xin Trương chân nhân tứ giáo. Trương chân nhân cao hơn chúng tôi hai bậc, nếu như lấy một đấu một, e rằng quá bất kính với bậc tiền bối như Trương chân nhân.
Mọi người nghĩ thầm: Ông nói nghe hay lắm, nhưng chẳng qua chỉ là lấy ba đánh một. Trương Tam Phong võ công tuy cao, nhưng một cụ già trăm tuổi, tinh lực đã suy, chưa chắc đã đánh lại được Thiếu Lâm tam đại thần tăng liên thủ, hợp lực.
Du Liên Châu nói:
- Hôm nay là ngày tiệc thọ bách tuế của gia sư, không lẽ lại cùng khách động thủ quá chiêu
Mọi người nghe đến đây, nghĩ thầm: Quả nhiên phái Võ Đương không dám ứng chiến. Nào ngờ Du Liên Châu nói tiếp:
- Huống chi chính Không Trí đại sư đã có nói, gia sư và ba vị thần tăng vai vế không hợp, nếu như động thủ, không khỏi mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ. Thế nhưng cao thủ Thiếu Lâm đã đòi ra đấu, Võ Đương thất đệ tử xin được lãnh giáo võ học tinh diệu của mười hai cao tăng chùa Thiếu Lâm.
Mọi người nghe nói như thế, đều ầm ỹ vang lên, nghị luận xôn xao. Không Văn, Không Trí, Không Tính mỗi người mang theo ba đệ tử lên núi, tổng cộng mười hai nhà sư Thiếu Lâm. Mọi người đều biết Du Đại Nham toàn thân tàn phế, Võ Đương thất hiệp chỉ còn lục hiệp, lấy sáu người chống với mười hai người, thành ra thế một chọi hai. Du Liên Châu sắp trận như thế, có thể nói là coi phái Võ Đương cao hơn phái Thiếu Lâm.
Lời đề nghị của Du Liên Châu xem ra có phần mạo hiểm, tưởng như bị ép nên bất đắc dĩ phải tính như thế. Chàng biết rằng tam đại thần tăng của chùa Thiếu Lâm công lực rất cao, tuổi tác cũng lớn hơn anh em bên mình, tu tập lâu hơn, nếu như một đánh một, đại sư ca Tống Viễn Kiều có thể ngang tay với một trong ba người, chính mình thì bị thương mới khỏi, chưa chắc đã đấu lại được một vị thần tăng. Còn một vị nữa, dù là Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình hay Mạc Thanh Cốc đều chắc chắn thua. Chàng kêu ra đấu tuy là sáu anh em đấu với mười hai tăng nhân Thiếu Lâm, thực ra chín trong số mười hai người không có gì đáng lo, nói ra tưởng phái Võ Đương lấy nhiều chống ít, thực ra là sáu đệ tử hợp lực chống với Thiếu Lâm tam thần tăng.
Không Trí lẽ nào không biết cái dụng ý đó, hừm một tiếng, nói:
- Nếu như Trương chân nhân không chịu tứ giáo, vậy thì ba người sư huynh đệ chúng tôi xin thỉnh giáo ba người trong Võ Đương lục hiệp, ba trận phân thắng bại, trong ba trận bên nào thắng hai bên đó hơn.
Trương Tùng Khê nói:
- Không Trí đại sư muốn đơn đả độc đấu, chuyện đó cũng được. Chỉ có điều bảy sư huynh đệ chúng tôi, trừ tam ca Du Đại Nham bị độc thủ của đệ tử Thiếu Lâm không thể nào dậy được, còn lại sáu người chẳng ai chịu nhường ai. Vậy thì mình sáu trận phân thắng bại, sáu đệ tử phái Võ Đương phân biệt nghênh chiến sáu vị cao tăng của chùa Thiếu Lâm, trong sáu trận bên nào thắng bốn thì được.
Mạc Thanh Cốc tiếp lời:
- Nếu theo như thế, phái Võ Đương thua thì Trương ngũ sư ca sẽ nói cho phương trượng chùa Thiếu Lâm biết chỗ ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn. Còn nếu phái Thiếu Lâm nhường nhịn, xin mời ba vị cao tăng dẫn tất cả những bằng hữu mang danh bái thọ, thực sự là đến gây chuyện, tất cả cùng xuống núi.
Trương Tùng Khê đưa ra cách sáu người đánh từng đôi như thế, có thể nói là chắc ăn.
Chàng tính trước đại sư ca, nhị sư ca võ công có thể ngang ngửa với ba đại thần tăng, những nhà sư còn lại ắt sẽ thua cả ba trận. Không Trí lắc đầu:
- Không ổn, không ổn.
Thế nhưng không ổn ở chỗ nào nhà sư không nói ra được. Trương Tùng Khê nói:
- Ba vị đòi đấu với gia sư, muốn ba đối một. Đến khi chúng tôi xin sáu người đấu với mười hai cao tăng của Thiếu Lâm, Không Trí đại sư lại muốn một đánh một. Chúng tôi bằng lòng đơn đả độc đấu, đại sư lại bảo là không ổn. Nếu như thế, để một mình vãn bối đấu với ba vị thần tăng của chùa Thiếu Lâm, vậy có ổn không? Ba vị đánh chết vãn bối, thế là phái Thiếu Lâm thắng, có phải vui vẻ cả làng không?
Không Trí nghe vậy mặt biến sắc, Không Văn miệng niệm Phật hiệu "A Di Đà Phật". Không Tính từ khi lên núi đến giờ chưa nói câu nào, bây giờ bỗng mở miệng:
- Hai vị sư ca, vị Trương tiểu hiệp muốn một mình đấu với tam tăng, vậy mình tiến lên đi.
Ông ta võ công tuy cao, nhưng xuất gia từ nhỏ, không thông hiểu việc đời, nghe không hiểu ý Trương Tùng Khê mỉa mai trong đó. Không Văn nói:
- Sư đệ không nên nhiều lời.
Ông quay đầu sang nói với Tống Viễn Kiều:
- Vậy thì sáu tăng nhân bên chúng tôi xin lãnh giáo cao chiêu của Võ Đương lục hiệp, một trận định hơn thua.
Tống Viễn Kiều nói:
- Không phải Võ Đương lục hiệp, mà là Võ Đương thất hiệp.
Không Trí giật mình kinh hãi, hỏi lại:
- Tôn sư Trương chân nhân cũng hạ trường ư?
Tống Viễn Kiều đáp:
- Lời đó của đại sư sai rồi. Những người cùng gia sư động thủ quá chiêu, nay đều qui tiên cả rồi. Gia sư lẽ nào lại còn ra tay? Du tam đệ của tôi tuy bị trọng thương, không thể cử động, y cũng chưa có học trò, thế nhưng sư huynh đệ chúng tôi trước nay là một, hôm nay là ngày tử sinh vinh nhục, y đời nào chịu xõng tay không lý đến? Để tôi nói y lâm thời tìm một người nào, dạy cho vài chiêu, coi như thay thế y ra đấu. Võ Đương thất đệ tử đấu với các vị cao tăng Thiếu Lâm, quí vị bảy người ra đấu cũng được, mười hai người ra đấu cũng được, không có gì khác biệt.
Không Văn trầm ngâm, nghĩ thầm: Phái Võ Đương trừ Trương Tam Phong và bảy đệ tử ra, không nghe nói có cao thủ nào khác. Y tạm thời tìm một người, làm sao giỏi được? Còn nếu mời một cao thủ của phái khác đến giúp, thế đâu có còn là phái Võ Đương hội chiến với phái Thiếu Lâm? Xem ra y chỉ muốn bảo tồn cái tiếng Võ Đương thất hiệp nên nói thế đấy thôi.
Ông gật đầu:
- Được rồi, bảy tăng nhân Thiếu Lâm sẽ hội chiến với Võ Đương thất hiệp.
Du Liên Châu, Trương Tùng Khê lúc này hiểu ngay ý định của Tống Viễn Kiều.
Nguyên lai Trương Tam Phong có một pho võ công rất đắc ý tên là Chân Võ Thất Tiệt Trận. Trên núi Võ Đương thờ Chân Võ đại đế[10], một hôm Trương Tam Phong nhìn thấy hai pho tượng con rắn và con rùa ở trước thần tượng Chân Võ, nghĩ đến nơi Trường Giang và sông Hán Thủy gặp nhau có Xà Sơn, Qui Sơn, trường xà thì linh động, ô qui thì vững chắc. Chân Võ đại đế hai bên tả hữu một qui một xà, chính là kiêm thu cả hai tính chất của hai con vật chí trọng chí linh. Ông lập tức đang đêm đi xuống Hán Dương, đứng ngắm hai núi Qui Xà, từ cái thế uyển chuyển của Xà Sơn cộng với hình thù trang nghiêm ổn định của Qui Sơn, sáng tạo ra một pho võ công tinh diệu vô song.
Chỉ có điều thế núi của hại ngọn Qui Xà quá hùng vĩ, các sơn mạch hết sức rộng lớn, bao la, võ công nghĩ ra sức một người không thể nào thi triển cho hết được. Trương Tam Phong đứng bên bờ sông Dương Tử, ba ngày đêm liền không ăn không uống, tiềm tâm suy nghĩ, cũng không sao thông được cái nan đề này. Đến ngày thứ tư khi trời vừa sáng, mặt trời từ phương đông nhô lên, chiếu trên mặt sông thành muôn vạn con rắn vàng, lấp lánh rung động. Ông lập tức vỡ lẽ ra, ngửa mặt lên cười ha hả, bèn quay về núi Võ Đương, gọi bảy người họ trò lại, truyền cho mỗi người một pho võ công.
Bảy pho võ công đó dùng riêng rẽ, cũng đã tinh vi áo diệu, thế nhưng hai người hợp lực thì sư huynh đệ có thể bổ túc cho nhau, công thủ đều được, uy lực tăng gia rất nhiều. Nếu ba người cùng sử dụng, so với hai người uy lực gia tăng gấp bội. Bốn người tương đương với tám cao thủ, năm người thì bằng mười sáu cao thủ, sáu người thì bằng ba mươi hai cao thủ. Nếu cả bảy người cùng ra tay, thì ngang với sáu mươi tư cao thủ hạng nhất đương thế cùng ra tay. Hiện thời, nếu tính các cao thủ hạng nhất nhiều lắm chỉ khoảng hai, ba chục người, làm gì có cái cơ duyên để tụ hội bấy nhiêu người tại một chỗ? Nếu có tụ hội được, trong các cao thủ có chính có tà, làm sao đồng tâm hiệp lực?
Pho võ công đó của Trương Tam Phong chính vì nhờ hai tướng Qui Xà của Chân Võ đại đế mà sáng tạo ra, nên đặt tên là Chân Võ Thất Tiệt Trận. Khi ông cố gắng suy nghĩ chính là để giải quyết cái khó khăn làm sao giữ bên đông mà không bị hở bên phía tây, lại bảo vệ được phía nam phía bắc, không để cho địch nhân thừa cơ tấn công. Về sau khi nghĩ ra việc cho cả bảy đệ tử cùng thi triển, lúc ấy mới phá được cái nan đề. Có điều Chân Võ Thất Tiệt Trận không thể một người thi triển, không khỏi thiếu sót. Thế nhưng nếu một người có thể sử được tất cả pho võ công này, chẳng hóa ra một người có thể địch lại sáu mươi tư đệ nhất cao thủ, không khỏi hoang tưởng cuồng vọng ư? Ông nghĩ thế không dằn được phải bật cười.
Từ khi Võ Đương thất hiệp thành danh đến nay, đi đâu cũng chiếm ưu thế, dù kẻ địch có lợi hại bậc nào, tối đa chỉ cần hai ba người liên thủ là đã có thể thắng được địch, thành thử pho Chân Võ Thất Tiệt Trận chưa dùng tới bao giờ. Lúc này Tống Viễn Kiều thấy đại địch trước mắt, ba vị đại thần tăng của phái Thiếu Lâm công lực thế nào không biết được, nghĩ mình có thể ngang tay với họ, nhưng cũng chỉ là tự mình cho rằng như thế, có khi đụng trận rồi lại thua không chừng, nên chàng nghĩ tới việc đem ra thử pho Chân Võ Thất Tiệt Trận, võ công chí bảo trấn sơn của phái Võ Đương.
Khi nghe Không Văn bằng lòng lấy bảy tăng nhân của phái Thiếu Lâm hội đấu với Võ Đương thất hiệp, Tống Viễn Kiều liền đáp:
- - Xin quí vị ngồi đợi một lát, để tại hạ vào nói tam sư đệ tạm thời tìm truyền nhân, để cho đủ số Võ Đương thất hiệp.
Chàng đưa mắt cho các sư đệ, cả sáu người quay sang Trương Tam Phong khom lưng chào cáo thoái, đi vào nội đường. Mạc Thanh Cốc mở miệng trước tiên:
- Đại sư ca, chúng ta hôm nay sử dụng Chân Võ Thất Tiệt Trận, để cho các nhà sư chùa Thiếu Lâm biết được bản lãnh của Võ Đương đệ tử. Có điều ai sẽ là người thay thế tam sư ca đây?