- Spoiler:
- Tiếp đó là tiếng thở dài. Anh chàng có vẻ đau khổ. Lòng Vân chợt thấy mềm hẳn xuống. Vân có thể tưởng tượng ra khuôn mặt có đôi mày sậm đang ủ rũ. Định gọi lớn kêu Duy vào nhưng Vân lại nghe tiếng bước chân xa dần. Duy đã đi rồi. Nhắm mắt lại, Vân nghe lòng hơi thất vọng. Bác Jenny dừng chân trước giường Vân, bàn tay mát lạnh của bác âu yếm đặt nhẹ trên trán nóng hổi của Vân:
- Uống thuốc nhé con, Vân..?
Vân mở to mắt, những giọt nước mắt được giữ lại từ nãy giờ đang rơi ra. Bác Jenny lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy hở Vân...?
- Con...con...! Tôi định nói bác bảo Duy vào, nhưng không hiểu sao Vân lại nói lảng đi.
- Con hơi nhức đầu...!!
Nằm trên giường gần bốn hôm. Thật ra thì Vân đã hết bệnh trước đây hai ngày, nhưng vì vết thương lòng chưa lành, nên Vân không dám ra khỏi phòng, không dám nhìn Duy, Vân không rõ khi trông thấy anh chàng Vân sẽ xử sự ra sao. Vân cũng không rõ mình nghĩ gì. Duy là một gã lang bạt, lang bạt trăm phần trăm chứ không nói đùa đâu. Hắn có cái vẻ ngoài lạnh lùng, không có cái mặt tình tứ và đẹp trai của Tuấn Anh, không có được một sự nhạy cảm, tốt bụng và vui vẻ như Khoa. Nhưng Vân không hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến hắn mãi.
Vân cũng không thể che giấu tình cảm của mình đối với Duy. Gần bốn hôm đó, chắc Duy và Đào quấn quít nhau dữ lắm. Vân biết, Duy không bao giờ chịu cô đơn, nhất định phải sử dụng thời gian trống vắng của hắn vào những việc khuây khỏa đó. Nhưng...nhưng những chuyện đó có ăn nhằm gì tới Vân đâu, sao Vân phải thắc mắc?
Vân có giận Duy không? Điều đó Vân cũng không biết. Nhưng hình ảnh xảy ra ở trên sân thượng hôm ấy sao cứ mãi lởn vởn trong óc. Nụ hôn bỏng cháy và cái ôm diết giữa ban ngày là một sỉ nhục không thể tha thứ được. Có thể vì giận Duy nên Vân mới nghĩ luôn tới hắn? Sau cơn bệnh, bản tính yếu đuối của Vân cũng lành. Bây giờ Vân không nên để ý đến hắn, hắn chỉ là một tên nói dối tồi tệ! Hắn có yêu mình đâu ? Thế mà hắn dám hôn mình?
Hắn là một tên lạnh lùng, độc tài và gia trưởng, hắn luôn bắt người khác làm theo ý của hắn. Nhưng...nhưng tại sao mình cứ nghĩ mãi đến hắn chi vậy? Ông nội vào thăm, thái độ của ông làm Vân cảm thấy được an ủi rất nhiều. Bố chúc cho Vân mau lành bệnh. Mẹ ngồi bên giường Vân thân ái nhìn ông cười, ông Chung đáp lại bằng cái nhìn đầm ấm. Đột nhiên Vân thở dài, quay mặt vào vách. Làm sao để cho mọi người hiểu được tình cảm của Vân trong lúc này đây?
...............
Vân có thể ra khỏi phòng nhưng rồi lười biếng nằm dài suốt cả ngày, ngay cả việc cơm nước cũng để chị Hằng mang vào như cũ. Có lẽ bác Jenny biết Vân hết bệnh, nhưng vẫn để Vân nằm nghỉ. Có lúc, bác nhìn Vân dò hỏi. Trưa hôm ấy, chị Hằng mang cơm vào, Vân ngạc nhiên vô cùng chỉ thấy trên mâm, ngoài thức ăn như thường lệ, còn có một bó hoa hồng nhung.
Đếm thử, Vân thấy có mười đoá. Những đóa hoa mang đầy nỗi thương nhớ kết thành một chuỗi dài nằm đều trên vành mâm trông tuyệt đẹp, nó làm Vân nhớ đến lúc cùng Duy tung tăng trong công viên, đi dạo vô định trên đường phố, bên bờ hồ. Lòng Vân nghe ấm lại. Vân hỏi chị Hằng:
- Ai làm cái này đây?
Chị Hằng cười đáp:
- Dạ thưa cậu Hai...!!
Mặt Vân sa sầm ngay xuống. Hắn chỉ cốt tinh nghịch chớ có tình nghĩa chi đâu. Chị Hằng chỉ lên mâm cơm nói:
- Còn một mảnh giấy nữa kìa....!!
Lúc bấy giờ Vân mới thấy trên một đóa hoa hồng nhung, có một mảnh giấy thật nhỏ. Do dự một lúc, Vân mở ra, nét chữ của Duy thật thẳng, thật mạnh mẽ.
"Vân anh biết là em giận anh lắm và không muốn gặp hay nghe giọng nói của anh. Nhưng làm ơn hãy cho anh một cơ hội, anh đang đứng đợi em ở bên ngoài và đang chờ quyết định của em. Dù em quyết định cho anh gặp mặt em hay không thì anh cũng muốn chúc em mau lành bệnh. Duy"
Vân do dự một chút rồi nhận bó hoa. Chị Hằng lui ra ngoài. Vân ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích, tim của Vân càng lúc càng đập nhanh. Cửa phòng phía sau có tiếng động, rồi tiếng chân bước nhẹ về phía Vân. Vân không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu lên. Một tiếng gọi thật ấm, thật nhẹ vang lên:
- Vân...!
Mai Smile
18/8/2013, 14:05
#241Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 244
18/8/2013, 14:06
#242Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 245
- Spoiler:
Vân ngẩng mặt lên chạm ngay tia mắt của Duy. Một luồng điện chạy nhanh qua người làm Vân bị chấn động. Ánh mắt của Duy tràn ngập tin yêu và thành khẩn. Duy cúi thấp người xuống, gần như quỳ trước mặt Vân, mặt anh chàng ủ rũ trông thật tội nghiệp. Và cứ thế cả hai không ai nói một lời nào. Thời gian ngừng chảy và thế gian này không còn một vấn đề nào hệ trọng đối với hai người nữa nữa. Gã đàn ông đang quỳ trước mặt Vân đây là một người vốn bất kham, ngạo nghễ.
- Anh Duy..! Mắt Vân bắt đầu nhòa lệ, Vân không chận lại được, bờ đê đã vỡ và nước đang tuôn tràn. Duy ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve mặt Vân:
- Vân...! Thôi em đừng khóc.
Duy càng bảo Vân càng khóc nhiều hơn. Bao nỗi uẩn ức đè nén lâu ngày trong người được dịp tuôn ra, Duy van xin không ngớt:
- Thôi mà Vân, em đừng khóc nữa, anh đã biết lỗi rồi, anh đã không nói cho em biết chuyện anh và Đào đã từng có một thời yêu nhau nhưng đó chỉ chuyện trong quá khứ còn hiện tại anh và cô ấy không có mối quan hệ gì cả. Em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm nhé Vân, đừng khinh bỉ anh em nhé, anh sẽ chuộc lỗi...!!
Vân ôm chặt đầu Duy vào lòng, nước mắt vẫn rơi. Duy đứng lên ôm cứng lấy Vân, Duy kề gương mặt của mình và gương mặt đầy nước mắt của Vân. Tình yêu đã âm thầm đến, bao nhiêu hình bóng từ lâu ngự trị trong tim Vân đều dần lùi vào lãng quên mất hút. Cả trái tim Vân bây giờ chỉ còn có một người - đó là Duy! Và bây giờ Vân mới biết rằng mình chỉ cần có Duy mà thôi chớ không phải một người đàn ông nà o khác. Duy lấy khăn tay ra, cẩn thận và nhẹ nhàng lau mặt Vân, vẫn giọng nói êm đềm như ru:
- Vân, đừng khóc nữa em nhé! Cơn bệnh vừa qua làm cho em ốm nhiều đi, cả người em chỉ còn trông thấy đôi mắt mà thôi. Suốt bốn ngày qua em đã nghĩ gì? Chắc chắn là em không nghĩ đến anh, trong khi anh cứ kiếm cớ để đi ngang qua phòng em luôn, em có biết không...?
Vân nín khóc, lắc đầu nói:
- Em không biết...!!
- Anh không dám vào thăm em, vì anh sợ em vẫn còn giận anh sau chuyện hôm ấy. Anh đã ăn không ngon ngủ không được suốt mấy ngày qua, anh thật là ngu dại khi làm em bị tổn thương nhưng em biết không đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh gặp cô ta vì anh muốn kết thúc lại mọi chuyện trong quá khứ. Anh muốn kể cho em tất cả khi em lành bệnh. Vân...! Em có biết là ngay từ lần đầu gặp em, anh đã bị em cuốn hút và luôn tìm mọi cách để chiếm lấy trái tim em....!!
Vân đỏ bừng cả mặt vì lời tỏ tình của anh chàng. Vân ấp úng:
- Em tưởng anh không thành thật....!!
- Không thành thật với em à...??
Duy đặt tay của Vân vào ngực mình:
- Này, em lắng nghe xem tim anh đập ra sao? Ban nãy đứng chờ ngoài cửa. Anh đã nôn nóng muốn chết khi đợi chị Hằng bưng khay thức ăn của em ra ngoài, anh đã cảm tưởng mình đã sống một trăm năm. Đến khi trông thấy cái khay trống không, anh đã mừng phát điên, lúc nãy anh cảm tưởng là mình đã chết rồi. Vân, em tin anh không? Anh Chưa bao giờ anh bị xúc động như thế..!!
Mặt của Vân đã bị ánh mặt trời thiêu đốt. Duy đều đều xúc cảm nói:
- Em còn nhớ hôm chúng ta tình cờ gặp nhau ở trên vỉa hè ngoài đường phố không ..?? Cơ thể của anh đã bị đóng băng lại, trái tim ngừng đập khi anh nhìn vào đôi mắt trong veo của em. Trong lúc đó anh đã linh cảm được rằng mình sắp gặp phải rắc rối. Đến khi anh nghe em nói, đất trời đột nhiên sáng hẳn lên. Một tình cảm là lạ làm anh choáng váng. Và kể từ đó anh đã cố gắng làm quen với em. Anh như con thiêu thân bị ánh đèn thu hút, càng lúc càng muốn đâm vào cõi chết và anh biết rằng mình sẽ không thể nào sống nổi nếu thiếu em....!!!
.................
Vân không nói gì cả. Ngay từ khi còn nhỏ Vân đã mấy trăm lần nghĩ về tình yêu, Vân đã tưởng tượng bao nhiêu hình ảnh về cảnh này, nhưng Vân không tưởng tượng ra cái cảm giác ngây ngất như lúc này. Hai tay Duy nâng mặt của Vân lên, mắt anh chàng say đắm trong mắt của Vân. Một lúc sau Duy hỏi:
- Vân em còn giận anh không...?
Vân ngồi lặng thinh không biết phải trả lời sao. Tại sao Vân giận Duy? Vân đã quên mất. Chuyện đó đã xưa lắm rồi, Vân làm sao nhớ cho được?. Duy mỉm cười thật ngọt với Vân, đôi dòng lệ đang lăn dài trên má. Giọng của Duy bồi hồi:
18/8/2013, 14:07
#243Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 246
- Spoiler:
- - Em nói gì đi. Em có chấp nhận lời xin lỗi của anh không, em có tha thứ cho anh không và có đồng ý từ nay mãi mãi làm người yêu của anh không. Em hãy mau nói cho anh biết nếu không anh sẽ chết vì hồi hộp và lo lắng mất...!!
Nghe giọng van lơn và tha thiết của anh chàng. Vân tròn xoe nhìn vào khuôn mắt lạnh tanh đang ửng hồng như vừa nhấp hai ngụm rượu mạnh của Duy, chúng làm cho trái tim của Vân đập lên rộn ràng. Vân lắc đầu ấp úng nói:
- Em không biết nói gì với anh vào lúc này cả. Em chỉ còn có một điều thắc mắc...!!
Duy hấp tấp hỏi:
- Điều gì...??
- Tại sao anh lại nói dối em suốt bao nhiêu ngày qua. Anh từng nói là dù em không phải là người anh sẽ chọn làm vợ nhưng em làm bạn của anh đúng không. Tại sao anh lại nói với em là anh chưa từng yêu ai, vậy thì Đào là gì của anh, em đúng là một con ngốc khi tin anh vô điều kiện như vậy.
Em tưởng rằng cuộc sống bao ngày qua của anh chỉ gói gọn trong học hành và công việc nhưng mà tất cả hóa ra lại không phải là vậy. Chính cuộc sống của anh mới rực rỡ muôn sắc màu, anh có một cô người yêu thật dễ thương và đáng yêu. Cô ấy hình như rất yêu anh. Em chúc anh và cô ấy thật hạnh phúc. Ngay ngày hôm nay em sẽ giúp anh hủy hôn để anh và cô ấy quay về bên nhau. Em không muốn là một kẻ chắn ngang đường tình duyên của hai người...!!
Duy kinh hãi nói.
- Em không thể hủy hôn với anh được. Anh không muốn điều đó và không bao giờ để cho nó xảy ra. Em có biết là bây giờ trong trái tim của anh chỉ có mình em thôi không. Anh sẽ phải sống ra sao trong những ngày tháng còn lại mà không có em. Đúng là cô ấy từng góp phần làm cho cuộc sống của anh thêm phần tươi sáng và hạnh phúc nhưng cái đó đã thuộc về quá khứ rồi.
Lẽ ra anh và cô ấy đã hạnh phúc nếu như anh không bị tai nạn và nếu như anh không gặp em. Tình duyên của chúng ta là định mệnh, anh không muốn quá khứ là bóng ma ám ảnh phá vỡ đi hạnh phúc trong hiện tại và tương lai của chúng mình...!!
- Anh nói hay lắm. Em đồng ý là cái gì thuộc về dĩ vãng thì không nên đào bới lên làm gì. Nhưng đây là chuyện khác, cô ấy là quá khứ của anh ư ? Em không nghĩ như vậy đâu. Cô ấy yêu anh, anh có biết điều đó không ? em không biết hai người đã yêu nhau trong bao lâu nhưng nó vẫn có một sợi dây vô hình liên kết hai người lại. Anh đã xác định rõ ràng tình cảm của bản thân anh chưa, em nghĩ là vẫn chưa, nếu anh đã quên tại sao anh lại đau và lại buồn thẫn thờ.
Em còn để ý anh hay thở dài, ánh mắt dõi nhìn về một cõi xa xăm, phải chăng hình bóng người xưa chưa bao giờ tan biến trong trái tim anh. Em xin anh hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói anh thích em và quan tâm đến em. Em không muốn ảo tưởng và không muốn mai sau chúng ta phải hối hận về quyết định vội vàng của hôm nay...!!
Duy đau khổ giải thích.
- Anh yêu Đào hơn mười năm. Cả tuổi thơ của anh cho đến hai năm về trước, trong trái tim của anh chỉ có mình cô ấy thôi. Đúng anh đã yêu cô ấy cuồng say. Anh tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của mình, cái ngày anh tỏ tình với cô ấy. Chỉ một cái gật đầu của cô ấy đã khiến cho anh phát điên, anh cảm thấy mọi thứ trên đời này chẳng có nghĩa lý so với cái gật đồng ý của cô ấy.
Hơn mười năm anh yêu cô ấy trong âm thầm, anh chỉ chính thức làm bạn trai của ấy được hơn sáu tháng. Sáu tháng yêu điên rồ, sáu tháng hạnh phúc ảo tưởng. Anh bây giờ không tài nào nhớ nổi mình đã sống như thế nào trong thời gian đó, có lẽ anh đã cười khi ngủ, mơ mộng và ngẩn ngơ khi ăn, học hành không vào vì trí óc của anh đã tràn ngập hình bóng của cô ấy và có lẽ anh đã làm thơ và hát tình ca tặng cô ấy. Anh đã cố làm tất cả để cho ấy vui...!!
Vân bàng hoàng ngồi nghe, trái tim của Vân như có ai đó đang bị bóp nghẹt. Người đàn ông mà Vân yêu đã trao hết cả linh hồn, niềm tin và tất cả mật ngọt cho mối tình đầu đẹp như mơ của mình, đối với Vân, Duy coi Vân là cái gì. Vân đau khổ nhắm mắt cố ngồi nghe Duy nói tiếp.
- Anh đã ảo tưởng khi cho rằng cô ấy cũng yêu anh nhưng không phải, người mà cô ấy yêu và thích lại là một người đàn ông khác, đó chính là anh trai của anh. Cô ấy chỉ dùng anh làm một con tốt cho cô ấy đến gần anh ấy mà thôi. Em có biết kẻ đứng sau gốc to ở trường để nghe lén cuộc nói chuyện của họ đau khổ và nhục nhã như thế nào không. Tình yêu hơn mười năm, anh đã dệt bao nhiêu mộng, bao nhiêu ước mơ, anh đã bỏ công vun sới cho tình yêu tốt tươi nhưng anh nhận được gì chỉ là một con số không to tướng.
18/8/2013, 14:07
#244Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 247
- Spoiler:
- - Anh không hề hận cô ấy, anh chỉ hận bản thân mình quá ngu dốt, tình yêu và những suy nghĩ vẩn vơ đã che mất đi lí trí của anh, lẽ ra anh phải nhận ra tình cảm thật của cô ấy đối với anh. Khi ở bên anh cô ấy luôn hỏi về Tuấn Anh, cô ấy luôn khóc và lo lắng cho hắn, còn đối với anh cô ấy chỉ tìm đến khi có chuyện buồn và khi cô ấy cô đơn. Anh tự hỏi mình là gì của cô ấy, chỉ là một cái giẻ lau hay là một con cún con để cho cô ấy ôm và tự an ủi khi cô ấy gặp phải chuyện gì.
Nước mắt trên mi mắt của Duy rơi xuống. Nó trong suốt như thủy tinh. Vân đau xót, lấy khăn tay lau đi hai dòng lệ đang tuôn trào. Bàn tay của Duy nắm chặt lấy tay của Vân. Duy hít một hơi thật sâu, anh chàng đang cố kể lại chuyện tình tan vỡ và đau buồn của mình.
- Em có biết anh đã đứng chết lặng ở đó. Lúc đó anh đã mong mình đang nghe nhầm và đang nghe một câu chuyện của một người khác, đúng anh đã ước người mà họ đang nói đến không phải là anh. Nhưng đau đớn thay đó là sự thật, cô ấy không yêu anh, người mà cô ấy yêu là anh trai của anh. Cô ấy chịu đến với anh, chịu làm bạn với anh vì cô ấy không có được tình cảm của anh ấy.
Anh bây giờ mới hiểu vì sao anh ấy lại căm ghét anh đến thế, hóa ra đã từ lâu rồi ngay từ khi còn nhỏ anh ấy đã ghét anh. Anh ấy sợ anh cướp đi tất cả của anh ấy.
Anh ấy luôn ganh ghét vì anh có được mọi thứ. Nhưng mà anh nói thật, anh không cần thứ gì cả, anh nguyện đánh đổi mọi thứ để có được cô ấy. Em thấy anh có ngu ngốc và dại khờ quá không. Anh đã quỳ xuống van xin cô ấy nghĩ lại và quay về bên anh nhưng cô ấy lại vô tình quay mặt đi. Người mà cô ấy chọn chỉ có Tuấn Anh mà thôi.
- Anh đã gầy dộc đi, không ăn không uống được gì, anh chán ghét hết tất cả mọi thứ. Anh đã đứng dầm mưa ở trước cửa nhà của cô ấy, gọi điện cho ấy hằng đêm, anh chỉ mong được nghe giọng nói của cô ấy dù chỉ là một câu chào thôi nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đáng sợ đến tàn nhẫn.
Anh đã đứng chết lặng nhìn hai người họ sánh bước đi trên đường, họ cười đùa vui vẻ với nhau còn anh cô đơn lẻ loi một mình. Anh đã sống âm thầm trong bóng tối, anh chỉ dám đứng ngắm cô ấy từ xa.
- Anh đã đánh nhau với Tuấn Anh một trận. Hai thằng điên quần nhau trên sân cỏ của nhà trường, quần áo rách nát, khuôn mặt tím bầm. Cô ấy đã hét anh và chửu anh là đồ độc ác, cô ấy chạy lại âu yếm lau mặt và hỏi hắn có đau không.
Ánh mắt của cô ấy nhìn anh đầy giận dữ. Lòng và trái tim của anh tan nát, đánh thắng anh ta chẳng có tác dụng gì cả nó không làm cho anh dịu bớt đi cơn đau mà chỉ làm cho anh rời xa cô ấy hơn mà thôi.
..............
Cho đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao mình bị tai nạn mất trí nhớ, hình ảnh của cô ấy chỉ là một ảo ảnh trắng xóa như bóng ma trong quá khứ. Anh muốn quên đi và làm lại từ đầu.Từ khi em đến anh đã có thể hít thở bầu không khí trong lành, anh có thể cười và có thể là chính mình. Anh không tưởng tượng nổi nếu mai sau khi không có em anh sẽ sống như thế nào. Em có thể vì anh vì tình cảm chân thành anh dành cho em mà suy nghĩ lại lời đề nghị của anh được không...??
Nước mắt đã tuôn rơi đầy khuôn mặt tái xanh vì ốm của Vân. Vân lặng t hinh ngồi nghe gió thổi ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim hót trong vườn cây, phải chăng chẳng có con chim nào cả, mà là do trong trái tim của Vân đang tạo nên giai điệu. Vân yêu Duy đó là sự thật rồi, nhưng liệu có mạo hiểm quá không vì nhỡ đâu mai sau khi Duy khôi phục lại được trí nhớ. Duy sẽ bỏ Vân mà quay lại với Đào thì sao. Tình cảm của họ trong hơn mười năm đâu có dễ xóa nhòa, dù họ có gây đau khổ cho nhau thì vẫn có thể tha thứ được.
Có con đường nào là mãi bằng phẳng đâu nhất là con đường tình yêu, cái thuở yêu vu vơ và trẻ con ấy ai mà chẳng phạm sai lầm, đến ngay cả những người trưởng thành và đã bị thất tình không biết bao nhiêu lần còn nhẫm lẫn huống chi những người trẻ tuổi chưa yêu lần nào.
Vân hoang mang không biết trả lời Duy như thế nào cho phải. Vân chán nản nói.
- Em không thể trả lời anh ngay được. Em cần phải suy nghĩ thêm nhưng em có thể nói với anh ngay lúc này là em đã thích anh từ lâu, còn có chấp nhận tình cảm của anh không em vẫn không dám chắc vào điều đó...!!
Duy mừng phát điên lên. Anh chàng sung sướng nói.
- Tại sao lại không, em vừa nói em thích anh đúng không vậy tại sao chúng ta không cùng nhau tận hưởng trái ngọt của tình yêu ngay từ ngày hôm nay mà phải đợi đến mai sau làm gì, thời gian vô tình lắm em ạ. Anh không muốn anh phải hối hận thêm một lần nữa. Đồng ý làm bạn gái của anh em nhé...??
Vân đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Con nhỏ lúng túng nói.
- Em đã nói là hãy để cho em suy nghĩ rồi còn gì. Sao anh cứ bắt ép người ta mãi thế...!!
18/8/2013, 14:08
#245Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 248
- Spoiler:
- Duy siết bàn tay của Vân thật chặt. Giọng anh chàng âu yếm.
- Em thừa biết tính của anh rồi còn gì. Cái gì mà anh đã muốn là anh sẽ cố giữ cho bằng được, anh đã yêu thất bại một lần, lần này anh sẽ giữ em cho thật chặt. Anh cảnh cáo em nếu em mà dám để mắt hay cười đùa với một người đàn ông nào khác anh thì chính anh sẽ giết chết anh ta....!!
Vân rùng mình sợ hãi, giọng của anh chàng khủng khiếp quá. Vân run run hỏi.
- Anh đang dọa em đúng không. Nếu không em báo cho anh một tin buồn là em đã lỡ để ý đến một người rồi....!!
Bàn tay của Duy bóp vai của Vân như hai gọng kìm. Ánh mắt vằn đỏ, Duy gằn giọng hỏi.
- Em nói đi, anh ta là ai, Khoa hay là Tuấn Anh....??
Vân bật khóc nói.
- Đúng, em đã để ý đến anh ta, em thích anh ta, em quan tâm đến anh ta nhưng anh ta lại vô tình không để ý đến em. Anh ta đã làm cho em bị tổn thương, em hận ta và có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta....!!
Duy đau buồn hỏi.
- Em có thể cho anh biết người đó là ai được không...??
- Tại sao em lại phải cho anh biết. Anh có quan tâm đến cảm nhận của em đâu. Cái gì anh cũng tự quyết định lấy một mình, anh chưa bao giờ hỏi em có thích, có vui lòng làm theo ý kiến đó của anh không. Anh là một tên độc tài...!!
- Em chửu anh là gì cũng được, chỉ cần em nói tên của anh ta thôi...!!
Vân nhìn thẳng vào mặt của Duy. Bàn tay sờ nhẹ lên gò má mịn màng và thô ráp của Duy. Mùi đàn ông quyến rũ làm cho Vân ngất ngây. Đúng thế hiện tại mới là quan trọng, dù chỉ là người yêu của anh ấy trong mấy ngày thậm chí chỉ mấy tiếng thôi cũng đã là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần người đó là anh, mình quan tâm đến quá khứ của anh ấy làm gì, hãy cho nó ngủ yên và hãy chôn chặt nó dưới nấm mồ.
- Người đó có lúc lạnh như băng, có lúc nóng như lửa. Người đó làm cho em quay cuồng, em không thể hiểu người đó đang nghĩ gì, em bị người đó thu hút, tâm trí và trái tim của em không ngừng gọi tên của người đó...!!
Ánh mắt của Vân nồng nàn nhìn vào đôi mắt ấm nóng của Duy. Cả hai đã hiểu trái tim của mình cần gì và đang nghĩ về ai.
Duy cười, hình như câu nói của Vân làm anh chàng sung sướng, khuôn mặt bừng sánh, đôi mắt rực lửa nhìn Vân.
- Em lúc nào cũng thế! Rồi đột nhiên cúi xuống hôn Vân với tiếng thì thầm.
- Vân...!! Vân ! em đáng yêu lắm...!!
Đây là nụ hôn thứ ba của Duy khiến cho Vân đê mê rụng rời, và không rõ từ phút nào đôi tay của Vân đã ôm sát Duy. Hồn Vân bay bổng tận đâu đâu, Vân như kẻ rơi xuống sông đang bị nước cuốn tròn xoáy nước! Khi môi Duy rời khỏi môi vân thì Vân không còn biết gì nữa. Mắt nhắm nghiền, nhưng tai vẫn mở to để nghe tiếng Duy gọi:
- Vân, em làm cho anh như vừa trải qua một ngày ở trên thiên đường...!!
Rồi nụ hôn kế tiếp lại đến, lần này mạnh mẽ, dữ dội hơn. Không phải là con nước xoáy nước, mà là một trận bão cuồn cuộn thổi. Vân không thể nghĩ ngợi, không thể thở được. Toàn thân Vân bây giờ tan thành nước, tan thành đất, thành hư vô. Có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng, Vân giật mình, nhưng Duy vẫn ôm chặt không cho Vân cử động. Vân hoảng hốt:
- Có người vào kìa....!!
- Mặc họ....!!
Thật lạ lùng. Khi Duy buông Vân ra thì Vân bây giờ không còn là Vân của lúc trước nữa. Một đời sống mới đã thành hình. Vân bây giờ đã thoát xác thành một người khác, thích khóc, thích cười, thích hát một cách ngô nghê. Vùng tay ra như một kẻ mê ngủ sau nhiều ngày chợt tỉnh. Đời sống đẹp khôn cùng, Vân yêu đời quá! Vân sung sướng quá! Người của Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Một buổi chiều trầm lặng trôi nhanh, hai người ngồi bên nhau trong phòng, lúc cười, lúc nói, lúc giận hờn đổ lệ, cũng có lúc chỉ nhìn nhau yên lặng. Mâm cơm nằm yên trên bàn đã nguội lạnh, Vân đã quên ăn, cũng như Duy đã quên ăn. Có một điều lạ lùng là sao chẳng ai đến quấy rầy Duy và Vân? Mãi đến lúc cảm thấy đói, hai đứa mới ăn sạch thức ăn đã nguội lạnh trong mâm.
Bữa cơm thật ngon, thật vui. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Ánh nắng đã tắt và đêm đã đến. Đến một cách thật nhanh chóng. Bữa cơm tối hôm ấy, Vân và Duy cùng lúc xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ăn.Bà Nhung mừng rỡ khi thấy Vân lành bệnh. Ông nội thành thật thăm hỏi bệnh tình của Vân, bác Jenny với đôi mắt dịu dàng, hiền từ của một bà mẹ mỉm cười với Vân.
18/8/2013, 14:09
#246Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 249
- Spoiler:
- Lập tức, Vân hiểu bà đã nhận ra tất cả. Bác Jenny thật tế nhị và nhạy cảm. Không một cái gì có thể thoát qua khỏi đôi mắt thông minh của bác. Không chừng việc xảy ra ban chiều cũng là do bà sắp xếp để không ai đến quấy rầy hai người. Bác Tuấn Hùng mắt tròn xoe nhìn Vân, giọng nói vang lên như sấm:
- Hết bệnh chưa cháu. Đúng là con gái chỉ có dính ít chút nước mưa mà đã đổ bệnh gần cả tuần. Thôi cố ăn nhiều vào cho lại sức...!!
Ông Chung ân cần hỏi Vân.
- Khỏe chưa hả con. Đừng có ốm đau như thế nữa nhé. Con có biết cả nhà lo cho con lắm không hả...??
Bà Nhung gắp cho Vân một khúc cá. Bà dịu dàng bảo.
- Ăn đi con. Ăn nhiều vào nhìn con đã gầy dạc đi đấy. Con gái mà xanh xao quá trông xấu lắm...!!
Mỗi người một câu làm cho lệ nóng trên mi mắt của Vân chảy xuống. Mấy ngày Vân bị ốm Vân không thấy Tuấn Anh xuất hiện trước cửa phòng của Vân. Ánh mắt của hắn nhìn Vân thật khó hiểu, vừa thương cảm vừa xa cách. Vân không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì ở trong đầu.
Vân ăn thật ngon, Duy cũng thế. Suốt bữa cơm hai người nhìn nhau như quên ăn. Vân nghĩ rằng có lẽ bàn ăn ai cũng nhìn thấy cảnh đặc biệt này. Điều đó khiến Vân đỏ mặt, nhưng cũng làm cho Vân sung sướng. Sau buổi cơm, Vân và Duy đi dạo trong khu vườn "Thiên Đường" trên sân thượng của khách sạn. Trời đẹp trăng sáng. Hôm nay là mười sáu hay mười bảy âm lịch gì đó, mặt trăng to và tròn hơn cả ngày mười lăm. Chung quanh mặt trăng là một vầng sáng tỏ. Vân nắm lấy Duy nói:
- Cầu nguyện đi anh....!!
- Tại sao...?
- Bà nội bảo em trong những dịp trăng tròn cầu nguyện điều gì cũng được ứng nghiệm cả....!!
Duy nắm chặt lấy tay của Vân, nhìn lên trăng nói:
- Vậy thì anh chỉ xin cầu nguyện một điều, mong rằng Vân sẽ sống suốt một đời vui vẻ!
Ý nguyện của Duy hoàn toàn ngoài sự suy đoán của Vân. Vân nhìn Duy tưởng rằng Duy sẽ cầu xin cho hai đứa không bao giờ rời nhau ? Duy choàng qua vai Vân nói:
- Chỉ cần em vui là hơn tất cả rồi. Nhưng ở gần bên anh thế này, em có vui không?
Vân nhẹ gật đầu, Duy âu yếm bảo:
- Thế thì chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau em nhé.
Buổi tối hôm nay trời tuyệt đẹp. Những đám mây trôi trên cao. Trăng sáng và tròn, sương đêm mờ phủ trên vạn vật, cỏ cây như ru ngủ trong ánh trăng ngà. Đêm đẹp như giấc mộng. Đẹp như tình yêu của Vân và Duy. Vân biết cầu xin gì hơn nữa bây giờ? Gió đêm lạnh nhưng lòng Vân thật ấm. Duy cởi áo ra, khoác lên vai Vân.
- Anh không muốn thấy em bệnh. Nhìn em ốm đau bốn hôm mà anh đau lòng khôn cùng...!!
Đạp trên ánh trăng, Vân và Duy chậm rãi bước. Vân định hỏi Duy về việc xảy ra ở trên sân thượng hôm nọ, nhưng bây giờ bỏ qua hết, không có chuyện gì quan trọng phải nhắc đến nữa, vì nhắc đến có thể làm hỏng cảnh đêm trăng đẹp hôm nay. Vân tựa sát vào người Duy say sưa với cảnh vật thơ mộng.
Trước mắt có một ngọn cây thấp và trơ trọi đứng lạnh lùng giữa ánh trăng, Vân ngờ ngợ nhìn nó, hình như không phải là cây. Đúng rồi, không phải là cây mà là một bóng người. Nắm chặt áo Duy, Vân hỏi:
-- Nhìn xem, hình như trước mặt có ai kìa...!!
Đúng là Vân không nhầm. Cạnh bờ tường có một người đang đứng dưới trăng nhìn mông lung xuống đường phố nhộn nhịp ở phía dưới. Duy lên tiếng:
- Ai đó...?
Bóng người vẫn đứng yên, Vân và Duy tiến đến gần hơn, hình như người ấy đang chìm đắm trong suy tư, không để ý đến sự hiện diện của hai người.
- Tuấn Anh, anh ta đứng đây làm gì nhỉ...??
Vân lúng túng kéo tay của Duy.
- Có lẽ anh ấy đi dạo mát...!!
Giọng của Duy lạnh tanh.
- Không đúng, hình như anh ta đang suy nghĩ cái gì đấy. Chúng ta đến nói chuyện với anh ta xem...!!
- Đừng anh...!
Vân cản Duy lại. Vân không muốn hình ảnh của Tuấn Anh chen lấn vào khung cảnh lãng mạng của hai người. Tuấn Anh là một con người khó hiểu, hắn có một vẻ bề ngoài quyến rũ chết người, hắn đẹp trai, hắn kiêu ngạo. Vân ghét hắn, ghét cái miệng lưỡi cay độc hay lấy Vân làm trò hề của hắn nhưng tại sao trong lòng của Vân một cảm giác gần gũi thân thương ấm áp lấp đầy.
18/8/2013, 14:09
#247Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 250
- Spoiler:
- Càng gần hắn Vân càng yêu quý hắn, Vân cảm tưởng là Vân đã từng gặp hắn lúc Vân còn nhỏ nhưng Vân không tài nào nhớ nổi, có lẽ Vân đã quên một điều gì đó rất hệ trọng ở trong quá khứ.
Nhìn bóng dáng của hắn đứng lặng một mình trong ánh trăng mới cô đơn làm sao. Hắn là một kẻ đa tình, đi đến đâu cũng có đàn bà nhưng ở trong tim của hắn chứa được bao nhiêu, hắn chỉ có một cái thôi sao hắn lại đi phung phí nó cho nhiều người.
Hắn cứ ngỡ tưởng hắn hạnh phúc, hắn nếm trải đời nhưng chính hắn mới là một kẻ ngốc. Hắn chia trái tim của hắn ra làm nhiều phần sao không dành hết nó chỉ cho một người mà thôi, mỗi mảnh tim của hắn chỉ làm một miếng ghép mờ nhạt, sau những cơn say men tình chuyếch choáng và sau những cuộc chinh phục bất tận, hắn giữ lại được gì cho mình.
Những thứ mà hắn giữ lai được chỉ là một nỗi chán chường, mệt mỏi và thất vọng mà thôi. Hắn là một con ngựa bất kham, nhưng cũng có ngày có một cô gái làm cho hắn phải dừng lai bước đi hoang của mình. Vân tin là không ai có thể thoát được ái tình và không có ai sinh ra mà lại không có một người đang dang tay đón chờ ở phía trước..
Vân nghĩ cũng không có gì là đáng tội đang yêu và được yêu. Dù cho bị ngăn cách bởi hai tinh cầu khác biệt nhưng vẫn hưởng được cay đắng, vui sướng. Tình yêu đẹp quá! Con người đã phải đánh đổi bao nhiêu thứ mới được nó, như mình với Duy vậy. Bất giác, Vân siết chặt tay của Duy hơn:
- Thôi chúng ta đi nhé...!!
Vân và Duy bỏ đi và không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của Tuấn Anh. Hai người yên lặng nghĩ về con người đa tình này. Tình yêu chân thành mới đáng quý, sự lừa dối và phản bội chỉ là một khía cạnh nào đó của tình yêu mà thôi. Có yêu mới có hận, có giận mới có vui.
Vân thôi không còn nghĩ đến Tuấn Anh, hãy để cho hắn có được một phút giây riêng tư suy nghĩ lại con đường mà hắn đang đi. Vân và Duy trở về căn phòng khách sạn mang số 101.
Sự thức giấc của một cuộc sống thường bắt đầu sau giấc ngủ dài. Sau cơn mê Vân thấy mình tràn đầy sinh khí. Bóng tối trong gương hôm nay sao duyên dáng hơn thường ngày. Đôi mắt tròn say đắm đôi má hồng với cặp mắt tươi tắn đầy ước mơ mộng mi. Vân hôm nay như vậy đó. Chạy tung tăng trên sân thượng, cơ thể đầy sức sống, Vân và Duy thủ thỉ cả ngày không biết chán.
Cùng nhau đọc sách trên sích đu, bách bộ trong công viên mơ bên bờ hồ Mộng. Cây cối trong đêm trăng trở thành chứng nhân cho hai người. Nơi nào cũng tràn ngập những chứng tích của tình yêu.
Lúc đứng bên bờ hồ, nhìn chiếc bóng của hai đứa, Vân và Duy bảo nếu hai chiếc bóng kia mà chồng khít lên nhau thì hai đứa sẽ trở thành vợ chồng mai sau. Kết quả là được như ý nguyện. Niềm vui như say đắm.Đi ngang qua một cái cây trong công viên, Vân thấy một đóa hoa đỏ mọc trên cao. Cái hoa lôi cuốn Vân, Duy đã phải cố nhướng người lên để hái suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Sau giây phút đùa vui, cả hai lại yên lặng ngồi bên nhau ở bờ hồ, ngắm những mây trắng phiêu du trên nền trời xanh. Nước hồ như ru. Duy đột nhiên quay sang Vân hỏi:
- Vân, tại sao anh và em lại tình cờ gặp mặt nhau ở trên hè phố...??
Vân nằm yên. Tại sao hai đứa lại gặp nhau? Số mệnh an bài để mình bỏ đi rồi mình và Duy gặp gỡ? Phải chăng định mệnh đã đền bù lại sau giây phút khổ đau?
- Có lẽ tại vì ở đây có anh...!!
- Em sẽ mãi mãi ở lại nơi đây chứ...?
- Em phải trở về quê, em còn phải đi học...!!
- Nhưng em sẽ không bỏ rơi anh đúng không...??
- Vâng, anh hỏi chi vậy...??
- Vì ở đây, bên bờ hồ trong xanh nước biếc mênh mông cây lá đầy sa mù này, anh sợ không có gì là thật hết...!!
Duy đưa tay vuốt nhẹ thân của Vân, từ bờ vai đến tay, từ đầu đến mặt.
- Bây giờ anh sợ tất cả mọi thứ, anh nghiệm ra rằng hạnh phúc mong manh như sương khói, nó chỉ là ảo ảnh trên sa mạc mà thôi. Người ta cứ mãi như theo cái bóng một hoang đảo cây trái tươi tốt xanh tươi, nguồn nước dồi dào, đó là một sự cám dỗ của một kẻ sắp chết khát. Nhưng em biết không người đó không bao giờ đến được nơi, vì trước khi đến được nơi xác của anh ta đã bị vui sâu dưới lớp cát bỏng rồi...!!
Vân khẽ kêu lên:
- Anh khùng thật...!!
Vân xoay người lạị, một tay Vân chống vào cằm, một tay đặt lên ngực của Duy:
18/8/2013, 14:10
#248Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 251
- Spoiler:
- - Anh Duy, anh có biết là anh có một trái tim lành mạnh thì làm gì có chuyện tưởng tượng đó. Đó là chưa nói anh có một khối óc thực tế. Với khối óc đó ít khi thêu dệt được chuyện hoang đường.
Anh hãy quan sát cảnh vật xung quanh anh xem, mọi thứ luôn hiện diện dù có lúc anh không tin vào nó đi chăng nữa. Em nghĩ chỉ có con người làm biến đổi cảnh vật xung quanh mình, chúng ta dựa vào cảm giác và giác quan để nhận xét, để đánh giá, cái thay đổi duy nhất chỉ có chúng ta mà thôi...!!
Duy bật cười bảo Vân.
- Em càng ngày càng triết lí ra đấy...!!
Trong thế giới của những kẻ yêu nhau lúc nào cũng bận rộn, những chuyện bận rộn không đâu. Hai tuần sống trong mơ, sống trong hạnh phúc. Đời là mật ngọt, tình yêu đã nhuộm hồng đôi má và đôi môi của Vân. Trên khuôn mặt lúc nào cũng bừng lên ánh sáng của tương lai của hạnh phúc lứa đôi.
Duy đi đi về về giữa hai nơi. Duy không tài nào yên tâm vào công việc, nỗi nhớ Vân giày vò làm cho anh chàng di chuyển như con thoi. Tình yêu là một cái gì đó làm cho con người ta có thêm sức mạnh và có thêm dũng khí.
Duy đã bay về bên kia được hai hôm. Vân đành gửi gắm nỗi nhớ nhung, lo lắng qua những dòng tin nhắn và những cuộc nói chuyện điện thoại về khuya. Họ lắng nghe trái tim và hơi ấm của nhau trong gió thoảng. Hạnh phúc là một thứ mong manh dễ vỡ, nhưng càng mong manh người ta mới cảm thấy cần phải trân trọng và giữ gìn.
Sau khi nghỉ ốm mất bốn hôm ở nhà Vân đã đi làm trở lại. Gặp lại Vân ở văn phòng làm cho Khoa như muốn ghẹt thở. Càng ngày Vân càng đáng yêu, lời nói tinh nghịch, ánh mắt long lanh đã hút hồn Khoa.
Khoa đã thổ lộ tình cảm và nỗi nhớ nhung Vân cho bà Liên biết. Bà khuyến khích Khoa nên nói cho Vân biết tình cảm của mình trước khi quá muộn.
Khoa ngồi trong văn phòng. Tì đôi cánh khủy lên bàn viết, hai bàn tay nâng lấy cằm, Khoa hướng nhìn ra vườn, qua khung cửa sổ. Ngoài kia nắng đang hồng, liễu đang xanh, và bướm hoa đang đùa cợt, và gió lá đang tâm sự thì thầm... Thật là tuyệt diệu. Nhưng hôm nay tất cả ngoại cảnh hữu tình ấy lại trở thành vô nghĩa đối với nội tâm đang nặng trĩu của Khoa.
Khoa nghĩ ngợi miên man, thẫn thờ, chiếc đĩa gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy ắp. Chợt vỗ vỗ trán mấy cái, Khoa ưỡn người dựa ngửa ra lưng ghế, vừa thổi phù một ngụm khói mịt mù như để trút bớt sự căng thẳng trong lòng. Khoa bồn chồn ngồi trên ghế như có lửa. Khoa quan sát vẻ mặt tươi sáng và tràn đầy sức sống của Vân. Khoa ngập ngừng hỏi.
- Hôm nay em có thể đi ăn cơm với anh được không...??
Vân ngước mắt lên nhìn Khoa, trên tay là một tệp tài liệu được kẹp trong một cái bìa cứng màu xanh.
- Có chuyện gì quan trọng không anh...??
Khoa bỗng trở nên bối rối, anh chàng lúng túng nói.
- Anh...anh có chuyện muốn nói với em....!!
Vân tò mò hỏi.
- Anh có chuyện gì à mà sao trông anh lúng túng và có vẻ bí mật thế...!!
Khoa cúi mặt xuống giả vờ nhìn cây bút máy ở trên bàn. Không khí căng thẳng khiến cho Khoa khó mở lời.
- Đây chỉ là chuyện cá nhân thôi nhưng đối với anh nó rất là quan trọng. Nó có liên quan đến cả cuộc đời của anh...!!
- Thật thế sao. Anh làm cho em hơi cảm thấy sợ rồi đấy. Thôi được rồi khi nào làm xong việc anh em mình sẽ đi...!!
Khoa nở một nụ cười sung sướng nói.
- Vậy lúc nữa, em chờ anh trước cổng công ty nhé...!!
- Vâng...!!
Cảnh vật đã ngả hẳn sang màu vàng ối! Nền trời thấp hẳn xuống! Từng đám mây nối đuôi nhau trôi lờ lững bên trên các khóm cây già cằn cỗi. Mưa bụi lất phất bay theo từng cơn heo may thổi đến càng lúc càng mạnh hơn lên.
Hạt mưa đọng trên các chiếc lá úa vàng trong như những chiếc thuyền nan bé nhỏ bềnh bồng trôi giữa dòng sông lạnh của một buổi chiều tàn. Liên tiếp mấy hôm nay thời tiết thay đổi. Càng về chiều trời càng lạnh.
18/8/2013, 14:11
#249Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Mai Smile 252
- Spoiler:
- Quán cafe này rất xinh xắn, nằm trên con đường mới mở, bày trí hài hòa, trang trí theo kiểu Pháp, với tường trắng, bàn và ghế làm theo mẫu của những khúc gỗ thô Vân và Khoa lựa một cái bàn ở góc ngồi uống cafe. Họ ngồi ở đây đã khá lâu. Trước mặt là một khung cửa sổ lớn. Ở đây có thể ngắm cảnh phố. Họ dùng cơm trưa xong rồi mới đến đây. Cái quán có tên "Hoàng Thi", cái tên nghe thật là thơ mộng.
Bên ngoài nắng đã tắt. Ngày của mùa mưa rất ngắn và ngày của hôm nay hình như lại đặc biệt ngắn hơn. Vân ngồi ngả lưng ra sau ghế, mắt nhìn ra khung cửa sổ. Những cái xe qua lại như mắc cửi, đó là sinh hoạt hàng ngày của thành phố. Bàn tay của Vân mâm mê ly sinh tố trái cây.
Tâm hồn của Vân lắng lại, Vân không biết Khoa có chuyện gì cần nói với mình mà trông Khoa căng thẳng như sắp phải tuyên bố một quyết định có quan hệ đến tính mạng của người khác thế kia.
........
Khoa ngập ngừng nói.
- Anh....anh có thể hỏi em một chuyện được không...??
- Vâng, anh nói đi....!!
Khoa hít một hơi thật dài. Trước khi bắt đầu mở miệng, Khoa nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Vân. Khoa không thể đoán được Vân đang nghĩ gì ở trong đầu.Khoa bạo dạn hỏi.
- Em còn nhớ chuyện anh kể cho em nghe về một cô gái mà anh thích nhưng anh không dám nói cho cô ấy biết là anh thích cô ấy không....??
- Vâng, em còn nhớ. Anh định nhờ em chuyển lời đến cô ấy ..??
- Không...không phải thế. Anh định là hôm nay sẽ nói cho cô ấy biết tình cảm thật sự của anh....!!
Vân vui mừng hấp tấp giục.
- Anh đã nói tình cảm của anh dành cho cô ấy rồi sao. Mà cô ấy là ai vậy hả anh....??
Ánh mắt của Khoa nhìn Vân thật nồng ấm. Khoa đỏ bừng cả mặt, thần kinh căng thẳng.
- Em nghĩ sao nếu người mà anh đang tỏ tình lại đang ngồi ở quán cà phê này....??
- Thật thế sao. Cô ấy ngồi ở bàn nào....??
Vân ngay ngược quay xuôi. Vân nhìn lướt qua từng cô gái ở trong phòng, Vân cố đoán người mà Khoa đang định tỏ tình là ai.
- Em chịu không thể nhìn ra được cô ấy. Anh có thể chỉ cho em biết được không...??
Khoa nắm lấy bàn tay của Vân thật chặt, giọng của anh chàng tha thiết.
- Anh xin lỗi nhưng tất cả những điều mà anh nói với em chỉ là nói dối thôi. Người thật sự mà anh thích là em đó....!!
Vân giật mình, vội rụt ngay tay lại. Đôi mắt của Vân mở to tròn xoe nhìn Khoa. Vân cảm tưởng Vân vừa mới nghe nhầm. Người mà Khoa thích không thể nào là mình được, điều này thật hết sức vô lý.
- Anh...anh đang đùa em đúng không...??
Khoa nghiêm túc nói.
- Anh không đùa em mà những lời của anh nói hoàn toàn là thật lòng. Anh đã thích em từ lâu rồi nhưng anh còn ngại không dám nói cho em biết. Anh sợ nếu như anh nói ra quá sớm em sẽ phản ứng. Và có thể điều này sẽ phá hoại đi mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng ta....!!
Vân ngại ngùng và cảm thấy khó xử. Đây là một điều vượt ngoài sức tưởng tượng của Vân. Vân phải ăn nói và cư xử với Khoa như thế nào cho phải. Nếu như trước kia, Vân còn xin Khoa cho thêm thời gian còn bây giờ trong lòng của Vân hình bóng của Duy đã hoàn toàn ngự trị. Vân lúng túng nói.
- Em...em xin lỗi nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh được đâu....!!
- Tại sao lại không được. Có phải em đã yêu và thích Duy rồi phải không...??
Vân cúi đầu nhìn xuống chân bàn. Vân khổ sở khi phải từ chối tình cảm của Khoa nhưng nếu không nói rõ ràng ngay từ đầu Vân sợ mai sau sẽ gặp thêm nhiều phiền phức, và còn Duy nữa. Anh ấy cũng sẽ không tha cho Vân tội đi yêu lăng nhăng. Duy đã một lần đau khổ rồi không nên khoét sâu vết thương của quá khứ thêm nữa.
- Vâng. Em đã thích và yêu anh ấy....!!
Khoa hụt hẫng, cả cơ thể như chìm hẳn xuống. Đôi mắt của Khoa đau đáu nhìn Vân.
- Em làm thế vì em là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Duy đúng không. Anh không nghĩ là em lại chấp nhận điều này một cách dễ dàng như thế...??
Vân giải thích cho Khoa hiểu.
- Cảm giác ban đầu khi em tiếp xúc và nói chuyện với Duy là tức tối, là căm hận. Em chưa bao giờ thấy có một tên đàn ông nào độc tài, hay bắt chẹt người khác như Duy. Em là một cô gái mạnh mẽ thích làm theo ý thích của mình, em chưa bao giờ chịu thua bất cứ ai trong khi cãi nhau hay lý luận nhưng Duy đã điều khiển được em.
18/8/2013, 14:11
#250Mai Smile
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Sponsored content 253
- Spoiler:
- Ở bên anh ấy trái tim của em đập rất nhanh, mọi điều mà anh ấy làm và anh ấy nói em đều cho là đúng. Em tôn thờ tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy. Từ xưa đến nay em không hiểu tình yêu là gì, chỉ đến khi anh ấy xuất hiện em mới nếm trải được cảm giác nhớ thương, hồi hộp, lo lắng và hay cười nói vu vơ. Anh nói nếu đó không phải là tình yêu thì nó là gì....!!
Khoa nhìn sững Vân. Đúng Vân bây giờ khác quá, cô ấy biết phân biệt phải trái, biết phân tích vấn đề một cách hợp lí. Cô ấy đã yêu và thích tên nhóc con Duy mất rồi. Trong cuộc chiến dành tình cảm này, Khoa đã đến muộn một bước nhưng mà không sao nếu như hai người còn chưa làm đám cưới thì chưa phải là kết thúc. Khoa vẫn còn có cơ hội để hy vọng, dù điều đó thật là mỏng manh.
....................
Bầu trời về đêm khuya thanh vắng, trong một con hẻm nhỏ chỉ có tiếng chó sủa và tiếng kêu sào xạc của mấy chiếc lá khô ở trên nền gạch xi măng. Đây phải nói là một khu ổ chuột và là một khu có trật tự không an toàn. Tệ nạn thường hay diễn ra ở đây.
Công vừa mới tạm biệt cô nhân tình của hắn. Trên cơ thể của hắn mùi rượu bia nồng nặc, hắn đưa cô ta trở về nhà sau khi hai người có một buổi tối ngất ngưởng ở vũ trường.
Công vừa bước chếch choáng trong hơi men ra khỏi chiếc xe ô tô, hắn ta cúi gập người xuống vệ đường. Có bao nhiêu rượu ở trong người hắn ta nôn thốc nôn tháo hết ra. Trong bóng tối có hai bóng đen từ từ bước gần đến Công từ phía sau, chúng trông giống như hai tên đao phủ ở dưới địa ngục.
Hắn ta bị hai tên côn đồ đánh túi bụi vào người, vào mặt và vào đầu. Cả thân hình của Công đổ gục xuống như một cái cây bị đốn ngang gốc.
Hắn rên xiết nhưng những tiếng ấy chỉ phát ra trong cuống họng, những cú đấm và những cú đá như trời giáng vào ngực và vào bụng đã làm cho hắn tiêu tan đi hết âm thanh. Hắn co quắp lại như con tôm, hai cánh tay cố ôm lấy đầu và cố thu nhỏ người lại. Bọn kia dùng tay chân, chúng nện cả một cây gậy sắt dài vào khắp thân thể của Công cho đến khi Công mềm nhũn nằm thoi thóp thở bọn chúng mới dừng tay.
Bọn chúng phải mất gần nửa tháng mới dò ra được nơi ở mới của Công. Công đã bay sang Hồng Kông hưởng lạc trong suốt thời gian qua nên bọn kia chỉ hoài công theo dõi Công, chúng lục xạo Công ở khắp mọi nơi mà không thấy.
Thời gian chờ đợi càng lâu, bọn chúng càng sốt ruột, bọn chúng thề khi nào tóm được Công bọn chúng sẽ nện cho Công đến nhừ tử thì thôi. Một trong số bọn chúng đá vào người của Công, hắn quát.
- Thằng kia, mấy bức ảnh mà mày chụp lén của cô Lan đâu rồi...??
Thân thể của Công lúc này đã bị muốn vàn vết thương thâm tím, khuôn mắt méo mó vì những cú đấm, ở dưới hai khóe mắt đã bị rách toạt, máu đang chảy ra từ miệng, từ mũi. Đôi bàn tay bị bẻ quặt về phía sau, bọn chúng đánh Công một cách không thương tiếc. Công mấp máy môi.
- Anh....anh...nói gì.. Tôi...tôi..không hiểu...!!
Tên kia bồi thêm cho Công một cú thật đau vào bụng. Hắn ta quát.
- Mày định thử sức chịu đựng của tao hả. Mày có muốn tao chặt cụt đi hai ngón tay phải của mày và rạch một đường thật dài trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của mày hay không....??
Cả cơ thể của Công không rét mà run. Nếu bị hủy hoại đi khuôn mặt thì hắn thà chết đi còn hơn. Hắn không thể nào chịu đựng một khuôn mặt đầy sẹo trông giống như đầu gấu đi ra đường và hắn phải sống làm sao khi ngày nào soi gương hắn cũng phải nhìn khuôn mặt biến dạng của hắn. hắn lập cập nói.
- Em...em xin anh...tha ...tha cho em. Em sẽ đưa tất cả số ảnh đó cho anh....!!
Tên đầu gấu nắm tóc của Công giật ngược lên, hắn dí sát khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn vào khuôn mặt rách nát của Công.
- Tao cảnh cáo mày, nếu mày mà dám giở trò lừa đảo với tao thì lần sau chính tao sẽ đưa mày xuống mồ....!!
...................
Trong cơn mơ tràn đầy mộng mị của mình. Vân mơ về quê hương, mơ về bãi biển xanh biển rộng bao la, mơ về con đường, mơ về một kí ức xa xăm mà Vân đã bị đánh cắp.
Vân chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng tám chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Vân chậm chãi bước.
Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho Vân một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư?
Sponsored content
Re: Cô dâu bỏ trốn (Sưu tầm)
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|