- ..........~♥:
- Những Món Quà Của Người Tí Hon
Ngày xửa ngày xưa, tại một làng nọ có một bác thợ may và một bác thợ vàng. Tuy bác thợ may nghèo khó, song tính tình ôn hoà, nên mọi người đều quý mến. Một hôm, bác thợ vàng rủ bác thợ may tới ngôi làng phía bên kia ngọn núi để kiếm lấy vận may đổi đời, nghe bùi tai, bác thợ may liền đồng ý. Họ đi mãi tới một ngọn núi xa lạ, khi mặt trời vừa lặn sau núi, bỗng nhiên nổi lên tiếng nhạc vui nhộn từ đỉnh núi. Tiếng nhạc kỳ lạ nhưng du dương khiến họ quên cả mệt mỏi mà rảo bước đi về phía đó.
Khi họ gần lên tới đỉnh thì trăng đã lên. Trên đỉnh núi có một đám người nhỏ bé, vừa đàn ông, vừa đàn bà, cầm tay nhau nhảy múa vui vẻ và ca hát thật là êm tai. Đó chính là tiếng nhạc mà hai bác đã nghe thấy khi đi đường.
Một ông lão lớn hơn những người khác một tí ngồi ở giữa. Cụ có chòm râu bạc rủ xuống tận ngực và mặc một cái áo màu sặc sỡ. Khi thấy hai người lạ mặt tỏ ra ngạc nhiên và thích thú trước tiếng nhạc, ông lão liền vẫy tay mời khách vào; những người lùn cũng vui vẻ mở rộng vòng ra đón. Bác thợ vàng có bướu ở lưng vốn liều lĩnh như tất cả các người gù, nhảy vào trước. Bác phó may mới đầu còn ngần ngừ chưa dám vào, nhưng thấy vui quá, cũng đành bạo vào theo. Vòng múa khép lại, các người lùn lạ hát và nhảy múa cùng 2 người. Ông lão nhỏ bé kia ngắm nhìn những vị khách của mình hồi lâu, rồi rút ở thắt lưng ra một con dao to mài vào đá; khi thấy khá sắc, cụ liền ngoảnh lại nhìn hai người lạ mặt. Hai bác hoảng hồn chưa kịp suy nghĩ gì thì cụ đã nắm lấy bác thợ vàng và chỉ trong nháy mắt, cạo xoẹt cả râu lẫn tóc. Bác thợ may cũng chịu số phận ấy. Nhưng họ nhanh chóng hoàn hồn ngay khi thấy ông cụ cạo xong thì thân mật đến vỗ vai họ và lắc đầu vui vẻ. Cụ chỉ một đống than gần đó, ra hiệu cho họ lấy đầy túi áo. Hai bác vâng theo, tuy không hiểu được ý của ông. Không muốn ở lại quá lâu, 2 bác cùng chào tạm biệt ông cụ, và những người lùn khác. Khi họ biến mất chưa được bao lâu, thì tiếng chuông từ xa bỗng vọng lại báo nửa đêm. Ngay lúc ấy, tiếng ca hát ngừng bặt, đám người Tí hon biến mất. Dưới ánh trăng, ngọn núi lại im lặng như tờ.
Tới bên kia núi, 2 người vội vã tìm một nơi nghỉ tạm, vì mệt họ ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, thấy túi than đeo bên mình người nặng hơn bình thường, Họ thò tay vào túi, nhưng không dám tin mắt mình khi thấy túi than hôm qua đã trở thành vàng từ bao giờ. Còn râu và tóc thì may sao đã mọc đủ cả.
Thế là họ trở nên giàu có. Nhưng bác thợ vàng có nhiều của hơn, vì vốn tính tham lam, nên đã ních rất nhiều than vào túi. Từ đó ông ta sống trong nhung lụa, nhưng vì lười biếng làm ăn nên của cũng vơi đi không ít. Sợ rằng sẽ có ngày mình sẽ phải trở về với khiếp sống nghèo khổ trước đây, bác thợ vàng vội rủ người bạn đồng hành tính kế quay lại nơi của những người lùn. Biết chuyện bác thợ may lắc đầu bảo:
- Thôi đủ rồi. Của cải rồi cũng sẽ vơi đi, chỉ cần anh chịu khó làm ăn thì nó lại chóng đầy. Dựa vào số vàng ấy sớm muộn cũng sẽ hết thôi. Như tôi giờ có thể thành thợ cả, cưới người yêu, thế là hạnh phúc.
Bác thợ vàng nhất quyết không nghe theo mà một mực muốn đi tìm vàng. Không thuyết phục được bạn, bác thợ may lắc đầu chán nản rồi bỏ đi.
Buổi tối hôm đó, bác thợ vàng đeo thêm cái bao để lấy cho nhiều, rồi đi về phía ngọn núi. Cũng như tối hôm trước, bác thấy những người Tí hon đang ca hát nhảy múa. Ông lão lại cạo nhẵn đầu, râu bác, rồi ra hiệu bảo lấy than. Bác ta hăm hở nhét đầy các bao, hớn hở ra về đắp áo ngủ. Bác nghĩ bụng:
- Dù vàng đè nặng, ta cũng chịu được.
Rồi bác ta thiu thiu ngủ, yên trí sớm mai dậy sẽ thành địa chủ một vùng.
Vừa mở mắt ra, bác đã vội sờ đến bao, nhưng bác ta ngạc nhiên vì chỉ thấy than đen sì, móc mãi vẫn thế.
Bác ta sợ hãi chạy tới nơi cất vàng, nhưng khi đi qua 1 cái gương lớn treo trên tường thì thấy đầu tóc đều nhãn nhụi, trên lưng còn mọc thêm 1 cái bướu to cạnh cái bướu cũ. Hoảng hồn, bác thợ vàng tham lam khóc nức nở.
Bác thợ may nghe tiếng khóc liền chạy sang phòng bạn, khi biết đầu đuôi chuyện, bác liền an ủi:
- Thôi thì đôi ta đã là bạn đường, bác cứ ở với tôi, ta cùng hưởng.
Bác thợ may giữ lời hứa, và sống 1 cuộc sống sung túc. Còn bác thợ vàng tuy vẫn có của cải, song suốt đời phải mang hai cái bướu và đội mũ để che cái đầu trọc lóc.Nguồn: Sưu Tầm.
Tiểu Tuệ
31/8/2013, 18:42
#1Tiểu Tuệ
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 1778
Điểm plus : 100000002
Được thích : 375
[Truyện Cổ Grim] Những Món Quà Của Người Tí Hon.
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|