Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fanfiction

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next

SandraLinh

7/5/2014, 13:47

#11
  • SandraLinh

SandraLinh



Thành viên mới
Tham gia : 06/05/2014
Bài viết : 1
Điểm plus : 2
Được thích : 1
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Tmod ơi, đây là của bạn ấy tự sáng tác ý ^_^  Đang đăng  bên ZF thì ZF đóng cửa rùi  [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 817460276 
Mình cũng đang đọc bộ này của bạn đấy Nal [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 650269930 Đọc đến chương 11 12 gì rồi, h thấy post bên này thì vui quá. Mong rằng sẽ dc tiếp tục đọc [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 364988687
Kal_Nal

1/7/2015, 13:30

#12
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Cảm ơn bạn đã theo dõi. thời gian qua au up fic bên wattpad nên ko quay lại. Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ. au sẽ up đủ bộ và 2 extra cho bạn nhé
Kal_Nal

1/7/2015, 13:33

#13
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 4:
 
Tiểu bảo bối bán nhà
 
            Thấm thoắt gần một năm trôi qua, Sungmin sống trong sự bảo bọc chăm sóc của KyuHyun. Bằng tình yêu thương vô bờ bến KyuHyun luôn nâng niu, chăm sóc bảo bối nhỏ của mình, dù cậu có phạm bao nhiêu lỗi, có gây ra cho anh bao nhiêu phiền phức thì anh vẫn luôn yêu thương cưng chiều cậu.
            - Em cần tiền làm gì?
            KyuHyun nhíu mày nhìn cậu nhóc đang chìa bàn tay nhỏ xinh về phía mình.
            - Em đi xem super show.
            - Xem cái gì cơ?
            - Hyung thật là chả biết gì cả, super show của super junior ấy. Nhóm nhạc gồm 13 anh đẹp trai, hát hay nhảy giỏi... bla… bla.
             Sungmin thao thao bất tuyệt mà không để ý sắc mặt ai kia đang tối sầm lại.
            - Dẹp… dẹp hết học không lo học ở đó mà lo ngắm trai.
            - Đi mà… em chỉ đi 1 tối thôi sau đó em sẽ học hành chăm chỉ… nhá nhá… hyunggggg.
             Sungmin dở bài mè nheo quen thuộc. Gương mặt vốn đã bầu bĩnh nay phụng phịu trông càng dễ thương nếu là chuyện gì khác có lẽ KyuHyun đã không kìm lòng mà đồng ý chiều theo. Nhưng chuyện này không được tuyệt đối không được. Không phải KyuHyun tiếc tiền mà không cho Sungmin. Thực ra trong lòng anh có thứ khác để lo nghĩ. Hơn nữa làm gì có ai cho tiền vợ mình đi ngắm trai cơ chứ?
            - Em có làm thế cũng vô ích thôi, về nhà học bài đi – nhấc điện thoại gọi ra bàn thư kí – Ryeo wook cậu gọi người đưa sungmin về nhà giúp tôi.
            Thoáng thấy gương mặt kia đang xụ xuống vẻ không hài lòng, KyuHyun phải cố coi như không thấy, không biết và không bận tâm. Nhìn cái dáng lùn lùn dậm chân, dậm cẳng bỏ đi anh cũng thấy hơi mềm lòng, nhưng chuyện này tuyệt đối anh không thể nhượng bộ. Trước khi bỏ đi Sungmin cũng không vừa quay lại lườm anh một cái, nhưng cái lườm đó không làm anh sợ mà ngược lại anh thấy cậu dễ thương vô cùng.
            - Hyung không cho em thì em tự kiếm tiền.
            KyuHyun khẽ nhếch mép cười, tiểu bảo bối của anh xưa ở nhà được cưng chiều nay ở với anh càng cưng chiều hơn. Đến nấu mì còn chả biết thì thử hỏi kiếm tiền  bằng cách nào… KyuHyun lại lao đầu vào công việc, anh muốn làm xong việc thật sớm để được về nhà với nhóc vợ đáng yêu của anh. Dù đã thuê người ở nhà chăm sóc nấu nướng cho cậu nhưng anh vẫn không an tâm khi không phải anh đích thân chăm sóc cho cậu.
             Gạt xấp hồ sơ qua một bên KyuHyun mệt mỏi đứng lên vươn vai, cuối cùng thì cũng xong việc giờ về với tiểu bảo bối thôi. Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, vừa bước ra khỏi xe Kyuhyun xém chút nữa thì té bật ngửa ra sau. Sungmin đang cầm tấm biển to đùng đề dòng chữ ngay ngắn chắc cậu nắn nót viết: “TẠI ĐÂY BÁN NHÀ, GIÁ SIÊU RẺ. AI CÓ VÉ SUPER SHOW ĐỔI NGANG CŨNG ĐƯỢC” KyuHyun đọc xong mà tròng mắt muốn lọt ra ngoài luôn. Xung quanh Sungmin là rất nhiều người vây quanh hiếu kì, phần vì đây là nhà của giám đốc một công ty lớn. phần vì sốc với cái vụ đổi một ngôi nhà lấy một tấm vé. Gì chứ nhà KyuHyun trong khu dân cư cao cấp, gọi là nhà nhưng thực ra nó là một biệt thự hạng sang… vậy mà ai kia, không cần nói cũng biết là ai dám mang ra đổi vé à?
            - LEE SUNG MIN…..
             Quay lại nhìn người vừa quát mình Sungmin hơi cúi đầu, vốn dĩ cậu định đổi nhà lấy vé trước khi KyuHyun về cơ. Vì đổi rồi thì anh cũng chẳng làm gì được. Giờ anh về rồi thể nào cậu cũng bị mắng. Đúng thật là ngày hôm nay chẳng được việc gì hết.
            - Sao hôm nay hyung về sớm thế. – giọng lí nhí.
            - Hyung không về để em bán nhà hả? em giỏi lắm. Còn không mau đi vào nhà. – KyuHyun gằn giọng.
             Và thế là Sungmin vừa nãy đang khí thế rao bán nhà giờ lại như con thỏ nhỏ cụp đuôi đi theo Kyuhyun.
….
            - Hóa ra đây là cách em kiếm tiền đấy hả?
            KyuHyun ngồi xuống cái ghế đối diện sungmin, nhìn  thẳng vào cái gương mặt tội đồ đáng yêu của bảo bối, cũng cố lắm anh mới nhịn được cười.
            - Em… - phụng phịu cúi đầu, mắt hơi ướt.
            Khổ kyuhyun đã kịp la mắng câu nào đâu mà đã mít ướt rồi.
            - Em bán nhà rồi hyung với em đi đâu ở?
            KyuHyun vẫn còn muốn trêu chọc con thỏ con ngốc nghếch kia. Sungmin cúi đầu im lặng. KyuHyun vẫn tiếp tục trò trêu chọc của mình:
            - Em biết căn nhà này đáng giá bao nhiêu không mà em đòi đổi ngang lấy vé xem show.. show gì đó hả?
            - Super Show – Sungmin lên tiếng chấn chỉnh gì chứ không thể gọi sai như thế được.
            - Em còn dám nói. Xem ra hyung phải phạt em mới được. Hyung sẽ gọi điện cho umma em bảo họ đón em đi hấp hôn cùng.
            - Đừng mà… Hyung đừng mà… em ở đây với hyung thích hơn.
            Sungmin rối rít,
            - Đường nào em cũng đâu có nghe lời hyung.
            - Từ nay em hứa sẽ ngoan mà, em sẽ nghe lời hyung.
            Kyuhyun khẽ bật cười. không biết anh nghe cậu hứa thế này bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần nào cũng như lần ấy đâu rồi lại vào đó. Dù vậy, Kyuhyun đời nào để tiểu bảo bối rời xa anh chứ. Anh nguyện cả đời sống để chăm sóc và giải quyết mọi rắc rối do cậu gây ra. Sungmin đã được 18 tuổi rồi. KyuHyun vốn định đợi các vị bô lão (kang – Teuk , Han – Chull) về rồi sẽ nói họ tổ chức hôn lễ cho anh và cậu.
….
            - Sungmin à, thay đồ rồi đi với hyung nào.
            Sungmin đang ngồi co chân trên ghế ăn bánh kem nghe thấy gọi thì ton ton chạy vào, dù chẳng biết Kyuhyun sẽ đưa mình đi đâu.
            -  Đi đâu vậy hyung?
            Ngồi yên vị trên xe hơi của KyuHyun Sungmin mới nghĩ ra vấn đề mình cần hỏi.
            - Đưa em đến nơi mà em sẽ thích. – KyuHyun mỉm cười dịu dàng nhìn cậu nhóc bên cạnh mình. Từ đầu đến chân một màu hồng chóe.
            - AAAAAAA….. hyung….
             Sungmin nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Kyuhyun sung sướng khi đang đứng trước nơi tổ chức super show của super Junior.
            - Hyung tuyệt vời nhất. – Nói rồi lon ton chạy vào.
            KyuHyun nhìn cái dáng người múp míp lùn tịt lăng xăng chạy mà trong lòng trào dâng yêu thương. Yêu thương dần lớn lên. cùng với cậu đợi cậu lớn anh nhất định sẽ có được cậu còn bây giờ trách nhiệm của anh là yêu thương chăm sóc cậu nhóc ấy trước đã. Chuyện của người lớn sau này lớn tính sau. KyuHyun vẫn thế vẫn yêu thương Sungmin vô điều kiện. Còn sungmin vẫn thế vẫn ngây thơ vô tư sống trọn vẹn trong vòng tay bảo bọc vững chãi ấy.
            Bảo bối à? Nhanh lớn nhé. Anh yêu em!
Kal_Nal

1/7/2015, 13:43

#14
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 5:
Bạn trai của tiểu bảo bối
 
            - Gì cơ??? Họp phụ huynh á?            
            KyuHyun tý thì sặc khi nghe Sungmin bảo anh đi họp phụ huynh cho cậu.
            - Hyung không đi thì ai đi, em gọi cho umma, umma bảo umma đang ở Châu phi ngắm tuyết (Oái!!! Châu phi có tuyết sao ta?). Umma bảo hyung là chồng em hyung phải đi.
            - Gì chứ? Hyung biết gì mà đi họp?
             Kyuhyun tuổi đời còn chưa quá 30 sao có thể đi họp phụ hyunh cho Sungmin chứ? Chuyện thật mà cứ như đùa. Hơn nữa đến đó rồi kyuHyun biết giới thiệu sao chả nhẽ lại nói mình là chồng Sungmin à? thế thì ngại chết.
            - Hyung không đi họp thể nào em cũng bị cô mắng. Em không đi học nữa đâu.
            - Này tiểu bảo bối, Em không phải kiếm cớ trốn học đâu. Cứ lo học đi, hyung sẽ đến.
            Đưa tay nhéo đôi má phúng phính của cậu. Lâu rồi không để ý, tiểu bảo bối lớn hơn nhiều rồi. Dù vẫn trẻ con, vẫn quậy phá nhưng xem ra giờ đã lớn hơn nhiều rồi.
            - Mà này, em… sao cao thì không thấy cao lên mà bề ngang thì ngày càng to ra thế này? – Kyuhyun tinh nghịch trêu chọc Sungmin của anh.
            - Hyung trêu em, em không chơi với hyung nữa – cậu nhóc phù mỏ giận dỗi.
            -  Lịch làm việc ngày hôm nay của tôi thế nào?
            Kyuhyun vẫn chăm chú vào đống giấy tờ mà hỏi Ryeo wook.
            - Giám đốc, 10h sáng mai anh có hẹn với giám đốc điều hành công ty SJ, 11h có cuộc họp… blo bla… và… - Ryeo Wook  khẽ ngập ngừng – 2h chiều đi họp phụ hyunh cho cậu Sungmin.
            - Hôm nay sao?
            - Dạ???
            - Tôi hỏi hôm nay là ngày họp phụ hyunh cho nhóc ấy sao?
            - Vâng.
            - Chết rồi tôi còn chưa chuẩn bị gì hết. Ryeo wook hủy hết lịch ngày hôm nay cho tôi.
            - Nhưng hôm nay đều là những cuộc hẹn quan trọng.
            - Tôi mặc kệ tôi phải chuẩn bị đi họp phụ hyunh cho Sungmin.
            Không đợi Ryeo Wook nói thêm gì? Kyuhyun vớ vội cái áo khoác chạy thẳng. để lại cậu thư kí mắt tròn mắt dẹt tạm thời vẫn chưa hiểu gì?
            Lục tung cái tủ quần áo… Kyuhyun cố chọn cho mình một bộ bảnh nhất (dù tủ đồ của anh bộ nào cũng là hàng hiệu cao cấp), tóc tai chỉnh tề, dù gì thì hôm nay cũng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là “chồng” của Sung Min anh muốn trông mình phải thật tươm tất.
            Đúng 2h chiều, Kyuhyun xuất hiện trước cổng trường Sungmin trong hình ảnh không thể đẹp hơn, mặc chiếc áo sơ mi màu xám, khoác áo vest màu đen cách điệu, chân đi giày da bóng lộn khỏi nói nhìn vào cũng đủ biết đẳng cấp không thuộc hạng tầm thường. Mái tóc vuốt ngược lịch lãm. Bước ra khỏi xe không biết bao nhiêu ánh mắt vây quanh anh trầm trồ thán phục.
             Bước vào lớp giữa các bậc phụ huynh thuộc hàng đứng tuổi, kyuHyun càng nổi bật trông như anh đang tỏa sáng vậy. Nhìn sang cậu nhóc đang ngồi cạnh anh, trong bộ đồng phục học sinh Sungmin đã đáng yêu này càng đáng yêu hơn nữa.
            - Xin lỗi, anh là gì của học sinh Lee Sungmin vậy ạ?
            Cô giáo chủ nhiệm của Sungmin không khỏi ngạc nhiên nhìn kyuHyun, trẻ như vậy thì chắc chắn không phải appa của sungmin rồi, theo như cô biết thì Sungmin không có anh trai. Vậy đây rút cục là ai?       
            - Tôi.. – Kyuhyun đang định giới thiệu mình là chồng của cậu nhóc thì..
            - Là anh họ của em ạ, appa với Umma của em đang đi châu phi ngắm tuyết nên anh họ em đi họp thay ạ (Sungmin à, anh quên cái vụ đi ngắm tuyết đi được không mất mặt quá, Châu Phi thì làm gì có tuyết mà ngắm).
             Rõ ràng cách trả lời của Sungmin rất hợp lý vào lúc này. Nhưng không hiểu sao KyuHyun thấy bực bội ghê gớm. Trong lòng cảm giác khó chịu trào dâng. Suốt cả buổi họp Kyuhyun chả hiểu cô giáo Sungmin đang nói những gì? trong anh giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ??? Tại sao Sungmin không nói với mọi người quan hệ thật sự của anh với cậu? tại sao cậu lại nói dối, Sungmin ngây thơ trước nay chưa từng biết nói dối nhưng sao giờ lại nói dối chuyện này???
            - Woa… anh họ cậu sao? Đẹp trai quá???
            Buổi họp phụ hyunh vừa kết thúc, đám bạn trong lớp Sungmin đã vội vã vây lấy kyuhyun.  Tâm trạng của Kyuhyun từ đầu vốn đã không tốt nhưng vẫn phải cố kiềm chế mà mỉm cười với lũ nhóc:
            - Minie, đây là anh họ cậu thật à?
             Một cậu bé tóc vàng cũng khá dễ thương (nhưng giờ trong mắt KyuHyun nó chẳng dễ thương tẹo nào) đang khoác tay Sungmin hỏi. KyuHyun ước giờ này tiểu bảo bối nói anh là chồng cậu biết bao nhiêu. Nhưng Sungmin vẫn cứ hồn nhiên:
            - Ừ là anh họ tớ.
             Thề luôn là giờ Kyuhyun thật sự muốn tóm cổ tên nhóc kia về nhà cho một trận. Nhưng giờ anh phải nhịn có thế nào cũng phải nhịn không thể để mất mặt trước lũ nhóc kia được.         
            - Chào hyung – cậu nhóc nhìn Kyuhyun bằng đôi mắt cười lúng liếng dễ thương – em là Lee Hyuk Jae bạn trai của Sungmin. – vẫn cười.
            KyuHyun đứng ngây ra, sét nào mới đánh anh giữa trời quang mây tạnh thế này? Bạn trai á??? Cậu ta mới nói là bạn trai của vợ anh á? Lee Sungmin, tôi cưng em, tôi chiều em, yêu thương em như thế mà sau lưng tôi em dám phản bội tôi hả? KyuHyun nghiến răng ken két, khỏi phải nói lửa đang bốc ngùn ngụt trên đầu anh.
Sungmin về nhà em biết tay tôi.
Sungmin mở cửa vào nhà suýt nữa rụng tim khi thấy KyuHyun ngồi đấy mặt đằng đằng sát khí. Dù ngây thơ, dù ngốc nghếch nhưng 1 năm ở chung nhà cũng cho Sungmin đủ tỉnh táo để nhận ra nguy hiểm từ con người kia (kyuhyun). Tốt nhất giờ không nên đụng vào, 36 kế chuồn là thượng sách. Nói là làm cậu rón rén bò bò, lẩn lẩn dưới cái ghế sô pha, gì chứ cứ trốn đã rồi tính. Kyuhyun nhìn cái dáng người mũm mĩm bò bò ở sau ghế thì suýt nữa phá lên cười, Nhưng giờ không phải lúc để cười, anh cần tức giận.
- Lee Sungmin, em làm gì ở đó?
Dùng giọng nói nghiêm trang đầy tính uy hiếp hỏi Sungmin.
- Em… em… à em tìm bánh kem. (có nói dối cũng chọn câu nào nó hợp lý tý chứ tiểu bảo bối).
- Bánh kem nào ở đó?
- À… Em mới thấy có con chuột công bánh kem chui vào đây.
Lee Sungmin em coi tôi là trẻ con hả mà định lừa kiểu ấy – Kyuhyun thầm nghĩ. Nhìn tiểu bảo bối đang sợ sệt đúng là có chút mềm lòng, nhưng chuyện này thật sự đáng giận anh phải giận không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy được.
- Em… Sáng nay nói dối giỏi lắm cơ mà, sao giờ lại dở thế hả?
- Em…
- Tôi là anh họ của em hả? Được lắm Sungmin.
- Nếu biết em có chồng các bạn sẽ trêu chọc em mất – Sungmin cúi gằm mặt lí nhí.
- Chứ không phải sợ cậu bạn trai đó giận hả? – kyuhyun nói bằng giọng điệu mỉa mai.
- Bạn trai??? Hyuk Jae á??? Sao cậu ấy lại giận? – mắt chớp chớp ngây thơ.
Kì thực Sungmin không đủ thông minh để hiểu hết hàm ý sâu xa trong câu nói của kyuhyun. Nhưng cái điệu bộ ngây thơ ấy như đang trêu ngươi thách thức Kyuhyun làm cơn giận vốn định lắng xuống trong anh bùng phát.
- Lee Sungmin, tôi thương em, yêu em chăm sóc cho em… thế mà sau lưng tôi em dám ngoại tình.
- Ngoại tình? – ngây thơ tiếp.
- Này, em bỏ cái điệu bộ ngây thơ ấy đi nhá. Dù em thừa nhận hay không thừa nhận thì tôi cũng là chồng của em, sao em dám… sau lưng tôi đi lăng nhăng với cái tên Hyuk Jae mặt khỉ ấy chứ? – kyuhyun thực sự nổi giận.
- Cái gì mà lăng nhăng chứ? Hyung nói chậm thôi để em còn suy nghĩ.
- Á… Hyung nói em với Hyuk Jae yêu nhau á? – Sau gần 30 phút bất động suy nghĩ thì cuối cùng Sungmin cũng hiểu ra vấn đề.
- Đến giờ này em còn định dấu tôi sao?
- Hyung điên à, cậu ấy là bạn thân của em mà.
Sungmin cũng bắt đầu to tiếng.
- Em còn chối, Trước mặt tôi cậu ta đã thừa nhận là bạn trai của em còn gì?
- Đương nhiên là bạn trai.
- Em…
Kyuhyun giận đến tím mặt, gì chứ? giờ lại còn thừa nhận nữa cơ à?
- Cậu ấy là bạn thân của em, người yêu cậu ta là Dong Hae cơ mà. Hyung nghĩ cái gì đấy?
Sungmin gào lên.
- Sao… Sao… sao cậu ta lại nói cậu ta là bạn trai em?
- Không lẽ cậu ta là bạn gái? Cậu ta có nói em là người yêu cậu ta không hả?
Sungmin vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Cậu thấy oan lắm, khi không bị anh mắng. Anh lại còn to tiếng với cậu, Sungmin còn tưởng anh hết thương cậu rồi. Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ai kia KyuHyun có chút xót xa mà ôm Sungmin vào lòng dỗ dành.
- Thôi được rồi, là hyung sai hyung xin lỗi em. Được chưa? Nhưng em cũng hư mà, em nói dối. Hyung đâu có dạy em nói dối chứ?
Sungmin khẽ dụi vào lòng anh, cảm giác yên bình và ấm áp. Không biết từ bao giờ cậu cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn khi bên anh. Đôi khi cậu phá phách gây chuyện cũng chỉ là để anh chú ý đến cậu hơn mà thôi. Dù cách đó có hơi trẻ con, Nhưng tình yêu trẻ con nó thế mà.
Hyun,g em… yêu hyung mất rồi, hyung có giống em không?
Kal_Nal

1/7/2015, 13:57

#15
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

 Chap này có chút buồn nhé, nhưng chút chút thôi, nói chung tim hồng vẫn bay nhiều lắm !!!
Chap 6:
 
Bảo bối ở nhà ngoan nhé
 
 - Tôi nhất định phải đến đó sao?
             - Đương nhiên, giám đốc đây là cơ hội tốt cho ta mở rộng thị trường Âu-Mỹ.
            Ryeo wook vừa đặt đồng tài liệu xuống bàn vừa nói mà không để ý đến sắc mặt KyuHyun đang tái đi. Đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một để công ty anh có thể mở rộng thị trường, anh cần qua Mỹ 1 tuần. 1 Tuần kể ra với người khác thì chẳng là gì đâu, nhưng với anh 1 tuần thực sự là cả một vấn đề. Anh còn có vấn đề đáng bận tâm hơn_tiểu bảo bối xinh đẹp đáng yêu của anh. Anh chưa từng rời xa cậu 1 ngày chứ đừng nói 1 tuần, anh phải đến một nơi cách cậu nửa vòng trái đất. Rồi ai ở nhà lo cho tiểu bảo bối???
            - Giám đốc, có phải anh đang lo cho cậu Sungmin?
            KyuHyun vẫn im lặng không nói gì? Thực sự anh đang rất bối rối. Thời gian anh đi công tác trùng với thời gian thi đại học của tiểu bảo bối… Anh không thể mang tiểu bảo bối theo được, nhưng cũng không đành bỏ lại tiểu bảo bối mà đi. Đấy là lúc tiểu bảo bối cần anh nhất.
            - Chúng ta có người chăm sóc bảo vệ cậu ấy mà, giám đốc. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.
             Ryeo wook khẩn khoản.
            - Nhóc này, nếu hyung phải xa em một thời gian… Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi hyung chứ?
            Nhìn Sungmin ngồi trên ghế gặm bánh kem anh từ tốn nói. Nhìn cái dáng ngồi chân không chạm đất, gương mặt lem luốc bánh kem mà kyuhyun có chút không đành lòng. Cậu như vậy thì sao anh nỡ lòng nào rời đi đâu chứ?
            - Hyung định đi đâu, sao không cho em theo với.
            Đưa tay lau nhẹ mấy vệt kem vương trên miệng Sungmin, KyuHyun nhẹ nhàng nói:
            - Ở công ty có việc Hyung phải đi Mỹ 1 tuần. Hyung cũng muốn đưa em theo nhưng… em còn phải thi đại học mà.
            SungMin có vẻ giận dỗi sụ mặt xuống.
            - Hyung sẽ để Ryeo Wook ở nhà chơi với em được không? Nghe nói Ryeo wook mới học được mấy món bánh kem ngon lắm đấy.
            KyuHyun bắt đầu mang thức ăn ra dỗ dành Sungmin. KyuHyun thừa biết SungMin rất thích chơi cùng ryeo wook (vì ryeo wook làm bánh và nấu ăn rất ngon mà). Anh cũng suy nghĩ đến nát óc rồi. Để Sungmin cho người khác chăm sóc anh đúng là không chút an tâm. Nhưng nếu là Ryeo wook có lẽ Kyuhyun sẽ yên tâm hơn. Ryeo wook là người cẩn thận lại tốt bụng hơn nữa bình thường Ryeo Wook cũng rất quý Sungmin… và… quan trọng nhất à Ryeo wook đã có bạn trai cái tên ca sĩ YeSung gì đó… thế nên không lo chuyện Ryeo wook tranh cướp Sungmin đáng yêu của anh (cái này là quan trọng nhất). Tất cả lý do đó đưa KyuHyun đến một quyết định vô cùng sáng suốt: Anh sẽ đi Mỹ mà không mang thư kí theo. Và thư kí của anh nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của tiểu bảo bối.
            - Sung min ngoan… Hyung đi về sẽ mua nhiều thỏ bông cho em.
            Suy nghĩ.. suy nghĩ… suy nghĩ…
            - Hyung hứa rồi đấy nhé.
            Thỏ ngốc đã bị dụ.
Cuối cùng rồi ngày ấy cũng đến. KyuHyun thay vì tất bật chuẩn bị ra sân bay thì lại tất bật dặn dò Ryeo Wook chăm sóc cẩn thận cho ai kia.
- Sungmin phải ăn đúng bữa, không được để Sungmin ham chơi mà thức khuya, Sung min phải được tắm nước ấm…, Sungmin phải…, Sungmin phải… v…v..
Hàng trăm cái « Sungmin phải » đang biến thành hình ngôi sao quay mòng mòng trên đầu Ryeo Wook.
- Được rồi giám đốc à, ai không biết tưởng Sungmin là trẻ sơ sinh đấy. Anh mau đi đi đừng để lỡ chuyến bay. Tiểu bảo bối của anh cứ yên tâm giao cho tôi. Anh chỉ đi có một tuần thôi mà…
Sau màn cằn nhằn của Thư kí kiêm bảo mẫu Kim Ryeo Wook cuối cùng KyuHyun cũng chậm rãi xách cái va li lên xe ra sân bay. Cũng may là hôm nay Sungmin phải đến trường chứ nếu lại phải chứng kiến thêm màn chia ly đẫm nước mắt có khi ngang ngửa Titanic ấy chứ.
Ngày đầu tiên ở nước Mỹ xa xôi. Ryeo Wook không khỏi lo lắng cho công việc của KyuHyun khi cứ 10 phút anh lại gọi về một lần:
- Được rồi giám đốc à, Sungmin đã ngủ sau khi ăn hết cái bánh kem dâu to đùng rồi, anh tập trung làm việc đi, gọi gì mà muốn cháy luôn cái điện thoại. Nói không chừng công ty chúng ta phá sản vì phí gọi điện thoại đường dài đấy giám đốc.
Lại nói về tiểu bảo bối. Ryeo Wook thực sự thấy thán phục KyuHyun về sức chịu đựng của anh với Sungmin. Tiểu bảo bối đúng là chuyên gia gây chuyện, lúc gây lộn với người này lúc cãi nhau với người kia, lúc lại nghịch ngợm hêt cái nọ đến cái kia. Hại Ryeo Wook không dám rời cậu nửa bước. Mới lúc nãy Ryeo Wook phát hoảng khi thấy đương kim phu nhân giám đốc mang đống giấy tờ hợp đồng quan trọng ra gấp máy bay chơi, hay như lấy con dấu của công ty đóng đầy lên mình con chó trắng lông xù nhà hàng xóm. Làm người ta chửi tung tóe, báo hại Ryeo Wook xin lỗi muốn đứt lưỡi. Chăm sóc tiểu bảo bối đúng là mệt thật nhưng sao mà KyuHyun lại có thể lo chu toàn cả việc ở công ty lẫn việc chăm sóc sungmin ở nhà thế nhỉ? Ryeo wook không khỏi thắc mắc. 
- Đây là Elli cháu gái tôi – Chủ tịch Seo chỉ tay về phía cô gái xinh đẹp ngồi đối diện với Kyuhyun.
- Xin lỗi, ý ông đây là…
- Cậu là người thông minh, ta nói thẳng vào vấn đề luôn nhé! Như cậu cũng đã biết có rất nhiều công ty muốn hợp tác với chúng tôi. Nhưng tôi lại chỉ đặc biệt mời cậu… Cậu là người tài giỏi, lại tuấn tú như vậy, trách sao con bé nhất mực bắt tôi mời cậu tới đây.
Ông ta chậm rãi nói, còn KyuHyun thì đang cố sử lý hết tất cả những thông tin não bộ vừa thu thập được. KyuHyun đã lờ mờ hiểu ra mục đích ông ta mời mình qua đây.
- Có phải ông muốn chúng tôi… - Ngập ngừng nhìn cô gái ngồi đối diện.
- Đúng vậy sự kết hợp giữa hai công ty chúng ta tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.
Thật nực cười, ông ta đang định mang tình cảm của anh ra kinh doanh sao? bất giác anh nhớ đến cậu. Nhóc vợ đáng yêu đang đợi anh ở nhà.
- Xin lỗi ông nhưng tôi đã có đính ước với một người khác. Chúng tôi thực sự muốn hợp tác cùng quý công ty. Trên hết xét đến năng lực tôi nghĩ chúng tôi hoàn toàn có thể thành công mà không cần bất kì sự trao đổi nào.
KyuHyun nói bằng giọng trầm nhưng ẩn chứa sự kiên quyết không ngờ đến.
- Cậu không nghĩ mình cần suy nghĩ sao? quyền lợi đối với công ty cậu thực sự rất hấp dẫn dấy.
- Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác thành công dựa vào năng lực của công ty tôi, hơn nữa tôi nghĩ quý cô đây cũng không thích một cuộc hôn nhân kinh doanh lợi lộc như vậy.
- Cậu thật ngạo mạn, ta đã rất có thiện chí vậy mà cậu dám…
- Tôi xin lỗi nếu ông ý nghĩ đó là sự vô lễ, nhưng tôi sẽ không rút những lời đã nói lại đâu.
- Cậu đúng là không có thiện chí Elli xinh đẹp, thông minh của ta có lòng để mắt đến cậu vậy mà cậu dám…
Giọng ngài chủ tịch đanh lại giận dữ.
- Tôi hi vọng ngài đây sẽ phân biệt công tư rõ ràng và chúng tôi muốn được ngài nhìn nhận với danh nghĩa một công ty đối tác bình thường. Nhưng nếu ngài định nghĩa kinh doanh là sự đổi trác và điều kiện thì tôi thực sự xin lỗi. Tôi xin phép.
KyuHyun đứng lên bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của của chủ tịch Seo. Elli nãy  giờ vẫn ngồi im lặng quan sát KyuHyun. Đúng là anh, chỉ có anh mới kiêu ngạo từ chối cô như thế. Đúng là con người không thể thỏa hiệp. Nhưng anh càng như thế chỉ càng thu hút cô mà thôi. Khao khát được chinh phục dâng lên cháy bỏng trong cô, quay lại nhìn ông nội mình mặt đỏ bừng như đang bốc hỏa cô dịu giọng:
- Ông à, Chúng ta vẫn sẽ hợp tác với họ phải không?
- Cháu nói gì vậy hả con bé này. Thằng nhóc đó vừa làm chúng ta bẽ mặt… không đời nào.
- Ông nghĩ xem anh ta nói không phải không có lý nếu nhìn một cách công bằng thì công ty anh ta thực sự rất tốt và phù hợp với điều kiện của chúng ta… hơn nữa ông như vậy là công tư không phân minh, người ngoài biết được không phải sẽ còn mất mặt hơn sao. Cháu cũng sẽ bị người ta nói là cậy thế ép người nữa. Ông nội thật sự muốn cháu gái mình bị như vậy sao?
Elli cố gắng thuyết phục ông mình. Cô cũng không biết tại sao cô lại cố sức giúp anh như vậy. Trong khi thậm chí trong mắt anh không hề có cô. Nhưng những hình ảnh năm đó lại ùa về. Khi còn là học sinh trung học cô là một cô gái mập mạp, xấu xí, đám bạn không ngừng chế giễu cô. Nhưng chính anh_Kyuhyun khi đó là một hot boy nổi tiếng trong trường đã lên tiếng bênh vực cô, thậm chí coi cô là bạn. Cô đi du học, quyết tâm giảm cân, thay đổi diện mạo tất cả cũng chỉ vì anh, cô muốn xứng với anh. Bây giờ Elli đã là một cô gái xinh đẹp quyến rũ với thân hình cân đối và gương mặt khả ái. Biết bao nhiêu anh chàng nhà giàu thế lực theo đuổi nhưng trong mắt cô luôn luôn chỉ có một người là Jo KyuHyun.
Nhìn đứa cháu gái đang ra sức giúp người vừa từ chối nó mà Chủ tịch Seo có chút không đành lòng. Nhưng Elli nói không phải không có lý. Hơn nữa con bé đã nói vậy thì ông sẽ cho tên nhóc xấc xược ấy một cơ hội.
- Alo.
- Là tôi đây.
- Ồ, chủ tịch Seo.
- Tôi sẽ cho cậu một cơ hội dùng năng lực thuyết phục tôi hợp tác với công ty cậu. 8h sáng mai gặp tôi ở văn phòng.
- Vâng, cám ơn ngài.
Kyuhyun nói gần như reo lên trong điện thoại khỏi phải nói anh đã mừng rỡ đến mức nào. Thú thật sau khi bỏ đi như vậy Kyuhyun gần như chẳng hi vọng nào về sự hợp tác giữa 2 công ty nữa… vậy mà không biết điều gì đã thay đổi chủ tịch Seo nhỉ? Không khi không ông ta lại đổi ý như vậy?
Bằng khả năng của mình. Anh không khó để thuyết chủ tịch Seo đồng ý chấp thuận và kí vào bản hợp đồng hợp tác. Công việc trôi chảy ngoài sức tưởng tượng của KyuHyun. Vậy đấy ngày mai anh có thể đáp máy bay trở về với bảo bối yêu bảo bối quý của anh rồi. Nghe Ryeo Wook nói bảo bối không ngừng đòi gặp anh mà thấy hạnh phúc.
Sau chuyến bay dài mệt mỏi tưởng như cạn năng lượng… nhưng không ngờ Kyuhyun vẫn còn sức phi như bay ra đến xe rồi hớn hở đòi lái xe Kim trở về nhà ngay lập tức. Chắc gặp anh Sungmin sẽ vui lắm đây, nhìn vào cái vali lớn tướng toàn thỏ bông rồi tưởng tượng vẻ mặt hạnh phúc của Sungmin mà anh thấy trong lồng ngực mình một niềm hạnh phúc trào dâng đến ngạt thở.
- AAAAAAAAAA…. Hyungggg… Hyung… Hyung về rồi
Vừa thấy KyuHyun bước xuống xe Sungmin đang nghịch nước trong vườn, quăng vội cái vòi nước chạy ra đu lên cổ KyuHyun hét toáng lên, khỏi nói Sungmin đã nhớ anh đến mức nào.
- Nào tiểu bảo bối của hyung, coi nào sao lại nghịch nước ướt hết người thế này…
Kyuhyun nhìn tiểu bảo bối từ đầu đến chân ướt nhẹp, mặt mũi lem luốc mà hơi cau mày.
- Ryeo Wook đâu?
- Tôi đây, giám đốc.
- Á á aaaaaaaa.
KyuHyun thét lên thất kinh khi nhìn thấy bộ dạng của Ryeo wook. Bình thường cũng được xếp vào dạng mĩ nhân đáng yêu cute (chỉ sau SungMin). Mà sao giờ… Kyuhyun không biết phải miêu tả từ đâu: tóc tai bù xù, 2 mắt thâm quầng nhìn như gấu trúc. Quần áo sộc xệch tả tơi…
 
- Cậu… Cậu… Cậu làm sao thế hả? ai làm cậu ra nông nỗi này???
- Anh còn hỏi nữa, còn ai ngoài bảo bối yêu quý của anh.
KyuHyun nhìn sang Sungmin vẫn đang trưng bộ mặt: Em ngây thơ, em không biết gì???  Mà quay lại hỏi Ryeo wook:
- Cậu bị thế liên quan gì đến Sungmin?
- Anh còn nói nữa… - Ryeo Wook dùng hết sức mà hét toáng lên – Là ai nói nửa đêm nhớ anh không ngủ được bắt tôi thức đêm chơi với cậu ta? Là ai đổ keo lên ghế để tôi ngồi phải? Là ai không dưng đi trêu con béc giê to đùng nhà người ta để nó đuổi tôi??? Là ai? Là ai hả???
Ryeo wook thở hổn hển sau khi gào hết công xuất loa. Phải nói là ryeo wook thực sự sắp phát điên lên rồi. Thề là nếu hôm nay KyuHyun không về thì ryeo wook cũng bắt máy bay mang Sungmin qua Mỹ trả cho anh.
- Làm thư kí cho anh 10 năm không bằng làm bảo mẫu cho cậu ta 1 tuần.
Ryeo wook ấm ức.
- Thôi được rồi… tôi cho cậu nghỉ phép 3 ngày đi chơi với Yesung là được chứ gì?
Kyuhyun ra sức thổi nguội cái đầu đang bốc hỏa kia. Đúng là sức công phá của Sungmin lớn thật biến một người chỉn chu, xinh đẹp như ryeo wook thành bộ dạng thế kia. Có khi giờ mang ryeo wook đặt trước mặt yesung anh ta cũng chẳng nhận ra ấy chứ.
- Anh thử không tăng lương tháng này cho tôi, tôi kêu Sung hyung mang xăng đốt nhà anh cho coi.
Ryeo wook vừa nói vừa nhấm nhẳng bỏ đi.
Bảo bối à? Đúng là để em cho người khác thật không an tâm mà? Làm sao mà nghịch ngợm thế hả? Ngoài hyung ra thì có ai chịu ở bên tên nhóc quậy phá như em không hả? Kyuhyun hôn nhẹ lên vầng trán tinh nghịch kia. Khẽ ôm ai kia vào lòng, nhóc đã ngủ ngon lành rồi, gương mặt không chút ưu phiền thỉnh thoảng còn chu chu cái miệng hồng hồng lên. Làm kyuhyun trong phút chốc không kiềm chế mà hôn nhẹ lên đó.
Ngủ ngon nhé bảo bối, mãi mãi cứ bên hyung mà quậy phá như thế này nhé!
Kal_Nal

1/7/2015, 14:01

#16
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 7:
 
Bảo Bối à, hyung chỉ yêu em!
 
            - Giám đốc có cô Elli muốn gặp anh.
             Tiếng Ryeo wook vang lên trong điện thoại.
            - Elli – Kyuhyun thoáng khựng lại. Chẳng lẽ là cháu gái chủ tịch Seo. Cô ấy đến đây làm gì chứ?
            - Chào cô.
KyuHyun thận trọng nhìn cô gái đối diện.
            - Cậu thật sự không nhận ra mình sao KyuHyun.
            - Cô nói gì vậy chứ đương nhiên tôi biết cô rồi, Cô Elli.
            - Cậu có nhớ Seo Min không?
             Trong phút chốc trí não Kyu hyun hoạt động hết công xuất lục lại trí nhớ nhớ. Đúng là cái tên Seo Min có gì đó rất thân thuộc. Đúng rồi, cô bạn hồi trung học, người bạn duy nhất của KyuHyun ở trường. Trước đây ở trường Kyuhyun vốn là chàng hot boy nổi tiếng đẹp trai học giỏi con nhà giàu và hơn hết là rất lạnh lùng, Kyuhyun hầu như không kết bạn cũng chẳng chơi với ai. Seo Min vốn là cô gái rất dễ thương (trong mắt Kyuhyun). Có giọng nói rất nhẹ nhàng. Thường hay bị mấy tên con trai trong trường trêu chọc vì thân hình mập mạp. Kyuhyun không biết từ lúc nào đã coi cô gái ấy là bạn. Người bạn đầu tiên và cũng là người bạn duy nhất của KyuHyun. Thật lòng ngày đó trong KyuHyun có một thứ tình cảm xa hơn tình bạn một chút dành cho SeoMin. Seo Min là một cô gái lương thiện và tốt bụng… Nhưng rồi một ngày Seo Min bỗng biến mất ở trường học, từ đó Kyuhyun không có bất kì liên lạc hay thông tin gì về cô bạn.
            - Seo Min? cô cũng biết cô ấy sao?
            - Biết, đương nhiên tôi biết rõ.
            - Ồ! cô ấy giờ sao rồi đã lâu rồi tôi không gặp lại cô ấy.
            Kyuhyun ngạc nhiên khi Elli nói biết rất rõ về Seo Min.
            - Kyuhyun à, ông nội tôi họ gì?
            Cô ta bị ngốc sao? không dưng hỏi mình họ của ông nội cô ta: Đương nhiên là họ Seo rồi điều ấy còn phải hỏi sao??? Á… khoan đã, họ Seo… không lẽ… Elli chính là Seo Min sao?
            - Không lẽ cô… cô chính là Seo Min sao? – Kyuhyun lắp bắp..
            - Yahhh, tên ngốc này giờ cậu mới nhận ra mình sao? – Seo Min phá lên cười khi nhìn bộ mặt ngây ngốc của KyuHyun.
            - Không phải chứ… nhưng thật ra cậu thay đổi quá… mình thực sự không nhận ra nổi SeoMin à.
            - Sao chứ? Rất đẹp phải không?
            Seo Min nở nụ cười rạng rỡ trêu chọc Kyuhyun.
            - Ờ… - Kyuhyun tạm thời vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đơ.
            - Vậy ra chính cậu đã thuyết phục chủ tịch Seo giúp mình sao?
            - Không, mình chỉ giúp 1 phần thôi còn lại là năng lực của cậu mà, nếu cậu thực sự không có năng lực thì mình cũng chẳng còn cách nào khác.
             SeoMin khẽ xoay tròn tách cà phê trên bàn từ tốn nói.
            - Còn nữa… ngày đó sao cậu biến mất không để lại tin tức gì thế hả?
             KyuHyun cũng mỉm cười châm chọc.
            - Mình qua Mỹ du học. Giờ mình quay lại lấy thứ mình chưa kịp mang đi.
            - Thứ gì vậy?
            - Trái tim của mình.
            KyuHyun hơi khựng lại nhìn Seo Min.
            - Cậu đùa hả? – vẫn cười cợt.
Đúng là ngoài tiểu bảo bối ra thì chỉ có trước mặt Seo Min anh mới có thể cười cợt nhả đến thế. Bỗng điện thoại đổ chuông, màn hình nhấp nháy 3 chữ Tiểu bảo bối, Kyuhyun khẽ mỉm cười và nụ cười ấy vô tình lọt vào tầm mắt Seo Min khiến cô có cảm giác có thứ gì đó vừa mất đi mà không rõ.
- Hyung đây,
- Yahh… hyung nói mua bánh kem cho em cơ mà. Sao còn chưa mua chứ?
- Bảo bối ngoan, chờ chút hyung mang về cho em.
- Xin lỗi cậu mình có chút việc phải về trước hẹn gặp lại cậu sau nha.
KyuHyun vơ áo khoác đứng chào vội SeoMin. Ra về… Một mình SeoMin ngồi đó, cảm giác hụt hẫng dâng lên ngẹn ngào trong cô. Lần trở về này của cô tất cả chỉ là vì KyuHyun, Gần 10 năm nay trong tim cô chỉ có hình bóng anh. Ngày đó, cô rời đi bởi cảm giác mặc cảm rằng mình không xứng đáng với KyuHyun. Nhưng nhìn nụ cười lúc nãy của anh cô có chút bất an, đó là một nụ cười KyuHyun chưa từng dành cho cô. SeoMin cũng đã nghe về SungMin_người vợ đã đính ước của KyuHyun, nghe nói đó là một cậu con trai rất đáng yêu.
-  KyuHyun à, trái tim cậu còn ở đó không?
- Sungmin à… - kyuHyun khẽ lay lay Sungmin lúc này đang nằm ngủ lẫn lộn trong đống thú bông.
            - Ồ… Hyung… hyung về rồi à? – Sungmin bừng tỉnh khẽ đưa tay lên dụi mắt hỏi KyuHyun.
            - Ừ Hyung về rồi, sao em ngủ ở đây? Em đã ăn gì chưa?
            - Em chưa, em đợi Hyung về cùng ăn, em ngồi đợi hyung rồi ngủ quên luôn.
            Sungmin nở nụ cười hồn nhiên thường thấy, điều ấy làm KyuHyun cảm thấy day dứt. Hôm nay là sinh nhật SeoMin. Và cô muốn KyuHyun đưa mình đi ăn. Đương nhiên anh khó lòng từ chối đề nghị từ người bạn cũ… Kết quả là đây, để bé con chịu đói đợi anh ở nhà. Nhìn Sungmin lúc này KyuHyun chỉ muốn đánh cho mình mấy cái vì tội đã làm khổ cậu.
            - Sungmin ngốc, Lần sau nếu hyung về muộn thì em phải ăn trước, buồn ngủ phải về giường ngủ không được ngủ lung tung thế này hiểu chưa?
            - Gật… gật…
            Không phải sungmin không nhận thấy dạo này KyuHyun không còn toàn tâm toàn ý với mình như trước nữa. Cậu thấy rõ anh thường về muộn hơn… trước kia anh luôn cố gắng xong việc thật sớm để về chơi với cậu. Điều đó khiến Sungmin cảm thấy tủi thân và hơi buồn. Nhưng có lẽ ở công ty nhiều việc bận rộn ấy mà. Trời sẩm tối rồi mà không thấy bóng anh về, chắc anh đang bận rộn ở công ty, Sungmin nghĩ thế. Liệu anh có vì bận công việc mà bỏ bữa không? Sungmin lo lắm, thường thì chỉ có anh lo cho cậu thôi, giờ cậu thấy mình có chút lỗi vì đã không quan tâm nhiều đến anh. Nghĩ vậy, Sung min quyết định xuống bếp bảo đầu bếp chuẩn bị cơm tối, hôm nay cậu sẽ đích thân mang  cơm đến công ty cho anh. Chắc Hyung ấy sẽ khen mình giỏi cho coi – Sungmin thầm nghĩ. Rồi lon ton chạy vào bếp phụ với đầu bếp Chang chuẩn bị thức ăn mang đi cho anh.
            Trong khi đó ở công ty của KyuHyun, SeoMin thực sự nghĩ rằng đã đến lúc bày tỏ tất cả tình cảm của mình với KyuHyun, thời gian qua bên cạnh anh, SeoHyun thật sự sợ hãi có vẻ trái tim anh lo lắng chăm sóc tới Sungmin quá nhiều.
            - Kyuhyun à… - Seo Min ngập ngừng…- Cậu từng hỏi lý do mình rời đi mà không nói lời nào với cậu đúng không?
            - Ừm, giọng cậu sao vậy hôm nay cậu lạ lắm. – KyuHyun không khỏi lo lắng nhìn SeoMin.
            - Vì ngày đó mình không đủ tự tin tồn tại bên cạnh cậu. Mình giống một con vịt xấu xí bên cạnh hoàng tử vậy – một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của SeoMin – Trái tim mình vốn dĩ chưa từng rời khỏi cậu. Mình… giờ thậm chí mình còn không biết có quá muộn không? Liệu trái tim cậu còn chỗ cho mình không?
             Những lời nói từ tận đáy lòng bật ra, SeoMin cũng bật khóc. Đã mất quá nhiều thời gian cô thực sự sợ tình yêu của cô không được anh đáp lại, hay nói đúng hơn là trái tim anh liệu đã dành cho ai khác không phải cô???
            KyuHyun trân trối nhìn SeoMin bật khóc không kìm lòng mà khẽ ôm cô vào lòng:
             - Xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi cậu… tình cảm của mình ngày ấy thực sự đã dành cho cậu nhưng giờ… nó đã dành cho một người khác…
            - Giờ sao?  có phải là cậu  ấy, Sungmin???
            - SeoMin à, Mình yêu Minie, thực sự rất yêu minie, nhiều lúc tình cảm ấy trong tim mình chính mình còn không biết nó lớn đến mức nào, mình luôn muốn chăm sóc cho minie…
            KyuHyun không hề hay biết Sungmin đã đứng ngoài cửa. Cậu đứng nhìn anh ôm cô gái khác nghe anh nói yêu cô gái khác… Sungmin đến sớm không sớm muộn không muộn nhè đúng lúc KyuHyun nói: “SeoMin à, Mình yêu Minie, thực sự rất yêu minie, nhiều lúc tình cảm ấy trong tim mình chính mình còn không biết nó lớn đến mức nào, mình luôn muốn chăm sóc cho minie   mà đến. Sungmin không hề biết trước câu nói ấy còn một vế vô cùng quan trọng. và Minie mà KyuHyun nhắc đến ở đây chính là SungMin chứ không phải SeoMin. Vấn đề trùng tên nó tai hại thế đấy.
            Hộp cơm trên tay Sungmin cũng vì thế mà rơi xuống nền đổ hết, KyuHyun giật mình nhìn ra cửa. Tim anh như ngừng đập khi nhìn thấy cậu gương mặt đẫm nước mắt nhìn anh trân trối rồi bỏ chạy. Vội buông SeoMin:
            - Mình Xin lỗi SeoMin… thật sự xin lỗi cậu.
            Sungmin chạy chạy mãi chạy đi thật xa dù biết KyuHyun đang khẩn thiết gọi mình phía sau… nhưng cái khổ là chân Sungmin quá ngắn và chân kyuHyun thì dài nên => 3 bước của Sungmin = 1 bước của kyuhyun. Không khó khăn để Kyuhyun tóm gọn Sungmin mà ôm vào lòng.
            - Sungmin, Sungmin… Minie…nghe hyung nói…
            - Bỏ… bỏ… bỏ tôi ra đi… đừng gọi tôi bằng cái cách mà anh gọi người khác.
             Sungmin vừa hét vừa cố gắng vùng vẫy trong vòng tay rắn chắc của anh. Bực mình vì cố mãi cũng không thoát ra khỏi vòng tay anh cậu bực mình cắn mạnh vào tay kyuhyun. “Đau lắm đấy, Nhưng anh sẽ không buông em ra đâu nhóc ạ” - KyuHyun thầm nghĩ.
            - Minie là gọi cậu đấy. Người KyuHyun yêu là cậu đấy, nhóc ạ.
            Cả Sungmin và KyuHyun dừng mọi hành động quay lại nhìn về phía tiếng nói phát ra.
            SeoMin đứng đó nhìn 2 người trước mặt một người cô yêu và một người yêu người cô yêu.
            - Jo KyuHyun, vì ngày đó người ra đi là mình, nên giờ mình mất cậu. Mình đến để lấy lại trái tim của mình. Mình sẽ tặng nó cho người khác cần nó. Rồi mình sẽ hạnh phúc hơn cậu cho coi. Đồ ngốc. Tiểu Minie cậu đáng yêu thật đấy, thua một người như cậu xem ra tôi không có gì hối tiếc rồi.
            SeoMin thu hết sức mạnh nói lớn, rồi quay bước đi, Nếu ở lại lúc này nước mắt cô sẽ không kìm chế mà rơi ra mất. Cô từ bỏ, có dễ dàng quá không? cô không biết nhưng ít nhất cô cảm thấy làm như vậy là đúng đắn nhất trong lúc này. KyuHyun à, nếu ngày ấy mình không ra đi thì giờ cậu là của mình phải không? đó là sai lầm của mình. Cái giá của nó là mình mất đi cậu. SeoMin khẽ mỉm cười, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô. YÊU! NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ YÊU NGƯỜI KHÁC VÀ HẠNH PHÚC HƠN CẬU JO KYU HYUN.
            - Em định ăn thịt hyung à mà không bỏ cái hàm răng ra khỏi tay hyung.
            Kyuhyun nhìn cậu nhóc lùn tịt trước mặt vẫn đang cố nghển cổ cắn tay mình. Còn Sungmin sau khi nghe tiếng KyuHyun thì như hồi tỉnh vội vàng nhả tay KyuHyun ra.
            - Em cũng ghê gớm thật đấy cắn tay hyung đau chết được.
            - Cho hyung chừa dám ôm người khác. Nhưng chị ấy đẹp thật đấy, hyung đúng là biết chọn người.
            - Này Lee Sungmin em học đâu ra cái thói châm chọc người khác thế hả? SeoMin là bạn của hyung, bọn hyung chỉ là bạn thôi. Còn em, em mấy tuổi rồi mà còn chơi cắn người thế hả? hyung phải mang em đến nha sĩ cho họ mài hết răng em đi mới được.
            Cả hai vẫn không ngừng chí chóe trên con đường dài. Ngày hôm nay thật dài, Nhưng ít nhất kyuHyun hạnh phúc, vì anh biết vị trí của mình trong tim ai kia. Cậu biết ghen, biết ghen tức là cậu yêu anh. Còn Sungmin cậu cũng đang hạnh phúc: anh vừa nói yêu cậu đấy, hơn cả yêu là yêu rất nhiều.
             …
            SeoMin quyết định sẽ trở về Mỹ có lẽ cô không thuộc về nơi này. Mọi thứ ở nơi này có lẽ là một giấc mơ dài và thật buồn… Cô có thực sự đã lấy được trái tim của mình trở về. Dù sao cô cũng biết giờ đây với KyuHyun. SeoMin mãi mãi chỉ là một người bạn. Nên mỉm cười khi ra đi chứ, Dù gì cũng phải giữ khí chất của cháu gái chủ tịch Seo chứ.
            Hyung, hyung mới nói yêu em phải không? Hyung phải hứa yêu em suốt đời nhé!Vì em cũng yêu hyung mất rồi.
Kal_Nal

1/7/2015, 14:03

#17
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 8:
 
Chiến tranh lạnh của bảo bối
 
            Dạo gần đây công việc ở công ty không được thuận lợi, bận rộn đủ chuyện KyuHyun cũng vì thế mà không có nhiều thời gian dành cho bảo bối nữa. Bảo bối của anh giờ đã là sinh viên đại học rồi. Nhưng tính cách và chiều cao thì hình như chả có gì thay đổi cả. Sungmin vẫn nghịch ngợm, trẻ con và quậy phá như trước. Và hơn hết bảo bối vẫn thấp hơn anh nguyên một cái đầu.
            - Sungmin à, em thôi gây chuyện được không hyung mệt mỏi lắm rồi.
            Kyuhyun ngồi phịch xuống ghế nhìn cái đống tạp nham trong nhà không kiềm lòng mà nổi cáu. Thật sự KyuHyun đang rất mệt mỏi, áp lực từ công việc… hàng nghìn nhân viên trong công ty anh, tất cả đều đang đè nặng lên đôi vai KyuHyun. Thật sự giờ Kyuhyun chỉ muốn tìm ai đó gào thét giải tỏa hết mệt mỏi bức bối trong lòng mà thôi. Đương nhiên khi trở về nhà nhìn thấy cái nhà bừa bộn bột, bánh, trứng đổ khắp nơi trên sàn, còn Sungmin trong không khác nào mới rơi vào hố bột ra mặt mũi, quần áo, tóc tai lem luốc. Làm cho cơn giận trong anh được kì bộc phát. Mà giờ người gánh không ai khác chính là Sungmin_tiểu bảo bối mà anh luôn yêu thương chiều chuộng.
            - Em… Em chỉ…
             Sungmin cúi đầu lắp bắp như biết lỗi. Có lẽ bình thường kyuHyun đã mỉm cười rồi bỏ qua cho cậu rồi đấy. Nhưng vấn đề bây giờ là Kyuhyun đang trong tình trạng vô cùng bức bối khó chịu đến mức báo động nên dường như gương mặt biết lỗi kia chưa đủ…
            - Em lớn rồi, có còn là trẻ con nữa đâu, sao em không kiếm gì làm đi suốt ngày gây chuyện em không mệt sao. Em xem người ta bằng tuổi em đã phải tự lo kiếm sống còn em chỉ suốt ngày rong chơi gây chuyện…
            KyuHyun lớn giọng gào thẳng vào cái gương mặt đang hối lỗi kia. Cậu ngước đôi mắt ậc nước lên nhìn anh. Nhưng có vẻ giờ anh không đủ bình tĩnh để quan tâm đến cảm nhận của cậu mà vẫn tiếp tục.
            - Mỗi ngày đến công ty em biết hyung mệt mỏi đến thế nào không? về nhà còn phải lo cho em ăn, ngủ, lo giải quyết rắc rối em gây ra. Đến bao giờ em mới thôi không làm tội hyung nữa đây.
            - Đúng, là em vô dụng được chưa? Em chỉ mang lại rắc rối cho hyung được chưa? Em không biết mình đã làm phiền hyung nhiều đến thế đấy. Ngay từ đầu em không nên đến đây… Từ giờ em sẽ không bao giờ phiền đến hyung nữa đâu.
            Sungmin nói xong liền gạt nước mắt chạy thẳng vào phòng khóa trái cửa lại.  Thực sự cậu thấy mình bị tổn thương. Đúng là cậu chẳng làm được gì nên hồn nhưng anh có cần nặng lời đến vậy không? Mấy hôm nay nhìn thấy KyuHyun mệt mỏi cậu cũng xót ruột lắm chứ, thế nên hôm nay mới dậy từ sớm lên mạng học hỏi cách làm bánh kem. Cậu muốn làm bánh kem cho anh. Cậu không thể giúp anh việc ở công ty nên chỉ muốn làm chút gì đó cho anh. Vậy mà… anh nỡ nói với cậu những câu như thế? Cậu đây cũng có nhà có cửa đàng hoàng chứ. Lee gia cũng thuộc dạng danh giá cậu đâu thiếu thốn gì mà đến ở nhà người khác… chẳng qua là vì cái lý do mà không nói ai cũng biết là vì ai kia… Lâu nay cậu cứ nghĩ anh yêu thương cậu… cậu đâu nghĩ với anh cậu chỉ là ghánh nặng… chỉ luôn khiến anh mệt mỏi. Càng nghĩ nước mắt cậu càng rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt bầu bĩnh.
            Được rồi Jo Kyuhyun, Lee Sungmin này từ nay sẽ không làm phiền anh nữa!!!
            - Cậu chủ à, Sao cậu nặng lời với cậu Sungmin như vậy? thật ra cái này – chỉ vào đống bột, trứng đang lăn lốc dưới sàn nhà – cậu Sungmin đã dậy từ sớm nói muốn học làm bánh để tự tay làm bánh cho cậu chủ đấy.
             Quản gia Shim đặt tách trà xuống bàn nhìn Kyuhyun ái ngại. KyuHyun sau khi kiếm được chỗ trút hết bực dọc trong lòng thì giờ đã dần lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến những lời vừa nói với cậu mà bất giác run lên… anh thực đã nói những lời như vậy với cậu sao? Làm sao anh có thể nói những lời như vậy với cậu chứ? Anh vò rối mái tóc…
            Điên rồi, Jo KyuHyun mày thực sự điên rồi, sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
            - SungMin à, mở cửa ra đi là hyung đây? Hyung biết mình đã nói ra những lời không nên nói với em. Hyung có mua bánh kem bí mà Minie thích ăn nhất đây. Mau mở cửa cho hyung đi.
             Kyuhyun đứng trước cánh cửa đóng im lìm mà nhỏ giọng năn nỉ. (chả thấy ai như anh khi không làm người ta giận rồi lại khổ sở đi năn nỉ).
            - Sungmin à, Sungmi...
            Kyuhyun khựng lại khi cánh cửa đột ngột mở ra. Sungmin ăn mặc chỉnh tề, vai đeo túi xách nhẹ nhàng bước qua như không hề biết đến sự tồn tại của anh trước mắt.
            - Minie à… em đi đâu đấy?
 Kyuhyun vội vã chạy theo dáng người tròn mĩm kia. Nhưng cậu vẫn im lặng chẳng thèm đáp lời anh cũng chẳng buồn liếc anh lấy một cái.
- Quản gia Shim… tôi tới thư viện.
Câu duy nhất mà Sungmin nói lúc này là với quản gia Shim chứ không phải với anh, xem ra lần này lớn chuyện thật rồi.
- Để hyung đưa em đi.
Vẫn kiên trì chạy theo ai kia để rồi nhận một cục bơ to đùng.
Bữa tối,
- Minie em ăn nhiều vào
 Vừa nói KyuHyun vừa gắp cái đùi gà to đùng vào bát Sungmin. Nhưng cậu cũng không vừa KyuHyun gắp vào thì cậu lại gắp ra… cứ thế đưa đẩy qua lại đến cả chục vòng cuối cùng thì cái đùi gà lại trở về với thân xác khi cậu nhất định không chịu ăn đồ anh gắp. cả bữa cơm Sungmin tuyệt đối không nói nửa lời chỉ tập trung ăn, ăn và ăn… còn anh cũng cố hết sức mà sấn đến cầu hòa với cậu. Anh quen rồi một Sungmin mồm mép tép nhảy không ngừng nghỉ… giờ nhìn Sungmin im lìm như thế khỏi nói anh tổn thọ đến cả chục năm.
- Sungmin… Sungmin…
Anh vội vàng bỏ dở bát cơm đang ăn mà chạy theo cậu.
- Cạch…
Tiếng cánh cửa đóng sập lại lạnh lùng trước mặt anh. KyuHyun thật sự thấy giận bản thân mình ghê gớm, lúc đó não anh ham chơi đi vắng hay sao mà để cái mồm tùy tiện nói ra mấy lời chết bằm ấy. Giờ thì hay rồi, anh thành vô hình trong mắt cậu luôn rồi. Đến liếc anh cậu còn chả thèm chứ đừng nói đến việc mở lời nói chuyện với anh.
Cứ thế đã được 1 tuần kể từ ngày anh trở thành vô hình trong mắt cậu. Sungmin vẫn thế vẫn đi đi về về như cái bóng, vẫn ngồi ăn cùng bàn với anh nhưng im lặng không nói nửa lời. khỏi nói một tuần qua KyuHyun như sống trong địa ngục mà cái con người kia (liếc nhìn cái bóng hồng nguyên cây đang ngồi coi tivi bình thản như không có gì.) chính là diêm vương đại nhân. Mỗi ngày đều hành anh không thương tiếc bằng sự im lặng, bơ đẹp của mình. Công việc ở công ty thì ngày càng ứ đọng vì đơn giản giám đốc giờ nhìn không ra hình người chứ đừng nói đến tâm trạng mà lo công việc. Ryeo wook nhìn giám đốc mà không khỏi ái ngại. Sungmin đúng là đỉnh thật chả cần làm gì mà cũng có thể biến giám đốc Jo hào hoa phong độ ngời ngời thành bộ dạng nửa người nửa thú thế này.  Có khi cậu nên cắp sách đến học hỏi bí quyết mới được.
- Giám đốc à, anh cạo râu đi được không? trông anh bây giờ tôi nhìn còn sợ huống gì là đối tác.
- Giám đốc à, tôi nói anh kí tên anh chứ có bảo anh viết tên SungMin vào đâu.
- Giám đốc, tên tôi là Ryeo Wook chứ không phải là Sungmin.
- Giám đốc…
- Giám đốc…
Không biết ngày hôm nay bao nhiêu lần ryeo wook phải gào lên như thế rồi, Thật sự là cứ đà này Ryeo wook nghĩ cậu sẽ phải mang giám đốc của mình đi khám thần kinh mất. Mà thật ra cái bệnh này chẳng có ai ngoài cái tên Sungmin có thể chữa khỏi. Giờ cái xác giám đốc đang ở đây nhưng chắc hồn vía đã và đang lởn vởn nơi nào đó bên ai kia rồi.
- Thư kí Kim à, tôi nghĩ tôi chết mất thôi.
- Tôi cũng nghĩ tôi đang chết dần vì 2 người đây.
Ryeo wook nhìn Kyuhyun chán nản nói. Thực sự chưa thấy thư kí nào nhiệt tình lo chuyện bao đồng như Ryeo wook…
- Á á aaaaaaaaaa.
 Ryeo wook thất kinh quay lại nhìn giám đốc vô vàn yêu quý của mình…
- Trời ơi giám đốc mắt mũi anh để đi đâu đấy hả? cái bàn to đùng chứ bé nhỏ gì đâu mà vấp thế? anh có sao không?
- A… AA đau quá.
 Kyuhyun vừa ôm chân vừa gào toáng lên. Hại Ryeo Wook hốt hoảng gọi cấp cứu.
- Thư kí Kim bác sĩ nói sao rồi, có phải bảo tôi sắp chết rồi không? cậu không cần dấu tôi đâu. Cứ nói thật cho tôi biết.
Kyuhyun nhăn nhó nhìn Ryeo Wook bằng bộ mặt thiểu não đến tội nghiệp.
- Giám đốc à, anh có cần làm quá lên vậy không? tôi chưa thấy ai vì trẹo chân mà chết đâu.
Ánh mắt Ryeo wook bỗng sáng rực lên. Phải rồi tranh thủ vụ này giải quyết cho triệt để luôn, chứ cứ theo đà này không sớm thì muốn ryeo wook cũng bị vạ lây… (nở nụ  cười nham hiểm, nhưng thề luôn là ai nhìn vào cứ tưởng Wookie nhà ta đang cười “ngu”).
-  Alo…
- Sungmin à, tôi Ryeo Wook đây… - giọng hốt hoảng.
- Ồ, Wook hyung, có chuyện gì thế?
Mắt Sungmin như nhòa đi chân như muốn khụy xuống.
- Kyu… Ky..u hyun… hyung không được có chuyện gì đâu…
Sungmin chạy, chạy mãi không biết cậu đã va phải bao nhiêu người trên đường…
- Hyunie… hyunie hyung không sao chứ?
Sungmin nước mắt dàn dụa lao vào KyuHyun lúc này vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì?
- Hyung không sao? Ơ… Minie em sao thế? ai làm em khóc?
- Hyung không được chết… - Sungmin vẫn nức nở ôm ghì lấy KyuHyun.
- Chết… em nói gì mà chết cơ.
KyuHyun mặt ngu hết cỡ giữa chặt Sungmin để cậu bình tĩnh…
- Không phải Hyung ngã từ lầu 7 xuống sao? – vẫn thút thít
- Á… khoan… em nói ai ngã lầu chứ?
- Ryeo wook hyung nói hyung bị ngã từ trên lầu 7 xuống, giờ đang hôn mê không biết có qua khỏi không?... Ơ… á…
Sungmin lúc này mới định thần lại, KyuHyun đâu có vẻ gì là giống người sắp chết, trên người cũng đâu có thương tích gì ngoài cái chân đang băng bó, ngã từ lầu 7 xuống mà chỉ bị thương ở chân thôi sao?
- Ai nói hyung ngã lầu chứ? Hyung chỉ là vấp phải cái bàn trẹo chân thôi mà… Ế Sungmin em lo lắng cho hyung em hết giận hyung rồi hả?
             KyuHyun trưng cái điệu cười nham nhở nhìn Sungmin.
            - Ai lo cho hyung, hyung có chết trước mặt em cũng chẳng thèm quan tâm đâu.
            Vừa nói vừa đứng lên bỏ đi, Kyuhyun thấy tiểu bảo bối của mình bỏ đi thì vội vàng bước xuống chạy theo mà quên mất cái chân đau của mình… và kết quả là…
            - Á…. Ui da…
            Kyuhyun ngã lăn ra đất, tay ôm chân, mồm thì la oai oái. Sungmin nghe tiếng ai kia la thì cũng hốt hoảng mà quay lại đỡ KyuHyun lên giường.
            - Hyung không sao chứ?
            - Hyung đau… đau lắm…
            - Để em đi gọi bác sĩ…
            Sungmin định đứng lên thì bị tay kyuHyun kéo giật lại, mất đà mà ngã gọn vào lòng anh.
            - Hyung đau lắm, nhưng mà không đau bằng lúc Minie không quan tâm đến hyung.
            Kyuhyun khẽ ôm cậu vào lòng mà thỏ thẻ.
            - Chứ không phải em luôn chỉ khiến hyung mệt mỏi hả?
            Sungmin nói bằng giọng hờn dỗi.
            - Đúng! ở bên em đúng là mệt mỏi lắm, nhưng không có em bên cạnh hyung còn mệt mỏi hơn.
             Bảo bối à, Lần sau em giận thì cứ đánh hyung, mắng hyung, cắn hyung cũng được chứ đừng im lặng nhé!
….
            - Kim ryeo wook, cậu được lắm dám rủa tôi ngã lầu.
            - Anh định cảm ơn tôi hả? không cần đâu chỉ cần tuần này cho tôi nghỉ 2 ngày đi chơi với Sung hyung là được.
            - Cậu… thôi được rồi dù cách thức có chút đê tiện nhưng hiệu quả tốt, tôi bỏ qua cho cậu lần này. (cười nham hiểm).
Kal_Nal

1/7/2015, 14:05

#18
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 9:
 
Khi KyuHyun ốm
 
 
            Cuộc sống vẫn diễn ra đều đặn trong vòng quay của nó và bảo bối của chúng ta ngày càng lớn càng xinh đẹp và đáng yêu duy chỉ mỗi điều là bảo bối dường như chẳng cao lên chút nào. Bảo bối thích ăn, thích ngủ nhưng hễ Kyuhyun bắt bảo bối tập thể thao là y rằng…
            - Bơi: Em sợ chết đuối, hyung cũng biết mà chân em ngắn lắm bơi ở hồ bơi người lớn thì không với tới chân, bơi ở hồ trẻ em thì mấy đứa trẻ cười em ngại lắm => Nghỉ.
            - Chạy bộ:
                        + Buổi sáng: Em phải ngủ đủ giấc để dưỡng da…
                        + Buổi chiều: Giờ đó em phải ăn cho đủ chất để còn lớn..
            =>  lại nghỉ.
            - Đến phòng tập thể hình: ở đó nhiều người, em mắc chứng sợ người lạ => nghỉ tiếp.
            - Mua máy về tập ở nhà thì: Hyung cái này tháo ra thế nào??? =>  bảo bối lọ mọ nghịch cái máy => hỏng… lại tiếp tục nghỉ.
             Cuối cùng kyuhyun cũng bất lực nhìn bảo bối tự hào bề ngang mà khiêm tốn chiều dọc… thế đấy…
            SungMin vốn được nuông chiều, ăn no ngủ kĩ vô lo, vô ưu. Mọi lo lắng trong cuộc sống KyuHyun dường như muốn gánh vác tất cả cho cậu, anh muốn cậu mãi mãi bên anh và đáng yêu như thế, anh nguyện bao bọc cậu như vậy cả đời. Lo việc công ty, lo chăm sóc dạy dỗ cậu… Cần nhiều việc phải lo. Và Kyuhyun cũng là con người… đương nhiên dù có là máy cũng có hỏng hóc huống gì anh là con người thể nào chả có lúc đau ốm hay mệt mỏi. Đúng chính xác giờ anh đang ốm. Sungmin sau khi vào phòng mè nheo anh đưa đi chơi cuối tuần thì… vừa đụng vào người anh, cậu đã giật nảy mình cuống cuồng… theo như kiến thức Sungmin thu được ở trường thì có vẻ Kyuhyun đang ốm. Mà xui xẻo thế nào anh ốm đúng hôm người giúp việc trong nhà xin nghỉ về quê lo đám cưới cho con… thế là trọng trách lớn lao ấy đè thẳng lên vai tiểu bảo bối xinh đẹp, đáng yêu của chúng ta. Chăm sóc một người bị ốm đối với người bình thường chắc cũng không có gì là khó khăn. Nhưng… Nhưng nên nhớ đây là Lee sungmin siêu cấp phá hoại. Xưa nay chỉ có người ta chăm sóc cậu chứ cậu có từng chăm sóc ai đâu.
            Ốm… khi ốm người ta phải làm gì trước tiên là đắp khăn ướt lên trán (mỗi lần cậu ốm anh đều làm thế). Nói là làm Sungmin phi như bay vào nhà tắm – nhìn quanh, nhìn quanh… vớ luôn cái khăn tắm (loại hay quấn quanh người khi tắm xong ấy), nhanh chóng nhúng ướt rồi chả thèm vắt chạy vội vào phủ cái khăn sũng nước lên mặt KyuHyun. Hại anh tý nữa thì tắt thở (chả biết ốm có chết không chứ để cái người này chăm anh không sớm thì muộn cũng chết oan).
            - Ối em làm gì thế? Tính hại chết hyung hả? ướt hết giường rồi…
            Kyuhyun đang nhắm nghiền mắt thì bỗng thấy thứ gì ươn ướt rồi thẳng cái khăn tắm phủ lên mặt làm anh khó thở, gạt vội ra trân chối nhìn bảo bối.
            - Em định đắp khăn lạnh giúp hyung hạ sốt…
            Sungmin hơi xị mặt khi nhìn anh như thế.
            - Bảo bối ngốc em phải lấy khăn nhỏ thôi chứ, hơn nữa em phải vắt thật khô rồi đắp lên trán hyung. Ai kêu em táp nguyên cái khăn tắm vào mặt hyung thế này. Em định hại hyung chết rồi đi cặp bồ hả?
            Kyuhyun dù mệt lắm nhưng bản chất vẫn muốn trêu chọc cậu.
            Sau màn khăn lạnh là màn uống thuốc.
            - Thuốc gì nhỉ? Cái nào nhỉ?
            Sungmin ngồi xổm giữa nhà lục tung cái đống thuốc lẫn lộn mồm không ngừng lẩm bẩm…
            - Thuốc nào chả được, uống đại đi không chữa được bệnh này thì chữa được bệnh khác (bó tay với cái lý này của anh, anh định mưu sát chồng à?).
Sau suy nghĩ ấy Sungmin vớ ngay vỉ thuốc có mấy viên màu hồng (cậu thích màu hồng mà, và tác dụng của thuốc đó theo au biết đó là: THUỐC SỔ).
Nhét mớ thuốc vào miệng kyuhyun tống thêm nửa cốc nước. Nhanh, nhẹ đến mức Kyu Hyun chẳng thể biết được bảo bối vừa cho anh uống gì?
- Hyung nằm nghỉ em xuống nấu chút cháo cho hyung.
- Này bảo bối, gọi gì cho hyung ăn cũng được. em đừng vào bếp (kyuhyun vẫn chưa quên được kí ức kinh hoàng vụ cháy bếp năm nào của Sungmin…)
- Hyung cứ nằm nghỉ mọi việc cứ để em lo.
Sungmin vỗ ngực đầy tự hào nói với Kyuhyun.
- Choanggggg… Xoảng… Xèo…
Chuỗi âm thanh liên hoàn đập vào tai Kyuhyun những tiếng đổ vỡ… - Rồi lại nữa – Kyuhyun thầm nghĩ.
- Á á… á.. aaaa huhuhuhu.
- Sungmin… Sungmin em lại có chuyện gì rồi?
KyuHyun mặc kệ cái thân xác rã rời mà phi như bay xuống bếp rồi tự dưng xót xa khi nhìn thấy ai kia vì hậu đậu mà đứt tay. Đưa mắt nhìn một lượt quanh bếp, nồi niêu bát đĩa lăn lóc dưới nền, gạo rơi vãi khắp nơi…
- Nhóc con… Em thật biết cách gây rối.
May mà kyuHyun xuống, chứ nếu không chắc Sungmin phá tan hoang cái bếp chứ chả đùa. Dịu dàng đưa ngón tay bé nhỏ lên miệng mà cầm máu, haizzz… bảo bối mất chút máu thôi mà anh đã thấy như đứt từng khúc ruột rồi.
- Ngoan nhé đau một lát thôi – Ôm bảo bối đang khóc thút thít vào lòng mà dỗ dành. Khổ ai bắt vào bếp làm gì để giờ bị thương thế này chứ? Nếu không vì nể đầu bếp Chang min yêu quí cái bếp hơn mạng sống của mình thì KyuHyun sớm đã quẳng hết cái đống dao kia vào sọt rác rồi.
Và giờ chúng ta sẽ thấy trong căn nhà sang trọng một người khỏe ung dung ngồi trên sô pha vừa ăn vừa coi hoạt hình và một người ốm yếu điêu tàn đang lục đục thái thái, gọt gọt trong bếp.
Bảo bối, em cứ thế làm sao hyung có thể yên tâm được chứ?
- Ui  da… Đã ăn gì đâu mà sao đau bụng thế này?
Vừa đưa thìa cháo vào miệng KyuHyun đã vội vã ôm bụng mà chạy vào nhà vệ sinh. Quái lạ, sáng giờ anh đã ăn uống gì đâu? Sao lại có thể đau bụng được chứ?
- Sungmin, em đã cho hyung uống thuốc gì vậy?
- Ừm vỉ thuốc màu hồng ấy (vẫn dán mắt vào bộ phim hoạt hình không thèm liếc anh lấy một cái).
            - Màu hồng??? cái này hả - Kyuhyun nhặt cái vỉ thuốc trống trơn trên sàn mà méo mặt.
            - Đúng đó. – rất hồn nhiên.
            - Lee Sungmin, bộ em có thù với hyung hả? cho hyung uống nguyên vỉ… Thuốc sổ.
            Vừa dứt lời KyuHyun lại vội vã ôm bụng… có lẽ hôm nay anh sẽ đăng kí thường trú trong nhà vệ sinh, nhờ phúc của ai kia. (vẫn hồn nhiên ngồi ăn).
            - Hyung à, hyung không sao chứ? – Sungmin bắt đầu thấy hơi lo lắng.
            - Lee… Sung… mi…n… hyung mà ra khỏi đây… thì em biết tay hyung.
            Kyuhyun sau trận ốm giờ đã rút ra bài học xương máu… khi ốm tuyệt đối tránh xa Lee SungMin. Còn đầu bếp Changmin sau khi trở về đã thân thương đặt cái biển: “CẤM LEE SUNGMIN” trước cửa bếp. Thế đấy, ít nhiều bảo bối cũng đã có lòng chăm sóc người khác. Chỉ có điều hiệu quả nó đi hơi ngược so với dự kiến của cậu thôi.
            KyuHyun sau lần đó sợ ốm hẳn, gì chứ để bảo bối chăm sóc anh á??? Vốn biết bảo bối nghịch ngợm và có sức phá hoại lớn nhưng lần này thân anh đích mục sở thị đúng là đáng sợ. Ơn trời Sungmin thích màu hồng nên lấy vỉ thuốc sổ chứ cậu mà thích màu trắng như umma mình mà lấy vỉ thuốc ngủ thì không biết giờ này hồn anh đang phiêu du nơi nào rồi.
             Bảo bối à, hyung sợ ốm lắm rồi!
Kal_Nal

1/7/2015, 14:07

#19
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

            Sau một thời gian dài lan man với những mẩu chuyện vui hài hước của hai trẻ, giờ chính thức bắt đầu vào phần kịch tính đây. Chap này hơi Sad nhé… cười mãi rồi khóc tý đi. Xin lỗi SungMin phần này anh phải chịu thiệt thòi rồi.
Chap 10 – Part 1:
 
Biến cố
 
Tôi đánh cược tình yêu của chúng ta vào niềm tin nơi em được không, SungMin?
            KyuHyun ngồi lặng đi nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, Chủ tịch Seo giọng khản đặc gần như van lơn:
            - Làm ơn hay giúp tôi, Seo min là đứa cháu duy nhất của tôi. Pa ma nó mất sớm, tôi chỉ có nó là người thân duy nhất. Hãy cứu con bé. Từ lúc trở về đến giờ nó hầu như không ăn uống gì? Hôm qua đã đến mức phải nhập viện, người ta nói con bé bị bệnh do lạm dụng thuốc an thần trong một thời gian quá dài. Mà lý do con bé xử dụng loại thuốc đó chắc cậu cũng biết rồi?
            Từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt già nua. KyuHyun thật sự có chút không đành lòng.
            - Chủ tịch, tôi… ngài cũng biết tôi đã có đính ước rồi mà.
            - Tôi biết, tôi biết cậu sớm đã có đinh ước… Nhưng hãy nghĩ đến Seo Min đáng thương của tôi. Tôi cầu xin cậu…
            Nói thôi chưa đủ chủ tịch Seo gần như vứt bỏ cả lòng tự trọng mà quỳ xuống cầu xin.
            - Chủ tịch xin ngài đừng làm thế…
            - Tôi có thể đánh đổi tất cả, tài sản hay mọi thứ tôi chỉ cần con bé thôi.
            - Tôi… thực sự tôi không cần những thứ đó.
            - Tôi nhớ lần đầu tiên con bé nói về cậu, ánh mắt nó thực sự đã sáng rực rỡ. Tôi đã từng nghĩ sẽ làm tất cả để dành cậu về cho nó. Nhưng con bé không muốn ép buộc cậu, nó còn nói chỉ cần cậu hạnh phúc với nó là quá đủ… Giờ đây… nó đang muốn giết chết chính mình. Làm ơn hãy giúp nó. Kyuhyun, hãy hiểu cho nỗi lòng kẻ làm ông như tôi đây, tôi không thể chống mắt nhìn cháu mình chết dần, chết mòn như vậy được.
            Trong căn phòng tắt đèn Kyuhyun vẫn ngồi đó, từng câu nói của chủ tịch Seo như vây lấy bao trọn suy nghĩ của anh. Một người đàn ông từng trải trên thương trường chưa từng khuất phục trước bất kì ai mà phải quỳ gối trước một người chỉ đáng tuổi cháu mình. Có lẽ vấn đề thực sự nghiêm trọng. Seo Min thực sự không ổn sao? Dù không phải là tình yêu nhưng đó là người bạn duy nhất của Kyuhyun, SeoMin thực sự là một cô gái tốt bụng và lương thiện. Có lẽ  cô ấy đã đau lòng và tổn thương rất nhiều. Cứ nghĩ đến một SeoMin ốm yếu, suy nhược đến mức phải dùng thuốc an thần trong suốt thời gian dài mà lòng anh như thắt lại. Làm sao anh nhẫn tâm nhìn cô như thế chứ? Nhưng còn Sungmin thì sao? Cậu cũng đâu có lỗi trong chuyện này. Vốn chẳng ai là người có lỗi ở đây cả, có trách thì trách số phận trớ trêu khéo bỡn cợt con người mà thôi. Sungmin liệu có thể hiểu cho anh không? Người anh yêu là Sungmin không gì có thể phủ nhận điều đó. Nhưng còn Seo Min cô ấy là một người bạn, người bạn đó bây giờ đang rất cần anh.  Vò rối mái tóc nâu, anh thực sự không biết mình nên làm gì cho phải vào lúc này, Một nửa anh muốn chạy đến bên SeoMin giúp đỡ cô, nhưng một nửa anh lại không thể rời xa cậu_tiểu bảo bối mà cả đời anh yêu thương…
            - KyuHyun à, xin cậu hãy đến đây đi. Seo Min thực sự không ổn rồi.
            Nhận được điện thoại từ chủ tịch Seo kyuhyun chạy như bay đến sân bay. Anh quyết định sẽ đi Mỹ. Lúc này có lẽ SeoMin cần anh hơn. “Sungmin à, em tin hyung chứ? Tin vào tình yêu của hyung phải không? Hyung nhất định sẽ về bên em. Không có hyung bên em lúc này có lẽ em sẽ tổn thương, sẽ đau lòng. Nhưng còn SeoMin cô ấy có thể mất mạng. Là em, em cũng sẽ làm như hyung đúng không?”
             KyuHyun bước lên máy bay với giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Sau khi giao lại công việc cho Ryeo wook trong thời gian mình đi vắng. Anh tắt máy gỡ sim ra rồi quẳng đi, Có lẽ nếu giờ Sungmin gọi hay nhắn tin anh có thể không thể rời đi nổi. Anh chạy nhanh qua cửa soát vé. Anh sợ, sợ mình sẽ mềm lòng mà không nỡ tâm đi Kyuhyun đang đánh cược tình yêu của mình, anh cược nó với niềm tin mà Sungmin dành cho anh.
            “Em sẽ tin hyung phải không Sungmin?”
“SeoMin à, đây là điều cuối cùng mình có thể làm cho cậu.”
….
SungMin chạy như điên trên đường, từng giọt nước mắt tuôn rơi đến mặn chát môi. Anh đi rồi, bỏ lại cậu mà đi như thế? Đập tan chiếc điện thoại xuống đường sau hàng trăm cuộc gọi không thành công. Ryeo wook nói anh đi Mỹ. Vì người con gái đó… Vậy với anh bao lâu nay cậu là gì? nụ cười lạnh ngắt trên môi. “Chúng ta chẳng qua chỉ là đính ước, là thú vui của ba mẹ ngày xưa. Căn bản tình yêu này chỉ đến từ phía tôi phải không Kyuhyun?” Sungmin cứ chạy, chạy mãi, cậu cũng không biết mình đã đến đâu…
….
- Ồ nhóc, thật là xinh đẹp quá mà.
Một tên xăm trổ đầy mình với điệu cười nham nhở đang đứng chắn trước mặt cậu.
- Tránh ra. Tránh xa tôi ra.
Dùng ánh mắt long sòng sọc nhìn kẻ đứng đối diện mình mà hét lên. Cậu đương nhiên không dễ bị bắt nạt, chỉ vài cước là tên đó đo ván nằm  rạp dưới chân cậu. Nhưng bỗng nhiên có thứ gì đó đang giữ chặt lấy hơi thở của cậu… mọi thứ trước mắt như nhòa đi. Cậu lịm dần trong vô thức có ai đó đang kéo cậu đi, cố vùng vẫy nhưng cậu dường như không còn chút sức lực nào cả… 
Kal_Nal

1/7/2015, 14:09

#20
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 10 – Part 2:
 
            Sungmin tỉnh dậy, Toàn thân cậu rã rời đau đớn. Trong phút chốc từng dòng kí ức chạy lướt qua đầu cậu từng chút một… cậu đã bị người ta tẩm thuốc mê rồi đưa đi. Giật mình, bất giác cậu nhìn xuống thân thể mình, không một mảnh vải, đang nằm trơ trọi trên nền đất lạnh. Toàn thân đầy những vết bầm… Nhưng hình như không phải do bị đánh mà do… Cậu gần như chết lặng đi khi nghĩ đến lý do đó…
            - Tỉnh rồi hả em trai xinh đẹp…
Trước mặt cậu là một gã đàn ông lực lưỡng. Trên người hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Hắn từ từ tiến lại nhìn Sungmin bằng ánh bắt chứa đầy dục vọng. Hắn siết lấy cậu dùng cái miệng bẩn thỉu mà hôn lên khắp người cậu. SungMin giờ chỉ còn là cái thân xác mềm oặt, yếu ớt không thể phản kháng. Đôi mắt cậu mờ đục, từ khóe mắt từng dòng nước nóng hổi đua nhau tuôn rơi… miệng cậu bất giác mà thốt ra hai tiếng: “KyuHyun”… Cứ như thế tên khốn ấy hành hạ thân xác cậu. Cậu một lần nữa ngất đi, lạc trong đau đớn…
….
Ryeo Wook gọi muốn nát cái điện thoại. Kyuhyun vẫn không chịu mở điện thoại. Quay lại nhìn gương mặt Sungmin nằm trên giường mà không cầm được nước mắt. Dựa hẳn vào người YeSung khóc nức nở. Kia có phải là Sungmin không? SungMin ngây thơ mà thường ngày KyuHyun vẫn nâng niu, chăm sóc? Sungmin nghịch ngợm, đáng yêu mà Ryeo wook yêu quý??? Cậu nằm đó mê man thỉnh thoảng còn giật mình hoảng sợ mà hét lên. Chắc hẳn Sung Min đã phải sợ hãi lắm… Cậu ngủ đã 3 ngày rồi. 3 ngày qua Ryeo wook đã cố gắng tìm mọi cách để liên lạc với Kyuhyun dù trong vô vọng. Nhìn Sungmin vật vã với nỗi sợ hãi ngay trong giấc mơ mà lòng ryeo wook đau đớn vô cùng… Liệu KyuHyun biết điều này, anh có chịu đựng nổi không? khi mà bảo bối yêu thương của anh bị hại ra nông nỗi này.
- SungMin à, là hyung có lỗi, Hyung không nên để em một mình như thế? Là Hyung không chăm sóc được cho em…
Ryeo wook cứ thế ngồi tự trách mình rồi khóc, khóc đến sưng cả mắt.
- Wookie, em đừng tự trách mình nữa đó không phải lỗi của em.
Yesung xót xa ôm người yêu bé nhỏ vào lòng mà dỗ dành.
….
- Sungmin à, Sungmin… bảo bối yêu quý của Umma…
Lee Teuk  sau khi nhận được tin dữ cũng vượt nửa vòng trái đất mà trở về. theo sau đó là KangIn và vợ chồng Hanchul. Nhìn SungMin bé bỏng của mình nằm li bì trên giường bênh Leeteuk  không kìm được mà ôm mặt khóc nấc lên. Sungmin bình thường hay cãi nhau với Umma nhưng giờ đây lại chỉ có thể nằm bất động. Đôi lúc là  những tiếng than khóc trong vô vọng. Bàn tay cậu quơ loạn xạ vào không trung mong tìm được một chỗ để bấu víu.
- Umma về rồi đây, về với con rồi đây. Sungmin à… Sungmin.
KangIn dù là người đàn ông mạnh mẽ nhưng nhìn đứa con bảo bối yêu quý như thế cũng phải quay mặt đi mà gạt nước mắt. Heechul bước lại gần xoa bàn tay lên gò má Sungmin, Nhớ lần Pama dẫn cậu bé đến nhà mình, đôi má ấy phúng phính dễ thương lắm, nhưng giờ nó gầy đi thấy rõ.
- Rốt cục đã có chuyện gì sảy ra với thằng bé chứ? – Lee Teuk  nức nở.
- Cảnh sát nói cậu ấy bị một nhóm người bắt giữ, hãm hiếp… cũng may nhờ một nhóm công nhân tìm ra đã báo cho cảnh sát cứu cậu ấy…
Giọng ryeowook nghẹn ngào.
- Kyuhyun, Kyuhyun đâu rồi?
 Giọng heeChul đanh lại nhìn Ryeo wook làm cậu run bắn lên mà bám chặt vào YeSung…
- Giám đốc… Giám đốc…
Ryeo wook liếc nhìn heechul ánh mắt như thể: nói ở đây không tiện.
- Thằng nhóc đó…
Heechul nghiến chặt hàm răng mình ken két.
- HanKyung tìm ra lũ khốn kiếp đó cho em. Em thề sẽ băm xác chúng ra làm đồ ăn cho heebum.
Heechul nắm chặt bàn tay Sungmin giọng nói gằn xuống.
HanKyung dù đã lui về ở ẩn nhưng thật ra lại là một nhân vật vô cùng máu mặt trong giới ngầm. Dưới vỏ bọc là một thương nhân. HanKyung chỉ muốn có một cuộc sống bình thường với vợ con… nhưng đã đến nước này có lẽ đích thân ông phải ra mặt. Dù gì trong chuyện này trách nhiệm của KyuHyun là không thể chối bỏ. Hơn nữa vốn dĩ ông cũng rất yêu quý cậu con dâu này. Nhìn Sungmin bé bỏng bị người ta hại thê thảm thế kia đúng là trong lòng không thể chịu đựng.
Rút điện thoại gọi cho YunHo người bạn nối khố của mình và cũng là ông trùm thế giới ngầm.
Cùng lúc đó ở Mỹ:
- SeoMin à, cậu nghỉ ngơi đi. Dậy sớm làm gì. Đặt tô cháo xuống bàn KyuHyun nhìn SeoMin.
- Mình ổn rồi, cậu mau trở về đi, nếu không Sungmin sẽ lo lắng đấy.
- Thật là cậu ổn chứ?
- Xin lỗi cậu, mình không nên làm phiền đến cậu.
- Đồ ngốc chúng ta là bạn mà. Cậu phải hứa với mình đối xử tốt với bản thân đấy nhé. Cậu đừng chỉ nghĩ cho mình cậu còn phải khỏe mạnh mà chăm sóc cho chủ tịch nữa. có vậy mình mới an tâm rời đi.
- KyuHyun à – seoMin bất giác ngập ngừng – Hãy cho mình một đứa con nhé?
- Mình… - Kyuhyun trong phút chốc bỗng đơ người vì lời đề nghị bất ngờ ấy.
- Chỉ cần một giọt máu của cậu thôi, cũng không được sao? Mình sẽ không cần gì hơn ở cậu nữa.
- Mình… Mình thật sự xin lỗi Seomin à… mình không thể có lỗi với cậu và càng không thể có lỗi với sungmin.
- Mình xin lỗi đã làm cậu khó xử. –SeoMin hơi cúi đầu.
Bầu không khí dường như gượng gạo hơn. Mãi lâu sau đó kyuHyun mới cất lời xóa đi bầu không khí đang trùng xuống trĩu nặng..
- Cậu nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều nữa.
KyuHyun đã đi được một tuần, Không biết giờ này Sungmin ra sao? cậu có nhớ anh không? Có giận Hyung không? Bất giác trong lòng anh có cảm giác như đang bị thiêu đốt. Mở điện thoại ra… Hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ SungMin lòng anh bỗng thắt lại, Cuộc gọi đến từ Ryeo wook:
- Giám đốc, anh làm gì mà giờ này mới chịu mở máy vậy?
- Công ty có chuyện gì sao?
- Công ty không có chuyện gì cả nhưng Sungmin thì có
Giọng Ryeo wook khi nhắc đến Sungmin bỗng trở nên nghẹn ngào. Nó làm Kyuhyun gần như phát điên hét lên: 
- Sungmin có chuyện gì?
….
Sau khi nghe tất cả từ ryeo wook Kyuhyun cảm giác chân mình đứng không vững. Anh như phát điên chạy đi. Anh đang làm gì ở đây ? đang làm gì ở đây? Khi cậu cần anh nhất thì anh đang làm cái quái gì ở đây? Sungmin bé bỏng… Xin em, xin em đừng có chuyện gì? Xin em Sungmin. Trên chuyến bay trở về, Kyuhyun gọi tên Sungmin đến lạc cả giọng bàn tay anh níu chặt nắm chặt.
….
SungMin đã tỉnh lại, Nhưng từ khi tỉnh lại cậu không nói một lời nào. Đôi mắt lanh lợi thường ngày biến mất thay vào đó là ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo. Cậu im lặng như một cái bóng lầm lũi, cứ như thế hướng ánh mắt về khoảng không vô định ngoài cửa sổ. Mặc cho những giọt nước mắt có tuôn dài trên gương mặt Teuk  umma, mặc cho appa ra sức gọi tên cậu đến lạc giọng, mặc cho Heechul cố nhảy múa, làm trò, hay hankyung dịu dàng dỗ dành… thì Sungmin vẫn thế vẫn giữ ánh mắt vô hồn lạc lõng thả trôi một cách lãnh đạm. Dường như cậu không nhìn thấy tất cả những điều ấy.
- Ông nói gì cơ? Ông nói trầm cảm là sao chứ ? Sungmin của chúng tôi sao có thể bị mấy cái đó chứ? Ông có nhầm không?
Lee Teuk  gào lên đau đớn khi nghe thông báo từ bác sĩ về tình trạng của Sungmin.
Sponsored content

Sponsored content



[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  - Page 2 Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết