Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

sally.doremon

22/4/2014, 21:57

#1
  • sally.doremon

sally.doremon



Thành viên chính thức
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 57
Điểm plus : 98
Được thích : 2
Mưa lạc đường - Sally Empty Mưa lạc đường - Sally

           

Mưa lạc đường - Sally Large



               Mưa lạc đường - Sally 805_duddn0521_marsss7Tác phẩm: Mưa lạc đường
 

Mưa lạc đường - Sally 828_duddn0521_marsss7Tác giả: Sally

 

Mưa lạc đường - Sally 805_duddn0521_marsss7Thể loại: tình cảm.

 

Mưa lạc đường - Sally 828_duddn0521_marsss7Độ tuổi: 13+


 Mưa lạc đường - Sally 1785687ic4msukw74



Mưa lạc đường - Sally Div6ag2


"Một chút trẻ con, một chút giận hờn, một chút ngây ngô còn thơm trong trắng, cảm xúc dần vãi vương để hội tụ vào trái tim tập lớn từ khoảnh khắc vô cùng bé nhỏ"

 

Trải suốt câu chuyện là màu nắng vàng rực rỡ, nhưng rốt cuộc lại hướng tới cơn mưa, một cơn mưa buồn se sắt…



Mưa lạc đường - Sally Gif?w=300&h=23

Đôi lời tác giả:


Xin chào Tiểu Mai và mọi người ^^


Trước tiên, mình cảm ơn các bạn đã ghé đọc truyện ngắn của mình, mong là mọi người sẽ thích.


Tiểu Mai này,


Ta biết ta là một đứa bạn không tốt, ừ, không tốt tí nào, thất hứa nhiều lần lắm rồi với toàn lí do chẳng thể nào chấp nhận.


Nhưng mà, ta vẫn hi vọng nàng yêu thích "Mưa lạc đường", đây có lẽ là món quà ta gửi nhiều công sức lắm, tuy rằng nó chưa hoàn hảo, nhưng đừng giận ta nha!


Đăng "Mưa lạc đường" ở yukimono này, ta cũng có chỉnh sửa đôi chút, ta sẽ sửa cẩn thận từng chương 1, tin ta một lần này nữa nha!


Qua món quà này, ta chúc nàng luôn vui vẻ và đừng buồn vì những điều nhỏ nhặt nhé, biết đâu trong cuộc sống này còn nhiều điều thú vị nàng lãng quên, nhỉ? Và cũng là một lời mong ước cho tuổi học trò của nàng mãi đẹp như mơ! ^^


Chúc nàng có những giây phút vui vẻ bên bạn bè nha, Tiểu Mai! ♥

Mưa lạc đường - Sally 658757kawmtvywht
 
Chương 1 “Nhạt dần màu yêu thương”
 
Trời hạ nóng như đổ lửa, lá cây bị hun cong bởi những vạt nắng vàng loang nổ, cái bực bội trong lòng nhân loại như được thổi phồng nên bởi cơn gió nóng nảy cuốn sạch tanh những mát lành, quang cảnh trở lên càng bỏng rát.
 
Dưới vòm lá xanh mướt nhả ra hơi thở mát lạnh có một cô gái soi lên trời đóa bồ công anh yếu ớt như sắp bị hòa tan vào gió cháy.
 
Gương mặt cô gái tươi tắn được nắng trải đều màu vàng dịu nhẹ như ánh pha lê khác hẳn với cái nóng bỏng ngoài kia.
 
“Bồ công anh có mùi đâu…

 

Cớ sao em ngửi…”
 
Chuông điện thoại reo lên giữa tiết trời gay gắt làm cô gái giật mình thoát khỏi những mơ mộng xa xôi.
 
-Alo, cậu sắp tới chưa Duy?
 
Một lúc sau, chiếc xe đạp bạc màu chở theo bao nhiêu nắng cùng nụ cười thấm đẫm nét mồ hôi trên môi cậu bạn mặc sơ mi trắng, mồ hôi rịn trên trán và chảy thành những vệt dài loang khắp gương mặt gầy, loang trên bờ lưng rộng. Cậu chàng ngả chiếc xe cũ dưới gốc xà cừ già cỗi đang điềm nhiên chẳng sợ cái oi nồng.
 
Thả rơi cái mệt mỏi xuống lớp ghế gỗ man mát như xoa dịu mọi bực dọc trong lòng. Cậu vuốt mặt cho mồ hôi biến mất, nghiêng cái đầu đinh nhìn cô bạn bằng đôi mắt khá bực mình:
 
-Tiểu Mai, cậu lại định lôi tớ đi theo dõi ai nữa? Tại sao một người đàn ông chân chính như tớ lại phải đi theo dõi những gã dở người kia?
 
Cô bạn giật mình, đánh rơi đóa bồ công anh run rẩy, hình như mải đuổi theo suy nghĩ của riêng mình thật xa nên không nhận ra người bên cạnh đến khi nào.
 
Cậu bạn nhìn bộ dạng cô lúng túng thì ngúc ngắc cái đầu như muốn nói: “Cậu lại đang mơ mộng nữa chứ gì!?”.
 
Cô gái nhăn mày, chun mũi nói:
 
-Duy, cậu đừng gọi tớ là Tiểu Mai nữa được không? Nghe giống… tên con mèo lắm!
 
Duy nở nụ cười nhẹ tựa gió heo may, cậu thấy lúc này Mai mới thật là Mai, người bạn cậu yêu thương nhất, những lúc cô ấy nghĩ vẩn vơ, Duy thấy sao Tiểu Mai xa lạ quá.
 
Cậu đưa tay vò rối tung mái tóc ngắn của Mai mà cười tan cái nắng hè:
 
-Tiểu Mai ngoan! Tiểu Mai ngoan! Giận như thế mất xinh rồi không ai yêu đâu nha!
 
Mai càng bực mình hơn, Duy lúc nào cũng thế, lúc nào cũng làm như cô bé lắm, làm như cô là con nít và Mai không thích điều đó chút nào. Mai đã lớn và cô không muốn Duy lúc nào cũng cưng chiều cô giống… con mèo như thế.
 
Thấy Mai giận, Duy biết hôm nay chọc cô bạn như vậy là quá đủ rồi. Giống như thói quen lặp lại cả nghìn lần, Duy lẽo đẽo dắt xe đạp rồi phóng đi tìm quán kem nào gần đó và mang về cho Mai một cốc kem dâu hương sữa, một sở thích kì quặc chỉ có Mai mới có.
 
Dưới gốc cây nhiều năm tuổi đời, Mai đưa ánh mắt dõi theo bóng Duy lao vụt vào không gian đặc nắng, sau yên xe, chỗ ấy là của Mai, Duy bảo thế. Cô nghiêng mái đầu để gió hất tung những lọn tóc rối bời trước vầng trán cao. Có lẽ Mai đang cố giấu đi thứ cảm xúc cô muốn giữ riêng trong lòng.
 
Buồn tê tái…
 
“Một chút trẻ con, một chút giận hờn, một chút ngây ngô còn thơm trong trắng, cảm xúc dần vãi vương để hội tụ vào trái tim tập lớn từ khoảnh khắc vô cùng bé nhỏ”
 
Trong lớp không khí dày đặc hơi nóng, Duy cười giòn tan nhìn Mai ngồi đó, dưới gốc cây quen thuộc mỗi khi bắt Duy chở đi tìm một chàng trai cô vô tình thích, cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao bản thân lại chiều lòng sở thích kì quái ấy của Mai.
 
Duy ngả xe vào gốc cây và dúi vào tay cô bạn hai cốc kem dâu còn nguyên hương sữa béo.
 
Mai ngây ngô nhìn, Duy chẳng có gì ngoài những giọt mồ hôi trượt dài trên những ngón tay sạm nắng, cô cất giọng nhẹ nhàng:
 
-Kem của cậu đâu?
 
Duy cười híp cả mắt, cậu gãi đầu như hối lỗi:
 
-Cậu ăn kem đi! Thèm quá nên tớ ăn luôn ở quán rồi mới đem về cho cậu, đừng giận tớ nha!
 
Mai cúi đầu, lặng yên một lúc lâu để gió chờn vờn trong tâm tưởng, Duy chẳng nhận ra nhưng rõ ràng trong Mai đang có sự thay đổi lớn.
 
Cô bạn bỗng nhiên đứng bật dậy làm Duy giật mình, Mai trả lại Duy hai cốc kem dần tan chảy, cô cúi đầu nói với giọng đều đều:
 
-Tớ không cần kem dâu nữa! Tớ cũng không phải trẻ con, và… - Mai ngừng lại rồi đột nhiên hét toáng lên – Cậu đừng xem tớ là em gái mãi thế!
 
Lần này, Mai tự mình vượt nắng, vượt gió để lao đi một mình mà không cần Duy bên cạnh làu bàu: “Nắng thế này, ô đâu hả Tiểu Mai?” trong khi toàn đầu trần mỗi khi cô gọi gấp.
 
Duy đừng yêu thương Mai như vậy mãi,
 
Đừng cố giả vờ để Mai cười một cách vô tâm,
 
Đừng vì Mai mà làm bất cứ điều gì cho Mai nữa,
 
Đừng cố biến Mai thành đứa trẻ hư!
 
Xin Duy…
 
Mai chẳng quá rõ Duy đang nói dối, cổ họng nóng rát mà vờ như “I’m okay!”, nhường hết phần kem cho Mai mà mình thì cười tươi nói dối: “Tớ đã ăn rồi, xin lỗi nhé!”.
 
Đừng cố biến Mai thành kẻ ích kỷ như vậy nữa!
 
“Duy…”
 
Con đường vẫn vắng lặng và đạo mạo như cái vẻ nguyên sơ ban đầu vốn có, một luồng gió bỏng rát vội tràn về mà Duy tái tê da thịt, hai cốc kem trên tay đã tan chảy thành nước, lọt qua kẽ tay Duy mà nóng hầm hập như làn cát vàng ươm trên sa mạc.
 
Duy lặng nhìn cô gái nhỏ cố vùi mình vào dòng nắng tuôn rơi, cậu lặng nhìn, nắm chặt những gì còn lại trong tay và bờ môi khô mấp máy:
 
“Mai…”
 
-hết chương1-


Mưa lạc đường - Sally B4621972
Mạc Tà

28/4/2014, 05:30

#2
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Thấy cũng được được ==!

Chúc đông khách nhé ^^~
sally.doremon

30/4/2014, 09:18

#3
  • sally.doremon

sally.doremon



Thành viên chính thức
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 57
Điểm plus : 98
Được thích : 2
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Rin Fox đã viết:Thấy cũng được được ==!

Chúc đông khách nhé ^^~

Cảm ơn bạn ^^
Mạc Tà

30/4/2014, 09:24

#4
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

sally.doremon đã viết:
Rin Fox đã viết:Thấy cũng được được ==!

Chúc đông khách nhé ^^~

Cảm ơn bạn ^^


Không có chi
Có chap PM Rin
sally.doremon

30/4/2014, 09:29

#5
  • sally.doremon

sally.doremon



Thành viên chính thức
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 57
Điểm plus : 98
Được thích : 2
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Chương 2: “Đau thương”
 
Mưa lạc đường - Sally 2h4wze0
 
“Một ngày, nắng không còn vàng
 
Một ngày, mưa không còn bay khắp lối
 
Chỉ còn lại nỗi buồn vây kín lấy nỗi đau
 
Ngày ấy,
 
Chỉ có thể là ngày em tự xóa mình ra khỏi cuộc đời tôi và đốt cháy một mối tình chưa kịp nở đã nhuốm màu tàn khô”
 
Một ngày hè đem về bao nhiêu nắng, nắng trên nóc nhà, nắng trên ngọn cây, trong sân trường, vương vấn hành lang và kết tụ thành cục máu lớn trong lòng ai đó, thỉnh thoảng lại cuộn mình làm con tim chủ nhân buốt rát.
 
Căn phòng nhỏ chứa đầy nắng vàng giòn dậy mùi thơm mùa hạ, có chút oi nồng, bức bối. Hạ Chi đặt trước mặt Mai một cuốn sách mang tựa “Chỉ có thể là yêu” của tác giả Hân Như làm cô nàng giật nảy, hai má đỏ ửng như bị nắng hồng phơi khô.
 
Hạ Chi nhoẻn miệng cười:
 
-Cậu không nên phản ứng mạnh mẽ vậy đâu! Điều đó càng cho thấy cậu đang yêu ai đó rồi chứ chẳng còn đơn thuần là thích nữa!
 
-Nhưng là yêu đơn phương, cậu ạ! – Mai chẳng buồn giấu mà úp sụp mặt xuống bàn. Nếu Hạ Chi không đặt lên vai cô hơi ấm từ những ngón tay chắc cô đã òa lên thật rồi, đôi khi những cử chỉ vô cùng giản đơn mà đủ làm vết thương lòng bưng bít.
 
Hạ Chi vén tia nắng ủ rũ trên tóc Mai, cô buồn rầu nói:
 
-Nếu đã không thể thì dừng lại đi! Dẫu có rất đau nhưng thà một lần đau còn hơn để nhức nhối con tim, nghe tớ!
 
Mai gục gặc cái đầu như muốn nói: “Ừ! Tớ nghe!” mà nước mắt thấm đẫm trang giấy tự lúc nào.
 
Hạ Chi nén nhìn gương mặt ướt nước của Mai, cô đem ánh mắt đặt ngoài khung cửa, rầu rĩ buông lời:
 
-Là… Duy phải không?
 
Đột nhiên, Mai ngồi thẳng dậy, cái dáng vẻ bị lụy phút trước bị cô tống thẳng vào xọt rác chẳng hề thương tiếc, Mai mạnh mẽ có phần kiên quyết:
 
-Bất cứ ai tớ đều có thể yêu, còn Duy… thì không! Không bao giờ phải là Duy!
 
Hạ Chi thẫn thờ nhìn nắng rùng mình trước thái độ hung hăng của cô bạn.
 
Ngoài cửa, Duy đã nghe thấy lời Mai đáp, đôi bàn tay chợt nắm chặt lại cố ghìm nỗi buồn hay một phần tức giận nhỏ nhoi xuống đáy lòng, và chẳng hiểu sao, cậu xoay lưng đi rất nhẹ rồi vụt mất trong giây lát để xót xa, buốt giá con tim. Duy tự hỏi: Liệu thái độ hôm ấy của Mai có phải vì lý do này? Mai muốn đẩy Duy ra khỏi cuộc sống vốn một phần có sự hiện diện của Duy để tự do nhất? Có phải Duy đã thành kì đà cản mũi những cuộc tình của Mai với vô vàn chàng trai khác. Còn Duy… tại sao lại không nghĩ cho Duy?
 
“Đừng chán ghét hay cố tình buông bỏ, xin Mai…”
 
Dưới sự thiêu đốt của nắng hạ mệt nhoài làm người ta run rẩy, hàng cây già cỗi chẳng hết rùng mình khi nghiêng nhìn chàng trai lang thang một mình như ướp nắng còn buồn hơn cả cơn mưa lạnh buốt cuối đông, vậy mà cố giấu nhẹm sau gương mặt gầy gò sạm nắng.
 
Cái gay gắt trong hơi thở mùa hè ngày ấy đã đưa Duy vào bệnh viện, ẩn dật suốt mùa hè đằng đẵng, và cũng chẳng còn vị dâu hương sữa quen thuộc ở bên. Hôm ấy cũng là ngày cuối cùng của mùa hè Duy nhìn thấy Mai, nhưng, rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Mai và cô bạn Hạ Chi thân thiết vẫn chưa đặt dấu chấm cuối dòng, có vội vã quá không Duy…???
 
Cốc! Cốc! Cốc!
 
Ba tiếng kêu khô khan ngoài cửa dội vào kéo giật Duy khỏi cơn mộng mị còn bủa vây lấy tâm hồn.
 
-Mời vào! – Duy nhẹ giọng trả lời, phần nào cậu đoán được vị khách đặc biệt ngoài kia.
 
Từ ngoài cửa bước vào, cô bé con chừng 5 – 6 tuổi ôm bó hoa thạch thảo trắng muốt lon ton chạy tới chỗ Duy, đây không phải lần đầu tiên và Duy vẫn chưa hết ngỡ ngàng mỗi khi gặp cô bé ương bướng chẳng chịu nói năng gì ngoài việc lặp lại câu nói quen thuộc đến nhàm tai:
 
-Anh Duy, anh khỏi bệnh chưa? Có người tặng hoa anh này, chúc anh một ngày an lành, hạnh phúc!
 
Rồi đặt lên bàn cậu một tách trà sen nguyên chất được nấu từ cánh sen tươi phơi khô dưới nắng, làm nức lòng cả căn phòng uể oải.
 
Thỉnh thoảng, nhìn cô bé có nước da sạm nắng này, Duy không khỏi trách mình vô dụng, yêu thương Mai đến thế mà chỉ dám ngộ nhận đó là tình bạn tinh khiết vì sợ Mai biết được sẽ tự động xa lánh mình, một thằng con trai khỏe mạnh mà không thể chăm sóc cho người mình yêu thương, Duy thiết nghĩ có lẽ giờ này Mai đang vui vẻ, hạnh phúc lắm bên người yêu, không có sự hiện diện của Duy… cũng tốt!
 
Cậu chẳng bớt đắng lòng ngẫm lại ngày Mai lấy cớ giận dữ bỏ đi để buông lơi một trái tim còn ngây dại, Mai thấy bức bối khi gương mặt quen thuộc của Duy lặp lại cả trăm lần trong một ngày, có lẽ…
 
Thấy Duy ngồi lặng mình nhìn tách trà sen đang nguội, cô bé toan bỏ đi thì nán lại ngồi bên chiếc giường trắng của Duy, mỉm cười và đặt vào tay cậu một đóa bồ công anh không còn nguyên vẹn.
 
Duy ngỡ ngàng, cô bé cười tươi rói:
 
-Đây là lần cuối em đem hoa đến cho anh!
 
-Tại sao? Người ta ghét anh rồi à? – Anh mỉm cười xoa đầu cô bé.
 
Bé con lắc đầu nguầy nguậy, nhìn thằng vào mắt Duy mà nói, như một chiếc máy được lập trình hoàn hảo:
 
-Vì bồ công anh vô dụng nên thạch thảo sẽ sưởi ấm tim anh!
 
Nói rồi, cô bé mím môi đứng dậy, cúi chào anh rồi chạy biến sau cánh cửa phòng bệnh ảm đạm buông màu trắng toát.
 
Duy ngỡ ngàng rồi nước mắt cứ lã chã rơi thấm ướt đóa thạch thảo trong tay, bồ công anh tan nát tự lúc nào…
 
“Một ngày, nắng không còn vàng
 
Một ngày, mưa không còn bay khắp lối
 
Chỉ còn lại nỗi buồn vây kín lấy nỗi đau
 
Ngày ấy,
 
Chỉ có thể là ngày em tự xóa mình ra khỏi cuộc đời tôi và đốt cháy một mối tình chưa kịp nở đã nhuốm màu tàn khô”
 
                                                      ----------- --------
 
Đà Lạt ngày nắng ấm.
 
Buổi sáng Đà Lat thật mộng mơ và quyến rũ, hoa đủ màu tung hương sắc vào không gian, làm rực rỡ cái buồn cô đọng trong lòng thiếu nữ. Một cô gái mang đôi mắt buồn ảo não vun trồng cho hoa bằng tấm tình thương mến mà mặc cho lòng mình dần héo hon, lụi tàn.
 
“Giờ này, Duy có vui không?”
 
Cuộc gặp gỡ với cô gái lên Kathy còn ám ảnh mãi trong cái đầu ngốc nghếch.
 
                                                 ---------- ----------
 
-Cậu hãy từ bỏ Duy đi! – giọng nói lảnh lót vang lên làm Mai giật bắn, ly café sữa nóng trên tay suýt bị cô đánh đổ.
 
Trước mặt Mai, một cô gái lai vô cùng xinh đẹp với hàng mi dài cong vút, ẩn khuất sau là con ngươi xanh biếc.
 
Cánh tay Mai run lên cố bấu chặt mép váy, dù biết ngày này chắc chắn xảy ra, chỉ là cô chưa sẵn sàng chấp nhận.
 
-Mình… đâu có… - Mai ngập ngừng, tiếng nấc nghẹn ứ tràn trong cổ họng – đâu có… đâu có… mà… từ bỏ…
 
Một đường cong quyến rũ vẽ trên đôi môi mọng đỏ của Kathy có phần kiêu ngạo, cô gái hất mái tóc đẹp hơn màu nắng đứng dậy toan bỏ đi, ném tặng Mai lời cảnh cáo:
 
-Máu trắng mãi là máu trắng! Đừng bao giờ lây bệnh cho người khác, TỬ THẦN!
 
Tiếng gió rít qua kẽ răng cô gái, tiếng giày cao gót nện mạnh xuống sàn mỏng dần rồi mất hút.
 
Trong quán café nhỏ chỉ còn lại cô gái mong manh, trên váy in nhiều đóa bồ công anh màu đen thẫm bởi nước mắt cố len lỏi qua kẽ tay để lọt xuống làm bồ công anh òa khóc.
 
“Người có bệnh thì không thể yêu hay sao?”
 
                                              -------------- -----------
 
Bờ vai Mai lại run lên, cố dứt đứt một tình cảm đáng thương cố len lỏi trong lòng,
 
Một chút xót xa…
 
Một chút nghẹn ngào…
 
Một chút quên đi để lòng đau tan nát…
 
Chợt, một cánh tay khỏe mạnh còn vương mùi nắng đặt khẽ lên vai Mai, đẩy đưa tiếng thầm thì ấm áp:
 
-Rồi sẽ ổn thôi mà!
 
Mai giật mình, phía sau cô một chàng trai mang nắng.
 
-hết chương 2-

 
sally.doremon

16/5/2014, 22:09

#6
  • sally.doremon

sally.doremon



Thành viên chính thức
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 57
Điểm plus : 98
Được thích : 2
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Chương 3: Mưa lạc đường – Nhịp yêu thương
 
Mưa lạc đường - Sally Images?q=tbn:ANd9GcSXRPdBqn4fBD5zIEIAJuTy_08KTZAdLCd_ViT2sbpp4TfKEw7J
 
“Đừng buồn mãi nhé, cô bé tên Mai!
 
Em mong manh tựa cơn mưa đầu mùa bỡ ngỡ
 
Lạc lối yêu thương trong hương vị bể đời
 
Đừng buồn, đừng vội tắt tin yêu
 
Bởi cạnh em còn nắng vàng cô độc
 
Nắng lặng im chờ em lên tiếng
 
Cố gắng lên nào, đón nhịp yêu thương
 
Rồi một ngày mưa tìm đúng lối
 
Trao ngọt ngào, tình nở lối yêu thương”


(Sally)



Mưa lạc đường - Sally 27_4200_18
 


 

Mai vô thức ngoảnh lại kiếm tìm chủ nhân của giọng nói vừa vang lên. Ánh mắt cô có chút hoảng loạn, một tia nhìn chất chứa yêu thương, vừa run rẩy, vừa hân hoan vội vàng sượt qua đáy mắt.


Nhưng ánh mắt Mai bỗng vô hồn trở lại, bởi sau lưng cô, Nam – người anh họ thân thương đang mỉm cười thân thiện.
 
Mai khẽ buồn, cô cố lặn ra nét cười giả tạo trên gương mặt rầu rĩ.
 
-Sáng nay anh rảnh hả?
 
-Ừ! Muốn hẹn hò cùng anh không? – Nam nheo mắt cười đểu giả.
 
-Nhà sách nhé! – Mai thành thật mỉm cười.
 
Nam thở dài thườn thượt, anh quẳng mình lên chiếc ghế gỗ dày đặc nắng, chưa bao giờ Nam hiểu được một phần rất nhỏ từ con người kì lạ kia. Anh nghiêng mái tóc nâu bồng bềnh, quyến rũ, liếc nhìn cô em nhỏ:
 
-Đi ăn kem, chè, hoặc khu vui chơi. Trừ nhà sách! – anh gằn giọng, ba từ “trừ nhà sách” vang lên miễn cưỡng.
 
“kem”
 
Mai thoáng rung mình. Cô vội giấu đi thứ cảm xúc bướng bỉnh vừa loang ra, nheo mắt tinh ranh châm chọc ông anh đầy kiêu hãnh:
 
-Lợi dụng em?
 
-Dở người! – Nam nhướn mày mắng cô em ngốc nghếch.
 
Mai hếch cái mũi tẹt đầy kiêu ngạo mà vạch rõ bản chất của con người tồi tệ kia:
 
-Anh tính dẫn em đến những chỗ đó để bịp lũ bạn anh, đúng không nào, quý ngài? Em biết tỏng là anh đang ế. Nào! Thú nhận đi! Vụ cá cược này đáng giá bao nhiêu? Thánh thật em còn nể nang mà giúp đỡ!
 
Trong ánh nắng vàng nhợt nhạt, Nam thấy trên khóe mắt cô em gái long lanh màu nước mắt. Có lẽ đêm qua ai đó lại thức trắng mà thút thít một mình. Phút xao lòng, tội nghiệp cô em nhỏ chợt bóp nghẹt trái tim Năm, anh buột miệng:
 
-Em đau lòng đến vậy à?
 
Nụ cười giả tạo trên môi Mai tắt lịm, đôi mắt nâu trong veo thẫn thờ trong giây lát. Cô gồng mình cố để nước mắt bường bỉnh đừng rơi. Mai gạt vội vệt óng ánh còn vương trên má, nụ cười buồn ảo não vẽ nghệch ngoạc trên môi.
 
-Em đâu có… đau lòng. Đà Lạt đẹp vậy cớ sao em phải buồn?
 
Nam đau lòng nhìn cô em ngốc nghếch. Cả tháng Mai ở đây, một chút đẹp của Đà Lạt cũng chưa động đến được tâm hồn cô gái. Anh thấy thương Mai vô cùng, tình cảm của Mai anh đã biết, chỉ vì muốn tốt cho người cô yêu thương mà chịu xách ba lô trở về  Đà Lạt. Ngày qua ngày, nắng gió vẫn lung linh trên loài hoa yêu dấu, nhưng nắng bỗng buồn khi thấy cô thiếu nữ mong manh, cớ sao em yêu thương hoa đến vậy mà nỡ để đóa hoa trong lòng mình tàn úa?
 
Anh biết cô buồn nên kiếm cớ dắt đi chơi, năm lần bảy lượt Mai đều trốn biệt, cô vòi anh đi nhà sách để kiếm tìm bóng Duy trong đó, có phải không? Hè nào Duy chẳng dẫn cô bạn thân đến thư viện thành phố, tìm những cuốn sách lạ để hai đứa vùi mặt cả ngày vào đó, rồi thi nhau vẽ đủ thứ chuyện linh tinh. Kí ức đẹp quá! Đến nỗi mà Mai không buồn tỉnh dậy!
 
-Đà Lạt đẹp cũng không giấu nổi nỗi buồn trong nét mặt em đâu Mai! – Nam thẳng thừng tố cáo, dường như anh không thể chịu đựng được nụ cười giả dối, con người yếu đuối được trang bị kĩ càng bằng vỏ bọc mạnh mẽ kia. Còn gì đau hơn việc khoác lên mình màu áo không ưa thích!?
 
Mai mím môi, cô ném cái nhìn phẫn uất về phía anh trai. Trong lòng dường như bùng lên ngọn lửa hồng nóng rẫy. Hè đủ nóng rồi, Mai sợ cái nóng, cớ sao Nam còn buộc cô phải nhớ lại kẻ đáng ghét kia? Cô ấm ức:
 
-Em đã cố… giấu đi. Tại sao anh còn khơi lại? Phải rồi! Phải rồi! Em buồn đấy! Em đau lòng đấy! Em nhớ Duy đến phát điên lên được! Lúc nào em cũng chỉ nhớ về người con trai ấy. Ngay cả lúc này, gương mặt an hem cũng tưởng là Duy. Xin anh… - Mai gục xuống, cô yếu ớt van nài – xin anh đừng cố làm em đau thêm nữa. Em không chịu nổi đâu!
 
Mai bật khóc nức nở. Tiếng khóc của cô vỡ òa không thinh lặng. Ngoài kia, bồ công anh run rẩy trước đợt gió lòng đau nhói. Đất trời buồn, hay do Mai bỏ buồn vào đó?
 
Nam xoa đầu cô em ngốc nghếch, vậy là xong, anh mỉm cười dịu dàng, giọng của anh tựa mây trời trắng muốt vỗ về cô em nhỏ:
 
-Mai ngốc! Em mà buồn là có người đau lòng lắm đấy! Biết em khóc thế này, cạu ta sẽ giết anh! Em muốn vậy sao?
 
-Không…em không muốn… - Mai nức nở, cô mải mê chạy theo dòng cảm xúc, chạy theo nỗi buồn vừa bùng phát bất lâu bị giấu kĩ, mà không nhận ra điều kì lạ trong lời nói của Nam.
 
Anh mỉm cười:
 
-Đến bao giờ em mới chịu lớn hả Mai?
 
Vừa lúc ấy, Mai nghe thấy trong gió có tiếng ai đang hát, khúc hát quen thuộc quá, dịu êm đến đau lòng, tựa như mảng kí ức ngày nào miên man đang chảy vào cảm xúc.
 
Tiếng ghi ta gãy lỗi nốt sol…
 
Chất giọng ấm áp, ngọt ngào như nắng mùa đông khẽ tới…
 
 
“Bồ công anh cạnh hàng rào trường học ấy
 
Như gợi nhớ về nhiều kí ức ngày tháng đó
 
Ngoài sân tiếng dế kêu suốt trong giấc ngủ trưa
 
Dù bao năm nhưng nguyên vẹn vẫn mãi đây
 
Lời nguyện ức mình gửi vào tàu bay giấy…”
 
(Hẹn ước bồ công anh – Châu Kiệt Luân)
 
Mai ngỡ ngàng, nước mắt cô như ngưng đọng trong không gian. Ánh mắt mơ màng mải miết tìm kiếm chủ nhân giọng hát.
 
Gío vén nắng đưa Mai tìm người thân yêu lạc mất. Sau đám bồ công anh nằm đón gió trên tường, Duy mỉm cười nhìn Mai nhớ thân thương. Tình yêu thương như men làm say hai con người cố chấp. Mọi buồn phiền, âu lo chợt tan vào nắng ngọt.
 
Chiếc sơ mi trắng thấm đẫm nét mồ hôi ngày nào chở Mai dạo phố…
 
Nước da rám nắng chất chứa nhiều yêu thương khó bay vút thành lời…
 
Nụ cười Duy vẫn ngọt ngào như vị dâu làm Mai chết lịm, nhưng, dáng người Duy như có phần đổi khác. Đôi mắt u buồn bỗng le lói yêu thương, Duy vốn gầy nay lại gầy hơn nữa, và gió chợt buồn nay bỗng hóa men say.
 
Mai ngây dại nhìn Duy đàn ghi ta sau loài hoa cô yêu mến mà con tim thổn thức, bồ công anh bỗng cười làm Mai tê tái. Trong phút giây này, mọi khoảng cách dường như tan biến vào hư vô, trở ngại ngày nào tựa vết dao đớn đau in lên Mai chợt tiêu tan theo khúc nhạc. Cảm xúc vỡ òa, thành thật nối liền hai nhịp thở đồng điệu vị yêu thương.
 
Giọt nắng cuối hè sót lại vội vã đọng lên mi mắt Duy, để yêu thương, nhớ nhung đong đầy trượt dài thành giọt khóc.
 
Bài hát ngày nào Duy hậm hực chê Mai sến súa giờ được cậu trìu mến cất thành lời. Có lẽ tình yêu là thứ ma lực mạnh nhất, duy nhất ngự trị trong tâm khảm mỗi người. Nó hóa những điều vốn tầm thường, vô vị thành thân thương, đáng quý. Có phải do vậy mà Duy liều lĩnh ca khúc nhạc chưa bao giờ tập luyện để tặng người con gái anh yêu?
 
Cho đến lúc Duy kết thúc bản nhạc  trữ tình thắm thiết, mây trời như trở dạ, một cơn mưa phùn chợt ghé qua làm hơi nóng cuối hè tắt lịm. Sót lại trong không gian lúc bấy giờ là mùi vị tin yêu, ngọt ngào bung nở.
 
Duy ôm nhẹ người con gái tên Mai vào lòng, nước mắt cô, nước mắt anh làm ướt nhòa vùng nỗi nhớ. Cả hai im lặng cho khoảng không vô định trả lời. Đằng xa, nắng đã lên và treo đầy cầu vồng bảy sắc, tựa nụ cười của nhân gian vui vẻ.
 
Gío thoảng bên tai….
 
“Hãy mỉm cười, Mai nhé!”
 
Cách đó không xa, Nam cười dịu dàng nhìn cô gái xinh đẹp đương buồn, anh nói:
 
-Cảm ơn em, Kathy!
 
Đôi mắt xanh trong hệt hồ thu bỗng long lanh những nước buồn, cô ngước nhìn anh giây lát rồi vội cúi đầu, giọng yếu ớt:
 
-Em buồn đấy!
 
Nam cúi đầu, khẽ ôm cô gái nhỏ vào lòng, anh cười tếu táo:
 
-Thôi nào, thằng nhóc kia có gì làm em thích!? Bên cạnh em còn có một người đàn ông mẫu mực cơ mà!
 
Kathy lườm anh cái sắc lẻm, cô chu môi cãi:
 
-Đồ vụ lợi!
 
Vừa dứt lời, gió sượt qua đem theo nụ hôn nồng nàn rơi trên môi cô gái. Nam nghiêng đầu, cười tinh quái:
 
-You belong to with me!
 
Kathy mỉm cười, gò má cô ửng hồng tô thêm màu cho nắng…
 
Vậy là một nỗi đau do ai đó cố tình dựng lên đã khép lại thật nhẹ nhàng để đóa hoa ngọt ngào mang hương sắc tình yêu kịp bung nở, kiêu hãnh giữa đất trời rộng lớn.
 
Dưới bóng mây dịu dàng vừa lướt qua, có những con người cố chấp chợt nhận ra: tình yêu thật đớn đau và hậu quả quá khó lường làm ta “tê tái”: có một người yêu thương đã thuộc về ta.
 
Có phải, mọi chuyện do Kathy và Nam dàn dựng…
 
“Đừng buồn mãi nhé, cô bé tên Mai!
 
Em mong manh tựa cơn mưa đầu mùa bỡ ngỡ
 
Lạc lối yêu thương trong hương vị bể đời
 
Đừng buồn, đừng vội tắt tin yêu
 
Bởi cạnh em còn nắng vàng cô độc
 
Nắng lặng im chờ em lên tiếng
 
Cố gắng lên nào, đón nhịp yêu thương
 
Rồi một ngày mưa tìm đúng lối
 
Trao ngọt ngào, tình nở lối yêu thương”
 
Chúc em vui, mỉm cười rạng rỡ, nhé Mai!
 
-Sally-



Mưa lạc đường - Sally 6bfce9e91ad41
 
 Mưa lạc đường - Sally Ba-xa-nghich-ngom-em-la-cua-anh
 
Mai Smile

17/5/2014, 14:05

#7
  • Mai Smile

Mai Smile



Thành viên tích cực
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 5020
Điểm plus : 99999999
Được thích : 560
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Kết thúc rồi nhỉ? Không biết là HE hay SE đây :v
Nhưng ta cảm thấy diễn biến hơi nhanh thì phải, kết thúc hụt hẫng nữa.
Giọng văn của nàng rất trơn, ấm áp. Có những chỗ nàng miêu tả rất ấn tượng :3

Thích đoạn đầu. Ta luôn luôn tin nàng sẽ để lại những tác phẩm hay mà :3
Ta sẽ không buồn và luôn cố gắng để được vui vẻ Mưa lạc đường - Sally 650269930

Được Sally viết truyện cho, vinh dự quá Mưa lạc đường - Sally 253468018
sally.doremon

17/5/2014, 20:55

#8
  • sally.doremon

sally.doremon



Thành viên chính thức
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 57
Điểm plus : 98
Được thích : 2
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

^^

Diễn biến nhanh quá hả? hì, có lẽ giống mì ăn liền :3
Mạc Tà

19/5/2014, 20:44

#9
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally

Diễn biến nhanh
Truyện hay
Văn phong ổn
Trình bày đẹp

Chúc đông ~
Sponsored content

Sponsored content



Mưa lạc đường - Sally Empty Re: Mưa lạc đường - Sally



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết