Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

Elen.find.somebody

29/4/2014, 13:59

#1
  • Elen.find.somebody

Elen.find.somebody



Thành viên mới
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 26
Được thích : 1
Big big world - Elen Empty Big big world - Elen


BIG BIG WORLD

……………..

Elen Trương

…………….

21 / 3 / 1998

………………………………..

Truyện ngắn tôi dành tặng sinh nhật lần thứ 16 của mình, mong mọi người đón đọc.


*****************



Sáng.


Nắng lên, mang theo cái hương se se lạnh đầu thucùng hương hoa cúc vàng rộm ngọt ngào. Cái hương vị ấy, không quá đậm đà, cũngkhông quá mờ nhạt mà dừng lại ở hai chữ “thoang thoảng”. Thu về mang theo sự yên bình trên nền trời xanh thẳm, thấp thoáng những cánh chim thảnh thơi phiêu du theo chiều gió. Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, luồn lách qua các ô cửakính, đáp nhẹ trên gương mặt chàng trai đang ngủ.


Rúc đầu vào chiếc gối mềm mại, Lâm co quắp trongchiếc áo ba lỗ mỏng tanh, cố níu lấy chút thời gian eo hẹp để ngủ nướng trướckhi chiếc đồng hồ báo thức kịp phát ra mấy tiếng ing ỏi đánh liều thách thứccơn buồn ngủ của anh.


“Reng… reng…”


Và giờ thì đúng là nó liều thật!


Bực mình choàng dậy, Lâm quăng chiếc gối vào gócphòng, xả bực bằng cách vò mái tóc rối, làm chúng dựng đứng lên, lởm chởm chẳngkhác gì tổ quạ. Anh rướn người ra, đập mạnh xuống cái nút tắt báo thức, khiếnchiếc đồng hồ im re, sợ sệt trước cái trừng mắt đầy quyền lực từ Lâm. Nếu khôngphải vì quán café và cái hẹn với cô bạn nhỏ, anh thề, chỉ với cái lá gan dám“hò” anh dậy, bằng đó cũng đủ để cái thứ kia nằm chềnh ệnh trong thùng rác rồi!


Bước xuống giường, Lâm mò vào phòng tắm, nhanhchóng làm vệ sinh cá nhân. Với tay lấy chiếc áo sơ mi kẻ caro đỏ trong tủ, anhkhoác vào người rồi đứng trước gương, nhìn bản sao của mình với gương mặt điểntrai và mái tóc rối đã thành “thương hiệu”, Lâm cười ranh mãnh, để lộ chiếcrăng khểnh cực duyên.


“Một tuần không gặp, thấy anh đẹp trai ngời ngờithế này, liệu cô nhóc láu cá kia có phản ứng gì không nhỉ?”


Lâm nghĩ vu vơ, một vóc dáng nhỏ bé, mảnh khảnhcùng chiếc váy trắng nhẹ nhàng tràn về trí óc anh, choán lấy mọi suy nghĩ.


Lâm nhớ đến Hiên. Anh cũng không biết tại sao nữa,nhưng độ này, mỗi khi ở một mình hay những lúc rảnh rỗi, anh hay nghĩ về cônhóc ấy. Mà có khi, dù đã suy nghĩ về điều khác, về việc kinh doanh quán café,về gia đình,… Lâm vẫn không thể khiến bóng dáng người con gái ấy ra khỏi đầumình.


Lâm quý cô, quý mái tóc dài ngang vai, quý nụ cườiduyên, quý đôi má lúm đồng tiền,… và quý cả sự ngô nghê trẻ con của cô.


Hiên bước vào đời anh một cách tình cờ, trở thànhmột khách quen của quán, rồi thành một người bạn, một người em gái. Nhưng bâygiờ, có lẽ, hai chữ “em gái” đã không còn là khái niệm mỗi khi Lâm nghĩ về côgái ấy.


Yêu à?


Lâm không biết, anh vẫn chưa thể xác định đượcchính xác tình cảm của mình với Hiên.


Nó đã qua giới hạn của hai chữ “bạn bè” thôngthường, nhưng để đi đến được một chữ “yêu”, có lẽ, nó còn xa lắm!


……..


Rảo bước trên con đường từ căn hộ trung cư của mìnhđến quán café, Lâm thong thả đón những ánh nắng buổi sớm, khi mà chúng chưa gắtgỏng thiêu đốt làn da con người ta như buổi trưa. Anh yêu mùa thu Hà Nội, cũnggiống như yêu một phần trong cơ thể mình vậy. Anh yêu cái hương thoang thoảnghoa sữa, ngọt ngào và dịu nhẹ, yêu cái hương thu se se lạnh mỗi khi một mìnhlái xe vòng qua các con phố Hà Nội… Thu là yên bình. Và Lâm thì yêu sự yên bìnhấy, nó khiến anh cảm thấy thoải mái, dễ chịu và vơi đi được phần nào áp lựccuộc sống của một thằng con trai 23 mới vào đời.


Suy nghĩ miên man một hồi, bước chân Lâm đã đến gầnquán café từ lúc nào không biết. Max – đó là tên quán café anh tự lập sau khira trường, một nơi dành cho những con người thích sự yên tĩnh và thanh bình.


Nằm giữa khu phố sầm uất với đầy rẫy những tòa nhàđồ sộ, Max chỉ nhỏ nhắn như một chú lùn đứng giữa những người khổng lồ vĩ đại.Nhưng chính cái nơi nhìn qua không hề nổi bật ấy lại hút khách đến lạ. Người tađến với Max có rất nhiều lí do, có người bảo vì tình cờ, có người bảo vì cáitên , nhưng hầu hết, tất cả những khách đã ghé qua đây để không thể phủ nhận rằng:Max đặc biệt. Với hai gam màu chủ đạo là trắng sữa và đen, cách trang trí nộithất có một không hai, quán café của Lâm mang theo nét cổ kính của những thậpniên đầu thế kỉ XX, khiến người ta như đang lạc vào một góc Paris hoa lệ.


Và có lẽ, Hiên cũng bị Max hút hồn bởi thế.


Bước nhanh đến cửa quán, Lâm cười rạng rỡ khi nhìnthấy một bóng dáng nho nhỏ với mái tóc đen nhánh dài ngang lưng, chiếc váytrắng bồng bềnh đang dựa vào cửa. Hiên ngửa mặt lên nhìn bầu trời xa xăm, bàntay đưa lên không trung, viết thành những dòng chữ loằng ngoằng khó hiểu, khóemiệng khẽ nở ra một nụ cười, để lộ hai chiếc mú lúm đồng tiền duyên dáng, hoàntoàn không để ý rằng có một người con trai đang ngây người nhìn mình.


Hiên đẹp, nét đẹp trong sáng, thánh thiện và đem choanh cảm giác yên bình.


-         Hey, little girl!


Lấy lại tâm trí, Lâm bước đến bên cạnh cô gái nhỏ,khẽ gọi cô.


-         I’m a big big girl! – Quay sang nhìn Lâm, Hiên bĩumôi, phụng phịu lườm anh chủ quán một cái rồi trả lời bướng bỉnh.


Lâm bật cười trước thái độ của cô nhóc, anh đưa bàntay lên xoa đầu Hiên, để những lọn tóc mềm và xốp len qua tay mình, ấm áp vàquen thuộc.


-         Em có thấy “big big girl” nào có chiều cao 3 mét bẻđôi như em chưa?


Chọc ngoáy Hiên một câu mở đầu ngày mới, Lâm nhanhchóng mở cửa quán, kéo cô nhóc vào trong trước khi Hiên kịp nổi giận và đá choanh một cái.


-         Không cao nhưng em có nghị lực phi thường mà! –Hiên vẫn cố cãi.


-         Nghị lực mò đến quán anh lúc 6 rưỡi sáng à nhóc?


Anh cười ranh mãnh, tiến về phía mấy cái cửa sổtròn tròn trong quán, mở chúng ra, đón những ánh nắng thu tràn vào phòng, bắtđầu một ngày thứ sáu với công việc bộn bề sớm hơn thường lệ.


-         Pha em tách café.


Bất lực trước sự láu cá và level đá đểu sắp thànhsiêu nhân của anh chủ quán, Hiên chỉ biết trút giận bằng cách bắt anh làm việc.Tiến về phía góc phòng, cô nhóc ngồi xuống chiếc bàn số 6 như thường lệ, rồinhìn ra khung cửa sổ, nơi những cây xương rồng đang vươn mình lớn dần tronghương thu.


-         Vẫn như cũ à?


-         Vâng.


Lâm quay lại bàn pha chế, kiễng chân với lên tủ,lấy ra một túi café Starbucks, đây là loại café anh thích nhất, nó thơm và đậmvị. Ở quán này, chỉ có Hiên mới được anh “chia sẻ”, giống như một người đặcbiệt vậy. Lâm cho café vào hai cái phin, đổ một ít nước để chúng ngấm vào café,rồi mới đổ đầy phin. Bê cái khay với hai tách café và một đĩa đường miếng đếnchỗ Hiên, anh đặt chúng lên bàn, hơi cúi người, giơ tay ra mời cô theo cách màmỗi người hầu thường làm khi đưa đồ ăn đến cho chủ nhân thời xưa.


Hiên bật cười, gật đầu đáp lại anh, tay với lấytách café, kéo về phía mình.


-         Tha cho anh đấy!


-         Anh nhớ là mình có làm sai gì đâu nhỉ? – Lâm lémlỉnh đáp lại, hoàn toàn tảng lờ cái lườm cháy xém của cô. Anh kéo ghế ra, ngồiđối diện cô, đôi mắt hướng ra cửa sổ, ngắm nghía những chậu xương rồng con conmà Hiên mang đến, giờ đã nở hoa đỏ rực, nhấn nhá cho chiếc bàn đơn lẻ gócphòng.


-         Nó nở rồi. – Anh cười nhẹ, bồi hồi nhớ lại cái ngàymà Hiên phi đến quán vào một ngày mưa, trong trạng thái ướt nhẹp như chuột lột,chỉ để mang ba chậu xương rồng tặng anh. Cô mua chúng trên đường về nhà, khichiếc xe buýt đi ngang qua một con phố, chính vẻ đẹp giản dị và nhỏ nhoi củachúng đã cuốn hút cô, khiến cô bỏ mặc màn mưa giăng giăng mà mua chúng đem vềtrang trí cho Max. Ngày đó, anh suýt nữa thì sặc nước khi nhìn thấy cô trong bộdạng đấy và cái nguyên nhân chẳng thể “điên” hơn của cô. Nhưng chính cái hànhđộng dở người đấy lại chính là lí do anh quý cô.


-         Ừ, nở rồi… - Hiên lặp lại, quay mặt sang nhìn anh,ngắm mái tóc rối màu hạt dẻ sáng bừng trong ánh ban mai, ngắm gương mặt điểntrai, ngắm nụ cười ấm áp anh luôn dành cho cô. Bất giác, nụ cười trên môi Hiên vụttắt, thay vào đó là đôi mắt buồn cố hữu.


Hoa nở rồi, nhưng sẽ rất lâu để cô có thể nhìn thấynó một lần nữa.


Nâng tách café lên miệng, Hiên nhấp một ngụm, đểhương café thơm nồng tràn vào mũi, hít hà chúng. Cô thích café Lâm pha nhất,không phải bởi vì đó là loại café đắt tiền, hay nó đậm vị, mà chỉ là, nó là doanh pha, chỉ thế thôi. Ừ, chỉ thế thôi…


- Lâm, chiều nay em sẽ bay sang Đức. – Hiên nhỏgiọng, rồi cười buồn, câu nói nhẹ tênh của cô làm Lâm khựng lại, tách café trêntay chếnh vếnh, suýt nữa thì đổ ra ngoài.


Anh lặng im không đáp lại Hiên, chỉ nhìn cô chămchú, rồi lại nhìn vào tách café trên tay. Hiên thích uống café không đường, cònanh thì khác, café với anh mà không có đường thì chẳng còn là café. Nhưng saohôm nay, dù đã cho hai viên đường, anh lại cảm thấy tách café đắng ngắt! Lâmnhìn ra ngoài, con phố Trần Hưng Đạo đã tấp nập người từ lúc nào, những dòng xecộ cứ nườm nượp qua lại, người đi, người đến, lúc thưa, lúc đông, xoay vòng nhưmột chiếc đĩa được cho vào máy hát cổ. Hiên đã từng kể với anh, bố mẹ cô chuyểnqua Đức định cư từ năm ngoái, còn cô thì ở lại Hà Nội với bà ngoại, đợi sau khitốt nghiệp Đại học thì sẽ đi nốt. Nhưng Hiên mới chỉ học năm hai thôi mà, saolại đi vội như thế chứ?


-         Mẹ em bệnh rồi, bố thì đi làm suốt, bà ngoại muốnem qua đó chăm sóc mẹ, còn việc học Đại học… chắc em bỏ dở thôi, qua đó, em sẽthi lại vào một trường khác. – Như hiểu được ý Lâm, Hiên trả lời bằng chấtgiọng đều đều, đôi mi cụp xuống, buồn rầu.


-         Ừ, thế hả…? – Lâm ngập ngừng đáp lại – Vậy bao giờem về Việt Nam?


-         Chắc khoảng 4 năm nữa em sẽ về. – Hiên lại cười,nhưng vui hơn trước, cô nhìn anh, xoáy sâu vào đôi mắt đen qua chiếc kính cận –Lúc đó, em sẽ quay lại Max làm khách quen tiếp, thế nên cấm quên em đấy!


Cô chọc Lâm, cố để xóa đi sự u ám trong đôi mắtanh.


-         Tất nhiên rồi. – Anh cũng gượng cười đáp lại, rồinhư chẳng biết tiếp tục thế nào, anh lặng im.


Hiên cũng lặng im…


Quán café im phăng phắc, không một tiếng động ngoàitiếng tách café được đưa lên uống, rồi lại đặt xuống bàn.


Nắng thu trườn qua đôi vai họ, luồn lách qua haitrái tim đang vụn vỡ.


Hai người đều nhìn qua cửa sổ, lướt qua những bônghoa xương rồng rực rỡ, những tòa nhà chọc trời, những tiếng còi inh ỏi giờ caođiểm ban sáng…


Hai con người, họ im lặng, không phải đã hết chuyệnđể nói, chỉ là họ có quá nhiều chuyện cần bộc bạch mà chưa biết mở miệng thếnào.


Tình cảm con người là hữu hạn, tình yêu cũng vậy,có chăng, họ sợ hai chữ “cho đi”?


Hai con người, hai tách café, hai trái tim, nhưngcùng một nhịp đập, chỉ là… họ vẫn quá ngốc để nhận ra một chữ ”yêu”…


******

Lết về nhà, Lâm nằm phịch xuống giường, thở hắt.Sau khi Hiên rời quán, anh cũng nghỉ luôn. Trong tâm trạng rồi bời như thế này,anh không chắc mình có thể pha thêm một tách café nào cho khách nữa.


Chiều nay Hiên đi, cô sẽ đoàn tụ với gia đình côluôn mong nhớ, cô sẽ sống ở một đất nước mới, hiện đại hơn, sẽ có một cuộc sốngtốt đẹp hơn. Là một người bạn, nhẽ ra Lâm nên vui cho cô mới đúng, thế nhưngtại sao, anh lại chẳng thể cười mà chúc mừng cô?


Lâm khẽ nhắm mắt, đưa tay đặt lên trán. Trong lồngngực trái của mình, anh nghe tiếng trái tim đập thình thịch. Nó vẫn đập đấy,nhưng sao, anh lại đau như thế này?


Với anh, Hiên là gì? Với cô, anh là gì?


Anh… không biết, khi mà trí óc anh bây giờ luôntràn ngập hình bóng cô gái ấy.


Lần đầu tiên Hiên bước vào quán, trong ấn tượng củaLâm, cô cũng chỉ là một sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp như những cô gái khác đãtừng bước chân vào Max. Nếu có điều khác biệt, đó chỉ là các cô gái kia uốngsinh tố, hay capuchino,... còn Hiên, cô lại gọi cho mình một tách café khôngđường. Café mà không có đường thì rất đắng, ngay mà một thằng con trai chínhhiệu như Lâm mà còn thấy khó nuốt, vậy mà Hiên lại thích thứ đồ uống đắng ngắt đấy.Và cũng từ đó, ấn tượng của anh về Hiên là một cô nàng nhỏ nhắn thích uống cafékhông đường.


Hiên luôn đến Max vào chiều thứ sáu hàng tuần, dùnắng hay mưa, giống như đã được lập trình sẵn vậy. Cô luôn ngồi ở bàn số 6 –chiếc bàn khuất trong góc quán, nhưng bù lại, từ đây lại có thể nhìn qua cửa sổra ngoài đường, ngắm Hà Nội ườn mình tỉnh dậy vào mỗi sớm mai. Dần dần, Hiên trởthành khách quen của quán, và cũng trở thành một người bạn của Lâm. Hai ngườinói chuyện nhiều hơn, tâm sự về gia đình, việc học hành, bình luận về cácthương hiệu café trên thế giới và đặc trưng của chúng và thỉnh thoảng rủ nhauđi chơi.


Rồi có những chiều Hiên buồn vì bài thi học kỳ đạtđiểm kém…


Có những chiều cô nhớ bố mẹ…


Có những chiều cô bật khóc trong lồng ngực Lâm…


Tất cả cứ như kí ức đã ngủ quên từ rất lâu, naychợt hiện về.


Ngày mai, Max sẽ không còn hình bóng cô gái ấy nữa,chiếc bàn số 6 cũng sẽ không có một người con gái hay ngồi, và cây xương rồngcũng sẽ không còn người chăm sóc…


Quên người con gái ấy, liệu anh có thể?


Lâm bật cười, đưa tay với lấy điều khiển TV, ấn vàocái nút màu đỏ. Đợi màn hình TV bật sáng, anh chuyển qua kênh iTV. Trong lúcnày, sẽ tốt hơn nếu anh nghe nhạc và thư giãn. Nhưng, như một định mệnh đã đượcsắp đặt sẵn, chiếc TV màn hình phẳng chợt phát ra những giai điệu nhẹ nhàng,buồn bã của bài Big Big World – bài hát mà Hiên thích nhất.


I'm a big big girl, in a big big world
It's not a big big thing if you leave me
But I do do feel that I do do will
Miss you much, miss you much.

I can see the first leafs falling
It's all yellow and nice.

It's so very cold outside… like the way I'm feelinginside.

I'm a big big girl, in a big big world
It's not a big big thing if you leave me
But I do do feel that I do do will
Miss you much, miss you much.

Outside it's no raining and tears are falling frommy eyes
Why did it have to happen?
Why did it all have to end?

I'm a big big girl, in a big big world
It's not a big big thing if you leave me
But I do do feel that I do do will
Miss you much, miss you much.

I have your arms around me, warm like fire
But when I open my eyes... your gone.

I' m a big big girl, in a big big world
It's not a big big thing if you leave me
But I do do feel that I do do will
Miss you much, miss you much…

Nỗi nhớ không tên lại tràn về trái tim anh…


“Hiên, sau này em đừng hát bài này nữa.”


“Sao vậy? Nó hay mà.”


“Hay nhưng buồn lắm. Anh không thích em buồn.”


“Em là “big big girl” mà, sao buồn được. Lâm ngốc!”


Cầm chiếc chìa khóa xe máy trong tay, Lâm lao rakhỏi phòng. Xuống thang máy, anh lấy xe, lao vù đi với tốc độ chóng mặt. Lỗ taiLâm giờ chỉ còn tiếng ù ù, và đầu óc thì quay mòng mòng. Hóa ra là thế, cuốicùng thì anh cũng đã hiểu… Một cô gái lúc nào cũng cho rằng mình là “big biggirl”, cho mình là một con người mạnh mẽ, kiên cường để chống trọi với mọi khókhăn. Nhưng cô lại mù quáng mà quên đi rằng, cô đang sống trong một “big bigworld”, trong cái thế giới to lớn ấy, dù cô có là một “big big girl” thì cuốicùng, cô vẫn chỉ cô độc trong hiu quạnh và nỗi nhớ da diết.


Hiên cũng thế, những nụ cười buồn, những câu “emổn”, “em làm được mà” chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, sự cứng cỏi cô tạo ra chỉ làchiếc mặt nạ để che giấu đi trái tim vụn vỡ bên trong lồng ngực.


Và giờ đây, anh cũng đã hiểu. Hiên đau, anh cũngđau. Hiên buồn, anh cũng buồn. Hóa ra tình cảm anh dành cho cô lại nhiều đếnnhư thế, nhiều đến mức anh muốn gặp cô ngay lúc này, trước khi cô rời xa anh,chỉ để nói với cô một điều mà anh chưa bao giờ dám nói…


Những hàng cây chơi vơi ven đường khuất dần saulưng anh, hòa cùng dòng người hối hả. Lâm cứ lao người đi trong vô thức, anhchỉ còn nghĩ đến Hiên, nghĩ đến bài hát cô hay ngân nga, nghĩ đến rằng nếu anhđến muộn, có thể anh sẽ vụt mất cô.


Bất chợt, một chiếc ô tô vượt đèn đỏ lao ngang quaxe Lâm, khiến anh giật mình, chỉ kịp ngoặt đầu xe máy, phanh gấp.


Ngay sau đó, một tiếng “rầm” to uỳnh vang lên, kéotheo những đôi mắt sợ hãi của người đi đường…


*****


“Chuyến bay VD158 từ Hà Nội đến Berlin sẽ cất cánh 20 phút nữa, xin tất cảquý khách vui lòng hoàn thành thủ tục và lên máy bay.”


Tiếng thông báo khô khan từ chiếc loa gần chỗ Hiênvang lên làm cô giật mình. Còn 20 phút nữa, Hiên sẽ lên máy bay, sẽ rời xa thủđô thân thương, sẽ rời xa sự ấm áp của Max và Lâm. Cô sẽ được gặp bố mẹ, nhữngngười cô luôn mong nhớ, những người cô luôn thương yêu… Nhưng sao, sâu trongtrái tim, cô lại không muốn đi, cô không muốn rời xa vòng tay ấm áp ấy, khôngmuốn rời xa đất nước anh đang sinh sống.


Nhìn dòng người đông đúc tại sân bay, nước mắt Hiênđã trào ra từ lúc nào. Trước đây, cô hay cùng Lâm đến đây, chẳng để làm gì, chỉlà để nhìn người ta đi, rồi nhìn người ta về, nhìn những cảnh chia ly trongnước mắt, nhưng cũng có sự đoàn tụ trong những nụ cười hạnh phúc. Cô cố phóngtầm mắt ra xa, chỉ để tìm một cái bóng cao cao, mái tóc rối quen thuộc và nhậnlại sự hụt hẫng. Lâm không đến, Hiên biết. Nhưng cô vẫn mong anh đến, để cho cônói với anh một câu thôi…


“Em yêu anh.”


-         Hiên.


Cô khựng lại, quay người ra sau, nơi một chàng traivới mái tóc rối ướt nhẹp mồ hôi đang đứng, tay chống xuống đầu gối, thở dốc. Cảngười anh tàn tạ với chiếc áo sơ mi rách mướt, nhuốm một chút máu đỏ ở khuỷutay.


Cuối cùng thì anh cũng đã đến được, trước khi quámuộn để nói ra điều đó với cô.


Khuôn mặt Lâm dần nhòe đi sau màn nước mắt dày đặc,Hiên chỉ còn nhìn thấy anh đang run rẩy bước đến gần mình.


-         Hiên, anh… yêu em. – Lâm ngập ngừng, nhìn sâu vàođôi mắt cô, bàn tay đã đưa lên lau nước mắt cho cô từ lúc nào.


Hiên nghe trái tim mình như vỡ òa, có xót xa, cóhạnh phúc. Cuối cùng, cô cũng đã biết được đáp án, hóa ra, không phải chỉ làmột mình cô yêu đơn phương anh…


-         Em cũng vậy. – Hiên nhào lên, quàng qua cổ Lâm, ômanh, nép người trong lồng ngực vững chắc ấy.


-         Bốn năm, anh sẽ đợi.


Hiên không nói gì, vẫn ôm chặt anh như thế. Cô tin,tin rằng anh nhất định sẽ đợi, tin rằng hai người nhất định sẽ hạnh phúc!


-         Em tin.


Bỏ Lâm ra, Hiên lau nước mắt, nhìn anh rồi cười thậttươi, nụ cười hạnh phúc thực sự. Từ ngày hôm nay, cô sẽ không phải gồng mìnhlên chống trọi với cuộc sống nữa, cô cũng sẽ không phải tạo ra chiếc mặt nạ vuivẻ sau những nụ cười buồn ngày xưa nữa, cuối cùng, “big big girl” cũng đã tìmra được chàng trai của đời mình.


Nắm lấy chiếc tay kéo vali, Hiên bước vào cửa soátvé, bóng dáng cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi khuất bóng…


Có một người đã từng bảo với Lâm rằng, khi anh tìmra được bến đỗ của cuộc đời mình, thì thời gian bao lâu cũng sẽ chẳng còn quantrọng nữa. Bốn năm, sẽ nhanh thôi, đợi chờ người con gái mình yêu, anh làm được!


Bởi vì, với anh, Hiên chính là…


“Big big world.”


THE END.
Mạc Tà

29/4/2014, 16:43

#2
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Big big world - Elen Empty Re: Big big world - Elen

Đọc qua Rin thấy nó cũng hay :3
Mao Mao

29/4/2014, 17:10

#3
  • Mao Mao

Mao Mao



Thành viên tích cực
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 397
Điểm plus : 621
Được thích : 38
Big big world - Elen Empty Re: Big big world - Elen



Đọc cảm động thật đấy..~

Elen.find.somebody

4/5/2014, 21:12

#4
  • Elen.find.somebody

Elen.find.somebody



Thành viên mới
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 26
Được thích : 1
Big big world - Elen Empty Re: Big big world - Elen

Cảm ơn hai bạn Big big world - Elen 3494493907)))))))))))))))))
Sponsored content

Sponsored content



Big big world - Elen Empty Re: Big big world - Elen



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết