Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

thuytrang.bangnhi

3/5/2014, 15:10

#1
  • thuytrang.bangnhi

thuytrang.bangnhi



Thành viên mới
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 16
Được thích : 1
Đà Lạt ngày nắng ấm - Băng nhi Empty Đà Lạt ngày nắng ấm - Băng nhi

Tên truyện: Đà Lạt ngày nắng ấm


Tác giả: Băng nhi


Thể loại: tình cảm, nhẹ nhàng, không kịch tính. Đây là một cốt truyện đã cũ, tôi viết nó đã lâu và chỉnh sửa lại vào cuối năm ngoái. Ai không muốn đọc truyện motif cũ thì BACK nhé.


Tình trạng: End




Một quá khứ toàn màu hồng.

Một tương lai toàn màu xám.

Một Đà Lạt để nhớ, để thương, để yêu…

Và để quên.

Nó nâng chân bước, bước qua quá khứ ngọt ngào.

Nó nâng chân bước, bước qua thứ gọi là tương lai u ám.

Nó vượt qua nỗi ám ảnh và tiếp tục con đường của nó. Con đường không có cậu.





Tối muộn.


Trời Đà Lạt se lạnh.


Ngồi bên ô cửa sổ mở ngỏ, nó hì hụi bên ánh đèn bàn học, đang loay hoay mãi không giải ra bài tập ôn thi thì điện thoại nó nháy đèn.


Nó vớ lấy điện thoại, khẽ khép mắt, trong đầu thầm đoán:


“Là tin nhắn của Hữu Duy?” nó cười ngọt ngào rồi mở tin nhắn ra đọc.


Đúng là tin nhắn từ Hữu Duy nhưng lại là…


… Một tin nhắn trống?


Nó ngạc nhiên?


Tên đó mắc bệnh à, sao lại gửi nó tin nhắn trống?


Nó trả lời lại với một hàng dài dấu chấm hỏi. Mãi tới 15 phút sau – lâu tới độ nó nghĩ là Duy sẽ không trả lời thì điện thoại lại nháy đèn, nó nhận được tin nhắn trả lời của Duy:


“Tuyếtđang làm gì vậy?”


Nó nằm bò ra bàn, lười biếng nhắn trả lời: “Đang làm bài tập nà, khó quá!”


Nó đoán Duy sẽ nhắn hỏi nó đang bài gì và sau đó là tận tình giúp đỡ cho nó, nhưng nó đoán sai rồi, sai hoàn toàn…


Ing~


Một khoảng lặng ập đến, nó ngẩn người, từ lúc nào mà nó với Duy lại nhạt đến vậy nhỉ?


Nó nản, đặt điện thoại qua một bên, đứng lên vươn vai rồi ra mở hẳn cửa sổ, gió đêm lùa vào, mang theo cái không khí ẩm ướt sau cơn mưa, hít thở mùi thơm của sương, nó lại cười – một nụ cười nhạt mà đã rất lâu rồi nó không cười. Có lẽ là từ ngày quen Hữu Duy, nó đã không còn cái điệu cười nhạt như gió đó nữa.


Quay lưng tựa người vào bàn học, nó với tay lấy cốc sữa mẹ mới mang lên cho ban nãy nhâm nhi, nó với tay chộp lấy cái điện thoại, không có tin nhắn đến. Nó… lại cười, lại một nụ cười nhạt, nhạt như tình cảm của nó với Hữu Duy ngay tại thời điểm này.


Điện thoại lại nháy đèn, tin nhắn đến bất ngờ, và nội dung tin nhắn cũng thật bất ngờ. Nó có dự cảm không lành về cái nội dung ấy. Nó khẽ khép hờ đôi mắt, nó có nên mở tin nhắn ra đọc hay không nhỉ?


Nội dung tin nhắn chỉ vẻn vẹn năm chữ: “Mình chia tay nha Tuyết?”


Ing~


CHOANG! Cốc sữa trên tay nó vỡ tan!


Nó im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dòng tin nhắn của Hữu Duy làm nó bàng hoàng. Nó giỏi thật đấy, lại còn dự cảm được trước nữa cơ đấy.


Nó nên làm gì lúc này đây? Đưa tay níu Duy lại phải không? … Nghĩ thì nghĩ vậy đấy, nhưng nó không làm được. Là nó không đủ can đảm hay cái “tôi” trong nó quá lớn? Nó chưa từng nghĩ nó sẽ đưa tay níu một người con trai, chưa bao giờ nghĩ. Có lẽ nó quá tin tưởng vào tình cảm Duy giành cho nó. Nó tin rằng, nếu nó không buông, Duy sẽ mãi nắm lấy bàn tay nó, làm chỗ dựa cho nó…


Nhưng nó lại sai rồi, sai hoàn toàn…


Vậy là đã hết.


Kết thúc thật rồi sao?


Chỉ vậy thôi sao?


Chỉ một tin nhắn là mọi thứ chấm hết ở đây hay sao?


Duy buông và nó không níu.


Trong đầu nó hiện giờ là cả một thước phim quay chậm. Phim về cái quá khứ toàn màu hồng của nó và Hữu Duy. Cái ngày nó gặp cậu lần đầu, cái ngày cậu xin số nó, cái ngày cậu chọc phá nó, rồi thì cái ngày cậu tỏ tỉnh với nó, cả những lúc cậu tổ chức sinh nhật hay tặng quà ngày lễ cho nó… nó đều nhớ, nhớ rất rõ. Nó chưa bao giờ ngồi mơ màng bên cửa sổ nhớ về những điều ngọt ngào ấy, càng chưa bao giờ nghĩ những điều ấy nó lại nhớ rõ tới vậy… Nhưng giờ nó nhìn lại những thứ đó trong tàn dư của kí ức, nó chỉ thấy khó chịu vô cùng.


Nó không khóc, không hề rớt một giọt nước mắt nào. Nó chỉ cười, nụ cười khinh khỉnh mà Hữu Duy ghét nhất ở nó.


Đêm đó qua đi thật chậm. Một đêm thật dài và suốt cái đêm dài lê thê ấy, nó mất ngủ.





… Hữu Duy cười nịnh bợ trước mặt nó, hy vọng nó đồng ý cho cậu số điện thoại, nói thật từ  trước giờ cậu chưa từng gặp ai khó tính, khó chiều như nó. Nhưng không hiểu sao, cậu thích nó lắm nhé, thích từ lần đầu gặp kia. Thích nó khó tính, khó chiều như vậy đó…


… Hữu Duy lại cười nịnh bợ trước mặt nó. Cậu nhớ rõ, cậu chưa từng cười nịnh bợ với ai nhiều như với nó. Vậy mà nó còn ngúng nguẩy bỏ đi, mặt vênh tới tận trời. Cái này là chảnh phải không? Là hiện tượng mặt song song với trời phải không? Cậu bất đắc dĩ đuổi theo nó, vò đầu bứt tai, than trời trách đất. Tại sao tạo hóa lại tạo ra người con gái bướng bỉnh, cứng đầu như thế này chứ? Và oan uổng hơn, tại sao cậu lại dính vào nó chứ? Chỉ là một câu nói chọc ghẹo cũng giận tới cỡ này. Haiz Ai kêu cậu lỡ thích nó rồi. Thật phiền phức mà. Nhưng dù phiền cách mấy, cậu vẫn thích nó. Thích nó phiền phức như vậy đó…


… Trên mặt Hữu Duy không còn là nụ cười nịnh bợ nữa, và thay vào đó là nụ cười gượng gạo, ngượng ngập mà nó chưa từng nhìn thấy trên khuôn mặt không đẹp nhưng cân đối hài hòa của cậu. Trông cậu lúc này dễ thương, dễ yêu biết bao. Và… quan trọng hơn chính là cậu tỏ tình với nó. Hạnh phúc thiệt đó, nó cười gian tà. Cậu lạnh sống lưng. Người con gái trước mặt thật nguy hiểm. Nhưng… cậu thích cái vẻ mặt lưu manh đó của nó…


Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà.


Thích nó rồi, dầu nó có đáng ghét, có bướng bỉnh, có gian tà cách mấy cũng không khiến cậu ghét bỏ nó được. Cậu không rõ nó có hiểu tâm sự của cậu hay không nhưng cậu hy vọng nó không buồn, không đau. Nói ra cái điều đó, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng đành chịu. Nếu bây giờ không nói như vậy thì trái tim bị bóp nghẹt sẽ là nó.


Cậu thà đau một mình cũng không nỡ khiến nó đau nhiều như cậu phải chịu.






Một ngày nắng.


Cái nắng không dịu nhẹ mà chói chang và gay gắt.


Nó lê bước trên con đường đến trường. Không còn ai mỗi sớm đợi nó ngoài ngõ, không còn ai mỗi tối nhắn tin nhắc nó nhớ ngủ sớm. Nhưng… nó vẫn sống, và sống rất tốt. Nó không đi học muộn dù phải đi bộ, tối nó cũng không ngủ muộn vì nó biết điều chỉnh thời gian học hành của mình.


Chia tay rồi thì đã làm sao?!


Nó có nhiều thời gian cho việc học hành và nghỉ ngơi, thế cũng tốt, nó lại cười.


“Dạ Tuyết.”


Nó giật mình vì có người gọi tên nó, quay đầu lại, ra là người bạn cùng lớp. Tên gì ấy nhỉ? Nó vặn óc mà không nhớ ra người vừa gọi nó tên gì. Nó chỉ cười rồi gật đầu chào chiếu lệ.


“Tuyết đi ra giữa đường rồi kìa!” người bạn nhắc nhở nó, nó bừng tỉnh.


Đúng là nó đã đi xuống lòng đường rồi.


Nó gượng cười với cậu bạn cùng lớp rồi quay lưng đi lên lề đường.


Cậu bạn nhẹ nhàng đạp xe tới sát nó:


“Tuyết lên xe, mình chở Tuyết tới trường.”


Nó lắc đầu từ chối rồi típ tục lê bước.


Cậu bạn vẫn đạp xe bên cạnh nó:


“Nếu không lên xe, Tuyết sẽ muộn học đó!”


Nó im lặng rồi leo lên xe cậu bạn.


Từng tia nắng nô đùa trên tóc nó, gió thổi vờn tóc nó tung bay. Nó đưa tay giữ lại mái tóc, chợt nhớ tới những ngày Hữu Duy chở nó đi học, tay nó không thể giữ lại mái tóc bị gió thổi rối vì nếu không ôm cậu ấy, nó sẽ bị rớt dọc đường mất. Nó chợt cười ngọt ngào, rồi như chợt nhớ ra, nó lại thả lỏng cơ mặt, trở về trạng thái vô cảm.


Ing~


Nó gặp Hữu Duy ngay cổng trường. Nó không biết đối mặt với cậu như thế nào? Và bất giác, đôi mắt nó nhìn cậu lạnh thấu xương, như những ngày đầu cậu gặp nó.


“Chở Tuyết vô chỗ gửi xe luôn nha.” nó nói với cậu bạn cùng lớp. Nó ngại phải xuống xe và đối mặt với Hữu Duy.


Cậu bạn cùng lớp thấy Hữu Duy và nó, cũng chỉ biết hai người mới chia tay, cậu không thân nên chẳng nghĩ nhiều, nhưng có lẽ cậu biết nó ngại và cậu không hỏi, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng đạp xe chở nó vào nhà xe. Nó thấy thật may mắn bởi cậu bạn không quá tò mò.


Từng vòng bánh xe nhẹ quay, đưa nó đi lướt qua mặt cậu bạn cũ, nó nhếch miệng cười –  một nụ cười khinh khỉnh – nụ cười mà cậu ghét nhất ở nó!


Cậu nhíu mày nhìn nó.


Khuôn mặt Hữu Duy trắng bệch, nhợt nhạt, hơi thở khó nhọc. Cậu cố vịn tay vào cành cây, nâng người dựa vào ghế đá bên cạnh, ánh mắt thủy chung dõi theo bóng lưng nó cho tới khi chắc rằng nó chẳng thế thấy cậu được nữa. Cậu mới rút trong túi áo ra một lọ thuốc.



Một ngày gió.


Cơn gió đầu mùa thu nhẹ và se lạnh. Gió dịu dàng thổi bay chiếc lá, lá lìa cành bay tới phương xa. Lá nào hay? Cây mãi đợi lá?


Nó lang thang trong quán cà phê sách “Chuông Gió”.


Với tay lấy một quyển sách trên kệ xuống, nó chợt nhớ, ngày nó cố sống cố chết lôi Hữu Duy đến đây. Lại chợt cười, và lại là một nụ cười nhạt. Nó không hiểu sao, thứ gì liên quan tới nó cũng dính dáng hình bóng Hữu Duy vậy?


Nó lắc đầu để hình bóng Hữu Duy biến mất khỏi tâm trí nó. Nó sợ lắm. Sợ nhớ tới cậu, nó sẽ không kiềm được mà bật khóc lên mất. Nước mắt chôn dấu nhiều ngày nay như nước lũ, từng đợt từng đợt cuộn lên trong tâm trí nó.


Ra quầy tính tiền, chị bán hàng nhìn đống sách nó ôm trên tay, rồi ngạc nhiên hỏi:


“Duy đâu em?!”


“Tụi em chia tay rồi chị.” Nó trả lời, giọng nhẹ như gió và bình thản đến lạ.


Chị bán hàng nhìn nó cười ái ngại.


Trên đường về nó gặp người lạ, hắn ta lẽo đẽo theo sau nó rồi hỏi:


“Em gái, đi một mình hả? Mang nhiều đồ vậy, đây anh trai mang giùm cho nhé!”

hắn nhìn nó, nở một nụ cười tởm lợm làm nó nổi da gà.


Nó mặt lạnh như tiền tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà, hắn vẫn mặt dày bám theo nó, rồi bước nhanh hơn chắn trước mặt nó: “Em gái, chảnh quá vậy nè!”


Nó khó chịu nhíu mày, bất giác bờ môi nở nụ cười – một nụ cười sặc mùi nguy hiểm. Đôi mắt nó nhạt màu. Nhìn vào ngỡ như trong suốt.


Rồi ánh mắt nó nhìn hắn – lạnh lùng, đáng sợ.


Nó tiến một bước, hắn lùi một bước.


Nó tiến thêm một bước, hắn lại lùi một bước.


Nó khe khẽ cười, lại cái giọng nhẹ như gió và bình thản đến lạ. Nó nói:


“Đừng có làm phiền tôi. Gần đây có đồn công an đấy.”


Hắn rùng mình, lạnh sống lưng. Hắn sợ nó một, sợ câu nói của nó mười. Hắn không thể ngờ, một đứa con gái, trước một kẻ biến thái cũng có thể bình tĩnh và bình thản như vậy.


Nó đứng thẳng người, bước chân kiên định.


Nhếch môi, nó nhả ra từng từ: “T.R.Á.N.H-R.A”


Ing~




Tối muộn.


Vẫn cái tiết trời se lạnh và thơm mùi sương ấy.


Nó ngồi bó gối nơi góc tường, ánh trăng sáng hắt nhẹ vào phòng, căn phòng không bật đèn mờ mờ ảo ảo, nó thoáng buồn, cắm tai nghe vào mp3, nó bật nhạc, lướt qua list nhạc, nó mở bài “Im Lặng”.


Nó tự hỏi: Nó im lặng chấp nhận mọi chuyện có phải quá nhẹ nhàng? Nó không hỏi lí do chia tay. Chia tay rồi, mặt Duy nó cũng không dám nhìn thẳng. Nó cố tỏ ra sống tốt, cố tỏ ra cứng rắn… nhưng nó được gì? Cậu có nhìn thấy sự cố gắng của nó? Cậu có thấy nó mệt mỏi thế nào không?


Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nó nhớ tới cảnh hồi chiều, nếu ánh mắt nó không hù được tên biến thái đó thì nó biết phải làm sao? Nó đâu làm gì được hắn, chỗ đó lại vắng người .


Làm sao để sống tiếp đây. Nó phải học cách tự bảo vệ mình thôi.


Giá như nó đưa tay níu Duy.


Giá như nó chưa từng dựa quá nhiều vào Duy.


Giá như nó chưa từng đồng ý lời tỏ tình của Duy.


Và… giá như, nó chưa từng quen biết Duy. Giá như nó và Duy là hai đường thẳng song song. Giá như Duy đừng tới và bước chân vào cuộc đời của nó. Đừng đảo lộn mọi thứ và… đừng phủi tay bỏ đi vô trách nhiệm như vậy.


Nước mắt mặn và đắng, khó nuốt lắm Duy à. Cậu đừng làm tôi khóc mà. Tôi làm sai gì? Làm ơn… nói cho tôi biết, tôi có thể sửa, đừng… buông tôi ra. Buông nhẹ nhàng như vậy, cậu đau không Duy?


Nó chịu thôi. Nó không cứng rắn nổi nữa rồi. Khó thở lắm. Mọi thứ… nhạt nhào và vô vị lắm. Nó không biết Duy đau không, nhưng nó, nó đau lắm. Trái tim quặn thắt lại, tưởng chừng như không muốn đập nữa. Nó không biết, nó làm sai gì, hay Duy thích một cô gái khác. Tại sao… Nó thật ngu ngốc, khi không níu Duy lại, nhưng… nó sợ lắm. Nó sợ Duy sẽ nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng. Nó sợ Duy xem nó như người vô hình. Nó sợ… nhìn thấy Duy tay trong tay cùng một người con gái khác. Trái tim nó mong manh và yếu đuối lắm, nó chịu không nổi đâu, đau lắm!


Lại một đêm dài. Và… lại một đêm nó mất ngủ.




Một ngày mưa.


Cơn mưa nhẹ và dai dẳng chẳng dứt.


Nó nghe tiếng mưa mà không phân biệt được đâu là tiếng mưa của trời và đâu là tiếng lòng của nó? Từ cái đêm nó khóc tới cạn nước mắt ấy, nó không còn gặp Duy nữa. Nó bị cuốn vào vòng xoáy của học hành, cuốn vào vòng xoáy của thi cử. Nó tự nhủ như vậy cũng tốt. Và dần… nó quen với việc cắm đầu học để che lấp nổi nhớ.


Ngày hôm nay, nó nhận giấy báo đậu Đại Học. Nó cười và nó nhận ra, nó không mừng như nó nghĩ, nó đậu ngành Y với số điểm đáng tự hào, nhưng sao nó thấy trống vắng vậy?




Nếu năm sau Tuyết thi rớt thì biết làm sao?


Thì Duy đi học, vừa học vừa làm nuôi Tuyết!


Ngốc, Duy có khả năng đó sao?


Tuyết khinh Duy hả?!


Làm gì có, chỉ là Tuyết thấy Duy còn nhỏ thôi!


Sao cũng được, Tuyết mà không đậu thì chết với Duy.


Thế nếu đậu?


Thì dẫn Tuyết đi chơi, chơi chán thì thôi nà.






“Tôi đậu rồi đây. Giờ cậu ở đâu, sao không dẫn tôi đi chơi hả?” Nó gào thét trong lòng.


Cả nhà nó ai cũng cười tươi rói, nó chỉ cười nhạt.


“Tuyết, sao nhìn em chán đời vậy?” anh họ nó nhìn nó cười “Có gì nói anh nghe nào? Mà cậu nhóc Duy đâu rồi, sao nó không tới chúc mừng em?”


“Tụi em chia tay rồi.”


“Tại sao?”


“Em không biết.”


“Sao lại không biết, em bị đá hả?”


“Vâng!”


“Sao em không hỏi lý do? Ngốc quá! Có thể cậu ta có lý do riêng nào đó, hoặc cậu ta gặp chuyện gì đó không muốn làm liên lụy em nên mới chia tay. Anh không nghĩ thằng nhóc đó không từ bỏ em đâu. Tụi em quen nhau hơn hai năm, gia đình cũng đã biết cả rồi, chẳng có lí do gì…”


“…”


Nó im lặng, cúi gằm mặt và khẽ cười.


“Nếu đã chia tay, vậy vẫn là bạn chứ? Em cũng nên khoe với nó về thành tích của em và hỏi thăm nó nữa.”


“…”


Nó lại im lặng. Anh họ nói đúng không nhỉ? Nó không biết có nên như vậy không, nhưng nó biết, nó nhớ Duy, nhớ nhiều lắm. Lấy lí do anh họ nói làm cái cớ để gặp Duy được không?


Nó nghĩ và…


Nó chạy vội lên phòng vớ lấy cái áo khoác rồi nhờ anh chở nó đến nhà Duy. Nó hiểu rồi, dầu không còn là gì của nhau, cũng đâu ai có quyền cấm người kia gặp mặt mình.


Ing~


Ngôi nhà trống trãi và lạnh lẽo…!


Nó ngạc nhiên, gia đình Duy đâu rồi? Duy nữa?


Bác hàng xóm nhà Duy nhìn thấy nó, gọi giật lại:


“Dạ Tuyết phải không cháu?”


“Ơ… Dạ? cháu chào bác.”


“Sao cháu ở đây?”


“Cháu tới tìm Hữu Duy, sao nhà cậu ấy không có ai vậy?”


“Cháu không biết gì sao? Duy nhập viện rồi, nó bị ung thư, di truyền từ bố nó đấy, giai đoạn cuối rồi cháu ạ.” nói đến đây, bác hàng xóm nhìn nó, giọng nghẹn ngào “Tội thằng nhỏ, nó tốt bụng, ngoan ngoãn, vậy mà…..”


Nó đứng hình.


Duy mắc bệnh ung thư?


Sao nó không biết?


“Cậu ấy ở bệnh viện nào hả bác?”


“Bệnh viện A cháu ạ!”


Nó loạng choạng leo lên xe, hối anh nhanh nhanh chở nó đến đó.


Hỏi số phóng bệnh nhân tên Nguyễn Hữu Duy.


Nó chạy ào lên phòng bệnh của Duy, chưa đến cửa phòng đã thấy bác sĩ đẩy chiếc giường di động từ trong phòng ra.



Ing~


Nó lao người đến, nhìn chiếc giường trắng toát. Cả đoạn hành lang vắng lạnh, và trái tim nó, cũng lạnh theo. Nó nhìn chăm chăm vào chiếc giường. Bàn tay run rẩy lật tấm khăn trắng lên. Nó thấy, khuôn mặt Duy, xanh xao, gầy gò. Nó thấy, bờ môi Duy, mím chặt. Có phải lúc ra đi, cậu còn lưu luyến gì đó phải không? Hai hàng nước mắt nó chảy dài rồi…


Nó đánh mất Duy thật rồi. Mất mãi mãi rồi. Là do nó, là do nó sở hữu cái “tôi” quá lớn, là nó không níu Duy lại, không hỏi lí do… Tất cả là do nó.


Tại sao vậy Duy? Duy như vậy, sao không nói với Tuyết. Duy lúc nào cũng như vậy, cái gì cũng cắn răng chịu một mình. Như vậy hay lắm sao, tốt lắm sao? Tuyết ghét Duy như vậy lắm. Tuyết mệt, Duy chăm, Tuyết ốm, Duy lo. Bây giờ Duy có chuyện, lại im lặng,  lại xua đuổi Tuyết đi, lại cố hất văng Tuyết ra. Duy ơi… cậu ngốc lắm… Ngốc lắm cơ, tưởng rằng im lặng ra đi, Tuyết sẽ không đau sao?Cậu sai rồi, sai hoàn toàn. Tuyết đau lắm, đau lắm Duy à. Đau nhiều lần lắm. Tưởng Duy ghét bỏ Tuyết, Tuyết đau, đau nhưng vẫn sống. Còn bây giờ, Duy thật sự bỏ Tuyết, Tuyết đau gấp bội. Làm sao bây giờ…


Nó khóc, khóc thảm lắm. Người nó thương, người nó yêu, người nó mang nợ. Nó phải làm sao khi mà cậu im lặng bỏ nó ra đi như vậy. Mãi cho tới lúc cận kề cái chết, cậu vẫn lo cho nó. Lo nó sống không tốt, lo nó đau lòng vì cậu.


Nó đưa một tay lên bịt chặt miệng, tay kia bám lấy chiếc giường di động có Duy trên đó. Nó gào thét trong đầu. Dây thanh quản như bị đứt, cổ họng như vỡ ra, hai mắt như mờ đi. Nó thấy, Duy tỉnh dậy, cậu dậy rồi, cậu cười với nó, và nói:


“Duy đùa đấy.”


Nó nhìn Duy hạnh phúc, bất giác không còn khóc nữa, nó cười, cười như điên dại, rồi lại nắm tay thành nắm đấm mà đấm thùm thụp lên người Duy.


“Duy… á… ác… lắm.” Nó cố nói qua cái cổ họng bỏng rát. Nó có cảm giác ai đó đang ôm lấy nó, đang níu lấy nó, cố tách nó ra khỏi Duy. Rồi mọi thứ mờ đi… nó mất dần ý thức.


Bên tai nó văng vẳng câu nói:


“Cô bé bị ảo giác rồi. Có lẽ sock quá.”




Một ngày MỚI.


Nó cầm bó hoa đứng trước mộ của Hữu Duy. Sau khóa điều trị tâm lí, nó đã ổn, đã bình thường, đã không còn ám ảnh bởi sự ra đi của Hữu Duy.


Khẽ cười, một nụ cười buồn.


Nó quỳ xuống bên mộ, dựa người vào tấm bia, nó thì thầm, không biết là thì thầm cho ai nghe, hay là tự nói với chính mình: “Duy xấu lắm nha, không chịu nói cho Tuyết biết, đáng ghét quá. Duy làm Tuyết tưởng Duy không thương Tuyết nữa, làm Tuyết đau, đau lắm Duy à!”


.


.


.


.


.



Trang nhật ký cuối cùng của quyển sổ nhỏ cất kỹ dưới gối của Hữu Duy nhàu nát và hơi nhòe. Dòng chữ “Duy vẫn thích Tuyết, hãy tự bảo vệ mình nhé! Duy xin lỗi.” được viết bằng mực đỏ, nét chữ hơi run nhưng lại giúp nó cảm thấy ấm lòng, và nhờ dòng chữ đó, nó mới có thể sống tới ngày này.



Lại một ngày nắng.


Nó kéo valy đứng trước mộ Hữu Duy.


“Hôm nay Tuyết lên xe xuống Sài Gòn học rồi, tạm biệt Duy nhé. Tuyết sẽ nhớ mãi những ngày vui vẻ ở Đà Lạt khi còn có Duy bên cạnh. Có lẽ… Tuyết chẳng thể nào xóa bỏ hoàn toàn Duy ra khỏi kí ức của Tuyết, nhưng Tuyết sẽ cố. Cố để có một cuộc sống tốt đẹp, tốt cho Tuyết, và tốt thay Duy nữa nhé. ♥.”

Đà Lạt một ngày nắng ấm. Cái nắng không chói chang, không gay gắt mà chỉ nhè nhẹ… đủ để xoa tan cái không khí ảm đạm của những ngày mưa trước đó.


Tuyết nắm chặt quai kéo valy, ngẩng mặt lên trời, đôi mắt nhìn xa xăm… và nó khẽ cười, một nụ cười ngọt ngào.




Hữu Duy ơi. Tạm biệt nhé!


Tạm biệt cả những đêm se lạnh thẫn thờ bên cửa sổ đợi tin nhắn.


Tạm biệt cả những ngày trời nắng gay nắng gắt thang lang một mình trên phố.


Tạm biệt cả những ngày gió nhè nhẹ thổi mát tâm hồn tôi.


Tạm biệt cả những ngày u u ám ám sống trong cơn kích động.


Và…


Tạm biệt cả một khoảng kí ức đẹp ngày còn có Hữu Duy…


Tạm biệt nhé, thành phố hoa Đà Lạt – nơi nuôi dưỡng tâm hồn và kí ức ngày thiếu niên của tôi.



~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~ “ ~



5:13 A.m.

Thứ năm ngày 8  tháng 11 năm 2013.

Hy vọng cho một ngày mới tươi đẹp.

Băng nhi. ♥



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết