“Tuyết nhiệt đới” là sản phẩm của trí tưởng tượng. Với ngòi bút vẫn non nớt và nông nổi, chắc chắn tác phẩm của mình còn rất nhiều khiếm khuyết, mong các bạn đọc và cho ý kiến để mình rút kinh nghiệm. Chân thành cảm ơn các bạn đã ghé “Tuyết nhiệt đới”, chúc các bạn có những giây phút thật vui vẻ! :46:
Ngoài đường vắng tanh, không bóng người qua lại. Nơi đây, con người ưa nắng ưa mưa, nhưng cực kì sợ tuyết nên dù vội họ cũng chuẩn bị cho mình một chỗ kín kĩ càng. Bên cạnh lò sưởi rực ánh vàng, lửa cháy bập bùng làm tiêu tan giá lạnh. Những lúc như vậy ta mới thấy bản thân cần có một gia đình, có lẽ, tuyết cũng có cái hay.
Khi đó, trong ngôi nhà ngói nằm trên dốc đất cao, mang vẻ đẹp thơ mộng của biển và trời, đang có những tiếng thở dài ảo não.
Không gian yên tĩnh choán lấy lớp tuyết dày trắng muốt. Đằng sau ô kính trong veo, chàng trai mang đôi mắt sâu màu nâu sẫm tựa lưng vào bức tường. Anh mặc chiếc áo khoác rộng thùng màu xám đã sờn vải bên vai, cái dáng cao cao đổ bóng dài trên nền một cách uể oải. Ánh mắt chàng trai hướng ra quang cảnh sơn màu trắng đục, dường như tuyết đang làm đôi mắt nâu ấy buồn.
Bên cạnh anh, một cậu bé chừng 10 tuổi có mái tóc vàng xoăn tít, với đôi mắt xanh lơ, cũng thoáng buồn. Cậu bé ngồi co ro trên sô pha, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, cơ thể gầy gò thỉnh thoảng lại run lên tội nghiệp. Lại là tuyết, màu trắng ngọt sắc ấy khẽ khàng lấy đi niềm vui trong lòng cậu bé da trắng xanh.
“Tuyết về, đổ theo bao nỗi buồn…”
Căn phòng ấm áp quá, chiếc lò sưởi điện vẫn kêu rè rè sau bức tường đầy nét màu nguyệch ngoạc. Trên bàn kính tròn lại có chùm baby hồng xinh xắn. Tất cả đều toát lên sức sống mãnh liệt và nồng nàn, vậy mà, đôi tay cậu bé tóc vàng vẫn run lên bần bật. Lạnh lắm hay sao?
Lúc lâu sau, giọng cậu bé mới thỏ thẻ lên tiếng:
-Anh… Hoàng Minh…
Chàng trai mang vẻ đẹp mộc mạc, chân thành của đất nhẹ buông ánh mắt buồn lên cậu bé đáng thương, anh đáp lại:
-Minh Hoàng, tuyết sẽ làm em cảm lạnh đấy!
-Nhưng… anh đã hứa cuối tuần đưa em đi ăn pizza mà!
Minh Hoàng cúi đầu, giọng vang lên yếu ớt những pha lẫn một phần giận dỗi, một phần cương quyết, mạnh mẽ. Mấy lọn tóc xoăn chợt lặng im nghe ngóng.
Hoàng Minh ngồi cạnh em trai, đôi mắt anh tỏ rõ sự tội lỗi và tiếc nuối. Một tia nhìn buồn bã ánh lên trong đáy mắt nâu.
Vài ngày trước, Minh Hoàng tham dự cuộc thi tiếng Anh giành cho học sinh lớp 4 do tỉnh tổ chức, em đã hoàn thành bài thi xuất sắc và đoạt giải nhất. Niềm vui sướng ngập tràn vào không gian, cậu bé thông báo tin vui ấy cho anh trai vào một ngày nắng ấm, Hoàng Minh thấy rõ nụ cười rạng rỡ nở trên môi em mình. Để thưởng cho sự chăm chỉ và kiên trì của nhóc em mấy ngày ôn luyện, và đã đoạt giải cao, anh hứa cuối tuần đưa Minh Hoàng đi ăn pizza, sau đó đi sở thú và đến trung tâm mua vài món đồ cậu bé thích. Chủ Nhật cũng là ngày duy nhất trong tuần Hoàng Minh không bận việc. Thế mà, ngày đầu tiên của mùa đông ập đến quá đột ngột, rồi kéo theo bao nhiêu tuyết là tuyết, tuyết phủ kín cả niềm vui nhỏ nhoi trong lòng Minh Hoàng, từ lâu lắm rồi, cậu bé không được đi chơi với Hoàng Minh…
Tuy Minh Hoàng là cậu bé rất giỏi trong các môn học, em được bạn bè trong trường ái mộ, nhưng giỏi thế nào, Minh Hoàng cũng không thể “yêu cầu” cơ thể mình đừng ốm trong ngày tuyết lạnh buốt. Từ khi sinh ra, Minh Hoàng phải chịu nhiều bệnh tật, vì thế cơ thể luôn yếu ớt, chỉ cần một chút gió lạnh luồn vào kẽ áo cũng đủ làm giường bệnh gắn chặt vào em cùng mùi thuốc men nồng nặc.
Hoàng Minh cố mỉm cười, anh xoa đầu cậu em nhỏ an ủi:
-Để tuần sau anh đưa em đi ăn được không?
Minh Hoàng mím chặt môi, mái tóc vàng đã bắt đầu động đậy, từng lọn khe khẽ run lên. Rõ ràng Minh Hoàng đang cố giấu đi mớ cảm xúc non nớt của cậu bé lớp 4 vào sâu trong lòng. Cuối cùng, Minh Hoàng lên tiếng:
-Em…
Nhưng câu nói của cậu chưa kịp thốt ra thì điện thoại Hoàng Minh lại vội vã đổ chuông. Anh xoa đầu nhóc em rồi chạy biến vào góc bếp nghe điện thoại. Giọng anh nhỏ quá nên Minh Hoàng chẳng nghe rõ được gì, cậu bé buồn, cứ mãi nhìn những bông tuyết trắng bay đầy trời mà lòng giận dỗi. Gía như tuyết đừng rơi thì cậu bé sẽ có một ngày vui vẻ bên anh trai. Đôi khi Minh Hoàng thèm lắm cảm giác ấm áp từ gia đình. Ngày nào cũng vậy, cậu bé lủi thủi một mình trên chuyến xe buýt lạnh lùng để tới trường, tới rồi đi, đi rồi lại tới, trong khi các bạn cùng lớp được bố mẹ đưa đón ân cần. Nhiều khi, Minh Hoàng thấy khóe mắt mình cay quá, hình như, lâu lắm rồi nên khuôn mặt mẹ cũng không còn rõ nét…
Một lúc lâu sau, Hoàng Minh mới trở ra, anh nhìn Minh Hoàng vẻ ái ngái:
-Minh Hoàng, giờ anh đi một lát có chút chuyện gấp rồi về ngay, trên đường về anh sẽ mua pizza cho em, được không?
-Anh phải ăn cùng em nhé!
-Ừ!
Hoàng Minh cúi xuống móc tay với em trai, anh mỉm cười rồi tháo chiếc khăn len to màu xám được đan tay tỉ mỉ, rồi quàng vào cổ Minh Hoàng. Anh dặn dò:
-Nhớ đừng ra ngoài, biết chưa?
-Dạ!
Bỗng, từ cửa vang lên tiếng gọi làm cả hai giật bắn:
-Anh Hoàng Minh, anh có nhà không?
Anh khẽ cười, chất giọng chua loét, lanh lảnh ngoài kia anh đã thuộc lòng. Đó là Hương Ly – cô học sinh lớp 8, nhà hàng xón kế bên. Cô bé luôn miệng nói rằng: “Anh Hoàng Minh, em chỉ thích có anh thôi. Sau này em nhất địng lấy anh!” làm anh ái ngại mỗi lần chạm mặt cô bé.
Hằng ngày, Hương Ly cũng hay sang nhà chơi với Minh Hoàng mỗi lần anh bận việc, vậy nên, Hoàng Minh chẳng thể nào tránh mặt bé con này được đâu. Ngoại hình của Hương Ly được anh đánh giá là: rất rất đang yêu và… gợi cảm, nhưng thước đo của anh giành cho… trẻ lớp mầm. Bởi vậy, mỗi lần anh có khen “Hương Ly đáng yêu lắm!” khi cô bé gặng hỏi:”Anh Hoàng Minh có thích em không?” làm cô bé giận điên lên. Hương Ly còn trẻ con lắm, kém anh những 11 tuổi mà lúc nào cũng ra dáng một bà cụ non lẽo đẽo sau lưng. Có nhiều lần làm mặt anh méo xệch khi tình cờ gặp tụi bạn.
Hoàng Minh vò đầu, chẳng biết hôm nay cô bé lại có “âm mưu” gì.
Anh vừa mở cửa thì Hương Ly đã nhảy bổ vào bên trong, miệng cô bé cười toe toét nhìn anh:
-Anh Hoàng Minh, hôm nay tuyết rơi nhiều quá, chúng ta đi lặn người tuyết đi!
-Anh cũng muốn đi với nhóc lắm, nhưng giờ anh bận việc mất rồi, anh phải giao hàng cho người ta, để khi khác vậy nhé! – Hoàng Minh cúi đầu, đưa tay vò mái tóc ngắn cũn của Hương Ly.
Cô bé chống nạnh nói như bà vợ khó chiều:
-Vậy anh đi mau đi, em trông Mình Hoàng cho, nếu anh có nói dối em và Minh Hoàng để đi lăng nhăng với chị gái chân dài nào đấy, em sẽ đánh anh một trận no đòn – cô bé trợn tròn mắt, dứ dứ nắm đấm trước mặt nhìn Hoàng Minh, rồi mỉm cười nhẹ nhàng quay say cậu em đang cười tủm – Phải không Minh Hoàng?
-Dạ! – cậu bé cười toe, gật đầu cái rụp.
Hơ, lúc này Hoàng Minh thấy lạnh sống lưng quá. Rõ ràng hai tiểu quỷ kia đang áp đặt luật pháp tự biên cho anh mà. Tuy có hơi… sợ cô bé con kia, nhưng mỗi lần gặp Hương Ly chẳng hiểu sao Minh Hoàng vui lắm, dường như cậu bé rất thích chơi với bà chị trẻ con này. Thế là Hoàng Minh lại ngậm ngùi ôm chiếc áo khoác to sụ và mũ len mà bàn lùi:
-Dạ, vâng ạ!
Rồi mau chóng lỉnh ra ngoài, để lại hai đứa em thích thú cười đùa.
-Minh Hoàng thấy chị có giỏi không, hí hí…
-Good, you are wondergirl! Hi hi…
-…
Hoàng Minh vội vàng mặc thêm lớp áo khoác dày nữa, đội cái mũ len cũ lên đầu , lại tranh thủ ngó qua ô cửa sổ nhìn hai đứa nhóc đang chơi đùa rồi mới leo lên xe, lao vào màn tuyết. Tuyết vẫn rơi, rơi đầy trời, bay kín lối đi làm lữ khách khó xác định phương hướng. Nhưng với “con ma đường” như Hoàng Minh, con đường này anh đã thuộc làu lối rẽ, dù tuyết có dày hơn thế nữa, anh vẫn tìm ra đường một cách rất nhanh.