Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Nhocklion

7/5/2014, 20:39

#1
  • Nhocklion

Nhocklion



Thành viên mới
Tham gia : 07/05/2014
Bài viết : 2
Điểm plus : 4
Được thích : 0
Bóng đêm, anh và em Empty Bóng đêm, anh và em

Bóng đêm, anh và em 10346851_278204502358285_28096842_n


Tên fic: Bóng đêm, anh và em

Tác giả: Leo Lười

Thể loại:
Hành động, tình cảm.

Rating: 14+

Warning: Có sẽ báo.

Tình trạng: Đang tiến hành.

Summary:

Em không phải là nàng Bạch Tuyết trong truyện cổ tích...

Anh cũng chẳng phải chàng Bạch Mã Hoàng Tử trong những giấc mơ...

Một mối tình có cái kết màu hồng là không thể.

Bóng đêm, nơi định mệnh đưa anh đến với em...

Nhưng cũng là nơi đưa em xa khỏi vòng tay anh...

Anh là một cảnh sát bộc trực, thẳng thắn và thông minh.

Em là tội phạm có tâm hồn thuần khiết như đóa bách hợp chớm nở.

Hắn cũng là tội phạm, nhưng liệu cái vỏ bọc mưu mô, nguy hiểm và xảo trá này sẽ kéo dài được trong bao lâu?

Vòng xoáy của thời gian, trò đùa của số phận...

Một mối tình ngoại lệ?

Rồi bóng đêm cũng sẽ kết thúc tất cả!

Một ngày mới sẽ lại bắt đầu.

Bóng đêm - nơi của anh và em.
Nhocklion

7/5/2014, 20:43

#2
  • Nhocklion

Nhocklion



Thành viên mới
Tham gia : 07/05/2014
Bài viết : 2
Điểm plus : 4
Được thích : 0
Bóng đêm, anh và em Empty Re: Bóng đêm, anh và em

Bóng đêm, anh và em 39545141

Chương 1: Kẻ rượt đuổi, người trốn chạy.


12 giờ đêm... mưa nhỏ từng hạt tí tách lạnh thấu xương...

Ở nơi đó…Trên con phố X... cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra…
****
“Dương Duy Long! Thằng khốn! Mày đứng lại ! ” – Tiếng Hàn Phong mỗi lúc một to, át đi cả tiếng lách tách của cơn mưa rào đang rơi trên các mái nhà gần đó.

Trước mặt anh là tên tội phạm khét tiếng cùng hai tên đàn em một nam một nữ. Là hắn – Dương Duy Long, người mà anh được giao nhiệm vụ “bắt sống”, một tên tội phạm đầy mưu mô và nguy hiểm. Từ nhỏ đã vậy rồi, hắn vẫn chả thay đổi. Vẫn sự ngang tàng đó khiến anh không sao ưa nổi !!!

“Duy Long, mày đứng lại!!!” – Anh vẫn chạy và hét thật to, bỏ lại Thiên Vũ cũng đang hồng hộc đuổi theo phía sau.

Duy Long đang chạy phía trước, đột ngột quay lại nhìn anh:

“Đứng lại cho mày bắt ? Tao có ngu thế không nhỉ ?”

Hàn Phong chạy thật nhanh, thoắt cái đã gần đuổi kịp hắn. Vẫn cái ánh mắt nhìn anh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn cười ranh ma, nói một cách ngạo nghễ:

“Nhanh đấy ! Nhưng mày nghĩ mày hơn tao ? Chịu thua đi! Từ nhỏ đã vậy rồi, tên cảnh sát chậm chạp!”

Đúng vậy ! Anh rất ghét cái câu nói đó của hắn , thế nào là “từ nhỏ đã vậy rồi“ kia chứ ? Nó làm anh tức điên. Nhất quyết không chịu thua, anh chạy mỗi lúc một nhanh hơn.

Hắn vẫn nhìn anh , nhếch mép cười một cách khó hiểu.

Di Đỉnh chạy kế bên, gầm gừ:

“Khỉ thật ! Hắn ta dai như đỉa vậy”

Tiểu Vy cũng lên tiếng :

“A Long... em mệt quá rồi , chịu không nổi nữa!”

Duy Long đanh mắt lại, câu nói của Tiểu Vy chạy kế bên đã làm tắt nụ cười ranh ma trên môi hắn. Nhìn Hàn Phong áo ướt đầm đìa chạy phía sau, hắn la lên :

“ Tao không có thì giờ với mày nữa !!! Khôn hồn thì mau dừng lại. Nếu vẫn ngoan cố, mày bị thương hay không thì tao không dám chắc đâu đấy!”

Hàn Phong nhìn hắn, cười nhếch môi.

“Mày nghĩ tao sợ? Xin lỗi! Để tao xem mày làm sao để tao bị thương đây.”

Anh cố chạy thật nhanh, đuổi sát lưng hắn.

Duy Long gằn giọng, lẩm nhẩm:

“Khỉ thật! Do mày ép tao đấy!!!”

Duy Long đưa ánh nhìn của mình qua bên phải , Di Đỉnh đang mải chạy kế bên, bắt gặp ánh mắt “ám hiệu” của Duy Long. Hắn gật đầu ra vẻ hiểu ý. Tiểu Vy thấy thế, vội vã chạy đến bám chặt tay Duy Long.

“A Long !!! Đừng mà!! ”

Duy Long gạt tay Tiểu Vy ra, gật đầu ra hiệu cho Duy Đỉnh tiếp tục. Di Đỉnh đã hiểu lệnh, hắn rút từ trong túi áo ra một khẩu súng, giương thẳng ra phía sau, nơi Hàn Phong đang chạy tới. Hàn Phong chạy quá nhanh, không kịp dừng lại, mắt nhìn chăm chăm nòng súng, miệng lắp bắp:

-“S... su... súng.”

Đoàng!!!

Viên đạn ghim thẳng vào chân Hàn Phong, quả nhiên anh không né kịp, ngã nhào ra lòng đường một cách thật đau đớn. Anh nắm chặt tay, gằn giọng:

“Duy Long, thằng… thằng khốn! !! Mày...”

Nước mưa đã thấm vào vết thương, đôi chân trở nên vừa đau vừa buốt khiến anh lết cũng không nổi. Anh nằm im, bất lực trên đường, đôi mắt nhìn theo ba tên tội phạm đang chạy ngày một xa dần.

“Khỉ thật ! Để hắn thoát nữa rồi! ” – Anh gằn giọng.

Duy Long quay đầu lại, cười lớn :

“Tao đã nói trước với mày rồi ! Cũng do mày quá ngu lại còn ngoan cố thôi.”

Anh trợn mắt nhìn hắn chằm chằm :

-“ Thằng chó !! ”

Hắn nhìn anh, cái ánh mắt không hề căm phẫn như lúc nãy, mà sao lại thân thiết và ấm áp kỳ lạ :

-“Chào! Hẹn gặp lại mày.”

Chắc chỉ là do anh tưởng tượng thôi ! Hắn vẫn là hắn, tên tội phạm ngang tàng, anh không quan tâm tới cái ánh mắt của hắn là gì. Dùng hết sức bình sinh, anh la trong vô vọng :

Dương Duy Long! Rồi sẽ có một ngày tao tóm cổ được mày!!!”

Hắn chợt quay lại nhìn anh , vẫn là ánh mắt tội nghiệp khiến anh không ưa nổi ….

Thấy bóng Thiên Vũ xa xa đuổi tới , hắn vùng chạy thật nhanh và biến mất sau cuối đường.

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt…

Chân anh đau quá ! Đau đến tê cứng mất…

Thiên Vũ hồng hộng chạy tới, thấy Hàn Phong nằm nhoài trên đường nhìn anh.

“Hàn Phong ”

“Hàn Phong”

Thiên Vũ cố gọi thật to… Hàn phong đưa tay nắm chặt tay Thiên Vũ :

“ Hắn… thoát… rồi! ”

Anh chỉ kịp nhìn Thiên Vũ , sau đó bất tỉnh không biết gì nữa .

Mưa đã tạnh…

Đã 6 giờ sáng, mặt trời đã dần ló dạng…

Đầu ngõ phố X đã có bóng người thưa thớt qua lại…

********

~ Ring ring ring... Ring ring ring ~

Tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra liên hồi và to tướng làm Hàn Phong tỉnh giấc. Có lẽ anh đã ngủ một giấc khá lâu. Cũng đã xế chiều rồi !!!

Anh gượng dậy khá khó khăn. Đầu anh quay mòng mòng nhức như búa bổ. Lắc lắc đầu mấy cái, có vẻ đã đỡ hơn . Anh bắt đầu định thần lại. Mọi thứ trước mắt anh đang rõ dần . Trông chẳng xa lạ, quả nhiên là nhà anh rồi!

Vơ lấy cái phone đang rung rè rè trên bàn, màn hình hiện rõ tên người gọi “Thiên Vũ”.  Anh nhếch môi :

“Rách việc!”

Nói thế thôi, chứ cái tên Vũ ấy trông chậm chạp, lề mề vậy đấy, nhưng hắn là một người tốt bụng , cố gắng hết mình giúp anh mọi việc. Ngay cả vụ án tên Duy Long hắn cũng xin sếp được làm “phụ tá ” giúp anh. Hắn quả là tên đồng nghiệp duy nhất có 1 không 2 mà anh có.

Anh mở máy, bấm nghe đặt lên tai :

“Alô!”

“Alô ! Anh khỏe rồi chứ?”

“Thật sự thì... haiz...! Cũng khỏe rồi.”

“Sao nghe có vẻ mệt mỏi thế?”

“Không có gì ! Chỉ là chuyện tối qua gần như tôi quên hết rồi.”

“Chắc tại đập đầu mạnh quá... haha.”

“Anh im đi! Tôi không đùa đâu. Không muốn ăn đấm thì bớt giỡn lại.”

-“ Nhìn cái “cẳng què ” của anh đi! Biết đâu sẽ nhớ?”

“Câm miệng lại.”

“Giỡn thôi! Giỡn thôi!”

Hàn Phong nhìn xuống dưới , cái chân phải của anh bị băng kín mít. Nhưng có vẻ người băng giúp anh hơi... đoảng thì phải ! Hiện tại chân anh trông như một mớ lộn xộn rối cả mắt. Làu bàu trong miệng , anh lên tiếng, giọng cằn nhằn:

“Anh đúng là đoảng! Ai đời băng lại lộn xộn thế kia?”

“Sao anh biết tôi băng?”– Thiên Vũ bên đầu dây kia cười lớn.

“Vì chẳng ai đủ “trình độ ” làm nên cái mớ lộn xộn này ngoài anh cả. ” – Anh nói.

Thiên Vũ làm ngay cái giọng nũng nịu:

“Hàn Phong à! Anh chu đáo quá. Cả tôi làm anh cũng nhận ra.”

“Tởm quá! Anh bớt giỡn mặt lại đi!” – Anh gằn giọng.

“Được rồi! Tôi không trêu anh nữa! Nhớ ra chút nào chưa?”

Nghe Thiên Vũ hỏi anh mới ngờ ngợ ra chuyện tối qua. Đang đuổi bắt tên Duy Long thì tên đàn em của hắn bắn vào chân anh làm anh bất tỉnh... Còn mọi chuyên sau đó thì tịt mù. Hàn Phong vẫn rõ như in cái vẻ mặt tội nghiệp hắn dành cho anh tối qua. Thực sự anh chỉ muốn nhào tới đấm nát cái mặt giả tạo ấy của hắn ra cho hả giận.

“Thế nào rồi ? Đã nhớ ra chưa?”

Câu nói của Thiên Vũ ở đầu dây bên kia đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Được một chút!”

“Tôi có ý kiến này! Hôm nào tôi sẽ tài trợ cho anh một đôi giày chống đạn nhé? Hết phải sợ rồi! ”

“Anh thôi ngay đi không?” – Hàn Phong gắt lên.

“Haha ……. Được rồi không làm phiền anh nữa ! Lát nữa tôi sẽ qua đó, anh đang bị thương mọi việc cứ để tôi lo.”

“Thôi được! Anh nhớ mang theo đồ ăn nhé, tôi đói lắm rồi!”

“OK! Bye!”

“Bye.”

Hàn Phong tắt phone.

Anh mệt mỏi ngả lưng ra sofa, nhắm nghiền đôi mắt lại, lắc lắc đầu hai ba cái. Có lẽ anh muốn quên chuyện tối qua, nó làm anh thật mệt mỏi…

Ngán ngẩm nhìn chân mình, cái mớ băng lộn xộn vẫn y chang đó. Anh khẽ cười, trách thầm cái tên đồng nghiệp đoảng Thiên Vũ. Anh rung chân thử, quả nhiên là chả có cảm giác gì ngoài đau và nhức cả.


Chắc hẳn viên đạn ghim vào chân cũng khá nghiêm trọng nên Thiên Vũ mới đoảng trí “góp phần” làm nên cái đống này.

Anh cầm phone lên , lướt Face cho đỡ chán. Cái nick HanPhong Lam đã sáng đèn. Nhìn toàn bộ cái face anh không khác gì cái nick “bỏ hoang” cả . Avartar đặt đại, ảnh bìa thì không , lại chẳng có lấy một cái STT nào cả… Những tên đồng nghiệp loi choi khác vẫn luôn nói anh “nhàm” nhưng anh cũng chả quan tâm mấy . Anh vẫn là anh thôi mà.

Trượt lên trượt xuống một lúc, âm thanh thông báo tin nhắn đột ngột vang lên “tíc te”. Có người inbox cho anh . Đúng như anh đoán, vẫn là tên đồng nghiệp “trẻ trâu ” fan cuồng tên Thường pm cho anh.

Thuong Nguyen: Nghe nói anh bị thương hả ? sao rồi ?

HanPhong Lam: Đỡ rồi chú.

Thuong Nguyen: Thế còn vụ án?

HanPhong Lam: Vẫn dậm chân tại chỗ Bóng đêm, anh và em 1371890812(Tên khốn đó lại thoát!

Thuong Nguyen: Thế thì anh không xong với sếp Thanh rồi .

HanPhong Lam: Ông già ấy vốn đã không ưa tôi. Mặc xác lão Bóng đêm, anh và em 3494493907

Thuong Nguyen: Khổ thân ông anh.

HanPhong Lam: Hôm nay chú lại không có gì làm à?

Thuong Nguyen: Sao lại không? Em chuẩn bị đi tuần đó chứ! Trước khi đi tranh thủ onl phát.

HanPhong Lam: Nếu không muốn bị sếp Thanh rầy , tắt máy đi làm nhiệm vụ đi! Chú đúng là vô trách nhiệm.

Thuong Nguyen: Được rồi! Em đi đây! Anh mau khỏe lại nhé?!

HanPhong Lam: Được rồi! Cảm ơn chú! Pp

Cuộc trò chuyện kết thúc vào lúc 8:00.

Tên đồng nghiêp Thường này vốn là người hâm mộ ruột của anh. Trông thì có vẻ hâm hâm nhưng cũng rất tốt. Hắn thích anh ở chỗ vừa lạnh lùng mà lại còn lãng tử. Anh thì luôn cho đó là điều dở hơi nên cũng không mảy may đến ! Mặc kệ nó.

Đầu anh có vẻ đã bớt nhức hơn.

“Cái tên lề mề này muôn ăn đấm chắc? Hơn 30 phút vẫn chưa lết xác tới!” – Hàn Phong càm ràm Thiên Vũ.

Anh thở dài, định gập phone lại thì tiếng reo thông báo tin nhắn vang lên. Anh nhếch môi :

“Rõ rách việc. Ai nữa đây?”

Tin nhắn đến từ nick “Cô gái mặt trời”

Cô gái mặt trời : Anh khỏe không?

Đúng… có lẽ vậy…!

Cái tin nhắn đến quá đột ngột, làm Hàn Phong không kịp phản ứng, chỉ kịp gập ngay màn hình phone mà không cần suy nghĩ.

Anh nhắm mắt, thở nhẹ nhàng để lấy lại bình tĩnh.                              

“Là quá khứ rồi...” – Anh tự nhủ.

Đã đến lúc quên nó đi. Anh quyết định không quan tâm và trả lời cái tin nhắn đó. Mọi thứ dường như làm anh càng thêm mệt mỏi. Người anh nặng nề chùng xuống…

Không gian xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của anh. Quá khứ ùa về , mọi thứ cảm giác đan xen làm anh choáng váng. Được rồi ! Đừng để ý đến nó nữa... Anh nên dừng lại… quên đi người con gái đó.

Có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều. Tất cả đã qua. Anh nên xem nó là một điều bình thường mới phải.

~ Ding Doong Ding Doong ~

Chuông cửa reo to, kịp thời cắt ngang mạch suy nghĩ phức tạp của Hàn Phong. Anh thở nhẹ, ngã đầu ra ghế sofa:

“Vào đi!”

Thiên Vũ từ ngoài bước vào, hai bên là hai túi đồ ăn bự chảng, thấy Hàn Phong ngồi đan tay ở ghế, anh ta lên tiếng ngay :

“Lại có chuyện gì à?”

“Không có gì. Nhưng anh có vẻ thích ăn đấm lắm nhỉ ? Đến trễ quá đó!” – Hàn Phong đáp.

“Được rồi, coi như đắc tội với anh. Bù lại, tôi có mua món cơm anh thích nhất này!”

“Thế thì được!” – Hàn Phong phì cười.

Cái không khí căng thẳng lúc nãy có lẽ chỉ có Thiên Vũ mới giúp anh xua tan được nó. Anh gần như không còn nhớ đến nó nữa . Mà để ý làm gì , bao tử của anh là trên hết.

Thiên Vũ dìu anh lại bàn:

“Bác sĩ nói chân anh vài ngày sau sẽ khỏi. Đừng lo!”

“Được rồi!”

Hàn Phong ngồi xuống ghế, cùng Thiên Vũ ăn cơm. Sau đó, họ bàn chuyện vụ án mãi đến gần sáng hôm sau...

Khi mặt trời đã gần ló dạng...... họ mới chìm vào giấc ngủ say sưa..

Chắc hẳn rằng...

Sẽ chẳng bao giờ họ cảm thấy thoải mái như bây giờ......

********

Ngày ấy, cô là một cô nhóc chỉ mới 13 tuổi…

Cha mẹ đã mất từ rất sớm. Có lẽ cô chỉ cảm nhận được tình thân mãi cho đến khi được Duy Long giúp đỡ, đưa cô theo bên mình và xem cô như một người em gái.

Tiểu Vy bất chợt nhớ lại chuyện xưa…

Nhìn Duy Long mệt mỏi, thở gấp gáp sau cuộc rượt bắt của anh và tên cảnh sát tên Hàn Phong đó, cô cảm thấy lo lắng vô cùng.

Nếu không phải Duy Long nhất quyết làm vậy, cô sẽ không chọn đi theo con đường giang hồ này !

“Sao anh lại bắn hắn ta? ”- Tiểu Vy cằn nhằn – “Chẳng phải anh đã hứa với em sẽ không dùng cách này mà ?”

“Nếu lúc đó, anh không cho... Di Đỉnh… bắn hắn, chúng ta…. có thể thoát thân sao?” – Duy Long vừa thở vừa nói.

“Dù có bị bắt, anh cũng không được xài cách này !” – Tiểu Vy nói.

“Được rồi! Anh đang đau đầu lắm ! Đừng nói nữa... ”

“A Long à…”

Chưa đợi Tiểu Vy dứt câu, Di Đỉnh kế bên đã lên tiếng :

“Cô không thấy đại ca đang mệt à? Đừng làm phiền nữa!”

Tiểu Vy mặt đỏ bừng bừng, trước giờ cô luôn cho Di Đỉnh là kẻ nói thốc để Duy Long không chịu dừng công việc nguy hiểm này lại, cô quát thằng vào mặt hắn :

“Anh biết gì mà nói ? ”

Di Đỉnh tỏ vẻ mặt không quan tâm , hắn nhếch môi :

“Bớt lớn tiếng đi, nhãi ranh như cô cũng dám lớn tiếng với tôi !”

Tiểu Vy không chịu thêm được nữa. Càng ngày cô càng không ưa hắn. Cô nhìn hắn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Bốp !!!

Cô tát thẳng vào mặt hắn.

“ Mày bảo ai nhãi ranh? Thằng khốn! ”

Lần đầu tiên cô xưng hô với hắn như vậy.

Di Đỉnh tức điên lên, trợn tròn con mắt làm Tiểu Vy lùi về phía sau. Hắn nghiến răng ken két, giơ tay lên chực trả đũa :

“Mẹ kiếp! Con nhãi này...”

“ Di Đỉnh!!!” – Duy Long ngồi dựa lưng vào tường, tay cầm điếu thuốc mới châm, nhìn Di Đỉnh bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Bỏ tay mày xuống!”

Di Đỉnh gần như hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn tiếp tục. Hắn liếc Tiểu Vy, và cô cũng không ngại đáp trả cái liếc đó.

“Xin lỗi đại ca!”

Duy Long ngồi dựa tường, nhắm nghiền mắt lại, hai tay đan vào nhau, ánh mắt tỏ rỏ vẻ mệt mỏi. Nhìn Duy Long như vậy, Tiểu Vy cũng chẳng buồn nói nữa. Cô ấm ức khoanh tay ngồi bệt xuống thùng hàng rỗng kế bên, nhìn Di Đỉnh chăm chăm.

Hắn chả thèm để ý đến ánh nhìn đăm chiêu của cô.

Có vẻ Duy Long cũng đã rất mệt và đói. Anh móc túi, đưa cho Di Đỉnh một ít tiền:

“Mày ăn mặc cho cẩn thận rồi mua ít đồ ăn về đây. ”

Di Đỉnh ậm ừ ngán ngẩm. Cũng phải thôi! Hắn lo cho sự an toàn của hắn là điều đương nhiên.

Đột nhiên, Tiểu Vy đứng dậy chen ngang :

“Thôi để em đi mua cho!”

Duy Long nhìn Tiểu Vy:

“Em đi được không đó?”

Tiểu Vy không nhìn Duy Long , ánh mắt đăm chiêu của cô hướng tiếp về Di Đỉnh:

“Được mà ! Em không vô dụng như một số người, đến đi mua cơm mà cũng sợ chết. Rõ là quá vô dụng mà!”

Di Đỉnh hiểu ý Tiểu Vy muốn nói ai, hắn nhìn Tiểu Vy, mặt đỏ bừng bừng tức giận.

Duy Long không muốn mọi chuyện thêm rối, anh nói nhanh:

“Được rồi, em mau đi đi ! Đừng gây sự nữa!”

Tiểu Vy gật đầu, đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận đâu ra đó, rồi bước đi.

Trước khi đi cô cũng không quên liếc xéo và giẫm vào chân Di Đỉnh làm hắn đau cho hả giận. Hắn nhìn cô, mặt đỏ tía tai. Nếu Duy Long không ngăn lại chắc lần này hắn cũng không để cho cô đi dễ dàng như vậy.

Cô dần dần biến mất ở đầu ngõ.

Di Đỉnh bình tĩnh ngồi xuống. Hắn thở nhẹ nhàng, rồi bất chợt như nhớ ra chuyện gì đó, hắn lại gần , ghé sát tai Duy Long và nói:

“Đại ca! Em mới nhớ ra một chuyện! Lúc nãy có nhỏ Tiểu Vy không tiện nói.”

Duy Long nhìn Di Đỉnh, mặt hắn trông rất nghiêm túc.

“Được rồi ! Nói tao nghe xem chuyện gì ?”

Di Đỉnh ghé sát vào tai anh nói lí nhí rất khó nghe. Mắt Duy Long xoe tròn nhìn hắn. Sau đó, anh thở nhẹ:

“Được rồi ! Cho tụi nó đi làm đi!”

Di Đỉnh cười mỉm, gật đầu:

“Dạ đại ca!”

Sau đó hắn nói gì đó với mấy tên đàn em đứng phía sau, chúng nó nghe xong lập tức đi ngay .

Mọi việc đã đâu ra đó.

Di Đỉnh bước ra xa Duy Long, châm thuốc hút.

Không ai để ý được......

Di Đỉnh ngoái lại nhìn Duy Long bằng ánh mắt lạnh như dao, nhếch mép cười ranh mãnh.

Mọi thứ diễn ra trong im lặng.

Sự căng thẳng bao trùm lên cả ngõ phố.
Mao Mao

24/5/2014, 09:07

#3
  • Mao Mao

Mao Mao



Thành viên tích cực
Tham gia : 18/04/2014
Bài viết : 397
Điểm plus : 621
Được thích : 38
Bóng đêm, anh và em Empty Re: Bóng đêm, anh và em

Chào bạn, bạn vui lòng Đăng ký fic dùm mình nha! 
Thân.
Sponsored content

Sponsored content



Bóng đêm, anh và em Empty Re: Bóng đêm, anh và em



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết