Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Reii

21/5/2014, 12:15

#11
  • Reii

Reii



Thành viên chính thức
Tham gia : 28/04/2014
Bài viết : 82
Điểm plus : 417
Được thích : 14
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Mạc Tà đã viết:Ôi, đoạn hay đoạn hay Không biết giờ, Gin sẽ làm như thế nào với bé Chiaki nhờ? Nhưng......Miyamoto Chiaki.......... Nghe quen quen

Miyamoto là họ của Rei! :v
Reii

15/6/2014, 07:34

#12
  • Reii

Reii



Thành viên chính thức
Tham gia : 28/04/2014
Bài viết : 82
Điểm plus : 417
Được thích : 14
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Gửi cho anh - Rei - Page 2 Tumblr_m50z22PoSc1rxq4udo1_500




Chương 4: "Gin, đồ quấy rối!!!"




Ánh mặt trời đang dần dần tắt lịm đi, nhường chỗ cho màn đêm. Bảo Anh sải bước trên đường, bước chân có phần chậm chạp. Buổi tối ở Tokyo thật đa màu sắc. Những bảng hiệu, đèn ô tô, đèn giao thông... chúng cứ thay phiên nhau nhấp nháy. Hòa lẫn vào đó là những tiếng kèn xe, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của những người đi đường. Tất cả như một bức tranh sống động hiện rõ trước mắt Bảo Anh. Chưa bao giờ cô đi chậm trên một con phố ở Tokyo để ngắm nhìn khung cảnh về đêm như thế này. Thật lung linh, thật náo nhiệt!
 
Vừa về đến nhà là Bảo Anh quăng ngay cái cặp ở cầu thang, chui vào phòng tắm ngay, luôn và liền lập tức. Cô thậm chí chẳng thèm lấy đồ để mặc. Mà giờ cô nàng cũng chẳng thèm để ý nữa! Nóng kinh khủng, không thể chịu nổi nữa!
 
Sau nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, bấy giờ cô mới thực sự nhớ rằng mình đã quên sạch sành sanh những thứ cần thiết ở bên ngoài. Bảo Anh luống cuống đứng dậy, bước ra khỏi bồn. Rủi một cái mắt mũi cô nàng lúc ấy chỉ chú ý vớ lấy cái khăn mà bà Nguyên treo trên giá để quấn vào người, còn cái chân ngọc ngà thì cứ thản nhiên đạp vào cục xà phòng nằm ở cái vị trí hoàn hảo dưới sàn. Và kết quả...
 
Bịch!

Rầm!!

 
“Aaaa!!! Cái mông của tôi!!!”
 
Bà Nguyên từ trong bếp nghe thấy tiếng ồn thì liền vội vã chạy tới nhà tắm, mở cửa ra xem. Một cảnh tượng dở khóc dở cười ngay lập tức ập vào mắt bà. Chẳng biết lúc này nên cười hay nên lo lắng cho đứa cháu yêu dấu nữa đây...
 
Bà đi vào trong, đỡ Bảo Anh dậy, quấn lại khăn đàng hoàng cho cô.
 
“Thật tình, sao lại hậu đậu thế cơ chứ? Mắt mũi con để ở đâu vậy?”
 
Bảo Anh cười trừ, chạy như bay lên phòng, không quên lượm theo cặp.
 
Cuối cùng thì nhìn Bảo Anh cũng đã “đâu ra đấy”. Cô nằm phịch xuống giường, moi móc trong cặp, lôi ra cái điện thoại.
 
3 tin nhắn mới.
 
Bảo Anh mở hộp thư đến ra. Đập vào mắt cô là cái tên “Gin” lù lù xuất hiện đều ở cả ba tin nhắn. Bảo Anh có chút bực bội, cô mở từng tin ra để đọc.
 
“Hey, đối thủ!”
 
“Coi nào... Ghét thì cũng phải lịch sự trả lời đi chứ!”
 
“Này, người Sắt! =]]]]”
 
Vừa đọc xong cái tin nhắn thứ ba, Bảo Anh đã rất muốn gọi điện và “tặng” cho Gin một bài giảng đạo. Nhưng tự nghĩ lại, cô phải thật điềm tĩnh thì mới có thể chiến thắng được cậu ta.
 
“Tại sao lại nói tôi là người Sắt hả, tên kia?”
 
Bảo Anh nhấn phím gửi đi với một thái độ không – vui – cho – lắm! Chỉ sau cỡ mươi giây, tin nhắn của Gin ngay lập tức tới.
 
“Cô có biết chỉ vì đá cái lưng của cô mà tôi phải dán cao dán hay không hả? Không phải người Sắt thì là gì đây?”
 
Bảo Anh bụm miệng lại cười. Thật không ngờ một tên cứng đầu như anh lại có thể kể lể như thế với cô.
 
“Cậu than vãn đấy hả? Tự làm thì tự chịu! Không lẽ từ đó giờ cậu chưa từng bị bong gân hay sao? Ráng chịu đi!”
 
Bảo Anh cười khoái trá. Mặc dù biết là mình đang cười trên sự đau khổ của người ta, nhưng thật sự lúc này cô không thể nhịn cười được. Cô làm Gin bị thương! Ôi... một chuyện có nằm mơ cũng chưa chắc đã xảy ra! Nhưng giờ thì nó xảy đến rồi đấy.
 
“Cô hay đấy! Được rồi, để xem tôi sẽ trả thù như thế nào nhá?”
 
“Được thôi! Tôi chờ đây, tên phách lối!”
 
Mặt của Bảo Anh lúc này phải nói là đã ngước cao lên tới trời. Cô đang đợi Gin sẽ trả thù mình như thế nào! “Con trai gì đâu mà... giận dai như con gái vậy?”
 
Đêm khuya, cảnh vật yên bình và tĩnh lặng. Cây cối đung đưa xào xạc theo từng cơn gió thổi qua. Trăng lên cao, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất.
 
Riing.... Riing... Riing...
 
Bảo Anh trở người, lăn qua lộn lại mấy cái liền. Cô toan bỏ mặc cho cái điện thoại kêu, nhưng khổ cái nó ồn quá mức, khiến cô có muốn ngủ cũng không được.
 
Hết chịu nổi, cô lấy tay quờ quạng lên thành giường, cầm lấy nó và bắt máy.
 
“Alo...”
 
Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
 
Bảo Anh dụi dụi mắt, nhìn màn hình, là... Gin mà! Cậu ta gọi giờ này làm gì?
 
“Cậu có bị điên không vậy hả? 2 giờ sáng! 2 giờ sáng đó. Có gì mai nói không được à?”
 
Nói rồi, Bảo Anh tắt máy, cầm luôn điện thoại và... ngủ tiếp.
 
Riing.... Riing... Riing...
 
“Gì nữa đây trời...?” – Giọng của Bảo Anh không thể lè nhè hơn.
 
“Alo!” – Cô bắt máy.
 
“Chi... a... ki...” – Đầu dây bên kia trả lời với chất giọng... rên rỉ. Bảo Anh mở hé mắt, rồi lại nhắm lại, miệng thở dài.
 
“Gin à... cậu không ngủ được thì cho tôi ngủ phát đi được không vậy hả?” – Cô gắt lên, đầy giận dữ, rồi tắt máy, ngủ tiếp tục.
 
Riing... Riing... Riing...
 
Bảo Anh rất rất muốn lờ nó đi, nhưng không thể được. Cái tiếng chuông cứ inh ỏi bên tai khiến cô khó chịu. Sau cùng, cô đành phải ngậm ngùi đả động những ngón tay, bắt máy.
 
“What?”
 
“Chương trình truyện ma đêm khuya xin phép được bắt đầu!”
 
Chỉ mới nghe tới cái từ “truyện ma” là Bảo Anh đã sởn hết da gà. Cô vội vã cúp máy, quăng cái điện thoại lên bàn. Cứ thế, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến Bảo Anh nhà ta sợ hãi không ngủ được cho tới gần sáng. Muốn lờ không được, bắt máy thì sợ sẽ nghe những thứ kỳ quái.
 
Công nhận... anh chàng Gin này thật sự đáo để đấy!
 
Có một sự thật là, Bảo Anh cảm thấy không – được – khỏe – lắm vào buổi sáng hôm nay. Cũng phải! Hồi đêm cô bị dần tới 4 giờ sáng mới được ngủ yên cơ mà.
 
“Cái tên trời đánh, nhất định là cậu ta. Hôm nay mình không xử cậu ta thì thề... mình sẽ không phải là Bảo Anh nữa!”
 
Lời thề được Bảo Anh “khắc cốt ghi tâm” ngay và luôn. Cô gặm bánh mì, chạy thật nhanh ra khỏi nhà, cốt chỉ muốn gặp Gin thật sớm.
 
“Gin, cậu chết chắc rồi! Đồ quấy rối!!!”
sayaka_snowangel

21/6/2014, 22:49

#13
  • sayaka_snowangel

sayaka_snowangel



Thành viên tích cực
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 207
Điểm plus : 179
Được thích : 9
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

thật tội cho Bảo Anh nhà ta....
Reii

26/6/2014, 12:19

#14
  • Reii

Reii



Thành viên chính thức
Tham gia : 28/04/2014
Bài viết : 82
Điểm plus : 417
Được thích : 14
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Gửi cho anh - Rei - Page 2 Chihayafuru_2-07-chihaya-school-notebook-doodles-surprise


Chương 5: Lớp trưởng á!?

 
“Tức thật...”
 
Đôi chân của Bảo Anh lê lết trên hành lang, mặc dù đã tới sớm, nhưng cô lại không thể nào gặp được tên Gin đó. Cái này có phải là trời xui không vậy chứ? Không muốn thấy mặt thì cứ lù lù trước mắt, muốn gặp thì lại biến mất như khói.
 
Mở cửa bước vào lớp, Bảo Anh đi về chỗ và nằm dài xuống bàn. Tới sớm lúc lớp chưa có ai, cô tự hỏi không biết mình có đang mắc chứng gì không nữa...
 
“Ohayo!!!”
 
Tiếng nói to quá cỡ của “một ai đó” làm cô nàng Bảo Anh giật mình, bật dậy, cả thân người và cái ghế bật hẳn ra đằng sau và đáp thật “nhẹ nhàng” xuống sàn.


“Chii – chan, cậu không sao chứ?”
 
Bảo Anh ngồi dậy, xoa đầu, đôi mắt cố gắng ngước nhìn người vừa gây ra cái hành động điên rồ vừa rồi. Là Ayane đây mà.
 
“A... Ayane...” – Bảo Anh đứng dậy, dựng ghế lên – “Cậu tới sớm nhỉ?”
 
“Cậu cũng vậy mà!” – Ayane cười tươi như mặt trời, vén vài lọn tóc qua mang tai – “Chii – chan!”
 
“Chi... Chii – chan...?” – Bảo Anh kinh ngạc. Tên cô đã bị thay đổi từ lúc nào thế? Không thể tin nổi!
 
“Cách gọi thân mật của tớ, cậu thấy sao?” – Ayane hào hứng giải thích. Bảo Anh chỉ thở dài. Chii – chan... sao mà nghe trẻ con thế nhỉ? Thôi kệ!
 
Cô ngồi xuống, Ayane cũng vội vã kéo ghế ngồi vào bàn kế bên. “Nè... hôm nay nghe nói sẽ bầu lớp trưởng đó.”
 
Bảo Anh không quan tâm mấy đến chuyện này. Lớp trưởng sao? Nó sẽ chiếm hết thời gian của cô nếu cô làm mất. Nhưng cũng thật may, cô mới tới đây cho nên sẽ không ai biết nhiều về năng lực thật sự của cô. Vì thế...
 
“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu đó!”
 
“Eh?”
 
Bảo Anh quay mặt sang nhìn Ayane, đôi mắt giãn to ra. Cô đang hy vọng rằng mình nghe lầm. “Nghe lầm thôi... nghe lầm thôi...”. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
 
“Cậu... mới nói...” – Cô ấp úng hỏi lại lần nữa.
 
“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu!” – Ayane hồn nhiên trả lời.
 
Rắc! Rắc!
 
Bảo Anh có cảm giác như cả cơ thể mình đang vỡ vụn. What??? Cô nàng Ayane đó...
 
“Nhưng tớ chỉ mới vào thôi mà, năng... năng lực thực sự là không có nhiều... cho nên...” – Giọng của Bảo Anh giống như gà mắc tóc. Mồ hôi của cô chảy ra, ướt đẫm trán. Ôi trời ơi! Đây chắc chắn chỉ là mơ ngủ thôi...
 
“Tớ thấy cậu có dáng làm lớp trưởng lắm mà! Cậu sẽ làm được thôi, cố lên!” – Ayane nhoẻn miệng cười, cô nàng đâu biết, nụ cười làm tim của Bảo Anh “tan nát” thành từng mảnh. Cô âm thầm cầu xin, mong rằng những thành viên trong lớp sẽ không bầu cử cô. Chỉ có vậy thôi, thì cô sẽ thoát khỏi cái số kiếp làm lớp trưởng “khốn đốn”.
 
Cuối cùng, thì cái giờ khắc quyết định cũng tới.
 
“Nào nào... Bây giờ chúng ta sẽ bầu lớp trưởng.” – Thầy chủ nhiệm đập bàn một cái rõ to, phô trương cái chất giọng vô cùng “thánh thót” của mình, nói ra cái yêu cầu khiến cho không khí của cả cái lớp 1 – 3 đang vui tươi náo nhiệt đột nhiên chùng xuống hẳn.
 
“Những người ứng cử gồm có: Nakashima Akiko và Miyamoto Chiaki. Được rồi. Bây giờ mọi người sẽ viết phiếu bầu và bỏ vào thùng này nhé!” – Thầy chủ nhiệm để lên bàn giáo viên một cái thùng carton, nhìn xuống cả lớp rồi nói.
 
“Nakashima...” – Bảo Anh nhìn lên cô nàng có mái tóc dài màu đen đầy nữ tính ngồi ở bàn thứ ba cùng dãy với mình và khẽ ồ lên một tiếng. Đó là Nakashima Akiko, bạn thân của Ayane đây mà. Cô nàng đó đúng là có vóc dáng của một vị lãnh đạo tài ba.
 
Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, tranh luận, mất trật tự, cuối cùng, phiếu bầu đã được thu đủ vào thùng. Bảo Anh nằm dài xuống bàn. Cô không biết rồi đời cô sẽ đi về đâu sau đợt bầu cử oái oăm này đây...
 
“Kết quả, Miyamoto đắc cử!”
 
Đùng! Đoàng!
 
Bảo Anh tưởng chừng như người cô vừa bị sét đánh cháy khét lẹt vậy! Ôi... một kết quả quá ư là “hoàn hảo”. Nó khá hoàn hảo để mà giết chết đời cô.
 
“Tại sao càng tránh xa thì nó lại càng tới gần chứ?”
 
“Được rồi! Lớp trưởng đã được bầu cử. Miyamoto, cố gắng nhé!” – Thầy chủ nhiệm cao giọng, vẻ hào hứng.
 
“Vâng...” – Bảo Anh đứng dậy, mặt mày tối đen thui – “Em sẽ cố gắng, xin mọi người cũng giúp đỡ.”
 
Cô ngồi xuống, đập mặt xuống bàn. Nào giờ có biết làm lớp trưởng đâu chứ? Mà sao người ta cứ bầu là thế nào?
 
************
 
Giờ nghỉ trưa, Bảo Anh đã được thầy chủ nhiệm giao cho trọng trách quan trọng đầu tiên của một lớp trưởng. Đó là... kiểm tra danh sách dụng cụ cần thiết cho lớp.
 
“Được rồi... dù sao thì cũng phải cố thôi.”
 
Ayane và Akiko nói sẽ đợi cho đến khi Bảo Anh xong việc rồi ăn trưa chung. Hiện tại thì bụng cô đã sôi lên rồi đây! Nhanh làm cho xong thôi.
 
“Few...”
 
Sau nửa tiếng vật lộn với đống giấy tờ, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã có thể ngồi trên sân thượng, cầm hộp bento, thảnh thơi thở phào.
 
“Làm lớp trưởng đôi khi cũng mệt nhỉ?” – Ayane nhìn gương mặt đang uể oải của Bảo Anh, lên tiếng an ủi – “Nhưng chức vụ này cũng có cái thú vị đấy! Cậu sẽ là người biết được những hoạt động của lớp, của trường đầu tiên.”
 
Bảo Anh gật gật đầu, ra vẻ quan tâm. Dù sao thì thử sức làm lớp trưởng ở đây cũng tốt, chỉ có điều hơi tốn thời gian...
 
“Shinakawa kìa!” – Ayane đột nhiên thốt lên trong ngạc nhiên.
 
“À... đúng là cậu ta rồi!” – Akiko nhìn lên, rồi mỉm cười.
 
“Là ai thế?” – Bảo Anh cho một miếng trứng vào miệng, tò mò hỏi.
 
“Đội trưởng câu lạc bộ Karatedo. Vô địch giải Karatedo đối kháng toàn quốc.” – Ayane mắt sáng rỡ, giải thích cho Bảo Anh nghe.
 
“Nghe quen thế nhỉ...?”
 
Bảo Anh nhíu mày nghi ngờ. Cô đặt hộp bento xuống, suy nghĩ đăm chiêu.
 
“Lúc nào cậu ta cũng ngồi trên nóc sân thượng, chỗ ngồi độc quyền của cậu ta đấy.”
 
Bảo Anh nhìn lên hướng mà hai người kia đang dán mắt vào. À vâng... nó thật sự là một bất ngờ vô cùng to lớn với cô nàng, đến nỗi khiến cô xém bật ngửa ra sau.
 
“Gin sao??”
 
Gin đang ngồi hóng gió, miệng ngậm một cây kẹo mút. Gió những ngày xuân mang một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, thậm chí là buồn ngủ.
 
Lia đôi mắt mang tia nhìn đầy chán chường xuống dưới, Gin thoáng ngạc nhiên khi thấy cô nàng Chiaki. Anh khẽ nở một nụ cười đầy vẻ thú vị, rồi đứng dậy, nhảy xuống.
 
Cú chạm đất vô cùng ngoạn mục của Gin khiến mọi người có mặt trên sân thượng đều giật mình nhìn anh. Bảo Anh vừa gói xong hộp bento đã ăn hết lại, ngước lên nhìn, anh đã đứng ngay trước mặt.
 
“Cái... cái... gì...?” – Cô lắp bắp, đứng dậy, nhíu mày dè chừng.
 
Gin cười cười, cho hai tay vào túi quần, miệng đẩy đưa cây kẹo.
 
“Tối qua ngủ ngon chứ?” – Anh buông ra một câu hỏi khiến cho Bảo Anh tức xì khói. Cô nàng xăn tay áo lên, bước lại gần.
 
“Sao hả? Muốn trả thù sao?” – Gin ra vẻ bình thản, nhưng thái độ thì bông đùa đến khó chịu.
 
Bảo Anh không nói nên lời. Ngay lúc này cô chỉ muốn dần Gin một trận nên thân mới thôi. Khổ nỗi, sức của cô không thể nào đọ lại anh được.
 
“Nếu cô muốn, chiều nay tôi sẽ mời nước cô, thế nào?”
 
“Bộ cậu tưởng làm thế là dụ được tôi tha cho cậu hay sao? Đừng có mơ!”
 
Thấy thái độ giận dữ của cô nàng vẫn chẳng dịu đi, Gin lại cười. “Thế nhé, tôi đợi cô sau khi tan học đấy!”
 
Bảo Anh trở lại trạng thái ban đầu, mắt mở to ra nhìn Gin quay người đi. “Cậu ta làm thật à?”
 
Tốt thôi, đã mời thì sẽ đi. Bảo Anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có như vậy. Cô tự nhủ, chiều nay phải tiêu sạch tiền của Gin thì mới chịu về nhà!
 
“Đợi đi, Shinakawa Gin.”
moon_hana_tb

26/6/2014, 13:16

#15
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Hay lắm Au nhé!!

P/s: Au là fan Conan đúng không?
Reii

26/6/2014, 13:23

#16
  • Reii

Reii



Thành viên chính thức
Tham gia : 28/04/2014
Bài viết : 82
Điểm plus : 417
Được thích : 14
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

moon_hana_tb đã viết:Hay lắm Au nhé!! P/s: Au là fan Conan đúng không?

Cũng có thể! :3 Mà sao bạn nói Rei là fan Conan :v
moon_hana_tb

26/6/2014, 13:32

#17
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

t đoán vậy...T đoán thường là đúng <3
Sheena Pool

27/6/2014, 00:05

#18
  • Sheena Pool

Sheena Pool



Thành viên tích cực
Tham gia : 08/03/2014
Bài viết : 499
Điểm plus : 524
Được thích : 12
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Ấu mài :3
Tưởng cái gửi cho anh này đến đâu, ai dè chậm quá thím :v 
moon_hana_tb

29/6/2014, 14:00

#19
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Motip cũ, nhưng có vẻ cách viết mới lạ. Nội dung được.

Hóng chap mới nhé bạn!
Reii

8/7/2014, 11:31

#20
  • Reii

Reii



Thành viên chính thức
Tham gia : 28/04/2014
Bài viết : 82
Điểm plus : 417
Được thích : 14
Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Gửi cho anh - Rei - Page 2 Nordic.Countries.full.265340


Chương 6: Yakee* ư? Bình thường thôi!
 
Quả thật là cái số kiếp của Bảo Anh chẳng bao giờ có thể gặp may mắn suôn sẻ. Tan học, cô bị thầy chủ nhiệm túm áo lôi lại, bàn việc lớp. Nào là cập nhật chuyến đi du lịch sắp tới, rồi tổng kết điểm số, viết quy định cho lớp... Cô nàng phải ngồi đó tận cả tiếng đồng hồ với đống giấy tờ.
 
Sau một hồi tranh luận vật vã với thầy, cuối cùng thì Bảo Anh cũng có thể về. Cô đi lại tủ, thay giày, rồi đi ra ngoài. Trời vẫn còn sáng, mặt trời vẫn còn ở tít trên cao.
 
“Không biết cái tên kia có chờ không... hay là tưởng mình cho leo cây nên bỏ về rồi ta?”
 
Bảo Anh thở dài đầy tiếc nuối, vậy là toi một chầu nước miễn phí rồi... Trăm năm mới có một lần mà lại...
 
“Cô ra trễ!”
 
Cái giọng nói ngông ngông không thể nhầm vào đâu được! Bảo Anh ngước cái mặt đang ỉu xìu lên nhìn. Gin đứng dựa lưng vào tường, nở một nụ cười đầy tinh quái, nhìn cô.
 
“Tôi tưởng cậu bỏ về rồi!” – Bảo Anh nghênh mặt, tay khoanh trước ngực, buông ra một câu nói hờ hững.
 
“Tôi không có thói quen thất hứa với người khác.” – Gin cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt nghiêm túc – “Với lại... có người chờ chung với tôi nữa mà!”
 
Bảo Anh hướng đôi mắt tò mò theo hướng ngón tay của Gin và ... Tada!!!
 
“Chii – chan!!!” – Vâng! Là Ayane.
 
“Miyamoto – san!” – Cả Akiko nữa.
 
“Yo, Chiaki!” – Cô nàng Sumire cũng ở đây.
 
“Chào!” – Và...
 
Nhận ra đôi mắt ngỡ ngàng của cô nàng đang dừng lại ở tên bạn thân của mình, Gin đi lại, khoác vai anh chàng, bắt đầu màn giới thiệu.
 
“Đây là Kinoshita Michio. Gọi Michio được rồi! Cậu ta là bạn chí cốt, và là osin của tôi.” – Bảo Anh bị đứng hình mấy chục giây trước màn giới thiệu tỉnh bơ của Gin. Cái gì mà “osin”?
 
“Cái tên này! Osin cái gì hả??” – Michio nổi đóa, túm áo Gin, dằn mặt.
 
Bảo Anh thở dài, xua tay giả tán sự ồn ào. Cuối cùng thì cả đám cũng chịu lên đường.
 
Tiệm thức ăn nhanh nằm ở một ngã tư. May mắn hơn là nó nằm gần nhà của Bảo Anh. Cô chỉ cần rẽ phải khoảng 100 mét là tới nhà rồi.
 
Bảo Anh và Gin đi gọi món. Cô đang cân nhắc giữa loại hamburger này với loại hamburger kia. Nhớ lại là mình nhất định phải tiêu sạch tiền của Gin, nên cô không ngại gì mà lựa loại đắt nhất.
 
“Này, mấy người làm cái gì vậy?” – Tiếng của Michio vang khắp quán ăn. Gin và Bảo Anh vừa nhận đồ ăn thức uống xong, quay lại nhìn thì thấy mấy tên yankee đang áng ngưỡng trước bàn ăn của cả bọn.
 
“Cho bọn này mượn ba em đây một chút đi, làm gì ghê vậy?” – Một tên lên tiếng, giọng bông đùa.
 
“Tránh xa bọn tôi ra, đồ biến thái!” – Ayane dù rất run, tay ôm Akiko cứng ngắc nhưng vẫn mạnh miệng xua đuổi. Sumire thì im lặng, mắt ầng ậng nước cấu chặt tay áo của Michio.
 
“À... cô em này gan đấy! Dám nói bọn anh biến thái sao?” – Tên đứng đầu xô Michio xuống đất, lấy tay nâng cằm của Ayane lên.
 
“Nè mấy tên kia!”
 
Giọng của Bảo Anh chặn ngang hành động đáng nguyền rủa của bọn chúng.
 
“Cái gì đây? Thêm một em nữa muốn đi chung với tụi anh sao?”
 
Bảo Anh im lặng, một tay cầm mâm đồ ăn, tay kia nắm chặt lại thành hình nắm đấm. Lông *** cô nhíu lại, lộ rõ vẻ tức giận. Cô ghét nhất những tên đùa giỡn, sàm sỡ, nói những lời lẽ không chín chắn với con gái. Mấy tên yankee này hôm nay đụng trúng tam giác quỷ rồi.
 
“Không muốn nói gì sao? Em thật là kiêu đấy!” – Một tên đi tới gần, cúi xuống nhìn Bảo Anh. Cô mím môi, đặt cái mâm đồ ăn xuống bàn một cách không nhân nhượng, trừng trừng nhìn tên đó với con mắt “ác quỷ”.
 
“Định làm khó bọn anh đó hả?” Nào, đi...” – Hắn nắm lấy tay Bảo Anh. Nhân cơ hội, cô nắm lại tay hắn, bẻ vặn ra sau, đá chân hắn một phát khiến hắn khuỵu xuống sàn.
 
“Này thì chơi!”
 
Hai tên kia thì bắt đầu hăng máu, lao đầu vào. Bảo Anh chưa kịp ra tay thì...
 
Bốp! Bịch!
 
Gin đã cao tay hơn cô, một lúc hai tên thật gọn gàng.
 
“Tôi định xử luôn, thế mà...” – Cô lầm bầm trong tức tối và tiếc nuối. Bảo vệ ngay lập tức chạy vào, tống cổ cả ba tên ra ngoài.
 
“Cô hay thật đấy! Yankee mà đòi xử luôn.” – Gin khoanh tay, nói với giọng thán phục.
 
“Bọn đi gây chuyện với người khác thì có gì mà phải sợ? Cậu không hớt tay trên thì ba tên đó không thấy đường mà về rồi!” – Lửa trong người Bảo Anh lúc này đã bùng nổ ra ngoài.
 
Cuối cùng thì cả bọn cũng có một bữa ăn an toàn và vui vẻ. Mọi người trò chuyện, đùa giỡn vô cùng sôi nổi. Bảo Anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được họ.
 
“Nè, ăn xong tớ có thể về nhà của Chii – chan chơi một lúc không?” – Ayane mắt sáng long lanh, hào hứng hỏi.
 
“Được thôi...” – Bảo Anh lau miệng, ậm ừ.
 
“Hay quá!!” – Trông Ayane thật hứng khởi.
 
“Cô ấy muốn về nhà cậu chơi lâu rồi!” – Akiko dịu giọng – “Nhưng vì ngại nên không dám ngỏ lời.”
 
“Nếu muốn thì cậu về cùng luôn nhé, Nakashima? Cả Sumire nữa!” – Bảo Anh hút một ngụm nước, cởi mở nói.
 
“Đồng ý! Hôm nay tớ khá rảnh.” – Sumire gật đầu ngay và luôn.
 
Phải diễn tả cảm xúc lúc này của Bảo Anh như thế nào nhỉ? Vui, hào hứng... có lẽ vậy! Từ lúc qua đây một trong những mơ ước của cô là dẫn bạn về nhà chơi và ngồi học nhóm. Cái cảm giác đó... chắc chắn sẽ rất thú vị.
 
“Tôi đi tính tiền đã. Mọi người chờ nha?” – Gin đứng dậy, nhờ Michio giữ cặp hộ, đi lại quầy thanh toán.
 
Bảo Anh vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã tiêu được “kha khá” tiền của cậu ta. Bữa ăn này “ngốn hết” tầm 1000 yên của cậu ta chứ không ít. Lo vì không biết cậu ta có trả nổi không, hay là bắt cả đám ở lại làmh thêm trừ nợ.
 
“Đi thôi!” – Gin đi lại, lấy cặp.
 
Cả bọn ngồi ngớ người nhìn anh một lúc lâu. Một chầu như thế này mà có thể trả đủ sao? Hiện tại thì trong đầu của tất cả đang suy nghĩ về thân thế của Gin... Có một sự nghi ngờ nhẹ ở đây...
 
“Tôi và Michio về nhà cô chơi được không?” – Gin lên tiếng khiến cả bọn giật mình trở về thực tại. Bảo Anh nhìn anh, gật đầu ậm ừ.
 
Cả bọn ra khỏi quán ăn, cùng đi về nhà của Bảo Anh. Tất cả đều không ngờ rằng nhà cô lại gần như thế, cách cái tiệm ăn đó chỉ khoảng 100 mét vào nhà!
 
Bà Nguyên và ông Sơn đi làm chưa về, chắc hôm nay họ có công việc đột xuất. Bảo Anh mở cửa, mời mọi người vào trong.
 
“Ngồi chơi nha, tớ đi làm bánh cho mọi người!” – Cô nàng tất tả chạy xuống nhà bếp, mặc tạp dề vào.
 
“Tớ muốn làm chung!” – Ayane chạy theo, hí hửng.
 
“Tớ nữa!” – Sumire ôm chặt cổ Bảo Anh, hào hứng nói.
 
“Tớ cũng muốn làm!” – Akiko dịu dàng cười.
 
Đành vậy! Bảo Anh thật sự chào thua ba cô gái này rồi. Vậy là chỉ còn hai tên con trai lười nhác đang ngồi phè phỡn trong phòng khách thôi.
 
“Tôi cũng làm.” – Gin từ đâu chui ra, gãi nhẹ mặt mình, tỉnh bơ nói.
 
“Biết làm không mà đòi?” – Bảo Anh đập trứng vào tô, dửng dưng hỏi.
 
“Tôi làm giỏi hơn cô đấy!” – Anh cười nhếch môi, giọng điệu có phần kiêu ngạo khiến Bảo Anh đứng đơ mặt một lúc lâu.
 
Cô tự nghĩ, không biết tên Gin này... có thứ gì mà cậu ta không biết làm không nhỉ?
 
 
*Yankee: Danh từ chỉ những tên du côn ở Nhật Bản.

 
Sponsored content

Sponsored content



Gửi cho anh - Rei - Page 2 Empty Re: Gửi cho anh - Rei

Chuyển đến trang : Previous  1, 2



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết