“Hự…”
Tất cả con mắt đổ dồn về 1 phía và có 1 bạn nam nằm chỏng chơ dưới đất, tay ôm bụng miệng thì kêu oai oái. Trăm người đang nhìn cô và dường như thời gian đã ngừng trôi, tất cả dừng lại, tai cô như ù đi. Cô chưa từng ra tay với ai trừ những bạn học tập võ cùng cô, vậy mà…vừa mới vào trường mới đã có người bị thương rồi. Haizz…cũng tại anh ta tự nhiên xuất hiện, lại còn đòi cướp đi nụ hôn đầu của cô nên bị thế cũng đáng lắm! Sau 1 hồi đứng ngẩn người, cô chạy lại chỗ cậu ta:
- Cậu có sao ko? Mình xin lỗi nha!
- Ui da…Thôi, anh ko sao. Chúng mình sẽ gặp lại nhau sớm thôi.
Vừa nói cậu ta vừa nháy mắt với cô. Sau đó có 3, 4 cậu nam sinh chạy lại đỡ cậu ta dậy. Hằng đứng ngoài từ nãy, ôm bụng cười nghiêng ngả:
- HAHAHA… Cậu thiệt giỏi quá! Cho người ta đo đất luôn…hahaha…
- Mình cũng đâu có ý…
- Mình biết. À, mình có chuyện này hay lắm. Cậu muốn nghe ko?
- Chuyện gì?
- Cậu ko biết đâu. Tuấn đã từng hôn…
- Ai? Có phải cậu ko hả?
- Nonono…mà là…mà là…haha…một…hahaha…con dê.
Cô phì cười. “Con dê ư? Ai lại đi hôn dê bao h?”.
- Cậu đùa đấy à?
- Ko. Để mình kể cho cậu nghe: Tớ, Nam, Tuấn và Minh đi ăn nhà hàng. Trong lúc đợi món chúng tớ chơi trò “Đương nhiên và hành động”. Người thắng sẽ hỏi người thua một số câu hỏi, người thua sẽ phải trả lời là “đương nhiên” và khi người thắng bảo làm thì phải hành động. Cuối cùng, Nam thắng Tuấn thua. Cậu ấy hỏi Tuấn:
- Tuấn, cậu chưa hôn ai bao h?
- Đương nhiên.
- Cậu phải hôn con dê kia?
- Đương…đương nhiên.
- Làm đi!
- What? Mày bảo tao hôn con dê kia á?
- Tuấn, đấy là luận. Ko được phản đối!
Và Tuấn đã phải ra “mi” con dê kia. Một lúc sau thì bọn tớ ko thấy con dê kia đâu nữa, chỉ thấy người phục vụ bưng ra 1 đĩa thịt dê. Tuấn thì cứ ngồi thừ người ra, chả ăn miếng nào còn bọn tớ cũng chỉ ăn 1 ít vì thương cho người đã cướp đi nụ hôn đầu của nó. Chắc con dê hóa kiếp sẽ đi tìm cậu ta đấy! Hahahaha…
Cô ko nhịn được cười, Tuấn dễ thương thật!
- À mà Minh là ai vậy?
- Minh ý hả? Là cái cậu chuẩn bị ra hát. Cậu xem đi, hay cực!
“Every bodys laugh in my mind
Rumors spreadin about this other guy
Do you do what you did when you did with me
Does he love you the way I can
Did you forget all the plans that you make with me
Cuz baby I didn’t
That should be me, hold in your hand
That should be me, make in you laugh
That should be me, this is so bad
That should be me, that should be me
That should be me, feel in your kiss
That should be me, buy in you gyts
That is so wrong, I can’t goon
Till you blieve”
…
Đó chẳng phải bài “That should be me” của Justin Beiber sao? Cô là fan của JB mà còn cảm thấy hay. Hai người con trai song ca đều có giọng hát tuyệt vời, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời - Hoàng tử của cô và 1 anh chàng tóc vàng.
- Cậu xem kia kìa, cái cậu đánh đàn ghita là Minh đấy. Cậu ấy được rất nhiều bạn gái để ý, rất là hot luôn.
- Cậu thích Minh đúng ko? - Cô hỏi mà lòng đau thắt.
- Tớ đã từng thích cậu ấy, nhưng rồi tớ nhận ra đó chỉ là ngộ nhận trước vẻ bề ngoài mà thôi. Giờ tớ ko thích cậu ấy nữa. Người tớ yêu thực sự là người khác…
Cô cảm thấy vui vui hơn:
- Cậu thích anh tóc vàng trên kia đúng ko?
- Ừm…Anh ấy tên là Đình Nguyên.
- Thảo nào tớ thấy cậu nhìn anh ý từ nãy đến h - Cô cười gian.
- Cậu đừng đùa - Hằng đỏ mặt - Tại anh ấy hát hay và để lại ấn tượng trong lòng tớ thôi…
- Ấn tượng gì?
- À ừm…Anh ấy đã giúp tớ rất nhiều việc! Cậu biết thế đủ rồi, bao h có dịp tớ kể tiếp cho.
Tên: Trần Đình Nguyên.
Tuổi: 17.
Chiều cao: 1m82.
Vòng ngực: 90cm.
Thân hình: Chuẩn.
Đánh giá tổng thể: Rất đẹp trai, ga lăng (mẫu đàn ông lí tưởng).
Lách…tách…lách…tách…trời mưa rồi!
- Á…á…á…á…vào lớp thôi…!!!
Cả sân trường nhốn nháo hẳn lên, chạy huỳnh huỵch vào lớp. Cô ngồi cạnh Hằng, một mình cậu ấy chiếm ¾ chỗ ngồi. Oa! Thật bất ngờ quá! Bên dưới cô là…là…Minh và Tuấn. Ôi trời! Oan gia, oan gia, đúng là oan gia mà…Vui quá đi!
- Hehehe…
- Cười gì mà như dê thế? - Tuấn, Minh đồng thanh.
Cô quay xuống:
- Làm sao bằng con dê mà cậu đã hôn!
- Sao…sao cậu biết? - Tuấn lắp bắp.
- Hahaha… - Hằng cười hả hê - Bí mật bại lộ…hahaha…
- Hứ…con dê hóa kiếp cũng ko xấu bằng cậu, đồ sô cô la đen xì - Tuấn chỉ tay vào mặt cô.
- Tôi xấu á? Tôi dễ thương thế này cơ mà! Cậu xấu thì có, đồ “sữa”…
- Đồ sô cô la ngu! Người ta nói “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, rõ chưa?
- Cậu ngu cậu mới bảo tôi ngu. Đã ngu si lại còn bày đặt.
- Cậu nói cái gì?
- Lêu lêu…
- Một đứa ngu **** 1 đứa ngu, rốt cuộc cả hai đều ngu - Minh lên tiếng kết thúc cuộc cãi vã, Hằng thì được 1 mẻ cười vỡ bụng.
Ra về…
- Áaaaaaaaaaa! Sunshine…Sunshine…Sunshine….
- Sunshine đâu? Ở đâu?
- Đang ở cầu thang ý. Ra xem đi.
Tất cả học sinh nữ nháo nhào đổ xô ra cầu thang, cô cũng không phải ngoại lệ nhưng bất đắc dĩ thôi vì bị đám fan đẩy ra. Cứ tưởng hôm nay được về nhà sớm cơ mà! Tất cả là tại bọn Sunshine “Săn siếc” quái quỷ kia! Mẹ ơi, đợi con! Con sẽ về ngay sau khi thoát khỏi bọn điên này!!! Ủa? Có chuyện gì mà bọn con gái cứ nấp dưới gầm cầu thang hết thế này? Chẳng lẽ bọn Sunshine là quái vật hay sao mà phải vừa núp vừa lén nhìn. Hừm…chắc chắn có gì đó ko bình thường, hay là người ngoài hành tinh nhỉ? Cô tò mò…bất giác mỉm cười. Hiện h cô đang đứng trơ trơ ở giữa cầu thang, trông cô cười 1 mình dễ thương thì dễ thương thật nhưng có hơi hơi…
“Chưa 1 fan nào dám nhìn mình với cự li gần như thế!” - Warm thầm nghĩ.
- Anh Warm, sao cô bé kia đứng gần mình thế nhỉ? Gan thiệt!
- Mày im đi! Hôm nay ko lên hát tao còn chưa tính sổ với mày đâu.
- Thôi mà anh! Còn cả thằng Cool nữa mà…Nó cứ thoát ẩn thoát hiện như ma ý. Mà rốt cuộc nó là ai nhỉ? - Hot vừa nói vừa xoa xoa cằm, đăm chiêu.
- Mày ko cần phải biết. Lo cho cái thân mày đi.
- Em biết rồi…
Bộp…1 bàn tay đặt lên vai cô.
- Ê…cô em đứng đây làm gì thế? Thất tình hay là định ngắm bọn anh? hahaha…
Cô rùng mình quay lại, là…Nam.
- Cô em cái đầu! Thích ăn đấm nữa hả? - Cô giơ nắm đấm, đe dọa.
Nam ngẩn người.
“Ồ…thì ra Sunshine là người” - Cô thầm nghĩ - “Anh khóa trên tên Nguyên là Warm, điều này Hằng đã nói với mình rồi. Còn theo mình suy đoán thì Hot là tên Nam này, tất nhiên Minh của mình sẽ là Cold. Ừm…thế tên Cool còn lại là ai nhỉ?”.
Mấy người kia đi ngang qua cười rộ, Nam nhếch mép. Hừ…nhìn điệu bộ của mấy tên kia cô chỉ muốn đá cho vài cú. Ba người vẫn điệu bộ đút tay túi quần, thủng thẳng bước đi. Cô tức đến run cả người, ko thể chịu được. Dám cười ta ư?
- Hot boy gì chứ? Giả tạo, giả tạo! Toàn là mấy thằng “đu cột điện” - Cô lỡ mồm.
Bọn họ dừng lại, bất ngờ…Cô ôm cặp, “tẩu thoát”.
Trên con ngựa sắt thân quen, cô vừa đeo headphone vừa lẩm nhẩm hát theo. Chợt, có một chiếc ô tô ngay sát cạnh dán đầy chữ “thằng đu cột điện”. What? Chủ nhân chiếc ô tô này đúng là có vấn đề!
Ủa? Đó chẳng phải là bọn họ sao? Kia là Minh, cậu ấy đang lái xe còn…đằng sau là Nam và Nguyên đầu đeo băng dôn, tay cầm lá cờ có chữ “thằng đu cột điên”. Bọn họ luôn mồm hét to:
- Hôm nay chúng ta ăn gì?
- Sô cô la…Sô cô la…
- Thế sô cô la đang ở đâu?
- Ở trên đường…Ở trên đường…
- Có ăn ko?
- Ăn, ăn, ăn…Thằng đu cột điện sẽ ăn, ăn, ăn…
Trời ơi!!! Đúng là 1 lũ điên mà!!! Cô chỉ muốn xông vào đập nát cái xe đó ra.
Rào…!!!
- C…c…c…ái…gì…????Áaaaaaaaaaaaaaa!!!!
Đồ chết dẫm, đồ chết bằm, đồ điên, đồ khùng, đồ dở hơi, đồ chập mạch…!!! Cái xe ô tô ngang nhiên đi qua vũng nước làm cho nước bắn hết lên người cô.
- Sô cô la ướt ko ngon đâu - Nam nói vọng lại, vẻ tiếc nuối.
Xẹt…!!! Một chiếc ô tô tải khác đi ngang qua vũng nước. Mặt Nam ướt sũng, lúc đó cậu ta còn đang há mồm, ko biết có uống được ngụm nước nào ko nhỉ? Đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà! Hahahaha…
Cô về nhà với trạng thái ướt sũng và mệt mỏi.
- Mẹ ơi, con về rồi…!
- Con yêu, về rồi hả? - Mẹ cô đi ra, trên tay còn cầm 1 cái gậy gỗ to đùng.
- Oái…mẹ ơi, con có làm gì đâu mà mẹ đánh con? Hức hức…sao số tôi khổ thế này? Mẹ đừng đánh con…tại con vừa bị bọn “đu cột điện” trêu mà…! Huhuhu…
- Mẹ có làm gì đâu. Cái này mẹ vừa nhặt được mà. À…con vừa nói ai đu dây điên cơ? Trời ơi! Nguy hiểm quá! Đây, gậy đây. Con ra khều xuống nhanh lên.
- Mẹ à… - Cô phụng phịu, leo lên phòng rồi lại hớt hả chạy xuống - Mẹ! Đồ của con đâu hết rồi?
- Đồ của con mang hết sang nhà mới rồi. Mau chuẩn bị mọi thứ đi, nhanh.
- Nhà mới? Sao mẹ ko nói với con? Thế mình đi bằng gì ạ?
- Xe anh con.
- Ồ…
Một lúc sau…
Bíp…bíp…
- Anh con đến rồi đấy - Mẹ cô lừ mắt - Mặc luôn bộ đó, tí đến nơi thay sau.
- Vâng.
Cô kệ nệ bê đống sách vở ra ngoài cửa. Sửa lại tóc tai, phủi phủi quần áo cho chỉnh tề, giả vờ ngoan hiền cúi đầu chào:
- Em chào anh ạ…! Em tên là Hân - Cô ăn nói nhẹ nhàng, giọng ngọt như mía lùi.
- Khục khục…Em có cần giở bộ như thế ko?
Ủa? Nghe giọng quen quen,hình như đã từng gặp ở đâu đó. Cô ngẩng đầu lên: “Bốp” (Cằm rơi) “bộp, bộp” (2 con mắt rơi xuống)
- A…a…a…nh…anh…anh…Nguyên - Cô lắp bắp.
Chợt cô khẽ cau mày. Bây giờ anh Nguyên vẫn đang đeo băng dôn, phù hiệu “…”(Bạn-biết-là-gì-rồi-đấy).
- A…! Nguyên con, vào đây chơi tí rồi hẵng đi - Mẹ kéo anh Nguyên vào trong nhà. Hừ…đúng là “trọng nam khinh nữ” mà - Ơ...xe con dán cái gì mà nhiều thế? Lại còn đeo cái gì trên đầu đây? “Thằng đu cột điện” là sao?
- Huhuhu…mẹ ơi...anh ta chính là tên đu cột điện mà mẹ bảo con khều xuống đấy, hức hức - Cô nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể với mẹ “Kiểu này anh chết chắc rồi! Hahaha”.
- Ô! Thì ra 2 đứa đã biết nhau rồi à! Yêu quá đi mất! - Mẹ bẹo má anh Nguyên.
“Mẹ à, con ko chịu đâu” - Cô tức tối.
- Nhưng lần sau ko được làm em bị ướt nữa đâu nhé! Cũng ko được đu cột điện nữa - Mẹ bẹo mạnh má anh Nguyên làm anh hét toáng lên.
“Cho chết” - Cô cười thầm.
Trên xe…
Anh Nguyên lái xe, còn cô và mẹ ngồi ghế sau. Cô chống cằm, nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ, để mặc cho cơn gió đùa giỡn với mái tóc mềm mại của mình. Cô có thể ngửi thấy mùi ngai ngái của cánh đồng, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng của hoa nhài. Cô đón nhận từng tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà và những giọt nước còn vương vấn trên những tán lá sau cơn mưa…Cũng chính tại nơi đây, tại cánh đồng này, cũng có chút ánh nắng sót lại trong hoàng hôn, vẫn có cái mùi ngai ngái ấy, cầu vồng…1 giọt nước vỡ òa trong lòng bàn tay cô - nước mắt, những kỉ niệm vui, những kỉ niệm buồn - mối tình đầu giống như 1 bông hoa nhài vậy, giản dị nhưng sâu sắc ở hương thơm.