Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sưu tầm » Truyện dài

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Tiểu Miêu

28/5/2014, 19:41

#11
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Cỏ, Hoa và Tình Yêu - Châu Liên - Page 2 Empty Re: Cỏ, Hoa và Tình Yêu - Châu Liên

Chương 11


Vũ Tuấn muốn cầu hôn với con. Mẹ đã nhận lời rồi.

Đó là những gì mà bà Mỹ Thường đã tuyên bố với Thiên Dung sáng nay. Mặc cho những giọt nước mắt ngắn dài của cô, bà Mỹ Thường đã khẳng định với Thiên Dung là ngoài Vũ Tuấn ra, bà sẽ không chấp nhận cô kết hôn với ai.

Đang khổ sở gục đầu vào tay, Thiên Dung uể oải ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân đến gần.

Mở to mắt nhìn Thiên Dung, chị bếp thì thào:

- Tôi đã biết vì sao cô khóc.

Thiên Dung khịt mũi:

- Lúc nãy chị nghe tôi cãi lại mẹ tôi sao?

Chị bếp giọng rành rọt:

- Tôi biết trước sau gì cũng có ngày hôm nay.

Thiên Dung quệt nước mắt:

- Sao chị biết được?

Chị bếp chép miệng:

- Tại bà và bà Thuận là bạn thân của nhau. Cậu Vũ Tuấn lại có ý với cô, làm sao cô có thể thoát được.

- Tôi nản quá.

Chị bếp an ủi:

- Nhưng dù sao cậu Vũ Tuấn cũng là người đàng hoàng. Có chồng là bác sĩ kể ra cũng danh giá chứ cô.

Thiên Dung rầu rĩ:

- Tôi đang chán đời, chị lại cười nhạo tôi nữa.

Giọng chị bếp thành thực:

- Đời nào tôi dám ngạo cô chủ. Tại tôi nghĩ sao nên nói vậy.

Thiên Dung vẻ mặt khổ sở:

- Tôi không yêu Vũ Tuấn. Thật là kinh khủng khi mẹ tôi quyết định tổ chức lễ đính hôn cho tôi và Vũ Tuấn ngay trong tháng tớo.

Chị bếp chưng hửng:

- Sao lẹ vậy? Cô còn đang đi học mà.

Thiên Dung thở hắt một cái:

- Mẹ tôi bảo là cứ đính hôn trước, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến chuyên học. Còn năm sau sẽ cưới. Chờ khi tôi đã ra trường xong.

Chị bếp gật gù:

- Tôi hiểu rồi. Cậu Vũ Tuấn sợ mất cô nên phải tổ chức đính hôn trước.

Mở to đôi mắt còn ngâm1 lệ, Thiên Dung thắc thỏm:

- Chị có cách gì giúp tôi không?

Chị bếp vội lắc đầu thật nhanh:

- Ôi... Bà nghe được thì chết tôi mất. Mà tôi làm sao có thể giúp cô được.

Thiên Dung giận hờn:

- Tôi biết là chị sợ mẹ tôi hơn là thương cho tôi.

Chị bếp chùng giọng:

- Chỗ làm của tôi dễ gì kiếm được mà cô chủ. Tôi còn gánh nặng gia đình phải nuôi mấy đứa con ở dưới quê. Mà thú thật là tôi không biết phải làm như thế nào để giúp cô cả.

Chợt nghe tiếng chuông gọi cửa, chị bếp xỏ dép vào chân:

- Tôi ra mở cổng xem thử ai.

Một lát sau chị bếp đi vào với Thế Quân. Vừa nhìn thấy cậu nhóc, Thiên Dung mừng rỡ:

- Vào đây đi em.

Nhìn thấy mi mắt còn mọng đỏ của Thiên Dung, Thế Quân thắc thỏm:

- Chị vừa... khóc à?

Thiên Dung lúng túng:

- Hạt bụi rơi vào mắt chị đó chứ.

Ngồi xuống ghế, Thế Quân lắc đầu:

- Em không tin đâu. Có phải vì mấy hôm nay chị Phi Nga đã đến chỗ anh Khải Nguyên kiếm chuyên với chị không?

Thiên Dung bặm môi lại. Đúng là Phi Nga tìm cách cản trở chuyện cô thực tập. Nhưng cô vẫn có đủ bản lãnh đếc gác ngoài tai những lời khiêu khích đầy thách đố của Phi Nga.

Thiên Dung cười buồn:

- Không phải đâu em.

Thế Quân tròn mắt:

- Chị có thể kể cho em nghe vì sao chị khóc không?

Thiên Dung lắc nhẹ đầu:

- Em đừng bận tâm đến chị. Chị vui rồi đầy này.

Chị bếp xen vào:

- Sao cô không nói thật với Thế Quân. Biết đâu, cậu nhóc lanh lợi này có thể nghĩ ra một cách nào đó để giải nguy...

Thiên Dung tặc lưỡi:

- Thôi chị...

Quay sang Thế Quân, Thiên Dung ân cần hỏi:

- Chiều nay em không đi học phụ đạo ở trường à?

Thế Quân lắc đầu:

- Dạ, không...

Chợt nhó ra, cậu đặt bịch ni lông đang cầm trên tay lên bàn :

Nội của em gởi cho chị một ít bòn bòn. Cố mấy người bà con ở miền Trung ra chơi biếu, nội bảo mang đến cho chị.

Thiên Dung cảm động:

- Chị cám ơn nội em nghe.

Chị bếp góp chuyện:

- Quả bòn bon này chỉ có ở Quảng Nam thôi đó. Hồi xưa là thứ trái cây chỉ ành cho vua chúa. Có lẽ nội Thế Quân biết cô chủ thích chua huca ngọt ngọt nên bảo Thế Quân mang biếu.

Thế Quân cười hiền:

- Chị có thích đi câu cá không?

Thiên Dung thở dài:

- Em định rủ chị đi à?

Thế Quân gật đầu:

- Dạ...

Chị bếp giọng thông cảm:

- Cô nên đi chơi một lát cho khuây khỏa đi.

Thiên Dung lắc đầu:

- Chị không muốn đi đâu vào lúc này cả. Em đi một mình vậy.

Thế Quân nài nỉ:

- Câu cá vui lắm đó, cị đi với em đi.

Thiên Dung trâm giọng:

- Thế lũ bạn của em đâu?

Thế Quân gãi đầu:

- Tụi nó chỉ thích đá banh chứ không thích câu vá.

Thiên Dung ngạc nhiên:

- Em cũng thích đá banh mà. Có bao giờ chị nghe em bảo là thích câu cá đâu.

Thế Quân ngắc ngứ:

- Em chỉ mới thích câu vá vào... ciều nay thôi.

Thiên Dung gặng hỏi:

- Sao kỳ vậy?

Thế Quân ấp úng:

- Em cũng... không biết nữa.

Chị bếp giọng vẻ hiểu biết:

- Mấy cậu nhóc thường vậy mà. Không chừng năm phút sau lại hkông thích câu cá nữa.

Thắc thỏm nhìn Thiên Dung, Thế Quân rụt rè hỏi:

- Chị đồng ý đi với em chứ?

Thở dài với vẻ bất đắc dĩ, Thiên Dung gật đầu:

- Thôi được. Chị sẽ cùng đi câu với em...

Đên hồ câu cá, Thiên Dung mới hiểu vì sao Thế Quân rủ cô đến đây.

Một cô gái mặc chiếc quần jean màu kem và một chiếc áo pull màu cam thật nổi bật đang ngồi trên thảm cỏ. Cô gái ấy chính là Phi Nga. Thật bất ngờ khi chàng trai ngồi mắc mồi vào vần câu cho Phi Nga lại là Khải Nguyên.

Nhìn họ thật vui vẻ. Giọng cười trong trẻo của Phi Nga vang lên trên mặt hồ yên tĩnh.

Vậy có nghĩa là Khải Nguyên đã châp1 nhận sự quay về của Phi Nga ? Thiên Dung bâng khuâng suy nghĩ...

Đang gỡ rối dây cước, Khải Nguyên chợt giật mình vì tiếng gọi:

- Anh Hai.

Quay lại, thấy Thế Quân và Thiên Dung anh không khỏi ngạc nhiên.

Khải Nguyên vui vẻ:

- Em và Thiên Dung cũng đi câu à?

Thế Quân sôi nổi:

- Chiều chủ nhật mà anh Hai. Em đến nhà chị Thiên Dung, rủ chị đi câu cá cho vui. Không ngờ gặp anh Hai ở đây.

Khải Nguyên khẽ gật đầu chào Thiên Dung. Khuôn mặt buồn buôn của cô khiến anh hơi ngạc nhiên. Thường thì Thiên Dung vui như tết. Hình như cô vừa khóc xong thì phải. Hai mi mắt còn hoe đỏ.

Phi Nga nhìn Thiên Dung từ đầu xuống chân. Đôi mắt đố kỵ của cô lộ vẻ ganh ghéy. Thiên Dung thật lôi cuốn với chiếc quần jean màu xanh có dây quàng tren vai. Chiếc áo pull màu trắng làm Thiên Ding càng thêm hồn nhiên tươi tắn.

Thiên Dung mỉm cười xã giao với Phi Nga nhưng cô ta đã kênh kiệu quay lại bảo Thế Quân:

- Em chịu khó đến câu cá ở đằng kia nhé.

Thế Quân cười:

- Em muốn ngồi gần anh Hai cho vui.

Khải Nguyên giọng vui vẻ:

- Được thôi. Em có cần mồi câu không, anh còn dư đấy.

Thế Quân sôi nổi:

- Không, cám ơn anh Hai. Em đào được nhiều giun đất lắm.

Chỉ tay về phía xa xa, Phi Nga nhắn mặt cắt ngang:

- Hồ cá rộng, thiếu gì chỗ. Anh cứ để Thế Quân đến phía đằng kia đi. Rủ rê nó làm gì.

Thế Quân tỉnh bơ:

- Chỗ này cũng rộng rãi. Ngoài chúng ta có còn ai nữa đâu.

Phi Nga càu nhàu:

- Tự dưng xúm lại một nơi, không định câu theo kiểu gì.

Thiên Dung kéo tay Thế Quân:

- Mình tới đằng kia đi em.

Xốc lại cần câu đang vác trên vai, Thế Quân cười:

- Em biết đằng kia... không có nhiều cá như ở đây.

Thiên Dung lắc đầu chịu thua. Cô biết là Thế Quân muốn phá Khải Nguyên và Phi Nga nên cố tình rủ cô vào đây câu cá. Hèn gì lúc nãy ở ngoài cổng khi cô bảo đến một hồ cá gần hơn nhưng cậu nhóc cứ một mực đòi đến đây cho kỳ được.

Phi Nga cười nhạt:

- Chưa câu, sao em biết là ở đây có nhiều cá?

Thế Quân tỉnh tỉnh:

- Nhìn xuống bong bóng nước sủi trên mặt hồ là em đoán được chỉ có ở nơi này mới có cá, còn đàng kia... không có con nào.

Cốc lên đầu Thế Quân một cái, Khải Nguyên cười:

- Lém vừa thôi, nhóc.

Thấy Thế Quân thả mớ cần câu và giỏ xuống bãi cỏ, Phi Nga phát hoảng. Cô đang thầm rủa Thế Quân và con nhỏ có đôi mắt đẹp như nai.

Đâu dễ gì và rủ Khải Nguyên đi chơi với cô. Mọi chuyện đang thật tuyệt vời. Thế ma bỗng dưng Thiên Dung và thằng nhóc lại xuất hiện.

Ném cho Thiên Dung một cái nìn thật sắc, Phi Nga lằm bằm :

- Thôi mình về đi anh.

Khải Nguyên ngạc nhiên:

- Sao thế ? Em thích câu cá lắm mà.

Phi Nga dài giọng:

- Em không thích nữa.

Nhìn đống mồi đã mắc vào lưỡi câu, Khải Nguyên giọng tiếc rẻ:

- Sao em đổi ý mau quá vậy? Lúc nãy em đã đòi đi câu cho bằng được mà.

Phi Nga cong môi:

- Câu cá phải yên tĩnh. Em không thích ồn ào. Cứ ồn ào như cái chợ, lũ cá sẽ trốn đi mất hết.

Khải Nguyên trầm giọng:

- Đúng vậy, nhưng chung quanh ở đây cũng yên tĩnh đấy chứ.

Mím môi lại, Phi Nga ngọt nhạt:

- Thế anh không nghe Thế Quân khua lên nãy giờ sao?

Thế Quân vôi nói:

- Em đâu có... khua nước.

Phi Nga nhướng mày:

- Nhưng em khua miệng. Cứ tía lia cái miệng như thế, câu cá nỗi gì.

Thế Quân làu bàu:

- Chị cũng nói chuyện như em mà. Không chừng chị còn nói nhiều hơn em nữa đấy.

Khải Nguyên dàn hòa:

- Thôi. Chúng ta câu cá đi, kẻo lát nữa trời sập tối bây giờ.

Trỏ vào bãi cỏ mềm xanh tươi gần chỗ Khải Nguyên đang ngồi, Thế Quân cười:

- Chị Thiên Dung... Mình ngồi chỗ này đi.

Thiên Dung liếc nhìn Phi Nga xem thử cô ta phản ứng thế nào nhưng chỉ thấy vẻ mặt cô ta cố tỏ ra thản nhiên, đôi môi tô son màu cam hơi mím lại.

Thế Quân thì thầm:

- Chị đừng sợ chị Phi Nga khủng bố. Không sao đâu.

Thiên Dung băn khoăn:

- Em cứ thích ngồi gần với họ chi cho cực ?

Thế Quân cười:

- Em đâu có thấy... cực.

Thiên Dung khẽ thở dài:

- Nhưng chị thấy mất vui. Mình đi đến chỗ đầu kia, có lẽ vui hơn.

Thế Quân gãi đầu. Thói quen của cậu khi bí một cái gì đó thì hay gãi đầu. Hình như nhờ vậy cậu... thông minh hơn.

Cậu hạ thấp giọng:

- Nhưng ngồi ở đây thì lại có... không khí. Chị thấy đó. Anh Hai của em cũng vui như chị em mình.

Thiên Dung mỉm cười. Cô tạm quên nỗi buồn làm cô khóc đến sưng mắt. Có cậu nhóc Thế Quân, hình như cô được an ủi rất nhiều.

Duy chỉ... không khí là cô không biết có hay không. Nãy giờ cô muốn ngộp thở với ánh mắt hằn học của Phi Nga. Mà cô cũng có muốn tò mò quan sát họ đâu. Thỉnh thoảng đổi ghế ngồi, vô tình day mặt nhìn sang lại thấy Phi Nga thân mật tì cằm lên vai Khải Nguyên. Hình như cô ta đang nghĩ đây là phim trường chắc.

Giọng Thế Quân khào khào:

- Nội em thích chị lắm.

Thiên Dung chớp mi:

- Chị có gì đặc biệt đâu.

Thế Quân gãi đầu:

- Nội em bảo chị hiền ngoan.

Thiên Dung cười:

- Đâu có được như nội em nói. Hồi học cấp ba, chị đã từng cột áo dài hai nhỏ bạn vào nhau và dán giấy vào lưng người khác nên bị chép phạt đấy.

Thế Quân hùng hồn:

- Nữ sinh nào mà chẳng nghịch ngợm. Dưới mắt của nội em, chị vẫn hiền ngoan như thường.

Thiên Dung cười:

- Có thật là nội em nghĩ thế không, hay là em tự bịa ra.

Thế Quân ưỡn ngực:

- Em thề. Nội em hay nhắc đến chị lắm đấy.

Thiên Dung dẩu môi:

- Thế mà có một tên đàn ông bảo là chị không có... nữ tính.

Thế Quân cười:

- Điên rồ.

Thiên Dung mím môi để khỏi phì cười. Nếu Thế Quân biết là Khải Nguyên tuyên bố như thế, không biết cậu nhóc có dám khẳng định như thế không.

Giọng cô nhỏ nhẹ:

- Nhiều lúc chị muốn mình thật dịu dàng và ngọt ngào như... Phi Nga. Có lẽ đến khi đó, tên đàn ông ấy sẽ không chô chị nữa.

Thế Quân tròn xoe mắt:

- Ôi...

Thiên Dung cười :

- Sao thế?

Thế Quân thở dài:

- Chị Phi Nga dữ thấy mồ, lại có vẻ giả giả như đóng kịch sao đấy. Chị đừng bắt chước như chị Phi Nga.

Thiên Dung khẽ cười:

- Chị đùa thôi. Nếu bắt chước như Phi Nga để được tên đàn ông ấy khen là có nữ tính, chị thà để cho hắn mạt sát chị đến mãn kiếp còn hơn.

Thế Quân tò mò:

- Anh ta là ai?

Thiên Dung quay mặt đi và cười. Thế Quân rất thông minh. Nếu cô còn tiếp tục bàn luận về... tên đàn ông ấy quả là rồ dại.

Thấy Thiên Dung và Thế Quân cứ thì thào nói chuyện với nhau thật thân thiết, Phi Nga không giấu được bực dọc.

Nội của Khải Nguyên cũng như Thế Quân đều không cảm tình với cô. Một bà già và một thằng nhóc ngâm1 ngầm tuyên chiến với cô. Trái tim của Khải Nguyên cô cũng chưa nắm giữ. Không chừng cô bại trận với con nhỏ mắt nai ngu ngơ coi bộ cầm một thỏi son rê trên môi cũng chưa biết cầm đúng cách quá.

Phi Nga vụt mạnh một hòn sỏi xuống hồ.

Quay lại nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, Khải Nguyên hắng giọng :

- Em làm, sao cá cắn câu?

Phi Nga giấm dẳn :

- Không có cá đâu, anh đừng chờ mất công.

Cách họ không xa, chăm chú nhìn vào mặt hồ đang khẽ lay động, Thiên Dung hích nhẹ vào tay Thế Quân ra hiệu. Cậu liền nín thở với vẻ hồi hộp.

- A... Cắn câu rồi!

Thế Quân hét toáng lên khi Thiên Dung giật mạnh cần câu lên.

Một chú rô đang quẫy mạnh làm cần câu trĩu nặng xuống.

Thật nhà nghề, Thế Quân liền nhanh nhẹn gỡ nó ra khỏi lưỡi câu rồi ném vào chiếc giỏ tre.

Quay sang nhìn Thiên Dung và Thế Quân, Khải Nguyên cười vui vẻ:

- Chúng ta chia làm hai phe, thi nhau câu xem thư ai hơn.

Thế Quân hưởng ứng:

- Nếu thua, anh Hai phải khao em và chị Thiên Dung kem ly đấy.

Phi Nga khẽ bĩu môi. Thế nào cô cũng tìm cách thoát khỏi nơi đây chứ không thể ngồi lâu hơn được. Bực nhất là bên cạnh thằng nhóc đáng ghét còn có Thiên Dung.

Chẳng biết có phải vì xốn xang hay không mà chỉ có Khải Nguyên, Thế Quân và Thiên Dung là câu cá được. Còn Phi Nga, cô không hề câu được một con cá nào.

Khuôn mặt lùng bùn, nhìn Khải Nguyên, Phi Nga dằn dỗi:

- Mình về đi anh.

Đang hứng thú, Khải Nguyên khoát tay:

- Về gì vội thế, Phi Nga.

Phi Nga cố nuốt cục tức xuống cổ:

- Em mệt.

Khải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô:

- Chờ anh một chút. Công việc dường như đã cuốn hút anh, làm anh mệt mỏi. Lâu quá không có được những giây phút như thế này.

Chợt có tiếng reo của Thế Quân vì một chú cá lại cắn câu. Rồi sau đó là tiếng kêu đau đớn của Thiên Dung. Khải Nguyên vội lao sang.

Vây của một chú cá lóc đã đâm mạnh vào tay Thiên Dung làm ngón tay cô rướm máu.

Khuôn mặt Thế Quân đầy lo lắng. Cậu luôn miệng hỏi:

- Liệu có sao không anh Hai?

Khải Nguyên cầm lấy tay Thiên Dung xem xét.

Phi Nga cũng bay sang. Nhưng không phải vì lo cho Thiên Dung mà là vì Khải Nguyên đang cầm lấy tay của Thiên Dung.

Cố nén cơn đau, Thiên Dung rụt tay về. giọng cô run run:

- Cám ơn anh. Tôi không sao đâu.

Khải Nguyên giọng nghiêm khắc:

- Cái dằm đâm sâu vào tay đấy. Nếu không lấy ra bây giờ, đau lắm. Không chừng lại gây nhiễm trùng nữa.

Thế Quân phụ họa:

- Anh Hai em nói đúng đó, chị cứ để anh lấy giùm cho.

Phi Nga phang một câu:

- Ăn nhằm gì cái dằm nhỏ xíu ấy, đúng là... nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.

Khải Nguyên kêu lên:

- Phi Nga...

Anh không thề hiểu được tại sao Phi Nga có thể buông lên những lời khiêu khích như thế.

Quay lại hìn Thiên Dung, anh trầm giọng bảo:

- Thiên Dung... Hãy đưa tay ra xem nào.

Phi Nga khó chịu ra mặt:

- Thiên Dung nó không muốn thì thôi. anh hơi đâu năn nỉ cho mệt. Đúng thật khó hiểu, đã làm ơn lại còn phải mất công năn nỉ.

Thế Quân níu lấy tay Thiên Dung nài nỉ:

- Chị Thiên Dung... Chị nghe lời anh Hai em đi.

Thiên Dung chìa tay ra. Không phải vì cô sợ nhiễm trùng như Khải Nguyên đã dọa nhưng vì... muốn chọc tức Phi Nga. Cứ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nga đang tím dần thì biết.

Khải Nguyên ân1 Thiên Dung ngồi xuống cỏ.

Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Khải Nguyên ân cần hỏi:

- Cô có thể chịu đau được chứ?

Thiên Dung bặm môi lại:

- Vâng...

Phi Nga cảm thấy tức đến nghẹn thở. Cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Lẽ ra Khải Nguyên phải mặc kệ con bé kia và chở cô đến một nơi chỉ có hai người bên nhau.

Giọng Khãi Nguyên ấm áp:

- Cô quay mặt sang chỗ khác nhé.

Thiên Dung ngoan ngoãn làm theo lời anh. chợt cảm giác đau thật đau khi hình như Khải Nguyên đang cố tìm cách căng mạnh lớp da trên bề mặt bàn tay cô. Cuối cùng thì anh cũng lấy được chiếc dằm ra trước sự hồi hộp của Thế Quân.

- Hoan hô anh Hai...

Giọng Thế Quân reo lên vui vẻ.

Thiên Dung lúng túng nhìn Khải Nguyên :

- Cám ơn anh.

Khải Nguyên chưa kịp nói gì thì Phi Nga đã kéo tay anh thật mạnh. Giọng cô dằn dỗi:

- Anh có rảnh chở em về bây giờ không? Nếu không, em đón tắc xi...

Khải Nguyên vội nói:

- Chúng ta cùng về ngay bây giờ...

*

* *

Chị Thiên Dung sắp lấy chồng!

Đang đọc báo, Khải Nguyên liền ngầng đầu lên giọng thảng thốt :

- Em vừa nói cái gì?

Thế Quân gãi đầu:

- Tháng sau là lễ đính hôn giữa chị Thiên Dung và bác sĩ Vũ Tuấn.

Anh vội hỏi:

- Sao em biết?

Thế Quân bặm môi:

- Chỉ có anh Hai là không biết chuyện đó thôi.

Khải Nguyên giọng quan tâm:

- Em còn biết gì nữa không ?

Thế Quân hắng giọng:

- Chị Thiên Dung không hề yêu anh Vũ Tuấn!

Khải Nguyên ngạc nhiên:

- Vậy tại sao lại đính hôn?

Thế Quân giọng ra vẻ người lớn:

- Dì Mỹ Thường và mẹ anh Vũ Tuấn là bạn thân của nhau.

Khải Nguyên buông tờ báo xuống đùi. Cái tin mà Thế Quân vừa mang tới không hiểu tại sao lại al2m anh choáng váng.

Anh chùng giọng:

- Chị Thiên Dung mấy ngày nay như thế nào?

Thế Quân nhún vai với vẻ người lớn:

- Khóc.

Lặng lẽ lục túi tìm thuốc, Khải Nguyên chìm trong suy nghĩ riêng. Quên mất là Thế Quân đang chăm chú nhìn anh với vẻ quan tâm.

Thật lâu, Thế Quân hỏi một câu chẳng có vẻ gì ăn nhập với câu chuyện :

- Anh Hai và chị Phi Nga... hòa với nhau rồi hả?

Khải Nguyên nhướng mày:

- Có phải em ghét chị Phi Nga không?

Thế Quân bặm môi im lặng.

Vỗ vai Thế Quân thân mật, Khải Nguyên trầm giọng hỏi:

- Sao em không nói?

Thế Quân thở dài:

- Tại sao em và nội không ưa chị Phi Nga, anh đã biết rất rõ.

Khải Nguyên dúi điếu thuốc vào gạt tàn. Anh yêu Phi Nga. Đã từng yêu. Yêu thật cháy bỏng, mãnh liệt. Nhưng hình như tình yêu ấy đang lụi tắt dần trong anh.

Phi Nga đã khóc với anh rất nhiều. Cô cầu mong sự tha thứ nơi anh. Giữa anh và cô bây giờ chỉ là tình bạn. Một tình bạn rất mong manh mà anh biết là Phi Nga luôn khao khát dẹp bỏ ranh giới mong manh đó.

Mình có còn yêu Phi Nga như trước đây không?

Châm một điếu thuốc khác, Khải Nguyên thở dài phiền muộn.
Tiểu Miêu

28/5/2014, 19:43

#12
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Cỏ, Hoa và Tình Yêu - Châu Liên - Page 2 Empty Re: Cỏ, Hoa và Tình Yêu - Châu Liên

Chương 12 - END



Chị Thiên Dung bị đụng xe!

Đang ngồi trước một chồng hồ sơ dày cộm, Khải Nguyên giọng thảng thốt:

- Em nghe ai nói? Có thật như thế không?

Sụt sịt khó, Thế Quân nói không ra hơi:

- Hiện giờ chị Thiên Dung... đang ở bệnh viện.

Khải Nguyên lạc giọng:

- Thiên Dung có sao không?

- Bị nặng lắm!

Không kịp nói thêm một lời nào nữa, Thế Quân vụt chạy đi.

Khải Nguyên đuổi theo lưng cậu. Nổ chiếc Freeway, anh nghe giọng mình đầy đâu đớn:

- Lên xe, anh chở đi.

Phóng xe chạy bạt mạng, suýt nữa đâm vào mấy chiếc xe chạy ngược chiều đang lưu thông trên đường, Khải Nguyên vẫn chưa hết bàng hoàng.

Thiên Dung. Tại sao lại có thể như thế được. Liệu em có mệnh hề gì không? Tôi sợ mình không chịu nổi.

Chạy trên hành lang bênh viện, cuối cùng cả Khải Nguyên và Thế Quân dừng trước phòng mổ cấp cứu.

Bổ nhào đến trước mặt bà Mỹ Thường đang vật vã khóc trên vai chị bếp, Thế quân vội hỏi:

- Chị Thiên Dung ra sao rồi dì?

Bà Mỹ Thường nấc lên:

- Bác sĩ đang mổ. Bị tương đối nặng. Còn chờ kết quả. Nếu Thiên Dung có làm sao chắc dì không sống nổi.

Mặt buồn xo Thế Quân nói như khóc:

- Cháu thương chị Thiên Dung quá...

Bà Mỹ Thường dằn vặt:

- Nếu dì không ép Thiên Dung phải đính hôn với Vũ Tuấn thì đâu có chuyện. Dì đã vô tình giết chết Thiên Dung.

Chị bếp rầu rĩ:

- Bà chủ đừng day dứt nữa, đâu có ai muốn thế đâu.

Bà Mỹ Thường giọng khổ sở:

- Vì Thiên Dung không chịu nghe lời dì, giận quá dì tát nó mấy bạt tai. Thế là Thiên Dung phóng xe như bay ra khỏi nhà với khuôn mặt đầy nước mắt. Trên đường đi đến nhà Đan Phượng, một chiếc xe máy chạy ẩu đã...

Không thể nói tiếp, bà Mỹ Thường rấm rứt khóc...

Khải Nguyên buông người xuống bắng ghế, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Thiên Dung.

Có phải tất cả là quá muộn phải không em. Nếu em có mnnh hệ nào, cuộc đời của tôi sẽ hoàn toàn vô ý nghĩa.

Em thật hồn nhiên. Thật tình cờ em đã bước vào cuộc đời của tôi và đến lúc tôi hiểu ra rằng tôi không thể sống thiếu em được thì dường như mọi chuyện đã muộn.

Vùng đứng dậy, Khải Nguyên đi đến trước mặt bà Mỹ Thường giọng đau khổ:

- Cháu yêu Thiên Dung!

Nếu như vào một hoàn cảnh khác có lẽ Thế Quân đã nhảy lên reo hò. Cậu hoàn toàn bất ngờ khi anh cậu tuyên bố như thế.

Cậu không hề nghĩ là anh cậu yêu chị Thiên Dung. Điều mà cậu từng mong mỏi đợi chờ từng ngày và đã tìm đủ mọi cách để có thể biến thành ự thật.

Nhưng câu hỏi của bà Mỹ Thường còn khiến Thế Quân sửng sốt hơn.

- Cậu có phải là Khải Nguyên không?

Mọi chuyện trở nên rối rắm một cách khó hiểu. Cậu không hiểu vì sao bà Mỹ Thường lại biết đến anh cậu.

Gương mặt buồn bã, Thế Quân nhăm nghiền mắt lại. Cậu thì thầm... Cầu mong cho chị Thiên Dung qua khỏi. Cầu mong cho chị Thiên Dung qua khỏi...

Khải Nguyên bồn chồn đi đi lại lại trước cửa phòng mổ. Một phút trôi qua, với anh ngỡ chừng như một thế kỷ. Anh ước gì có thể xông vào phòng mổ và ủ chặt bàn tay bé nhỏ Thiên Dung trong lòng bàn tay ấm áp của anh. Anh sẽ nói với cô những điều mà trái tim phhong sương anh đã từng chất chứa.

Thiên Dung... Thiên Dung...

Anh thầm gọi tên cô thật tha thiết, yêu thương.

Thật lâu, cánh cửa đang im im nãy giờ xịch mở.

Mọi người lao đến vay lấy bác sĩ, Khải Nguyên vội hỏi:

- Thưa bác sĩ, bệnh nhân Thiên Dung như thế nào?

- Xin chúc mừng gia đình. Chúng tôi đã lấy được máu tụ ở não. Nhưng sức khỏe của bnnh nhân đang yếu, rất cần sự chăm sóc thật chu đáo của gia đình.

Bắt tay vị bác sĩ khả khính, Khải Nguyên giọng xúc động:

- Chúng tôi chân thành cám ơn bác sĩ...

*

* *

Thiên Dung đang nằm thiêm thiếp trên giường nệm trắng trải đệm.

Vũ Tuấn âu sầu nhìn khuôn mặt tái xanh vì mất máu của cô. Hôm cô bị tai nạm, anh đang đi công tác ở Nha Trang. Vừa về đến nhà, nghe tin về cô anh vội phóng đến bệnh viện ngay.

Đặt tay lên vai bà Mỹ Thường đang buồn rầu ngôi bên cạnh Thiên Dung, Vũ Tuấn trầm giọng:

Dì yên tâm. Cháu sẽ cố gắng hết sức để Thiên Dung phục hồi trong một thời gian sớm nhất.

Bà Mỹ Thường ức nước mắt. Bà không biết có nên nói cho Vũ Tuấn biết được lý do vì sao Thiên Dung bị sốc nếu người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là... Vũ Tuấn.

Thở dài, bà Mỹ Thường đứng dậy đề nghị:

- Hai dì cháu mình ra hành lang nói chuyên một chút đi cháu...

Vũ Tuấn ngạc nhiên:

- Có gì không dì?

Bà Mỹ Thường ngập ngừng:

- Dì nghĩ đó là một chuyện thật quan trọng mà cháu chưa hề biết.

Vũ Tuấn vôi đi theo bà ra khỏi phòng.

Nhìn thẳng vào đôi mắt muộn phiền của bà, anh khàn giọng:

- Cháu đang nghe đây...

Bà Mỹ Thường thở hắt một cái:

- Có lẽ chuyện đính hôn của cháu và Thiên Dung dự định tháng sau sẽ được hủy bỏ.

Vũ Tuấn thảng thốt:

- Dì nói sao?

Bà Mỹ Thường rầu rĩ:

- Có lẽ cháu chưa biết tại sao Thiên Dung bị tai nạn.

Vũ Tuấn kêu lên:

- Không lẽ...

Bà Mỹ Thường giọng chậm rãi:

- Suốt nữa tháng nay dì đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thuyết phục được Thiên Dung đnng ý đính hôn với cháu. Cách nay mấy ngày, vì giận con bé cứ khăng khăng cãi lại lời mình dì đã... tát nó. Thiên Dung lao ra khỏi nhà với gương mặt đầy nước mắt. Trên đường đến nhà Đan Phượng, Thiên Dung đã bị tai nạn.

Vũ Tuấn sững sờ. Thế mà mẹ anh đã không cho anh biết chuyện này.

Anh chăm chú nhìn bà Mỹ Thường:

- Dìcó cho mẹ cháu biết sự thật không?

- Dì đã nói hết mọi chuyện với mẹ cháu nhưng mẹ cháu vẫn hy vọng là sai khi Thiên Dung tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ dàn xếp được. Mấy hôm nay mẹ cháu cũng thường xuyên ghé đến đây thăm Thiên Dung. Mẹ cháu đối với dì rất tốt nhưng dì đã nghiệm ra một điều, tình bạn của dì và mẹ cháu không cần phải lệ thuộc vào hôn nhân của cháu và Thiên Dung. Không có cuộc hôn nhân của nó và cháu, tình bạn của dì và mẹ cháu vẫn tốt đẹp.

Vũ Tuấn trầm giọng:

- Nhưng nếu cháu và Thiên Dung kết hôn, tình bạn ấy còn thiêng liêng và ý nghĩa hơn.

Bà Mỹ Thường cười buồn:

- Dì không thể đanh đổi niềm vui, nỗi buồn hay sinh mạng của đứa con gái cưng của dì để mưu cầu một tình bạn.

Vũ Tuấn thở dài:

- Mẹ cháu sẽ rất buồn nếu dì vẫn giữ nguyên ý định dì vừa nói. Cháu yêu Thiên Dung tha thiết. Cháu sẽ là người mang lại hạnh phúc đến cho Thiên Dung. Có thể hiện tại Thiên Dung chưa yêu cháu nhưng thời gian sẽ làm được những điều cháu chưa thể làm được...

Bà Mỹ Thường ngẩng cao đầu:

- Dì chỉ sợ Thiên Dung ngất đi nêu khi tỉnh dậy nó lại nhìn thấy cháu...

Vẻ mặt Vũ Tuân đau khổ:

- Cháu hiểu ý của dì. Vì sinh mạng của Thiên Dung cháu sẽ tạm thời lánh mặt. Chờ khi Thiên Dung ổn định, cháu sẽ gặp Thiên Dung sau. Cháu tin rằng Thiên Dung sẽ hiểu cháu hơn.

Bà Mỹ Thường thở dài. Hơn ai hết, bà biết rằng Thiên Dung sẽ không bao giờ yêu Vũ Tuấn.

Chợt bà nhìn thấy Thế Quân và Khải Nguyên đi đến.

Khẽ chào Vũ Tuân và bà Mỹ Thường, Khải Nguyên giọng quan tâm :

- Sức khỏe của Thiên Dung tiến triển tốt chứ dì?

Bà Mỹ Thuờng gật đầu:

- Diễn biết tốt nhưng chậm. Thiên Dung vẫn còn hôn mê.

Thế Quân vội lên tiếng:

- Cháu vào với chị Thiên Dung đây.

Bà Mỹ Thường dặn dò:

- Cháu nhớ theo dõi bịch dịch truyền nhé...

- Dạ...

Bà Mỹ Thường giới thiệu:

- Đây là Vũ Tuấn, còn đây là Khải Nguyên...

Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mặt nhau như cố đánh giá và ước đoán suy nghĩ của người kia.

Bắt tay Vũ Tuấn, Khải Nguyên giọng trầm tĩnh:

- Hân hạnh...

Khuôn mặt thật đàn ông, thật quyến rũ của Khải Nguyên khiến Vũ Tuấn phải nghĩ ngợi lâu. Bnng ling tính của mình, Vũ Tuấn cảm thấy đắng ngắt ở cổ.

Chào Khải Nguyên, Vũ Tuấn quay quả bước đi trên hành lang dài hun hút của bệnh viện. Chắc chắn một điều, lát nữa anh sẽ hỏi riêng bà Mỹ Thường về Khải Nguyên...

*

* *

- Chị đã hôn mê đúng một tuần lễ đấy.

Thiên Dung băn khoăn:

- Thế chị có mê sảng... nói gì trong những ngày đó không?

Thế Quân lắc đầu:

- Dạ... không.

Thiên Dung nheo nheo mắt:

- Hay là em không biết, vì đâu phải khi nào em cũng có mặt bên chị đâu.

Thế Quân hùng hồn:

- Nếu có, em biết liền à.

Chợt cậu nói giọng sôi nổi:

- Trường em mới thành lập đội bóng đó. Mỗi lớp cử một đứa cho đội tuyển của nhà trường.

Thiên Dung cười:

- Có lẽ em cũng là một thành viên của đội?

Thế Quân vẻ mặt rầu rĩ:

- Dạ, nhưng lần này thầy giáo thể dục lại phân em chơi ở vị trí... thủ môn.

Thiên Dung bật cười:

- Chứ không phải em đá ở vị trí tiền đạo sao?

Thế Quân lắc đầu:

- Thầy bảo em có những tố chất của một thủ môn.

- Vậy sao?

- Có một lần vì thiếu thủ môn, em bị thay vào đó và bắt bóng rất dính, còn phá được mấy quả penanty. Thế mới ác.

Thiên Dung cười:

- Bộ em không vui sao?

Thế Quân xụ mặt:

- Em chỉ khoái đá ở vị trí tiền đạo mà thôi.

Thiên Dung an ủi:

- Vị trí nào cũng được. Miễn sao mình chơ thật tốt là được. Có những người hâm mộ bóng đá chỉ thích... thủ môn thôi.

Thế Quân gãi đầu:

- Thầy của em cũng nói như chị.

Thiên Dung mỉm cười:

- Thế mấy hôm nay em có tập luyện bắt bóng không?

Thế Quân vẻ mặt hí hửng:

- Em lại tiếp tục phá được mấy quả luân lưu mười một mét đấy. Làm đội bóng của trường kia thua tức tưởi.

Thiên Dung cười. Cậu nhóc này thật vô tư. Buồn đó, vui đó.

Hai hôm nay, kể từ khi cô tỉnh dậy tới giờ Thế Quân đã huyên thuyên kể với cô biết bao nhiêu điều. Toàn những câu chuyện không đầu không đuôi. Nhưng cô rất vui khi có cậu nhóc bên cạnh.

Thiên Dung muốn hỏi thật nhiều về Khải Nguyên nhưng cứ ngại. Nghe chị bếp bảo là những ngày cô hôn mê, hôm nào anh cũng bên giường bệnh. Thế mà chẳng hiểu sao sau khi cô tỉnh dậy, cô chỉ gặp anh duy nhất một lần rồi thôi. Hai ngày đã trôi qua.

Chớp mi, Thiên Dung giọng chợt buồn buồn:

- Chị chưa làm xong đồ án tốt nghiệp, tự dưng lại bị tai nạn.

Thế Quân cười:

- Trong cái rủi đôi khi lại có cái may.

Thiên Dung phì cười:

- Chị chưa nghe ai nói nhờ tai nạn mà... may cả.

Giọng Thế Quân lấp lửng:

- May mắn cho em đó mà.

Thiên Dung ngạc nhiên:

- Tại sao lại có em trong đó nữa?

Thế Quân gãi đầu:

- Không chỉ có em mà có có cả nội. Nội em và em đều may.

Thiên Dung cười:

- Em nói gì lộn xộn không đầu không đuôi, khó hiểu quá. Vì sao lại có cả nội em... trong tai nạn của chị.

Thế Quân ngắc ngứ:

- Chị mà hỏi nữa, coi bộ em làm hư bột hư đường hết trọi.

Thiên Dung cốc nhẹ lên đầu Thế Quân:

- Ôi... cậu nhóc này nói năng gì lộn xộn quá. Chị không hiểu được.

Thế Quân cười nói lảng sang chuyện khác:

- Chị thích hoa hồng hay hoa cúc?

Không hiểu Thế Quân hỏi thế để làm gì, Thiên Dung nheo mắt:

- Em hỏi làm chi vậy?

Thế Quân rổn rảng:

- Bí mật của em mà.

Thiên Dung chỉ còn biết kêu lên:

- Ôi... Tại sao em có quá nhiều bí mật vậy Thế Quân?

*

* *

Đang nói chuyện với Thiên Dung, Thế Quân bỗng im bặt kèm theo một nụ cười lém lỉnh.

Thiên Dung ngạc nhiên:

- Sao vậy Thế Quân?

Cậu nhóc vội đứng lên giọng tinh nghịch:

- Em phải đi đây?

Thiên Dung dịu dàng bảo:

- Lúc nãy em bảo là ngồi đây với chị cho đến chiều mà.

Thế Quân gật đầu:

- Đúng là em có nói như thế. Nhưng có sự cố...

Thiên Dung ngạc nhiên:

- Chuyện gì thế?

Thế Quân cười toe toét:

- Có một người đang đứng ngoài cửa.

Thiên Dung lắc đầu cười:

- Chị có thấy ai đâu?

Thế Quân rổn rảng:

- Chị không thấy nhưng em lại... nghe. Lúc nãy em nghe... tiếng cào cào ngoài cửa sổ. Đó chính là tín hiệu.

Thiên Dugn bật cười:

- Cái gì vậy?

Thế Quân cười:

- Tín hiệu ấy có nghĩa là... em phải biến đi ngay!

Thiên Dung kêu lên:

- Ôi... Em lúc nào cũng thích đùa. Tín hiệu gì kỳ lạ thế?

Cô chưa nói dứt câu, Thế Quân đã cười vang, bỗng dưng vụt đứng dậy chạy ra khỏi phòng.

Rồi một bóng người lướt vào phòng.

Khải Nguyên.

Đúng là Khải Nguyên. Dáng cao lớn, mái tóc bồng trước trán.

Với ánh mắt ấm nồng đến mức có thể làm cho người ta bật khóc.

Thiên Dung chớp mi liền mấy cái không phải để... có một chút nữ tính mà để ngăn giọt nước mắt chực ứa ra.

Đặt bó hồng trên bàn, giọng Khải Nguyên ấm áp:

- Em đã khỏe chưa, Thiên Dung?

Cô cắn môi lặng nhìn anh. Chỉ sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ và sẽ biến đi nhanh.

Tại sao anh lại có thể gọi cô bằng ngôn ngữ ngọt ngào đến thế ? Không phải là Khải Nguyên vẻ mặt như kem. Cũng không phải là một Khải Nguyên cao ngạo.

Thiên Dung không hiểu nổi nữa. Mọi cái dường như đang ngoài tầm kiểm soát của cô, kể cả... trái tim của cô.

Khải Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Soi vào đôi mắt nai đang bối rối, anh cũng không kém phần xúc động.

Anh dịu dàng hỏi:

- Em ngủ ngon giấc chứ?

Thiên Dung nhỏ nhẹ:

- Vâng...

- Mỗi ngày chừng mấy tiếng?

(Ôi sao giống những câu hỏi mà Phi Nga đã từng mén vào mặt cô quá nhỉ. Chỉ khác là anh nghiêng đầu hỏi cô thật thương yêu thắc thỏm khiến cô phải đưa mắt sang nơi khác để trốn những tia mắt nồngấm của anh)

Cô đáp lại:

- Em đâu có đeo đồng hồ đâu, làm sao biết được ngủ bao nhiêu giờ.

Khải Nguyên mỉm cười. Nụ cười đã khiến anh quyến rũ nụ cười có lẽ giống KiếnSầu thì phải) đến mức vừa ngẩng đầu nhìn anh, cô vội phải chớp mi liến mấy cái. Cũng không phải là đi tìm chút... nữ tính.

Khải Nguyên hắng giọng:

- Anh quên... là em không có ý niệm rõ lắm về thời gian. Dù sao em cũng vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu.

Cô tròn mắt cãi:

- Em vẫn phân biệt buổi sáng, buổi chiều và buổi tối mà.

Khải Nguyên cười:

- Thế từ hôm em tỉnh dậy đến bây giờ là bao nhiêu ngày?

Cô vội đáp:

- Hai ngày và một buổi sáng.

Nhìn như hút vào đôi mắt nai có chút giận hờn, Khải Nguyên trầm giọng:

- Rất chính xác.

Thiên Dung bặm môi lại. Hai ngày và một buổi sáng, thời gian đợi mong dài như một thế kỷ.

Khải Nguyên hỏi bằng giọng rất ấm:

- Có phải em giận anh không?

Cô dẩu môi:

- Giận về chuyện gì?

Khải Nguyên mỉm cười:

- Hai ngày và một buổi sáng. Để em phải chờ đợi lâu đến thế, anh biết là mình có lỗi.

Cô ửng hồng mặt. Ôi... Thú nhận cô... mong chờ anh - yêu anh, cô thà chết còn hơn.

Giọng cô cố tỏ ra hờ hững:

- Em không chờ đợi ai cả.

Khải Nguyên nheo mắt:

- Có thật không đó?

Thiên Dung gật đầu:

- Nếu có chờ, em chỉ chờ Thế Quân...

Khải Nguyên bật cười, giọng hóm hỉnh:

- Em đợi nó để hỏi thăm về anh chứ gì?

Thật không có gì quê hơn, Thiên Dung vùng vằng:

- Bộ anh tưởng mình là quan trọng lắm sao?

Khải Nguyên đùa:

- Dĩ nhiên là quan trọng.

Thiên Dung hất cằm lên:

- Anh hơn nhiều tự cao đó.

Khải Nguyên kéo chiếc ghế gần sát cô hơn. Thật là dễ chịu khi ngắm đôi môi hồng hờn dỗi của cô.

Giọng anh hóm hỉnh:

- Thế theo em người ta có trở nên quan trọng không khi được... kêu gào, được gọi tên trong cơn mê?

Thiên Dung cảnh giác nhìn Khải Nguyên. Nụ cười bí hiểm của anh khiến cô phải hoang mang nghĩ ngợi.

Khải Nguyên nói như thế có nghĩa là gì nhỉ?

Như để cô hồi hộp thêm, Khải Nguyên hắng giọng nói tiếp:

- Em hãy trả lời câu hỏi của anh đi chứ.

Thiên Dung ấp úng:

- Không lẽ...

Khải Nguyên nháy mắt:

- Muốn biết rõ thêm chi tiết, xin liên hệ với... dì Mỹ Thường, chị bếp và Thế Quân thì rõ.

Thiên Dung đỏ mặt:

- Anh không được quyền bịa đặt đấy.

Khải Nguyên cười:

- Trong suốt một tuần hôn mê, ngày nào em cũng gọi... tên anh.

Thiên Dung sững sờ nhìn Khải Nguyên. Giá như cô có thể độn thổ được bây giờ thì hay biết mấy. Đã thế, lúc nãy anh còn châm chọc bảo cô đã... kêu gào réo gọi tên anh nữa chứ. Kêu gào. Thật không còn có từ nào ấn tượng hơn thế nữa.

Chăm chú nhìn đôi môi cong phụng phịu, Khải Nguyên nhướng mày:

- Sao? Em nói gì đi chứ.

Thiên Dung ấm ức:

- Nói gì?

Khải Nguyên tỉnh bơ:

- Về chuện em đã... kêu gào réo gọi tên anh.

Thiên Dung bặm môi lại:

- Nếu em có gọi tên anh thì cũng như em gọi tên... Thế Quân thôi. Đi về cơ sở sản xuất của anh thực tập, ngày nào em không gặp... khuôn mặt khó ưa của anh. Có lẽ vì thế nên mới bị ám ảnh.

Khải Nguyên cười:

- Nếu chỉ gọi tên không thôi thì chẳng có chuyện gì để nói.

Thiên Dung tức muốn phát khóc. Không hiểu cô đã... ngu ngốc nói gì nữa để anh có thể cười nhạo vào mặt cô nữa.

Chụp lấy chiếc gối ren trắng tinh, cô úp mặt vào đó và bật khóc ngon lành.

- Nín đi Thiên Dung, anh xin lỗi...

-...

- Thiên Dung... Anh đùa một chút cho em vui thôi mà... Cho anh xin lỗi...

Thật dịu dàng, Khải Nguyên choàng lên vai cô và nhẹ nhàng lấy chiếc gối ra.

Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, Thiên Dung kêu lên:

- Anh đi đi... Tôi ghét anh lắm...

Khải Nguyên vuốt tóc cô. Giọng anh rất ấm:

- Làm sao anh có thể bỏ đi được. Anh yêu em... Em có hiểu không?

Thiên Dung mở mắt lớn nhìn Khải Nguyên. Cô không tin những điều anh vừa nói. Không. Cô không tin.

Lau những giọt nước mắt tủi hờn của cô, Khải Nguyên trầm giọng:

- Anh yêu em. Anh không thể sống thiếu em được. Hai ngày và một buổi sáng. Nhớ em quay quắt nhưng anh muốn tạo một bất ngờ cho em và... cả cho anh. Vì chỉ như thế may ra anh mới có thể buộc em phải sống thật với con tim mình hơn khi phải thắc thỏm dợi chờ. Anh thừa biết, em là một cô gái bướng bỉnh. Dễ gì em thú nhận là đã... yêu anh.

Cô sụt sùi:

- Em đâu có yêu anh.

Khải Nguyên búng nhẹ lên vanh môi bướng bỉnh:

- Đấy, anh nói có sai đâu. Dễ gì để em thú nhận tình yêu của em dành cho anh.

Thật hóm hỉnh, anh nói tiếp:

- Nhưng không sao. Có mẹ em, chị bếp, Thế Quân và bác sĩ điều trị cho em làm chứng cho anh là được.

Cô xấu hổ nhìn anh. Không biết là torng cơn mê đã tuôn ra những gì để anh có thể... lên mặt.

Chưa hết, Khải Nguyên còn nháy mắt tuyên bố:

- Mẹ em đã đọc được nhật ký của em. Tình cờ thôi.

Cô tròn mắt:

- Ôi...

Khải Nguyên cười:

- Nghe đâu... tên của anh được nhắc quá nhiều lần trong đó.

Thiên Dung ném chiếc gối vào ngực anh. Thật không có gì quê hơn nữa. Giờ mới hiểu tại sao mấy hôm nay mẹ cô và Thế Quân hay bí mật thầm thì có vẻ tương đắc.

Khải Nguyên chụp lấy chiếc gối dưới đất ném vèo lên giường và tiên1 đến gần lại Thiên Dung.

Kéo cô sát vào người, giọng anh tha thiết:

- Anh yêu em đã từ lâu, em biết không?

Cô dụi đầu vào ngực anh:

- Em đâu có... nữ tính.

Khải Nguyên cười. Cô gái anh yêu thật là hồn nhiên ngây thơ. Nếu cô biết rằng cái chớp mi rất dịu dàng của cô đã làm cô duyên dáng hơn bất cứ một cô gái nào khác thì có lẽ cô không phải băn khoăn về... nữ tính đến thế.

Vòng tay của anh nồng ấm. Đôi mắt anh rất dịu dàng.

Có lẽ họ sẽ hôn nhau nếu cánh cửa phòng không xịch mở và Thế Quân lao vào thơ hổn hển:

- Anh Hai, em đã suy nghĩ lại rồi. Chị Thiên Dung rất yêu hoa hồng. Vườn hoa nhà mình không thể biến thành một sân bóng

Hết

Chuyển đến trang : Previous  1, 2



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết