Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next

Sakura Kynn

6/6/2014, 17:25

#11
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

 Chương 3 (p2)


Việt Nam, Hà Nội...


Chi ngồi trong quán cafe kỉ niệm, khuấy ly cà phê rồi chầm chậm đưa lên miệng. Vị đắng ngắt của nó ngập tràn miệng Chi, nhưng không đắng bằng một phần lòng trong lòng cô. 


- Chi ! 


Tiếng nói trầm ấm phát ra từ phía đối diện, Chi ngước lên. Trước mặt cô, người con trai bảnh bao đang mỉm cười dịu dàng. Hà Phong kéo ghế ngồi xuống, hỏi :


- Anh xin lỗi đã đến muộn.


- Do em đến sớm. 


- Anh uống gì ?


Cô nhân viên hỏi Hà Phong, anh lướt qua tờ menu rồi nói :


- Cho anh sinh tố dưa hấu. 


- Vâng. Anh đợi một chút. 


Sau khi cô nhân viên đi khỏi, Hà Phong mở lời :


- Em đã suy nghĩ chuyện lần trước anh nói chưa ? 


- Có lẽ bây giờ không đúng thời điểm, với lại, em sắp sửa đi Pháp...nên...


- Em không đồng ý ? - Phong hỏi, đáy mắt có chút thất vọng.


- Anh đừng hiểu lầm. Chỉ là...


- Anh đi với em. 


- Gì...? 


Chi dừng uống cà phê, tròn mắt thì Hà Phong. Anh vừa nói...anh sẽ đi Pháp cùng cô ? Là thật sao ? 


- Thật sao ? 


- Ừ.


- Tuyệt !!


Chi nhảy cẫng lên. Đi du học cùng cô sẽ có Hà Phong ở bên, cô sẽ có thể học hỏi, làm việc cùng với anh. Cô sẽ không còn cô đơn vì nhớ Hà nữa, Phong sẽ ở bên an ủi cô. Trong suốt thời gian Hà đi, Chi gần như vô cảm với tất cả. Cô lúc nào cũng buồn bã, trầm lặng, chẳng vui tươi như ngày xưa. Dường như, Hà đi mang theo cả tiếng cười của cô nữa. Rồi Hà Phong đến. Anh mang đến cho cô cảm giác bình yên, sự chăm sóc ân cần của một người anh. Tất cả, tất cả những điều đó khiến cho Chi dần dần coi Phong là một người thân thiết vô cùng, cho đến khi cô nhận ra mình không thể rời xa anh được nữa, cũng là lúc cô nhận được học bổng du học. Chúa ơi ! Nỗ lực của cô ! Cuối cùng cô đã được đền đáp. Nhưng, ra đi, đồng nghĩa với việc rời xa Phong. Chia tay Hà đã khiến cô đau lắm rồi, bây giờ sao cô chịu nổi. Và rồi, bằng một cách nào đó, Hà Phong đã thuyết phục được ban giám hiệu cho anh thi thử một suốt học bổng nữa. Và anh đỗ. Hai người sẽ cùng đi Pháp với nhau, còn gì vui hơn nữa chứ ! 


- Em cười xong chưa ? 


Hà Phong nhìn cô vẫn đang tủm tỉm cười mãi không thôi. 


Bỗng nhiên, từ đâu đến xuất hiện một bóng người lù lù tiến lại gần Phong và Chi. Trời ơi ! Bảo Minh !!! Chi như muốn nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Từ khi Hà đi, cô không thấy hắn xuất hiện nữa. Bây giờ, hắn lại đến, máu nóng trong người cô sôi lên bùng bùng, đến lúc sắp bùng nổ ra thì Hà Phong cất tiếng hỏi :


- Ai vậy ?


- Hắn ta là Bảo Minh, đó là bạn trai cũ của Hà.
- Hà ? Cô bé đang ở London mà em kể với anh đúng không ? 


- Ừ. Anh phải cẩn thận, hắn ta gay đó ! 


- Gì...?


Lúc Phong còn đang ngạc nhiên thì lập tức Bảo Minh phát hiện ra anh, xáp tới lại gần, còn quên luôn cả sự có mặt của Chi. Bàn tay bám chặt lại cánh tay Phong, Bảo Minh lắc lắc :


- Anh chàng đẹp trai ơi ! Anh tên gì thế ? 


- Tôi...Tôi...


- Đừng ngại. Chúng ta đi chơi đi.


- Buông ra ! Chi ! Cứu anh ! 


Chi thở dài, rồi cùng hợp sức với Hà Phong đẩy tên đỉa đói này ra. 


Cuộc sống, đôi khi quá bình yên, quá hạnh phúc làm ta chủ quan. Để rồi khi khó khăn ập đến, ta lại không thể lường trước được, gục ngã, gục ngã, mãi chỉ là gục ngã. 


Tại sao, định mệnh lại đưa ta đến với nhau ? 


Tại sao, số phận lại bắt ta xa nhau ? 


Nếu đã xa cách, sao còn kéo lại ? Để rồi tất cả...cùng đau...


Em là anh, ta là của nhau, không bao giờ có thể chia cách. Dù có thế nào đi nữa, trái tim em vẫn chỉ hướng về anh. Dù có thế nào đi nữa, anh vẫn kiên quyết giữ chặt tay em. 


Anh à, đừng rời xa em nhé ! 


Em à, đừng vội quay mặt đi !


Hãy hứa, bằng cả trái tim này.


               **********
Hôm nay trường đại học của Hà và Camila tổ chức dã ngoại hai ngày một đêm. Từ ngày hôm trước khi đi, Hà và Camila đã phấn khích đến mức không thể ngủ được. Hai cô gái cứ trằn trọc mãi, nằm buôn chuyện với nhau, mở laptop ra chơi rồi cùng bàn bạc xem sẽ mang đi thứ gì.
 
- Tớ cảm thấy vui chết đi được ! 


Camila hào hứng nói nhỏ để không đánh thức mọi người trong nhà. Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, vui sướng đến độ co chân lên cố gắng nhún nhảy thật khẽ. Hà cười trừ nhìn cô, nằm dài trên chiếc trường kỉ, đeo tai nghe, chơi laptop. Cô đung đưa chân theo điệu nhạc, thỉnh thoảng hát lên khe khẽ. Cứ thế, hai cô gái thức hẳn đến 4 giờ sáng, rồi Camila lục đục kéo Hà dậy. Trời hửng sáng, ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên rèm cửa, chiếu rọi bóng Camila và Hà. Hà lấy quần áo cho vào balo, chuẩn bị mấy quyển sách mang theo, tai nghe, cây sạc,... Sau đó, cô vào vệ sinh đáng răng rửa mặt. Chờ trong lúc Camila đang vệ sinh cá nhân, Hà mặc sẵn quần áo. Đi dã ngoại, đơn giản với áo len cổ lọ màu xanh đậm, quần legging đen. Hà khoác bên ngoài chiếc áo phao gile màu cam, búi tóc thật gọn gàng. Xong xuôi, cô nhảy lên giường chờ Camila. Khi đồ đạc đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người mới rón rén mở cửa ra ngoài, tiến thẳng vào phòng bếp để chuẩn bị làm đồ ăn mang đi dã ngoại. Mọi thứ diễn ra thật khẽ, nhẹ nhàng đến mức không một ai trong nhà thức giấc. 


Nhà Vũ Phong...


Vũ Phong uể oải đưa tay lên che miệng ngáp dài, vung vẩy tờ tạp chí trong tay, đưa mắt nhìn vào phòng bếp, nơi những tiếng cộp cộp, cạch cạch của nồi niêu xoong chảo va vào nhau phát ra. Hôm nay trường anh cũng đi dã ngoại cùng với trường Cambridge bởi hai trường là hàng xóm thân thiết. Điều đó khiến cho Vũ Phong rất vui, phần vì được đi cùng với cậu bạn Justin, phần vì được gặp Hà. Từ lúc nào, hình bóng của cô luôn luẩn quẩn trong tâm trí anh, từ nụ cười, ánh mắt, giọng nói, mọi thứ từ cô luôn khiến cho anh cảm thấy ấm áp. Phải chăng, trái tim anh đã rung động trước cô rồi. 


- Cậu chủ, cậu có điện thoại.


Vũ Phong nhận lấy điện thoại của người hầu gái, ngạc nhiên vô cùng. Ai lại gọi vào lúc sáng sớm tinh mơ thế này ?


- Alo, tôi nghe đây.


- Phong hả con ? Mẹ đây !


- Mẹ ? Sao mẹ lại... - Vũ Phong cứng họng khi người ở đầu dây bên kia là người mẹ của anh. Bình thường, bà chỉ gọi những dịp lễ tết, sinh nhật thôi. Vậy mà hôm nay, một ngày vô - cùng - bình - thường, bà lại gọi cho anh. 


- Mẹ và ba con vừa tìm được một vị bác sĩ rất giỏi và nổi tiếng ở Canada. Mẹ lên lịch hẹn với ông ta rồi, con hãy bảo lưu việc học 3 tháng đi, sang đây chữa bệnh. Ông ta rất giỏi, đã chữa được cho rất nhiều người khỏi bệnh...


- Dừng lại đi mẹ. - Phong lập tức ngắt lời trước khi mẹ anh kịp nói ra hai từ cuối cùng, cũng là tên căn bệnh chết tiệt đã đem anh rời xa khỏi thế giới kia, tự chui vào vỏ bọc tự ti. Phong trả lời dứt khoát :


 - Con không đi đâu. Đã chữa bao lần rồi, kết quả vẫn vậy, con không muốn tiếp tục nữa.


- Phong à, sao con có thể nản chí sớm như thế ? Nghe mẹ đi, nốt lần này thôi, con định sống suốt đời với căn bệnh đó sao ? Không vợ con, không gia đình gì hết sao ? 


- Con...


- Con nghĩ người phụ nữ nào chấp nhận chồng của mình bị vô sinh ? 


Trái tim Phong như hụt mất một nhịp. Vô sinh, phải, anh bị vô sinh. Anh không giống như người bình thường, anh bị bệnh, bị căn bệnh mà bất cứ người con gái nào cũng tránh xa. 


- Con suy nghĩ kĩ đi. 2 tuần nữa hãy trả lời mẹ.


- Không, con không suy nghĩ gì hết ! Con không đi, con nói rồi. Mẹ cũng đừng nài ép con nữa.
Suốt đời này, con sẽ không yêu bất cứ một ai !!


Vũ Phong dập máy ngay lập tức, không kịp cho mẹ anh nói lời nào nữa. Vứt điện thoại ra ghế sofa, anh tựa người vào lưng ghế, thở hắt ra. Những hình ảnh của đêm 10 năm trước dần dần hiện ra trong đầu anh như một thước phim quay chậm. Ngày định mệnh ấy. 


       ___10 năm trước___


" Cấp cứu...cấp cứu..."


Một đoàn bác sĩ gồm có 4 người đang nhanh chóng đẩy chiếc giường về phía phòng phẫu thuật. Trên đó, một nam sinh người bê bết máu, bị thương nặng ở bụng do bị xe tông phải, đang cố gắng níu giữ sự sống. 


- Cố lên ! Phong ơi cố lên con ! Cố lên ! 


Bà mẹ khóc nức nở, ngã quỵ trong vòng tay ông bố. Người bố đỡ vợ mình dậy, để bà ngồi vào ghế rồi an ủi :


- Đừng khóc nữa. Phong rất mạnh mẽ, nó sẽ vượt qua được mà. 


Dù vậy, trong hốc mắt ông đã dần dần đỏ lên, một tầng hơi nóng phủ kín mắt người bố có con trai đang đứng giữa ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái chết. Nhưng trách nhiệm của người trụ cột gia đình không cho phép ông rơi nước mắt. Nước mắt muốn rơi, đã là đau lòng lắm rồi, nay nước mắt còn không rơi được, phải kìm nèn trong lòng, còn đau đớn gấp nhiều lần nữa. 


Ca phẫu thuật kéo dài trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Khả năng sống sót chỉ khoảng 50%, còn lại là ý Trời. Phong rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Gương mặt thanh tú bình yên tựa như đang chìm vào giấc ngủ, đôi mắt nhắm nghiền như không muốn mở ra. 


1 tuần...


2 tuần...


3 tuần...


......


Vậy là đã tròn 2 tháng Vũ Phong hôn mê. Nhiều lần, nhịp tim như muốn ngừng lại, các bác sĩ đã phải rất rất cố gắng để níu lại sự sống cho Phong. Có lẽ, anh vẫn đang mờ mịt tìm con đường sống cho bản thân, vẫn còn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, không vội bước ra cuộc đời đầy sóng gió kia. 


Hôm nay, trời đẹp kì lạ. Có lẽ cơn mưa tối qua đã gột rửa đi tất cả bụi bẩn của thế gian để trả lại vẻ tươi sáng, rạng rỡ cho vạn vật. Từng tia nắng ấm áp rọi xuống cửa sổ phòng Vũ Phong đang nằm, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp như tạc nay lại còn trở nên lung linh hơn. Anh cứ nằm ngủ mãi như vậy, chẳng tỉnh dậy, chẳng nói năng câu gì với ai, cứ như anh đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này vậy. 


      Bà Julia, mẹ của Vũ Phong đang bước đi trên hành lang bệnh viện và dừng lại trước cửa phòng con trai mình. 


- Bà vào đi ! *


Một cô y tá từ phía sau tiến lại nói. Bà Julia vội kéo tay cô lại, đôi mắt khẩn cầu :


- Cô ơi ! Tôi nghĩ cần phải khám xét lại đấy ! Chứ phẫu thuật thành công rồi, tại sao lại hôn mê lâu như vậy ? Đã gần 3 tháng rồi, làm sao thuốc mê vẫn có tác dụng ? *


- Bà cứ bình tĩnh, để tôi nói với bác sĩ. Còn bây giờ bà cứ vào thăm cậu nhà đi. *


- Vâng. *


Bà Julia khẽ xoay tay nắm cửa và mở ra. Đằng sau đó, một bất ngờ lớn dành cho bà. 


- Mẹ ! 


Vũ Phong đang ngồi trên giường, nụ cười rạng rỡ nhìn bà. Bà Julia không tin nổi vào mắt mình nữa, vội vàng chạy lại gần ôm chầm lấy anh. 


- Phong ơi ! Ôi ! Là thật hay mơ đây ! Con mẹ đã tỉnh lại rồi ! May quá ! Ôi ! 


Dòng nước mắt cứ tự động tràn ra ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của bà Julia. Vũ Phong khẽ vỗ vỗ lưng mẹ, an ủi bà thật nhẹ nhàng. Anh biết, suốt thời gian anh bất tỉnh, mẹ anh đã lo lắng đến nhường nào. Những giọt nước mắt rơi trên tay anh vẫn cảm nhận được thật rõ ràng, nóng hổi. 


- Con trai mẹ đã khoẻ rồi mà ! Đã hoàn toàn bình phục. 


- Ừ, ừ. Mẹ biết con trai của mẹ sẽ làm được mà. 


Trong lúc hai mẹ con vẫn còn mừng mừng tủi tủi thì cánh cửa phòng bỗng mở ra, ông Vũ Nam, cha của Phong bước vào, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, hạnh phúc. Ông ào đến giường con trai mình.


- Thằng này ! Con có biết con đã làm bố mẹ đau khổ thế nào không ? Đêm nào mẹ con cũng khóc hết nước mắt đấy ! 


- Con xin lỗi bố mẹ. 


- Không sao ! Để cho con được tỉnh lại khoẻ mạnh thế này, mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì. 


- Phong à ! Bây giờ con phải trả ơn bố mẹ bằng cách thật nhanh chóng lành bệnh và ngày một trưởng thành hơn xưa, được không ? 


- Nhất định rồi. Con hứa với cha mẹ đấy !


Gia đình họ Hoàng lại đoàn tụ, vui vẻ đầm ấm bên nhau mà không hề biết rằng họ sắp phải đối mặt với một bất hạnh to lớn. 


.......


- Dựa vào kết quả kiểm tra tổng thể thì biết rằng, cậu nhà không thể có con được nữa...*


-... Vô sinh ? Tại sao ? Tại sao ? *


- Xin hãy giúp nó ! Tôi xin ông ! *


- Tôi không thể giúp gì được nữa. *


Đau khổ cùng tận...tại sao ông trời lại bắt anh phải chịu nhiều đau khổ đến thế ? Anh...chẳng lẽ không bao giờ anh có thể gặp được người con gái mình yêu ư ? Khi mà tự chui vào vỏ bọc đó, khi mang trong mình căn bệnh đó. Ai dám đến với anh ? Ai dám hi sinh bản thân vì anh ? Không có đâu. Đừng mơ mộng nữa. Đừng hão huyền nữa. Đừng vẽ nên khung cảnh đẹp như cổ tích ấy nữa. Tỉnh lại đi ! Giờ đây, anh không còn là bản thân mình nữa. Anh sẽ không còn cuộc sống như xưa nữa. Đến giờ phút anh phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Hoàng Vũ Phong của ngày xưa đã chết trong vụ tai nạn rồi !! 


.......................


- Cậu chủ ! Cậu chủ ! 


Vũ Phong giật mình tỉnh lại sau khi chìm đắm vào trong chính quá khứ của mình. Nhếch mép cười, suốt thời gian qua, anh đã quên mất bản thân mình ở vị trí nào rồi. 


- Thưa cậu chủ ! Có cậu Justin, cô Camila và cô Vân Hà đến ạ. 


Ngay sau đó là tiếng của Justin vang lên :


- Ái chà ! Dậy sớm thế sao ? 


- Ừ.


Vũ Phong cười khì rồi đứng dậy, vứt tờ báo về phía ghế rồi nói :


- Mọi người ngồi đây đi. Tôi lên phòng thay đồ.


- Ừ. Anh nhanh lên nhé ! 


Hà cười tươi nói nhưng Phong không nhìn cô mà chỉ đi thẳng lên tầng. Hà hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi cô tự nhủ, có lẽ anh đang ngái ngủ thôi mà. 


Khoảng 15 phút sau, Vũ Phong xuống nhà với một chiếc túi thể thao màu đen căng phồng. Anh nhìn Justin một lúc rồi nhíu mày :


- Cậu...


- Hì hì, Phong à, xin cậu đấy ! Xe của tôi bị thủng lốp rồi. 


Vũ Phong nhìn Justin rồi lắc đầu chán nản, anh vào bếp cầm theo hộp cơm của mình rồi cùng với Justin xuống gara. Vân Hà và Camila nhìn họ tủm tỉm cười rồi dắt díu nhau đi ra ngoài cổng. Chỉ khoảng 5 phút sau, họ đã ngồi trên xe và trên đường đến đại học Cambridge rồi. Vũ Phong lái xe, Hà ngồi cạnh, phía ghế sau là Justin cùng Camila. 


- Hà ! Em có mang đồ ăn đi không đấy ? 


Justin nãy giờ bụng sôi sùng sục vì đói hỏi Hà. Cô cười cười rồi lấy trong túi nilon một hộp đồ ăn và mở ra. Trong đó có tôm lăn bột chiên, chả cá và salad khoai tây. Hương thơm ngào ngạt khắp xe khiến cho Vũ Phong đang lái xe cũng không khỏi thèm thuồng nhìn sang hộp thức ăn. Hà lấy một cái đĩa và gắp tôm, chả cùng một ít salad vào đó và đưa cho Justin. 


- Cái đó là của anh và Camila.


- Cảm ơn em.


Sau đó, Hà gắp một miếng tôm và đưa trước mặt Vũ Phong. 


- A ~


Mọi người nhìn cô ngạc nhiên nhưng Hà chẳng thấy có gì lạ cả. Cô vẫn nhìn Phong và nói :


- Há miệng đi nào ! Anh không muốn ăn sao ? 


Phong khẽ cười và anh định ăn miếng thức ăn Hà đưa, nhưng rồi chợt khựng lại. Ý nghĩ nào đó đã xẹt qua đầu Phong. Anh lấy lại khuôn mặt lạnh lùng, tiếp tục lái xe và bảo cô :


- Cứ để đó đi. 


- Phong...


Justin cũng lấy làm lạ trước thái độ của Vũ Phong. Đây là lần đầu tiên anh như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ? Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Hà, nhưng cô vẫn vui vẻ cất thức ăn, đóng hộp cẩn thận và cất trong ngăn ở cạnh ghế. Nhưng Vũ Phong đã ngăn lại :


- Không được để vào đó. Thức ăn dây mùi rất kinh. 


Hà không nói gì, im lặng cho vào túi nilon và để lại chỗ cũ. Justin và Camila không nói gì, chỉ nhìn nhau một cách khó hiểu nhưng họ không đưa ra một câu hỏi nào. Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề.


..... Xin lỗi em....nhiều lắm !


                             _____End Chương 3_____
Sakura Kynn

7/6/2014, 19:52

#12
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 4

Trường đại học Cambridge lấp ló sau hàng cây xanh rậm rạp, sừng sững như một toà lâu đài cổ kính. Đây là ngôi trường duy nhất còn giữ lại tháp chuông, một nét đặc trưng của các trường thời London cổ. Sau cánh cổng sắt là một con đường bằng nhựa trải dài, hai bên là vườn hoa rộng bát ngát, còn có tượng đài phun nước đặt giữa sân. Học sinh các khoá tụ tập ở sân trường đông ơi là đông, chiếc xe của Phong chầm chậm lăn bánh đỗ trước cổng. Hà và Camila bước xuống, vẫy tay tạm biệt hai chàng trai. 


- Hẹn gặp lại nhé ! 


- Ừ. Chào các em. 


Khi Vân Hà ngó xuống chỗ Phong và vẫy tạm biệt anh, Phong lờ đi như không biết và nhấn ga. Chiếc xe phóng vút đi, thoát khỏi tầm nhìn. Nụ cười của Hà chùng xuống, cô đưa ánh mắt buồn buồn về phía Vũ Phong. Camila cũng vô cùng thắc mắc, lí do gì khiến cho cách hành xử của Vũ Phong trở nên kì lạ như thế ? Camila quay sang hỏi Hà :


- Cậu có thấy anh Phong cư xử rất kì cục không ? 


- Ừ. Tớ cũng thấy thế. - Hà nói. 


- Lí do gì nhỉ ? 


Hai cô gái cùng trầm tư suy nghĩ. Họ cứ đứng đực ở vỉa hè trước cổng trường cho đến khi Nash và Tod, hai anh em sinh đôi cùng lớp với họ bước tới : 


- Xin chào hai cô gái dễ thương ! *


Vân Hà và Camila giơ tay chào lại, không chú ý lắm đến hai cậu bạn này. Nash lại gần choàng tay lên vai Camila và nói :


- Chuyện gì khiến hai công chúa trở nên trầm tư như vậy ? *


- Nash ! Bỏ ra đi. Tôi không đùa. *


Camila hất tay Nash ra rồi cùng Hà đi thẳng vào trường, bỏ lại cặp sinh đôi đứng ngây người ở cổng. Tiếng chuông điểm 6 giờ sáng vang lên, báo hiệu đã đến giờ học sinh lên xe để đi đến vùng ngoại ô London. Hà kéo Camila chạy nhanh về khu vực lớp của họ và leo lên chiếc xe màu đỏ. Khi đã yên vị rồi, hai cô gái mới tiếp tục câu chuyện còn dang dở ban nãy. 


- Tớ nghĩ Justin cũng chẳng biết lí do anh Phong trở nên như thế đâu. - Hà chau mày nói - mới hôm qua, tớ còn gọi điện thoại cho anh Phong.


- Tớ nghĩ là đêm qua, anh ý gặp ác mộng rồi bị ám ảnh.


- Cậu hâm à ? 


Hà cốc đầu Camila một cái trước suy nghĩ ngây ngô của cô bạn. Camila ôm đầu, phồng má lên : 


- Nhỡ đâu là thế thì sao ? 


- Ai biết được. 


Hà thở dài, vứt cặp xuống dưới chân rồi ngả ghế ra, tìm cho mình tư thế thích hợp và bắt đầu ngủ. Tại sao đêm qua, cô không thấy buồn ngủ mà có thể thức thâu đêm nhỉ ? Để bây giờ, khi mà các học sinh khác ngồi trò chuyện với nhau thì sâu ngủ lại mò đến với cô. Liếc sang bên cạnh, Camila cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, tựa đầu vào thành ghế và bắt đầu lim dim mắt. Hai cô gái dần chìm vào giấc ngủ. 


................……………


Đây là đâu ?


 Vân Hà nhìn xung quanh và tự hỏi, nhưng mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo như thể có một màn sương đang giăng khắp nơi. Điều gì đó thôi thúc Hà đi về trước, đôi chân bước đi như vô định mà không hề biết rằng mình đang đi đâu. Có một bóng người thấp thoáng phía trước, Hà cất tiếng nói, nhưng không một âm thanh nào xuất hiện, mọi thứ vẫn im như tờ. Cô chỉ có thế vươn tay về phía nơi người đó đang đứng, nhưng với mãi, với mãi mà chẳng tới. Mà dường như, bóng hình đó ngày càng xa vời hơn, khoảng cách mà cô không thể bắt kịp. 


Ai vậy ? Là ai ở đó vậy ? 


Hà cố gắng chạy thật nhanh, nhưng con đường cứ mãi xa xăm tít tắp, dài đến nỗi mà cô không biết mình sẽ còn đi đến đâu nữa. Cuối cùng, cô không còn chút sức lực nào nữa, phải dừng lại để lấy hơi. Bóng hình ai đó vẫn cứ mãi xa dần, Hà chỉ kịp đưa mắt nhìn theo rồi mí mắt đổ sụp xuống. Cô ngất đi. 


...…………………………


Chiếc xe buýt đỗ lại trước một cánh đồng rộng lớn bát ngát. Xe của lớp A2 đến đây đầu tiên. Cả lớp ồ ạt kéo nhau xuống bãi cỏ, hít hà không khí trong lành sau 3 tiếng dài ngồi trên xe. Hà lay lay Camila, đánh thức cô ấy dậy rồi xách vali, kiểm tra đồ đạc tư nhân và nhanh chóng khoác tay Camila nhảy xuống xe. Hai cô gái vươn vai, lấy giấy ướt lau mặt cho tỉnh tảo lại. Sau đó, toàn bộ 25 thành viên của lớp đi tìm kiếm chỗ dựng lều trại thật đẹp. Đến trước cũng có cái lợi mà. Camila và Vân Hà chọn ngay khu đất ở cách trung tâm khoảng 50m và bắt đầu dựng lều. Hai cô gái làm việc cực kì thành thạo, chẳng mấy chốc một chiếc lều vững chãi đã được dựng lên, rồi được trang trí bằng những sợi dây kim tuyến, hoa lá. Xong xuôi, hai người chui luôn vào lều, sắp xếp đồ đạc gọn vào một góc. Trong khi Hà chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ thì Camila nhắn tin cho Justin.


- Hà ơi ! Justin và Phong đến rồi đấy. Ta ra đón họ đi. 


Camila hồ hởi nói, kéo Hà dậy. Vân Hà ngập ngừng đứng lên, cô vẫn còn e ngại thái độ của Vũ Phong sáng nay. Không biết anh đã trở lại như trước chưa. 


- Nhanh nào ! 


- Ừ...


Trong khi các thành viên khác vẫn đang chiến đấu với đám lều trại thì hai cô gái của chúng ta lại thảnh thơi đi tham quan cánh đồng cùng với Justin và Vũ Phong. Phong vẫn lạnh lùng một cách khó hiểu. Thái độ kì lạ của anh làm cho cuộc đi chơi cũng không được vui vẻ như bình thường. Vân Hà và Justin vẫn cố gắng pha trò để chọc Phong cười, nhưng hình như là vô dụng. Anh thậm chí còn chẳng phản ứng gì cả nữa. Cho đến khi, Justin không chịu nổi nữa, cậu nói to :


- Phong ! Rốt cuộc thái độ của cậu kiểu gì thế ? 


- Tôi vẫn bình thường mà. 


- Không phải. Vũ Phong của bình thường không phải như thế này. Anh hiền hoà và ấm áp. - Hà nói, nhưng Vũ Phong đáp lại cô bằng giọng gay gắt.


- Em thì biết gì về tôi chứ ? Đừng có tỏ ra hiểu biết !!


- Em...


Hà cứng họng không nói nên lời. Cả Camila và Justin cũng trợn tròn mắt nhìn Phong. Lần đầu tiên, anh nổi giận như vậy. Mắt của Hà đã bắt đầu dâng nước nhưng cô chớp chớp mắt, nói bằng giọng cứng cỏi :


- Em chẳng tỏ ra điều gì hết. Người hành xử kì lạ chính là anh. Anh không như mọi ngày. Chuyện gì đã xảy ra ? 


Phong không trả lời mà chỉ đi thẳng về lều của mình. Hà toan đi theo nhưng Justin giữ cô lại, nhỏ giọng :


- Đừng. Cứ để cậu ấy một mình. 


- Nhưng...


- Đi thôi Hà. Justin, anh cố gắng nói chuyện với anh Phong nhé ! 


Camila dẫn Hà đi, không quên căn dặn Justin. Cậu gật đầu với bạn gái mình rồi tạm biệt hai người và rảo bước về lều.
Tối hôm đó, trường Cambridge và trường Oxford cùng tổ chức đốt lửa trại. Từ xế chiều, các học sinh đã được phân công chuẩn bị rồi. Người thì đi kiếm củi, người chuẩn bị đồ ăn,...vô cùng đông vui. Hà được xếp vào nhóm đi lấy củi nhưng Camila không ở đó, cô bạn phải chuẩn bị đồ ăn cho lửa trại. Vậy là Hà phải tự đi một mình, cô vội vàng theo lời hướng dẫn của thầy giáo và cùng tốp người đi vào rừng. Có vẻ như trời sẽ tối nhanh, mà gió đã bắt đầu mạnh hơn nhiều. Con đường vào rừng ẩm ướt và tối om, phải dùng đèn pin để soi, kẻo đạp phải cành cây thì chỉ có thể xước chân mà thôi. Từng tốp một đi với nhau, mỗi người đều ôm một bó củi lớn. Khoảng nửa tiếng, tất cả đã gom được kha khá củi và đang chuẩn bị ra về, nhưng họ đã quên mất một điều rằng, Hà vẫn còn đang đi kiếm. Chẳng là vừa nãy, có một con sóc nhảy vụt qua chỗ Hà khiến cô bị ngã, đám củi rơi hết xuống đất. Vì vậy, Hà phải đi nhặt lại, và cô không biết rằng, mọi người đã kéo nhau về trại hết, chỉ còn một mình cô trong rừng. Sau khi ôm gọn trong tay một bó củi lớn, Vân Hà bắt đầu tìm mọi người. Cô lần mò theo đường cũ để trở về nơi họ bắt đầu, nhưng lạ là dù cô có gọi to đến mấy cũng chẳng có ai trả lời. 


- Chết thật ! Mình quên béng mất đường về rồi.


Hà không biết nãy giờ cô chỉ đi lòng vòng có mỗi một chỗ. Chiếc đèn pin nhấp nháy một lúc rồi ánh sáng yếu dần. Sắp hết pin ! Phải mau mau về thôi ! Nghĩ vậy, Hà vội chạy thật nhanh về phía trước, không quan tâm mình đang đi đâu, chỉ cần biết là cứ chạy, chạy mãi rồi sẽ ra khỏi nơi đây thôi.
 
- Huỵch ! 


- A !!!! 


Bỗng nhiên, Hà vấp phải một cái rễ cây cổ thụ và ngã nhào xuống đất, đống củi rơi vung vãi. Cô tức giận đấm mạnh xuống cái cây rồi vịn vào nó mà đứng lên, nhưng ngay lập tức, một cơn đau buốt dội lên từ phía chân phải, khiến cho cô rùng hết cả mình. Lần đầu tiên trong đời bị trẹo chân. Thật sự bây giờ chẳng biết làm gì cả. Điện thoại thì mất sóng, lại còn bị lạc, đèn thì hết pin, sao số cô đen đủi thế không biết ! Lết cái chân đau, Vân Hà nhích từng bước đi. Mỗi lần chân quệt xuống đất là một lần, cơn đau thấm sâu vào mọi giác quan. Nước mắt cô ứa ra khỏi khoé mắt, nhưng Hà lấy tay gạt đi ngay lập tức. Cô chẳng muốn làm một con bé mít ướt khóc nhè, đụng chút là khóc lóc đâu. Dường như càng đi càng lạc hay sao mà cô không thể tìm ra lối về trại được. 


- Sao đất trơn thế không biết !
 
Hà mấy lần suýt ngã vì đất ở đây quá trơn trượt, hơn thế nữa, cô lại phải lần mò trong bóng tối, việc đi lại càng trở nên khó khăn. Bỗng nhiên, Hà dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm ở dưới đất, cô hét lên một tiếng rồi nhảy dựng, trượt chân và ngã lăn từ trên cao xuống dưới vùng trũng. Cả thân người cô đập mạnh vào một cái cây rồi bất tỉnh. 


Ở lều trại chung của trường Cambridge và Oxford, mọi người đã bắt đầu nhóm lửa sau khi tốp người đi lấy củi trở về. Camila vội chạy ra tìm Hà, nhưng thật kì lạ là chẳng thấy cô đâu. Camila vội hỏi Edward, một trong số những người cùng Hà đi lấy củi :


- Edward ! Hà đâu ? *


- Tớ không biết. Cậu tìm thử xem. *


Camila nhíu mày và tiếp tục chạy đi tìm cô bạn thân, nhưng đi khắp một vòng trại mà chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu. Giờ thì Camila bắt đầu hoảng loạn, cô vội vàng đi gặp Justin và Vũ Phong. 


- Justin ! Vũ Phong ! Em không thấy Hà đâu cả ! 


- Gì cơ ? 


Vũ Phong và Justin dừng đốt lửa, quay người hỏi Camila. Cô lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển vì mệt, cố nói thật rõ ràng :


- Em...không tìm thấy Hà đâu cả. Những người đi lấy củi đều về hết rồi. 


- Sao lại thế được ?


Phong nói to, anh cũng dần mất bình tĩnh. Justin vỗ vỗ vai Vũ Phong rồi nói :


- Bình tĩnh lại đi. Chúng ta cùng đi hỏi thử những người đi kiếm củi xem nào. 


Ngay sau đó, ba người lập tức đi gặp Jessy, Anne, rồi Jim,...nhưng họ đều nói là không thấy Hà. Sự việc bắt đầu trở nên rắc rối khi trời dần tối đen, đúng chất một buổi tối mùa đông.


- Lẽ nào cô ấy vẫn ở trong rừng ? 


Camila rưng rưng nước mắt nhìn về phía cánh rừng u ám, run lên trước suy nghĩ Hà đang ở trong khu rừng đó một mình. Justin ôm Camila vào lòng, vỗ lưng an ủi cô. 


- Đừng lo ! 


- Tôi sẽ đi tìm cô ấy. 


Vũ Phong quả quyết nói rồi chuẩn bị chạy về phía rừng nhưng Justin giữ lại. Cậu nói, đôi mày nhíu lại :


- Cậu có biết trời đang rất tối không ? Hãy để việc này cho các giáo viên. 


- Cô ấy đang bị lạc trong rừng. 
- Cậu mà vào đó là cả hai cùng lạc luôn đấy !


- Tôi phải đi tìm cô ấy ! 


Phong nhấn mạnh rồi chạy thẳng một mạch, bỏ lại Justin và Camila lo lắng vô cùng. 


- Vân Hà ! Em đang ở đâu ? Trả lời đi ! 


- Hà ! Em ở đâu ? 


- Mau trả lời anh đi ! 


Phong vừa chạy vừa gọi to, nhưng đáp lại anh chỉ là âm thanh vang vọng của núi rừng. Từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng Phong chẳng hề quan tâm. Điều làm anh suy nghĩ nãy giờ, chỉ có một mà thôi, đó là Hà. Cầu trời cho cô vẫn an toàn. Bước chân của Phong chậm dần lại, anh bắt đầu tìm bất cứ thứ gì có thể liên quan đến cô. Sau một hồi lòng vòng, Phong tìm thấy đống củi bị rơi vương vãi hết trên đất, anh nhíu mày lại gần và rồi...


- Soạt ! 


Phong trượt chân và bị ngã, lăn từ trên cao xuống giống như Hà ban nãy. Nhưng may mắn thay, Phong chỉ xây xát ngoài da thôi. Bù lại, anh nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé, thân thuộc đang nằm ở dưới gốc cây. Lồm cồm bò dậy, anh chạy đến, xốc người đó dậy để nhìn rõ hơn. Là Hà ! Ơn trời ! Cô vẫn sống, chỉ là quá mệt nên ngủ thiếp đi thôi. Vũ Phong thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu gánh nặng dường như tan biến. Anh xốc cô dậy, rồi phát hiện ra vết bầm tím đang sưng to ở cổ chân Hà. Anh xót xa nhìn cô, nhìn những vết xước da, chảy máu trên tay, trên mặt cô. Bằng một cách cẩn thận và nhẹ nhàng hết mức có thể, Phong bế Hà dậy, trèo lên khu đất cao, trở lại với khu rừng rồi bắt đầu hành trình trở về. Trên đường đi, không ít lần hai người bị vướng vào các cành cây sắc nhọn, nhưng Phong luôn tìm cách để Hà không bị chúng cào xước, dù cho anh có bị thương đi chăng nữa. Được nửa đường, Hà bỗng cựa quậy rồi tỉnh dậy. Đầu tiên, cô nhận ra một vòng tay vô cùng ấm áp của ai đó khiến cho cô cảm thấy an lòng. Hà ngước lên và nhanh chóng nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Vũ Phong ! Chính là anh. 


- Phong...


Nghe tiếng Hà, Phong nhìn xuống cô, hai đôi mắt chạm nhau, trong thoáng chốc, một cảm giác kì lạ len vào cả hai trái tim. Đến lúc này, Hà mới cảm thấy cái chân trở nên đau hơn bao giờ hết, nhức nhối, buốt tận trong xương. Cô nghẹn ngào khóc nấc lên, đôi tay siết chặt Phong. Anh khẽ vỗ về cô :


- Ngốc ! Đừng có khóc ! Chúng ta sắp về rồi. 


- Không biết ! Em không biết ! Anh quá đáng ! Em không biết ! 


Cô nói năng lộn xộn, ý nghĩa kì lạ, nhưng Phong đủ hiểu, cô đang giận vì thái độ của anh buổi sáng. Biết mình đã sai nên anh không nói gì cả, chỉ im lặng bước đi. Hà càng khóc to hơn, cô vùi mặt vào áo anh. Cô đã sợ như thế nào, anh có biết không ? Cô đã tủi thân như thế nào, anh có biết không ? 


Phong cứ để cho Hà khóc, anh bế cô trở về lều trại. Đón họ ở đầu rừng là Camila và Justin. Nhìn thấy Phong trở về, trên tay là Hà, Camila run run chạy đến, dòng nước mắt đã ướt đẫm.


- Cậu không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không ? 


- Tớ không sao. Chỉ là hơi trẹo chân một chút. 


Hà cắn răng, giấu đi cái đau và mỉm cười. Cô không muốn Camila phải buồn và lo lắng. Camila thở nhẹ nhõm, đưa tay quệt nước mắt rồi nói :


- Anh Phong, đưa Hà trở về lều đi. 


- Ừ. 


Phong bế Hà theo Camila, Justin đứng nhìn Vũ Phong và mỉm cười khó hiểu. Đặt Hà xuống giường xong, Vũ Phong nói với Camila :


- Em ra ngoài đi.


- Vâng. Tớ đi trước nhé ! 


Camila vẫy tạm biệt Hà rồi đi ra ngoài, nơi Justin đang chờ cô. Sau khi Camila và Justin khuất bóng, Hà mới từ từ cởi giầy ra và xem xét vết thương. Cô thử ấn vào cổ chân và một cơn đau dữ dội kéo đến. Hà nhăn mặt. 


- Đau quá ! 


- Đưa chân đây. Em có mang hộp cứu thương không ? 


- Có. Ở chỗ balo ý. 


Phong đi lấy hộp cứu thương rồi trở lại với bông băng và thuốc. Anh nâng chân Hà lên, chấm thuốc cho cô, băng bó một cách cẩn thận. Hà nhìn mái tóc đen bết mồ hôi, đôi mắt như hai viên trân châu sáng ngời, nước da trắng mịn, chiếc mũi cao cao thanh thanh. Anh đẹp trai thật đấy ! Mặc dù trước đây ở Việt Nam, cô đã có cơ hội gặp gỡ rất nhiều chàng trai đẹp như thiên thần, nhưng có lẽ Phong là đặc biệt nhất. Anh thu hút từ ánh mắt, nụ cười cho đến những cử chỉ dịu dàng, ấm áp. Thế nhưng, đôi lúc anh có hơi kì lạ, như sáng nay vậy. Hà dám chắc chắn rằng, có lẽ anh đã bị ảnh hưởng bởi một điều gì đó, chứ tính cách của anh, con người của anh không phải như vậy. 


- Xong rồi đây. 


Phong nhẹ nhàng đặt chân Hà xuống đất. Anh đứng dậy, thu dọn đống đồ và cất trở lại hộp cứu thương. Xong, Phong quay sang hỏi Hà :


- Em có muốn ra ngoài không ? 


- Không. Em ở lại đây. Anh ra đi. 


- Em ở một mình có ổn thật không ? 


- Có mà. Anh cứ đi đi. 


Hà ngước lên mỉm cười thật tươi nhưng ngay sau khi Phong bước ra, nụ cười của cô trở nên gượng gạo, đôi mắt cụp xuống. Cô dựa lưng vào tường, lần mò điện thoại và mở danh bạ ra. Cái tên " Bảo Minh " xuất hiện trước mắt cô. Ngần ngừ một chút, cô ấn " Delete " thật nhanh, cái tên chứa đầy kỉ niệm đó biến mất như chưa từng có. Từng kỉ niệm ùa về trong tâm trí cô, lần gặp đầu tiên, tin nhắn chúc ngủ ngon đầu tiên, lần hẹn hò đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên, mọi thứ đều thật rõ ràng và sắc nét. 


- Ngốc quá ! 


Siết chặt điện thoại trong tay, nước mắt cô rơi lã chã, từng tiếng nấc vang lên trong căn lều trống vắng. Đã quên được rồi, tại sao còn xuất hiện, tại sao còn nhớ lại ? Chẳng lẽ suốt đời này cô chỉ có một mình tên đó trong tim thôi sao ? Cô không tin, không tin, không tin ! Hắn không đáng để cô nhớ, ngay từ khi hắn lạnh lùng gạt cô đi, cô đã biết, hắn không xứng đáng ở trong tim cô. 


- Bruh ! Bruh ! 


Chiếc điện thoại rung lên, Hà vội mở máy. Là Chi ! Hà gạt nước mắt, lấy lại nụ cười trên môi và nhanh tay gạt sang nút " Nghe ". Giọng Chi vang lên ở phía bên kia điện thoại, vẫn ấm áp và tươi vui như ngày nào :


- Hà à ? 


- Ừ. Tớ đây. Cậu vẫn khoẻ chứ ? 


- Tất nhiên rồi. Khoẻ re ! Tớ nhớ cậu quá !!! 


- Tớ cũng thế !! Sao rồi ? Lần trước cậu nhắn với tớ là đang hẹn hò với một anh chàng phải không ? Tiến triển thế nào ? 


Hà mỉm cười nhớ lại những tin nhắn dài dằng dặc của hai cô gái.


- Tốt cực kì luôn ! Tớ và anh ấy đều nhận được suất học bổng toàn phần sang Paris. Hai tháng nữa là bọn tớ đi rồi. Giọng Chi hân hoan vui sướng. 


- Uầyyyy !!!!! Cậu giỏi thế !!!! Tự hào quá cơ !!! À mà, bạn trai cậu tên gì thế nhỉ ? Lần trước cứ " anh ấy " suốt. 


- À, Vũ Hà Phong. 


Trong đầu Hà lập tức hiện lên hình ảnh rạng ngời của Vũ Phong. Cô tủm tỉm cười :


- Thế à ? Bao nhiêu tuổi ? 


- 28. Hơn bọn mình 3 tuổi. Anh ý đang thực tập ở bệnh viện Quốc gia. 


- Thích thế !!! Ôi tớ mới đi có hơn 1 năm mà đã có bao nhiêu chuyện hay rồi. Bố mẹ vẫn khoẻ phải không ? 


- Ừ. Họ cứ 5 tháng là đi du lịch một lần. Sướng thế không biết. 


Hà có thể tưởng tượng vẻ mặt của Chi khi nghe câu nói đó. Chắc chắn cô nàng đã trề môi ra chứ gì ! Hai cô gái cùng nói chuyện một lúc lâu nữa. Rồi trước khi cúp máy, Chi hỏi :


- Thế Camila đâu ? Cậu ấy vẫn khoẻ chứ ? 


- Ừ. Cậu ấy có bạn trai rồi đấy ! Là Justin, một người Anh gốc Việt. 


- Ở đấy có nhiều người Việt Nam không ? 


- Cũng có vài chục người. Tớ này, Justin, anh Phong, còn...


Khi Hà đang kể dở thì Chi bỗng ngắt lời cô :


- Phong ? Ai thế ? 


- À, anh Hoàng Vũ Phong. Anh ấy học trường Oxford, 26 tuổi.


- Ừ. 


Chi trầm tư. Ngay từ khi nghe tên, cô đã cảm nhận có điều gì đó rất lạ từ Vũ Phong. Lẽ nào...là định mệnh ? 


         __End chương 4__
Sakura Kynn

9/6/2014, 15:51

#13
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 5


Kết thúc lần đi dã ngoại, mọi thứ lại trở về như trước, thậm chí còn bận rộn hơn, bởi kì thi sát hạch cuối năm sắp đến. Mọi người đều bù đầu trong bài vở, tình trạng trốn học đã giảm dần, các sinh viên tập trung ở giảng đường nhiều hơn, ai cũng cố gắng lọt top 100 trong kì thi này. Nhất là đối với sinh viên du học, nếu đạt kết quả cao thì sẽ được trở về nước. Nhờ có động lực đó mà Hà luôn cố gắng học bài thật tốt, từ bỏ những buổi đi chơi, kết bạn tri kỉ với cà phê mỗi đêm. Camila, Justin và Vũ Phong cũng không kém. Ai cũng đều chú tâm vào việc học hành. 


Giảng đường Cambridge, tiết Triết học...


- Những bài học quý giá trong đời sống đều được đưa vào một cách mật thiết trong các cuốn sách. Ai có thể lấy ví dụ ? *


Câu hỏi của giáo viên được đưa ra, những cánh tay giơ lên. 


- Số 24* - giảng viên Janny liếc qua danh sách lớp - Nash !*


- " Đạo lí làm người " của Oliver Midas. *


- Tốt ! Số 57, Camila ! *


- " Hành vi ứng xử trong đời sống " của Hamlet * 


- Tốt lắm ! Số 19, Van Ha ! *


- " Hạt giống tâm hồn. " * 


- Một cuốn sách của Việt Nam ? * - cô Janny nhíu mày hỏi. Hà gật đầu, trả lời tự tin :


- Vâng. Rất hay đấy ạ ! *


- Tốt lắm ! Các em hãy về nhà và làm một bài luận về các đạo lí trong đời sống. Tiết học kết thúc. *


Sau lời nói của giảng viên là tiếng chuông báo hiệu hết giờ. Camila và Hà cùng khoác tay nhau ra khỏi giảng đường, tiến thẳng về căng - tin để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng. Giờ ăn hôm nay có bít tết và salad Nga, hai cô gái tìm được một cái bàn ở tầng 2 sau khi vượt qua một cuộc chiến " đẫm máu " giành chỗ ngồi. Thảnh thơi ngồi xuống, khi chuẩn bị ăn, hai bóng hình bỗng xuất hiện ở trước mặt Hà và Camila. Hai người ngước lên. Là Hormica và Maria, hai cô bạn học lớp bên. Hormica cất giọng nhẹ nhàng cao vút :


- Bọn tớ ngồi cùng được chứ ? *


Hà và Camila nhìn nhau một hồi rồi gật đầu. Bốn cô gái ngồi ăn cùng nhau. 


- Hà, Camila, hai cậu có biết Hoang Vu Phong và Justin không ? * 


Maria hỏi. Hà và Camila tủm tỉm cười và đang định nói thì Hormica đã chen vào trước :


- Hai botboy của Oxford phải không ? Ôi họ thật sự rất tuyệt ! Nhất là anh Vũ Phong. * 


- Tớ thích Justin hơn. Tớ muốn gặp anh ấy quá ! *


Hà cảm thấy máu nóng của Camila đã dâng lên tận đỉnh đầu, bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô bạn đã đỏ ửng lên. Hà siết tay cô, thầm ra hiệu " Kệ họ đi. Tớ có trò này hay lắm ! "


Cái đầu tinh quái của Hà nảy lên một ý định tức cười vô cùng. Cô mỉm cười ranh ma đầy ẩn ý. 


              **************


Chiều hôm đó, Hà nói với Hormica và Maria là cô sẽ dẫn họ đi gặp Justin cùng Vũ Phong. Hai cô nàng hí hửng đi cùng Hà và Camila. Bốn người đến cổng trường Oxford rồi Hà bấm điện thoại cho Vũ Phong và bảo anh cùng Justin hãy ra cổng. 10 phút sau, hai chàng trai từ trong trường đi ra, đẹp trai ngời ngợi, thu hút mọi ánh nhìn của sinh viên. Hà và Camila vẫy vẫy họ, nắm tay Hormica và Maria đến chỗ Phong và Justin. 


- Có chuyện gì mà gọi bọn anh thế ? 


- À, hai cô gái này muốn gặp hai anh. Xem nào, Hormica muốn quen với anh Phong còn Maria muốn quen với Justin, phải không nhỉ ? * 


Hà quay sang hỏi hai cô bạn, họ cười bẽn lẽn gật gật đầu. Justin nhíu mày nhìn Hà, cậu biết ngay đây là trò đùa của cô ấy. Bản tính bắng nhắng của Justin được phát huy hết mức, cậu vòng tay qua eo Camila và kéo cô sát lại gần, cười tươi :


- Xin lỗi. Nhưng tôi đã có người yêu rồi. Cô ấy là CAMILA HUDSON !! *


Maria mặt méo xệch, hết nhìn Camila lại nhìn đến chàng trai trong mộng của mình, cảm thấy ngượng và khó xử vô cùng. Hà cười thầm trong bụng, nhìn sang Hormica rồi nói :


- À...anh Phong chưa có người yêu đâu. Cậu có thể hẹn hò với anh ấy nếu muốn.*


- Thật vậy ư ? *


Hormica nhìn Phong với ánh mắt mong chờ, nhưng đáp lại cô chỉ là khuôn mặt lạnh như băng tuyết của Phong. Anh chẳng nói chẳng rằng quơ tay bế Hà lên rồi đi thẳng một mạch, mặc kệ cô ú ớ vùng vẫy chân tay. Bế cô đến công viên thì Phong thả cô xuống, đôi mày thanh tú của anh nhíu lại :


- Em làm gì thế ? 


- Em chỉ muốn đùa một chút thôi mà. 


- Đừng làm thế nữa. Anh không thích ! 


- Em xin lỗi. 


Không có tiếng Phong đáp lại, anh quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Hà. Anh đang rất giận. Cực kì giận luôn. Sao cô có thể vô tình đến mức trêu đùa trái tim anh như vậy ? Sao cô không nghĩ đến cảm xúc của anh ? Rốt cuộc thì đến bao giờ cô mới không còn coi anh như một người anh bình thường nữa ? 


Hà biết Phong đang giận cô nhiều lắm, nên cô cố gắng xuống nước năn nỉ anh :


- Em xin lỗi mà. Đừng giận nữa. Em không nghĩ anh tức giận như vậy. 


- Anh không muốn chuyện này lặp lại lần nữa đâu. Tại sao em cứ thích trêu đùa anh thế ? Em biết anh thích em mà ! Vậy tại sao em cứ làm khó anh, sao em cứ hết lần này đến lần khác làm trái tim anh tan nát ! 


Phong không kìm được cảm xúc mà nắm chặt vai Hà nói rõ nhưng không biết mình vừa lỡ lời nói ra một điều vô cùng quan trọng, một bí mật anh đã cất giấu suốt bấy lâu nay. Và tất nhiên, đôi tai của Hà không bỏ lỡ câu tỏ tình vô thức đó của Phong. Cô nghệt mặt, hỏi anh :


- Anh...vừa nói gì ? 


- Anh bảo là em đừng trêu anh...nữa...


Có vẻ Phong cũng nhận ra sự lỡ lời của mình. Nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh. Hà lắc đầu quầy quậy :


- Không phải. Sau câu nói đó. 


- Anh...


- Anh thích em à ? 


Câu hỏi thẳng thắn của Hà khiến cho bầu không khí trở nên yên lặng. Cả hai người đều chìm vào sự im ắng đến khó chịu. Rồi Hà lên tiếng trước tiên, mặt cô cúi gằm xuống đất :


- Em...đi về đây. 


- Hà...


Nói rồi Hà co giò bỏ chạy, để lại Vũ Phong một mình giữa công viên. Khuôn mặt anh đã nóng ran lên, trong lòng rối bời. Mấy phút sau, Camila và Justin chạy đến sau khi đuổi khéo hai cô nàng kia về. Nhìn thấy có mỗi Phong đứng một mình, Camila không khỏi thắc mắc :


- Hà đâu rồi ? 


- Cậu lại làm gì quá đáng để cô bé giận sao ? 


Justin lườm nguýt Phong. 


- Cậu hâm à ! Thật là...tôi đi về đây. 


Phong vội vàng nói rồi chạy đi, để lại Justin và Camila khó hiểu nhìn nhau. Cái quái gì đang diễn ra thế này ? Rốt cuộc họ đã bỏ lỡ điều gì ? 


Những hôm sau, bốn người ít gặp nhau hơn hẳn. Hà luôn tránh mặt Phong, còn anh cũng ít tiếp xúc với cô. Hai người không thể gạt được sự bối rối khi gặp nhau, đến cả một câu chào cũng khó khăn. Hà cố gắng tập trung hết sức vào bài vở, nhưng chẳng hiểu sao, những tiết Triết học của tuần này lại có chủ đề là Tình yêu mới chết chứ ! Thế quái nào mà lại oan gia đến mức ngõ hẹp thế này ? 


Ngày 21 tháng 12...


Hà và Camila cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, nhâm nhi bánh qui với sữa cacao nóng. Camila nhắn tin với Justin, còn Hà đọc sách. Được một lúc, Camila quay sang hỏi Hà :


- Cậu và anh Phong vẫn giận nhau à ? 


Hà dừng đọc sách, tròn mắt nhìn cô bạn :


- Bọn tớ giận nhau hồi nào ? 


- Thì hai người cứ tránh mặt nhau suốt, chẳng nói chuyện như bình thường. 


- Có phải giận nhau đâu. 


- Thì là chuyện gì ? 


Hà cắn môi suy nghĩ không biết có nên nói cho Camila biết không. Nhưng cô bạn cứ kì kèo mãi nên rốt cuộc, Hà đành phải kể lại. 


Sau khi kết thúc câu chuyện, Camila nhìn Hà lúc lâu rồi thốt lên :


- Đã tỏ tình rồi sao ? 


- Cậu...nói thế là có ý gì ? - Hà lồm cồm bò dậy, dí sát mặt vào Camila. Cô bạn toát mồ hôi hột, cười trừ nhìn Hà và nuốt nước bọt. Hà nói, giọng nghi hoặc :


- Lẽ nào...cả cậu...và anh Justin...đều biết ? 


- Ừ...thì...


Hà cảm thấy như vừa rơi xuống một cái vực sâu hàng ngàn mét vậy. Hoá ra, bấy lâu nay, ba người họ cấu kết với nhau để che mắt cô, họ không nói cho cô biết bí mật động trời như thế. Hà thở mạnh ra, cô nằm lại xuống giường, không để ý đến cái nhìn ái ngại của Camila. 


Ở nhà Vũ Phong, mọi việc cũng rối bời chẳng kém. Phong cuối cùng sau một hồi đắn đo mãi cũng nói ra về cái sự lỡ lời của mình. Giờ đây, anh đang bù đầu không biết nên hành xử như thế nào với Hà nữa. Justin ngồi đối diện nhìn thằng bạn đang vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng đứng dậy trổ tài " giáo sư tình yêu " của mình. 


- Trước hết, cậu cần phải phân tích tâm lí của cô ấy đã. Tớ nghe Camila nói, trước khi đi du học, Hà mới chia tay bạn trai cũ. Không biết qua hơn 1 năm cô ấy còn lưu luyến cậu ta không, nhưng cậu vẫn cần đưa ra các phương án hợp lí. Thứ nhất : trường hợp Hà vẫn lưu luyến bạn trai cũ. Thôi, nói chung cái này cậu bỏ cuộc đi là vừa. Bởi có gần nửa năm nữa là cô ấy về nước đoàn tụ với người yêu rồi. Thứ hai : trường hợp Hà đã quên tên người cũ, nếu rơi vào cái này thì cậu may lắm đấy ! Theo tôi nghĩ thì trong suốt thời gian qua, cậu đã ở bên Hà và có lẽ cũng chiếm vị trí khá quan trọng trong tim cô ấy. Phong, cậu nghĩ mình đang ở cấp bậc nào ? 


Không thèm suy nghĩ, Phong cay đắng trả lời :


- Anh trai. 


- Không phải lo, bởi thế nghĩa là cậu đã lấy được sự tin tưởng của cô ấy rồi. Con gái thường thích các chàng trai khiến họ có thể dựa vào mà không phải lo nghĩ. Tiếp theo, cậu đã thể hiện cho cô ấy thấy sự nghĩa hiệp của mình bằng cách xả thân cứu cô ấy vụ đi dã ngoại. Bây giờ, cậu chỉ cần một là chờ đợi, hai là tiếp tục đối xử với cô ấy như trước, tiếp tục tán đổ cô ấy đi Phong, nhưng mà đừng lộ liễu và sến sẩm quá. 


Phong gật gù trước lời nói " thấu tình đạt lí " của Justin, nhưng rồi anh lại cau mày :


- Tán bằng cách nào ? 


- Aaaa mệt với cậu quá !! - Justin thở dài - tôi nghĩ là cậu nên rủ cô bé đi chơi Noel. 


- Đi chơi noel ? 


- Ừ. Một buổi tối thật lãng mạn. Tôi sẽ nhờ Camila giúp cậu hết mình. Yên tâm đi Phong, kế này 90% thắng. 


- Cảm ơn cậu, Justin.


Phong cảm kích nhìn Justin, anh hạ quyết tâm sẽ rủ bằng được Hà đi chơi.


Ngay sáng hôm sau, khi đang đánh răng rửa mặt dở thì Hà có điện thoại. Vội vàng rửa tay, cô mở máy ra, tên của Vũ Phong hiện lên trên màn hình. Sau một thoáng ngập ngừng, Hà mở máy lên, bật chế độ loa, vừa đánh răng vừa nói :


- Em đây ! 


- Em dậy rồi à ? Đang làm gì ? 


- Em đang đánh răng. Có chuyện gì không ạ ? 


- À... - Phong ngập ngừng nói, nhưng mãi mà vẫn chưa mở lời được. Hà nhíu mày :


- Sao vậy ? 


- À...anh...à không... Anh chỉ muốn hỏi là...em có...có muốn...đi...đi...ăn sáng với anh và Justin không ? 


- Em xin lỗi. Sáng nay em có hẹn với gia đình Camila đi siêu thị rồi. Để lần khác được không ? 


- À...ừm... Tạm biệt. 


Phong dập máy, thở dài. Bên cạnh anh, Justin đang nổi đoá lên. Cậu cầm cái hộp giấy ném vào người Vũ Phong rồi gắt :


- Cậu làm cái gì thế ? Ăn sáng ? Cậu ngốc à ? 


- Tôi...


Phong vò đầu bứt tai, vứt điện thoại xuống giường. Arg...thất bại rồi ! 


        __End chương 5__
Khách viếng thăm

9/6/2014, 17:06

#14
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

hay! nhưng dài lười đọc :v
Sakura Kynn

9/6/2014, 21:35

#15
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Phovang đã viết:hay! nhưng dài lười đọc :v
  Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 936240753   công nhận dài thật, viết mấy tháng trời mà đăng lên trong vòng 5 ngày
Sakura Kynn

12/6/2014, 10:46

#16
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 6 


Sân bay Quốc tế London... 

Chi lững thững xách vali theo dòng người từ chuyến bay LK194 đáp xuống sân bay. Cô thể hiện gu thời trang thanh lịch bằng chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng sweater xám, quần skinny đỏ nổi bật, áo khoác có mũ đang gây sốt mùa đông năm nay. Mái tóc dài đen mượt xoã ngang vai cùng mũ rộng vành thời thượng. Chi nổi bật hẳn trong đám người, hơn nữa cũng vì chiều cao vượt trội của mình. Cô rút điện thoại ra tìm kiếm một hồi và nhấn số.  

- Hà à ? Tớ đây. Ừ, tớ đang ở sân bay London này. Cậu đến đón tớ đi.  

Kết thúc cuộc nói chuyện, Chi che miệng ngáp, suốt đêm trên máy bay, cô không hề ngủ mà dành thời gian nghiền ngẫm nốt quyển " Nàng sẽ ở bên ta mãi chứ ", tác phẩm đánh dấu sự trở lại của nhà văn tuổi teen Natsume Akirana. Đối với Chi, truyện ngôn tình Trung Quốc như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Chỉ cần vớ được một quyển truyện thôi là Chi đã quên hết mọi thứ, như là sống luôn trong truyện vậy. 

Nhà Camila... 

Hà sung sướng hét ầm lên, nhảy cẫng trên giường khiến cho Camila cũng phải buồn cười lắc đầu. Tâm trạng của Hà đang cực cực kì vui, bởi cô sắp được gặp lại người bạn thân thiết sau quãng thời gian dài xa cách. Camila chu môi nói : 

- Cậu có định đi đón Chi không hả ? 

- Ừ, ừ. Tớ đi ngay đây.  

Hà vội vàng chạy đến tủ quần áo lục tìm. Cô quyết định sẽ dựa vào cảm tính của mình để chọn đồ làm sao cho thật hợp với Chi. Sau một hồi bới loạn tủ lên, Hà lấy ra chiếc váy xếp nếp màu xanh biển đậm cùng áo sơ mi trắng, sweater màu trà sữa. Cô khoác ngoài chiếc áo măng tô đen có lông cừu ấm áp và lấy mũ rộng vành. Hà muốn Camila phải mặc giống mình, để hai cô bạn trông thật giống sinh đôi, và nếu may mắn còn là sinh ba với Chi nữa. Sau màn thay đồ như vũ bão, hai cô gái kéo nhau lên xe ô tô mà tài xế đã đợi sẵn, lao vút về sân bay. 15 phút sau, hai người đã ở London Airpot và đang tìm Chi trong biển người ồn ào. Hà cứ có cảm giác Chi đang ở căng tin sân bay, bởi vào khoảng giờ này là giờ Chi bắt đầu ăn vặt. Không hổ danh là bạn từ thời bé tí, Hà và Camila gặp ngay Chi đang ngồi một mình ở một chiếc bàn tròn. Hà cảm thấy người mình lặng đi, đôi chân như có gắn tên lửa, lập tức lao về phía Chi nhanh nhất có thể.  

- Chi ơi !  

Chi quay về nơi có tiếng gọi, một giây sau đã nằm gọn trong vòng tay Hà. Cô ôm Chi thật là chặt, như để thoả nỗi nhớ xa cô bạn trong suốt hơn 1 năm qua. Chi hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cũng vòng tay siết Hà lại. Hà bắt đầu rưng rưng nước mắt, miệng không ngừng nói : 

- Tớ nhớ cậu quá ! Nhớ chết mất ! Nhớ ơi là nhớ !  

- Ngốc ! Khóc cái gì mà khóc.  

Dù mắng thế nhưng Chi vẫn không khỏi hạnh phúc ngập tràn trong lòng, lấp kín sự buồn bã trong suốt thời gian Hà đi. Trước cảnh tượng cảm động này, Camila chỉ mỉm cười thật tươi, cô không hiểu cảm giác rời xa người mình yêu quí là như thế nào nên không lên tiếng. Cô chỉ thấy thật vui, vì Hà, vì Chi, vì hai người họ đã nở nụ cười hạnh phúc.  

Trên đường về nhà Camila, Hà và Camila liên tục đòi Chi kể cho họ nghe về Vũ Hà Phong. Làm cho Chi động lòng, chắc chắn không phải một người bình thường. Hà rất muốn nhanh chóng trở về Hà Nội để gặp anh chàng kia. Cố lên ! Cô chỉ còn 6 tháng nữa thôi. 6 tháng nữa, cô sẽ nhận lấy tấm bằng tốt nghiệp hạng A của đại học Cambridge và đường đường chính chính trở về nước. Nghĩ đến điều đó, Hà không khỏi cảm thấy hạnh phúc.  

- Còn cậu thì sao, Camila ? - Chi hỏi - cậu và Justin thế nào rồi ? 

- Hì hì, thực sự thì rất tốt. Nhưng đôi lúc vẫn cãi nhau, tình yêu mà, vậy mới hạnh phúc.  

- Ừm.  

Chi gật gù, ngả lưng ra ghế, chăm chú tận hưởng vẻ đẹp của phố cổ London. Nơi này rất khác với Việt Nam, không ồn ào, náo nhiệt, không xô bồ, chen chúc, tất cả toát lên vẻ tĩnh lặng, yên bình. Không khí ở đây rất tốt, so với khói bụi Hà Nội thì quả là trong lành hơn nhiều. Nhưng vì đang là mùa đông, nên trời lạnh vô cùng, chả trách mà nhìn ai trên đường cũng lụp xụp áo khoác, áo gió, phòng khi trời tuyết rơi. Thấy Chi đột nhiên im lặng, Hà nhoài người sang hỏi cô : 

- Cậu định ở đây bao lâu ?  

- Khoảng 3, 4 ngày gì đó. Tớ còn phải về chuẩn bị thủ tục đi Pháp.  

- Cậu định ở đâu ?  

- Một khách sạn nào đó ở gần nhà Camila. Để tiện việc đi chơi với các cậu.  

- Cậu đến nhà tớ đi. - Camila đề xuất ý kiến.  

- Tớ không nghĩ là bố mẹ cậu...  

Chi chưa kịp nói hết thì Camila đã ngắt lời, lắc đầu nguầy nguậy : 

- Họ rất vui. Bố mẹ tớ luôn muốn tớ có bạn ở cùng. Họ nói tớ quá cô đơn.  

Camila cười trừ. Quả thật, trước khi Hà chuyển đến, ngoại trừ những lúc đi chơi với Justin, còn lại Camila luôn dành thời gian cho chiếc laptop của mình. Hoặc cùng lắm là cô đọc sách, thỉnh thoảng đến phòng tập gym, chứ việc cùng bạn bè đi shopping, buôn chuyện là không có. Vậy nên, đối với chuyện có hai cô bạn đến ở cùng với Camila thì ông bà Hudson không ngăn cấm, thậm chí còn hưởng ứng nhiệt liệt. Camila đã nói vậy, Chi không thể từ chối.  

- Bruh ! Bruh ! Bruh !  

Điện thoại của Camila rung lên, cô vội vàng mở máy sau khi nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình.  

- Em đây !  

- Camila, hôm nay em và Hà có rảnh không ?  

- Để làm gì ạ ?  

- Vũ Phong muốn mời hai người đi ăn tối.  

- Nhưng hôm nay có bạn của em từ Việt Nam đến.  

Camila e ngại. Justin, sau một hồi im lặng thì nói : 

- Phong bảo mời cả bạn em luôn đi.  

- Em không biết cậu ấy có muốn đi không ? Để em hỏi đã.  

Camila nói nhanh, quay sang Chi : 

- Tối nay cậu đi ăn với bọn tớ nhé ! Có cả hai người bạn của bọn tớ nữa.  

- Có phải là...- Chi nhíu mày - Justin và Vũ Phong không ?  

- Sao cậu biết ?  

Camila sửng sốt nói, quay sang Hà, đôi mắt như có ý hỏi " Là cậu nói à ? ". Hà mỉm cười gật đầu. Chi sau một hồi suy nghĩ thì từ từ gật đầu. Camila vui mừng tiếp tục nói điện thoại với Justin, còn Hà và Chi thì trò chuyện với nhau. 

Nhà Hudson... 

Ba cô gái bước xuống xe ô tô, Chi cầm theo vali đựng đồ rồi cùng Hà và Camila vào nhà. Vừa bước chân vào phòng khách, một cô hầu liền tiến tới, chào ba người rồi nói : 

- Thưa cô chủ, ông bà chủ vừa mới nhận được tin công trình ở Washington bị trục trặc liền đến đó. Hai người sẽ ở đó khoảng 1 tuần, cho đến khi công việc ổn thoả. Ông bà chủ có dặn hai cô là tự chăm sóc cho nhau. * 

Camila không lấy làm ngạc nhiên khi nghe cô hầu nói vậy, bởi thực ra thì họ cũng thường xuyên ra ngoài như thế, cô cũng đã quen rồi. Vừa định lên phòng, Camila chợt nhớ ra một chuyện, cô nói với người hầu : 

- Đây là bạn tôi, Linh Chi. Cô ấy sẽ ở đây khoảng 4 ngày. Tối nay ba chúng tôi sẽ ăn cơm ngoài, các cô cứ việc ăn, không cần phải đợi. * 

                  ******* 
6 giờ tối, Camila, Hà và Chi rục rịch chuẩn bị quần áo để đi ăn. Ngoài trời rất lạnh, tuyết rơi nhiều phủ kín mặt đường. Còn hai ngày nữa là tới Giáng Sinh rồi, và cũng chính là sinh nhật tròn 24 tuổi của Hà. Bên trong phòng, lò sửa vẫn còn ấm áp, gỗ cháy lép bép phát ra những tia lửa nhỏ. Camila phân vân giữa hai bộ váy, một cái màu đỏ rượu vang sang trọng có cổ áo và dây lưng vàng óng ánh, một cái màu tím nhạt có hình bông hoa violet ở thân váy. Trong khi đó, Hà và Chi đã xong xuôi phần quần áo. Hà mặc một chiếc váy xoè xếp nếp màu đỏ, cổ chữ V. Cô khoác ngoài chiếc áo bông lửng ấm áp trắng muốt, tóc tết mái, phần đuôi buông trên vai. Chi phong cách với váy đen ngắn, phần trên bằng da lộn kín cổ, phần eo có thắt lưng vàng bản to. Chi chưa quen lắm với cái lạnh của London, nên cô phải mặc quần tất hai lớp thật dầy và đôi bốt cổ lông ấm áp. Hà chỉnh lại áo khoác cho Chi rồi quay sang Camila : 

- Cậu mặc gì ?  

- Váy cúp hay là váy da ? - Camila giơ ra hai chiếc váy.  

- Váy cúp phối với áo lông trắng, giày cao gót đen. Tóc búi cao.  

Chi nhìn Camila một cách chăm chú rồi nói một tràng. Camila ngẩn ra một lúc rồi vỗ tay : 

- Perfect ! Cậu giỏi thật đấy ! 

- Mặc như vậy có sợ lạnh không ? - Hà lo lắng 

- Trong nhà hàng chắc sẽ ấm. Mặc như vậy là ổn rồi.


Rồi ba người, một ngọt ngào, một quyến rũ, một cá tính lững thững lên xe, đến thẳng nơi hẹn. Xe dừng trước một nhà hàng Pháp được xây dựng theo phong cách Paris cổ. Camila hỏi một người phục vụ về chỗ ngồi, anh ta chỉ cho cô lên tầng hai, chiếc bàn thứ hai ở dãy ba. Vừa mới đặt chân lên bậc thang cuối cùng, ba người lập tức nhìn thấy nơi chiếc bàn cạnh cửa sổ, có hai chàng trai đang ngồi, dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, khuôn mặt họ càng trở nên tuấn tú, huyền ảo lạ thường. Camila hít sâu, tay kéo lại áo khoác rồi bước đến, Hà và Chi đi sau. Khi nhận ra bóng của ba cô gái, Justin và Vũ Phong lần lượt quay lại. Đã từ lâu bọn họ chưa gặp nhau.  

- Xin chào. - Hà mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế Phong kéo cho mình - đã lâu không có buổi gặp như thế này.  

- Hẹn được mọi người tập trung đông đủ rất khó.  

Justin nháy mắt, định kéo ghế cho Chi nhưng cô lắc đầu có ý không cần. Camila giới thiệu : 

- Đây là Chi, bạn của em và Hà. Còn đây là Justin, kia là Vũ Phong.  

- Xin chào, lần đầu gặp mặt.  

Chi gật đầu, khoé môi hơi nhếch lên. Justin và Vũ Phong âm thầm đánh giá cô gái này. Đối với một Camila ngây thơ và Vân Hà đáng yêu, sao họ lại có thể chơi thân với một người lạnh lùng đến mức này. Nhưng nói gì thì nói, cô ấy quả là mỹ nhân khó tìm, xinh đẹp tuyệt vời. Ngược lại, Chi trong lòng cũng đang nhận xét về hai chàng trai trước mặt. Justin có vẻ khá là hài hước, lạc quan yêu đời. Dạng người này cô gặp cũng khá nhiều rồi. Chuyển sự chú ý sang Vũ Phong, anh ta nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt đối với Hà lại rất ấm áp. Nhìn phong thái khá là lịch sự, toát lên vẻ quí tộc rất cao. Chà, Hà nhìn người quả không tệ. 

Trong khi Chi, Justin và Phong còn đang " dò xét " nhau thì Camila và Hà đã gọi sẵn thực đơn. Hai cô gái quyết định khai vị với súp tôm hùm cho Hà và Camila, còn Phong, Justin, Chi ăn súp cá ngừ. Hà còn bảo đầu bếp chuẩn bị sẵn salad cá hồi và sò huyết chiên rưới nước sốt bơ sữa béo ngậy.  

- Anh chị uống gì ạ ? * 

- Cho tôi một chai rượu vang đỏ Pháp, hiệu Bordeaux * 

Vũ Phong nói, gập lại quyển thực đơn đưa trả cho cô tiếp viên. Vang đỏ rất tốt cho sức khoẻ, kích thích vị giác khiến cho bữa ăn thêm ngon miệng, đặc biệt, Bordeaux là loại rượu Hà thích nhất. Ở đây chỉ có mỗi Vũ Phong và Chi biết điều đó thôi, còn lại, Camila cùng Justin đều nghĩ đó là sở thích của Phong. Sở thích của Phong thì sao nào ? Vang đỏ Pháp thì bất cứ ai mà chẳng muốn thưởng thức. Cô tiếp viên rời đi rồi, Justin mới mở lời hỏi Chi : 

- Cậu là sinh viên trường gì ?  

- Tôi học trường Y, năm thứ 6. 
  
- Ồ ! - Justin kêu lên đầy kinh ngạc - vậy là thành bác sĩ rồi còn gì ?  

- Chưa đâu. Tôi mới là y tá thực tập của bệnh viện Quốc gia thôi.  

- Thế là giỏi rồi.  

Vũ Phong trầm ngâm tán thưởng. Chi gật đầu coi như ý cảm ơn. Camila mỉm cười : 

- Kể về Hà Phong đi Chi. 

Câu hỏi bất ngờ của Camila khiến cho ánh mắt của Justin cùng Vũ Phong đổ dồn về phía Chi. Khuôn mặt cô xuất hiện vệt hồng hồng, nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng vốn có. Justin nhanh miệng hỏi : 

- Mau kể đi.  

Phong không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng là đầy sự tò mò.  

- Anh ấy là Hà Phong. Đang là bác sĩ thực tập. Phong hơn tôi 3 tuổi.  

Chi kể vắn tắt và nhanh gọn hết mức có thể. Ngay khi cô kể xong, chiếc bàn hai tầng chuyên dùng đưa đồ ăn được đẩy đến. Cô tiếp viên ban nãy bê xuống trước mặt mỗi người một bát súp, rồi hai cái đĩa bằng sứ là salad cùng sò. Hương thơm toả ra ngào ngạt khiến cho ai cũng cảm thấy đói kinh khủng khiếp. Bốn người khai vị với súp. Họ đang ăn dở thì một người tiếp viên khác đi đến mang theo chai rượu vang Bordeaux. Anh ta rót vào cốc của mỗi người rồi để cái chai ở một bên bàn. Sau đó, anh ta cúi người quay đi. Mọi người cầm cốc lên, nhìn nhau mỉm cười.  

- Cạn li !  

Hà lắc lắc li rượu rồi uống một ngụm nhỏ. Thứ nước màu đỏ sậm chảy xuống thanh quản, mang theo bao hương vị ngọt ngào cùng hương thơm quyến rũ. Bữa ăn diễn hết sức vui vẻ. Món chính có thịt bò bít tết cùng gà tây quay, canh bào ngư nấu với nấm và rau chân vịt ( rau cải ). Chai rượu đã uống hết được một nửa, vì ai cũng có tửu lượng khá nên không bị say. Chi từ đầu uống ít nhất, cô chăm chú xem cách Vũ Phong dùng bữa. Anh cầm dao nĩa một cách thuần thục, cách thưởng thức rượu vang cũng rất quí tộc, khi ăn thì từ tốn, không quá nhỏ nhẹ nhưng không quá suồng sã gây tiếng động. Bữa ăn tối kết thúc với món tráng miệng là hoa quả tuỳ thích trộn bơ tươi và shiro ngọt. 8 giờ, năm người rời khỏi cửa hàng. Đang ở trong nơi ấm áp, vừa bước ra ngoài, Hà liền cảm thấy rùng mình vì lạnh, mặt cô liền tái lại, tay kéo vạt áo trước lại, lấy túi xách che trước cổ. Bỗng nhiên, từ phía sau, một chiếc áo măng tô ấm áp trùm lên người cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào. Hà quay lại, Phong đang đứng ngay sau cô, chiếc áo khoác trên người anh biến mất, tự dưng xuất hiện trên người cô. Khuôn mặt Hà ửng đỏ lên, vùi mặt vào áo của Vũ Phong, anh vỗ vỗ vai cô : 

- Đứng đây chờ một lát. Anh đi lấy xe ô tô.  

- Vâng. 

Hà lí nhí mở miệng, cảm giác ngọt ngào phủ khắp trái tim cô, lan đến cả chân tay. Bóng dáng cao cao của Phong biến mất cùng Justin, Hà kéo áo lên đến tận mặt, vừa để tránh rét, vừa để che đi khuôn mặt của mình. Chi bên cạnh trầm ngâm không nói gì, đáy mắt có ý cười. Một lúc sau, hai chiếc ô tô bóng loáng đỗ trước cổng nhà hàng, là Vũ Phong cùng Justin. Camila tự động chui ngay vào xe của Justin, còn Hà và Chi cũng nhanh chóng mở cửa vào ô tô của Phong. Đi đến đại lộ số 4 đường Baker, xe của Justin đang song song cùng với Vũ Phong đột nhiên rẽ trái, hướng sang phía khác. Hà vội vàng nói : 

- Sao Justin... 

- Đó là chủ ý. Cứ để hai người đó ở bên nhau. 

Phong vừa lái xe vừa trả lời. Chẳng mấy chốc, ngôi biệt thự cổ nhà Hudson đã hiện ra, Phong dừng xe. Anh quay lại nói lời tạm biệt với Chi.  

- Cảm ơn đã đưa bọn em về. Anh ngủ ngon nhé !  

Hà cười tươi nói, đang định mở cửa bước xuống theo Chi vào nhà thì cánh tay cô bị Phong nắm lại. Hà nhìn anh, đôi mắt tròn trở nên to hơn vì ngạc nhiên. Phong nhìn sâu vào ánh mắt cô, định nói gì đó nhưng thôi. Anh chỉ lắc lắc đầu cười nhẹ, dịu dàng nói : 

- Em vào nhà đi. Ngủ ngon.  

Hà gật đầu, ra khỏi xe, đứng đó chờ cho đến khi chiếc ô tô biến mất khỏi tầm nhìn thì mới vào nhà. Cô băn khoăn về điều Phong muốn nói, nhưng ngại không muốn hỏi.  

       ___End chương 6___
Sakura Kynn

16/6/2014, 13:41

#17
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 7

Hôm nay là Noel, và đặc biệt hơn là sinh nhật của Hà. Chi cùng Camila tỉnh dậy từ rất sớm, tự mình tổ chức sinh nhật cho Hà. Hà từ lâu có mong muốn vào ngày sinh nhật của mình, sẽ có chiếc bánh gato ba tầng thật nhiều dâu tây và kiwi. Cô còn muốn socola ngọt ngào ghi tên của mình thật đẹp nữa. Chi đem ý tưởng đó cùng Camila thực hiện. Đến khoảng 7 giờ 30 sáng thì Justin đến, mang theo bao nhiêu là đồ trang trí, bóng bay. Ngạc nhiên là, chỉ mỗi Justin, còn Vũ Phong thì không thấy đâu. Và Justin thì rõ ràng là đang cau mày giận dữ ai đó. 

- Có chuyện gì vậy Justin ? Anh Phong đâu ? 

- Làm ơn đừng nhắc đến cái tên chết tiệt ấy nữa ! - Justin hậm hực đặt túi xuống đất, ngồi phịch lên ghế - Hắn không đến dự sinh nhật Hà đâu. 

- Tại sao ??

Camila và Chi sửng sốt kêu lên. Justin tiếp tục nói :

- Sáng nay hắn bảo có việc gì đó nên đi từ sớm rồi. Anh hỏi việc gì mà quan trọng đến bỏ cả sinh nhật Hà, hắn chỉ nhún vai bỏ đi. 

- Không thể nào !! 

Ngay trước khi Camila và Chi lên tiếng, một giọng nói khác đã vang lên. Ba người nhất loạt quay lại, Hà ở trên cầu thang, vẫn mặc quần áo pyjama, tóc mới chải xoã trên vai. Cô chạy vội xuống nhà, nhíu mày nói :

- Chắc là anh ấy bận một chút thôi. Sẽ đến ngay ấy mà. Để em gọi điện...

- Vô ích thôi. - Justin ngắt lời - anh đã gọi mấy chục cuộc, hắn tắt máy rồi. 

Vân Hà chỉ biết đứng lặng người. Vũ Phong, anh có việc gì quan trọng tới mức mà bỏ đến sinh nhật cô. Vậy mà anh nói...anh nói anh thích cô ! Đây mà là thích cô sao ? Ngay sau đó, Hà bực bội với chính ý nghĩ của mình. Sao chứ ? Thích thì sao ? Đâu phải quan trọng lắm đâu ! Chỉ là nhất thời có cảm xúc yêu quí thôi. Vậy mà...vậy mà uổng công cô chờ đợi, uổng công cô hi vọng. Thấy gương mặt Hà cảm xúc bất thường, Chi nắm tay cô kéo lên nhà, vừa đi vừa nói :

- Lên phòng tớ giúp cậu làm tóc và thay quần áo. Justin, phiền anh chuẩn bị nốt cùng Camila.

Đẩy Hà vào phòng, Chi không vui nhíu mày. Thứ cô sợ nhất, chính là khi Hà buồn. Nén lại sự tức giận đến muốn bóp chết Vũ Phong, Chi đi đến tủ quần áo tìm đồ. Cô lấy một chiếc quần legging ôm sát, cùng với áo len oversized và một chiếc áo cổ lọ đen. Đợi khi Hà thay quần áo với tốc độ rùa bò xong, Chi ấn cô xuống ghế trước bàn trang điểm và bắt đầu làm tóc. Gần một tiếng đồng hồ sau, tác phẩm của Chi hoàn thành, Hà xinh đẹp lộng lẫy khác hẳn ngày thường. Nhưng khuôn mặt có trang điểm đẹp đến đâu mà cứ ủ rũ thế này thì cũng chẳng khác gì ma lem thôi. Chi vỗ vai Hà, thấp giọng an ủi :

- Đi xuống nhà thôi. 

- Ừ. 

Hai cô gái trầm lặng xuống phòng khách, bắt gặp Justin và Camila đang ngồi bệt dưới tấm thảm lông cừu mềm mại, vừa thổi bóng vừa trêu đùa nhau, xung quang họ ngập tràn những quả bóng bay nhiều màu sắc, cảnh tượng vừa lãng mạn lại vừa rực rỡ vô cùng. Hà đang buồn chết mà cũng phải tủm tỉm cười, bước chân xuống cầu thang nhanh hơn, bên cạnh là Chi, khuôn mặt xinh đẹp giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhưng trong đáy mắt đã có ý cười. 

- Hai cậu hạnh phúc quá nhỉ ? - Hà cười khì ngồi xuống ghế, tiện tay lấy một quả bóng chơi đùa - bao giờ mời tớ ăn cưới đây ?

- Tốt nghiệp đại học, ngay và luôn. 

Justin và Hà kẻ tung người hứng, thi nhau làm cho khuôn mặt Camila dần dần đỏ lên. Cuối cùng, Chi chốt hạ một câu làm Camila hai má đỏ ửng :

- Để tớ nghĩ tên cho con của hai người. 

- Các cậu...hùa nhau trêu tớ ! 

Bốn người cùng cười lớn, sau đó kéo nhau vào phòng khách. Tại đây, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, đẹp mắt. Ngay giữa bàn ăn là một chiếc bánh gato 3 tầng với nhiều dâu tây và kiwi, thêm cả các món ăn Hà thích từ Âu cho đến Á nữa. Hà cảm động nhìn Chi, nhìn Camila, nhìn Justin, hạnh phúc ngập tràn trong lòng. 

- Cảm ơn mọi người nhiều lắm ! 

- Đừng khách sáo. Nào, ngồi vào bàn ăn đi. 

- Hà, hôm nay mừng cậu thêm một tuổi mới, trở nên xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn và thành công hơn trong cuộc sống nhé ! 

- Đây là quà của bọn tớ ! 

Justin ôm một chồng quà đến đặt trước mặt Hà, khuôn mặt sáng bừng bởi nụ cười tươi rói. Hà chỉ biết cười trong niềm hạnh phúc. Bữa tiệc sinh nhật diễn ra vô cùng vui vẻ, nhưng trong thâm tâm Hà, cô vẫn còn một nỗi buồn không biết tên là gì, bởi ngày sinh nhật cô, thiếu mất một người quan trọng. 

Cả ngày hôm đó chỉ là chơi bời thả ga của bốn người. Hết ăn uống tiệc tùng lại đến hát hò, mua sắm, đi sở thú, đến công viên,... Trước khi chia tay Justin, họ còn ăn một bữa tối ở nhà hàng nữa. Hà, Chi và Camila mệt bã người lần lượt đi tắm. Trong khi Chi pha cacao thì Camila nằm chơi điện thoại, còn Hà ra ban công hóng gió. Cô hướng ra bầu trời đêm đầy tuyết, trong lòng buồn bã u ám hệt như tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Vũ Phong, anh thậm chí còn không gọi điện chúc mừng sinh nhật cô. Nếu như là sinh nhật 2 năm trước, cô chỉ cần có Chi ở bên, nhưng lần này thì khác. Cô muốn tất cả những người bạn thân thiết, quan trọng nhất đều chung vui với mình. 

- Bru...bruh...

Đang ngẩn người thì điện thoại trong túi rung lên, Hà vội mở máy ra, giật mình suýt rơi điện thoại khi thấy tên người gọi đến, anh Vũ Phong. Cô luống cuống gạt nút nghe :

- Anh Phong...

- Hà à, em ngủ chưa ? - đầu dây bên kia là tiếng Vũ Phong ấm áp. 

- Chưa ạ. 

- Em ra quảng trường ở cung điện Buckingham đi. Nhanh lên nhé ! 

- Ừm. Anh đợi em. 

Hà dập máy, lao vào phòng bới loạn tủ đồ lên và lấy một chiếc váy trắng đơn giản. Cô giật chiếc áo măng tô ở mắc, xoã tóc sang hai bên rồi chạy biến đi, chỉ kịp vứt lại cho Camila và Chi đang ngạc nhiên trợn tròn mắt một câu : 

- Tớ đi một lát. 

Hà vội vã đến mức quên luôn cả ô, đẩy cửa chạy ù ra ngoài. Quảng trường Buckingham không xa, cách nhà Hudson khoảng 300m. Ý nghĩ sắp được gặp Vũ Phong làm cô chỉ muốn bay ngay đến đấy với tốc độ ánh sáng mà thôi. 
Quảng trường Buckingham hiện ra trước mắt, ngập tràn ánh điện lung linh trên cây thông, đầy ắp những cặp đôi yêu nhau tay trong tay hẹn hò. Hà đứng ở giữa cổng mà cảm thấy thật lạc lõng, cô đơn làm sao ! Cô chỉ có một mình. 

- Hà. 

Một tiếng gọi quen thuộc khiến Hà quay ra phía sau, sững người. Vũ Phong chỉ cách cô có ba bước chân, anh vận trang phục đơn giản nhưng toát lên vẻ quý tộc, sang trọng lạ thường. Người anh bám chút tuyết, trên tóc, trên vai. Đôi mắt anh vẫn ngọt ngào như trước, nhìn cô dịu dàng. Hai người cứ đứng đó nhìn nhau một lúc lâu, rồi Phong lên tiếng, anh nở nụ cười ấm áp như thiên sứ giữa trời mùa đông :

- Chào cô bé ! 

- Anh... - Hà nghẹn lời, không biết nói gì cả. 

- Đi theo anh nào. 

Phong nắm lấy bàn tay phải của Hà dẫn đi, để cô gái nhỏ phía sau cúi gằm mặt vì xấu hổ xen lẫn hạnh phúc. Hai người dần thoát khỏi đám đông ở quảng trường, tiến về phía khu vui chơi mới mở trong khu đó. Càng đi, Hà càng thấy lạ, hôm nay là Noel, lẽ ra các cặp tình nhân phải hẹn hò rất đông chứ, vậy tại sao ở đây suốt nãy giờ không một bóng người, chỉ có cô cùng anh ? Thắc mắc của Hà hình như viết rất rõ trên khuôn mặt cô, Vũ Phong nhìn nhìn rồi nhếch môi cười :

- Anh bao khu này rồi.

- Gì cơ ?? - Hà hét lên, đứng khựng lại. Bao hết khu này ? Đùa cô chắc ? Sẽ mất bao nhiêu tiền đây ? Biết là nhà anh rất giàu nhưng không thể tin là bao hết khu vui chơi này được. Thật quá ngạc nhiên ! 
Thấy Hà phản ứng kinh ngạc như vậy, Phong cũng chỉ cười cười, đoạn lấy bàn tay to ấm áp che mắt Hà lại, thì thầm vào tai cô :

- Đi theo anh, anh sẽ cho em một bất ngờ. 

Hà hơi khó hiểu nhưng vẫn im lặng đi theo lời chỉ dẫn của Phong, không khỏi hồi hộp điều bí mật của anh là gì. Cứ đi như thế khoảng chục bước, Phong kêu cô dừng lại rồi từ từ bỏ tay ra. Mắt Hà tiếp xúc với cảnh vật, thoáng chốc trợn to lên kinh ngạc. 

- Đây là...? 

Bánh xe khổng lồ, một trò chơi rất đỗi quen thuộc, được khoác vào người một chiếc áo lấp lánh sắc màu, phía dưới đất còn có những ngọn nến đang cháy bập bùng tạo thành dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật " nữa. 

- Chưa hết đâu. 

Phong cười bí ẩn rồi búng tay " tách " một cái, từ phía sau bánh xe, một màn pháo hoa rực rỡ hiện lên, sáng bừng cả một khoảng trời, thêm những bông tuyết nhỏ điểm xuyết cho khung cảnh thêm lãng mạn nữa. 

Hà lặng người, lùi lại vài bước vì quá kinh ngạc. Thật sự cảm động. Cô không phải lần đầu tiên nhận được những món quà bất ngờ, nhưng lần này là khác. Từ trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim bỗng có một loại cảm xúc ấm áp xuất hiện, làm cô run người lên vì hạnh phúc. Đằng sau, Phong vẫn nắm nhẹ vai cô, hơi ấm từ người anh vẫn phảng phất trong không gian.

- Em thích không ?

- Có, thích chứ ! Thật đẹp ! - Tất nhiên là thích rồi, sao có thể không.

Hà nghe tiếng Phong thở phào một cái sau lưng, rồi anh nói, giọng nhẹ nhõm :

- Anh cứ sợ rằng em không thích.

Hà tủm tỉm cười, xoay người lại, nghĩ ngợi một chút rồi cất tiếng :

- Tại sao sáng nay anh không đến dự sinh nhật em ? 

- Anh...

Phong ngập ngừng không muốn nói, nhưng bị ánh mắt mong chờ của Hà hạ gục, liền thở dài ra rồi nói :

- Anh phải làm việc nhanh để còn đi chuẩn bị quà sinh nhật cho em. Thực sự rất bận, anh xin lỗi. 

Hà sững người nghe Vũ Phong nói. Anh vì cô mà bận bịu đến nỗi không thể đi dự sinh nhật, cốt cũng chỉ vì muốn dành cho cô món quà sinh nhật này. Thế mà, cô lại có thể trách cứ anh, tại sao cô lại hồ đồ đến mức ấy ? Hà tự trách bản thân mình quá ngốc nghếch, rồi lại ngước lên nhìn vào đôi mắt đen ấm áp của Phong, cô bước một bước đến và ôm chầm lấy anh. 

- Phong, em xin lỗi. Xin lỗi vì em đã vô cớ tức giận anh. Xin lỗi. 

Phong vẫn còn đang sững người trước hành động của Hà, lại thêm câu xin lỗi của cô, càng rối trí hơn. Ôm cô, hay buông cô ra ? Phong chật vật với những suy nghĩ của mình, cảm thấy đôi tay trở nên vô dụng hơn bao giờ hết. 

Hà sau một hồi mới nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, ngượng chín người định rời khỏi lồng ngực của Phong, thì ngay lập tức, một vòng tay nhẹ nhàng giữ cô lại, càng ghì chặt cô hơn. Vũ Phong bối rối thì thầm :

- Một chút thôi. Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi. 

- Phong...

- Đừng nói gì nữa. 

Đêm Giáng Sinh, ở gần quảng trường Buckingham, một chàng trai với vẻ đẹp như thiên sứ mùa đông và một cô gái dễ thương, nhỏ nhắn như một tinh linh bé bỏng ôm ghì lấy nhau. Tuyết trắng rơi dày đặc, càng về đêm, trời càng lạnh buốt, nhưng từ trong tận trái tim, Vũ Phong và Vân Hà vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào và ấm áp. 

- Phong và Hà ôm nhau rồi. Thấy chưa thấy chưa ! 

Camila phấn khích gào lên khe khẽ ở một bụi cây gần đó làm cho Justin phải ấn người cô ngồi thụp xuống cỏ. Anh đưa tay lên môi :

- Suỵttt ! Đừng làm ồn. 

- Tên Phong này xem ra cũng... - Chi trầm ngâm - ...đáng ghét vô cùng.

Ngoài miệng nói thế thôi nhưng thực chất trong lòng Chi đang vui chết đi được. Hạnh phúc nhé, Hà của tớ. 

         __End chương 7__
Shu Yi Nghi

26/6/2014, 05:01

#18
  • Shu Yi Nghi

Shu Yi Nghi



Thành viên chính thức
Tham gia : 11/06/2014
Bài viết : 24
Điểm plus : 41
Được thích : 4
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chào bạn, sau khi đọc xong chuyện của bạn mình thấy cũng hay đó. Thật ra thì mình đọc truyện của bạn cũng lâu rồi, tuy nhiên onl bằng điện thoại nên không rãnh cmt cho bạn mong bạn thông cảm cho.


Về cách trình bạn của bạn khá ổn vì có cách dòng khá là thoáng cho người đọc như mình tuy nhiên bạn lại không chỉnh size lớn lên vì thế đọc khá là mỏi mắt (này là mình nói một số chap thôi vì có vài chap bạn đã chỉnh size lớn)


Xét về văn phong của bạn khá hay đấy, nhưng mình thấy còn hơi nhiều lời thoại xíu.


Mình chỉ góp ý (nhận xét) nhiêu đó thôi, nếu có sai xót hay nặng lời với bạn thì mong bạn thông cảm và bỏ qua cho.


Thân : Amaya
moon_hana_tb

29/6/2014, 14:01

#19
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Thích cái tên Phong nhé!!

Nội dung có vẻ ổn, hóng chap!
Sakura Kynn

7/7/2014, 22:09

#20
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 8

Sáng hôm sau, hai trường Cambridge và Oxford tổ chức " Dạ tiệc mùa đông " để chuẩn bị cho kì nghỉ đông của sinh viên. Chi bị Hà và Camila bắt đi, đành giương cờ trắng xin hàng, lục đục cùng hai cô bạn thân chuẩn bị đồ. Trời không còn tuyết nữa nhưng vẫn rất lạnh, vì thế ai cũng lụp xụp áo len, áo dạ. Suốt buổi sáng, Chi cứ nhăn mặt cằn nhằn rằng thà cô ấy chui vào chăn ngủ còn hơn phải dậy sớm để đi tiệc. Cuối cùng, nhờ chiêu năn nỉ gãy lưỡi của Hà cùng lời dụ dỗ " ở đó rất nhiều thứ hay " của Camila, Chi cũng cắn răng rời khỏi nhà. Người hộ tống các cô gái đến trường không ai khác ngoài Vũ Phong và Justin. 

Sân trường Cambridge đông nghẹt, hàng nghìn sinh viên của hai trường cùng góp mặt tại đây, bầu không khí tự nhiên cũng ấm lên hẳn. 

- Vui quá đi ! 

Camila nhảy cẫng lên, ngó đông ngó tây, nổi bật hẳn giữa đám đông, cuối cùng bị Justin kéo vào trong lòng.

- Em cứ chạy nhảy như thế thể nào cũng bị va vào người khác cho xem.

Lời Justin vừa dứt, Camila liền ngay lập tức va phải một anh chàng cao lớn mặc bộ đồ thể thao. Anh ta quay lại, nhìn chằm chằm Camila, khiến cô ấy phải lúng túng xin lỗi.

- Tiểu thư xinh đẹp, hân hạnh được làm quen với em. * 

Vẻ mặt cùng giọng nói của gã khiến cho Camila nổi hết cả da gà, chưa kịp làm gì thì bị Justin mạnh mẽ kéo về phía cậu, cánh tay giữ chặt cô gái nhỏ trong lồng ngực. Cậu nghiến răng :

- Tôi cấm anh động đến bạn gái tôi. Nếu không, anh chết chắc. *

Nói xong, cậu hậm hực mang Camila rời khỏi nơi đó, để lại Vũ Phong cùng Chi và Hà đứng trầm trồ.

- Hâm mộ quá ! 

Hà cao giọng thán phục, không để ý đến bên cạnh mình, Vũ Phong ánh mắt đang dần dần tối lại nhìn cô. Anh khoát tay, hất đầu về phía sân trường trung tâm :

- Đi thôi. 

Chi tủm tỉm cười nhẹ, kéo Hà đi. Ba người tiến về phía sân trường. Vì là dạ tiệc mùa đông nên trong trường trang trí toàn bằng cây thông Noel, cộng thêm với những dải đèn màu sắc càng thêm lung linh. Trường Cambridge quen thuộc với Hà hơn nên cô chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên cho Phong và Chi đi thăm trường. Toàn bộ các khu vực đều được Hà giới thiệu chi tiết, ngoại trừ thư viện. Cô chỉ chỉ tay vào cánh cửa phòng đọc sách :

- Các sinh viên cuối năm đang ở đó. Bọn mình có thể vào nếu có nhu cầu đọc sách. 

- Tớ vào một chút được không ? - Chi hỏi, vẻ nôn nóng. 

- Ừ. Nhưng 1 tiếng nữa chúng ta phải đến quảng trường rồi đấy ! 

- Tớ sẽ căn giờ. Yên tâm, cậu đi với Phong đi. 

Chi nháy mắt rồi đẩy cửa bước vào. Thư viện thật lớn, có kiến trúc mái vòm với hàng trăm kệ sách bằng gỗ chứa lượng sách khổng lồ ở nhiều lĩnh vực. Tất nhiên, chúng toàn bằng tiếng anh. Không có quá nhiều người trong này, vì thế Chi có thể dễ dàng lựa chọn những quyển sách mình thích và tìm một chỗ ngồi lí tưởng ở bên cạnh cửa sổ. 

" Cuốn theo chiều gió " là một tác phẩm vô cùng nổi tiếng, Chi đã đọc rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cuốn sách này trở nên nhàm chán đối với cô. Đọc bằng tiếng Anh khá vất vả nhưng Chi vẫn hiểu rõ ràng. Cô dần dần chìm đắm vào thế giới của những nhân vật. 

- Anh không thể rời bỏ em được. * 

Một giọng nữ the thé rít lên ở ngay gần chỗ Chi ngồi. Cô giật mình ngước lên, cau *** lại vì bị phá đám không gian yên tĩnh. Một giọng nam khác lại vang lên :

- Cô đối với tôi không còn thú vị nữa. Chúng ta chia tay đi. * 

- Anh...không thể... * 

Đến lúc này, Chi có vẻ hiểu câu chuyện của họ. Cô gái bị chàng trai bỏ rơi, thật tội nghiệp làm sao. Đột nhiên, Chi cảm thấy thú vị, cô liền đứng dậy, gập sách lại, tiến về phía chiếc kệ khuất nơi phát ra tiếng nói. 

- Xin lỗi. Cho tôi nhờ một chút. * 

Chi lách người qua chàng trai. Dù tỏ ra không để ý nhưng cô biết họ đang trợn trừng mắt lên nhìn cô. Chi thong thả tìm mấy quyển sách ở cái kệ, cảm thấy thích thú khi khuôn mặt của hai người đó cứ ngày một thuỗn ra vậy. Cô mím chặt môi, mặt đỏ lên vì nhịn cười. 

- Không nói nhiều nữa, chúng ta chia tay đi. *

Chàng trai mặc dù nói như vậy, như ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Chi. Mất thêm vài giây nữa để thăm dò cô, cậu ta quay phắt người bước đi, bỏ lại cô gái trẻ cả người đều run lên vì uất ức. Lướt qua Chi, cậu ta dừng lại một chút và nhếch môi cười nhẹ. 

- Chết tiệt ! Tên khốn ! Kevin anh là đồ khốn ! *

Chi nghe tiếng cô gái kia gầm lên dữ dội, sau đó cũng bỏ đi luôn. Còn một mình ở kệ sách, Chi mới bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu. Giới trẻ bây giờ cũng lạ thật ! Yêu nhau rồi bỏ nhau dễ dàng như không. Dám chắc hai người này yêu nhau còn chưa đầy 1 tháng. 
Đang định trở về bàn để đọc tiếp sách, đột nhiên điện thoại của Chi vang lên. Cô vội đặt chồng sách lên kệ, vội vàng mở máy ra xem. Hà gọi. 

- Ừ, tớ đây. 

- Chi ơi ! - đầu dây bên kia, tiếng Hà vang lên, nghe rất hào hứng - ở quảng trường mở hội chợ sách này ! Toàn là của trường Oxford đấy ! 

Nghe đến sách của trường Oxford, mắt Chi sáng rực lên. Ai bảo thư viện Oxford nổi tiếng về các loại sách độc và lạ có từ thời xưa chứ ! Vì thế, tạm biệt thư viện Cambridge, quảng trường trung tâm thẳng tiến ! 

Chen qua đám người đông đúc để chạy đến nơi Hà, Phong, Justin và Camila đang đợi, Chi mệt đứt hơi. Ai bảo trường quá rộng, làm cô đi lòng vòng ở tầng hai mất bao nhiêu phút. Hà nhìn thấy Chi, vội vẫy vẫy, trên tay cầm sẵn chai nước lạnh cùng với khăn giấy. 

- Bị lạc rồi phải không ? 

Hà biết trước mỉm cười nói, đưa cho Chi nước và khăn. Cô không phải không rõ tính cách của Chi, cô ấy chỉ có thể thuộc đường từ nhà đến trường học mà thôi. Cũng chính vì thế mà mỗi lần hai người đi đâu, Hà nghiễm nhiên trở thành hoa tiêu chỉ đường. 

- Được rồi nào. - Justin vỗ tay, cao giọng - bây giờ ai muốn đi khu nào thì đi. Khoảng 11 giờ 30 gặp nhau ở đây để đi ăn trưa. 

Mọi người gật đầu, chia nhau ra. Chi lại chạy thẳng một mạch đến khu trưng bày sách, ngay lập tức choáng ngợp trước lượng sách khổng lồ ở đây. Cô như đi trong mê cung, vừa đi vừa trầm trồ khen ngợi. 

- Em yêu ! Em có muốn đi dạ tiệc tối nay với anh không ? *

Chi khựng lại, nhận ra một giọng nói quen thuộc. Cô trợn to đôi mắt xinh đẹp khi nhận ra người con trai trước mắt. Chẳng phải là anh chàng tên Kevin sao ? Rõ ràng anh ta vừa chia tay cô bạn gái trước, chưa đầy nửa tiếng sau đã thân mật khoác vai một cô nàng ngực to xinh đẹp. Hai người chụm đầu vào nhau, liếc mắt đưa tình, dành cho nhau những lời ngọt ngào đến phát sợ. Chi lùi lại mấy bước, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Kevin rồi quay người bỏ đi, không khỏi thầm nghĩ : về sau nhất định mình sẽ tránh xa hạng người này. 

                 *********
Trước khi đến dạ tiệc khiêu vũ vào buổi tối, Chi rẽ qua nhà Justin để mượn tạm một bộ vest. Đây là ý tưởng của Hà, khi mà tự nhiên cô nổi hứng lên muốn thử tài hoá trang của mình. Nạn nhận dĩ nhiên là Chi rồi. Việc hoá trang chỉ có mỗi Hà, Chi và Justin biết. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tác phẩm nghệ thuật đã ra đời. Chi từ một mỹ nữ trở thành một chàng trai phong độ, lạnh lùng và tất nhiên, đẹp khỏi chê. Hà thích thú vô cùng, khoác tay Chi bắt cô phải cùng mình đến dạ tiệc. Đầu tiên, Chi không muốn, nhưng bởi vì không chịu nổi khuôn mặt phụng phịu của Hà đành phải gật đầu. 

Chi và Hà vừa bước vào gian phòng, lập tức thu hút sự chú ý của gần như tất cả mọi người. Ai ai cũng bị hớp hồn trước vẻ đẹp trai hoàn hảo của Chi, đồng thời tò mò về danh tính của chàng trai này. Riêng Vũ Phong, anh đứng ở một góc phòng, khuôn mặt tối đen, xung quanh toả ra một luồng khí hắc ám, nhưng nét mặt vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc nào. Hà nhìn thấy anh như vậy, không khỏi toát mồ hôi hột. Cô thế nào đã quên mất rằng Vũ Phong cũng tham gia bữa tiệc này, và đương nhiên, để anh chứng kiến cảnh cô tay trong tay một người con trai khác thì thật là không hay chút nào. Hà nhăn mặt tự mắng mình, không để ý Chi đã kéo cô ra giữa phòng cùng với các cặp đôi khác. Nhạc vang lên. Chi và Hà cùng nhảy điệu Valse uyển chuyển đầy tinh tế, thế nhưng, tâm trí Hà lại chẳng thả theo dòng âm nhạc du dương kia, mà lại tập trung toàn bộ về phía góc phòng, nơi Phong đang đứng. Và không hiểu từ đâu, một cô gái tóc vàng xoăn bồng bềnh vô cùng xinh đẹp tiến đến gần Phong và hai người cùng trò chuyện với nhau. Và hình như, cô ấy còn ngỏ ý muốn Phong trở thành bạn nhảy của mình. Và điều làm Hà tức giận là Phong không hề tỏ thái độ từ chối gì cả, không giống hình tượng lạnh lùng với phái nữ như bình thường của anh. Có lẽ, anh và cô gái kia có mối quan hệ khá thân thiết. Nghĩ đến cảnh Vũ Phong cùng cô nàng xinh đẹp quyến rũ ấy cùng nhau khiêu vũ là máu nóng trong người Hà tự nhiên sôi lên. Chính cô cũng phải ngạc nhiên vì cảm giác kì lạ ấy. Ghen ư ? Không thể nào ! 

Thấy Hà không tập trung, mắt lại nhìn chằm chằm về phía Vũ Phong, Chi tủm tỉm cười. Cô cúi xuống, ghé sát tai Hà nói nhỏ :

- Sắp hết bản nhạc rồi, nếu cậu không nhanh lên, bị mất Vũ Phong thì cố mà chịu đấy nhé ! 

- Chi ! 

Hà phồng má lên, nhưng cũng bị lời cảnh báo của Chi làm cho nôn nóng. Cuối cùng bản nhạc cũng chấm dứt, Chi đưa Hà ra chỗ Vũ Phong. Khi mà cô gái tóc vàng đang chuẩn bị kéo tay Phong dẫn đi thì Chi và Hà tiến đến trước mặt Phong. Hà nói, giọng nhỏ xíu :

- Phong ! 

Vũ Phong nhìn thấy Hà đến gần mình cùng người con trai khác, cảm thấy hết sức tức giận, nhưng cố nhịn lại để trong lòng. Giữa anh và cô chẳng có một chút gì hết, bất quá chỉ là anh yêu đơn phương mà thôi. 

- Anh...nhảy với em bản này được không ? 

Hà lí nhí trong miệng, nhưng cũng đủ để Phong nghe thấy. Anh trợn mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn cô. Nhưng rồi, lời nói thoát ra ngoài miệng lại đắng ngắt :

- Em không phải đã có bạn nhảy rồi sao ? Còn muốn gì ở anh nữa ?

Anh ném ánh nhìn lạnh nhạt về phía Chi. Hà lắc đầu nguầy nguậy, đang định nói thì cô gái kia bất ngờ lên tiếng :

- Cô có thể tránh ra được rồi đấy ! Đây là người yêu tôi, và tôi sẽ nhảy với anh ấy. * 

Hà không chịu thua kém, cô buông Chi ra, đến gần Phong hơn. 

- Ai nói anh ấy là người yêu cô ? * 

- Chúng tôi yêu nhau, không phải người yêu thì là gì ? * - Cô nàng châm biếm, càng bám chặt cánh tay Phong hơn. 
Lúc này, Hà không chịu nổi nữa, cô nắm chặt bàn tay của Vũ Phong, nói rõ ràng, giọng vô cùng kiên quyết :

- Anh ấy không phải người yêu của cô ! Anh ấy là BẠN TRAI tôi ! * 

Tiếng Hà không quá to, nhưng cũng đủ làm cho hội trường im bặt, quay lại nhìn cô. Riêng Vũ Phong, anh há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình nữa. Còn Hà, cô đã nghĩ kĩ rồi, phải, cô thích anh, thì sao cô phải giấu giếm. Cứ nói ra tình cảm của mình thôi, đằng nào thì mọi người cũng sẽ biết. Thêm nữa, để chứng minh điều mình vừa nói là sự thật, Hà nhón chân, hôn lên má Vũ Phong một cái thật kêu trước con mắt sững sờ của tất cả mọi người trong phòng. Cả hội trường im thin thít, như thể tiếng kim rơi cũng nghe rõ hoàn toàn. Camila và Justin vừa mừng vừa ngạc nhiên, Chi cũng phải kinh ngạc trước hành động của cô bạn thân. Còn Vũ Phong thì khỏi phải nói. Vào cái khoảnh khắc Hà hôn vào má anh, tưởng chừng như trái tim anh ngừng đập, thời gian cũng dừng lại, chỉ còn anh và cô, không có bất cứ ai khác. Có trong mơ anh cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Đúng, cái ngày mà cô nói cô thích anh, cái ngày mà cô hôn lên má anh và nói với mọi người rằng, anh là bạn trai cô.

Sau vài phút im lặng, mọi người cùng " Ồ ! " lên một tiếng, rồi những âm thanh bàn tán sôi nổi tràn ngập khắp phòng. Những sinh viên trường Oxford thì thắc mắc về chàng hoàng tử băng giá Hoàng Vũ Phong vốn nổi tiếng lạnh lùng với con gái, nay bỗng nhiên xuất hiện một cô người yêu trường Cambridge. Trong khi các sinh viên còn đang xôn xao, Hà mặt đỏ bừng định xoay người chuồn nhanh thì bị Phong giữ tay lại. Anh kéo cô vào lòng mình, cúi xuống, giọng nói trầm ấm cùng hương thơm thoang thoảng phảng phất bên tai Hà : 

- Em định đi đâu ? 

- Anh...

Hà mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn Vũ Phong, đưa ánh mắt cầu cứu Chi. Nhưng cô bạn chí cốt chẳng hề động chân động tay mà còn đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn hai người. Từ phía xa, Camila và Justin cũng đi đến. 

- Chúc mừng hai người.

Justin nháy mắt, bên cạnh là Camila đang toe toét cười. 

- Thả em ra ! Em muốn về ! Em muốn về nhà ! 

Hà xấu hổ vô cùng khi nghĩ lại những hành động vừa rồi. Cô đến bây giờ vẫn không nghĩ mình có thể can đảm đến vậy.
 
- Em sẽ không thể về nếu chưa giải thích cho anh biết. - Phong đưa mắt nhìn Chi vẫn đang trong bộ dạng con trai - đây là ai ? 

- Haizz ! Xem ra Hà cải trang cũng không tệ nhỉ ? 

Chi tháo tóc xuống, rũ bỏ lớp hoá trang, trở về hình dạng con gái trước ánh mắt thất vọng của các cô nàng. 

Vũ Phong nhìn thấy Chi, hết sức bất ngờ, rồi anh bật cười, xoa xoa đầu Hà. 

- Là trò của em phải không ? 

- Anh biết rồi còn hỏi. 

Hà cười nhẹ, rồi cô xoay người về phía Vũ Phong, ngước đôi mắt đen lấp lánh nhìn anh. 

- Anh không còn tức giận nữa chứ ? 

- Ngốc ! 

Phong dịu dàng nói, vòng tay ôm chặt lấy Hà, giữ cô ở trong lồng ngực ấm áp của mình. Đoạn anh thì thầm vào tai cô :

- Anh thích em. 

Có phải là giọng nói của anh quá ngọt ngào đi, làm cho tim của cô cũng theo đó mà tan chảy. Thứ hạnh phúc này, cô sẽ mãi mãi giữ chặt lấy nó, cô sẽ không bao giờ đánh mất nó  đâu.

Vậy nhé, nỗi đau hãy ngủ yên.
Để cho hạnh phúc năm nào trở lại. 

Anh à, hãy ở bên em mãi mãi.
Và xin đừng bao giờ buông tay em. 

         __End chương 8__

Cảm ơn mn đã ủng hộ mình nhé ! Nhận xét, góp ý thẳng tay, mình sẽ tiếp thu Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 364988687


Được sửa bởi Sakura Kynn ngày 21/7/2014, 21:42; sửa lần 1.
Sponsored content

Sponsored content



Follow me {Sakura Kynn} - Page 2 Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết