Part 1
- Spoiler:
- Tôi là Tiểu Thanh, một cái tên khá là hay nhỉ? Tôi đang rất hài lòng với những gì mà mình có - một việc làm với một mức lương ổn định, một căn hộ nhỏ đủ để ở và một anh chàng người yêu thú vị.
Tên anh là Lãnh Phong, một cái tên mà nghe đã thấy rất "lạnh". Nhưng anh chẳng hề giống với cái tên của mình đâu, anh chỉ sống hơi nội tâm một chút và không biết cách quan tâm tới người khác thôi. Một năm bên nhau khiến cho chúng tôi có được những sự thay đổi nhất định.
Chúng tôi đến với nhau vào một ngày mùa thu trời đầy gió. Tôi cho rằng những cơn gió ấy là anh, là những cơn gió mang theo sự ngọt ngào của hạnh phúc.
"Tiểu Thanh ..." - Tiếng anh gọi tôi, giọng rất ấm áp. Tôi rất thích nghe anh gọi tên tôi.
Tôi đã nghĩ rằng Phong sẽ mãi ở bên tôi, mãi mang cơn gió của sự hạnh phúc tới cho tôi.
Hai tuần sau.
Thời gian gần đây anh thường hay cáu gắt và tỏ ra bực bội với tôi. Tôi vẫn chỉ đơn giản nghĩ rằng anh gặp chuyện không vui nên vẫn lặng yên chờ anh quay trở lại như cũ.
Nhưng rồi một hôm, anh lại tới tìm tôi trong một tâm trạng không mấy tốt đẹp.
"Thanh!" - Anh gọi tên tôi một cách giận dữ. Anh thậm chí còn không gọi tôi là "Tiểu Thanh" như trước nữa ..
Đâu rồi?
Sự ấm áp và quan tâm trong câu nói của anh đâu rồi?
Tôi nhìn anh, ánh mắt đượm buồn. Phải chăng ...?
"Chúng ta chia tay nhau đi. Không hợp để làm người yêu của nhau thì tốt nhất nên chấm dứt!" - Anh lạnh lùng nói rồi rời đi, không để cho tôi kịp phản ứng.
Anh quả thật đã trở lại là một Lãnh Phong lạnh lùng và vô tình như trước kia rồi ...
Nhưng tại sao? Tại sao anh lại muốn chia tay với tôi chứ?
Không hợp ư? Đó chỉ là một cái cớ thôi, nhất định là thế!
Vì một năm qua chúng tôi đã có một cuộc sống rất vui vẻ, rất tốt đẹp, rất hạnh phúc cơ mà …
Nước mắt chảy xuống một cách thật tự nhiên … Tôi khóc!
Khóc vì một cuộc sống mà tôi vốn tự hào không còn nữa … Khóc vì anh rời bỏ tôi … Khóc cho một tình yêu đã đến hồi kết …
Không! Tôi không tin! Tôi không tin là anh có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như thế …
Chắc chắn, nếu tôi đợi chờ, thì vẫn còn cơ hội …
Tự an ủi bản thân bằng một suy nghĩ rằng anh và tôi chưa kết thúc, tôi chìm vào giấc ngủ một cách khá nhẹ nhàng. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.
“Thanh … cô và tôi không còn là gì của nhau cả …” – Anh nhắm mắt, giận dữ nhìn tôi.
“Đừng như vậy mà … Phong …” – Tôi cố gắng níu kéo bóng hình anh …
“Tôi đã nói rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa.” – Anh cự tuyệt tôi cùng những lời van nài, vẫn bỏ đi.
Tôi chạy theo anh, hi vọng níu kéo được anh …
Anh dừng lại …
Tôi mỉm cười … nghĩ rằng anh sẽ quay lại …
Nhưng … không!
Anh dừng lại, quay đầu, dúi ngã tôi rồi lại lạnh lùng bước đi!
Tôi tỉnh dậy. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi … Nhưng sao giấc mơ đó tàn khốc quá vậy?
Ông trời, nếu ông thực sự có tồn tại thì xin ông hãy ban cho Tiểu Thanh một giấc ngủ bình yên đi, Tiểu Thanh không cần gì hết, chỉ cần được yên bình thôi. Ông trời, xin ông!
Tôi lại khóc và ngủ lúc nào không biết. Tôi không muốn chấp nhận sự thật này.
Hôm sau, anh như bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi. Số điện thoại không liên lạc được, nhà cũng không ở, hỏi bố mẹ anh thì bố mẹ anh cũng lắc đầu không biết. Lãnh Phong, anh thực sự nhẫn tâm như vậy sao?
Tôi điên cuồng kiếm tìm anh, bữa ăn cũng ăn qua loa, giấc ngủ không đủ, công việc bỏ bê … Phải chăng tôi thực sự đang điên? Đúng rồi, tôi đang bị điên đấy! Tôi phát điên lên vì anh rồi đấy, Lãnh Phong.
Tình yêu, quả thật đúng là một con dao vô tình mà. Lúc hạnh phúc thì nó khắc sâu vào trong tim tôi cảm giác của sự ngọt ngào ấy, lúc đắng cay thì nó lại càng vô tình mà làm tim thêm rỉ máu.
Lãnh Phong, anh ở đâu?
Em không cần được làm người yêu của anh, không cần anh phải ở bên chăm sóc em mỗi ngày nữa đâu … Em chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy anh mà thôi …
Tôi vẫn điên cuồng tìm kiếm anh trong sự vô vọng. Chẳng mấy chốc mà mùa thu đã hết, mùa đông giá lạnh đến …
Gió … có phải là anh đúng không? Anh là chàng trai mang tên của gió mà! Anh phải chăng là vô tình như những cơn gió này, mang lại cho em cảm giác lạnh lẽo khắp cơ thể?
Hôm ấy, trời đầy gió thật, vậy mà em vẫn cứ ngu ngốc nghĩ rằng đó là anh, là anh đến thật gần bên em. Nhưng sự thật không phải là như thế … Là ngược lại …
Phải hay không … anh là một cơn gió ngược mùa không may mắn?