Cô ấy là tôi theo, còn em và các cô gái em nói là theo tôi…
Thật sự anh thất điên bát đảo với cái dáng nằm “tiểu thư” của nó, anh bước ra hình dáng như nào thì 15p sau vẫn hình dáng đó, chỉ khác là người anh giờ không còn sức sống như lúc mới mở cửa ra. Sau 15p, anh hoàn hồn, cúi đầu xuống cười phì rồi lắc đầu nguậy nguậy, cô em này thật khó thể ngờ, lúc đầu anh thấy nó không quái dị, nhưng từng ngày từng ngày tiếp xúc anh kết luận nó quái dị, giờ có lẽ là quái dị phải có chút kiêng nể.
Anh biết nó ngủ dậy mà biết anh nhìn thấy bộ dạng nó như thế, từ ngày mai nó sẽ cuốn chiếu khỏi cuộc đời anh ngay, nên anh quyết định: nhẹ nhàng kéo chân trái, đến chân phải rồi đến tay trái, tay phải cho chỉn chu trên ghế; lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau thứ bẩn tưởi ở khóe miệng, rồi lại nhẹ nhàng lấy tay đỡ cho miệng nó ngậm lại…trông lúc này dáng nó ngủ thật thanh tú…còn người nào đó vì phải nhẹ nhàng quá nhiều mà người mỏi nhừ, đi xuống bếp quẳng tờ giấy ăn vào thùng rác mà thở cũng không ra hơi…Mệt hơn làm việc…
Đúng là nó ngủ quá say so với những gì anh nghĩ, nhìn đồng hồ đã là 5g, anh mới khẽ động gọi nó dậy:
“Yến Tử, Yến Tử à” anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai nó
“Đứa ào ấy, biến” giọng nói thều thào, chữ thoát ra còn không đủ, nó khó chịu quay người, mặt áp vào thành ghế
Nhưng, chợt mắt nó bật mở, lúc nó nói chứ “Biến” là lúc nó biết, nó đã tự phơi trần toàn bộ. Người nó bật ra khỏi ghế như tôm bật nhảy trên mặt nước, làm anh cũng có chút giật mình
“Thật thất lễ” nó xoa mồm, xoa mặt, cào cào lại mớ tóc “Em xin lỗi, em không nên như thế” nó cúi xuống không ngừng nghỉ
Anh lấy tay vuốt vuốt qua mồm tránh để nó thấy anh đang cười “Không sao, anh thấy trời cũng xế chiều rồi nên gọi em dậy thôi, em ngủ ngon không?”
“Em xin lỗi” khuôn mặt nó lộ rõ vẻ lúng túng
“Anh nói là không sao mà” anh mỉm cười thân thiện
“Em xin phép em về, lần sau anh sẽ không phải gặp bộ dạng thất lễ này của em nữa”
Dáng vẻ luống cuống cố mở cánh cửa của nó làm anh phải cười “khục” lên một cái trong cổ họng, bước đến ấn chốt mở cửa cho nó, anh mới mở lời
“Để anh đưa em về”
“Không cần đâu, anh mà đưa em về nhất quyết về sau chúng ta không đội trời chung” giọng nói của nó vẫn còn chuệnh choạng
“Vậy em về cẩn thận, ở ngay đầu chung cư có rất nhiều taxi” anh cười dịu dàng với nó
Còn nó chỉ biết cám ơn rồi phi thẳng ra thang máy nhấn nút, dáng vẻ hớt hơ hớt hải của nó đúng là dọa người. Ai có thể nghĩ, một đứa luôn không quan tâm đến mọi chuyện, một đứa lấy lịch sự như giáp phòng thân, lại có thể có dáng vẻ kì cục như thế, đóng cửa lại, anh bất giác cười lớn, thật là không thể nhịn mãi được mà…
Về phần nó, ngồi được trên taxi rồi mà tâm trạng vẫn trìm trong hoảng loạn, báo hại bác tài nhìn mặt nó xanh lét mà lao xe đi nhanh hơn. La tỉ đã nói nếu người không biết khi nhìn nó ngủ sẽ nghĩ nó vô giáo dục, một đứa trẻ không kính trên nhường dưới, một đứa trẻ ngỗ ngược hung tợn vô duyên láo toét. Nó không nghĩ nó lại vô sỉ đến nỗi ngủ ngon lành ở nhà người ta như thế, đúng thật lúc đó trong đầu nó nghĩ ngủ tí thôi, nhưng cái cảm giác êm ái như ở nhà ấy làm nó đánh một giấc say no nê như thế
Về đến nhà, nó phi thằng vào nhà tắm, xối nước vào mặt, táp táp vài cái cho đến khi mũi nó không thể thở được nữa, nó mới miễn cưỡng buông tha, nhìn mình trong gương, nó biết mặt nó đang đỏ lên – đây là xấu hổ.
Không không, không thể, nó biết xấu hổ là gì, ở trường bị Thiều Mẫn đổ nước mứt xuống mặt ghế, nó vô tình ngồi lên đúng hôm mặc quần trắng, bệt nguyên một mảng không những thế còn đi diễu quanh trường, nó không xấu hổ. Ở trường, bị Thiều Mẫn ngáng chân ngã dập mông trước mặt bạn hotboy lớp Du lịch, nó không xấu hổ, ở trường bị nữ nhân nói kháy đểu, không ai dám đến gần, nam nhân nhìn nó vẻ đáng thương, nó không xấu hổ. Vậy tại sao, tại sao nó lại xấu hổ trước mặt anh ta, anh ta có là cái gì đâu, chỉ là nhẹ nhàng một chút, quan tâm một chút, lịch lãm một chút, đẹp trai một chút, kiểu cách một chút, là tâm điểm một chút, có gì đâu to tát…AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… nó phát điên rồi
Chạy ra ngoài định gọi điện thoại thông báo tình trạng bạo động của mình cho La tỉ, nhưng sờ mãi mà chả thấy cái điện thoại đâu, kể cả cái mũ nữa…định thần lại một lúc, nó nhớ ra lúc đến nhà anh ta, vì cái túi quá cộm nên nó bỏ điện thoại ra đồng thời bỏ mũ ra…done…điện thoại dưới mũ, hơn những thế hôm qua học bài ngại bị làm phiền, nó để chễ độ im lặng
Vuốt mặt cười “hừ” một cái, nó thấy nó còn ngốc hơn cả người IQ=2 như Thiều Mẫn, đúng là lâu lắm rồi mới được là mình của 5 năm trước, nhếch mép tự khinh bỉ mình, nó lại quay trở lại trạng thái bất cần đời thường có, lẳng lặng thay quần áo rồi xào mỳ Nui ăn tối
…
10g anh đến club theo lịch hẹn của mấy người bạn chí cốt: Đường Tuấn Kiệt – con trai chủ nhà thầu xây dựng Đường Nhâm, Hạ Thiên Quân – chủ của chuỗi Jabob Café, một trong những chuỗi cửa hàng hoạt động mạnh nhất Châu Á và cuối cùng là Lý Hạo. Họ đi vào một R&B Club, không giống những bar chơi nhạc DJ thông thường, ở đây chỉ chơi R&B và chủ yếu là smooth R&B và thể loại Neo-Soul – hai thể loại nhạc có đôi chút xa xỉ, có đôi chút hợp với những kẻ phong lưu và những cô nàng quyến rũ.
Khi anh bước vào thì mấy người kia đã ngồi vào vị trí VIP, bên cạnh họ có một cô gái mà anh chưa nhìn thấy bao giờ
“Đến sớm đấy” Tuấn Kiệt vừa nhấp một ngụm rượu vừa nói
Anh chỉ cười rồi ngồi xuống cạnh Thiên Quân
“Lâu lắm mới gặp cậu, dạo này thế nào, đã ra I.I.T làm chưa?” Thiên Quân từ tốn hỏi
“Chưa” anh cầm lý rượu trên tay nhấp một ngụm “Ưm, Hine Cognac” anh nhếch mày nhìn cốc rượu đang cầm trên tay
“Tinh đấy” Lý Hạo lên tiếng
“Của ai vậy?”
“Đây là của cô ấy, đặc biệt mang đến vì cậu đấy” Tuấn Kiệt chỉ vào người con gái đang e ấp ngồi đối diện với anh
Anh nhìn cô gái kia, chưng ra cái vẻ mặt không cảm xúc, nhưng phải khẳng định một điều là, cô ta quá được về vẻ bề ngoài. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt ướt tình cùng đôi lông mày được tỉa dũa gọn gàng, đôi môi gợi cảm cùng màu son đỏ quyến rũ, bộ váy quây bó sát màu đen, ngực chắc cũng cúp D…đúng là cô ta rất giống cái bình bông
Thấy anh nhìn mình kỹ lưỡng, Dĩnh Linh không khỏi vui mừng, chủ động lên tiếng trước
“Chào anh Thiên Kỳ, em là Hạ Dĩnh Linh”
“Ừm” anh gật đầu “Rượu rất ngon” rồi khoan khoái ngả người vào ghế thưởng thức mấy anh DJ đang làm beat theo kiểu smooth R&B
Lý Hạo lắc đầu, Thiên Quân nhoẻn miệng cười, còn Tuấn Kiệt cười khẩy, họ buồn cười vì bộ dạng của Dĩnh Linh. Đúng là lúc đầu vào đây, họ chả biết cô ta là ai, tự nhiên cô ta xông đến nói có Hine Cognac muốn mời các anh, thấy em cũng ngon, sẵn buổi chơi bời, bọn họ không ngần ngại nhường cho cô ta một chỗ. Hỏi han các kiểu, cô ta khai cô ta là sinh viên năm cuối của đại học F, nhưng là sinh cuối năm nên coi hết là anh, cô ta còn nói chai rượu Cognac này là do bố cô ta đi nước ngoài xách về, đặc biệt lần này mang đến dành tặng cho Tần Thiên Kỳ
Nghe đến đây, ai cũng mắt mồm chữ A mồm chữ O, tự bấm bụng mà cười trong ê chề: Số thái tử vẫn hơn hoàng tử
Cô bị anh phớt lờ thì có hơi sững sờ, vì trước nay cô chưa bao giờ mất tự tin về vẻ ngoài của mình, nghe nói Thiên Kỳ là cao thủ tình trường, một tay sát gái không cần qua cua, cô muốn xem anh thật sự như thế nào nên đánh cược với bạn $1000 là anh sẽ đổ cô
Có vẻ lần này phải tiến sâu hơn, Dĩnh Linh nhếch mép, đứng lên đi về chỗ anh rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh anh. Anh đang mải nhìn Mixer chơi bài beat quá chất, chợt có người chắn ngang tầm nhìn, đầu anh đang dựa vào tay tì trên thành ghế hơi nghển cổ lên, giờ miễn cưỡng cúi xuống nhìn cô ta với một góc nghiêng…Không còn gì đáng cảm thán hơn bộ dạng chết người đó của anh, Dĩnh Linh 100% đổ gục, cô muốn anh là của cô, ngay lúc này, cô phải tóm được anh cho riêng mình.
“Em muốn gì?” anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt
Dĩnh Linh như nghe thấy tiếng tim mình lọt ra ngoài, chỉ biết ngồi nhìn anh thế mà không biết phải làm gì. Trong khi đó các hoàng tử ngồi cạnh thì chăm chút soi mói từng hành động một, dạ dày lại khẽ ợ lên một tiếng: Sát gái, sát cả trai
“Anh Thiên Kỳ, chúng ta có thể quen nhau không?”
Anh ngồi thẳng dậy, nhìn cô ta, mồm anh vẫn nói nhưng mắt anh không thể hiện gì là có cảm xúc “Em muốn quen kiểu gì?”
Câu hỏi bất ngờ, có chút khó khăn, nhưng bản chất dày dặn của một hot girl, Dĩnh Linh nhanh chóng có đáp án “Đêm nay, em có thể về nhà anh không?”
Lý Hạo, Tuấn Kiệt: giật giật lông mày
Thiên Quân: may bịt mồm kịp không phun hết cả rượu ra, con gái thời nay thật kinh hoàng
Anh nhìn cô ta thì cũng nhếch mày lên một cái, rồi sau đó 5s, anh gật đầu cái rụp làm mấy ông khốt kia lần lượt tranh nhau tính tiền ra về
….
Sáng hôm sau, nó định để chiều rồi qua anh ta lấy, nhưng nhớ ra trong điện thoại nó có lưu mấy đầu sách để hôm nay đi ôn cho kiểm tra, nó đành dậy từ sáng sớm bắt taxi đến nhà anh. Hôm qua lúc đến, nó đã kíp ngó qua tên căn chung cư này là Leading Life ở phố M
Qua được cửa ải bảo vệ ca khá vất vả, nó lên nhà anh là 7g
*Bấm chuông*
Cửa mở, nó đã chưng sẵn bộ mặt vui vẻ hòa nhã, nhưng mở cửa ra là không phải là anh mà là một cô gái nào đó, cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu cà phê, cúc đóng còn lệch, để lộ ra đồ nội y đen cộng bộ ngực khủng. Nó khẽ giật lông mày, nhưng rồi lại thấy may mắn vì nó không phải cố ra vẻ lịch sự nữa, cứ tự tiên mà vô tìm đồ thôi
“Cô là ai?”
Nó không có ý định trả lời nên nhìn thấy cái khe giữa tay cô ta và cửa, nó cúi người xuống chui qua đi vào. Bước vào trong nhà cố xác định vị trí cái mũ cô để hôm qua, trong khi đó có con người cứ oang oang cả lên
“Cô là ai, ai cho cô xông vào nhà Thiên Kỳ, cô không có liêm sỉ à? Tôi sẽ gọi bảo vệ lê tống cô đi” nhưng tất cả bị nó phớt lờ
Nghe thấy tiếng eo ** bên ngoài, anh mệt mỏi ngồi dậy, mặc áo phông vào người, lúc mở cửa ra cũng vừa đúng lúc nó đang quay về phía anh
Anh thấy nó thì ngạc nhiên lắm, mặt còn không thể ngay lập tức chưng ra nụ cười dịu dàng vốn hay cùng với nó. Còn nó thì ngược lại, dáng vẻ khép nép lạ kỳ
“Chả là…” – “Cô nghĩ mình là ai mà dám xông vào đây?”
“Em…” –“ Thiên Kỳ, anh nói xem cô ta là ai”
“Thật ra là…” – “Thiên Kỳ anh phải đưa cho em lời giải thích?”
“CÂM MỒM” giọng nó tăng tông, đanh lại, đôi mắt nó đã không còn vẻ ôn nhu mà quắc lên nhìn Dĩnh Linh, làm cô ta thấy khí thế mà sợ chỉ ấp úng “Cô…cô…” – chính xác lúc đó, nó làm anh giật mình nên anh mới hoàn hồn mà cơ mặt dãn ra
Ngay lập tức nó rời ánh mắt sắc như dao ra khỏi cô gái kia, quay nhìn anh với ánh mắt ôn nhu và nụ cười thân thiện: “Chả là hôm qua em bỏ quên điện thoại với mũ ở đây”
“Ừm” anh nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh hiền hậu đến nỗi Dĩnh Linh phải sửng sốt: Anh ấy có khuôn mặt này sao
“May quá, vậy anh cho em xin lại” nó gãi gãi đầu
Anh đi ra sau bộ salong, đưa mũ và lấy điện thoại trên kệ rượu đưa cho nó
“Điện thoại mà cũng bỏ quên được sao”
“Sơ suất, thật ngại quá” nó cúi xuống “Em về đây, chúc anh buổi sáng vui vẻ”
“Để anh đưa em về” anh giữ vai nó khi nó quay đi
“Không, em không muốn làm phiền anh, em đi taxi cũng mất 30p thôi” nó cười mỉm rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, tay vội vã check check xem có mấy cuộc gọi nhỡ. Lòng không khỏi cảm thán: Mình ế đến nỗi có mỗi tin nhắn tải Game = =|||
Sau khi nó đi, Dĩnh Linh mới lên tiếng
“Em muốn biết cô ta là ai?”
“Để?” anh lấy một cốc nước uống
“Hóa ra anh qua lại với rất nhiều cô gái” cô ta cười khẩy “đúng như tin đồn, anh có rất nhiều gái theo”
“Cô ấy là tôi theo, còn em và những cô gái em nói là theo tôi” anh để cốc nước xuống mặt bàn, quay lại nhìn cô ta cười phủi một cái rồi đi vào phòng
Dĩnh Linh nghe vậy thì cũng đoán ra được phần nào, cô gái kia trong anh khác với cô, nhưng cô không chịu, cô muốn mình đặc biệt với anh. Dĩnh Linh đi theo Thiên Kỳ vào phòng, lúc này anh đang trong WC
“Anh Thiên Kỳ, em thật sự muốn làm bạn gái của anh?”
“…”
“Tại sao tối hôm qua anh không động chạm gì đến em, em đã chủ động cởi sao anh lại ngăn lại, chẳng nhẽ em không có chút gì khiến anh thấy hứng thú?”
Anh bước ra từ trong phòng thay đồ, cài khuy tay chiếc áo sơ mi trắng đồng phục ở trường, anh nhìn dáng vẻ của Dĩnh Linh rồi lại lẳng lặng đi lấy cái cavat đen trong ngắn kéo chuyện đựng cavat thắt vào cổ áo
“Tôi không muốn làm bạn trai của em”
Dĩnh Linh nhìn dáng vẻ bảnh bao của anh thì không thể kìm được lao đến ôm chầm lấy bộ lưng to và ấm áp của anh
“Em biết anh không muốn làm tổn thương em nên không động vào em, phải không?”
Anh nhìn xuống hai bàn tay trắng nõn đang có xiết lấy bụng anh mà cười khẩy, nhẹ cầm lấy bỏ ra, anh nói nhưng không quay lại nhìn
“Không, là vì em không hấp dẫn tôi” nói rồi anh đi ra phòng chính
Dĩnh Linh không tin, riêng về độ hấp dẫn, cô thề đấy là thứ cô thừa nhất, không chịu thua, Dĩnh Linh đi theo anh ra phòng lớn
“Thế nếu là cô gái kia, chắc anh sẽ động vào đúng không?”
“Không, tôi cũng sẽ không động vào cô ấy”
“Là vì cô ấy không hấp dẫn anh, cô gái nào mới hấp dẫn được anh?” giọng của Dĩnh Linh như sắp bật khóc
Anh với tay lấy chiều khóa ô tô, đi giày thể thao, mở cửa, trước khi đi đánh mắt nói với Dĩnh Linh:
“Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy. Mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi hẵn xuống”
Nói rồi anh đóng cửa, bỏ mặc Dĩnh Linh đang chết đứng ở trong phòng, sao cùng là con gái mà có người được anh ấy đối xử như bà hoàng như vậy, cô ta là ai?
Anh lái xe đến trường, hình như hơn tuần rồi anh chưa vác xác đến trường, hôm nay anh đến là để lấy đề luận văn tốt nghiệp, vừa là để gặp cô em gằn giọng “CÂM MỒM” kia, thật khí thế
Vừa thấy anh bước vào đại sảnh, 1 đồn 10, 10 đồn 100, cả lũ con gái trong trường phi như thiêu thân xuống đứng ở mọi ngóc ngách nhìn anh. Anh chỉ khẽ thở dài rồi đi về phòng giáo viên:
“Cho em lấy đề luận văn tốt nghiệp”
“Tháng sau là bảo vệ rồi, Thiên Kỳ, em cũng nên chăm một chút” thầy bộ môn khẽ khuyên nhủ
*Cười tươi* “Vâng em biết rồi”
“Mà này…” tiếng gọi của thầy bộ môn làm anh đang đi thì quay đầu lại
“Gì ạ”
Ông ấy chủ động tiến ra chỗ anh, kiễng kiễng chân muốn nói thầm, anh hiểu ý thì hơi cúi người xuống thấp
“Có phải em và Trương Yến Tử có vấn đề gì đó không, bọn em đang yêu nhau sao”
Anh nhướn hai lông mày, rồi lại chỉ nhoẻn miệng cười “Cứ cho là thế thầy ạ” rồi anh cúi người xin phép ra ngoài trước
Đi trên dãy hành lang về lớp, anh nhìn thấy bóng dáng quen quen đang ngồi một mình ở ghế đá, mồm đang lẩm bẩm đọc theo cái gì đó. Người nó được ánh nắng chiếu sáng, khuôn miệng đó, làn da đó, tất cả đều bừng lên trong nắng. Anh đứng dựa lưng vào một cái cột, chân trái khuỵu xuống, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ khoan khoái, đôi mắt hướng thẳng ra phía nó mang vẻ hiền hòa
“Đại ca đã để ý tiểu muội nhà tôi đây từ bao giờ vậy?” Yên Tử cũng nhìn theo anh mắt anh ra chỗ Yến Tử
*Ôi giật mình* anh trở lại trạng thái đứng thắng khi nhìn thấy La Yên Tử “Bạn là…”
“Em là bạn thân của Trương Yến Tử, La Yên Tử, chào anh” La Yên Tử vui vẻ cười tươi đưa tay ra
Anh cũng nắm lấy tay cô ấy “Hân hạnh được gặp, bạn học La”
“Anh trả lời câu hỏi của em đi” Yên Tử nhìn ra chỗ nó
“Đi đâu đó café được không?”
“Được”
Anh dẫn La Yên Tử ra một cửa hàng trong chuỗi Jabob Café ở phố A
“Anh cũng biết quán cà phê này sao?” La Yên Tử ngạc nhiên khi thấy anh dẫn cô vào quán ca phê sặc mùi tuổi tuổi teen này
“Ừm, bạn anh làm chủ ở đây, mang khách đến coi như ủng hộ cậu ấy”
“Thật sao?” La Yên Tử há hốc mồm “Bạn anh thật giỏi”
Anh nhoẻn miệng cười “Cứ gọi đồ tự nhiên nhé”
“Anh Thiên Kỳ, em biết trong trường anh rất nổi tiếng, vậy tại sao anh lại đi theo con nhỏ đó thế?”
“Là em ủng hộ hay không ủng hộ?” anh cho ít đường vào cà phê
La Yên Tử nhún vai “Vậy là anh đồng ý là anh đang theo nó rồi”
Anh cười nhẹ
“Anh biết đây, vì sự việc đó mà càng ngày nó càng bị ghét hơn, hôm nay có thuyết trình nhóm, nhưng không ai vào cùng nhóm với nó, nó xin thuyết trình một mình giáo viên không chịu, nó nói lại thì cô ấy kêu nó hỗn láo, kết quả nó phải học lại môn đó rồi”
Tay ngoáy cà phê của anh chợt dừng lại
“Nó cứ luôn bất cần đời, chả quan tâm đến trời đất là gì như vậy nhưng nếu là anh sống giữa một tập đoàn toàn những người ghét mình, anh sẽ sống được chứ?”
Đôi mắt anh khẽ trùng xuống
“Bố mẹ em biết gia đình anh, luôn kể rằng anh từ bé đã rất ngoan, nên em không tin anh là kẻ chơi bời lăng nhăng. Lần trước cũng tình cờ nghe được về việc anh và bạn gái cũ, em càng tin anh không phải là loại thích đùa bỡn với tình cảm của người khác”
“Bố mẹ em là…”
“À” cô cười “bố em là La Hòa Uy, chủ tịch…”
“À, chú Uy, thật không ngờ” anh cười
“Hóa ra anh cũng biết, hihi”
“Chuyện của Yến Tử, mới hôm nay sao?” anh rời chủ đề
“Vâng, nó không thích bị học lại nên chắc giờ đang khó chịu lắm” suy nghĩ một lúc La Yên Tử nói “Anh Thiên Kỳ, nếu anh đã muốn tiến đến với nó, em mong anh sẽ thật lòng, đừng coi nó như đồ chơi, đừng lợi dụng tình cảm của nó, đừng dùng tiền trước mặt nó, đừng lôi uy danh gia đình ra với nó và nhất định không lừa gạt nó”
“Wow~, anh choáng rồi đấy” anh khẽ vờ lau mồ hôi
“Hì, anh Thiên Kỳ, trong trái tim con bé đó, đã bị ăn một nhát chém đến trọng thương, đã khá lâu rồi vẫn không thể lành, em mong anh sẽ là bến đỗ tốt cho nó. Nhờ anh”
La Yên Tử đứng lên cúi gập người trước Thiên Kỳ, anh bị giật mình mà nhướn hai mày lên
“À mà, tiện thể, tên anh chủ quán bạn anh là gì vậy?” La Yên Tử không chút xấu hổ lại còn cười tươi
Anh tự an ủi mình: Hai đứa tính khác nhau nên mới chơi được với nhau @.@ “À, cậu ấy là Thiên Quân, nếu em muốn anh sẽ hẹn cậu ấy giúp em”
“Vậy sao” La Yên Tử nghe thấy thì vội vàng xấn đến nắm lấy tay anh đang đan vào nhau trên bàn “Ca ca, vụ này muội nhờ huynh”
“Ờ…hờ…ờ…được rồi, muội yên tâm, đưa huynh số điện thoại”
Lập tức rút điện thoại, lập tức ấn keypad, La Yến Tử giơ điện thoại lên ngang trán mình, nhìn anh vẻ mặt đầy mong chờ
Anh giật giật miệng, từ tốn cầm lấy điện thoại rồi bấm số của mình “Có, anh sẽ gọi em” giọng anh có đôi chút run run
“Vâng, ca ca, nếu có gì khó khăn, hãy nhờ muội” La Yên Tử giơ ngón tay cái ra
“Cám ơn” anh cười gượng một cái
Khi La Yên Tử rời đi, là lúc anh còn một mình trầm lặng trong quán, cứ nghĩ đến những gì cô ấy nói về Trương Yến Tử, lòng anh lại dấy lên cảm xúc khó chịu và ngột ngạt…