Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Tiểu thuyết

Huoucaocodbg

10/5/2014, 17:05

#1
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! F3d3572c11dfa9ec7456485262d0f703918fc17fcopy
[Design by: Khổng Thiên]




* Tên truyện:
 
ĐỪNG HÒNG CHẠY! THEO ANH LÊN MẶT TRỜI!!!
 
* Tác giả: Hươu Cao Cổ.
 * Thể loại: viễn tưởng, xuyên không, tình yêu, khoa học,…
 
* Độ tuổi: phù hợp là đọc.
 
* Nhân vật:

Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcQMLPN7xzUocO7pTeVLKMZrudxGz5U-LI07GQ9Ov2UQ9hm_dRjE
 
 
- Chu Tịnh: ( 20 tuổi- con lai)
+ Con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn lớn nhất châu á “ Chu Thị”- Chu Thiên
+ Nghề nghiệp: diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Việt Nam và Trung Quốc
+ Thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, khá trẻ con.
 
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcRuc-GMpcULFZ-bWH-qIxgIsa-HStfmvB7rH6hJWq6_MhpmrAWQ
 
- Lăng Duệ Thần- King: ( 23 tuổi)
+ Nhà phát minh trẻ tuổi nổi tiếng của nền khoa học công nghệ thế kỉ 31.
+ Không phải công tử hay thiếu gia gì gì đó, ngoài việc sớm được biết đến bởi những phát minh thú vị, lạ, có ích, anh chàng này rất bình thường.
+ Đẹp trai, thông minh, tính tình ôn hòa. Không lạnh lùng, không háo sắc, không phải playboy… Nói chung là một cuộc sống đơn giản, bình dị.
P/s: Văn chương không hay nên Hươu chỉ có thể giới thiệu như thế
 
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 497c5c72_4846a8c3_4823223b_special0160014t1
 
* Văn án:
 
- Cô Ngốc! Sau này cùng anh lên Mặt trời sinh sống nhé!
 
Nó: mắt chữ O, mồm chữ A, cằm sắp rớt… lật đật sờ trán hắn, hoang mang hỏi:
 
- King! Không phải anh ngày đêm phát minh nhiều quá hóa điên đấy chứ?! Đừng dọa em sợ, anh đừng phát minh nữa, nghỉ đi! Em…
 
Còn chưa kịp nói hết, hắn đưa ngón tay dịu dàng chặn lại…
 
- Đối với thế kỉ 31, em còn ngốc lắm!... Hứa đi!
 
- Em không muốn bị nướng cháy!
 
- Hửm?!?!?!
 
Nhận phải cái ánh mắt sắc sảo hiếm có đầy nguy hiểm của hắn, nó giật bắn mình lắp bắp…
 
- Em hứa… sau này… có bị nướng cháy em vẫn sẽ… theo anh… Hờ hờ hờ!!!
-----------------------------------------------------
3 năm sau:
 
- Cô Ngốc! Tính nuốt lời hứa đấy à?!?!
 
- Hứa gì cơ?!!!
 
- Hửm?!?!?!
 
Vẫn ánh mắt sắc sảo nguy hiểm ấy, nó đau đớn nhìn hắn, cố kiềm chế nước mắt không chảy ra, lắp bắp nói…
 
- Sao chứ?! Em… từng hứa cái gì sao?!
 
Hắn nhíu mày nhìn nó chăm chăm, bộ dạng biết chắc đang nói dối. Muốn che dấu cảm xúc trước mặt hắn… còn non lắm!!!
 
- Em còn có việc gấp, anh về thế kỉ 31 đi!
 
Tính chuồn à?! Được lắm!!
 
- Đừng hòng chạy! Theo anh lên mặt trời!!!


P/s: -Truyện rất phản khoa học! 
- Dù vậy nó vẫn chỉ là viễn tưởng, không hề cố ý bác bỏ bất cứ một khái niệm khoa học nào cả! 
- Nói thì nói thế chứ truyện này thể loại chính không phải là khoa học quá nhàm chán như mọi người tưởng. 

- Truyện này mình đăng khá nhiều nơi nên có gì mọi người đừng hiểu nhầm. 
Mong mọi người ủng hộ 

………………………….
 
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 497c5c30_496eb8ae_496eabb9_48fa8fe3_om1
 
PHẦN MỞ ĐẦU:
 
 
“ Xin thông báo, chuyến bay đi từ Thượng Hải đến Hà Nội đang chuẩn bị hạ cánh. Xin mời các hành khách trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn để tránh xảy ra sự cố đáng tiếc. Xin cảm ơn!”
 
Tiếng thông báo kết thúc, 15 phút sau, chiếc máy bay đã an toàn đáp mặt đất. Hành khách chuẩn bị đâu vào đó rồi sửa xếp hàng xuống máy bay.
Trong khoang đặc biệt, một cô tiếp viên xinh đẹp nhẹ nhàng lại gần hai ông bà vẫn còn thắt dây an toàn trên chiếc ghế hạng nhất. Chỉ cần nhìn qua gương mặt một lần là ai cũng nhận ra: đấy chẳng phải là chủ tịch tập đoàn lớn nhất châu Á “Chu Thị” sao! Còn phu nhân ngồi bên cạnh ông, không phải là hoa hậu quý bà thế giới Nguyễn Hoàng Mai sao! Thảo nào mà cô tiếp viên kính cẩn thế:
 
- Thưa chủ tịch, phu nhân! Hành lí của ông bà đã được chuẩn bị sẵn, mời ông bà đi theo tôi!
 
- À được, chúng tôi biết rồi!
 
Nhìn thì có vẻ cảnh tượng ấy quá đỗi bình thường. Nhưng giây phút mà ông Chu Thiên đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế chuẩn bị xuống máy bay… nó cũng giống như thời khắc chuyển giao giữa năm cũ với năm mới… chỉ khác là trong ba tiếng đếm nữa thôi:
 
1………………………………….2……………………………………3……
 
“ BÙM”…….
Thời khắc chuyển ta từ thế giới này… sang thế giới bên kia…!
 
--------------------------------------------------------------------------------------------
 
- Ông chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành!
 
- Ừm, có chắc không?
 
- Ngài yên tâm, một con ruồi cũng không thoát được!
 
- Tốt lắm, cậu lui đi!
 
- Vâng!
 
Thuộc hạ đi rồi, một mình người đàn ông đeo mặt nạ đen trên chiếc ghế sofa, trong căn phòng được bao phủ bởi hai màu đen trắng, đẹp mà bí hiểm… Ông ta nhếch mép, một nụ cười như không thể nham hiểm hơn!
 
 

P/s: Vì là chương mở đầu nên hơi ngắn. Mình viết không được hay (Nói thẳng ra là viết dở), có gì mong mọi người “chiếu cố”


Được sửa bởi Huoucaocodbg ngày 8/6/2014, 19:53; sửa lần 1.
Huoucaocodbg

17/5/2014, 19:16

#2
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Phần 1:
Chương 1:


Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 10535065
P/s: Có thể làm mọi người thất vọng sau quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi cái tiểu thuyết tồi tàn này đấy!

Chú ý: Lời văn rất chi là dở nên trước khi đọc mọi người không nên ăn bất cứ thứ gì kẻo nôn hết ra là Hươu không chịu trách nhiệm.

Tình tiết truyện mình đọc lại thấy nó hơi nhanh nên mong mọi người đọc chầm chậm lại để chương 1 này nó bớt tồi tàn một chút!
---------------------------------------------------------------------------
 
Chỉ vài phút sau tiếng nổ long trời lở đất ấy vang lên phá tan không gian ồn ào, náo nhiệt. Chỉ để lại những ngọn lửa đỏ rực xung quanh chiếc máy bay vụn nát, để lại trong mỗi con người những tháng ngày thẫn thờ hoang mang… Rồi mang đi tất cả…
Giây phút nhận lấy thi thể người thân, nó chết lặng. Tim như bị ai đó cứa mạnh một đường, thật từ từ… dần cảm nhận sự đau đớn… đau đến không thể la hét, không thể chảy nổi nước mắt… Chỉ biết đứng nhìn, nhìn rồi lại đau… Rất muốn giãy dụa, rất muốn phản kháng… vô vọng!
 
---------------------------------------------------------------------------
 
Hai tháng sau…
Cách thủ đô Hà nội không xa, cũng đã nhiều năm rồi, nhà thờ Ấy* khá nổi tiếng nằm yên vị giữa cánh đồng cỏ xanh mướt, bao quanh một rừng cây bạt ngàn, bầu trời trong cao, ánh nắng tưởng chừng vẫn gay gắt như mọi hôm nay lại nhẹ nhàng, dịu dàng như không còn nỡ làm cháy đám cỏ ngày xuân, từng ngọn gió vi vu lướt qua, cảm giác bình yên nào đó chợt ùa về… Có lẽ vì… hôm nay là ngày Đại Hỷ!
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcT3G7xCjBlYt9LuVorTnFeP_434phmLWSzyedKqmz6hK3l5MJWU4g
Váy cưới may cắt tinh xảo, được các nhà thiết kế hàng đầu NewYork kì công cho ra đời cách đây 2 tuần. Mái tóc đen búi cao cùng chiếc khăn voan dài thướt tha.  Chỉ cần cái gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn ngây thơ và đôi môi quyến rũ kia thôi thì không cần quá lạm dụng son phấn, tiểu thư Chu Tịnh nhà ta hôm nay đủ trở thành cô dâu đẹp nhất thế kỉ 21!!
Ngồi trên bàn trang điểm, khuôn mặt xinh xắn của nó phản chiếu trên tấm gương tròn lớn. Không phải một nụ cười hạnh phúc như các cô dâu khác ngày trọng đại. Đôi mắt- đôi mắt ngày nào được mệnh danh là biết cười, đôi mắt to tròn, đáng yêu… giờ không còn nữa. Nó cười… nhưng ánh nhìn lại hiện tia xa xăm khó tả. bộ mặt có muốn giả vờ mình đang rất hạnh phúc trước mặt người khác cũng thật khó.
Sắp đến giờ cử hành hôn lễ, Chu Tịnh lặng nhìn vào bức ảnh gia đình. Gương mặt phúc hậu của ba, hiền từ của mẹ, cả hai mỉm cười với nó, như chúc cô con gái yêu quý hạnh phúc.
Trên thực tế… đất có lở, trời có sập, thà hi sinh tất cả chứ nhất định không chịu đồng ý cái đám cưới này!
Phải! Giá mà họ còn sống! Chu Tịnh nhìn vào gương mà thở dài buồn bã, hai hàng mi ngấn lệ. Nó nhớ lại cái ngày định mệnh ấy! Cái ngày nó vui vẻ đến đón ba mẹ tại sân bay, cũng là cái ngày cướp đi hai người thân duy nhất của nó. Tang ba mẹ để chưa tới một tháng đã phải ngậm đắng nuốt cay mặc áo cưới lấy chồng… Cười không được, khóc chẳng xong! Nhất là khi…
 
- Tịnh Nhi!
 
Một giọng nói trầm ấm ai đó vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn trong nó. Chu Tịnh vội vàng lau hàng nước mắt lăn nhanh trên má, bối rồi đứng dậy mỉm cười với người đối diện…
 
- Chấn long!
 
Cậu ta là em trai kết nghĩa của cô dâu hôm nay. Ngày trọng đại có khác, thật không hổ danh là nhị thiếu gia nhà họ Vương, khí thế đường hoàng khác hẳn mọi hôm. Cậu ta là chú rể… thì tốt biết mấy.
 
- Chị, đến giờ…
 
- Chị biết rồi, chúng ta đi chứ!
 
Nó cố nhanh răng ra cười thật tươi, nhanh nhẹn chuẩn bị tới lễ đường…
 
- Tịnh Nhi!
 
- Hở?
 
- Chị… không sao chứ?!
 
- Sao… sao là sao?!
 
Sớm nhận ra sắc mặt không tốt của “bà chị” ngay từ lúc đầu, Chấn Long lo lắng hỏi…
 
- Chị, đừng làm nữa, em có thể tìm cách khác…
 
- Chấn Long!
 
Như hiểu được trong đầu cậu em đang nghĩ gì, nó nhẹ nhàng lại gần tặng cậu ta cái ôm thắm thiết, dịu dàng an ủi như tự an ủi chính bản thân mình:
 
- Chị không sao, thật đấy!
   Chấn Long à, sau này cho dù… chị có làm gì đi nữa, em… cũng sẽ không giận chị chứ?!
 
- Chắn chắn!
 
Chỉ chờ câu trả lời đấy, nó lại mỉm cười thật tươi…
 
- Em hứa đấy!
  Cười lên đi, hôm nay là ngày vui của chị mà!
 
Ngày vui? Phải! Hôm nay sẽ là ngày vui nhất trong đời nó… nếu ba mẹ vẫn còn… nếu chú rể…
Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ?! Chồng tương lai của tiểu thư nhà ta là người có tiếng tăm lớn trong giới kinh doanh. Ai nghe cũng phải thốt lên: “quá môn đăng hộ đối”
Thực tế…
Vương Bá Hào, chủ tịch tập đoàn rất lớn “Nhị Vương”- 64 tuổi, cũng đã có ba đứa con đều trưởng thành:
+ Vương Chấn Huy- 26: đúng chất Devil không hơn không kém. Ngang tàng, hống hách, nhưng tình cảm dành cho Chu Tịnh cũng khá sâu đậm.
+ Vương Chấn Long- 18: cậu Angel dễ thương duy nhất! Đẹp trai, ôn hòa. Em trai kết nghĩa của cô dâu…
+ Vương Chấn Hoa- 16: cô tiểu thư xinh đẹp, bướng bỉnh, đanh đá, không ưa nó là mấy…
 
Kết luận: Bạn Chu Tịnh sau ngày “đại Hỷ” hôm nay nay… chính thức trở thành vợ yêu của một ông lão và mẹ kế của ba đứa con như trên!!!
“Môn đăng hộ đối” quá còn gì!!!
 
Chấn Long nhìn nụ cười ngoác tới tận mang tai của bà chị mà ánh mắt vô hồn, không tia cảm xúc, cậu ta thực chỉ muốn kéo tay nó bỏ trốn cho khỏe!
………………………………….
 
Quá khứ:…
Tang lễ của ba mẹ…
 
- Lấy tôi làm chồng, tôi sẽ giúp “Chu Thị”!
 
Đó được xem là lời an ủi của chú rể giữa lúc “tang gia bối rối không biết làm thế nào”, thật khiến người ta “xúc động” mà chảy cả nước mắt.
Suy nghĩ trước mặt: “ Lấy ông làm chồng?! Tôi theo ba mẹ xuống suối vàng sướng hơn!”
Sau này… nhân viên báo tin: “Tập đoàn Chu Thị chúng ta đứng trước nguy cơ phá sản, không hiểu sao các công ty khác đột ngột rút vốn, dự án tiến hành dở dang, không có tiền hoàn lại, nếu bây giờ không có cách giải quyết, Chu Thị… coi như sụp đổ”…
Mấy ngày sau, “chủ nợ” đến tận nhà làm ầm lên, thu hút sự chú ý người dân xung quanh, phóng viên báo chí kéo đến chật ních trước cổng nhà, không nhờ Chấn Long ở bên cạnh lo hết mọi chuyện, nó sớm thắt cổ tự tử cho khỏe.
“Chu Thị” là tâm huyết của ba mấy chục năm mới xây dựng tập đoàn lớn mạnh như ngày hôm nay, sao có thể để sụp đổ trong tay cô con gái không biết tí gì về kinh doanh như nó được. Có đổ cũng phải tìm lí do chính đáng!
Khỏi phải nói cũng biết “chú rể” bày trò, Chu Tịnh ôm hận đành lòng nói ra ba chữ “tôi đồng ý”, bán đi tuổi thanh xuân của mình, trước mắt cứu Chu Thị, lão già đó để trả thù sau…
………………………………
Đám cưới này từ đó mà ra! Thở dài tự trách cậu ta mới chỉ là sinh viên thực tập, nếu không Chấn Long chắc chắn không để chị mình chịu ấm ức mà mặc váy cưới, tới giờ lành, thêm cả tá bảo vệ đứng bên ngoài, bây giờ bỏ trốn còn khó hơn lên trời hái sao!
 
Muốn trở thành người tốt trong lòng công chúng, scandal chính là điều kiêng kị nhất trong nghiệp diễn của Chu Tịnh. Đám cưới nó chỉ vỏn vẹn cô dâu, chú rể, ba đứa con lão ta kiêm mấy chục tên lính canh tham gia ké bên ngoài.
Khoát tay Vương Bá Hào bước vào lễ đường, nhìn lão hôm nay cũng được đấy chứ, chỉ cần trích hai câu trong truyện Kiều đủ diễn tả hết:
“ Quá niên trạc ngoại tứ tuần
Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao”…
Rất giống Mã Giám Sinh, thực sự… rất muốn ói!
 
“ Nhân danh chúa Giê-su…”, đứng trước vị linh mục, ông ấy từ tốn làm công việc mình vẫn thường làm trong ngày cưới…
Nó căn bản không muốn quan tâm!
Đảo mắt một lượt nhìn cách bài trí của nhà thờ, đơn giản mà cũng tinh tế lắm. Ánh mắt nó đột ngột dừng lại chiếc cửa sổ đối diện… có người thập thò ngoài đó!!!
Cố gắng nhìn kĩ… Một cô gái… Với gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn dễ thương và đôi môi quyến rũ, cộng thêm chiếc váy cưới trên người, chính xác là tiểu thư Chu Tịnh nhà ta, không lầm lẫn vào đâu được!
Nó:?????
( Tác giả:?????)
Chu Tịnh đang đứng cạnh Bá Hào làm đám cưới… còn Chu Tịnh nào đứng ngoài cửa sổ?!?!?!
Trố mắt ra nhìn bản sao của mình,
Cô gái đó cũng trố mắt ra, lộ rõ vẻ hoảng hốt lúng túng…
Nó: *thở phào* Thì ra là cái gương!!!
Ba giây sau…
Chu Tịnh này đứng yên, Chu Tịnh kia đột ngột vụt chạy…
Nó: *há hốc* Không phải gương… Cô… cô ta là ai?!...
………………………………
- Chu Tịnh, con có đồng ý lấy ông vương làm chồng không?
 
-…………………….!
 
- Chu Tịnh?!
 
Tích…tắc…tích… tắc…
 
Mải tập trung phân tích cái câu hỏi “cô ta là ai”, nó quên bẵng mất công việc hiện tại của mình, lơ đễnh nhìn chằm chằm phía cửa sổ, căn bản không nghe thấy gì!
 
- Chu Tịnh…. Chu Tịnh!
 
- Hở?!
 
Bị tên Bá Hào lay gọi, nó giật mình đần mặt ra nhìn lão hỏi một câu cực kì ngu:
 
- Chuyện gì?!
 
- Ehèm!!!
 
Vài tiếng hắng giọng bên dưới, nó mới chợt nhận ra mình đang rất chi là mất tập trung, vị linh mục hiểu ý nhẫn nại nhắc lại câu hỏi:
 
- Chu Tịnh, con có đồng ý lấy ông Vương làm chồng không?
 
- Tôi… tôi…
 
Sớm biết mình có ngày đối mặt với câu hỏi này, nó vẫn ấp a ấp úng trả lời, một nửa tâm hồn giờ đang lang thang bên ngoài…
 
Tích…tắc…tích… tắc…
 
Anh kim giây ở khắp các mặt đồng hồ trên thế giới vẫn quay, thời gian vẫn trôi, nó vẫn lề mề…
 
- Tôi… tôi…
 
Đưa ánh mắt bối rối hết nhìn vị linh mục lại quay sang nhìn ra cửa sổ. Cả nhà nhà thờ thì nín thở chờ đợi…
Nó: “Trả lời cái đây?! Cô gái lúc nãy… rốt cuộc là ai?!!!”…
 
- Tôi… tôi… tôi để quên bó hoa rồi, chờ tôi quay lại lấy đã!
 
Mọi người:????? (Lược bỏ 995 dấu hỏi)
 
Đó gọi là… cái cớ trong phút ngớ ngẩn!
Chưa ai kịp phản ứng, nó đã nhanh chân chuồn mất, để lại đằng sau còn vang lại tiếng gọi của Chấn Long:
 
- Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!
 
Đám bảo vệ được một phen ngơ ngác, lóng ngóng đứng nhìn không biết nên ngăn người lại hay mặc người đi. [ Đợi đến khi mấy ông biết nên làm gì thì người “bốc hơi” rồi!]
………………………………
 
Chạy khỏi lễ đường, nó lập tức đuổi theo cô gái lúc nãy…
“Cô ta là ai? Tại sao ở đây? Tại sao vừa bị mình phát hiện đã vội bỏ chạy? Rốt cuộc cô ta muốn gì?...” Hàng loạt câu hỏi từ phương nào bay đến lấn át cả lí trí con người ta.
Nó mặc kệ, không còn quan tâm đến cái đám cưới nào đó đằng sau lưng nữa, cô ta chạy sâu vào rừng nó cũng cố gắng đuổi theo, quyết tìm bằng được sự thật!
 
Chạy, chạy nữa, chạy mãi… chạy đến khi cạn kiệt sức lức, nó mới dừng lại thở hổn hển, như muốn thu hết khí oxi vào lồng ngực… Mệt gần chết vậy mà…
Đảo ánh mắt xoay một vòng tròn, trước mặt là cây, sau lưng là cây, xa xa kia là cây, xa tít xa tắp kia cũng là cây, không một bóng người, cô gái lúc nãy… mất dạng!
 
- Hơizzzzz! Cái quái gì đang diễn ra vậy trời!!!!!
 
Buông một câu hậm hực, tháng ngày đen đủi quả nhiên đang chờ đón nó phía trước.
Đã từ rất lâu không còn nhìn thấy bóng dáng cô ta, sức khỏe cũng chưa bao giờ cho phép mà vẫn cố chạy hơn nửa tiếng, thì ra nãy giờ tiểu thư đây chạy bằng niềm tin!
Bây giờ ít nhất cũng đang đứng giữa cái khu rừng bạt ngàn mênh mông này, muốn tìm lối ra… đợi mùa quýt năm sau đi!
Thở dài trong tuyệt vọng, nó cố dấu vẻ hoang mang lê bước về phía trước, đi được đến đâu mặc xác nó, chết trong rừng cũng đẹp lắm chứ nhỉ!...
--------------------------------------------------------------------------------------
 
- Này, tôi buồn chán, tôi mệt mỏi, tôi nhớ nhà lắm rồi đấy! Thôi nào King! Cái gương ấy chưa chắc gì nói đúng, chúng ta đã tìm cả tháng nay còn gì, có thấy đâu. Về đi, tôi van cậu đấy!
 
- Không được! Người còn chưa thấy chúng ta không thể về được!
 
- Trời ạ, cậu lạc quan lên dùm tôi chút đi! Tôi là ai nào?! Là Lucky, là may mắn đấy! Nghe theo lời tôi đi, may mắn chắc chắn sẽ mỉm cười. Cậu không nhớ lần đầu tiên gặp tôi, cậu đã may mắn thế nào sao, còn cả cái lần…
 
- Được rồi được rồi, thôi ngay cái điệp khúc “tôi là ai” đấy đi rồi tôi đưa cậu về ngay lập tức!
 
- Oh yeah!
………………..
--------------------------------------------------------------------------------------
 
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe
Một giọng chanh chua như con vẹt…
Đoạn hội thoại nghe khá rõ, chắc chỉ gần đâu đây!!!!!
Mang một mớ cảm xúc lẫn lộn trong đầu mà đi theo hướng âm thanh phát ra… Ngoài nó… còn ai khác?!
 
Tiếng nói chuyện mỗi lúc một gần, thật gần, cho đến khi…
 
- Hớ…
 
Nấp sau thân cây lớn gần đó…
Nó: mắt O, mồm A, cằm rớt…
Chăm chăm nhìn vào “vật thể lạ” trước mặt…
 
Đúng… đúng là có người… một người đàn ông còn rất trẻ cùng… cùng một con chim lòe loẹt sắc màu đậu trên vai, và… và một con… con tàu… trắng bóc hình thù quái dị bên cạnh…Dù nó không to mấy nhưng cũng đủ để đặt dấu hỏi lớn trong đầu…
Cố gắng giữ chặt miệng để mình không phải la to hay hành động gì ngu ngốc, còn thâm tâm sâu thẳm không ngừng hét to:
 
“ MẸ ƠI! TRONG RỪNG CŨNG CÓ TÀU VŨ TRỤ…!!!”
 
[Hươu: *hỏi nhỏ* sao bà chị biết đấy là tàu vũ trụ???!!!
  Nó: thì xem phim… thấy giống!
  Hươu:*đăm chiêu* oh! Nhưng… đấy đâu phải tàu vũ trụ??!!
  Nó:*trợn mắt* chớ là tàu gì?!
  Hươu: Ah! Cái này thuộc chương 2 rồi!]
 
Ngạc nhiên: Wow, lần đầu tiên thấy tàu vũ trụ nha!
Mừng rơi lệ: Hên quá, đêm nay không phải hít khí cacbonic!
Sợ: lỡ bọn họ là kẻ xấu thì sao???...
Nó ôm cái cảm xúc phức tạp đấy mà đứng nhìn,…
Người đàn ông lạ mặt bấm cái nút tròn đỏ gì gì đó trên con tàu, một cánh cửa mở ra, hắn bước vào trong, cái cửa cũng tự động đóng lại…
Nó:??? “Gì chứ, bổn tiểu thư đây thì phải làm thế nào?! Không được…”
Nghĩ vớ vẩn thế nào, nó nhanh chân tiến lại gần con tàu, lặp lại động tác vừa nãy của hắn, chui tọt vào trong, mặc kệ hắn là người xấu hay không…
Vẫn cố gắn đi theo với khẩu hiệu: Thà nguy hiểm trong lúc đi tìm sự thật đỡ hơn ôm tò mò ngồi hít CO2 chờ chết!
 
Giây phút tiểu thư Chu Tịnh nhà ta “phiêu lưu” đi tìm sự tò mò… cũng chỉ sâu ba tiếng đếm…
 
1……………………………..2……………………………….3
 
BỤP…
 

Rừng cây vẫn còn đó, những tán lá xum xuê vẫn rì rào đung đưa trong gió, con tàu… biến mất… như phép màu nhiệm!!!!
P/s: mình viết rất dở (không khiêm tốn đâu, đọc xong chương một là mọi người biết rùi!) nên vất vả lắm mới viết được cái chương tồi tàn này, có gì mong mọi người "chỉ giáo"!
Mạc Tà

19/5/2014, 20:50

#3
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Nhiều thoại
Không nên chèn lời tác giả
Trình bày xấu
Văn phong tạm
Size lỗi

Chúc đông ~
Huoucaocodbg

24/5/2014, 21:41

#4
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Chương 2:


P/s: Mặc dù Hươu cảm thấy chương 2 đỡ hơn chương 1 nhưng độ tồi tàn của nó chắc cũng không khá hơn là bao.
Vì tình tiết của truyện nên chương hai rất nhiều lời thoại.
 
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcRNs1cblfJyoyNHA-33nB6IWIT3xJ_21JtcivMP3locs5_Zs1loĐừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcTSiF8C5zNMI98Oh2zDXznoyutA-yHoQsnY1ApL-JHHezpDe8ZdWA


Bước qua ngưỡng cửa, nó hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi gì của con tàu. Còn chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh, có cái loa nào đó đã vang lên rầm rộ:
“ Chào mừng tiểu thư Chu Tịnh đã đến với chuyến tàu du lịch vượt thời gian của chúng tôi. Hi vọng tiểu thư có một cuộc tham quan an toàn và vui vẻ. Xin cảm ơn!”
 
- Ôi mẹ ơi!
 
Nó: hồn bay tứ phía!
Chậc chậc! Không ngờ kẻ đột nhập đi vào mà cũng được chào đón nồng nhiệt quá, ai ai cũng phải rớt tim ra ngoài.
Thì ra con tàu bắt trộm bằng cách dọa chết người ta, một kiểu bắt trộm mới đáng được tham khảo a!
Lại còn biết cả tên mà gọi nữa, có phải thiết bị này mới được phát minh không nhỉ!
Loa to như vậy, chậm nhất là một phút sau nó còn đứng thừ người ở đấy, có khi nào người ta sẽ cầm cái còng số tám mà…
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
 
- Chết tiệt! Lucky, cậu cài đặt hệ thống an ninh kiểu gì vậy? Tại sao có người vào được?!
 
- Đùa à! Rõ ràng chỉ cho phép tôi, cậu và một người nữa được vào, người thứ tư có cho cũng không dám đột nhập!
 
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nó: “ Chết chết! có người đến, trốn đâu bây giờ??????”.....
Trốn? Trốn? Trốn?... Tiếng người đến mỗi lúc một gần, nó hốt hoảng nhìn xung quanh tìm chỗ trốn.
Đáng tiếc… bốn bề thân tàu trắng toát duy nhất một cánh cửa, chính là cái… nó vừa sử dụng để đột nhập, còn lại… dù chỉ góc nhỏ để nấp cũng không có!
Nó: đổ mồ hôi lạnh, tay chân nhùn nhũn!
Trốn? Trốn? Trốn?... Trốn ở đâu?????? Còn chưa kịp bỏ chạy ra ngoài…
 
- Mẹ kiếp! Thế rốt cuộc là cái tên… tên… cô… cô…??????
 
Không có chỗ thoát thân, nó đành ngậm ngùi chôn chân tại chỗ, khiếp sợ nhìn cái tên đang đứng đối diện.
Gì chứ?! Bốn bề đều là thân tàu, lòi đâu ra cái tên đẹp trai khủng khiếp kia?! Tên đó đi từ hướng nào tới, sao nó không thấy??????
Hắn cũng đang tròn to con mắt lên kinh ngạc nhìn chăm chăm “kẻ đột nhập” phía trước, lắp bắp không hỏi nổi mộ câu “cô là ai?”
Cái đó chưa sợ bằng con chim lòe loẹt bên cạnh, vung tay, đập cánh…
 
- Bớ người ta có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập. Ôi mẹ ơi cứu con. King, mau bắt cô ta, bắt cô ta lại. Chúa ơi cứu… cứu… ưm… ưm…ưm…
 
Còn chưa kịp la hét thỏa mãn, cái mỏ xinh xắn của chú chim đã bị bịt chặt lại bởi bàn tay của người nào đó đang vì mình mà cái tai bị tra tấn. Hắn lầm bầm:
 
- Lucky! Cậu cũng phải nghĩ đến cái màng nhĩ của tôi chứ! Có cần tôi lấy băng keo dính mỏ cậu lại không?!
 
Chú chin: im bặt!!!Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Images?q=tbn:ANd9GcTE5tCg2nQ7oz0rVzKv1O9sXnanpgRZ1n6EzE_dGIt9jsJ-V0rdZA
 
- Không đùa cậu nữa, tôi phải giải quyết kẻ đột nhập này đã!
 
Giải quyết kẻ đột nhập?! Nói hay lắm! Chỉ cần câu này của hắn cũng đủ khiến đối phương thần hồn nát thần tính, nhất thời hóa đá a!
Cố gắng chỉ tay về phía hắn run rẩy lắp bắp…
 
- Anh… anh… anh là… là… ai?!
 
Hắn????
Trân ra bộ mặt khó hiểu hiểu nhìn nó, hắn từng bước từng bước tiến lại gần
 
- Anh… anh định làm gì?!?!
 
- Cô có nghĩ câu này… tôi hỏi sẽ phù hợp hơn không?
  Cô là ai? Cô định làm gì? Tại sao vào được đây? Nói!
 
- Tôi… tôi… tôi…
 
Bị hỏi dồn hỏi dập, nó hoảng hốt đến bất động trở lại, nhìn hắn như nhìn con quái vật gớm ghiếc phía trước (mặc dù người ta rất đẹp), không giải thích nổi ngoài lặp lại từ “tôi”.
 
- Không chịu nói?! Vậy… phải dùng biện pháp khác rồi!
 
Biện pháp khác?! Có nhất thiết phải dùng biện pháp khác không? Hỏi tên thôi mà!
Nó khóc không ra nổi nước mắt, mỗi câu nói của hắn bị dọa đến hóa đá. Tưởng tượng ra cảnh kế tiếp… Có khi nào bọn họ sẽ trói nó lại, dùng tử hình để uy hiếp, hay đưa vào phòng thí nghiệm ví nó như chuột bạch, hoặc thảm hại hơn là đem đi tra tấn giống thời phong kiến…. Không tưởng tượng nữa!
Mới nghĩ tới đấy, toàn thân nó đổ mồ hôi, cảm giác lạnh tới sống lưng ùa về dữ dội…
Hắn càng lúc càng tiến lại gần, dí sát nó vào thành tàu, nhíu mày soi sét kĩ lưỡng như nghiên cứu “sinh vật lạ” còn đang run cầm cập.
 
- Anh… anh… anh… anh định… làm… làm gì?...?...?
 
Nhìn con chiên con trước mặt đến một câu hỏi cũng phải khó khăn lắm mới thốt hết ra, chó sói trước mặt thực không dấu nổi một nụ cười nhếch mép…
 
- Theo cô tôi sẽ làm gì?!
 
Nó: ?????
Còn chưa kịp nghĩ xem mình bị xử lý như thế nào, hắn đột ngột lấy ra … cái kính lúp!
Mà cái này ngộ nha, bán kính cũng phải 15cm!
Huơ qua huơ lại cái kính to chà bá trước mặt nó, hắn lầm bầm cái gì đó rồi hạ kính xuống, ra vẻ đăm chiêu quay sang hỏi con chim…
----------------------------------------
 
- Lucky, máy xác định lai lịch này có bao giờ sai không?
 
- Cậu hài quá đấy! Đồ cậu phát minh ra sao lại hỏi tôi?!
 
- Cậu nhìn đi…
 
Lẳng lặng đưa cái kính, chú chim hết nhìn kính lại nhìn nó chăm chăm, nhìn đến lòi cả mắt rồi nhanh răng ra cười hả hả:
 
- Kakakakaka! Tôi đã nói gì nào, tôi là Lucky, là may mắn đấy. Kakakakaka!
---------------------------------------
Bọn họ thì thầm to nhỏ gì gì đó nó có nghe đi nghe lại trăm lần cũng không hiểu nổi, còn đang tính kế chuồn lại bị hắn quay qua hắng giọng:
 
- Ehèm! Tôi hỏi cô nhé!
  Cô… là Chu Tịnh, sinh ngày X- Y- 1994, người thế kỉ 21, diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Việt Nam và Trung Quốc. Ba cô là Chu Thiên, người Trung Quốc- chủ tịch tập đoàn lớn nhất châu Á “Chu Thị”. Mẹ cô là Nguyễn Hoàng Mai, người Việt Nam. Cả hai đều đã qua đời vì bị người khác hại.
  Lý do vào được đây: cô đang làm đám cưới với một lão già 64 tuổi, giữa chừng đột ngột bỏ chạy vào rừng, phát hiện ra con tàu của chúng tôi lập tức xâm nhập bất hợp pháp chỉ vì… tò mò!
  Tôi nói có đúng không cô Chu Tịnh?
 
Nó: mặt cắt không còn một hột máu……..
Hoàn toàn bất động trước cái màn gọi là điều tra lí lịch kia. Nếu nhớ không nhầm thì ngoài từ “tôi”, nó đã hé răng câu nào đâu! Làm… làm sao hắn biết rõ từng chi tiết như thế?????
 
- Sao? Tôi nói không đúng à?
 
- …………………..
 
- Này, cô Chu Tịnh…
 
- Hở?!
 
Trời đất! Lay đi lay lại năm sáu lần nó mới hoàn hồn, vẻ mặt ngơ ngơ đần đần nhìn hắn, như thể mình mới chính là người từ trên trời rơi xuống. Trông bộ dạng kiềm chế lắm hắn mới không phì cười trước mặt tiểu thư nhà ta!
 
- Tôi hỏi những gì tôi vừa nói có đúng sự thật không?
 
Vẫn còn đang lơ mơ đi đâu, nó sợ hãi nhìn hắn lắp bắp trả lời:
 
- A…ơ… tôi…tôi…
 
- Đúng không?
 
- Ơ… đúng… ơ… à… không… không đúng không đúng… ơ…
 
- Rốt cuộc là đúng hay không đúng?
 
- Ơ… a… gần… gần đúng!
 
- Gần đúng?!
 
- Phải… gần đúng!
 
Sau một tràng dài những câu hỏi dồn hỏi dập, hỏi đi hỏi lại, hỏi tới hỏi lui, đúng hay không đúng, đáp án cuối cùng: gần đúng!
[Tác giả: tiểu thư à, trả lời nửa vời như vậy thì người ta biết làm sao!!!]
Khó hiểu nhìn nó, rồi nhìn cái kính lúp, lại quay qua nhìn chú chim trên vai…
 
- Sai chỗ nào sao?!
 
- Gì… gì… cơ?
 
- Tôi hỏi là tôi nói sai chỗ nào?
 
- À… ờ… tôi… tôi…
 
Chần chừ mãi, muốn nghe được một câu của nó mà phải đợi dài cả cổ, hắn bỗng dưng nổi đóa…
 
- Này, cô mắc tật nói lắp à, có gì nói nhanh lên, sao cứ ậm ờ mãi thế!
 
Và… thế… là…
 
- Hichic… tôi… tôi nói là được chứ gì. Hichic… Ba mẹ tôi mất là do tai nạn, đâu có ai hại. Còn nữa, tôi bỏ chạy đám cưới khi nào, là có nguyên nhân khác mà. Hichic… Vừa lòng anh chưa! Hichic… sụt sịt…Hic…
 
Nó bỗng dưng ngồi thụp xuống ấm ức trả lời rồi òa lên khóc nức nở.
Từ nhỏ đến lớn ngay cả ba mẹ cũng chưa mắng một lần, hắn là cái thá gì gì mà dám to tiếng với nó! (dù hắn chỉ vặn volume từ 1 lên 2 thôi!)
Nghĩ tới việc mình vừa mất đi người thân, vừa bị người ta ép lấy chồng, bây giờ lọt vào “hang ổ” của cái tên không biết là người hay là ma làm cho sống dở chết dở… thế là tủi thân ngồi khóc!...
 
- Hichic… sụt sịt… anh muốn trói muốn chém muốn giết gì gì đó thì tùy anh, sao phải mất công dọa chết người ta thế, anh dọa cả đời tôi cũng không chết nổi đâu, cầm dao đâm một nhát là được rồi. Hichic… sụt sịt…
 
- Tôi… tôi… tôi đã làm gì cô đâu mà rớt nước mắt như mưa thế…
 
Ai kia đang lóng ngóng đứng dỗ a….
Có biết đời này hắn ám ảnh nhất là tiếng khóc của con gái không! Quanh năm suốt tháng vác cái loa trên vai đủ phiền rồi, bây giờ tự dưng mọc ra một cô tiểu thư bỗng dưng muốn khóc là khóc luôn thế kia, linh tính mách bảo: không mau mau tìm biện pháp dỗ dành lâu dài, cả đời này hắn đừng mong có được hai chữ “bình yên” (Cảnh báo của tác giả, không nghe ráng chịu!)
Haizzz! Có chú chim nào đấy bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm…
 
- Chậc chậc! Cái tật tối ngày chọc gái của cậu tự đi mà giải quyết hậu quả, tôi chẳng liên quan gì đâu!
 
- Này con vẹt kia! Cậu là đang có phúc cùng hưởng có họa tự chịu đấy à?!
 
- Thật xin lỗi…
 
Con vật được gọi là vẹt kia đập cánh bay đi mất!
Biết sao được, còn chưa kịp cầu cứu đã bị người thứ ba buông lời tuyệt tình, hắn chỉ còn cách tự lực cánh sinh, quay lại nhìn tiểu thư nhà ta vẫn đang khóc nức nở, bối rối tìm lời dỗ dành…
 
- Cô nín đi… thực ra… nãy… nãy giờ là… là tôi đùa cô thôi. Ai biết được cô lại òa ra khóc chứ…
 
Nó: ?????
Giật mình ngước cái mặt con mèo lên nhìn hắn, đến nỗi nước mắt nước mũi đang ròng ròng chảy ra cũng đột ngột dừng hết lại như bị đông cứng…
 
- Đùa? Nãy giờ là anh đùa?
 
Hắn vội vàng giải thích…
 
- Thật ra lúc đầu chạm mặt, thấy cô run sợ như vậy, tôi thực chỉ là thêm mắm thêm muối cho độ sợ mặn mà hơn thôi.
 
Chậc! Quả nhiên mắc bệnh lâu năm khó chữa, ngay cả lúc dỗ danh con gái cũng không bỏ được cái tật ăn nói trêu đùa người ta. Khả năng châm thêm dầu vào lửa của hắn quả là có một không hai. Ai ai cũng phải hỏi “ Không biết đã bao lần chiếc dép thêm cánh mà bay thẳng vào mặt anh?!”. Hắn nghiễm nhiên trả lời: “Bây giờ các cô gái toàn đi giày cao gót, có muốn cũng không có dép cho tôi ăn!”
Gương mặt nó vẫn tèm nhem nước mắt ngơ ngơ nhìn hắn, một tia lửa tức giận chưa thấy xẹt qua, tiếp tục hỏi:
 
- Anh không đem tôi đi tra tấn?
 
- Không có chuyện đó đâu!
 
- Anh không đưa đi thí nghiệm?
 
- Để làm gì chứ!
 
- Anh không giết tôi?
 
- Trí tưởng tượng của cô có phải là quá phong phú không?!
 
- Anh cũng không phải người ngoài hành tinh?
 
- Đương nhiên. Chẳng lẽ nãy giờ cô sợ mấy cái đấy sao?!
 
Sau một hồi giải quyết thắc mắc trong đầu xong xuôi, nó im lặng chăm chăm nhìn hắn một cách khó hiểu.
Hắn: đổ mồ hôi!!!
 
- Cô… còn hỏi gì nữa không?
 
- Không!... Anh… có thể… cho tôi mượn… cái thứ anh đang cầm… được không?!
 
Đến lượt hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nó, mượn cái kính lúp để làm gì, lại tò mò nữa sao?!
Dù trong lòng có chút bất an, hắn vẫn lẳng lặng đưa.
Cầm chắc cái kính to đùng ấy trong tay, tiểu thư nhà ta đứng dậy, vội lau nhanh nước mắt nước mũi còn đang tèm nhem trên mặt, mìm cười nhìn hắn, nụ cười làm người ta sởn cả gai ốc…
 
- Anh biết không, bây giờ tôi đang tích trữ một thứ trong người, nó lớn lắm nhé, anh có muốn xem không?!
 
- Thứ gì?!
 
Mới vài phút trước còn rum cầm cập vì sợ hãi quá mức, bây giờ nó cảm thấy cực kì khỏe, ngắm nghía kĩ lượng cái vật đang cầm trên tay, từng bước từng bước tiến gần hắn…
Đột ngột xông lên đánh tới đánh tấp, lập tức cho ai kia thấy được thế nào gọi là “tức nước vỡ bờ”
 
- Cái đồ chết dí chết bầm, tôi là cái nồi canh để anh thêm mắm muối cho vừa miệng à! Thật là… ở đâu ra cái tên trời đánh như anh chứ! Chết đi! Chết đi này…
 
- Từ từ đã, cần gì phải nổi nóng thế chứ… ai da… tôi… tôi… ui… từ từ… cô không bạo lực như vậy chứ… ai da…
 
Được lắm! Từ nãy đến giờ nó chính là đang tích trữ cơn thịnh nộ vào người. Tích trữ! Tích trữ! Tích đến khi người không còn giữ được nữa thì đổ ập hết lên cái tên “cừu non đội lốt chó sói” kia, làm cho hắn trở tay không kịp mà ấm ức chịu trận.
Đâu thể cứ đứng đấy ăn đòn mãi, cố gắng né mấy cái đánh như trời giáng, hắn nhanh chóng giữ được cái tay đang cầm hung khí của nó, để mặc nó giãy dụa cố thoát ra, bênh cũ lại tái phát…
 
- Eh eh eh eh! Cô đánh người cũng phải đánh có lý một chút chứ, sao lại mượn đồ của tôi để đánh tôi, kiểu đánh người như cô lần đầu tiên tôi thấy đấy!
 
- Anh…
 
Hay thật! Vừa bị đánh đã vội dở trò “đùa người” nữa sao! Cố thoát khỏi tay hắn, nó toan giơ lên cho hắn thêm một trận nữa lại bị chặn đứng…
 
- Eh eh còn nữa! Cô nhìn xem, hôm nay cô trang điểm rất đẹp, mặc váy cưới rất đẹp, đôi giày cô đi cũng rất đẹp. Cho dù hôm nay cô có bỏ đám cưới giữa chừng thì cô… vẫn là cô dâu đẹp nhất tôi từng gặp từ trước đến nay. Cô xem, một cô dâu xinh đẹp như vậy sao có thể giơ tay giơ chân đánh người thô bạo chứ. Tôi nói đúng không!
 
- Anh… anh…
 
Nó há hốc mồm đứng nhìn cái tên đang khua môi múa mép trước mặt. Thật là… tức đến nghẹn họng!
Vỗ mạnh vào ngực đẻ giảm cơn tức giận vừa nãy tích trữ quá đà của mình, nó hậm hực trả lại cái kính lúp cho hắn một cách bạo lực, hạ thấp giọng nói:
 
- Không phí thời gian làm cho đùa của anh, cho tôi xuống!
 
Hắn ngơ ngác nhìn nó, ra vẻ ta đây không hiểu hỏi lại:
 
- Xuống đâu cơ?!
 
- Xuống tàu! Anh biết rồi mà, tôi vào đây chỉ vì tò mò, bây giờ tôi không muốn ở đây với tên “đùa người” như anh, cho tôi xuống đi. Chuyện tôi thấy con tàu của anh trong rừng tôi sẽ không hỏi cũng không tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài nên anh cứ yên tâm!
 
Phì!!!!!!
Nghe nguyện vọng hiện tại của tiểu thư nhà ta, hắn phì cười nhìn bộ mặt còn đang ngây thơ không biết gì của nó, vừa cười vừa nói:
 
- Tôi có đuổi cô đi cũng không thể xuống được!
 
- Tại sao?!
 
Nó:?????
Nhíu mày thắc mắc, cảm giác bất an lại chợt ùa về trong nó, tại sao lại không xuống được, hắn có ý gì????
 
- Đừng nhìn tôi như thế, con tàu đã khởi hành nửa tiếng trước rồi, cô không biết sao?! Giờ này chắc nó gần đến thế kỉ 23, còn phải đi qua 8 thế kỉ nữa mới tới nơi, chúng ta mới xuống tàu được!
 
- CÁI GÌ?????( lược bỏ 1000 dấu hỏi)…
 

P/s: Đáng lí còn nữa nhưng mới viết tới đây thấy dài quá nên Hươu chuyển qua chương 3. Còn gì sai sót mong mọi người “chỉ giáo”!
Huoucaocodbg

15/6/2014, 21:03

#5
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Chương 3.1: 


P/s: Văn miêu tả của Hươu vẫn còn non nớt nên mấy đoạn miêu tả có thể lủng củng hoặc không thể tả kĩ lưỡng được, mọi người thông cảm.

Cái chương dài ngoằng này chắc chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: “thảm họa”, có gì mong mọi người đọc chầm chậm, đọc từng chút một để giảm bớt thảm họa của nó.


Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 497c5ba7_47f9c509_c3
 
- CÁI GÌ?????(Lược bỏ 1000 dấu hỏi)…
 
Nó há hốc mồm, trố mắt ra nhìn hắn, vội ngoáy ngoáy lỗ tai chứng tỏ mình không nghe nhầm, lắp bắp hỏi lại:
 
- Anh…anh…vừa nói… cái gì?!
 
- Tôi nói là con tàu bây giờ không còn ở khu rừng vừa nãy nữa, nó đã khởi hành bay vào dòng thời gian rồi!
 
Nhìn bộ dạng kinh ngạc, hoang mang của nó, hắn thản nhiên đứng khoanh tay dựa vào thân tàu trả lời, ánh mắt lộ rõ tia trêu chọc, truyền tải thông điệp rõ ràng: “Đã tò mò mà bước chân lên đây, cô nên biết trước hậu quả!”
Rất căm tức nhìn thái độ “đùa người” của hắn, nó vẫn không quên luống cuống đi qua đi lại, lo lắng hỏi tiếp:
 
- Khởi hành… khởi hành bay đi đâu? Tại… tại sao tôi không thấy động tĩnh gì chứ?!
 
- Cũng phải thôi! Con tàu du lịch vượt thời gian này là một trong những sản phẩm tân tiến nhất của thế kỉ 31, tính năng khác xa một trời một vực so với phương tiện giao thông ở chỗ cô, lúc khởi hành cực kì êm ái, cô đương nhiên không cảm nhận được gì rồi! Con tàu này một khi chưa đến nơi muốn đến thì không thể quay trở lại khu rừng vừa nãy....( vân vân….)…..Nói tóm lại là cô không thể xuống tàu được nữa!
 
Mải bla bla mấy cái chuyện lạ hoắc của mình, đến khi định thần lại đã thấy sắc mặt cô nàng đối diện từ hồng hào chuyển sang trắng bệch từ lúc nào…
 
- Nãy giờ tôi nói gì… cô hiểu không?!
 
Vỏn vẹn một từ thôi: “Không”!
Hắn bất lực đến phát bực. Mỏi miệng giải thích khô cả cổ họng, vậy mà bao nhiêu âm thanh từ hắn phát ra nó đều nghe tai này lọt qua tai kia rồi cứ thế hòa tan vào không khí, không bực mới là lạ!
Mặc kệ hắn giảng hắn giải cái gì, nó không hiểu mà cũng chẳng muốn hiểu ba cái thứ linh tinh gì gì đó, gạt bỏ điều mình cần nghe qua một bên, chạy lại đập đập cánh cửa mà nó đã bước vào lúc nãy, cố gắng mở ra mà mở mãi không được, vẫn nhất quyết đòi xuống:
 
- Tôi không cần biết con tàu này là cái quái gì, tôi chỉ muốn xuống thôi, còn phải làm đám cưới nữa, anh mở cửa ra đi, tôi xin anh đấy!
 
Hắn: “…” Bó tay chấm com! Đã bảo là không thể xuống kia mà!!!
Nếu không vì sợ nó lại òa lên khóc lần nữa, hắn suýt thì nổi khùng, cố gắng kiềm chế để không vặn to volume lên, thở dài ôm bức xúc trong người đứng nhìn cô nàng liên tục đập cánh cửa…
Day day trán một hồi, như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi:
 
- Cô… có hiểu thế nào là xuyên không không?!
 
Tay đập, miệng trả lời:
 
- Xuyên không? Thể loại đó tôi từng đóng hai ba bộ phim rồi, sao lại không biết! Mở cửa ra…
 
Chỉ chờ câu đó của nó, hắn phán luôn:
 
- Cô chính là đang xuyên không đấy!
 
Nó: ngừng đập, quay lại chớp chớp mắt nhìn, hóa đá!
[Tác giả đoán: nó sẽ trừng mắt lên, nhất quyết không tin ba cái chuyện tầm phào ấy, một hai đòi xuống, đại loại như: “Tôi van tôi lạy anh đấy, anh muốn đùa thì kiếm thứ khác để đùa, cho tôi xuống đi!]
Hắn đoán: nói thế đã là gì, có khi còn động thủ chân tay giống như lần đầu chạm mặt cũng nên!...
Thực tế: còn chưa kịp nghĩ cách gì để giải quyết suy đoán trên thì… nó vội vàng lao tới  hỏi:
 
- Thật chứ?!
 
- Tôi thề… nếu nói dối cô tôi sẽ… sẽ… ờ… mà nói chung là tôi nói thật!
 
Như trả lời đúng ý mình, hai con mắt nó sáng cả lên, lập tức quên hết những gì vừa đòi hắn cách đây mấy phút, miệng nở nụ cười tươi hơn hoa, thích thú nói một lèo…
 
- Là xuyên về cổ đại hay đến tương lai? Tôi sẽ tới thời đại nào? Nó có thú vị giống trong phim không? Này, xuyên không là một trong những ước mơ của tôi đấy, ai cũng nói cái đó vớ vẩn, vậy mà bây giờ xuyên không thật, cái này hay à nha! Tôi thì xuyên đi đâu cũng được, chỉ cần khi trở về bảo toàn mạng sống là được rồi!
 
Đến lượt hắn: chớp chớp mắt nhìn, hóa đá!
Trước đây hắn có lật từ điển của thế kỉ 21 xem qua,  tình cờ nhìn thấy hai chữ “xuyên không” mà thế kỉ 31 vốn dĩ không cần cần dùng đến nữa, vừa nãy đột nhiên nhớ ra, hết cách nên mới nói đại một câu với nó.
Từ lúc chạm mặt nhau tới giờ, nói cái gì qua tai nó đều xem là “đùa người”, “bốc phét”. Vậy mà hai chữ “xuyên không” vừa được nói ra, lí trí của nó đã mọc cánh mà bay đi mất, chẳng cần biết thật giả gì, cứ thế tin ào, hớn ha hớn hở hệt đứa trẻ con.
Giờ mới biết: tìm đúng từ ngữ để giải thích quả là có lợi.
Lâu lâu cô nàng này mới tin mình đến thế, hắn mặt mày hớn hở không kém, lập tức hùa theo trạng thái hưng phấn của nó, tìm tất cả từ ngữ tốt đẹp liên quan đến xuyên không đem ra kể:
 
- Tôi đảm bảo, cô nhất định toàn mạng trở về! Cái này chúng ta đến tương lai, sau này cô muốn về cổ đại cũng không thành vấn đề. Đảm bảo chuyến đi cực kì thú vị, khi trở về chắc chắn là những kỉ niệm không bao giờ quên…(Kỉ niệm gì mới là vấn đề!)…bla bla…
 
Nghe hắn nửa thật nửa thêm vào, mặt nó càng rạng rỡ hơn, hí ha hí hửng bắt hắn kể rõ chi tiết…
 
- Ơ nhưng mà… chẳng phải vừa rồi cô muốn về sao?!
 
- Ầy! Làm gì có ai đang xuyên giữa chừng đột ngột quay về đâu! Hì hì…
 
[Lợi dụng!]
 
- Nếu cô đã nói vậy… theo tôi!
 
Chẳng cần biết đi đâu, nó vẫn giữ nguyên một nụ cười tươi đi theo.
Cô nàng này được lắm! Mới chỉ nói chuyện nửa tiếng đồng hồ đã khiến hắn n lần suýt lăn ra cười bể bụng.
Hắn đưa tay nhấn cái nút tròn nhỏ màu xanh trên thân tàu mà bấy giờ nó mới để ý thấy, cũng giống như lần đầu đột nhập, một cánh cửa khác mở ra, bên trong rất giống…
 
- Thang máy à???
 
Ngơ ngác hỏi, hắn chỉ “ừ” một tiếng rồi bước vào trong, nó đi theo vào, cái cửa cũng tự động đóng lại…
 
1............................................................2…………………………………….3
Ting!
 
- Ơ????? Sao…sao nhanh thế?!
 
Không nói gì, hắn chỉ cười tươi đáp lại câu hỏi của nó..
Ba giây cửa đã mở, nó ngạc nhiên nhìn căn phòng trước mặt, lần này không cần hắn chỉ dẫn, đôi chân nó vẫn như bị cám dỗ bước ra, hai con mắt mở to hết cở nhìn toàn bộ không gian mà cái thang máy đưa đến…
 
- Wow!!!!!
 
Khác hắn cái phòng trắng toát như nhà xác hồi nãy a, căn phòng trước mặt được làm ra như để chào đón nàng công chúa “lạc vào rừng” là nó vậy!
Cũng phải cả trăm trái bong bóng trắng hồng bay lơ lửng khắp không gian rộng lớn. Bộ bàn ghế sofa với màu hồng đậm làm tâm điểm đặt ở giữa, chiếc bánh kem ba tầng rất to trên bàn cùng dải băng treo trên cao với dòng chữ:
“ CHÀO MỪNG TIỂU THƯ CHU TỊNH ĐÃ ĐẾN TÀU CỦA CHÚNG TÔI”
Sắc hồng tràn ngập mọi nơi… bong bóng hồng, bàn ghế hồng, bánh hồng, dải băng cũng hồng nốt… Duy nhất một con chim lòe loẹt sắc màu đang bay qua bay lại là không thôi!
Nó:…
 
- Ha ha ha ha ha….
 
Ôm bụng cười cái cảnh tượng trước mặt, đã hai tháng rồi nó chưa được cười nghiêng ngả như thế. Trông tên “đùa người” kia mà cũng làm được cái này… quả thực rất buồn cười!!!
Trái ngược với cái miệng đang ngoác tới tận mang tai của nó, hắn kinh hoàng nhìn cả căn phòng tràn ngập sắc hồng trước mặt, vội vàng chạy lại túm cổ con vẹt chói mắt của mình đem ra cằn nhằn:
 
- Này, cái phòng khách của tôi, cậu biến nó thành trò cười gì thế này?!
 
Chú vẹt thản nhiên trả lời:
 
- Khứa khứa! (Điệu cười man rợ) Chỉ là tiệc chào đón thôi í mà! Cứ nghĩ tới việc cô tiểu thư xinh đẹp yếu ớt ấy sẽ cứu cả thế giới chúng ta… tôi xúc động quá nên lỡ tay… làm khoa trương tí!!! Khứa khứa!
 
Hắn: “Trời ơi!”
Quay sang nhìn nó vẫn đang cười không dừng lại được, hắn nhăn nhó mặt mày thở dài, tùm lum trái bóng cứ lượn lờ xung quanh, vướng cả chỗ đứng, thực chỉ muốn có một cây kim đâm cho nổ hết!
Ngắm kĩ, ngắm cho đã cả căn phòng cũng phải mất năm phút, nó mới kiềm chế cơn buồn cười điên cuồng kia của mình mà tiến gần hắn, định nói cái gì đó thì hai con mắt lần nữa sáng lên, nhanh chóng giật lấy chú vẹt trên tay hắn, ngạc nhiên mà khám phá:
 
- Chà! Con chim lòe loẹt sắc màu này là của anh à? Ôi chao ơi, dễ thương quá đi! Xem nào… mi là chim gì nhỉ?
 
Vừa nói, tay nó vừa giơ hai cánh xem xét, nắm cái đuôi dài ngắm nghía, vạch mỏ, xoa đầu, đếm chân,… nghiên cứu kĩ lưỡng như thể vừa mới bắt gặp sinh vật lạ, hoàn toàn không quan tâm sắc thái biểu cảm tội nghiệp của chú chim…
 
- Ây ây tiểu thư! Cô đừng sờ mó lung tung thế chứ! Tôi là con vẹt, vẹt Lucky đấy…
 
Nó: mắt O, mồm A, hai tay thả chú chim… rơi tự do!........................  “Bịch”
 
- Uida! Trời ơi cái lưng tui!
 
(Cái này là khám xong rồi phá nè!)
 
- Chim… biết… nói… nói!
 
Chớp mắt liên tục, nhìn con vẹt tựa người ngoài hành tinh đang đau khổ nằm dưới đất, miệng lắp bắp mãi mới ra câu…
Hơn nửa tiếng đồng hồ đặt chân lên con tàu này, bất ngờ nối tiếp bất ngờ a, quả nhiên làm người ta choáng ngợp!
Nhìn chú chim bị cô tiểu thư mà mình đã mất công chuẩn bị cả căn phòng để chào đón thả xuống đất không thương tiếc, đến lượt hắn ôm bụng cười, cúi xuống đỡ con vẹt bay lên đậu trên vai mình, cười cười nói với nó:
 
- Cậu ta là con vẹt, đương nhiên có thể nói! Cái giọng chanh chua của cậu ta chẳng phải trước đó cô được thưởng thức vài lần rồi sao? Bây giờ mới phát hiện à?!
 
Đúng là trước đó con vẹt có “choe chóe” cái mỏ vài lần, nhưng mải lo xa mấy chuyện khác, ai quan tâm có một con chim biết nói tồn tại nơi đây.
 
- Nhưng…nhưng… vẹt chỉ biết bắt trước… còn con này…
 
- Vẹt của thế kỉ 31, cô nên nhớ mình đang xuyên đến tương lai!
 
- Oh!
 
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 497c5ba7_47ff297a_14


Được hắn giải đáp thắc mắc, nó lại ngoác miệng ra cười, gì chứ nhắc tới xuyên không, đầu óc nó lại nghĩ vẩn vơ về cái thế giới thứ hai mà mình sắp sinh sống, thích thú vuốt lông con vẹt, thể hiện rõ bộ dạng “vừa đấm vừa xoa”, nói tiếp:
 
- Này, tôi chưa thấy ai xuyên không sướng như mình đấy! Người ta xuyên chớp nhoáng, phải hóa thân đủ mọi nhân vật khác nhau, tôi xuyên từ từ, lại được chào đón nồng nhiết thế này, quả là trong cái rủi còn có cái may!
 
Phải nói là rất may! Giây phút nhận ra cái tên “đùa người” kia chỉ là “cừu non đội lốt chó sói”, nó đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi, đâu mong được hơn thế này.
Lời nhận xét vừa mới nói ra, hắn cùng con vẹt không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, bí ẩn ra hiệu, như muốn đùn đẩy công việc cực kì gian khổ cho nhau, nửa ngày chưa đẩy xong, nó đâm sinh nghi, cuối cùng cả hai thay phiên tâng bốc:
 
Hắn: - Ầy, cái đó là đương nhiên!
Vẹt: - Phục vụ một tiểu thư xinh đẹp như cô là nhiệm vụ của chúng tôi mà.
Hắn: - Rất chính xác, không dấu gì cô…
Vẹt: - …Cô là người đầu tiên xuyên đến thế kỉ 31 đấy.
Hắn: - Phải phục vụ tốt khách hàng chứ!
Vẹt: - Đúng đúng! Căn phòng này là do tôi làm, tiểu thư thấy thế nào?
 
Âm mưu! Chắc chắn có âm mưu gì đó! Đứng như trời trồng nghe hai âm thanh một trầm một chanh chua biến mình thành nữ hoàng, nụ cười tươi trên mặt bỗng biến thành cười gượng, cố nhanh răng ra cười như con ngớ ngẩn, mếu nhìn còn đỡ hơn!
Không biết nên nói gì, nó đành hùa theo diễn biến tâm trạng của bọn họ:
 
- Thật ra… tuy căn phòng có hơi trẻ con, với lại làm thế này thì khoa trương quá…
 
Hắn: liếc mắt, trừng trừng nhìn chú chim giả ngơ bên cạnh.
 
- … nhưng mà dù sao cũng rất đẹp, tôi thấy phong cách hợp với tôi mà. Hì hì!
 
Vẹt: hất mặt về phía hắn, kiêu ngạo ra vẻ “ta đây làm được việc”!
Đứng tốn nước miếng khen qua khen lại, cuối cùng hắn cũng sực nhớ ra mà đi vào chủ đề chính, chỉ tay về phía bộ ghế sofa nói:
 
- Cô ngồi xuống đi! Trước khi đến một thế giới mới, Lucky sẽ kể tóm tắt cho cô nghe!
 
- Ừm!
 
Thích thú nghe theo hắn ngồi xuống, ném cái hoài nghi về âm mưu gì gì đó qua một bên, chú vẹt cũng cất cánh bay đến ghế ngồi, thế nào lại có thể dùng cánh cầm chiếc bình nước trên bàn rót vào tách mời nó uống mới hay chứ!
Hắn nói luôn:
 
- Ờ… tôi còn có việc. Lucky, cậu nhớ tiếp khách cẩn thận đấy! Cậu mà dám ăn nói vớ vẩn linh tinh thì cái mỏ chuẩn bị “chuyển nhà” đi là vừa.
 
- Biết rồi biết rồi! Cậu đi đi, cứ giao người đẹp cho tôi.
 

Hắn: “Ngươi quả nhiên là chúa nịnh bợ!”
Huoucaocodbg

15/6/2014, 21:06

#6
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Chương 3.2: 


Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 1343536335173979_574_574


Giao trọng trách “cao cả” tiếp khách cho con vẹt xong, hắn quay trở lại thang máy đi làm việc của mình.
Chỉ còn lại chim và người, chú vẹt bắt đầu kể toàn bộ cho nó nghe, càng kể càng chứng tỏ một điều: hắn thật sai lầm khi để “thằng bạn” tiếp người đẹp!
 
- Tôi bắt đầu kể nhé! Con tàu này sẽ đưa chúng ta đến thế kỉ 31, năm 3010, kỉ niệm hai ngàn năm Thăng long Hà Nội.
  Tên tôi là Lucky, một chú vẹt đẹp trai (ặc), thông minh (ặc ặc), và đặc biệt luôn luôn đem đến may mắn (ặc ặc ặc). Anh bạn của tôi là King. Cô thấy thế nào? Đẹp trai đúng không? Nói cho cô biết thế kỉ 31 trai xinh gái đẹp không thiếu, nhưng để tìm thấy một nhan sắc tự nhiên như cậu ta thì quả là hiếm đấy!...
 
Ayda! Không nhắc không nhận ra, bây giờ nó mới tái hiện lại khuôn mặt hắn trong đầu mà đánh giá. Ngũ quan hoàn hảo, vẻ đẹp quả thực không chê vào đâu được. Ai đứng cạnh hắn khéo khi lại từ thiên nga hạ xuống thành vịt cũng nên. Nói tiếng Việt vô cùng rõ ràng, nhưng sao vẻ đẹp có gì đó không giống người Việt Nam… Nói chung là “người đẹp khó tả”.
Đầu ngẫm nghĩ, tai vẫn nghe, chú vẹt vẫn nói:
 
- Cậu ta là nhà phát minh trẻ tuổi nổi tiếng của thế kỉ 31, chứa đựng nhiều tài năng tiềm ẩn mà càng tìm nó càng ẩn. Con tàu này hơn một nửa là do công lao cậu ta chế tạo đấy! Anh bạn này cái gì cũng được, ngoại trừ tính tình khác thường một chút. Bề ngoài tỏ ra thân thiện, vui vẻ, hay dở thói “chọc gái”, thực ra bên trong lạnh lùng và độc ác lắm! (đang nói xấu).
 
Nó:…
Sao hắn ta lại ngược đời như thế nhỉ? Người ta bề ngoài trông lạnh lùng nhưng bản chất thân thiện. Còn hắn ngược lại… vậy chẳng lẽ nãy giờ tỏ ra cởi mở, vui vẻ với nó đều là giả vờ à???
Hey! Nghĩ thì nghĩ, nó cũng sớm gạt ra khỏi đầu mà chăm chú nghe tiếp:
 
- Kể cho tiểu thư đây nghe, tôi và King gặp nhau trong tình cảnh đặc biệt lắm nhé…balabala…
 
Vẹt kể người nghe, càng nghe càng thấy không ổn, rất rất rất không ổn, định thần lại mới phát hiện:
Này nha, nãy giờ con chim đối diện nào là “tự sướng” về bản thân, sau đó thì giới thiệu hắn, kế tiếp là những câu chuyện linh tinh như “tôi và King gặp nhau ra sao”, “chúng tôi sống với nhau như thế nào”,… rồi kể toàn chuyện đại khái hài hài xoay quanh hai người bọn họ… Kể rất chi tiết nha, hai cái cánh chỉ chỏ loạn xạ diễn tả tưởng như câu chuyện lì kì hấp dẫn lắm. Vậy mà tóm tắt về thế giới năm 3010 không thấy nhắc đến một chữ.
 
- Ơ Lucky này, hình như…
 
- Ầy, cô ngồi yên, tôi kể đã! Còn nhớ chiều hôm ấy…balabala… Ngày đó buồn cười lắm…balabala… cô biết không…balabala…
 
Lời nhắc nhở còn chưa kịp nói đã bị chú vẹt chặn họng. Trông cái mỏ vừa to vừa nhọn hoắt kia nói lia lịa, kể rất nhập tâm, thôi thì nó nhẫn nại cố gắng nghe tiếp. Cả cuộc nói chuyện nó chỉ có những câu như “oh thế à”, “vậy sao”, “hay thật”,… còn lại để chú vẹt nói!
Tích tắc tích tắc… 15 phút sau:
“Oáp”
Không biết nãy giờ nó ngáp ngắn ngáp dài nuốt bao nhiêu con ruồi vào bụng rồi, thế mà con chim kia vẫn nói không biết đến từ “chán” là gì! Thà như nó chăm chú kể cho nó nghe về thế kỉ 31 có những gì, nó còn có thể chăm chú nghe, nhưng nhớ lại cuộc nói chuyện đến giờ, cái lỗ tai nó nhồi nhét vô tùm lum chuyện tào lao, cái màng nhĩ sắp nổ tới nơi rồi.
Không nhịn được nữa, nó lên tiếng:
 
- Lucky, tôi nghĩ là…
 
- Đừng ngắt lời tôi, để tôi kể xong đã!
 
Cứ như thế, như thế, lặp đi lặp lại năm sáu lần nữa…
Nó: tức xì khói tai!
Đợi ngươi kể xong, ta sớm quy tiên từ lâu! Nó há hốc mồm, trợn to mắt lên nhìn con chim mà nghĩ bụng.
Kiềm chế không được vốn định đứng phắt dậy la lên: “Này cái con vẹt kia, nhà mi không câm ngay lại thì ta đem mỏ mi bẻ làm trăm mảnh đấy!”. Hành động lời nói còn chưa kịp phun ra thì…
 
“Ting!”
 
Nó quay đầu nhìn hướng âm thanh phát ra, không nhịn nổi một nụ cười đầy cảm tạ. Con vẹt cũng dừng nói mà nhìn theo… giật mình suýt nhảy dựng lên, cũng may kiềm chế được, mà cổ họng thì nuốt nước bọt ừng ực.
King! Anh trở về đúng lúc lắm!


Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! 08d0149b9548d2dcc8eaf4a5


Nó thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn giữ được hình tượng. Không cần động thủ cũng có thể khiến con chim “đam mê môn nghệ thuật nói” kia câm miệng.
Bước trở lại từ thang máy, đi tới bên cạnh chú vẹt ngồi, nở nụ cười tươi nhìn nó hỏi:
 
- Sao? Lucky kể cho cô nghe xong chưa?!
 
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, rất đơn giản chỉ tò mò không biết cuộc nói chuyện diễn ra thế nào, vậy mà qua tai vẹt giống như là sét đánh ngang tai.
Tại sao kể liên miên, kể hăng say như vậy, bây giờ chú ta mới nhận thức được nội dung toàn bộ đều là kể về hắn và nói xấu hắn kia chứ! Nếu bây giờ nó đem tố cáo chú về vấn đề này, cái mỏ ngày nào còn có thể mở ra ngậm lại chắc chắn không còn!
Nó cũng ái ngại nhìn chú chim, nhanh chóng nhận ra ánh mắt cầu cứu rất chi tội nghiệp của chú. Ayda, thật ra không cần làm vậy nó cũng không định nói sự thật, dù gì con vẹt dễ thương thế kia, ăn nói tuy hơi nhiều nhưng cũng được cái hài hước, sao nỡ nhẫn tâm chặt cái mỏ đáng yêu đi chứ! Nghĩ rồi nó mỉm cười nhìn hắn tỏ vẻ vô cùng hài lòng, hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn, bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất bẩm sinh của mình:
 
- Xong rồi! Không ngờ thế kỉ 31 lại có thể thú vị đến như vậy. Thật khiến tôi mau mau chóng chóng muốn tận mắt chiêm ngưỡng. Hì hì!
 
Vừa nói nó vừa chụp lấy một trái bong bóng đang lơ lửng bên cạnh nghịch nghịch.
Vẹt: thở phào nhẹ nhõm!
 
- Vậy thì tốt! Lucky, cậu đưa cô ấy đi tham quan tàu!
 
- Thế cậu làm gì?
 
- Ngồi xem!
 
- Được đấy!
 
Vừa mới một phen hoàn hồn xong, bây giờ lại tiếp một nhiệm vụ nữa.
Mấy công việc giải thích nhiều thế này thì để cho động vật lắm lời làm là tốt nhất. Chỉ cần không ngồi “tám” như hồi nãy là được. Vẹt ta thích thú, hắng giọng vài cái (vẹt cũng biết hắng giọng) rồi bắt đầu công việc, hỏi nó:
 
- Chu tiểu thư, không biết cô có hứng thú dạo chơi quanh tàu một vòng với tôi không?
 
Nó bật cười, gật đầu lia lịa.
Con vẹt này, mi thật là…
Nói là dạo chơi quanh tàu, thực ra nó chẳng cần tốn một chút sức lực đi bộ nào cả. Trên bàn uống nước tùm lum là những nút tròn nhỏ, mười hai nút màu hồng, hai vàng, một xanh lá, vẫn còn đang thắc mắc không biết mấy cái đấy để làm gì thì con vẹt giải thích luôn:
 
- Màu hồng là phòng ngủ, màu vàng là nhà ăn, xanh lá là phòng khách, chính là phòng chúng ta đang ngồi. Số nút thể hiện số phòng, muốn đến phòng nào cứ việc nhấn vào nút màu ấy. Như thế này này…
 
Nói rồi vẹt ta dùng cái cánh của mình nhấn vào nút vàng.
Một thay đổi lớn nha! Cả căn phòng tràn ngập sắc hồng trong chốc lát không còn nữa, chỉ một cái chớp mắt mà khung cảnh bây giờ… là nhà bếp!
 
- Wow!
 
Nó kinh ngạc nhìn sự thay đổi, không ngờ thế kỉ 31 di chuyển qua lại giữa các phòng đặc biệt như thế!
Nhà bếp trước mặt thiết kế cực kì đơn giản, gọn gàng, khá nhiều bàn ăn xung quanh và đặc biệt… một, hai, ba,…mười con robot đeo tạp dề đứng xếp một hàng ngang ngay ngắn, tư thế như sẵn sàng phục vụ quý khách bất cứ lúc nào.
Còn đang đoán già đoán non thì vẹt giải thích:
 
- Mấy con robot kia được làm ra để nấu ăn, cái gì cũng có thể nấu được dù khách hàng có gọi những món trên trời dưới đất. Thức ăn ở đây là từ nước, ánh sáng mặt trời, không khí mà ra, vốn dĩ con người không thể tạo ra đồ ăn một cách thần kì như vật, nhưng nhờ… nhờ cái gì thì đến thế kỉ 31 cô sẽ biết!
 
Ơ! Nó đang chăm chú nghe giảng nghe giải, vậy mà giữa chừng lại phán một câu: đến thế kỉ 31 cô sẽ biết! Cụt hứng a!
Nhưng mà mặc kệ, nghe hiểu vậy đủ rồi, nó ngắm nghía xung quanh mới chọt nhận ra… Chẳng phải bộ bàn ghế bọn họ đang ngồi là của phòng khách, tại sao tới nhà bếp vẫn còn ngồi trên đó chứ?!
Chưa kịp hỏi, chú vẹt tiếp tục giải thích:
 
- Bộ bàn ghế chúng ta đang ngồi là trung tâm. Bất cứ ai ngồi vào đây đều sẽ di chuyển đến phòng khác, ngoài vùng trung tâm thì ở lại, cho dù di chuyển đến phòng nào vẫn sẽ nhìn thấy nó… Nói chung giải thích rõ ràng thì dài dòng, khó hiểu, chúng ta chỉ cần biết sử dụng thế nào là được rồi!
 
Chú vẹt này nói nghe được đấy, nó “ừm” một cái tỏ ý đồng tình. Nghe nhiều làm gì cho đinh tai nhức óc, chỉ cần biết bấm vào một nút tròn trên bàn sẽ từ phòng này ta sang ở phòng khác, xong!
Nghĩ rồi nó thuận tay tò mò bấm vào một trong mười hai nút màu hồng ở đó, lại thay đổi nữa nha! Cách thức vẫn như cũ, vẫn chỉ trong một cái chớp mắt mà không gian đã từ nhà bếp biến thành phòng nghỉ ngơi.
Nhìn cô nàng đã biết cách nhấn mấy cái nút trên bàn, con vẹt tỏ ra khoái chí bay qua bay lại quanh nó:
 
- Đúng rồi đúng rồi, làm như thế đấy! Sau này cô còn phải sử dụng qua lại nhiều lần, đừng có quên!
 
Nó: “Biết rồi cha, trí nhớ của con đâu kém như thế!”
Chỉ “ừm” cho qua loa, vẹt ta lại bay loạn xạ khắp phòng, miệng tiếp tục nói liền một mạch:
 
- Chu tiểu thư cô nhìn xem, đây là căn phòng được thiết kế theo kiến trúc thế kỉ 21 đấy. Chúng tôi làm ra căn phòng này để chào đón cô từ rất lâu rồi. Vậy mà bây giờ cô mới chịu xuất hiện, thật khổ cho King đi tìm…
 
- Ehem!
 
Vẹt ta chưa kịp đặt dấu chấm hết cho bài phát biểu của mình đã bị tiếng hắng giọng lớn của người thứ ba vang lên. Nãy giờ tưởng bay hơi rồi!
Hắn vẫn ngồi trên ghế, giả vờ lấy quyển sách ra đọc, tai thực ra vẫn để ý xem chú vẹt nhà mình nói những gì. Nếu vừa rồi không lên tiếng nhắc nhở, con vẹt lòe loẹt ấy đã lôi ra toàn bộ điều không được nói mà kể ra tuồn tuột rồi.
Ngẫm lại mấy điều vừa rồi, nó càng nghe càng thấy vô lý. Cái gì mà chuẩn bị từ rất lâu rồi? Nó chỉ tình cờ đặt chân lên đây mới một tiếng trước thôi mà, sao nghe bọn họ nói cứ như là sớm biết có ngày nó sẽ tới đây không bằng! Trong điệu bộ lại còn rất phấn khích, kiểu như nhìn thấy nó đồng nghĩa với việc nhìn thấy kho báu lớn trước mặt vậy!
Đang nói giữa chừng lại bị tiếng hắng giọng của hắn chặn lại, không phải là tình cờ chứ?! Bộ dạng rất đáng ngờ… chẳng lẽ có gì bí mật giấu nó?!
 
- Lucky, mi vừa nói gì thế?!
 
Biết cái đầu của cô nàng trước mặt đang đặt ra dấu chấm hỏi nghi hoặc lớn, hắn trừng mắt nhìn vẹt, ngoắc ngoắc ra hiệu cái gì đấy, vẹt ta hiểu ý liền vội vàng giải thích:
 
- Ơ… ý tồi là… tiểu thư đến đây cũng đã một tiếng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, chúng tôi liền nhầm tưởng tiên nữ ghé thăm. Khách quý như thế, tôi phải chuẩn bị chào đón cho thật nồng nhiệt chứ! Hờ hờ…
 
Oh!!! Nó “ồ” lên một tiếng tỏ như hiểu ra, ngoài mặt gượng cười ý bỏ qua, bên trong: “Cũng đã một tiếng?! Muốn lừa bà à… đâu có dễ!”
Cái đó sẽ lựa tình huống mà tìm hiểu sau!
Bay tới bay lui, bay ngang bay dọc, vừa bay vừa ngẫm… Còn gì để kể hông ta! Chú vẹt nghĩ mãi không ra, cuối cùng kéo nó đứng lên rời ghế mà ra chiếc giường nệm trong phòng ngồi, hỏi:
 
- Chu tiểu thư… hay là tôi kể truyện cười cho cô nghe nhé!
 
Hắn- Nó: “…”
Lucky, không còn gì để kể thì thôi, cái mỏ của mi không nói cũng đâu có gây chết người!
Hắn thở dài gấp quyển sách to đùng trên tay lại, đứng lên túm lấy con vẹt của mình đang lượn lờ trên không trung, quay sang dặn nó:
 
- Tôi nghĩ cô nên đi nghỉ ngơi một chút còn lấy sức tham quan thế giới mới, với tốc độ “cực kì an toàn” này của con tàu(ý nói chậm như rùa), cũng phải tám tiếng nữa mới tới nơi. Tạm thời cô ở phòng này, cứ coi như mình đang đi du lịch mà tự nhiên.
 
Ngẫm nghĩ một lát như để nhớ xem còn gì nữa không, rồi nhìn nó chằm chằm từ trên xuống dưới, hắn tiếp tục:
 
- Hình như… trong tủ là quần áo của Maria, tôi nghĩ cô nên mượn một bộ thay đi, mặc váy cưới bất tiện lắm. Chúng tôi đi đây!
 
Nói xong, hắn lại bộ bàn ghế bấm nút xanh lá trên bàn, cùng chú vẹt biến mất, chỉ còn mình nó.
Sau khi xác định không camera, không máy ảnh, máy quay(bệnh nghề nghiệp), nó mới thoải mái chạy lung tung trong phòng, ngắm nghía này nọ.
Cả căn phòng bao phủ toàn bộ một màu hồng. Giường hồng, tủ quần áo, trang điểm,… cũng hồng, chỉ có một vài đồ dùng linh tinh là có sắc màu khác , còn lại bốn bức tường xung quanh màu hồng nốt! Diện tích phòng khá rộng, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp. Nhà tắm cũng có, tất nhiên là màu hồng. Nhìn vào thấy giống nơi búp bê sống hơn!
Nhớ lại mấy câu hắn nói vừa nãy, nó lần mò mở tủ quần áo ra. Những gì nhìn thấy quả nhiên làm mắt nó được kéo to lên không ít.
Bên trong rất lộng lẫy nha! Những bộ váy sặc sỡ treo kín cả tủ, áo ngủ cũng có, quần con, áo con…có đầy đủ, hồi nãy hắn nói… quần áo của Maria, mượn một bộ... Em gái, chị gái, bạn gái…? Có nghĩ nát cả óc thì trí tưởng tượng phong phú của nó cũng không thể tưởng tượng nổi Maria là ai cả! Tạm thời gác cái vấn đề đấy sang một bên(chị gác hơi bị nhiều rồi đấy), nó bây giờ phải giải quyết cái váy nặng nề trên người, của ai thì của, cứ mượn đại một bộ thay ra cái đã!
Nghĩ tiếp theo cũng nên nghe lời hắn nghỉ ngơi, dù sao tám tiếng nữa mới tới nơi, liền mượn bộ đồ ngủ mặc vào, sau đó lên giường, một hai ba… ngủ!
---------------------------------------
 
Hắn cùng con vẹt trở lại phòng khách tràn ngập màu hồng hồi nãy, giữa hàng ngàn trái bong bóng lơ lửng, với hắn thực sự rất gai mắt, vướng víu, lạnh lùng đưa một cây kim cho con vẹt:
 
- Cậu… lấy kim đâm nổ hết mấy trái bóng cho tôi!
 
Vẹt: “…”
Ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn vẻ năn nỉ, đâm hết số bóng ở đây, làm việc cật lực đến kiệt sức cũng chưa chắc nổ hết được. King, anh không thể ác thế chứ!
Chán ngắt nhìn bộ dạng ấy của chú ta, hắn kiên quyết bắt làm, miệng làu bàu kể hết mọi tội lỗi của vẹt trong ngày hôm nay:
 
- Cậu hại cái phòng khách của tôi ra nông nỗi này, đừng nghĩ đến việc xin xỏ ở đây! Hôm nay mở miệng tìm đủ mọi cách để giữ cô nàng ấy lại là nhờ tôi, chịu khó làm cô ta vui lòng tôi cũng cố gắng hạ mình để làm, mấy việc làm chào đón vớ vẩn kia không ai nhờ, là tự cậu bày cậu dọn, còn ở đó trách tôi sao?!
 
Hắn kể vẹt ta mới biết mình chính là đang tự hại bản thân, vẫn không cam chịu mà nhõng nhẹo:
 
- Nhưng tôi làm thế cũng chỉ vì tương lai của cả Trái Đất thôi mà!
 
- Làm vì tương lai của Trái Đất cũng không cần khoa trương thế đâu! Đây là nhà tôi, cậu phá thì đi sửa lại, không nói nhiều nữa! Cái phòng hồi nãy là của Maria mà cũng dám ba hoa thiết kế theo kiến trúc 21? Cậu tài thật đấy! Về thế kỉ 31 thì lo chuẩn bị cái phòng khác cho Chu tiểu thư đi!
 
Dứt lời, hắn bỏ mặc vẹt ta một mình bơ vơ với công việc “đâm cho bong bóng nổ” phía trước, còn mình thong thả tiến về phía thang máy đi chơi!
----------------------------------------
 
Tám tiếng sau:
 
“Chu tiểu thư… Chu tiểu thư! Cô có nghe tôi nói gì không?”
 
- Hử???
 
Trời đánh cái tên phá đám mộng đẹp của nó!
Đang yên giấc ngủ ngon lành, nó chợt giật mình vì giọng nói không giống ai, nghe qua chắc chắn không thể là ai khác ngoài con vẹt sặc sỡ sắc màu… Gọi nó dậy có việc gì chứ!
 
- Mi gọi gì đấy!
 
Hỏi cái giọng uể oải, dụi mắt nhìn khắp phòng chẳng thấy ai, còn đang tự hỏi có phải mình mơ ngủ hay không thì vẹt ta cất tiếng:
 
- Chu tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi, cô mau mau đến phòng khách đi!
 
Tới nơi?! Nghe hai chứ ấy, nó cả người tỉnh hẳn, vội vàng bật dậy khỏi giường, nhanh chóng giải quyết “VSCN”, mở tủ mượn đại một chiếc váy của cái cô Maria gì gì đó mặc vào, theo lời con vẹt đến bộ bàn ghế bấm nút xanh lá, lập tức có mặt tại phòng khách!
Wow!!! Lại trố mắt ra nhìn sự thay đổi trước mặt, phòng khách bây giờ sau khi được chú vẹt vất vả sửa sang lại đã không còn tàn ngập sắc hồng như trước nữa. Còn chưa kịp đánh giá về “bộ cánh” mới này, nó đã bị vẹt ta bay từ đâu tới kéo đi về phía thang máy. Ba giây sau có mặt tại căn nhà trắng toát lần nữa, lại kéo nó đến đứng trước cánh cửa mà chính nó đã sử dụng để đột nhập vào đây. Một lần nữa cửa mở ra, cảnh bên ngoài chưa kịp thấy đã nghe tiếng vẹt la lớn:
 
“Chào mừng tiểu thư đã đến với thế kỉ 31”…
 
P/s: Cố gắng hết sức rồi mà khi đọc lại vẫn cảm thấy câu văn mình kì kì làm sao ấy! Thôi thì chương sau Hươu ráng hết sức để nó bớt kì đi một chút. Có gì mong mọi người “chỉ giáo”. Cảm tạ trước!
Huoucaocodbg

13/7/2014, 09:52

#7
  • Huoucaocodbg

Huoucaocodbg



Thành viên mới
Tham gia : 30/04/2014
Bài viết : 9
Điểm plus : 12
Được thích : 0
Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!

Ai có thể xóa dùm em topic này được không?!
Sponsored content

Sponsored content



Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!! Empty Re: Đừng hòng chạy! Theo anh lên Mặt trời!!!



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết