Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

shellry

11/6/2014, 13:46

#1
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]

Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Dfgdfgd


Tên fic: Bà mối của chúng ta là Diana

Author: Shellry

Thể loại: tình cảm, boy x boy,…

Rating: 13+

Status: Đã hoàn

Warning: Không

Summary:
 
*Cảnh cầu hôn thứ nhất:
 
Hứa Vĩ nghiêm túc: Em mua Diana nhà tôi, vì vậy em phải làm con dâu của mẹ tôi.
 
Lục Thiên nổi nóng: Anh mới là con dâu, em trai anh là con dâu.
 
Hứa Vĩ: Tôi là con dâu cũng được, miễn là khi lên giường tôi ăn em là ok.
 
Lục Thiên: …
 
*Cảnh cầu hôn thứ 2:
 
Hứa Vĩ dụ dỗ: Làm vợ tôi rồi tôi khuyến mại 1 năm sử dụng Diana miễn phí, Kotex cũng được.
 
Lục Thiên điên tiết: Mẹ nó, ông đây là đàn ông!!!
 
Hứa Vĩ gãi cằm suy nghĩ: Vậy để tiểu Dịch dùng cũng có sao đâu.
 
Dịch Dịch ghé tai Lục Thiên: Anh trai, vậy thật tốt, đỡ được một khoản, anh làm vợ anh ấy đi.
 
Lục Thiên: = =###....
 
 
***
 
Tác giả: Xin chào, ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Một ngày nào đấy, trong lúc nào đấy, cảm hứng đào hố mới lại tuôn trào, và “Bà mối của chúng ta là Diana” ra đời. Ten ten. Diana là gì? Đó chính là miếng băng thần thánh, có ai ngờ được một ngày nó lại trở thành cầu nối cho một cuộc tình biến thái bỉ bựa chứ? Từ nguyên nhân đó, bạn nhỏ Lục Thiên đã huy hoàng trở thành đối tượng săn đuổi của người nào đấy. Cuộc đời của bạn có rẽ sang một trang mới không? Bạn có bị bẻ cong theo kế hoạch của người nào đấy không? Hãy đọc truyện để biết thêm thông tin chi tiết :v.
 


Được sửa bởi shellry ngày 12/6/2014, 21:45; sửa lần 1.
shellry

11/6/2014, 13:50

#2
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Re: Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]

Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] 10343661_334930316658238_1216235431106198616_n






***
 
 
Phần I: Gặp mặt nhờ Diana
 
 
 
Hôm nay là cái ngày đáng nguyền rủa nhất trong cuộc đời tôi. Tôi thề, tôi không muốn bắt đầu câu chuyện bằng cái câu khô khan chẳng liên quan thế này đâu. Nhưng ai biết được, tôi nghĩ ra mỗi cách mở đầu thế thôi. Nối tiếp cái câu “chẳng liên quan nhưng vẫn phải liên quan” ở trên, con em gái tôi có “bà dì” đến thăm. Mẹ nó chứ, tôi đã nhắc nó bao nhiêu lần là nó phải chuẩn bị đầy đủ mỗi tháng mà nó không nghe, cứ phẩy tay nói rằng “đã đến ngày đâu, không cần lo.” Đấy, có ai bảo lo xa là cái tội đâu. Bây giờ mới há mồm ra chưa? Bảo tôi, đường đường là một thằng con trai chuẩn men đi mua cái đó cho nó à? Mơ đi em gái ạ!
 
 
 
Tôi vốn tưởng thế, tôi sẽ tưởng thế. Tôi nghĩ là nó sẽ ỉm đi mà tự mình giải quyết, ai dè…
 
 
 
Chết tiệt, con nhỏ đáng ghét, nó lại bày cái trò đó ra. Nó dám gọi điện về ca cẩm với mẹ tôi. Đáng chết! Kết quả à? Tôi cũng không muốn thế đâu nhưng ai bảo mẹ tôi thương nó một cách quá đà như thế chứ? Cái quái gì mà hai anh em không ở nhà thì làm anh phải biết chăm sóc em chứ? Tôi thật muốn đá nó về nhà cho rồi.
 
 
 
Còn nhớ một ngày nào đấy, trời mưa như trút nước, sấm chớp giật đùng đùng, tôi quyết tâm dứt áo ra đi. Nói thế chứ thực ra cũng chỉ là dọn ra ngoài ở thôi. Một tuần sau, caí lúc mà mặt trời chưa leo quá tầng thứ 10 của tòa nhà có cái căn hộ tôi đang ở ấy, tôi thấy con em gái xinh xắn đáng yêu ( theo lời truyền miệng của mọi người về nó) đang đứng trước cửa nhà tôi, tay xách đủ thứ vali lớn bé cùng với một câu phán quyết:” Anh trai, từ nay em sẽ ở nhà anh.” Tôi cứ nghĩ là nó ở lại mấy hôm chán rồi sẽ về. Ai mà biết được, nó lại quyết tâm cắm rễ ở nhà tôi thế này chứ? Tôi đã nói là tôi rất ghét mấy thứ phiền phức chưa nhỉ? Chưa nói à? Giờ thì tôi nói rồi đấy!
 
 
 
Nói tóm lại là hiện giờ, trong mắt người khác thế nào tôi không biết nhưng trong trí tưởng tượng của tôi, tôi đang như thằng biến thái đứng trước quầy bán băng vệ sinh, một tay chọn đồ, một tay áp cái điện thoại lên tai:
 
 
-          Gì? Diana à? Có cánh? Mẹ nó, có cánh là cái mẹ gì? Cô giỏi cô đến mua đi.
 
 
 
Thế đấy, nhưng tôi nghĩ trong mắt người khác nó cũng chẳng khá khẩm hơn gì đâu. Bây giờ, tôi mấy thấy cảm tạ mẹ tôi vì đã sinh tôi ra là con trai, ít nhất không phải tốn thời gian đứng ngắm cái nhãn hiệu băng vệ sinh.
 
 
Đã thế, mua một gói thôi thì còn đỡ, con nhóc đó còn nói rằng tiện thể tôi ra ngoài mua nhiều nhiều chút để nó dùng dần. Tôi muốn chửi lắm rồi đấy. Cái bản mặt này, ấy, mặt tôi này, rõ ràng là một thằng hội trưởng hội học sinh trường đại học A danh tiếng lẫy lừng, làm mưa làm gió trên trường thì giờ lại đóng vai thằng biến thái đi chọn đồ dùng cá nhân cho con gái.
 
 
 
Tôi ném cái bao màu hồng hồng vào giỏ hàng, tiện thêm vài bao nữa rồi nhanh chân ra quầy thanh toán, mong muốn rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. Đặt đám đồ vừa chọn được lên bàn, chờ đến lượt. Ở quầy thanh toán, không phải là một em xinh tươi trẻ trung như tôi tưởng mà là một thằng “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Được rồi, đúng là tôi có hơi vơ đũa cả nắm, nhìn hắn chỉ có tứ chi phát triển thôi, cao hơn tôi hẳn một cái đầu cơ mà, còn đầu óc… Tôi chịu, tôi cũng chẳng hơi sức đâu đoán xem trong đầu hắn chưa bộ não của nhà bác học thiên tài hay toàn bã đậu.
 
 
 
Cuối cùng cũng đến lượt, tôi đi đến, đặt đám đồ đó lên bàn. Hắn ta đang cắm cúi ghi chép gì đó, nhìn đống hàng rồi ngẩng lên nhìn tôi không chớp mắt. Tôi trừng mắt nhìn lại. Nhìn cái rắm gì? Chưa bao giờ thấy đàn ông đi mua băng vệ sinh sao?
 
 
 
Đáp lại cái trừng mắt của tôi, hắn chỉ cười khẽ rồi tiếp tực công việc. Bỏ đám đồ đó vào túi, khi đưa cho tôi, sau cái câu thông báo giá tiền rồi tôi còn nghe hắn nói:
 
 
- Không mua ban đêm à? Chống tràn hiệu quả đấy.
 
 
Tôi bực mình giật phắt lại túi đồ, đập lên bàn mấy tờ tiền trả hắn rồi bước ra khỏi quán. Mẹ nó, chống chống cái khỉ khô, nhà ngươi mới tràn, cả nhà ngươi tràn. Đồ biến thái, đồ vô sỉ. Ông đây thề không bao giờ gặp hắn nữa, ông thề không bao giờ đi mua cái thứ đồ dùng cái nhân của phụ nữ này nữa!!!!!!!
 
 
Về đến nhà, tôi thấy con em tôi đang ngồi cắn xoài, mặt tỉnh bơ. Nó hỏi:
 
 
- Anh, đồ của em đâu?
 
 
Tôi quăng túi đó cho nó, quay người đi vào phòng đóng sập cửa lại, biểu thị việc:”Ông đây đang bực mình, cấm làm phiền.”
 
 
…………..
 
 
 
Trước đến giờ, tôi chưa bao giờ tin việc duyên trời định hay cái gì đó. Tôi luôn nghĩ, số phận mình là do mình nắm bắt, không ai có thể điều khiển được. Nhưng mà, hình như tôi quên mất, ông trời đáng chết đó có thể điều khiển những thứ xung quanh hòng tác động vào số phận của tôi. Như lúc này đây, tôi rất muốn trèo lên trời hỏi ông ý xem rốt cuộc ổng rảnh rỗi đến nhường nào?
 
 
-          Xin chào mọi người, tôi là giảng viên mới. Tên Hứa Vĩ, 24 tuổi, từ nay tôi sẽ phụ trách lớp này.
 
 
Không sai đâu, cái tên biến thái, vô sỉ, “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển” ở cửa hàng đó sao đột nhiên lại biến thành giảng viên đại học của tôi thế này? Duyên duyên cái con khỉ gì? Nghiệt duyên thì đúng hơn. Amen, mong là hắn ta không nhớ tôi là ai. Chuyện một hội trưởng hội học sinh hào hoa phong nhã đi mua băng vệ sinh bị đồn ra ngoài thì làm sao mà tôi sống nổi?
 
 
-          Lớp này ai là lớp trưởng? – Hắn ta nhìn bảng danh sách lớp rồi hỏi.
 
-          Em ạ. – Tôi không muốn đứng lên ra mặt một chút nào đâu. Thật đấy. -_-
 
Nhìn thấy tôi, hắn ta ngẩn ra một chút. Sau đó, hắn nhếch môi tạo thành một nụ cười hết sức lưu manh:
 
 
 
-          Ồ, bạn học, xem ra chúng ta có duyên với nhau thật
 
 
Tôi đã nói đó là nghiệt duyên mà. Đã là nghiệt duyên rồi thì tôi cũng chẳng muốn dính dáng đâu. = =####
 
shellry

11/6/2014, 13:52

#3
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Re: Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]

Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] 10312452_334448196706450_6986319692854908581_n







Phần II: Tấn công tinh thần





Văn phòng hội sinh viên nằm trên tầng ba khu nhà A5, nói là rộng cũng không phải rộng mà hẹp cũng chẳng phải. Mùa hè, ngoài trời nóng như đổ lửa. Mặt trời to bự trên nền trời xanh biếc, tự tin khoe cá tính làm cho người người nhà nhà đều tốn cả đống tiền điện vì điều hòa. Ra đường thì đâu đâu cũng là công thức: áo chống nắng + khẩu trang + kính râm. Vì chính sách tiết kiệm, về nhà thì tốn tiền điều hòa, tôi quyết tâm đóng đô chiều nay tại văn phòng, vùi đầu vào đống giấy tờ của hội. Trên đầu, quạt trần chạy vù vù. Góc phòng, điều hòa tỏa ra hơi lạnh mê người, hội trưởng hội sinh viên tôi đây vẫn chuyên tâm làm việc. Thế mới nói, tinh thần vì nước, vì đảng quên mình của tôi rất đáng tuyên dương, mọi người vỗ tay nào.





- Lục Thiên, chiều nay cậu không đi chơi à? - Hạ Đoàn đứng tựa vào cái tủ, tay đỏng đảnh cầm cốc nước đá, uể oải hỏi.



- Không. – Tôi đứng lên khỏi ghế, đi đến chỗ cậu ta. – Đi ra tôi lấy tài liệu.





Hạ Đoàn chán ngán tránh ra. Tôi mở cửa, rút ra một tập sách, để lên tay, lại lấy thêm một tập nữa rồi mới đóng cửa tủ trở về chỗ. Hạ Đoàn kéo một cái ghế ngồi xuống, một tay vắt lên thành ghế, một tay đưa cốc lên uống một ngụm lớn.



- Cậu cứ cắm đầu vào đống công văn thế mà Elly không giận à?





Ờ, nhắc chút, Elly là bạn gái tôi. Cô ấy tên thật là Thanh Thủy, nhưng mọi người thường gọi cô ấy là Elly. Tôi cũng chẳng biết lý do, nhưng tôi mặc kệ, dù sao cô ấy cũng thích được gọi thế mà. Elly khá xinh, học viên trong trường đều nói cô ấy là hot girl. Ừm thì thực ra cũng không tồi, da trắng, mắt to, môi mọng, dáng chuẩn. Hồi chúng tôi mới công khai hẹn hò, cả trường ai cũng nói rằng chúng tôi đẹp đôi, trai tài gái sắc, đủ bộ. Tôi đối với chuyện này cũng bình thường nhưng Elly thì có vẻ rất thích thú, càng bám tôi không rời.





Trở lại cậu chuyện, Hạ Đoàn lại nói, nét mặt thích thú:



- Nhắc đến ở lại trường mới nhớ, chiều nay thầy Vĩ cũng ở trường đấy, không biết tớ có may mắn gặp được thầy không nhỉ? Ôi trời, cậu không biết bên khoa tớ thầy ấy được hâm mộ thế nào đâu, đứa nào cũng mong thầy chuyển chuyên môn một chút, sang khoa tớ dạy.





Tôi vẫn cắm cúi phê duyệt đống giấy tờ trên bàn, môi hơi nhếch lên. Tôi cũng muốn hắn ta chuyển chuyên môn đấy, ngày nào cũng gặp hắn làm tôi phát bực. Ừ thì phải công nhận, hắn ta đúng là đẹp trai, rất đẹp trai lại dạy giỏi, giảng hay, nghe nói là mới từ nước ngoài về được mời về trường dạy. Khi nghe được cái tin đồn này, tôi chỉ hừ mũi cho qua. Chắc thiên hạ đồn nhảm, tên biến thái vô sỉ đó làm gì tài giỏi đến mức đấy nhưng hôm nọ, khi vào phòng hiệu trưởng tôi liếc thấy tập hồ sơ của hắn. Mẹ ơi, thành tích thực là quá đáng phục đi. Tôi bị đả kích nặng nề, từ đấy nhìn hắn lại càng không vừa mắt hơn.





Hứa Vĩ vào trường tôi không lâu, chưa đến ba tuần đã có sự hậu thuận, hâm mộ cuồng nhiệt của đám sinh viên trong trường. Đúng, kể cả khoa hắn không phụ trách cũng có người ôm lòng ngưỡng mộ đặc biệt với vị giảng viên này, tìm mọi cơ hội để tiếp cận hắn. Đấy là còn chưa nói đến đám nữ sinh đấy nhé. Nói chung là, ánh hào quang vốn tập trung vào hội trưởng hội sinh viên anh minh thần vũ là tôi đây bây giờ lại bị san sẻ cho người mới đến. Tôi không phục!!!





- Này này, cậu là học viên khoa thầy ấy, hay là hôm nào chụp ảnh thầy ấy cho tớ đi. Xin đó! Tớ muốn nhìn thấy thầy ấy mà. – Hạ Đoàn đương nhiên không biết tâm tình của tôi, mắt long lanh hướng tôi cầu xin.





Tôi ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm:





- Hội phó, nếu cậu rảnh rỗi đến thế thì làm ơn đi ra ngoài. Tôi rất bận. Cảm ơn, nhớ đóng cửa. – Sau đó, lại cúi đầu tiếp tục công việc.





Hạ Đoàn ai oán nhìn tôi, bĩu môi không phục. Đúng lúc đó, có một tiếng gõ cửa cắt ngang. Tôi sắp xếp lại đống giấy trên bàn, lên tiếng:



- Mời vào.





Cửa phòng mở ra, người bước vào là Hứa Vĩ. Hắn ta cười rất tươi:



- Phòng hội học sinh đây à? Mát mẻ ghê ta?



Hạ Đoàn ngờ nghệch, chỉ Hứa Vĩ, rồi lại quay sang hỏi tôi:



- Ai đây?



Tôi đang định mở miệng trả lời thì người nào đấy đã cắt ngang lời tôi, khuôn mặt tỏ ý rất thân thiện:



- Hứa Vĩ, giảng viên mới.





Lập tức, Hạ Đoàn mắt phát sáng, nhìn Hứa Vĩ với cái nhìn đầy tôn sùng, như kiểu đám fan gặp được thần tượng, xung quanh hình như mấy tia sáng cộng với đống bong bóng màu hồng bay bay nữa. Hạ Đoàn rút ngay cái điện thoại cảm ứng trong túi quần ra, te te tởn tởn xin chụp ảnh với Hứa Vĩ, sau đó lại tởn tởn te te đăng lên FB, tiếp đó vui vẻ biến ra khỏi phòng, hình như chạy đi khoe đám bạn. -_- Hầy, đời fan cuồng cơ bản là khá phong phú, theo một nghĩa nào đấy.





Bỗng chốc, trong phòng chỉ còn lại tôi với Hứa Vĩ. Hắn đi đến bàn tôi, đặt lên một tập giấy:



- Hiệu trưởng nhờ thầy đưa cho em.



Tôi đón lấy, ánh mắt vẫn bình thản, không tạo tí cảm xúc nào.



- Cảm ơn thầy. Nếu xong việc rồi thì thầy có thể ra khỏi đây, ra ngoài nhớ đóng cửa. Cảm ơn.



- Phòng hội sinh viên đều đón khách như này sao? – Hứa Vĩ tự nhiên gạt đống giấy tờ trên bàn sang một bên, ngồi lên mép bàn, cười cười nhìn tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy hận sao trường lại thiết kế cái bàn làm việc to như vậy?



Tôi ngẩng đầu, đưa cây bút trong tay chỉ vào bàn tiếp khách giữa phòng:



- Nước ở đó, nếu muốn thầy có thể uống.



- Haiz… - Hắn bỗng thở dài, mặt chán nản như cá chết. – Em cũng đâu có ngốc, tôi chỉ kiếm cơ ở lại thôi mà.



Tôi cúi đầu, lấy từ ngăn kéo ra một mẩu giấy nhỏ, viết vào một dãy số rồi đưa cho hắn. Hứa Vĩ nhận lấy, nhìn qua, biểu cảm trên mặt tươi tắn lên hẳn. Nhìn hắn có vẻ rất vui. Hắn cười thật tươi:



- Em cho tôi…



- Thầy thích Dịch Dịch sao không nói chứ? Em đâu có cấm cản tình yêu thầy trò. Thầy với nó hoàn toàn có thể yêu nhau mà. Thầy nói sớm thì có phải là đỡ mất công không? – Tôi cắt ngang, môi hơi kéo lên thành nụ cười nhàn nhạt.



- Dịch Dịch là ai? – Hứa Vĩ ngơ ngác nhìn tôi. – Không phải số của em à?



Quái gì? Không biết Dịch Dịch là ai thì cứ bám tôi làm khỉ gì? Từ khi sinh ra đến giờ, thằng con trai nào có ý định tiếp cận tôi có hai khả năng: một là nịnh nọt, nhờ vả tôi làm gì đó; hai là gián tiếp xin thông tin của Dịch Dich – em gái ruột của tôi. Chỉ có một số thành phần ít ỏi trong cái đám động vật giống đực đó có ý định kết bạn một cách bình thường với tôi, và cái người này, loại bỏ cả hai trường hợp, ngoài ý định cưa đổ em tôi thì còn gì? Tôi ngả người trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười khẩy:



- Vậy chứ thầy muốn cái gì?





Hứa Vĩ im lắng, rút từ trong túi ra một tấm thẻ. Tôi nheo mắt khó hiểu. Chợt, hình dáng quen thuộc đó đập vào mắt tôi. Đó không phải là thẻ sinh viên của tôi sao? Mấy hôm này, vì mất nó mà tôi đến khổ sở. Vào thư viện không thể mượn sách, vào trường bị bảo vệ chặn xe, may là hôm ấy có giáo sư Lịch Sử đi qua xác nhận tôi là sinh viên trường mới có thể vào, còn thêm một đống những rắc rối khác nữa. Ai biết đâu được cội nguồn của đám rắc rối đó lại bắt nguồn từ tên này. -_- Nụ cười tắt phụt trên khuôn mặt, tôi xòe tay, cứng ngắc nói:



- Trả em. Đó là thẻ sinh viên của em.



- Ồ, tôi biết. – Hắn săm soi cái thẻ, biểu cảm rất đáng ăn gạch.



- Vậy thầy còn không mau trả em?



- Sao tôi phải trả?



Tôi nghiến răng, nhổm bật người lên định cướp lại cái thẻ trong tay hắn. Nhưng mà, như tôi đã nói, hắn là một tên cộp nguyên cái mác “tứ chi phát triển”, chính vì vậy, làm sao tôi có thể giật lại đồ của tôi đây? Hứa Vĩ hơi ngả người ra sau, giơ cái thẻ lên cao, cười cợt nhìn tôi, mặt đầy vị của thành phần lưu manh chính hiệu. Hắn ta một tay giữ lấy đầu tôi, đảm bảo khoảng cách để tôi không lấy được cái thẻ:



- Nếu em đồng ý chủ nhật này đi chơi với tôi thì tôi sẽ trả cho em.



Tôi bực bội đứng phắt dậy, tay chống nạnh:



- Đó là thẻ của em, thầy đang xâm phạm tài sản cá nhân bất hợp pháp đấy.



- Thế à? Em đâu có thể kiện được tôi. – Hứa Vĩ lại cười. Hắn ta đứng dậy, đi ra khỏi phòng, trước đó còn ném lại câu – Tám giờ sáng chủ nhật tại công viên trung tâm nhé.





…………





7 giờ 58 phút sáng chủ nhật tại công viên trung tâm.





Tôi đừng trước cổng chờ, mắt nhìn đồng hồ, tâm trạng khó chịu không sao tả xiết. Bình thường vào cái giờ này tôi còn đang ngủ nướng, bù cho mấy hôm dậy sớm đi học, thế mà hôm nay giờ này lại phải đứng đây phơi nắng chờ người. Chết dẫm!





Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Tuy mới sáng sớm nhưng mặt trời đã tỏa nắng nhiệt tình, như muốn thể hiện hết vẻ trẻ trung đầy sức sống của mùa hè. Trẻ trung cái gì, đầy sức sống cái gì tôi không biết, nhưng mà bây giờ tôi đang thấy sao không có cái đám mây nào to to chút che lấp cái mặt trời kia đi cho xong nhỉ? Công viên trung tâm giờ đã rộn ràng người qua lại. Hơ, xem ra nhu cầu giải trí cuối tuần của nhân dân thành phố cũng cao quá đi.





- Đến sớm thế? Háo hức vậy à? – Một bàn tay đặt lên vai tôi, giọng cười cợt nhả quen thuộc vang lên.



Tôi quay lại, chán ngán nhìn người trước mặt từ dưới lên trên. Hứa Vĩ tay đút túi quần, áo sơ mi caro với quần bò xanh, nhìn rất phong lưu, rất đẹp trai, rất “cưa sừng làm nghé”. Xùy, một tên lớn đầu hai mấy tuổi mà ăn mặc như mấy thằng nhóc choai choai cấp 3, không phải cưa sừng làm nghé thì là gì? Rồi rồi, tôi thừa nhận, tôi vốn chẳng cảm tình gì với thằng cha này, sau việc hắn lấy thẻ học sinh của tôi ra uy hiếp tôi, tôi lại càng không có cảm tình, thế nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt là đúng thôi.





- Thẻ của em? – Tôi giơ tay, vào luôn vấn đề chính.



- Nào nào, hôm nay chủ nhật mà, em cũng ra ngoài rồi, đi chơi chút cũng đâu sao.





Nói rồi, hắn không thèm để tôi nói thêm câu nào, kéo tay tôi đi vào trong công viên mặc cho tôi từ chối hết lời. Mẹ kiếp, hai thằng con trai đi chơi công viên? Cái trò khỉ gì đang diễn ra đây? Xung quanh, mọi người đều nhìn tôi với hắn với ánh mắt kì quái. Mấy cô nữ sinh đi qua nhìn thấy chúng tôi đều che miệng cười trộm. Trên đời này tồn tại một loại sinh vật mang tên hủ nữ, chính là mấy đứa con gái thích nhìn hai thằng con trai yêu nhau ấy. Cái cảnh này, cái cảnh đang diễn ra với tôi này, vào mắt người đời thì khác gì vứt thịt trước mặt hổ đói chứ? Ông trời ơi, tôi thà đi chết đi cho xong.





Tôi thì thế, còn cái tên mang tiếng giảng viên thông mình thiên tài kia thì mặt mày hớn hớn, hoàn toàn coi ánh mắt người ta như mây bay gió thoảng, tự nhiên hơn ruồi mà chơi hết trò này đến trò nọ. Fuck, chơi thì chơi đi, sao cứ kéo theo tôi làm gì? Hết tàu lượn rồi lại đến đu quay, hết đu quay thì đến bắn tên, hết bắn tên thì đến phi ngựa. Mẹ nó, mấy trò đó thì có gì vui chứ? Tôi không hiểu, là tôi quá già để chơi mấy trò này rồi hay là thực chất nó chán như thế? Sao cái tên kéo tôi đi nãy giờ mặt cứ tươi cười hớn hở như hoa hướng dương quá hạn thế này? -_-







- Mặt em khó coi quá, không vui à?





Hứa Vĩ đưa tôi cây kem, rồi ngồi xuống ghế đá cạnh tôi. Tôi nhận lấy cây kem, mặt sầm sì:



- Bao giờ thầy trả em thẻ?



Hứa Vĩ thở dài một hơi:



- Em không chơi thoải mái được một hôn à?



- … - Chẳng lẽ tôi lại nói “Đi cạnh ông tôi không vui nổi?”. Hờ hờ, tôi cũng vẫn còn rất nhân từ mà.



Đột nhiên, cha già đó dùng hai tay áp lấy má tôi, kéo tôi quay phắt ra nhìn hắn. Cũng may xương tôi huấn luyện nhiều năm nên cứng cáp, không thì đã gãy cmn cổ rồi. Tôi trừng mắt nhìn hắn, mồm miệng bị hai tay hắn ép cho chu hết lên, tôi dám chắc trăm phần trăm là hiện giờ nhìn mặt tôi không khác gì con cá dọn bể. -_-





- Em nhìn mặt em này, mới tí tuổi đầu mà lúc nào mặt cũng như cục đá, giống mấy ông già tiền mãn teen không? Như thế thì mấy chốc mà lão hóa? Em xem, khí chất thanh niên, sức sống tuổi trẻ của em đâu hả? – Hắn tuôn một tràng dài.





Mấy chị gái đi qua nhìn thấy cảnh đó thì quay qua nhìn nhau rồi cười khúc khích. Tôi còn nhìn thấy có bà chị lén lút lấy máy điện thoại có dây đeo điện thoại là bông cúc ra chụp ảnh. Tôi bực mình, gạt tay hắn ra, không biết rằng mặt mình đã xuất hiện hai vệt đỏ đỏ. Biểu cảm đó lọt vào mắt Hứa Vĩ lại biến thành hình ảnh “em trai xấu hổ”, đáng yêu vô cùng.





- Kệ em, liên quan gì đến thầy? Thầy không thấy người ta nhìn à?



- Người ta nhìn thì sao? – Hứa Vĩ ngửa người ra ghế dựa, cười gian. – Không có gì thì sao phải sợ người ta nhìn? Hay là em có gì với tôi? – Hắn ghé sát vào tai tôi – Tôi thì không ngại có gì với em đâu.





Tôi theo phản xạ lùi lại, máu nóng dồn hết lên mặt, cũng không biết là vì sao. Tôi cảm giác khóe miệng mình đang giật giật. Hắn ta… hắn ta gay à? Này nhé, tôi là trai thẳng, mãi cũng là trai thẳng, đừng hòng tôi bị dụ dỗ, đừng hòng. Chắc chắn là hắn ta đang đùa tôi đây mà, đừng mơ mà tôi sập bẫy hắn nhé.





Tôi ngó ngang ngó dọc, chợt nhìn thấy ngôi nhà ma gần đó, miệng liền kéo lên thành một nụ cười tươi tắn. Tôi quyết định dọa chết thằng cha già này một trận cho chừa cái tật đùa cợt tôi đi. Tôi túm táy áo hắn ta, chỉ về phía nhà ma:



- Thầy, mình chơi cái đó đi.





Tôi nghĩ rằng hắn ta sẽ run lẩy bẩy, sau đó sẽ quỳ sụp dưới chân tôi mà cầu xin tôi không lôi hắn ta vào đó. Ha ha, có ai mà không sợ ma cơ chứ? Ai dè, hắn ta cười còn rạng rỡ hơn trước, gật đầu cái rụp rồi lôi tôi vào nhà ma. Thế là, trong nhà ma xuất hiện một cảnh tượng như này: Hai cậu trai đi vô cùng thong thả trong nhà ma rùng rợn, đi nhẹ nhàng trong tiếng hét cùng mấy âm thanh kinh dị trong đó, có một cậu thỉnh thoảng còn cầm điện thoại chụp mấy kiểu với mấy con ma trong đó, cậu còn lại mặt không biểu cảm, phê bình nhà ma này dựng bối cảnh quá kém. Hầy… đây có còn là nhà ma không?





……………….







Sau ngày chủ nhật hôm ấy, Hứa Vĩ dường như còn bám lấy tôi nhiều hơn trước. Đôi khi, hắn ta còn mặt dày đến nhà tôi, ra vẻ:” Chúng ta là người một nhà, người một nhà cả.” Đã thế, Dịch Dịch còn cực kì chào đón hắn, mỗi lần Hứa Vĩ đến là cười tươi như hoa. Bởi vì, lần nào hắn đến nhà tôi đều mang theo rất nhiều đồ ăn, tự túc sử dụng bếp nhà tôi để nấu nướng. Tôi lúc đầu còn thấy phiền, sau dần cũng lười không thèm nói nữa, mặc hai kẻ kia muốn làm gì thì làm. Có lần, khi tôi đang ngồi trên sô pha uống nước xem ti vi, Dịch Dịch hỏi:





- Anh với thầy Vĩ yêu nhau à?



Nghe câu hỏi đó, tôi sặc luôn ngụm nước vừa uống, ho khù khụ hỏi lại:



- Em nghĩ vớ vẩn gì đấy?



- Chứ không phải à? Em thấy hai người thân nhau lắm mà.



- Em mà còn dựng chuyện lung tung nữa là anh hốt em về nhà với bố mẹ đấy.



- Mấy đứa trong khoa em cũng nói thế mà. – Dịch Dịch le lưỡi, bất bình lẩm bẩm.





Tôi nghe thấy câu nói đó. Nhưng mà thật kỳ lạ, tôi chỉ thấy hơi bực bội chứ không hề có cảm giác khó chịu với tin đồn vớ vẩn đó. Chết tiệt, tôi nghĩ đầu óc tôi có vấn đề thật rồi.









shellry

12/6/2014, 21:03

#4
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Re: Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]

 
 Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] 1422364_320105751463435_33117586_n


 
 
Phần III: Bà mối của chúng ta là Diana
 
 
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi. Tôi nhíu mày lôi máy ra. Trên màn hình điện thoại hiện thị cái tên Elly và hình ảnh một cô gái đang cười tươi tắn. Tôi than thầm. Hôm nay cô ấy bị làm sao cơ chứ? Từ nãy đến giờ đã gọi liền ba cuộc rồi.
 
 
Cuộc họp hội sinh viên đang diễn ra, hội trưởng hội thể thao trường đang say mê thuyết trình kế hoạch tháng tới trên bục. Hạ Đoàn ngồi cạnh khẽ huých tay tôi:
 
-          Có gì ra ngoài nghe đi. Cậu biết tính Elly còn gì.
 
 
Tôi thở dài. Elly là thế, nếu không làm được thì sẽ cứng đầu cứng cổ mà làm đến bao giờ được thì thôi. Đương nhiên, không ngoại trừ việc cô ấy gọi điện cho tôi. Tôi đứng lên, xin lỗi mọi người trong phòng rồi ra ngoài hành lang.
 
-          Có chuyện gì thế?
 
-          Em còn tưởng anh không nghe máy. – Đầu dây bên kia, Elly nói.
 
-          Không phải anh nghe rồi sao? Anh đang họp, có gì quan trọng không?
 
 
Bên kia, Elly im lặng. Một lúc lâu sau, lúc tôi đang định dập máy vì cho rằng cô ấy đùa thì Elly lên tiếng:
 
-          Mình chia tay đi.
 
-          Em nói gì?
 
-          Em nói, mình chia tay đi, em không muốn tiếp tục nữa. Anh lúc nào cũng quanh quẩn với công việc của hội, anh có bao giờ để ý đến em không? Anh tệ lắm. Anh có quan tâm gần đây em làm gì, đi với ai, cảm thấy như nào không? – Elly bắt đầu khóc nhưng vẫn cố nói hết.
 
-          Đừng khóc… anh… - Tôi nhíu mày, không biết mình nên nói gì.
 
-          Em không muốn anh nói gì nữa. Mình kết thúc đi, tạm biệt. – Elly như đang kìm nén tiếng khóc của mình, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
 
-          Tùy em, sao cũng được.
 
 
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút kéo dài. Tôi tắt điện thoại, đứng thần người trên tầng ba nhìn xuống. Một cơn gió thổi qua phả vào mặt. Tôi không hiểu nổi, tôi vốn cho rằng tình cảm của tôi đối với Elly không nhiều, kể cả cô ấy có nói chia tay với tôi đi chăng nữa thì cũng chẳng tác động đến tôi nhiều, tôi vẫn là tôi, bình thường như mọi ngày mà thôi. Nhưng hiện giờ, tôi lại không nén được cảm giác thất vọng và hụt hẫng trong lòng. Chết tiệt, tôi làm sao vậy cơ chứ?
 
 
 
…………………..
 
 
 
Quán bar ngập tràn trong ánh đèn nhấp nháy và tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Ngoài sàn, những thân hình uốn éo dập dình trong tiếng nhạc, như chìm đi trong ánh đèn màu. Khói thuốc lá bay bay, tạo cho người ta cảm giác như hư như ảo. Tôi ngả người trên sô pha ngoài sàn, trên bàn đầy những vỏ chai bia, rượu. Đầu lọc thuốc lá vương vãi trên nền đất. Bên cạnh, một cô nàng dựa sát vào người tôi, tay vân vê mấy cúc áo sơ mi, như thể cô ta hận không thể bứt tung cái khuy đó ra vậy. Cô ta mặc một cái váy bó sát lấy thân người bốc lửa, ngắn ngủn không đủ để che đi cặp đùi nuột nà ra sức mời gọi.
 
 
-          Anh này, uống nhiều thế làm gì? Sao không chơi với em? – Cô ta nũng nịu.
 
 
Tôi vòng tay qua đầu nghịch ngợm mái tóc đen óng uốn xoăn của ả, ít nhất cả người này có cái mái tóc là không qua xử lý nhiều nhất. Lúc đầu, tôi theo thói quen với Elly, muốn xoa xoa má ả, nhưng khi ngón tay chạm đến chỉ toàn là phấn, tôi rụt tay lại ngay, tay đưa lên tóc. Cả người cô ta nồng nặc nước hoa, rõ ràng do xịt quá nhiều. Tôi ghé đầu đến gần ả, cười đến mê hoặc:
 
-          Cục cưng, cưng vội vàng thế làm gì chứ? Anh còn chưa làm gì cưng mà cưng đã nóng đến mức này ư?
 
Cô ả lập tức đỏ mặt, cười vài tiếng rồi tiếp tục lấy rượu cho tôi. Hạ Đoàn ngồi cạnh kéo áo tôi:
 
-          Thiên, cậu uống nhiều quá rồi đấy.
 
-          Kệ tôi. Hôm nay cậu phiền phức quá.
 
Tôi gạt tay cậu ta ra, cùng lúc đó lại cảm thấy đầu óc mình ong ong, lơ lửng như không có chỗ đặt chân. Chai bia trước mắt cũng biết phép phân thân rồi. Tôi lắc đầu. Đừng nghĩ tôi uống thế này vì Elly, không phải vì cô ta, chia tay cô ta tôi hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả. Để chứng minh, tôi giật tay cô ả ngồi cạnh mà ngay đến tên tôi cũng chẳng biết, ấn cô ta ra ghế, ép môi mình lên cái môi đầy son của cô ta, dùng sức mình vần loạn môi cô ta. Tôi không cảm thấy gì cả, cảm giác khi hôn Elly cũng không có, chỉ thấy mùi son môi, mùi phấn, mùi nước hoa sộc vào mũi.
 
 
Cô ả kia lúc đầu còn bất ngờ. Sau đó thì vòng tay qua cổ tôi, đáp lại nụ hôn của tôi một cách thích thú. Hạ Đoàn nhìn tôi, thở dài. Lúc lâu sau, tôi mới buông người trong tay ra, đưa tay quẹt môi, giơ tay gọi thêm bia. Hạ Đoàn ngăn lại:
 
-          Đủ rồi, cậu uống nhiều quá. Cậu tỉnh lại đi, cậu không yêu Elly như cậu tưởng, cậu chỉ cảm thấy lòng tự tôn vốn có của cậu bị chà đạp mà thôi. Đừng có tự huyễn hoặc bản thân nữa.
 
-          Không cần cậu quản. Tôi như nào thì liên quan gì đến cậu? Từ nay đừng nhắc đến Elly trước mặt tôi nữa.
 
Tôi gạt cậu ta ra khỏi tầm nhìn của mình, gọi bồi bàn lấy bia. Nhưng mà, tôi thấy mắt mình hoa lên, cả người cũng nóng lên. Mẹ kiếp, tôi đây chưa say, tôi túm lấy cổ áo, giật bung ra khuy áo trước. Áo mở banh, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm sáng tối trong ánh đèn. Hạ Đoàn thấy không thể ngăn nổi tôi liền chán nản mà bỏ ra ngoài một lúc mới trở vào.
 
 
Đêm hôm ấy, tôi uống rất nhiều, nhiều đến mức không biết trời đất là gì nữa. Tôi chỉ biết là trước khi mất đi ý thức, tôi thấy hình như có ai đó đã nhấc bổng tôi lên, mắng tôi một chặp thật nhiều, thật nhiều lời rồi thì vác tôi lên lưng rồi đưa tôi ra khỏi bar. Tôi không rõ là ai, nhưng tôi  cảm nhận được, lưng của người đó rất rộng, rất tuyệt…
 
 
 
………….
 
 
 
Sáng.
 
 
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính. Tôi mở mắt thì thấy đầu vẫn còn đau, chắc do tối qua uống nhiều quá. Tôi giơ tay day day trán, nhận ra mình đang nằm trong phòng mình. A, về nhà rồi sao? Tôi về lúc nào? Sao tôi không biết nhỉ? Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Cúi đầu, nhận ra quần áo cũng là quần áo mới thay, không phải đồ tối quá. Chắc Hạ Đoàn đưa tôi về, nhưng mà đến mức thay cả quần áo thế này thì…
 
 
Tôi đứng dậy, đi đến chỗ tủ quần áo. Sáng rồi, tôi cần đến trường, không thể ở nhà thế này được.
 
 
Cạch. Cửa mở ra, một người bước vào. Nghĩ đó là Dịch Dịch, tôi không quay lại:
 
 
-          Tiểu Dịch, em vẫn ở nhà à? Anh tưởng sáng nay em có hẹn với bạn?
 
-          Nó đi rồi.
 
 
Tôi ngạc nhiên, quay lại thì thấy người đó là Hứa Vĩ. Hắn ta đặt bát cháo bưng trên tay xuống bàn, cười:
 
-          Đến trường à? Tôi xin nghỉ giúp em rồi. Hôm qua em quậy thật đấy, không ra dáng hội trưởng hội sinh viên chút nào.
 
Hở? Hắn đang nói cái khỉ gì thế? Làm sao hắn biết hôm qua tôi làm gì? Mà khoan, nghĩ lại, cái thằng như Hạ Đoàn sao mà vác nổi tôi về? Tôi còn nhớ rõ là người kia cõng tôi cơ mà. Đừng nói là…
 
 
 
Tôi nheo mắt nhìn hắn chằm chằm:
 
-          Thầy đưa em về à?
 
-          Biết là em thế này thì tôi để em luôn ở đấy cho rồi. – Hắn cười khẽ, đến chỗ tôi kéo tôi ngồi xuống giường.
 
 
Nghe hắn kể, tôi biết tối qua lúc ra ngoài Hạ Đoàn gọi điện cho Hứ Vĩ, bảo hắn đưa tôi về vì cậu ta nghĩ  Dịch Dịch chắc không lôi nổi tôi về, cậu ta cũng uống không ít, nghĩ đi nghĩ lại nhớ ra mỗi Hứa Vĩ, thế là gọi. Sau này, khi hỏi Hạ Đoàn, cậu ta còn nói thêm rằng khi cậu ta gọi xong, cậu ta cũng không tin nổi là Hứa Vĩ lại đến nhanh thế, mặt mày lúc nhìn thấy tôi say khướt trên ghế, bên cạnh là một cô gái ăn mặc mát mẻ cứ quấn lấy tôi thì mặt mày sầm sì, lôi tôi lên, mắng cho một trận, rồi rất hào phóng mà vung tiền trả cho đống bia rượu mà tôi đã uống, tiếp đó thì vác tôi lên vai, đi thẳng ra ngoài. Theo cái cách miêu tả rùng rợn của Hạ Đoàn thì khi đó cả người hắn toát ra cái khí tức mà không ai dám lại gần, đến cậu ta cũng phải run lẩy bẩy ngồi nhìn hắn ta kéo tôi đi.
 
 
Thuật lại chuyện tối qua rồi, Hứa Vĩ còn khuyến mại cho tôi một tràng dài bài giảng đạo. Nào là rượu không tốt cho sức khỏe thế nào, nào là thuốc lá có tác hại ra sao, nào là không được tùy tiện buông thả như thế. Ờ, bộ dạng… đậm chất giảng viên -_-. Tôi ngồi khoanh chân trên giường, mắt nhìn hắn, bày ra thứ cảm xúc bình thản lãnh đạm như nghe thuyết trình, thỉnh thoảng lại gật cái để bổ sung không khí.
 
-          Tôi nói từ nãy giờ em có hiểu không hả?
 
-          Thầy nói tiếng người mà. – Nghe hắn nói, tôi đã ăn xong bát cháo, đang ngồi uống nước. Dù sao hôm nay cũng có người bảo kê nghỉ học, cứ thế mà hưởng thụ thôi.
 
-          Ừ. Tôi yêu em. Mình kết hôn đi.
 
-          Hả? Cái gì cơ? – Tôi lập tức đặt cốc nước xuống, trợn mắt nhìn hắn.
 
-          Tôi nói tiếng người mà. – Hứa Vĩ nhún vai. Hắn dịch sát về phía tôi, ép tôi vào thành giường, một tay chống xuống. Thế này… thế này là thành ép góc cmnr còn gì nữa. Tôi lùi đầu lại, cố để hắn không gí mặt sát vào mình. – Đừng nói. Tôi biết em sẽ nói gì. Em có cảm tình với tôi mà. Nếu không, với tính cách của em, sao lại dung túng tôi để tôi ở gần em nhiều đến thế? Nếu không thích tôi thì sao lại mặc kệ tôi nấu ăn cho em? Nếu không thích tôi tại sao lại đỏ mặt? Nếu không thích tôi tại sao tối qua lại gọi tên tôi lúc say? Nếu không thích tôi… - Hắn ngừng lại, cầm lấy tay tôi để tôi áp tai mình lên ngực chính mình. – tại sao tim lại đập nhanh khi ở gần tôi?
 
 
Tôi cứng họng. Tôi không phải là một thằng nhóc ngây thơ, chuyện yêu đương sớm đã trải qua, cũng ít nhiều nhận ra mình có một chút cảm tình với hắn. Nhưng tôi tự nói mình là trai thẳng, là trai thẳng, không thể vì cha già biến thái này mà bị bẻ cong được, giờ lại bị hắn vạch trần không chút khoan nhượng nên không ngăn được có chút bối rối, mặt lại bắt đầu nóng lên.
 
 
Hứa Vĩ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong mắt hắn. Ánh mắt đó bao trùm lấy tôi, làm tôi cảm thấy trong ánh mắt hắn đầy mê hoặc, dễ dàng cuốn lấy người ta mà ném vào đó. Tôi quay mặt đi, ngượng ngùng nhưng vẫn cố nói cứng:
 
 
-          Dù… dù có thích nhưng mà… thầy sao lại nói đến chuyện kết hôn đường đột như thế?
 
 
Hứa Vĩ cúi đầu, mặt hình như có chút ửng đỏ. Hể? Đỏ à? Tên mặt dày vô sỉ này mà biết đỏ mặt sao? Mấy giây sau, hắn ngẩng đầu, nhìn tôi, nghiêm túc:
 
-          Hẹn hò mãi trước sau gì chẳng kết hôn? Tôi đánh dấu chủ quyền trước. Hôn nhân là chuyện một đời, tôi muốn nghiêm túc với em, đem cả đời tôi ràng buộc với em. Thiên Thiên, tôi muốn con chúng ta gọi tôi là bố. Chúng ta kết hôn thôi.
 
 
Tôi không biết nên làm gì, ngẩn người. Sau đó, hỏi câu mà tôi cho là quan trọng nhất:
 
-          Thế bố mẹ thầy, bố mẹ em thì làm sao?
 
-          Em chỉ cần làm người của tôi thôi, còn mọi chuyện để tôi lo. – Hứa Vĩ cười tươi như hoa nở.
 
-          …. Thế em từ chối thì sao?
 
-          Bắt cóc em, hạ thuốc kích dục, “làm” đến khi em đồng ý thì thôi. – Mặt hắn bắt đầu tối lại.
 
 
Tôi im lặng, không nói lên lời.
 
 
…….
 
 
Sau đó, đương nhiên là tôi chưa đồng ý. Hứa Vĩ cũng không đến mức làm như hắn nói, nhưng nhìn mặt hắn thì tôi nghĩ cũng bắt đầu chuẩn bị dụng cũng để cưỡng ép tôi rồi. Nhưng Hứa Vĩ hành động cũng quá là công suất đi. Ngày nào hắn cũng bám theo tôi, hết nghiêm túc thì đến vô sỉ, việc nào cũng liên quan đến kết hôn.
 
Ví dụ một:
 
Hứa Vĩ nghiêm túc: Em mua Diana nhà tôi, vì vậy em phải làm con dâu của mẹ tôi.
 
Tôi nổi nóng: Anh mới là con dâu, em trai anh là con dâu.
 
Hứa Vĩ: Tôi là con dâu cũng được, miễn là khi lên giường tôi ăn em là ok.
 
Tôi: …
 
Ví dụ 2:
 
Hứa Vĩ dụ dỗ: Làm vợ tôi rồi tôi khuyến mại 1 năm sử dụng Diana miễn phí, Kotex cũng được.
 
Tôi điên tiết: Mẹ nó, ông đây là đàn ông!!!
 
Hứa Vĩ gãi cằm suy nghĩ: Vậy để tiểu Dịch cũng có sao đâu.
 
Dịch Dịch ghé tai tôi: Anh trai, vậy thật tốt, đỡ được một khoản, anh làm vợ anh ấy đi.
 
Tôi: = =###....
 
 
Mấy ngày tiếp theo, không hiểu hắn làm cái gì mà tôi lại nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà hét lên trong ống nghe:” Thiên Thiên, Hứa Vĩ là thằng con trai tốt, cả đời con cũng không tìm được đâu. Kết hôn, kết hôn nhanh cho mẹ. Trói nó lại ngay, nó mà chạy mất là mày ế cả đời đấy con ạ.” Đầu bên này, tôi mặt đầy biểu cảm, vạch đen đầy mặt: _ __||||| Mẹ à, mẹ thành hủ từ bao giờ đấy? Chờ cơn sốt của mẹ lắng xuống, tôi gọi cho bố, chỉ nghe ông lãnh đạm nói:” Bố không có ý kiến. Nhưng thực ra thằng bé kia cũng rất tốt, con nên…. Bla… bla…”
 
 
Dịch Dịch? Bỏ đi, nó quay sang chiến tuyến của tên kia từ lâu rồi. -_-
 
 
Hôm sau, không chờ Hứa Vĩ mở lời, tôi đập bàn, mặt cương quyết:” Hứa Vĩ, từ giờ anh thuộc quyền sở hữu của em, kết hôn thôi.”
 
 
………..
 
 
 
Ngay ngày kế tiếp, Hứa Vĩ mới sáng sớm đã kéo tôi dậy, lôi tôi đi ăn sáng rồi đến Ủy ban nhân dân thành phố làm giấy đăng ký kết hôn, mặt tươi rói. Lúc ngồi đợi, Hứa Vĩ đi mua cho tôi một cốc cà phê. Tôi nhận cốc cà phê, xoay xoay trong tay, chợt khẽ cười. Cuộc tình của chúng tôi thật kỳ lạ, quen biết nhau chưa đầy ba tháng, thế mà đã tiến tới kết hôn. Nhưng tôi biết, lựa chọn này của mình, có lẽ sẽ không sai lầm. Lựa chọn của hội trưởng hội sinh viên tài đức vẹn toàn như tôi thì sai thế nào được chứ?
 
-          Nếu như hôm đó em không đi mua “đồ dùng” ở chỗ anh, chúng ta sẽ không gặp nhau đâu nhỉ?
 
Hứa Vĩ cười,  hôn nhẹ vào mà tôi:
 
- Ừ, bà mối của chúng ta là Diana.
 
 
…………
 
 
[ Hoàn]
 
 
 
Ngoại cảnh:
 
 
Đăng ký kết hôn xong xuôi, khi ra khỏi Uỷ ban nhân dân, Hứa Vĩ bảo:
 
-          Sau này nhà mình chỉ bán Diana thôi.
 
 
Tôi nhếch môi, nghĩ hắn nói đùa. Buồn cười, làm gì có cái chuyện như thế được chứ?
 
….
 
 
Nhưng đáng lẽ ra, tôi không nên đánh giá thấp hắn. -_-
 
 
Một tuần sau, vào một ngày nào đó, tôi đến cửa hàng nhà hắn thì thấy cái quầy bán “đồ dùng dành riêng cho phụ nữ” trước đây đầy đủ nhãn hiệu, cực kì phong phú, thì giờ chỉ toàn là thứ mang nhãn hiệu Diana. Đã thế, cái kẻ mang danh giảng viên xuất sắc đại học A thì đứng trước quầy thu ngân, luôn mồm quảng cáo về “cái mà ai cũng biết là cái gì đấy”, nét mặt thản nhiên, tao nhã, lịch sự. Mẹ kiệp, tao nhã cái khỉ gì, Hứa Vĩ chính là một tên biến thái, biến thái, biến thái, một kẻ vô sỉ cuồng Diana.
 
 
Hứa Vĩ: Bà xã à, người ta mai mối cho mình thì mình cũng phải tôn trọng tí chứ =]]
 
 
……...
 
 
[Toàn văn hoàn]
 

 
Mạc Tà

13/6/2014, 10:10

#5
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Re: Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]

Chào Author
Tớ đang theo dõi truyện này bên kenhtruyen cũng như đã bình luận rồi
Chúc đông nhé ~



Tớ là người cũng từ ZF chuyển sang :3
Sponsored content

Sponsored content



Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn] Empty Re: Bà mối của chúng ta là Diana [Boy x boy] [Hoàn]



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết