Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

moon_hana_tb

13/6/2014, 08:20

#1
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Mưa rào đầu hạ_Moon Empty Mưa rào đầu hạ_Moon

Mưa rào đầu hạ


Tên tác phẩm: Nụ cười giả dối



Author (Tác giả) : Moon



Category (Thể loại) : Học đường



Rating: 12+



Status (Tình trạng) : On-going



Warning (Cảnh báo) : Không có



moon_hana_tb

13/6/2014, 08:23

#2
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Mưa rào đầu hạ_Moon Empty Re: Mưa rào đầu hạ_Moon

Mưa rào đầu hạ_Moon 47643019


Mưa rào đầu hạ_Moon 3f6a6bb2

Mưa rào đầu hạ_Moon Li-heart6d_

Tôi mỉm cười liếc ngang liếc dọc, rồi cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở chiếc cổng lớn trước mặt, nơi bước vào học viện Angela.
 
Đột nhiên, trong đầu tôi bỗng tua nhanh về thời điểm hai tháng trước, trước khi tôi dành được tấm học bổng duy nhất để đi vào học viện.
 
-Cái gì? Phi Nguyệt, con có chắc mình muốn vào học viện Angela không?
 
Bố tôi đang ăn cơm bỗng há hốc mồm, ngạc nhiên đến độ rơi cả đũa, vội đưa ánh mắt xúc động tột cùng lên nhìn tôi.
 
-Mày có biết không? Angela là ngôi trường danh giá nhất nước ta đấy, đứa mà cái gì cũng ở mức bình thường như mày thì sao có thể vào được?
 
Chị Phi Thanh cũng không chịu kém cạnh, rống lên như sư tử cái với dã tâm dập tắt ngọn lửa chiến đấu đang cháy hừng hực trong tôi.
 
Thấy thái độ của bố và chị dữ dội quá, tôi liền sang cầu cứu mẹ. Ai dè mẹ cũng đang ngạc nhiên đến độ mồm miệng cứng đơ như tảng băng Bắc Cực.
 
Chẳng trông chờ vào ai được nữa, tôi bất giác thở dài, nói lại một câu mà mình vừa hùng hồn tuyên bố.
 
-Chắc chắn con sẽ vào được học viện Angela.
 
Mới thế mà đã hai tháng trôi qua rồi, bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy rùng mình, lạnh toát cả sống lưng. Không hiểu tại sao mình lại có thể dũng cảm như vậy.
 
Nhưng mà lạy chúa Jesus, lạy Phật Tổ, lạy Thánh Ala, cảm ơn các ngài đã phù hộ độ trì cho con, giúp con thực hiện được ước mơ, làm nên cho con kỳ tích. Khà khà...Nhìn lại quãng thời gian học như quốc kêu suốt hai tháng trời để đổi lấy vinh quang như thế này, kể cũng đáng!
 
Tôi lấy tay vuốt lại mái tóc vốn đã xù như tổ quạ rồi nhẹ nhàng bước vào trong học viện, tạm thời quên hết nhưng chuyện trong đầu.
 
Nhưng mà...híc!
 
Khi bước vào học viện này, tôi lại không thể giữ được hình tượng thục nữ đoan trang mà mẹ đã bắt tôi tập đi tập lại bao nhiêu lần. Tôi có cảm giác như chẳng thể nào cưỡng lại nổi những biểu cảm quá lố trên gương mặt mình lúc này nữa. Mồm tôi đang há to, con mắt thì trợn ngược như ma nữ hiện hình. Còn đầu thì đang phân tích về những hình ảnh của ngôi trường mà mắt vừa thu thập được.
 
Wow! Nó còn lớn hơn cả Hogwarts nữa này, tráng lệ quá đi!
 
Tôi sợ hãi nhìn ra xung quanh, nhưng may mà chưa có ai phát hiện ra khuôn mặt xấu đến độ "ma chê quỷ hờn" của mình. Nghĩ thế, tôi đành cúi đầu lặng lẽ đi tiếp mà chẳng dám ngẩng đầu lên.
 
Bộp!
 
Úi ui, đau chết mất!
 
Tôi kêu lên đau điếng, xoa xoa cái vai bị ngược đãi của mình. Bỏ qua sự mặc cảm tội lỗi là sự tức giận đến kinh người. Tôi đưa đôi mắt phừng phừng lửa giận lên nhìn người tôi vừa va phải. Nhưng bỗng nhiên tôi chợt chững lại vài giây.
 
Đẹp trai quá! Đứng trước tôi là một anh chàng cực kỳ đẹp trai. Chàng trai đó có đôi mắt màu cà phê tuyệt đẹp, lại còn cả đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào và chiếc mũi dọc dừa thanh tú nữa. Nhưng nổi bật nhất vẫn là mái tóc bồng bềnh đẹp như thiên thần.
 
Tôi cứ mải ngẩn ngơ ngắm nhìn chang trai đó đến độ nước miếng chảy lúc nào không hay. Mãi đến một lúc lâu sau, nhờ có cái giọng nói ngọt ngào như rót mật vao tai (cũng của chàng trai đó), tôi mới dần tỉnh lại.
 
-Làm ồn trong trường, phạt quét sân bóng rổ hôm nay.
 
Oh no! Mình có nghe nhầm không vậy? Mình làm ôn hồi nào? Cậu ta là ai mà có quyền sinh sát như thế chứ?
 
Nhưng mà có một thứ làm cho những suy nghĩ ấy của tôi trở nên rối loạn. Mắt tôi trợn ngược hết mức khi nhìn thấy cái băng đô ở cổ tay đỏ lòe loẹt có ghi ba chữ to đùng : HỘI HỌC SINH.
 
Trờ ơi, mình còn chưa học buổi nào mà đã đen đủi nư vậy sao? Ông trời ơi, ông đang ngủ hay đang thức? Làm gì mà cho con lên tận trên mây rồi lại vùi con xuống tận đáy địa ngục vậy?
 
Tôi đưa bộ mặt cười mà như mếu lên nhìn cậu ta, mong động được chút lòng từ bi trắc ẩn. Dường như đọc được hết ý nghĩ trong đầu tôi, cậu ta cười mím chi cực kỳ rạng rỡ, rồi buông ra một câu hết sức vô trách nghiệm.
 
-Đồ đút lót đâu?
 
Ủa, đây có phải là học viện Angela lừng lẫy không vậy? Sao lại để thành viên trong hội học sinh ăn của đút lót giữa toàn dân thiên hạ thế này? Nhưng mà, nếu không đưa cho cậu ta thì tôi chết là cái chắc!
 
Nghĩ bụng, tôi đưa tay lấy ra cái bánh mì to đùng định để dành đến trưa, đưa cho cậu ta. Tôi cố làm ra vẻ tội lỗi và thành khẩn, nhân tiện còn ngắn cậu ta thêm chút nữa.
 
-Đút lót, quét sân trường ngày mai.
 
Suýt thì tôi ngất xỉu giữa sân trường. Ánh mắt mê trai đẹp của tôi giờ đã phừng phừng lửa giận, không ngại ngần gì ném thẳng cái nhìn "giết người không cần lưỡi dao" danh bất hư truyền của mình. Nhưng mà, nhìn vào khuôn mặt cực cool  của câụ ta, tôi lại không lỡ mới sợ chứ!
 
Bình tĩnh, phải bình tỉnh lại! Mày nhìn người ta chằm chặp như thế, người ta lại bảo mày thần kinh có vấn đề, lại phạt quét cái gì đó tiếp thì sao?
 
Tôi còn đang ổn định lại mình thì đột nhiên, cái giọng nói ấm áp đấy lại vọng đến tai tôi một lần nữa.
 
-Và còn...vào học lâu rồi bạn ạ!
 
Tôi đờ người ra, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù lạnh toát. Vào...vào học rồi á?
 
Ôi không!
 
...
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Mưa rào đầu hạ_Moon 229247zrid7xsbib

Mưa rào đầu hạ_Moon Angela-han0987


Xem Thêm Tại : http://www.yukimono.net/t5935p10-topic#ixzz34ThBho51 
Nguồn : http://www.yukimono.net/forum 
moon_hana_tb

14/6/2014, 15:35

#3
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Mưa rào đầu hạ_Moon Empty Re: Mưa rào đầu hạ_Moon

 Chap 2


 Tôi bước vào lớp với bộ dạng thê thảm như nàng lọ lem thời hiện đại. Khi nhìn thấy cả lớp đang nghiêm tục ngồi "học bài", chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, lòng tôi bỗng thắt lại và lo lắng.
 
-Em muộn 1'31s, vào chỗ ngồi đi!
 
Tôi nghệt mặt như tượng, đơ người nhìn ông thấy. Chính xác đến từng giây sao?
 
-Thưa thầy, em ngồi đâu ạ?
 
Ông thầy giáo chớp chớp đôi mắt thỏ non ngây thơ nhìn tôi, rồi phán một câu xanh rờn.
 
-Em tự mình tìm chỗ ngồi đi nhé!
 
Tôi khổ sở lia đôi mắt xuống lớp, rồi rùng mình ớn lạnh khi thấy thiên thần tóc đẹp tôi gặp ban nãy. Cậu ta còn cười thật tươi nhìn tôi nữa chứ! Sao mà tôi lại cảm thấy nụ cười đó giộng như ma vương hiện hình quá!
 
Thấy bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của tôi, ông thầy hắng giọng một cái, mặt phừng phừng khí thế chuẩn bị đe dọa.
 
-Em còn định đứng đấy đến bao giờ? Ngồi chỗ kia đi!
 
Hừ, ông thấy vớ vẩn! Đợi thoát khỏi kiếp nạn này, chúng ta sẽ không đội trời chung.
 
tay chân tôi run như cầy sấy, lẩy bẩy đi về hướng thầy giáo chỉ. các học sinh đang chăm chú học bài (thực ra là làm việc riêng) ngẩng đầu lên, lần lượt liếc xéo tôi ột cái, rồi họ bàn tán cái gì đó mà đến tôi cũng không hiểu.
 
-Ngồi cạnh Vũ á? Tại sao? Tao mơ còn chẳng được!
 
Nữ sinh có mái tóc nâu óng chu mỏ lên hớt lẻo với đứa bên cạnh, mà không hay biết câu nói đó đã "vô tình" lọt vào tai tôi.
 
-Chắc nó tu mấy đời rồi, đời này nó mới được hưởng phúc.
 
Nữ sinh nọ giương ánh mắt hình viên đạn ghim thẳng vào tôi. Vâng, là tôi! Nhân vật chính của câu truyện này.
 
Tôi cố gắng bơ những lời đàm tiếu về mình, quay sang nhìn bạn mà tôi sắp ngồi cùng bàn. 
 
Wow! Đôi chân cool quá!
 
Nhìn vào đôi giày bóng loáng hiệu Nike, tôi thầm đánh giá. Chắc chắn đây là một hoàng tử nhà giàu chính hiệu, đôi chân này liệu có dài đến 1,1m không nhỉ?
 
Wow! cách ăn mặc kute quá!
 
Mắt tôi dán chặt vào cậu ta, ánh lên sự ngưỡng mộ.
 
Oh! Cậu ta có gương mặt baby ghê!
 
Trước mắt tôi là một chàng trai đang cầm quyển "Chiếc nhẫn tình cờ" dày cộp, nho nhã lật dở tùng trang. Mắt cậu cứ chăm chú nhìn vào đấy, khuôn mặt tập trung cao độ. Cả người cậu cứ như có ánh sáng hào quang rực rỡ vây quanh.


Oái! Mình làm cái gì vậy? Sao lại nhìn cậu ta chằm chằm vậy? Cậu ta lại tưởng mình...


Hic..Nhưng mà mắt tôi không dời đi nổi! Phải làm sao đây?


-Còn đứng đấy nữa à? Mau ngồi vào chỗ đi! các em khác, tập trung cho tôi.


Theo lệnh của ông thầy giáo, tôi gắng gượng lết cái thân tàn ma dại ngồi vào chỗ. Các học viên khác cũng sợ xanh mặt nhưng trên mặt ai cũng có một vẻ ghen tị với tôi hiện lên rõ ràng.


Cái người ngồi cạnh tôi, chẳng hiểu sao vẫn chăm chú đọc sách như bình thường. Chẳng mảy may để ý đến thế giới xung quanh mình.


-Tôi tên là Cao Minh Hoàng, từ hôm nay sẽ là chủ nhiệm lớp 10A1 chúng ta. Bây giờ các em hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi, kẻo sau này không có dịp! Bắt đầu ừ em.
 
 Ông thầy chỉ vào một người, cười híp mí như trẻ con lên ba. nhưng mà...


Uỳnh...


Người được chỉ điểm chính là tên "thiên thần tóc đpẹ" mà tôi gặp sáng nay. Cậu ta cười mím chi - nụ cười "sát thủ không dao", tay vẫy vẫy ( ý hệt con Misa mẹ tôi mua tháng trước, và nó là con mèo 100%), nói ngọt như mía lùi.


-Hello, tôi là Tống Triết Minh. Chắc ai ở đây cũng biết tôi rồi! À mà tôi là một thành viên trong hội học sinh!


Câu nói của cậu ta chẳng khác nào thuốc kích thích. Làm co các nữ sinh mới một giây trước còn bị con bọ ngủ hành ha thì một giây sau đã gào rú như điên. Tất nhiên là tôi không có mặt trong số đó, vì tôi đã bị cậu ta hành hạ đủ thứ bằng nụ cười "Cưa đổ Điêu Thuyền, hạ gục Tây Thi" đó rồi.


Hình như là đến lượt mình rồi!


Tôi bước lên trên với niềm lo lắng thấp thỏm, từ bé đến giờ, tôi chưa bao giờ nói trước đám đông.


-Mình...Mình là...Tô Phi Nguyệt...Trong thời gian học ở đây....mong...các bạn...giúp đỡ...


Tôi căng thẳng tột độ, lưỡi líu hết cả lại, nói không ra tiếng. Nhưng khi định thàn lại thì ai dè...họ có nhìn tôi đâu?


Tiếp theo sẽ là người ngồi cùng bàn. 


Nhưng cậu ta chẳng mảy may xao động gì, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt dán chặt vào quyển sách, nói một cậu lạnh tanh.


-Hàn Thiên Vũ!


Sau câu nói của cậu ta là cả một hiệu ứng hình ảnh và âm thanh HD cực kỳ sống động. Các nữ sinh phấn khích la hét, bỏ mặc bộ dạng nhăn như khỉ ăn ớt của ông thầy giáo.


"Cool quá, chết mất"


"Hoàng tử Angel, cậu ấy chính là hoàng tử bạch mã của trường Angel"


"Ôi, tớ sắp chết vì hạnh phúc rồi"


...


Tự dưng tôi thấy mình là người thừa, và cảm thấy Thiên Vũ mới là trung tâm trong câu truyện này.


Nhưng mà, cậu ta vẫn đang vùi đầu vào quyển truyện dày cộp, chẳng buồn ngẩng đầu lên, dù chỉ một giây.


Ôi! Chúa ơi!
 
Shu Yi Nghi

14/6/2014, 22:16

#4
  • Shu Yi Nghi

Shu Yi Nghi



Thành viên chính thức
Tham gia : 11/06/2014
Bài viết : 24
Điểm plus : 41
Được thích : 4
Mưa rào đầu hạ_Moon Empty Re: Mưa rào đầu hạ_Moon

Khá đấy chứ ^^
Văn phong ổn, trình bày đẹp mắt (thích nhất là mấy cái ảnh)
Luôn ủng hộ bạn (có gì ra chap mới nhớ "hú" mình)
Chúc fic đông khách !
Thân : Shu Yi
Sponsored content

Sponsored content



Mưa rào đầu hạ_Moon Empty Re: Mưa rào đầu hạ_Moon



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết