Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Detective Conan » Thảo luận chung » Read Fan Fiction

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9  Next

Khách viếng thăm

4/6/2014, 10:50

#1
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Nguyên tác: Aoyama Gosho
Tác giả fic: Funvince (fanfiction.net)
Dịch giả: red.orchid (cnateam.com)

''Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa'' là fanfiction của funvince tức Vincent Nguyen, được red.orchid/aptx4869 dịch cách đây vài năm, bản chỉnh sửa hoàn chỉnh được đóng dấu CNATeam trên wattpad (ngày 30/01/2013). Không có quá nhiều tình tiết li kì, huyền bí hay cảnh hành động gay cấn, nhưng những cuộc đấu tranh nội tâm cùng những mâu thuẫn về tư tưởng, lối sống của tuyến nhân vật thông qua cách suy luận và phân tích tình huống của người viết (vốn là luật sư) hứa hẹn sẽ mang lại một sắc màu riêng biệt trong thế giới fanfiction về bộ truyện/phim TTLD Conan. Truyện được kể từ góc nhìn của một trong những nhân vật chính Ran Mori, nội dung là suy nghĩ và quyết tâm của cô trong việc tiến hành điều tra thân phận của Conan Edogawa, và những trở ngại/nguồn động viên cô có được. Thám tử Ran có thành công hay không? Mời các bạn theo dõi nhé.

Xem trên wattpad: http://www.wattpad.com/story/4011613


CNATeam
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:33

#2
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

 Phần 1: Thám tử Ran Mori? 
Luận điệu khác thường ắt hẳn đòi hỏi chứng cớ đặc biệt.
-Carl Sagan- 
Thật là ngu xuẩn. Thật là phi lý. Thật là lố bịch. Tóm lại là 100% KHÔNG THỂ NÀO CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐƯỢC.
Nhưng Ran không thể thôi nghĩ về chuyện đó. Cô úp mặt vào chiếc gối êm rồi trút giận bằng cách dùng hết sức bình sinh nén chặt nó xuống.  Cô muốn hét to lên. Thật bất công. Cuộc đời cô vốn bình lặng như chưa-từng-bình-lặng hơn, thế mà mấy tuần vừa rồi nó quay mòng mòng như thể cái đầu của 1 fan cuồng khi đọc truyện tranh QUÁ NHIỀU… nó không ngừng gào thét vào tai cô cái giả thuyết đã nảy ra và liên tục đòi-một-lời-giải-thích về việc….
Conan Edogawa, cậu em nhận 7 tuổi đáng yêu của cô hóa ra lại chính là…
Shinichi Kudo, thám tử trường trung học. Người bạn thanh mai trúc mã mà cô chưa bao giờ cách xa quá vài ngày, tất nhiên là trước khi cậu ta đột nhiên mất tích.
Ran chắc chắn như đinh đóng cột rằng cái câu chuyện cổ tích rất hiện thực đó là nguyên nhân khiến cô đau đầu cả tháng nay. Còn nữa, dù cô có thề thốt với mọi người xung quanh rằng cô chẳng nhớ cái tên thám tử mất tích ngốc nghếch đó 1 tí tẹo nào thì rõ ràng cô đang làm 1 chuyện hoàn-toàn-ngược-lại. Cô nhớ hắn khủng khiếp, nhớ như chưa từng phải nhớ nhung ai trong đời. Hay là do vậy mà cô nhìn đâu cũng ra Shinichi, ngay cả trong cái cậu nhóc 7 tuổi, người mà RẤT TÌNH CỜ có bao nhiêu điểm tương đồng với hắn.
“Phải rồi, chỉ là SỰ TRÙNG HỢP NGẪU NHIÊN thôi.” Ran không nhớ nổi cô đã tự trấn an mình như thế lần thứ bao nhiêu rồi. “Conan TÌNH CỜ trông rất giống Shinichi, cư xử như Shinichi, TÌNH CỜ có cùng nhóm máu, ngày sinh, kiến thức tồi tệ về âm nhạc, niềm đam mê bóng đá và TÌNH CỜ chung một thần tượng –Sherlock Holmes với Shinichi…”
Ran không nén nổi 1 tiếng thở hắt ra bực bội khi cô quăng đôi chân ra khỏi chiếc chăn ấm, ra khỏi giường. Đêm nay hiển nhiên lại là một đêm không ngủ với cô.
15 phút sau cô thấy mình ngồi trầm ngâm nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch với tách trà nóng trong văn phòng của bố cô. Dĩ nhiên là cô đang nhớ lại cái sự kiện khiến cho cô mất ngủ mới xảy ra ngày hôm qua. Một ngày đẹp trời lí tưởng khiến cô không nghĩ ra được việc gì hay ho hơn ngoài việc dẫn chú nhóc Conan cùng nhóm thám tử nhí tới sân trượt băng.
Cô còn đang loay hoay cột dây giày thì lũ trẻ đã nhanh chân lao ra sân băng. Ran thắt đến nút cuối cùng tính đứng dậy thì vọng đến tai cô tiếng của Ayumi, cô bé con đang trầm trồ khen Conan hết lời về cái tài trượt băng điệu nghệ. Conan gãi gãi gáy với vẻ bối rối cực kì, mặt đỏ lên, chắc là vì lời khen, cậu nhóc nói với cô bạn: 
“Có gì đâu. Bố tớ dạy tớ trượt băng, hồi còn ở Hawa- à à ở Houston Hoa Kỳ ấy. Nhà tớ từng đến Texas nghỉ hè mà!”
“Woa!” Ayumi reo lên. 
Conan lại sung sướng trượt vèo vèo điêu luyện trên sân băng, bỏ lại Ran ngồi đó bần thần với cảm tưởng cả bầu trời đang sụp xuống dưới chân cô.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:35

#3
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Ran có thể thề độc rằng vừa rồi Conan suýt nữa thì nói “Hawaii”. Thực ra cái đó bản thân nó không phải là vấn đề. Vấn đề là ở chỗ bỗng dưng thằng nhóc phải nói dối. Sao nó lại phải làm thế? Conan thì đâu có lí do gì mà phải nói tránh đi cái việc nó có liên quan gì đến Hawaii… nhưng nếu là Shinichi thì CÓ. Ran phải thừa nhận đó là 1 sơi chỉ liên hệ cực kì mong manh, nhưng không thể phủ nhận rằng nó góp phần dệt lên cái bức màn bí ẩn quanh thân phận thực sự của người có tên Conan Edogawa.

Một phần nào đó trong cô chỉ muốn lao vào phòng thằng bé, lay nó tỉnh ngủ rồi ép nó phun ra sự thật. Một phần khác thì nhắc nhở cô đừng bao giờ để cái bi kịch đó xảy ra. Không biết bao nhiêu lần cô nổi cơn thịnh nộ và hành hạ tinh thần thằng nhóc tội nghiệp với cái nghi ngờ đó rồi?

Vai Ran như rũ xuống. Cô ghét phải như thế này. Cô vẫn luôn nghĩ mình là một cô nàng khôn ngoan biết phải trái trước sau, nhưng ngay tại đây ngay tại lúc này cô thấy mình sao mà ngớ ngẩn thế! À hay là cô ngốc nghếch thật. Đúng ra mà nói, có người khôn ngoan nào lại sợ ma quỷ thần thánh và tin vào mấy thứ siêu nhiên đâu?

Nhưng mà cũng có thể đó là do cái tính phóng khoáng của cô. Nếu Shinichi ở đây chắc hắn ta sẽ gọi chệch thành cái đầu óc rỗng tuếch của cô cho mà xem, nghĩ mà bực mình. Cô nghĩ thế nào vẫn không thấy vui vẻ lên được, cuối cùng lại đi ôm lấy đầu mình mà rên lên.

Cô đang đùa ai thế? Cái câu Sherlock Holmes từng nói mà Shinichi suốt ngày ra rả vào tai cô đó? Cô gần như nhìn thấy rõ rệt hắn đang đứng nhìn cô với nụ cười nửa miệng ngạo mạn đáng ghét, tay bỏ ung dung trong túi áo, và nói thẳng vào mặt cô:

“Khi đã loại trừ hết tất cả những khả năng không thể xảy ra, khả năng còn lại dù khó tin đến đâu, nhất định là sự thật.”

Và thật buồn là sau khi làm phép loại trừ thì khả năng còn lại khẳng định cô là một kẻ khờ.

Mọi chứng cớ cộng thêm tất cả kinh nghiệm thực tế trên đời này cộng lại đều đang hợp sức với nhau chứng minh là cô đã sai. Biến thành 1 đứa trẻ con là chuyện không thể nào, phải thế không? Nói gì thì thì nói cô cũng có vấn đề không ổn về thần kinh. Cách giải thích đơn giản nhất có xu hướng là tốt nhất, mà cách giải thích đơn giản nhất ở đây, là cô đã tưởng tượng quá đà.

Cô đang phủ nhận lẽ phải, đang vứt tất cả những thứ gọi là logic và lí lẽ vào sọt rác chỉ để chấp nhận cái lí hoang đường nhất và cách giải thích loằng ngoằng nhất. Shinichi ắt hẳn phải thất vọng lắm về cái chuyện cô cứ khăng khăng không chịu đầu hàng với hàng loạt chứng cớ hiển nhiên như thế.

Ran BIẾT tất cả chuyện đó. Cô hiểu lời giải thích và cả tranh luận gay gắt bên trong cô nữa, nhưng cô không thể không cảm giác có cái gì đó không đúng. Có thể cô ngốc nghếch bỏ phí thời gian và chất xám cho một công tác chẳng mấy dễ chịu như thế, nhưng cô thực sự cực kì tin vào linh cảm. Kinh nghiệm nhiều năm trong thi đấu Karate đã dạy cô cái lí vì sao trên đời lại tồn tại bản năng. Ngay cả Shinichi người được biết đến như cao thủ của logic và lí lẽ cũng từng thừa nhận với cô rằng hắn sẵn sàng lao vào tìm hiểu điều tra không mệt mỏi một vụ án đã đi vào ngõ cụt chỉ vì hắn có linh cảm hắn nhất định sẽ tìm ra cái chi tiết mà người khác vô tình bỏ qua cơ mà.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:37

#4
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Nhưng cảm giác và linh tính không còng tay được thủ phạm, hay là bóc trần hắn trước tòa. Chỉ bằng chứng xác thực mới làm được điều đó thôi.

Đôi mắt Ran chợt mở to. Cô quay đầu lại nhanh đến mức suýt nữa thì đổ hết tách trà lên người. Vì sao trước đây cô chưa từng nghĩ đền điều này nhỉ?

Với sự mở mang đầu óc mới có được này, Ran vội điểm qua một lượt những chi tiết trong kí ức, cô muốn tìm xem rốt cuộc mình đã nhầm lẫn ở chỗ nào.

Lần đầu tiên cô nghi ngờ Conan là Shinichi là trong 1 vụ án người cha mất đứa con trai vì phẫu thuật không thành công, rồi ông ta muốn báo thù ông bác sĩ đã tiến hành ca mổ đó.

Cô còn nhớ rõ ràng lúc đó cô nghĩ cái gì.

Hành động của thằng nhóc thật kì cục, không giống với 1 cậu học sinh học tiểu học chút nào..

Cứ như chính Shinichi đang nói chuyện vậy…

Cái ngày Shinichi mất tích… Conan xuất hiện liền sau đó cứ như thể hoán đổi vị trí vậy…

Có lẽ… có khi nào thằng bé này lại chính là Shinichi?

Mọi nghi ngờ của cô về thân phận thực sự của thằng nhóc bùng lên như tàn lửa gặp gió to ngay cái lúc nó suy luận về ngón tay trỏ của người khách, suốt buổi hôm đó nó luôn tìm cách gợi ý mọi manh mối quan trọng cho bố của cô. Thằng nhóc đó đang giật dây ông ấy! Cô bắt đầu không rời mắt khỏi nó 1 giây nào kể từ giây phút đó, cô không thể không nhận ra nó với Shinichi giống nhau đến mức độ nào.

“Em lại phát hiện ra điều gì nữa à, Conan?” Ran hỏi thằng bé với giọng ngọt ngào nhất có thể lúc cô phát hiện ra nó đang lật nhanh cuốn sổ ở bệnh viện.

Gần như không chút nghi ngờ, Conan nói luôn cho cô nghe về một hướng giải thích cho vụ án mà nói mới tìm ra đầu mối. Giọng nói của nó trầm hẳn xuống, nghe trịnh trọng, nó cũng quên hẳn cái lối cư xử của trẻ con thông thường. Thằng nhóc đi đi lại lại trong phòng và trình diễn màn suy luận nho nhỏ, hầu như quên mất sự tồn tại của Ran bên cạnh đang trừng mắt nhìn nó.

Ran nghe chăm chú tất cả những gì thằng bé nói, khi nó xong bài phát biểu, cô quỳ xuống cho bằng chiều cao của nó, cười âu yếm mà bảo nó “Nếu cậu đã suy đoán được tới đó rồi thì, hay quá. Cậu thật là thông minh, khéo léo vô cùng SHINICHI ạ…”

Conan có vẻ bối rối cực kì, nó cố gắng xua đi lời khen của Ran. Nó trả lời cô “À, ờ… có gì đâu ha ha.”

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cặp mắt nó mở to vì sợ hãi như thế nào khi nhận ra mình đã trả lời cho một cái tên lẽ ra KHÔNG PHẢI của mình.

Thế nhưng ngay cả lúc đó Ran vẫn chưa hết băn khoăn. Cô là 1 cô gái lành mạnh và yêu khoa học, đối với cô cuộc đời này lại càng không phải là 1 tiểu thuyết hay là phim ảnh, cô biết điều đó. Cô cần điều gì hơn thế nữa, bởi vậy cô quyết định lừa kẻ đó vào 1 cái bẫy.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:37

#5
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Khi Ran đang lau dọn văn phòng thám tử, cô vu vơ kể chuyện. “Oh đúng rồi, thầy Kishida, giáo viên thể dục, sắp lấy vợ rồi đấy.”

“Thật á? Ông thầy vượn đó hả?” Conan hỏi cô với giọng đầy chán nản, trên tay nó là 1 quyển sách.

“Sao em lại biết thầy giáo ở trường cấp 3 của chị thế hả Conan?” Ran hỏi, giọng cô đanh lại.

Conan lắp bắp, ”Ơ…ừ, thì tại chị kể chuyện về thầy ấy suốt mà, lúc nào cũng thầy vượn này, thầy vượn nọ…”

Ran nhìn chằm chằm vào mặt thằng nhóc, mặt cô đỏ bừng lên vì cố nén giận. “Đừng có lừa tớ! Tớ biết ngay có gì đó kì lạ mà. Cậu là Shinichi đúng không?”

Mồ hôi nhỏ thành từng giọt trên trán thằng nhóc: “Um, chị biết đấy, em ..”

Ran gần như nổ tung lên vì tức tối “Thú nhận đi Shinichi!”

Ngay lúc đó thì điện thoại reo, và Shinichi là người gọi. Cô chẳng còn nhớ vì sao mình giận dữ, mọi hơi nóng bay mất y như hơi rượu của ba cô.

Lẽ ra mọi chuyện có thể chấm dứt ở đó được rồi. Thế mà vẫn có cái ngày cô tháo kiếng cho Conan lúc nó ngủ quên trên ghế, cô gần như nghẹn thở trước cái gương mặt cực kì quen thuộc đã bên cạnh cô suốt 10 năm trời. Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi đến tối hôm đó thì không thể nhịn nổi nữa.

“Cậu là Shinichi đúng không?”

Conan giật mình lùi lại mở to mắt nhìn cô kinh hãi.

“Chị đang nói gì vậy? Sao em có thể là anh Shinichi được chứ?”

Ran quyết định làm cho ra nhẽ lần này.

“Không, không thể nhầm đựơc! Cái lối suy luận đó, cái lối hành động đó, ngay cả cái kiến thức âm nhạc tồi tệ nữa, tất cả đều giống hệt nhau!”

“Nhưng chị nhìn kĩ đi, em chỉ là 1 đứa bé thôi mà!” Conan kêu to, nó giống như bị shock khi thấy cô sắp mất trí vậy.

Cái giọng đó thật sự làm cô điên tiết lên được. Cô chống tay lên hông và quát “Tớ cá là cậu uống phải thứ gì đó kì quái do bác Agasa làm ra thôi! Đừng có giả điếc với tớ nữa. Tớ có nhiểu chuyện cần nói với cậu lắm đấy. Nhiều lắm!”

Mắt thằng nhóc đảo qua đảo lại không ngừng. “Chị có bằng chứng không? Chị đừng nói lung tung mà không có chứng cớ nhé.”

Ran nhếch mép cười “Bằng chứng ở ngay đây, ngay đây nè.” Cô giật cặp kính ra khỏi mặt thằng nhóc rồi quẳng nó ra đằng sau lưng. “Tớ chưa từng gặp 2 người nào giống hệt nhau đến thế này.”

“Thì giống như em nói với chị là…”

“Cậu nên thú nhận đi Shinichi à.”

Không hiểu hết lần này đến lần khác Conan làm cách nào mà lại chứng tỏ được cô đang nói chuyện hoang đường. Mà đấy lại là cốt lõi của vấn đề. Giả sử Shinichi ở vị trí của cô thì hắn ta cũng sẽ không chịu đầu hàng nếu chỉ vấp mấy cái chướng ngại vật kiểu đó. Nếu thực sự là hắn thì ắt hắn sẽ tìm ra được bằng chứng đầy sức thuyết phục để bảo vệ cho lập luận của hắn, sẵn sàng đập tan bất cứ phản biện nào. Hắn ta sẽ không bao giờ đắn đo đâu, ngay cả khi điều hắn muốn chứng minh nghe vô lí cực kì.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:37

#6
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Nói chung đối mặt với 1 thiên tài phá án mà lại không có chứng cớ gì vững chắc hơn vài thứ vớ vẩn mang tính tạm thời như cô đang làm thì rõ ràng là điên quá. Hình như người ta có nói đại loại sự điên rồ được định nghĩa như là làm 1 việc lặp đi lặp lại trong khi mong đợi 1 kết quả khác đi thì phải? Thay vì tìm cách moi sự thật từ miệng Conan theo cái kiểu cảnh sát hỏi cung nghi phạm, lẽ ra cô ngay từ đầu nên nghĩ cách lật mặt nó – vạch mặt hắn – như một THÁM TỬ thực thụ mới phải.

Chưa gì cô đã đi đường tắt đến giai đoạn kết tội mà bỏ qua cái công đoạn loại trừ và trình bày chứng cớ. Làm thế nào để thúc đẩy 1 người thú tội nhỉ, cô tự hỏi. Có nhai đi nhai lại cái điệp khúc chúng-ta-là-bạn-thân-từ-thuở-nhỏ thì cũng chưa đủ để thằng nhóc Conan phun ra sự thật, bởi vậy cô tự nhủ lần này phải thử cách khác mới xong.

Nói thế thôi chứ cô vẫn phải tự nhủ lòng mình hàng ngày rằng đừng nên đi quá đà. Cô nhất định phải thật khách quan nhìn nhận vấn đề mới được. Cô dự định sẽ điều tra và khám phá ra sự thật và chấp nhận nó dù nó như thế nào đi chăng nữa. Dù thế nào, bây giờ cô cũng đang có bên cạnh một thằng bé thông minh, đáng yêu, dũng cảm, tinh khôn trước-tuổi và, cực kì liều lĩnh.

Thật ra cô cũng không rõ liệu cô có muốn cái sự thật đó hay không.

Note: Shinichi, Conan, Ran có chung nhóm máu (xem ep.189)

Shinichi và Conan có cùng SN vào 4/5 (movie3)

Lần đầu tiên Ran nghi ngờ Conan là Shinichi (ep.7)

Ran tháo kính của Conan ra và thấy giống hệt Shinichi hồi nhỏ (ep.96)
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:38

#7
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Phần 2: Bí mật và lừa dối

Một châm ngôn bất diệt của tôi là những chi tiết nhỏ nhặt nhất bao giờ cũng có giá trị hơn cả.

Sherlock Holmes.

Ran lại vươn vai ngáp dài.

“Chị có sao không hả chị Ran?”

Ran nhìn xuống Conan, thằng bé đang nhìn cô chằm chặp bằng đôi mắt xanh sáng ngời của nó, gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn của thằng nhóc không giấu được vẻ quan tâm thực sự. Nhìn nó, chẳng ai có ý nghĩ gì khác ngoài một cậu bé 7 tuổi.

“Đêm qua chị hơi khó ngủ, nên giờ hơi mệt chút thôi.” Ran trả lời. Cô mỉm cười với thằng nhóc. “Bữa sáng hôm nay chị sẽ làm bánh kếp. Em có thích không hả Conan?”

“Bánh kếp à? Hay quá!” Conan reo lên chạy nhanh vào bếp.

Ánh sáng ban ngày hình như phần nào xua đi cái bóng đen bí ẩn trong đầu cô. Cái giả thuyết cô đưa ra cũng vậy, bây giờ nghe sao mà ngốc thế. Nhưng nếu cô đúng, thì Shinichi bạn cô hẳn phải là một diễn viên tài ba khủng khiếp để mà đóng kịch giả ngây từng giờ từng phút trong lốt một học sinh tiểu học như thế này. Liệu một thanh niên trưởng thành và có thừa tự tin vào bản thân như hắn ta có chịu đựng nổi khi bị mọi người xung quanh ai nấy đối xử như là 1 thằng nhóc vô tích sự không nhỉ? Hoặc là bị nuôi và giữ như giữ trẻ thậm chí bị quan tâm quá mức như cô đối với nó hay không? Thằng nhóc thậm chí còn không cao bằng 1 quầy thu ngân nữa kìa!

Cái cảm giác bị hành hạ này thật quá sức tưởng tượng. Cô đã quyết tâm rồi, cô đã quyết định rồi, bây giờ không phải lúc lung lay. Cô gạt mọi ý nghĩ sang một bên để vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

“Em có muốn liếm thìa không hả Conan?” Ran hỏi thằng bé lúc quấy xong đám bột nhão. Cô cúi xuống thật thấp cho đến khi vạt tạp dề chấm hẳn xuống đất.

“Có ạ!” thằng nhóc reo lên, có vẻ rất vui. Nó vội với tay ra lấy cái thìa gỗ.

“Của em đâ.. a! ôi không ..”

Một bên mặt của Conan và 1 mắt kính của nó nhoè nhoẹt những bột.

“Chị xin lỗi Conan nhé, để chị lau cho!” Cô vừa nói vừa dang tay ra.

Conan ngay lập tức nhảy cách xa cô cả thước, nhưng làm sao thoát được, cô cũng dự tính cả cái phản ứng này của nó rồi mà lại.

Ran nhanh chân bước đến bệ rửa và bắt đầu lau chùi cặp kính. Cô quay đầu lại nhìn Conan, thằng bé đang ngước lên quan sát cô với vẻ bồn chồn ra mặt. Cô cười dịu dàng, cố tạo cho nó cảm giác yên tâm. “Đừng lo. Chị sẽ cẩn thận. Chị biết cặp kính quan trọng với em mà.”

Rồi cô đặt ngón tay trỏ lên má, làm ra vẻ nghĩ ngợi. “Ô đúng rồi nhỉ, giờ chị mới chợt nhớ ra. Lần gần nhất em tới chỗ bác sĩ nhãn khoa là khi nào thế? Phải liên tục cập nhật về tình trạng của mắt đấy em ạ. Chắc chị phải hẹn bác sĩ cho em thôi.”

“Không cần phải làm thế đâu chị Ran!” Conan vội kêu to lên. Cô không bỏ qua cái chi tiết này được, nhất là cái cặp đồng tử của thằng bé cứ hết đưa qua bên trái qua ben phải, cực nhanh như thể đang chạy đua với ý nghĩ vậy.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:38

#8
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Nó nói “Em không cần đặt kính mới. Ba mẹ em mua sẵn cho em mấy cặp như thế trước lúc em tới sống với chị mà.”

Ran nhìn nó bằng con mắt dò xét rồi hỏi tiếp. “Thế em không thấy cặp kính này quá to so với gương mặt của em hả?”

“Em thích thế mà.” Conan đáp gọn lỏn, nó khoanh tay trước ngực với vẻ cứng đầu thấy rõ.

“Ừ nếu em thích thế thì tùy em thôi” Ran nhún vai.

Tắt vòi nước xong xuôi, cô lau khô cặp kính vào tạp dề rồi trả lại cho thằng nhóc. Nếu cô không nhầm thì nó mới thở phào 1 cái. Cô cười thật dịu dàng với nó. “Vào làm vệ sinh cá nhân đi rồi gọi bố chị dậy nhé?”

“Được ạ!” Conan lại reo lên rồi phóng như bay ra khỏi bếp.

Cô đợi khoảng vài giây sau thì tắt ngay nụ cười trên gương mặt. Cô thực sự muốn đổ sụp xuống sàn nhà vì sức nặng của cơ thể, nhưng cuối cùng thế nào lại dựa được vào tường. Tim cô đang đập từng hồi loạn xạ, cô còn ngạc nhiên tại sao Conan không nghe thấy gì hết.

Shinichi….

Cô thận trọng lau cặp mắt kính vào cái mép của tạp dề cô mặc, phần mà có chữ Cook in trên đó. Cô chỉ có đúng 2 giây để làm cái động tác vốn-dĩ-chẳng-ai-kéo-dài-thời-gian-để-làm ấy, khoảng thời gian mà chất liệu kính cọ xát với vải tạp dề, một cách cực khéo để che tầm nhìn, và vài giây là quá đủ để cho cô lén soi kĩ qua cái cặp mắt kính, cô thề rằng CHỮ COOK KHÔNG Hề ĐỔI CỠ, dù chỉ là 1 chữ cái.

Cặp mắt kính đó là giả, hay đúng hơn nó là loại không độ. Không thể có lời giải thích nào khác nữa. Ran muốn khóc to lên. Làm sao cô có thể đối diện với Conan được nữa bây giờ? Cô thấy mình như vừa mất đi một cái gì thật quý giá. Có lẽ đây cũng là lí do cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra thử cặp kiếng này suốt mấy lần cô nghi ngờ Conan là Shinichi.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao Conan đeo cặp kính của nó cả ngày lẫn đêm ngay cả lúc tắm táp hay đi ngủ. Không phải là cô không nghĩ đến có cái ngày hôm nay, mà là nghĩ với chứng kiến nó là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Ngay cả suốt quãng thời gian cô ước chi Conan thực sự là Shinichi, thì trong cô vẫn có phần nào đó thuyết phục cô rằng điều đó không đúng, không phải là sự thật. Còn bây giờ thì cái hi vọng đó đã tiêu tan hẳn.

Không, khoan đã, cô lại hồ đồ nữa rồi. Đươc, cặp kính là giả. Cuối cùng cô cũng tìm được 1 bằng chứng không thể chối cãi được, cái bằng chứng mà cho cô thấy rõ ràng đây là 1 chuyện đáng để điều tra, nhưng như thế là chưa đủ.

Nếu ngay bây giờ cô lại đi vặn vẹo Conan về cặp kính như mọi lần thì chắc chắn nó sẽ lại bói ra mấy lời giải thích vớ vẩn để cô quên đi, rồi lại đưa ra cái sự thật rành rành là một người lớn không thể thu nhỏ lại hình hài của một đứa trẻ con. Có khi nó lại lấy cái lí là đeo kính không độ để trông có vẻ cool hơn với bạn bè hoặc là vài lí do củ chuối khác mà cô chẳng biết được.

Ran tin thằng nhóc không để ý thấy cái việc cô vừa làm. Ngay cả có lưu tâm đi chăng nữa thì sao? Nếu cô tiếp tục điều tra thân thế của nó thì sẽ không tránh khỏi có lúc thằng nhóc sẽ biết ngay cô đang làm gì.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:38

#9
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Ran ước gì cô tìm cách kiểm tra cặp kính của Conan sáng sớm nay lúc nó còn đang ngủ say trong phòng. Nhưng mà cô không biết cô có dám nhìn thẳng vào mắt thằng bé mà nói dối trơn tru với nó không nữa. Còn bây giờ thì cô đã vượt qua cửa ải đó rồi, cô đã làm được và có thể làm được. Lừa gạt vốn không nằm trong bản tính của cô, đặc điểm thẳng thắn chân tình cũng chẳng giúp ích được gì cho cô trong lúc này.

Ran biết chắc cô còn khuya mới tới đích. Vẫn còn quá nhiều mảnh ghép mà cô chưa thể xếp chúng vào với nhau. Nhưng cô đã vừa làm được 1 việc. Cô đã từng do dự, nhưng bây giờ thì cô tràn ngập niềm tin cô sẽ theo đuổi vụ án này cho đến cùng. Dù gì cô cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Thế nhưng cô vẫn còn có điều gì đó lưỡng lự. Nếu cứ tiếp tục điều tra thế này, cô sẽ buộc phải xâm phạm đến đời tư của nhóc Conan. Cô biết lần này nhất định sẽ không phải là cái cuộn phim cũ rích như cái ngày cô hét vào mặt thằng bé như một người mất trí cứ đòi biết sự thật. Cô không ngừng phân biệt đối xử với nó, đem nó lên bàn cân để suy tính, thế rồi một ngày nó phát hiện việc cô làm, mà giả sử cô sai thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Có đáng không so với cái gọi là SỰ THẬT?

Ran nhìn không chớp mắt hình phản chiếu của mình trên lò nướng bánh. Nếu là Shinichi thì hắn sẽ làm thế nào?

Câu trả lời thực ra đã quá rõ ràng. Sự thật luôn đáng được biết, không cần biết người ta phải trả giá gì để biết.

“Em Mori? Em Mori!”

“Hả? À ý em là, vâng thưa thầy?” Ran vồi ngội thẳng lưng ngay ngắn lại khi cô thấy mình đang được giáo viên dạy Toán ưu ái dành cho 1 cái Nhìn biểu cảm. Cô lạnh gáy khi nhận ra chắc hẳn ông thầy này đã gọi tên cô liên tục từ nãy tới giờ. Nhiều học sinh khác nháy nhau cười rúc rích khiến Ran đỏ hết cả mặt vì ngượng.

“Tôi biết thừa mấy cô cậu học trò coi Toán là một trong những giờ học nhàm chán, nhưng tôi sẽ rất cám ơn nếu đầu mấy anh chị ở lại trong phòng học chứ không phải trên những đám mây!”

Ran thầm cảm ơn ông Trời, chính xác là cảm ơn chuông báo giờ nghỉ trưa đã chọn đúng lúc đó mà reo lên ầm ĩ.

“Em xin lỗi thưa thầy. Sẽ không có lần sau đâu ạ!” Ran vừa nói vừa nhanh tay xếp gọn sách vở vào cặp và phóng thẳng ra ngoài hành lang. Theo sát chân cô là 1 cô nàng tóc nâu ngắn.

“Trời ạ, Ran ơi là Ran. Cậu không thấy tớ chọc chọc vào sườn cậu miết hả?” Sonoko phàn nàn lúc cả 2 cô đang tìm chỗ để ăn trưa.

“Xin lỗi nhé. Cám ơn vì đã cố thử nữa.”

Sonoko nhìn cô, nhướn mày. “Tớ thấy cậu lại nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống của Shinichi nữa đấy nhé. Cậu lại đang nghĩ về cái tên thám tử mất tích ngu ngốc đó nữa phải không?”

“Tớ có nhiều chuyện để suy nghĩ lắm.” cô đáp. Cô ước sao Sonoko sẽ bỏ qua cái đề tài nhạy cảm đó, nhưng nhìn vào biểu hiện quen thuộc trên mặt của cô bạn, Ran biết cô đã mơ mộng viển vông.
Khách viếng thăm

14/6/2014, 11:39

#10
  • Anonymous

Khách viếng thăm



Khách viếng thăm
 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Sonoko chắp 2 tay vào nhau và chớp chớp mắt làm điệu “Oh Shinichi! Em ước chàng ở ngay đây để cứu rỗi em khỏi cuộc đời đầy tẻ nhạt và rắc rối này!”

Đáp lại hành động thường ngày của cô bạn, Ran không có vẻ gì là xấu hổ hay thây phiền nhiễu gì cả, ít nhất là trong hôm nay. Cô ngồi phịch xuống ghế băng gần sân bóng chày trong trường, rồi hỏi bạn.

“Cậu có bao giờ gặp phải trường hợp này chưa: tưởng rằng đã biết một người trong cả cuộc đời rồi thế nhưng cuối cùng nhận ra cậu chẳng biết gì về họ cả?”

“Ôi, sao nghe u ám quá vậy?” Sonoko trả lời, không có vẻ gì để ý đến tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Cô ngồi xuống bên cạnh Ran ”Sao bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện đó?”

Ran không thể nào kể cho cô bạn mình nghe về “vụ án” li kì mà cô đang theo đuổi được, nhưng cô nhất định phải nói chuyện với 1 ai đó.

“Đôi khi tớ nghĩ rằng Shinichi và tớ đang bị cuốn đi càng ngày càng cách xa nhau. Hắn ít gọi điện, mà mỗi lần như thế hầu hết toàn là tớ nói chuyện. Hắn chẳng bao giờ hé môi về mọi thứ, ngay cả những thứ chẳng liên quan gì đến mấy vụ án của hắn. Bọn tớ chỉ nói về những gì diễn ra xung quanh tớ, tin tức thời sự, thể thao…. Nhưng hắn chẳng bao giờ chịu nói về bản thân hắn cả! Sách hắn đang đọc cũng không, rồi hắn có kết bạn với ai mới cũng không… cứ như thể cuộc đời hắn đã chấm dứt từ cái ngày bọn tớ đi chơi ở Tropical Land ấy!”

“Mà thực ra bây giờ tớ cũng biết lí do tại sao rồi” Ran thầm nghĩ, cô đang cố giữ lại mấy giọt nước mắt chỉ chực trào ra. “Tớ nghĩ Shinichi đang giấu 1 bí mật sau lưng tớ.”

Sonoko nhìn cô kinh ngạc “Cậu không định nói là…”

“Không, không phải chuyện đó đâu!” Ran la lên. Cô thật sự thấy rất xấu hổ khi nhớ lại có 1 thời gian cô từng nghi ngờ Shinichi biến mất là để ở bên cạnh người phụ nữ khác.

“Chỉ là… tớ ghét cái ý nghĩ rằng hắn đang nói dối tớ. Bọn tớ trước đây luôn luôn kể cho nhau nghe mọi thứ. Tớ không hiểu vì sao bây giờ hắn lại giấu diếm tớ…”

“Ran à…”

Ran lục tìm chiếc khăn tay rồi vội thấm nước mắt. ”Tớ lại buồn bã vì cái tên ngốc đó nữa rồi.”

“Có thể hắn ta có lí do chính đáng thì sao?”

“Gì cơ?” Ran hỏi, quay lại nhìn cô bạn trong kinh ngạc.

Sonoko có vẻ khó chịu trước cái nhìn chăm chú của Ran. Cô khoanh tay, nhìn xuống đất mà nói, “Tớ không tin là hắn lại nói dối cậu đâu, trừ phi đó là việc cực kì quan trọng. Cậu biết lũ con trai nó ngốc bẩm sinh mà. Kiểu như hắn nghĩ hắn đang bảo vệ cậu với hành động dũng cảm manly gì đó của hắn. Cho nên làm ơn đừng có buồn nữa nha?”

“Cám ơn cậu Sonoko,” Ran nhìn cô bạn với vẻ biết ơn. 1 lúc sau cô đã cười tươi “Tớ muốn ở 1 mình 1 chút. Tớ ổn mà, thật đấy, chỉ là muốn suy nghĩ 1 chút thôi.”
Sponsored content

Sponsored content



 [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa Empty Re: [Fic] Khám phá bí ẩn thân phận Conan Edogawa

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết