Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sưu tầm » Truyện dài

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:05

#1
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Tên truyện: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu

Tác giả: Tũn

Thể loại: Tình cảm

Tình trạng: Hoàn thành

Nguồn: thichtruyen.vn
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:05

#2
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Cầm chiếc túi xách nhỏ bước ra khỏi quán Baz với bộ dạng tây tây do uống hơi nhiều rượu. Mai vừa đi vừa hát, chân nọ đá chân kia:

- Hapy birthday to you !

- Hapy birthday to you !

- Mừng ngày sinh nhật của e !

-…

- Mừng ngày sinh nhật của e!

Hôm nay là ngay nó tròn 20t và cũng là Valentine. Từ lúc nó sinh ra mọi ng đã nói rằng nó là 1 cô bé may mắn vì chào đời đúng vào ngày 14/2 – ngày lễ tình yêu, nhất định lớn lên nó sẽ là 1 bông hoa đẹp và sẽ đc sống 1 cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.

Đúng! Càng lớn nó càng đẹp và cũng chính cái đẹp đấy đã giết chết nó. Nghĩ đến đây Mai lại bật khóc.

16t, nó như 1 bông hoa nở rực rỡ giữa vùng quê hẻo lánh.Ở trường cấp 3 huyện ko ai là ko biết đến Mai – 1 cô bé thông minh, đẹp ng đẹp nết. Cái tin ấy nhanh chóng truyền đến T – 1 đàn chị già đời trong giới buôn bán gái mại dâm. Ban đầu T tìm cách tiếp cận, tỏ ra tốt bụng, quan tâm Mai như 1 ng chị đến lúc nhận đc sự tin tưởng từ nó, chị ta lợi dụng lòng tin lừa Mai lên thành phố kiêm việc làm phụ giúp bố mẹ. Mai do dự, ko đống ý nhưng nhà lúc ấy quá khó khắn, nó còn 3 e nhỏ, bố mắc bệnh hiểm nghèo chỉ còn lại mẹ nuôi cả nhà. Mai thương mẹ, muốn phụ giúp mẹ và nghĩ đến tiền lương kiếm đc từ việc bán hàng rất nhiều nên nó đã nhận lời.

Cái ngày Mai theo T lên thành phố cũng là ngày nhục nhã và đau đớn nhất của cuộc đời nó. Tại đây nó bị T lừa đưa đi bán trinh, đúng hơn là bị cưỡng ép. Khi mọi chuyện song xuôi, Mai hoảng sợ, cầu xin T cho nó về nhà và hứa sẽ ko nói với ai chuyện này. Dĩ nhiên T ko đồng ý, cô ta bán thẳng M cho 1 chủ chứa gái mại dâm để kiếm thêm 1 món tiền hời hĩnh. Lúc mới bị bán, Mai nhất quyết ko tiếp khách, chỉ khóc lóc cầu xin nhưng đời nào có dễ thế. Mai ko chịu đc những trận đòn dã man cũng ko chịu nhịn đói đc, nó đã cắn răng chịu đựng tiếp khách trong suôt 4 năm trời chỉ để kiếm đủ số tiền mà chủ chứa yêu cầu, số tiền ấy đổi lại tự do cho nó. Và hôm nay, chính là ngày nó đc TỰ DO!

Bây giờ la 10h. chỉ còn 2 tiếng nữa là bước sang ngày mới. Mai muốn tự tặng cho mình 1 món quà Sn. Nó suy nghĩ 1 lúc: Phải rồi! Hôm nay nó sẽ làm ** 1 lần cuối cùng nhưng là 1 ****** miễn phí. Đơn giản chỉ vì suốt 4 năm trời lên giường với ko biết bao nhiêu thằng đàn ông nhưng nó chưa 1 lần đc hưởng thụ cảm giác đc nâng niu, đc yêu thương chiều chuộng là như thế nào. Hôm nay, ai mang lại đc cảm giác ấy cho Mai thì nó sẽ miễn phí. Chỉ hôm nay và 1 lần này thôi. Ngày mai nó sẽ sống đúng như 1 con NGƯỜI.

Nghĩ là làm, Mai đặt chiếc đt xuống đất xoay 1 vòng. Chiếc đt chỉ về hướng đằng trc, nó đứng dậy quệt nước mắt và đi về đằng trc.

- A ơi – Nó vừa gọi vừa kéo tay 1 a chàng cao to, dễ phải đến 1m8, a ta đang dựa ng vào gốc cây hút thuốc.

- Chuyện gì? – Hắn trả lời nó cộc lốc, mắt vẫn nhắm nghiền, ng vẫn dựa vào cây.

- Ngủ với e nhé!

Lần này hắn mở mắt, trong 1s hắn thoáng ngạc nhiên:

- TẠI SAO CÔ MUỐN NGỦ VỚI TÔI VÀ TẠI SAO TÔI PHẢI NGỦ VỚI CÔ ? Cho tôi 1 lí do.

- Nếu e trả lời đc thì ngủ với e nhé!

-…

- Im lặng là đồng ý rồi nhé – Mai mỉm cười nói tiếp: E muốn ngủ với a vì a là món quà sinh nhật mà e chọn cho mình. Còn a phải ngủ với e vì e là 1 cô gái quyến rũ và miễn phí. – Mai nói khi ng vẫn nồng nặc mùi rượu, có lẽ nó say mà cũng ko say.

- Cô say rồi – Hắn cười khẩy.

- E ko say vì e nhớ nếu e trả lời đc câu hỏi của a, a sẽ ngủ với e. Giờ e trả lời đc rồi. Ngủ với e nhé!

- …

- Ngủ với e nhé – Mai lặp lại câu ấy 1 lần nữa, đôi mắt đen láy to tròn nhìn thẳng vào mắt hắn như nài nỉ.

Hắn sững lại, đôi mắt nó nhìn hắn sao giống 1 ng mà hắn yêu thương đến thế, ng mà cả đời hắn trân trọng. Có lẽ vì cái giống ấy mà hắn đồng ý với nó chăng.

5p sau 1 chiếc xe Ferrari California màu đỏ đỗ trc mặt hắn và nó, 1 ng mở cửa xe chạy lại cúi đầu:

- A Cường! E xin lỗi đã đến muộn vì hôm nay Valentine tắc đường quá.

Hắn ko nói gì, kéo thẳng nó vào xe và cho xe chạy để lại tên lúc nãy 1 mình.

- A tên Cường à? – Mai hỏi hắn, dù sao cũng phải biết ng nó ngủ cùng tên gì chứ.

Hắn ko trả lời chỉ khẽ gật đầu, suốt cả đường đi cũng vậy. Hắn trở nó đến 1 khách sạn lớn trên đường Nguyễn Trãi. Đêm hôm ấy nó thật sự biết đến cảm giác đc yêu thương, chiều chuộng là như thế nào.

Còn hắn, hắn tốt với Mai vì nó có đôi mắt giống ng mà hắn yêu thương nhất. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn lại thấy ấm lòng. Duyên nợ giữa hắn và nó có lẽ chưa hết.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:06

#3
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

7h30 sáng Mai thức giấc. Khẽ cựa người, nó thấy Cường đang dựa lưng vào ghế sô pha, chân vắt lên bàn. Vẫn cái bộ dạng mắt nhắm nghiền phì phèo điếu thuốc như bất cần đời mà hôm qua Mai gặp. Kể ra thì Cường cũng ko phải ng xấu, dù Mai và Cường ko hề quen nhau nhưng hôm qua hắn đã đối xử với nó đúng như ng tình. Cảm giác như thế thật ko tệ.

- Tỉnh ngủ hẳn chưa? Tôi có chuyện cần nói.

Cường lên tiếng làm Mai giật mình. Rõ ràng từ lúc nó tỉnh hắn ko hề mở mắt, nó cũng chưa ra khỏi giường sao hắn biết nó đã dậy.

- Sao a biết tôi đã dậy?

-…

- Có chuyện gì a nói đi?

- Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Đang học hay đi làm? Nhà ở đâu? – Cường lạnh lùng hỏi Mai.

- Tên Mai. 20t. – Nói đến đây giọng Mai hơi nghẹn lại: – Đi học chưa hết câp 3 thì nghỉ. Tôi ko có nhà. A hỏi chuyện này làm gì?

- Tốt – Cường khẽ nhếch mép cười.

Mai bỗng thấy hơi tức, ko đi học, ko có nhà là điều tồi tệ nhất với nó mà Cường lại cho là tốt.

- Cô có muốn đi học, có muốn có nhà ko?

Mai nhíu mày, ko hiểu Cường muốn nói gì.

- Tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Đi học, nhà cửa chỉ cần cô làm ng yêu hờ của tôi.

- Người yêu hờ – Mai cười mỉa: – Có thể hôm qua tôi tìm a nhưng hôm nay tôi ko phải…

- Tôi biết cô định nói gì – Cường ngắt lời Mai: Người tình để lên giường thì tôi ko thiếu. Tôi chỉ cần cô làm ng yêu hờ của tôi 1 tháng để mẹ tôi an tâm về tôi thôi.

- A có rất nhiều người tình, sao lại là tôi ?

- Vì cô ko yêu tôi nên khi song chuyện sẽ ko có gì giằng buộc và vì…Vì cô có đôi mắt giống e gái đã mất của tôi nên mẹ tôi sẽ rất vui khi thấy cô.

-….

- Cô đừng nghĩ đây là việc xâu gì. Đây cũng là công việc làm công ăn lương, hãy coi như tôi thuê cô chăm sóc 1 người già vậy.

- Chuyện này, tôi…tôi… – Mai thật sự ko biết phải nói gì.

- Tôi biết chuyện này xảy ra quá nhanh và bất ngờ làm cô ko tin tưởng. Nhưng tôi chỉ có 1 ng mẹ trên đời này. Thời gian của bà ý ko còn nhiều, cô hãy đến gặp mẹ tôi. Gặp sọng rồi cô quyết đinh cũng chưa muôn.

-….

Suy nghĩ 1 lúc, Mai đồng ý với Cường đến gặp bà ấy 1 lần. Mai dậy thay bộ váy trắng mà Cường sai ng chuẩn bị cho nó, Mai cũng ko hề trang điểm. Nhìn nó bây giờ ko còn già dặn và trở về đúng với tuôi 20 của mình, trẻ đẹp tự nhiên. Cường cũng hơi bất ngờ vì điều ấy.

Cường đưa Mai đến 1 ngôi biệt thự thuộc Vincom Village ở quận Long Biên. Mẹ của cường bị u não ác tính đã chuyển sang giai đoạn cuối, bà nhất định ko đến bệnh viện điều trị mà chỉ muốn ở nhà sống những ngày cuối cùng bên cạnh Cường. Điều đầu tiên Mai thấy đc Mẹ Cường là thân thiện và nhân hậu, bà tỏ ra rất vui khi thấy hắn và nó đến. Bà ko đẹp hay quý phái nhưng ánh mắt, nụ cười của bà, cách đối xử của bà với Mai làm nó cảm giác như 2 ng đã quen từ lâu. Nó đi chợ cùng bà, cùng nấu cơm và nói chuyện với bà cả buổi cho đến tối mới ra về.

- 2 đừa về cẩn thận nhé – Mẹ Cường quay sang nắm tay Mai: Lần sau lại đến chơi với bác nữa nhé! Bác sẽ chờ con đến.

Câu nói ấy của Mẹ Cường làm Mai day dứt suy nghĩ suốt cả quãng đường về khách san. Cường bảo nó hãy ở lại khách san suy nghĩ, 3 ngày sau hãy trả lời hắn.

- Xin cô hãy giúp tôi. Mẹ tôi thật sự quý cô – Cường khẽ nói đủ để Mai nghe thấy, đây là lần đầu tiên 1 con người cao ngạo như hắn cầu xin ng khác.

Mai lặng lẽ về phòng, nó có 3 ngày để suy nghĩ. Nếu giúp Cường nó sẽ có tất cả để làm lại từ đầu, có thể đi học, sống như ng bình thường để có thể gặp lại gia đình, đây cũng là công việc chăm sóc ng già nhưng như vây là lừa dối Mẹ Cường. Còn nếu ko giúp thì như Cường nói ở cái thủ đô rộng lớn nó ko thể làm gì khi ko có giấy tờ, ko bằng cấp, nó càng ko thể mang cái bộ dạng thê thảm này sau 4 năm trời về gặp gia đinh. Hơn nữa, nó thực sự có cảm tình với mẹ Cường và bà ấy cũng ko còn sống đc lâu. Rốt cuộc làm như thế nào mới là đúng.

….

2 tuần sau:

- Mai ơi song chưa con?

- Vâng. Con vào đây – Mai vui vẻ vào bếp cầm hộp cơm cho mẹ Cường. Phải! Nó đã chuyển về đây sống cùng bà đc hơn 1 tuần, nó ko cần nhà cửa, xe hay tiền của hắn chỉ cần 1 thứ.

- Con chịu khó mang cơm đến cho Cường nhé. Nó tuy là tổng giám đốc nhưng còn vất vả hơn nhân viên, dạo này nhiều việc nó lại chẳng ăn uống đầy đủ.

- Vâng – Mai đáp rồi tung tăng vào gara lấy xe đi.

Tập đoàn Hùng Cường:

- Nếu chị chưa có hẹn thì tôi ko thể cho chị gặp tổng giám đốc.

- Nhưng tôi là ng nhà a ấy – Mai cố gắng giải thích.

- Xin lỗi! Ngày nào chẳng có hàng tá cô đến tìm tổng giám đốc rồi bảo là ng nhà – Cô nhân viên viên lễ tân khỉnh khỉnh nhìn Mai.

Mai chịu hết nổi cái thái độ ấy, nó định nạt cho cô ta 1 trân thì vừa lúc ấy có thư kí của Cường đến ( ng lần trc mang xe đến chỗ Mai và Cường gặp nhau lần đầu tiên ở chap 1). Anh ta dẫn Mai lên tầng 15, phòng tổng giám đốc rồi bảo Mai cứ vào, a ta còn đi có việc. Mở cửa ra, nó thấy Cường đang ngồi chăm chú xem giấy tờ theo đúng phong cách của sếp. Vậy mà lúc đầu nó mới gặp nó còn tưởng a ta là dân ăn chơi lêu lổng cơ đấy.

- Nè! Cơm của a đây. Gặp a đúng là còn khó hơn đi đào vàng.- Mai hơi khó chịu đặt hộp cơm xuống bàn của Cường.

- Ai làm gì cô thế?

- Là mấy cô nhân viên của a. Mà thôi a ăn đi cho tôi con về, bác bảo phải ở đây trông chừng a ăn song mới đc về.

- Chứ tôi tưởng cô muốn ở đây – Cường vừa mở hộp cơm vừa chêu chọc nó.

- Ôi trời! A vừa nói gì thế – Mai tỏ vẻ ngạc nhiên nói tiếp: A mà cũng biết đùa à? – Từ cái đêm ấy cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Mai thấy hắn nói đùa với nó.

Cường nhìn nó nhưng ko nói gì chỉ lẳng lặng ăn cơm. Nó tự nhủ chắc mình nghe nhầm rồi cũng ko hỏi thêm gì, đợi hắn ăn song để về.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:06

#4
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Hôm nay ở nhà 1 mình nên Mai quyết định đi dạo phố. Bà Dung – mẹ Cường đã đi làm từ thiện cùng mấy ng giầu có ở đây từ sáng, 2 ngày nữa mới về. Bà bảo tiền nhiều tiêu cũng ko hết, chết rồi càng ko thể mang theo thì nên chia sẻ cho những ng kém may mắn và khó khăn, họ đáng đc hưởng hạnh phúc. Bà Dung ko cho Mai đi cùng vì muốn nó với Cường ở nhà vun đắp tình cảm. Buồn cười thật! Nó với Cường có gì đâu mà vun đắp, hắn chỉ về nhà và đóng kịch vui vẻ với nó khi có mẹ hắn ở nhà. Còn ko thì lúc nào cũng lạnh lùng với ng khác và hắn luôn dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.

Đi qua con phố nhỏ có mùi hoa sữa lòng Mai bỗng trùng xuống. Nhà Mai ở dưới quê cũng có 1 cây hoa sữa trc cổng, mùi hoa sữa hắc nhưng ng ta dù thích hay ko thích hoa sữa thì ngửi 1 lần cũng nhớ đc mùi của hoa. Ko biết giờ này bố mẹ và các e nó sao rồi, nó thấy mình thật bất hiếu vì ko quay về tìm bố mẹ ngay sau khi đc tự do nhưng nó chưa thể về bây giờ đc. Ko thể về với 2 bàn tay trắng sau suốt 4 năm trời mất tích, ko nghề nghiệp, ko bằng cấp chỉ làm khổ bố mẹ nó thêm. Hi vọng gia đình nó vẫn bình an và sống tốt.

Két – Tiếng phanh xe gấp trước mặt Mai làm nó giật mình, có lẽ nó mải nghĩ nên khi qua đường ko để ý xe.

- Này, cô kia – 1 chàng trai mở cửa xe quát Mai nhưng vừa thấy mặt nó a ta dừng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: E…e là Mai. Là Mai phải ko?

- A là… – Mai nhíu mày, ng này quen quá.

- A là Hải, a Hải học trên e 2 lớp mà hồi trc vẫn thườg xuống nhà e mua hoa sen đây – Chàng thanh niên vui mừng vội nói: Ơn trờ! Cuối cùng a cũng tìm đc e.

- A – Mai nhớ ra a rồi nhưng bây giờ nó chưa thể gặp ai sau những chuyện đã xảy ra: Xin lỗi, a nhầm ng rồi.

- Nhầm! A làm sao có thể nhầm đc. E quên a rồi sao?

- Tôi ko phải là Mai. A nhầm rồi. Xin a tránh đường, tôi phải đi bây giờ.

- E đúng là Mai, giọng nói và khuôn mặt của e a ko thể nhầm.

-…

- Khoan hãy đi Mai – Giọng Hải trầm xuống: Chẳng lẽ e ko muốn biết gì về gia đình mình sao?

Mai toan bước đi thì khựng lại vì câu nói của Hải:

- Gia đình e làm sao? A nói đi.

- A biết đúng là e mà. Chuyện dài lắm, tìm 1 quán cafe nói chuyện đc ko?

- Đc.

Hải và Mai đến 1 quán cafe gần khu biệt thự Mai ở nói chuyện. Hải hơn Mai 2 tuổi, bố mẹ a là ng giàu có vì ngày đấy Hải quậy quá nên mới phải chuyển về trường huyện học. Hồi Mai ở nhà, mọi ng bảo Hải có ý với Mai nên mới đến nhà thường xuyên nhưng nó ko tin, chỉ đơn giản nghĩ là a xuống mua hoa sen và chơi với lũ e nhỏ. A với nó ko thân nhưng cũng ko phải xa lạ nên 2 người nói chuyện khá thoải mái, đến chập tối Mai mới ra về. Nhờ có Hải mà Mai biết gia đình nó ko ngừng tìm kiếm nó trong suốt 4 năm qua. Gần đây gia đình nó đã chuyển vào tp HCM sống với ông bà ngoại, trc khi đi vẫn ko quên nhờ Hải tìm nó. Hoá ra nó có ông bà ngoại rất giầu có, vì mẹ đem lòng yêu và nhất quyết lấy bố nó – 1 thanh niên nghèo mà bị đuổi khỏi nhà. Đời cũng lắm trò, chỉ vì sĩ diện của gia đinh, của dòng họ mà nhẫn tâm đuổi bố mẹ nó ra ngoài hại gia đình nó khổ sở bao nhiêu năm bây giờ lại nhận về nuôi 1 cách dễ dàng thế. Nghĩ đến đây Mai lại thở dài

- Haiz. Đúng là đời!

- Làm gì mà giờ mới về?

- TRỜI! GIẬT MÌNH – Mai hét lên khi thấy Cường lù lù như con ma xó đứng ở cổng: A làm gì ở đây thế?

- Làm gì? Tôi ko đc ở đây à? – Cường lườm Mai.

- Ko phải, hôm nay bác có nhà đâu mà a về- Mai ngây thơ vô số tội trả lời.

- Hừ. Chẳng lẽ có mẹ thì tôi mới đc về.

- À ko phải. Tại…tai…- Mai ngượng ngịu.

- Ăn gì chưa?

- Chưa.

- Vậy lên nhà thay quần áo rồi đi ăn – Cường nói như ra lệnh.

- Xì – Nó ngúng nguẩy gật đầu rồi bỏ lên nhà. Cường lúc nào cũng cái thái độ ra lệnh.



Ăn song, Mai rủ Cường đên baz uống rượu. Đây là lần đầu tiên Mai uống rượu vì vui chứ ko phải vì buồn hay vì chiều lòng khách. Mai vui vì cuối cùng bố mẹ và các e đã có 1 cuộc sống sung túc, như vậy nó sẽ an tâm ở lại đây chăm sóc bà Dung đến lúc bà nhắm mắt.

- Nè, uống đi. Hôm nay nhất định phải say nhé – Mai vừa nói vừa đưa cốc rượu cho Cường.

- Say rồi ai trả tiền? – Cường liếc Mai.

- Tất nhiên là a. Hi hi. A là ng giầu có mà.

-…

- Sao a ko bao giờ cười nhỉ? – Đôi mắt to tròn, trong veo của Mai hồn nhiên nhìn Cường làm hắn thấy 1 dòng ấm áp chảy qua tim, từ từ lan toả. Cảm giác thật thoải mái.

- Nhìn kĩ a cũng đẹp trai phết. Xem này khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén như diều hâu làm ng khác ko dám nhin thẳng vào a. – Mai chỉ chỏ vào khuôn mặt Cường, ngón tay lướt qua môi hắn: Ah ha! Cái môi này đẹp nhất nha, vừa mỏng vừa đỏ làm phu nữ nhìn vào muốn cắn. Ha ha…hi hi – Vừa nói nói vừa cười to làm Cường cau mày.

- Cô say rồi đấy.

- Say đâu mà say – Mai bĩu môi đáng yêu: Còn tỉnh hơn lần đầu gặp a.

Sau câu nói của Mai, ko gian chìm vào im lặng. Cường suy nghĩ ko nói gì, còn Mai biết mình nói hớ, xấu hổ chỉ ngồi uống rượu.

1 lúc sau có nhóm ng đi đến, giải thoát ko gian im lặng:

- Ô xem ai này? A Cường hôm nay đến đây à? Lâu lắm đàn e mới đc gặp a.

Cường liếc nhìn tên con trai, ko đáp trả. Mai vẫn uống rượu.

- Bạn gái a xinh nhỉ? Con gái nhà ai mà uống rượu tốt thế – 1 đứa con gái trong nhóm có ý mỉa mai nó.

- Ko phải việc của cô đâu Trâm – Cường đáp.

- Hờ. Uống rượu cũng phải báo cáo xem mình là con nhà ai à? – Mai lè nhè.

- Tôi nghĩ cô ko nên uống nữa thì hơn, đến lúc lại say ko đứng vững đc thì khổ a Cường lắm – Trâm vẫn tiếp tục mỉa.

- Vì có a Cường đỡ nên tôi mới dám ” SAY “, mà a ý ko nói tôi thì thôi làm gì đến lượt cô nói.

- Cô…cô nghĩ uống đc rượu đã là giỏi à? Ng yêu a Cường mà chỉ thế thôi sao? – Trâm tức đỏ mặt nhưng vẫn cố lên giọng.

- Ôi dào. Tôi giỏi hơn ối ng đấy, kể cả cô – Mai vừa nói vừa quay sang Cường nháy mắt: Thế a mới yêu e a nhỉ?

Nhìn thấy Cường im lăng ko phản đối câu nói của Mai, Trâm nghiến răng:

- Cô dám thi nhảy với tôi ko? Nếu cô thua thì phải quỳ xuống xin lỗi tôi còn nếu thắng thì tuỳ cô xử lí.
Tất cả mọi ng ở đây là ban giám khảo.

-…

- Sao? Dám ko?

- Ok thôi – Mai trả lời dứt khoát.

Mọi ng sững sờ khi nghe Mai trả lời, ai chẳng biết Trâm nhảy ” đỉnh ” như nào. Cô ta đeo đuổi Cường từ lâu, luôn dùng thủ đoạn xua đuổi những cô gái hiền lành tới gần hắn. Có ng khuyên Mai rút lui, có ng hứng thú chờ xem cuộc vui chiến tranh giữa các ng đẹp, duy chỉ có Cường im lặng chẳng nói gì như ko phải việc của mình. Chẳng ai biết hắn nghĩ gì.

Tiếng vỗ tay rầm rầm khi Trâm kết thúc điệu nhảy của mình. Cô ta quay về chỗ đắc ý nhìn Mai, nó chẳng thèm để ý mà đi thẳng lên sân khấu thể hiện khả năng của mình. Gì chứ, việc này quá đơn giả với nó. 4 năm làm gái nó phải nhảy mua vui cho bao nhiêu ng, học hết điệu nhảy này đến điệu nhảy khác 1 cách thành thạo. Mỗi khi nó xuất hiện là lũ con trai thèm thuồng và bây giờ cũng ko ngoại lệ, men rượu làm nó nhảy sexy và bốc lửa hơn. Đôi mắt to tròn lướt qua 1 lượt phía dưới làm lũ con trai rú ầm ĩ tưởng như nó nhìn vào mình nhưng hoá ra chẳng nhìn ai. Điệu nhảy chưa kết thúc mà ở dưới đã hò hét tên Mai, thế là đủ hiểu ai sẽ chịu phạt.

Cường ngồi dưới cau mày nhìn Mai. Nó chưa kịp rời khỏi sân khấu đã bị hắn lôi xềnh xệch về với 1 lí do
hết sức đơn giản:

- Đi về. Tôi buồn ngủ.

Hắn lúc nào cũng khó hiểu thế đấy, mặc xác hắn. Mai leo lên xe ngủ luôn, ko cần biết trời đất là gì càng ko cần biết về nhà ai sẽ đưa nó lên phòng khi nó ngủ như thế. Hôm nay nó đã quá vui và quá mệt.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:07

#5
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Có lẽ do hôm qua uống nhiều rượu lại mệt nên Mai ngủ tít mít đến 2 giờ mới dậy. Vội vã dọn dẹp phòng, làm vscn song Mai chạy xuống nhà thì thấy Cường đang ngồi ở phòng khách.

- Sao a lại ở nhà giờ này?

- Hôm nay ko đi làm.

- Èo. Con sâu làm như a cũng bỏ làm cơ à?

- Nghỉ đi du lịch với lũ bạn thân. – Cường trả lời cộc lốc.

- Xì. Thảo nào mà lại nghỉ – Mai bĩu môi: Thế sao ko đi đi còn ở nhà làm gì.

- Có muốn đi cùng ko? – Nét mặt Cường thoáng cười trong 1s.

- Gì? – Mai ngạc nhiên.

- Có muốn đi cùng ko? – Cường nhắc lại lần nữa.

- A hỏi tôi à? – Mai vẫn chưa tin vào tai mình.

- Ko cô thì ai.

- Muốn thì sao? A sẽ cho tôi đi à? – Mai chớp chớp mắt.

- Ừm.

- Thật chứ ?

- Sao cô hỏi nhiều thế. Đi thì ra xe – Cường bắt đầu khó chịu vi hắn chẳng thích nhiều lời với ai.

- Rồi rồi. Ko nói nữa. Đợi tôi lên lấy quần áo.

- Ko cần, có đây rồi. Nhanh đi ko muộn – Cường trả lời rồi đi thẳng ra xe.

- Ơ, ơ. Đợi tôi với – Mai dù ko hiểu nhưng vẫn hí hửng chạy theo Cường ra xe vì nó chưa bao giờ đc đi du lịch.



Hơn 5h chiều Mai và Cường đến khách sạn Tuan Chau Island Holiday Villa Halong Bay – đây là khách sạn 4 sao gần đảo Tuần Châu nhất. Bạn của Cường đã tập trung ở đây từ sáng, thấy nó và hắn đến mọi người ngạc nhiên hết cỡ.

- Chà, hoá ra đây là lí do thằng bạn đến sau à? – 1 a chàng kính cận co vẻ tri thức trong nhóm chêu chọc.

- Có bồ đẹp thế này mà xưa nay toàn ” con dấu ” tụi này nhé. – Lại thêm 1 tên nữa.

- Đúng đấy, đúng đấy. Tội nay phải phạt thật nặng – Mọi ng ồ ạt.

Lần đầu tiên thấy thằng bạn dẫn gái đi chơi cùng, lại là 1 cô nàng rất trẻ đẹp nên mọi ng đc dịp bàn tán chêu đùa làm Mai thấy hơi ngượng. May mà còn có Nam – thư kí của Cường là ng nó biêt từ trc, giờ nó mới biết Nam cũng trong nhóm bạn thân với hắn.

- Thôi để cho 2 ng họ lên phòng cất đồ đã. – Nam quay sang Cường nói tiếp: Hôm nay cứ tưởng a đi 1 mình nên chỉ đặt phòng cho mình a, đang mùa du lịch ko kiếm đc phòng nữa đâu. Chịu khó ở chung nhé – Nam nháy mắt.

- Chịu khó nhéééééé!- Mọi ng lại đồng thanh.

Cường chẳng phản đối cũng chẳng tỏ ra đồng tình với những lời mọi ng nói, chỉ liếc mọi ng 1 cái rồi dẫn nó về phòng.

- Này ở chung thật á? Mai hỏi Cường khi thấy 2 ng vào cùng 1 phòng.

- Thật.

- Sao ko lấy thêm phòng?

- Hết rồi. – Cường để đồ xuống rồi nhảy tót lên giường nằm.

- Thì cho tôi ở chung với bạn a hoặc đi khách sạn khác.

- Họ đều đi có đôi có cặp. Các khách sạn gần đây cũng hết rồi. – Cường lườm Mai: Ngủ chung thì đã sao?

- Nhưng tôi với a ko phải là 1 đôi.

- Nhưng tôi với cô còn gì phải che đậy đâu.

- Này! A đang nghĩ tôi dễ dãi đấy à – Mai bắt đầu cáu.

- Như lần đầu cô bảo muốn ngủ với tôi thôi. – Cường trả lời tỉnh bơ.

-…

- Ngủ thêm 1 lần thì có sao. Có mất gì đâu- Cường ngồi dậy, tiến sat lại chỗ Mai ngồi ở cuối giường.

Dù cho cảm giác bị coi thường này Mai đã từng nếm trải rất nhiều trong 4 năm làm gái nhưng bây giờ nó vẫn cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng, trong lồng ngực dấy lên cảm giác khó chịu.

- Hừ – Mai nhếch mép: Hoá ra a cũng chỉ tầm thường thế thôi.

Cường nhìn Mai bỏ ra ngoài, muốn giữ nó lại nhưng lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông ko cho phép. Cường nói thế vì tức, vì hắn ko nghĩ Mai lại nghĩ hắn sẽ dở trò với nó khi ở chung phòng. Hắn chưa bao giờ ép buộc phụ nữ, nếu cần thì ko thiếu.



Đến giờ ăn tối, mọi ng chỉ thấy Cường xuống mà ko thấy Mai đâu. 1 vài ng trong nhóm thắc mắc thì Cường chỉ bảo Mai mệt ko xuống, hắn vẫn ăn uống bt như ko có chuyện gì xảy ra.

Ăn song, nhóm bạn kéo nhau ra vũ trường D&T night club gần đấy chỉ còn lại Nam và Cường:

- A đừng cố tỏ ra là ko có chuyện gì nữa – Nam lên tiếng trước.

- Cậu nghĩ là có chuyện?

- Ngay từ lần đầu a với Mai gặp nhau e đã biết a muốn làm gì.

Cường hơi giật mình vì câu nói của Nam:

- Có ý gì?

- 2 ng ko phải tình cờ. Đúng hơn là chỉ có Mai tình cờ gặp a còn a thì ko phải.

- Vậy sao ko nói?

- Vì e coi a như a của mình. – Nam rít 1 hơi thuốc nói tiếp: E thấy Mai ngồi ngoài bãi biển.

-…

- Dù là vì cái gì đi chăng nữa thì a cũng nên ra tìm Mai.

Ngồi suy nghĩ 1 lúc lâu Cường mới đứng dậy, đi ra hướng bãi biển. Mai đang ngồi đấy xem lũ trẻ nô đùa.

- Vẫn còn giận? – Cường ngồi xuống cạnh Mai.

- Ko – Mai trả lời mắt vẫn hướng theo lũ trẻ.

- Thế tại sao lại ngồi đây?

-…

- Vừa nãy ko cố ý đâu – Cường nhìn Mai.

- Ko sao. Nghe quen rồi – Giọng Mai nhàn nhạt.

Cường có chút ngỡ ngàng, ko nghĩ Mai lại thành thật như vậy. 1 chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: ” Hay là mình đã sai “.

- Tôi ko bao giờ giận ai lâu.

-…

- Muốn ra kia chơi ko? – Mai chỉ tay vào lũ trẻ con.

- Ra kia?

Mai gật đầu.

- Nhưng chơi gì.

- Cướp cờ.

- Ko biết chơi.

- Ra đi. Tôi dậy – Mai cười nhẹ: Trò này hay lắm, hồi nhỏ tôi hay chơi.

Nghe theo lời dụ dỗ của nó Cường chạy ra xin lũ trẻ con chơi cùng. Bọn trẻ đồng ý với điều kiện bên nào thua sẽ do bên thắng xử lí.

- Cướp cờ là trò chơi dân gian, sẽ có 2 đôi chơi và có 1 ng đều khiển kêu số, khi số nào được kêu thì hai người mang số đó ở hai bên sẽ cùng chạy lên tìm cách lấy được cờ. Hai người rình nhau chờ đối phưong sơ hở để cướp khăn rồi chạy về nhưng không để đối phương sơ hở chạm phải trước khi chạm vào trong lằn ranh coi như thua. Sau khi thắng ta lại mang khăn để lại vị trí cũ và chơi tiếp. Trong lúc hai người đang rình nhau, người điều khiển có thể tăng cường thêm hoặt rút về một hay hai cặp nữa cho hấp dẫn và gay cấn. Mỗi lần thắng sẽ được 1 điểm, chúng ta sẽ thoả thuận số điểm chung cuộc chơi là 20 điểm.

Sau khi nghe Mai giải thích, Cường có vẻ hiểu nên 2 bên bắt đầu chơi. Mỗi bên có 4 người, Cường và Mai lớn nhẩt nên sẽ là 1 cặp đối nhau còn lại 3 đứa trẻ khác lần lượt từ lớn đến nhỏ nhất. Ng điều khiển kêu số ko biết vô tình hay cố ý mà liên tục goi cặp số 1 – cặp của hắn và nó. Lúc đầu chưa quen nên Cường còn lúng túng để thua Mai nhưng với chỉ số IQ 170 lại là ng ranh ma nên sau vài lần thua hắn đã rút ra đc kinh nghiệm, ko để thua nữa.

Kết thúc cuộc chơi, đội của Mai thua với tỉ số 19-20. Bon trẻ cùng đội với Cường reo hò mừng chiến thắng còn đội của nó mặt tiu ngỉu. 3 đứa trẻ lần lượt bị nhảy lò cò, làm ngựa, tét mông chỉ có Mai là chưa nhận đc hình phạt vì hắn là ng phạt nó.

- Trò này vui thật. – Cường khẽ cười, cảm giác của hắn bây giờ vô cùng thoải mái và thích thú.

- Sao vừa nãy ko đưa ra điều kiện để phạt? – Mai hỏi Cường khi 2 ng đã về phòng.

- Ko phải ko phạt mà chưa nghĩ ra.

- ….

- Tôi cho cô nợ, bao giờ tôi nghĩ ra cô sẽ phải làm đấy. – Cường nói tiếp.

- Tôi biết rồi – Mai xụ mặt xuống

- Mệt quá! – Cường than thở: Hôm nay cô ngủ trên giường. Tôi sẽ ngủ ở ghế sô pha.

- Ơ a – Mai tròn mắt ngạc nhiên.

- Ngủ đi ko tôi đổi ý đấy – Cường nói rồi mang chăn ra ghế ngủ.

Mai nhìn Cường lắc đầu, hắn lúc nào cũng lạ lùng và khó hiểu.

Ko gian rơi vào im lặng. 2 con người trong phòng với 2 suy nghĩ khác nhau. Rồi đây sẽ có những bí mật đc bật mí.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:15

#6
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Sau chuyến đi làm từ thiện ở các vùng quê về tâm trạng bà Dung – mẹ Cường có vẻ tốt hơn nên Mai cũng phần nào yên tâm. Liếc nhìn quyển lịch trước khi ra khỏi phòng nó biết thời gian của bà Dung chẳng còn nhiều nên nó hi vọng bà sẽ có những ngày cuối đời tốt đẹp và hp nhất.

Đi ngang qua vườn hoa Mai lễ phép chào bà Dung:

- Bác ơi con ra ngoài ăn cơm với bạn nhé!

- Ừ con đi đi.

- Vâng!

Đi xe máy thì nắng mà đi otô Mai lại ko biết đi nên nó quyết định goi taxi đến nhà hàng KUMBO trên đường Ngô Gia Tự, quận Long Biên – nơi Mai hẹn ăn trưa với Hải cũng là có 1 số chuyện muốn hỏi thêm về gia đình mình. Nhà hàng KUMBO có nhiều loại ẩm thực như của Viêt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc…nên nó rất thích.

Hải chờ sẵn Mai ngoài cửa nhà hàng. Mai ko thích ngồi trong phòng Vip chỉ có 2 ng vì như thế sẽ tạo cảm giác ngột ngạt, ko đc thoải mái nên nó chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài đường và hít khí trời.

- Anh chị dùng gì ạ? – Tiếng cô nhân viên nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Hải và Mai.

Cầm menu Hải mỉm cười bảo Mai:

- E gọi món đi. A ăn giống e.

- Ok. Vậy e ko khách sáo nữa

Mai cười tinh nghịch với Hải rồi quay sang cô nhân viên: C cho e Soup gà để khai vị. Thức ăn thì cho e:

- Bò ba chỉ cuộn Kim Chi, Lườn Vịt xông khói (Hong Kong), Mực Ống, Đùi Gà nướng sốt kiểu Nhật, canh Kim Chi và Cam vắt nhé.

- Vâng, xin anh chị đợi chút.

Cô nhân viên rời đi Hải mới ra vẻ đau khổ:

- Chà e cũng biết chọn món đấy.

- Tất nhiên! E biết a rất nhiều tiền – Mai đắc ý, với Hải nó ko hề ngại. Hải đẹp trai, nhà giầu nhưg rất tốt bụng, luôn cởi mở và thân thiên với mọi ng nên nói chuyện với a nó cảm thấy thoải mái như ng trong nhà.

- Sau này e còn nhiều hơn a rất nhiều.

- Sao lại thế? – Mai ngạc nhiên.

- Từ từ sẽ biết. – Hải cười rồi nói tiếp: Mấy hôm nay e thế nào rồi?

- E vẫn thế. Từ hôm gặp a về e cũng yên tâm hơn khi biết gia đình e vẫn sống tốt.

- Vậy bao giờ e định về? Hôm trc mẹ e gọi cho a , a có nói rằng đợi 1 thời gian ngắn nữa sẽ có tin về e.

- Sắp rồi a ạ. – Mai khẽ thở dài khi nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà Cường: À, bệnh của bố e đỡ chưa a?

Hải sững ng khi nghe Mai hỏi, ánh mắt nhìn Mai thương xót xen lẫn cảm thông.

- Ơ kìa a Hải? Sao a ko nói gì? Bố e thế nào rồi – giọng nói của Mai có chút khẩn trương.

- À, bố e…bố e…thì bố e vẫn khoẻ – Hải lúng túng.

- Tốt quá! E cứ sợ có chuyện gì với bố, nếu ko e sẽ ân hận cả đời mất.

-…

- Mai này ! E có hận ông bà ngoại e ko?

- E ko biết. – Mai cúi mặt, thật sự nó ko biết chấp nhận thế nào với ng đã bỏ rơi cả gia đình nó. Phải chăng ngày ấy họ chấp nhận thì gia đình nó đã ko chịu khổ, mẹ đã ko phải vất vả và nó sẽ ko bao giờ bị lừa làm “GAI”

Hải ngập ngừng:

- Nếu sau này có chuyện gì e cũng đừng quá đau khổ và hãy tha thứ nếu có thể e nhé!

Mai nhíu mày:

- Có chuyện gì phải ko a?

- Ko. Ko có gì đâu. Ăn thôi e, có đồ ăn rồi.

Suốt bữa ăn, Mai linh cảm như có chuyện gì xấu, có chuyện gì mà nó chưa biết nhưng Hải nhất quyết nói ko có gì nên nó cũng ko hỏi thêm đc.

Gần 2h kém Mai tạm biệt Hải, trở về nhà. A muốn đưa nó về nhưg ko hiểu sao nó lại sợ ai nhìn thấy nói với Cường. Lạ thật nó luôn sợ hắn trong khi 2 ng chẳng có tí chút gì quan hệ để có thể xen vào chuyện riêng của nhau.

Cường ở nhà đi qua đi lại, vừa thấy Mai về đến cổng hẳn vội vã chạy ra chiếc xích đu ở vườn hoa ngồi.

- Đi đâu mà giờ này mới về?

Mai tròn mắt khi thấy Cường ngồi đug đưa trên chiếc xích đu, gần đây hắn hay nghỉ làm thế.

- Tôi đi ăn cơm với bạn. Hôm nay a lại nghỉ đi đâu à?

- Thích thì nghỉ – Cường vừa nói vừa rút điếu thuốc ra hút.

- Thế sao ko a ko vào nhà ngồi mà lại ra vườn hoa ngồi giữa trưa thế này?

-…

- Đừng nói là đợi tôi nhé – Mai lại gần Cường tủm tim cưởi.

Cường như bị nói trúng tim đen, trợn mắt:

- Đừng mơ!

Mai bĩu môi, định quay vào nhà thì bị giật lại. Bị giật bất ngờ nên chỉ còn chút xíu nữa là nó ngã vào lòng hắn. ( Xuýt thôi chứ chưa ôm nhau nhé các nàng.

- Ngồi xuống đây! – Hắn đấy nó ngồi sang bên cạnh mình.

Mai im lặng lúng túng, dạo này dây thần kinh xấu hổ của nó hay hoạt động quá.

- Cô đi ăn với bạn gì mà giờ mới về?

- Thì bạn bè lâu ngày ko gặp cũng phải nói chuyện nhiều, hơn nữa tôi còn có việc.

- Việc gì? Sao ko nhờ tôi – giọng Cường khó chịu.

Mai cười nhẹ:

- Ko có gì đâu.

- Ừm.

- Tối đi chơi nhé!

- Đi đâu?

Chết tiệt. Cường thầm rủa cái ánh mắt to tròn, trong veo như hai hòn suối của nó lại sáng rực nhìn hắn làm tim hắn bắt đầu tăng vận tốc đập.

- Ơ, đi đâu. Sao a ko nói?

- Lễ đính hôn của Nga & Nam. Nó gửi thiếp cho cô ở trong nhà.

Mai giả vờ xụ mặt xuống:

- Cứ tưởng đc đi chơi chứ. Mà đính hôn c Nga với a Nam toàn còn nhà giầu, tôi ko quen ai.

- Ko sao còn có tôi, đi đi.
.
Mai thấy tự nhiên Cường nhẹ nhàng, nó ko tin muốn nghe lại lần nữa.

- Vẫn ngại.

- Đi đi, lần sau tôi cho cô đi chơi.

- Nhưng mà…

- Đừng từ chối. Nếu ko con bé Nga sẽ cho ng đến tận nhà rước cô đấy.

1 lần nữa Mai tròn mắt nhìn Cường, hôm nay hắn ăn gì mà nhẹ nhàng thế? Nó chỉ định bảo hắn nhưng mà sao hôm nay hắn tử tế thế chứ có phải định tự chối đâu, nó cũng quý c Nga, a Nam lắm chứ. Hay hắn có âm mưu gì, nghĩ đến đây nó nuốt nước bọt ực 1 cái.

- Đc rồi, đc rồi. Tôi đi. Nhưg xin a cứ bình thường nhé!

Nói song nó chuồn lẹ vào nhà để lại Cường ngơ ngác, hắn nhìn lại từ trên xuống dưới nhưg vẫn ko phát hiện ra mình có chỗ nào ko bình thường.

….

8h tối.

Những ng có mặt ở khách sạn Grand Plaza – nơi tổ chức tiệc đính hôn của Nga & Nam đều ngoái lại nhìn đôi trai gái vừa bước ra khỏi siêu xe Lamborghini Gallardo LP570-4 Spyder. Họ ko phải nhân vật chính của bữa tiệc nhưg lại đc chú ý nhiều nhất.

Chàng trai trẻ mặc bộ đồ vest hàng hiệu đc cắt may tỉ mỉ, khuôn mặt điển trai nhưg lạnh lùng chính là chính là chủ khách sạn rát vàng này đồng thời là ng thừa kế duy nhất của tập đoàn Hung Cuong. Đi cạnh là 1 cô gái gợi cảm với bộ đầm lệch vai màu đen hiệu Chanel ôm sát ng, sang trọng với ngón tay đeo nhẫn kim cương xanh và quyến rũ với đôi giày hở chân Louis Vuitto, khuôn mặt ngượng ngịu của cô gái tăng thêm vẻ đáng yêu . Thật đúng là 1 đôi trai tài gái sắc – Đấy là tất cả nhữg gì mà ng ta nhận xét khi thấy nó và hắn bước vào.

- Ngại quá! Mọi ng cứ nhìn chúng ta chằm chằm – Mai khẽ giật tay Cường: Nếu có mẹ a đi cùng chắc tôi ko ngại thế này.

Mai thật có chút thắc mắc, c Nga là e họ Cường. Bà Dung là cô tại sao lại ko đến tiệc đính hôn của cháu gái nhỉ. Nó biết bà bệnh nhưg cũng nên gọi điện hoặc đên chúc mừng c Nga chứ, trong nhà lại ko hề có thiệp mời bà Dung, chỉ có của Mai và Cường. Lạ thật!

- Cô rất đẹp nên họ mới nhìn như thế.

Cường nói 1 câu duy nhất rồi nắm tay Mai đi chào hỏi 1 số bạn bè, ng quen trong giới làm ăn. Ai cũng khen ng nó đẹp và hắn ko hề phản đối khi mọi ng gọi nó là ” BẠN GÁI CƯỜNG “. Điều ấy làm tâm trạng Mai thật sự tốt, công nhận nó thích đc hắn nắm tay như thế này và khen nó “ĐẸP”.

Đến lúc buổi lễ đính hôn sắp bắt đầu Cường dẫn Mai bàn tiệc đầu gần với sân khấu tổ chức đính hôn.

- Chiêc nhẫn trong tủ kính để làm gi vậy? – Mai chỉ tay lên trên sân khấu hỏi Cường.

- Tí nữa Nam sẽ lấy chiếc nhẫn nằm trong tủ kính kia cầu hôn Nga trc mặt mọi ng, khi con bé đeo vào tay cũng là lúc buổi lễ chính thức bắt đầu.

Ánh mắt Mai ngưỡng mộ nhìn lên trên:

- Nhẫn đẹp thật! Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa.

- Thích lắm à?

Mai gật đầu lia lịa.

- Sau này có tiền tôi cũng mua, mua cả 1 bộ váy giống như c Nga đang mặc nữa.

- Chiếc nhẫn đấy đc làm bằng kim cương 12-carat của Cartier. Còn cái váy đc lấy cảm hứng từ váy cưới của công nương Kate Middleton. Để hoàn thành chiếc váy người ta cần tới gần 25m vải taffeta, gần 100m lụa cùng hàng ngàn viên ngọc trai. Tất cả khoảng 3.000.000USD.

- TRỜI ẠK – Mai thốt lên khi nghe Cường nói: Thế thì kiếp sau tôi cũng chẳng mua đc.

Suốt cả buổi lễ tranh thủ mọi ng ko để ý, Mai ngó ngang ngó dọc. Nó đã từg xem rất nhiều nơi xa hoa như thê này trên tivi, chưa bao giờ nó nghĩ mình lại có thể bước chân vào đây. Nếu ko phải vì sĩ diện nó đã há hốc mồm ra nhìn từ lúc mới bước vào đây rồi, toàn ng nổi tiếng ở đây. Tất cả đều lộng lẫy. Đây đúng là 1 buỗi lễ đính hôn xa xỉ nhất.

Đang mải nhìn ngó Mai thấy Cường giật tay mình, mắt nhìn chằm chằm vào 1 ng đàn ông đứng quay lưng về chỗ nó khá xa.

- Đứng dậy về thôi.

- Sao thế? Tôi đã nói chuyện đc với c Nga câu nào đâu.

- Đi nhanh lên, hôm khác sẽ cho cô nói.

- Nhưg có chuyện gì thế?

- Đừng hỏi nữa – Cường khẽ quát, hắn ko thể để ông ta và Mai gặp nhau.

Cường kéo Mai lên xe rồi phóng nhanh về nhà. Tự nhiên cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng hắn, có chút gì đó đau khổ khi nghĩ đến việc sự thật bị phơi bày. Hắn tuyệt đối ko muốn.

Cường bảo Mai lên phòng ngủ trc, hắn có việc phải đi bây giờ. Nó uể oải lên phòng ngủ, nỗi buồn hiện rõ lên khuôn mặt. Chẳng lẽ nó làm gj sai hay nó cứ ngó nhìn làm hắn mất mặt.

Bà Dung ngồi ngoài sân thấy nó và Cường mà lòng nặng trĩu. Trong thâm tâm bà luôn hi vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, tình yêu sẽ xoá bỏ tất cả.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:16

#7
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Dẫu biết rằng ta ở 2 thế giới khác nhau.

Ko hi vọng 2 đường thẳng song song cắt nhau.

Chỉ hi vọng 1 sợi dậy nối chúng lại với nhau.

Đã 2 ngày trôi qua Mai và Cường ko nói chuyện với nhau.

Bữa tiệc đính hôn của Nga & Nam giúp Mai hiểu rõ hơn về thế giới của Cường – 1 thế giới giàu sang và đầy quyền lực khác hẳn với thế giới của nó. Nếu hôm ấy ko có bộ quần áo hàng hiệu nổi tiếng hay chiếc nhẫn kim cương xanh đắt giá mà Cường chuẩn bị cho thì chắc chẳng ai để ý đến nó, giống như bây giờ nó chỉ là 1 con bé nhà quê với quá khứ dơ bẩn. Có lẽ hắn làm đẹp cho nó chỉ vì ko muốn mất mặt với mọi ng và có lẽ nó đã quá ảo tưởng chăng ?
- Con đang buồn chuyện gì phải ko ?

Bà Dung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Mai trên chiếc xích đu ngoài vườn hoa.

- Dạ ko có gì đâu ạ – giọng Mai buồn buồn thấy rõ.

- Đừng giấu ta. Là chuyện của con với Cường phải ko ?

- …

- Tình cảm của con với Cường là gj ?

Mai nhìn bà, ko lẽ bà biết hắn với nó là giả. Mặc dù trong 1 góc trái tim nó mong là thật.

- Ta kể cho con nghe 1 câu chuyện nhé.

” Câu chuyện bắt đầu từ tiểu thư của 1 dòng họ nổi tiếng. Cô tiểu thư ấy vừa đẹp ng lại đẹp nết nên đc nhiều ng yêu quý, ngưỡng mộ và thầm thương trộm nhớ nhưg cô ấy lại nhất quyết yêu và lấy 1 tên xã hội đen mặc cho bố mẹ, ng thân phản đối. Cô nói rằng ko bao giờ hối hận khi lấy đc ng mình yêu thươg nhưg hp ấy chẳng tồn chẳng đc bao lâu. Gã chồng cô càng ngày càng lộ rõ bản chất. Gã đe doạ nếu nói ra để bố mẹ cô ko cho hắn thật nhiều tiền, ko giúp hắn nhữg phi vụ làm ăn bẩn thỉu thì hắn sẽ giết chết đứa con trai mới sinh “
Nói đến đấy giọng bà Dung hơi nghẹn lại, ánh mắt căm phẫn:

” Lúc đứa trẻ biết nhận thức thì gã lại đe doạ giết mẹ nó nếu ko làm theo nhữg gì gã muốn. Gã bắt đầu huấn luyện nó thành 1 tên xã hội đen máu lạnh. Nó ko đc khóc, ko đc cười hay đc có bạn bè nếu ko sẽ bị nhốt trong lồng và bỏ đói. Đồ chơi của nó là dao súng và vũ khí chứ ko phải siêu nhân, máy bay hay otô như đứa trẻ khác, chỉ cần nó ko cẩn thận thì nó sẽ bị chính đồ chơi của mình giết chết. Nó thấy ghê tởm mùi máu, buồn nôn với cách giết ng ko thươg tiếc của ba mình. Sợ hãi mỗi khi phải đánh nhau để chứg tỏ sức mạnh của mình. Căm thù mỗi khi ba dẫn đàn bà về nhà làm chuyện ấy trc mặt mẹ và hành hạ bà dã man… Ba nó là ác quỷ chứ ko phải người và cứ như thế 2 mẹ con nó sống trong địa ngục của bọn xã hội đen tanh tưởi hơn 20 năm “

- Vậy…vậy sau 20 năm chuyện gì đã xảy ra hả bác? – Mai ko kìm đc xúc động hỏi bà Dung.

Bà Dung nhìn Mai nói trong dòng nước mắt:

- Đứa bé trả thù ác quỷ và tất cả nhữg ng làm cuộc đời mẹ nó đau khổ.

- Đứa trẻ ấy là…

- Là Cường.

Bà Dung trả lời dứt khoát. Nước mắt Mai bắt đầu rơi. Đây là lí do ko bao giờ thấy Cường nhắc đên bố. Có lẽ hắn ko muốn lạnh lùng vô cảm nhưng đến bố đẻ còn hại mình thì hắn làm sao có thể tin và mở lòng với những ng xa lạ.

- …

- Dù sau này có chuyện gì xin con hãy tha thứ cho Cường.

Bà Dung đi rồi. Mai ko để ý đến câu cuối bà nói. Nó tự hỏi ” Tại sao a lại phải chịu nhiều đau khổ đến thế “



Đẹp trai, cao ngạo và giàu có ko phải là tất cả con người a!

Quệt nước mắt, nó đứng dậy tìm Cường. Giống như lần đầu tiên nó tìm đến hắn trước!

Tập đoàn Hung Cuong

- Tổng giám đốc. Có ng cần gặp a ạ.

- Tôi đã bảo như thế nào khi tôi đang họp – giọng nói lạnh lẽo vang lên.

- Tôi biết nhưng…

- Muốn bị đuổi việc?

Các nhân viên trong phòng liếc trộm thư kí mới sắp chịu đòn.

- Tôi..tôi xin lỗi ạ. Xin TGĐ bỏ qua. Tai…tại cô ấy nằng nặc nói nhất định a…a sẽ gặp.

Cường trừg mắt:

- Tên gì?

- Tên… tên M aai…tên Mai ạ.

Rầm -Tiếng đập bàn làm mọi ng giật mình. Vốn dĩ mỗi lần họp với TGĐ máu lạnh đã khó thở lắm rồi, bây giờ chắc họ ko sống nổi mất.

- Sao ko nói sớm.

- Ơ tại..tại vì TGĐ

- Mọi ng nghỉ lúc khác họp – Cường ngắt lời tên thư kí rồi bỏ ra ngoài. Nếu là Mai thì hắn ko bao giờ từ chối vì bây giờ trái tim hắn đã có cảm giác.
Mai ở ngoài hành lang nghe rõ tiếng quát, tiếng đập bàn trong phòng. Nó sợ hãi, có lẽ nó ko nên đến.

- Đi đâu đấy – Cường khẩn trương khi thấy Mai sắp bỏ đi.

- Tôi, tại tôi thấy a đang giận.

Cường dịu giọng khi thấy giáng vẻ Mai e dè.

- Lại đây.

Mai im lặng đi lại chỗ Cường.

- Sợ?

Mai gật đầu.

-…

- Đi chơi ko?

- Nhưng a đang làm việc – Mai cúi gằm mặt trả lời Cường.

-Đi.

Cường nhẹ nhàng cầm tay Mai đi. Đã 2 ngày ko nói chuyện với nó, cảm giác có gì thiếu thiếu. Hắn chưa tìm ra đc câu trả lời cho việc mình đang làm cũng như chưa thể lựa chọn nhưg hắn biết rõ ngay lúc này đây hắn muốn ở cạnh nó, ko muốn nó bị tổn thương, ko muốn nó biết đc tất cả sự thật.

Mai bước đi theo Cường, cái nắm tay thật chặt.
Mai ko thích đi xem phim, ko thích ăn kem hay đi công viên chơi trò chơi mà chỉ thích ngồi cạnh Cường.

Ngồi cạnh để gần nhau và…

Để hiểu nhau hơn!
- Cô sẽ làm gì với ng làm cô đau khổ?

- Tôi ko làm gì nhưg sẽ căm ghét ng ấy.

Nhức nhói trong tim – Là cảm giác của Cường lúc này.

- Nếu có lí do?

- Sẽ ko ghét nếu ng ấy cho tôi 1 lí do chính đáng.

- Có tha thứ ?

- Sẽ tha thứ nếu tôi thấy ng ấy thật sự muốn đc tôi tha thứ.

-…

Cường khẽ kéo Mai dựa vào vai mình.

- Để yên như thế này nhé!

Ánh mắt nhìn về dòng sông phẳng lặng phía trước, ước gì lòng hắn cũng êm đêm như dòng sông kia.

Mai và hắn quen nhau chưa lâu, ko phải tình yêu sét đánh cũng ko tranh cãi dễ thương để bắt đầu tình yêu. Từ từ gần nhau để xa nhau khó hơn ư?

Tình yêu và thù hận.
Ko cần e tha thứ.
Chỉ cần e hạnh phúc.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:19

#8
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

- hihi…haha, haha…hihi

Ngồi trong quán cafe nghĩ đến chuyện đc dựa vào ng Cường nghe hắn thủ thỉ nhẹ nhàng bên bờ sông là Mai cười tít mắt. Nó và hắn đang dần dần gần gũi hơn. Phái đẹp thích vẻ đẹp trai, cao ngạo của hắn và nó cũng ko phải ngoại lệ. Dù cho cuộc sống tủi nhục trc đây làm nó già dặn hơn thì nó vẫn có suy nghĩ non nớt của 1 đứa con gái 20t lần đầu biết đến tình cảm khác giới.

- Cẩn thận ko rách miêng đấy e.

Từ lúc hẹn Mai ra đây, thỉnh thoảng nó lại cười ko ngớt làm Nga nhịn ko đc phải lên tiếng.

- Híc. C lại chêu e.

- Tại e cười làm mấy a trong quán ôm mộng kìa – Nga ra vẻ lấy tay chỉ chỏ, ánh mắt đưa tình.

- Phì – Mai lại cười: Ng ta nhìn đôi chân dài miên man của c thì đúng hơn.

Đúng thật ! Nga có số đo 3 vòng chuẩn, khuôn mặt đẹp sắc sảo của 1 cô tiểu thư nhà giàu. Ng đẹp học hành đàng hoàng, gia cảnh lại tốt thì chẳng có lí do gì ng ta ko nhìn vào 1 cô gái hàng hiệu như Nga.

- C còn chưa xử vụ e bỏ về trc trong tiệc đính hôn của c nha.

Mai nhịn ko đc xụ mặt xuống:

- Tại ông họ của c đó chứ.

- Thôi đc rồi. Chuyện đấy để sau xử lí. Giờ đi mua đồ với c, ở đây chán lắm.

Nga thích đông vui náo nhiệt nên nhữg chỗ yên tĩnh như quán cafe này cô ko thể ở lâu. Cô trả tiền rồi kéo Mai đi luôn, ko kịp để nó trả lời.

Mai đành lẽo đẽo theo sau. Đúng là a nào e đấy, đều thích làm theo ý mình. Nghĩ đến đây Mai lại cười tủm, Nga & Cường mà biết nó nói 2 ng thế chắc chắn sẽ ăn thịt nó.

Cùng lúc ấy tại biệt thự nhà ông chủ Đinh – Đinh Văn Trọng – ông trùm buôn lậu khét tiếng:

- Tại sao bác lại muốn cháu làm thế? – Ng con gái ngồi trên ghế khó hiểu nhìn ông Đinh.

- Ta ko muốn Cường dính đến con bé đó. Nó sẽ huỷ hoại tương lai của con trai ta. – Ông Đinh ôm con rắn hổ mang chúa nhẹ nhàng nói.

- Nhưng a Cường đối với Mai ko đơn giản.

- Trâm này! Ta thấy cháu xinh đẹp, gia cảnh cũng ko tồi. Vậy – Ông ta nhếch môi: Cháu định để thua con bé xấu xa như nó sao?

-….

- Nếu là cháu nhà họ Đinh sẵn sàng mở cửa đón chào làm dâu.

Nhìn nét mặt sung sướng của Trâm, ông Đinh biết mình đã đánh trúng tâm lí của cô ta – 1 đứa con gái nham hiểm ko thua gì các thế hệ trc.

- Chỉ cần có Cường cháu sẽ làm.

- Tốt! Giờ cháu cứ về nhà, khi nào thực hiện ta sẽ báo cho cháu biết.

- Vậy cháu xin phép.

Trâm cúi đầu chào rồi ra về. Cô ta biết ông trùm buôn lậu này ko đơn giản nhưng như đã nói chỉ cần có đc Cường thì cô ta sẽ làm, cái chức phu nhân TGĐ quá hấp dẫn.

Chỉ có ông Đinh mới biết lí do thật sự là gì. Chuyện của 4 năm trc tuyệt đối ko thể để Cường biết, hắn bây giờ ko còn là đứa con làm tất cả những gì ông ta muốn bởi thứ uy hiếp đc hắn đã ko còn tồn tại. Cường có thể giết chết ông ta nếu biết chuyện. Nhất định phải loại bỏ Mai.

- Sắp có kịch hay cho mày xem rồi đây – Ông ta nở nụ cười nham hiểm thì thào với con rắn hổ mang chúa đang uốn ** trên tay.

Đi suốt cả ngày, mua hết đồ đẹp Nga cũng chịu tha cho Mai về. Xách 1 đống đồ trên tay mai lắc đầu. Người giàu tiêu tiền đáng sợ thật!

- Mệt lắm hả con – Bà Dung đưa cho mai cốc nước.

- Cũng hơi mệt ạ!

- Bác nghĩ con phải mệt lắm.

- Sao ạ?

- Vì bác thấy đt trong túi của con kêu nãy giờ rồi mà con vẫn chưa biết.

- Ơ – Mai ngượng ngịu nhìn bà, đúng là đt nó đang kêu.

- Thôi nghe đt đi con. Bác ra ngoài xem ng ta tập dưỡng sinh.

Bà Dung cười hiền xoa đầu Mai. Nó nhìn chiếc đt, là 1 số lạ gọi. Hay thật, số này của nó ko có trên dưới 5 ng biết.

- Alo!

-…

- Ai vậy? Sao ko nói gì?

- M ai..Mai..Là Mai phải ko? Là Mai phải ko con?

- Mai, đúng là Mai phải ko con?

Đầu dây bên kia nghẹn ngào. Mai nghe rõ tiếng nói đang hoà cùng nước mắt, giọng nói này chưa bao giờ nó quên.

- Mai..Mai sao con ko nói gì. Đừng tắt máy – Đầu dây bên kia hốt hoảng: Xin con đừng tắt máy.

- M…M ẹ…Mẹ – Khó khăn lắm nó mới nói đc 1 câu, đã bao lâu nó ko đc gọi tiếng ” Mẹ “. Đã bao lâu nó ko đc nghe tiếng của ” Mẹ “.

- Mẹ đây! Mẹ đây! Cuối cùng mẹ đã tìm đc con.

- Mẹ…mẹ ơi cho con xin lỗi.

Nước mắt Mai rơi lã chã trên mặt. Nó đau lòng quá khi thấy mẹ khóc.

- Cám ơn trời phật. Mẹ đã tìm đc con của mẹ!

Nước mắt hoà cùng với hp. Hp của 1 ng mẹ khi tìm con, hp của 1 đứa con cuối cùng cũng dám đối mặt với mẹ mình.

4 năm trời – Khoảng thời gian ko dài nhưg đối với nó là 1 cực hình. Đau đớn, tủi nhục. Nghị lực sống của nó là gia đình, nó đã nhớ bố mẹ và các e biết bao. Dù chưa sẵn sàng sau những chuyện đã xảy ra thì nó vẫn mong muốn đc gặp mẹ, gặp lại gia đình yêu thương. Hôm nay, ngay bây giờ đc nghe mẹ âu yếm dù chỉ qua đt nó cũng cảm nhận đc rằng hp sắp đến.

- Mai à! Nhớ đợi mẹ, mẹ sẽ có mặt ở HN vào sáng mai.

- Mẹ! Con nhớ rồi. – Mai biết mẹ nó đang sợ điều gì, nhưg nó sẽ ko chạy trốn nữa.

- Cám ơn con! Mẹ ko muốn mất thêm 1 ng nào.

Mai mỉm cười tắt đt. Mẹ vẫn luôn nt, vẫn luôn nhẹ nhàng với nó dù có chuyện gì. Gđ nó sẽ vẫn đủ 5 thành viên, ko thiếu 1 người nào.

Liệu có như thế?

….

Tối:

Cường gõ cửa phòng Mai, có 1 số chuyện hắn thắc mắc.

- Mọi lần a toàn tự ý vào mà, sao bây giờ còn gõ cửa – Mai ngồi vắt vẻo ngoài hành lang tầng 2 trả lời.

- Xuống đi! Sao lại ngồi như thế?

Cường đi lại đỡ Mai xuống. Như mọi lần tiếp xúc gần hắn, nó đỏ mặt nhưg cũg ko giấu đc cảm giác nâng nâng. Cứ ở gần hắn nhiều chắc nó bị bệnh tim mất.

- Sao khóc?

- Sao a biết?

Có chuyện gì xảy ra với nó hắn lại có thể ko biết đc sao? Chhỉ 1 lí do: ” Hắn thực sự quan tâm nó “

- Mẹ nói.

Mai dang tay, hít gió trời 1 cái thật dài. Mai muốn kể cho Cường nghe, nó muốn hắn là ng chia sẻ niềm vui cùng mình.

- Tôi sắp đc gặp mẹ tôi rồi. Tôi khóc vì vui.

” Mẹ ” – Cường ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ thấy nó nhắc về gđ, những gì hắn biết về nó cũng ko hề có thông tin bố mẹ.

- Chắc a ngạc nhiên lắm phải ko? Tất cả đều có lí do, khi nào có thể tôi sẽ kể cho a nghe.

- Vui lắm à?

- Ừm. Rất vui! – Mai khẳng định: Mẹ, bố và các e rất quan trọng, họ là tất cả đối với tôi.

- Mẹ cô ở đâu?

- Ở tp HCM. Ngày mai mẹ tôi sẽ ra đây. – Mai ngập ngừng nói tiếp: Mẹ muốn đón tôi về.

- Vậy sao?- Giọng Cường trầm xuống: Cô sẽ về?

Sẽ về? Từ này đơn giản mà sao khó nghe quá.

- Ko. Tôi sẽ gặp mẹ tôi, xin bà cho ở lại đây đến khi…Mẹ tôi nhất định sẽ hiểu.

- Tại sao?

- Vì..vì tôi đã hứa với a!

-…

- Ngủ sớm đi.

Mai nhìn dáng vẻ cao ngạo của Cường đi ra khỏi phòng. Trong lòng ko khỏi thất vọng, hắn ko hề phản ứng gì khi biết nó có thể ra đi bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ nó vẫn ko có vị trí gì.

Vô tình hay…

cố ý mà Mai ko nghe đc rằng…

” Tất cả mọi người đều quan trọng với e, vậy còn tôi? “.

Em, chỉ mình em mới tạo cảm giác cho anh đang sống…

…. Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần

Nhưng anh đã thấy em…

…. Thế là đủ!

********

Tập đoàn Hung Cuong, phòng TGĐ:

- Nam! Việc tôi nhờ cậu làm đến đâu rồi?

- Người phụ nữ giống với Mai nhất trong danh sách những người lên chuyến bay sớm nhất ra HN mà a đưa cho e đúng là mẹ Mai. Người của ta đã điều tra đc thông tin về bà ấy khá nhanh, vì bà ấy xuất thân ko hề kém. A xem đi.

Cường xem song giấy tờ Nam đưa, hắn thực sự ngạc nhiên.

- Hồ Xuân Phượng sn 1970 – con gái của Hồ Hùng Anh chủ tich tập đoàn MA SAN tp HCM… Kết hôn năm 21t với 1 thanh niên nghèo nên bị dòng họ từ bỏ. Chồng là Hoàng Văn Thành, con gái đầu Hoàng Ngọc Mai năm nay 20t, Hoàng Văn Thịnh 14t và Hoàng Văn Tuấn 11t…

- Ngạc nhiên lắm phải ko a? Ban đầu e cũng như thế. – Nam hiểu Cường đang nghĩ gì.

- Đc rồi. Cậu về đi, thời gian này công ty ko nhiều việc. Tranh thủ ở nhà chơi với con bé Nga.

- Ok sếp – Nam đi đc vài bước thì lại quay lại.

- Sao thế?

- E quên mất còn chuyện này trong giấy tờ ko ghi vì vừa nãy ng của ta mới gọi cho e. Bố của Mai mất cách đây ko lâu nên gia đình Mai mới đc đón về, có thể cô ấy chưa biết chuyện này. Và…

- Chuyện xảy ra trc đây với mẹ a chưa chắc đã như những gì a biết.

- Ý gì ?

- ” Mai là 1 cô bé ngoan có tiếng. Cách đây 4 năm Mai đột nhiên mất tích. Gia đình cô ấy vẫn đang tìm kiếm. “

Là mất tích chứ ko phải tự nguyện bỏ đi sao? Câu nói của Nam làm Cường đau đầu. Mỗi lần ở gần Mai Hắn ko đủ tự tin để tiếp tục trả thù, nhất là khi biết đc chuyện này càng ko thể.

Suy nghĩ 1 lúc Cường vội vã ra khỏi phòng ” Cần phải điều tra lại chuyện ngày trước “

….

Mai đứng trong nhà khách sân bay Nội Bài thấp thỏm, chuyến bay của mẹ nó vừa hạ cánh. Cảm giác vui mừng có chút ngại ngùng khi gặp lại Mẹ làm nó đứng ngồi ko yên.

1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó, Mai giật mình quay lại.

Ngỡ ngàng!

Vui mừng!

1 cái ôm thật chặt !

Là…Là mẹ, đúng là mẹ rồi. Dù bây giờ mẹ nó đẹp và quý phái hơn ngày xưa nhiều nhưng ánh mắt dịu dàng, nụ cười kia chỉ có 1. Là mẹ!

Ko tiếng hò hét, tiếng reo vui mừng gặp lại nhau chỉ có 1 cái ôm ấm tình thương và những giọt nước mắt lăn dài của 2 con người. Họ đã quá vui mừng khi gặp lại nhau mà ko thốt lên lời.
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:21

#9
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Bà Phượng- mẹ Mai vuốt tóc nó âu yếm trong căn biệt thự mà người nhà chuẩn bị sẵn ngoài HN. Đây chỉ là 1 tài sản nhỏ nhoi của gia đình bà, tương lai ko xa sẽ là của Mai.

Mai kể cho mẹ mình nghe rất nhiều chuyện, chỉ trừ có chuyện dơ bẩn ấy là nó chưa đủ can đảm nói ra.

- Gia đính đó đối xử với con tốt chứ ?

- Có mẹ ạ. Bà Dung cũng hiền lành và tốt bụng y như mẹ vậy.

- Vậy thì tốt. Cuộc đời đã quá bất công với con, mẹ chỉ mong con hạnh phúc.

- Hạnh phúc của con là đc làm con gái của bố mẹ.

Mai ôm bà Phượng chặt hơn như để khẳng định câu nói ấy. Dù bố mẹ nó có nghèo thì nó vẫn luôn tự hào vì đc sinh ra trong 1 gia đình đầy ắp tình thương. Người luôn rang rộng vòng tay, luôn yêu thương quan tâm nó chính là bố mẹ!

- Còn có chuyện con chưa dám nói với mẹ.

- Mẹ biết con định nói gi nhưng me sẽ ko hỏi chuyện của 4 năm trước vì mẹ tin con gái mẹ có lí do. Mẹ có thể tìm hiểu nhưng mẹ muốn khi đủ can đảm con sẽ nói cho mẹ biết.

- Mẹ – Mai rưng rưng: Con xin lỗi! Xin lỗi mẹ.

Bà Phượng cười hiền. Đứa con gái của bà vẫn còn ngốc nghếch lắm.

- Nín đi con. Mẹ vẫn luôn là người hiểu con nhất mà!

- Vâng! – Mai quệt nước mắt: À sao bố ko ra cùng mẹ, hay bố giận con.

Cuối cùng điều bà lo sợ nhất đã xảy ra. Bà biết phải trả lời đứa con gái tội nghiệp của bà ra sao đây.Mai là đứa yêu ghét rõ ràng. Nếu nó biết chuyện nó có chịu tha thứ cho ông bà ngoại và trở về. Và quan trọng hơn là nó sẽ day dứt, tự trách mình cả đời khi biết chuyện.

- Mẹ – Mai khẽ giật tay mẹ mình.

- Bố con…ông ấy có việc quan trọng phải làm cho ông bà. Con đừng suy nghĩ linh tinh.

- Vậy mà con cứ sợ bênh của bố lại tái phát. Con bất hiếu quá khi ko chăm sóc bố phải ko mẹ?

Bà Phượng cố nuốt ngược nước mắt vào trong, cố tỏ ra bình thường. Người chồng yêu quý, người cha đáng kính của các con bà đã ko còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi. Đến chết ông ấy vẫn vì vợ con.

- Đừng lo. Khi con trở về gia đình ta sẽ lại hạnh phúc, ko ai có thể thay đổi điều ấy.

Mai nép vào ngực mẹ mình mỉm cười. Có lẽ cuộc đời vẫn còn để phần hạnh phúc cho nó?

……..

***********

Cường vứt quyển sổ tay lên bàn, dựa người vào ghế 1 cách mệt mỏi. Câu trả lời hắn muốn vẫn còn quá mơ hồ.

- Nếu mệt mỏi quá con hãy dừng lại. Sống bình thường chẳng phải tốt hơn?

-….

- Mai ra ngoài gặp mẹ nó rồi. Con biết chứ?

- Con biết! Cô ấy nói với con hôm qua.

Bà Dung thở dài nhìn Cường. Yêu mà ko dám nói ra thì còn gì đau khổ bằng.

- Kể cho ta nghe lần đầu con gặp Mai.

Cường nhìn bà Dung có chút khó hiểu.

- Hãy kể cho ta nghe lần gặp của 4 trước – lần đầu con gặp Mai. Cảm nghĩ của con về con bé lúc ấy.

Cường cười – 1 nụ cười thật sự khi nhớ lại khoảnh khắc đẹp nhất giữa hắn và Mai.Ngày đầu tiên hắn gặp 1 cô bé xinh đẹp có đôi mắt to tròn. Đôi mắt thể hiện rõ sự quan tâm, lo lắng đến vết thương ko hề nặng trên người hắn – 1 người hoàn toàn xa lạ với cô bé.

- Mai chắc ko nhớ nhưng con thì nhớ rõ ngày ấy. Lần đầu tiên Mai đến nhà con, đúng hơn là nhà ông ta. Lúc ấy Mai 16t – đẹp rực rỡ như hoa ” Mai vàng ” nhưng lại tinh khiết như hoa ” Mai trắng “.

- Còn bây giờ?

- Vẫn đẹp rực rỡ như hoa ” Mai vàng ” nhưng ko còn tinh khiết như hoa ” Mai trắng ” và…

- Và có 1 điều ko thay đồi đó là con bé vẫn luôn tốt bụng với mọi người. Ta nói đúng chứ?

Cường gật đầu.

- Con có quan trọng sự tinh khiết ấy?

- Chưa bao giờ. Chỉ là con ko thể quên chuyện ông ta và Mai làm. – giọng nói của Cường nhẹ nhàng mà mang nặng đau khổ.

-….

- Nếu hôm ấy Mai ko đến nhà con thì người con yêu thương nhất sẽ ko bao giờ ra đi mãi mãi mà ko thấy mặt con lần cuối. Cứ mỗi lần nhìn bia mộ xanh cỏ là thù hận trong con lại trỗi dậy.

- Đã bao lâu rồi con ko khóc.

Bà Dung lại gần đặt tay lên vai Cường. Bà ko biết phải làm gi cho đứa trẻ tội nghiệp như hắn. Tiền nhiều để mà làm gì khi cuộc đời đã cướp đi hết hạnh phúc của hắn.

- Nước mắt còn lại con dành cho cô ấy. Thay cho lời xin lỗi.

- Con bé Mai đơn giản, sống chân thật ko giống như T – kẻ buôn gái ấy nói. Con cũng nghĩ như ta phải ko?

Cường gục mặt xuống bàn. Bà Dung vẫn luôn là người hiểu hắn sau cái ngày người yêu thương hắn nhất ra đi. Ko gì có thể giấu bà.

Thù ko thể quên nhưng tình yêu cũng ko muốn bỏ. Liệu có thể tham lam 1 lần?

1 giọt nước mắt khẽ rơi ra!

……..

*********

Buổi chiều Mai về nhà. T7 Cường về sớm nên nó muốn về nhà gặp hắn và hơn hết mẹ nó muốn mời bà Dung với hắn đến ăn cơm. Mẹ nó muốn cám ơn cũng muốn biết gia đình Cường có thực sự tốt với nó.

- Bác ơi a Cường về chưa? – Trước mặt bà bà Dung, Mai vẫn luôn gọi hắn tình cảm như thế.

- Rồi đấy. Đi gặp mẹ con thế nào?

- Dạ mẹ con muốn mới bác và a Cường đến ăn cơm ạ. Bác và a Cường…

- Đc rồi, con đừng khách sáo. – Bà Dung ngắt lời Mai: Ta sẽ đến, con lên phòng Cường đi.

- Ơ vâng!

Mai đỏ mặt lên phòng Cường. Bà Dung lúc nào cũng đoán được nó nghĩ gì.

Cửa phòng Cường ko đóng, Mai nhẹ nhàng đi vào thấy hắn đang dựa người vào ban công hút thuốc.

- Sao hút nhiều thuốc thế? – Mai cau mày nhìn đống tàn thuốc.

- Ko thích?

Mai gật đầu.

Cường ném điếu thuốc đi, quay sang nhìn Mai như muốn hỏi đc chưa.

- Xì – Mai bĩu môi mặc dù muốn nở nụ cười toe toét vì vui. Hôm nay đúng là 1 ngày đẹp trời!

- Đi gặp mẹ về có vui ko?

- Hì vui lắm. – Mai nghiêng đầu nhìn Cường: Mẹ tôi còn mời a và bác đến ăn cơm.

- Lí do?

- Mẹ tôi muốn cám ơn a và bác.

- Vì điều gì?

- Vì tôi nói rằng a và bác đã giúp tôi trong 4 năm qua – Mai buồn buồn: Tôi chưa muốn nói ra những chuyện đã xảy ra với tôi cho ai cả.

-….

- Giúp tôi nhé!

- Ừm.

- Zê! Hôm nay đúng là 1 ngày đẹp trời.

Mai chạy về phòng mình chuẩn bị. Tâm trang nó bây giờ rất tốt, bà Dung và Cường đồng ý đi thì nó sẽ ở lại đây đc thêm 1 thời gian. Nó nghĩ mẹ sẽ có cảm tình với bà Dung – 1 người đẹp nết ý hệt mẹ.

……

Tai b1 ngôi biệt thự gần hồ Tây – ngôi biệt thự lâu lắm vắng bóng chủ nhà nay lại ấm lên.

- Bà và cháu ăn tự nhiên đi nhé. – Mẹ Mai gắp thức ăn bỏ vào bát bà Dung và Cường: – Thời gian qua chắc con bé Mai nó làm phiền bà nhiều lắm.

- Đâu có. Tôi phải cám ơn vì Cường đã đưa 1 con bé đẹp người đẹp nết về cho tôi ấy. – Bà Dung nhìn Mai, lời nói ko chút giả dối.

- Bà cứ khen nó lại hư. Hồi ở nhà nó cũng đoảng lắm.

- Đâu có đâu mẹ!

Bà Phượng phớt lờ câu hỏi của Mai, quay sang Cường như muốn biết hắn nghĩ gì. Là mẹ làm sao bà ko biết con gái mình bắt đầu có tình cảm với ai.

- Cô ấy đẹp người và đẹp nết như bác ạ!

Bà Phượng cười sảng khoái. Còn lại 2 con người đang nhìn Cường ngạc nhiên tột cùng.

OMG! Hắn cũng biết nịnh?

Ực ưc – Mai nuốt nước bọt rồi lại há mồm ra nhìn Cường đang ăn thản nhiên như ko có gì.

- Mai sao con ko ăn mà cứ há mồm ra thế – Mẹ Mai khẽ nhắc.

- Dạ! Con đang nhìn Cường. Àh ko con đang ăn đây mà mẹ.

Đến Cường cũng phải dừng ăn nhịn cười vì câu nói của Mai. Đâu có ai lại thể hiện tình cảm rõ rệt trước mặt phụ huynh như thế.

2 người vui vẻ

1 người xấu hổ

Và 1 người thích thú.

Tất cả đều len lỏi vào trái tim.

- Vừa nãy a muốn cười lắm chứ gì?

Mai dậm chân bình bịch lườm Cường. 2 bà mẹ muốn vun đắp tình cảm nên tống 2 đứa nó ra Hồ Tây hóng gió.

- Thích tôi lắm à?

- Gì…gì? gì chứ?

- Ngại?

- Ko thèm.

- Thật?

- Thật. Ko thèm – Mai xụ mặt quay đi chỗ khác

- Phải thèm!

- Hả?

Cường ko tra lời, kéo Mai lại.

1 cái ôm thật chặt chứa tình yêu đôi lứa!

Bất ngờ – đỏ mặt.

- Ơ…ơ này!

- Động đậy là chết với tôi!

Câu nói giống như ra lệnh nhưng lại trầm ấm. Hơi thở phả vào cổ Mai làm nó khẽ rùng mình.

Cường xiết chặt vòng tay hơn.

- Lần này là ôm nhưng lần sau sẽ là cái khác!

Lại nữa? Đây có phải là lời tỏ tình ko?

Ko biết! Chỉ biết tạm thời quên đi tất cả. Hãy tham lam 1 lần, 1 lần được hạnh phúc. Xoa dịu nỗi đau cho cả 2.

“E ko còn trong trắng nhưng tâm hồn e vẫn tinh khiết ”
Tiểu Miêu

16/6/2014, 10:22

#10
  • Tiểu Miêu

Tiểu Miêu



Thành viên tích cực
Tham gia : 07/07/2013
Bài viết : 951
Điểm plus : 7539
Được thích : 210
Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

“Anh yêu em không phải vì em là ai mà là anh là ai khi anh bên cạnh em”

- Đã bảo ko đc động đậy mà – Cường khẽ thì thầm bên tai Mai.

Đứng cạnh bờ hồ đầy gió mà Mai chẳng thấy mát thậm chí còn nóng bừng vì cái ôm đầy bất ngờ và vì cái giọng nói ngọt ngào kia.


- Nhưng…nhưng…sao…l ại lại…sao lại ôm người ta?

- Ngại? – Cường ko cười nhưng giọng nói mang tính bỡn cợt nhìn Mai lắp bắp. Chẳng giống lần đầu hắn gặp nó tí nào.

- A..a chêu tôi?

- Ko!

- Thế sao lại…

- Vì thích. – Cường nhìn thẳng vào mắt Mai trả lời dứt khoát.

Mai bất ngờ trước câu nói của Cường. ” Thích ” – Hắn thích nó thật ư?

- Đừng…đừng đùa.

- Ko đùa!

- Nhưng…

- Ko thích?

- Ko phải?

- Thế tại sao?

- Tai tại…tại quá nhanh – Mai cúi mặt xuống 2 tay cọ vào nhau.

Ko thể phủ nhận Mai vui lắm khi nghe hắn nói ” Thích ” nhưng nó thật hi vọng mình sẽ ko bị đem ra chêu đùa. Như thế này chẳng phải quá nhanh cho 1 tình yêu sao.

- Muốn từ từ?

Gật đầu.

- Muốn bắt đầu theo trình tự yêu như những người khác!

-….

- Im lặng là đồng ý rồi nhé!

Mai ngẩng mặt lên nhìn Cường. Đây là câu nói lần đầu tiên nó nói khi đề nghị hắn ngủ với nó. Bây giờ hắn nhắc lại, nghĩa là vẫn còn nhớ.

- Đừng khóc vì cảm động đấy!

Cường khẽ cười khi thấy nét mặt sung sướng, đôi mắt long lanh nước của Mai. Hắn muốn tạm gác thù hận sang 1 bên cho đến khi mọi chuyện rõ ràng, ai đúng ai sai. Đến lúc đấy hắn ko biết mình sẽ làm gì nhưg bây giờ hắn và nó cần 2 chữ ” hạnh phúc ”

- Ai khóc chứ – Mai chỉ muốn độn thổ ngay lúc này.

- Trẻ con – Cường véo má Mai: – Về ngủ thôi. Mai a phải đến cty sớm

Ặc – Mai trợn mắt nhìn hành động của Cường, chỉ chút nữa thôi là con ngươi nó muốn nhả ra khỏi mắt.

- Anh?

- Tất nhiên. Phải thay đổi cách xưng hô – Cường khoác vai nó thản nhiên đi về.

Trước khi Mai vào nhà hắn ko quên tặng nó 1 câu ” ngủ ngon ” hết sức dịu dàng trước mặt phụ huynh.

Trời ạ! Mai vẫn chưa hoàn hồn, từ lúc nào hắn trở lên trơ trẽn chêu đùa người khác thế ko biết.

“ Trong giấc mơ và tình yêu, không có điều gì là không thể ”

***************

Buổi sáng, Mai thức dậy sớm xuống nhà cùng bà Phượng làm đồ ăn. Nó muốn mẹ mình nếm thử tay nghề của mình, mặc dù nó chẳng biết làm gì nhiều.

” Một mùa về rất mới đón em vào trong xinh tươi .

Đón em về viếng thăm chân trời hồng nắng .

Môi trầm tiếng ca làm thơm vườn trăng

Hai mươi em tung tăng cho vui đời .

Em là nụ cười rất mới gió đưa vào xuân chơi vơi .

Có em là thế gian thêm một ngày tháng .

Thêm một tiếng ca để xuân tràn căng

Hai mươi em cho đời một giấc mơ .”
.

Lời bài hát vang lên từ điện thoại. Bà Phượng cầm lên xem ” Cuong called ”

- Mai ơi con có điện thoại.

- Dạ!

Mai chạy lại liếc nhìn màn hình. Quả ko làm nó thất vọng.

- Alô!

- Dậy chưa? – Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.

- Rồi! Đang làm ăn sáng với mẹ.

Mai quay ra nhìn bà Phượng cười toe. Đủ để bà hiểu con gái bà đang vui thế nào.

- Trả lời trống không như thế sao?

- Bình thường vẫn thế mà.

- A hơn e 7t đấy – Cường ngồi trong phòng hop thản nhiên trả lời. Nhân viên của hắn ko ngờ cũng có lúc TGĐ ngọt ngào thế mà lại là giờ họp. Thật ko bình thường.

- Tôi gọi như thế kia quen rồi.

- Tôi? – Cường bắt đầu khó chịu: Nếu e ko nói a sẽ đến nhà e bây giờ.

- Nhà tôi? – Mai ngạc nhiên: Làm gì, ko phải a đang đi làm?

- Phạt vì e ko ngoan.

- Xỳ. Đừng doạ – Mai bĩu môi ko tin hắn dám làm gì trước mặt mẹ.

- Ko tin – Cường gác chân lên bàn: A sẽ hôn e trước mặt mẹ.

OMG! – Các nhân viên trong phòng khẽ thốt lên. Họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt: ” Mình ko nghe lầm chứ ”

- Ko đc – Mai la toáng lên: A ko đc làm thế.

Bà Phượng nhíu mày nhìn con gái mình. Ko hiểu nó bị gì.

- Hì. Con xin lỗi vì đã la lên.

- Mẹ e đang ở đấy! Tốt! Ngay bây giờ a sẽ đến.- Cường trả lời trong đầu đang tưởng tượng bộ dạng cuống cuồng của Mai.

- Ko. Đừng mà. – Mai năn nỉ

- Gọi a xưng e thì a sẽ xem xét.

- A ép người khác.

- E ko gọi? A đang ra lấy xe.

- Đừng đừng – Mai ngập ngừng lí nhí: – E .. e gọi…e gọi mà!

Cường hài lòng cười. Nhân viên của hắn đc phen doạ chết khiếp bởi sự thay đổi chóng mặt chỉ trong 1 ngày. TGĐ của họ có khi nào bị chấn thương ở đầu.

- Vậy trưa đến công ty với a.

- Gì nữa – Mai giãy nảy: Thế còn chưa đủ sao?

- Tự đến hay a đón?

- Còn mẹ ở nhà.

- A bảo mẹ a đến chơi với mẹ e rồi.

- Trơ trẽn – Mai lẩm bẩm.

- A nghe thấy e nói.

- Ực – Mai xấu hổ:

- Thế tự đến hay a đón – Cường nhắc lại, ko biết từ bao giờ hắn chịu kiên nhẫn với người khác.

- Grr. Tự đến.

- Đc! Vây a họp tiếp đây.

- Trời đang họp a cũng – Mai chưa kịp nói hết đầu dây bên kia đã ” tút tút “.

Mai đặt mạnh đt sang 1 bên. Đây mà là theo đuổi à, có mà ép buộc thì có. Nó thấy choáng vì sự thay đổi đến chóng mặt của hắn. Quan tâm nhưng vẫn ra lệnh. Đúng là đáng ghét! Đáng ghét!

- Thôi nào con gái. Đàn ông yêu nên ích kỉ vậy đấy.

- Có lúc nào hắn ko ích kỉ đâu chứ mẹ.

- Nhưng con cũng đang rất vui phải ko?

- Mẹ – Mai phụng phịu: – Mẹ chêu con.

- Đc rồi. Làm cơm đi còn đến chỗ Cường.

- Dạ.

Bà Phượng nhìn Mai đầy yêu thương. Mong rằng hạnh phúc này sẽ mãi thuộc về con gái bà. Những gì con gái bà phải chịu trong thời gian qua bà đã biết, vậy nên bà mới ko hỏi. Những kẻ đã làm khổ nó nhất định bà sẽ bắt chúng trả giá.

…….

*****************

Mai bước vào phòng Cường thấy hắn đang chăm chú xem 1 tập ảnh.

- A đang xem gì đấy?

- Ko có gì đâu – Cường cất vội xấp ảnh vào ngăn kéo, đôi đồng tử giãn ra nhìn Mai: – E đến sao ko gọi a.

Mai ko trả lời. Nó lại gần đặt tay lên trán hắn rồi lại sờ vào trán mình.

- Ko nóng, ko lạnh. Vẫn bình thường. Thế sao a ta lại ngọt ngào thế nhỉ? A ta vốn lạnh như tiền cơ mà…bala…bla

- E lẩm bẩm gì thế – Cường thừa biết Mai đang nghĩ cái gì, cả nó cả cty đều nghĩ hắn bị bệnh. Có gì lạ chứ, hắn cũng là con người thôi mà.

- Tôi – Mai ngừng lại khi thấy hắn ko hài lòng: – Sợ a bận.

- Nếu e gọi sai nữa a phạt thật đấy!

- E biết – Mai miễn cưỡng nói, gọi thế này nó cứ thấy ngượng ngượng mồm.

- Dần dần sẽ quen. Giờ đi thôi.

Cường vứt chiếc ao vest sang 1 bên đứng dậy nắm tay Mai đi.

- Đi đâu?

- Chẳng phải e muốn bắt đầu từ những bước đầu tiên?

- À!

Cường cũng chẳng thích thú với việc bắt đầu lại từ đầu như thế này nhưng vì chiều lòng người đẹp hắn đành chấp nhận. Cũng là để hắn làm nhiều việc thật ý nghĩ cho Mai, lỡ có ngày nó biết đc việc mẹ hắn ko có bệnh gì, biết đc việc hắn lừa dối thì nó sẽ nghĩ đến những khoảnh khắc vui vẻ, sự chân thành của hắn mà tha thứ.

- Sao a lại thở dài? Hay…- Mai thầm than có khi nào hắn đổi ý rồi.

- Ko có gì! Đi thôi e.

Cường và Mai vui vẻ ra khỏi công ty mà chẳng để ý có ánh mắt đang dõi theo mình.

…….

Biệt thự nhà ông chủ Đinh:

- Cháu đã gửi xấp ảnh thời cô ta còn làm gái kèm thêm 1 số bức ảnh cô ta ở trên giường – Trâm ngồi đối diện với ông Đinh, môi khẽ nhếch lên.

- Ta ko nghĩ cháu chỉ làm có thế?

- Bác rất hiểu cháu – Trâm cười, 1 nụ cười độc ác: – Hôm nay cháu sẽ tặng cô ta thêm 1 món quà nữa.

- Cháu sẽ làm gì?

- Cháu sẽ ko để cô ta có cơ hội gần gũi với Cường. Cứ 1 lần đi chơi với a ấy là 1 lần cô ta nhận được quà. Bắt đầu, từ từ cô ta sẽ hoảng sợ.

- Đừng để ta thất vọng – Ông Đinh nhẹ nhàng nhưng trong lời nói mang rõ tính chất doạ nạt, cứ như thể chỉ cần sai 1 bước thì người chết sẽ là Trâm chứ ko phải Mai.

- Bác yên tâm. Ko chỉ có bác, cháu mà còn có người khác nữa muốn cô ta phải chết.

- Ồ! Thật thế? – Ông chủ Đinh ngạc nhiên đặt tách trà nhìn Trâm dò xét.

- Phải! Chúng ta sẽ cho cô ta nhẹ nhàng, từ từ chết. – Trâm nhấn mạnh từng câu từng chữ 1.

Vì cái gì? Tiền, tình yêu làm cô ta mờ mắt hay còn vì lí do gì khác.

- Haha – Khá lắm, khá lắm! Ta rất hài lòng về cháu.

Ông ta cũng đang rất tò mò muốn biết ai muốn nó chết. Cứ chém giết lẫn nhau, ông ta sẽ cổ vũ và là người đc lợi nhất bởi hơn ai hết ông ta biết rõ chỉ cần động vào người của Cường kẻ đó sẽ nhận hậu quả đau đớn hơn cả chết. Hắn tha cho ông ta 1 lần nhưng chắc chắn ko có lần thứ 2.

1 tiếng sau:

- Này – Mai giật tay áo Cường.

- A ko phải là ” Này ”

- A Cường – Mai liếc xéo hắn: – Đc chưa?

- Tốt! – Cường gật gù hài lòng: – E muốn gì?

- E muốn đạp vịt.

- Đc! Về nhà a sẽ cho e đạp.

- Sao lại về nhà? Ở nhà đâu có hồ bơi và vịt? Với lại mình đang ở công viên mà.

- Ở nhà có bể bơi đấy thôi – Cường thích thú xem phản ứng của Mai.

- Thế a lấy đâu ra vịt?

- A sẽ làm vịt cho e đạp – Cường cố nén cười nhìn Mai. Ở cùng với nó hắn thật sự muốn cười cả ngày, muốn sống đúng bản chất bên trong chứ ko phải cái bề ngoài lạnh lẽo dùng để đối phó với người khác.

- Sao a lại làm vịt – Mai tò mò rồi giật mình : – A…đầu óc a nghĩ linh tinh – Mai lườm Cường. Rõ ràng hắn có ý chêu chọc nó.

- Phì! A chỉ đùa thôi.

Mai ngây thơ nhìn Cường như trẻ con thấy kẹo. Hắn đang cười, đôi mắt tà mị nheo lại, đôi môi mỏng cong lên. Ông trời thật bất công khi để hắn đẹp như thế.

- Đẹp trai thật! – Sau 1 hồi ngẩn ngơ nó đã thốt ra 1 câu mà ngay sau 1s khiến nó hối hận, muốn chui xuống đất.

- Có vẻ như e rất ” mê ” a – Cường cúi xuống sát mặt Mai.

- C òn…còn l âu…còn…

- Nào! Đi đạp vịt thôi, ko từ giờ đến mai e cũng ko thốt ra đc 1 câu. – Hắn sải bước thật nhanh như thể đứng lại sẽ bị ăn đòn.

- A – Mại giậm chân đi theo Cường: – Đồ quá đáng!

Câu nói vừa thoát ra khỏi mồm Mai thì

” Pằng ” – tiếng súng vang lên.

Đạn đc bắn ra dĩ nhiên sẽ có người nhận nó.

Mọi người nhốn nháo bỏ chạy cùng với tiếng hét ầm ĩ khi nghe tiếng súng. Có kẻ cả gan nổ súng giữa ban ngày ban mặt lại là ở cái thủ đô đông nghịt người này thì tên đó chẳng phải vừa. Có trời mới biết kẻ ấy có nổ súng lần nữa. Vậy nên chạy là thượng sách!

Mai thấy ” đau, buốt ” – Nó khuỵ xuống với đôi chân đang chảy máu.

- A…a Cường! Chân e…

- Mai! Mai – Cường vội vã chạy lại chỗ Mai. Lẽ ra hắn ko nên đi trước, chân nó chảy nhiều máu quá.

- E đau – Mai run rẩy, nó chưa kịp oà khóc vì đau thì đã ngất đi vì quá sợ hãi.

- Đừng sợ! Đừng sợ, ko sao. A đưa e đến bệnh viện. – Cường bế xốc nó lên chạy ra xe.

1 tên áo đen bịt măt, tay cầm khẩu súng lướt qua người hắn và nó nhẹ nhàng:

- ” Đây mới chỉ là bắt đầu”.

Bệnh viện Hữu Nghị:

- Cậu nhớ điều tra kĩ cho tôi. Chắc chắn việc này có liên quan đến ông ta. – Cường ngồi ngoài phòng bệnh của Mai gọi điện cho Nam.

- A yên tâm. E sẽ nhanh chóng cho a kết quả.

- Được rồi. Cứ thế đi.

Cường tắt điện thoại, bàn tay nắm chặt. Hắn nhât định ko để chuyện cũ lặp lại 1 lần nữa, nhất là với Mai. Dù cho là người yêu hay kẻ thù thì cũng ko ai có quyền làm tổn thương nó.

- Có kẻ cố tình muốn hại con bé.

Bà Phượng từ trong phòng bệnh của con gái mình đi ra.

- Bác! – Cường đứng dậy cúi đầu: – Cháu xin lỗi vì đã để chuyện xảy ra như thế này.

1 con người cao ngạo như Cường lại biết cúi đầu xin lỗi người khác chứng tỏ tình cảm của hắn đối với con gái bà ko hề nhỏ.

- Chuyện này cũng ko hẳn là lỗi ở cậu. Chúng đã muốn thì con bé khó tránh khỏi.

- Cháu đã cho người đi làm rõ việc này rồi ạ.

- Chúng đã bắt đầu hành động. – Đôi mắt bà đanh lại: – Tôi sẽ ko tha. Nhường nhịn như thế là quá đủ rồi.

- Sao ạ? – Cường nhìn bà Phượng, ko lẽ bà biết chuyện gì. Hắn cảm nhận đc bà là 1 người phụ nữ hiền lành nhưng ko đơn giản chút nào.

Bà Phượng chép miệng định nói gì thì có điện thoai.

- Cái gì? Các cậu làm ăn kiểu gì thế?

Cường ko biết đầu dây bên kia nói gì chỉ nghe bà Phượng quát lên:

- Đưa cậu chủ đến nơi tôi bảo. Tôi sẽ đến đó ngay.

Như chợt nhớ ra điều gì bà Phượng quay lại nắm chặt tay Cường.

- Tôi có việc rât quan trọng phải đi bây giờ. Hãy chăm sóc con bé giúp tôi.

- Có chuyện gì cháu có thể giúp ko?

- Lát nữa người của tôi sẽ đến đây, cậu hãy cùng họ trông chừng con bé. Bây giờ nó rất ko an toàn. Tôi nói thế cậu hiểu rồi chứ.

Bà Phượng vừa quay đầu đi thì Cường cũng vào trong phòng với Mai. Chắc chắn có chuyện gì đó, nếu ko mẹ Mai đã ko lo lắng như thế, bà liên tục dặn hắn ko đc để ai làm hại nó.

- A…a C ường..A Cường!

- Mai! – Cường bật dậy nắm tay nó: – E thấy trong người thế nào rồi? Có đau ở đâu ko? Để a gọi bác sĩ.

- Đừng đi – Mai níu tay Cường.

- Sao vậy Mai? E đau ở đâu? – Cường khẩn trương hỏi Mai.

Mai nhìn quanh phòng, đôi lông mày nhíu lại:

- Đây là …bệnh viện? E ở đây từ lúc nào?

- Từ hôm qua, e đã ngủ hơn 1 ngày.

Mai lắc lắc đầu: – E nhớ lúc e với a đang ở công viên…đang ở công viên thì có tiếng súng…tiếng súng. Rồi sau đó…sau đó e cảm thấy đau ở chân. Ko lẽ…ko lẽ…

- Đc rồi! Đc rồi! E đừng nghĩ nữa.

- Ko lẽ e bị trúng đạn thật – Mai nhìn xuống cái chân của mình rồi lại rưng rưng nhìn Cường.

- Đó chỉ do băng đảng đánh nhau bắn nhầm phải e thôi. – Hắn cố nói dối để trấn an nó.

- Nhưng…nhưng e rất sợ. Cảm giác lúc ấy đau lắm, đau lắm. Huhu- Tự nhiên Mai oà khóc làm hắn bối rối.

- Đừng sợ, có a ở đây rồi – Cường khẽ đỡ Mai dậy ôm nó vào lòng. Có lẽ nó vẫn còn hoảng sợ, nếu biết đc có người muốn giết nó ko biết nó sẽ ra sao.

- Băng đảng thanh toán nhau sao lại bắn nhầm phải e? Hay là… Hay người ta muốn giết e. – Nghĩ đến đây Mai khóc to hơn:

- E ko muốn, ko muốn chết. Còn nhiều điều e chưa làm.

- Ngoan nào! Ngoan nào! Chỉ là nhầm lẫn thôi mà e – Cường nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mai.

- Huhu. Thật ko a hay a nói dối e.

- Ngoan! A ko nói dối e – Cường hôn nhẹ lên tóc Mai: – Nếu có cũng chỉ muốn tốt cho e!

- Hức hức. A bảo sao cơ?

Cường nâng mặt Mai lên nhìn thẳng vào mắt nó:

- A bảo a yêu…

- Hức…yêu..hức…yêu gì? – Mai quẹt nước mắt.

Cạch – Cường chưa nói hết câu thì cửa phòng bệnh mở ra.

- Ơ Ơ! Ối chết! E rất rất sr – Nga đứng ở cửa cố làm bộ mặt xin lỗi để tránh cái nhìn toé lửa của ông a họ. Cái tật ko bao giờ chịu gõ cửa của cô lại tái diễn.

- C…c Nga – Mai ngượng ngùng đẩy Cường ra rồi quay sang mỉm cười với Nga.

- Hì. A Cường mẹ a kêu a ra ngoài cửa có tí việc- Nga nhìn hắn cười trừ lần nữa: – Tại e lo cho Mai quá nên mới chạy tuột vào phòng bệnh.

Cường lừ Nga, mất hết cả cơ hội ngọt ngào. Hắn chưa bao giờ cưng chiều ai, phải nói rằng từ lúc theo đuổi Mai hắn đã cố trơ mặt tỏ ra bình thường nhưng thực chất ko phải như thế. Khó khăn lắm mới có cơ hội mà Nga lại phá đám.

- Tự ý vào thì cứ đứng đấy!

- Ơ kìa a – Mai khẽ nhắc nhở Cường.

- C nga, vào đây ngồi đi c.

- Nhưng mà c…c – Nga dùng ánh mắt cún con nhìn Cường. Thật là cô ko có cố ý mà ông a họ cứ gườm gườm thế kia.

- A Cường – Mai véo nhẹ vào tay hắn.

- A biết rồi. E ở đây nói chuyện với Nga. A ra ngoài gặp mẹ.

Đi ngang qua Nga hắn vẫn ko quên trợn mắt 1 cái làm cô nàng giật nảy mình.

Nga thở phào nhẹ nhõm đặt bó hoà với túi quà lên bàn.

- Phù! Thật đáng sợ.

- C Nga đừng giận a Cường nhé – Mai ngượng ngịu nhìn a Nga.

- C quen rồi. Thế e sao rồi?

Nga kéo ghế lại gần giường bệnh của Mai.

- Chắc vẫn còn thuốc tê nên e chưa thấy đau ạ.

- Ừ vậy cố gắng nghỉ ngơi. Mà đúng là cái lũ mất dậy. Thanh toán lẫn nhau thì đi chỗ khác lại bắn nhầm phải người ta làm chi. Bla…blaa.

Nga đc dịp tra tấn lỗ tai của Mai để trả thù Cường đã nạt cô. Hắn mà biết chắc cô sẽ ko song.

Ngoài cửa phòng Cường và bà Dung đang nói chuyện với nhau

- Bà Phượng mới chỉ biết chuyện ta ko bị bệnh thôi còn những chuyện kia thì chưa biết. Vì chồng bà ấy mât vì căn bệnh u não nên bà ấy biết chắc ta ko có bệnh.

- Bà ấy nói gì? – Cường trùng mắt xuống. Hắn ko muốn Mai biết chuyện gì vào lúc này.

- Con yên tâm. Ta đã đưa ra đc lí do thuyết phục đc mẹ của Mai. Hơn nữa ta đồng ý giúp bà ấy 1 việc để chuộc lỗi.

- Việc gì ạ?

- Sau này con sẽ biết – Bà Dung thở dài: – Mẹ của Mai sẽ cho con thời gian thành thật với con bé.

- Con hiểu và có lẽ con ko thể trả thù tiếp. Cảm giác nhìn cô ây đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên má làm con vô cùng khó chịu. Với con cô ấy vẫn như ngày đầu tiên.

-….

- Ta sẽ qua nước ngoài 1 thời gian.

- Sao ạ?

- Để làm giúp mẹ của Mai 1 việc. Hơn nữa thời gian 1 tháng sắp hết, nếu ta ở lại con bé sẽ nghi ngờ. Hãy nói với nó rằng ta ra nước ngoài điều trị để kéo dài sự sống.

Bà Dung nhìn Cường cười hiền:

- Con bé rất đáng thương, con hãy chăm sóc nó thật tốt. Ta luôn mong con hạnh phúc và ta nghĩ ” bà ấy ” cũng vây.

Chập tối Cường cho Mai ăn cháo song thì nhận được điện thoại của Nam. Hắn gọi Nga đến trông nó, dặn vệ sĩ canh chừng rồi vội vã rời đi.

Cường cho xe chạy hết vận tốc trên đại lộ Thăng Long để đến quẩn thể biệt thự ngoại ô Country house.

30p sau hắn có mặt tại 1 ngôi biệt thự khá lớn mang phong cách Mỹ. Khuôn viên sân vườn được đầu tư kỹ lưỡng và sắp đặt khéo léo mang tới một không gian xanh tràn ngập. Khu chiếu nghỉ của biệt thự hướng ra sân cỏ xanh mướt, ra cánh đồng ngút ngát, lối vào nhà được trang trí bởi những khóm hoa rực rỡ khoe sắc. Thật là bắt măt và ngôi biệt thự này chắc chắn ko phải lả của 1 người tầm thường.

- A Cường! – Nam và 1 tốp người đưng trước cửa biệt thự cúi đầu chào khi thấy hắn đến.

- Mọi người làm tốt lắm! – Cường quay sang Nam: – Cậu vào trong với tôi còn mọi người ở đây đợi. Cần tôi sẽ gọi.

- Thưa a…

- Yên tâm! Có Nam đi cùng tôi rồi.

- Vâng – Cả nhóm đồng thanh.

Cường và Nam bước vào nhà. 1 người đàn ông ngoài 50 ngồi trên ghế vẻ mặt ko hài lòng nhìn hắn.

- Con làm thế là có ý gì?

- Tôi mới cần hỏi ông câu đấy – Cường thản nhiên ngồi xuống vắt chân lên bàn mặc dù hắn đang sôi máu với người đàn ông trước mặt.

- Thái độ đấy là gì? Con cho người đến phá rối nhà cha mình, bắt hết vệ sĩ của ta lại là sao – Người đàn ông hằn học.

- Hừ! – Cường cười mỉa: – Giờ tôi mới biết ngoài tài buôn lậu ông còn có biệt tài giả ngơ rất giỏi.

- HỖN XƯỢC – Ông Đinh đứng dậy cố tỏ ra mình ko biết gì: – Mày dám nói với cha mình như thế?

- Tại sao ko? Tôi còn có thể cho nổ tung cả cái biệt thự này, chôn vùi tất cả những cái gì thuộc về ông vì ông chẳng là cái gì hết nhất là khi ông động vào ” cô ấy ” – Cường nhấn mạnh từng chữ 1.

- Mày dám

Ngay sau câu nói 1 khẩu súng Colt M1911 chĩa thẳng vào đầu ông chủ Đinh.

- Tiến thêm 1 bước tới chỗ a Cường ông sẽ đc thử nó ngay lập tức – Nhẹ nhàng nhưng đầy đe doạ. Nam lôi khẩu súng trong túi quần của ông ta ra: – Có vẻ súng của tôi nhanh hơn ông?

- Đc…đc rồi – Ông ta lùi lại: – Người trong nhà có gì từ từ nói.

- Tôi đã nhắc nhở ông 1 lần. Ông có thể làm thế với mẹ tôi vì khi ấy tôi chưa đủ khôn còn bây giờ tôi đã đủ sức để giết ông.

- Chuyện đó con hãy nghe ta nói – Hơn ai hết ông Đinh biết rõ mình cần phải nhẹ nhàng với hắn.

- ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI CON GÁI CỦA TÔI – Cường căm phẫn nhìn bố mình – 1 con ác quỷ máu lạnh sẵn sàng giết chết những ai cản đường ông ta.

- Ta…ta chỉ muốn tốt cho con. Con bé đó…nó…

- IM ĐI! – Cường hét lên, đôi mắt đỏ ngầu: – ĐỪNG TƯỞNG TÔI KO BIẾT CHUYỆN XẢY RA 4 NĂM TRƯỚC. ÔNG MUỐN GIẾT CÔ ẤY VÌ SỢ CÓ LÚC CÔ ẤY SẼ BIẾT ÔNG LÀ BỐ TÔI MÀ NÓI RA TẤT CẢ.

Ông Đinh run rẩy nhìn đứa con trước mặt. Hắn đã biết chuyên ấy, vậy mạng sống…mạng sống của ông.

- Tôi ko giết ông vì đấy là mong muốn cuối cùng mẹ để lại cho tôi.

- Con à…chuyện đó…ko như con…

- Tôi yêu mẹ nhưng cũng yêu cô ấy. Nếu ông dám động vào cô ấy 1 lần nữa thì tôi ko chắc mình có thực hiện đc lời hứa với mẹ nữa ko.

Cường quay đầu bỏ đi. Hắn căm thù dòng máu đang chảy trong người mình. 1 nửa dòng máu của ác quỷ – 1 điều ko bao giờ có thể thay đổi: ” Ông ta là cha ruột của hắn “.

- Đừng tự đưa mình vào chỗ chết vì cái thời của ông trong xã hội này đã chấm dứt – Là câu nói cuối cùng của Nam trước khi bỏ đi theo Cường.

Cường về bệnh viên. Hắn chạy đến đến bên giường ôm chầm lấy Mai mà chẳng đế ý đến người trong phòng. Nga mỉm cười lặng lẽ ra ngoài.

- A xin lỗi! Xin lỗi e – Cường gục đầu lền vai nó.

Mai ngac nhiên nhìn Cường rồi chuyển sang lo lắng

- A Cường! Có chuyện gì…

- Đừng nói gì? Để a ôm e, ôm e như thế này.

Chuyện gì ư? Cường đã biết đc sự thật, sự thật của 4 năm trước Mai bi ép làm những điều tồi tê nhất, sống 1 cuộc sống đau đớn. Thế mà hắn đã luôn căm thù nó, căm thù người con gái đầu tiên làm hắn rung động. Giá như hắn có thể tin vào cảm giác lần đầu tiên hắn gặp Mai lúc nó 16t thì mọi chuyện sẽ ko xảy ra như thế này. Hắn đã ko phải dằn vặt đến thế.

- Hãy tha thứ cho a! A ko bao giờ muốn làm e tổn thương.
Sponsored content

Sponsored content



Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL Empty Re: Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu - FULL

Chuyển đến trang : 1, 2  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết