tim chi tím lạ giữa đời giăng
màu hoa biêng biếc xa mà nhớ
nhắc đến chi người đẫm cả thơ
chẳng bao giờ đâu hoa thôi tím
như cuộc đời vẫn trọn niềm tin
sông ký ức không khi nào về ngược
như tình mình đếm được đâu em
nỗi nhớ em giăng chật màn đêm
đếm sao trời như thấy còn ít quá
biết khi nào lấp được xa xôi
biết khi nào để được là đôi
có đôi khi thèm một làn môi
mà lạnh lắm giữa đời chật hẹp
biết không em ... bật khóc một mình
dẫu rằng hoa vẫn tím như mình ước hẹn