Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

_Đại Sến Súa_

21/6/2014, 15:06

#1
  • _Đại Sến Súa_

_Đại Sến Súa_



Thành viên chính thức
Tham gia : 11/06/2014
Bài viết : 127
Điểm plus : 157
Được thích : 28
Người thầy hờ - Bill Empty Người thầy hờ - Bill

Tên fic: Người thầy hờ


Tác giả: _Đại Sến Súa_ [Bill]


Thể loại: học đường.


Rating: G

Tình trạng: hoàn.


Warning: không có tình yêu lãng mạn gì sấc.


Summary: đọc thì biết, có một chương cũng tóm tắt Người thầy hờ - Bill 524262215"




Người thầy hờ - Bill 103bhgh



Lúc này tôi chỉ mới là học sinh trung học, cái thời quậy phá và nổi loạn nhất của tuổi học trò. Tôi cùng đám bạn thường xuyên phải “ghé thăm” phòng quản sinh và trở thành một “khách quen” tài tình nhất của các thầy. Mỗi ngày đến trường đối với tôi là một nỗi ám ảnh triền miên suốt bốn năm thời đi học. Thầy Thảo - người mà tôi sợ nhất trong trường với biệt hiệu “Mr.Bean”. Thầy có dáng người chuẩn, cao một mét bảy trở lên, mắt đeo kính to, nước da ngâm đen, nhìn thầy hài hài dễ dụ chứ đụng vào là bị “cẩu đầu đao” ngay lập tức. Hai mươi bốn giờ liền thầy mang bên mình cây thước to bản như vật bất li thân, đánh vào là ê ẩm cả người. Tôi còn nhớ rất rõ, mỗi lần thầy đi lấy phiếu điểm danh lớp, tôi thì xui xẻo ngồi ngay cửa chính, y như rằng một roi vào mông vì tội ngủ gục trong giờ học.
 
“Tối hôm qua em đi ăn trộm hả?”
 
“Dạ? Ơ… dạ?... dạ?... dạ----”
 
Đó là là kịch bản ngàn năm của tôi với thầy sau tiếng “thước chạm mông”. Lớp tôi mệnh danh lớp chuyên nhưng thật chất thành phần quậy cũng nhiều vô đối. Còn nhóm của tôi, chậc chậc, chả hiểu cái mô tê gì mà bốn đứa lại được học trong lớp này suốt mấy năm liền nữa. “Tứ Quái” – “Đâm, Thuê, Chém, Mướn” nổi tiếng chơi dại ai ai cũng biết, cộng thêm tài chém gió thành bão của tụi tôi cũng đủ gây sự chú ý của thầy cô trong trường. Chướng ngại lớn nhất để tiến tới con đường “Vinh quang vào sổ vàng” bấy giờ là thầy “Mr.Bean vĩ độ”.
 
Lúc trước nhiều lần bọn tôi bỏ trốn ra tiệm net, tới rận cổng trường, qua mặt luôn ông bảo vệ ba phải, tưởng chừng đã thành công. Bốn đứa đang hí hửng thì đằng sau vang lên cái giọng đều đều, gợn tóc gáy:
 
“Mấy em cũng tốn nhiều tâm tư quá *cười* VÀO PHÒNG QUẢN SINH CHO TÔI”
Chúng tôi mặt méo xẹo, vào phòng quản sinh rồi ôm cái mông không toàn thây trở về, kế hoạch cúp học thất bại một cách nặng nề.
 
Cái điều đáng nói nhất là mỗi lần nhỏ Ngọc Mỹ đem theo điện thoại lên trường không biết có đứa nào chơi ác mách thầy hay ngẫu nhiên mà ông thầy đi xét cặp ngay lúc đó ấy chứ. Có lúc nhỏ giấu vào trong đế giày cũng bị ổng bắt chạy năm vòng sân trường cho mòn luôn cái điện thoại. Ba đứa tôi chỉ biết ngồi vẫy khăn an ủi nhỏ.
 
Có lẽ kẻ thù số một của thầy là cậu chàng Minh Khôi mới đúng. Nhắc đến chuyên gia đi phá hoại tài sản nhà trường, không ai không biết đến nó. Ở phòng Hóa phá dụng cụ, phòng Điện đập bể bóng đèn, phòng học chọc phá thầy cô, phòng Sinh thả ếch. Mỗi lần tan học về là nó lại chủ trương ghép bàn ghép ghế lại rồi phóng lên ấy nhảy múa như khỉ bị xổng chuồng.
 
Cô nàng điệu đà kiêm luôn chuyên gia mít ướt Huy Huyền không thể không nói đến. Nhỏ đi học mà cứ như đi đóng phim, trong cặp toàn lược, buộc tóc, gương có khi còn cả son môi, phấn trang điểm nữa cơ đấy! Không ít thì nhiều nhỏ cũng bị mời xuống “uống trà” với thầy vài lần vì tội soi gương trong giờ học. Mà có điều kì lạ là… mặc thầy cứ tịch thu nhiều đến mức nào đi nữa, nó vẫn còn quá trời quá đất, nhỏ này từng là “thần tượng” một thời của tôi.
 
Nhưng kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi là vào năm cuối cấp, khi thi xong cuối kì ai cũng thở phào nhẹ nhõm sau bao nhiêu ngày cực lực. Còn thầy Thảo thì rất “siêng” đi bắt lỗi học sinh, tất nhiên đứng đầu danh sách ấy là Tứ Quái “Đâm, Thuê, Chém, Mướn” của chúng tôi rồi! Trong lúc đang ở trong lớp mở hội “Tổng kết nói xấu thầy cô cuối năm” do bọn tôi chủ trì để ghi lại “kỉ niệm” đáng nhớ cho lớp. Không biết từ đâu thầy hùng hùng hổ hổ thầy xông vào, trên trán thầy ghi rõ dòng chữ: “Xóa sổ - gạch tên - dìm chết học sinh”. Biết ngay có chuyện không hay, lớp của tôi như gắn nam châm tự động, thấy thầy đứa nào đứa nấy “bay” về chỗ ngồi loạn xạ cả lên. Trong lúc quyết định sinh tử, thầy hạ “Đồ long đao” gõ một cái “rầm” xuống bàn khiến chúng tôi đứng hình, đó là cái phán án tử hình cho toàn lớp. Kết quả tập thể nhảy ếch mười vòng sân trường mệt lả người, quả là một cái “kỉ niệm” đáng nhớ kinh khủng.
 
Cái tuổi thơ dữ dội của tôi sẽ không là gì nếu không có sự xuất hiện của thầy - người luôn bắt bẻ, luôn khiển trách và quát mắng chúng tôi như những đứa con của mình. Thầy không dạy tôi các kiến thức uyên thâm mà thầy chỉ tôi cách sống và bóp nắn tôi thành một con người có ích trong xã hội. “Tiên học lễ, hậu học văn” công ơn của thầy đáng để khắc cốt ghi tâm như những người khác.
 
Tổng kết cuối năm học, Tứ Quái chúng tôi mỗi đứa mỗi nơi. Ngọc Mỹ và Huy Huyền ôm tôi khóc sướt mướt như thể sau này không còn cơ hội. Còn thằng Minh Khôi chết tiệt ấy lúc nào cũng nói móc tôi, những lời nói móc của nó tôi đã quen rồi và cũng thành thục mà trả đũa lại. Cả bốn đứa sến súa như phim tình cảm nhào vào ôm nhau mà không để ý đang ở giữa sân trường. Tứ Quái ngày nào giờ thành trở thành bốn con điên sướt mướt. Những cái ôm ấm áp cuối cùng dành cho những người bạn như là lời chúc thành công trong con đường đời còn dài phía trước.
 
Sau khi tiễn hết ba con bệnh dây dưa đó, tôi chạy đi tìm thầy, thầy ở đây chính là “Mr.Bean” mà tôi “ghét” nhất, thầy đang ở sân sau của trường, tôi mon men lê bước chân nặng nề của mình về phía thầy. Trong cơn gió của mùa hè, mang theo cái nóng cái lạnh thất thường, mái tóc hơi ngả bạc của thầy đung đưa theo nhịp. Tôi phát giác được sự tồn tại của giọt nước mắt trên khóe mi thầy, thầy đang khóc? Tôi tiến lại gần hơn, thầy nghe được tiếng bước chân vội gạt đi những giọt nước mắt, quay đầu lại nhìn tôi. Rõ ràng mới nãy phong cảnh còn “hữu tình” mà giờ mặt thầy lại u ám như sắp giết người nữa rồi! Thầy lại là thầy “Mr.Bean” đáng sợ và đáng gờm của tụi học trò. Tôi cúi đầu, đặt cái bìa hồ sơ vào tay thầy như một “món quà”.
 
“Thầy, con cảm ơn”
 
Rồi tôi bỏ lại thầy, nhanh chân chạy đi. Tôi bỏ lại bóng dáng cao gầy, vững chắc trong những đợt gió. Chắc chắn đó là món quà đầu tiên thầy nhận được. Không ai nhớ tới thầy trong ngày nhà giáo, chắc hẳn thầy đã rất buồn? 20-11, những ngày dành tri ơn cô thầy, những giáo viên trong trường ai cũng có quà từ học trò. Riêng thầy thì không.
 
Cái bìa hồ sơ tôi đưa thầy chứa những mảnh giấy kiểm tra từ đầu năm đến giờ, từ cây một, cây hai đến cây chín điểm. Kèm theo đó là những bảng kiểm điểm: cúp học, nghỉ không có phép, ngủ gật, ăn vụng trong giờ học, trèo tường, làm bể bóng đèn trong lớp, đọc truyện tranh, đem theo quẹt lửa trong giờ hóa,… Còn có cả quyển sổ “lưu bút” dùng để ghi nợ những lần thầy bắt quả tang chúng tôi nữa! Tôi chắc khi thầy đọc nó sẽ vừa giận, vừa cười cho xem.
 
Đến bây giờ, khi tôi nhìn lại quá khứ hồn nhiên nhưng không kém phần điên đó, tôi không khỏi bật cười. Chắc thầy vẫn là thầy Thảo “lắm chiêu” trị tụi học trò như ngày nào. Tôi rất nhớ thầy, giờ cho dù muốn nghe lại câu nói: “Tối hôm qua em đi ăn trộm hả” mà tôi cho là nhàm chán của thầy cũng không được. Cái gì cũng phải có kết thúc của nó, cái kỉ niệm “dữ đội” này sẽ được tôi cất giữ và nâng niu như một động lực giúp tôi tiến bước trong cuộc sống đầy khó khăn. Đến khi quay lại trường cũ, tôi sẽ cho thầy biết tối nào tôi cũng thức để cày game chứ không đi ăn trộm…
 

"Tôi gửi thầy, gửi về tuổi thơ tôi"



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết