Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

lolita.13

29/6/2014, 13:10

#1
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Nhất kiến chung tình


Nhất kiến chung tình - Thanh Trà 14674610532_38cca0a308_o


Người viết : Thanh Trà


Thể loại : Ngôn tình, hiện đại.


Nhân vật : Phong Đằng, Mi Ca, Triệu Mẫn, Trịnh Kỳ, Giang Bách Hợp,..


Nhất kiến chung tình - Thanh Trà B10a04b3cf80


Phần 1 - Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.


"Mẫn. Tớ phải làm sao để cậu có thể đón nhận tớ bây giờ đây ?"


Chương 1


Preview


"Nhớ. Nhớ chứ. Một người con gái như thế này thì cậu bảo tôi quên thế nào được đây ?"


"Tớ đã hứa là sẽ ở bên, làm chỗ dựa vững chãi cho Dĩnh cả đời. Nhưng rồi, em ấy cứ thế mà bỏ tớ ra đi, không cho tớ có cơ hội được thực hiện lời hứa của mình..."


"Từ giờ trở đi, sao cậu không thử sống vì bản thân mình ?"


"Triệu Mẫn, tớ sẵn lòng trở thành chỗ dựa tinh thần của cậu. Suốt đời, suốt kiếp."








Được sửa bởi lolita.13 ngày 17/7/2014, 14:28; sửa lần 1.
moon_hana_tb

29/6/2014, 13:57

#2
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Mở hàng cho nàng!!

Chắc viết xong chap 1 rồi nhưng mà chưa đăng lên hả?
lolita.13

29/6/2014, 20:27

#3
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

moon_hana_tb đã viết:Mở hàng cho nàng!! Chắc viết xong chap 1 rồi nhưng mà chưa đăng lên hả?

Ừ. Chap 1 đang trong thời gian chỉnh sửa. Sẽ post ngay khi có thể ^^~
Rome Puee

29/6/2014, 20:53

#4
  • Rome Puee

Rome Puee



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 184
Điểm plus : 1038
Được thích : 33
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Đặt gạch hóng hớt nhé ~
Tên Phong Đằng giống tên nam chính trong bộ ngôn tình của Cố Mạn :3 
Nhưng không saooo, giống là chuyện thường, author mau post chap ạ ~


Fic đông -----
lolita.13

29/6/2014, 22:09

#5
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Chương 1


Giờ tan tầm, ngoài đường, ai ai cũng hối hả chen lấn xô đẩy nhau trên cái vỉa hè nhỏ hẹp với mong muốn được về nhà thật nhanh. Bộ dạng của những người làm công nhân viên chức, đầu cúi gằm xuống đất, chiếc cặp da màu đen kẹp vào nách, tay liên tục ấn điện thoại, bước những bước chân vội vã, thỉnh thoảng không cẩn thận mà va chạm vào người xung quanh. Buông vội một câu xin lỗi thật nhanh chóng và rời đi, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên xem mình vừa va phải ai. 




Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu nâu đỏ, buộc túm một đoạn tóc lên trên cao khiến trên đầu của cô bỗng chốc "mọc" thêm một cây dừa. Cô gái đang bước những bước đi thật chậm rãi trên hè phố, mặc cho dòng người đang lướt thật nhanh qua cô. 


Dừng bước trước cửa một studio nằm ở ngay gần ngã tư, cô gái nhỏ rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số rồi áp lên tai. Đầu dây bên kia vang lên một tiếng tút, ngay sau đó liền có người bắt máy :




- Chờ một chút ! Anh xuống ngay đây.




Từ sau cái hôm mà em gái cô mất, cô cứ suốt ngày buồn bã, cơm cũng không chịu ăn, hàng ngày không đến trường thì cũng chỉ đóng cửa ở trong nhà, chẳng chịu tiếp xúc với ai. Nhân tiện có buổi họp lớp cấp ba, Trịnh Kỳ bèn bắt ép, thậm chí đe dọa cô phải đi cùng anh cho bằng được mới chịu thôi. Cho nên hiện giờ, Triệu Mẫn đang đứng trước cửa studio của Trịnh Kỳ để cùng đi với anh. 




Quen biết với Trịnh Kỳ cũng thật là tình cờ. Lần đó, cô cùng với đoàn sinh viên tình nguyện của trường đi tặng quà cho trẻ em vùng sâu vùng xa đang gặp khó khăn. Khi ấy, cô đi lang thang ngoài đồng ruộng thì bắt gặp hình ảnh Trịnh Kỳ đang chăm chú chụp ảnh một cái cây đã chết khô mọc ở giữa hai tảng đá. Triệu Mẫn tò mò bèn lại gần hỏi, anh liền không nói nhiều lời, nằng nặc bắt cô trèo lên tảng đá, hết ngồi rồi đứng, tạo dáng để anh chụp ảnh. Mấy người trong đoàn tình nguyện đều nói cô và anh là hai đứa dở hơi. Tuy rất xấu hổ nhưng cô không biết làm thế nào để Trịnh Kỳ dừng lại vì mỗi lần cô định lên tiếng, đều bị anh dùng ánh mắt như muốn nói :"Nếu em mở mồm thì tôi nhất định sẽ khiến em trông còn thảm hại hơn cái cây kia".




 Anh chụp hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, khi cô đòi xem thì anh nhất quyết không cho. Anh nói :"Những bức ảnh nghệ thuật thì người có đầu óc tầm thường như em không thể cảm nhận được đâu". Cô giận dỗi bỏ đi ngay sau đó. Nhưng có lẽ, Trịnh Kỳ rất thích người mẫu ảnh có "đầu óc tầm thường" như Triệu Mẫn, mà ngay hôm sau anh tìm được cô và dùng đủ mọi chiêu trò, thuyết phục cô làm mẫu cho anh ta chụp. Cô chẳng nhớ khi ấy Trịnh Kỳ đã dùng cách gì để khiến cô đồng ý, cô chỉ nhớ sau đó Trịnh Kỳ rất hay mời cô đi làm mẫu ảnh và hai người trở thành anh em thân thiết lúc nào không hay.




"Chúng ta đi thôi". - Trịnh Kỳ tiến tới chỗ cô. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh biển, khoác bên ngoài một chiếc áo phông màu trắng. Trên cổ là chiếc dây chuyền hình giọt nước mà vào sinh nhận năm ngoái của anh Triệu Mẫn đã tặng. Trịnh Kỳ rất tự nhiên mà cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dẫn cô đi đến nhà hàng nơi mà bọn họ tổ chức tiệc họp lớp cấp ba.




Nhà hàng S là một nhà hàng Hàn Quốc nằm cách studio của Trịnh Kỳ đúng một con phố. Triệu Mẫn đã cùng bạn học ăn ở đây mấy lần, đồ ăn cũng khá nhưng chất lượng phục vụ thì quá kém cho nên đã từ rất lâu rồi cô không có đặt chân vào đây nửa bước. 




Trịnh Kỳ gọi một cuộc điện thoại rồi rất tự nhiên mà nắm tay Triệu Mẫn dắt vào trong. Tầng một của nhà hàng thưa thớt khách, Trịnh Kỳ kéo cô lên tầng hai, chưa lên đến nơi đã nghe thấy tiếng trò chuyện rất huyên náo, còn có cả tiếng cốc chén vang leng keng nghe rất vui tai. 




- Trịnh sư huynh đến rồi đấy à ? - Một người con trai để đầu đinh đứng lên, nói. Khiến cho mọi sự chú ý đổ dồn lên người Trịnh Kỳ. Anh chỉ cười cười, gật đầu một cái rồi dẫn Triệu Mẫn đến bên bàn của họ, để cô ngồi cạnh anh. 




Triệu Mẫn thầm đánh giá những người đang ngồi xung quanh mình, đồng thời là bạn học thời cấp 3 của Trịnh Kỳ. Tất cả bọn họ đều trông có vẻ già hơn Trịnh Kỳ vài tuổi nhưng dường như đều có một tâm hồn trái ngược với ngoại hình. Hiện tại bọn họ bắt đầu đùa giỡn với nhau và liên tục hỏi han về công việc của Trịnh Kỳ. Để ý thấy bọn họ đều gọi Trịnh Kỳ là đại sư huynh, còn Trịnh Kỳ lần lượt gọi bọn họ là nhị đệ, tam đệ, tứ đệ,...chỉ duy nhất có một người con trai từ đầu đến cuối đều im lặng, hai chân vắt chéo vào nhau, ánh mắt cứ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Ánh nắng màu cam của buổi hoàng hôn khẽ mơn man trên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh. Sống mũi thẳng, bờ môi đầy đặn khẽ mở, mái tóc màu nâu gặp ánh sáng liền ánh lên những tia màu đỏ đầy ma mị, khiến cho Triệu Mẫn không thể rời mắt khỏi. Đột nhiên, anh chàng đó quay đầu sang nhìn cô, trên đôi mắt của ánh ta bỗng xuất hiện một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển thành vui mừng. Sau đó, nở một nụ cười đẹp đến mê hồn. Thấy vậy Triệu Mẫn đỏ mặt, lúng túng quay đầu ra chỗ khác.




"Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải ?". Triệu Mẫn thầm nghĩ. Như vậy lại càng tốt, ở đây cô chẳng quen ai. Trịnh Kỳ thì lại đang bận nói chuyện với bạn bè. Anh chàng kia trông mặt còn trẻ như vậy, chắc cũng bằng tuổi cô và có thể là em trai của một trong những người bạn của Trịnh Kỳ. Nếu như vậy thì cô có thể bắt chuyện được. 




Đang tính mở miệng nói gì đó. Thì đột nhiên anh chàng để đầu đinh ban nãy cất cái giọng sang sảng của anh ta lên, nói :




- Ây da, ây da. Không để ý nha, hóa ra Trịnh sư huynh lại dẫn theo một tiểu mỹ nhân đi cùng. 












Mọi sự chú ý dồn thẳng vào Triệu Mẫn, cô á khẩu ngay tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao. Một lúc sau, chị gái ngồi đối diện cô nói :


- Cuối cùng, đại sư huynh cũng có bạn gái. Chúng ta sắp có đại tẩu rồi.




Tiếng bát đũa va vào nhau lại vang lên xen lẫn cả tiếng hò hét ầm ĩ của đám người cực kì hiếu động này. Trịnh Kỳ quay sang nhìn cô, miệng ngoắc ra cười trông rất ngớ ngẩn. Sau cùng mới đứng lên giải thích :




- Mọi người hiểu nhầm rồi. Đây là Triệu Mẫn, cô ấy không phải bạn gái của tôi nên càng không thể trở thành đại tẩu của mọi người được.




Ánh mắt ngờ vực rọi lên trên người của Trịnh Kỳ rồi chuyển sang khuôn mặt ngây thơ vô tội của Triệu Mẫn, thấy cô vội vàng gật đầu mấy cái để khẳng định những gì Trịnh Kỳ nói là đúng. Những con người này mới chịu buông tha cho cô và Trịnh Kỳ.




Đồ ăn dần được bưng lên. Bọn họ mới thôi không trêu đùa nhau nữa mà bắt đầu rót rượu ra cốc. Người con trai kì lạ kia lúc này mới bắt đầu phản ứng. Anh ta chầm chậm đứng dậy, vuốt lại nếp áo sơmi đang hơi nhàu, dõng dạc nói :




- Mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Hôm nay tôi mời.




Những con người cầm tinh con khỉ này lại được một trận phấn khích ra mặt. Được mời thì tội gì không ăn cho đã, ngay lập tức có mấy món khác được bày ra trên mặt bàn, liên tiếp những chai cả rượu cả bia được mở nắp sẵn. Người con trai kia chỉ mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Kỳ thì gật nhẹ đầu một cái.




- Phong Đằng, cậu làm như thế này trông rất ra dáng đại boss rồi đấy ! - Người con trai đầu đinh, mà bây giờ Triệu Mẫn mới biết tên anh ta là Đại Vũ cầm đôi đũa lên chỉ về hướng Phong Đằng, gật gù nói. 




- Phong Đằng không cần mời chúng ta cũng đã ra dáng đại boss rồi. Khác hẳn với trước đây, nghịch như quỷ ấy.




- Chẳng qua hôm nay có tiểu mỹ nhân ở đây nên cậu ta mới thế thôi. Chứ mới hôm trước, Phong Đằng vừa mới rủ tôi đi bar xong. - Người con trai đang ngồi cạnh Phong Đằng lên tiếng.




- Triệu Mẫn em vẫn đang là sinh viên đại học đúng không ? - Đại Vũ hỏi cô. Lúc ấy, miệng cô đang chứa một miếng gimpad rất lớn nên hai má phồng cả ra, khuôn mặt hơi ửng đỏ do ăn cay nên chỉ khẽ gật đầu một cái. 




"Phì!"




Phong Đằng bật cười, khiến ai nấy đều rất tò mò. 




- Không có gì. Chỉ thấy tiểu mỹ nhân mà cậu nói trông rất buồn cười thôi. 




Phong Đằng lên tiếng giải thích, rút một tờ giấy ăn trước mặt mình ra, mắt vẫn nhìn thẳng mà đưa tờ giấy ấy cho cô. Triệu Mẫn ngơ ngác đón lấy nó, trong đầu không hiểu vì sao cậu ta lại đưa cho mình. 




Thấy cô cứ đờ đẫn nhìn mình như vậy. Phong Đằng khẽ nhăn ***, rồi chỉ tay vào bên mép phải của mình. Triệu Mẫn như hiểu ra bèn cầm tờ giấy ăn lên lau miệng. Hóa ra trên mép của cô có dính chút nước sốt. 




Cô lí nhí nói "Cảm ơn" rồi tiếp tục công cuộc càn quét thức ăn. Cô thực sự đang đói quá rồi.




- Tiểu mỹ nhân, em đang học ở đâu vậy ?




- Em học ở đại học T. 




- Ồ ! Vậy là hàng xóm với Phong Đằng nhà chúng ta sao ? - Đại Vũ uống một ngụm rượu, đáp.




- Là đại học K sao ? Oa ! Giỏi thật đấy ! Năm đó em cũng đăng ký đại học K nhưng bị trượt nên đành phải học ở đại học T. 




- Trường đại học K là trường đi đầu trong việc đào tạo cử nhân kinh tế ở nước ta. Mà Phong Đằng của chúng ta lại có tương lai làm đại boss cao cao tại thượng, đương nhiên là phải đậu trường đó rồi. 




- Cậu đừng có một câu Phong Đằng của chúng ta hai câu Phong Đằng của chúng ta nữa. Không thấy người ta sắp nuốt không nổi vì cậu à ? - Trịnh Kỳ lên tiếng, hất mặt về phía Phong Đằng, cái người mà từ đầu đến cuối chưa hề động đũa.




- A đúng rồi ! Chẳng phải mấy tháng trước đại học T và đại học K có vụ trao đổi học sinh sao ? Thảm nào tôi thấy Triệu Mẫn rất quen, em chính là cô sinh viên hôm đấy đến trường đại học K đúng không ? - Một chị ngồi đối diện Triệu Mẫn, phấn khích hỏi cô. 




Triệu Mẫn gật đầu lia lịa. 




- Đấy. Tôi biết ngay mà. Triệu Mẫn, em có nhớ chị không ? Chị tên là Vy, trợ giảng cho giáo sư đứng lớp tiết đầu tiên mà em tham gia. Hôm ấy, em còn ngồi cạnh Phong Đằng, nên chị rất nhớ. Hai đứa còn trò chuyện rất sôi nổi với nhau nữa cơ mà. Phong Đằng, cậu còn nhớ không ?
 
Ôi trời ! Thảm nào nhìn Phong Đằng rất quen, hóa ra cậu ta chính là chàng sinh viên điển trai của đại học K, cái người rất tốt bụng giúp đỡ cô trong mấy hôm trao đổi học sinh đó. Chết thật ! Sao cô lại có thể vô tâm mà quên được nhỉ ?




- Nhớ. Nhớ chứ. Một người con gái như thế này thì cậu bảo tôi quên thế nào được đây ?




Cả bàn ăn bỗng chốc im lặng chỉ bởi vì câu nói đầy sự hiểu nhầm của Phong Đằng. Triệu Mẫn ngạc nhiên mở to mắt lên nhìn Phong Đằng. Anh ta nói vậy là có ý gì ? 




Trịnh Kỳ tò mò, nghiêng đầu, dùng ánh mắt để nói với cô rằng :"Sao chuyện thú vị thế này mà em không hề kể cho anh ?". Lúc sau, anh mới chầm chậm lên tiếng.




- Lâu như vậy rồi...hai người thật là có duyên - Trịnh Kỳ cố kéo dài chữ "duyên" ra, khiến cho bàn ăn lại như ong vỡ tổ. Mọi người thi nhau trêu đùa rồi lại còn gán ghép cô với Phong Đằng. Triệu Mẫn quá xấu hổ, lấy chiếc đĩa để trên bàn che mặt, hận một nỗi là không có cái hồ nào để bản thân nhảy xuống. Trái ngược hẳn với Triệu Mẫn, Phong Đằng lại bình tĩnh đến lạ thường. Anh ngồi trên ghế, không đồng tình cũng chẳng khó chịu vì mấy câu trêu đùa kia. Tự rót cho mình một ly rượu, đưa lên môi uống một ngụm. Tâm trạng đột nhiên thấy vui vẻ lạ thường. Cầm đũa gắp một miếng bánh gạo cay bỏ vào mồm. Thật sự là rất ngon !




- A ! Không đùa đâu. Bọn em thật sự là không có gì. Chỉ là hôm đó, cậu ấy có giúp em một số chuyện. - Triệu Mẫn vội vàng giải thích, mặt lại càng đỏ hơn trước.




- Đùa ư ? Phong Đằng, thực là đùa sao ? Có thực là cậu không có hứng thú với Triệu tiểu mỹ nhân đấy chứ ? - Đại Vũ vỗ đùi cười sằng sặc, bắn cả nước bọt ra ngoài. - Chẳng lẽ sắp làm đại boss nên đổi tính rồi ư ? Trước đây cậu đâu có thế ?




- E...em no rồi. - Triệu Mẫn vội vàng cầm giấy ăn lau miệng, đứng dậy, khuôn mặt tròn trĩnh vẫn đang hơi hồng hồng. Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Phong Đằng mà đi thẳng ra ngoài ban công của nhà hàng đứng hóng gió.




Ngoài trời đã tối, nhưng không khí oi bức với những đợt gió nóng của mùa hè vẫn chưa thuyên giảm. Một chùm đèn neon đủ màu sắc treo thành hình vòng cung xung quanh ô cửa sổ nho nhỏ của ban công, hắt từng tầng ánh sáng xanh đỏ vào bóng lưng cô đơn của Triệu Mẫn. Cô chợt nhớ đến vài kỉ niệm cũ với Triệu Dĩnh - người em gái nhỏ bất hạnh của cô. Ngôi nhà cũ của cô với Dĩnh, cũng có ban công có thể nhìn xuống đường phố tập nập người qua lại như thế này, thậm chí nếu đứng ở đó, cô và Dĩnh có thể nhìn thấy trường đại học K - nơi mà cả gia đình đều muốn Triệu Mẫn vào học. Trên chiếc cửa sổ ban công sơn màu hồng xen lẫn màu trắng cũng được trang trí bằng những chùm đèn neon như thế kia. Mỗi buổi tối, hai chị em đều sẽ đứng ở đây, mỗi người cầm một cây nến, cùng nhau kể về một ngày học tập và làm việc vất vả của hai chị em cho bố mẹ ở trên trời cùng nghe. Dĩnh sẽ tíu tít kể về người bạn trai học cùng lớp mà con bé thầm mến mộ, hay là lần con bé đi học muộn bị thầy giám thị bắt lau lá cây. Triệu Mẫn sẽ kể cho bố mẹ nghe về thầy chủ nhiệm đầu hói tốt bụng, thỉnh thoảng hay mời cô sang nhà thầy ăn thịt nướng hay là kể về những chuyến đi tình nguyện của cô với đoàn trường. Còn cả về Trịnh Kỳ nữa, cô nói rất nhiều về anh. Về việc anh đã giúp đỡ và chăm sóc chị em cô thế nào trong suốt mấy năm qua.




Mắt cô chợt mờ đi. Triệu Mẫn hoảng hốt ngửa cổ lên trời để nước mắt khỏi chảy ra. Từ sau khi bố mẹ cô mất năm Triệu Mẫn 12 tuổi. Cô đã thề rằng, sẽ sống thật mạnh mẽ, không được phép tỏ ra yếu đuối để Dĩnh có thể dựa vào cô, để bản thân cô có đủ sức mạnh để bảo vệ Dĩnh - người thân duy nhất của cô. Nhưng bây giờ thì sao ?




Triệu Mẫn không ngờ, hành động của cô đã lọt vào mắt một người khác. Phong Đằng, đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, ngẩn người nhìn biểu cảm của Triệu Mẫn dần dần thay đổi, đôi mắt rõ ràng đang ngân ngấn nước nhưng lại cố gắng kìm nén không để rơi một giọt nước mắt nào. 




Thật thú vị ! 




Phong Đằng nhếch môi cười, kìm lòng không được mà nhẹ nhàng tiến tới, cúi thấp đầu xuống, ghé sát vào tai Triệu Mẫn, nói :




- Đang làm gì đấy ?




Triệu Mẫn "A!" lên một tiếng rất to, nghiêng người tránh sang một bên. 




- Cậu...cậu... - Triệu Mẫn run run đáp. - Giật...giật cả mình.




- Chỉ hỏi cậu đang làm gì thôi mà. - Phong Đằng nhún vai, hai tay đút túi quần, người tựa vào cái lan can bằng sắt của ban công. Nhìn chằm chằm Triệu Mẫn chờ câu trả lời của cô.




- Ừm. Đang suy nghĩ một chút thôi. - Đôi mắt khẽ trùng xuống, một chuỗi kí ức vui vẻ bên cạnh Triệu Dĩnh đột ngột lướt qua trước mắt cô khiến tim đau nhói. 




- Gia đình có chuyện buồn sao ? Hay là bị bạn trai đá ?




- Là về gia đình. - Triệu Mẫn trả lời. Chẳng biết thế nào mà lại bước đến đứng bên cạnh Phong Đằng.




Một không gian im lặng bao trùm lấy cả hai người. Triệu Mẫn cúi đầu xuống đất, ngắm hai chiếc dây giày màu da cam của mình. Phong Đằng vẫn đứng bên cạnh cô nhưng cô đoán chắc rằng anh vẫn đang nhìn mình. Một lúc lâu sau, Triệu Mẫn cất tiếng, giọng nói có chút gì đó nghẹn hẳn đi.


- Em gái của mình bị xe ôtô đâm lúc băng qua đường để về nhà. Người tài xế đó đã nhanh chóng bỏ đi, đến giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy. N...nếu người đó chịu dừng lại đưa em gái tớ đi cấp cứu kịp thời thì nó đã không bị mất máu mà chết. N...nó đáng yêu, hoạt bát là vậy, n...nó còn có người nó thích nữa. Cậu biết không, hôm đáng tang con bé, cậu trai đó, cái người mà Dĩnh thích đã khóc rất nhiều, cậu ta nói cậu ta cũng thích con bé từ rất lâu rồi, vậy mà...Nếu...nếu Dĩnh còn sống thì hai đứa chúng nó nhất định sẽ là một cặp đẹp đôi. N...nếu Dĩnh còn sống thì nhất định sau này nó sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, Dĩnh vẽ rất đẹp, nó đã từng được giải nhất thành phố rồi đấy. 




Dừng lại một chút, hít thở thật sâu, đè nén toàn bộ tâm trạng tủi hờn, ấm ức của mình vào sâu tận đáy lòng. Cô cố gắng bình tĩnh, nói tiếp :




- Bố mẹ tớ đã mất từ khi Dĩnh còn rất nhỏ. Tớ đã hứa với em ấy là sẽ ở bên, thay bố, thay mẹ làm chỗ dựa vững chãi cho Dĩnh cả đời. Nhưng rồi, em ấy cứ thế bỏ tớ mà đi, không cho tớ có cơ hội thực hiện lời hứa của mình. Vòng tay này, bờ vai này còn cố gắng trở nên mạnh mẽ để làm gì nữa ?




Triệu Mẫn nắm chặt lấy mép áo phông của mình, hai mắt nhắm lại, cả người run bần bật. Cô không biết tại sao mình lại nói cho Phong Đằng nghe, có chăng là bởi vì anh chỉ đứng đó, im lặng lắng nghe cô nói, không cho ý kiến, cũng chẳng an ủi ?  Điều này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác được chút hết bầu tâm sự nhưng lại không hề giống tự lẩm nhẩm nói chuyện một mình, thật rất thoải mái.




Một lúc lâu sau, Phong Đằng mới lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, như chỉ muốn cho một mình cô nghe thấy vậy :




- Vậy thì đừng sống vì người khác nữa. Từ giờ trở đi, sao cậu không thử sống cho bản thân mình đi ? Vì bản thân mà làm gì đó, vì bản thân mà lo lắng, vì bản thân mà vui vẻ, vì bản thân mà buồn bã, vì bản thân mà tức giận.




Triệu Mẫn ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Phong Đằng. Chỉ thấy anh đang nhìn cô, tóc mai hơi dài giờ đây đang bay phất phơ theo gió, đôi mắt đen tuyền, sáng ngời ánh lên sự chân thành. Bóng dáng cao lớn của anh đứng bên cạnh cô rất vững vàng, như một ngọn núi, dù mưa gió, sầm chớp, bão mạnh đến cỡ nào cũng không làm anh xoay chuyển. Triệu Mẫn thấy mình đã nhỏ bé, giờ đây lại dần trở nên tí hon. Cô có một cảm giác, chỉ cần mình dựa vào con người này thì dù ngoài kia có tận thế thì cô cũng cảm thấy an toàn. 




Phong Đằng chầm chậm chìa tay trước mặt Triệu Mẫn, ngón tay thon dài, lòng bàn tay to và rộng như có thể nắm lấy cả thế giới. Anh dịu dàng, cất tiếng :




- Triệu Mẫn, tớ sẵn lòng trở thành chỗ dựa tinh thần của cậu. Suốt đời, suốt kiếp.


Được sửa bởi lolita.13 ngày 17/7/2014, 14:26; sửa lần 2.
lolita.13

29/6/2014, 22:13

#6
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Rome Puee đã viết:Đặt gạch hóng hớt nhé ~ Tên Phong Đằng giống tên nam chính trong bộ ngôn tình của Cố Mạn :3  Nhưng không saooo, giống là chuyện thường, author mau post chap ạ ~ Fic đông -----

Ừ nhỉ Nhất kiến chung tình - Thanh Trà 3573983318) Bạn nói mình mới nhớ ra. Thảm nào vừa nghĩ ra cái tên này lại thấy quen quen Nhất kiến chung tình - Thanh Trà 364988687
lolita.13

29/6/2014, 22:21

#7
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Chương 2


Preview



"Sức hút của bản thiếu gia đây rất lớn"


"1800 hay 2300 ?"


"Hử ?"
ID Mocha

30/6/2014, 13:37

#8
  • ID Mocha

ID Mocha



Thành viên mới
Tham gia : 19/06/2014
Bài viết : 17
Điểm plus : 15
Được thích : 2
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Á! Hình như bạn là tác giả của bộ Natas, She phải không? Mình cực thích hai truyện đó *o*
moon_hana_tb

30/6/2014, 13:52

#9
  • moon_hana_tb

moon_hana_tb



Thành viên tích cực
Tham gia : 17/05/2014
Bài viết : 523
Điểm plus : 2661
Được thích : 26
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Hay nhá!! Hóng chap mới !
lolita.13

30/6/2014, 14:34

#10
  • lolita.13

lolita.13



Thành viên chính thức
Tham gia : 29/04/2014
Bài viết : 26
Điểm plus : 44
Được thích : 3
Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

@ID Mocha : Đúng rồi bạn. Cảm ơn bạn nhiều nhé ^^~
Sponsored content

Sponsored content



Nhất kiến chung tình - Thanh Trà Empty Re: Nhất kiến chung tình - Thanh Trà

Chuyển đến trang : 1, 2  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết