Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

Rome Puee

16/7/2014, 21:00

#1
  • Rome Puee

Rome Puee



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 184
Điểm plus : 1038
Được thích : 33
Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee Empty Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee

THỔI GIÓ VÀO TIM ANH


Tác giả: Rome Puee [ThanhPuee]

Thể loại: Tình cảm

Status: hoàn

Rating: G

Warning: không

Summary: ...?

Casting: Tôi - anh : Hướng Dương - Hạo Vũ



Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee SfBq7zh

Design by: Raymon





Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee:

Tôi là một sinh viên nữ bình thường như bao cô gái khác không có gì nổi trội chỉ được cái học giỏi và thông minh. Tôi gặp anh - một công tử đào hoa, đẹp trai là con của một ông trùm xã hội đen; anh thuộc dạng badboy mà tụi con gái cứ gặp là hò hét ca tụng, anh ăn chơi, thay bồ như thay áo, không ai dám đụng vào một sợi tóc của anh. Vũ sống trong thế giới xa hoa đó, nơi mà tôi không nghĩ sẽ đặt chân vào cũng như không đặt chân vào được.
 
Đầu năm học, cô giáo kêu gọi học sinh giỏi trong lớp kèm những học sinh yếu, trong đó có anh. Năm nay đã là năm cuối cấp, những sinh viên như tôi cắm đầu vào học, sáng học, trưa học, chiều học không ai muốn phải thêm gánh nặng như anh để làm gì. Bắt gặp những ánh mắt đó, anh chỉ cười, một nụ cười trào phúng, có lẽ anh cũng biết giá trị con người mình trong thế giới tri thức tồi tàn đến mức nào.
 
Rồi tiếp theo, cái hành động ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi, chỉ một hành động thôi đã kéo cả cuộc đời tôi vào đầm lầy nhơ nhuốc. Tôi dơ cánh tay trắng nõn giữa ánh mắt ngỡ ngàng của học sinh trong lớp, bao gồm cả anh. Cô thì tỏ vẻ rất hài lòng, “Hướng Dương cùng Hào Vũ sau này sẽ là cặp đôi cùng tiến nhé! Hy vọng hai em sẽ có thành tích tốt trong học tập” Mọi thứ từ đó chấm dứt cuộc sống yên lành của tôi, thay vào là những phong ba không phân thể loại.
 
Ngày thứ nhất trở về kí túc xá, trên giường của tôi đầy chuột chết, ngoài những cái xác thối rửa ra chỉ còn lại một bức thư “Lập tức đi từ chối kèm tôi ngay lập tức, nếu không thì cô đừng trách”. Tôi đã tìm anh nói chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay. Lúc đấy tôi cũng không biết động lực nào giúp mình làm được việc điên rồ đó… Học hay không là quyền của anh, tại sao tôi lại xen vào?
 
Ngày thứ hai, trong lúc tôi đang đi dạo trên sân trường, từ lầu hai rơi xuống một chậu hoa chút nữa đập nát đầu tôi, chỉ lệch đúng một xăng-ti-mét; vì hoảng sợ tôi được đưa vào bệnh viện. Trong lúc đang hoảng loạn, tôi nhận được một tin nhắn “Cô còn không bỏ kèm tôi, tôi lặp tức giết chết cô, đây chỉ là cảnh cáo” Hồn tôi tiêu tan tán loạn. Tôi điên rồi, tôi thấy mình điên rồi, sao lại dính tới một kẻ nguy hiểm như anh? Tôi lập tức phải bỏ kèm anh ngay, đó là mạng sống của tôi, tôi kinh sợ con người anh.
 
Sau khi xuất viện tôi đã đi gặp cô giáo, tôi kiếm lý do bận học từ chối kèm anh. Cô Xuân nghe vậy, đôi mắt cô thoáng chút buồn nhưng cũng không miễn cưỡng tôi, có điều...
 
“Hướng Dương. Em biết không, thật ra Vũ không xấu tính như vậy, mẹ em ấy mất từ khi em ấy còn rất nhỏ, còn cha Vũ… là một người trong xã hội đen, Từ nhỏ Vũ lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, bản chất của Vũ không phải là xấu, cô luôn hy vọng các em có thể thấu hiểu cho em ấy”
 
Lúc rời khỏi nhà cô, tâm hồn của tôi vẫn còn treo lơ lửng, câu nói của cô không phải không có lý, nhưng mà…
 
“HƯỚNG DƯƠNG! CẨN THẬN”
 
“Rầm”
 
Người tôi ngã lăn trong vòng tay rộng lớn, còn chưa kịp phát giác chuyện gì đang xảy ra, trước mặt tôi là chiếc xe hơi đâm thẳng vào cây đèn giao thông, không, không phải, vài giây trước người nó muốn đâm vào là tôi. Tôi nhìn cây cột sắt bị tông cho méo xệch. Khủng khiếp. Chiếc xe hơi lui thân chạy một đường về phía trước, mọi chuyện như là cơn gió thoảng đến thoảng đi chưa đầy một phút.
 
“Nè, cô thích đè tôi lắm hả?” - Câu nói của Vũ kéo tôi về thực tại. Tôi hoảng hốt đứng dậy xin lỗi rối rít.
 
“Hừ, cô muốn chết lắm sao? Đi đường không nhìn ngó cẩn thận” - Vũ phủi phủi chiếc áo phông trắng tinh đã bị bẩn, lên giọng càu nhàu.
 
“Anh cũng muốn giết tôi lắm mà. Không phải sao” - Tôi cũng gân cô lên cãi, dù sao tôi cũng rất hoảng sợ, anh không an ủi thì thôi chứ, sao còn mắng mỏ tôi nữa?
 
“Giết cô? Cô tưởng tôi rảnh lắm hay sao? Không phải hôm nay tôi đến nhà cô Xuân thì cô đã chết văng mất xác rồi!” - Vũ nhăn chặt mi tâm, giọng nói đầy khó chịu cùng bực tức.
 
“Không muốn giết tôi? Nhưng mà…” – Tôi một phen kinh hoàng đem hết thảy những việc xảy ra với mình kể cho anh nghe. Tiếp theo phản ứng Vũ như thế nào, mọi người chắc chắn không đoán được, anh bật cười khúc khích.
 
“Cô có đầu óc hay không? Xung quanh tôi có nhiều phụ nữ như vậy, cô thì chủ động tiếp cận tôi, họ không ghen mà áp bức cô mới lạ! Nhưng kì này thì làm hơi quá rồi” – Ánh mắt Vũ hướng về chiếc xe hơi đã mất bóng. Nhưng tôi vẫn còn khúc mắc.
 
“Vậy tại sao tôi tìm anh nói chuyện anh không giải thích??”
 
“Cô có cho tôi cơ hội sao?” – Vũ nhướng mi. Tôi nhớ tới lúc đó mình quá bức xúc mà không cho người ta cơ hội, mặt thoáng chốc nóng bừng rồi im bặt.
 
Sau việc này, tôi vẫn tìm Vũ kèm học bình thường, khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại không ít. Điều kì lạ là, không còn ai quấy phá tôi nữa, có lần tôi hỏi anh, anh chỉ trả lời qua loa “Tôi dọn sạch rồi”. Nghe thấy vậy, trong lòng tôi tràn lên một cỗ ấm áp dị thường, Vũ cũng mỉm cười, một nụ cười kín đáo.
 
Thời gian dài cũng trôi qua, thành tích học của anh và tôi ngày một đi lên. Đến cuối năm học, điểm thi tốt nghiệp của tôi đạt loại tốt, còn anh chỉ khá thôi nhưng cũng đã qua được. Ngày nhận bằng tốt nghiệp, trước mặt các bạn tôi, anh đã tặng hoa và ngỏ lời yêu tôi. Các bạn biết cảm giác của tôi lúc này không? Sung sướng, ngạc nhiên nhưng cũng thấy hơi sến… Tôi không biết cảm giác đối với anh là gì nhưng mà khi thấy anh đi với người khác, lồng ngực tôi đau đến khó thở, khi anh ôn nhu ở bên tôi, một cảm giác ngọt ngào không sao tả xiết. Tôi nhận lấy bó hoa. Tôi muốn hét lên cho cả thế giới này biết tôi là người hạnh phúc nhất.
 
Sau khi tốt nghiệp tôi còn muốn học tiếp, anh thì bước chân vào thế giới của cha anh để phụ giúp. Tôi đã nhiều lần ngăn cản nhưng lần nào anh cũng chỉ trấn an bằng câu nói "Yên tâm đi, anh không sao đâu!" Tôi cũng gật gù cho qua, anh không hiểu trong lòng tôi lo lắng cho anh đến mức nào. Cách năm tháng sau, tôi nghe tin anh phải nhập viện vì bị người khác thanh toán. Tôi khóc biết bao nhiêu nước mắt vì anh nhưng dù tôi có làm gì đi nữa anh cũng không bước chân ra cái thế giới phức tạp đó để làm lại từ đầu. Tôi càng nói anh càng gắt gỏng, anh vẫn thế, chỉ nói một câu duy nhất "Anh mệt lắm, em ra ngoài đi". Mỗi lần như vậy, tôi chỉ lặng lẽ lau nước mắt, sao tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ngày một xa, xa đến nỗi tôi không biết nó ở đâu để kéo lại gần. 
 
Có lần thứ nhất sẽ còn lần thứ hai, thứ ba, tôi đã hết sức khuyên nhủ anh nhưng anh chỉ nổi giận lên, đập phá đồ rồi chạy ra khỏi nhà. Đêm mà anh đi trời mưa rất lớn, tôi đã chạy khắp nơi tìm anh. Từ hôm đó trở đi anh không về nhà nữa, tôi cũng không gặp anh; tôi gọi điện thoại cho anh, anh luôn cúp máy, bằng không Vũ chỉ nói qua loa như bận rồi ậm ừ cho qua.
 
Mỗi đêm gió về lạnh rít lên từng hồi, luồng lách qua khe cửa thổi vào căng phòng trống vắng. Đêm lạnh cũng không lạnh bằng lòng tôi bây giờ. Tôi tự hỏi, tôi khóc là vì cái gì? Tại sao anh lại ngày càng lạnh nhạt với tôi như vậy? Tôi làm sai gì à? Tôi lo lắng cho anh là sai? Tôi quan tâm anh là sai? Anh quá đáng lắm! Và cứ thế mỗi đêm tôi lại khóc vì anh, những giọt nước mắt ngày càng băng lạnh, rơi không ngừng nghỉ.
 
Như thường lệ, hôm nay tôi tan học đứng ở cổng trường đợi anh . Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, tôi chờ anh tận ba tiếng nhưng cái dáng người quen thuộc vẫn chưa xuất hiện. Trời có dấu hiệu đổ mưa, tôi kiên nhẫn đợi thêm ba mươi phút nữa. “Rầm… rầm… rầm” Tiếng sét đánh kèm theo tiếng mưa rơi lộp bộp. Tôi vẫn đứng yên như cũ, mặc những giọt mưa thấm ướt áo, mặc từng cơn gió lạnh thấu xương tạt vào người. Tôi đang vô cùng giận dữ, tại sao anh lại không đến đón tôi? Nếu có bận tôi cũng hy vọng anh gọi điện thoại cho mình. Chợt chiếc điện thoại rung lên, tôi nhấn nút nghe và đưa vào tai:
 
"Alô!"
 
"Hướng Dương đấy à?" - Tiếng của Chi bạn tôi.
 
"Ừ! Sao thế? Có chuyện gì?"
 
"Vũ đến đón m.à.y chưa?"
 
"Vẫn… vẫn chưa nhưng chắc anh ấy bận việc, chút nữa sẽ đến ngay thôi."
 
"Vậy là chết rồi, m.à.y đến quán bar xxx đường yyy nhanh đi nhé!"
 
Nói xong nó cúp máy. Từng tiết “tút… tút” kéo dài gợi cho lòng tôi một cơn sóng. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi dầm mưa chạy ra đường cái đón taxi đến nơi Chi nói. Vừa mới xuống taxi Chi đứng ở cửa quán bar thấy tôi lập tức chạy lại, nó lôi kéo tay tôi.
 
“Đi theo tao, nhanh lên”
 
“Nhưng mà… đi đâu chứ? M.à.y làm gì vậy Chi?”
 
Tôi nhìn nhỏ bạn khó hiểu, hôm nay nó hành động lạ lắm. Người tôi ướt nhem tiếp xúc với không khí lạnh trong quán không khỏi rùng mình một cái. Ánh đèn xanh đỏ chớp lóe như những tia hồng ngoại đan xen, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, những con người điên cuồng lắc lư theo nhạc. Tất cả đều là cảnh trụy lạc, xa hoa chốn tội lỗi. Chi không nói hai lời, nó kéo tôi lên lầu một, đứng trước cửa căn phòng 299 nó đẩy mạnh một cái cửa liền mở ra. Giây tiếp theo cả cuộc đời tôi không muốn nhớ đến nữa, đầu tôi ong ong hai chữ “kinh tởm”.
 
“Vũ… anh…” - Trước mặt tôi là cảnh ba bốn người đàn ông tay phải ôm một cô nàng ỏng ẹo, tay trái ôm một cô nàng nóng bỏng, không khí trong phòng giăng đầy một màn ám muội. Tôi rùng mình.
 
Vũ nhìn tôi có chút kinh ngạc, ngay sau đó đem tôi vứt ra sau gáy, coi như không tồn tại mà tiếp tục ve vãn hai cô nàng bên cạnh. Tôi vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vừa cảm thấy quẫn bách, làm gì tiếp theo bây giờ? Tôi tiến lên trước mặt anh, cầm lấy chai rượu bên cạnh, một khắc tiếp theo mọi người đều trợn tròn mắt nhìn tôi. Toàn bộ chai rượu bị tôi trút sạch lên đầu anh, chất lỏng ma mị màu đỏ chảy từ mái tóc đen có hơi lộn xộn xuống gương mặt tinh tế rồi trượt theo làn da màu đồng nhạt chui vào cổ áo, tất cả chỉ được tính bằng giây. Vũ dừng động tác tay, con người màu nâu trợn lên nhìn tôi bắn ra tia hung dữ; tôi không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt anh. Tầm nhìn hơi mờ đi vì bị giăng một tầng hơi nước, tôi lại sắp khóc rồi nhưng tôi phải kiên cường, đến phút cuối cũng không để anh xem thường. Đúng, tôi biết sự im lặng của anh mấy ngày nay, sự tình hôm nay, thái độ của anh khi bị tôi phát hiện thì đây chính là phút cuối cùng!
 
“Hướng Dương, cô… Hừ, tôi và cô từ nay không còn quan hệ nữa!”
 
Vũ bực dọc đứng lên, tay đấm mạnh vào tường. Tôi hờ hững nhìn anh.
 
“Anh muốn chia tay?”
 
“Đúng!”
 
Rất đứt khoác, rất khẳng định, anh thậm chí không cần suy nghĩ. Tôi lấy tay che miệng không cho phát ra tiếng khóc trước mặt Vũ.
 
“Tùy anh” – Tôi đáp, câu nói rất nhẹ nhàng tựa như chiếc lông vũ gãi vào lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Ngay khắc sau đó tôi xoay người chạy đi, tiếng khóc không kiềm được vang lên ủy khuất, tôi muốn ra khỏi nơi này, ra khỏi cuộc đời anh ngay lập tức. Chi gọi tôi, tôi vẫn chạy, đắm mình vào màn mưa trắng xóa, nhạt nhòa.
 
Từ ngày chia tay với anh, tôi không thể tập trung vào học tập được, làm việc gì cũng hư hỏng, nhìn tôi bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, anh đối xử với tôi như vậy mà tôi còn yêu anh rất nhiều, tôi là một kẻ không có tiền đồ, nhiều lần tôi nghĩ sẽ quay lại cầu xin anh. Vớ vẩn!
 
Trên chiếc xe đạp về nhà, tôi lơ đãng nhìn những cảnh vật thụt lùi lại phía sau, đột ngột bánh xe nổ lốp, thật xui xẻo. Tôi dắt bộ chiếc xe trên con đường dài thênh thang nhưng vẫn chưa tìm được chỗ vá xe, đành vậy, tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi đường tắt có vẻ nhanh hơn hết thảy. Con đường đất nhỏ gập ghềnh, vì bị ảnh hưởng bởi những cơn mưa nên có phần ướt át làm nước bắn lên chiếc quần bò khiến tôi khó chịu. Phía trước có một phân xưởng bỏ hoang, tôi cũng không mấy quan tâm nhưng khi đi ngang qua, dáng người cao lớn quen mắt đập vào tầm nhìn của tôi, là Vũ! Anh đang đưa lưng về phía này.
 
Phía đối diện anh có một tên gương mặt bặm trợn, người này chắc được gọi là “đại ca” hay giống lợn gì đấy. Hai bên có vẻ rất căng thẳng, tên “giống lợn” đột nhiên bước lên đẩy mạnh vai Vũ, anh liền vùng ra. Cảnh tượng tiếp theo là một loạt hỗn độn, tiếng dao chém vào nhau nghe “leng xeng” lạnh lẽo, tiếng người la, tiếng hăng hái của hai bên, ngay cả Vũ cũng đã hòa vào đám người đó rồi khuất khỏi tầm mắt tôi. Tình thế vô cùng cấp bách, tôi loay hoay tìm anh trong đám hỗn tạp đầu trâu mặt ngựa kia. Một ánh sáng lạnh lẽo hơn cả đao kiếm phóng vào tầm mắt tôi, người đàn ông đứng từ xa cầm cây súng màu đen chỉa về phía… Vũ! Không, không thể, anh dường như còn chưa nhận ra được nguy hiểm, súng đã lên nòng chỉ cần một cái nhấn tay đầu đạn sẽ lao về phía anh…
 
“VŨ! CẨN THẬN”
 
“Đoàng”
 
Cảm giác tim đau buốt, chất dịch lỏng màu đỏ từ từ chảy ra, gương mặt Vũ kinh hoàng, bàn tay anh loang lổ máu. Nhưng mà…
 
“HƯỚNG DƯƠNG”
 
Vũ hét lên, anh khụy xuống đỡ lấy tôi. Một khắc trước đó tôi đã lao mình về phía anh, băng qua cảnh hỗn loạn đao kiếm vô tình. Tôi nhìn anh, trong đầu hiện ra gương mặt ôn nhu của anh khi còn đi học, gương mặt lạnh nhạt của anh ở quán bar đêm đó rồi gương mặt đau khổ của anh lúc này. Biểu cảm nào trên gương mặt anh đều ảnh hưởng đến cảm xúc tôi như vậy. “Hướng Dương, chờ anh” câu cuối cùng tôi nghe thấy sau khi gục trong vòng tay ấm áp của Vũ. Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, khuấy động tâm tư tôi.
 
Mở mắt dậy xung quanh toàn là bóng tối, mặc tôi có gào thét thế nào cũng không có người trả lời, phía xa xa xuất hiện tia ánh sáng chói lóa, từng hình ảnh tôi và anh bên nhau như một thước phim tua chậm tràn về. Chúng tôi đã nghĩ đến kết hôn, sau một năm thì sinh con: đứa con trai Hạo Phong, đứa con gái Hướng Nguyệt. Chúng tôi mua giường, mua đồ nội thất, anh nói muốn đưa tôi và con đi du lịch khắp thế giới nhưng tiếp theo lại là hình ảnh lạnh lùng của anh khi muốn chia tay tôi. Giờ chỉ còn anh và tôi chứ không còn là chúng tôi. Giấc mơ đẹp đẽ đó đã kết thúc như vậy.
 
“HƯỚNG DƯƠNG! CẨN THẬN”
 
“VŨ! CẨN THẬN”
 
Có nợ nhau một sinh mệnh chứ không nợ nhau một mối tình.
 
Như ý nguyện của tôi, xung quanh nơi an nghỉ chỉ toàn là hoa hướng dương vàng rực. Tôi thấy mẹ khóc, cha khóc, đứa em tôi cũng nức nở. Và hơn hết có cả gương mặt thất thần của anh.
 
Tôi rất mãn nguyện.
 
ThanhPuee


Được sửa bởi Rome Puee ngày 21/7/2014, 15:46; sửa lần 1.
GaId0cCaMsO

18/7/2014, 23:40

#2
  • GaId0cCaMsO

GaId0cCaMsO



Thành viên mới
Tham gia : 13/07/2014
Bài viết : 13
Điểm plus : 19
Được thích : 2
Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee Empty Re: Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee

Thật ra tôi không đọc hết câu truyện này nhưng cũng nói với bạn vài điều rằng, lúc đầu, tôi tưởng văn phong bạn hay, đặc biệt là câu này:

"Bắt gặp những ánh mắt đó, anh chỉ cười, một nụ cười trào phúng, có lẽ anh cũng biết giá trị con người mình trong thế giới tri thức tồi tàn đến mức nào."

Nó hay chứ, khiến tôi nghĩ nhiều về văn phong của bạn. Nhưng đọc tiếp thì thấy y chang motip cũ, tôi không có ý chê bạn theo lối mòn nhưng vẫn cần sự bứt phá. Ngay trong cả cách kể sau dòng tôi trích dẫn cũng rất "cũ". Vẫn hy vọng, sẽ thấy bạn tiến bộ hơn Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee 650269930
Rome Puee

19/7/2014, 11:35

#3
  • Rome Puee

Rome Puee



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 184
Điểm plus : 1038
Được thích : 33
Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee Empty Re: Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee

GaId0cCaMsO đã viết:Thật ra tôi không đọc hết câu truyện này nhưng cũng nói với bạn vài điều rằng, lúc đầu, tôi tưởng văn phong bạn hay, đặc biệt là câu này: "Bắt gặp những ánh mắt đó, anh chỉ cười, một nụ cười trào phúng, có lẽ anh cũng biết giá trị con người mình trong thế giới tri thức tồi tàn đến mức nào." Nó hay chứ, khiến tôi nghĩ nhiều về văn phong của bạn. Nhưng đọc tiếp thì thấy y chang motip cũ, tôi không có ý chê bạn theo lối mòn nhưng vẫn cần sự bứt phá. Ngay trong cả cách kể sau dòng tôi trích dẫn cũng rất "cũ". Vẫn hy vọng, sẽ thấy bạn tiến bộ hơn Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee 650269930

- Cảm ơn cậu  Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee 1566691782  Truyện này tớ viết cách đây 3 năm, lúc tớ còn học tiểu học rồi đem beta lại văn phong. Thật sự nó rất cũ, lâu lâu mới độ phá được một câu hay Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee 3573983318 Cảm ơn lời nhận xét của cậu, tớ sẽ cố khắc phục ! Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee 650269930
Sponsored content

Sponsored content



Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee Empty Re: Thổi gió vào tim anh - ThanhPuee



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết