Chương 3.2: Có nguy hiểm!
Nhân Mã gần như ngủ gật trên chiếc bàn, tay anh chống cằm, mí nhắm lim dim nửa nhắm nửa mở. Câu chuyện là thế này: Song Ngư nhìn thẳng vào mặt Nhân Mã, ra lệnh, à vâng, là ra lệnh không thể cãi:
- NHÂN MÃ!!! Anh ngồi đây cùng em đến mười hai giờ để xem kết quả rút thăm người được chọn! Nếu anh rời đi nửa bước liền kết tội tử hình, tru di cửu tộc!
Một câu nói của Song Ngư liền quy anh vào hàng nghịch đồ, kết quả anh phải ngồi đây chờ cái trò vớ vẩn này. Mười hai giờ! Là nửa đêm đấy! Cái khu Vườn Sao này đúng là giết người, sao lại mở cửa lâu như thế? Nếu còn có lần sau, anh đảm bảo “Vườn sao” sẽ biến thành “Vườn xác”!
Nhân Mã nhìn Song Ngư đang hứng chí bừng bừng nghịch điện thoại, không có vẻ gì là buồn ngủ. Anh tin chắc một phần do bản tính con gái, thích sự huyền bí của cô, một phần do cô cày game buổi tối nên mới được như vậy! Đáng lẽ bình thường anh cũng nên rèn luyện một chút, bộ dạng thê thảm hiện tại bị ai nhìn thấy có phải mất mặt hay không? Nhân Mã càng nghĩ càng nhục chí.
Anh quay đầu lại đập vào mắt là gương mặt lạnh băng của Bảo Bình, không khỏi “A!” một tiếng. Song Ngư ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói khó chịu:
- Anh làm loạn cái gì? Giữ im lặng chút đi!
Nói rồi cô cắm cúi vào chiếc Smartphone, tiếp tục chém trái cây. Nhân Mã trừng mắt với Bảo Bình, thấy cô tỉnh bơ như không phải việc của mình nên anh cũng không quan tâm nữa, dù sao hai người không phải dạng thân thích gì. Anh dùng hai ngón tay kiềm chặt mí mắt. Mười một giờ năm mươi phút, Nhân Mã toàn sụp đổ trên chiếc bàn chờ, anh ai oán nói:
- Song Ngư, đã xong chưa?
Song Ngư lúc này mới dời mắt khỏi điện thoại, cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại liếc nhìn Nhân Mã khinh thường:
- Còn mười phút nữa, anh bình thường đi ngủ sớm quá làm gì? Giờ thấy bất lợi chưa?
Giọng điệu này hoàn toàn không cho anh sự tôn nghiêm của đàn ông, Nhân Mã lập tức bật cái đầu áp xuống mặt bàn dậy. Song Ngư giật mình bởi tốc độ thay đổi của anh, chút nữa là hét toáng lên. Cô vừa vuốt ngực vừa nói:
- Nhân Mã, anh bức xúc quá làm gì?
Nhân Mã liếc xéo cô, từ chối cho ý kiến: “Ai nói anh buồn ngủ? Anh chỉ hỏi vậy thôi.” Nói rồi anh chỉnh lại dáng ngồi cho ngay ngắn, Song Ngư nhìn không ra Nhân Mã là kẻ gật gù như chẻ củi khi nãy. Cô bắt đầu cảm phục chiêu khích tướng, lòng tự trọng của Nhân Mã quá cao.
Bảo Bình một bên nhìn thấy vậy, cô thầm mằng trong lòng hai người bọn họ đều trẻ con, đúng là trời sinh một cặp.
Gần đến mười hai giờ, mọi người trong khu Vườn sao khi nãy phân tán ra giờ tụ hợp ở “Một nhìn lẻ một giấc mơ Khuê” đông như ổ quạ. Nhân Mã cả tin, động lực nào giúp bọn họ có thể thức khuya được vậy? Mặt ai cũng hồng hào, sáng lạng như ăn trúng đào tiên, còn anh đã tàn tạ như xác chết đông lạnh. Cùng là con người sao có thể khác nhau đến thế?
Không biết qua bao lâu, Nhân Mã trong mơ màng thấy Song Ngư lay lay cánh tay của mình hỏi tới tấp việc gì đó, gương mặt cô không giấu nổi sự vui mừng.
- Nhân Mã! Anh có nghe gì không? Là mã số 29! Là số của em đó!!! Em là người được chọn!!!
Song Ngư gần như hét lên, mọi người xung quanh bắn ánh mắt hụt hẫng về phía cô, cô hãnh diện ngẩng cao đầu! Nhân Mã ngáp một cái, anh nghe loáng thoáng cái gì người rồi cái gì chọn, qua loa gật đầu:
- Ừ, chọn, vậy chọn cái đó đi.
Song Ngư lườm anh, định lên tiếng mắng chửi thì trước mặt đột ngột xuất hiện một người đàn ông, tầm khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đen bóng, vận bộ đồ của phục vụ đang nở nụ cười. Ông ôn tồn nói:
- Cô là người được chọn bốn năm một lần của khu giải trí Vườn Sao?
Song Ngư tròn mắt gật đầu, người đàn ông tiếp:
- Vậy mời cô đi theo tôi đến căn phòng cầu nguyện của hoạt động cuối cùng.
Ông ta nói rồi nghiêng mình làm động tác mời. Lúc này Song Ngư mới thôi nghệch mặt ra, cô nắm lấy tay Nhân Mã giục:
- Đi thôi!
Nhân Mã dụi dụi mắt đi theo Song Ngư và người đàn ông lạ mặt. Rẽ qua một hành lang dài, mọi tiếng ồn ào như được chôn sâu vào màn đêm quánh đặc bên kia, nó im lặng đến rợn người. Bảo Bình đi phía sau căng thẳng nhíu ***, cô có một cảm giác bất an không sao tả nổi.
Đứng trước cánh cửa màu rêu cứng cáp, Song Ngư phỏng đoán nó phải dày gần mười xăng-ti-mét. Người đàn ông kia đo dấu vân tay, sau đó quay lưng lại, đối mặt với hai người.
- Song Ngư, mời.
Cánh cửa xột xoạt mở ra, hàng loạt âm thanh kì dị phá hỏng sự yên tĩnh lúc ban đầu, thay vào đó là sự huyên náo hãi hùng. Tim Bảo Bình đập ngày càng mạnh khiến cô hít thở không thông, bàn tay vô thức nắm thành đấm.
Song Ngư theo lời người đàn ông bước vào, Nhân Mã phía sau cô âm thầm quan sát mọi thứ, anh bắn tia nhìn lạnh lùng về phía người đàn ông kia. Ông ta ôn tồn mỉm cười, cảm giác chàng trai này không đơn giản. Khi Nhân Mã định nối bước theo sau cô, người đàn ông giơ cánh tay ra ngăn chặn. Cánh cửa cùng lúc đóng lại.
- Chỉ một mình cô bé kia được vào, cậu phải đợi ở cửa sau.
- Tại sao?
Nhân Mã nhìn ông, gương mặt không chút biểu cảm. Ông ta vẫn tươi cười sáng lạng như không nhìn ra vẻ lạnh nhạt của anh, nhẹ nhàng nói:
- Vì cậu không phải người được chọn.
Lý do rất hợp lí khiến Nhân Mã không thể chối bỏ, anh trầm ngâm một lúc, hai tay đút túi quần:
- Dẫn tôi đến cửa sau.
Nhân Mã theo người đàn ông đến cửa sau, Bảo Bình chậm chạp nối đuôi, tim cô đau quá, điều này báo hiệu sự nguy hiểm.
Oo0_o0O
Khi cánh cửa đóng lại, Song Ngư giật mình gọi tên Nhân Mã nhưng không thấy hồi âm. Cô buồn bực, nơi này rất tối, không biết công tắc đèn ở đâu. Đang mò mẫn trong bóng đêm chợt xung quanh sáng bừng lên. Song Ngư tròn mắt ngắm nhìn. Không gian quanh cô lơ lửng những quả cầu phát sáng màu xanh ngọc, lung linh như những vì sao trên trời. Phía trước cô là một “ngôi sao” cực kì lớn, y như một hành tinh thu nhỏ. Tiếng dương cầm cũng hòa theo không gian ảo dịu này mà cất lên, cô hoàn toàn chìm đắm, hưởng thụ.
“Song Ngư, đến đây.”
Giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang vọng khắp căn phòng. Song Ngư như bị thôi miên, vô thức đi về phía trước.
“Song Ngư, ngươi muốn gì?”
Vẫn là giọng nói dễ nghe đó. Cô nghiêng đầu, gương mặt không chút cảm xúc, đôi mắt vô hồn tựa một con búp bê bị điều khiển.
“Tôi muốn… được đi khắp thế giới này.”
“Vậy ngươi đồng ý lấy thứ gì ra đổi ước muốn đó?”
Song Ngư mấp máy môi, đôi mắt màu nâu đỏ chợt lóe lên rồi lại vô hồn, như có hai con người đang đấu tranh kịch liệt trong tâm cô.
“Tình yêu…”
“Vẫn chưa đủ”
Người đàn bà tham lam nói. Song Ngư lại tiếp tục mấp máy môi.
“Mạng sống…”
“Giao ước kí thành.”
Oo0_o0O
Nhân Mã ão não tựa lưng vào tường chợt nghe được tiếng hét chói tai, anh quay đầu lại thấy Bảo Bình đang lấy tay ôm ngực, khụy xuống.
- Cô làm sao vậy?
Trán Bảo Bình túa mồ hôi như mưa, gương mặt nhợt nhạt, cô đứt quãng nói:
- Có, có, nguy, nguy hiểm. Mau, mau, đi trở lại chỗ Song Ngư!
Bảo Bình vừa dứt lời, khu vườn sao chợt nổ “bùm” một tiếng, mọi người chạy ra ngoài tán loạn. Nhân Mã nhất thời hồ đồ, Bảo Bình thấy anh vẫn bất động thì lên tiếng quát:
- Đi mau!
Anh ý thức được tiếng nổ kia xuất phát từ căn phòng khi nãy Song Ngư vào, mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo rồi nhanh chóng hòa vào dòng người đang náo loạn. Cánh cửa màu rêu cứng cáp phát huy tác dụng, anh đạp cửa liên hồi vẫn không mở được. Vụ nổ khi nãy dường như không ảnh hưởng gì đến nó, Nhân Mã bất lực nhưng quyết không bỏ cuộc.
“Song Ngư, em đừng có chuyện gì. Cả cuộc đời anh chỉ có mình em là tia hy vọng cuối cùng, em không được rời bỏ anh, không được…”
Nhân Mã đạp liên hồi, lên tiếng gào thét tên cô như một kẻ điên. Năm phút sau, cảnh sát cùng vài nhân viên cứu hỏa, cứu thương kéo nhau vào hiện trường. Họ yêu cầu người quản lí mở cửa, người đàn ông khi nãy đổi thành một người bụng bia, tóc ngả bạc khác. Nhưng Nhân Mã không quan tâm, hiện giờ mạng sống Song Ngư đang bị đe dọa. Mọi người mò mẫn vào hiện trường, Nhân Mã cũng muốn xông vào nhưng bị ngăn cản, hiện tại bên trong có rất nhiều khói độc.
Không lâu sau, nhân viên cứu thương đẩy chiếc băng ca có một thi thể yên vị trên đấy. Mặt Nhân Mã nhất thời xanh mét. Anh lớn tiếng nói:
- Song Ngư! Tôi là bạn trai cô ấy, tôi theo cùng các anh!
Nhân Mã trèo lên xe cứu thương đang lao như tên bắn trong màn đêm dày đặc.