Tác phẩm: Phá luật
Tác giả: Lov3taralovely, Chiếc bóng vô hình, kira.
Thể loại: Viễn tưởng, tình cảm, tâm linh
Rating: 14+
Mình ra chap có hơi chậm mong mọi người ủng hộ ạ.
----------------------------------
Chương 1: Người chết báo mộng.
Châu ngồi bật dậy, gương mặt thất thần cắt không còn một giọt máu. Hai tay run rẫy kéo tấm chăn lên ngang người, mồ hôi túa đẫm vai áo. Giấc mơ mọi khi lên tìm đến cô, tuy đã mười mấy năm rồi nhưng không tài nào cô thoát khỏi nó được. Ánh nhìn đó, đôi bàn tay đó, mỗi giấc mơ đều mang thông điệp riêng tuy nhiên khung cảnh thì chỉ có một, vẫn là nền tuyết trắng xóa, người con trai mặt áo giáp bạc đánh giặc, bàn tay cố níu lấy cô, gương mặt nhuốm máu bị đốt cháy không nhìn rõ tuy nhiên đôi mắt ấy lại rất đẹp mang nét phong trần, phóng khoáng.
Châu trở mình cố vùi mặt vào giấc ngủ nhưng một lần nữa khung cảnh ấy lại hiện ra, cô sợ hãi ú ớ rồi tỉnh giấc lần này thì trời bên ngoài cũng đã dần sáng lên. Nệm ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt của cô, nhăn nhúm, hỗn loạn như vừa có một trận chiến xảy ra. Cô uể oải bước vào nhà vệ sinh, gương mặt cô hốc hác sau mỗi giấc mơ này. Cứ vào ngày rằm mỗi tháng là giấc mơ kinh khủng đẫm máu ấy hiện về còn vào những ngày bình thường thì cô lại thấy mình vui vẻ bên ai đó không rõ mặt.
Có khi cô mặc đồ cổ trang, có khi lại mặc đồ hiện đại cũng có khi cô mặc quần áo rất kì lạ. Không gian luôn là nền tuyết trắng xóa. Cô hít thật sâu rồi nhúng mặt mình vào bồn nước, cố trấn tỉnh bản thân, giấc mơ thôi, nó sẽ biến mất, nhất định sẽ biến mất mà.
Cô mở điện thoại rủ đám bạn ra công viên hóng mát. Đó là điểm vui chơi của họ, họ thích nơi yên tĩnh không ồn ào, ngồi cạnh nhau lâu lâu nói chuyện cho có còn không là tự ngồi một góc suy tư một mình. Châu, Ngân, Phụng đều thuộc tuýp người ít nói, lãnh đạm bởi vậy chơi rất thân với nhau. Cả ba đều nương tựa nhau ở chốn Sài Thành không thân không thích.
Những cơn gió mơn man mái tóc rối của cô đột nhiên ánh mắt Châu bắt gặp mấy chiếc lá nhỏ rơi xuống mặt đất, không gian thắt lại cô chợt nhớ tới cảnh tuyết rơi trên thân người đó, ánh nước lắng đọng lại gợi lên đôi mắt trầm buồn ấy. Cô lắc nhẹ đầu xua tan hình bóng ấy rồi lưỡng lự ngó sang Ngân, Phụng, nuốt khan miếng bánh cô nhẹ giọng:
- Hai người có từng mơ thấy cảnh giết người chưa? Mơ liên tục mười mấy năm luôn á, có chuyện gì không?
Ngân không chú ý đáp vui:
- Có, người chết báo mộng.
Phụng vô tư nương theo:
- Ừ báo mộng tới bắt bà đi á.
Châu thừ người nhìn vào họ, gương mặt họ không tha đổi, họ là động vật máu lạnh, có chọc người khác cũng ít khi cười, nếu vô tư chắc sẽ không nhìn ra. Châu mỉm cười rồi cuối xuống, lòng thầm "họ chỉ .... nói giỡn thôi." Châu cố hòa nhập nhất có thể cho đến cuối ngày cô đến chùa để xin lời giải đáp.
Trên suốt đường đi cô không tài nào yên tâm được, bụng bảo dạ có-chuyện-không-hay-rồi. Cô mua ba bó nhan thắp khắp chùa, do trễ rồi nên ít người đến chùa lắm. Cô bước đến bàn xin xăm, quẻ xăm rớt xuống mà cô lưỡng lự không cầm lên được. Ánh mắt cô đọng đậy hồi lâu mới cầm quẻ xăm lên khấn với phật tổ vài câu. Đột nhiên trời đổ mưa, nhìn những giọt nước mưa rơi cô lại thấy tuyết rơi trên máu. Tiếng chuông chùa vang lên hòa lẫn vào giọng nói của Ngân và Phụng ban chiều:
"Người chết báo mộng .... báo mộng tới bắt bà .... người chết báo mộng ..... báo mộng tới bắt bà ...."
" Người chết ......"
"Người chết ....."
" Người chết ....."
Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ hồi lâu đến mức sự chú ý của mọi người cô cũng không nhận ra. Đột ngột có bàn tay đập nhẹ lên vai cô lúc này cô mới thẫn thờ quay lại. Từ sáng tới giờ tâm trí của cô cứ loạn lên, không làm việc gì ra hồn cả, ăn nói thì nhảm nhí, khó hỉu. Cô vừa quay lại, sư thầy cũng thất thần mấy giây rồi lắc đầu bảo cô theo thầy đến một nơi. Thầy dẫn cô đến một gian phòng trống, rót vào ly ít nước trà, rồi đưa cho cô một cái bìa úa màu. Ngài bảo cô cứ đọc rồi ra ngoài tiếp khách.
Mấy trang giấy đã úa vàng, chữ nghĩa nhòa hết không thấy rõ gì cả, chỉ duy tấm ảnh là còn nhìn thấy được. Hai mắt cô buốt lên không nhìn được gì nữa, bàn tay cô xiết chặt tấm bìa cố kiềm chế lại, trong tấm hình chính là cô nhưng bên cạnh là ai? Sao quen đến thế, ánh mắt ấy cũng vậy ... y hệt người trong mơ của cô.
Cô cắn chặt môi dưới rút tờ giấy bên trên ra xem, giấy báo tử ghi tên cô, hình cô nhưng số năm thì không rõ, nó đã rất cũ rồi. Có chuyện gì đó không ổn trong đây. Cô giật thót người khi không gian yên tĩnh trở lại, tiếng mưa cũng chấm dứt mà thay vào đó là âm thanh trầm uất của ai đó, giọng nam khàn đục gọi tên cô:
- Nàng quên ta rồi ư .... nàng quên rồi .... không sao ... ta luôn bên nàng .... từng phút ... từng giây .... từng ngày ... từng tháng .... thời khắc đó sắp đến rồi ..... chúng ta sẽ đoàn viên .....
Cô hốt hoảng ngã bật ra sau, chân ghế không chống nỗi làm cô ngã người xuống mặt đất. Thái dương cô nhức buốt lên, cô thu người hết cỡ, bịt chặt lỗ tai để ngăn cản âm thanh quái đản ấy. Âm thanh ấy như vọng lên từ âm ty địa phủ. Mồ hôi cô túa ra đầm đìa, hai trán đẫm nước. Không gian chợt trở nên vô cùng đáng sợ, nước mắt cô nhòa ra, nỗi sợ hãi ấy đang xâm chiếm tâm can cô. Tiếng sấm đột ngột vang lên, cô cố hít thở không khí rồi buông thỏng hai tay trên nền gạch. Hai mắt đờ đẫn nhìn vào tấm hình.
Một lát sau cô mới định thần lại, uống hết ngụm trà đứng lên xin phép thầy về sẵn mang theo tấm hình. Thầy nhìn cô rồi gật đầu với vài lời nhắn nhủ:
- Hiện tại là hậu quả của quá khứ, và quá khứ chính là kết quả của tương lai. Oán hận trong thí chủ dày lắm, tuy nhiên mọi thứ đều có luật lệ, hi vọng phật pháp từ bi che chở cho cô bé.
Mấy lời nói ấy tuy ngắn gọn mà nhẹ nhàng, nó giúp cô giảm bớt phần nào lo lắng trong lòng. Cô tin mọi thứ đều có luật, cho dù ma quỷ có mạnh nhưng chắc chắn sẽ không thể phá luật mà xâm hại cô. Tuy vậy cô vẫn không thoát khỏi khúc mắc của giấc mơ, có chuyện gì về tiền kiếp của cô chăng?
Thay vì gọi xe đi về thi Châu dầm mưa về luôn, nước mưa lạnh buốt như muốn xé tan lớp da thịt mỏng manh của cô bé. Chớp nháy liên tục, cô ủ rũ suốt đường về. Tới nhà chỉ muốn nằm ngủ cho xong nhưng cô sợ hãi chính giấc mơ của mình. Châu đặt tấm ảnh xuống một góc bàn rồi lấy quần áo đi tắm.
Dòng nước ấm từ vòi sen làm cô thoải mái, gột rửa tất cả cô quyết tâm chống trả giấc mơ quái ác ấy. Mùi thơm của sữa tắm lan tỏa khắp phòng, hơn mười một giờ cô mới bắt đầu đi ngủ. Mệt mỏi thái quá làm cô quên mất từ sáng tới giờ mình chưa ăn gì cả. Giấc mơ không đến nhưng trong lúc ngủ cô cảm giác có ai đó chạm vào tóc mình, hơi thở rất ấm áp làm cô có cảm giác được chở che bảo vệ yên lòng đi ngủ. Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời cô đột nhiên nhận ra khắp phòng toàn là tuyết, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Cô cứ nghĩ đám bạn quậy phá nhưng không phải đây là tuyết thật, tuyết thật.
Nó tan ra ngay khi cô chạm vào, cô ngạc nhiên một lát rồi nhanh chóng quên đi, dọn dẹp nhà cửa, soạn sách vở chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Bởi vậy ngủ nghê đầy đủ tinh thần tốt hơn hẳn, không suy nghĩ lung tung. Mong rằng từ bây giờ mọi chuyện sẽ cứ như thế này mãi, đừng để ác quỷ đeo bám theo cô nữa.
Châu ngồi bật dậy, gương mặt thất thần cắt không còn một giọt máu. Hai tay run rẫy kéo tấm chăn lên ngang người, mồ hôi túa đẫm vai áo. Giấc mơ mọi khi lên tìm đến cô, tuy đã mười mấy năm rồi nhưng không tài nào cô thoát khỏi nó được. Ánh nhìn đó, đôi bàn tay đó, mỗi giấc mơ đều mang thông điệp riêng tuy nhiên khung cảnh thì chỉ có một, vẫn là nền tuyết trắng xóa, người con trai mặt áo giáp bạc đánh giặc, bàn tay cố níu lấy cô, gương mặt nhuốm máu bị đốt cháy không nhìn rõ tuy nhiên đôi mắt ấy lại rất đẹp mang nét phong trần, phóng khoáng.
Châu trở mình cố vùi mặt vào giấc ngủ nhưng một lần nữa khung cảnh ấy lại hiện ra, cô sợ hãi ú ớ rồi tỉnh giấc lần này thì trời bên ngoài cũng đã dần sáng lên. Nệm ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt của cô, nhăn nhúm, hỗn loạn như vừa có một trận chiến xảy ra. Cô uể oải bước vào nhà vệ sinh, gương mặt cô hốc hác sau mỗi giấc mơ này. Cứ vào ngày rằm mỗi tháng là giấc mơ kinh khủng đẫm máu ấy hiện về còn vào những ngày bình thường thì cô lại thấy mình vui vẻ bên ai đó không rõ mặt.
Có khi cô mặc đồ cổ trang, có khi lại mặc đồ hiện đại cũng có khi cô mặc quần áo rất kì lạ. Không gian luôn là nền tuyết trắng xóa. Cô hít thật sâu rồi nhúng mặt mình vào bồn nước, cố trấn tỉnh bản thân, giấc mơ thôi, nó sẽ biến mất, nhất định sẽ biến mất mà.
Cô mở điện thoại rủ đám bạn ra công viên hóng mát. Đó là điểm vui chơi của họ, họ thích nơi yên tĩnh không ồn ào, ngồi cạnh nhau lâu lâu nói chuyện cho có còn không là tự ngồi một góc suy tư một mình. Châu, Ngân, Phụng đều thuộc tuýp người ít nói, lãnh đạm bởi vậy chơi rất thân với nhau. Cả ba đều nương tựa nhau ở chốn Sài Thành không thân không thích.
Những cơn gió mơn man mái tóc rối của cô đột nhiên ánh mắt Châu bắt gặp mấy chiếc lá nhỏ rơi xuống mặt đất, không gian thắt lại cô chợt nhớ tới cảnh tuyết rơi trên thân người đó, ánh nước lắng đọng lại gợi lên đôi mắt trầm buồn ấy. Cô lắc nhẹ đầu xua tan hình bóng ấy rồi lưỡng lự ngó sang Ngân, Phụng, nuốt khan miếng bánh cô nhẹ giọng:
- Hai người có từng mơ thấy cảnh giết người chưa? Mơ liên tục mười mấy năm luôn á, có chuyện gì không?
Ngân không chú ý đáp vui:
- Có, người chết báo mộng.
Phụng vô tư nương theo:
- Ừ báo mộng tới bắt bà đi á.
Châu thừ người nhìn vào họ, gương mặt họ không tha đổi, họ là động vật máu lạnh, có chọc người khác cũng ít khi cười, nếu vô tư chắc sẽ không nhìn ra. Châu mỉm cười rồi cuối xuống, lòng thầm "họ chỉ .... nói giỡn thôi." Châu cố hòa nhập nhất có thể cho đến cuối ngày cô đến chùa để xin lời giải đáp.
Trên suốt đường đi cô không tài nào yên tâm được, bụng bảo dạ có-chuyện-không-hay-rồi. Cô mua ba bó nhan thắp khắp chùa, do trễ rồi nên ít người đến chùa lắm. Cô bước đến bàn xin xăm, quẻ xăm rớt xuống mà cô lưỡng lự không cầm lên được. Ánh mắt cô đọng đậy hồi lâu mới cầm quẻ xăm lên khấn với phật tổ vài câu. Đột nhiên trời đổ mưa, nhìn những giọt nước mưa rơi cô lại thấy tuyết rơi trên máu. Tiếng chuông chùa vang lên hòa lẫn vào giọng nói của Ngân và Phụng ban chiều:
"Người chết báo mộng .... báo mộng tới bắt bà .... người chết báo mộng ..... báo mộng tới bắt bà ...."
" Người chết ......"
"Người chết ....."
" Người chết ....."
Cô thẫn thờ nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ hồi lâu đến mức sự chú ý của mọi người cô cũng không nhận ra. Đột ngột có bàn tay đập nhẹ lên vai cô lúc này cô mới thẫn thờ quay lại. Từ sáng tới giờ tâm trí của cô cứ loạn lên, không làm việc gì ra hồn cả, ăn nói thì nhảm nhí, khó hỉu. Cô vừa quay lại, sư thầy cũng thất thần mấy giây rồi lắc đầu bảo cô theo thầy đến một nơi. Thầy dẫn cô đến một gian phòng trống, rót vào ly ít nước trà, rồi đưa cho cô một cái bìa úa màu. Ngài bảo cô cứ đọc rồi ra ngoài tiếp khách.
Mấy trang giấy đã úa vàng, chữ nghĩa nhòa hết không thấy rõ gì cả, chỉ duy tấm ảnh là còn nhìn thấy được. Hai mắt cô buốt lên không nhìn được gì nữa, bàn tay cô xiết chặt tấm bìa cố kiềm chế lại, trong tấm hình chính là cô nhưng bên cạnh là ai? Sao quen đến thế, ánh mắt ấy cũng vậy ... y hệt người trong mơ của cô.
Cô cắn chặt môi dưới rút tờ giấy bên trên ra xem, giấy báo tử ghi tên cô, hình cô nhưng số năm thì không rõ, nó đã rất cũ rồi. Có chuyện gì đó không ổn trong đây. Cô giật thót người khi không gian yên tĩnh trở lại, tiếng mưa cũng chấm dứt mà thay vào đó là âm thanh trầm uất của ai đó, giọng nam khàn đục gọi tên cô:
- Nàng quên ta rồi ư .... nàng quên rồi .... không sao ... ta luôn bên nàng .... từng phút ... từng giây .... từng ngày ... từng tháng .... thời khắc đó sắp đến rồi ..... chúng ta sẽ đoàn viên .....
Cô hốt hoảng ngã bật ra sau, chân ghế không chống nỗi làm cô ngã người xuống mặt đất. Thái dương cô nhức buốt lên, cô thu người hết cỡ, bịt chặt lỗ tai để ngăn cản âm thanh quái đản ấy. Âm thanh ấy như vọng lên từ âm ty địa phủ. Mồ hôi cô túa ra đầm đìa, hai trán đẫm nước. Không gian chợt trở nên vô cùng đáng sợ, nước mắt cô nhòa ra, nỗi sợ hãi ấy đang xâm chiếm tâm can cô. Tiếng sấm đột ngột vang lên, cô cố hít thở không khí rồi buông thỏng hai tay trên nền gạch. Hai mắt đờ đẫn nhìn vào tấm hình.
Một lát sau cô mới định thần lại, uống hết ngụm trà đứng lên xin phép thầy về sẵn mang theo tấm hình. Thầy nhìn cô rồi gật đầu với vài lời nhắn nhủ:
- Hiện tại là hậu quả của quá khứ, và quá khứ chính là kết quả của tương lai. Oán hận trong thí chủ dày lắm, tuy nhiên mọi thứ đều có luật lệ, hi vọng phật pháp từ bi che chở cho cô bé.
Mấy lời nói ấy tuy ngắn gọn mà nhẹ nhàng, nó giúp cô giảm bớt phần nào lo lắng trong lòng. Cô tin mọi thứ đều có luật, cho dù ma quỷ có mạnh nhưng chắc chắn sẽ không thể phá luật mà xâm hại cô. Tuy vậy cô vẫn không thoát khỏi khúc mắc của giấc mơ, có chuyện gì về tiền kiếp của cô chăng?
Thay vì gọi xe đi về thi Châu dầm mưa về luôn, nước mưa lạnh buốt như muốn xé tan lớp da thịt mỏng manh của cô bé. Chớp nháy liên tục, cô ủ rũ suốt đường về. Tới nhà chỉ muốn nằm ngủ cho xong nhưng cô sợ hãi chính giấc mơ của mình. Châu đặt tấm ảnh xuống một góc bàn rồi lấy quần áo đi tắm.
Dòng nước ấm từ vòi sen làm cô thoải mái, gột rửa tất cả cô quyết tâm chống trả giấc mơ quái ác ấy. Mùi thơm của sữa tắm lan tỏa khắp phòng, hơn mười một giờ cô mới bắt đầu đi ngủ. Mệt mỏi thái quá làm cô quên mất từ sáng tới giờ mình chưa ăn gì cả. Giấc mơ không đến nhưng trong lúc ngủ cô cảm giác có ai đó chạm vào tóc mình, hơi thở rất ấm áp làm cô có cảm giác được chở che bảo vệ yên lòng đi ngủ. Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời cô đột nhiên nhận ra khắp phòng toàn là tuyết, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Cô cứ nghĩ đám bạn quậy phá nhưng không phải đây là tuyết thật, tuyết thật.
Nó tan ra ngay khi cô chạm vào, cô ngạc nhiên một lát rồi nhanh chóng quên đi, dọn dẹp nhà cửa, soạn sách vở chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Bởi vậy ngủ nghê đầy đủ tinh thần tốt hơn hẳn, không suy nghĩ lung tung. Mong rằng từ bây giờ mọi chuyện sẽ cứ như thế này mãi, đừng để ác quỷ đeo bám theo cô nữa.