Chương 3: Thiếu gia Song Thị.
Buổi tối hôm đó có một người thức trắng nguyên đêm.
Nhân Mã mang theo đôi mắt gấu trúc đi học, trời ơi, sao cô thảm quá vậy nè? Nhân Mã nhìn mình trong gương mà khóc không ra nước mắt, Song Tử nhìn thấy cô như thế có bị dọa chết không? Mà khoan, sao cô lại quan tâm đến cái nhìn của hắn chứ? Hắn muốn làm gì thì kệ hắn, hừ!
Nhân Mã hung hăng trừng mắt với mình trong gương, cô lấy ba lô đeo lên vai rồi nhanh chóng xuống lầu. Hôm nay cô có hai tiết, tiết thứ ba và thứ tư. Cô thong thả đi, dù sao còn mười lăm phút nữa xe buýt mới đến, vội cái gì chứ. Đang cuối đầu ngâm nga bài hát là con gái thật tuyệt, bỗng dưng một đôi giày thể thao xuất hiện trong tầm ngắm, cô ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp gương mặt sáng lạng của Song Tử. Nhân Mã nhớ đến tin nhắn hôm qua, cô luống cuống:
- Anh… bờ… anh…
- Tôi đến đưa em đi học!
Song Tử vui vẻ chỉ về hướng chiếc xe đạp xa xa, anh nói tiếp:
- Đi thôi, hôm nay tôi có ba tiết, sắp trễ giờ rồi, tất cả tại em lề mề!
Nhân Mã như con búp bê gỗ mặc Song Tử lôi đi, cô còn chưa có hoàn hồn. Ông trời ơi, sao hắn luôn xuất hiện như âm hồn bất tán thế này… Cô thật sự bị sốc muốn tự sát! Cô còn chưa chuẩn bị tâm lí gặp mặt hắn mà, huhuhu.
Nhân Mã khóc không ra nước mắt, những lời Song Tử nói bên tai cô đều không nghe lọt một chữ nào chỉ ngơ ngác như con nai vàng gật đầu rồi lại lắc đầu. Song Tử cuối cùng cũng nổi giận, anh nhìn cô chằm chằm:
- Nhân Mã, em đang suy nghĩ gì thế hả?
- Ơ? Gì cơ?
Nhân Mã choàng tỉnh hỏi anh, cô nhìn ngắm xung quanh rồi giật mình, hiện giờ cô đang đứng trước cổng trường, ủa, ủa, tới hồi nào vậy? Song Tử day day thái dương:
- Đi bên anh mà em dám suy nghĩ về người khác sao?
- Không… nào có!
Nhân Mã nóng nảy thanh minh, sáng giờ cô chỉ suy nghĩ về anh thôi, đừng có hàm hồ! Song Tử xoa cằm:
- Giống biện hộ, hừ, anh sắp trễ không nói chuyện với em, dù sao đi nữa, cũng không được suy nghĩ về người con trai khác biết chưa?
Nhân Mã: “…” Bá đạo!
- Còn nữa, từ tối hôm qua trở đi em đã là bạn gái anh, điều này không cần nói cũng biết, anh còn giữ tang chứng vật chứng nên em đừng hòng chối, vậy đi, goodbye!
Song Tử nói xong một hơi, không e dè hôn chụt một cái lên trán Nhân Mã. Cô lại hồn xiêu phách tán, trời ơi, mỹ nam kế… Đến khi cô lấy lại tinh thần thì Song Tử đã sớm đánh bài chuồn.
- SONG TỬ!!! Song Tử, Song Tử…
Tiếng hét của Nhân Mã vang lên khắp trường khiến gà bay *** chạy.
Ngồi trong lớp mặc kệ ông thầy có thao thao bất duyệt cái gì cô cũng không để ý. Thật không ngờ cô và Song Tử lại trở thành người yêu của nhau, thật không ngờ… Nhưng cô còn chưa hỏi tội hắn, cô không biết gì về hắn ngoại trừ cái tên Song Tử, đồ cáo già ăn gian. Cô hung hăng đập bàn khiến cả lớp phóng ánh mắt nghi vấn về phía mình, ông thầy già trên bảng đẩy gọng kính nhìn cô:
- Nhân Mã, em lên bảng làm bài này!
- Dạ? Vâng…
Nhân Mã e dè bước lên bảng, cái bài “này” rốt cuộc là bài nào đây??? Cô cũng thật là, số phận xui xẻo hết chỗ nói!
Năm nay cô muốn đi lễ phật cầu may!!!!!!!
Vì Song Tử còn một tiết học nữa nên Nhân Mã đành phải đi bộ về nhà, trời ơi, cô hết tiền đi xe rồi nên mới khổ đến mức này! Nhân Mã ôm cặp đi về hướng cửa Tây của trường Lam Năng, cô vừa đi vừa cúi đầu, lủi thủi như con tự kỉ.
Trời xanh, mây trắng trôi bồng bềnh như còn thuyền rẽ nước, thôi, sến quá! Nhân Mã ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng ấm áp đâu? Làm ơn trả lại cho con đi thượng đế ngài à! Ông nỡ “lồng” nào nhìn người đẹp như con dưới cái nắng gay gắt cuốc bộ về nhà được chứ? Ông không cảm thấy mình rất rất bất công với mầm non tổ quốc sao?
[Thượng Đế: “…” Mầm non tổ quốc!]
Đang đi ngon lành và “vui vẻ”, Nhân Mã không chú ý đâm sầm vào một “bức tường” vĩ đại, cô ngã ngửa ra sau, chiếc mông tự nhận xét là nhỏ nhắn, đáng yêu nhào vào lòng đất mẹ. Hiu hiu, số phận quá là đen đủi!
Cô hận thù trừng mắt nhìn người vừa đụng phải mình nhưng vẫn đứng vững như bàn thạch. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, à, vòm ngực khá rộng, ngẩng cao thêm chút nữa, cái cổ thon dài lộ ra, cao cao nữa, gương mặt hung thần ác khí được che lấp bằng một chiếc kính đen bản to. Ôi mẹ ơi, xã hội đen trong truyền thuyết đây sao? Hắn cao quá mức cho phép của người bình thường rồi, hắn hẳn là “siu” nhân! Oa, hào quang chói lóa ~
Mắt Nhân Mã sáng rực như sao. Người đàn ông toàn thân đen như… cục than (!?) Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt vừa kì thị, vừa tỏa sáng lại vừa tìm tòi, hắn khẽ ho khụ một tiếng nhắc nhở Nhân Mã: Chị hai, em là người trái đất!
Nhưng đáng tiếc, kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Nhân Mã làm sao hiểu được ánh mắt hắn có ý gì? => Cô vẫn “mê đắm” nghiên cứu!
- Cô hẳn là Nhân Mã đúng không?
Chỉ còn cách này, chỉ còn cách này! Phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồng khỏi ánh mắt của cô gái kia ngay, nếu còn chậm trễ hắn sẽ bị cô mang vào lồng kính chiêm ngưỡng mất, hiu hiu.
Nhân Mã giật mình:
- Tôi là Nhân Mã, anh làm sao biết tôi?
- Cô là bạn gái của Song Tử?
Nhân Mã xoa cằm:
- Có thể cho là vậy.
- Chủ tịch muốn gặp cô.
- Gặp tôi? Mần gì?
Cô nghệt mặt ra, chủ tịch gì chứ? Cô có quen ai làm chủ tịch đâu?
- Tôi không biết, tôi chỉ đến đưa cô đi thôi!
Nhân Mã vỡ lẽ, ừ thì, hắn là tay sai của đại ca xã hội đen sao? Cô giống như nữ chính trong tiểu thuyết, được lão đại chú ý rồi rước về nhà “sủng ái” ứ biết trời trăng mây gió gì nữa hết? Trời ơi, “toẹt” vời ~
- Chủ tịch anh là xã hội đen hả?
Người đàn ông: “…” Cô gái này rốt cuộc có phải người trái đất không vậy?
- Không. Tôi chỉ biết ông ta là cha của Song Tử, Song Diệc Phàm.
Hả??? Chủ tịch? Song Diệc Phàm? Ông ta là cha của tên Song Tử vì một bữa cơm mà lừa tiền cô sao? Nào có thể! Sự thiệt như đùa.
Nhân Mã cười cười, lập tức suy nghĩ ra một kịch bản bi thương khác. Có phải cha hắn biết hắn và cô quen nhau nên muốn chia rẽ, bắt cô rời xa hắn, đưa cho cô một tờ chi phiếu với số tiền khổng lồ? Nếu như vậy cô sẽ làm nữ chính một lần, quang minh chính đại… Nhận tiền… Tại cô tiêu hết tiền tháng này rồi mà! T~T
Nhân Mã cuống quít:
- Tôi không đi, aaa, tôi không đi!
Cô đang ngồi bệt trên đất bỗng dưng đứng thẳng dậy. Mặc dù rất túng tiền nhưng cô không thể bán đứng hắn được, hắn dù sao cũng là mỹ nam mà, mỹ nam ngắm được, ăn được lận đó, có lợi phết!
Người đàn ông kia thở dài nắm lấy cổ áo Nhân Mã kéo về chiếc xe hơi màu đen sáng bóng. Cô hò hét:
- Không được, thả tôi ra, tôi không đi!!!! A---- Chiếc xe này đẹp quá! Hãng gì vậy hả???
Mắt cô lại sáng như sao.
Người đàn ông đổ mồ hôi, cô gái này… đến từ hành tinh nào vậy?
Rốt cuộc vẫn là Nhân Mã hí hửng ngồi trên xe hơi sang trọng, người đàn ông kia chạy đến một ngôi biệt thự màu trắng ở khu nhà cao cấp rồi phanh lại. Nhân Mã xuống xe, biệt thự ba tầng, một sân thượng cao chót vót hiện ra trước mắt cô. Trời ơi, xa hoa ~
Cô đã chuẩn bị tinh thần, cho dù họ có ép buộc cô rời xa Song Tử, cô cũng không đi! Hô hô hô, cô đã lấy lại oai phong như ngày nào rồi!
Nhân Mã theo người đàn ông tiến vào phòng khách. Một chiếc ghế sa lông nhung đỏ thẳm đập thẳng vô con mắt cô. Người đàn ông nghiêm nghị ngồi bắt chéo chân, gương mặt đôi nét giống Song Tử, hẳn là Song Diệc Phàm – Cha tên lưu manh kia đây mà. Kế bên ông là người phụ nữ sang trọng, vận chiếc váy đỏ chói lọi, trời ơi, nổi quá! Bên phải người phụ nữ là một cô gái đáng yêu, gương mặt kiều diễm khiến người khác động lòng. Đây có phải là vị hôn thê của hắn? A, thì ra là tình địch, được, ngươi bài binh, ta bố trận!
Nhân Mã khí thế bức người tiến vào.
***
Một tiếng sau đi ra, linh hồn nhỏ bé của cô bị khủng bố.
Đúng lúc đó Song Tử từ bên ngoài bước vào, anh nhìn thấy Nhân Mã trong nhà mình liền giật mình, cô cũng nhìn thấy anh, nhưng nhìn bằng đôi mắt kì thị sinh vật lạ. Song Tử tiến lại gần nắm tay cô nói:
- Sao em lại ở đây? Cha anh kêu em đến?
Nhân Mã gật đầu.
- Em bị sao vậy? Bệnh sao?
Nhân Mã lại gật đầu.
- Nặng lắm không? Anh đưa em đi bác sĩ?
Nhân Mã điên cuồng lắc đầu, người cần đi bệnh viện không phải là cô mà là Song Diệc Phàm cha hắn, Bạch Dương mẹ hắn và Song Ngư em hắn! Nói chung là cả nhà hắn @@
Một tiếng trước:
- Chị là bạn gái anh Song Tử sao? Tôi là Song Ngư em anh ấy, miễn trả lời.
- A, thì ra là bạn gái của Song Nhi nhà mình à? Lại đây, lại đây mẹ muốn xem một chút.
- Bà này, chúng nó còn chưa kết hôn mà xưng hô thế làm gì?
- Trước lạ sau quen, thôi chúng ta bàn đến chuyện đám cưới luôn nhé?
- Con nghĩ tháng sau có nhiều ngày tốt, quyết định tháng sau đi.
- Ngư Nhi con bé này, chuyện quan trọng vậy sao gấp rúc thế được? Thôi tuần sau nhé? Tuần sau cũng có một ngày tốt!
- Hai người phụ nữ này muốn con tôi lấy vợ đến phát bệnh sao? Còn chưa hỏi ý chúng nó.
…
Từ đầu đến cuối Nhân Mã chỉ há hốc mồm, khí thế cô chuẩn bị đối phó với “cha mẹ khó tính và tình địch” hoàn toàn bị sụp đổ. Họ còn tính đến cả việc kết hôn, Nhân Mã knock out!
Song Tử, tôi đã biết anh thừa hưởng gen của ai, thành thật chia buồn. Song Tử nhìn cô lo lắng:
- Họ có nói gì em không? Em yên tâm, việc này cứ để anh…
- Tháng sau kết hôn.
Nhân Mã máy móc cắt lời anh. Song Tử hốt hoảng:
- Em… em nói cái gì?
- CHA MẸ ANH BẢO THÁNG SAU CHÚNG TA KẾT HÔN!!!!
Cô gần như là hét lên, Song Tử cả tin! Cha mẹ hắn xưa nay rất gay gắt, tại sao gặp cô một phát liền bắt kết hôn? Mấy ngày trước còn bảo anh lấy cô gái thôn quê nào đó, có chết anh mới lấy!
Song Tử đưa Nhân Mã về nhà xong liền chạy vào phòng cha mẹ hỏi rõ chuyện, aizzz, hai lão già này làm người ta không hiểu gì hết! Anh gõ cửa rồi bước vào, cha anh đang ngồi duyệt văn kiện còn mẹ già ngồi kế bên chăm sóc móng tay, thấy anh vào hai người liền đá lông nheo nhau.
- Hai người biết con muốn hỏi gì mà?
- Song Nhi, lại đây, ngồi xuống, cha mẹ cũng rất ngạc nhiên khi biết con và Nhân Mã qua lại đó chứ!
Mẹ hắn bỏ cây dũa xuống, nói. Bà nở nụ cười vô hại, ừm, trong mắt hắn là vô lại. Song Tử rùng mình:
- Nhân Mã thì sao?
Ba hắn định nói, lại bị mẹ Song hung hăng cướp lời:
- Con còn nhớ cô bé thôn quê kia chứ? Nó chính là Nhân Mã chứ ai! Haha, càng lớn càng xinh khiến cha mẹ cũng không nhận ra, hồi bé nó vừa ốm lại vừa đen, không ngờ lớn lên chỉ trắng hơn được một chút, còn lại vẫn xấu như mẹ nó!
[Nhân Mã: hắt xì!]
[Mẹ Nhân Mã: hắt xì!!!]
Song Tử: “…”
Lần này cha anh nhanh miệng hơn, ông tiếp lời:
- Lúc phát hiện con ở nhà một cô gái đi ra, cha mẹ có cho người điều tra, thật không ngờ đó lại là Nhân Mã, ta nói, vậy mà con còn giả vờ không thích nó!
Song Tử lại tiếp tục trầm mặc.