Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sưu tầm » Truyện dân gian

Tiểu Tuệ

21/7/2013, 13:24

#1
  • Tiểu Tuệ

Tiểu Tuệ



Thành viên tích cực
Tham gia : 30/06/2013
Bài viết : 1778
Điểm plus : 100000002
Được thích : 375
[Truyện Cổ TG ] Phù thuỷ Baba Yaga Empty [Truyện Cổ TG ] Phù thuỷ Baba Yaga


Ngày xửa, ngày xưa. tại một ngôi nhà nhỏ có hai vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc, nhưng họ chỉ có một mụn con gái. Chẳng bao lâu sau, người vợ qua đời; năm cô bé lên chín tuổi, không muốn con gái mình buồn khi biết mẹ mất sớm, người chồng đành tái giá với người phụ nữ khác. Nhưng người mẹ kế của cô bé lại rất độc ác, mụ ta không ưa cô bé, thường xuyên đánh đập chửi rủa,và chỉ tìm cách giết đi cho rảnh nợ. Nhân một hôm người chồng đi vắng, mụ dì ghẻ ngọt nhạt với cô bé:

- Mày hãy vào rừng và đến nhà em gái tao, dì của mày ấy, hỏi xin một cây kim và một cuộn chỉ về đây. Tao sẽ may áo cho.

Bà dì đó chính là một mụ phù thuỷ có cái chân xương xẩu gớm ghiếc. Cô bé không dám cãi lại, đành phải đi, nhưng cô tạt qua nhà dì ruột của mình trước:

- Cháu chào dì!

- Chào cháu yêu! Cháu qua đây làm gì thế?

- Mẹ kế sai cháu qua nhà em gái bà để xin kim chỉ. Bà ấy muốn may áo cho cháu.

- Thật tốt là cháu đã qua đây trước - người dì nói - Đây là dải ruy-băng cho cháu, cả dầu, bánh mì và thịt nữa này. Ở đó một cây bạch dương sẽ quật vào mắt cháu, hãy dùng dải ruy-băng này buộc nó lại, còn cánh cổng sẽ đóng lại cọt kẹt, và sẽ giữ chặt lấy cháu, hãy đổ dầu oliu xuống dưới, sẽ có những con chó giằng lấy cháu, vứt cho chúng miếng bánh mì con, một con mèo sẽ cào mắt cháu, hãy vứt cho nó miếng thịt.

Cảm ơn người dì, cô bé lên đường. Cô đi mãi, đi mãi vào trong rừng. Trong rừng,phía sau hàng rào cao vút, trong một túp nhà gỗ đứng trên những cái chân gà, trên những cái sừng cừu, mụ phù thuỷ đang ngồi dệt vải gai.

- Chào dì!

- Chào cháu yêu! - mụ phù thuỷ nói - Cháu cần gì thế?

- Mẹ kế nhờ cháu đi xin dì một cây kim và một cuộn chỉ để may áo cho cháu.

- Được rồi, ta sẽ đưa cháu kim chỉ, cháu hẵng cứ ngồi đây làm việc này đã.

Mụ chỉ vào chiếc khung cửi quái đản ấy. Thế là cô bé ngồi bên cửa sổ và bắt đầu dệt. còn mụ phù thuỷ ra khỏi nhà rồi nói nhỏ với bà giúp việc:

- Ta đi ngủ cái đã, ngươi hãy đun nước và tắm rửa cho con bé. Canh chừng nó nữa, tắm sạch sẽ vào, khi dậy ta sẽ ăn thịt nó!

Sợ hãi trước lời nói đó, nhưng cô bé vẫn cố gắng tỏ ra bình thường. Khi mụ phù thuỷ đi khỏi, cô nói với người đàn bà giúp việc:

- Bà ơi, không chỉ cho nhiều củi đâu mà bà hãy đun thật nhiều nước nữa. Và bà hãy xách nước bằng cái rổ ấy - Rồi cô bé tặng bà ta một cái khăn tay.

Bà giúp việc đi đun nước tắm thì mụ phù thuỷ tới bên cửa sổ và hỏi:

- Cháu đang dệt đấy chứ, cháu yêu quý?

- Vâng, thưa dì, cháu đang dệt.

Chắc mẩm cô bé sẽ không biết điều khủng khiếp sắp tới, nên mụ yên chí ngủ tiếp; khi biết chắc mụ đã ngủ say, cô vứt cho con mèo đang giơ móng vuốt gần đó 1 miếng thịt và hỏi:

- Anh mèo ơi, hãy chỉ cho tôi cách để thoát đây đi!.

Chú mèo nói:

- Trên cái bàn đằng kia có một cái khăn mặt và cái lược, hãy cầm lấy nó và chạy nhanh lên, không thì sẽ bị mụ phù thuỷ ăn thịt đấy! Mụ ta sẽ đuổi theo, hãy áp tai xuống đất, lúc nào nghe thấy mụ ta đã ở gần thì ném cái lược đi, nó sẽ mọc thành một khu rừng rậm rạp. Trong lúc mụ ta tìm cách lách qua khu rừng thì cô đã chạy xa rồi. Nếu thấy vẫn bị đuổi, hãy ném cái khăn, một dòng sông sâu và rộng sẽ tràn ra.

- Cảm ơn anh mèo - cô bé cảm ơn chú mèo rồi cầm khăn và lược chạy đi.

Những con chó xông vào cô bé, muốn giằng xé và ăn thịt, cô vứt cho chúng miếng bánh mì. Và những con chó để kệ cho cô đi. Cánh cổng khép lại, muốn ngăn cản cô nhưng cô trút dầu oliu xuống dưới, và nó cũng để cho cô đi.

Cây bạch dương bắt đầu rào rào, định quật vào mắt cô bé, nhưng cô đã lấy dải ruy băng buộc cho nó. Cây bạch dương đành chịu để cô đi. Cô bé chạy mãi, chạy mải miết và không dám ngoái cổ lại lần nào.

Còn chú mèo thì ngồi bên cửa sổ và bắt đầu dệt. Càng dệt, nó càng làm rối tung lên.

Mụ phù thuỷ thức giấc và hỏi:

- Cháu vẫn đang dệt chứ cháu yêu quí?

Chú mèo trả lời:

- Vâng, đang dệt dì ạ.

Thấy lạ, mụ phù thuỷ xông vào nhà và không thấy cô bé đâu cả, còn con mèo thì đang ngồi dệt cửi. Mụ đánh và rủa con mèo:

- Ái chà, là mày à tên bợm già! Chà chà, quân súc sinh. Tại sao mày thả nó hả? Tại sao mày không cào vào mắt nó? Tại sao mày không cào toạc mặt nó ra..?

Con mèo cười khẩy và tiếp tục dệt:

- Tôi đã phục vụ bà từng ấy năm, bà không vứt nổi cho tôi một cục xương đã gặm hết, còn cô ta thì cho tôi cả một miếng thịt tươi.

Mụ phù thuỷ chạy ra khỏi nhà và thét lên với lũ chó:

- Sao chúng mày không cắn xé nó, ăn thịt nó hả?

Lũ chó nói:

- Chúng tôi phục vụ bà từng ấy năm, bà không vứt nổi cho chúng tôi một miếng vỏ cháy, còn cô ta thì cho chúng tôi cả bánh mì . 

Mụ phù thuỷ chạy ra cổng:

- Sao ngươi không kêu cót két và giữ nó lại hả? Sao con bé có thể thoát khỏi cánh cổng chứ?

Cánh cổng trả lời:

- Tôi phục vụ bà chừng ấy năm, đến nước bà cũng không cho tôi , còn cô ta thì tra cả dầu oliu cũng không tiếc.

Cuối cùng mụ phù thuỷ tới chỗ cây bạch dương:

- Sao mi không quất vào mắt con bé? 

Cây bạch dương đáp:

- Tôi phục vụ bà từng ấy năm, bà chẳng bao giờ dùng chỉ buộc cho tôi, còn cô ta thì tặng tôi một dải ruy-băng tuyệt đẹp.

Điên tiết, mụ quay về nhà và chửi bới bà giúp việc:

- Thế còn ngươi nữa, cùng một giuộc cả, không đánh thức ta, không gọi ta dậy? Tại sao nó thoát?

- Tôi hầu hạ bà chừng ấy năm, chưa bao giờ tôi nghe được một lời tốt bụng nào của bà, còn cô ấy thì tặng tôi một chiếc khăn tay, và lại còn nói với tôi rất trìu mến nữa.

Mụ phù thuỷ rít lên inh ỏi, sau đó ngồi vào cái cối và lao đi đuổi theo cô bé. Mụ vừa rượt theo bằng chày vừa dùng chổi để xoá dấu vết.

Còn cô bé cứ chạy mãi, một lúc sau, cô dừng lại áp tai vào mặt đất nghe ngóng thì thấy mặt đất xung quanh rung lên dữ dội. Biết mụ phù thuỷ đang đuổi theo; cô liền rút cây lược ra và ném nó qua vai phải. Chiếc lược cắm vào đất, rồi mọc lên một khu rừng cao sừng sững rậm rạp, rễ cây cắm sâu tận 3 thước đất, còn ngọn thì vươn tới tận đám mây.

Mụ phù thuỷ lao tới, và bắt đầu vừa nhai rau ráu vừa bẻ cây rừng. Trong khi đó thì cô bé chạy xa dần, chạy được một lúc lâu, cô bé lại áp tai xuống đất và nghe thấy mặt đất rung chuyển - mụ phù thuỷ đã đuổi sát nút rồi.

Cô bé lấy cái khăn và ném qua vai phải. Một dòng sông sâu hun hút và rộng như biển lớn hiện ra.

Mụ phù thuỷ phi tới con sông, giận dữ nghiến răng, mụ biết không thể vượt qua con sông đó được, nên quay về nhà, lấy đàn bò của mình và lùa tới con sông:

- Uống đi, bò của ta, uống cạn tận đáy sông cho ta!

Đàn bồ bắt đầu uống nước, nhưng nước sông vẫn không vơi đi. Mụ phù thuỷ giận sôi gan, bay tới bờ sông, và chính mụ bắt đầu uống. Uống mãi, uống mãi, nhưng dòng sông vẫn không cạn. Tức giận, song mụ đành phải bỏ cuộc.

Còn cô bé thì tiếp tục chạy. Đến tối người chồng trở về,khi không thấy con gái ra đón mình, ông liền hỏi vợ:

- Con gái tôi đâu rồi?

Mụ vợ trả lời:

- Nó nói sang nhà dì hỏi xin kim chỉ, chắc là bị giữ lại thôi mà.

Người cha sốt ruột vì khi ấy trời đã khuya lắm rồi, ông định đi tìm con gái, thì vừa lúc cô bé chạy về tới nhà, thở không ra hơi:

- Con đi đâu thế? Người cha hỏi.

- Ôi, cha thân mến của con - cô bé trả lời - mẹ kế sai con đến nhà em gái bà ta, mà em gái bà ta là phù thuỷ Baba-Yaga, có cái chân bằng xương. Mụ ta muốn ăn thịt con, nhưng con đã chạy thoát khỏi mụ ta.

Người cha rõ chuyện, liền nổi giận với mụ vợ hiểm độc rồi dùng chổi tống cổ mụ ra khỏi nhà. Và từ đó ông sống yên bình với cô con gái. 



 



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết