Chap3
Một ngày mới lại đến. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất. Nó vươn mình thức dậy trên cái giường nhỏ. Với lấy cái điện thoại đầu giường, nó tự nhủ:” Mới có 6 giờ 38. A, còn sớm chán.” Nó tung chăn bước xuống giường, mở cửa vào nhà vệ sinh, chậm chạp làm cái gọi là vệ sinh cá nhân. Tay cầm cái bàn chải đánh răng, đưa tay chải mạnh, nó tự nhìn mình trong gương. Mái tóc dài bù xù chưa chải, đôi mắt đờ đẫn thiếu ngủ, mồm đầy bọt kem đánh răng. Ngậm một ngụm nước lã lớn, nó nhổ toẹt xuống cái bồn rửa mặt. Thật tồi tệ, thật bê bối, không giống nó chút nào cả. Nào, chỉnh đốn lại thôi.
Nó vừa bước ra khỏi cái nhà vệ sinh, nó vừa cầm cái lược chải lại mái tóc của mình. Đưa tay lơ đễnh mở cửa tủ quần áo, nó rút phắt bộ đồng phục xuống mặc lên người. Vớ lấy cái cặp trên ghế, nó ra khỏi phòng, đến phòng thờ, trước bàn thờ 50 ngày cuả bà nó, nó cầm một nén hương, châm hương rồi cắm vào lư hương. Trong mùi hương phảng phất cùng làn khói mờ mờ, di ảnh bà nó nở nụ cười hiền hậu. Nó đứng lặng, tâm trạng rối bời. Cảnh tượng hỗn loạn ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí. Nó lắc mạnh đầu xua đi cái kí ức ấy, quay người bước đi. Một cơn gió thổi qua khung cửa sổ làm rèm cửa nhẹ bay.
Đến phòng khách, nó ngạc nhiên khi thấy bố mẹ nó vẫn còn đang ở nhà. Mấy giây sau, nhìn thấy cái hộp đựng phong bì hôm tang lễ bà nó ở phía trước mặt bố mẹ nó, nó thầm nhếch mép một cái. Hóa ra… cũng chỉ thế mà thôi….
- Con đi học đây. – Nó nói vọng lại.
Không đáp lại nó, nó cũng chẳng để tâm, đi ra sấn lấy xe, bỏ lại sau lưng những tiếng bàn tán kiểu như:” Nhà này thật keo kiệt, ăn thế mà chỉ đưa có 200 nghìn”…..
…….
Phòng hiệu trưởng trường Thiên Hà được bài trí một cách vô cùng trang nhã. Trên chiếc bàn gỗ kiểu cách gần cửa sổ, hai cốc trà bốc hơi nghi ngút. Cô hiệu trưởng Kim Thanh trang nhã ngồi vắt chân trên chiếc ghế sang trọng, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu trai ngồi đối diện, khuôn mặt cam chịu như thể sắp bị đày ải kia.
- Cô đã nghe bố mẹ cháu nói rồi. Xem nào… - Cô Kim Thanh lật giở chồng hồ sơ trong ngăn bàn rồi đưa cho cậu trai đó một tập giấy. – Lớp 11A2 đang thiếu giáo viên chủ nhiệm, cháu nhận chức đó nhé. À, tiện thể cháu dạy luôn môn Anh văn lớp đó nha. Cháu mới đi du học Anh quốc về, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
- Nhưng cháu….
- Không nhưng gì cả, cô biết cháu không bằng lòng nhưng đã làm là phải làm việc có trách nhiệm. Thế nhé, cô tin ở cháu, Minh Huy.- Cô Kim Thanh cười cười. Đúng ra lúc đầu cô cũng không định đồng ý về việc này. Thế nhưng, liếc qua cái thành tích đáng nể của tên con trai trước mặt, cô lại không khỏi cảm phục. Một nhân tài thế này mà không vào trường mình thì thật tiếc.
Minh Huy mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng hiệu trưởng. Đáng chết, bố anh rảnh rang như nào lại bắt anh làm giáo viên ở cái ngôi trường cũng đáng chết này. Cái gì mà để rèn tính kiên nhẫn với lòng trách nhiệm cao chứ? Anh cần mấy cái đó sao? Du học mấy năm ở nước ngoài, vào ngôi trường này làm quái gì. Còn bà cô hiệu trưởng đó nữa, là bạn của bạn bố cậu thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là người quen thôi mà. Lo chuyên bao đồng. Lắm chuyện.
Anh giậm chân đi trên hành lang giờ đã yên ắng vì đã vào giờ. A, chết tiệt, cái lớp 11A2 đó ở đâu chứ? Minh Huy vừa đi, vừa nhìn biển lớp. Đi mãi, cuối cùng anh cũng nhìn tháy cái lớp ở cuối hành lang với cái biển lớp 11A2 phía trên cửa. Lầm bầm nguyền rủa gì đó, anh cố lấy lại bình tĩnh, giữ lấy cái hình tượng đẹp trai phong độ của mình. Mở cửa lớp, vừa trưng ra nụ cười thân thiện thì cái giẻ lau bảng bay vèo qua mặt, nụ cười vừa nở ngay lập tức đông cứng trên mặt.
Minh Huy cúi xuống nhặt cái giẻ lau dưới chân, nhìn cái lớp mấy phút trước còn ồn ào như cái chợ mà giờ thì im phăng phắc, đứa nào về đúng chỗ đứa nấy. Anh ho khan một cái rồi bước vào lớp, đưa mắt liếc qua hồ sơ lớp, anh đứng trên bục giảng, nở nụ cười nhẹ. Nào, thân thiện là cầu nối tâm hồn.
- Xin chào các bạn, tôi là Phan Minh Huy, 21 tuổi. Từ nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các các bạn. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé.
- A, thầy đẹp trai quá à, cho em xin số thầy ơi.
- Giúp đỡ là như nào thầy?
- Ha ha, thầy có khả năng không vậy?
Cái lớp học vừa yên lặng được mấy phút thì rộ lên những lời trêu đùa sau câu giới thiệu của Minh Huy. Anh nhìn cả lớp, cười một cái:
- Rất hoan nghênh các em, bạn nào có nhu cầu xin số hay add nick Facebook thì sau giờ gặp thầy nhé. Còn bạn nào muốn tìm hiểu vấn đề giúp đỡ thì google nhé. Công nghệ thông tin phát triển làm gì? Nào, giờ chúng ta vào bài…
Cả lớp học im re. Thầy giáo mới thật là đáng sợ… Không dễ chơi chút nào. Nhìn mặt thế mà nguy hiểm phát ớn. Thế nhưng một lúc sau, Minh Huy đã hoàn toàn chinh phục cả lớp. Tuy chưa bao giờ giảng dạy nhưng với khả năng thuyết trình siêu đẳng, cách giao tiếp thú vị, phát âm tiếng Anh chuẩn không phải chỉnh, khuyến mại thêm nét đẹp trai trời phú và nụ cười tỏa nắng, thử nói xem còn chỗ nào có thể chê.
- Ai có thể đặt cho tôi một câu mới mẫu câu này?- Đẩy cái kính gọng đen trên sống mũi, Minh Huy hỏi. Thực ra anh chỉ bị cận nhẹ, là cực kì nhẹ ấy. Thế nhưng, thỉnh thoảng anh vẫn thích đeo kinh, giả danh tri thức ấy mà. Liếc qua cái danh sách lớp trên bàn giáo viên, Minh Huy lên tiếng. – Thanh Lam là bạn nào nhỉ, trả lời cho tôi.
Nó đang chăm chú ghi bài thì đột nhiên bị gọi. Nó ngẩng đầu đứng dậy, đặt một câu tiếng Anh với mẫu câu trên bảng. Phát âm chuẩn, đúng ngữ pháp. Minh Huy đang cắm đầu vào quyển sách cũng phải đưa mắt nhìn xem đó là ai. Chà, phát âm thế này chắc không phải dạng thường. Và anh hoàn toàn ngạc nhiên trước khuôn mặt quen thuộc ấy. Ha, xem ra anh chẳng cần tốn một chút công sức cũng tìm ra cô bé đó. Thật không ngờ, anh lại là thầy giáo của nhỏ, vui thật. Một chút thích thú rộ lên trong lòng Minh Huy. Nhìn lại cái hồ sơ trên bàn: Nguyễn Thanh Lam. Anh nhớ cái tên này rồi.
Thế nhưng, trai ngược với tâm trạng của Huy, nó dường như quên hẳn cái tên con trai kì lạ mấy ngày trước. Nó bình thản hỏi.
- Em có thể ngồi được chưa?
- À, em ngồi đi.
Tiết học vẫn trôi qua một cách bình thường, trừ ông thầy nào đó ra. Minh Huy đang rất vui, rất rất vui. Ha ha, xem ra việc dạy học cũng không tệ. Phải cảm ơn bố anh rồi.
…….
Hết hai tiết học đầu, trống ra chơi đánh lên rộn rã. Học sinh từ các lớp ùa ra sân trường như bầy ong vỡ tổ. Minh Huy thu dọn sách vở trên bàn vào chiếc cặp da đen rồi đi ra khỏi lớp. Anh đi nhanh đến đến phòng giáo viên, anh là đang muốn tìm kiếm một số thông tin. A nha, biết rõ về lớp mình đang chủ nhiệm cũng rất tốt mà, đúng không?
Đẩy cánh cửa lớn phòng giáo viến, Minh Huy bước vào. Anh tươi cười cúi đầu chào các thầy cô đang ngồi trong phòng, bước nhanh đến bàn làm việc của mình, lúc tung đống hồ sơ học sinh trong ngắn bàn. Một hồi tìm kiếm, anh tìm thấy được thứ anh cần tim. Ngồi tựa mình trên ghế, tay giở từng trang tập hồ sơ có mang tên: Nguyễn Thanh Lam.
Ngay trên trang đầu tiên của quyển hồ sơ là hình ảnh một cô gái xinh xắn với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn nhưng có mang một chút nét lạnh lùng, cái mũi nhỏ nhắn cùng nước da trắng ngần. Mái tóc hất chéo mái, suôn dài mượt mà như tôn lên nét đẹp giản đơn kia.
Họ và tên: Nguyễn Thành Lam
Ngày sinh: 1 tháng 2 năm xxxx
Nhóm máu: AB
Địa chỉ: Khu xx – Số nhà yy – Phường zz – Quận aa
Số điện thoại phụ huynh: … ( Minh Huy đã lướt qua vì cho rằng nó không cần chú ý -_-)
Cân nặng: 48 kg
Chiều cao: 1m62
Thành tích học tập:
_ 5 năm tiểu học đạt Học sinh Giỏi, hạnh kiểm Tốt.
_ 4 năm Trung học cơ sở đạt sinh Giỏi, hạnh kiểm Tốt.
_ …
Môn học yêu thích: Toán, Anh, Mĩ Thuật,…
Dị ứng: không có.
Sở thích cá nhân: kinh doanh, cắm hoa, làm đồ handmade, vẽ,…
…
Sau mấy phút nghiên cứu tập hồ sơ và một số sổ sách khác, Minh Huy đã nắm được một số thông tin chính về người mà anh cần chú ý. Minh Huy gỡ cặp kích ra, day day đôi mắt, trong đầu không khỏi bực bội. Quái gì chứ? Hồ sơ gì mà không có số đo ba vòng của nữ sinh, không có số điện thoại riêng của học sình cơ chứ? Thử hỏi không có những thứ đó thì theo dõi sưc khỏe và tình hình học sinh thế nào? Một ngôi trường quá thiếu sót. Vậy mà cũng xưng danh trường chuẩn Quốc gia. Đúng là tự hoang tưởng mà. ( Shel: Có cái trường nào có mấy thứ đó sao? -__-)
- Huy đấy à? Sếp gọi lên phòng Hiệu trưởng nhanh nhé.- Thầy giáo thể dục ngó đầu vào phòng giáo viên, nói to.
- Vâng, em lên ngay đây. – Minh Huy chán ngán trả lời.
Minh Huy đeo lại cái kính lên mắt, cất đống hồ sơ vào ngăn bàn rồi đi lên phòng Hiệu trường. Ầy, có chuyện gì mà lại gọi anh nữa chứ? Bà cô Hiệu trưởng này rảnh rỗi quá đi. Đứng trước cửa phòng, Minh Huy đưa tay gõ gõ cửa mấy cái. Sau khi cái tiếng “Mời vào” trong phòng kia vọng ra, Huy mới mở cửa đi vào.
- Cô gọi cháu có việc gì ạ?
- À, ngồi đi. Việc giảng dạy của cháu thế nào? Vẫn tốt chứ?- Cô hiệu trưởng Kim Thanh đang vùi đầu vào cái máy vi thấy anh vào cũng ngẩng đầu lên, cười hỏi.
- Cũng khá tốt ạ.- Minh Huy trả lời. Như nhớ ra điều gì, anh hỏi. – Thưa cô, cháu muốn hỏi một chút thông tin về Thanh Lam lớp cháu ạ.
Cô Kim Thanh đang lướt phím như bay cũng đột ngột dừng lại. Cô nhìn Huy chằm chằm. Cậu bé này, sao lại quan tâm đến Thanh Lam? Không phải là muốn tán gái trong trường của bà chứ? Nhất là học sinh bà yêu quý nhất. Bà biết là Thanh Lam học giỏi, vừa xinh xắn lại đa tài, tuy tính cách có hơi âm trầm một chút nhưng vẫn cực có sức hút. Lượng người yêu quý côi bé trong trường cũng không phải là ít. Nghĩ một hồi, Kim Thanh tự lắc đầu. Không sao, chắc là giáo viên muốn tìm hiểu lớp thôi.
- Cô bé đó, một viên đá quý của trường ta đấy. Từ khi cô bé đó vào trường, thành tích học tập luôn đứng đầu trường. Không những thế lại mang về cho trường biết bao giải thưởng. Ha ha, cô bé đó cũng thật đã tài. Tất cả các giải thưởng từ cắm hoa đến vẽ tranh hay là giải toán, giải Thành phố đến giải Quốc gia, nếu không giải nhất thì cũng là giải Nhì. Duy có… hoàn cảnh gia đình hơi đặc biệt một chút.
- Làm sao ạ? – Minh Huy lúc đầu còn lơ đễnh. Người được ánh chú ý, không suất sắc sao được. Con mắt nhìn người của anh đâu có tệ đến thế? Nhưng khi nghe đến hoàn cảnh gia đình kia, anh lại tò mò mà hỏi.
- Ưm… bố mẹ cô bé có xích mích, cũng không tiện nói ra nhỉ. Hình như bà Lam lại vừa mới mất. Tội nghiệp… A, thời gian tới trường ta sẽ tổ chức Đại hội thể thao thi đấu giữa các lớp đấy. Cháu cố dẫn dắt lớp cháu đạt huy chương về nhé. Mà cô nghĩ có Lam ở đó thì cũng đỡ nhiều. – Cô Kim Thanh đột ngột đổi chủ đề, cười tươi vỗ vai Huy.
Nói chuyện một hồi, trống vào tiết cũng vang lên, Minh Huy chào cô rồi ra khỏi phòng, trong lòng liên tục hiện lên hình ảnh của cô học trò kia, người manh tên: Thanh Lam.
….
Sáng hôm sau, nó đi học sớm hơn mọi hôm. Vào trường thì vẫn còn rất ít học sinh, nó cất cặp vào lớp rồi ra sân trường đi loanh quanh nghe nhạc. Cắm tai nghe vào tai, nó đi vòng quanh trường. Trường Thiên Hà là một ngôi trường rộng lớn. Một khu là lớp học, một khu là khu Ban Giám Hiệu dành cho giáo viên, một khu hồ bơi, một khu là căn- teen, thư viện, sân sau và một khu riêng là Thể thao. Khung cảnh trường cũng rất đẹp, rất bắt mắt, được xưng tụng là khu vực Học đường đẹp nhất nhì trong các trường học. Các câu lạc bộ trong trường cũng rất phong phú.
Sân trường buổi sáng vắng lặng ít người qua lại. Hàng cây rợp bóng xanh ngắt một màu. Nó kéo kéo cái khăn len lên che cổ khỏi làn gió lạnh cóng của mùa đông. Bất chợt, phía xa, một chàng trai đi đến, ánh mắt lơ đãng nhìn ngó xung quanh. Nhìn thấy nó, anh bước nhanh hơn. Nó nhìn người còn trai trước mặt bằng ánh mắt kì lạ, tay chỉnh volume trong tai nghe thấp xuống. Y như nó dự đoán, người kia dừng lại trước mặt nó, cười tươi.
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, thầy Huy.
- A, còn chưa vào lớp, không cần gọi tôi là thầy đâu, tôi cũng hơn em có mấy tuổi. Còn nhớ tôi không?
- Dĩ nhiên là nhớ, hôm qua vừa gặp thầy trên lớp. – Nó đáp.
- Thật la, không phải lúc đó… là ở ngoài... – Minh Huy bó tay với trí óc siêu việt kia. Chẳng lẽ anh không có một chút ấn tượng nào sao?
Nó nheo nhéo mắt nhìn người trước mặt. Quái lạ, nó có gặp thầy ở ngoài rồi sao? Có sao? Sao nó không nhớ? Vớ vẩn, trí nhớ của nó cũng đâu tồi tệ đến thế. A, hình như có chút quen quen. Nó im lặng một lúc rồi kiêng chân lên gỡ cặp kính kia ra. Đáng chết, cao quá đi mất. Nhìn khuông mặt đnag cười cười trước mặt, nó im lặng mất mấy giây. Đây… không phải là tên con trai kì quái nó gặp hôm trước trên cầu sao? Tự nhiên sao lại chui vào trường nó làm giáo viên? Không phải là đút lót đấy chứ? Lại còn đeo kinh nữa -___-.
Nó thở hắt ra… Nhét cái kính gọng đen vào tay Minh Huy, bình thản đi qua, vỗ vỗ vai Huy.
- Thầy à, lưu manh thì không thành tri thức được đâu.
Rắc… rắc….
Minh Huy hóa đá tại chỗ. Lưu manh? Nói anh sao? Từ bao giờ mà anh nâng cấp thành lưu manh thế này?
Và… Viu………..
Cuốn theo chiều gió…
Bạn Huy đáng thương…. Cực đáng thương nha….