“Lâm…Lâm Nhật Dương???”
“Chẳng lẽ…chẳng lẽ là cậu ấy? Cậu ấy học ở đây ư? Sao mình lại ko biết gì? Cậu ấy có bạn gái rồi sao?”. Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu cô, chèn ép tất cả mọi thứ xung quang. Trước mắt cô chỉ còn là bóng tối, những kí ức ngọt ngào và đắng cay lại ùa về. Hạnh phúc bất tận, đau khổ tận cùng, những lời thề nguyện và cả lời nói dối như 1 đoạn phim quay chậm. Giọt nước mắt – cái thứ trong suốt và ánh kim ấy lại chan hòa và ngưng đọng lại ở cằm rồi lặng lẽ rơi xuống, vỡ tan thành nghìn mảnh pha lê ko thể hàn gắn lại được. Lẽ nào cô vẫn ko thể quên đi được cái cảm giác nhót buốt ở lồng ngực hay trái tim cô từng nhịp đập liên hồi như muốn nổ tung. “Lâm Nhật Dương… Lâm Nhật Dương… Lâm Nhật Dương…”. Tên của người con trai đó vẫn cứ văng vẳng bên tai cô.
- Nhanh lên, anh ko chờ được lâu đâu.
Giọng nói này, sao lại giống đến thế? Cô ko biết phải làm gì. Lòng cô h như lửa đốt, miệng lẩm bẩm. Chợt cô hét lên:
- DƯƠNG…!!! – Cô đang làm gì thế này? Gọi tên của người bạn trai cũ, muốn được nhìn lại khuôn mặt ấy, nhìn thấy nụ cười quen thuộc của người ấy. Cô còn muốn hỏi xem cậu còn nhớ cô ko? Nhưng tại sao? Tại sao cô lại như thế chứ? Bây h cô chẳng khác nào 1 chú cá nhỏ sống thiếu nước lâu ngày, đang cố gắng căng mang hít thở thì trước mắt lại hiện ra ảo ảnh của dòng nước trong trẻo xinh đẹp.
Cậu chầm chậm dừng bước. Cô hy vọng, ao ước đó là Dương – người mà cô đã mòn mỏi chờ đợi. Cái xoay người lại sẽ quyết định tất cả. Đúng hay sai, cô độc hay trở lại.
- Chuyện gì thế?
- Ơ…ko, ko có gì. Xin lỗi, mình lầm người – Khi người đó quay lại, mặc dù tên và giọng nói rất giống nhưng ko phải Dương vì cậu ko có khuôn mặt đó, ko phải ko mặt mà cô đã hy vọng. Cô cười trong tiếng khóc, nước mắt ko chảy ra ngoài mà chảy ngược vào tim. Thật nực cười, cuộc đời đâu phải tiểu thuyết hay cổ tích mà cô tưởng có thể gặp lại được cậu. Dương đã bỏ rơi cô thật rồi, chỉ có cô là tự nguyện chạy theo cuộc tình này. Cô ngồi sụp xuống, hụt hẫng. Cô ko còn nghe thấy gì nữa, tất cả như 1 giấc mơ vậy. Đúng, cuộc đời ko phải là cuốn tiểu thuyết. Mọi chuyện ko thể như ý mình muốn được.
Sau 2 tiết vật lộn cùng với đống sách vở, cô bắt đầu học tiếp tiết 3. Tiếng gió lạnh phật phờ từ điều hòa, giọng cô giáo dạy Văn giảng đều đều. Tất cả như 1 bản nhạc với điệp khúc “Chúc bé ngủ ngon”. Cô gục xuống bàn ở những phút cuối cùng của tiết 3. Reng…reng…reng…Cô giật mình tỉnh giấc thì nghe thấy tiếng thông báo của nhà trường:
“Bạn Đào Ngọc Hân lớp 10A1, khu người nổi tiếng ra sân trường. Tôi nhắc lại bạn Đào Ngọc Hân lớp 10A1, khu người nổi tiếng ra sân trường. Nếu ko nhanh sẽ bị đuổi học NGAY LẬP TỨC…”
“Ặc…Cái gì thế này? Có người dám đe dọa cô sao?...” – Cô vừa nghĩ vừa đi xuống sân trường.
Cô ko ngờ được bây h sân trường lại đông người đến vậy. Mọi người cùng xúm lại 1 chỗ và ai cũng nhìn cô với ánh mắt như cô là sinh vật lạ vậy. Cô dần bước vào khoảng giữa, nơi mọi người đang xúm lại.
- Cậu… - Cô ngạc nhiên khi thấy Nam đang đứng đó, nhìn cô đắm đuối. Rồi cậu chạy lại kéo tay cô đến bên cạnh cây phong giữa sân rồi quỳ xuống, giơ 1 bó hoa hồng lên. Phải công nhận hoa hồng thật sự rất đẹp, bông hoa có màu tím và trên các cánh hoa còn đọng lại những giọt nước long lanh như viên pha lê, nó còn mang 1 nét gì đó rất lãng mạng. Nhưng đối với cô nó lại quá xa xỉ, bó hoa hồng này lẽ ra chỉ phù hợp để tặng cho những cô gái có vẻ đẹp kiêu sa giống chính nó. Cô đưa tay hất tung bó hoa đi:
- Cậu bị điên à??? – Cô ném lại 1 câu đầy tức giận. “Tại sao cậu ta lại làm thế? Làm cô nhớ về người đó thì mới là hay sao? Cô đã cố quên đi rồi cơ mà?...”. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì…
- Á…Cậu làm cái trò gì vậy? – Nam bỗng ôm cô vào lòng. Mặc cho cô đánh hay vùng vẫy trong vòng tay cậu, mặc cho mọi người nhìn cậu với con mắt kì dị, cậu vẫn muốn ôm cô thật chặt. Cậu ngửi thấy mình hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc cô, điều đó càng làm cho tim cậu đập nhanh hơn, xao xuyến hơn.
- Cho đến khi em đồng ý làm bạn gái anh thì anh mới thả em ra.
- Cậu vừa phải thôi…
- Nếu em làm bạn gái anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc, anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta còn có thể cùng nhau hóng gió dưới gốc cây phong, cùng nhau ngắm hoa bồ công anh bay. Những cánh hoa sẽ mang những lời hứa, những lời yêu thương của đôi ta đến mọi nơi. Dù có chuyện gì xảy ra thì tình yêu của đôi ta sẽ mãi vương đọng trên trần gian này. Thật lòng anh rất mong đến ngày ấy – Nam nhẹ nhàng vuốt tóc cô và thầm cảm ơn thằng Tuấn đã nói cho cậu bí quyết – Hự!!!
Nghe những lời nói đó của Nam cô rất “ngứa tai” nên đã chuẩn bị tư thế lên gối. Nam nằm vật xuống đất, tuy đau nhưng cậu vẫn cố gắng cầm lấy tay cô để ngăn cho cô chạy đi. Nhưng đã muộn rồi…