- Spoiler:
Đặt chân tại sân bay ở Anh Quốc. Cảm nhận hơi gió thổi vào mặt, làm bay mấy lọn tóc mái màu hạt dẻ, lộ ra cái trán nhỏ trắng ngần của Đông Nhi. Cô bây giờ thấy thật thoải mái, mặc dù có một chút hồi hộp vì sang nước ngoài. Đông Nhi cũng tự thắc mắc, công việc của một Mafia đi ''xử lí'' là như thế nào.
Minh Vũ kéo tay Đông Nhi đi thẳng ra ngoài sau khi đã nhận vali. Vừa lúc đó, một chiếc xe BMW màu đen vừa tới. Một tên mặc vest đen từ đầu tới chân bước ra cung kính cuối đầu mở cửa cho Minh Vũ.
....
Cả hai về tới căn nhà của Đằng phu nhân đang sinh sống. Căn biệt thự xa hoa mọc giữa mảnh đất Anh Quốc này thật lộng lẫy. Vừa về tới, Minh Vũ đã lao đầu vào cuộc tìm kiếm tên côn đồ gây rối. Anh muốn kết thúc việc này sớm để trở về nước. Vì anh biết, ở đây càng lâu càng nguy hiểm. Đông Nhi hoàn toàn ở ngoài cuộc, cô không giúp được gì cho anh cả. Cuối cùng, Minh Vũ anh cũng tìm thấy tung tích thằng cầm đầu ấy. Nhất định anh phải kết thúc việc này thật sớm.
- Đông Nhi... - Minh Vũ ngồi ở bàn làm việc, Đông Nhi e dè ngồi ở chiếc ghế salon trong cùng căn phòng ấy. Cho đến khi Minh Vũ cất tiếng gọi, cô mới giật mình nhìn anh. Minh Vũ dang cánh tay ra như mọi lần, cô từ từ tiến về chiếc bàn làm việc đến bên cạnh Minh Vũ, ngồi vào lòng anh. - Ngày mai anh phải đi giải quyết tên ấy. Anh không yên tâm để em đi theo, nhưng để em ở lại anh sợ mẹ anh sẽ giở trò...
Ngay lúc ấy, Đông Nhi định lên tiếng thì có tiếng gõ cửa. Cô toan đứng dậy vì cái cảnh tượng này ''hơi'' quá thân mật, nếu để người của Minh Vũ nhìn thấy thì quả thật cô rất ngại. Nhưng dường như Minh Vũ bắt thóp suy nghĩ của cô, anh kéo Đông Nhi lại ra hiệu ngồi im.
- Vào đi!!
Nghe tiếng nói, hai cô gái bên ngoài mở cửa bước vào. Hai khuôn mặt giống nhau y đúc, chỉ khác cô có mái tóc dài buộc cao có nốt ruồi nhỏ bên má. Có lẽ họ là chị em sinh đôi với nhau. Nhưng điều khiến cho Đông Nhi chú ý đó là trên người họ đều mang bộ vest đen từ đầu tới chân y hệt như mấy tên Mafia của chồng cô. Cả hai đều cung kính cuối đầu trước Minh Vũ và cô vợ đang ngồi trên đùi anh. Cô gái có mái tóc ngắn - Gia Lương lên tiếng:
- Thiếu gia, xin hãy để cho chúng tôi bảo vệ cô Đông Nhi!
Trong khi Minh Vũ còn đang chần chừ, Đông Nhi không ngần ngại lên tiếng đồng ý. Dù là cô vô dụng nhưng ít ra cô cũng không thể là gánh nặng cho Minh Vũ trong lúc này:
- Minh Vũ... Em sẽ đợi anh ở đây. Có họ bảo vệ rồi, anh đừng lo!!
Minh Vũ vẫn còn chần chừ. Đây là hai chị em sinh đôi bảo vệ riêng của Đằng phu nhân. Trình độ võ thuật của họ thật sự mà nói thì không hề thua kém gì mấy ''anh chàng'' to con của anh. Bởi thế họ cũng khiến anh yên tâm chút đỉnh.
- Được! Đành phải làm phiền hai cô vậy! - Minh Vũ khẽ thở đồng ý mà không nhận ra rằng, thấp thoáng trên đôi môi của hai cô gái đang nở nụ cười nham hiểm.
.....
Sáng hôm sau, ngay lập tức Minh Vũ cùng mấy tên tướng tá bặm trợn khác đi làm một công việc mà của một Mafia phải làm. Đông Nhi đã không ngủ cả đêm hôm qua, hoặc có thể là có nhưng chỉ trong chốc lát lại giật mình dậy. Cô tựa vai vào cửa sổ, nhíu mày nhìn trân trân ra ngoài không trung.
"Minh Vũ... anh nhất định phải bình an trở về! Tôi xin anh!!"
- Cô đang lo lắng cho thiếu gia sao? Để tôi dắt cô đi xem nhé!! - Không biết từ bao giờ, hai chị em sinh đôi đã đứng sau lưng cô. Gia Cát, cô chị cả lên tiếng.
- Ơ... nhưng...
- Cô rất lo cho thiếu gia mà. Vậy thì đi thôi!!
Gia Cát và Gia Lương đưa Đông Nhi đến một bãi đất trống. Từ trên một vách đá không cao mấy, Đông Nhi cô có thể nhìn thấy toàn cảnh ở phía dưới. Nhìn sơ qua cô đã có thể nhìn thấy Minh Vũ với mái tóc đen. Tay trái anh cầm khẩu súng lục, tay còn lại đấm túi bụi vào những tên đến gần anh. Lâu lâu lại nổ những phát súng như trời giáng. Nòi súng lia đến đâu, là những nơi ấy đều có người gục xuống.
- Minh Vũ... cầm súng bằng tay trái sao? - Đông Nhi cô bất giác lên tiếng hỏi, đôi mắt to tròn vẫn dõi theo từng hành động của Minh Vũ. Một câu hỏi như tự hỏi chính mình, cô không mong sẽ có câu trả lời.
- Thiếu gia có thể cầm súng bằng hai tay, nhưng vẫn bắn phát nào trúng phát đó. Từ nhỏ, Đằng lão gia để huấn luyện cho thiếu gia rất khắc nghiệt nên mới được như ngày hôm nay! - Gia Lương cất tiếng trả lời từ phía sau, khóe môi nhen nhúm một nụ cười đầy ẩn ý.
- Nhưng hình như... chúng ta đang yếu thế hơn thì phải... - Mặc dù đang sợ hãi nhưng Đông Nhi vẫn còn đủ thông minh và sáng suốt để nhận ra, phe Minh Vũ đang dần bị đẩy lùi. Minh Vũ đang yếu thế hơn hẳn, cô dùng hai tay ôm mặt, đôi mắt vẫn nhìn về hướng Minh Vũ.
Bất ngờ một bàn tay đẩy mạnh sau lưng cô. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Đông Nhi đã bị rơi từ trên vách đá ấy xuống. Vách đá ấy khá thấp, cô chỉ bị trầy xước chút xíu ở tay và chân. Nhưng....
...
...
... mọi ánh mắt của phe đối phương đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. Hầu hết là ngây ngất trước vẻ đẹp thánh thiện như thiên sứ của cô hơn, phần còn lại là tò mò vì không hiểu cô gái này ở đâu xuất hiện ra đây. Đến Minh Vũ còn ngạc nhiên, nhưng sau đó anh chộp lấy cơ hội, phe đối phương đang lơ là, mất tập trung. Chính là lúc này...
- Xông lên!!! Bắt sống tên cầm đầu cho tôi!!
....
- Đông Nhi, đi ngủ thôi! - Có lẽ trận đấu khi sáng làm Minh Vũ lả người đi. Trong khi Đông Nhi bần thần nằm dài trên giường, cô đang mê man nghĩ, không hiểu vì sao lúc ấy hai chị em họ lại đẩy cô xuống. Cô không dám nói cho Minh Vũ biết, sợ anh lại lo, nhưng cô... đã làm gì sai sao?
Minh Vũ chồm người định leo lên giường, nhưng nhận thấy điều gì đó khiến anh khựng lại. Cái bản tính đa nghi trong người anh nổi dậy, có điều gì đó....
Anh chống hai tay lên giường. Tạo một ''nhà tù'' và nạn nhân là Đông Nhi. Minh Vũ cuối người hôn cô, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại dáo dát nhìn ra phía cửa sổ. Quả đúng như anh nghĩ, có ai đó đang rình mò ngoài đó.
- Đông Nhi, nộp mạng đi!!! - Tiếp sau tiếng nói đó là bóng dáng của hai người con gái, họ đã dùng khăn đen bịt hết cả đầu, chỉ chừa lại hai con mắt. Tay cầm khẩu súng nhắm về phía Đông Nhi để mà bắn. - Đông Nhi, cô đã giết chết cha mẹ tôi. Bây giờ cô phải trả giá!!
Minh Vũ kéo Đông Nhi về phía sau lưng mình. Dùng một tay ôm chặt lấy cô. Đông Nhi mặc dù không hiểu gì cả, nhưng cô biết họ chắc chắn đang hiểu lầm cô. Cô muốn bước ra đính chính lại, nhưng đã bị cánh tay của Minh Vũ ôm chặt, và một phần cô sợ nòi súng kia, nên chỉ biết nắm lấy lưng áo của Minh Vũ bấu thật chặt.
- Hai cô đang nói gì vậy? Ai giết ai? - Trong những tình huống thế này, Minh Vũ hoàn toàn bình tĩnh. Nếu như người ta phát hoảng trở nên hoảng loạn thì ngược lại, anh luôn giữ được sự điềm đạm cần thiết. Âm thanh của giọng anh trầm xuống tựa hồ quỷ dữ, anh đang cố gắng bảo vệ người con gái của mình.
- Chính nó!! Chính nó đã giết cha mẹ chúng tôi!! - Vừa nói vừa chỉ về phía Đông Nhi, ánh mắt của cả hai rực lên một lòng hận thù sâu thẳm không đáy. Nhưng... có một chút mù quáng.
- Đúng là loạn cả rồi mà!! - Minh Vũ rít lên, bàn tay rút ra một khẩu súng rồi chĩa về cô đứng gần anh nhất. Đôi mắt hổ phách như phừng phừng ánh lửa, cả một sự tức giận chỉ cần thể hiện qua ánh mắt đã đủ khiến người ta run người - Dám cả gan xông vào đây, hai cô muốn chết à??
Ngay lập tức, Minh Vũ nhanh tay nắm lấy miếng vải đen trùm đầu. Lộ ra là Gia Cát. Anh đã đoán được không ai khác chính là họ. Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ lại nói Đông Nhi vợ anh giết cha mẹ họ. Ngón tay thon dài đặt ngay còi súng, chỉ cần một cái nhích tay, sẽ có người đổ máu.
- Khoan đã Minh Vũ!! Chắc họ có hiểu lầm, em sẽ giải thích với họ mà!! - Đông Nhi vùng chạy ra, đứng đối diện với Minh Vũ và dùng hai cánh tay che chắn cho Gia Cát. Cô thật sự không muốn sẽ có máu đổ ở đây dù là bất cứ ai. Đông Nhi quay về phía hai cô gái, rồi nhanh chóng lùi bước chân về phía Minh Vũ, cô đang sợ... - Hai chị nghe em nói, thật sự là có hiểu lầm ở đây. Em... thật sự không biết ba mẹ các chị là ai. Em...
- Khỏi nói nhiều!! Dù sao thì cô cũng phải chết!! - Gia Cát cắt ngang lời nói của Đông Nhi, cô hướng nòi súng về phía Đông Nhi chuẩn bị bắn.
"Đoằng!!''
...
...
... Khẩu súng trên tay Gia Cát rơi xuống đất, văng về phía dưới chân của Minh Vũ. Viên đạn ấy từ súng của anh bắn ra. Nhưng nó chỉ sượt qua bắp tay của Gia Cát, làm mảnh vải ngay chỗ ấy rách toẹt ra, máu rơm rớm. Không phải là Minh Vũ anh bắn hụt, mà là anh cố tình bắn ngay cánh tay để khẩu súng rơi xuống. Muốn giết thì anh đã giết lâu rồi, nhưng anh không muốn Đông Nhi phải thấy cảnh có người chết.
- Các cô biết gì không?..... - Minh Vũ cất giọng chậm rãi, khuôn âm vẫn còn trầm. Anh nhếch môi thành một nụ cười ma mị, đầy ẩn ý. Minh Vũ kéo Đông Nhi về phía mình rồi ôm lấy bằng một tay, tay còn lại chĩa súng về Gia Lương - ... là một Mafia, tôi không bao giờ đi một mình!!
Vừa dứt lời xong, một toán người bặm trợn mặc đồ đen mở cửa phòng bước, trên tay là đầy rẫy những khẩu súng lục, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gục Gia Cát và Gia Lương.
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5
9/7/2013, 16:10
#11Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 10: Gia Cát và Gia Lương
9/7/2013, 16:12
#12Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 11: Có lẽ em không thuộc về anh
- Spoiler:
-Minh Vũ... đừng giết họ. Họ đang hiểu lầm em, em muốn giải thích!! - Đông Nhi nắm lấy tay áo của Minh Vũ giật giật. Co không muốn có người phải oan mạng dù bất cứ giá nào. Chỉ vì những hiểu lầm không đáng mà phải đổ máu thì quả thật, cô không chịu được.
-Gia Cát, tại sao cô lại nói Đông Nhi giết ba mẹ cô!! - Minh Vũ nghênh mặt nhìn Gia Cát. Anh không đoái hoài gì đến câu nói của Đông Nhi. Cất tiếng với thanh âm đáng sợ, khiến những người có mặt ở đó đều phải quỵ lụy.
Gia Cát khụy xuống, cô choàng tay ôm hai bả vai đang rỉ máu của em gái mình. Cô đang run sợ khi đứng trước Minh Vũ - một con người chẳng khác gì quỷ dữ. Gia Cát cất giọng, đến ngay cả giọng nói người ta cũng dễ dàng nhận thấy rằng cô đang khiếp sợ:
- Có người... nói rằng, cô Đông Nhi chính là kẻ đã giết ba mẹ chúng tôi. Họ đã bị giết chết từ lúc chúng tôi còn rất nhỏ. Tôi đã thề rằng, sẽ dùng chính đôi tay này giết chết kẻ ấy....
- .... để trả thù cho ba mẹ chị... - Đông Nhi ngồi xuống trước mặt Gia Cát cắt ngang câu nói của cô. Có lẽ Đông Nhi biết được, sự đáng sợ của Minh Vũ đã làm cho Gia Cát run sợ như thế nào. Khóe môi Đông Nhi khẽ mỉm cười. Đó là không phải là nụ cười khinh bỉ hay thương hại người đối diện. Mà là một nụ cười trong sáng đang cố gắng an ủi những tâm hồn đang dần bị mục nát bởi sự hận thù. Một nụ cười như của một thiên sứ trong chiếc váy trắng và đôi cánh to trên lưng, xoa dịu những mất mát của kẻ bất hạnh. Một nụ cười như một tia sáng đang len lói trong cuộc đời tối tăm mù mịt của hai chị em họ.
Gia Cát ngước mặt nhìn Đông Nhi. Một người có thể gạt bỏ tất cả để có thể ngồi đây, trước mặt cô. Một người đã bao phen đứng ra che chắn cho chị em cô. Vậy mà cô...
Gia Lương cũng chẳng khác gì chị của mình. Cô ngây người ra khi bắt gặp nụ cười đẹp ấy. Nụ cười có thể làm tan chảy tất cả lòng hận thù trong con người cô...
- Nói cho tôi biết, là ai đã nói như thế với cô! - Minh Vũ tiếp tục lên tiếng. Anh sẽ không tha thứ cho bất cứ ai nếu như dám đụng đến Đông Nhi. Vì bản chất của một Mafia.... là không dung túng hay vị tha cho bất kì ai.
- Là.... Đằng phu nhân... đã nói cho chúng tôi!
- Minh Vũ... mẹ anh... - Đông Nhi quay người sang Minh Vũ. Cô đã muốn không tin vào lời nói ấy. Nhưng từ ''Đằng phu nhân'' vẫn vang lên rõ ràng từng chữ một. Bà ta... đáng sợ thật!. Điều đó khiến cho đôi chân của Đông Nhi đứng không vững nữa, nó khụy xuống. Còn cô thì ngất đi trên tay của Minh Vũ.
- Mẹ kiếp!! Bà ta dám công khai sát hại Đông Nhi sao?? - Minh Vũ anh rít lên. Thanh âm như đang gầm thét của một loài quỷ đang ẩn trong con người anh. Ấn nhẹ đầu Đông Nhi vào ngực mình. Đến anh còn không muốn tin đó là sự thật, chứ đừng nói đến là Đông Nhi.
....
Ngày về nước. Minh Vũ còn nhớ như in. Đông Nhi liên tục ngồi tựa vào vai anh. Gương mặt đượm buồn, như chẳng còn chút sức sống. Cô cũng chẳng thèm mở miệng nửa lời, cứ như chỉ cần cô nhúc nhích nhẹ. Toàn thân cô sẽ trở nên ê ẩm.
Minh Vũ đứng khoác tay, tựa người vào cửa sổ. Đôi mắt màu hổ phách trở nên sâu thẳm không đáy khi nhìn ánh trăng mờ đục ngoài kia. Anh hoàn toàn im lặng. Chỉ có tiếng động của những trang sách được Đông Nhi lật mở từ từ. Cô ngồi trên giường, trên tay là cuốn sách dày cộm, chăm chú đọc.
- Có lẽ... em không cần ở bên anh nữa. Nếu còn ở bên anh, anh sợ em sẽ bị lôi vào cuộc chiến Mafia mất. Em... em có thể về nhà ba mẹ em! - Minh Vũ bất chợt cất tiếng, anh vẫn nhìn ánh trăng đang rọi xuống bể bơi nhà anh. Nó khẽ lay động theo mặt nước, đẹp lắm nhưng anh chẳng còn tâm trạng. Minh Vũ anh đang bị rơi vào một tình thế khốn đốn. Anh hoang mang, không biết đâu là điều tốt đẹp cho Đông Nhi. - Có lẽ... em không thuộc về anh!
- Minh Vũ... anh đang nói gì vậy? - Gấp nhẹ trang sách. Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ như muốn anh nhắc lại lần nữa. Là sự thật sao? Đây là cách Minh Vũ đang dần bỏ rơi cô sao?
- Anh biết em có thể giúp cho anh rất nhiều, nhưng em không phải là thứ để anh lợi dụng. Anh... - Minh Vũ nói một hơi dài như sợ Đông Nhi sẽ cướp mất lời của anh, hoặc là anh không còn cơ hội nào để nói được nữa. Đôi mắt màu hổ phách vẫn không ngừng ngắm ánh trăng ngoài kia.
- Em... có thể giúp được gì cho anh sao? - Đông Nhi rời khỏi chiếc giường, cô từ từ bước đến gần Minh Vũ. Giọng cô thoáng nhẹ run lên.
- Nhiều lắm... nhưng anh cưới em không phải vì việc này! - Lần này Minh Vũ mới đưa mắt nhìn Đông Nhi. Đôi mắt vẻ xót xa nhìn người con gái đang tiều tụy chỉ vì gia đình anh. Anh không nỡ...
- Vậy thì... cho em theo với! - Khoảng cách giữa Đông Nhi với Minh Vũ đã gần nhau hơn. Cô rưng rưng. Nước mắt chẳng theo mệnh lệnh mà cứ ùa ra từng đợt không ngừng. Mặc dù, cả cô và Minh Vũ đều không biết, rồi tình cảm của cả hai sẽ đi đến đâu với cuộc hôn nhân ép buộc này. Nhưng Đông Nhi vẫn muốn ở bên cạnh Minh Vũ - Chỉ cần không cản trở... thì hãy cho em ở bên anh!
Câu nói nhẹ như gió thoảng ấy khiến Minh Vũ bất động. Anh trân trân nhìn Đông Nhi. Có phải... anh nghe nhầm không vậy? Minh Vũ đưa bàn tay ấm chạm nhẹ vào gò má Đông Nhi, lau đi giọt nước mắt long lanh như sương đêm nhưng vẫn còn nóng hổi. Anh chuyển dần bàn tay về mang tai, sờ nhẹ vào mấy lọn tóc màu hạt dẻ của cô.
Anh cuối người. Môi anh chạm nhẹ vào đôi môi cánh hoa đào. Một nụ hôn thật sâu, để lại nhiều tư vị cho người đối phương. Minh Vũ anh đã quá yêu Đông Nhi. Lời nói lúc nãy chỉ là những lời nói dối buông ra từ miệng anh. Còn trong thâm tâm, anh không thể nào sống mà thiếu cô ấy. Anh chưa dám nghĩ tới, nếu một ngày nào đó, anh bắt buộc phải xa Đông Nhi, thì cuộc sống này của anh sẽ như thế nào...
....
- Minh Vũ!!! Anh vẫn chưa chịu dậy à??? - Đông Nhi đập đập vào người Minh Vũ, giọng nói lánh lót, trong trẻo như mấy con chim họa mi cứ léo nhéo bên tai Minh Vũ.
Nhưng Minh Vũ vẫn trùm chăn kín mít, mặc kệ cho cô vợ của mình đang kêu réo đến khan cả cổ. Bất ngờ anh lật tung chăn lúc Đông Nhi không để ý. Kéo thẳng cô lên giường rồi ôm chặt, sau đó... nhắm mắt ngủ tiếp.
Bị Minh Vũ xem mình như con thú nhồi bông, muốn ôm lúc nào thì ôm. Đông Nhi điên tiết lên, cô vùng dậy, cắn mạnh vào tay Minh Vũ làm tay anh hằn rõ mấy dấu răng của Đông Nhi.
- Đông Nhi...!!! Em làm gì vậy hả??? - Không đến nỗi bật máu nhưng nó làm tay Minh Vũ đau điếng. Anh bật dậy, nhíu mày quát to vào mặt Đông Nhi.
Đông Nhi bắt đầu cuối gằm mặt xuống, cô dùng hai tay ôm mặt. Mới lúc đầu chỉ là những tiếng thút thít, sau đó là vỡ òa ra. Cô khóc to, nước mắt dàn dụa cả gương mặt xinh đẹp. Minh Vũ giật mình, chẳng biết phải dỗ dành ra sao. Nhưng trông anh lúc ấy rất hoảng, chỉ vì dám làm cho Đông Nhi khóc.
- Ơ... nè!! Nín đi!!
Mặc dù dỗ dành mãi, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn. Đông Nhi vẫn tiếp tục khóc lóc ăn vạ, trong khi Minh Vũ trở nên phát bực. Anh chống tay lên đệm, đè Đông Nhi xuống dưới. Minh Vũ nhếch môi nở nụ cười ranh ma:
- Nếu như em muốn bị trói buộc trong cái bụng bầu và chăm sóc một vài đứa con, em cứ khóc!! Anh không chắc là sẽ không làm gì em đâu!
Nói đến đây, Đông Nhi ngưng khóc hẳn. Khóe mắt vẫn còn đọng mấy giọt nước vương ***. Cô vẫn còn ức lắm, nhưng nghe Minh Vũ đe dọa, cô không dám hé một lời. Vì Minh Vũ dám nói là dám làm. Ai dám đảm bảo anh ấy sẽ không làm gì cô nếu cô ngang bướng. Thế nên, trong tình huống này, lùi một bước để tiến đến hai, ba bước..
9/7/2013, 16:13
#13Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 12: Em họ (1)
- Spoiler:
-Tốt! Em biết ngừng đúng lúc đấy bà xã!! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười ma mị nhưng rất đẹp khiến người ta chết thẳng cẳng. Minh Vũ đã từng xử lí biết bao nhiêu là tên đầu gấu trong giới Mafia, chẳng lẽ nào chỉ vì một cô vợ bé con ngốc nghếch mà anh không giải quyết được, thì thật anh chẳng còn mặt mũi nào để vác ra đường. Theo anh, cái sỉ diện cảu một thằng đàn ông là ở chỗ đó. - Vì em mà giấc ngủ của anh tan tành theo mây khói rồi đó!
Nói xong Minh Vũ đứng dậy, bước vào phòng tắm. Để lại cho Đông Nhi một mớ xúc cảm nhất thời. Vừa sợ vừa giận. Cô bật người dậy. Sao chẳng bao giờ cô thắng nổi Minh Vũ. Ngay cả khi cô đã sử dụng đến nước mắt - vũ khí lợi hại nhất của con gái - vậy mà chẳng hề xi nhê gì tới Minh Vũ.
Nhưng điều đó lại khiến cho Minh Vũ cảm thấy khoái chí. Biết đi đâu để tìm được một người thứ hai như Đông Nhi...
....
- Hôm nay con đến gặp họ sao?
- Vâng thưa dì! Con nghe nói anh ấy mới cưới vợ, con cũng muốn đến chúc mừng!
- Nhưng... cô gái ấy rất đẹp, có thể hút hồn tất cả các chàng trai tiếp xúc với cô ấy đấy! Liệu con có đủ can đảm để có thể đứng trước mặt cô ấy không?
- Dì... sao dì lại nói như vậy?? Con không thể nào làm chuyện gì tồi tệ với anh ấy. Dù sao họ cũng là vợ chồng mà!
- Nhưng ai chứng minh được điều đó! Chúng nó hủy đám cưới khi cha sứ chưa tuyên bố gì cả!
- Dì...
- Nghe ta nói... con phải biết nắm lấy người phụ nữ mà mình yêu. Đến bây giờ vẫn chưa có vợ, thì làm được trò trống gì. Nhớ kĩ nhé, bất cứ là ai đi nữa, nhưng nếu con yêu thật sự, thì phải cướp lấy bằng bất cứ giá nào. Nghe chưa...!!
.....
- Đông Nhi, hôm nay anh muốn em gặp một người! - Minh Vũ từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn đọng mấy giọt nước mát. Làm gợi lên mấy hình tượng quyến rũ trong lòng Đông Nhi mà cô đã từng xem qua. Trông Minh Vũ giống như mấy model trên mấy trang báo, hay một hotboy nổi tiếng trong giới showbiz đang được hàng ngàn người ngưỡng mộ.
Ơ nhưng.... Minh Vũ đã là hot boy trong trường và được các nữ sinh ca tụng như thánh thần rồi còn gì?
- Ai vậy? Quan trọng lắm sao? - Vẫn chăm chú với quyển sách dày trên tay. Đông Nhi chẳng thèm nhìn chồng mình lấy một lần. Cất tiếng hỏi theo cái giọng chua ngoa. Dường như cô chẳng mấy quan tâm đến việc gặp gỡ hay xem mắt này.
- Tất nhiên... đến lúc ấy em sẽ biết!! - Minh Vũ có chút hụt hẫng với ngay chính người vợ của mình. Anh ném cái khăn tắm lên đầu Đông Nhi để dằn mặt trước. Cốt ý cũng muốn cô cất giùm cái khăn.
Đông Nhi hưởng hết cái khăn to trên đầu. Cô cảm nhận được mùi cơ thể anh trong chiếc khăn này. Chính nó đã làm cô bao phen ngây ngất vì Minh Vũ. Mùi không quá nồng, chỉ là phảng phất ngang qua mũi cô, để lại cảm giác dễ chịu khó tả.
Lần nữa Đông Nhi bị đánh lừa cảm xúc bởi cái mùi này. Cô lắc đầu nguậy nguậy để thanh lọc lại cái não u ám. Sau đó dùng hết sức ném chiếc khăn lại về phía Minh Vũ.
- Sao lại vứt ở đây!! Từ bao giờ đã tập cái thói vứt đồ lung tung thế hả??? - Uy nghiêm như một bà hoàng. Khí thế cao nghi ngút tận mây xanh trời cao. Đông Nhi đứng trên giường, hơi khó khăn một chút vì chiếc đệm lò xo, nhưng cô cũng giữ được thăng bằng. Đông Nhi chống hông, hét xa xả vào mặt Minh Vũ.
- Thế em không cất giùm anh được à? - Nhờ phản xạ nhanh, Minh Vũ nhanh tay chụp lấy chiếc khăn bông trước khi nó rơi xuống sàn nhà. Gương mặt lãnh đạm chẳng có bất cứ cảm xúc nào khác. Minh Vũ cất tiếng hỏi lại một câu mà đối với Đông Nhi, đó là câu hỏi ngu ngơ nhất thế giới.
- Tự mà cất!! Tôi là osin hay là vợ anh đây??? - Tiếp tục đả kích đối phương tới cùng. Thừa thắng xông lên. Đông Nhi chộp nhanh cơ hội, tiện thể trả thù việc lúc nãy Minh Vũ dám mắng vào mặt cô.
- Thế em muốn làm mẹ hay muốn đi học! - Minh Vũ vẫn điềm đạm cất tiếng. Câu nói của anh chẳng hề ăn nhập gì với câu hỏi của Đông Nhi, nhưng nó lại làm cô choáng váng mặt mày. Khí thế cũng theo đó mà tụt xuống tận đáy đại dương rồi mất hút.
Điểm yếu của cô là ở đây! Minh Vũ đã bắt thóp được các điểm yếu của cô. Thế nên chẳng khi nào mà cô thắng được Minh Vũ cả. Đông Nhi nhảy xuống giường. Tiến đến gần Minh Vũ với cái bộ mặt thảm sầu nhất có thể.
- Đồ mèo con! Đừng làm bộ mặt đó với anh! - Phũ phàng đến ngỡ ngàng... Minh Vũ vẫn giữ cho khuôn mặt mình thật điềm tĩnh. Anh cất giọng trầm như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đông Nhi một cách không thương tiếc.
- Tôi... tôi mà là mèo con á??!!!!
- Chính xác... - Ngắn gọn nhưng súc tích. Minh Vũ đưa tay giả vờ vuốt ve chiếc má trắng hồng không tì vết của Đông Nhi, sau đó bất ngờ nhéo mạnh khiến cô giãy nãy cả lên - ... đồ. mèo. con!!
Minh Vũ nhấn mạnh từng chữ để phát âm rõ hơn, chuẩn hơn. Bàn tay anh theo đó cũng lắc theo từng chữ mà anh phát ra.
Đông Nhi đã định bụng sẽ cho Minh Vũ một trận, nhưng ông trời chẳng bao giờ chịu tác nghiệp với cô. Vì ngay lúc ấy ở dưới nhà, giọng của một người con trai réo lên, gọi tên Minh Vũ rầm rộ ở dưới nhà.
- Thằng oắt con, chưa thấy hình đã thấy tiếng!! - Minh Vũ khẽ chau mày. Sau đó khoác vai Đông Nhi lôi thẳng ra phía cửa phòng rồi bước xuống nhà.
- A... Minh Vũ!!!! - Thằng con trai được cho là có cái loa vắt bên mình lên tiếng khi thấy Minh Vũ đang bước xuống. Anh đứng dang tay, như chờ rằng Minh Vũ sẽ sổ sàng chạy tới ôm lấy anh.
Nhưng... đó không phải là tính cách của Minh Vũ. Anh vẫn khoác vai Đông Nhi bước đến gần. Hé nở nụ cười thân thiện để đánh lừa giác quan người trước mặt. Rồi dùng chân đá nhẹ vào ống quyển của người đối diện, nhiêu đó thôi cũng làm cho người ta nhảy cẫng lên vì đau.
- Minh Quân, đến bao giờ em mới bỏ cái thói to mồm ở nhà anh hả?
Đông Nhi mặc dù bị Minh Vũ kẹp chặt cổ, nhưng cũng lờ mờ đoán ra. Đây là người mà chồng cô muốn cô gặp mặt. Tên cả hai còn hao hao giống nhau. Rốt cuộc người này là ai...?
- Còn anh không dùng bạo lực với em mình thì không chịu được à??? - Người con trai có cái tên Minh Quân ôm chân nhảy như đang chơi lò cò. Sau một hồi cơn đau biến mất thì mới đứng im được. Lúc ấy mới quay sang cô gái đứng bên cạnh Minh Vũ - Đây là... vợ anh sao?
- Phải... - Minh Vũ khẽ cười. Nhẹ như gió thoảng, nếu không để ý, sẽ chẳng ai biết được đó là nụ cười. Anh buông Đông Nhi ra, rồi quay sang cô - Đông Nhi, đây là em họ của anh!
- Minh Vũ, anh yêu con nít bao giờ thế?? - Minh Quân trố mắt ra sau khi nhìn Đông Nhi một lượt từ trên xuống dưới. Hoặc cũng có thể là hai, ba lượt gì đó.
Nhưng Minh Quân hiểu lầm cũng phải. Ai nhìn Đông Nhi mà chẳng nghĩ rằng đó chỉ là một đứa con nít. Vì vóc dáng nhỏ con lại gầy. Thêm nước da trắng hồng như em bé kia thì không thể không hiểu lầm được.
- Nè!!! Tôi không phải con nít! Tôi 18 tuổi rồi!! - Bị sỉ vả là con nít. Đông Nhi dậm dậm bàn chân xuống sàn nhà. Cô tức anh ách lên, chống hông quát tháo người trước mặt. Nhưng cô không ngờ trong những cú dậm chân xuống sàn nhà đó, có một vài cú dậm ngay trúng bàn chân Minh Quân.
- Đau...!! - Minh Quân tiếp tục chơi trò nhảy lò cò. Chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất rồi thả người tự do xuống chiếc ghế salon. Mặc kệ sức đàn hồi của chiếc ghế có muốn bật lại anh. Vì dù sao người anh cũng chẳng còn lành lặng gì nữa - Vợ chồng anh giống nhau thật! Mới đến nhà anh chưa được 15 phút đã thương tích đầy mình!!
- Có cần anh cho em bất tỉnh để khỏi phải đau đớn nữa không? - Minh Vũ cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Quân. Phải cố gắng lắm anh mới nhịn cười được và tỏ lòng muốn ban cho Minh Quân một ân huệ cuối cùng.
- Gì cơ?! Anh đang đùa đúng không?
Lần này thì không nhịn cười được nữa. Minh Vũ anh cười lớn trước thái độ của Minh Quân. Trong khi Đông Nhi đứng kế bên Minh Vũ, cô khoác tay trước ngực trừng trừng nhìn Minh Quân. Anh em gì mà chẳng giống nhau gì cả. Trong khi chồng cô lạnh lùng, điềm tĩnh bao nhiêu thì thằng em họ này lóc chóc, xí xa xí xớn bấy nhiêu.
Minh Quân bây giờ mới có dịp ngắm nhìn kỹ dung nhan của Đông Nhi. Quả thật cô rất đẹp. Có khi còn đẹp hơn các cô gái mà anh đã từng gặp trước đây. Đông Nhi không hề bôi bôi chét chét hàng tấn phấn trang điểm lên mặt như những cô nàng đỏng đảnh ngoài kia, nhưng cô vẫn đẹp với nét đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Chả trách Minh Vũ mới gặp lần đầu đã yêu mất.
Minh Quân đã học ở bên nước ngoài bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu là các cô gái Tây đẹp đẽ. Nhưng Đông Nhi vẫn đem cho anh một thứ cảm xúc khác hẳn. Gương mặt Đông Nhi cũng có thể cho là có một chút gì đó rất Tây. Cả làn da trắng như bông bưởi kia, cũng đủ khiến cho các chàng mê mệt. Và tất nhiên, Minh Quân anh chẳng thể nào thoát khỏi.
- Thôi nhìn vợ anh được rồi đó! - Minh Vũ hớp một ngụm trà ấm. Mặc dù không nhìn Minh Quân nhưng anh cũng biết thằng em họ của anh đang nhìn Đông Nhi chằm chằm.
- Làm... làm gì có!!
- Không có gì có thể qua mắt được anh mà!
- Thiếu gia, Đằng phu nhân mời hai cậu đến dự tiệc tối nay!... - Cô giúp việc trong bếp chạy ra. Cung kính cúi đầu trước Minh Vũ rồi thông báo - .... bà cho mời thiếu phu nhân nữa ạ!
Nghe đến đây, Minh Vũ bàng hoàng, nhưng gương mặt lại thể hiện một sự điềm tĩnh vốn có của của anh. Lại muốn giở trò nữa sao? Cho mời cả Đông Nhi thì chắc chắn lại muốn hại cô! Đông Nhi cũng không khác gì Minh Vũ. Cứ mỗi lần nghe đến tên Đằng phu nhân, khắp người cô lại nổi hết cả da gà, một hơi lạnh cứ thổi dọc sống lưng cô. Đông Nhi quay đầu nhìn Minh Vũ, nhưng chỉ thấy từ anh là sự bình tĩnh, anh còn thông thả ngồi uống trà, khiến cô cũng an tâm phần nà
9/7/2013, 16:16
#14Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 12: Em họ (2)
- Spoiler:
-Không sao đâu Đông Nhi, có hai anh ở đây, bà ta không dám làm gì đâu! - Minh Vũ vỗ nhẹ lên vai Đông Nhi trấn an. Anh biết chứ, chắc chắn mẹ anh sẽ chẳng dám làm gì ở một nơi thế này. Một nơi rất đông khách mời, nếu bà ta có giở trò, chẳng khác nào là vạch áo cho người xem lưng.
Đông Nhi đan chặt hai bàn tay đang run rẩy vào nhau. Gương mặt sắc sảo lộ rõ vẻ sợ hãi. Đôi môi chỉ dám mấp máy:
- Minh Vũ...
- Gì thế này!!! - Chẳng biết từ đâu Đằng phu nhân xuất hiện. Bà chỉ thẳng vào mặt Đông Nhi, đôi mắt giương tròn, quát lớn - Đường đường là con dâu của nhà họ Đằng, đi dự tiệc mà cô lại ăn mặc thế này sao???
Đằng phu nhân nói không sai. Đông Nhi ăn mặc quá đơn giản. Trong khi mọi người ở đây đều xúng xính trong váy, áo lộng lẫy. Còn Đông Nhi cô lại giản dị trong quần jean, áo thun tay dài hơi trễ vai. Tóc búi cao và đôi giày búp bê cùng màu với màu tóc. Đến một món trang sức còn không có.
- Mẹ à, cô ấy chỉ muốn thoải mái hơn thôi. Có cần phải gay gắt thế không? - Ngay lập tức, Minh Vũ lên tiếng bênh vực cho vợ mình khi nhận ra càng lúc Đông Nhi càng run rẩy sợ hãi hơn.
- Con thì biết cái gì!!! Ăn mặc như thế chẳng khác nào xem thường nhà họ Đằng này!! Đã là dâu nhà này thì phải giữ ý tứ chút chứ!!! - Đằng phu nhân tiếp tục gắt gỏng. Bà quát to khiến các quan khách đều hướng ánh nhìn về Đông Nhi rồi bàn tán xì xào.
Ý đồ của bà ấy... là đây sao...?
- Đưa cô ấy về thay đồ... để chiều theo ý mẹ tôi!! - Minh Vũ hất mặt về phía cô giúp việc. Anh cho hai tay vào túi quần của bộ vest đen lịch lãm, đầy phong độ.
Đôi mắt màu hổ phách không ngừng nhìn Đằng phu nhân. Người ta nhìn vào sẽ chỉ nhận thấy đó là một ánh mắt hết sức bình thường. Nhưng đối với một người tinh ý như Đằng phu nhân, bà biết Minh Vũ - con trai độc nhất của bà - đang đe dọa, thách thức chính mẹ của nó.
- Hừm... đừng nhìn ta với ánh mắt đó, con trai!! Ta chỉ đang dạy dỗ lại con dâu của mình thôi!! - Đằng phu nhân cười khẩy, cố tình cười thành tiếng để chọc điên Minh Vũ.
- Đó không phải là cách!! - Trả lời ngắn gọn. Minh Vũ nheo nheo đôi mắt nhìn xung quanh. Rồi bỏ mặc cho Đằng phu nhân đứng đó, không nói không rằng, anh cùng Minh Quân bước đến những chiếc bàn có để những ly rượu vang.
Bữa tiệc rất sang trọng. Được đãi tại khoảng sân rộng trong căn biệt thự của Đằng lão gia. Bữa tiệc được tổ chức là tiệc buffer, nhằm để tiết kiệm diện tích, thay vì phải tốn thêm mấy cái bàn và mấy cái ghế. Tiệc đứng nên người dự tiệc đều tự phục vụ, có thể đi vòng vòng và chủ động làm quen với các khách mời khác thay vì phải ngồi cố định một chỗ.
- Thiếu gia, cô Đông Nhi đã chuẩn bị xong rồi ạ! - Một tên vệ sĩ mặc vest đen bước đến gần Minh Vũ rồi ghé sát tai anh nói nhỏ. Sau đó đứng quan sát nét mặt của anh. Sau khi nhận được sự phản hồi của Minh Vũ là một cái gật đầu nhẹ, tên vệ sĩ ấy mới cung kính cuối đầu rồi bước ra ngoài.
- Có lẽ cô ấy sẽ cần em giúp đỡ!! - Minh Quân lên tiếng. Anh uống nốt ly rượu vang trên tay, rồi đặt nó xuống bàn. Anh bước ra ngoài chiếc cổng sắt to đùng. Nơi mà Đông Nhi đang đứng ngoài đó.
Minh Vũ không nói gì. Chỉ lẳng lặng quan sát theo bước chân của Minh Quân, mân mê ly rượu trong tay, ánh mắt anh hướng ra phía cổng. Chờ đợi điều gì đó...
- Đông Nhi, đi nào! - Minh Quân đưa ra bàn tay nhằm để Đông Nhi nắm lấy. Giọng anh nhẹ nhàng mà ấm hơn Minh Vũ gấp trăm lần, nhưng vẫn không thể nào khiến Đông Nhi cô cảm thấy an tâm như khi đi bên Minh Vũ.
Đông Nhi dường như có chút thẹn thùng. Dù muốn dù không, cô vẫn đặt bàn tay mình lên bàn tay của Minh Quân, mong muốn tìm được một điểm tựa để cô không hồi hộp nữa.
Bước chân đầu tiên bước ra, mọi người đã khiến cô sợ hơn khi tất cả đều thốt lên, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp thiên sứ của cô. Đông Nhi mặc trên người chiếc váy len dài màu trắng tinh khiết, trễ vai, có xẻ tà cao từ đùi cô trở xuống. Chiếc váy tuy đơn giản nhưng không kém phần quý phái, sang trọng. Hầu hết đều chủ yếu tôn lên cái dáng hình chữ S của cô. Phụ kiện trên người cô đều bằng vàng, từ vòng đeo cổ cho đến lắc tay. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một nét đẹp thuần khiết.
- Minh Vũ, ta nói không sai chứ! Cô ấy vừa thông minh, xinh đẹp, rất thích hợp với con!! - Đằng lão gia vỗ vai Minh Vũ, cái giọng trầm khàn của ông nhỏ nhẹ như rót mật vào tai Minh Vũ. Ông lại muốn nhắc đến cái điệp khúc: ''Đông Nhi sẽ giúp được rất nhiều cho con!''
- Tôi không quan tâm! Chỉ cần có cô ấy bên cạnh tôi là đủ! - Minh Vũ vẫn nheo đôi mắt màu hổ phách về phía Đông Nhi. Dường như anh không quan tâm đến lời nói của Đằng lão gia. Đáp lại lời nói của ông ấy, chỉ là điều tất yếu bắt buộc anh phải làm thế.
Lúc bước đi, Đông Nhi vô tình đạp phải phần tà váy. Chỉ một chút nữa thôi, cô có thể đã bị té và ê mặt trước tất cả mọi người. Nhưng Minh Quân đã nhanh tay chụp lấy eo cô và nhấc bổng lên dễ dàng. Điều đó khiến anh phải tròn mắt thốt lên:
- Em... nhẹ thật!
Ngay lúc ấy, trong lòng Minh Vũ nóng ran. Một thứ cảm xúc dâng lên, khiến anh nghẹt thở, khó chịu. Anh không thích như vậy chút nào, cho dù đó có là người em họ thân thiết nhất của của anh - Minh Quân - thì anh cũng không thể nào chấp nhận được:
- Bỏ cô ấy xuống được rồi đấy Minh Quân!... - Minh Vũ bước đến gần hơn, nhìn ngắm kỹ cô vợ của mình. Anh khẽ cười. Sau đó quay ngoắc sang Minh Quân, đưa cho cậu ấy ly rượu của mình. - ... Nên nhớ cô ấy là vợ của anh, không phải vợ em, rõ chưa?
Dằn mặt như thế là đủ, Minh Vũ ôm lấy vòng eo của Đông Nhi lôi đi. Không quên ném lại cho Minh Quân một ánh nhìn sắc lạnh với đôi mắt màu hổ phách của một loài hổ báo đang đói khát.
Minh Quân đông đá toàn thân chừng 3 giây ngắn ngủi trước ánh mắt sắc béc như dao chọc tiết lợn của Minh Vũ. Tự đặt cho mình một câu hỏi rất ngố: ''Mình làm gì sai sao...?''
- Nè, có cần phải nói móc em họ của mình thế không? Không nhờ anh ta thì tôi đã bị đập mặt xuống đất rồi đấy! - Đông Nhi khổ sở vừa phải túm cái tà váy, vừa phải líu nghíu bước theo Minh Vũ. Bước đi mà cứ phải nhìn chằm chằm xuống đất vì sợ vấp té, nhưng cô vẫn phải to mồm răng dạy chồng mình.
- Em đang bênh cho hắn ta đấy à? - Minh Vũ vẫn bước đi những bước chậm rãi. Chốc chốc lại phải chau mày về phía những người đang nhìn Đông Nhi chằm chằm. Nhưng anh vẫn đáp lại câu nói của cô như lẽ đương nhiên.
- Tất nhiên... vì hắn ta làm điều đúng mà!! - Thốt ra câu ấy xong. Đông Nhi mới nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn. Ba cô đã từng dạy: ''Không được nói người khác đúng trước mặt chồng!!!''. Thế mà cô quên bén mất.
- Em có muốn anh đi giết hắn ngay bây giờ không? - Dừng bước chân. Minh Vũ đột ngột khựng lại khiến Đông Nhi cũng chới với. Khuôn mặt lãnh đạm của anh cũng chỉ là những hồ đông đá. Nhưng giọng nói lại vô cùng sắc bén, cứ từ từ cứa vào màng nhĩ người ta, cho đến khi nổi da gà thì quá muộn. - Nếu em muốn thì anh làm ngay đấy!!
- Anh...!!
- Nhiệm vụ của một người vợ tốt là không nên cãi lại chồng! Em nên liệu hồn!! - Câu đầu Minh Vũ hoàn toàn cao giọng. Nhưng càng về sau, thanh âm càng giảm dần. Khiến chữ ''hồn'' lại trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết.
Đông Nhi trong tình huống này hoàn toàn im lặng. Từ khi sống chung với Minh Vũ, cô đã bắt đầu sợ cái thanh âm trầm của Minh Vũ. Nên tốt nhất, im lặng để bảo toàn tính mạng.
- Minh Quân... - Đằng phu nhân bước đến gần. Bà lên tiếng gọi khi nhận ra Minh Quân đang thẫn thờ nhìn theo bóng dáng của Đông Nhi đang đi cùng Minh Vũ - ... con suy nghĩ thế nào về lời ta nói!
- Dì....
- Chẳng phải ta đã nói, nếu yêu ai đó thì phả cướp đi bằng mọi giá sao!! Đừng tự cho rằng ta không biết con đang nghĩ gì trong đầu!!
- Con... con không làm được!!
- Chẳng có gì là không thể. Chẳng lẽ con không muốn người phụ nữ ấy là của một mình con sao?? Việc gì phải đứng ngây người ra nhìn theo người ta!! - Đằng phu nhân giở giọng như mật ngọt dụ ruồi. Sau đó bà cười một tràn khả ố. Rồi quay lưng lại bước về phía Đằng lão gia.
....
- Aaaaa.... thiệt là sướng quá!! Ở đó thêm chút nào nữa chắc sợ sệt mà chết mất!! - Đông Nhi thả người tự do xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cô thở hắt ra như vừa trút được một gánh nặng hàng trăm tấn trong người. Nghiêng nghiêng cái cổ khiến nó kêu thành tiếng, cô mới thấy thoải mái thật sự.
- Đồ mèo con!!
Ba chữ ấy lại tiếp tục bắn vào màng nhĩ của Đông Nhi nhờ giọng nói nửa đùa nửa thật của Minh Vũ. Anh cởi bỏ cái áo vest đen, vứt xuống ghế, rồi dùng một tay cởi hai cái nút áo phía trên cho mát. Minh Vũ ngửa cổ ra ghế, đôi mắt cũng nhắm hờ lại vẻ mệt mỏi.
- Lại vứt đồ lung tung nữa hả??? Đồ lười kia!!!
- Ồn ào quá!! - Minh Vũ lắc lắc đầu, anh nhíu mày vẻ tức giận. Khi anh sắp chìm vào giấc ngủ thì đã bị Đông Nhi phá đám khiến anh phát bực lên. Vơ cánh tay chộp lấy cái áo vest, anh hằng học bước lên mấy bậc cầu thang đầu tiên.
- Nè, đi đâu vậy hả??? - Đông Nhi đứng chống hông. Ngước mặt nhìn theo cái dáng kiêu ngạo của Minh Vũ đang từ từ lếch lên mấy bậc cầu thang, cô càng tức thêm.
Bất ngờ một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau, siết chặt. Nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cánh tay này là của ai.
- Anh... anh làm gì vậy hả??
- Yên lặng nào! - Minh Quân càng lúc càng siết chặt Đông Nhi hơn. Anh bắt đầu hôn hít phần cổ của cô, rồi chuyển dần về bả vai với chiếc váy trễ khiêu gợi này. Trong đầu anh lúc này, chỉ duy nhất có một mong muốn, là Đông Nhi sẽ thuộc về anh.
- Áaaaaaaaa...!!! Minh Vũ...!!! - Đông Nhi cô khóc thét lên. Nước mắt giàn giụa cứ ào ra.Trong lúc ấy trong đầu cô chỉ còn biết gọi tên Minh Vũ thật lớn. Cố gắng đẩy mạnh hai cánh tay của Minh Quân nhưng dường như tất cả đều bất lực. - Minh Vũ...!! Cứu...!!!
Nhờ cái giọng lánh lót, trong trẻo của Đông Nhi. Minh Vũ từ trên cầu thang chạy xuống như bay. Trước mắt anh hiện ra một khung cảnh khiến anh không thể không tức giận. Minh Quân đang ôm chặt lấy người con gái của anh. Đã vậy còn không ngừng hôn hít lên người Đông Nhi.
- Minh Quân!! Thế này là sao? - Minh Vũ nắm chặt bàn tay tạo thành nắm đấm. Các khớp xương như muốn vỡ vụn ra.
- Nhường cô gái này cho em đi! - Ôm xốc Đông Nhi lên, Minh Quân đưa mắt nhìn anh trai mình. Thốt lên một câu mà khiến cho trời đất như muốn rung chuyển theo. Anh đã yêu Đông Nhi từ lúc mới gặp. Anh chưa bao giờ tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ bị trúng tiếng sét ái tình của thần cupid. Nhưng giờ thì anh đã hiểu ra. Không có gì là không thể cả!
- Em có biết là mình đang nói gì không hả? Mau buông cô ấy ra!! - Minh Vũ gầm lên. Phong thái của một người đứng đầu tổ chức Mafia luôn giữ cho anh cái vẻ cao ngạo, bất cần. Nhưng lúc này anh không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.
Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen của Minh Vũ từ phía ngoài chạy vào. Bao vây cả lối đi. Mặc dù trong tay họ đều có những khẩu súng. Nhưng không một ai dám hành động khi chưa có lệnh từ Minh Vũ. Chưa kể, họ có thể sơ ý mà khiến cho viên đạn lệch đường đi, bắn trúng Đông Nhi.
Vả lại... Minh Quân là em họ của Minh Vũ. Người em họ đã luôn lẽo đẽo đi theo Minh Vũ từ lúc còn rất nhỏ. Họ còn thân hơn cả anh em ruột với nhau. Vậy thì làm sao Minh Vũ có thể giương súng hạ thủ người anh em thân thiết này.
- Hãy nhường cô ấy cho em!! Bên cạnh anh đâu có thiếu gì các cô gái xinh đẹp! Nhường một cô thì chẳng ảnh hưởng gì tới ai cả!! - Minh Quân ôm lấy gương mặt Đông Nhi. Anh lại tiếp tục hôn vào phần cổ của cô, không hề quan tâm rằng, mặt Minh Vũ đã đen sầm lại như lọ nghẹ. - Nhường cho em đi! Em sẽ hết lòng yêu thương cô ấy!!
- Tôi không muốn!! - Đông Nhi vùng vẫy. Nước mắt vẫn chảy từng hàng dài mỗi khi Minh Quân hôn cô như một người nghiện. Đánh ánh mắt sang Minh Vũ cầu mong sự giúp đỡ từ chồng mình.
"Bốp!!"
Sau cái âm thanh va chạm da thịt giữa nắm đấm ở tay Minh Vũ và phần thịt ở má của Minh Quân, khiến anh chới với về phía sau. Cánh tay cũng buông lõng ra. Minh Vũ hơi khom người nắm lấy hai bả vai của Đông Nhi nhằm kéo cô ấy về phía mình. Nhưng lại bị Minh Quân chộp lấy eo cô kéo ngược trở lại.
- Nếu cô ấy không là người của em. Em sẽ giết chết cô ấy ngay tại đây!! - Bàn tay to lớn tiến về chiếc cổ nhỏ của Đông Nhi. Sẵn sàng bóp chết lúc nào nếu như Minh Vũ có ý định phản kháng lại anh.
Minh Vũ toan bước đến gần, nhưng khi nhận được câu nói ấy từ tai và hình ảnh ấy từ đôi mắt. Anh khựng lại. Đôi mắt màu hổ phách khẽ lay động. Nửa muốn bước đến giành lại Đông Nhi từ tay Minh Quân, nửa lại sợ rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy Đông Nhi trên cõi đời này nữa.
Thân thiết với nhau từ lúc nhỏ. Minh Vũ dường như quá hiểu rõ tính cách của Minh Quân. Nói là làm. Đó là đặc điểm mà mọi người thường nhận xét là giống y hệt nhau của hai anh em.
Minh Vũ nhận thấy phía sau lưng của Minh Quân, những người cận vệ trung thành của anh đang muốn tiến đến gần để bắt cậu ấy. Anh nhanh chóng cất tiếng, thanh âm cũng giảm dần thành một thanh âm trầm uất:
- Dừng lại! Minh Quân nói thật đấy!!
Minh Quân nhanh chóng ôm Đông Nhi chạy ra ngoài. Vì anh biết càng đứng lâu càng nguy hiểm. Chưa biết ai sẽ đổ máu vì ai. Thoát ra khỏi cánh cổng sắt khá dễ dàng mà không có bất cứ trở ngại nào. Minh Quân đặt Đông Nhi lên chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen đậu sẵn ở phía trước. Anh phóng xe đi thẳng với tốc độ nhanh, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch nhưng đầy u ám.
- Mau đi lấy xe!! Tôi phải đuổi theo!!
- Thưa thiếu gia!! Tất cả đều đã bị xì bánh xe hết hơi rồi!! - Dường như tên vệ sĩ biết đây là tin dữ, có thể làm nổi trận lôi đình của Minh Vũ. Anh cuối rạp người trước chủ nhân, giọng nói có chút run sợ nhưng vẫn cố thông báo một cách dõng dạc, mạch lạc nhất có thể.
- Ngươi nói gì?!! - Đáp lại tên cận vệ một cách nhẹ nhàng nhất. Nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một đó là thanh âm của quỷ. Minh Vũ chỉ thấy thật trùng hợp. Anh chắc chắn có người đứng sau vụ việc này.
9/7/2013, 17:08
#15Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 13: Hai chàng trai và một cô gái!
- Spoiler:
-Minh Quân! Chúng ta quay về đi! Tôi xin anh đấy!! - Đông Nhi nắm chặt lấy vạt áo của Minh Quân. Cố gắng hét thật to để không bị tiếng gió làm trấn áp đi giọng nói mình. Gió cứ liên tục tạt vào mặt cô, làm đôi mắt cô cay xè, đỏ hoe lên.
Nhưng... Minh Quân vẫn không nói gì. Đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, chăm chú điều khiển chiếc xe với tốc độ cao. Không phải là anh không nghe thấy Đông Nhi đang nói gì, chỉ là anh không muốn nghe gì cả. Đông Nhi.. nhất định phải là của riêng anh!!!
Trong khi ấy Minh Vũ hoàn toàn bất lực. Anh không đuổi theo được. Chính anh làm rơi mất Đông Nhi, khiến cô ấy vụt khỏi tầm tay anh rồi!!
....
- Minh Vũ!!! Minh Quân bắt vợ con rồi chạy mất à, có thật không??? - Đằng lão gia có một chút sốt sắng. Ông đập mạnh tay xuống bàn. Con người ông, không phải là đang lo lắng cho Đông Nhi, mà là ông đang lo danh tiếng của nhà họ Đằng.
- ... - Minh Vũ không nói được lời nào. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận. Vì đối diện giáp mặt với anh, còn có Đằng phu nhân.
- Cả vợ và em trai mình mà cai quản cũng không xong, sau này làm sao trông coi được tập đoàn lớn như thế này hả? - Đằng phu nhân bắt chéo chân. Khẽ nhếch môi cười khẩy, bà cất tiếng nhằm chế giễ Minh Vũ.
Chính bà là người thông báo chuyện này cho Đằng lão gia biết. Nếu không, Minh Vũ anh đâu có bị gọi đến đây. Đây là... kế hoạch của bà ta. Muốn tình cảm giữa ba người họ rạn nứt. Lúc ấy bà ấy có thể làm Đông Nhi biến mất bất cứ lúc nào.
- Hai người con trai vì một cô gái mà tranh giành nhau đến lỗ đầu chảy máu! Từ xưa đến giờ làm gì có chuyện xấu hổ như thế này!!! - Đằng lão gia thật sự tức giận. Ông day day thái dương vẻ mệt mỏi. Làm sao mà ông dám vác mặt đi đâu nữa nếu như chuyện này lộ ra ngoài.
- Tôi sẽ đuổi theo Minh Quân, ông không cần phải lo!! - Minh Vũ đứng dậy. Anh vẫn điềm tĩnh cho tay vào túi quần. Toan bước ra khỏi phòng nhưng anh khựng lại, sau đó quay lại về phía ba mình, nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ. - Ông cũng nên cai quản vợ mình cho tốt vào. Tập đoàn đã có thời gian không nhấc bước lên nổi, cũng do bà ta mà ra đấy!!
Mạnh bạo đóng cánh cửa gỗ kêu thành tiếng. Đằng lão gia nghiêm nghị quay sang vợ mình, hỏi nghi hoặc:
- Là nó nói thật sao??
- Đồ xấc xược!! Chắc nó ghét em nên mới nói như thế!! - Đằng phu nhân nhanh chóng ngụy biện. Cái mặt nạ hiền lành quá hoàn hảo. Khiến người tinh ý như Đằng lão gia cũng phải bó tay.
- Tốt!! - Đằng lão gia day day thái dương vẻ mệt mỏi. Ông khẽ thở dài rồi đan các ngón tay vào nhau. - Có lẽ... đến ngày nào đó phải nói sự thật cho nó biết thôi. Ta không giấu mãi được!!
.....
- Chuẩn bị mọi thứ cho tôi, tôi phải đi ngay!! - Bước chân gấp gáp bước ra khỏi phòng. Minh Vũ ngay lập tức ra lệnh cho tên cận vệ mặc vest đen đi bên cạnh. Xa Đông Nhi một đêm rồi khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Tên cận vệ luôn theo sát Minh Vũ đã tự nhủ phải ngay lập tức tìm thấy Đông Nhi trước khi Minh Quân cưỡng đoạt cô ấy. Minh Vũ biết rõ, đó không phải hoàn toàn là do lỗi của Minh Quân. Nhưng nhiều khi tình yêu và lí trí có lúc không thể hòa hợp được với nhau. Nếu mất Đông Nhi, chắc chắn Minh Vũ sẽ không giữ được bình tĩnh nữa. Đến lúc ấy, chưa biết Minh Vũ sẽ làm gì Minh Quân - em trai họ của mình.
Và tất nhiên, nơi đầu tiên Minh Vũ sẽ tìm đến, là nhà riêng của Minh Quân...
...
- Thật ra... anh muốn đi đâu vậy?? - Đông Nhi thở không ra hơi. Đã hai ngày liền rồi. Từ nhà Minh Vũ đi được đến đây phải mất hai ngày. Cô hoàn toàn dựa đầu vào ngực Minh Quân, cố thở dốc để lấy lại sức. Nhưng... cô vẫn chưa biết được đâu sẽ là điểm dừng.
- Về nhà tôi! Minh Vũ sẽ không đến được đây đâu!! - Minh Quân khẽ cười. Sau đó anh hơi cuối đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ của Đông Nhi, cố hít lấy mùi hương ngọt ngào. - Sắp đến rồi!!
....
- Không cho bất cứ ai vào nhà tôi! Rõ chưa!! - Minh Quân dừng hẳn xe trước một cánh cổng to. Dặn dò kĩ tên bảo vệ đang đứng gác ở trước nhà. Sau đó chạy thẳng vào trong.
Thả Đông Nhi xuống chiếc giường êm ái. Minh Quân hớp liên tục mấy ngụm nước để lấy lại sức. Nhà anh là một căn biệt thự khá to, nằm cách xa khu đô thị của Thành phố. Muốn đến nhà anh phải mất đến hai ngày liền. Nhưng dường như anh đã quá xem thường Minh Vũ - một tên cầm đầu tổ chức Mafia P&R khét tiếng. Anh cho rằng Minh Vũ không thể đến được nơi như thế này. Mà nếu có đến được, thì lúc ấy Đông Nhi cũng đã hoàn toàn thuộc về anh.
Nhưng Minh Vũ không đời nào tính đường đi nước bước dễ dàng và đơn giản như Minh Quân được. Đã là một thủ lĩnh cầm đầu rất nhiều tên cận vệ khác, anh bao giờ cũng phải tính nước đi chỉ có thể là thắng mà không thể thua. Nhưng anh vẫn sợ... nếu đến trễ dù chỉ là 1 giây ngắn ngủi. Anh có thể đánh mất Đông Nhi mãi mãi.
- Nước... nước... - Đông Nhi chỉ có thể thều thào và tiếng. Cổ họng cô khô ran. Hai ngày ròng rã trên chiếc mô tô phân khối lớn, cô hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.
Bất chợt một bờ môi đặt vào môi cô, tiếp theo sau đó là những giọt nước mát chảy xuống cổ họng. Đông Nhi mê man, cứ ngỡ đó là Minh Vũ chồng cô. Nhưng cô cảm thấy khác, đây không phải là cảm giác giống như khi cô hôn Minh Vũ. Bờ môi này... hoàn toàn lạ lẫm.
Minh Quân nắm chiếc cằm của Đông Nhi. Mớm cho cô từng ngụm nước mát.
Nhưng ngay sau đó lại bị chính Đông Nhi đẩy ra. Trên người cô lúc này chỉ là chiếc váy xẻ tà mỏng manh. Nó khiến dục vọng trong con người Minh Quân nổi dậy. Đông Nhi chộp lấy chiếc chăn bông bên cạnh, đắp lên người mình. Rồi nước mắt lại ứa ra liên tục.
- Minh Quân... tôi xin anh!! Đừng làm vậy!!
- Tại sao em lại chọn ở bên cạnh một tên Mafia... Nó có thể nguy hiểm cho em!!
- Nhưng... nhưng tôi yêu Minh Vũ!!! - Bất ngờ câu nói ấy thốt ra từ miệng Đông Nhi. Là sư thật hay chỉ là câu nói dối nhằm đánh lừa Minh Quân?
- Tại sao lại là Minh Vũ mà không phải là anh?!! - Minh Quân từ từ tiến đến gần Đông Nhi. Nhưng càng tiến tới, Đông Nhi lại xê dịch về phía sau nhiều hơn. Cô đang cố gắng né tránh Minh Quân càng xa càng tốt.
Nhưng làm sao ngăn được ham muốn của Minh Quân. Anh nhanh chóng lao đến, dùng tay tuột ngay một bên vai áo của Đông Nhi. Chống hai cánh tay đè cô xuống giường. Minh Quân bắt đầu hôn tới tấp vào môi, vào má và vào cổ của cô. Có ý muốn lấn xuống phía dưới nhiều hơn. Nhưng câu nói sau ấy lại khiến Minh Quân anh khựng lại.
- Anh Minh Vũ... anh ấy không bao giờ làm điều này với tôi!!! Anh không giống như anh ấy!! Tôi ghét anh!! - Câu nói liên tục bị đứt đoạn bởi tiếng nấc uất ức của Đông Nhi. Có vùng vẫy bao nhiêu, Minh Quân lại càng siết tay cô chặt bấy nhiêu.
Minh Quân bần thần ngồi dậy. Đôi mắt trân trân nhìn xuống sàn nhà. Anh đã làm gì thế này? Anh đã luôn luôn ghen tị với Minh Vũ. Vì anh ấy có nhiều địa vị hơn anh, xung quanh còn rất nhiều các cô gái trẻ đẹp theo đuổi. Chỉ vì một chút ganh ghét, đố kị mà anh lại nhỏ nhen, ích kỷ đến như thế!!
Trong khi đó ngoài cổng nhà. Minh Vũ từ trong chiếc BMW màu đen bóng loáng bước ra. Anh hấp tấp bước vội bước vàng về phía chiếc cổng sắt to tướng. Nhưng lại bị hai tên bảo vệ to xác đứng bên ngoài ngăn cản:
- Tránh ra, không thì đừng trách tôi!!
- Cậu chủ không cho ai vào cả!! Anh mau về cho!!
- Một bọn ngu ngốc có mắt mà như mù!! Nếu muốn chết dưới khẩu súng của Đằng thiếu gia thì các người cứ ngăn cản đi!! - Tên cận vệ trung thành của Minh Vũ từ tốn đáp lại. Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ ''Đằng thiếu gia'' khiến họ khiếp sợ.
Ngay lập tức hai tên cận vệ trố mắt nhìn Minh Vũ. Sau đó nhanh chóng mở cách cổng sắt. Họ còn vợ còn con, chắc chắn chưa muốn chết ngay lúc này.
- Đông Nhi!!! Em ở đâu?!!
Minh Vũ cất tiếng gọi. Vừa ngay lúc ấy thì cái bóng dáng nhỏ bé của Đông Nhi đập vào mắt anh. Cô đang từ trên mấy bậc cầu thang bước xuống. Gương mặt hốc hác khiến anh chút nữa đã không nhận ra. Mới chỉ hai ngày mà anh thấy cô ốm đi nhiều quá!. Muốn chạy đến bên cô nhưng bóng dáng của Minh Quân lại khiến anh ngừng lại.
- Minh Vũ... - Đông Nhi cô cũng đã nhìn thấy Minh Vũ. Cô nhanh chóng chạy xuống hết mấy bậc cầu thang. Chạy lại gần anh rồi ôm chầm lấy, nước mắt cũng theo đó mà ùa về.
- Em.... không sao chứ? - Minh Vũ anh có hơi ngỡ ngàng. Minh Quân không bắt cô ấy nữa sao?
Đông Nhi ngương ngùng buông Minh Vũ ra. Sau đó lắc đầu nhè nhẹ vài cái. Hình ảnh của Minh Quân lại đập vào đáy giác mạc của cô khi anh đang bước đến gần. Sự sợ hãi khiến cô thụt lùi về sau, nép người mình vào người Minh Vũ.
- Xin lỗi...
- Anh đưa em về!! - Bỏ mặc lời xin lỗi của Minh Quân, Minh Vũ ôm lấy eo Đông Nhi rồi bước đi. Anh cũng tránh cả ánh mắt của Minh Quân đang nhìn mình.
Không phải là anh đang giận Minh Quân. Mà chỉ là anh không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Nhìn vào mắt Minh Quân anh chỉ thấy sự ngượng ngập, hối lỗi. Anh... không đủ can đảm để có thể xem Minh Quân là một người em như ngày xưa nữa...
9/7/2013, 17:09
#16Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 14:
- Spoiler:
- Minh Quân.... đã làm gì em? - Khuôn âm cất lên, trầm và lạnh lẽo. Minh Vũ ngồi xuống chiếc giường trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen. Anh chống hai tay lên giường, gương mặt lại bần thần nhìn chăm chăm xuống dưới sàn nhà. Thật sự anh đang bị rối bởi mớ cảm xúc hỗn tạp trong lòng mình.
- Anh ấy chẳng làm gì em cả! Minh Vũ... - Đông Nhi vừa mới từ phòng tắm bước ra đã bị Minh Vũ chặn hỏi. Đôi bàn tay đang lau mấy lọn tóc còn ướt phải khựng lại. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, rồi lặng lẽ cuối gằm mặt xuống.
- Thật không? - Lần này Minh Vũ mới ngước mặt nhìn cô. Đôi đồng tử màu hổ phách tượng trưng cho một loài hổ báo hùng vĩ đang nhìn Đông Nhi chằm chằm vẻ nghi hoặc. Minh Vũ anh cũng muốn tin, nhưng điều gì đó khiến anh không thể.
- Là thật!! Minh Vũ, anh phải tin em!! - Đông Nhi khụy xuống dưới chân Minh Vũ. Cô nắm lấy bàn tay anh lay lay mạnh. Cô không thể để cho Minh Vũ hiểu lầm cô mãi được. Cô không muốn.
- Vậy tại sao Minh Quân lại để em đi dễ dàng như thế? - Gương mặt điển trai, kiêu ngạo của Minh Vũ vẫn lạnh như băng, khiến Đông Nhi cô khẽ rùng mình. Đôi môi Minh Vũ nở nụ cười buồn.
Sự việc lần này dường như đã xé nát cả thân xác lẫn tâm hồn của Minh Vũ. Đến mức ngay lúc này đây, Đông Nhi đang phải quỳ dưới chân anh, anh cũng chẳng hề động lòng. Bảo vệ một đứa con gái bé nhỏ mà anh cũng làm không xong thì anh còn làm được trò trống gì nữa.
Sự lạnh lùng đến vô cảm của Minh Vũ khiến Đông Nhi có hơi hụt hẫng, nước mắt giàn giụa nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay Minh Vũ.
- Em không biết, nhưng lúc em nói.... em yêu anh. Anh ấy không làm gì em nữa!
- Nói dối tốt lắm cô bé! - Minh Vũ kéo tay Đông Nhi để cho cô đứng dậy. Anh hơi nhướn người, anh muốn chạm vào bờ môi mỏng màu cánh hoa đào ấy. Nhưng điều gì đó khiến anh khựng lại. Chỉ còn một chút nữa thôi, môi anh sẽ chạm vào môi Đông Nhi nhưng anh không thể. Chưng hửng lại vài giây. Minh Vũ quay mặt đi nhằm tránh ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh bước ra khỏi phòng trước khi chốt lại câu cuối. - Chắc em mệt rồi! Ngủ đi!!
Đó là nụ hôn lạnh lùng nhất từ trước đến nay.
Nước mắt Đông Nhi vẫn cứ rơi. Cô không làm chủ được nước mắt của chính mình nữa. Cô ngã người ra chiếc giường êm, cái thứ nước mặn đắng nư xát muối vào lòng cô, nó vẫn không chịu ngừng. Đông Nhi chỉ thều thào được vài chữ khi Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Một câu nói, nói cho chính mình nghe thì đúng hơn:
- Em yêu anh... em không hề nói dối!
....
- Vào lớp đi! - Cũng như mọi lần. Minh Vũ vẫn đưa Đông Nhi đến tận lớp, đứng nhìn theo dáng cô cho đến khi cô ngồi ổn định vào chỗ, anh mới quay về lớp mình.
Nhưng... sự ngượng ngập sau ngày hôm ấy đến nay vẫn còn. Minh Vũ lại trở về với con người lạnh lùng, bất cần vốn có của mình. Vẫn lao đầu vào các cuộc truy lùng, đổ máu trong thế giới ngầm. Đông Nhi vẫn là con bé ương bướng, ngốc nghếch ngày nào. Chỉ là... vết thương và cái bóng của chính mình quá lớn. Khiến bức tường vô hình ngăn cách cả hai ngày càng xa hơn.
- Đông Nhi! Bạn với Minh Vũ có chuyện gì à? - Cô nữ sinh ngồi ngay bên cạnh Đông Nhi quay người sang hỏi.
- Không... không có chuyện gì cả! - Đông Nhi quả thật rất khó chịu khi bị mọi người thường xuyên nhắc đến vấn đề này. Mấy ngày hôm nay ai gặp cô cũng hỏi những câu thuộc về riêng tư, khiến cô nhăn mặt tỏ vẻ bực bội.
- Nhưng sao tôi thấy Minh Vũ đối xử với bạn không giống trước! Đừng nói hai người sắp ly hôn nhé!
- Im ngay!!! Tôi cấm cậu nhắc đến chuyện này nữa đấy!! - Đập mạnh bàn tay xuống chiếc bàn khiến các học viên khác trong lớp giật mình quay lại. Cũng khiến cho bàn tay cô đỏ ửng lên, đau rát. Nhưng chính sự tức giận trong cô làm nó chăng xi nhê gì. Đông Nhi quát xối xả vào mặt cô học viên ''hàng xóm'' của mình. Như núi lửa được dịp phung trào, nước mắt cô cũng tràn ra. Đông Nhi nhanh chân chạy ra khỏi lớp, trước khi các học viên khác kịp nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mỹ miều của ''hotgirl''.
Bước chân vô thức cứ chạy mãi. Nó dừng lại ở một bãi đất trống sau trường. Ngạt ngào cả mùi hương của hoa hồng. Đông Nhi bần thần bước đi trên con đường được rãi đầy sỏi đá màu trắng. Khiến nó gây nên tiếng động từ mỗi bước chân của cô. Đông Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá đặt dọc theo lối đi. Hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm chút hương thơm từ khu vườn này.
Hoa hồng được trồng ngay hàng thẳng lối. Đung đưa theo mỗi lần có cơn gió đi ngang qua. Một vài nơi được dùng hoa hồng để kết thành những mái vòm. Y hệt như chốn thần tiên trong mấy bộ truyện cổ tích cô thường được nghe vào mỗi tối trước khi đi ngủ.
- Làm gì ở đây vậy hả? - Một tiếng nói vang lên. Đánh thức Đông Nhi đang mê muội trong đám vườn hồng này, đưa cô trở về thực tại.
- Còn anh làm gì ở đây! - Hơi giật mình vì Khánh Đăng, kẻ thù không đội trời chung với Minh Vũ chồng cô đang đứng trước mặt mình. Đông Nhi ngước mặt sang chỗ khác, kênh kiệu hỏi lại.
- Nơi này đâu có cấm tôi vào! - Khánh Đăng nhếch khóe môi. Anh thấy cô ngồi bần thần dưới khu vườn này qua ô cửa sổ trong lớp anh. Cảm thấy thú vị khi tiếp xúc với cô gái này. Điều đó khiến anh từ trên lớp, băng qua ba tầng cầu thang để xuống đây, gặp cô. Bàn tay anh bất giác đưa lên, muốn chạm vào mái tóc màu hạt dẻ ấy.
- Vậy thì nó cũng đâu có cấm tôi! Việc gì anh phải xen vào!
- Giỏi lắm vợ à!! - ''Vợ?!''. Một giọng nói trầm khác vang lên. Cũng đang bước đến gần Đông Nhi và Khánh Đăng. Sau cái vòm hoa được kết bằng hoa hồng, hiện ra Minh Vũ với đôi môi đang nhoẻn miệng cười. Anh quay hẳn người sang Khánh Đăng, hất mặt - Cậu đang làm gì vợ tôi vậy?
- Tại sao những lúc tôi gặp Đông Nhi, cậu đều xuất hiện đúng lúc vậy? - Khánh Đăng cũng ngang ngạnh không kém. Anh cau mày tỏ vẻ khó chịu với Minh Vũ.
- Trùng hợp thôi... - Minh Vũ nở nụ cười ma mị. Nhưng khi anh đang đứng giữa khu vườn đầy hoa hồng này, nụ cười ấy còn đẹp hơn cả đẹp. Chắc chắn những đôi mắt đang do thám trên lớp kia đã sướng rơn lên hết cả rồi. - ... Hoặc có thể, ông trời có mắt. Chắc cậu đang định làm gì đó với vợ tôi, nên ông trời mới cho tôi xuống đây!
- Nên nhớ, cậu không phải là thiên thần, cậu chỉ là một ác quỷ không hơn không kém! - Nhếch đôi môi lên, Khánh Đăng bật ra câu nói như dao găm. Anh gằng từng chữ, cố gắng để nó đáng sợ hơn.
- Vậy cậu không sợ khi đứng trước ác quỷ à? Sao không biến khỏi đây trước khi cậu tan xác! - Minh Vũ rít lên với thanh đáng sợ. Nhưng nụ cười vẫn còn ngự trị trên đôi môi. Là nụ cười thách thức. Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn hơi chếch về phía sau lưng của Khánh Đăng. - ... Nhìn xem!
Khánh Đăng theo phản xạ nhìn theo hướng đôi mắt của Minh Vũ đang nhìn. Trước mắt anh hiện ra là hai tên to con, bặm trợn mặc vest đen từ đầu tới chân. Đang từ từ tiến về phía ba người họ.
- Tôi thách cậu có thể đứng đây trong vòng ba giây! Họ sẽ có thưởng nếu giết được cậu đấy! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười chết người. Ác quỷ trong con người anh đang dần bộc lộ ra ngoài. Thanh âm rít lên như bão tố khiến người khác lao đao, quay cuồng rồi tự... đâm đầu mà chết ngắt.
- Đồ khốn!! - Khánh Đăng cắn nhẹ môi. Ném cho Minh Vũ một cái nhìn sắc bén rồi quay lưng lại bước đi ra khỏi khu vườn. Dù sao... anh cũng không ngu ngốc đến nỗi mà lựa chọn cách chết trong lúc này. Vì anh biết rõ, lực lượng của Minh Vũ tài cán đến đâu. Một thủ lĩnh giỏi, tất nhiên những tên cận vệ khác cũng sẽ giỏi theo.
- Đừng đi đâu một mình nữa, biết chưa? - Đôi đồng tử màu hổ phách vẫn còn nhìn theo bóng dáng của Khánh Đăng cho đến khi nó mất hút. Anh nói nhưng không nhìn Đông Nhi. Khuôn giọng đã nhẹ nhàng hơn lúc nãy nhiều.
- Sao... anh biết tôi ở đây?
- Anh sang lớp tìm em nhưng không thấy! Nghe họ nói... em đã khóc rồi chạy ra khỏi lớp... - Minh Vũ nheo đôi mắt tuyệt mỹ nhìn Đông Nhi. Quả thật như những gì anh nghe thấy được, trên đôi gò má kia, còn nguyên dấu vết của nước mắt đọng lại. Anh lại thấy xót, điều gì khiến cho Đông Nhi như thế? - ... Sao em khóc?
- Minh Vũ.... anh cưới tôi là do gia đình ép buộc thôi, đúng chứ? - Trọng tâm của câu hỏi bị lệch đi hướng khác. Đông Nhi hạ giọng hỏi ngược lại Minh Vũ. Câu hỏi hết sức nhẹ nhàng, nhưng để thốt ra được câu hỏi ấy, cô đã phải dằn vặt, đấu tranh tư tưởng trong chính con người mình.
Không như thuở bé, mỗi lần cô phân vân diều gì đó, cô lại đi tìm hoa rồi ngắt đi từng cánh một. Miệng lại lẩm bẩm: ''có, không'' theo từng cánh hoa. Nhưng bây giờ, cô đã là một thiếu nữ, nếu được như thế, cô đã không khổ sở như thế này.
- Chẳng nhẽ... em không biết lý do từ trước đến giờ anh luôn bảo vệ em là gì sao? - Khựng lại vài giây vì câu hỏi của Đông Nhi, Minh Vũ ngạc nhiên. Anh nhướn mày, tiếp tục đặt câu hỏi khác cũng chẳng đúng trọng tâm. Chẳng lẽ... Đông Nhi không hiểu lòng anh sao...?
- Đó chỉ là nghĩa vụ của một người chồng phải làm với vợ mình! Nếu anh không muốn, cũng có thể bỏ mặc tôi mà! - Đông Nhi thốt ra câu nói khác như dao có lưỡi bén. Xoáy sâu vào tâm can Minh Vũ khiến anh thấy nhói. Là Đông Nhi cô ấy không hiểu hay đang cố tình không hiểu?
- Đồ ngốc!!! - Minh Vũ có im lặng vài giây. Đôi mắt màu hổ phách tức giận nhìn Đông Nhi. Sau đó cau mày, quát lên. Rồi quay lưng lại bỏ đi.
Chỉ còn lại Đông Nhi đứng bần thần ra đó. Cô nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng giữ cho thân mình không phải run lên. Vậy mà nước mắt vẫn cứ chảy dài. Cái dáng cao, gầy mà trước kia cô cho là đáng ghét nhất trên đời bây giờ lại khiến cô yêu mất.
Nhưng... tình yêu chỉ hiện hữu khi xuất phát từ hai trái tim, hai con người. Tình cảm của cô... nói đúng ra chỉ là đơn phương một mình. Hoặc là cô sẽ bên cạnh Minh Vũ để ngày ngày được nhìn thấy anh, hoặc là cô sẽ rời đi, rời xa con người ấy để tình cảm này không đậm sâu hơn nữa.
9/7/2013, 17:10
#17Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 15: Mẹ và ''Đằng phu nhân''!
- Spoiler:
- Alo...
- ''Đến nhà ta ngay, có chuyện gấp lắm!''
- Lúc khác không được à?
- ''Không!! Đến ngay đi!!''
Sau đó là những tiếng tút tút dài, báo hiệu rằng đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cho chiếc Iphone vào túi quần. Minh Vũ bất giác thở dài những cũng rải bước nhanh chóng ra khỏi khu vườn toàn hoa hồng.
Chiếc BMW đã đậu sẵn trước trường đợi anh. Minh Vũ mở cửa xe, nhưng lại ngoái đầu về hướng khu vườn mong muốn tìm thấy một hình dáng quen thuộc.
- Thiếu gia! Mời cậu lên xe!
Đánh mắt sang tên cận vệ đang hối thúc mình. Minh Vũ nhíu mày, rồi cũng ngồi vào xe.
....
- Gọi tôi... - Câu nói của Minh Vũ bị đứt đoạn nửa chừng khi anh vừa mới bước vào phòng, đã thấy sự có mặt của Minh Quân đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Đôi mắt đượm buồn của Minh Quân nhìn anh, nhưng anh ngó lơ. - ... làm gì đây?
- Tất nhiên là để trừng phạt kẻ dám cả gan bắt cóc vợ con chứ còn gì nữa! - Giọng nói chua ngoa của Đằng phu nhân vọng vào từ phía sau. Bà bước tới, trên tay cầm khay trà cùng mấy cái tách. Đằng phu nhân đặt cẩn thẩn chúng xuống bàn rồi ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện với Minh Quân. Nhếch môi khẽ cười.
- Minh Vũ, có phải Minh Quân đã bắt vợ con? - Đằng lão gia ho khan vài tiếng để thanh lọc lại cổ họng. Ông lên tiếng với cái giọng khàn đặc.
Minh Vũ cho tay vào túi quần. Đứng trân tráo lướt nhìn Đằng phu nhân. Rồi lại nhìn Đằng lão gia, cuối cùng là dừng lại ở Minh Quân. Cậu em họ của anh đang rất sợ hãi.
Không giống như anh, Minh Quân từ bé đã là cậu bé nhút nhát, luôn luôn được Minh Vũ anh bảo vệ mỗi lần có kẻ bắt nạt. Giờ đây Minh Quân đang ngồi cuối gằm mặt, những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trong khi căn phòng này đang lạnh lên với nhiệt độ của máy điều hòa.
- Tôi... không muốn ông đụng đến cậu ấy! - Lời nói chắt nịch phát ra từ miệng Minh Vũ, khiến Minh Quân lẫn Đằng phu nhân đều trố mắt nhìn anh với vẻ bất ngờ.
- Chẳng phải nó đã bắt vợ con sao?! Phải trừng phạt nó mới được!!
- Ông không nghĩ đến em ông sao? Khi mất đi đứa con trai này, họ sẽ như thế nào?!! - Điềm tĩnh. Đó là những gì có thể thấy được ở Minh Vũ lúc này. Anh biết thế giới của một Mafia khắc nghiệt đến đâu. ''Trừng phạt'', chỉ có thể là chết!
Đằng lão gia hơi chau mày khi nghe Minh Vũ nhắc đến em mình. Phải rồi, Minh Quân là họ hàng của ông mà. Vậy mà từ bao giờ ông đã quên mất điều này. Trái ngược với Đằng lão gia, Đằng phu nhân đằng đằng sát khí. Kế hoạch của bà... đang bị Minh Vũ phá hoại từng bước một.
- Thôi được, ta....
- Không được!!! Nếu như tha cho nó, thì còn gì là mặt mũi của Đằng gia này!! Tôi không cho phép ông tha thứ cho nó!! - Đằng phu nhân bất ngờ đứng bật dậy. Bà gạt phăng tay trong không trung. Gằng giọng phản đối Đằng lão gia.
- Mẹ....!!!
- Im ngay!!! Ta không phải là mẹ cậu!!! Mẹ cậu đã chết từ rất lâu rồi!!!
...
...
Sét đánh giữa trời quang...
...
...
''Đánh'' vào tai Minh Vũ khiến anh khụy xuống nền đá lạnh toát...
''Đánh'' vào tai Đằng lão gia khiến ông đứng bật dậy khỏi ghế...
Và... ''đánh'' vào tai Minh Quân khiến anh đưa mắt nhìn ông anh họ của mình lo lắng...
- Bà... bà nói gì??? Bà đang nói gì thế hả??? - Minh Vũ gắng gượng đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Minh Quân. Nhưng anh lại gạt phắt nó ra, cố đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Đôi mắt màu hổ phách trợn tròn ngạc nhiên nhìn Đằng phu nhân xen lẫn cả tức giận.
- Hừ... Sẵn tiện đây ta nói luôn một thể. - Đằng phu nhân nhếch môi, bà quay sang Đằng lão gia, chờ đợi cái gật đầu. Đằng lão gia không còn cách nào khác, ông khẽ gật đầu nhẹ rồi chống hai cánh tay lên bàn. Đằng phu nhân chỉ chờ có thể, đôi môi ma mị của bà khẽ mấp máy, gằng rõ từng chữ. - ... Ta không phải là mẹ của cậu!! Rõ chưa?!
- Nói dối!! Còn đôi mắt màu hổ phách kia. Chẳng phải tôi lai gen từ bà sao?? - Minh Vũ phải cố gắng và kiên cường lắm mới trụ được đến tận bây giờ. Vô số câu hỏi cứ quay mòng mòng xung quanh anh, khiến bước chân của anh hơi loạng choạng. Mẹ anh... mẹ ruột anh bây giờ đang ở đâu...?
Đằng phu nhân khẽ cười khẩy một cái, rồi dùng ngón tay chạm vào mắt mình sau đó nhấc nó ra. Đôi mắt đen lay láy của bà nhìn thẳng vào Minh Vũ để chứng minh cho anh thấy.
Bà ấy mang lens bấy lâu nay. Thế mà Minh Vũ anh không hề nhận ra. Rốt cuộc thì... cái quái gì đang xảy đến với anh vậy...?
- Biến ngay cho tôi!!! - Thanh âm của Minh Vũ gầm lên, chẳng khác gì là một ác quỷ thật sự. Minh Vũ gạt Đằng phu nhân qua một bên. Bước chân gấp gáp tiến đến bàn làm việc của Đằng lão gia, cũng là nơi ông đang đứng nhìn anh với đôi mắt đầy hối lỗi. Minh Vũ đập bàn. Quát lên. - Tôi chắc chắn là ông có biết chuyện này!! Nói mau. Mẹ ruột của tôi đang ở đâu??!!
- Con ngồi xuống đi. Ta sẽ nói cho con biết tất cả!! - Đằng lão gia uy nghiêm hất mặt về phía bộ bàn ghế sofa. Chất giọng ông có gì đó chua xót. Ông cũng bước đến rồi xuống ghế, đan hai bàn tay vào nhau, đăm chiêu nhìn chăm chăm vào không trung. Dường như ông đang cố gắng hồi tưởng lại cái quá khứ không mấy tốt đẹp ấy. - Mẹ của con là một người phụ nữ đẹp. Có đôi mắt y hệt như con bây giờ. Khi vừa mới sinh ra con, bà ấy đã phải theo ta đi làm nhiệm vụ của một Mafia. Bà ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho ta khi cả hai chúng ta cùng hợp tác với nhau. Nhưng vừa mới sinh con, sức khỏe bà đã yếu lại thêm tinh thần không thoải mái, bà bị sản hậu. Nhưng bà ấy vẫn cố chịu đựng. Cuối cùng mẹ con hoàn toàn kiệt sức. Chỉ kịp nhìn thấy con trai mình từ khi mới lọt lòng. Ta.... có lẽ ta đã gián tiếp giết chết bà ấy!!
- Khốn khiếp!! - Minh Vũ rít lên. Ánh mắt màu hổ phách không phải đơn thuần chỉ là sự tức giận, mà là cả một xúc cảm dây tơ rễ má với nhau. Anh đấm mạnh tay xuống bàn khiến tay anh rơm rớm máu. Minh Vũ anh... vẫn chưa nhìn thấy mặt mẹ mình một lần. Bất chợt ngón tay chỉ thẳng về phía Đằng phu nhân đang đứng, sự hận thù khiến giọng của anh càng giống ác quỷ hơn. - Vậy còn bà ta, bà ta là ai??!!
- Là... vợ sau của ta! Ta biết, rồi con sẽ hận ta, nên mới bày ra kế hoạch này. Cho bà ấy mang lens để đổi màu mắt và đóng giả là mẹ con!!
- Hừ... - Minh Vũ cười nhạt, khóe môi động đậy nhếch lên khinh khi người đàn bà đóng giả mẹ anh bấy lâu nay. Người đàn bà dơ bẩn dám dùng danh nghĩa là mẹ anh để làm loạn. Thế mà đã có lúc, anh đã hận mẹ mình rất nhiều. Cái ngày bà ta đến và tự xưng là mẹ anh. Minh Vũ anh đã rất muốn ôm chầm lấy bà nhưng sự căm thù lại điều khiển lí trí anh, khiến anh không thể không hận bà ấy - Bà ta không xứng đáng để đóng giả mẹ tôi!!!
Minh Vũ hét lên rồi toan vùng chạy ra khỏi phòng. Anh không muốn ở đây thêm bất cứ giây phút nào nữa.
- Khoan đã, ta có thứ này cho con!! - Đằng lão gia đứng dậy, tiến đến chiếc bàn làm việc của mình. Sau đó kéo một ngăn tủ, lấy từ trong ấy ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng. Dường như ông đã thuộc làu vị trí của chiếc hộp này. Đằng lão gia đưa nó về phía Minh Vũ, cất giọng. - Thứ này là của mẹ con. Bà ấy đã muốn trao cho con dâu của bà ấy khi con lấy vợ!
Khựng lại, xem như là một điều cuối cùng Minh Vũ anh có thể lắng nghe. Anh nhận chiếc hộp nhỏ ấy từ tay Đằng lão gia. Rồi từ từ mở nắp chiếc hộp ấy ra. Một chiếc nhẫn đập vào đôi mắt màu hổ phách của anh.
Mặt nhẫn hình bầu dục hơi dài, được khảm những viên kim cương nhỏ xíu mài xéo cạnh, sáng lấp lánh. Thân nhẫn bằng vàng mảnh mai và tinh tế. Vàng được chế tác như một chiếc lưới bao bọc xung quanh những viên kim cương.
Là... di vật của mẹ anh muốn để lại sao?
- Ta đã chọn Đông Nhi từ lúc mới gặp. Con bé y hệt như mẹ con, thông minh và còn xinh đẹp nữa, con....
- Tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại với Đông Nhi đâu! Ông đừng hòng!!
Minh Vũ bước ra khỏi phòng. Nắm chặt chiếc hộp có chiếc nhẫn của mẹ anh trong tay. Anh chỉ muốn bật khóc... nếu có thể.
....
''Cạch!''
Tiếng mở cửa phòng vang lên. Đông Nhi quay ngoắc sang hướng có phát ra tiếng động ấy. Trước mặt cô là một Minh Vũ đang bần thần bước đi trong vô thức. Trông anh chẳng giống anh gì cả. Cô gấp lại trang sách đang đọc dở dang, ngồi sát ra mép giường nhìn Minh Vũ:
- Minh Vũ... sao anh về trễ vậy?
- Đông Nhi, mẹ anh... - Câu nói ấy bị đứt đoạn. Anh khụy xuống nền đá lạnh toát của căn phòng, ngay trước mặt Đông Nhi. Minh Vũ vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, rồi dựa đầu mình vào người cô ấy tìm chút chỗ dựa, nhất là ngay lúc này.
- Anh... anh làm gì thế hả? Mẹ anh có chuyện gì à? - Đông Nhi vừa hỏi vừa đẩy nhẹ cánh tay Minh Vũ ra. Minh Vũ bây giờ khác quá, chẳng hiểu từ chiều đến giờ anh ấy đi đâu nhưng lại về nhà với cái bộ dạng thất thần này. Khiên vô vàn câu hỏi lại bủa vây lấy Đông Nhi.
- Bà ấy không phải mẹ anh!! Mẹ anh đã chết từ lúc anh còn rất nhỏ rồi!! - Minh Vũ lại không kiềm được bình tĩnh khi nhắc đến người đàn bà thối tha ấy. Anh dụi đầu vào người Đông Nhi rồi lặng im thin thít.
Đông Nhi cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô hơi cuối người, choàng hai cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy tấm lưng của Minh Vũ. Mặc dù không ôm hết cả tấm lưng, nhưng cô vẫn mong có thể giúp cho Minh Vũ vơi đi chút nào đó nỗi phiền lòng.
9/7/2013, 17:12
#18Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 16: Bảo vệ chồng tôi! (1)
- Spoiler:
Không gian và thời gian như lắng động. Nó trôi chậm đi, hoặc thậm chí là ngừng lại hẳn. Màng đêm dày đặc cũng từ từ buông xuống qua tấm kính có rèm ngăn to hướng ra ban công của căn biệt thự.
Trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen này, thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia P&R đang yếu đuối khụy xuống bên vợ yêu của mình.
Một tên cầm đầu Mafia nắm trong tay biết bao nhiêu là sinh mạng của con người. Chỉ cần một cái hất đầu nhẹ, chắc chắn máu sẽ đổ.
Nổi tiếng với cái dáng vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và gương mặt điển trai, anh tuấn. Không ít các cô gái liền đâm đầu vào say mê anh, mặc dù họ biết dính vào Mafia, họ sẽ không có lối thoát.
Tập đoàn P&R là một tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước. Các công ty chi nhánh của tập đoàn này đều theo chân P&R mà ngày một phát triển. Sẽ không ít người muốn lật đổ cái tập đoàn hưng thịnh này, nhưng... họ phải bước qua xác Minh Vũ.
Đằng Minh Vũ - con trai độc nhất của Đằng lão gia - sẽ không ngần ngại mà vì cha mình đi trừ khử chúng ngay lập tức. Những gì anh làm, không phải là chữ ''Hiếu'' cho cha mình mà chỉ là một chữ ''Ơn'' duy nhất.
Tổ chức Mafia P&R từ đó cũng phát triển theo. Người ta biết đến nó bởi Minh Vũ, một tên nổi tiếng có máu mặt là gan lì. Giết người như giết thú vật. Anh bất chấp tất cả để có được những thứ mình mong muốn. Nhưng nó luôn nằm trong khuôn khổ của giới hạn.
Vì anh biết rõ đâu là thời cơ và đâu là điểm dừng.
Thừa hưởng đôi mắt màu hổ phách từ mẹ và sự thông minh, nhan nhạy từ cha. Minh Vũ anh nắm gọn trong tay các thuộc hạ Mafia. Chỉ số mức độ tàn ác của anh còn gấp bội hơn cả Đằng lão gia, minh chứng rành rành cho câu nói: ''Con hơn cha là nhà có phúc''.
...
- Anh có cái này cho em!
Minh Vũ vội đứng dậy rồi quay mặt đi chỗ khác để khuất tầm nhìn của Đông Nhi. Đưa tay quệt ngang đôi mắt, dường như anh đang cố che đậy những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng. Anh quay lại, móc từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, chạm khắc cầu kì, tinh xảo.
- Nó là của mẹ anh! Bà ấy mong có thể trao lại cho con dâu của bà ấy!
Đông Nhi tần ngần ra nhìn chăm chăm chiếc hộp ấy. Quả thật nó rất đẹp. Bàn tay cô toan đưa ra đón lấy chiếc hộp ấy, nhưng nó chợt khựng lại rồi bất giác thụt về. Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ, sau đó nhíu mày nhìn chiếc hộp. Thanh âm nhẹ cất lên:
- Em... xứng đáng nhận nó sao?
Minh Vũ buông thõng tay cầm hộp nhẫn, tay còn lại anh cho vào túi quần. Ngạo mạn nhìn Đông Nhi mà tức giận. Gì mà không xứng đáng...? Đông Nhi cô đang nghĩ gì vậy?
- Phải, vì em là vợ anh!
- Nhưng chỉ là trên mặt hình thức. Còn sự thật anh không hề yêu tôi!! - Đông Nhi đứng phắt dậy. Hơi lớn tiếng với Minh Vũ nhưng đó là những thứ luôn đeo bám cô từ khi làm vợ Minh Vũ. Câu nói buông ra từ khuôn miệng của Đông Nhi. Nước mắt cũng theo đó ùa theo, nghẹn đắng.
- Em nghĩ vậy thật sao?
Minh Vũ cười nhạt, một nụ cười hời hợt nhất từ trước đến giờ. Anh cuối mặt, nhìn cái hộp nhỏ trên tay mình rồi nắm chặt nó, như thể muốn bóp nát nó ra.
Cắn nhẹ môi, anh quay bước chân về phía chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Chần chừ một lúc, Minh Vũ đặt nó lên bàn. Hộp nhẫn trơ trọi một mình giữa chiếc bàn lớn, càng rực rỡ thêm dưới ánh trăng rọi vào từ ngoài ban công phòng Minh Vũ.
Anh bước ra ngoài. Khi lướt qua Đông Nhi, Minh Vũ đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt lạ mà Đông Nhi thấy lần đầu khiến cô hơi sợ. Ánh mắt màu hổ phách chất chứa rất nhiều xúc cảm hỗn tạp, làm cho người khác cảm thấy khó chịu, bứt rứt.
- Em là đồ ngốc!
Phán một câu như sét đánh ầm ầm giữa trời. Minh Vũ bước ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cánh cửa một cách thô bạo nhất. Đông Nhi bần thần ngồi xuống chiếc giường êm ả. Cả người cô bỗng chốc run lên bần bật.
Cô khóc...
Minh Vũ bước nhanh ra khỏi khuôn viên nhà mình. Gương mặt sắc lạnh lướt nhìn mấy tên vệ của mình, Minh Vũ cất giọng lạnh lẽo:
- Đã tìm thấy hắn ta chưa?
- Tìm thấy rồi thưa thiếu gia. Chúng ta đến đó hay....
- Đưa tôi đến đó ngay bây giờ!
Hơi chưng hửng vì bị Minh Vũ cắt ngang, tên cận vệ ấy vẫn không quên cuối nhẹ đầu rồi mở cửa xe. Cho đến khi Minh Vũ đã yên vị thì đóng nhẹ cánh cửa. Hất mặt về tên lái xe nhằm ra lệnh.
Đánh ánh mắt sang cái hộp nhẫn đang bơ vơ cô đơn trên bàn. Đông Nhi bước lại gần. Đưa tay cầm nó lên rồi từ từ mở ra. Chiếc nhẫn sáng chói đập vào mắt cô.
Là di vật... của mẹ chồng cô đây sao?
Cầm hộp nhẫn trong tay. Đông Nhi vùng chạy ra ngoài. Ngó khắp hành lang cũng chẳng thấy Minh Vũ chồng cô đâu. Đông Nhi hối hả chạy xuống các bậc cầu thang, miệng không ngừng gọi tên Minh Vũ.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia ra ngoài rồi ạ!
Cô hầu việc từ trong bếp bước ra vì nghe được giọng Đông Nhi. Cô không quên cung kính cuối đầu trước ''thiếu phu nhân'' cao quý này.
- Đi lâu chưa?
- Khoảng 10 phút rồi thưa cô!
Nghe được phân nửa câu cũng đủ hiểu vấn đề. Đông Nhi vơ vội cái áo khoác mỏng rồi bỏ chạy ra ngoài. Cô phải đuổi thoe Minh Vũ.
- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu? - Tên cận vệ của Minh Vũ đứng ra chắn đường Đông Nhi. Khuôn âm lạnh cất lạnh.
- Đưa tôi đến chỗ Minh Vũ! - Đông Nhi nói nhanh. Cô gằng giọng. Có lẽ cô đã biết được, Minh Vũ chồng cô đang định làm gì.
- Không được, thiếu gia không cho phép cô bước ra ngoài!
- Cho tôi ra ngoài nhanh lên!!! Anh muốn để Minh Vũ gặp nguy hiểm hay sao?? - Hết sức chịu đựng với cái vẻ nhu mì bên ngoài, Đông Nhi quát lên. Đường đường chính chính dùng uy lực của một Đằng thiếu phu nhân để uy hiếp.
Cô đâu biết rằng, không cần dùng danh tiếng của Đằng thiếu phu nhân, tiếng nói của cô cũng đã quyền lực đến cỡ nào. Mấy tên cận vệ hầu hết đều cuối rạp đầu, run lẩy bẩy trước thái độ của Đông Nhi. Chỉ có riêng nhất tên cận vệ kiêm trợ lí Kim của Minh Vũ là nheo mắt nhìn cô.
- Anh biết đúng không? - Đông Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn trợ lí Kim. Buông câu nói nhẹ nhàng khác hẳn với lúc ban đầu. Khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ người đàn ông này, Đông Nhi càng nổi điên hơn. - Biết mà vẫn bình thản đứng đây!! Các người có phải là cận vệ của Minh Vũ không vậy??!!
- Nhưng thưa thiếu phun nhân, tôi...
- Im ngay!!! Mau đưa tôi đến đó, đừng trách tôi nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với Minh Vũ!!! - Đông Nhi gằng giọng hơn. Cái giọng lánh lót của cô chẳng hợp với thể loại này chút nào, nhưng mọi người đã tôn sùng cô là người phụ nữ quyền lực, vì vậy phải biết khai thác nó một cách triệt để nhất.
Đám cận vệ bắt đầu luống cuống, răm rắp nghe theo đi chuẩn bị xe cho cô.
Trợ lí Kim cũng chẳng ngoại lệ, khi chiếc BMW vừa dừng lại hẳn, anh nhanh chóng bước đến cung kính mở cửa xe.
- Ở đây... có tất cả bao nhiêu người? - Bất giác cất giọng hỏi. Đông Nhi chưa bước vào xe vội. Cô đưa mắt quét một lượt đám cận vệ, đếm thầm từng tên một.
- Khoảng... 10 người thưa cô!
- Một nửa ở lại đây, nửa còn lại theo tôi! - Đông Nhi hất mặt về đám cận vệ. Y hệt như động tác của Minh Vũ. Có lẽ ở bên cạnh anh, cô cũng biết được kha khá cách để trấn áp tinh thần người khác. Gương mặt tựa thiên sứ không hề có bất kì một thứ gì gọi là cảm xúc, chỉ còn những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt thanh tú cùng sự lạnh giá.
Đông Nhi bước vào xe, sau khi đã yên vị. Chiếc BMW từ từ lăn bánh rồi đi hối hả với vận tốc khá nhanh cùng sự chỉ dẫn của trợ lí Kim, chỉ có anh là biết đường đến đó.
Vẫn còn nắm chặt cái hộp nhỏ màu vàng sáng trong lòng bàn tay. Đông Nhi ngước mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài với những hình ảnh cứ chạy vụt qua, chẳng thể định hình nó là cái gì. Cô cắn chặt môi, trong lòng rối bời khi nghĩ đến Minh Vũ, nắm tay lại càng siết chặt hơn.
"Mẹ...! Nhất định mẹ phải bảo vệ anh ấy! Nhất định phải bảo vệ chồng con!''
9/7/2013, 17:13
#19Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Tử HạChap 17: Bảo vệ chồng tôi! (2)
- Spoiler:
Phải mất khoảng 15 phút đi đường. Chiếc BMW màu đen mới dừng hẳn lại ở một con đường khá vắng. Chiếc xe đỗ xịch trước một khoảng đất trống khá rộng.
Cái lạnh của ban đêm buốt giá khiến Đông Nhi khẽ rùng mình khi vừa bước xuống xe. Cái áo khoác mỏng tang này, không giúp cô tránh bớt đi cái rét lạnh ngay lúc này.
Đông Nhi nhận thấy hai chiếc BMW màu đen bóng loáng đang đậu ở phía trước. Bên cạnh đó còn có thêm ba chiếc xe màu trắng khác. Xe BMW ấy chắc chắn là của chồng cô. Còn ba chiếc kia, chỉ có thể là của kẻ mà cũng chính là mục đích Minh Vũ tìm đến đây.
Nhìn số lượng xe với nhau thôi cũng đủ cho Đông Nhi biết rằng phe Minh Vũ ít hơn. Điều đó làm cô thấy lo hơn nữa.
- Thiếu phu nhân, cô cứ đợi ở đây. Để chúng tôi vào đó!!
- Tôi không bỏ mặc Minh Vũ được! - Đôi mắt to tròn của Đông Nhi nhìn vào khoảng không vô định của bãi đất trống trước mặt. Phía sâu bên trong ấy, chắc chắn đang xảy ra một cuộc chiến hỗn loạn. Cô vẫn không rời mắt sang chỗ khác, mà cất giọng hỏi - Minh Vũ tìm ''hắn'' đúng chứ?
- Vâng thưa cô, chính là người cầm đầu của tên phá đám hôm đám cưới của cô! - Trợ lí Kim gật đầu nhẹ, anh cũng nhìn theo hướng mà Đông Nhi cô đang nhìn.
- Hắn ta đáng sợ lắm sao?!
- Vâng, băng đản của hắn hầu hết là những tên cao thủ! 2 năm trước, thiếu gia đã từng thua dưới tay hắn trong một trận đấu...
Nghe đến đây, Đông Nhi bỗng nổi hết cả da gà. Chẳng hiểu có phải vì gió lạnh hay không, nhưng cô đang cảm thấy sợ. Minh Vũ tài giỏi đến như thế mà còn thua hắn, trong khi cô chẳng có tất sắt nào trong tay mà đòi đến giúp anh.
Nhưng điều đó không đủ làm cho cô nhụt chí. Nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải đưa Minh Vũ lành lặn trở về. Đông Nhi cất giọng, thanh âm trầm dứt khoát ra lệnh:
- Tất cả theo tôi vào trong!
Ngay lập tức, 5 tên cận vệ cùng trợ lí Kim răm rắp nghe theo. Trợ lí Kim từ trước đến nay luôn rất chuẩn mực, chỉ đăm đăm nghe theo lời của một mình Minh Vũ và không nghe theo bất kì ai khác, cho dù đó có là vợ chồng Đằng lão gia, hoặc có thể nói, Minh Vũ là người ảnh hưởng tới anh rất lớn.
Nhưng ngay lúc này, anh hoàn toàn phá lệ. Không hề phản ứng trước câu ra lệnh của Đông Nhi mà chỉ biết nghe theo. Điều đó cho thấy hiện tại Đông Nhi đang đáng sợ đến mức nào.
Cái khu đất u ám dẫn sâu vào trong. Chỉ lờ mờ ánh sáng của những ngọn đèn điện được người ta thắp sáng thâu đêm. Trước mặt Đông Nhi cũng như những tên cận vệ khác hiện ra là một công trình đang được xây dựng dở dang. Bên cạnh còn một khu đất trống khá rộng khác. Xung quanh toàn là xi măng cốt thép chất đống.
Nhưng điều thu hút Đông Nhi nhất, là những gì đang diễn ra trên bãi đất trống ấy. Cô cùng mấy tên cận vệ nấp vào một bụi cây lớn, hơi rậm rạp.
Rất dễ nhận ra Minh Vũ vì cái dáng chẳng thể lẫn đi đâu được. Phía sau anh là khoảng hơn chục tên cận vệ. Minh Vũ cho cả hai tay vào túi quần nghênh mặt nhìn tên đứng đối diện.
Người đứng trước mặt anh không ai khác, là hắn - Tử Thông.
- Lâu ngày không gặp trông mày ngon nhỉ? Tao cũng muốn đi tìm mày đây! - Cái giọng khàn đặc của Tử Thông cất lên. Hắn hất mặt về phía Minh Vũ kiểu thách thức.
Minh Vũ nhếch môi ma mị. Nụ cười từ khóe miệng cậu hiện ra, khẽ động đậy theo từng lời nói:
- Lắm lời! Chẳng phải mày sai đồng bọn đến phá ngày vui của tao sao?
- Mày thù dai thật đấy! Tao cũng định đi tìm mày để trả thù cho thằng em đáng thương bị mày giết chết đó!
- Tốt!... - Một lời khen đầy ẩn ý dành cho đối phương, Minh Vũ từ từ tiến về trước. Đôi môi vẫn còn ma mị bởi nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. - .... Vậy thì, giải quyết sớm đi!
Câu nói vừa dứt. Một toán người bên phía Tử Thông lao đến. Nhanh chóng tạo ra một cuộc ẩu đả lớn gây kinh thiên động địa. Mấy tiếng súng cứ vang lên từng hồi. Chủ yếu là chĩa lên trời để làm lung lay tinh thần của đối phương.
Đông Nhi run lên. Cô đang nhíu mày, cố gắng dõi theo từng hành động của Minh Vũ.
Nhưng... phe Minh Vũ chồng cô vẫn yếu thế hơn rõ ràng.
Cô đưa tay nắm chặt cái lá trong bụi cây nơi cô đang đứng. Đến khi nó nát ra từng mảnh nhỏ, cô mới buông thả để nó bay theo gió.
- Thiếu phu nhân, để chúng tôi xông ra! - Giọng nói trợ lí Kim cất lên. Đánh thức Đông Nhi đang trong cơn rối bời. Anh đang nhận thấy sự hồi hộp từ Đông Nhi, điều đó khiến anh hối thúc cô cho họ tiếp sức với Minh Vũ.
- Không... không được!! - Đông Nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục quan sát Minh Vũ. Đôi mắt không rời khỏi anh nửa phút.
- Nhưng thưa cô, chúng ta đang....
- Anh không thấy Minh Vũ đang đánh nhau với Tử Thông sao? Nếu chúng ta xông ra, chắc chắn hắn sẽ làm liều!! Tôi không cho phép anh làm như thế...!!! - Đông Nhi gằng giọng. Cô lại chau mày nhìn về hướng Minh Vũ. Dường như cô đang nghĩ kế.
Trợ lí Kim như muốn bật ngửa ra. Đây là cô gái mà lần đầu tiên anh gặp, trông cô rất rụt rè, nhút nhát lại nhỏ con. Cứ ngỡ sẽ chẳng làm được trò trống gì. Vậy mà không ngờ, lúc này Đông Nhi đang đứng đây và thông minh nhiều hơn anh tưởng. Điều dễ dàng như thế nhưng có thể khiến Minh Vũ mất mạng, vậy mà anh không để ý gì cả.
- Nghe tôi này, chúng ta sẽ đi đường vòng! - Bất chợt Đông Nhi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lí Kim. Cô nheo mắt nhìn các cận vệ sau lưng mình kiểu ''chắc chắn sẽ làm được!'' - Chúng ta sẽ đột kích từ phía sau lưng của phe Tử Thông!
Nói xong cô chỉ về hướng tòa nhà đang xây dở để minh chứng. Quả thật tòa nhà ấy ở phía sau phe của đối thủ. Nếu xông ra từ trong tòa nhà ấy, phe Tử Thông sẽ không biết được.
Đám cận vệ ậm ừ đồng ý, sau đó tất cả nở nụ cười trên môi. Họ chẳng cần quan tâm Đông Nhi chưa từng có kinh nghiệm gì trong đánh đấm cả, hoặc là không hiểu một chút gì về tổ chức Mafia. Nhưng họ vẫn nghe theo cô, không phải vì cô là vợ của Minh Vũ, mà là vì họ hoàn toàn tin tưởng Đông Nhi mà không hề mảy may hay nghi ngờ.
- Được rồi! Tất cả đi theo trợ lí Kim!
- Còn cô, thiếu phu nhân...
- Tôi sẽ đánh lạc hướng họ cho các anh có thời gian... - Nói đoạn Đông Nhi quay lại hướng có Minh Vũ đang gồng sức lên để chống trả những cú đấm của Tử Thông. Cô lại thấy xót. - ... Nhanh lên đi!! Minh Vũ sẽ không cầm cự nổi nữa đâu!!!
Đám cận vệ hấp tấp bước đi theo lệnh của Đông Nhi. Nhưng sau đó trợ lí Kim khựng lại, anh có hơi chừng chừ, nhưng rồi cũng rút khẩu súng luôn giắt bên hông mình đưa cho cô.
Đông Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh tay đón lấy. Cô có biết bắn súng đâu mà đưa cho cô chứ?!
- Không cần thiếu phu nhân phải bắn. Chỉ cần cầm để tự vệ thôi!
- Bảo vệ chồng tôi nhé!! - Nở nụ cười hiền dịu giữa màn đêm buốt giá. Tất cả góp phần cho tinh thần của năm tên cận vệ thêm hưng phấn.
Khẽ gật đầu một cái thật nhẹ. Đông Nhi nắm thật chặt khẩu súng.
Cô từ từ bước ra khỏi bụi cây. Thản nhiên đến lạ kì. Trong khi hoàn cảnh ở đây đang rối mù hết cả lên.
Là cô đang cố tình gây sự chú ý...!!
Đúng như dự đoán của cô. Toàn bộ phe của Tử Thông đều dừng tay để nhìn cô.
''Truyện kể rằng: Giữa một chốn hỗn loạn nào đó, đột nhiên một đứa con gái xinh đẹp như thiên thần xuất hiện. Cô tỏa sáng y hệt một thần thánh nào đó trong truyền thuyết. Gương mặt thanh tú cùng mái tóc dài màu hạt dẻ, cô trong chiếc váy màu hồng phớt và cái áo khoác mỏng tang đầy khiêu gợi. Tất cả như ngưng đọng. Và... chiến tranh kết thúc!''
- Đồ ngốc!!! Đừng qua đây!! - Minh Vũ hét lên. Vừa đánh đòn trả Tử Thông, anh vừa phải để mắt đến cô vợ rắc rối của mình. ''Đông Nhi, em muốn làm gì hả???''
Bỏ ngoài tai tiếng hét của Minh Vũ. Đông Nhi vẫn bước đi. Năm tên cận vệ lúc nãy đang nhanh chóng tấn công từ phía sau như kế hoạch của Đông Nhi khiến phe Tử Thông trở nên hoảng loạn, chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trốn.
- Vợ mày sao? Càng tốt...!! - Tử Thông nhếch môi cười nhạt. ''Chẳng lẽ anh lại thua Minh Vũ hay sao? Thua một tên trẻ con vắt mũi chưa sạch!!!"
Nhanh chóng rút súng ra, nhưng Tử Thông không nhắm vào Minh Vũ mà lại chuyển nòi súng về phía Đông Nhi, lên đạn.
Đông Nhi khựng lại. Bước chân nặng trịch. Đôi mắt mở căng to hết cỡ. Cái ánh đèn mờ ảo này không làm cho cô lóa mắt chứ?! Là súng sao...?
Minh Vũ không kịp phản ứng gì cả. Khoảng cách giữa anh và Đông Nhi khá xa, khiến anh không thể kéo Đông Nhi ra phía sau lưng mình che chở như mọi lần được nữa. Anh hoàn toàn bất lực, súng của anh đã hết đạn từ lâu. Anh cau mày tức giận, đôi mắt màu hổ phách quan sát từng cử chỉ của Tử Thông nhằm đề phòng.
Ngón tay Tử Thông đã đặt lên còi súng, sẵn sàng bắn chết Đông Nhi bất cứ lúc nào. Anh nhếch môi. ''Anh không thể nào thua thằng nhóc Minh Vũ được!!!''
''Đoàng!!!''
...
...
...
Âm thanh rùng rợn cất lên vang cả đất trời. Một màu tang thương, chết chóc bao vây cả không gian. Tất cả đều im lặng, chỉ còn tiếng thở hỗn hển khó chịu của ai đó đang khụy xuống dưới nền đất lạnh.
Thể xác ấy, cùng đôi mắt hướng về phía con người mà họ yêu say đắm. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
9/7/2013, 17:15
#20Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Sponsored contentChap 18
- Spoiler:
Dòng máu đỏ túa ra. Liên tục và không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ ngừng lại, khiến cho cả một vùng đất dưới chân con người ấy đỏ theo.
Bàn tay muốn chạm đến người họ yêu một lần. Nhưng khoảng cách của họ đã quá xa. Tình cảm mà họ dành cho nhau cũng vậy. Chỉ thấy những cãi vã và... nước mắt.
- Tử Thông...!!!!!
"Đoằng!!!"...
Sau tiếng hét đau đớn ấy, một tiếng súng nữa cũng vang lên. Viên đạn được bắn ra, hướng đến người mang cái tên ''Tử Thông''.
Là... là ai đã bắn?
Minh Vũ...? Không thể nào!! Anh ấy không có súng trong tay.
... Vậy thì là ai?!
Tử Thông ngước mặt nhìn theo hướng viên đạn đã nhắm đến mình.
Đứa con gái nhỏ bé trong chiếc váy màu hồng phớt đang cầm chặt khẩu súng bằng hai tay. Nòng súng vẫn còn chĩa về phía Tử Thông, sẵn sàng cho anh ''ăn'' thêm viên đạn thứ hai.
Nhưng... viên đạn thứ nhất chỉ bắn sượt ngang qua tay Tử Thông khiến nó rướm máu. Ông trời không giúp cô...!!
- Về...!!!
Tử Thông cùng đồng bọn kéo về. Để mặc cho những con người đang mê man trong đau đớn ở lại.
Đông Nhi vứt khẩu súng trên tay xuống đất. Cô chạy đến bên con người đã vì cô mà ''hưởng'' trọn viên đạn ấy. Đông Nhi khụy xuống, ôm lấy Minh Vũ vào lòng, hai hàng nước mắt như sương đêm lăn dài trên đôi gò má hồng hào.
- Gọi cấp cứu mau lên!!! Ai đó gọi cấp cứu giùm đi!!! Nhanh lên...!!!
- Đừng khóc...! Em... làm tốt lắm! - Cái giọng lạnh lẽo đáng ghét nay không còn nữa. Thay vào đó là cái khuôn giọng yếu ớt, chỉ thều thào chữ được chữ mất. Đông Nhi khó khăn lắm mới nghe được trọn câu.
Minh Vũ đưa mắt nhìn vợ mình thật lâu, như để cố gắng ghi lại hình ảnh Đông Nhi trong đầu mình. Trông anh bây giờ thật hiền, đôi mắt màu hổ phách chẳng còn là của loài hổ báo nào đó nữa. Anh vẫn đẹp, vẫn thu hút người khác. Chỉ có điều, gương mặt anh nhạt đi, trắng bệch. Và... thân thể lại lạnh toát...
- Đông Nhi...
- Đừng nói nữa! Em xin anh, máu ra nhiều lắm rồi!! - Đông Nhi lắc đầu nguậy nguậy. Nước mắt cũng văng ra theo những cái lắc đầu của cô.
Minh Vũ nở nụ cười hiền. Bàn tay anh muốn lau đi những giọt nước mắt đó, và muốn chạm vào gương mặt như thiên sứ của Đông Nhi. Bàn tay đưa lên một cách chậm chạp, nhưng Minh Vũ vẫn cố. Viên đạn trong người anh, nó khiến anh đau nhói.
- Xin lỗi... nhưng... anh yêu em. Là... thật đấy...!!
Cuối cùng câu nói trong lòng anh ấp ủ bao lâu nay cũng thốt ra. Thốt ra ở cái giây phút anh đang chông chênh giữa sự sống và cái chết.
Ông trời thật chẳng công bằng, khiến cuộc đời cả hai thật trớ trêu...
Dường như bao nhiêu sức lực còn sót lại Minh Vũ anh đều đem dồn vào ba cái từ định mệnh ấy. Để nó được rõ ràng và dễ nghe hơn. Nhưng chỉ được có thế.
Bàn tay anh còn chưa chạm được vào gương mặt của Đông Nhi. Nó đã rơi xuống, rơi xuống một cách tự do.
Máu vẫn không ngừng chảy...
Đôi mắt màu hổ phách bây giờ nhắm nghiền. Đầu Minh Vũ gục vào người Đông Nhi. Cơ thể càng lúc càng lạnh thêm. Thân nhiệt anh bây giờ giảm hẳn xuống rõ rệt.
- Minh Vũ... nhìn em đi! Mở mắt nhìn em đi, nhanh lên!! - Đông Nhi cười nhạt, nụ cười gắng gượng sau bao nhiêu nước mắt cũng không thể nào tươi hơn được nữa. Cô lay lay người anh. Nước mắt cứ rơi lã chã xuống mặt Minh Vũ, nhưng... anh vẫn nằm đó, im lặng đến đáng sợ. - Em xin lỗi! Minh Vũ...
....
Gót giày liên tục nện xuống sàn nhà đi qua đi lại. Gây nên cái âm thanh khó nghe vô cùng. Chốc chốc lại có các cô y tá khoác chiếc áo blue trắng từ trong căn phòng ấy chạy ra chạy vào hối hả.
Đằng lão gia khoác tay ra phía sau, đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Đứa con trai độc nhất của ông đang nằm trong ấy với tình trạng nguy kịch, khiến ông không thể giữ được bình tĩnh.
Đông Nhi ngồi bần thần ở chiếc ghế chờ đợi. Đôi mắt to tròn vẫn còn đọng chút nước mắt nhìn chăm chăm vào trong không khí. Từ lúc đưa Minh Vũ vào đây tới giờ, cô không hề hé môi nửa lời, mặc dù Đằng lão gia liên tục hỏi cô nguyên nhân vì sao Minh Vũ lại ra nông nổi như thế.
Gương mặt thiên sứ chốc chốc nhìn về phía cánh cửa ở phòng cấp cứu. Rồi lại trở về với cái ''trạng thái'' đóng băng hoàn toàn.
- Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì hả??? Tại sao lại xảy ra cớ sự này!!! - Đằng lão gia quát lên oang oang. Mặc kệ đây có là bệnh viện hay nhà thờ, ông cũng không màng đến việc phải giữ yên lặng.
Nhưng đứa con dâu đang ngồi trước mặt ông vẫn im lặng. Không gian trước mặt đã bị Đằng lão gia che khuất, cô lặng lẽ cuối mặt nhìn trân trân xuống sàn nhà.
Đông Nhi không muốn trả lời bất cứ câu gì trong lúc này cả. Là cô đang chờ. Chờ Minh Vũ tỉnh dậy sẽ cùng cô ăn cơm, cùng cô đi học. Sẽ cùng nhau làm bất cứ thứ gì trên đời, miễn là... Minh Vũ anh sẽ ở bên cô.
- Lão gia, tôi nghĩ ông đã mệt lắm rồi! Tôi đưa ông về nhé! - Trợ lí Kim bước đến gần. Cung kính cuối đầu trước con người đầy quyền lực ấy rồi nở nụ cười thật nhẹ để trấn an. Vì anh biết, để Đằng lão gia ở đây lâu, thể nào cũng có chuyện lớn. - Tôi nghĩ thiếu gia sẽ không sao đâu. Cậu ấy vốn mạnh mẽ mà!
Đằng lão gia đánh mắt sang cánh cửa ấy lần nữa, rồi gật đầu đồng ý. Sau đó bước chân đi thẳng, theo sau ông vẫn là các cận vệ.
Trợ lí Kim chờ cho Đằng lão gia đi khuất. Anh đứng cạnh Đông Nhi. Cất giọng hỏi:
- Thiếu phu nhân, cô không ăn gì sao?
- Không...
- Nếu cứ như thế này, cô sẽ không đủ sức để chờ cho đến khi thiếu gia tỉnh lại đâu...!
- Mặc kệ tôi!! - Đông Nhi lắc đầu vài cái tỏ ý phản đối. Cô hơi cuối người, dùng hai tay ôm đầu nhằm che đi mấy giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống. Nước mắt mặn đắng, như xát muối vào tim, nó khiến cô đau rát. - Có lẽ... tôi đã tính nước cờ sai rồi nên mới ra nông nỗi này. Tại tôi cả, tính đến nước nào thì người thiệt mạng cũng là Minh Vũ!!!
- Là do thiếu gia đỡ đạn cho cô mà. Lỗi đâu phải tại cô!
Ừ thì Minh Vũ đỡ đạn cho cô. Nhưng nếu cô không một mực đòi đến đó, có lẽ đã không xảy ra cớ sự như thế này.
Đông Nhi không nói gì nữa. Cô bước đến gần cánh cửa ấy. Các bác sĩ đang phẩu thuật cho chồng cô. Tự nhủ rằng, rồi Minh Vũ sẽ không sao cả.
Móc trong túi áo khoác ra chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, Đông Nhi mở nó ra. Chiếc nhẫn bây giờ không còn sáng chói như lúc ban đầu nữa, mà chỉ là một màu trắng đục vây quanh.
Là do ánh đèn ở bệnh viện làm nó trở nên u ám như thế...?
Hay do sự sống của Minh Vũ đang dần vụt tắt đi...?
"Minh Vũ... anh nhất định phải sống! Nhất định anh phải đeo chiếc nhẫn này vào tay em!!"
Bất ngờ từ ngay cánh cửa ấy. Hai cô y tá hối hả bước ra. Đông Nhi cô chỉ kịp nghe loáng thoáng:
- Nhóm máu nào thế?
- Nhóm máu A!
- Gì cơ?? Nhóm A ở bệnh viện mình hết từ hôm qua rồi mà!!
Sau đó thì Đông Nhi không còn nghe thấy gì nữa. Trái đất như quay cuồng xung quanh cô. Thế giới trước mắt cũng lóa đi. Cô khụy xuống, ngất ngay bên cánh cửa phòng cấp cứu.
...
Mùi ete xộc vào mũi khiến Đông Nhi cảm thấy khó chịu. Từ từ hé mắt quan sát mọi thứ xung quanh, đập vào mắt cô là thứ ánh sáng màu trắng hết cả căn phòng. Gượng cả thân người đau nhói ngồi dậy. Cô mới sựt nhớ. Cô đang ở bệnh viện với Minh Vũ mà. Sao cô lại ở đây?!
- Thiếu phu nhân nghỉ thêm đi! Cô còn yếu lắm!
Giọng nói và hình ảnh của trợ lí Kim từ cửa phòng bước vào. Trên tay xách chiếc giỏ trái cây lớn rồi đem đặt chúng lên bàn ngăn ngắn.
- Tôi ngất đi bao lâu rồi!
- Thưa cô, gần 1 ngày!
- 1 ngày rồi sao? - Đông Nhi cuối mặt nhắc lại câu nói vừa rồi. Cố gắng hồi tưởng lại những gì đang xảy đến với mình. Chợt cô nhớ ra. - Phải rồi, Minh Vũ!! Minh Vũ anh ấy sao rồi??!!
- Ca phẫu thuật thành công, nhưng...
- Nhưng sao??? - Hơi chồm người về phía trợ lí Kim, Đông Nhi cô nắm lấy tay áo giật giật. Hối thúc anh.
- Thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại...!
Cứ ngỡ rằng cô sẽ bần thần ra, hoặc ngất đi một lần nữa. Nhưng Đông Nhi cô lại phản ứng khá mạnh mẽ. Cô nhanh chóng bước xuống giường, mặc dù có hơi choáng váng một chút. Đông Nhi đưa tay mạnh bạo rút ngay ống tiêm đang truyền dịch nước biển trong người mình. Hấp tấp chạy ra ngoài, mặc kệ trợ lí Kim có đang ngăn cản cô.
- Khốn...!! Chưa tỉnh lại mà dám nói là thành công!! Tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này cho xem!! - Đông Nhi rít lên. Mức độ đáng sợ trong con người cô ngày càng gia tăng. Trái ngược hoàn toàn với cái gương mặt hết sức thánh thiện của một thiên sứ.
Điều đó lại càng khiến trợ lí Kim khiếp sợ hơn. Trông cô chẳng khác gì Minh Vũ cho mấy. Cuối cùng phải bất lực trước sự vùng vẫy của Đông Nhi, anh đành trấn an:
- Thiếu phu nhân bình tĩnh lại. Tôi sẽ đưa cô sang phòng thiếu gia!
Sponsored content
Re: Đến đây nào, vợ ngốc - Bo
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|