Tôi không bắt đầu từ số 0 hay số 1, bởi trong cuộc sống của tôi, dù là người gặp mặt trước nhưng trong trái tim họ tôi luôn là người đứng sau, vậy tôi xin bắt đầu bởi số 2 vậy, không đầu, không cuối, vậy phải chăng mới là cuộc sống.
“Đôi khi yêu thương cũng cần phải có dũng cảm đế tiến lên phía trước.”
Hôm nay là một ngày mà tôi không hề muốn cô đơn chỉ là ngồi nhâm nhi ly trà chiều quen thuộc, tôi chọn một loại trà đắng, đắng đến nỗi tôi nheo mặt lại làm anh chủ quán cảm thấy kì lạ. Tôi thấy đôi mắt anh chủ quán nhìn tôi hơi kì dị, tôi chỉ đáp lại một nụ cười nhẹ, đơn giản, chủ nhật năm nay là một ngày buồn, buồn thật buồn.
Ngày này của 3 năm trước, khi tôi phải đối chọi với sự sống và cái chết của một nỗi đau khôn cùng ngày mà có một người đã rời xa tôi mãi mãi. Có thể trong danh nghĩa tôi tự huyễn hoặc tôi là người yêu, sự thật là tôi là một người bạn thân, trong tâm trí là một người em ngoan ngoãn. Nhưng tôi đã không kịp nói cho người ấy biết rằng tôi yêu anh, rằng tôi muốn được bên anh như những người yêu nhau, rằng tôi đã yêu anh nhiều như thế nào. Khi tôi nhận ra phải nói với anh thì tất cả chỉ là quá muộn, tình cảm giấu kín ấy chôn vùi theo đôi mắt của anh, theo nụ cười tươi của anh, mang tất cả mọi thứ của anh, vì anh không cần tôi, vì anh đã vì một người con gái khác mà mất chính tính mạng của mình.
Ngày này 2 năm trước, khi tôi thẫn thờ nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch ấy, trong tâm trí tôi vẫn văng vẳng lời nói trầm thấp ấy.
- Nhóc con, em nghĩ gì đấy? Nhớ anh à?
- Hứ, ai thèm, tưởng bở.
Tôi vẫn nhớ tôi chu môi lên làm mặt xấu với anh rồi 2 anh em ngồi cười như nắc nẻ. Tôi vẫn nhớ bàn tay to và ấm áp ấy vẫn thường nắm tay tôi qua đường trong khi tôi đã18 tuổi, còn anh cũng chỉ hơn tôi 2 tuổi mà thôi.
Nhiều lúc tôi nhìn anh phụng phịu.
- Anh, em có còn là trẻ con lên 5 đâu mà anh còn phải cầm tay dẫn em qua đường.
Anh nhìn tôi cười cười, rồi xoa đầu tôi như vẫn thường hay làm rồi quay đi không trả lời tôi.
Nhưng đó là lần cuối tôi có thể hỏi anh, có thể phụng phịu nũng nịu anh, bởi ngay hôm sau, tôi biết một điều anh có người yêu. Có người yêu có lẽ là tôi không còn có thể bên anh, có thể nắm tay anh hồn nhiên, ôm vai bá cổ với anh, tôi dần xa cách với anh, bởi vì trong mắt anh tôi luôn luôn là em gái của anh, chỉ là em gái mà thôi.
Tôi không đến quán kem quen thuộc của 2 chúng tôi, vì đương nhiên anh bận rộn với tình yêu mới của mình, và tôi cũng đương nhiên không muốn đi một mình vì rất hưu quạnh. Tôi trầm lắng và giờ lại trầm lắng hơn, chỉ khi bên anh tôi mới bộc lộ hết cái tính trẻ con không ai bằng, còn mọi người, tôi tạo ra một bức tường chắn ngang không để ai sâm phạm vào lãnh thổ mà tôi cất công xây đắp, mọi người khó có thể tới gần hay thậm chí nói chuyện với tôi, vì vậy, tôi vẫn luôn cô đơn.
Tôi vẫn thích lang thang khắp trốn, nhưng chỉ là lững thững cho hết nỗi cô đơn trống trải khi đợi giấy báo thi, tôi cũng chẳng biết nên làm gì, vì thế chỉ đơn giản là lang thang.
Tôi nhìn thấy anh và chị. Tim tôi hẫng một nhịp, rồi không đập thêm một nhịp. Tôi nhìn anh cười, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc chứ không phải là bao dung như dành cho tôi. Và tôi hiểu tình yêu đơn phương này tôi nên dần chấm dứt, tôi biết anh hạnh phúc, thế là đủ rồi.
Có một hôm anh gặp tôi, ngồi nói chuyện với tôi nhưng anh không tập trung, ánh mắt đượm buồn, nhìn xa xăm, tôi nhìn hơi nhói đau rồi tự hiểu. Tôi cúi gằm ăn kem rồi nhẹ nhàng thỏ thẻ.
- Chị giận anh sao?
Anh giật mình nhìn tôi, đưa tay định xoa đầu tôi nhưng tôi né tránh cái xoa đầu ấy, tay anh hẫng trong khung trung rồi chợt ngượng ngùng thu về, anh không nói gì chỉ tiếp tục im lặng. Tôi bực mình đứng dậy quẳng cho anh một câu bực tức.
- Đi mà giải quyết vấn đề của anh đi. Nhìn anh như một người sắp chết.
Tôi đi ngay sau đó, không để ý anh nhìn của anh, nhưng đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh. Bởi anh đi gặp chị, bởi vì có một chiếc xe tải lao đến khi anh cố gắng đẩy chị ra, bởi vì nó đã cướp mất đi anh và bởi vì tình yêu của tôi bị chon dấu không có cách nào còn có thể nói cho anh biết.
Tôi chạy vội đi gặp anh khi người ta nói gia đình nên chuẩn bị tâm lý, chỉ thấy chị đang ôm đầu gối nhìn vô hồn nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay anh, tôi tiến lại gần, tôi cảm tưởng như mình đã chết giống như anh, giống như người anh đang lạnh dần nằm ở kia. Tôi tiến lại gần, nghe anh mấp máy.
- Sống hạnh phúc nhé em.
Rồi tôi chưa kịp khóc, rồi trái tim tôi chưa kịp đau anh từ từ nhắm mắt lại, nhắm mắt vĩnh viễn không bao giờ mở lại. Tôi không còn nhìn thấy đôi mắt bao dung ấy, tôi không còn nhìn thấy nụ cười ấy, tôi không còn nhìn thấy anh nữa.
Tôi không hận chị vì chị mà anh mất, tôi chỉ tự huyễn hoặc mình rằng anh đến một nơi tốt hơn và đang dõi theo tôi. Nhưng anh trong tôi có một vị trí quan trọng đến không tưởng, bởi vì tôi cứ ngỡ 3 năm đã dần nhạt đi kí ức về anh, nhưng không, nó vẫn ở trong tôi, vẫn như một phần máu thịt, và anh mãi mãi tồn tại trong trái tim tôi như một thiên thần.