Lúc đi khỏi, hắn vẫn cố ngoái đầu lại nhìn ta nằm trên giường, thần sắc ảm đạm không chút sức sống. Hắn mấp máy môi:”Điệp Điệp, nàng phải tỉnh lại. Ta chờ nàng.”
Giữa đêm, lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc. Ta co mình vào góc giường, ngẩng mặt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Đêm hè, mặt trăng treo cao, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đến mê hoặc.
Ta đứng dậy, phủi phủi quần áo dính cỏ, mắt dõi đến tấm bia đen phía mộ anh, môi khẽ cười:
- Em sẽ sống thật tốt. Chúng ta cũng không còn là đứa trẻ ngày ấy nữa rồi.
Lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc ta khẽ bay, mấy sợi tóc mái vương qua mặt… Mi mắt ta cụp xuống. Trong lòng, một chút buồn phiền, nhớ nhung lại trào lên…
………….
Ta về đến cô nhi viện là khoảng sáu giờ, nắng đã không còn. Mở cửa, đi vào trong sân, ta chợt nghe thấy tiếng Diệp Tú:
- *** về rồi à? Đến đây đi. – Cô ấy vẫy tay, bảo ta lại gần.
Diệp Tú ngồi trên ghế trong vườn nhỏ trước cô nhi viện. Hôm nay cô ấy không phải đi làm thêm nên khá rảnh rỗi, chắc là lại lấy máy tính ra lên mạng. Diệp Tú kéo ta lại, chỉ vào màn hình, mặt lộ vẻ phấn khích.
- *** thấy con nhỏ này không? Bị tao chửi te tua rồi kìa. Ai bảo anh hùng bàn phím làm chi, ngứa mắt.
Ta đọc đoạn chat Diệp Tú đưa tôi xem, miệng nhếch lên. Cô ấy vẫn độc mồm như vậy. Xem ra là nhỏ này xui xẻo.
- Ờ, *** lúc nào chẳng giỏi, tiếc vẫn thua tao.
Diệp Tú bĩu môi khinh thường, bình thản đón nhận cái cười hì hì của ta. Chợt, Diệp Tú nói:
- *** vẫn nhớ anh ấy à?
- Không. Có thể *** bảo tao nói dối, nhưng giờ, nhắc đến anh ấy, lòng cũng không đau như trước. Thời gian… đúng là rất đáng sợ.
- Thực ra… trái tim *** bị chiếm mất rồi, đúng không? Tao, mọi người đều mong *** hạnh phúc, cả anh ấy cũng vậy. *** cứ chọn những gì *** thấy đúng để sau này đừng hối hận. Tao, các mẹ, không ai là sẽ chắc chắn ở bên *** suốt đời được. Đừng vứt bỏ thứ trong tầm tay mình, không đến lúc hối không kịp đâu.
Đối với Diệp Tú, ta sớm đã kể lại mọi việc cho cô ấy nghe. Diệp Tú từ đầu câu chuyện đến lúc kết thúc chỉ diễn biểu cảm kinh ngạc. Cô ấy hết há hốc mồm lại lắp bắp không nói lên lời, không tin được tôi đã trải qua nhiều việc như thế. Cô ấy cực kỳ vừa lòng Âu Dương Thần, vỗ vỗ đầu ta như vỗ đầu cún, bảo:
- Trai tốt ngàn năm khó gặp, huống chi lại là bậc đế vương như vậy. *** đúng là có phúc không biết hưởng.
…………
Gần đến thời hạn mười ngày, tâm trí ta ngày càng trở nên hỗn loạn. Học hành cũng không vào, hay ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài khoảng không, cả ngày như người mất hồn khiến cho mấy mẹ trong cô nhi viện lo sốt vó, sốt ruột hỏi ta có làm sao không, thi thoảng lại sờ trán xem có sốt không. Ta cười khổ. Âu Dương Thần, ngươi ám ta quá rồi.
“Cạch”
Một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta ngoảnh mặt lại, thấy bác Lan đứng phía sau, tay vừa đặt đĩa hoa quả xuống bàn kính, mỉm cười nhìn ta đầy trìu mến. Bác ấy là ngườ nuôi dưỡng ta từ bé, ta từ lâu đã coi bác ấy như mẹ mình, dù sao cũng tốt mẹ ruột, cái người vốn đã vứt bỏ mình từ lâu rồi. Bác Lan ngồi xuống giường cạnh ta, hỏi:
- Tiểu Điệp, con không sao chứ? Dạo này sắc mặt kém quá.
- Dạ, con không sao.
- Thật chứ? Con là hay nói dối lắm nha. – Bác cười thành tiếng. Tiếng cười dứt, sắc mặt bác đã trầm xuống, trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian ánh lên nét buồn. Bác xoa đầu ta. – Bác nghe Tiểu Tú nói rồi. Con ngốc quá, chuyện như vậy mà cứ giấu bác, cứ một mình mà chịu. Bác cũng già rồi, không thể bên cạnh con mãi, người như thằng bé đó cũng rất tốt, nghe lời kể thì cũng đối xử với con rất tốt, con còn do dự cái gì? Nuôi con mười mấy năm, con cũng biết bác coi con như con gái. Có bà mẹ nào lại không muốn con mình một đời vui vẻ chứ? Nha đầu ngốc, đi đi, bác ổn, mọi người cũng không ai trách con, còn có Tiểu Tú chăm sóc bác nữa mà.
Ta cay cay sống mũi, nước mắt trào ra, mũi nghẹn đắng. Ta nhào đến ôm lấy bác Lan, òa khóc nức nở như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc. Ta vừa khóc vừa nói, giọng nghèn nghẹn đầy nước, không rõ bác có nghe rõ không. Bác vẫn như ngày nào, như trở lại mười mấy năm trước, ôm cô bé con nước mắt giàn giụa vào lòng, vỗ về như một vòng tay lớn che chở báu vật của mình, ra sức dỗ dành, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên gương mặt.
………
Ta ngồi trong nhà vệ sinh, tay cầm con dao lam sắc nhọn. Thần Chết nói trước khi đi phải xử lý thân xác này. Những việc cần làm ở hiện đại ta cũng đã làm rồi, mua quà cho mọi người, nói những gì cần nói, cái gì muốn nhớ, muốn thu vào tầm mắt cũng đã hoàn thành, cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa. Ta cứa mạnh con do vào cổ tay, cảm giác đau đớn truyền đến, máu phun ra, rơi xuống nước ở dưới bồn tắm, đỏ đục. Máu xoay vẫn trong nước, hòa tan như bông hoa đỏ giữa nền trong suốt. Ta rút ra tờ giấy trong túi mà thần Chết dúi vào tay mình, lẩm bẩm đọc câu thần chú trong đó.
Trong cơn đau dữ dỗi ở cổ tay, trước khi lịm đi, ta thấy trước mặt cái bóng đen lờ mờ đang mỉm cười:
- Cuối cùng cô cũng có lựa chọn của mình, ta biết cô sẽ chọn thế này mà.
………
Ta chớp bờ mi nặng nề, chậm chạp mở mắt. Trước mắt là khung cảnh xa hoa của nơi Hoàng cung quen thuộc. Thấy ta tỉnh, ta nghe loáng thoáng tiếng Tiểu Hương hét ầm lên:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu tỉnh rồi, người trở về với chúng ta rồi.
Liền tiếp sau đó là tiếng chân người dồn dập chạy trên đất. Mấy giây sau là tiếng cửa phòng bị đẩy tung, một đám người ùa vào phòng khiến ta vừa tỉnh cũng nhất thời choáng váng. Một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm ào tới giường ta, ngồi xuống, nắm lấy vai ta mà cật lực lắc, miệng còn tía lia:
- Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nghe ta nói gì không? Thính giác có vấn đề gì không? Có trả lời ta được không? Đầu óc hoạt động bình thường không?
Ta hoa khan hai tiếng, làm bộ yếu đuối đẩy Triều Đan ra:
- Nữ vương, thần thiếp đau a.
Cả Ngạn Ngôn, Âu Dương Thần, Triều Đan, Kha Dương, Kiên Lưu, Trần ma ma, Tiểu Hương,… nhất loạt đờ người. Ngạn Ngôn lấy lại tinh thần nhanh nhất, ghé tai Âu Dương Thần nói:
- Ngươi xem, có khi nào Hoàng hậu của ngươi thành tình địch của ta không?
Ta nghe được, khinh bỉ nhìn hắn. Sau đó, ta xua tay, ra vẻ nữ hiệp không cầu nệ tiểu tiết, cười tươi rói như nắng mặt trời:
- Ta đùa thôi mà. Mọi người, chào buổi sáng.
- …
- Âu Dương Thần, nàng ta đúng là hôn mê lâu quá mà có vấn đề rồi. – Ngạn Ngôn giật giật khóe môi. Hắn nắm vai áo Âu Dương Thần, dụ dỗ - Nếu Hoàng hậu của ngươi không cần ngươi thì cứ đến chỗ ta a, làm nam sủng của ta, ta nhất định không bạc đãi ngươi.
- Tiểu mỹ nhân, ngươi không được làm sao nha. Ngươi nhìn mặt ta xem, ta là ai? – Triều Đan túm lấy ta, lắc lấy lắc để, chỉ vào mặt mình hỏi.
- Hu hu, Hoàng hậu có mệnh hệ gì thì nô tỳ biết sống sao? Hiện giờ đang là buổi tối mà… Hu hu… – Tiểu Hương chưa gì đã nước mắt đầm đìa, nhận lấy khăn tay từ chỗ Kha Dương, xì mũi, khóc lóc ầm ĩ.
- Chậc, hồng nhan bạc phận. – Kha Dương chép miệng lắc đầu, bị Tiểu Hương đau lòng đá cho một cái. Hắn quay qua Tiểu Hương, cười nịnh nọt, vẻ mặt can tâm tình nguyện ghép vào từ: “Thê nô.”
- …
Ta mặt *** đen như đít nồi, bực mình muốn đá bay mấy người này ra ngoài, trong lòng tao nhã giơ ngón giữa, chửi rủa dữ dội.
Cuối cùng, bọn họ bị Âu Dương Thần xua hết ra ngoài, không cho phép vào trong náo loạn nữa. Hắn thở phào, đóng cửa cài then cẩn thận, đi lại phía giường ta, ngồi xuống. Ta còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn nhào tới, ấn xuống giường hôn cuồng nhiệt. Ta kinh động. Mới có chưa đến mười ngày mà đã động dục rồi sao? Sinh lực của hắn dồi dào đến thế?
Đang lơ đãng, hắn đột nhiên cắn môi ta một cái khiến ta đau thấu người. Hắn trừng mắt nhìn ta, môi vẫn kề môi, ý bảo tập trung vào chuyên môn. Ờ thì tập trung. Ta nhiệt tình đáp lại. Ta không chối, đúng là ta cũng rất nhớ hắn.
Một lúc sau, hắn buông ta ra, nhìn sợi chỉ bạc còn vương, hắn cười khẽ, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy, nét mặt, ánh mắt dưới ánh nến gợi tình, quyến rũ hơn bao giờ hết. Hắn nhắm hờ mắt, cất giọng khàn khàn:
- Ta đã rất sợ, sợ nàng không trở về nữa thì biết làm thế nào. May quá, nàng vẫn không buông tay ta. Điệp Điệp, ta yêu nàng.
Ta khẽ “ừm”, kéo cổ hắn xuống, đặt môi mình lên đó, hôn say đắm.
Đời này, chúng ta thuộc về nhau.
……….
Phía ngoài cửa phòng, một đám người chen chúc, tai cố áp sát vào cửa phòng.
Ngạn Ngôn cười gian tà: “Thanh uy, Thanh Vũ, ngươi chắc là tối nay họ sẽ… chứ?”
Thanh Uy, Thanh Vũ: “Dạ, chắc chắn mà.”
Triều Đan bực bội: “Mẹ kiếp, sao không nói trước? Ta phải đặt đồ nghe lén trong đó nghe mới rõ.”
Tiểu Hương rụt rè túm áo Kha Dương: “Chúng ta làm thế này không sao chứ?”
Kha Dương vỗ về: “Không sao. Nàng cứ nghe đi, về sau mà học tập. Trước sau nàng cũng thực hành thôi.”
Kha Dương dù nói rất khẽ nhưng vẫn nhận được cái nhìn gian dâm của đám lang sói xung quanh, bất giác rùng mình. Tiểu Hương đỏ mặt thẹn thùng.
Thế nhưng, kế hoạch nghe lén của họ không được thành công. Mấy phút sau, Âu Dương Thần sắc mặt như Diêm Vương mở cửa, buông lời châm chọc:
- Nghe lén vui ha. Tụ tập vui ha. Rảnh rỗi ghê ha.
Và thế là, giữa đêm, trong Hoàng cung cực kỳ rộn ràng. Hoàng đế anh minh thần vũ nổi giận đùng đùng, huy động Cấm vệ quân cùng thị vệ Hoàng cung, truy bắt gắt gao đám người, Hoàng hậu mới hôn mê tỉnh lại nhàn nhã ngồi trên cao xem trò vui.
Hoàng cung ơi là Hoàng cung, thế này thì ngày rộn ràng con nhiều nữa!
[Hoàn]
_____________
Tác giả lảm nhảm:
Hơ hơ, cuối cùng thì Hoàng hậu lắm chiêu cũng hoàn thành sau tháng ngày lê lết, Âu Dương Thần đã được ôm mỹ nhân trong tay, Triều Đan và Ngạn Ngôn thì không biết bao giờ mới yên bề gia thất, bao giờ hai người đó kết hôn, tác giả sẽ gửi thiếp mời tận tình . Dù chỉ có 24 chương nhưng cũng kéo dài từ tận tháng mười một năm 2013 đến tận bây giờ mới kết thục, tác giả thực ngại *gãi đầu cười e thẹn*
Vô cùng cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ “Hoàng hậu lắm chiêu” trong thời gian qua, tác giả rất vui và hạnh phúc *lại quắn quéo vui sướng*. Cảm ơn chị Lucifer đã giúp em beta, mặc dù đến tận chương mười mấy mới bắt đầu. Cảm ơn tình cảm mọi người đã dành cho, mặc dù tác giả chỉ chăm chăm đào hố chứ lấp thì như rùa *lau mồ hôi – cười thẹn thùng*.
Thời gian kế tiếp, nối tiếp “Hoàng hậu lắm chiêu” sẽ là một truyện mới dành riêng cho bạn Lãnh ma đầu nhà mình với tên gọi “Hiệp ước bán thân”, mong mọi người ghé qua. Hai ngoại truyện cuối cùng sẽ được cập nhật sớm.
Lời cuối, một lần nữa cảm ơn mọi người *xòe váy – nhún chân – cúi đầu*.
Thân
Shellry
Giữa đêm, lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc. Ta co mình vào góc giường, ngẩng mặt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ. Đêm hè, mặt trăng treo cao, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đến mê hoặc.
Ta đứng dậy, phủi phủi quần áo dính cỏ, mắt dõi đến tấm bia đen phía mộ anh, môi khẽ cười:
- Em sẽ sống thật tốt. Chúng ta cũng không còn là đứa trẻ ngày ấy nữa rồi.
Lúc ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc ta khẽ bay, mấy sợi tóc mái vương qua mặt… Mi mắt ta cụp xuống. Trong lòng, một chút buồn phiền, nhớ nhung lại trào lên…
………….
Ta về đến cô nhi viện là khoảng sáu giờ, nắng đã không còn. Mở cửa, đi vào trong sân, ta chợt nghe thấy tiếng Diệp Tú:
- *** về rồi à? Đến đây đi. – Cô ấy vẫy tay, bảo ta lại gần.
Diệp Tú ngồi trên ghế trong vườn nhỏ trước cô nhi viện. Hôm nay cô ấy không phải đi làm thêm nên khá rảnh rỗi, chắc là lại lấy máy tính ra lên mạng. Diệp Tú kéo ta lại, chỉ vào màn hình, mặt lộ vẻ phấn khích.
- *** thấy con nhỏ này không? Bị tao chửi te tua rồi kìa. Ai bảo anh hùng bàn phím làm chi, ngứa mắt.
Ta đọc đoạn chat Diệp Tú đưa tôi xem, miệng nhếch lên. Cô ấy vẫn độc mồm như vậy. Xem ra là nhỏ này xui xẻo.
- Ờ, *** lúc nào chẳng giỏi, tiếc vẫn thua tao.
Diệp Tú bĩu môi khinh thường, bình thản đón nhận cái cười hì hì của ta. Chợt, Diệp Tú nói:
- *** vẫn nhớ anh ấy à?
- Không. Có thể *** bảo tao nói dối, nhưng giờ, nhắc đến anh ấy, lòng cũng không đau như trước. Thời gian… đúng là rất đáng sợ.
- Thực ra… trái tim *** bị chiếm mất rồi, đúng không? Tao, mọi người đều mong *** hạnh phúc, cả anh ấy cũng vậy. *** cứ chọn những gì *** thấy đúng để sau này đừng hối hận. Tao, các mẹ, không ai là sẽ chắc chắn ở bên *** suốt đời được. Đừng vứt bỏ thứ trong tầm tay mình, không đến lúc hối không kịp đâu.
Đối với Diệp Tú, ta sớm đã kể lại mọi việc cho cô ấy nghe. Diệp Tú từ đầu câu chuyện đến lúc kết thúc chỉ diễn biểu cảm kinh ngạc. Cô ấy hết há hốc mồm lại lắp bắp không nói lên lời, không tin được tôi đã trải qua nhiều việc như thế. Cô ấy cực kỳ vừa lòng Âu Dương Thần, vỗ vỗ đầu ta như vỗ đầu cún, bảo:
- Trai tốt ngàn năm khó gặp, huống chi lại là bậc đế vương như vậy. *** đúng là có phúc không biết hưởng.
…………
Gần đến thời hạn mười ngày, tâm trí ta ngày càng trở nên hỗn loạn. Học hành cũng không vào, hay ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài khoảng không, cả ngày như người mất hồn khiến cho mấy mẹ trong cô nhi viện lo sốt vó, sốt ruột hỏi ta có làm sao không, thi thoảng lại sờ trán xem có sốt không. Ta cười khổ. Âu Dương Thần, ngươi ám ta quá rồi.
“Cạch”
Một tiếng động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta ngoảnh mặt lại, thấy bác Lan đứng phía sau, tay vừa đặt đĩa hoa quả xuống bàn kính, mỉm cười nhìn ta đầy trìu mến. Bác ấy là ngườ nuôi dưỡng ta từ bé, ta từ lâu đã coi bác ấy như mẹ mình, dù sao cũng tốt mẹ ruột, cái người vốn đã vứt bỏ mình từ lâu rồi. Bác Lan ngồi xuống giường cạnh ta, hỏi:
- Tiểu Điệp, con không sao chứ? Dạo này sắc mặt kém quá.
- Dạ, con không sao.
- Thật chứ? Con là hay nói dối lắm nha. – Bác cười thành tiếng. Tiếng cười dứt, sắc mặt bác đã trầm xuống, trong đôi mắt đã nhuốm màu thời gian ánh lên nét buồn. Bác xoa đầu ta. – Bác nghe Tiểu Tú nói rồi. Con ngốc quá, chuyện như vậy mà cứ giấu bác, cứ một mình mà chịu. Bác cũng già rồi, không thể bên cạnh con mãi, người như thằng bé đó cũng rất tốt, nghe lời kể thì cũng đối xử với con rất tốt, con còn do dự cái gì? Nuôi con mười mấy năm, con cũng biết bác coi con như con gái. Có bà mẹ nào lại không muốn con mình một đời vui vẻ chứ? Nha đầu ngốc, đi đi, bác ổn, mọi người cũng không ai trách con, còn có Tiểu Tú chăm sóc bác nữa mà.
Ta cay cay sống mũi, nước mắt trào ra, mũi nghẹn đắng. Ta nhào đến ôm lấy bác Lan, òa khóc nức nở như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc. Ta vừa khóc vừa nói, giọng nghèn nghẹn đầy nước, không rõ bác có nghe rõ không. Bác vẫn như ngày nào, như trở lại mười mấy năm trước, ôm cô bé con nước mắt giàn giụa vào lòng, vỗ về như một vòng tay lớn che chở báu vật của mình, ra sức dỗ dành, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên gương mặt.
………
Ta ngồi trong nhà vệ sinh, tay cầm con dao lam sắc nhọn. Thần Chết nói trước khi đi phải xử lý thân xác này. Những việc cần làm ở hiện đại ta cũng đã làm rồi, mua quà cho mọi người, nói những gì cần nói, cái gì muốn nhớ, muốn thu vào tầm mắt cũng đã hoàn thành, cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa. Ta cứa mạnh con do vào cổ tay, cảm giác đau đớn truyền đến, máu phun ra, rơi xuống nước ở dưới bồn tắm, đỏ đục. Máu xoay vẫn trong nước, hòa tan như bông hoa đỏ giữa nền trong suốt. Ta rút ra tờ giấy trong túi mà thần Chết dúi vào tay mình, lẩm bẩm đọc câu thần chú trong đó.
Trong cơn đau dữ dỗi ở cổ tay, trước khi lịm đi, ta thấy trước mặt cái bóng đen lờ mờ đang mỉm cười:
- Cuối cùng cô cũng có lựa chọn của mình, ta biết cô sẽ chọn thế này mà.
………
Ta chớp bờ mi nặng nề, chậm chạp mở mắt. Trước mắt là khung cảnh xa hoa của nơi Hoàng cung quen thuộc. Thấy ta tỉnh, ta nghe loáng thoáng tiếng Tiểu Hương hét ầm lên:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng hậu tỉnh rồi, người trở về với chúng ta rồi.
Liền tiếp sau đó là tiếng chân người dồn dập chạy trên đất. Mấy giây sau là tiếng cửa phòng bị đẩy tung, một đám người ùa vào phòng khiến ta vừa tỉnh cũng nhất thời choáng váng. Một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm ào tới giường ta, ngồi xuống, nắm lấy vai ta mà cật lực lắc, miệng còn tía lia:
- Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, nghe ta nói gì không? Thính giác có vấn đề gì không? Có trả lời ta được không? Đầu óc hoạt động bình thường không?
Ta hoa khan hai tiếng, làm bộ yếu đuối đẩy Triều Đan ra:
- Nữ vương, thần thiếp đau a.
Cả Ngạn Ngôn, Âu Dương Thần, Triều Đan, Kha Dương, Kiên Lưu, Trần ma ma, Tiểu Hương,… nhất loạt đờ người. Ngạn Ngôn lấy lại tinh thần nhanh nhất, ghé tai Âu Dương Thần nói:
- Ngươi xem, có khi nào Hoàng hậu của ngươi thành tình địch của ta không?
Ta nghe được, khinh bỉ nhìn hắn. Sau đó, ta xua tay, ra vẻ nữ hiệp không cầu nệ tiểu tiết, cười tươi rói như nắng mặt trời:
- Ta đùa thôi mà. Mọi người, chào buổi sáng.
- …
- Âu Dương Thần, nàng ta đúng là hôn mê lâu quá mà có vấn đề rồi. – Ngạn Ngôn giật giật khóe môi. Hắn nắm vai áo Âu Dương Thần, dụ dỗ - Nếu Hoàng hậu của ngươi không cần ngươi thì cứ đến chỗ ta a, làm nam sủng của ta, ta nhất định không bạc đãi ngươi.
- Tiểu mỹ nhân, ngươi không được làm sao nha. Ngươi nhìn mặt ta xem, ta là ai? – Triều Đan túm lấy ta, lắc lấy lắc để, chỉ vào mặt mình hỏi.
- Hu hu, Hoàng hậu có mệnh hệ gì thì nô tỳ biết sống sao? Hiện giờ đang là buổi tối mà… Hu hu… – Tiểu Hương chưa gì đã nước mắt đầm đìa, nhận lấy khăn tay từ chỗ Kha Dương, xì mũi, khóc lóc ầm ĩ.
- Chậc, hồng nhan bạc phận. – Kha Dương chép miệng lắc đầu, bị Tiểu Hương đau lòng đá cho một cái. Hắn quay qua Tiểu Hương, cười nịnh nọt, vẻ mặt can tâm tình nguyện ghép vào từ: “Thê nô.”
- …
Ta mặt *** đen như đít nồi, bực mình muốn đá bay mấy người này ra ngoài, trong lòng tao nhã giơ ngón giữa, chửi rủa dữ dội.
Cuối cùng, bọn họ bị Âu Dương Thần xua hết ra ngoài, không cho phép vào trong náo loạn nữa. Hắn thở phào, đóng cửa cài then cẩn thận, đi lại phía giường ta, ngồi xuống. Ta còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn nhào tới, ấn xuống giường hôn cuồng nhiệt. Ta kinh động. Mới có chưa đến mười ngày mà đã động dục rồi sao? Sinh lực của hắn dồi dào đến thế?
Đang lơ đãng, hắn đột nhiên cắn môi ta một cái khiến ta đau thấu người. Hắn trừng mắt nhìn ta, môi vẫn kề môi, ý bảo tập trung vào chuyên môn. Ờ thì tập trung. Ta nhiệt tình đáp lại. Ta không chối, đúng là ta cũng rất nhớ hắn.
Một lúc sau, hắn buông ta ra, nhìn sợi chỉ bạc còn vương, hắn cười khẽ, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy, nét mặt, ánh mắt dưới ánh nến gợi tình, quyến rũ hơn bao giờ hết. Hắn nhắm hờ mắt, cất giọng khàn khàn:
- Ta đã rất sợ, sợ nàng không trở về nữa thì biết làm thế nào. May quá, nàng vẫn không buông tay ta. Điệp Điệp, ta yêu nàng.
Ta khẽ “ừm”, kéo cổ hắn xuống, đặt môi mình lên đó, hôn say đắm.
Đời này, chúng ta thuộc về nhau.
……….
Phía ngoài cửa phòng, một đám người chen chúc, tai cố áp sát vào cửa phòng.
Ngạn Ngôn cười gian tà: “Thanh uy, Thanh Vũ, ngươi chắc là tối nay họ sẽ… chứ?”
Thanh Uy, Thanh Vũ: “Dạ, chắc chắn mà.”
Triều Đan bực bội: “Mẹ kiếp, sao không nói trước? Ta phải đặt đồ nghe lén trong đó nghe mới rõ.”
Tiểu Hương rụt rè túm áo Kha Dương: “Chúng ta làm thế này không sao chứ?”
Kha Dương vỗ về: “Không sao. Nàng cứ nghe đi, về sau mà học tập. Trước sau nàng cũng thực hành thôi.”
Kha Dương dù nói rất khẽ nhưng vẫn nhận được cái nhìn gian dâm của đám lang sói xung quanh, bất giác rùng mình. Tiểu Hương đỏ mặt thẹn thùng.
Thế nhưng, kế hoạch nghe lén của họ không được thành công. Mấy phút sau, Âu Dương Thần sắc mặt như Diêm Vương mở cửa, buông lời châm chọc:
- Nghe lén vui ha. Tụ tập vui ha. Rảnh rỗi ghê ha.
Và thế là, giữa đêm, trong Hoàng cung cực kỳ rộn ràng. Hoàng đế anh minh thần vũ nổi giận đùng đùng, huy động Cấm vệ quân cùng thị vệ Hoàng cung, truy bắt gắt gao đám người, Hoàng hậu mới hôn mê tỉnh lại nhàn nhã ngồi trên cao xem trò vui.
Hoàng cung ơi là Hoàng cung, thế này thì ngày rộn ràng con nhiều nữa!
[Hoàn]
_____________
Tác giả lảm nhảm:
Hơ hơ, cuối cùng thì Hoàng hậu lắm chiêu cũng hoàn thành sau tháng ngày lê lết, Âu Dương Thần đã được ôm mỹ nhân trong tay, Triều Đan và Ngạn Ngôn thì không biết bao giờ mới yên bề gia thất, bao giờ hai người đó kết hôn, tác giả sẽ gửi thiếp mời tận tình . Dù chỉ có 24 chương nhưng cũng kéo dài từ tận tháng mười một năm 2013 đến tận bây giờ mới kết thục, tác giả thực ngại *gãi đầu cười e thẹn*
Vô cùng cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ “Hoàng hậu lắm chiêu” trong thời gian qua, tác giả rất vui và hạnh phúc *lại quắn quéo vui sướng*. Cảm ơn chị Lucifer đã giúp em beta, mặc dù đến tận chương mười mấy mới bắt đầu. Cảm ơn tình cảm mọi người đã dành cho, mặc dù tác giả chỉ chăm chăm đào hố chứ lấp thì như rùa *lau mồ hôi – cười thẹn thùng*.
Thời gian kế tiếp, nối tiếp “Hoàng hậu lắm chiêu” sẽ là một truyện mới dành riêng cho bạn Lãnh ma đầu nhà mình với tên gọi “Hiệp ước bán thân”, mong mọi người ghé qua. Hai ngoại truyện cuối cùng sẽ được cập nhật sớm.
Lời cuối, một lần nữa cảm ơn mọi người *xòe váy – nhún chân – cúi đầu*.
Thân
Shellry