Tử Hạ
15/8/2013, 17:52
#1Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạTên tác phẩm: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao?
Author (tác giả): Citrine
Category (thể loại): Hài hước, bạo lực, bựa, hơi bệnh nữa, hơi thôi nhé
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 13+ (T)
Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): finished
Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không có gì phải phàn nàn cả
Casting (giới thiệu nhân vật): Các bác cứ xem đi rồi biết ạ, nói ra mất hay, nhể???
***
Tôi đã từng có hạnh phúc.
Nhưng đã để nó vuột mất.
Đau lắm khi nó kết thúc.
Rất đau.
***
15/8/2013, 17:53
#2Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 1: Cái cuộc đời khốn khổ của tôi!
- Spoiler:
Các bạn đã đọc truyện “cô bé Lọ Lem” bao giờ chưa? Truyện kể về một cô gái bị mồ côi mẹ và cha đi thêm bước nữa. Rồi cuối cùng cô gái ấy vượt qua thử thách và sống hạnh phúc mãi mãi về sau ấy?
Chết tiệt thật!!!
Lọ lem...chẳng phải là tôi. Tôi đã từng có hạnh phúc đấy chứ. Nhưng nó đã bị chết từ khi tôi mười tuổi, vì hạnh phúc của tôi là mẹ...
Lúc đó tôi không hiểu tại sao mẹ lại ra đi nhanh như vậy, mẹ tôi không bị tai nạn giao thông như trong các cuốn tiểu thuyết tôi đã từng đọc, không bị ung thư như trong các bộ phim mà tôi đã từng xem.
Mẹ tôi chỉ bị ngã cầu thang.
Chấn thương sọ não nặng.
Chỉ vì cái cầu thang chết tiệt đó mà tôi đã phải khóc rất nhiều, khóc đến nỗi mắt tôi đã mờ đi...
Vì quá thương tiếc mẹ tôi mà cha tôi sa đọa đến nỗi bán cả công ty, bán cả ngôi nhà ấy để có tiền trả nợ đánh bạc và rượu chè.
Ngoài ra.
Ông ta thực sự đã trở thành một con người khác kể từ khi mẹ tôi qua đời, ông ta đánh tôi, đánh như đánh một cái gai trong mắt ông vậy.
Dù ngày xưa ông ta cũng rất lạnh nhạt đối với hai chị en tôi nhưng cũng không đến nỗi bạo lực như hồi mẹ tôi mất.
Từ lúc đó, tôi bị ăn đòn rất nhiều, rất nhiều ấy, nhưng bây giờ thì tôi quen rồi, thậm chí tôi còn biết khi nào ông ta sắp nổi khùng lên để mà tránh đi nữa cơ.
Cha tôi hay đi từ sáng đến tối mịt mới về, thường là đi bù khú nhậu nhẹt ở đâu đó rồi chân nam đá chân chiêu về nhà.
Vì vậy mỗi khi ông ta bước chân ra khỏi cửa là tôi nhanh nhanh chóng chóng làm cho xong việc nhà và chạy đi làm việc bưng bê ở quán cà phê đầu ngõ để còn có tiền để trang trải cho việc học của tôi và em tôi chứ, nghe cứ như tôi ba mươi sáu tuổi rồi ý nhở, nhưng sao tránh được.
Còn em tôi á? Ai mà chẳng biết sau khi giúp tôi là nó sẽ phóng đi chơi với cái lũ con gái dại trai xóm bên chứ. Kinh điển nhất là lần một đứa con gái còn đến và cầu xin tôi là gả thằng Phong cho nó nữa. May mà lúc ấy chỉ có mình tôi ở nhà thôi nhé, không thì tôi đã đập cho con nhỏ ngớ ngẩn đó một trận nên thân rồi.
Kí ức kinh khủng nhất về người đàn ông mà tôi gọi bằng cha là lần ông ta đạp cho tôi bò lê bò càng dưới sàn nhà, rồi tôi chạy và ngã dập tay vì vấp cánh cửa, còn bắp chân thì bị chảy máu đỏ lòm, vết thương toang hoác rồi thành sẹo to tướng. Khi ấy tôi mười tuổi và em tôi chín tuổi.
Hiện tại thì sao? Ông ta vẫn đánh tôi, thậm chí đấm vào mặt tôi, dứt tóc khi tôi không nghe lời hoặc xỉ vả tôi bằng những từ ngữ kinh tởm khi tôi cãi lại. Nhưng giờ tôi mười sáu và em tôi mười lăm tuổi.
Thực sự tôi không còn coi ông ta là cha của mình nữa, nhưng khi tần xuất của những trận đòn ngày càng thấp đi thì ông ta lại càng quá đáng.
Cả một buổi sáng tôi làm quần quật xong đâu đó mọi chuyện chỉ để có một bữa cơm cho no bụng cùng em trai mình, thì ông ấy đi qua, nhìn vào bát canh nóng hổi của chúng tôi và NHỔ TOẸT một bãi nước bọt vào đấy.
Sau đó, ông ta cười ha hả, mặc áo khoác và đi ra ngoài nhậu nhẹt với đám đàn ông trong xóm.
Biết tại sao ông ta làm vậy không?
Đơn giản là tôi đã lớn, sắp trở thành một người trưởng thành, ông ta biết với thân thể gầy còm trong men rượu của mình thì làm mà địch nổi hai thanh niên, một nam, một nữ trong nhà cơ chứ? Nên ông ta làm vậy để chêu tức chị em tôi thôi.
Phải nói thêm, em tôi rất bướng bỉnh, hồi bé thì không dám nhưng bây giờ nó có thể vục vặc, thậm chí cãi lại, không nghe lời ông ta. Và nó luôn nhìn ông với ánh mắt hận thù đến tận xương tủy.
Đến tôi còn phát khiếp với ánh mặt và nó dành cho cha của nó cơ mà.
Nhiều khi ông ta điên lên, thừa lúc tôi không có nhà thì đánh cho nó một trận đòn nên thân nhưng nó còn không bao giờ chịu xin lỗi chứ nói gì đến sửa đổi.
Nhiều khi tôi cũng đã khuyên răn nó rằng đó cũng là cha mình, dù bị đánh hay bị **** thì cũng là cha mình, em đừng nên cư xử như vậy, nhưng nó đâu có nghe, những lúc ấy nó chỉ sờ tay lên bắp chân tôi, rồi xoa nhẹ, nói:
_ Nhìn Di bị đau, Phong chịu không được. Phong chỉ biết mình có một người thân duy nhất trên cõi đời này thôi, đó là Di. Ông ta không xứng đáng, Di ạ...
_ Đừng như vậy, chị không muốn em trở nên như thế đâu.
_ Tùy Di.
Ngoài mặt tôi nói như vậy thôi chứ bên trong tôi cũng có một chút hả hê, một chút đáng đời nhưng tôi phải luôn lẩm bẩm là “ông ta là cha” , “ông ta là cha” như một con bé dở hơi.
Mà cái thằng ngố này chả bao giờ gọi tôi là chị mà toàn xưng tên thôi. Nói chuyện với nó mà phát bực. Thôi kệ thây nó vậy!!!
Tôi và em không có tên đệm, tên của tôi chỉ vỏn vẹn hai chữ Hàn Di.
Vì mẹ tôi thích thế.
Còn em tôi là Hàn Phong, nó luôn tự hào và nhận mình là “gió lạnh chết người”, thỉnh thoảng nó còn chêu tôi vì cái tên vô nghĩa của tôi nữa.
Tôi thường hay hỏi nó: “Di Huy có phải cái tên đẹp không?”
Và nó trả lời tôi bằng cái giọng thờ ơ nhất quả đất mà tôi từng biết: “Mai Di rửa bát hay Phong rửa bát?” Thật liên quan.
Ai mà biết được chứ, có thể nó ghen khi chị gái xấu xí này có người để thích cơ đấy.
Ích kỉ không tả nổi.
Ồ!!! Nói đến Vũ Huy – người bạn hàng xóm của tôi...cậu ấy thật đẹp trai chết đi được! Tóc nâu và xoăn tự nhiên nhá, cậu ấy khoe tôi thế mà. Da cậu ấy trắng nhưng lại nổi rõ sự khỏe mạnh.
Tôi không hiểu tại sao Huy thường rong chơi suốt cả buổi trưa mà không bị đen tí nào, hay là cậu ấy dùng mĩ phẩm, có thể lắm!
Tôi hay nói: “Cậu có phải người bình thường không? Sao lại có đôi mắt màu bạc xám hả?” Và cậu ta thường nổi khùng lên và quát tôi: “Cái đấy là tùy thuộc vào sắc tố da!!!!!!! Hiểu chưa? Lắm mồm”, “Ế! Sắc tố da thì liên quan gì?” Cuối cùng thì cậu ấy củng đầu tôi và trừng mắt lên như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
À!!! còn nữa, đôi môi của cậu ấy, chúng thật kiêu ngạo và quyến rũ đến nỗi tôi chỉ muốn giật phăng chúng ra và nướng đến cháy khét khi cậu ta đang dạy bảo tôi mà thôi.
Cậu ấy có tên đệm, nhưng tôi chỉ thích gọi cậu ấy là Vũ Huy thôi. Vì tôi muốn cậu ấy và tôi có điểm tương đồng.
Ai bảo một con người không có cuộc sống may mắn và tốt đẹp thì phải đau khổ và cam chịu với mọi sự bất công xung quanh chứ!
Tôi là một nhân chứng rất điển hình này.
Xung quanh tôi còn bao nhiêu người tốt, em trai tôi, cả... Vũ Huy nữa... tất cả đều quan trọng với tôi, thiếu họ chắc tôi sẽ chỉ tồn tại thôi, chứ tôi không thể sống.
Chắc chắn là như vậy.
15/8/2013, 17:54
#3Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 2: Các nhân vật phụ xuất hiện
- Spoiler:
_ Di!!! Mày đâu rồi? Mua cho tao một lít rượu mau...hờ hờ...
Lần nào cũng vậy. Cứ khi nào ông ta gào tên tôi là y như rằng vế sau sẽ liên quan đến từ rượu.
Đang rửa bát, tôi phải chạy như điên ra ngoài đường vào lúc mười giờ chỉ để thỏa mãn sự khát rượu của người đàn ông mà tôi gọi bằng cha.
_ Huy ơi!
Từ trong nhà một thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi phóng ra, cười toe toét khi thấy mặt tôi.
_ Hở? Cái gì? - Cậu hỏi, khuôn mặt thản thiên.
_ Đi cùng tớ - Tôi vô tư.
_ Biết rồi!
Và cậu ấy giằng lấy cái chai mà tôi đang giữ trong tay, chạy vào đi giày rồi phóng lại gần tôi.
_ Mua bao nhiêu thế? - Huy hỏi.
_ Như cũ. Hỏi ngu.
_ Cái gì??? – Chỉ có thế thôi mà Huy giơ cao tay và củng vào đầu tôi kêu cái đốp.
Chúng tôi đi qua ngõ tối. Đến cửa hàng rượu, Huy dừng lại, đưa chai và đưa cả tiền cho tôi nữa. Tôi lại bối rối cầm lấy rồi cắm đầu đi vào để mua rượu.
Tôi hay làm phiền Huy nhỉ? Nhưng nếu hôm kia tôi không bị mấy kẻ bệnh hoạn giở trò khi đi qua đây thì tôi đã khỏi phải phiền phức đến ai rồi. Nếu lúc đó Huy không đến đây, nếu lúc đó tôi không có cái mồm to này, chắc tôi đã chết mất xác ở đó:
“Vẫn là vào một buổi đêm tối om òm òm đó,
_ Em ơi đi chơi không?
_ Đi chơi với bọn anh này...hô hô hô...
_ Em ơi! Ha ha ha
_ Bọn mày câm đi!!! - Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Và chả còn tiếng cười nào nữa, mọi thứ im lặng.
Ai thèm để ý đứa quát bọn du côn là ai chứ.
Chỉ biết lúc đó tôi như một đứa điên, quay đầu lại và chạy thục mạng mặc dù đã đi được nửa đường. Miệng thì lẩm bẩm **** rủa: “ Em em cái rắm ấy, cười cười cái cục sít ý, bọn đười ươi khốn kiếp”.
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc túm chặt lấy áo tôi, giật ngược người tôi lại, phả vào mặt tôi vẫn là giọng nói ấm áp ấy – đừng ngạc nhiên, đó không phải là Vũ Huy yêu quí của tôi đâu:
_ Này...tôi thích em...
_ Éeeeee, đừng chạm vào người tôi!!! - Tôi hét lên.
Hắn cứ nắm chặt lấy áo tôi không rời. Tôi sợ run rẩy cả chân tay, đến nỗi không dám quay lại để nhìn mặt nữa.
_ Đại ca à...ông anh tha cho em được không? Em còn phải
nuôi mẹ già con nhỏ... - Tôi lắp bắp.
_ Con nhỏ á?!?
Và những tiếng cười khả ố lại vang lên, khốn thật! Di ơi mày ngu ơi là ngu!
_ Câm!...tôi chỉ muốn làm quen với em thôi.
Sít! Làm quen cái kiểu gì vậy?
_ À... à...thế ạ? Vậy đại ca có thể bỏ áo em ra được không? Để
em đứng cho nó hẳn hoi...
Vậy là hắn buông áo tôi ra.
Tôi đứng im thin thít, không dám cựa quậy, thậm chí còn chả dám thở nữa. Tôi chỉ sợ khiến hắn phật ý, đè tôi xuống và đánh cho một trận nên thân thì sao?
Tôi bắt đầu khóc, không hiểu tại sao lúc đấy tôi cảm thấy rất tủi thân, giọt nước mắt lăn dài trên má, vụt qua trong đầu tôi là những tiêu đề của những tờ báo an ninh mà tôi đã từng đọc “ Cô gái bị thiêu sống “, “ Thiếu nữ bị dìm nước “, “ Nữ sinh bị cắt bộ phận cơ thể ra thành từng mảnh “...
Ôi trời ơi, khổ quá!!! Đúng là bạc nhan mệnh hồng mà.
_ Đừng khóc... - Vẫn là tên dở người lên tiếng.
_ Chết rồi! chị dâu khóc kìa!!! - Cả đám lưu manh nhao nhao.
Chị dâu á? Bọn khốn điên khùng...Ôi! có ai cứu tôi không???
_ Di!!! Làm gì ở đây thế?
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên. Chính là giọng nói này, chính là người này...người tôi đang cần đến.
Chợt bàn tay rắn chắc đó lại nắm chặt vào áo tôi, dùng sức ghì mạnh khiến tôi quay vòng và đập mặt vào khuôn ngực gã. Tôi khổ sở quay đầu lại và thì thào:
_ Cứu tớ...Huy...hu hu hu...
_ Dám làm cô ấy khóc? Bọn mày chán sống? - Giọng Huy tức
giận.
Tôi bỗng nhận ra một điều, về sự chênh lệnh số người giữa hai bên: 1-6. Tôi thấy lo cho Huy, nhiều lắm, cảm giác sợ chết vữa nãy chợt bay đi đâu hết, lấy hết can đảm, tôi hét lên:
_ Đừng làm hại cậu ấy...xin các người đó...
Tất nhiên, chả ai thèm đoái hoài gì đến lời nói của tôi, bọn họ chỉ chăm chú gườm nhau.
Tôi vùng vẫy thật mạnh, thật bất ngờ là tên dở hơi đó thả tôi ra, tôi cắm đầu chạy về phía Vũ Huy và cầm lấy tay cậu ấy lôi thật mạnh. Nhưng lập tức Huy giằng tay lại và quát tôi:
_ CHẠY VỀ ĐI!!!
_ Không đâu... - Tôi cứng đầu.
_ MAU!!!!!!!
_ ...
_ MAU!!!!!!!!!!!
_ Cẩn thận nhá!
Thế là tôi chạy như điên như dại đến nhà Huy, vì đó là nơi có ánh sáng gần nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Rồi tiếp tục chạy như ngố như ngộ về nhà mình, rón rén vào bên trong, cha tôi đã ngáy khò từ thuở nào.
Cầm theo cái chổi lông gà và chạy với tốc độ ánh sáng mà không để ý rằng Hàn Phòng em tôi cũng đang chạy theo sau với tốc độ sấm sét nhân một trăm.
Khi tôi ra đến đó thì chả ai có ở đó cả, tôi còn cẩn thẩn mò mẫn xuống đất để xem có máu ở đó không nhưng cũng không có gì.
Lúc đó tôi gần như phát điên với ý nghĩ Huy bị bắt cóc cho đến khi tôi thẫn thờ đi về và thấy cậu ấy đang ở trong nhà cắm mặt vào máy tính và uống nước cam sồn sột như một ông hoàng ngớ ngẩn”
Sau khi tốn hơi nhiều thời gian và công sức để tìm hiểu về chuyện này, tôi đã mặc kệ cho nó trôi vào quên lãng.
15/8/2013, 17:56
#4Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạCHAP 2: (cont)
- Spoiler:
_ MAU!!!!!!!
_ ...
_ MAU!!!!!!!!!!!
_ Cẩn thận nhá!
Sau khi thấy Di khuất bóng, Huy mới lên tiếng:
_ Long, mày làm gì ở đây?
_ Gặp người yêu - Người được gọi là Long trả lời bằng thái độ rất chi là thái độ.
_ Mày điên hả? - Huy nóng mặt.
_ Tệ thật! Tao chơi thân với mày sáu năm trời. Hơn một trăm lần ăn chực và ở nhờ nhà mày, vậy mà tao không hề biết ân nhân của mình cũng đang ở đây.
_ Ai? Con nhỏ Di á?
_ Ồ...tên là Di sao? - Một cái tên khá đẹp đấy chứ nhể?
_ Sao mày biết cô ấy?
_ Đợi đã...để tao hồi tưởng.......
“ Cái ngày định mệnh ấy, tao đang..............”
_ Câm đi! Bây giờ tao không có thời gian. Tao nói cho mày biết, đừng đụng vào cô ấy, ok?
_ OK. Tao chơi đùa thôi.
_ Chơi đùa?!? Thằng điên này...
_ Có vẻ như... linh tính của tao mách bảo rằng...mày thích con bé ngốc ấy?
_ Mày thèm đòn hả?
_ Mai lên Star Burn đê!
_ Không. Tao bận rồi.
_ Đối với mày, nằm ở nhà và lướt wed là BẬN chắc?
_ Thế thì được. Mai tao đi! Giờ mày biến đi!
_ Ok. Đi thôi các cu.
_ Bái bai nhị ca, chúng em đi đây!!!
Vậy là chỉ sau mấy câu hỏi chuyện, bọn lưu manh đã được dọn sạch kèm theo vài tiếng cười khả ố.”
Và không một ai biết rằng, toàn bộ câu chuyện đã được Hàn Phong chứng kiến tất cả. Cậu mỉm cười, một nụ cười đểu cáng. Khuôn mặt đẹp trai của cậu dần dần chuyển sang khuôn mặt gian xảo, thật là nham hiểm!!!
***
15/8/2013, 17:56
#5Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 3: Quái vật đội lốt người dơi!
- Spoiler:
Sáng, như thường lệ, tôi ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm **** rủa cái thời tiết khó chịu, oi ả.
Chỉ còn hai tuần nữa thôi là hết được nghỉ hè, tôi phải đi học.
Đợi đã! Đừng nghĩ tôi là một con bé đã nghèo lại còn lười học nhé, thật sự thì tôi thích được đi học lắm.
Nhưng...đi học lại phải cần tiền...số tiền tôi dành dụm, tiết kiệm từ hồi mười bốn tuổi không còn nhiều, cùng lắm tôi và em trai chỉ học được trong năm hay sáu tháng nữa mà thôi.
Thôi không nghĩ đến nữa, được đến đâu hay đến đó vậy.
........................
........
_ Di!!! Bàn Vip số một này! Một black cappuchino, không kem!
_ Vâng ạ. - Tôi nhanh nhẹn.
Cạch.
_ Mời anh ạ.
Tôi quay đi nhưng bỗng có một sức mạnh lạ kì nào đó lại khiến tôi quay đầu lại. Ai thế nhỉ? Mái tóc màu cam đỏ, đôi mắt... mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
1s...2s...3s...
PHỤTTTTT... máu mũi tôi chảy tòng tòng...Đùa thôi. Nhưng nghiêm túc đấy!
Chính là anh ấy!!!!!! Anh chàng đẹp trai mà tôi đã cứu hôm trước!!!
Tôi còn chưa kịp mừng rỡ, thì anh ấy nhận ra tôi, đôi mắt nâu trầm mở tròn ngạc nhiên. Anh lên tiếng, giọng nói ấm áp, truyền đến tai tôi:
_ Em! Em làm việc ở đây sao?
Tôi ngạc nhiên, bởi vì giọng nói này........ quả thật rất trầm ấm...đến nỗi khiến đấu óc tôi bị mụ mị.
_ Ngồi xuống đây nào. - Anh nói.
Như một mệnh lệnh khiến tôi phải răm rắp nghe lời. Tôi ngồi xuống, đối diện với anh, cắm mặt vào nhìn cái tách đen nâu trên bàn vì quá xí hổ.
_ Cảm ơn em. Lần trước đã cứ---u anh.
_ Khiếp, anh không cần phải kéo dài giọng ra như vậy đâu.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn, sởn da gà vì giọng điệu của anh.
_ Anh thích thế. Mà em uống gì?
_ Ối! Em quên, em là nhân viên, bà chủ mắng em chết...
3s...2s...1s
_ DI...BIẾN ĐI ĐÂU RỒI...KHÁCH ĐANG GỌI... Tiếng của bà chủ tôi hét lên với volume hết cỡ.
Đây cũng chính là lí do tại sao quán cà phê này được đặt tên là Tĩnh. Liên quan nhỉ?
_ Em xin phép anh..hì hì..... CHÁU Ở ĐÂYYYYY!!!!
Tôi vừa lí nhí xin lỗi anh vừa đáp trả lại bà chủ thì đột nhiên anh kéo tay tôi lại, ấn tôi ngồi trở lại chiếc ghế chưa ấm chỗ.
Với gương mặt bình tĩnh, anh tự tin bước đến chỗ bà cô già đang thản nhiên đếm tiền boa, đặt lên bàn tờ giấy màu xanh làm mắt bà ta sáng rực lên như đèn pha ô tô, khóe miệng khẽ cử động khiến bà ta gật đầu như bổ củi, rồi lại quay trở lại bàn với khuôn mặt hài lòng.
_ Anh vừa làm gì ế? - Tôi ngu ngơ hỏi.
_ Trả tiền cốc cà phê của anh. - Anh dửng dưng.
_ Thôi em phải đi phục vụ, đang lúc đông khách...
_ “Đông khách” hả?
Cảm thấy nghi ngờ trước câu hỏi của anh. Tôi quay ngoắt lại 180 độ thì...đúng thật... chả có một mống khách nào. Mà rõ...õ...ràng...là vừa nãy có rất nhiều khách cơ mà. Dạo này mắt tôi bị làm sao ấy nhỉ?
Thấy tôi dụi đến đỏ cả mắt, há hốc mồm xém chút nữa thì chảy dớt. Bà chủ “đáng yêu, đáng quý” của tôi nhanh như cắt, sấn lại gần tôi và bằng một giọng nói ngọt lợ, bà ta phun phì phì nước miếng vào tai tôi:
_ Ngồi chơi với khách nhá. Khách sộp đấy.
_ Hả??? Cô bảo cái gì cơ?
_ Lo khách cho tốt nhé!!! - Giọng bà chủ thì thào như một cơn gió đông bắc độc hại lùa vào tai tôi.
Và bà đã khiến tôi phải đứng đực ra vì không hiểu “cho chết cho dốt nhé!!!” là gì. Đến nỗi anh phải “e hèm” thì tôi mới trở về thực tại.
_ Em vẫn chưa biết tên anh phải không?
_ Hỏi ng..u...à à vầng, tất nhiên em không biết rồi. Anh tên là gì? - Tôi lỡ mồm, mau chóng lấp liếm.
_ Cho em đoán đấy!
_ Em không biết! Tên anh là gì hả? - Tò mò, tôi hỏi.
_ Long. Hay chứ?
_ Cái gì Long ạ?
_ Thế Long. Em hỏi thế làm gì? Định bói tình yêu à?
_ Anh mơ đi. Đố anh biết tên em là gì? ờ... ờ...
_ Đoán được mất anh cái gì?
_ Cục đá. - Tôi thản nhiên.
_ Cục đá nghe có vẻ quan trọng đối với em nhể? - Anh bỡn cợn.
_ Đoán đi. Không nói nhiều.
_ Hàn Di. Thế nào? Cục đá đâu?
_ Hơ...Sao biết tên em?
_ Bà chủ vừa gọi em bằng cái tên ấy.
_ Thế hả? ồ! Anh quan sát giỏi thế?
Đột nhiên, một vật nhỏ màu đen mang biểu tượng một quả táo cắn dở ở trên bàn đang rung lên không ngừng, anh cầm lên, nghe và “Ừm” một tiếng hờ hững.
_ Anh phải đi? - Tôi hụt hẫng.
_ Em muốn uống gì, cứ gọi. Anh sẽ trả tiền. Anh xin lỗi.
Nhanh chóng, dứt khoát, anh đứng lên, quay người, bước thẳng.
Chán quá! Đang được ngồi chơi xơi nước thư giãn thì...Đợi đã, còn cục đá, tôi phải đáp lễ lại cho anh ấy, mẹ tôi dặn không được nuốt lời.
Anh sẽ có cục đá đẹp nhất của tôi, thứ tôi luôn giữ trong người.
Cục đá duy nhất tôi có khi được đi biển cùng mẹ.
Thế là tôi chạy ra ngoài, đuổi theo anh.
........................
.......
“Tưởng gì! Vậy mà mình đã định tán con nhỏ mê trai và kì cục này, chẳng có gì ấn tượng, được cái ưa nhìn. Chắc lại chết mê chết mệt mình như mấy em...” Long nghĩ, rồi bật cười ha hả trong lòng, khuôn mặt hiện lên hai chữ : Sói Già.
_ Anh Long, em tặng anh!!! đỡ nèeeeee!!! - Di vừa ném vừa cười, khuôn mặt rạng rỡ.
Đúng lúc, cậu bé đáng thương tên Long quay lại và BỤM – một âm thanh ghê rợn vang lên.
Với một cú hạ cánh tuyệt vời và chuẩn xác, viên đá bay thẳng vào khe hở của hai chân khiến cậu ngã vật xuống, đau đớn không tài nào tả xiết.
_ CÔ BỊ ĐIÊN À?????? - Long hết sức hét lên.
Di giật bắn mình, khuôn mặt anh ta lúc này vừa nhăn nhó, vừa thảm hại, miệng thì luôn miệng rủa cô điên và **** bậy. Đứng ngây ra đó, cô nhìn bộ mặt giả tạo của một thiên thần vừa được bàn tay cô xé toạc.
_ Em.. xin lỗi...anh...anh...
_ CÂM!!! Còn không mau đỡ tôi dậy, khốn kiếp.
Và lần này, cô đã xác định được tên này là ai rồi, giọng nói này không ai khác chính là giọng của gã dở hơi chết dẫm hôm nọ.
_ Lài... Anh vừa bảo ai là điên thế? Tên k.h.ố.n kia!
_ Cái...gì...?
_ Hờ hờ, lũ c.h.ó con của anh đâu rồi? Không đến cứu mẹ sao?
_ Cô...vừa ngọt ngào với tôi xong...đồ giở mặt...
_ Nói thế mà không biết ngại à? Anh cũng vừa ngọt ngào với tôi xong đấy, đồ giở mặt số hai ạ.
_ Cô...
_ CÔ HẢ? CÔ NÀY! CÔ NÀY! CHẾT CHƯA?
Bụp! Bụp! Binh! Binh!
_ Thế nào? Đau không?
_ KHÔNG!!!
Bụp! Binh! Bụp! Binh!
_ Khụ khụ...hờ ...hờ.. mệt quá! Đau không hả?
_ Không......aaaaaa đừng đừng...đau...đau lắm...
_ Khôn hồn thì lần sau đừng động vào tôi. Vĩnh biệt tay chơi.
Vậy là cô tung tăng chạy vào cửa hàng, để tiếp tục công việc của mình một cách thản nhiên. Để mặc một đứa con trai khuôn mặt nhăn nhó như bà đồng, đang lăn lộn đằng sau, hàm răng trắng đều nghiến ken két, bàn tay bóp chặt cục đá vừa nãy:
_ Hàn Di, sẽ có ngày cô phải quỳ xuống xin tôi tha thứ về việc cô đã làm ngày hôm này. GAN CÔ TO THẬT ĐẤY!
***
15/8/2013, 17:58
#6Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 4: Sức mạnh của đồng tiền
- Spoiler:
- Bà chủ! Đâu rồi? Ra đây tiếp khách quý mau!
Mấy đệ đệ của tôi gào lên như kiểu ở quanh đây toàn người điếc vậy.
- Dạ dạ...ối Cậu Long, cơn gió nào mang cậu đến đây vậy? Lại còn...lại còn có cả mấy vị áo đen nữa.
- Cô ta đâu? - Tôi làm vẻ mặt thật cool, hỏi bà ta.
- Ai ạ...ai cơ ạ?
Không ngờ một người đanh đá, ghê gớm như bà chủ quán Tĩnh lại phải run lẩy bẩy, lắp bắp nói không ra hồn trước tôi.
- Hàn Di!!! - Tôi thét lên, không thể chịu nổi cái ý nghĩ bị đánh bởi một đứa con gái.
- Bây giờ đã là 22 giờ rồi. Ca của con Di đã kết thúc từ 19 giờ rồi ạ. Cậu tìm nó làm gì? Hay nó đã làm gì không vừa ý cậu?
- Mười tỉ. Tôi trả bà mười tỉ để mua lại quán cà phê này.
- Hở?...cái...cái gì...?
- Quá ít hay sao? Được rồi, mười lăm tỉ. Một số tiền không nhỏ đâu đấy.
- Ok. Bán luôn. Đang cần tiền mà có người cho thật là phúc tổ ba đời. Hô hô, cảm ơn cậu Long. Thế cậu định thanh toán bằng tiền mặt hay bằng thẻ?
- Thẻ. Bây giờ, bà hãy thu dọn hết đồ đạc của bà đi. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ là chủ của quán cà phê này.
- Vâng vâng.
“Cô thấy chưa? Cô biết cô động đến ai rồi chứ? Di à, em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu. Không ăn được thì phải đạp đổ, ăn được rồi thì...vẫn phải đạp đổ để còn ăn cái khác! Chờ đấy, tôi sẽ làm em phải yêu tôi rồi tôi sẽ ruồng bỏ em như một con thú nhồi bông trong số hàng triệu con mà tôi đã từng. Cho dù em là ai đi chăng nữa, cho dù em là một người con gái đã cứu tôi...”
- Đại ca, đại ca à...
- Cái gì? - Tôi giật mình.
- Chúng em vào làm nữa có được không?
Mấy tên lợn của tôi lại nhao nhao.
- Thôi. Nhìn cái bộ mặt h.ã.m tài của chúng mày cũng đủ biết.
- Bọn em sẽ bảo vệ đại ca. Hay đại ca muốn bị đánh tuốt xác như hôm nọ...hí hí em vẫn không quên tiếng hét đáng xí hổ của đại ca khi ở trong bệnh viện đâu...
- Hố hố...hế hế
- Hi hi...khục khục ...
Tôi quay phắt lại, vằn đỏ hiện trên mắt, quát năm con heo thối:
- Đứa nào lên tiếng?
Đồng loạt những ngón trỏ chỉ vào một người - một tên mặt như bị thiểu năng trí tuệ, đần độn nhìn những tên k.h.ố.n đã cùng mình thề sống thề chết bên nhau ở vườn hoa suyến tri.
Tôi như lên cơn, vung tay đấm thẳng, trúng mũi thằng bé tội nghiệp, vài giọt hồng hồng chảy xuống áo.
Cứ như chuyện này đã xảy ra như thường ngày ở huyện, cả đám xuýt xoa:
- Khổ thân anh Thắng phó, cho chừa cái tội phát biểu ngu...
Được thể, tôi ra oai một cách mãnh liệt:
- Từ giờ đến 7h sáng mai, dọn sạch mớ hỗn độn này. Cần thì chúng mày ngủ lại đây luôn thể. Bây giờ tao về đây.
- Ớ! Đại ca không ở lại dọn cùng...sao...?
- Cái bọn ngu độn này! Chắc chưa thấy máu đào chưa đổ lệ.
- Ế hế, bọn em đùa thôi. Đại ca cứ về ạ. Gút nai đại ca.
Vậy là cuối cùng mọi chuyện cũng đã theo ý tôi.
U u u hà hà hà hà!!! Mong chờ đến ngày mai quá!
15/8/2013, 17:59
#7Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 5: Tình yêu mù quáng
- Spoiler:
- Mình ơi, dậy, dậy đi...
- Hừ hừ...
- Dậy đi mình, em đây mà.
- Ưm...
- Nhìn em này.
Người đàn ông được Di gọi là cha từ từ mở mắt, trước mặt ông bây giờ mà một người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch, máu me be bét từ đỉnh đầu chảy xuống, chảy cả vào mặt ông.
Tóc...tóc..tộp... tộp...
Người phụ nữ dần há miệng, mép mồm ngoác đến tận mang tai. Từ trong đó, một bàn tay thò ra, bóp chặt cổ ông.
Ông hết sức kêu lên, nhưng chỉ phát ra tiếng khè khè trong cổ họng:
- À aaaaa...
Ông choàng tỉnh giấc, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hồng hộc rồi cảnh giác nhìn xung quanh.
Đã 5 năm.
5 năm rồi.
Bất giác, người đàn ông ấy bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng không ngừng lảm nhảm:
- Không tha thứ cho anh được sao...
Thực lòng, ông cũng muốn đối xử tốt với các con của mình lắm chứ. Nhưng mỗi khi làm vậy, ông lại nhớ đến vợ của mình, nhớ lên lí do tại sao bà rời bỏ ông. Dù ông luôn cho rằng mọi chuyện này là phải do thằng c.h.ó phó giám đốc đã léng phéng với bà. Vì tin hắn là anh em kết nghĩa tốt nhất, vì tin hắn mà ông đã mất vợ, vì tin hắn mà ông đã để cả giấy tờ công ty rơi vào tay loại người đó. Công ty phá sản, vợ ông cong cớn theo đuôi hắn.
Nhưng thực sự lí do bà rời bỏ ông chính là...
“Hàn Văn đuổi theo vợ, Tuyết Trinh vùng vằng chạy lên tầng ba, cô về nhà để lấy đồ đạc và các con để đưa đi cùng người ấy. Tuy cô là một người vợ không ra gì, nhưng cô lại là một người mẹ tuyệt vời, yêu thương con hết mực. Nhưng Văn lại ngược lại, anh là một người cha hờ hững, nghiêm khắc và lạnh nhạt, nhưng lại là người chồng yêu vợ hơn cả bản thân mình.
Chính vì yêu con mà cô đã quyết định rời khỏi đây, quyết định rời bỏ cái xích mà chính chồng đã quàng vào cổ mình, rời xa con người luôn chiếm hữu cô một cách quái dị kia. Chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ được tự do, sẽ đến với một người biết yêu thương con của cô. Vậy mà đây chính là lần cuối cùng cô nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
- Trinh, em không thể làm vậy với anh. Em không thể...
- Tôi chán cái cảnh này lắm rồi, tôi đã chịu đựng anh đủ rồi. Tôi sẽ đi.
- Tại sao? Hãy cho anh biết lí do.
- Vì con tôi! Tôi không thể nào tin được là anh không yêu thương gì bọn nó. Từ lúc con Di còn bé, chỉ cần nó trớ, nó nôn ra người tôi là anh giằng lấy nó, đánh nó dã man là sao? Anh có phải là con người không? Anh có biết rằng tôi yêu chúng còn hơn cả yêu anh không? Anh có biết không???
- Em...yêu bọn c.h.ó ấy hơn là yêu anh sao?
- Anh cút đi! Và câm cái miệng của anh lại.
- Bọn chúng đang ngủ trưa ở phòng bên phải không?
- Anh định làm gì? Anh định làm gì con tôi???
- Bất cứ thứ gì được em yêu hơn anh đều phải bị tiêu diệt.
- Anh Bị Điên À? Tránh Xa Căn Phòng Đó Ra!
Văn vớ ngay con dao gọt hoa quả ở trên bàn, lăm lăm tiến vào cánh cửa đang khép hờ.
Trinh chạy theo, quỳ xuống níu chân anh lại, hét to:
- Di!!! Con mau đóng chốt cửa lại!!!
- Em đi ra! Anh không muốn làm tổn thương em.
- Di!!! Nghe mẹ nói không???
Hai vợ chồng đang giằng co nhau thì một thằng bé con đáng yêu khoảng tám, chín tuổi đi ra, một tay dụi mắt còn tay kia đặt trên cái núm cửa, miệng chúm chím hỏi:
- Mẹ gọi Di ạ? Di đang ngủ say lắm...
Văn và Trinh nhìn nhau. Rồi đột nhiên cả hai đều hét to:
- ĐÓNG CHỐT CỬA VÀO ĐI PHONG!!!
- Đứng yên đấy cho tao!!!
Thằng bé con thấy cha đang phừng phừng con dao thì sợ quá đứng chết trân một chỗ.
Bản năng người mẹ chợt bùng lên dữ dội, Trinh đẩy Văn ngã lăn ra sàn. Chạy đến bên con, cô chốt cửa, đẩy thằng bé vào rồi đóng sập lại cái rầm và hét lên:
- Gọi Chú Bằng Đi Con! Gọi Chú Bằng Đến Đây Giúp Mẹ! Điện Thoại Mẹ Để Trên Bàn!!!
- Em im đi!
- Tôi không im đấy thì làm sao? Anh muốn giết con tôi ư? Được thôi! Bước qua xác tôi đã.
- Em im cái mồm của em lại đi!
Văn giận dữ bước đến, lấy bàn tay to bè của mình bịp chặt mồm Trinh lại. Cô vùng vẫy, cào xé mặt Văn, nhưng anh vẫn như một kẻ bệnh hoạn, thì thầm vào tai cô:
- Chúng ta sẽ đi ra ngoại ô, đến ngôi nhà mà anh đã mua tặng em ba năm trước ấy. Chúng ta sẽ sống ở đó, chỉ chúng ta thôi, không có ai khác...aaaaaaAAAAA
Trinh nhổ bãi nước bọt dính đầy máu tươi vừa cắn từ tay Văn, mắt cô nhìn anh căm thù:
- C.h.ó chết!
Rồi cô chạy đi, chạy đến cầu thang thì anh tóm được, giật ngược cô lại, cô điên cuồng đấm vào người anh, tát vào mặt anh, thậm chí còn định dùng ngón tay móc mắt anh với hi vọng anh sẽ thả cô ra. Đúng như vậy, anh vì đau quá mà lỡ buông tay...
Hẫng...Chao Đảo...Máu...
Giờ trong căn nhà này, chỉ còn tiếng khóc xé tâm can của một người...vì quá yêu...
Và tiếng thì thào cầu xin:
- Tôi xin anh... hãy để con tôi được SỐNG...
- Anh...tại anh...
- Thề đi...
- Anh...
- Thề Đi!
- Anh thề...đừng rời bỏ anh, xin em...
.
- Anh đã làm gì chị ấy vậy??? - Người đàn ông đeo kính trông rất trí thức đã bước vào phòng tự bao giờ, sững sờ hỏi.
- Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã làm gì thế này??? Văn điên cuồng.
Tỉnh táo hơn, người đàn ông ấy vội rút điện thoại ra và gọi đến bệnh viện.”
........
Bừng tỉnh sau cơn mê, ông bỗng òa khóc nức nở như một đứa trẻ khi bị cướp quà giáng sinh, giọng nói nghẹn ngào:
- Anh sai rồi...anh yêu em..
Nhưng bỗng ông lại nắm chặt áo, ánh mắt tràn ngập thù hận, nhếch mép nở một nụ cười hiểm độc với ý nghĩ:
“Vì lời thề, tao sẽ không giết chúng mày, nhưng tao sẽ cho chúng mày sống không bằng chết!!!”
***
15/8/2013, 17:59
#8Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 6: Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, cưng ạ!
- Spoiler:
Phần 1:
- Ái!!! Ngứa quá!!!
Tột bật dậy như lò xo, dùng móng tay gãi xoàn xoạt vào cổ.
Con muỗi chết tiệt!
Mấy giờ rồi?
5h 28 phút.
Con Muỗi Chết Tiệt!!!
Tôi lại nằm xuống.
Trằn trọc...trằn trọc...xoay qua...xoay lại...
AAAAAAA Tôi sắp phát điên đây.
Lần mò xuống dưới nhà, tôi rót nước ùng ục, ngó vào giường bên trong...Ủa? Cha tôi hôm nay đi sớm ghê! Càng nhàn!
Tự dưng thằng em yêu quý của tôi từ đâu phóng ra. Quái nhỉ, nó này có bao giờ dậy sớm đâu cơ chứ.
- Di, Phong bảo này.
- Hở?
- Cầm lấy.
Nó dúi vào tay tôi một tập phong bì. Tôi run run mở ra. Trời ơi, cả một sấp tiền, không hiểu nó kiếm ở đâu ra. Từ vui sướng, tôi bỗng trở nên rất tức giận với suy nghĩ em tôi làm cái việc xấu xa ấy: Ăn Cắp.
- Em kiếm đâu ra? - Tôi gằn giọng.
- Di bình tĩnh lại đi, đây là tiền Phong kiếm được trong gần tháng hè đấy. - Giọng nó chẳng có một chút gì là sợ hãi trước tôi cả.
- Gần một tháng thì chỗ nào trả công! Nói thật đi, tiền này từ đâu ra?
- Di không cần biết. Chỉ cần biết Phong đã đi làm, đã tốn bao nhiêu công sức mới có được số tiền này đấy.
- MƯỜI LĂM TUỔI THÌ CHỖ QUÁI NÀO NHẬN? MAU TRẢ LẠI TIỀN CHO NGƯỜI TA!!! - Tôi nổi giận thực sự.
Trái lại với suy nghĩ của tôi, tôi tưởng sau khi tôi nói câu đó, thằng Phong sẽ sợ tôi và răm rắp nghe lời.
Ai ngờ khi nghe xong, nó tím tái cả mặt mày, rồi bỏ đi.
Mỗi khi nó buồn, dáng đi chùng xuống, bước đi thật nhanh.
Tôi nhìn theo, cất số tiền vào trong túi, rồi buồn bã gấp chăn...
Bắt đầu một ngày mới như thế này, thật khó chịu quá điiiiiiiii!!!!!
........................
........................
........................
Tại quán cà phê.
- Cháu đến rồi đây!!! - Tôi hớn hở.
Ơ...Sao tôi ngửi thấy cái mùi ám khí nặng nề thế nhỉ?
Tôi dần tiến vào trong, ngó vào nơi pha chế đồ uống. Bà chủ đâu rồi? Hay bà ấy đến muộn? Mà quái lạ! sao cửa lại mở khi bà ấy chưa đến chứ? Hay là...
- Cô đến muộn ba phút!
- AAaaaaa TRỘM!!!
Bị giật mình, tôi nhảy cẫng lên rồi trượt chân ngã cái toạch xuống đất. Ê ẩm ngẩng lên, tôi trừng trừng nhìn tên k.h.ố.n làm tôi ngã...Ơ...Ai đây?
Hả?!?
Tên Dở Hơi hôm trước ư?
- Bỏ ngay cái khuôn mặt đần độn ấy đi! Mau đứng lên!!! Mắt cô có gỉ à mà sao cứ dụi mãi thế???
Tôi lồm cồm đứng dậy, chuyển ngay nét mặt từ ngu ngốc sang trâng tráo:
- Ồ! Anh Long quý hóa đấy hả? Anh vẫn chưa biết thế nào là lễ độ ư?
- Cô định tẩn tôi ở ngay đây sao? Chẳng qua lần trước may cho cô là cô có viên đá đấy thôi! Viên đá đã cứu mạng cô, cô biết chưa?
- Anh nghĩ anh là ai cơ chứ? Tôi sẽ nói với bà chủ đuổi anh ra khỏi quán, còn nữa, mau trả tôi viên đá hôm nọ.
- Bà chủ ư? Gọi ông chủ đi là vừa. À, còn viên đá, tôi không trả đấy thì làm sao? Nó có vẻ quan trọng đối với cô nhể?
- Anh lảm nhảm cái gì thế?
Vừa lúc đó, một đội quân áo đen bước vào quán. Một tên trong số đó, vừa thấy tôi lập tức hú lên:
- Ối chị dâu!
Giọng nói này... chết tiệt! chính là cái bọn đàn em của tên thối tha. Bọn đười ươi hỗn láo!
- Chúng mày giờ mới đến sao? Tao bảo đến từ sáu giờ cơ mà! Mà thôi, mau chào đồng nghiệp đi!
- Chào Đồng Nghiệp!!! - Bọn chúng tru lên thật đồng đều.
- Vậy...vậy là...quán cà phê này bây giờ...thuộc về anh sao? -Tôi sửng sốt.
- Bingo! Chính xác!
- Vậy...vậy...tôi phải...tôi phải...
- Nghe lời tôi nếu còn muốn tiếp tục làm công việc này.
Sítttttttttt!!! Cái chết tiệt gì vậy???
- Và xử sự cho biết điều.
Sítttttttttt!!! Cái chết tiệt gì vậy???
- Ngoài ra, phải đi cho đúng giờ.
Sítttttttttt!!! Cái chết tiệt gì vậy???
- Còn nữa, cô phải mặc đồng phục.
Đồng phục ư? Vẽ chuyện!
- Tạch! Cái búng tay nhẹ nhàng khiến một tên đàn em vội vàng rút ra từ trong túi một bộ quần áo, rụt rè đưa về phía tôi. Gớm! hắn cứ làm như hắn cool lắm vậy.
Hở? tôi giở ra...Sítttttttttt!!! Cái chết tiệt gì vậy???
- Còn Không Mau Thực Thi!
Nó chả giống một bộ quần áo, cũng chả giống một bộ đồng phục. Nó như...nó như...một mớ ít vải giành cho những cô gái ở quán bar vậy. Tôi lườm hắn một cái cháy mặt, vùng vằng bỏ vào nhà vệ sinh. Tên k.h.ố.n này chơi mình sao?
.......................
Tôi bước ra.
Hai tên bịm mồm cười.
Hai tên suýt xoa.
Một tên há hốc mồm.
Một tên nhìn tôi ngây dại.
Ánh mắt ấy, như lúc Vũ Huy nhìn tôi khi tôi đang làm việc vậy.
Ánh mắt ấy, như lúc thằng Phong nhìn tôi khi tôi đang ngủ gà ngủ gật vậy.
Tại sao?
- Đừng nhìn tôi như vậy chứ! - Tôi hét lên, đỏ mặt.
- A! mọi người tập chung vào làm việc nào!
- Chop-chop!
- Đánh trống lảng hả? Các người được lắm! - Tôi lầm bầm.
- Mai chúng ta hẵng làm việc. Trước hết ta phải trang hoàng lại chỗ này đã. - Tên dở hơi ra oai.
- Đại ca à, em nghĩ nên đặt lại tên quán. - Một tên mũi to lên tiếng.
- Từ đã, tôi vẫn chưa biết hết tên mọi người.
- À. Cái vụ giới thiệu này phải để cho anh Thắng phó ạ.
Vậy là một người trông rất nhanh nhẹn, đôi mắt sáng, lông mày rậm bước đến, cầm tay tôi và xòe ngón trỏ của tôi ra, giơ lên chỉ vào một người nhìn rất đáng yêu, có lẽ là em út của nhóm, giọng nhanh nhảu:
- Chị à, đây là Tuấn Anh, nhỏ tuổi nhất nhóm. Mười sáu tuổi và chưa có nụ hôn đầu.
- À...thế còn đâ...
Tên dở hơi còn chưa cho tôi nói hết câu, hắn xồng xộc đi ra, giằng lấy tay tôi như một tên thần kinh, quát vào mặt tôi, nước miếng phun phì phì:
- TÊN BÉO KIA LÀ THÀNH, TÊN GẦY KIA LÀ TÚ, TÊN MŨI TO KIA LÀ NAM, ĐÂY LÀ THẮNG VÀ ĐÂY LÀ TUẦN ANH. THẾ THÔI!!!
Tôi vuốt mặt, nuốt nước bọt ừng ực, xót xa hỏi:
- Anh bị điên à?
- Anh Thắng phó ngu thật ấy, vừa ngu vừa dốt... - Vài tiếng xì xồ phát ra.
- Em xin lỗi, đại ca...huhu đừng đấm em mà...
- Ê! Mấy người đang làm cái gì thế hả? Giới thiệu xong rồi, tập chung vào chuyên môn đi! - Tôi gần như hét lên.
- Quyết định đặt tên quán là Ố-la đi. - Long nói.
- Sao lại đặt tên như thế? Nghe bừa bựa. - Tôi thắc mắc.
- Kệ cô chứ! Cứ như chuyện của cô ấy!
- Thế thì kệ anhhhhhhh!!!
Sao tôi ghét cái tên lợn này thế cơ chứ?
Sao tôi lại phải làm việc ở cái nơi địa ngục này chứ?
Tại sao hả???
- Nam với Thắng chúng mày đi mua sơn trắng, xanh navy, xanh ngọc lục, tím hồng nhạt về đây. Còn Tú và Tuấn Anh mau đi đặt bẳng hiệu Ố-la chữ đỏ viền trắng. Chúng ta sẽ sơn sửa lại nơi này...bla bla...
......................
Phần 2:
Giờ đây trong phòng chỉ còn tôi và hắn. Cố gắng nở một nụ cười quyến rũ nhất quả đất, mon men tiến lại chỗ hắn:
- Anh Long đẹp trai, tối bụng ơi, anh có thể cho em thay bộ quần áo khác được không? Cái này nó cứ kiểu gì ế, em mặc không quen. Hì hì...
- Anh thích em mặc như thế nà...
- Tên k.h.ố.n! Anh chơi tôi đấy à?
- Cái gì cơ? Sao cô giở mặt nhanh thế!
- Mặc thế này tôi thà mặc bikini ra ngoài đường còn hơn.
- Tốt quá! Mời cô. Hố hố...
- Hu hu em làm gì đắc tội với anh sao??? Sao anh cứ làm khổ em thế???
- Ừ! Đúng rồi đấy, em yêu ạ. Anh sẽ ám em cho đến khi anh chán mới thôi.
- Đồ quái vật đội lốt người dơi, côn đồ hành hung người tốt, biến thái mà cứ tưởng mình thánh thiện!!!
- Lại một lần nữa tôi tự hỏi, tại sao cô lại có thể giở mặt nhanh như vậy nhể?
- Thì sao? Anh tưởng tôi sợ anh á?
- Hình như cô muốn bị mất việc quá cơ?
-Tôi đi rửa cốc đây. Bái bai!
......................
.......
- Tên cẩu ngu! Chết đi! chết đi này! Hí hí..hị hị..
- Cô đang làm cái gì thế?
- À...hì hì tôi có làm cái gì đâu...
- Cô giỡn mặt với tôi đấy hả? Mau nhặt cái mũ hàng hiệu của tôi lên.
- Đây thây...tại nó bị rơi chứ bộ...hihi
- Cô bỏ ngay cái bản mặt nghô nghê ấy đi! Gan cô to thật đấy! Dám giẫm đạp lên ba trăm đô của tôi thế à?
- Hế hế...
- Cô đứng lại đấy cho tôi!!!
Tôi chạy thục mạng, tên đó mà bắt được tôi chắc sẽ táng cho một một trận nên thân mất. Cái mũ diêm dúa đó mà ba trăm đô ư? Có mà ba mươi nghìn thì có. Hố hố...nhìn cái mặt như con khuyển mà tức cười...
- Lại còn cười được à? Tôi mà bắt được cô thì cô ăn đủ!
- Tôi thách anh đấy! Anh tưởng mình ghê à? Cái đồ đười ươi thối! Cái đồ tóc màu phân!
- Còn hơn cô! Cái đồ mắt phù thủy! Đã thế môi còn như miếng thịt bò cháy dở nữa chứ!
Tôi bực phát điên, vừa chạy vừa ngoái đầu độp lại.
- Cái gì? Anh nghĩ a...AAAaaaaahhhh
Chết tiệt! chuyện quái gì vừa xảy ra ấy nhỉ?
À!
Cái - Bậc - Cửa.
.
.
.
ĐOẠCH!
Tôi ngã lăn quay ra đất, há hốc mồm khi thấy tên k.h.ố.n Long kia cũng đang huỳnh huỵnh chạy đến.
Mắt hắn mở to, trong vòng vài giây ngắn ngủi ấy chúng tôi nhìn nhau như thể thấu hiểu nhau vậy.
Dù đã quá muộn...
.
.
.
Và chúng tôi đã ngã đè lên nhau, răng hắn đập cái cộp vào trán tôi. Đau hơn hoạn!
15 phút sau.
- Lài...Có nhiều chỗ để ngã, sao anh cứ nhằm vào người tôi mà đè thế hả?
- Tôi thèm vào ế. Răng tôi chảy máu rồi đây này. Cô có biết máu tôi thuộc loại cực hiếm không hả?
- Thế anh nghĩ tôi bị nhẹ hơn anh hả? Nhìn có giống quả nhót chưa?
- Xời, cô nghĩ tôi quan tâm không? Mà lấy đá chườm vào đi, còn ngồi đấy mà kêu ca nữa...
- Huhu..đau quá...
.
.
.
Cộc cộc.
Ai vậy nhỉ? Chắc là Thắng và Tuấn Anh.
- Cô ra mở cửa đi!
- Biết Rồi! Tôi biết thể nào anh cũng sai khiến tôi mà!
Tôi lê cái thân thể mệt mỏi ra mở cửa thì đột nhiên tôi nhận ra...
Vũ Huy!!!
Cậu ấy đang ở đây sao?
Sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?
Dù gì thì phải mời cậu ấy vào đây đã!
Tôi phóng ra mở cửa, miệng cười toe toét:
- Cậu! Đến gặp tớ hả?
- Ơ...Cũng ở đây à? Tưởng bà ta bán cửa hàng rồi thì cậu nghỉ làm ở đây chứ!
- Cậu đã biết rồi sao?
- Ờ. Tớ đến để...
- Ô! Bạn hiền! Đến nhanh vậy. - Tên mặt lợn Long từ đâu lù lù đi ra.
“Bạn hiền?”
- Hai người...hai người...là bạn sao? - Tôi sững sờ.
***
15/8/2013, 18:00
#9Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Tử HạChap 7: Cùng nhau làm việc nào!
- Spoiler:
Sau một hồi vòng vo giải thích, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu “Nơi mọi chuyện bắt đầu”.
- Tức là hai người là bạn thân từ trước, tên Long muốn làm quen với tôi vì tôi đã cứu hắn nên đã cùng mấy tiểu đệ dọa chết khiếp tôi hôm nọ. Còn cậu thì không muốn như vậy. Rồi cuối cùng thì...chả ai quan tâm đến vụ này nữa đúng không?
Mắt tôi giật giật, môi mấp máy.
Huy nhìn tôi.
Long thì ngoáy ***.
- Không giận chứ? - Huy cười tít mắt làm hòa với tôi, khuôn mặt rất đẹp trai.
- Thì sao? Thì sao? Cô tức lắm phải không? Cô tức lắm hả? -Long nói với tôi, khuôn mặt như tây dẫm phải sít, nhăn nhăn nhở nhở.
Tôi nhìn Huy, nở một nụ cười Pond trắng hồng rạng rỡ, nhẹ nhàng:
- Không đâu!
Rồi lập tức tôi giở mặt, lườm Long cháy xém mặt mũi, nghiến răng kèn kẹt, lao vào hắn, giơ bàn tay sắc nhọn ra, nhưng nhanh chóng bị Huy chặn lại, cậu ấy vòng tay, khoác đầu tôi kẹp vào nách, chiêu này gọi là “Hổ vờn khỉ khô” lâu đời đấy, huyền thoại đấy vì cậu ấy chuyên môn dùng cái võ chết tiệt này để bắt nạt tôi mà. Huhu!!! đau chết đi được.
- Bỏ ra, bỏ raaaa!!!! - Tôi rú lên.
- Này, thôi chưa? - Huy xấu trai trừng mắt nhìn tôi.
- Cô sợ chưa? Sợ chưa hả? Đệ tôi đấy! Cho chết! - Long cười ha hả trên nỗi thống khổ của tôi.
.
.
.
- Ái!!! Bỏ tao ra, mày bị ngu à? Hả? - Long rú lên.
- Bỏ tớ ra điiiii!!!! - Tôi xinh đẹp trừng mắt nhìn Huy.
- Nách mày hôi kinh lên được! Mày có bỏ ra không hay lại để tao trung tiện vào mặt mày?
- Thế thì hai người không được đánh nhau, trêu nhau nữa đấy!
- TẠI SAO? - Tôi và Long đồng thanh.
- Đơn giản chỉ vì tôi không thích.
- Rồi rồi...bỏ ra đi...đau chết đi được...
- Tao trung tiện vào mặt mày nhá! Sắp chết vì thiếu không khí trong lành rồi!
.
.
.
Hờ! hờ! hờ! hờ!
Hộc! hộc! hộc! hộc!
.
.
.
Cộc cộc.
- Ai ế nhở?
- Chắc thằng Thắng, cô ra mở cửa đi!
- Tôi biết ngay mà, đồ lười chẩy thây! Huy, đi cùng tớ đi! - Tôi vùng vằng đứng dậy.
- Ờ.
- Có thế thôi mà cùng phải dẫn dượi đi cùng nhau! Định đóng phim Hàn Quốc đấy à... Đợi đã, tôi đi với!
.......................
..........
- Mày thấy thế nào? Thành quả của mười tiếng lao động đấy! - Vừa lau mồ hôi, Long vừa nói.
- Tao tự hỏi là tại sao mày không thuê người mà lại còn làm khổ bạn bè thế hả?
- Tao thích thế! - Long cười, quay sang nhìn tôi một cái thật nhẹ, rất tiếc là tôi không nhận ra.
- Phần lăn sơn của tôi là đẹp nhất! - Tôi hét lên sung sướng.
- Mặt dính sơn kìa... - Huy nhìn vào má tôi.
- Tôi có giẻ lau nhà này Di, để tôi lau cho!
- Anh muốn nôn hết đống mì buổi trưa ăn ra phải không? - Tôi ghê gớm.
- Đưa mặt đây - Huy nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên mặt tôi.
Tôi chợt thấy năm đôi mắt của năm tên đười ươi nhìn tôi, nhìn rất lạ. Rồi lại nhìn sang tên Long. Hắn cũng đang nhìn tôi, nhưng lại nhìn một cách giận giữ. Tôi cảm nhận được.
- Huy, cậu ấy lườm tớ!
Huy đột nhiên quay lại nhìn Long, cậu ta thật giả tạo, thoắt một cái đang chuyển thành ánh mắt biến thái.
- Mỏ nhọn!
- Anh nói cái gì đó? - Tôi trừng mắt.
- Thôi chưa? - Huy lại phải lên tiếng.
Tôi ngẩng mặt nhìn đồng hồ treo tường, nói:
- Ờ... sắp hết ca rồi, tôi về đây. Mai gặp lại mọi người nha! Huy, cậu có về luôn không?
- Cô về thì cứ về đi, thằng Huy nó còn đang bàn chuyện đại sự nhá! - Long lại nhanh nhảu nói.
Huy nhìn tôi gật gật, lại còn vẫy tay nữa chứ! Thật đáng ghét!
- Vậy thôi..tớ về trước. - Hôm nay Vũ Huy không đi cùng tôi, vì Long sao? Tôi hơi bực. Vì bạn quên bạn. Đáng chết!
- Chào chị dâu! - Cả năm đứa ngoan ngoãn.
Long phổng mũi.
Huy đỏ mặt.
Hai người đó bị bệnh à?
- Ừ.
Gật nhẹ đầu, tôi chạy đi.
***
15/8/2013, 18:01
#10Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Sponsored contentChap 8: Linh cảm.
- Spoiler:
Dượm bước đến đầu ngõ, tôi chợt nhận ra nhà tôi đang sáng điện.
Chìa khóa nhà chỉ có đúng hai cái. Của tôi và của cha tôi.
Em tôi thì chắc chắn không phải. Nó muốn vào nhà thì cũng phải chạy ra cửa hàng lấy chìa khóa của tôi mới được vào chứ!
Mà cha tôi thì lại càng không, ông ta đi từ sáng sớm đến tối mịt cơ mà. Hay có chuyện gì khiến ông ta phải về sớm nhỉ?
Tôi bước lên bậc cửa.
Đông quá! Những bốn người đàn ông. Nhà tôi rất ít khi có khách tới thăm. Đừng nói là tới để ăn chơi nhậu nhẹt đấy nhé! Tôi mệt lắm!
- Cháu chào các bác! – Tôi cố tỏ ra vui vẻ.
- Đây là con gái anh đấy à? Xinh quá nhỉ?
Cha tôi nhìn tôi, cười hiền:
- Cháu nó được mười sáu tuổi rồi!
Ông ấy cười với tôi sao?
Một nụ cười hiền hậu ư?
Tôi bị điên rồi.
- Cha có muốn ăn gì không để con làm?
- Không đâu con. Bây giờ mấy bác này phải về, con đi theo sang nhà bác áo xanh lấy cho cha can rượu rắn, biết chưa?
Oaaa, cha lúc có khách thì ăn nói thật tử tế với tôi. Tôi thích lắm.
- Con biết rồi!
- Đi thôi cháu, xe ô tô bác để ở ngoài đường.
Oaaa, được đi xe ô tô nữa, ông này giàu thật đấy!
Ra đến đường cái, tôi nhanh chóng ngồi tót lên xe, để mặc cho ông khách và cha tôi nói chuyện gì đó, thích thú với những nút bấm kính ở cửa xe, lẩm nhẩm một bài hát nào đó mà nhà bên cạnh hay bật nghe:
- I’m try so hard and catch so far.... In the end it’s doesn’t even matter... hà ha ha há...lố lố lề lề
Tự nhiên tôi thấy tim mình thắt một cái, bụng tôi đang sôi lên, không phải vì đói mà là vì lo. Cái đó gọi là linh cảm, đúng không nhỉ?
Hai người đàn ông và cả ông áo xanh kia cùng lần lượt lên xe.
- Hai bác cũng đi cùng ạ?
Họ tỏ ra lạnh nhạt, không thèm trả lời tôi.
Chỉ có ông bác áo xanh nói lại với tôi:
- À...họ muốn sang nhà bác chơi...thì đi cùng với ta cho vui...
......................
.........
- Lâu quá! Nhà bác xa vậy!
- Đến rồi đây!
Tôi với tay hạ kính, ngôi nhà trông như một căn nhà kho. Bên cạnh đó là một chiếc xe tải.
- Tí nữa cháu lấy can rượu thì xa vậy cháu về nhà kiểu gì? – Tôi băn khoăn.
Không ngờ chỉ một câu nói mà cả ba người họ cùng nhìn tôi, nhìn như chưa bao giờ được nhìn vậy.
Bỗng tôi thấy CHA – người đang đứng cạnh người đàn ông thứ tư, ở gần chiếc xe tải.
Và tôi thấy ông ta đưa cho cha tôi một tập phong bì....
Gì vậy?...gì vậy chứ hả? Thế là... sao?
Tôi quay lại, ngước đôi mắt ai oán lên nhìn người đàn ông mặc áo xanh, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Ông ta nhếch mép, nhìn hai người đàn ông ngồi cạnh tôi và gật đầu.
Hai người đàn ông to khỏe lôi tôi ra khỏi xe, xốc nách tôi lên, mạnh đến nỗi chân tôi không còn chạm đất, mặc cho tôi vùng vẫy, chống trả rất quyết liệt.
Thấy tôi như vậy, tên cẩu áo xanh tức giận rú lên:
- Con đ.ĩ, đừng hòng chạy thoát!!!
Không mảy may để ý, tôi hét lên, nhìn thẳng vào mắt cha tôi, hi vọng ông ta còn chút tính người:
- Cha...cứu con...cứu con với...
Không ngờ ông ta mỉm cười, nụ cười man rợ:
- Chưa Bao Giờ Tao Là Cha Của Mày!!!
“Chưa bao giờ” ư?
CHƯA BAO GIỜ Ư?
Nước mắt tôi chảy. Nước mũi tôi cũng chảy nữa. Tôi nấc lên, nghẹn ngào:
- Đừng mà...đừng đối xử như thế với tôi...ĐỪNG ĐỐI XỬ NHƯ THẾ VỚI TÔI...
Ông ta không nói gì cả, nụ cười cũng thu lại, chỉ đứng đó nhìn tôi.
Họ lôi tôi đến chiếc xe tải đó, tôi mệt lắm, tôi hết sức rồi, tôi cảm tưởng như mình đã chết ngất đi nhưng rồi tôi vẫn cố gắng quay đầu lại, gằn một câu cuối cùng:
- Tôi Hận Ông...
Chúng ném tôi lên.
Ném như một món hàng rẻ tiền.
Hai trong số bốn tên k.h.ố.n nạn ấy, trèo lên rồi dùng băng dính trói tay và bịt mồm tôi lại, chặt đến nỗi tôi cảm tưởng như lồng ngực tôi bị thít lại, không thể thở nổi.
Cánh cửa lạnh lùng đóng lại, có tiếng khóa lạch cạch.
Trong đó tối om, nhưng tôi vẫn nhìn thấy ba cô gái nữa. Hình như họ cũng bị bán vào đường dây này. Chân tôi đau quá, nó bị sứt rồi, hình như máu đang chảy ra.
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì sai để ông ta làm vậy với tôi? Tại sao ông ta là cha tôi mà ông ta lại đối xử với tôi như vậy? Bán con gái mình sao? Ông ta có phải là con người không?
Tôi lê cái chân què ra chỗ ba cô gái đang rúm ró ở góc xe kia, họ ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt họ thâm quầng, một cô gái trong số đó gục vào vai tôi, chảy nước mắt. Tôi dựa vào góc xe, khóc nấc lên.
Sponsored content
Re: Chết dở! Các anh đều thích tôi sao? - Citrine
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|