Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi...
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
"Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?"
"Thì em..." - Ốc Sên rụt rè - "Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!"
"Sao lại không hay?"
"Thì em xấu quá nên..." - Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
"Ai nói em xấu?"
"Hả?" - Ốc Sên giật mình - "Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!"
"Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!"
"Anh..." - Mắt Ốc Sên rưng rưng - "Thế anh thấy em thế nào?"
"Em rất xấu là đằng khác!" - Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
"Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!"
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
"Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?"
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
"Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!"
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.
"ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!" - Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
"Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?"
"Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!"
"Cho mày chết, đừng có cười nữa."
"Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?" - Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
"Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!"
Hôm nay Ốc Sên "anh hùng" đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
"Cốc!" Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
"Cốc thêm cho nó cân bằng thôi mà, gì mà nóng vậy?" - Nụ cười đó đã ở đằng sau Ốc Sên.
Á đồ Báo Lợn kia, dám cốc đầu mình sao? Đáng ghét, hôm nay xui thật đó!
Nhưng Ốc Sên chú ý ngay tới bộ đồ mà Báo Đốm mặc. Cũng là màu vàng viền đỏ như Ngựa Đua nhưng Báo Đốm cầm cờ chứ không cầm gậy:
"Anh tham gia đội cờ sao?"
"Ừ lớp anh múa cờ đấy, ngồi đó mà xem!"
Trông anh Báo mặc cái bộ này đẹp trai thế, còn đồ con ngựa kia chả đẹp tý nào, ghét!!
"Trông em ra dáng mẹ Âu Cơ quá nhỉ?" - Đến lượt Báo Đốm để ý.
"Trông xấu phải không ạ?"
"Mẹ Âu Cơ đẹp như thế, em được mặc đồ mẹ Âu Cơ là sướng lắm đấy! Cấm có nhắc đến xấu ở đây, nhìn em càng xấu đi đấy!"
Ốc Sên mỉm cười. May là anh ấy vẫn ủng hộ mình.
Tâm trạng vui vẻ nên Ốc Sên biểu diễn rất đẹp trong nhóm của lớp 7C. Những bạn gái xinh xắn múa quạt rất dẻo và đẹp, còn Ngọc, Nga, Hoa thì "tam ca". Vân Hoa Ốc Sên của chúng ta dù hát đoạn cao trào mà thường hát cuối cùng nhưng luôn bảo đảm giọng hát, vì ở dưới rất nhiều người thích giọng hát của nó.
Rì rào ngọn gió gió ở trên non
Gió gọi tình yêu tìm lời ru của biển
Rì rào ngọn sóng sóng ngoài khơi xa
Sóng ru tình cha lên ngàn non tìm mẹ
Giọng hát ngọt ngào mà cũng cao vút của Ốc Sên chẳng mấy chốc thu phục được những "anti-fan" ở dưới kia. Nhưng điểm nhấn nhất là trong bài có đoạn đánh trống, đoạn này tất cả chỉ việc lấy cái quạt làm động tác đánh trống, còn Ốc Sên thì "phiêu" Ế ế ế ru một lời ru thiết thaaaaa!!! Ế ế ế chung một dòng máu mẹ cha, hứ hứ.... với giọng hát "đệ tử Thùy Chi" của mình. Giọng nó cao tới mức tất cả cứ sợ nó đứt họng, nhưng không những không đứt họng mà đoạn sau nó còn hát hay khiến ai cũng đứng cả dậy vỗ tay rào rào.
Văn nghệ hôm đó đội lớp 7C về nhất, đội múa cờ của Báo Đốm lớp 9A chỉ về nhì mà thôi. Ốc Sên vui mừng đi tìm Báo Đốm, cậu đã trút ngay cái bộ vàng đỏ trên người mặc cái bộ thể thao vào.
"Anh, đội múa cờ của anh đẹp thật đấy!"
"Nhưng hay sao bằng đội hát của các em? Em hát hay lắm, giọng cao thật đấy!"
"Có gì mà cao chứ anh, phải hát được như Thùy Chi em mới công nhận ấy chứ."
"Không cần cao như Thùy Chi, chỉ cần em cố gắng mạnh mẽ như chính giọng hát bây giờ của em là được rồi!"
Rồi Báo Đốm tặng Ốc Sên một nụ cười thật đẹp nữa.
Nó hạnh phúc vô cùng...
...mà không biết rằng đó là lời cuối cùng để Báo Đốm được nói chuyện với nó trong thời gian này...
"Đây, ảnh đây!" - Ngựa Đua giơ ra một tấm ảnh nhỏ. - "Em đã in hẳn hoi ra bức đấy, tý nữa để xem anh thắng không!"
"Thế còn ảnh trong điện thoại, rồi máy tính khi in, cậu vẫn giữ để còn sao ra nhiều bản à?" - Báo Đốm nguýt.
"Yên tâm, em delete lâu rồi, có cần kiểm tra không?"
"Thôi khỏi, vào thi thôi!"
Dù rằng rất ủng hộ Báo Đốm, nhưng không thể phản bội lớp được nên Ốc Sên vẫn ngồi ở đội cổ vũ Ngựa Đua. Ngựa Đua đã đi tới vạch xuất phát, thấy Ốc Sên ngồi ở đội cổ vũ của mình thì cười rất tự hào. Ốc Sên lè lưỡi cậu một cái, ai thèm cổ vũ cậu, vì cả lớp nên ngồi đây thôi!
4 học sinh đầu tiên chạy giải Báo Hà Nội Mới gồm có:
- Nguyễn Bảo Long, lớp 6B - tốc độ chạy có thể nhanh như là rồng bay (tên là Long mà lị).
- Phan Hoàng Duy, lớp 7C - tốc độ chạy ngang với ngựa đua trên chiến trường.
- Lê Cao Phong, lớp 8D - tốc độ chạy nhanh như gió (chị Born_this_way_07 đâu nhỉ, mượn tạm tên Phong yêu thích của chị nhé, nghe nói chị Born có cả một bộ sưu tập Phong ca!!).
- Võ Mạnh Duy, lớp 9A - tốc độ ngang với loài báo đốm chạy nhanh nhất Thế giới (nhanh nhất đúng ra phải là báo gepa).
Học sinh đã ồ ạt chen chúc nhau để xem, bởi đây là 4 người chạy nhanh nhất trường.
Thầy giáo thể dục đứng trên sân khấu nói vào micro:
"Chuẩn bị!!!"
4 học sinh đứng ra vạch xuất phát, cúi xuống lấy đà.
Thầy giáo tuýt còi PÍP một cái.
Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
"Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?"
"Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!"
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng...
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.
Hóa ra là cậu đã chạy chậm để giữ sức, không hổ danh một người yêu chạy, rất có kinh nghiệm.
Cậu chạy vòng thứ 5.
Và cậu nhìn thấy Ốc Sên đang đứng đó.
Vì sợ cả lớp sẽ mắng là phản bội, Ốc Sên không dám hô to, chỉ giơ tay nở nụ cười với ý: "Anh hãy cố lên!!" Báo Đốm mỉm cười, nụ cười tươi đẹp như ánh mặt trời. Phải cố lên, đó luôn là phương châm khi chạy của cậu!
Những ánh nắng chiếu rọi lên Báo Đốm.
Đích đã gần kề kia rồi.
Tốc độ Báo Đốm ngày càng tăng.
Á! Sao tự dưng cậu cảm thấy chóng mặt thế này?
Ở bên ngực trái tự dưng tim đập rất nhanh, thậm chí là cậu cảm thấy đau ở đâu đó.
Càng lúc cơn đau càng rõ rệt.
Mồ hôi nhanh chóng tuốt ra đầm đìa, mặt Báo Đốm tái lại. Người cậu run lên, tốc độ giảm dần đi.
Cậu cố gắng quên đi, tiếp tục chạy.
Nhưng càng chạy thì càng thấy đau, cơn đau đã lan tỏa khắp người.
Cậu dừng lại, quỳ xuống.
Mọi người xì xào, không hiểu cậu bị làm sao.
Ngựa Đua đã đuổi kịp gần đến.
Đích chỉ còn cách vài mét, sao mình lại thế này chứ?
Ốc Sên không thể ngồi yên được, nó hét lên:
"Anh, anh làm sao thế? Mau đứng dậy đi!!!"
Là tiếng của Ốc Sên...
Mình làm sao thế này?
Phải đứng dậy, đứng dậy ngay.
Nhưng, sao nhìn ở đâu cũng thấy hoa mắt quá...
Báo Đốm gục ngất ngay phút giây chỉ còn cách đích vài mét.
Ngựa Đua, Phong, Long vụt lên cán đích.
Nhưng cả trường chỉ để ý đến cậu thiếu niên đang nằm trên con đường chạy kia.
Gần một nghìn học sinh chạy đến vây xung quanh Báo Đốm. Các cô phòng y tế, thầy cô giáo cũng chạy đến. Mặt Báo Đốm đã tái lại, người run giật lên. Ốc Sên chạy đến, nó hoảng loạn gọi cậu:
"Mạnh Duy, anh tỉnh lại đi!! Em van anh đấy, anh làm sao thế này? Anh ơi!!"
Đôi mắt Báo Đốm hơi mở ra, cố gắng nhìn nó. Hai tay cậu đưa lên định nắm lấy bàn tay kia, nhưng không thể được.
"Trời ơi anh, anh làm sao thế?" - Một cậu bé lao vào. Đó là Ngựa Đua. - "Anh chạy đâu có tốn sức, sao lại thế này?"
Báo Đốm không trả lời, chỉ run lên rất sợ. Ngựa Đua cuống cuồng, cậu còn sợ hơn rất nhiều, vội vàng lôi tấm ảnh mà Báo Đốm cần ra, đặt vào tay cậu:
"Đây, của anh đây! Em không phong tỏa nó nữa đâu, anh cứ cầm đi. Nhưng anh phải tỉnh lại, không được..."
Báo Đốm nắm chặt lấy tấm ảnh.
Đôi mắt lờ mờ nhìn Ốc Sên.
Nhìn cô bé ấy.
Rồi đóng lại.
"Cậu bé ngất xỉu rồi! Phải đưa đến bệnh viện thôi!" - Một cô làm trong phòng y tế của trường nói.
Các thầy giáo và bạn bè vội vàng đỡ Báo Đốm dậy đi ra bệnh viện gần đó. Chỉ còn tất cả đứng lại hoảng loạn không biết chuyện gì xảy ra với cậu...