Chap 3
- Cái này phải để anh Ngân Tử kiểm chứng mới biết
Bà Vương nghe thế toát mồ hôi, Nguyên Nguyên ngừng cười, lên giọng hỏi, đôi mắt xanh lam ( đeo kính áp tròng 0 độ ) nhìn chằm chằm Thiên Duy :
- Mấy người quá đáng vừa thôi, sao tự nhiên các người nói tụi tôi là con gái. Nói anh em tôi giống con gái, chẳng phải Minh Huy của các người cũng thế sao ?
- Em tôi đâu giống con gái, nó có cái tên đậm chất nam tính cơ mà. Có tên con trai nào tên Linh Linh và Nguyên Nguyên không ? - Duy đốp chát lại. Nguyên Nguyên mặt đỏ phừng phừng, tức giận dậm chân bình bịch. Thiên Duy cười khoái trá, quên mất việc kiểm chứng. Bà Vương lấy tay quệt mồ hôi, nhẹ nhàng nói :
- Ta quên không nói, hai con sẽ học ở Royal Academy Mikagura nhé !
Linh Linh gật gật đầu thay cho đứa em đang cãi nhau, quay qua Nguyên Nguyên nhẹ nhàng nói :
- Nguyên Nguyên, chúng ta lên cất dọn đồ thôi ! Phòng chúng cháu ở đâu vậy cô ?
Bà Vương gật đầu, bảo Thiên Ân dẫn đường. Linh Linh xách đồ đi theo Thiên Ân, không quên xách theo Nguyên Nguyên đang la hét ầm ĩ. Đứng trước cánh cửa màu nâu có treo một ngôi sao xanh trong suốt ghi hai cái tên của hai chị em, Thiên Ân tinh nghịch nói :
- Phòng hai anh đây, ở đây có hai cái giường và phòng rất rộng nên hai người không cần lo. - Linh Linh vừa chăm chú ngắm căn phòng gật đầu, Nguyên Nguyên chẹp miệng :
- Em dễ thương thật đấy, chẳng bù cho họ. - Thiên Ân nghe thế mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt xuống nhà. Linh Linh nhảy bổ lên chiếc giường màu tím nhạt một cách thích thú. Nguyên Nguyên cất đồ của hai chị em vào tủ, nằm phịch xuống chiếc giường màu vàng nhạt ngủ. Linh Linh mò sang giường của Nguyên Nguyên, ôm cô em gái đáng yêu vào lòng ngủ.
***
Sáng hôm sau
6 Anh em nhà họ Vương đứng trước cửa phòng của chị em họ Lục do dự có nên vào không. Ngân Tử thở dài, đẩy cánh cửa màu nâu gỗ kia ra bước vào, 5 người còn lại theo sau. Đập vào mắt họ là cảnh hai người ôm nhau ngủ ngon lành. Thiên Duy tinh quái lại gần, hét lên thật lớn :
- Bớ người ta, động đất, sóng thần, thảm họa thiên nhiên tới bà con ơi.
- Hả, cái gì, mau đi sơ tán. - Linh Linh bật dậy, vơ hết đống quần áo trong tủ vào vali, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa. 5 người kia bật cười thích thú ( trừ Hàn Phong ). Nguyên Nguyên đang ngủ vơ đại cái gối ném vào mặt Thiên Duy. Linh Linh chạy từ cửa vào, cũng lấy cái gối ném thật mạnh vào Duy. Kiệt Vũ lôi Nguyên Nguyên khiến cô tức mình đá cậu một phát. Linh Linh vẫn ném gối vào Thiên Duy khiến anh nổi điên ném lại Linh Linh. Kiệt Vũ đang bùng nổ nhìn Nguyên Nguyên đang ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài, rít lên :
- Cậu...Tôi giết cậu.
- Thôi nào, mọi người bình tĩnh. Xuống ăn sáng thôi - Đúng lúc Kiệt Vũ định lao vào xé xác Nguyên Nguyên, giọng nói dịu dàng của Ngân Tử đã tự nhiên phá vỡ bầu không khí u ám.
Tại phòng ăn, Linh Linh mắt sáng như sao nhìn đống đồ ăn trên bàn, gắp lia lịa vào cái bát. 6 người họ Vương nhìn Linh như quái vật hành tinh, Nguyên nguyên thì quá quen với cảnh này. Ăn xong, hai chị em ngồi chán nản xem tivi ở phòng khách cùng 6 người kia. Có tiếng chuông cửa nhưng 8 người chả quan tâm. Một lúc sau, quản gia đi vào, trên tay cầm một cái hộp giấy to :
- Có bưu kiện cho hai người, thưa hai thiếu gia họ Lục. - Linh Linh và nguyên Nguyên nhận cái hộp từ tay quản gia thắc mắc. Thiên Ân và Thiên Duy nhảy vào tò mò :
- Gì vậy ?
Lắc đầu. Linh Linh mở cái hộp ra, mắt sáng bừng, hét lên vui sướng :
- Là của chị Aoi gửi. Ôi, cả một đống manga mới. Oa, cả Tiara tập mới cũng có nè.
Nguyên Nguyên cầm lấy quyển Tiara như báu vật, rưng rưng nước mắt ngắm nghía. Linh Linh đặt cái hộp xuống, lấy lại quyển truyện tập 13 ra đọc. Nguyên Nguyên cầm cuốn tiểu thuyết " Rừng Đom Đóm" háo hức ra đọc. Được một lúc, Linh Linh hạ cuốn truyện xuống, tươi cười với Nguyên :
- Nè, chúng ta ra ngoài tham quan đi !
- Nhưng...- Nguyên Nguyên tiếc nuối nhìn quyển truyện
- Thôi, em ở nhà đi, để anh đi một mình cũng được, có quà anh mua cho. - Linh Linh đứng dậy, định bước ra ngoài thì một cánh tay rắn chắc giữ lấy tay cô. Thiên Duy đứng đó mỉm cười :
- Để anh đi với nhóc
- Không cần, tôi sẽ đi với anh hai - Nguyên Nguyên đứng dậy định chạy ra chỗ đó thì Thiên Ân kéo cô lại :
- Không sao đâu, anh Duy biết nhiều nơi đẹp lắm, cứ để anh ấy đưa anh Linh linh đi - Nguyên Nguyên nghe thế do dự nhìn hai người kia nhưng khi nhìn nụ cười của Thiên Ân, cô thở dài ngồi xuống. Linh Linh nhìn Thiên Duy mỉm cười cảm kích :
- Vâng, phiền anh rồi, thật xin lỗi anh chuyện sáng nay.
Nghe Linh Linh nói thế, Thiên Duy cười trừ, ngoắc tay ra hiệu đi theo. Thiên Duy đưa Linh linh đi rất nhiều nơi, còn mua cho Linh Linh một chiếc xe đạp hàng hiệu. Lúc gần về đến nhà, Linh linh nảy ra ý kiến đi xe đạp về. thiên Duy giúp Linh Linh lấy chiếc xe ra. Linh Linh nhảy lên yên, vừa đạp vừa vui sướng nói :
- Anh Duy, em biết đạp xe đấy nhé. Anh còn lâu mới bằng...Á - Rầm!!!
Thiên Duy bất động nhìn Linh Linh nằm dưới đất, khuôn mặt hồng hào trở nên trắng bệch. Chuyện gì sẽ xảy ra ?