Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sưu tầm » Truyện dài

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Mạc Tà

13/6/2014, 13:47

#1
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]

Filled With Sorrow 

Tác giả : Keyline 



1. 

Tôi suýt sặc khi Tuấn, người yêu tôi hiện giờ hốt hoảng báo tin: 

- Em ạ! Thằng Chinh sắp cưới! 
- Có đùa nhau không thế? - Tôi lau chỗ nước mới giây ra ban nãy - Anh làm em hết hồn. 
- Kể mà đùa thật thì anh đã đùa. Đây, nó vừa gọi anh em mình tối nay đi cà phê, bàn tính kế hoạch kết hôn của nó đây. 
- Chém gió! 

Thế mà lại là thật. Trong số đám bạn gay của tôi, chuyện thằng Chinh kết hôn là điều nghe điêu thuyền nhất. Không chỉ vì nó vốn kín như bưng với gia đình, bạn bè đồng học mà ngay cả tình yêu hiện giờ giữa nó và "hôn thê" mới chỉ kéo dài hai tháng chứ mấy. Thật không thể hiểu hai tháng kiểu gì mà lại có năng lực thần thánh đến thế. 

- Ờ tao biết đâu đấy - Hắn cười khi tôi hỏi - Thôi quay về chủ đề chính đi. Tao muốn có một lễ cưới nhẹ nhàng thôi. Chắc khách khứa cũng ít. Mà làm sao để cái bọn báo chí nó đừng có nhảy vào. 
- Thật ra - Tôi nói - Những đám cưới có báo chí đưa tin cũng là do họ phím trước với nhà báo. Còn nếu mình cứ âm thầm tổ chức thì chắc không sao đâu. Nhắc nhở khách dự cưới không quay phim chụp ảnh là được. Nhưng xin lỗi tao vẫn không hiểu được. Sao tự nhiên mày muốn cưới thế? 

Chinh lắc đầu gạt tôi đi. Hắn nói tiếp những chuyện nhà cửa sinh hoạt chi phí này nọ. 

- Dù sao - Tuấn nói - Đây không phải chuyện đơn giản. Em đã nghĩ hết nước chưa? Em có thật sự muốn lấy nó không? Rồi lấy nhau, phân chia vai trò thế nào? Bố mẹ hai bên thế nào? Nghe bảo em mới quen thằng kia có 2 tháng mà định lấy nhau làm anh cũng sốc quá. 
- Mình là đàn ông, cái gì cũng phải quyết liệt chứ anh - Chinh nói giọng nửa đùa nửa thật - Yêu là cưới nó mới có chí khí. Với lại để tiến đến bước này, em và nó cũng suy nghĩ kĩ càng lắm rồi. Chưa bao giờ em gặp được một người đồng cảm với em đến thế. 
- Đồng cảm với tình yêu đôi khi không đi với nhau đâu. Nhưng thôi, đó là ý muốn của em. Luật nước mình giờ chưa cho phép hôn nhân nên hai đứa cưới nhau cũng không có ràng buộc gì đáng kể. Sống với nhau hạnh phúc là được. Tiệc cưới coi như một dấu mốc kỉ niệm. 
- Dạo này thấy trong giới đấu tranh cho vụ luật cũng nhiều nhưng em chắc là muốn thành luật cũng phải mất vài năm, không chờ đợi được. Thôi thì nếu còn ở bên nhau tới lúc ấy thì sẽ làm một lễ cưới khác. 

Chúng tôi cười, xúm vào lên danh sách khách mời, lên lịch cho lễ cưới. Nói là sắp, muốn chuẩn bị cho chu đáo cũng phải mất hai tháng nữa là ít. Được cái, Chinh tuy còn trẻ nhưng công việc thuận lợi, giờ thu nhập của nó cũng dư dả, không phải dựa dẫm vào ai. 

- Vậy cũng tốt - Tuấn nói với tôi khi ở nhà - Chứ nó mà ngửa tay xin bố mẹ nó đồng nào thì chắc không thuận lợi thế đâu. 
- Coi như thiên thời địa lợi. Còn anh, bao giờ thì cưới? 
- Anh bảo em đừng có nhắc đến chuyện này. 

Tính tôi vốn móc máy, chua cay nên cho dù Tuấn có bảo thôi thì tôi vẫn muốn đả kích anh thêm: 

- Chẳng phải ngày mai là anh về bên đó sao? Lần trước hai người còn đi chọn cả váy cưới còn gì? 
- Đủ rồi đấy - Anh nổi nóng với tôi như mọi lần - Em thừa biết anh bất đắc dĩ đủ đường. Đừng làm anh cáu thêm. 
- Ờ. 

Tôi làm mặt giận, dù tôi không có gì bất mãn. Người yêu tôi đã ba mươi hai, bố mẹ đều hàm tá về hưu, bản thân anh cũng là công an, dù có đấu tranh bằng trời cũng không thể công khai được. 

Tuấn rối rít xoa dịu tôi như mọi lần. Tôi không nói gì, quay người đi. Tuấn cười, hôn gáy tôi ngọt ngào. 

- Hay anh bỏ công việc của anh đi - Tôi thủ thỉ với anh sau khi ân ái - Anh không còn làm nghề ấy nữa thì em với anh ra ở riêng, dù không lấy nhau cũng được. 
- Khó lắm chứ em - Anh thở dài, nhìn lên trần nhà - Bố mẹ anh đều đã già, hai cụ chịu nổi điều ấy không? Mọi thứ sẽ thay đổi hết cả. Chưa kể sau khi anh bỏ việc anh biết làm gì? Anh đâu còn trẻ nữa? 
- Ba mươi mà già cái gì? Anh rốt cũng không dám thừa nhận anh hèn nhát - Tôi nghiêm túc nói - Chứ một khi anh đã muốn, ai mà ngăn cấm được? 
- Ừ thì hèn. Anh không cãi được em. Nhưng cứ như thế này chẳng phải cũng tốt hay sao? 
- Tốt cái gì? Rồi mấy nữa anh có vợ. Trong lúc anh với vợ ân ái với nhau thì tôi nằm đây nhìn trần nhà. Tôi chỉ là cái lựa chọn hạng hai, là kẻ thứ ba trắng trợn chẳng hơn chẳng kém, lúc nào gặp người yêu cũng phải lén lén lút lút như phạm tội. 

Thay vì bảo tôi thôi đi như mọi lần, Tuấn câm lặng. Điều ấy làm tôi buồn. Tôi quay mặt đi. Phía trước tôi là hai lễ cưới, một vui, một buồn. Tôi không biết phải nghĩ gì cho phải, chỉ thấy nhẽ ra đừng nên có hai chữ "hôn nhân".
Mạc Tà

13/6/2014, 13:49

#2
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]



Tuấn về nhà từ khi trời tảng sáng. Hôm nay là thứ 7. Anh sẽ ở quê hai ngày cuối tuần, gặp hôn thê, cùng hai bên gia đình chuẩn bị cho ngày cưới đã được ấn định vào 20 tháng sau. Tôi muốn gạt chuyện đó ra khỏi đầu và tôi mua ít hoa đến nhà Chinh. 

Một tài năng mà tôi khâm phục ở Chinh là khả năng nữ công của anh chàng. Theo như lời hắn kể, mẹ hắn khéo tay nức tiếng. Là con một trong gia đình, được bà dạy dỗ từ nhỏ, hắn cũng học được vài chiêu để tự thưởng thức. 

Thừa lúc hắn nhảy đi cắm hoa, tôi nghịch ngợm vài thứ trong máy tính của hắn. Facebook của anh chàng đã ngập tràn ảnh chụp đôi và những bữa ăn, đi chơi cùng nhau. 

- Phải rồi - Tôi nói - Có bữa tao gặp được một cậu chỉ chuyên làm event cho giới mình. Tùng Vũ gì đó. 
- Tao biết cậu ta - Chinh nói - Lần trước tao đi tiệc rượu của cậu đó rồi. Nhưng lần này tao muốn làm nhẹ nhàng thôi, chắc chỉ cần thuê một phòng trong nhà hàng là được. 
- Ờ. Thế mày đã thống nhất khách mời chưa? 
- Vẫn đang lên danh sách. Toàn bạn bè thôi. Họ hàng thì chắc tao không dám mời. May ra có bố mẹ. 
- Mà tao chưa nghe được chuyện come out của mày đâu. 
- Hì - Anh chàng cười trừ - Cũng phiền phức. Nhưng nhờ có cái miệng dẻo của Tùng mà mới xong đấy. 
- Gớm. Còn tự lăng xê cho nhau cơ à? - Tôi sờ đến bàn của nó - Chà. Kiếm ở đâu mấy cái cờ đây? 
- Của VietPride đấy. Tùng đi xin về một ít. Mày thích thì đem về một, hai cái mà dán. 
- Chà. Thằng vợ mày năng nổ phết nhỉ? 
- Ừ nó hay đi những dịp kiểu này lắm, có mấy lần còn đi hội họp với Sas, Huy của ICS. Cũng vì nó bạo mà bọn tao mới xong được. 
- Xem ra vấn đề cưới xin là do thằng ấy khởi xướng. 
- Ừ thì đúng vậy. Nó bảo nó khao khát muốn có một đám cưới từ nhiều năm nay rồi. 
- Vậy mày có chắc là mày muốn lấy nó không? 

Chinh ậm ờ rồi tặc lưỡi. 

- Chắc một nửa. Còn một nửa, tao nghĩ là do tao bẩm sinh hay lo nghĩ. 

Theo cách nói "mốt" bây giờ thì cái kiểu ấy khiến tôi "quan ngại sâu sắc" về cuộc hôn nhân của hai anh chàng. Vì tôi cảm giác rằng tiến đến hôn nhân một cách đơn phương nhằm thỏa mãn ước vọng của một người như thế sẽ ẩn chứa nhiều rủi ro. Nhưng khi tôi nói lại như vậy Chinh chỉ thở dài: 

- Sao biết được hả mày? Yêu hay hôn nhân đều là những điều không thể nói trước được cả. 
- Nhưng yêu thì rút lại được còn hôn nhân thì không. 
- Mình đâu có "giấy phép" kết hôn mà phải lo rút lại hay không hả mày? Dù sao, tao nghĩ cái quan trọng của hôn nhân là đạt tới một sự giao kết cao hơn. Và đó là mục tiêu chung của bọn tao. Mà mày với anh Tuấn dạo này cũng gắn bó nhau phết nhỉ? 

Nhắc đến Tuấn làm tôi không vui. Tôi nhảy mũi, bồn chồn như linh cảm có chuyện không hay. Tôi cúi đầu chán nản nói với Chinh: 

- Mày không biết đó thôi. Anh Tuấn sắp lấy vợ rồi. 

Chinh để lọ hoa cắm tỉa cẩn thận lên bàn, bâng quơ ngoảnh ra ngoài. Tôi nhìn những đóa hoa xếp tròn đầy, khoe sắc dưới nắng đầu thu, lòng trùng đến nặng. 

Mùa thu rồi. Cái đất Hà Nội ngổn ngang này cuối cùng cũng đến những ngày đẹp nhất trong năm. Trời nắng nhưng lộng gió, gió mát, gió se se. Tiết trời vào thu, dễ chịu không khi nào sánh được. Ấy cũng là lúc người ta dễ dàng rung động nhất, tình cảm nhất, yêu thương nhất. Nhưng hạnh phúc thì còn là điều rất đỗi xa vời. 

*** 

Tôi ngồi thoải trong một hàng cà phê. Tiếng nhạc của More than I can say vang vang. 

I miss you every single day 
Why must my life be filled with sorrow? 
... 
Do you mean to make me cry 
Am I just another guy? 
... 
I'll love you twice as much tomorrow 
... 
I love you more than words can say 
I love you more than I can say 

Tôi uống cạn cay đắng đầy vơi trong ly cà phê. Anh nói tôi đừng ích kỉ, anh nói tôi hãy nghĩ cho anh, cho gia đình anh. Nhưng ai sẽ là người nghĩ cho tình yêu của tôi? Ai sẽ nghĩ cho tôi? 

Tháng bảy Thất Tịch, tháng bảy Vu Lan, tháng bảy mưa ngâu. Tháng bảy là nước mắt Ngưu Chức, là lệ Âm gian rơi trên Dương gian. Nhớ rằm tháng bảy tôi cùng anh thả hoa đăng trôi sông. Giờ chỉ còn mình tôi nhìn đóa sen hồng năm nào đã chết nơi đáy nước.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:50

#3
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]

2. 

Việc kết hôn của Tuấn nằm ngoài những dự liệu của chúng tôi trước đây. Vì anh nói anh sống xa gia đình, bố mẹ không thể biết được mọi chuyện. Chúng tôi thuê hai phòng trọ, khi nào bố mẹ, bạn bè anh đến thăm thì anh về bên kia, còn không thì đều ở bên này với tôi. Tình yêu của chúng tôi không phải thứ tình cảm trẻ con nay muốn nói thế này, mai muốn nói thế khác cũng được. Chúng tôi không còn trẻ để đưa mọi cung bậc cảm xúc lên để cân đong mối quan hệ. 

Mới đầu năm anh còn nói bố mẹ vẫn chưa thúc giục gì, thế mà mới chỉ qua tháng sáu, anh ngập ngừng nói với tôi anh sẽ lấy vợ. 

Tôi không nổi nóng. Thực tế tôi là người không mấy khi bộc phát tình cảm của mình. Nhưng suy nghĩ về tương lai ấy cứ như một cơn mưa rả rích làm gỉ lòng tôi từng ngày. 

- Anh biết điều này không dễ dàng gì. Chắc anh sẽ lấy vợ một vài năm thôi. Em không việc gì phải lo lắng. Bố mẹ anh cần cháu, anh cũng cần được thoải mái với cuộc sống độc thân của mình. 
- Cô ta như thế nào? - Tôi nói. 
- Là một người bố mẹ anh mai mối. Hai mươi nhăm tuổi. Năm sau cô ấy Kim Lâu nên bọn anh sẽ cưới năm nay. 
- Bọn anh? - Tôi cười đắng - Còn tôi thì là người ngoài? 
- Anh xin em đừng ích kỉ như thế. Anh làm điều này vì cả anh, cả em. 

Tôi cười khẩy, nhớ lời hẹn thề nằm nào. Ước nguyện hạnh phúc giờ đã theo gió cuốn đi. Tôi chẳng hề muốn trách anh. Chỉ thấy khát vọng về một gia đình với những người như tôi không hơn một lời hứa suông giễu cợt. 

Tôi và Tuấn quen nhau từ năm năm trước. Chúng tôi bên nhau được vài tháng trước khi tôi vì chuyện gia đình phải vào nam gần hai năm. Khi tôi trở ra, anh đón tôi ở sân bay. Anh nói suốt bấy lâu nay anh vẫn chỉ yêu mình tôi. Chúng tôi sống cùng nhau, tình cảm sâu sắc. 

Cuộc sống của chúng tôi có nhiều thỏa thuận ngầm để không bao giờ phải tranh cãi vì chuyện sinh hoạt. Tình yêu có thể không mãnh liệt như ngày đầu nhưng tình nghĩa với nhau thì đã chẳng kém gì vợ chồng son sắt. Tôi vẫn nghĩ chúng tôi có thể như vậy mãi, đến tận khi lìa khỏi cõi thế. Sống một kiếp cho nhau, một đời vì nhau, tôi không cần gì hơn thế. 

Tôi vẫn biết tình yêu của gay bị mặc định là thứ ngắn hạn. Số cuộc tình được tính bằng năm chiếm tỉ lệ rất đỗi ít ỏi. Người ta vin vào lý do không có hôn nhân, không có ràng buộc. Tôi cũng nghĩ đó là lý do lớn, nhưng còn có vô khối lý do khác, cả chủ quan lẫn khách quan. 

Tôi đã từng nghĩ đến khả năng Tuấn sẽ lấy vợ. Tôi không phủ nhận rằng một người như anh sẽ khó lòng sống công khai được. Nên bao nhiêu lần tôi thuyết phục anh bỏ nghề, kiếm một công việc khác, đơn giản hơn, lành hơn, không bị áp đặt quan điểm. Nhưng anh không đồng ý. Rồi thì anh lấy vợ. 

Tôi biết con người anh, một người nặng trách nhiệm, nặng chữ Hiếu. Nên dù anh nói sẽ chỉ lấy vợ để qua mắt, rồi ly dị, rồi ở riêng, tôi vẫn biết anh chỉ cố làm tôi yên lòng. Tôi biết một khi anh lấy vợ, người tôi yêu sẽ mãi mãi rời khỏi vòng tay tôi. 

Trong tình yêu ai chẳng muốn sở hữu? Ai là kẻ đủ vị tha để sống mà nhìn người mình yêu làm chồng người khác? Lòng tự tôn khiến tôi muốn thẳng thắn chia tay anh. Nhưng sự vị kỉ lại níu chân tôi lại. 

Tôi không mặn mà nói chuyện với anh khi anh lên Hà Nội. Con người tôi dễ nguội lạnh. Sự né tránh của anh khiến tôi hiểu ngày kết hôn đang diễn ra thuận lợi. 

- Em chưa gì đã nói cho phía thằng Chinh biết rồi à? Hôm trước nó gọi điện trách cứ anh. 
- Em mời khách đến lễ cưới của anh, anh còn yêu cầu gì? - Tôi nói. 
- Em không phải độc địa với anh như thế. 
- Sự tử tế lại biến thành độc địa kia à? Nếu anh thấy chúng ta không ở với nhau được nữa thì chia tay đi. 

Tuấn vội nắm tay tôi. Tôi giật đi. 

- Sao em cứ phải hành anh thì em mới sung sướng? Em không biết anh bây giờ đang như thế nào hay sao? 
- Về mà nói với vợ anh. Anh cũng phải cho tôi một đường sống chứ? Ít ra với người khác tôi cũng còn được yêu mà không phải mang tiếng. 
- Em biết rằng anh chỉ yêu một mình em ... 
- Nhưng tôi lại chẳng phải người phụ nữ anh cần. 
- Anh hứa với em - Tuấn khẩn thiết - Anh sẽ chỉ lấy cô ấy trong một năm thôi. Bọn anh có con rồi là xong. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa. 

Tôi thở dài.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:52

#4
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


*** 

Chinh chọn Thái Nguyên làm nơi chụp ảnh cưới. Vừa có sông suối, núi non lại vừa gần Hà Nội. Tôi nghĩ ý kiến ấy cũng không tồi. Một người bạn của chúng tôi góp ý rằng hai thằng nên vẽ ra một cái kịch bản gay cấn cho bộ ảnh thêm phần sinh động. Tôi liền trêu Chinh hãy làm con sói già gian ác, còn Tùng thì đóng vai cô bé quàng khăn đỏ. Khung cảnh rừng núi ở Thái Nguyên chắc sẽ phù hợp lắm. 

- Nhưng điều tao thật sự quan tâm là không biết thằng nào sẽ ăn thịt thằng nào - Tôi nói khiến chúng cười nắc nẻ. 

Tôi ít khi gặp Tùng. Chinh nói nó nhanh nhẹn, thích đi làm nhiều việc. Nhưng cũng vì đa năng quá mà hơi khó tính. Hai đứa chúng đi uống cocktail ở đâu thấy pha không khéo, lẫn màu thì thằng Tùng sẽ nhất định không bao giờ đến đó nữa. 

Về cảm nhận chủ quan thì tôi thấy Tùng vẫn còn mơ mộng lắm, vẫn có suy nghĩ mạnh mẽ rằng chỉ cần nỗ lực là sẽ thành công. Có lần tôi nói cậu: 

- Em chưa sống nhiều đủ nhiều đấy thôi. Ở đời đầy chuyện chướng tai gai mắt mà nỗ lực đến mấy cũng chỉ thất bại. 
- Chắc gì anh đã sống hơn em? - Tùng nói - Em cũng là đứa bươn chải từ bé, đắng cay tủi nhục biết mùi cả. Nhưng cuộc đời này chưa bao giờ quật ngã được em đâu. 

Tôi đánh giá cao sự cứng cỏi ấy dù niềm tin của tôi không đủ lớn để dành tặng cho cậu những lời khen. 

*** 

Tuấn ngày một bận rộn hơn với lễ cưới. Tôi đoan chắc hầu hết mọi việc đã xong đâu đấy. Ảnh cưới, thiệp cưới, phòng tân hôn, việc đặt cỗ bàn ... Nhưng bỗng một hôm anh nhắn cho tôi hôm nay anh không về, dù mới là thứ tư giữa tuần. 

Lúc gặp lại anh, nhìn thái độ của anh, tôi biết anh đi đâu. 

- Hai người đi mua gì đó à? 
- Ừ - Anh né khỏi ánh mắt của tôi - Vợ anh thích mua nhẫn trên này. 
- Vậy đã mua được chưa? 
- Rồi. Công nhận dạo này vàng lên đắt quá. 
- Ừ. Còn người tình của anh không có nổi một cái nhẫn cỏ làm tin. 

Tuấn không đôi co với tôi, anh biết không có lợi lộc gì. Và rằng mọi điều chua chát tôi nói chỉ để che đi một cái tôi đang bị cuộc hôn phối của anh làm cho đau đớn. 

Mà tôi thì không phải người sẵn sàng chịu nhịn. 

Chính mẹ tôi từng nói tôi là người tàn khốc. Bố tôi là người đa tình, còn mẹ tôi thì lụy tình. Bà biết mình bị phản bội không chỉ đôi ba lần mà vẫn chịu đựng. Tôi đã nhiều lần nghe tiếng bà khóc, luôn luôn nhìn thấy đôi mắt đỏ au sầu cảm của bà. Tôi nói với mẹ tôi: 

- Mẹ ly dị đi. Nếu không, con sẽ giết ông ta thay cho mẹ. 

Năm đó tôi mới mười hai tuổi. Kể từ khi mẹ tôi ly dị tới nay, tôi không bao giờ nói chuyện với bố tôi nữa. Một khi tôi đã hận ai thì nhất định không bao giờ tha thứ. 

Mẹ tôi vào trong nam, mở một kiot buôn bán quần áo. Việc làm ăn cũng thuận lợi, tháng nào bà cũng đều đặn gửi tiền cho tôi dù tôi không thiếu thốn. Hai năm tôi vào đó ở cũng là để phụ giúp bà những ngày đầu kinh doanh. 

Bà nói tôi yêu hận rõ ràng nhưng trong lòng có mười thì chỉ thể hiện một, hai. Tôi cười hỏi:"Sao mẹ hiểu con thế?". Bà nói:"Vì con cũng giống như bố con. Nếu như con cùng lúc yêu nhiều người, con sẽ chẳng khác gì cái người mà con căm ghét." 

Tôi biết ý bà nhắc nhở tôi. Nhưng trớ trêu thay, trong cuộc tình này tôi lại không phải người phản bội.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:52

#5
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]



3. 

Tuấn tuy mang tiếng là công an, thật ra việc của anh chỉ là làm hộ tịch, không có gì nguy hiểm. Anh ít khi nói về việc làm của mình, chủ yếu nếu có kể cũng chỉ kể những vụ cướp giết hiếp trên báo chí, hay nghe đây đó nói lại. 

Chúng tôi thường tâm sự nhiều hơn về gia đình, tuổi thơ, bè bạn. Cũng nhờ thế mà chúng tôi hiểu được con người nhau, tính cách của nhau. Tôi biết anh là con nhà lính, mô phạm, ứng xử chừng mực. Tôi cũng biết anh rất ngại động đến bố mẹ mình. Từ nhỏ tới lớn anh nghe lời gia đình răm rắp. Học hành, công việc, rồi giờ cả chuyện vợ chồng, bố mẹ anh đều là phía quyết định. Vậy nên trong tình cảnh hiện nay, chúng tôi không có lựa chọn khác. 

Tôi không gặp Chinh mấy ngày gần đây, nó bận tối mắt với đám cưới. Bố mẹ không giúp đỡ nhiều, hai đứa chúng phải đứng ra lo liệu mọi việc. Tôi được biết chúng đã thuê một căn hộ nhỏ nhắn 50m2, đang thuê một cậu mỹ thuật về vẽ phòng cho đêm tân hôn thêm hoàn hảo. Nghe nói nguyên chủ đề cho căn phòng cũng ngốn tới mấy ngày bàn bạc. Sự rạo rực ấy khiến tôi cũng thấy phấn khởi. 

Hà Thành chớm thu. Ngày nóng, đêm lạnh. Mẹ tôi gọi điện bảo tôi cẩn thận, khi đi ngủ đừng bật quạt số to kẻo đến sáng thì đau họng. Khi nào mẹ tôi cũng lo lắng cho tôi từng chút như vậy. Nhớ hồi nhỏ, tuy tôi nằm phòng riêng, cứ đến đêm là mẹ tôi lại sang phòng tôi kéo rèm, tắt quạt, sợ tôi lạnh. Dường như với bà, đến giờ tôi vẫn là đứa trẻ không thể tự lo cho mình như thế. 

- Con biết rồi - Tôi nói - Hôm tới rằm mẹ có ra ngoài này không? 
- Thôi mẹ cúng rằm trong này cũng được. Ở ngoài đó con có tiện thì qua nhà thắp nén hương. 
- Mẹ biết con rồi mà. 

Tôi nghe được tiếng thở dài của mẹ tôi. Rồi bà cúp máy. 

*** 

Mẹ tôi là người có óc tín ngưỡng. Bà không theo đạo nhưng rất chăm chút việc thờ cúng. Bà cũng hay dẫn tôi đi ông nọ bà kia xem số mệnh. Tôi đa phần bán tín bán nghi, thậm chí nhiều khi không tin những gì họ nói. May ra chỉ có một bà ở bên Đông Anh khiến tôi thấy tin. Ấy là người cách đây nhiều năm đã nói ra việc bố mẹ tôi không thể ở bên nhau vì bố tôi có vợ con ngoài, rồi việc mẹ tôi chỉ xa quê mới làm ăn được, hay cả việc tôi không thuận vợ con, có thể sau này không có con cái. 

Hồi đó mẹ tôi vẫn biết bố tôi hay có điều ra tiếng vào vì việc bồ bịch, nhưng bà không thể ngờ ông không chỉ có nhân tình, mà đã có vợ bé, con riêng. Đến nay, bố tôi có tới bốn bà vợ, tám người con. Ông hiện ở với bà thứ hai, sau mẹ tôi, có với bà hai cô con gái, một cậu con trai út. Nếu không có chuyện nhà có tang mấy năm trước, các con cháu phải về tề tựu đông đủ, không ai biết được sự thật tưởng như đùa ấy. Tôi còn nghe nói bà hai đã đánh bà ba đến sứt đầu mẻ trán, may nhờ cái khăn tang mới che đi được. 

- Rõ lố bịch - Tôi cười với mẹ tôi - Cái người cần đánh thì không đánh. Lại đi đánh cái người chẳng biết mình phạm tội gì. 

Mẹ tôi chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn hướng tới bố tôi nặng tình cảm. Bố tôi có nhiều điểm sát gái, từ ngoại hình tới tính cách. Ông ăn nói khéo léo, hóm hỉnh, lại hay bông đùa khiến nhiều người phụ nữ mê say. Chưa kể ông cũng kiếm ra tiền, với bà vợ nào cũng chu cấp nhà riêng, tiền bạc dư dả. Vậy nên ông đã sống cùng lúc với vài người vợ mà không một ai biết về ai. 

Lại nói về bà thầy bên Đông Anh. Hồi đầu năm mẹ tôi đi xem, bà có dặn tôi cẩn thận sông nước tháng ba, xe cộ tháng bảy. Và quả nhiên là tôi gặp hạn đường xá. 

Tháng bảy âm lịch với dân gian là tháng giáp hạt, ý nói không thuận về mọi sự, nhất là về tiền bạc. Đa phần các đại sự người ta cũng đều tránh tháng bảy. Nhưng chuyện tôi bị tai nạn thì quả thật khó ngờ. 

Duy tâm một chút thì tôi nghĩ hạn đến không tránh được. Vì đường phố ban đêm quang người, tôi cũng không phải người đi xe ẩu. Thế mà lơ đễnh làm sao, rồ ga kiểu gì tôi đâm sầm vào cột đèn bên đường, đến nỗi ngã xe mà vẫn bám lấy tay ga, bị lê đi một đoạn. 

Có ông bảo vệ tòa chung cư gần đó vội chạy ra hỏi tôi đi đứng kiểu gì. Tôi cười trừ nói "Cháu không sao, lỡ ga thôi, không sao cả." Quả thật xe vẫn đi được về đến nhà, không hỏng gì đến động cơ. Chỉ có bộ mã là be bét, cả người lẫn xe. 

Tuấn hốt hoảng đưa tôi vào nhà. Anh tưởng tôi bị ai tông, hoặc tông vào xe ai. Khi tôi nói tôi tự tông vào cột đèn, anh há hốc miệng nhìn tôi. Rồi anh bảo: 

- Em à. Anh bảo em rồi, em đừng nghĩ chuyện của anh nữa. Anh cũng vì hoàn cảnh mới phải làm như thế. Giờ em thế này sao anh yên tâm cho nổi. 
- Hạn đến thôi - Tôi nói - Em đâu ngờ nó kì cục đến thế. Bảo vô tình đâm xe mà không ai tin cả. 
- Anh xin em đừng tự hành mình. Em biết em đau thì anh cũng đau. 
- Quả thật là em không cố ý. Anh không thấy tình huống này hài hước lắm sao? 

Anh cười mà trán nhăn như muốn khóc. Anh rửa mấy vết trầy xước của tôi, băng gạc lại rồi dắt xe tôi vào nhà, để sáng mai đem đi sửa. 

Xe tôi bị vỡ yếm, vỡ đèn, vỡ gương, phanh cũng hỏng. Anh dặn tôi chiều hôm sau đi lấy xe, hoặc không thì cứ đi xe anh, khi nào anh lên anh lấy hộ. Nhà anh cuối tuần làm rằm, anh phải về. 

- Vậy vợ anh có đến không? - Tôi nói - Chắc dâu mới cũng phải ra mắt họ hàng chứ? 
- Chắc là có. Rằm tháng bảy nhà anh chỉ cúng buổi sáng, có gì anh sẽ cố gắng để chiều chủ nhật lên với em. 

Nói như vậy có nghĩa anh sẽ về nhà gần hai ngày.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:53

#6
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


*** 

Tôi đi cà nhắc ra một hàng cà phê tối thứ bảy. Tôi tình cờ gặp Việt, một người bạn của tôi đi xem bóng đá. Tôi nhớ anh chàng thích xem La Liga nhưng theo phong trào cũng xem Ngoại Hạng Anh đều đặn. 

- Hôm nay lại đi xem MU đá cơ à? - Anh chàng đến bắt chuyện với tôi. 
- À Việt - Tôi chào - Lâu lắm rồi mới gặp. 
- Chà. Làm gì mà tay chân lung tung hết cả ra thế này? 
- Hạn tháng bảy đấy - Tôi cười - Tự nhiên đi đường húc vào cột đèn. 
- Biết là hạn mà không cẩn thận tí nào - Anh chàng tặc lưỡi. 
- Của đi thay người. Xe nát tươm mà người chỉ bị thế này là tao cũng phải ơn trời lắm rồi. 

Chúng tôi chuyện phiếm cho đến khi trận đấu kết thúc, Việt nói để cậu đèo tôi về, chứ nhìn thấy tôi đi lại thế cậu cũng không đành lòng. Khi chúng tôi ra khỏi quán cà phê, những tiếng bình luận về trận đấu vẫn chưa chấm dứt: 

"Vậy là những bản hợp đồng đắt giá đã đồng loạt khai hỏa để đem về thắng lợi đầu tiên cho đội bóng chủ sân Old Traffort." 

- Mày bị thế này mà ông Tuấn vẫn về quê với vợ được kia à? 
- Thằng Chinh chích chòe với cả mày kia à? 
- Đâu có đâu. Là tao đoán vậy. Hôm trước thấy cậu "like" cái entry:"Tôi hiểu cho những đám cưới vỏ bọc, nhưng nếu đã có đủ dũng khí để yêu, sao không can đảm chiến đấu đến cùng?" của nó. 
- Biết bao nhiêu người like? Thôi mày không phải bao biện. Tao biết thừa là Chinh nó nói rồi. 

Việt gãi đầu cười. Cậu liền chuyển đề tài. 

- Mấy hôm nay trời oi bức quá. Cứ như chưa sang thu. 
- Vì có hai cơn bão ở phía ngoài - Tôi nói - Nó hút hết gió ẩm đấy thôi. Chứ hôm nay đi đường đã thấy hoa sữa rồi. 
- Giá mà có tí mưa. Chứ trời kiểu này dễ ốm lắm. 
- Ừ mấy ngày nay tao cũng thấy mệt mỏi. 
- Trông mày ốm thật mà. Da dẻ nóng đỏ ra kia kìa. 
- Chắc do ban ngày đi nắng, còn đêm về lại nằm quạt. 

Tôi hơi mệt thật, không phải chỉ vì mấy câu nói. Tôi sẵn nôn nao từ đêm qua, nhưng tôi nghĩ do cảm giác của vụ đâm xe còn đọng lại làm trong người tôi không yên. Mặt tôi khô ran khiến tôi tự nhận định chắc mình bị cảm nắng và tôi không từ chối việc Việt bảo đi mua thuốc rồi ở lại với tôi thêm một lúc. 

- Tao nghĩ ở trên đời có rất nhiều cách để sống mà không phải làm đám cưới với một người con gái nào đó - Cậu nói sau khi đi về. 
- Nhưng Tuấn không dễ gì come out được - Tôi ngao ngán. 
- Tao biết nghề anh ấy liên quan đến công quyền, rất khắt khe với vấn đề này. Nhưng đâu có nhất thiết anh ấy phải làm như thế? 
- Anh ấy nói muốn vợ con cho xong. Cưới sớm, kết thúc sớm. 
- Tao chẳng tin. Nhiều gay sống vỏ bọc lâu bền lắm. Mà kể cũng kì, sao gay ở với nhau thì nhanh chán, mà ở với đàn bà thì lại khó bỏ thế? 
- Đấy là thứ người ta gọi là hôn nhân đấy. Pháp luật bảo vệ, xã hội bảo vệ, chẳng ai muốn phải bỏ cái vỏ tốt đẹp kiên cố ấy đi khi nghiễm nhiên mình được hiện diện là một người chồng, một người cha, những địa vị đơn giản mà lại được nể trọng. Trong khi, nếu là một thằng gay thì chẳng ai buồn nhìn đến. 
- Thế thì có chắc anh Tuấn sẽ bỏ vợ được không? 

Tôi im lặng, giả vờ muốn đi ngủ. Khi Việt về rồi tôi mới mở mắt nhìn màn đêm trước mặt. 

Làm sao mà chắc được? Khi hai thế giới khác nhau nhường vậy. Ở gia đình kia, anh có bố mẹ, có vợ con, có láng giềng, có cả xã hội này. Còn ở với tôi, anh chỉ là một thằng gay phải sống giấu diếm, luôn lo sợ bị người đời dè bỉu, chê bai. 

Hương hoa sữa dậy lên ngai ngái làm tôi thấy đắng cho một kiếp người tủi hổ, một kiếp tình trớ trêu.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:55

#7
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


4. 

Tôi làm cơm từ chập tối chủ nhật. Anh nói anh sẽ lên từ chiều nhưng đã sáu giờ tối, tôi vẫn chưa thấy anh đâu. Tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời. Tôi gọi điện, anh ấp úng nói "có việc bận". 

Tôi đoán là vợ chưa cưới của anh lên. Tôi ghen cứa lòng. Tôi đi xe đến nhà anh, phần muốn anh biết tôi không dễ gì bỏ qua chuyện này, phần cũng để gặp tận mặt người con gái kia. 

Tôi chẳng nghĩ sai. Hai người đang ở bên nhau. Lúc tôi gõ cửa vào nhà, anh tái mặt nhìn tôi. 

- Anh là ...? - Cô ta ngập ngừng hỏi. 
- Em là bạn của Tuấn - Tôi cười nói - Có vài chuyện đang muốn nhờ anh ấy. 

Cô gái như đã quen với phòng của anh. Cô tự động đi pha trà nước và bày biện quà bánh mời tôi. 

Tôi cảm ơn cô, bình thản nói chuyện với Tuấn: 

- Hôm trước em có nhờ anh cái dấu ở trên phường, mấy ngày rồi không thấy anh bảo gì lại, em không biết có bị thiếu gì không? 
- Ra là chuyện công việc - Cô gái nói. 
- Chị là vợ anh ấy ạ? - Tôi cười nhã nhặn. 
- Hiện giờ thì chưa - Cô che miệng cười - Tháng sau anh chị mới cưới. 
- Không biết chị tên là gì ạ? Hai anh chị quen nhau lâu chưa? 
- Chị là Hà, anh trai chị trước học cùng trường an ninh với anh Tuấn. Chị biết anh ấy lâu rồi nhưng mãi đầu năm nay bố mẹ hai bên mới gặp nhau nói chuyện. 
- Ra là thế. Trông anh chị đẹp đôi lắm. Chắc giờ việc chuẩn bị cho lễ cưới xong xuôi hết rồi ấy nhỉ? 
- Cũng coi như thế - Cô dâu mới hào hứng kể chuyện - Còn một chút chuyện nhà cửa nữa. Mai bố mẹ anh chị sẽ lên đây lo liệu nốt. 
- Anh chị đã sớm có nhà rồi à? 

Tôi cố che lại sự điêu đứng bằng sự ngạc nhiên. 

- Ừ - Hà nói - Bố mẹ chị cho hai vợ chồng một ngôi nhà bên Long Biên. Sắp tới cưới xong bọn chị sẽ đến đấy ở. Nếu em không có gì bận ... 
- Thôi đủ rồi - Tuấn ngắt lời - Việc giấy tờ của em mai đến chỗ làm anh sẽ giải quyết. Giờ em cứ về đi. 

Tôi ngăn nước mắt khi nhìn vào mắt anh. Tôi cười chào hai người. Tôi khóc trong lòng. 

*** 

Chúng tôi ngồi cạnh nhau, anh ôm đầu không nói gì. Tôi đứng dậy pha cà phê, ngồi ghế nhìn ra ban công, quay lưng hẳn với anh. 

- Anh xin lỗi vì chưa kịp nói với em mọi việc - Anh than - Đột nhiên bố mẹ hai bên có ý muốn này. Em không biết đâu, cô ấy thậm chí còn chưa kịp xin việc ở đây. 

Tôi uống cà phê, không đáp. 

- Anh hiện giờ cũng đang rối tung lên đây. Nếu như em không chịu chia sẻ với anh, anh không thể làm được gì hơn nữa. 

Tôi im lặng. 

- Anh xin em! - Anh khẩn khoản tôi - Em cứ trách mắng anh sao cũng được. Chỉ xin em đừng thế này. Anh đã khốn khổ lắm rồi. 

Tôi mỉm cười. 

- Em hiểu. Anh cứ làm gì thì làm. Cưới ai thì cưới. Chỉ cần anh nhớ tới những điều đã hứa. 
- Em đừng nói với anh bằng cái giọng ấy nữa. 
- Anh cả nghĩ rồi. Dĩ nhiên là em hiểu cho anh chứ. Em cũng biết giờ em không có quyền giữ anh lại cho riêng em. Long Biên thì xa lắm. Chắc một tuần anh còn nhớ tới em được một ngày là em đã hạnh phúc lắm rồi. 
- Không! Anh vẫn sẽ thường xuyên tới chỗ em. 
- Anh có nỡ lòng nào làm người phụ nữ kia đau khổ vì em không? - Tôi ngửa mặt lên trời, cười nhẹ - Như anh đang làm em đau khổ vì cô ấy đấy. 

Tôi không thấy anh trả lời. Anh như đang đứng sững sau lưng tôi. 

- Anh có nỡ lòng nào hờ hững với người con gái đang một lòng một dạ theo làm vợ anh như thế không? Có đành lòng nhìn cô ta khóc trong đêm khi không thấy anh về nhà, khi bữa cơm nấu cho anh nguội lạnh, hay thậm chí, nhìn anh xây dựng tổ ấm cùng một người khác không? 

Lòng tôi chua xót. 

- Hay lúc ấy anh lại đứng trước cô ta thề thốt những điều đã nói với em? Và cuối cùng em là thứ gì? Một thứ tình nhân rẻ mạt sao? Tự nguyện cống hiến sao? Yêu điên dại mù quáng sao? Một thằng gay đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta sao? Một tội phạm sao? Mà ai cho một tội phạm có quyền yêu một anh công an nhỉ? 

Tôi cười khẩy quay lại. Anh lặng lẽ cúi đầu. 

Tháng bảy mưa ngâu mà mưa chưa thấy. Trời vẫn nắng oi. Chỉ có sen tàn cúc nở, lún phún hoa sữa. Chỉ thấy dưới mặt hồ năm nào còn hình bóng tôi và anh tay trong tay soi mình, giờ còn lại tôi ném viên sỏi căm hận xuống động lũ cá đang bơi. 

*** 

Đám cưới của Chinh chưa gì đã làm xôn xao trang facebook của anh chàng. Những pô ảnh đầu tiên cũng đã được up lên cho dân tình lấy cớ tán chuyện. Chúng mặc đồ tây, dành một vài bức cho phong cách Visual Kei mà thằng Chinh rất thích. Bọn chúng tìm được một anh chàng trang điểm cao tay, thêm một tí photoshop vào nữa, đẹp lung linh đến ghen tị. 

Chinh mấy lần bắt chuyện với tôi trên yahoo, face, hỏi tôi về chuyện Tuấn. Tôi nói không có gì đặc biệt, chuyện của ai người ấy tự giải quyết. Tuy thế, tôi vẫn ngồi lần mò, ra được facebook của Hà. Rồi tôi chết lặng trước những bức ảnh cưới được chụp ngay Bách Thảo, đầm sen Hồ Tây, phố Hàn Quốc, những địa điểm chẳng xa xôi gì. 

Đấy là người tôi yêu. Đấy là người yêu tôi. Anh mỉm cười tươi sáng cùng những cái ôm hôn âu yếm. Giá tôi được ở trong những bức ảnh ấy. Giá tôi có được cái diễm phúc là tất lẽ với nhiều người ấy. Tôi nhấn những phím next, đau đớn nhìn chú rể của một ngày trọng đại xa lạ với người đã nói yêu tôi tha thiết suốt bao nhiêu năm tháng. 

Mắt tôi ứa lệ khi đọc những comment của Hà, bạn bè Hà, bạn bè cùng trường của anh. Họ chúc cho đôi uyên ương hạnh phúc, chúc cho đôi trai tài gái sắc bách niên giai lão, chúc hỷ sự như ý, chúc sớm có quý tử ..., những lời chúc đẹp đẽ nhất dành cho một lễ vu quy môn đăng hộ đối, phu thê vẹn toàn. 

Chẳng ai biết là uyên ương lìa cánh, loan thúy phân ly. Thôi Ngưu Chức đừng hẹn ngày gặp gỡ, khi nhân gian còn bao người bi khấp vì tình.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:55

#8
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


Tuấn tránh gặp tôi vì giờ đôi bên đều cảm thấy khó xử. Anh cũng hạn chế tin nhắn, như sợ người khác sẽ đọc. Thỉnh thoảng trong ngày anh gọi điện cho tôi, dặn dò tôi những chuyện sinh hoạt. Tôi cũng không hứng thú mỉa mai anh làm gì. Tôi ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp máy. 

Nhà tôi cúng rằm vào giữa tuần. Bà hai gọi điện cho tôi thông báo trịch thượng: 

- Ở nhà làm rằm tháng bảy cúng ông bà tổ tiên, cháu là trưởng thì cũng nên về qua thắp hương khấn vái cho phải đạo con cháu. Còn việc cơm nước ăn uống thì coi như cháu là khách quý, cháu không phải mua bán gì qua đây cả. 

Thường thì tôi không về nhưng năm nay tôi buồn chán ngồi không, và lại muốn thấy các bà dì gặp nhau cãi cọ vui vẻ thế nào nên tôi thuận ý. 

Tôi mua ít hoa quả, cúng bái xong xuôi rồi xuống dưới nhà ngồi uống nước, nói chuyện. Nhà tôi đông vui. Cả ba bà vợ của bố tôi đều đem con cái về, đứa nhỏ nhất mới học lớp một, là cô con gái của bà tư. 
Nếu mà có một cái timeline cho đám vợ con của bố tôi thì tôi nghĩ nó sẽ như thế này, đối chiếu với tuổi của tôi cho dễ hình dung. 

Tôi 6 tuổi, bố tôi gian díu với bà hai, có một cô con gái. Tôi 10 tuổi, bà hai có cô con gái thứ hai. Cùng năm ấy, bố tôi có bà ba. Tôi 11, bà ba có cô con gái đầu lòng. 12 tuổi, bố mẹ tôi ly dị. Tôi 15, bà ba có con trai. Bà hai có cậu út khi tôi 17. 

Năm tôi 19 tuổi, bố tôi quen bà tư, sau một năm có thêm một cô con gái với bà. Hiện giờ bà đang mang bầu tám tháng đứa thứ hai. 

Tính tổng cộng, cả đứa trẻ sắp sinh ấy, tôi có 7 người em dị bào, 3 bà mẹ kế. Cũng có người nói với tôi rằng bố tôi vẫn còn nữa nhưng thôi, chưa ai biết thì không thể tính được. 

Bà hai nổi tiếng có máu Hoạn Thư, ngay cả trong những ngày này tôi cũng thấy bà hạch sách người khác, nhất là bà ba, người đã từng bị bà đánh ghen một lần. Mấy đứa trẻ cũng không được yên thân, bị sai vặt lên xuống. Tôi xem ra là đứa "con chồng" duy nhất mà bà không động gì đến. 

Bà tư đang mang bầu to chềnh ềnh cũng không phải bếp núc thờ cúng gì. Gọi là bà nhưng thật ra dì cũng chỉ hơn tôi mấy tuổi, giờ mới xấp xỉ 30. Dì ta ngồi gọt tỉa hoa quả, kêu tôi lại ăn cùng. 

- Nói sao thì nói - Dì tư đưa tôi miếng hồng ngâm - Dì thấy hai mẹ con cháu dại lắm. 
- Dại chỗ nào? - Tôi cười nhạt, nói. 
- Mẹ cháu đáng số không việc gì phải ly dị. Cháu lại càng không nên nói ra cháu là đứa bê đê hay sao ấy. Giờ đáng lẽ cái gia tài này là của cháu thì cháu lại để thằng bé con kia đoạt trưởng. Sau này phần lớn nhất thế là về tay mẹ con nhà nó. 
- Tiền bạc mà để làm gì? Các dì vì đồng tiền của bố cháu mà bị lừa làm lẽ, các dì cũng vẫn yêu mến cái đồng tiền ấy sao? 
- Cháu cứ nghĩ tiêu cực thế. Trần đời này người như bố cháu dễ gì kiếm được. Tiền chỉ là một phần, ông ấy yêu thương dì thật lòng, ấy mới là điều đáng quý. Từ khi quen nhau đến nay, dì chưa từng thấy thiếu thốn điều gì, kể cả vật chất, tinh thần. Nên cháu xem, các dì ở đây, giờ có ai muốn xa rời ông ấy đâu. Chỉ có mẹ cháu là giữ cái sĩ diện hão, rồi từ đấy sống cô độc chứ được cái gì? 

Tôi nhìn qua bà. 

- Là người phụ nữ, ai mà chẳng muốn mình có một chỗ dựa vững chắc, con cái mình lớn lên tương lai được đảm bảo? - Dì tôi trơ trơ nói tiếp - Hai mẹ con cháu bôn ba ở ngoài, so với các dì, các em ở đây thì ai sung sướng hơn? Chưa nói đến sau này, khi mẹ cháu về già. Cháu thì xem, vợ con không có, rồi có khổ mẹ cháu hơn không? Nếu mà cháu là thằng biết nghĩ, thì ít ra cũng nên kín đáo, cứ lấy vợ, có con, còn đàn đúm gì thì đàn đúm sau lưng. 
- Dì ạ. Cháu nể bố cháu lắm chứ. Cháu thấy làm thằng đàn ông, giỏi như ông ấy là cùng. Giỏi tới mức những nạn nhân của thú vui trăng hoa khốn nạn của ông còn đứng ra bảo vệ cho ông, bao biện cho ông. Mà suy cho cùng thì ông ấy ăn nói giỏi, chuyện chăn gối cũng giỏi. Nhưng cháu thì khác, cháu không quan hệ với đứa con gái nào cả. Mà thế thì người ta ở với cháu, tình không, dục không, cháu lấy gì đem cho người ta hạnh phúc? 

Tôi đứng dậy. 

- Còn mỗi người một quan điểm sống. Mẹ con cháu không thích những kẻ lừa dối, hai mặt, phản bội. Dì có thể chịu đựng mọi điều tiếng làm lẽ để sống với bố cháu thì cháu cũng không ngại các điều tiếng để được ở bên người cháu yêu. Có vậy thôi.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:56

#9
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


5. 

Tôi chụp ảnh bữa cơm tôi chuẩn bị ngon lành với chiếc ghế trống không đưa lên facebook. Mấy đứa không biết chuyện thì hỏi tôi "Anh Tuấn đi đâu?", thằng Chinh thì nổi giận "Quá quắt quá". Tôi cười sau mỗi comment. 

Tôi đến nhà anh vào một buổi sáng. Tôi biết anh không ở nhà. Tôi cũng không định gặp anh. 

Tôi gặp cô dâu mới đang thu xếp vài công việc gia đình. 

- Tiếc quá - Tôi nói - Em đã hẹn anh ấy sáng nay rồi mà. 
- Lạ thật - Hà nói - Anh ấy đi làm giờ hành chính mà. Sao lại hẹn em nhỉ? Hay để chị gọi cho anh ấy nhé? 
- Thôi chị ạ. Có gì lát nữa em sẽ hỏi lại anh ấy. Chắc em nghe nhầm thôi. Chị đang sửa soạn dọn nhà cho anh ấy ạ? Em có giúp được gì không? 
- Cũng không có gì nhiều. Đồ đạc đã chuyển đi gần hết rồi. Chỉ còn vài thứ quần áo thôi. Em cứ vào nhà đi. 

Tôi uống cà phê, tán chuyện với cô. Con gái bình thường, tôi không khó để gợi chuyện của cô. 

- Kể ra anh ấy cũng lập gia đình muộn nhỉ? - Tôi cười nói - Hay là giờ mới biết yêu? 
- Không phải đâu em. Chị nghe anh trai chị kể lại, anh Tuấn có người yêu từ hồi đại học kia. 
- Vậy cơ ạ? Rồi anh ấy chia tay ạ? 
- Ừ. Nghe nói hai người yêu nhau vài năm, rồi cãi nhau mà chia tay. Chị kia lấy chồng rồi thì phải. 
- "Chị" ạ? 
- Ừ. Nghe nói chỉ thua anh Tuấn hai tuổi thôi mà em. 

*** 

- Ra là bi thật - Việt chat với tôi qua facebook - Vậy thì phiền phức lắm. Có nghĩa là, không loại trừ được khả năng anh ta sẽ có tình cảm, có quan hệ với cô ả kia thật. Rồi thì, mày hết cơ hội. 
- Tao cũng từng nghĩ Tuấn là bi, nhưng có quá ít bằng chứng. Ở với tao, không bao giờ tao thấy anh đả động đến đám con gái. Cái vụ cháy này khiến nhiều con chuột lòi đuôi ra quá. 
- Ả còn nói ra chuyện gì không? 
- Những chuyện tao không muốn nhớ. Đại để chuyện đưa đi đón về, mua bán ăn mặc. Nó là con nhà có thế lực, xem ra chuyện cưới xin này áp đặt nặng nề. 
- Động đến những chuyện này chán thật. Nhưng giờ mày mà không quyết liệt thì coi như xong đấy. Chia tay trước đi cho đỡ lằng nhằng sau này. Nhà ả kia có quyền thế, lại trong ngành, Tuấn chẳng giãy ra được đâu. Mà nhỡ lộ ra làm sao thì mày lại chịu tai vạ. 
- Tao thì chẳng sợ. Cùng lắm là tù tội. Mà tao thì vào tù một lần rồi. Tao chỉ không chịu đựng được việc nhìn thứ tao đang có trong tay rơi vào tay người khác. Mày nói đúng, tao phải quyết liệt thôi. 

Tôi đoán là Hà kể lại chuyện tôi đến nhà với anh. Anh gọi điện cho tôi vào buổi tối, không giấu được sự cáu giận: 

- Em đã chấp nhận việc của anh thì xin hãy để mọi chuyện cho trót. Em không biết những chuyện em đang làm khiến anh lo sợ lắm hay sao? 
- Em xin lỗi - Tôi cười - Em chỉ muốn đến xem chuyện đám cưới đến đâu thôi. Em sẽ không gặp Hà nữa đâu, anh yên tâm đi. Mà, tuần này anh có về nhà không? Để em biết đường chuẩn bị cơm nước thôi. 
- Chắc là không - Tuấn dịu giọng nói - Nếu anh về được anh sẽ báo trước cho em. Em nhớ giữ gìn nhé. 
- Vâng. Anh cũng vậy. Em cúp máy trước nhé.
Mạc Tà

13/6/2014, 13:56

#10
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]


*** 

Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ vào nam vài ngày, có lẽ khoảng 3 ngày. Tôi cần gặp Phúc. Tôi bảo mẹ cần gì ngoài này, tôi sẽ đem vào cho bà một thể. 

Phúc là một người bạn của tôi từ hồi thiếu niên. Chúng tôi có chung sự căm ghét với những người cha nên sớm làm thân. Phúc có một ông bố bạo ngược, dù đã ly dị vẫn nhiều lần tìm đến hành hạ chửi rủa mẹ con nó. Một lần căm phẫn, nó với tôi nổi điên đánh lão ta một trận. Lão bị gãy tay, đi bệnh viện lấy giấy chứng nhận thương tích, làm đơn kiện tôi và chính con trai lão. 

Phúc vào tù, tôi đồng phạm. Hạn tù không dài nhưng hai chữ tiền án thì gắn với đời mãi mãi. Nên dù sau này hai thằng đều học hành ra hồn vẫn không thể kiếm được công việc gì tử tế. Chỉ may là sau sự việc ấy, mẹ nó với mẹ tôi thân thiết với nhau. Hồi mẹ tôi vào nam, bà cũng rủ mẹ nó vào cùng. Một là tránh bố nó, thứ hai cũng vì trong nam suy nghĩ thoáng hơn, công việc cũng nhiều hơn, cái hồ sơ tiền án của nó sẽ không nặng nề bằng ngoài bắc. 

Dẫu thế, mấy lần nó xin việc đều hỏng ăn. Nó học công nghệ, cuối cùng làm lập trình tự do, vừa mày mò code, vừa đi sửa máy tính, cài win, phần mềm ... Nó rắn rỏi, khôn ngoan, lại có chút liều lĩnh, sau vài năm cũng đã mưu sinh tạm ổn. 

- Chuyện chỉ có thế - Tôi nói - Tao không biết mày có làm được không? 
- Hơi phức tạp. Nhưng khỏi lo. Vì mày chuyện gì tao cũng giúp được. Nhưng mày không sợ hay sao? 
- Được ăn cả, ngã về không. Nếu như không còn tình yêu này, tao cũng không thiết tới chuyện gì khác. 
- Mày hay có những trò trong ngoài bất nhất thật. Tao chẳng bao giờ hiểu được tâm ý thật của mày - Phúc thở dài - Thật ra, nếu như anh ta làm như thế với mày, mày bỏ đi cũng được chứ sao? Đau một chút rồi thôi. Mà lúc ấy, mày sẽ biết xung quanh mày, có biết bao người cũng yêu mày kém gì anh ta. 
- Mày tán giỏi đấy - Tôi bật cười - Giả không phải bạn mày, tao cũng đã nghĩ là mày mới tỏ tình với tao. 
- Nhỡ là tao tỏ tình thật thì sao? 

Tôi một mực nghĩ rằng Phúc chỉ đùa. Tôi xua tay, nói giờ phải về qua nhà. Tôi đã hẹn với mẹ, bảo nó có về cùng thì về. 

Mẹ tôi làm một bữa bún đãi hai thằng. Mấy người nói không hết chuyện, nào buôn bán làm ăn, sức khỏe ngủ nghê, tới cả chuyện trung thu sắp đến. 

- Tao đồ là đợt tới lại có vụ treo băng rôn "Mua bánh trung thu, trúng bao cao su" như năm ngoái cho coi - Phúc nói. 
- Chỉ trong này mới dám treo thôi - Tôi cười ngất - Chứ ngoài Hà Nội thì chắc không đâu. Các cụ ghê gớm lắm. 
- Kể ra ở trong này tao mới thấm thía là ngoài Bắc sống già cỗi bảo thủ đến thế nào. Cái gì cũng phải nghe người lớn, người nọ, người kia. Toàn thứ tư tưởng cứng nhắc lỗi thời dí lên đầu trẻ con. Cuối cùng thì tao với mày đều là nạn nhân của các loại suy nghĩ ấy hết. Với những thằng bố chó má cứ nghĩ mình là vương là tướng. 

Mẹ tôi im lặng. Tôi cười khẩy. 

- Thôi đừng nhắc lại mấy chuyện buồn ấy. 
- Nếu mày không ra lại Hà Nội, chưa chắc mày đã giây phải cái chuyện như hiện nay. 
- Chuyện gì? - Mẹ tôi tò mò hỏi. 
- Không có gì đâu mẹ - Tôi nói - Chuyện của riêng con thôi. 

Chúng tôi ăn uống no nê rồi dọn dẹp. Mẹ tôi phải đi trông hàng, chỉ còn hai thằng ở nhà. Chúng tôi xem tivi, ôn lại những chuyện xưa. Chuyện vui, chuyện buồn. Những trận đòn nên thân hồi đi cải tạo, cái giờ phút sợ sệt khi đứng trước vành móng ngựa, cả chuyện mưu sinh, chuyện mẹ tôi, chuyện mẹ nó. 

- Tao vẫn nghĩ, sao mà đời bất công thế? Sao ông trời không có mắt. Cái kẻ ác ôn hành vợ, hại con thì vẫn sống trơ tráo. Còn hiền lành như mẹ mày, mẹ tao thì cứ phải long đong. 
- Có lẽ do kiếp trước - Chắc vì lễ Vu Lan mà tôi cứ hay nói những chuyện thờ cúng tôn giáo - Kiếp trước mình nợ lão cái gì đó, mà giờ mới bị chữ hiếu hành cho thế này. 
- Cần gì chữ hiếu với loại bố như thế - Nó lấy một điếu thuốc ra hút - Như tao nói rồi đấy, từ giờ không bao giờ trong đầu tao tôn trọng chữ bố với lão ta nữa. Cho dù lão có chết tao cũng không đến tang. Tao chỉ hận trong người tao có một nửa dòng máu của lão. Giá tao có thể cắt đôi được người tao để vứt bỏ cả cái phần đó đi ... 

Mắt nó rơm rớm. Tôi cũng thấy cổ mình nghẹn ắng. 

- Thôi gạt quách mấy thằng bố đó ra đi. Dù sao, tao với mày vẫn còn mẹ, thế là đã may mắn hơn nhiều người rồi. 
- Ừ ... 

Tự nhiên, Phúc nắm lấy tay tôi. Điều ấy với hai thằng con trai là chuyện hơi bất thường. Dù tôi có là gay, khi nhận được cái nắm tay của một người tôi cho là straight, tôi cũng không thấy thoải mái. 

- Sao thế? - Tôi hỏi. 

Nó vội buông tay tôi, ngần ngừ. 

- Thật ra, tao nghe mày là gay từ lâu rồi - Nó nói. 
- Ừ - Tôi nói - Tao đâu có giấu ai đâu. 
- Nhưng mày chưa hề trực tiếp với tao. Hôm nay là lần đầu tiên mày công khai với tao chuyện đó. 
- Vậy thì sao? - Tôi nghi hoặc. 
- Nếu như chuyện với anh kia kết thúc, mày cho tao một cơ hội được không? 

Tôi tròn mắt nhìn nó. 

Phúc lại nắm lấy tay tôi, lần này chặt hơn, ấm áp hơn. Trong mắt nó có khao khát được ôm lấy tôi, được hôn lấy tôi, những cảm xúc mà tôi, hay Tuấn, hay mọi gay khác đều giành cho người mình yêu. 

- Chuyện này - Tôi bối rối - Nằm ngoài suy nghĩ của tao ...
Sponsored content

Sponsored content



Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay] Empty Re: Filled With Soeeow - Keyline [Truyện Gay]

Chuyển đến trang : 1, 2  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết