Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : 1, 2  Next

shellry

13/6/2014, 14:54

#1
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Bad boy, không được chạy!

Bad boy, không được chạy! 13382151-256-k261657


Tên fic: Bad boy, không được chạy!

Author: Shellry 

Thể loại: tùm lum tà la….

Rating: 13+

Status: On - going

Warning: Không

Casting:
 
___ Vũ Nhật Hạ: Một cô gái xinh xắn, tốt bụng, đáng yêu, nhìn chỉ muốn cắn một cái cho thỏa. Học giỏi, hòa đồng. Thế nhưng, khi ông trời cho cô cái gì chính là cướp của cô một thứ khác. Đó chính là: giọng nói. Từ khi cô mười tuổi, một bi kịch kinh hoàng đã cướp đi bố mẹ và cả cuộc sống hoàn mĩ như một nàng công chúa của cô. Mất trí nhớ, cô “quên” cả giọng nói của mình.
 
“ Nếu có thể, tôi muốn mang quá khứ trở lại dù cho có thể mãi mãi là một đứa bé”
 
___ Nguyễn Quang Anh: Một du học sinh Mỹ, dù hoàn cảnh gia đình chỉ thuộc dạng bình thường nhưng có chú dì giàu có và ba mẹ yêu thương hết lòng nên năm cậu lên mười ba tuổi đã được sang Mỹ định cư với chú dì. Tính cách kiêu ngạo, xấu xa, được gắn mác “bad boy” chính hiệu. Năm cậu mười sáu tuổi thì về Việt Nam và ở lại luôn với ba mẹ.
 
“ Tôi xấu tính đó, rồi sao? Theo tôi, okey, tôi sẽ đối đãi thật tốt. Còn chống tôi sao? Thật thê thảm đấy.”
 
Summary:
 
   Cô là con gái, một con thỏ trắng đáng yêu trong trí tưởng tượng của mọi người. Một ngày kia, con thỏ trắng lại gặp phải một con hổ hung hăng độc ác. Thỏ trắng sẽ bị hổ bẻ xương nấu lẩu hay là sẽ vùng lên phản kháng và biến con hổ đáng ghét kia thành một con hổ giấy đây?
 
 
Mạc Tà

13/6/2014, 14:56

#2
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Cái này hình như có đọc qua rồi


Klq nhưng chúc đông ~
shellry

13/6/2014, 14:57

#3
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Mạc Tà đã viết:Cái này hình như có đọc qua rồi Klq nhưng chúc đông ~

Ths kiu [hôn gió]
Mạc Tà

13/6/2014, 14:58

#4
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Nói chung thì có chap thì HÚ
Qua đây ủng hộ lại ha 
shellry

13/6/2014, 15:00

#5
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Mạc Tà đã viết:Nói chung thì có chap thì HÚ Qua đây ủng hộ lại ha 

Viết đến chap 6 rồi, ai biết được thím đọc đến đâu? :v
Mạc Tà

13/6/2014, 15:02

#6
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Thì cứ Hú đi, được chap nào đọc chap đó
shellry

13/6/2014, 15:03

#7
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

 Bad boy, không được chạy! 3031072143_1905042008


Chap 1
 
 
Ở một con đường vắng vẻ, ánh nắng trưa hè phủ lên mọi vật. Hàng cây bên đường cố gắng dùng bóng mát của mình để che chắn nhưng chúng như bất lực trước những tia nắng gay gắt như muốn xuyên thủng cả tán cây. Ở một đoạn nhỏ của con đường kia, một túm nam sinh sáu, bảy người đang xúm lại vây thành vòng tròn . Ở giữa đó là một chàng trai có mái tóc màu đen ngắn, tai đeo tai nghe màu đen nổi bật trên nền áo sơ mi đồng phục trắng. Nhìn một lượt đám nam sinh đang chặn mình, Quang Anh gỡ tai nghe ra, nhét vào túi. Cậu hất mặt hỏi:
 
 
-          Làm sao?
 
-          Muốn chỉnh mày một trận đấy, được không?
 
 
Thằng cầm đầu đang phì phèo điếu thuốc, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe máy nói. Hắn ném điếu thuốc trên miệng xuống đất, lấy chân di di làm nó tắt ngúm. Hắn đi đến, ra lệnh cho đám choai choai bên cạnh ghì lấy cậu, ấn cậu xuống. Ngẩng mặt trừng mắt với tên trước mặt. C.h.ó chết, nếu không muốn rụng hết răng thì nhanh biến đi trước khi cậu tức giận.
 
 
Tên kia thấy vậy thì cười đểu. Hắn túm áo cậu kéo lên:
 
-          Thằng c.h.ó, đừng trách tao. Vì mày mà người yêu tao chia tay với tao. Vì mày đấy. Mặt thì vênh váo, tao ngứa mắt lắm rồi đấy. Du học sinh Mỹ thì sao? Mày nghĩ mày giỏi lắm à?
 
 
Dứt lời, hắn thụi cho cậu một cái thật mạnh vào má. Nhổ ra một ít máu, Quang Anh thầm chửi:
 
“Cmn, đau đấy.”
 
Hắn nhếch môi cười. Túm tóc cậu giật ngược lên, hắn trừng lớn mắt, hỏi:
 
-          Sao? Đau không?
 
Cậu im lặng, nhổ một phát nước bọt vào mặt tên kia làm hắn ré lên một tiếng như lợn bị chọc tiết rồi lùi lại. Tên đó tức giận cất tiếng chửi đổng, những từ ngữ thô tục chợ búa khiến người ta nhìn hắn giống một tên giang hồ hơn là một học sinh cấp 3. Hắn gào to:
 
-          Bọn mày đâu, đánh chết nó cho tao. Đánh cho nó không lết được về nữa thì thôi.
 
 
Đám choai choai nghe được lệnh của kẻ cầm đầu thì xông lên đấm đá túi bụi vào cậu. Đủ rồi đấy. Cậu đã nói là biến đi trước khi cậu giận rồi mà. Túm lấy một bàn tay chuẩn bị đấm vào bụng mình, Quang Anh bẻ quặt tay tên kia ra sau. Lên gối. Thụi mặt. Nhảy lên sút vào mặt kẻ đối diện. Từng quả đấm với lực cực mạnh được cậu giáng xuống không một chút thương tình. Lúc này đây, nhìn cậu như một con thú hoang dã đang khát máu, điên cuồng tàn sát.
 
 
Tiếng kêu đau đớn, tiếng hết hỗn loạn vang lên rộn cả một con đường. May là con đường này thật vắng, nếu không thì cả một khu dân cư đã bị kinh động rồi.
 
 
Chẳng mấy lâu sau, sáu, bảy tên lúc trước còn ra vẻ huênh hoang giờ nằm la liệt dưới đất. Tên cầm đầu lúc trước nhìn không thể thê thảm hơn. Mũi và mồm hắn đầy máu, hình như còn bị gãy máy cái răng. Quang Anh quệt máu nơi khóe miệng, cười nụ cười chiến thắng, mái tóc đen nhẹ bay trong gió. Ánh nắng phủ lên cơ thể làm cậu giống như một vị thần chiến tranh oai hùng. Tên cầm đầu kia bò đến ôm chân cậu, cầu xin:
 
-          Đại ca, tha cho em. Em biết em sai rồi. Em xin làm đàn em của anh. Xin anh, tha cho.
 
-          Cút! – Cậu hét lên.
 
Nghe câu nói đó mà như bắt được vàng, bọn kia ôm nhau chạy một mạch. Quang Anh đứng chống tay, ngẩng đầu nhìn trời. Nheo nheo mắt, một nụ cười đểu nhếch lên. Cuối cùng, cái đất Việt Nam này cũng có trò hay.
 
……
 
 
Giờ ra chơi, tiếng ồn ào rộn ràng cả ngôi trường rộng lớn. Tại lớp 11A4, ở góc lớp, có một cậu trai mặc đồng phục học sinh gục đầu trên bàn, tai đeo tai phone ngủ ngon lành. Mái tóc đen ngắn rũ xuống che đi đôi mắt nhưng nhìn là biết là một hot boy.
 
 
Bên cạnh cậu ta, có một cô bé tóc cắt ngắn, khuôn mặt kiên nhẫn lay cậu ta dậy. Cuối cùng, với sự cố gắng của cô, cậu bạn kia cũng lười biếng ngóc đầu dậy. Thế nhưng, không nhìn cô, cậu lại cắm đầu vào điện thoại nhắn tin.
 
 
Nhật Hạ là lớp trưởng của lớp 11A4, tất cả mọi người trong lớp đều đã đăng kí gia nhập ít nhất một câu lạc bộ rồi, duy chỉ có cậu bạn mới vào này là chưa đăng kí cái gì. Nếu cô mà nói được thì cô sẽ ngày nào cũng nhắc nhở cậu vụ đó, không câm cũng mất tiếng mất.
 
 
Quang Anh bình thản vắt chân nhắn tin, hoàn toàn không chú ý đến cô gái bên cạnh mình đang huơ tau múa chân. Chẳng lẽ đám con gái đứa nào cũng chán chết vậy sao? Gái Mỹ phóng khoáng hơn nhiều, đâu có phiền phức như này. Chết tiệt, nếu không phải tại bị bắt buộc thì có chết cậu cũng không về Việt Nam. Dì cậu bảo cái gì mà “phụ chị chăm sóc bố mẹ” chứ? Cô chị cậu giỏi quá rồi, cần gì cậu. Đáng chết. Ung dung bên trời Tây với bar và gái tuyệt vời hơn ở đây biết bao nhiêu.
 
 
Một lúc sau, cậu không chịu được sự làm phiền của con ruồi nhỏ bên cạnh, đành bực bội hét lên:
 
-          Con điên, tôi không hiểu cô đang làm cái quái gì đâu. Phiền phức quá đi mất.
 
 
Nhật Hạ sững người. Cô run rẩy thu tay lại, một cảm giác tổn thương trào dâng trong lòng. Thật quá đáng, cô đã làm gì chứ? Câm thì sao? Sao cậu ta lại có thể xúc phạm cô như thế?
 
 
Một cậu bạn cùng lớp thấy vậy liền thương cho cô lớp trưởng tội nghiệp bèn đi đến giật phắt dây tai nghe của Quang Anh ra, hét lại:
 
-          Cậu quá đáng ít thôi. Bạn ấy chỉ muốn nhắc nhở cậu điền vào đơn gia nhập câu lạc bộ của trường thôi mà.
 
-          Câm, tao có làm gì cũng không đến lượt mày ý kiến. – Dứt lời, Quang Anh thụi ngay cho cậu ta một cái làm cậu ta gục xuống ôm bụng. Yếu xìu mà cũng đòi đấu với cậu? Thật chán chết.
 
-          Mày… mày…
 
Cậu bạn kia tức giận túm áo cậu, tung một đấm. Quang Anh bĩnh tĩnh né sang một bên làm cú đấm rơi vào không trung.Và thế là, một cuộc ẩu đã diễn ra ngay trong lớp. Bàn ghế bị xô lệch. Nhật Hạ đứng cạnh muốn khóc mà không khóc nổi. Tay chân luống cuống không biết làm gì. Cũng không nói được nên cô cũng không thể can ngăn, chỉ biết lao vào cố tách hai người kia ra. Thế nhưng, thật vô dụng, cô vẫn không làm được một chút gì để ngăn cản hai người trước mặt.
 
 
-          11A4, hai em kia sao lại đánh nhau? Lên phòng giám thị ngay cho tôi.
 
Thầy giám thị chạy vào, hét lên một tiếng. Lúc ấy, cuộc ẩu đả mới dừng lại. Cậu bạn kia mặt mày bầm dập, mồm dính đầy máu, còn Quang Anh chỉ bị động một chút vào vết thương chiều hôm qua,cũng không xi nhê gì nhiều.
 
 
Cả hai tên bị thầy giám thị xách tai kéo lên phòng tự kiểm điểm.
 
……
 
Chiều, sau khi bị phạt đứng xách xô nước suốt gần ba tiếng đồng hồ với một tràng giáo huấn của ông thầy giám thị, Quang Anh và cậu bạn kia mới được tha. Vừa bước ra khỏi phòng, Quang Anh vừa đi vừa chửi thầm. C.h.ó chết, thật phiền phức. Đúng là chẳng có gì hay ho cả mà.
 
Bước ra khỏi cổng trường, tay áo cậu bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo lại. Ông đây đang bực, không có hứng làm quen xin số đâu, tốt nhất là biến nhanh đi. Quay lại nhìn, cậu thấy ngay cô bạn lớp trưởng đang rụt rè chìa cho cậu một tờ giấy.
 
 
“Đơn xin gia nhập câu lạc bộ.”
 
 
Quang Anh đen mặt. Con nhỏ này…
 
-          Chỉ cần điền vào thôi đúng không?
 
Nhật Hạ cười tươi gật gật đầu.
 
-          Bút. – Cậu chìa tay ra.
 
Nhật Hạ lục lục cặp đưa cho cậu một cái bút bi xanh.
 
Hí hoáy một hồi, Quanh Anh trả lại cô bạn tờ đơn rồi chuồn mất dạng.
 
Nhật Hạ nhìn tờ giấy trong tay, mồm méo xệch, cười không cười nổi mà khóc cũng không xong. Này cậu bạn này, ở trường ta không có câu lạc bộ Tennis. Nhưng Nhật Hạ không có cơ họi nói câu đó vì Quang Anh đã biến mất tiêu rồi…
 
 
 …..
 
Quang Anh vừa đặt chân về nhà, lười biếng cúi xuống cởi giày ra.
 
-          Con về rồi.
 
Từ trong căn phòng khách nhỏ vọng ra tiếng cãi nhau ầm ĩ. Quang Anh thở dài chán nản. Lại nữa sao? Từ khi cậu lên 5 tuổi đã lớn lên trong những tiếng cãi vã của bố mẹ. Dần dần, tâm tư cũng trở nên chai sạn. Tình yêu là gì? Không phải trước đây bố mẹ cậu cũng hạnh phúc lắm sao? Giờ thì như nào? Mỗi lần nghĩ đến những câu hỏi đó, cậu lại không tự chủ được tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ.
 
 
Cậu đi vào phòng khách, vừa ngó đầu vào thì ngay lập tức một cái đĩa sứ bay thẳng đến chỗ cậu. Cúi đầu xuống né theo phản xạ, Quang Anh chửi thầm: “Chết tiệt, ông bà có đánh nhau thì cũng đừng có sát hại trẻ đang tuổi vị thành niên như tôi chứ.”
 
 
-          Li dị ngay, tôi không thể chịu nổi ông chồng nát rượu như ông nữa.
 
Một phụ nữ tầm trung niên hét lớn, ra sức ném những thứ có trong tầm tay mình. Quang Anh ngao ngán ôm đầu. Mẹ cậu vẫn còn sung sức thế à?
 
-          Mày tưởng mày ngon lắm à? Ông đây không sợ. Suốt ngày cờ bạc đàn đúm, mày hơn ông đây chắc. – Bố cậu gào lại, mặt đỏ au, nhìn là biết vừa nhậu nhẹt ở đâu về.
 
-          Bố, mẹ, thế bao giờ hai người li dị thì con với bà già kia sống thế nào?
 
Quang Anh ném cái cặp lên ghế, hỏi một giọng như thể bố mẹ cậu li dị là việc sẽ xảy ra một sớm một chiều. Bố cậu nghe thế thì trừng lớn mắt, mấy sợi râu đen đen lún phún dưới cằm rung lên giận dữ. Ông chỉ thẳng vào mặt cậu mà mắng:
 
-          Thằng con trời đánh, mày lại đi đánh nhau ở đâu rồi? Tao cho mày ăn mày học mà mày suốt ngày đi đánh nhau thế à?
 
-          Ông già, không phải ông cũng nướng tiền vào rượu sao? Ông nghĩ ông có tư cách để nói với tôi câu đó à?
 
“Bốp”
 
Một cái tát như trời giáng rơi thẳng xuống khuôn mặt đẹp trai của Quanh Anh, làm in hằn lên má cậu 5 vết ngón tay. Quang Anh sững sờ. Bố cậu… chưa bao giờ tát cậu cả. Lần này, ông lại tát cậu như thế. Mạnh như vậy. Sự tư tôn của một thằng con trai bị đạp đổ, Quang Anh gắt lên:
 
-          Ông bị điên à? Tôi nói không đúng sao? Ông nghĩ ông như nào? Gương mẫu lắm? Nực cười, đến cái chữ gương mẫu ông còn chưa chạm đến đâu.
 
Quang Anh cười nửa miệng, một nụ cười như chất chứa ngàn vạn sự coi thường. Bố cậu run run chỉ vào mặt cậu, đôi mắt long lên đầy giận dữ. Ông giơ tay lên, muốn cho cậu một cái bạt tai nữa. Nụ cười châm biếm tắt trên gương mặt đẹp trai kia, Quang Anh đanh mặt, đưa tay giữ lấy bàn tay chuẩn bị giáng xuống. Cậu lạnh lùng hất nó ra, bình thản nhả từng từ.
 
-          Tám năm là quá đủ rồi.
 
Năm năm với một gia đình hạnh phúc, rồi tất cả như bong bóng xà phòng tan vỡ ra từng mảnh nhỏ, không lưu lại một chút dấu tích nào. Giờ đây, gia đình này còn lại gì?
 
 
Sau cái hất tay mãnh mẽ kia, Quang Anh quay đi ra khỏi nhà, không nghoảnh lại. Phía sau lưng cậu là tiếng hét đầy giận dữ của bố và tiếng khóc rấm rức của mẹ.Cậu thực sự… không muốn về căn nhà này nữa.
 
…..
 
Lê từng bước trên con đường lát gạch, từng hạt mưa như xối xả táp vào khuôn mặt trần. Mưa rào mùa hạ trút xuống, muốn dùng nước của mình để gọt bỏ hết những thứ bụi bẩn của trần gian. Nhưng có một tâm hồn, cũng chính nhờ cơn mưa kia mà lòng trĩu những nước, hệt như một tấm chăn dày bị nhán chìm trong nước khi lấy ra. Ướt sũng, lãnh lẽo, nặng nề.
 
 
Quang Anh không khóc, những đoạn kí ức đứt quãng chạy trong đầu….
 
….
 
Hình ảnh bố cậu xoa đầu cậu nói:
-          Con trai, là đàn ông thì không được phép khóc, phải thật mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu thương.
 
….
 
Hình ảnh bố cậu cười tươi hơn cả ánh nắng, dịu dàng nói:
 
-          Con nhất định sẽ là một người đàn ông tốt, bởi vì con là con của bố.
 
……
 
Một gia đình, có tiếng cười, có niềm vui, có những hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng ai cũng mong ước. Ngày hôm nay, những gì nó còn giữ lại là gì? Tiếng cãi vã? Hay là tiếng chửi mắng? Cũng có thể hơn, là tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng dưới nền nhà?
 
 
Mệt mỏi ngồi xuống một bậc đá, Quang Anh thở dài. Thật lạnh. Thật mù mịt. Cậu không nhìn thấy gì cả. C.h.ó chết, sao lại đau đầu như thế? Quang Anh vỗ mạnh vào đầu mình nhưng chỉ thấy ong ong. Choáng quá… Cả một bầu trời phía trước… tối mịt….
 
 
……….
 
 
Một bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên trán Quang Anh. Ấm thật. Mà… đây là đâu thế? Mở mắt ra, đập vào mắt cậu là khuôn mặt đầy lo lắng của cô bạn lớp trưởng. Thấy cậu mở mắt ra, Nhật Hạ vui mừng cười toe toét.
 
 
 
Thật là, làm cô sợ chết đi được. Đang cầm ô đi mua đồ vì mấy cửa hàng gần nhà cô đã đóng cửa hết rồi. Đi xa một chút để mua thứ cô cần, trong đầu cô tự hỏi sao hôm nay tự nhiên lại thèm mấy món đó thế nhỉ. Mua xong, trên đường về nhà, đột nhiên cô thấy một thân hình cao cao ngồi dưới mái hiên nhà nào đó, khuôn mặt mệt mỏi tựa như muốn ngất đến nơi. Nào ngờ, khi cô vừa bước đến, cậu ta… ngất thật. -___-
shellry

13/6/2014, 15:04

#8
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

 Bad boy, không được chạy! 3027434286_1869268889_574_574
Chap 2
 
 
Quang Anh chống tay khó khăn ngồi dậy. Chiếc khăn ướt trên trán trượt xuống. Cậu nhìn quanh. Quang Anh đang nằm trên một cái giường lớn màu xanh dương, trên đó là mấy con gấu bông cỡ lớn. Cả căn phòng bài trí đơn giản nhưng ngập sự ấm áp. Những hình vẽ trên bức tường lớn bật lên những hoa cỏ, rồi động vật, điển hình là thỏ trắng. Hình như… kia còn có cả hình con gấu Pooh. Nhìn có vẻ như là chủ nhân căn phòng này tự tay vẽ. Quang Anh nhăn mày, sao cậu lại nằm trong cái phòng này. Mà đây lại là phòng con gái? Không lẽ trong lúc cậu không tỉnh táo đã cướp sắc một cô bạn nào đó sao? Nhưng con nhỏ lớp trưởng bên cạnh này thì liên quan gì? Đừng nói là người cậu cướp là con bé phiền phức này nhé. -___-
 
 
Ngồi bên cạnh cậu, Nhật Hạ nở nụ cười tươi rói. Vì đang ở nhà nên cố mặc một bộ váy ngắn đến đầu gối, trên đó in hình mấy bông hoa thiên thanh nhỏ li ti, khoắc ngoài là cái áo mỏng dài tay màu trắng. Mái tóc buộc hờ sau gáy làm cô thật nữ tính. Quang Anh nhìn sang, không thèm để tâm trên người cô bạn kia mặc cái gì hay nhìn cô trông như thế nào, cậu hỏi:
 
 
-          Sao tôi lại ở đây?
 
Nhật Hạ nhìn quanh, lúng túng tìm kiếm một tờ giấy nào đó. Tìm được giấy trên cái bàn học rồi, cô lại lăng xăng đi tìm bút. > < Cái tật bừa bộn, lần sau cô phải chừa ngay mới được. Cái phòng sạch sẽ này là một công ông anh trai yêu quý đảm đang của cô dọn dẹp hết ấy chứ, cô nào có phải động tay.
 
 
Cầm cái bút và tờ giấy khó khăn lắm mới kiếm được, cô ngồi xuống cái ghế cạnh giường, hí hoáy viết vào đó: “ Tớ thấy cậu ngất ở ngoài đường nên mang cậu về.” Viết thế thôi chứ thực ra khó khăn lắm cô mới có thể lôi cậu về. Cậu ta nặng chết đi được, như con heo. Vẫn may là cậu ta ngất gần nhà cô, nếu không thì cô mặc kệ đấy -__-. Về đến nhà, cô lại bối rồi trước cái bộ đồ ướt sũng của cậu ta. Đồ đần này, ra đường gì mà không mang ô, ướt hết cả quần áo thì cảm lạnh rồi chết luôn ngoài đường ấy chứ. Thực tế, cô có thể lấy quần áo của anh cô cho cậu mặc nhưng vấn đề là ai thay? Ai thay? Nhật Hạ cô còn trong sáng như này, làm sao có thể… Huống chi anh trai cô lại đi công tác rồi… Thật là một tình huống trớ trêu.
 
 
Cuối cùng, cô đành lục lọi tủ đồ lấy máy sấy sấy trực tiếp lên cái người đang nằm trên đất kia. Trong lúc sấy, cô thầm cầu sao cho cậu không biết việc cô đang làm, nếu không sẽ bị bóp chết tươi mất. Ai dè, sấy xong… cậu ta lại lên cơn sốt. Cả người cứ nóng hừng hực lên làm cô lo sốt vó. Không lẽ tại cô sấy người cậu ta nên mới sốt? Ôi, cậu ta mà sốt cao quá thành chết thì cô sẽ thành kẻ giết người sao? Không, cô còn rất trẻ, rất muốn cống hiến cho nước nhà mà.
 
 
Thế là, vì tâm trạng không muốn ngồi tù kìa, cô lại lôi cậu bạn kia vào phòng mình, lấy khăn ướt chườm trán, nhét thuốc vào mồm, làm đủ mọi cách. Sau một thời gian khá lâu cố gắng, Nhật Hạ đã thành công trong công cuộc hạ sốt oanh liệt.
 
 
Quang Anh thấy cái đáp án kia thì tặc lưỡi. Tồi tệ phết nhỉ, nghe như thể con nhóc kia nhặt cậu ngoài đường về ấy.
 
-          Vậy à? Cảm ơn nhé.
 
Quang Anh đưa tay vò vò cái đầu mình. Sờ cái áo vẫn còn ẩm, trong lòng thắc mắc: “Con nhỏ kia làm sao mà áo mình lại khó đến mức này nhỉ? Mình nhớ lúc mình ngất nó vẫn còn đầy nước mưa mà.” Đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn cô lớp trưởng, không phải là tay cô ta có phép thần thánh ấy chứ?
 
 
Nhật Hạ thấy Quang Anh cứ nhìn cái áo rồi lại nhìn mình, cô thoáng đỏ mặt, quay ngoắt đi chỗ khác. Sau đấy, như nhớ ra điều gì, cô cái cắm cúi viết: “ Cậu mới dầm nước mưa đúng không? Đi tắm đi, cảm đấy. Tớ dẫn cậu đến phòng anh tớ, tự lấy quần áo nhé.”
 
 
Viết ra một dòng dài như thế mà chữ vẫn đẹp lại viết nhanh như vậy, không phải là được rèn dũa trong thời gian dài thì không thể làm được thế. Quang Anh gật đầu, dù sao thì vẫn phải làm sạch cái người này đã.
 
 
Nhật Hạ dẫn Quang Anh đến một căn phòng, mở cửa cho cậu vào trong. Quang Anh nhìn cái tủ quần áo đồ sộ, thầm nghĩ nhà con nhỏ này cũng giàu thật. Nhà to, đến tủ quần áo cũng to nữa.
 
 
Quần áo trong tủ được xếp ngay ngắn cộng với việc dáng người anh trai Nhật Hạ cũng không kém cạnh gì Quang Anh nên việc chọn quần áo cũng khá dễ dàng.
 
 
Ôm đống quần áo ra khỏi phòng, Nhật Hạ vẫn cắm cúi viết cái gì đấy trong giấy. Kìm không được sự tò mò, Quang Anh ghé đầu lại xem. Trên giấy, mấy dòng chữ ngay ngắn được viết “Cái vòi nước gần cửa bị hỏng, đừng dùng. Nhà tắm cái nút trong cùng là chỉnh độ nóng, tớ đã bật bình nóng lạnh rồi nên…”
 
 
Quang Anh ngửa mặt thở dài. Cô bạn này, không phải cô nghĩ cậu bị thiểu năng đến mức không biết chỉnh nước chứ?
 
Giật lại tờ giấy kia, Quang Anh buông một câu.
 
-          Không cần, tôi biết rồi.
 
Nhật Hạ ngơ ngác nhìn Quang Anh. Còn biết vòi nước nhà cô bị hỏng. Không phải là… đã về nhà cô rồi chứ? Mà cô mới đưa cậu về nhà lần đầu tiên, không lẽ là anh cô sao? Và… chẳng lẽ anh cô lại bị gay? Được rồi, cô công nhận trí óc cô đúng là bay bổng thật đấy. Cố xua đi cái hình ảnh ông anh lịch lãm của mình đứng cạnh tên nhóc bạo lực kia, Nhật Hạ im lặng.
 
 
Trước khi bước vào phòng tắm, Quang Anh còn ngoảnh đầu lại. Cậu cười đểu nói.
 
-          Thực ra cô không cần mất công ghi lên giấy, tôi có thể hiểu cô nói gì. Tôi từng giao tiếp với người câm.
 
Nói xong, cậu cười cười nhìn khuôn mặt đang nghệch ra của cô. Đúng là trước kia khi ở Mỹ, vì tội tụ tập đánh nhau làm cho phe bên kia nửa non thăm bệnh viện mà Quang Anh bị phạt lao động công ích ở trung tâm dưỡng lão và viện khuyết tật. Đúng là dạo đầu còn không hiểu nhưng dần cũng thành quen, cậu hiểu luôn ngôn ngữ của những bệnh nhân ở đó.
 
Nhật Hạ lặng im, não bộ vốn chậm phản ứng đang dần tiêu hóa câu nói kia. Thế, hóa ra công cô bò ra viết nãy giờ là vứt đi sao? Tên đáng chết, có biết cô tốn công viết mấy cái đó nhanh như thế rất là mỏi tay không hả? Tên chết dẫm, biết thế cô đã vứt cậu ở ngoài đường cho cậu cảm lạnh chết đi. > <
 
Nhật Hạ tức giận ném một cái gối trên ghế salon gần đó về phía Quang Anh nhưng cậu đã nhanh tay đóng sập cửa nhà tắm lại. Chiếc gối đập vào cửa rơi xuống đất.
 
Trong lòng Nhật Hạ hối hận gào thét. Anh ơi, em rước giặc vào nhà rồi…
 
 
 ….


Nhật Hạ ngồi trên ghế, lòng bứt rứt không yên. Sau khi lôi tên bạn học về nhà, giờ đây Nhật Hạ mới nhớ ra… cô là con gái > <. Sao lại tốt bụng đến mức lôi một thằng nhóc đậm chất “play boy” này về nhà chứ? Nhỡ đâu….


Không sao, không sao. Đừng tưởng cô dễ chơi. Nhật Hạ lắc lắc đầu, lấy lại tư thế oai hùng của một “super girl”. Nhật Hạ cô đây có hẳn nhất đẳng huyền đai Karate đấy nhé. Chẳng qua hồi bé, ông anh trai có cho đi học để tự vệ, chắc dùng được trong tình huống này. Cô nắm chặt tay, tự động viên mình.


(Shel: Chị cứ làm như có ai thịt chị thật không bằng -___-)


Một lúc sau, Quang Anh trên đầu là cái khăn bông trắng vò vò cái đầu ướt nước, người mặc một cái áo sơ mi kẻ caro với cái quần bò bước ra khỏi phòng tắm. Nhật Hạ nhìn thấy hình cảnh đó thì quên cả phòng bị hay cái gì gì đó, ngớ người ra mấy giây rồi lăn ra ghế cười rũ rượi. Quang Anh nhăn mặt. Có gì đáng cười sao? Không phải trong mấy quyển tiểu thuyết vớ vẩn bọn con gái hay lảm nhảm mấy hình ảnh này quyến rũ lắm sao? Không lẽ con nhỏ này có vấn đề về thần kinh hay bị les? Miễn dịch với trai đẹp?


Nhật Hạ cô cười không dừng lại được. Bình thường anh chàng kia toàn quần bò rách gối với áo thun đầu lâu, hình ảnh kì dị, hay không thì cũng là sơ mi phanh hai khuy. Hiện giờ, nhìn cái hình cảnh ngoan hiền tử tế kia lại thêm cái khăn tắm vắt qua đầu nhìn như cái tóc giả màu trắng làm Nhật Hạ ngồi nhịn được kiềm chế dây thần kinh cười.


Quang Anh đi đến cạnh ghế salon, chống tay cúi xuống, trừng mắt nhìn cô bạn kia. Đúng lúc đó, Nhật Hạ vừa ngừng cười, mở mắt ra thì đập ngay vào là khuôn mặt đẹp trai đang trừng lớn mắt. Cô bé ngay lạp tức hiểu nhầm đó là ánh mắt của một con sói háo sắc. Hu hu, đến rồi sao? Thú tính của bọn con trai sao bộc phát nhanh thế, cô biết cô khá là dễ thương nhưng chưa đến mức đó chứ? Không được, cô phải bảo vệ tấm thân trong trắng của mình.



Và thế là, một cú đấm móc ngược lên. Vì không để ý nên Quang Anh lãnh trọn cú đấm đó, loạng choạng lùi lại. Nhật Hạ bật ngay dậy, nhìn Quang Anh bằng ánh mắt phòng thủ, lao đến.

- Khoan.

“Khoan cái khỉ, khoan để cậu ăn thịt tôi sao? Mơ à?”


Một cú hạ gót giáng xuống. Quang Anh vẫn đang ốm nên phản ứng không nhanh lắm, một lần nữa lăn quay ra đất bất tỉnh sau chiêu võ kia. Nhưng trước khi lịm đi, cậu còn kịp yếu ớt để lại một câu:

- Tôi chỉ muốn bảo cô thôi cười thôi.

Lúc câu nói kia lọt vào tai, Nhật Hạ đã thấy cậu bạn cùng lớp bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà. 


Một đàn quạ đen bay qua đầu….


Nhật Hạ lại khóc không ra nước mắt. 


Đứng giữa nhà xoa cằm nhìn cái thân hình cao gần 1m8 nằm chình ình kia, Nhật Hạ bối rối. Chắc khi cậu ta tỉnh lại cũng vì cô đã cứu cậu ta mà không đánh chết cô đâu nhỉ? Cô cũng chỉ là một phút nỡ tay thôi mà. > <


Sau gần năm phút đứng hỏi trời oán đất, Nhật Hạ quyết định mặc kệ cậu bạn kia nằm trên sàn, đi xem phim. Giờ đang là mùa hè, nằm đất chắc cũng không cảm lạnh được đâu nhỉ? Với lại cô đá nhẹ mà, chắc một lúc là tỉnh. Nhật Hạ phẩy tay đi pha trà ngồi xem phim.


….

30 phút…

1 tiếng…

2 tiếng trôi qua…

Nhật Hạ bắt đầu lo lắng. Cô đã xem xong hai bộ phim, uống hết ba cốc trà rồi, sao cậu ta còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ đúng là cô ra tay quá mạnh?


Nhật Hạ nhón chân đi đến, ngồi xổm xuống nhìn cậu trai trước mặt. Khuôn mặt đẹp, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt dài, mái tóc đen tôn lên khuôn mặt đẹp trai. Đúng là đáng ghen tị. Tại sao lại có người đẹp thế chứ? > <


Đột nhiên, Quang Anh mở mắt, trừng trừng nhìn cô, túm lấy bàn tay chuẩn bị đưa gần mình, thều thào như người sắp chết:

- Cô là đồ bạo lực.


Quang Anh mím chặt môi, ánh mắt như sắp giết người đến nơi. Nhật Hạ khóc không nổi mà cười cũng không xong, đành cúi đầu thành khẩn xin lỗi người trước mặt.


Quang Anh thấy thế thì nhếch môi cười đểu:

- Biết nhận lỗi thế là tốt. Tôi đói rồi. Đi nấu đồ ăn cho tôi.


Cậu đưa tay xoa đầu cô, cười tươi, tự nhiên như ở nhà. Nhật Hạ oán hận liếc mắt. Quang Anh ngửa đầu làm ra vẻ suy nghĩ:

- Làm sao đây, hay cô muốn tôi nói với cả trường rằng lớp trưởng lớp 11A4 đã lôi tôi về nhà cô ta rồi hành hung tôi?

Mặt Nhật Hạ xám ngoét. Một khung cảnh máu lửa không mấy trong sáng nảy ra trong đầu. Ôi, hình tượng của cô sẽ tan vỡ như này sao? Biết thế cô đã không rước mối họa này về. Nhưng biết trước thì đất nước đã giàu, Nhật Hạ đành ngậm ngùi đi nấu đồ trong niềm oán hận ngút trời. 


Bạn nhỏ Nhật Hạ, bạn thật đáng thương.
shellry

13/6/2014, 15:06

#9
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Bad boy, không được chạy! 3022528296_2011705278_574_574


Chap 3
Nhật Hạ đứng trong bếp, ngần ngừ nhìn đám thực phẩm chưa được chế biến. Ấy, đừng nhầm tưởng rằng cô không biết nấu nhé. Nhầm to, thức ăn Nhật Hạ nấu vẫn có thể nuốt được, nếu không nói là ngon. Nhưng vấn đề là giờ cô đang phân vân không biết nên nấu một mớ hỗn độn cho thằng nhóc ngoài kia đau bụng chết đi hay thể hiện hết tài năng cho hắn lác mắt đây.
Rột….
Nhật Hạ bần thần xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình. Thật là, cô cũng đã đói rồi, mà mới mua có ngần này đồ ăn thôi, không lẽ lãng phí rồi để phí công ra chợ mua đồ tiếp? Cô mua đống đồ này để sống sót trong mấy ngày liền đấy. Ôi, chỉ là lười một chút thôi mà.
Thôi, trả thù gì để sau, gì thì gì cũng phải no bụng đã. Chẳng phải các cụ đã nói “có thực mới vực được đạo” sao? Hứ, câu đó có lí lẽ cả đấy.
Và thế là, Nhật Hạ bắt đầu xắn tay áo xào nấu, hì hục làm thật nhanh.
Quang Anh ngồi ngoài phòng khách đang rất rất là tự nhiên ngồi vắt chân xem phim. Cậu hoàn toàn đã dĩ nhiên coi nhà cô bạn kia là nhà mình. Trong lúc đang chú tâm vào bộ phim, tai cậu lại dỏng lên dán vào phòng bếp. Con nhỏ này, chẳng phải là bây giờ cô ta đã phải hét um lên rồi bát đĩa rơi loảng xoảng vỡ tan tành rồi chứ? Không phải mấy đứa con gái trong tiểu thuyết như vậy sao? Bọn con gái nói thế. Khụ, được rồi, đúng là cậu có hơi hóng hớt một tẹo. Nhưng mà không phải tại đám con gái đó cứ lải nhải bên tai cậu khi ở trong lớp sao? Suy ra, cậu không có lỗi.
Trở lại hoàn cảnh hiện tại, Quang Anh đã không kìm được sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng. Cậu đứng dậy, tắt ti vi, nhẹ nhàng đi đến cửa bếp.
“Nhìn một cái, chỉ nhìn một cái rồi đi”. Quang Anh tự nhủ mình thế. Nhưng đáng tiếc, sự thật luôn không như tưởng tượng, Quang Anh ngây người nhìn cô gái trong bếp. Cô ta đang bặm môi rắc hạt tiêu vào món thịt bò xào. -_____-
Đáng chết, quên không nói với con nhỏ đó là cậu không ăn được hạt tiêu. Lần trước khi ăn cái món canh của bà chị gái có một chút hạt tiêu lỡ tay bỏ vào mà cậu đã phải nhập viện hơn hai ngày. Nghĩ đến lại thấy bực. Hồi ấy, khi tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm là khó khăn giơ cái tay đây mẩn đỏ của mình chỉ vào mặt chị cậu mà hét:
- Bà già, bà cố ý đúng không?
Và thứ nhận lại được sau câu nói đó là một lọ hạt tiêu bay thẳng vào mặt. May là nó đã được đóng nắp kín đáo. -__-
Thôi, tí nữa tránh món đó ra là xong. Quang Anh lại đứng sau cửa bếp nhìn vào, trong lòng lấy lí do là “sợ cô ta lại cho cái chết tiệt gì vào nữa” để đè bẹp cái lí do xác thực là cậu đang muốn xem Nhật Hạ nấu ăn. 
Nhật Hạ đứng trong bếp chăm chú xào xào nấu nấu mà không để ý rằng có người đang nhìn mình chằm chằm như ma sau cửa chính. Mái tóc mai vương xuống trán, Nhật Hạ lơ đãng đưa tay lên cài nó ra sau tai, đổ nốt đống khoai tây vào nồi. Đậy cái vung vào, cô phủi phủi tay, cười toe toét. Cô chạy ngay ra cửa, định gọi cậu bạn kia vào ăn.
Quang Anh thấy Nhật Hạ chạy về phía ngoài thì hoảng hồn, cậu vội vàng lao đến cái ghế salon, chộp lấy cái điều khiển bật ti vi lên. Trong lòng thầm than :” C.h.ó chết, Nhật Hạ, cô có làm gì thì cũng phải nói trước một tiếng chứ.” Chợt nhớ ra cô ta không nói được, Quang Anh đành bó tay, không biết làm gì hơn, chú tâm dàn dựng “hiện trường giả”.
Nhật Hạ ra phòng khách thì đã thấy Quang Anh ngồi chễm chệ trên ghế, cô chỉ vào cái màn hình ti vì vẫn đang trong quá trình khởi động, đôi mắt to tròn ngạc nhiên.
Quang Anh toát mồ hôi. Đồ lắm chuyện, cô bớt tò mò thì không được sao?
- Ti vi đột nhiên ngắt.
Nhật Hạ ngẩng mặt thắc mắc. Ti vi nhà cô xưa nay có bao giờ đột nhiên tắt đâu nhỉ. Không lẽ nó ghét tên nhóc bạo lực kia lên mới đình công tạo phản như thế? Ha ha, đúng là hiểu ý chủ, ti vi ngoan.
Quang Anh ho khẽ một cái:
- Nấu xong rồi à? 
Nhật Hạ nhớ ra, vội gật gật đầu, ánh mắt sáng như sao. Cô kéo ngay tay Quang Anh vào bếp, tự hào chỉ đống thành quả của mình trên bàn ăn. Một đĩa thịt bò xào, một bát canh, một súp khoai tây cà rốt nhìn rất ngon mắt. Nhật Hạ đẩy Quang Anh ngồi xuống ghế, đẩy đến trước mặt cậu một cái bát sứ và một đôi đũa. Quang Anh không nói gì, coi đó là việc Nhật Hạ dĩ nhiên phải làm. Cậu lấy thìa múc một thìa súp khoai tây. Ừm, không tệ. Cũng được, khoai tây nhừ, vừa miệng, không mặn cũng không ngọt. Tay nghề của con nhỏ này cũng được phết. Trong lòng thì nghĩ thế những ngoài miệng cậu nhóc lại làm cao:
- Cũng được đấy, nhưng không ngon bằng tôi nấu.
Nhật Hạ liếc mắt khinh thường. Xì, chỉ được cái mồm mép. Giỏi thì cậu đi nấu đi. Nấu đi. Không được chứ gì? Tôi biết mà. Cậu làm sau nấu bằng tôi được. Đồ khoác lác.
Trước ánh mắt đầy tính chất khiêu khích kia, tính hiếu thắng của Quang Anh bốc lên tận đỉnh đầu. Cô ta coi thường cậu sao? Đừng tưởng cậu không nấu được. Tay nghề này là được huấn luyện bài bản ở Mỹ dưới tay nghề của dì cậu – một đầu bếp nổi tiếng đấy nhé. Cậu khoanh tay trước ngực, hất mặt:
- Thế nào? Không phục, vậy chúng ta thi tài một phen đi.
Nhật Hạ không do dự mà gật đầu cái rụp. Thi thì thi, cô sợ gì chứ? Dù sao cô cũng là con gái, sao có thể thua cậu ta được.
Và thế là, một cuộc hỗn chiến, nhầm, là đại chiến nấu ăn nổ ra. Bên A, Nguyễn Quang Anh, 16 tuổi, giới tính nam. Bên B, Vũ Nhật Hạ, 16 tuổi, giới tính nữ. Cả hai xắn tay áo, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, nhất định cống hiến một cuộc chiến hứa hẹn nhiều kịch tính.
…..
__ Tôi là đường phân cách thời gian nấu ăn ___
….
Gần một tiếng sau, Nhật Hạ bê ra một đĩa gì đó nhìn trong rất đẹp mắt. Bên kia, Quang Anh đẩy ra bần một bát cà ri nhìn cũng đẹp mắt không kém. =]]
Quang Anh quệt mũi, nhếch môi:
- Cô chịu thua đi là vừa.
Nhật Hạ không chịu kém cạnh. Cô giơ ngón cái ra chỉ xuống đất, ánh mắt đầy ý khiêu khích. 
Trao đổi đồ ăn, hai người ngồi xuống bàn. Quang Anh cầm đũa gắp lên một miếng bỏ vào mồm. Ngon… Một hương vị thanh thoát nhẹ nhàng thấm qua lưỡi khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn nữa. Nó tựa như mùi vị của gió biển một ngày trong lành, rất hợp làm món tráng miệng. 
Nhật Hạ dùng thìa múc lên một miếng cà ri ăn. Cà ri vừa trào vào miệng thì lập tức làm người ta lưu luyến. Thịt hầm vừa đủ, không quá nhừ cũng không quá dai, độ cay nồng đậm. Không ngờ tên này nấu ăn ngon thế. Nhật Hạ kinh ngạc nhìn tên con trai trước mặt. Đúng lúc ấy, Quang Anh cũng ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau. Nhưng đừng hiểu nhầm, không có cái gì gọi là ánh mắt tình tứ âu yếm đâu.
Quang Anh đau khổ nhìn Nhật Hạ, thốt ra từng từ:
- Cô bỏ cái gì vào đây vậy?
Nhật Hạ ngu ngơ chỉ lọ hạt tiêu ở gần bếp. Quang Anh một lần nữa muốn giết chết con nhỏ dối diện. Nhưng đáng tiếc, cậu nhóc lại oanh oanh liệt liệt ngất lịm -___-.
Nhật Hạ hoảng hốt, tá hỏa. Làm sao thế này? Cô đâu có bỏ thuốc độc vào đâu? Tại sao cậu ta đột nhiên lăn ra ngất thế này? Ôi, thánh Ala ơi, ngài làm chứng cho con, con chưa động chạm gì đến cậu ta đâu nhé, là cậu ta tự động ngất. Con là vô cùng vô tội.
Cuồng loạn 15 phút, Nhật Hạ mới phát hiện ra những nốt mẩn đỏ trên cánh tay cậu bạn kia. Một suy nghĩ vụt qua đầu: “Ôi Phật tổ ơi, chúa Jesu ơi, tại sao các người không nói với con cậu ta bị dị ứng chứ?”
Trong một buổi tối đầy sao, Quang Anh trong tình trạng bất tỉnh được bệnh viện đón tiếp vô cùng nồng hậu. 
……….
 
 
Ngoài cửa phòng bệnh, Nhật Hạ đang bị một vị thiên thần áo trắng mắng té tát. Đó là một bà bác sĩ đã lớn tuổi, mái tóc hoa tiêu, cặp kính đúng chất, nhìn vô cùng mẫu mực.
 
-          Cháu có biết là nếu cháu đưa bạn trai cháu đến muộn hơn một chút là cậu ta sẽ có nguy cơ một đi không trở lại không? Ôi, bọn nhỏ thời nay thật vô tâm, người yêu bị dị ứng cái gì cũng không biết.
 
 
Nhật Hạ muốn khóc mà không khóc nổi. Cô biến thành bạn gái tên bạo lực kia từ bao giờ chứ? Đã có ý tốt lôi hắn về nhà cung cấp cơm gạo cho mà còn bị hiểu lầm thành kẻ xấu thế này đây. Các cụ nói “Người tốt đoản mệnh, kẻ xấu sống dai” quả thật không sai. Hứ, từ nay cô quyết làm kẻ xấu. Nhưng mà có làm kẻ xấu hay không thì cũng dừng bài giáo huấn này được không? Cô xấu hổ quá đi mất, cô là gái ngoan, là gái ngoan mà > <.
 
 
 
Lúc lâu sau, vị bác sĩ kia mới thả cô đi. Nhật Hạ sung sướng suýt hét lên (dĩ nhiên là nếu cô có thể), lao đến phòng bệnh của tên mất dịch kia. Mở cửa phòng, Nhật Hạ thấy ngay một màn chướng mắt. Tên mắc dịch nào đó tuy dị ứng nhưng nét đẹp trai vẫn còn ngời ngời, thu hút bao nhiêu cô y tá trẻ bên cạnh. Cô thì lấy trà, cô thì lấy thuốc, có khác gì bệnh nhân VIP không? Này bạn nhỏ kia, Nhật Hạ cô không có đủ tiền để trả cho bạn nằm phòng đặc biệt đâu.
 
 
Đùng đùng một bụng tức giận đi đến đá vào chân giường, Nhật Hạ chống nạnh hất mặt thị uy với bạn nhỏ bệnh nhân đang nằm trên giường. Quang Anh đang cười hớn hở há mồm để cô y tá tóc xoăn lọn bên cạnh bón cháo cho thấy vậy thì chỉ ngẩng lên lơ đãng nhìn cô bạn lớp trưởng.
 
-          Sao?
 
 
Đang định giơ tay làm một loạt kí hiệu thì Quang Anh cắt ngang luôn.
 
-          Các chị thấy không? Bạn gái em ghen rồi kìa, chị mau đi ra làm việc đi. – Quang Anh nuối tiếc nói làm đám y tá cười rộ lên. Nói thêm mấy câu nữa, họ mới lũ lượt đi ra ngoài. – Là cô lôi tôi vào đây, tôi không trả viện phí đâu.
 
Nhật Hạ đen mắt, cầm cái gối ngay tầm tay ném vào mặt Quang Anh. Nhanh chóng, cái gối bay đến hôn thân mật vào mặt Quang Anh. Khi cái gối trắng kia rơi vào lòng, Quang Anh tức tối trừng mắt nhìn Nhật Hạ. Nhật Hạ cũng trừng mắt lại thách thức. Sao nào? Tức chết cậu đi, cậu làm gì được tôi chứ? Nằm đó mà đứt mạch máu chết đi.
 
-          Nhật Hạ… cô không yên với tôi đâu. – Quang Anh gằn từng tiếng.
 
Nhật Hạ trong lòng có một chút hoảng sợ. Có khi nào cô bị giết chết rồi vứt xác ở sông Hồng không? Lòng thì như thế nhưng ngoài mặt, Nhật Hạ vẫn làm như không có gì, bĩu môi. Nếu để cậu ta giết thì để cô giết cậu trước đi. Gia đình cậu ta đâu có biết cậu ta nằm viện, chắc không biết thủ phạm giết con trai họ là mình đâu ha. Mà hiện giờ, tên nhóc kia đang nằm trong phòng hồi sức, có một ông lão nằm chung thì đã vào phòng cấp cứu rồi. Vậy, cố có giết người cũng quỷ không biết thần không hay nha. Nghĩ thế,  Nhật Hạ liền đi đến bên giường, đôi mắt sáng lên như một con mèo bị đói cả tuần đột nhiên thấy một con cá rán. “Con cá rán” kia rùng mình, sởn da gà, nhích người lùi lại nhưng không được.
 
 
- Nhật Hạ, cô định làm cái gì thế? Bình tĩnh, bình tĩnh. Bác sĩ ở ngay ngoài kia, cô có thể ra hỏi.
 
 
 
Nhật Hạ cười nguy hiểm, giơ tay đập mạnh vào đầu Quang Anh nhưng cậu đỡ được. Giận dữ nhìn tên con trai trước mặt. “Cậu cho tôi đánh một cái thì chết sao?”
 
 
(Shel: Chính xác là sẽ chết đấy -___-)
 
Quang Anh sống chết không buông. Thấy vậy, Nhật Hạ liền thụi luôn một quả vào bụng cậu. Quang Anh nhăn mặt gập người xuống ôm bụng. Đau. Con nhỏ này, cô có còn là con gái không hả?
 
 
Nhật Hạ nhân cơ hội giáng một cú ngay xuống gáy Quang Anh làm cậu nhóc lăn ra ngất xỉu. Hài lòng nhìn thành quả mình vừa tạo ra, Nhật Hạ cười thỏa mãn, phủi tay đi ra khỏi bệnh viện, về nhà ngủ ngon lành.
 
 
…………
 
 
Sáng hôm sau, Nhật Hạ vô cùng vui vẻ vừa đánh răng chải đầu vừa tủm tỉm cười. Tên Quang Anh chắc đang liệt giường tại bệnh viện, không đi học được đâu. Ha, hôm nay trời thật đẹp.
 
 
Ngoài trời đang mưa tầm tã.
 
 
Đến lớp, Nhật Hạ vừa đặt mông xuống ghế thì trống báo cũng vừa cất. Cả lớp hình như vẫn còn đang lưu luyến đầu giờ nên chưa chịu vào chỗ, mỗi đứa một chỗ đứng buôn dưa lê bán dưa chuột. Không khí buôn bán cực kì sôi động.
 
 
Nhật Hạ gõ thước lên bàn nhưng không ăn thua, cô liếc mắt sang bên cạnh. Lớp phó kỉ luật Yến Nhi đang ngồi cắm cúi online Facebook bằng điện thoại. Nhật Hạ đập mạnh thước lên bàn vẫn không xi nhê gì. Hết cách, Nhật Hạ đành dùng quyển sổ trên tay đập bốp vào đầu nhỏ nhỏ mới chịu ngẩng đầu lên. Lớp trưởng đại nhân đánh mắt ra khắp lớp ý bảo cô quản lớp đi.
 
-          Nhật Hạ, tớ đang bình luận hoạt động hội.
 
 
Nhật Hạ cười tươi, tay xếp xếp từng quyển sổ. Yến Nhi sợ hãi. Một khi Nhật Hạ đã làm thế tức là ý nói cô sẽ từ chức, mọi vấn đề sổ sách giao hết cho các lớp phó. Mà ở lớp này, ngoài Nhật Hạ thông minh, tháo vát ra thì còn ai có thể đảm đương nhiệm vụ lớp trưởng này. Tên Nam Anh thì lười như hủi, lớp phó học tập thì nhất định không chịu nhận, cô thì càng không. Thế nên, phải để lớp trưởng đại nhân hài lòng. Yến Nhi toát mồ hôi, thoát luôn Facebook, đứng lên hét lớn:
 
-          Cả lớp trật tự. Đứa nào không im mồm thì cuối giờ dọn phòng vệ sinh trường, không dọn thì lên gặp sếp.
 
Ngây lập tức, cả lớp im bặt, ai về chỗ người nấy, vô cùng ngoan ngoãn lấy sách vở ra học. Gì chứ sếp sòng – tức giáo viên chủ nhiệm lớp – và hai lớp phó kỉ luật nguy hiểm Yến Nhi và Nam Anh tạo ra bộ ba vô cùng đáng sợ. Nghe danh là đứa nào cũng phải run rẩy. Dĩ nhiên là trừ thằng nhóc mới vào lớp không sợ trời không sợ đất nào đó.
 
-          Hôm nay Quang Anh không đi học à? – Yến Nhi quay sang hỏi Nhật Hạ đang xếp lại đống sổ.
 
Nhật Hạ khựng lại rồi quay qua cười toe toét, nụ cười hạnh phúc như ánh nắng mắt trời. Yến Nhi choáng váng. Vụ gì thế? Sao hôm này Nhật Hạ lạ thế?
 
 
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo có mặt. Ngay lúc đó, Quang Anh đạp cửa xông vào lớp, miệng hét:
 
-          Nhật Hạ, cô chết với tôi.
 
Cả lớp hóng hớt xem trò vui.
 
 
 
 
shellry

13/6/2014, 15:08

#10
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

 
 Bad boy, không được chạy! 3022515937_359687917_574_574
 
Chap 4
 
 
Quang Anh cả người bừng bừng lửa giận, có cảm giác như máu nóng đã dồn hết lên đầu. Cậu chính là đang rất muốn một tay bóp chết tươi con nhỏ nào đấy? Dám đánh cậu ngất xỉu rồi phủi mông bỏ đi? Dám vứt cậu lại đó một mình với cái đống viện phí kia? Đáng chết, đã thế lại bị bà bác sĩ kia gọi lại giáo huấn một trận. Cái quái gì chứ? “Còn là học sinh mà đã yêu sớm”? “Chọn người yêu không đúng, vô tâm vô tính”? Cmn, từ khi đặt chân về cái đất Việt này, cậu đã chọn được đứa con gái nào đâu.
 
Cuối cùng, cậu đành muối mặt vứt bỏ cái lòng tự tôn cao ngất trời gọi điện cho bà chị yêu quý. Khi “vị cứu tinh” kia xuất hiện, cậu còn bị tặng cho một ánh mắt khinh bỉ cộng với một khoản nợ không hề nhỏ. “Mẹ nó, Nhật Hạ, lần sau cô không cần vác tôi vào cái bệnh viện hạng sang thế này đâu.”
 
 
Trước khi ra khỏi bệnh viện, chị cậu còn ném lại cái cặp xách của cậu, nhếch môi cười, nói:
 
-          Đi học. Về nhớ kiếm tiền trả nợ.
 
Sh.i.t, chị gái, chị không cần nhắc đâu. Cậu còn đang có ý định đi quẩy bar một trận ra trò. Kiếm thêm một số em xinh tươi cũng tốt. Thế mà lại bị nhắc nhở lại cái nhiệm vụ đi học kia. À ờ, nhưng dù sao cũng phải xử lí con nhỏ kia đã.
 
 
Thế là, Quang Anh vác cặp đi học với tinh thần phục thù cao ngất trời.
 
 
Nhật Hạ nhìn tên con trai đang gào thét trước cửa lớp, bực mình viết viết vào 1 mẩu giấy trong sổ, xé nó ra vò vò vào rồi một tay ném thẳng vào mặt Quang Anh. Cậu nhóc nheo nheo mắt nhìn cô bạn lớp trưởng thì thấy cô trừng mắt chỉ chỉ vào mẩu giấy bị vò kia. Quang Anh cúi xuống dưới chân nhặt mẩu giấy lên, mở nó ra. Mảnh giấy nhỏ đã bị vò nhàu nhĩ nhưng vẫn đập thẳng vào mắt cậu dòng chữ: “Im miệng, về chỗ ngồi. Không thì trực nhật hai tháng tội ra khỏi chỗ và đi học muộn.”
 
 
Quang Anh hung hăng cứng đầu cứng cổ trợn mắt với Nhật Hạ. Đáng chết, cậu còn chưa xử cô thì thôi, lại dám lấy cậu ra uy hiếp? Con nhóc này gan thật lớn. Tưởng cậu sợ sao? Cô ta là đang mơ à? Quang Anh cậu trời không sợ đất không sợ lại đi sợ con nhóc con vắt mũi chưa sạch này? Dĩ nhiên là không rồi.
 
 
 
Nhật Hạ thấy vậy thì lôi điện thoại trong túi ra bấm bấm gì đó. Quang Anh tò mò, lại nổi bản tính hóng hớt. Con nhóc này, không phải bảo là sợ cậu quá mà im miệng hết ca cẩm gì đi. Trong lòng Quang Anh dấy lên sự tự kiêu trời phú. Ha ha, cậu thật giỏi, làm con bé này sợ rồi. Qủa đúng là Quang Anh mà. Lòng thì như vậy nhưng ngoài mặt, cậu nhóc vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh, ngó đầu hỏi Nhật Hạ:
 
 
-          Đang nhắn tin cho người yêu à, lớp trưởng?
 
 
Nhật Hạ quay mặt ra, nhếch một nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy. Gọi cô là lớp trưởng đấy, tôn trọng gớm. Giơ ra cái màn hình điện thoại đầy vẻ khiêu khích, Nhật Hạ tươi cười. Trên màn hình nho nhỏ của cái điện thoại cảm ứng có nội dung thế này:
 
“ From: Nhật Hạ
  To: Sếp Vân chủ nhiệm
  Nội dung:
 
  Thưa cô, hôm nay bạn Quang Anh đi muộn 15 phút, ra khỏi chỗ đầu giờ. Ngày hôm trước đánh nhau lên phòng giám thị ạ. Em đã phạt bạn ấy trực nhật 2 tháng, cô nhanh ra chỉ thị (em nghĩ bạn ấy không có ý hợp tác).”
 
 
Quang Anh đen mặt. “Con nhỏ xấu tính. Ông đây là con trai, ông đây không đánh con gái, thế là không quân tử. Con nhỏ xấu xa, con nhỏ phù thủy. Nhục này ông quyết báo. Chờ đấy, đồ con gái đáng ghét.” Cậu nhóc vác bộ mặt như vừa nuốt một con cóc về ngồi vào chỗ, hầm hầm quăng cặp lên bàn. Nhật Hạ khoanh tay trước ngực, nhìn cậu nhóc với ánh mắt của kẻ chiến thắng, cười mãn nguyện. Trong lớp, cuộc đấu mắt nảy lửa diễn ra.
 
 
 
Cả một lớp học nồng nặc mùi thuốc súng. Thế nhưng, trong mắt của mấy con sói trong lớp, “cuộc chiến đẫm máu” lại biến thành cuộc trao đổi ánh mắt tình tứ của hai kẻ “gian phu d.â.m phụ”. Từng cặp mắt sáng lên khi thấy khung cảnh tràn đầy ám muội, nở nụ cười đầy ẩn ý. Có bạn còn công khai che miệng, cong mắt cười. Có bạn lại vô cùng đậm chất papazazi lôi điện thoại ra chụp ảnh đăng Facebook. Cả lớp học vô cùng nhộn nhịp. Nhưng chỉ là nhộn nhịp ngầm mà thôi. Thử hỏi, ai dám cầm máy mà giơ lên chụp ảnh trước mặt lớp trưởng chứ? Họa chăng tên đó không muốn sống yên ổn.
 
 
Tùng tùng tùng…
 
 
Ba tiếng trống rộn rã vang lên. Vào tiết một.
 
 
Tiết đầu tiên của lớp 11A4 là tiết Thể dục. Từng tốp, từng tốp học sinh kéo nhau lũ lượt vào phòng thay đồ rồi ra sân sau – nơi một sân Thể dục rộng lớn đang mở rộng tay chào đón học sinh. Đồng phục của trường Trung học Phổ Thông Liewn được cát may khá đơn giản, quần ngố thể thao và áo phông, hết. À, kèm theo bắt buộc tất nhiên có giày thể thao.
 
 
Sân trường lớn với mấy cái cây cao to nhưng che không nổi ánh nắng đang bao phủ mặt sân. Mới sáng sớm nhưng là đầu hè nên giờ này, mặt trời đã lên cao, tỏa nắng rực rỡ. Những khóm hoa trong bồn hoa còn vương nước vì bác lao công vừa tưới lên. Giọt nước long lanh dưới ánh nắng tỏa ra thứ ánh sáng lung linh chói mắt.
 
 
Thầy thể dục nghỉ tiết, tiết Thể dục đầu tiên 11A4 tự do.
 
 
Thế là, cả lớp nháo nhào tản ra khắp cả cái sân. Người thì chơi bóng rổ dưới sân, ngời thì tụm năm tụm ba buôn dưa lê bán dưa cà. Một lúc sau, ai đó lại muốn khuấy động không khí, bày ra trò thi đấu bóng rổ giữa đội nam và đội nữ. Đám con gái la hét rần trời, nói không công bằng, con trai chơi giỏi hơn. Quang Anh nãy giờ im lặng suy nghĩ cái gì, chợt nhếch miệng lên cười. Cậu vào lớp chưa được lâu nhưng cũng đã thân quen với khá nhiều với mấy thằng con trai trong lớp. Quang Anh cười cười đi đến ôm quả bóng rổ.
 
 
-          Chấp 5 quả. Ném mười quả, con gái vào 5 quả coi như thắng.
 
-          Này coi thường con gái quá đấy.
 
-          Đừng tưởng bọn này kém cỏi.
 
Câu nói của Quang Anh như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng làm dâng lên làn sóng giận giữ của toàn dân mang phận nữ nhi trong lớp. Đám con trai không nói gì, chỉ cười cười huých vai nhau.
 
 
Quang Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ không chấp. Cậu chỉ tay vào cô lớp trưởng buộc tóc đuôi gà đang đứng ngoài không tham gia cuộc ồn ã, cười tươi:
 
-          Nhật Hạ, tôi thách đấu với cô. Nếu thua , Quang Anh này làm tay sai của cô một tuần.
 
 
Nhật Hạ ngớ người nhìn cậu nhóc chằm chằm. Đôi mắt ngơ ngác ngước lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả lớp ồ lên ngạc nhiên. Mấy đứa nhanh nhảu suy một thành mười thì không kìm được ôm bụng cười vật vã. Trò vui, trò vui. Lâu lắm rồi 11A4 mới sôi động như vậy. Họ đang mong chờ, hoặc là dáng vẻ tay sai của lớp trưởng đáng sợ ngàn năm hay là hình ảnh khúm núm dưới tay nữ vương của con hổ mang danh “bad boy” kia.
 
 
-          Cô không dám sao? Haizz… không ngờ lớp trưởng mà lại nhát như thế.
 
 
Nhật Hạ bực mình tiến tới. Chết tiệt, muốn trả thù cô sao? Con trai gì mà nhỏ nhen thế.” Đã thế, cậu sẽ chết dưới tay tôi, Quang Anh ạ.” Nhật Hạ bừng bừng nhiệt huyết chấp nhận thách thức.
 
 
Cuộc chiến bùng nổ.
 
 
……
 
 
Giữa cái sân to tướng, lớp 11A4  chia làm hai phe. Phe con gái đứng túm năm tụm ba bên Nhật Hạ. Rồi thì “Cố lên!” hay “Nhật Hạ quyết thắng!” được đám con gái hô hào vô cùng quyết liệt. Cuộc đấu bóng rổ bình thường được nâng tầm lên thành cuộc chiến sinh tử.
 
 
Ngược lại, phe con trai bên kia thì vô cùng trầm lắm. Tại sao trầm lắng? Lí do đây. Quang Anh xoay xoay bả vai, khuôn mặt vô cùng bình thản, liếc mắt sang bên trái thì thấy bộ mặt “hoang d.â.m vô độ” của thằng bạn cùng lớp. Liếc mắt sang bên phải thì đập ngay vào mắt là bản mặt “anh tin tưởng tương lai sáng lạn của chú.” của một thằng khác. Quang Anh đen mặt. Cái quái gì đang diễn ra? Mấy kiểu biểu cảm này là như nào? Cuối cùng, thằng Khôi đi đến, vỗ vai cậu, vẫn kèm theo nụ cười mờ ám.
 
 
-          Người anh em, các huynh đệ đây vô cùng mong chờ kết quả.
 
 
Quang Anh lặng im không lên tiếng.
 
….
 
 
Mặt trời bắt đầu lên cao, tỏa ánh nắng rực rỡ. Nhật Hạ đứng trước bảng rổ, đứng ngoài vòng ba điểm, ngẩng nhìn cái rổ bóng chăm chú. Thực ra bóng rổ cô chơi cũng không tệ, nếu không nói là khá giỏi. Quang Anh chết dẫm, cậu chết chắc rồi. Bên ngoài sân, Quang Anh đứng xoay xoay trái bóng trong tay, cười khiêu khích. Nhật Hạ bặm môi. Quang Anh, Quang Anh, cái rổ kia là đầu cậu ta, phải ném trúng.
 
 
Viu…
 
 
Qủa bóng màu cam bay một đường vòng cung đẹp mắt, đáp ngay xuống vòng rổ, rơi xuống đất. Trót lọt. Nhật Hạ cười đắc ý.
 
 
Quang Anh thấy đường ném kia thì biết ngay mình đã đụng phải thú dữ, chỉ biết há hốc mồm ra. Nhưng cậu lại tự an ủi mình. Ừ, chỉ là may mắn mà thôi. Con nhỏ ẻo lả đó làm sao mà có thể ném bóng được. Ha ha, cậu không cần lo, chỉ cần chuẩn bị làm Boss lớn cho cô ta hầu hạ thôi. Viễn cảnh tươi sáng vẽ ra trước mắt…
 
 
Nhật Hạ đứng trong sân thấy bản mặt kia thì càng tức tối. “Quang Anh, tôi không cho cậu chết thê thảm thì tôi không phải là người.”
 
 
 
Liền một mạch, Nhật Hạ ném liền 4 quả tiếp theo vào rổ trót lọt. Hơn thế nữa lại ném thêm 5 quả nữa, tròn mười quả, bằng số bóng Quang Anh phải ném. Hoàn thành xong nhiệm vụ vinh quang, Nhật Hạ cười tươi quệt mồ hôi trên trán. Lâu lắm không chơi, vẫn không đến nỗi quá tệ.
 
 
Xung quanh Nhật Hạ, đám con gái gào thét rần trời. Mấy tên con trai tặc lưỡi quay ra ngậm ngùi tiếc thương thay cho thằng bạn mới vào lớp. Lớp trưởng đại nhân quả là quái vật.
 
 
 
Quang Anh đen mặt.” Được rồi, Nhật Hạ, coi như hôm nay cô may mắn. Nhưng đấu bóng rổ với tôi, cô không có cửa thắng đâu. Cứ ngồi đó mà mơ đi. Đã thế, ông đây ném liền 20 quả cho cô ta lác mắt.”
 
 
Nhật Hạ nhếch môi cười, chỉ ngón tay cái xuống đất. Quang Anh tức muốn lộn ruột.
 
 
Quang Anh đứng trước vạch 3 điểm, nhún người ném.
 
Một quả…
 
 
Hai quả…
 
Ba quả…
 
Liền một phát, Quang Anh ném trúng rổ chín quả bóng. Mái tóc đen bay trong gió, khuôn mặt đầy mồ hôi, ánh mắt tập trung làm dám con gái trong lớp ngơ ngẩn. Biết là Quang Anh đẹp trai rồi, nhưng không ngờ khi cậu tập trung còn đẹp đến nhường ấy.
 
 
Qủa bóng cuối cùng được ném lên. “Nhất định phải vào, phải vào.”
 
Qủa bóng bay lên thành một đường rơi xuống rổ nhưng không vào luôn mà con xoay tròn trên miệng rổ. Xoay… Xoay…
 
“Không, phải vào.” Quang Anh thầm mong, đôi mắt dán chặt vào quả bóng.
 
 
Bịch…
 
 
Bóng rơi ra ngoài.
 
 
Bầu không khí đông đặc lại ba giây, sau đó vỡ òa trong tiếng reo hò của đám con gái. Tụi con trai liếc mắt thương cảm cho người nào đó tinh thần suy sụp đến mức chẳng còn gì mà suy sụp hơn kia. Khôi đến bên, cười tươi:
 
-          Bạn nhỏ, coi như số mày nhọ.
 
 
Quang Anh nhìn khuôn mặt còn rạng rỡ hơn cả mặt trời của Nhật Hạ, bỗng dưng muốn chết. Số cậu, đúng là nhọ thật.
 
………..
 
 
 
 
Sponsored content

Sponsored content



Bad boy, không được chạy! Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Chuyển đến trang : 1, 2  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết