Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

shellry

13/6/2014, 15:09

#11
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! - Page 2 Empty Re: Bad boy, không được chạy!

 Bad boy, không được chạy! - Page 2 3022213716_1910190687_574_574






Chap 5

     

Sau vụ cá cược vô cùng sôi động tiết thể dục, mấy ngày sau đó, lớp 11A4 thường xuyên xuất hiện những cảnh tượng 3Đ: đáng xem, đáng cười, đáng chú ý.


Ví dụ 1: Một cậu nam sinh đẹp trai phong độ, khí chất ngời ngời ngoan ngoãn đi rót nước bưng trà với khuôn mặt vô cùng khó coi, như thể có ai đó đang thiếu nợ cậu ta cả tỷ đồng vậy. Gần đó, một nữ sinh nhìn yếu đuối nhu mì hoặc là ngồi cắm cúi làm bài tập, hoặc là đọc tiểu thuyết, hoặc là ngồi hóng hớt mấy chuyện từ hội đồng buôn dưa trên bàn mình, thong thả uống nước do cậu nam sinh “cung kính” đưa tận miệng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.


Ví dụ 2: Vẫn là cậu nam sinh nào đó, mặt mày vẫn đen hơn Bao Công, đứng sau cô nữ sinh nhu mì nọ, tay ôm một chồng giấy tờ sách vở, ngoan ngoãn bám gót người kia. Còn bạn nữ sinh nào đó thì chăm chú đọc tiểu thuyết, tay chân vô cùng rảnh rang.


Ví dụ 3: Bạn nam sinh đứng trên bục giảng, kìm nén sự bực bôi, mặt mày biểu lộ rõ ràng câu nói “Phiền phức, tôi không muốn làm mấy thứ này.” Nhưng miệng thì vẫn hoạt động hết công suất triển khai hoạt động lớp cho toàn bộ các thành viên trong lớp theo chỉ thị của nữ sinh xinh xắn đang thảnh thơi ngồi trên ghế. Lớp phó kỉ luật Yến Nhi trong thời gian này được miễn nhiệm vụ gào to hét lớn thông báo các hoạt động tuần cho lớp, vô cùng sung sướng mà đăng status lên Facebook khoe thành tích. Một số bạn học sinh nào đấy còn che miệng cười trộm khi nhìn đại ca trong trường mà cúi đầu như cún trước lớp trưởng vĩ đại. Thường thì trong trường hợp này, bạn nam sinh phong độ đứng trên bục giảng kia sẽ bực tức đập bàn, mặt mày đầy sát khí mà hét lên:


- Trật tự, không thì mấy người biết tay tôi.


Lúc đó, ngay lập tức bạn nam sinh sẽ nhận được một viên giấy vo tròn ném vào đầu trong đó chình ình một câu:” Cậu ngoan ngoãn làm tiếp việc đi.” Và bạn nam sinh bất hạnh lại bặm môi căm tức, cố gắng nín nhịn mà tiếp tục công việc đang được giao.


Cả lớp lại rúc rích cười trộm.


………..


Quang Anh thời gian gần đây vô cùng bực bội, mặt lúc nào cũng hầm hầm như muốn giết người đến nơi khiến ai cũng phải sợ hãi mà cách xa năm mét. Mẹ nó, nếu không phải là tại cái vụ cá cược chết tiệt kia, cậu đã không phải cung cúc tận tụy như mấy ông osin già bên cạnh con nhỏ đáng ghét đó. Đường là một đại ca mà phải cúi mình phục vụ một con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, nhục nhã. Nhưng để người ta biết cậu bùng lời hứa thì cậu thà đâm đầu xuống sông Hồng mà trôi theo cát bụi cho xong. Quang Anh cậu là người rất biết giữ lời hứa. - v -



Miễn cưỡng, miễn cưỡng. Chỉ một tuần thôi, một tuần là cuộc sống địa ngục này sẽ chấm dứt. Cậu với con nhãi ranh đó sẽ đường ai nấy đi, không liên quan, không dính dáng. Một tuần thôi. Bình tĩnh, trong thời gian này phải cực kì giữ mình, không được phá bỏ quy tắc, không được đánh con gái. Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Quang Anh cậu nhẫn nhịn.



Hít sâu, thở đều, Quang Anh lấy lại phong độ khí thế ngút trời của mình bước vào lớp. Vừa mông ướt mông ráo ngồi chưa nóng chỗ, Quang Anh đã thấy ngay trước mặt xuất hiện một chồng sổ đáng kinh ngạc với khí thế áp đảo. Ngẩng đầu lên, một nụ cười tươi tắn đập ngay vào mắt, mà đối với cậu, nụ cười này có nghĩa là ác ma đã hiện thân.



Nhật Hạ cười tươi rói như hướng dương gặp mặt trời. Dạo này, tâm trạng cô trái ngược hẳn với người nào đó, vô cùng vui vẻ, vô cùng thoải mái. Ngày ngày có ngươi bưng nước tận miệng, sổ sách cũng có người ghi chép hộ, thông báo cũng có người nhận thay, đồ ăn sáng dâng tận tay, Nhật Hạ cô chỉ việc ngồi chú tâm học tập, ăn, uống, đọc tiểu thuyết, hóng hớt dưa cà trong lớp, cực kì thích thú. Ban đầu, khi tham gia vụ cá cược này, Nhật Hạ cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này nhưng sau khi thành công, độ lười biếng của cô lại bộc phát. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bên cạnh lại có ngay một kẻ tiện đường sai bảo, Nhật Hạ sung sướng hưởng thụ kết quả của cuộc cá cược.



Mà ai bảo khả năng lãnh đạo của kẻ nào đó cũng quá suất sắc, chữ viết lại sạch đẹp, không sử dụng thật phí của trời ban, phải không nào? Thế nên, Nhật Hạ cô chỉ là thay trời hành đạo thôi.



- Lại nữa à? – Quang Anh đau khổ lên tiếng. Chép, lại chép sổ nữa sao? Lâu lắm rồi cậu không động tới bút nhiều như này đâu đấy nhé.



Nhật Hạ gật đầu như thể đó là việc đương nhiên. Quang Anh gục đầu xuống bàn, muốn khóc mà không khóc nổi. Đáng lẽ cậu không nên cá cược mấy cái này. Mẹ nó, người ta nói đúng không sai, phụ nữ là loài động vật nguy hiểm. Và con nhỏ này là kẻ nguy hiểm nhất đây.



Bàn giao công việc xong, Nhật Hạ vui vẻ quay người đi về chỗ. Như nhớ ra điều gì, cô chợt dừng lại, ra hiệu gì đó với người đang suy sụp đến không còn gì để suy sụp hơn kia. Động tác vừa dứt, Quang Anh liền bật dậy, hét lên:


- Cái gì cơ? Thi văn nghệ? Lãnh đạo cả lớp giật giải? Cô điên à?


Nhật Hạ bình thản lắc đầu rồi đi về chỗ. Tiếng hét của Quang Anh như đã thành công trong việc thu hút cả lớp. Mấy tiếng dò hỏi vọng tới:

- Gì thế?

- Văn nghệ? Lại thi văn nghệ à?

- Giao cho Phương Lan là được rồi, mày chỉ cần hợp tác thôi. Vụ này dễ mà.


Khôi không biết từ đâu chui ra, vỗ vai Quang Anh an ủi. Phương Lan là lớp phó học tập kiêm lớp phó văn thể mĩ của lớp 11A4, đa tài, giỏi giang, là cây văn nghệ của lớp, đã mang về cho 11A4 biết bao vinh quang chiến thắng trong các cuộc thi văn nghệ trường.


Quang Anh nghe thế thì thở phào, như trút được gánh nặng. Thế thì tốt rồi, ít nhất thì cậu cũng không phải chỉ huy mấy cái vụ hát hò nhảy nhót này. Phiền phức.


- À, Kiều Nhan đợi mày trước cửa lớp kìa. Sướng nhá, nhìn cô nàng như muốn tỏ tình với mày ý. – Khôi trưng ra bộ mặt gian d.â.m vô độ, nói bằng giọng mờ ám.


Phan Kiều Nhan là hot girl của trường. Xinh đẹp bốc lửa, được bao nhiêu thằng con trai trong trường lẫn ngoài trường săn đón. Nhưng cô nàng vô cùng chảnh, lại lăng nhăng, lúc người này, lúc người kia, thay người yêu như thay áo.



Quang Anh nghe thế thì hơi nheo mày khó hiểu nhưng cũng nhấc mông khỏi ghế mà đi ra cửa lớp, nơi một đám lố nhố đang đứng vây thành vòng tròn. Thấy cậu đi ra, đám người đó nhanh chóng tách ra một lối cho cậu đi vào. Ở giữa, một mĩ nhân kẻ mắt tô son, trẻ trung quyền rũ, váy đồng phục cắt ngắn lộ ra cặp đùi trắng trẻo khiến bao thằng nhỏ dãi, áo đồng phục cũng được sửa kéo léo, hơi bó lấy thân hình đẹp đẽ. Cô ta cúi đầu, mặt có vẻ e thẹn, ngại ngùng buông một câu:


- Anh Quang Anh, anh có thể… làm người yêu em không?


Đám đông ồ lên thích thú. Nhật Hạ trong lớp thấy ồn ào cũng ghé mắt ra nhìn.


................


 
 
 
Quang Anh nhướn mày nhìn cô gái trước mắt. Xưng em sao? Tưởng cô nàng này cùng khối với cậu. Phụt, đừng nói là cô ta lại bị ảo tưởng bởi phim Hàn đi. Ờ, nhưng mà xưng hô gì là quyền tự do của cô ta, Quang Anh cũng chẳng thèm để tâm quá nhiều. Cậu di đôi mắt quan sát cô gái trước mắt một hồi. Mặt không xinh như Sophie, yểu điệu quá; người chả hấp dẫn như Linae; đùi có vẻ cũng không nuột bằng Serian,… nhưng mà, nhìn cũng có vẻ được. Hầy, dù sao thì từ khi về Việt Nam tới giờ cậu chưa đụng tay quá phép tắc với con gái, lần này lại có đồ dâng tận miệng, có vấn đề về não mới từ chối. Quang Anh nhếch môi:
 
-          Ừ, được chứ. – Rồi, cậu cúi xuống, tay lướt qua vài sợi tóc nhuộm vàng của Kiều Nhan, nghiêng đầu nở nụ cười sát gái đặc trưng của mình. – Sao có thể từ chối một cô gái xinh đẹp như em chứ, lady?
 
 
Kiều Nhan đỏ mặt. Nhưng không hề rụt rè một chút nào, cô ta túm lấy áo Quang Anh, kéo cậu lại, đặt lên môi Quang Anh một nụ hôn. Quang Anh không phản ứng, cứ để đứa con gái trước mặt làm loạn trên môi mình. Đám con gái xung quang gào thét rần trời, như đang được chứng kiến một cảnh tượng gây ấn tượng mạnh mẽ lắm. Bất chợt, tiếng thầy giám thị vang lên:
 
 
-          Các em đang tụ tập gì thế? Lại đánh nhau phải không?
 
 
 
Kiều Nhan lúc ấy mới buông Quang Anh ra, nói:
 
-          Sau giờ học mình hẹn hò nhé. Đợi em ở cổng trường nha.
 
-          Ok. – Quang Anh cười đáp lại.
 
 
Nói rồi, Kiều Nhan đi mất. Lúc ấy giám thị cũng đến. Ông thầy giáo bị hói cả nửa đầu đứng chống nạnh chỉ vào Quang Anh hét lên:
 
 
-          Lại là em nữa. Lần này em lại gây ra chuyện gì hả?
 
 
Quang Anh vào trường chưa đầy một tháng mà đã gây ra bao nhiêu vụ đánh nhau cúp tiết, thành đại ca của cả trường, là thành phần cá biệt hạng nặng trong mắt các thầy cô. Tuy thành tích học tập không phải quá thấp nhưng cũng ảnh hưởng đến mặt kỉ luật của cả trương, thân là giám thị, ông không thể làm ngơ trước một học sinh như thế.
 
 
Quang Anh quệt quệt môi, cậu vắt hai tay sau gáy, đi vào lớp:
 
-          Thầy à, chỉ là tụ tập nói chuyện thôi mà.
 
 
 
Vào đến lớp, Quang Anh liền bị một đám đông nữa vây lấy. Khôi ôm ngực, giả vờ khóc lóc, mặt đau khổ rền rĩ, oán hận nhìn thằng bạn đang ngồi thảnh thơi trên ghế, ánh mắt như chẳng để tâm chuyện gì vừa xảy ra:
 
 
-          Ôi ôi, mình thật bất hạnh, tại sao Kiều Nhan không tỏ tình với một đứa đẹp trai như mình chứ? Quang Anh, sao mày không từ chối cô ấy hả, như thế thì anh em làm gì có cửa cua gái nữa?
 
 
 
Quang Anh cười đểu:
 
 
 
-          Mày tán lại cô ta đi. Cô ta đổ mày thì là của mày. Thấy sao?
 
-          Mẹ nó, ông đây không thiếu gái. – Khôi cầm cái hộp bút trên tay ném về phía Quang Anh, nhân tiện tặng nguyên cho cậu cái trừng mắt.
 
-          Ok, ok. Tao biết rồi. – Quang Anh chụp gọn cái hộp bút trong tay, tay còn lại đút túi quần thong thả đi đến chỗ đám Khôi ngồi. Cậu dùng chân khều cái ghế gần đó, ngồi xuống.
 
 
 
Khôi chống tay trên thành ghế, cười cười nhìn Quang Anh, cứ nhìn chằm chằm như thế đến khi cậu nhóc không chịu được nữa mà rùng mình một cái mới thôi. Khôi cợt nhả:
 
 
-          Hey, thấy Kiều Nhan thế nào? Ngực to, eo nhỏ, hot girl đấy nhé.
 
-          À… cũng bình thường.
 
 
 
Vừa nói, Quang Anh vừa bất giác liếc một cái về phía Nhật Hạ. Đúng lúc ấy, Nhật Hạ cũng nhìn cậu. Nhưng không tỏ vẻ gì là ngượng ngùng khi bị bắt gặp, cô nghiêng đầu nhìn cậu, môi nở một nụ cười nửa miệng khó hiểu. Quang Anh hơi nhíu mày. Cậu không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì. Nhưng rất nhanh sau đó, Quang Anh đã xua đi hình ảnh đó trong đầu. Trống vào tiết.
 
 
 
……………
 
 
 
 
Hai tiết cuối của buổi chiều cứ thế trôi đi.
 
 
 
Tùng… Tùng… Tùng…
 
 
 
Tiếng trống trường rộn rã vang lên, chính thức chấm dứt một ngày học tập mệt mỏi. Quang Anh cầm quyển vở không ghi được chữ nào trên bàn nhét vào cặp. Với cậu, việc ghi bài hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Vác cái cặp lên vai, Quang Anh định đi ra khỏi lớp thì bị một bàn tay giữ lại. Cậu quay đầu lại.
 
 
 
 
Yến Nhi, lớp phó kỉ luật đang dán mắt vào cái điện thoại làm gì đó, một tay nắm cặp Quang Anh. Thấy cậu nhóc đã dừng bước, Yến Nhi ngẩng mặt:
 
 
-          Hạ bảo ở lại tập văn nghệ. Hôm nay cậu không được trốn.
 
-          Tôi có việc. Hôm nay không được. – Quang Anh thẳng thừng từ chối.
 
 
 
Vừa lúc đó, Nhật Hạ đi đến, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu, cô làm vài động tác gì đó. Nhật Hạ cô cũng không phải xấu tính gì, cũng không có ý định ngăn người nào đó đi hẹn hò. Dù sao cô cũng chẳng là gì của cậu. Nhưng khi Quang Anh vào lớp, có nghĩa là cậu là một thành phần của lớp, phải cùng có trách nhiệm với lớp, không thể muốn làm gì thì làm.
 
 
 
Thế nhưng, hành động của Nhật Hạ trong mắt Quang Anh dường như đã bị biến chất. Với một cậu nhóc chưa bao giờ bị quản thúc một cách nghiêm ngặt thì việc Nhật Hạ ép cậu làm theo ý mình rất khó chịu. Quang Anh lạnh nhạt liếc bàn tay đang ngăn mình ra khỏi lớp, gằn giọng:
 
 
-          Bỏ tay ra.
 
 
 
Nhật Hạ kiến quyết không từ bỏ ý định bắt Quang Anh ở lại. Quang Anh nheo nheo mắt nhìn cô nhóc trước mặt chưa cao đến cổ mình đang hươ tay múa chân. Chưa bao giờ cậu cảm thấy phiền phức như này. Ý cô ta là… cậu là kẻ vô trách nhiệm? Cậu là người ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình? Cậu là người tồi tệ hư hỏng? Quang Anh cười nhạt:
 
 
 
-          Im đi, cô nghĩ cô là ai mà quản được tôi? Một con bé đến nói cũng không nổi thì không có tư cách, và cũng không có đủ khả năng để quản giáo tôi. Tránh ra. Tôi có hẹn.
 
 
 
Nhật Hạ tức nghẹ giọng. Cô cảm thấy như có một cực gì đó ứ nghẹn ở cổ họng. Nhật Hạ rất dễ xúc động, và cũng rất dễ bùng nổ. Từ trước đến giờ, mọi cơn giận của Nhật Hạ đều là bộc phát mà không kìm nén. Lần này… cũng vậy. Khi bị xúc phạm, dù là thỏ cũng cắn người. Nhật Hạ giơ tay tát bốp vào mặt Quang Anh một cái.
 
 
Cả lớp đờ người trước sự việc vừa diễn ra. Trong phút chốc, cả lớp im bặt không một tiếng động.
 
 
 
Quang Anh sững sờ. Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên nói gì. Một thằng con trai, bị tát trước mắt người khác, chính là hình thức sỉ nhục nhất. Quang Anh là một cậu nhóc có lòng tự tôn cao ngất ngưởng, dĩ nhiên sẽ không chịu để Nhật Hạ tát không. Máu nóng dồn lên não, Quang Anh giơ nắm đấm đấm mạnh về phía Nhật Hạ.
 
 
 
 
Nhật Hạ không phản ứng kịp, chỉ biết đứng trân trối nhìn nắm đấm đang vung đến bằng tốc độ đáng sợ.
 
 
Nhưng…
 
 
Nắm đấm đó đã không hạ xuống.
 
 
 
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Khôi đã kịp xông ra đỡ, trong đầu chỉ cầu mong giữa hai người kia không xảy ra xích mích trong lớp. Bàn tay định đỡ lấy nắm đấm lại không chạm đến. Quang Anh dừng giữa không trung, kìm nén hơi thở dốc. Như đã lấy lại được bình tĩnh, cậu buông tay xuống, giộng không biết vui hay giận:
 
 
-          Quang Anh tôi trước giờ chưa bao giờ động thủ với con gái. Nhật Hạ, coi như tôi thực hiện cam kết của cô, hết tuần này, mọi chuyện trở lại như cũ. Tôi không muốn bị mang tiếng lật lọng. – Quang Anh cười nửa miệng.
 
 
 
Không khí trong lớp bỗng trở nên căng thẳng. Nhật Hạ như một con thú đang dựng thẳng lông đầy cảnh giác. Cô nhìn chăm chăm Quang Anh, ánh mắt đanh lại. Khôi đứng giữa, cười khan hai tiếng kéo Nhật Hạ lại:
 
 
 
-          Ha ha, hôm nay mọi người cũng mệt rồi. Giải tán đi. Ai về nhà nấy. Bye bye.
 
 
 
 
Nhật Hạ trong tay Khôi như muốn vùng ra nhưng lại thôi. Cô cụp mắt lại, đi theo Khôi ra khỏi lớp. Trong khoảng khắc liếc mắt lại, cô nhìn thấy Quang Anh đứng dựa bàn, xoa nhẹ bàn tay vừa thu thành nắm đấm. Đầu cậu cúi xuống. Mái tóc rũ xuống che đi biểu cảm trong đôi mắt.
 
 
 
 
 
shellry

13/6/2014, 15:11

#12
  • shellry

shellry



Thành viên chính thức
Tham gia : 09/06/2014
Bài viết : 198
Điểm plus : 195
Được thích : 16
Bad boy, không được chạy! - Page 2 Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Bad boy, không được chạy! - Page 2 3021810828_940626674_574_574
 
Chap 6
 
 
 
Nhật Hạ lững thững khoác cặp đi bộ về, trong lòng vẫn còn sự bực bội. Hứ hứ, tại sao tên đó lại đáng ghét thế chứ? Lại còn muốn đánh cô nữa. Rõ ràng là một thằng nhóc bạo lực mà. Nhưng… sao thấy tên đó nhiều lúc lại có nét cô đơn như vậy? Lúc nãy, lại còn hôm ở dưới cơn mưa đó nữa. Ánh mắt đó sao đôi khi lại ánh lên cái nét xao lòng đến thế? Không lẽ cậu ta có chuyện gì sao? Nghĩ thế, đôi mắt Nhật Hạ cũng dịu đi. Nhưng chưa được mấy phút, cô lại lắc đầu nguây nguẩy.
 
 
 
 
Nào, Nhật Hạ, tỉnh lại đi, tên đó thì có chuyện gì được cơ chứ? Có chắc cũng chỉ là bị gái đá mà thôi. Không cần nghĩ nhiều. Cậu ta là một tên đáng ghét, đáng ghét nhất, cô sẽ không quan tâm cậu ta nữa. Nhất định là thế. Nhật Hạ giơ chân đá mạnh viên đá dưới chân.
 
 
 
 
Viu.
 
 
 
Viên đá dưới lực tác động của Nhật Hạ, bay một đường tuyệt đẹp trên không rồi…. Cốp. Một tiếng động vang lên như minh chứng cho sự va đập “mạnh mẽ” của cục đá và một thứ khác.
 
 
 
 
Nhật Hạ vội vàng ngẩng đầu lên, cầu mong là cái thứ mình vừa đá không làm thương tổn ai cũng không làm cho cô đi gặp cảnh sát đàm đạo một hồi về tội gây thương tích cho công dân. Ngẩng lên rồi, nhìn rõ rồi, Nhật Hạ sửng sốt, há hốc mồm. Trước mặt cô, một chàng trai đứng vắt chéo chân khoe ra cặp chân dài đáng mơ ước làm rộ lên chiều cao khủng, áo vest đen lịch lãm với khuôn mặt đẹp trai đầy sức hút. Anh ta đưa tay xoa xoa cái mũ bảo hiểm màu xanh đậm trên đầu, ai oán nhìn Nhật Hạ:
 
 
-          Em gái, màn chào đón của em ấn tượng quá.
 
 
 
 
……………….
 
 
 
 
 
Happy House là một tiệm bánh ngọt kiêm phục vụ đồ ăn, cà phê đủ thứ các kiểu nằm gần cầu Hàn Tước. Ngồi trên tầng hai của quán có thể thu vào tầm mắt cả một dòng sông mênh mông rộng lớn. Cầu Hàn Tước trải dài, tấp nập người qua lại. Thành phố đông đúc nhộn nhịp nhìn lung linh hơn khi mặt trời khuất dần dưới lòng sông, nhường chỗ cho mặt trăng lên cao cùng ngàn vì sao tỏa sáng.
 
 
 
 
 
Nhật Hạ ngồi dưới tầng một của quán, cạnh của kính. Đối diện với cô là Nhật Phong, anh trai ruột, hơn cô sáu tuổi. Ba năm trước, sau khi bố mẹ qua đời, Nhật Phong tiếp nhận quản lý công ty của gia đình. Với tài kinh doanh trời phú cùng khả năng giao tiếp khéo léo, anh đã duy trì tốt và phát triển công ty ngày một tốt hơn. Nhật Phong là một ông anh tốt. Anh luôn yêu thương, chiều chuộng Nhật Hạ hết khả năng của mình. Anh cố gắng giữ vai trò cả cha, cả mẹ, cả người anh trưởng, bảo bọc, che chở, bù đắp cho cô sau những mất mát quá lớn đối với một cô bé con.
 
 
 
 
Nhưng mà, Nhật Phong dù giỏi thế nào cũng không thể phân thân. Việc quản lý công ty đã ngốn của anh không ít thời gian. Nào là công tác, nào là họp hành. Vậy nên Nhật Phong cũng không thể suốt ngày bên cạnh Nhật Hạ được. May sao, Nhật Hạ là một cô bé hiểu chuyện, cô cũng không trách móc gì anh cả.
 
 
“Sao anh về sớm thế? Công việc ở bên Paris xong rồi à?”
 
 
Nhật Hạ viết viết vào giấy, đẩy sang bàn cho Phong. Ở nhà anh sẽ nói chuyện với Nhật Hạ theo cách của cô, còn khi ra ngoài thì Nhật Hạ sẽ viết giấy rồi đưa cho anh, anh sẽ trả lời lại. Nhật Phong cũng đã từ chối việc giao tiếp này nhưng Nhật Hạ một mực không chịu. Cũng do ba năm trước, khi Nhật Hạ “mất đi” giọng nói của mình, mỗi lần ra ngoài với Phong, giao tiếp với anh bằng ngôn ngữ của người câm, y như rằng sẽ có những cái nhìn soi mói hiếu kì, những ánh mắt đầy vẻ cảm thông đáng thương dành cho Phong và Nhật Hạ. Với cả, việc một "con câm" đi cùng một anh chàng đẹp trai rất dễ làm nổi lên thứ gọi là:" ghen tị ". Một lần, có một cô gái đi qua chỗ hai người họ đang nói chuyện, cố tình nói đủ để Nhật hạ nghe thấy:” Câm mà cũng bày đặt.” Từ đấy, Nhật Hạ tiến hành dùng cách giao tiếp viết giấy khi ra ngoài với anh trai, mặc kệ cho Phong nói gì cũng không từ bỏ.
 
 
 
-          Ừ, xong rồi. – Phong cười trả lời cô rồi gọi món. Khi phục vụ đi rồi, anh quay sang Nhật Hạ, nói tiếp. – Mọi chuyện ổn hết rồi. Em dạo này thế nào? Học tốt không? Biết tự chăm sóc mình chứ? Xem này, gầy đi rồi này. Lại không ăn đủ bữa phải không?
 
 
 
 
Phong đưa tay xoa xoa má cô, hành hạ cái má cô một lúc đến khi Nhật Hạ vẫy vẫy tay muốn thoát ra thì anh mới bỏ. Nhật Hạ phồng má giận dỗi. Rồi, cô lại cúi xuống, cắm cúi viết vào đó: “Em biết tự chăm sóc mình mà. Anh không cần lo đâu. Anh xem, không phải em vẫn rất khỏe sao? Như này mà còn gầy thì anh muốn em thành heo à? Mà xe của anh đâu? Tổng giám đốc Vews lại đi xe máy à? ” kèm theo một biểu tượng mặt cười toe.
 
 
-          Cho mượn rồi. Với cả anh không đi xe máy đội mũ bảo hiểm thì lúc nãy đã vỡ đầu rồi ấy chứ.
 
 
 
Nhật Hạ bĩu môi, viết lên giấy:” Em chỉ lỡ chân thôi. Đầu anh cứng lắm, vỡ làm sao được.”
 
 
 
Nhật Phong đọc mấy dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ của Nhật Hạ trong giấy mà bật cười. Cô nhóc này, vẫn đáng yêu như thế. Nhưng cô lại cứ mãi như này thì bảo anh sao mà nỡ không quan tâm đến cô cơ chứ?
 
 
 
-          Qúy khách, đồ ăn của quý khách đây.
 
 
 
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Nhật Hạ ngẩng lên, mắt mở to như không tin nổi.
 
 
 
Quang Anh mặc bộ đồng phục của nhận viên Happy House, tay bê một cái đĩa lớn, từ từ sắp đồ ăn trên đó bày ra bàn. Khuôn mặt đẹp nhìn hơi nghiêng lộ ra chiếc khuyên tai đen dưới tóc. Nét mặt cậu bình thản, hoàn toàn dịu dàng không một chút côn đồ nhưng có sự xa lạ mà Nhật Hạ chưa từng thấy. Nhật Hạ tự nhủ đó chỉ là người giống người mà thôi. Không phải Quang Anh, không phải tên đó.
 
 
 
Khác với Nhật Hạ, Quang Anh cực kì bình thản, như thể không quen biết cô gái đang ngồi trước mặt là lớp trưởng đại nhân lớp mình. Kỳ lạ, Nhật Hạ đối với loại thái độ này vô cùng khó chịu.
 
…….
 
 
 
Suốt cả bữa ăn, Nhật Hạ cứ thần người ra. Rõ ràng cô biết rằng thỉnh thoảng anh mình mới về, rõ ràng cô biết anh cô rất muốn cô tập trung ăn và nói chuyện với anh nhưng mà cô lại không tự chủ được mà thỉnh thoảng liếc về phía quầy tiếp tân, nơi mà cái người cô cho là “thằng nhóc bạo lực” đang đứng với nụ cười tươi tắn mê người.
 
 
 
-          Em thích à?
 
 
Phong cầm dĩa gõ nhẹ vào đĩa cô. Nhật Hạ quay phắt đầu lại nhìn anh mình, lúng túng. Cô lắc đầu thật mạnh. Nhật Phong phì cười. Anh bỏ dĩa xuống, đưa tay cốc nhẹ đầu em gái:
 
 
-          Anh lại không hiểu em chắc.
 
 
Nhật Hạ chụp lấy giấy bút, viết vội vào rồi đưa cho anh:” Không, em không thích cậu ta mà!!!!!”
 
-          Ừ thì không thích. Đi tìm cậu ta đi rồi về nhanh. Chứ em cứ ăn uống mất tập trung thế này rồi thì nhét mì vào mũi lúc nào không hay đấy.
 
 
 
Nhật Hạ đấu tranh tư tưởng. Cô biết là anh cô thương cô, nhất định hiểu cô. Nhưng làm như thế này có phải rất không nên không? Chẳng mấy khi anh mới rảnh rỗi mà ngồi ăn với cô thế này. Thế mà cô…
 
 
-          Ngốc, anh đây nhìn em thơ thẩn cũng mất ngon. Đi đi, đi đi, anh chờ là được rồi. Dù sao tuần này anh cũng rảnh. Mọi chuyện giải quyết xong hết rồi mà.
 
 
 
 
Nhật Phong cười, cúi đầu ăn, mồm vẫn giục Nhật Hạ. Nhật Hạ ngẫn ra mấy giây rồi cúi đầu chào anh, ra hiệu cho anh rằng cô sẽ quay lại ngay rồi đứng lên chạy đi. Phong nhìn theo bóng cô em gái nhỏ mà có chút vui mừng. Cô bé nhỏ của anh, hình như sắp trưởng thành rồi.
 
 
 
……….
 
 
 
 
Quang Anh đứng, một tay chống nạnh nhìn con nhóc thấp hơn mình cả một cái đầu đang ở trước mặt. Cậu nhướn mày, có vẻ như không hài lòng lắm. Mấy phút trước, khi cậu đang đứng ở trước bàn của một em rõ xinh, da trắng, mặt baby dễ thương, tóc xoăn, môi mọng nhìn mà muốn đè ra mà cắn; phô bày nụ cười tươi tắn hút gái của mình thì bị con nhóc này hầm hập chạy đến lôi ra ngoài trong sự ngỡ ngàng tột độ. Ở lớp chưa bị đấm nên giờ tìm cậu ăn đấm lại hả? Giờ cậu không có hứng đâu, cậu đang làm việc rất nghiêm túc đấy.
 
 
-          Sao? Muốn chơi SM à? Lúc khác đi. Tôi đang bận.
 
 
Quang Anh định đi vào thì bị Nhật Hạ kéo lại. Cô ép cậu phải nhìn mình, không được phép đi. Cô trừng mắt, khua tay:” Sao lại đi làm thêm? Trường cấm học sinh làm thêm, cậu không biết hả?”
 
 
-          Thì sao? – Quang Anh hỏi lại, giọng điệu bất cần.
 
“Sẽ bị đuổi học đó!!!” Nhật Hạ như muốn hét lên. Đáng tiếc, cô lại không hét được để biểu lộ rõ thái độ của mình lúc này.
 
-          Liên quan đến cô à? – Quang Anh cười đểu. – Tôi đi làm thêm cũng đến lượt lớp trưởng nhà cô can dự đấy? Xin lỗi đi, đừng đem cái danh lớp trưởng ra sai khiến tôi.
 
 
“Tôi không sai khiến cậu. Tôi chỉ cảnh cáo cậu thôi. Cậu muốn bị đuổi học sao?”
 
-          Này lớp trưởng. Sao cô phải để tâm đến tôi nhiều thế? Thích tôi rồi à? – Quang Anh cúi xuống, ghé sát mặt Nhật Hạ, thổi một hơi nhè nhẹ vào tai cô. Nhưng chỉ trong phút chốc, cậu đứng thẳng dậy, mặt đầy vẻ chán ghét. – Nhưng dù đám con gái trên thế giới này chết hết tôi cũng sẽ không thích một con nhỏ phiền phức như cô đâu.
 
 
 
 
Sau đó, không để cho Nhật Hạ nói thêm một câu gì, cậu quay người đi thẳng. Tiếng bước chân gõ chên nền đất. Nhật Hạ trân trối nhìn cậu. Không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì. Có chút hụt hẫng, có chút khó chịu, có chút bực mình, có chút tức tối, có thêm cả một chút… tổn thương. Cô càng cố xua đi thứ tình cảm hỗn loạn đó, nó càng ứ lên, chặn ngang cổ họng đến mức khó chịu. Nhật Hạ muốn chặn Quang Anh lại, nói cho rõ ràng, nói rằng cô không thích cậu như cậu hoang tưởng, nói rằng cô chỉ lo cho cậu với tư cách là một lớp trưởng, chỉ là trách nhiệm bình thường mà thôi. Nghĩ là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác. Nhật Hạ không làm được.
 
 
 
 
Đột nhiên, Quang Anh ngừng lại, hơi quay đầu, khẽ nhếch môi:
 
 
-          Này, tiện thể cũng nhắc luôn. Luật lệ trường cũng chính là cấm yêu đương trong khi còn đang đi học đó. Tôi thì vốn chẳng quan tâm đến cái thứ quy định chó chết đó từ lâu rồi. Nhưng mà cô thì… cô là lớp trưởng gương mẫu mà. Hẹn hò bạn trai công khai ở đây thế này, không sợ tôi chụp ảnh tung lên diễn đàn trường sao?
 
 
Quang Anh cười lớn. Giọng cười có sự giễu cợt cùng mỉa mai. Rồi, cậu đút tay vào túi quần, đi luôn, không ngó ngàng gì đến cô nàng đang đứng phía sau.
 
Shu Yi Nghi

13/6/2014, 18:35

#13
  • Shu Yi Nghi

Shu Yi Nghi



Thành viên chính thức
Tham gia : 11/06/2014
Bài viết : 24
Điểm plus : 41
Được thích : 4
Bad boy, không được chạy! - Page 2 Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Văn phong khá ổn, tuy nhiên thoại còn hơi nhiều  Bad boy, không được chạy! - Page 2 3434240975 
Mong bạn sẽ sớm ra chap mới ^^
Thân : Shu Yi



p/s: không liên quan cơ mà cái hình ở chap 5 là của Kirito (trong anime SAO) thần tượng của mình  Bad boy, không được chạy! - Page 2 3434240975 
Sponsored content

Sponsored content



Bad boy, không được chạy! - Page 2 Empty Re: Bad boy, không được chạy!

Chuyển đến trang : Previous  1, 2



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết