Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Truyện ngắn

Rome Puee

29/7/2014, 20:41

#1
  • Rome Puee

Rome Puee



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 184
Điểm plus : 1038
Được thích : 33
Trống rỗng - ThanhPuee Empty Trống rỗng - ThanhPuee

Tác giả: Rome Puee - ThanhPuee.
Thể loại: thập cẩm.
Rating: G.
Tình trạng: hoàn.
Warning: không.

Summary: ...?
Casting: Ngọc Khanh - tôi; Hải Dương - nhỏ; Hoàng Khanh - anh.



Trống rỗng - ThanhPuee Zsgn8q6



_______________♥~♥_______________

Trời về đông trở lạnh, những cơn gió cũng trở nên khô khan dị thường. Tôi và Dương đạp song song nhau trên con đường tấp nập xe cộ. Đèn đỏ, đèn xanh chớp lóe theo một tiết tấu được định sẵn, tôi cũng không buồn quan tâm mà vượt qua mặt chúng, bởi vì tôi biết, xe đạp là phương tiện chẳng bao giờ bị phạt. Dương nhìn tôi ung dung sau khi vượt qua hai cái đèn đỏ thì nhíu ***, nhỏ vừa đạp xe vừa nói, ừm, cũng có thể là hét:

- Khanh! *** bị điên hả?

Dương đạp xe nhanh hơn, thoáng chốc đã thu hẹp được khoảng cách vừa bị tôi tách ra, tôi lơ đễnh nhìn nhỏ:

- Chơi với tao lâu rồi giờ mới biết hả?

- Thắng xe!

“Kétttt”

Dương đột nhiên dừng lại, tôi giật mình cũng cấp tốc bóp phanh. Dương nhìn tôi, đôi mắt nhỏ dưới ánh đèn trở nên long lanh tựa hồ trong suốt, ánh mắt quá thuần khiết khiến tôi cảm thấy mình dơ bẩn, theo phản xạ tự nhiên tôi trốn tránh ánh mắt Dương. Tôi rũ tầm nhìn xuống con sông dài đằng đẳng, hàng mi tựa như cánh quạt dày mang theo sự ưu tư. Dương xuống xe và vứt hẳn sang một bên, nhỏ bước đến trước mặt tôi. Tôi cảm nhận được sự giận dữ của Dương khi nghe tiếng thở phì phò của nhỏ.

- ***… ***…
Nhỏ chỉ trỏ vào mặt tôi, cứ như vậy “***” gần nửa ngày cũng không nói gì thêm, nhỏ thấy tôi cũng im lặng thì lập tức bộc phát.
- THÔI BỎ ĐI!

Nhịp thở của nhỏ dần ổn định lại, giọng nói mang theo tia bất lực. Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt mở kinh ngạc. Hai ánh mắt giao nhau trong không khí, cứ như vậy cho đến khi tôi cảm thấy tất cả tâm tư đều bị nhỏ nhìn thấu mới dời ánh mắt đi nơi khác.

- *** không tiễn anh ấy sao? Chỉ còn nửa tiếng anh ấy sẽ bay đó!

Dương thấy tôi quay đầu đi nơi khác, nhỏ tức giận lên tiếng. Tôi thở dài, tiễn sao? Tại sao tôi phải tiễn khi người anh ấy muốn gặp không phải là tôi?

- *** đi tiễn anh ấy đi, không cần phải ở đây với tao.

Bởi vì người anh ấy muốn gặp là ***. 

Tôi nhắm mắt, mặc làn gió mơn man trên làn da nhẵn mịn, mơn man trên những hồi ức vỡ vụn. Hải Dương và tôi là bạn thân đã được hai năm, nhỏ là con gái, đừng nhìn tên mà đoán giới tính nhỏ nhé! Nhưng mà tính cách nhỏ thì có thể dùng tên để đoán. Dương sôi nổi, hoạt bát, có phần hung dữ, tính cách y như một đứa con trai. Còn tôi – Ngọc Khanh, trầm tính, ít nói và có một người anh trai song sinh tên Hoàng Khanh.

Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn bảo vệ tôi, chỉ sinh sau anh có một phút mà tôi phải gọi Hoàng Khanh là anh, nhưng nếu anh ấy gọi tôi là chị thì sự thật hai người có quan hệ huyết thống cũng không thay đổi được. Do bẩm sinh quá hiểu nhau hay do chúng tôi lớn lên cùng nhau, khi anh ấy buồn tôi luôn biết, khi tôi buồn anh ấy luôn biết. Lúc tôi cần, người đầu tiên xuất hiện sẽ là anh, khi tôi khóc, bờ vai xuất hiện đầu tiên cũng sẽ là của anh.

Cứ như vậy hai mươi năm, tôi yêu chính anh trai của mình. Ngớ ngẩn, đó là loạn luân - Cái tình cảm bị người đời miệt thị. Nhưng nó trong tôi thì quá lớn lao, lớn đến nỗi tôi bằng lòng từ bỏ tự tôn vì anh. Tôi bằng lòng từ bỏ cả thế giới này chỉ vì anh, nếu anh muốn, tôi có thể làm nhiều hơn bây giờ.

Rồi một ngày, khi anh nói “Ngọc Khanh này, em làm mai Hải Dương cho anh nhé!” Tôi chết lặng. Tôi ngồi nghe anh luyên thuyên kể về Dương, cô ấy như thế này đáng yêu, như thế kia hoạt bát, như thế nọ trẻ con. Cả khuyết điểm của Dương anh cũng cho là tốt đẹp, tôi nhìn anh, ánh nắng ban mai trải dài trên gương mặt tuấn tú, ngoại hình của anh và tôi rất giống nhau. Nhưng trái tim cả hai lại quá khác, khác như hai mảnh đất liền và đại dương. Gương mặt anh khi nhắc đến Dương tràn đầy hạnh phúc lẫn ôn nhu, biểu cảm này chưa từng vì tôi mà hiện hữu.

Ngày hôm đó trời rất đẹp, tia nắng ngọt ngào nhảy nhót trên khoảng sân rộng. Chúng đang ăn mừng cho anh có được tình yêu với Dương và cười nhạo tôi thất bại, thất bại từ lúc bắt đầu.

Giây phút ấy tôi giác ngộ ra một điều. Nụ cười anh, trái tim anh, tâm hồn anh tôi vĩnh viễn không chạm vào được. Thì ra Hoàng Khanh không yêu tôi, thì ra tất cả là do tôi đơn phương độc diễn. Vì sao trái tim anh lại sắt thép đến thế, vì sao những điều anh làm khiến tôi mê đắm còn anh vẫn ung dung. Thì ra từ trước đến nay anh chỉ xem tôi là em gái. 

“Em gái”.

Tôi kinh tởm hai chữ này, chán ghét, miệt thị. Tôi cảm thấy nó đáng chết như mối tình loạn luân giữa tôi và anh.

Hoàng Khanh học rất giỏi, anh nhận được học bỗng đi du học ở London, anh vốn sẽ không đi nếu như Hải Dương không từ chối tình cảm của mình. Cô ấy không yêu anh còn anh làm việc gì cũng vì cô ấy. Còn tôi, dường như chẳng có một tý ảnh hưởng gì. Anh đi thậm chí không bàn bạc với tôi đã quyết định, anh thậm chí còn chưa biết tôi yêu anh. Anh vẫn vô tâm như thế. Anh biết tôi hiểu anh, nhưng anh không biết, tôi cũng cần anh thấu hiểu.

- *** cũng biết tao không thích ảnh. Ngọc Khanh, tao nói nhé, *** giận tao cũng phải nói, có phải *** thích anh hai *** rồi đúng không?

Giọng nói của Dương kéo tôi từ quá khứ trở về. Giọt nước mắt rơi ra trong vô thức cũng bị tôi lau sạch, tôi quay đầu lại nhìn nó, nhìn thẳng vào mắt nó.

- Phải! Tao yêu anh trai của mình, Dương, tao xin ***, *** kêu ảnh đừng đi, được không Dương? Chỉ cần anh hai ở lại, tao không cần ảnh phải yêu tao. Tao xin *** mà Dương?

Tôi nắm chặt tay áo nó. Tôi đang cầu xin người khác để được bên anh, tôi biết, chỉ cần Hải Dương nói, anh tôi sẽ không đi đâu nữa, sẽ quay về bên cạnh tôi… và một người con gái khác.

Hải Dương nhẹ nhàng gạt tay của tôi ra, nhỏ lắc đầu:

- Tao xin lỗi ***, để anh ấy đi cũng là đều tốt cho cả ba. *** nên biết việc này không có kết quả, tình yêu không đủ để vượt qua tương lại mù mịt của hai người đâu. Tao nói thật, đây cũng là cảm giác nhất thời của ***, *** đừng ích kỷ để sau này phải hối hận.

Giọng nhỏ nhẹ nhàng tựa cơn gió, còn đâu vẻ sôi động của ngày thường? Tôi cảm nhận được nhỏ rất nghiêm túc. Sau này? Hối hận? Tôi chưa từng nghĩ đến sau này, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ hối hận. Ích kỷ sao? Nếu vì tôi mà anh cũng bị người đời xem thường, tôi chẳng phải là ích kỷ sao. Dương nói đúng. Anh không yêu tôi, tôi níu kéo anh đã là ích kỷ, khiến anh cùng mình sa vào tội lỗi lại càng ích kỷ hơn.

Tôi buông tay áo nhỏ ra, cánh tay vô lực lơ lửng giữa không trung, lần đầu tiên tôi cảm thấy tứ chi mình thừa thãi.

- Đừng vượt đèn đỏ nữa, nguy hiểm lắm.

Dương buồn bực nói. Tôi ngẩng đôi mắt vô hồn lên nhìn nhỏ.

Tại sao không thể vượt? Tại sao tôi phải sống trong quy tắc người khác đặt ra? Tại sao tôi không thể làm điều mình thích? Tại sao anh em không thể yêu nhau? Tại sao?

Tôi đặt ra hàng nghìn câu hỏi nhưng trong tâm trí đã biết rõ câu trả lời. Vì-tôi-còn-sống. Sống trong thế giới của rất nhiều người chứ không phải của riêng tôi và anh, vì tôi phải suy nghĩ cho gia đình, cho cha mẹ, chứ không phải chỉ suy nghĩ cho tôi và anh. 

Tôi và anh, chúng tôi. Tôi nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng mở ra.

Tôi lấy điện thoại ra xem thời gian, giờ máy bay cũng đã sắp cất cánh, dù tôi có đến nơi cũng không thể giữ anh lại được. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím điện thoại:

“Anh à, London lạnh lắm, anh nhớ tự chăm sóc mình nhé. Cố quên Hải Dương đi và dẫn chị dâu ngoại quốc về cho em nghen! Em sẽ nhớ anh lắm. Ngọc Khanh.”

Em sẽ nhớ anh lắm, nhớ anh như hai người thân không được gặp mặt. Tôi ngăn tiếng nấc nghẹn ngào và gửi tin nhắn cho anh.

Nếu một ngày nào đó anh thật sự yêu người con gái khác, tôi không biết mình sẽ thế nào nhưng tôi tin mình đủ dũng cảm để chúc phúc cho anh.

- Ừ! Không vượt nữa.

Nhìn dòng tin nhắn được gửi đi, tôi mỉm cười nói với Dương. Lúc đầu nhỏ nhìn tôi bằng con mắt quái đản sau đó cũng phá lên cười. Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình không đích đến trên chiếc xe đạp của mình, để nỗi buồn trôi dạt vào đêm đen. Mọi yêu thương và nước mắt từ hôm nay sẽ hoàn toàn trống rỗng, vì tôi đã biết mình cần sống cho thứ gì.

Theo thông tin cho biết, chuyến bay sang London khởi hành lúc bảy giờ tối trật đường bay xảy ra tai nạn, những hành khách trên chuyến bay đều bị tử vong tại chỗ, hiện giờ cảnh sát hàng không đang tiến hành điều tra…

Ở đâu đó trong thành phố, chiếc TV to lớn trên tòa nhà trung tâm đang phát trực tiếp tình hình phóng sự của chiếc máy bay sang London vào bảy giờ.



8:00 PM, ngày 29 tháng 7
.



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết