- Spoiler:
Công viên Thủ Lệ, Hà Nội.
Vừa có bằng lái xe nên Hoàng Duy có vẻ "oách", không đi ô tô cùng mọi người mà đi trên chiếc xe máy xịn của mình (tên này được gớm, hồi bé có cái xe đạp, lớn lên có cái xe máy, chắc cũng thi chạy mà ra chứ nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền). Anh còn "ga lăng" chở cô diễn viên đến địa điểm quay kia (ai thì đừng hỏi nữa nhá).
Công viên Thủ Lệ buổi chiều có rất nhiều các em nhỏ đến xem hơn là người lớn (tất nhiên người lớn vẫn phải đi theo các bé). Và cũng may là giờ mới 2h chiều nên còn vắng vẻ, quay MV là hợp nhất.
Đang đợi mọi người gửi xe mà Hoa giật mình khi nghe tiếng gầm của chú hổ trong cái nhà to tướng ở đằng kia (gọi "nhà" cho trang trọng chứ nó vẫn là cái chuồng thôi). Cô háo hức vô cùng, đến đây cô chỉ thích gặp hổ, khỉ, gấu, voi và mấy con thú dễ thương nữa (hổ báo mà cũng dễ thương, yêu động vật ghê).
Hoàng Duy cũng đi ra. Lập tức Hoa kéo luôn anh đi, ra vẻ vội vã quay MV lắm chứ thực ra đi ngắm thú thì đúng hơn. Một bên là hồ nước mát mẻ, cây xanh soi bóng, một bên là các chuồng thú với đủ loại con vật như chim chóc, voọc, chồn, khỉ, hươu, ngựa...rất dễ thương. Những chú tê giác đang ngâm mình dưới bùn, hồ nước nhỏ gần đó thì có mấy con cá sấu nhăn răng ra "cười". Cái chuồng lớn ở cạnh hồ thì có chú voi đang tắm. Và những chiếc chuồng to bự thì dành cho các bạn thú có hàm răng sắc nhọn như "chúa sơn lâm", báo (ôi trời Mạnh Duy đâu rồi ta), sư tử, gấu.
Hoa hết ngắm con này rồi nhìn con kia:
"Ôi yêu quá đi! Sao con nào tao cũng thích?"
"Thôi đi trẻ con quá đấy, chúng ta đến đây để quay MV đấy!"
"Quay gần xong rồi!" - Đạo diễn lên tiếng.
Cả hai tròn mắt quay ra. Đạo diễn cười khì khì:
"Haha chẳng cần phải kịch bản làm gì, hai người vừa kéo nhau đi khắp nơi thế kia thì cũng là quay xong cái cảnh hai người bạn vui vẻ bên nhau rồi còn chi?"
"Ôi đạo diễn quay sao lại không thông báo với bọn cháu chứ?" - Hoa vờ trách.
"Thông báo thì mất hứng lắm, quay trộm mới hay!" - Vị đạo diễn cười sảng khoái. - "Cháu lúc không diễn thì thấy tự nhiên hơn, đúng không?"
Hoa cũng phải công nhận thật, khi nhập vào vai thì cô gượng ép lắm, nhưng cứ để tự nhiên thì diễn rất tốt. Cô quay sang Hoàng Duy:
"Mày cũng thấy thế, đúng không?"
Nhưng đáp lại cô là gương mặt thất thần của Hoàng Duy, anh không hề nhìn cô cũng không đáp lại.
"Này, mày không thấy tự nhiên sao? Quay trộm cũng hay đấy chứ bộ!"
"Không phải, nhưng mà..." - Anh chỉ về phía trước.
Hoa nhìn theo, cô cũng cứng đơ cả người lại.
Trước mặt họ là một đoàn người hùng hậu với các máy móc và đồ dùng quay phim rất hiện đại. Một chàng trai ăn mặc dù khá thường với phong cách áo phông quần ngố quen thuộc mà rất đẹp trai đi cạnh cô gái cũng rất xinh, và bao nhiêu người đi sau nữa.
"Mạnh...Mạnh Duy..."
"Họ cũng quay ở đây sao?" - Hoàng Duy không tin nổi nữa.
Mạnh Duy cũng nhìn thấy Hoa và Hoàng Duy. Anh tiến đến:
"Hai người cũng quay ở đây à?"
"Ừ, còn hai người?" - Hoàng Duy đáp luôn. - "Nhìn hùng hậu vậy mà đến vườn thú quay à?"
"Chúng tôi thích vậy đấy, trong kịch bản như thế mà!" - Kiều Nga đáp.
Hoàng Duy nghe đến hai từ "kịch bản" liền ngẩng lên. Hai kẻ phản bội Phong và Long thấy thế vội vàng cúi xuống để trốn, nhưng Hoàng Duy đã nhìn thấy rồi. Anh cười:
"Mấy người nghe theo kịch bản của hai người trong fan club của tôi sao? Vinh dự thật đấy!"
Thấy bị "đá xoáy" Kiều Nga cũng tức lắm, cô liền đáp:
"Vậy còn anh? Tự túc cũng vất vả nhỉ, trong khi bài hát rất cảm xúc như thế!"
"Chả có gì vất vả, tụi này diễn rất tự nhiên, đúng không Vân Hoa?" - Hoàng Duy khoác vai Hoa ra vẻ rất sảng khoái vui vẻ.
Nhưng Hoa thì không hề phản ứng gì, cô chỉ biết nhìn Mạnh Duy đang lạnh lùng nhìn về chỗ khác không hề nhìn cô.
Kiều Nga nói với đạo diễn:
"Bác à, chỗ này đẹp rồi nè, diễn luôn ở đây nhá!"
"Ê chỗ này tụi tôi đang diễn mà?" - Hoàng Duy gắt.
"Thôi mình cũng quay xong rồi mà, chúng ta ra nghỉ chút đi cho họ diễn." - Hoa vội kéo Hoàng Duy ra.
Đoàn Hoàng Duy ra ngồi ở bãi cỏ cạnh đó và xem đội Mạnh Duy diễn thế nào.
Phong đọc kịch bản:
"Chỗ này là Mạnh Duy trong trang phục đời thường đi dạo ngắm công viên và Kiều Nga thì đang chụp ảnh các con thú và tình cờ hai người đụng nhau."
Đạo diễn hô:
"BẮT ĐẦU!!!"
Chàng trai cho tay vào túi quần, đeo chiếc kính râm vừa đi vừa ngắm các chuồng thú vật và cây cảnh. Cô gái đang nhảy chân sáo rất vui vẻ, vừa nhảy vừa chụp ảnh các con thú bằng chiếc máy ảnh Canon màu hồng rất xịn.
Và "ỐI!!!". Cô gái nhảy quá nhiều không để ý nên đụng vào chàng trai. Chiếc máy ảnh bị rơi xuống đất.
"Ôi tôi xin lỗi!" - Chàng trai định cúi xuống nhặt máy ảnh.
Thế nhưng, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi như đạo diễn muốn.
Bởi vì từ đâu có một gã mặc đồ đen, đội mũ và đeo kính đen kín mặt lao tới cướp lấy chiếc máy ảnh dưới đất nhanh như chớp rồi chạy vù đi. Ai nấy bàng hoàng, hét lên:
"TRỜI ƠI CƯỚP!!!!"
Bảo vệ công viên nghe vậy vội vàng chạy tới. Nhưng họ ở xa quá, nếu đợi họ đến thì thằng cướp chạy mất rồi. Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cướp giật ngay giữa đông người thế này!
"Trời ơi máy ảnh của em, đó là cái máy của mẹ em!" - Kiều Nga run sợ nhớ đến người mẹ độc ác, hét ầm lên.
Không nao núng, Mạnh Duy vụt chạy đuổi theo thằng cướp. Tất cả cũng như có phản xạ chạy theo, cả Hoàng Duy và Vân Hoa cũng vậy.
Chạy đuổi theo một thằng cướp...
Sao Mạnh Duy thấy quen quá vậy nhỉ?
Hình như trong một quãng thời gian nào đó anh đã từng đuổi theo một tên cướp (ai nhớ không nào, đó là đoạn mà lần đầu tiên gặp Ốc Sên ấy, Ngựa Đua bị một thằng cướp mất xe đạp và Báo Đốm đã cùng Ngựa Đua đuổi theo bắt tên cướp bằng tốc độ phi thường).
Thôi nghĩ ngợi gì, phải đòi lại máy ảnh cho Kiều Nga đã!
Cái thằng cướp kia sao nó chạy nhanh thế? Dù tốc độ của Mạnh Duy từng lên tới 32km/h nhưng mà thằng kia chắc cũng phải hai mươi mấy ấy chứ!
Anh tăng tốc dần, nhưng càng tăng tốc thì lại...
...đau tim!
Căn bệnh lại tiếp tục hành hạ anh, mồ hôi anh túa ra. Dù mọi người đã theo ngay sau anh nhưng anh vẫn không dừng lại, anh quyết lấy chiếc máy ảnh cho Kiều Nga bằng được.
Sự đau đớn khiến anh không để ý mình đã chạy đến một đoạn đường đang thi công ở công viên.
Đoạn đường đầy sỏi đá, chỉ cần vấp ngã chắc anh sẽ...
Và có một người đã nhìn thấy!
Không hiểu sao tốc độ của cô nhanh như sao xẹt, một phần cũng nhờ Hoàng Duy giúp và một phần là nhìn thấy Mạnh Duy đi vào đoạn đường nguy hiểm...
Mạnh Duy vấp phải cục đá, ngã chúi về phía trước - nơi có đoạn đường đầy sỏi đá.
Nhưng một bóng người đã lao ra phía trước anh, quay lại đỡ lấy anh.
Và anh ngã xuống, nhưng lại ngã đè lên người đó.
Anh kinh ngạc mở mắt ra, và người đó chính là...
...VÂN HOA!
Anh đã ngã xuống người cô, vậy có nghĩa anh không ngã vào đoạn đường sỏi đá nguy hiểm ấy mà là...
Mặt anh bỗng trắng bệch, cơn đau tim đang dần đến đỉnh điểm, anh gục ngất. Kiều Nga cũng vừa chạy đến, vội kéo anh ra. Đạo diễn hốt hoảng:
"Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!"
"Không cần!" - Kiều Nga nói to.
Tất cả im bặt. Kiều Nga cúi xuống lấy hết sức hô hấp nhân tạo cho Mạnh Duy.
Lúc này Hoàng Duy cũng đã chạy đến, anh vội đỡ Vân Hoa dậy khỏi chỗ đoạn đường sỏi đá ấy. Nhưng Và anh dường như giận đến bầm gan tím ruột khi nhìn thấy lưng cô...
Mạnh Duy được Kiều Nga cứu đã tỉnh lại, cô vội đỡ anh đứng dậy. Ai cũng khen cô giỏi vì đã cứu được Mạnh Duy. Nhưng Kiều Nga quay lại Vân Hoa đang dựa vào người Hoàng Duy, mặt cô dường như không quá xây xước nhưng đã tái lại.
"Tất cả là tại chị ta! Sao chị dám chạy ra trước Mạnh Duy như vậy để anh ấy ngã chứ?"
Hoàng Duy không chịu được nữa liền hét lên:
"Im cái mồm cô vào! Nếu Mạnh Duy không ngã vào Hoa mà ngã vào cái đống sỏi đá thì cô tự mà trả tiền phẫu thuật mặt cho anh ta nhé! Còn Hoa, vì anh ta mà cô ấy đã đỡ anh ấy ra đến nông nỗi này đây!!!" - Anh xoay người Hoa lại.
Tất cả sững sờ khi thấy lưng của Hoa.
Chiếc áo đã bị rách toạc, lưng cô đầy máu và các vết bầm dập. Đoạn đường sỏi đá ấy công nhận là quá nguy hiểm, tấm lưng mỏng manh của Hoa tưởng rằng đã bị xé toang ra rồi (có ghê quá không mọi người).
Mạnh Duy nhìn thấy, anh không nói gì nhưng đôi mắt bàng hoàng đến cực độ. Anh không ngờ Vân Hoa dám hành động kinh khủng đến vậy!
Đạo diễn bên Hoàng Duy vội nói:
"Hôm nay có sự cố nên chúng ta tạm nghỉ, giờ mau đưa Vân Hoa đến bệnh viện."
Hoàng Duy liền đỡ Hoa đi trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.
Ánh trăng chiếu sáng vằng vặc trên trời.
Chàng trai đứng một mình bên cửa sổ, gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy sự hoảng hốt. Anh còn chưa hết dư chấn của cơn đau tim, nhưng sự bàng hoàng về hành động của cô gái ấy chiều nay mới khiến anh không tưởng tượng nổi.
Anh nhìn xuống dưới cửa và thấy cô gái đó cùng một chàng trai:
"Mày đúng là điên rồi! Sao lại đỡ một thân hình nặng hơn mày 30kg (Vân Hoa có 45kg nhưng Mạnh Duy 75kg cơ các bồ ạ!) như thế chứ? Nhìn mày đi, thảm hại quá rồi!"
"Không sao đâu, băng bó thế, nghỉ ngơi là được mà. Sẽ chóng khỏi thôi."
"Nghỉ ngơi thì phải ở nhà chứ sao lại đòi đến đây?"
"Tao đến trả đồ cho bà nội Mạnh Duy thôi, rồi tao sẽ về mà. Mày cứ về trước đi, cám ơn đã đưa tao đến!"
"Nhưng mà..."
"Cứ đi đi, kệ tao!" - Hoa đẩy đẩy Hoàng Duy.
Cuối cùng thì anh vẫn phải đi. Hoa bước vào trong nhà, và cô giật mình khi thấy Mạnh Duy lừ lừ đứng đó, gương mặt lạnh như băng.
Cô thấy hơi căng thẳng liền cúi đầu chào Mạnh Duy rồi đi vào. Nhưng anh đã nắm lấy tay cô giữ lại:
"Tại sao lại cứu tôi?"
Hoa cắn môi. Cô không biết trả lời thế nào nữa.
"Cô dám đỡ lấy tôi dù rằng nguy hiểm đến mức đấy ư?"
Hoa cười gượng:
"Có gì nguy hiểm đâu anh..."
"Tôi không thích những kẻ nói dối!"
"Mạnh Duy, em cứu anh cũng không phải ý gì khác, dẫu sao anh cũng là thầy dạy thể thao cho em, là chủ nhà nơi em làm việc, và là một người quan trọng cho MV của Kiều Nga, em không thể để anh ngã vào cái đống sỏi đó." - Cô đành nghĩ ra một cái lý do.
Mạnh Duy im lặng không nói được gì. Mãi lúc sau, anh nói:
"Tôi sẽ không chạy nữa!"
Hoa chết đứng người.
"Tại sao?"
"Tại sao ư?" - Anh quay lại - "Tại vì nếu tôi còn chạy thì vẫn còn đau tim đến chết đây! Và tôi không muốn mọi người phải vì tôi mà làm sao nữa. Tôi không muốn dây dưa đến cô, không muốn cứ phải nợ cô một cái gì đó!!!"
Hoa sững sờ thực sự.
Anh...
...lại dễ dàng buông xuôi đến vậy sao?
Tử Hạ
18/8/2013, 08:58
#31Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 3 - Story 10:
18/8/2013, 08:59
#32Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 3 - Story 11:
- Spoiler:
"Bà ơi, hôm qua có bác gửi cho bà cái vòng ngọc trai, cháu quên mất lại cầm về. Hôm nay cháu đến trả bà ạ!" - Vân Hoa lấy ra chiếc vòng ngọc trai màu xanh rất đẹp.
"Cám ơn cháu nhiều lắm!" - Người bà nhận lấy chiếc vòng - "Nhưng Hoa, cháu có chuyện gì sao?"
Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ Mạnh Duy - cô Vân hỏi luôn:
"Có phải vì cứu Mạnh Duy nhà cô mà cháu bị thương không? Đưa lưng cô xem nào!"
"Không sao đâu cô, cháu băng bó rồi mà, không có chuyện gì nghiêm trọng cả!" - Hoa cố nở một nụ cười.
"Trời ơi Hoa sao cháu lại tốt đến thế? Cô nhất định phải trả ơn cháu."
"Không cần đâu cô, muộn rồi, cháu phải về đây! Cháu chào bà, cháu chào cô ạ!" - Vân Hoa cúi đầu rồi quay đi.
Cô bước xuống cầu thang. Đã cố gắng lắm cô mới có thể kỉm nén được sự hoảng loạn. Đã cố gắng lắm cô mới có thể nở một nụ cười với bà và cô Vân như vậy.
"Tôi sẽ không chạy nữa..."
Lời nói của anh cứ quanh quẩn trong tâm trí như muốn giày xéo cô.
Đôi chân đang đi bỗng dừng lại...
Cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở hành lang.
Và một bóng người đi vào.
"Anh Mạnh Duy, hôm nay anh có sao không?"
"Không sao, cám ơn em đã cứu tôi lần nữa!"
"Chị Hoa đâu ạ, em muốn xin lỗi chị ấy vì hôm nay nóng quá nên đã đổ lỗi cho chị ấy trong khi chị ấy mới là người cứu anh."
"Chắc cô ấy ở trên kia thôi, nhưng cũng không sao đâu, có gì tôi sẽ nói cho em. Nhưng em chỉ đến đây xin lỗi thôi sao?"
"Ừm em cũng đến hỏi thăm anh, chúng ta vẫn tiếp tục quay MV chứ? Mai có một cảnh từ sáng sớm, nhưng hình như sáng sớm là anh phải tập chạy?"
Mạnh Duy ngước đôi mắt lạnh lẽo lên bầu trời đêm:
"Tôi không chạy nữa!"
"Hả?" - Kiều Nga tròn mắt.
"Tôi sẽ nghe em, tôi sẽ từ bỏ việc chạy. Cuộc đời tôi còn quá nhiều điều mà tôi chưa làm được chứ không chỉ cái nghề vận động viên điền kinh, tôi nghĩ nếu em nói tôi làm diễn viên, tôi thấy cũng rất tốt."
Kiều Nga thực tình rất muốn anh như vậy nhưng cô cũng áy náy:
"Ơ nhưng mà..."
"Em không phải lo đâu, tôi làm vậy cũng tốt cho tất cả mọi người xung quanh tôi mà, và em cũng đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi không muốn cứ làm phiền em phải cứu tôi mãi. Giờ em về đi, mai quay tiếp!"
Kiều Nga nghe vậy cũng yên tâm và quay về. Cô vừa đi thì Mạnh Duy cũng đi ra khu vườn tối om của nhà mình. Hoa thấy vậy thì rón rén đi theo anh.
Trong khu vườn rất tối, phải căng mắt ra cô mới nhìn thấy bóng anh đang tựa vào một gốc cây.
Ánh trăng lên cao, chiếu vào anh...
Chàng trai đứng dưới ánh trăng thêm muôn phần đẹp, đẹp cả người lẫn trăng. Cơn gió tĩnh mịch thổi làm cho đêm thêm phần cô đơn. Người con gái cứ đứng đó quan sát người con trai đứng lặng dưới cây, lòng cô thêm phần tê tái bởi vì...
...cô thấy anh khóc...
Những giọt nước mắt đọng trên mắt không thể kìm được rơi xuống trên khuôn mặt anh. Mạnh Duy lạnh lùng, trái tim tưởng rằng đã hóa đá vậy mà cũng biết khóc ư?
Anh đưa tay lên để giấu tiếng nấc nghẹn vì càng lúc anh càng khóc dữ dội hơn, chỉ là không bật lên thành tiếng.
Cô đã chứng kiến tất cả...
Cho dù anh có quên đi tất cả mọi chuyện trên Thế gian này thì ước mơ được chạy không thể nào dập tắt trong anh.
Nó là tất cả, nó là cuộc sống của anh!
Phải từ bỏ nó, đó là một điều anh không thể chịu đựng được.
Anh phải âm thầm mà cắn xé...
Cô không thể nhìn được cảnh ấy!
Cô không muốn anh bị giày vò tâm can.
Nhưng cô có thể làm gì đây...?
Sau một tuần vất vả, MV cùa Mạnh Duy - Kiều Nga và Hoàng Duy - Vân Hoa đã chính thức được hoàn thành và tung lên các trang âm nhạc trực tuyến.
MV của cả hai đội đều được đón nhận rầm rộ, chẳng mấy chốc mà đã được lên bảng xếp hạng của nhiều trang nghe nhạc online. Và trang web mà tất cả để ý chính là trang web music.lovesport.vn (ta bịa ra, không ai truy cập đâu đấy, lovesport là "yêu thể thao").
Và anh chàng Long đã trịnh trọng tuyên bố:
"Theo thống kê của Bảng xếp hạng, MV của Mạnh Duy - Kiều Nga đã đứng đầu bảng xếp hạng, và giây phút này thì đạt 6.987.907, sắp lên 7 triệu rồi!" (Ta bắt chước Zing Mp3 quá đi)
Đội của Kiều Nga hò reo mừng đã thắng. Nhưng Hoàng Duy thì vẫn mỉm cười:
"Cho hỏi là bao nhiêu lượt thích?"
"Ừm, 15.709 lượt thích."
"Haha, MV của Hoàng Duy - Vân Hoa tuy rằng chỉ đứng thứ 20 trong Bảng xếp hạng với 3.678.568 lượt xem hiện tại nhưng mà chúng ta đã đạt 74.998 lượt thích, và haha được 75.000 tròn rồi! Cái Bảng xếp hạng toàn dựa vào lượt xem ấy mà, chứ dựa vào lượt thích thì cái MV của mấy người chắc là không vào nổi đâu." - Hoàng Duy nhìn trong laptop của mình rồi kêu to.
Đội của Hoàng Duy hét to hơn cả đội Mạnh Duy. Dù là lượt xem không cao nhưng lượt yêu thích MV của họ vẫn còn gấp biết bao nhiêu lần cái MV 6 triệu lượt coi của Mạnh Duy nhưng chỉ vỏn vẹn 15 ngàn lượt thích. Và còn chưa kể là bình luận, chỉ được cái MV rất đẹp thôi nhưng mà diễn xuất chưa tới bằng MV của Vân Hoa.
Hoàng Duy quay sang Phong:
"Nào tên Phong kia, anh hứa là nếu MV thành công sẽ cho đoàn làm MV đó đi một chuyến du lịch mà! Có định giữ lời không đó?"
"Ơ nhưng mà cả hai đều thành công..."
"Cả hai đều thành công thì cả hai đi, có mau giữ lời không?"
Phong tái mặt, đành gật đầu:
"Thì đi, nhưng mà leo núi đó, ai rét ráng chịu!"
"OK! Núi nào?"
"Năm nay leo đỉnh Phanxipang, được giảm giá rẻ cực, ai dám leo không?"
"OK chơi luôn! Đội Mạnh Duy, dám leo núi không?"
Hoa nghe thấy leo núi thì thất kinh, vì Mạnh Duy đâu có leo được núi. Nhưng không ngờ anh đứng lên:
"Đi thì đi, nhưng chúng tôi đi Sa Pa, mấy người cứ leo núi, xong thì gặp nhau dưới thị trấn luôn."
"Được thôi! Bao nhiêu ngày?"
"3, 4 ngày gì đó, chuẩn bị đi nhá!" - Phong đáp.
18/8/2013, 09:00
#33Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 3 - Story 12
- Spoiler:
4h sáng. Trời cuối thu rất lạnh, hôm nay lại có gió mùa Đông Bắc về nữa. Hoa co ro trong đống chăn, tự dưng lúc này cô lại thích căn nhà giàu có ấm áp của mình đến thế. Cô không dậy nổi luôn, gió cứ rít ngoài bầu trời còn chưa sáng ngoài kia.
"Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi!
Và thật lòng em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng..."
Hoa bực mình thật, với tay ra cầm cái điện thoại. Nhưng cũng phải nhìn xem ai gọi đã, lại gắt ỏm tỏi lên trúng phải ai thì toi mạng.
Hix đen thật! Là cái Ngọc. Biết thế mình cứ gắt lên cho đỡ mệt, lúc gắt thì trúng Mạnh Duy, lúc cẩn thận thì trúng phải con bạn, thế nó mới đau chứ.
"Alo chào lợn nướng, hôm nay thành lợn quay hay lợn rán đây?"
"Cả ba! Tao sẽ sử dụng cho mày luôn!"
"Nhưng tao có phải lợn đâu, tao đã dậy và mặc quần áo chỉnh tề rồi đây. Mày không định đi à? Nhân vật chính đó nhá!"
"Rét khiếp đảm, biết thế tao đừng quay MV cho xong!"
"Gớm được quay với Hoàng Duy là phúc tổ 70 đời đấy mày ạ. Mà nghe nói hôm nay Hoàng Duy còn muốn leo núi với mày cơ đấy."
"Ôi dào đau chân chết đi được, cái lưng tao còn chưa khỏi đây. Mà sao mày nói thế là ý gì?"
"Ừ, là..."
"?"
"Là...DẬY NGAY!!!!!!!!" - Một tiếng hét tựa sấm vang lên.
"Ôi giời ơi con lạy mụ, mụ đừng có hét nữa con thủng màng nhĩ rồi!" - Hoa bực bội ngồi dậy, trong hai con bạn Phương Nga và Ngọc thì Ngọc là "đệ nhất mỹ nhân hét".
Mặc bộ quần áo khá dày và ấm, đi giày leo núi, đeo ba lô Hoa đi đến chỗ hẹn. Trông cô rất xinh đẹp nhưng cũng to bự, mặc nhiều áo mà! Trời còn chưa sáng nên rất lạnh.
Mà lạnh thế nhưng mọi người đến trước cô hết rồi. Người đầu tiên cô nhìn thấy là anh. Mạnh Duy lạnh lùng đứng cạnh Kiều Nga cùng rất nhiều người khác. Hoàng Duy cũng chẳng để ý cô đang nhìn ai, cứ thế đi ra:
"Thế nào cô Ốc Sên, bắt cả lũ chờ lâu quá đấy nhé!"
Ốc Sên?
Tại sao lại quen đến vậy nhỉ?
Mạnh Duy cực ghét khi cứ phải nhớ lại một cái gì đó mơ hồ. Anh liền gắt:
"Đã chờ lâu rồi còn chào nhau lâu thế? Mau lên xe đi!"
"Haizzz chung xe với bọn này khổ thật."
Lên xe là Hoàng Duy kéo Hoa ngồi cạnh mình luôn, hai cô bạn Ngọc và Nga ngồi đằng sau. Còn ở hàng ghế bên cạnh là Kiều Nga và Mạnh Duy ngồi một chỗ.
Mạnh Duy không hề hay biết Vân Hoa cứ quan sát anh. Mạnh Duy vẫn lạnh lùng như băng đá, Kiều Nga ngồi cạnh cũng chẳng quan tâm huống hồ là Vân Hoa.
Nhưng Vân Hoa biết anh đang giấu...
Sức khỏe của anh khác hẳn với bề ngoài mạnh mẽ của anh. Nhìn gương mặt đang tái lại của anh là cô biết anh có thể say xe bất cứ lúc nào.
Nhưng cô chỉ có thể ngồi đó mà nhìn thôi...
Vì Kiều Nga mới là người ngồi cạnh anh.
Mạnh Duy bỗng ho mạnh mấy tiếng, người anh nôn nao, bụng cứ sôi lên. Kiều Nga vội đưa cho anh viên thuốc:
"Anh uống thuốc đi, nếu vẫn còn say thì túi nilong đây!"
Sự chăm sóc tận tình của Kiều Nga khiến Mạnh Duy phải ngẩng lên và dành tặng cho cô một ánh mắt cám ơn. Sự thay đổi chỉ trên mắt thôi cũng đã được Vân Hoa nhìn thấy.
Cuối cùng thì anh cũng biết vui sao?
Đỉnh Phanxipang - Đỉnh núi cao nhất Việt Nam (3.143m)
Phải khi mặt trời đã lên cao thì mọi người mới đến nơi. Hoàng Duy ngồi trên xe đã nhìn thấy Hoa buồn rầu suốt quãng đường, anh cảm thấy bực dọc và không thích nhìn cái mặt buồn xo như thế. Lập tức anh tuyên bố:
"Chúng ta có 2 ngày để leo núi, ai leo thì leo, ai ở lại thì ở lại."
Dù trong đoàn rất nhiều người khỏe mạnh nhưng hầu như ai cũng không muốn bỏ ra 2 ngày để leo lên "nóc nhà của Đông Dương", thứ nhất là họ muốn chơi nhiều hơn và thứ hai là không đủ can đảm leo lên đỉnh núi quá cao này. Và người leo núi chỉ có Hoàng Duy và vài người trong đoàn của anh.
"Hoa, còn mày?" - Hoàng Duy quay ra Vân Hoa. Cô chưa hề nói gì cả.
Nếu như chỉ có một mình Mạnh Duy thì nhất định cô sẽ ở lại với anh. Nhưng Kiều Nga đang ở cạnh anh, nếu ở lại thì chẳng khác gì cô sẽ phải nhìn Kiều Nga lo lắng cho Mạnh Duy và coi như cô là người thừa, dù rằng đã có hai người bạn nhưng cô cũng không muốn...
"Tao đi với mày!" - Vân Hoa đáp.
"Được, vậy đi!" - Hoàng Duy quay bước đi luôn.
Vân Hoa nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh băng như một tảng đá, không hề biểu lộ cảm xúc, cứ như người máy vậy nhưng cô đâu biết là anh đang khó chịu vô cùng khi thấy cô chọn đi cùng Hoàng Duy, dù cô ở lại anh cũng chẳng thiết gì.
Cô buồn rầu đi theo Hoàng Duy.
Và đoàn của anh cũng đi đến thị trấn Sa Pa, không nhìn theo nữa.
Leo núi không phải là một việc dễ dàng gì với người chậm chạp gì như Vân Hoa.
Lúc đầu cô có sức nên rất hăng hái, vượt cả Hoàng Duy. Nhưng chỉ leo được vài mét là cô đã bị Hoàng Duy bỏ xa, anh ở tít trên kia mà cô mới lò dò mãi, chưa kể cây cối đá núi khiến cô đi lại càng khó khăn hơn.
Mồ hôi tuốt ra đầm đìa, cô lại còn mặc nhiều áo như con gấu thế này chứ! Lưng đau, chân cũng mỏi. Mặt Trời lên càng cao thì càng nóng, cô hổn hển bám vào một cành cây, nhưng cũng không biết có lên nổi không nữa. Rừng núi thì vắng đâu có nhiều người, Hoàng Duy lại biến đâu rồi?
Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô:
"Nào đi tiếp đi, hiếm khi nào tập thể thao thế này?"
Cô ngẩng lên. Hoàng Duy đã đứng đó từ lúc nào.
"Sao mày không leo tiếp đi?"
"Tao mà leo tiếp coi như mày làm mồi cho thú dữ đấy!"
"Làm gì có thú dữ mà đòi."
"Ai bảo không có? Rừng núi rộng thế này kia mà. Thôi lên đi, hay là nghỉ một chút?" - Hoàng Duy dìu Vân Hoa đi khỏi đoạn đá núi khá nhấp nhô rồi cùng ngồi xuống nghỉ ở một bậc thang.
"Lên đến trên kia khéo không có thang mà đi ấy chứ, vì thế phải cố gắng lên. Chỉ có ngày mai nữa thôi phải lên đến đấy." - Hoàng Duy giở nước ra vừa uống vừa nói.
"Ừ biết rồi, cũng được một nửa còn gì?"
"Đúng ra là chưa đến một nửa đâu bà ạ! Nhanh nhẹn lên tý đi, cứ suốt ngày làm con ốc sên thì không được đâu."
Vân Hoa nhìn Hoàng Duy. Cậu bạn nóng tính, đáng ghét ngày xưa giờ lại nhẹ nhàng đến vậy ư? Dù là nhắc nhở có phần nghiêm nghị nhưng anh vẫn dùng lời nói nhẹ nhàng tử tế nhất nói với cô, chứ không quát tháo như Mạnh Duy.
Trái tim cô đập nhanh hơn, vì mệt hay vì Hoàng Duy đây...
Hoàng Duy quay ra đập mạnh vào vai cô khiến cô bừng tỉnh:
"Làm gì đơ mặt ra thế! Đi thôi, càng nhanh càng tốt, mấy ngày nữa còn phải xuống kia chơi nữa chứ. Sa Pa mùa này khá vui đấy chẳng đùa!" - Anh nhanh chóng chỉnh lại balo rồi đi tiếp.
"Úi da đồ con ngựa kia, đi nhanh thế đợi tao với!"
"Tao mà đợi mày thì lúc đó tao chết nhăn răng ra mất. Nhanh lên!"
"Cảnh ở đây đẹp quá đi đúng không anh?" - Kiều Nga hưng phấn reo lên giữa cảnh núi rừng bạt ngàn.
Mạnh Duy đi bên cạnh, cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu.
"Không những đẹp, còn có không khí trong lành nữa! Rất tốt cho sức khỏe của anh đấy."
"Cám ơn em!"
"Anh suốt ngày chỉ cám ơn thôi. Có gì mà khách sáo thế chứ? Nào ở đằng kia có con suối, anh dám lội không?"
"Lội suối mùa này chết lạnh à?"
"Thì em đố anh mà! Lội suối để làm quen với cái lạnh, suối trong mát như thế thì cũng tốt mà!" - Kiều Nga mỉm cười tươi.
Nhìn nụ cười tươi của cô mà anh cũng xiêu lòng, liền đi theo cô ra con suối chảy róc rách. Họ xắn quần, cởi dép, đi ra dòng suối. Nước suối lạnh mát với những hòn đá cuội khiến họ hơi rùng mình nhưng cũng thấy hay. Kiều Nga cúi xuống múc nước té vào người Mạnh Duy:
"Á lạnh quá!" - Anh kêu lên, rồi nhận ra cô trêu mình và cũng vẩy nước té vào cô.
"Ô anh trêu em, chết nè!" - Cô lại té lại, cười giòn giã khắp núi rừng.
Mạnh Duy không cười, nhưng anh nhìn rất rõ nụ cười ấy.
Một nụ cười thật tươi của một cô gái đầy nghị lực, mạnh mẽ như chính vẻ bề ngoài.
Đêm tối xuống rất nhanh.
Thật may là Vân Hoa và Hoàng Duy đã leo đến điểm dừng tiếp theo. Nhiều người leo núi bắt đầu dựng lều, bật đèn. Hoa hỏi:
"Mày mang theo bao nhiêu cái lều?"
"Một! Mày thì sao?"
"Vỡ mồm, tao nghe cái Ngọc bảo không phải mang nên có mang đâu."
"Khỉ thật! Thế đêm nay ngủ kiểu gì? Hay mày ngủ trong lều đi, tao ngủ ngoài vậy."
"Điên à, đêm xuống lạnh lắm đấy! Mày cứ ngủ trong này đi."
"Không phải mày định..."
Hoa ngẩn người, hơi đỏ mặt:
"Ừ thì chung cái lều thôi mà, chẳng sao đâu. Thôi có gì ăn không?" - Cô vội đánh trống lảng.
"Mày ăn suốt dọc đường lên đây rồi còn đòi ăn à? Thì tạm cái bánh mỳ đi vậy." - Hoàng Duy ném cho cô cái bánh mỳ, anh còn lấy mấy cành cây khô, bật lửa lên cho ấm.
Cả hai ngồi bên đống lửa, nhìn ra quang cảnh về đêm từ trên đỉnh núi. Không gian thật rộng lớn, bao la. Trời nhiều gió nhưng bầu trời vẫn có thật nhiều những vì sao, cả ánh trăng đang chiếu sáng vằng vặc nữa.
Vân Hoa vẫn cứ tiếp tục chén miếng bánh mỳ, còn Hoàng Duy thì ngồi cạnh cô, ngẩng nhìn lên bầu trời.
Dù là đang ngồi cạnh cô.
Nhưng sao thật là quá xa vời...
Hoàng Duy thực sự muốn nói một điều với cô...
Anh thích cô, từ lúc nào không rõ.
Từ lúc nhìn thấy cô khóc năm lớp 7, khóc vì Mạnh Duy, anh đã không muốn bắt nạt cô nữa.
Và thời gian cứ thế trôi...
Cho đến khi anh nhận ra rằng anh chỉ có cô trong trái tim mình.
Nhưng anh không nói được ra điều ấy.
"Oáp buồn ngủ quá, tao đi ngủ đây!" - Hoa chui vào lều, đắp chăn, nằm xuống định đánh một giấc thì sực nhớ còn Hoàng Duy.
Cô thò đầu ra:
"Mày không định ngủ à?"
"À ừ tao ngủ đây!" - Hoàng Duy giật mình quay ra và đi vào trong lều.
Cái lều cũng khá to, nhưng Hoàng Duy rất cao lớn nên nằm vào cũng chiếm một diện tích kha khá. Vân Hoa thì thật là nhỏ bé nên anh khá ngại:
"Hay là để tao ra ngoài cũng được, có túi ngủ mà..."
"Không sao, cứ nằm đây đi!" - Hoa quả quyết.
Hoàng Duy đành nằm xuống theo lời Vân Hoa. Cô mỉm cười nhẹ rồi nhắm ngay mắt lại. Còn Hoàng Duy thì chẳng dám ngủ, một lúc anh lại quay sang nhìn cô. Gương mặt lúc ngủ của cô trông rất đáng yêu (hình như người đầu tiên thấy cô ngủ không phải anh), đôi má phụng phịu chỉ muốn véo một cái. Cô nằm cũng chẳng yên nữa, một lúc lại quay nghiêng bên này, nghiêng bên kia. Và cuối cùng thì do rất lạnh nên cô cứ rúc vào gần Hoàng Duy, anh cao lớn nên rất ấm. Còn anh, nhúc nhích một tý cũng không dám.
Cô ngủ rất nhanh và còn ngủ mơ nữa. Bỗng Hoàng Duy nghe thấy cô khẽ nói rất nhỏ:
"Anh...Mạnh Duy..."
Hoàng Duy cảm thấy lòng mình tê tái.
Cô gọi Mạnh Duy trong giấc mơ...
Anh chẳng ngủ được, việc ngủ trên vùng núi này dường như cũng chẳng quen lắm với anh.
Cầm cốc cà phê nóng, Mạnh Duy ra ngồi ở hành lang khách sạn ở thị trấn.Cái khung cảnh ban đêm của núi rừng khiến cho anh cảm thấy lạnh lẽo chứ chẳng đẹp gì. Anh biến thành người vô cảm từ lúc nào chính anh còn không hay.
"Anh chưa ngủ sao?"
Mạnh Duy quay lại. Cô gái xinh đẹp trong chiếc váy màu vàng nhạt cũng đứng ở hành lang.
"Ừ!"
"Sao vậy? Anh không quen à?"
"Ừ, còn em?"
"Em có cái thói quen xấu là ngủ muộn lắm, toàn 12h đêm thôi, nhưng chẳng hiểu sao sáng ra cứ phải 5h là bật dậy rồi." - Kiều Nga cười tươi - "Chắc là do cái con gà bên hàng xóm suốt ngày kêu thôi, gà thành phố mà kêu rõ to!"
Những tưởng lời trêu đùa đó có thể khiến Mạnh Duy nở nụ cười, nhưng thật tiếc cho Kiều Nga rằng Mạnh Duy không hề nhếch mép. Biết vậy Kiều Nga vẫn vui, vì được nói chuyện vui với anh và có lẽ trong lòng anh cũng cảm thấy khá lên.
"Ngày hôm nay công nhận vui thật đúng không anh?"
"Ừ, cũng từ cái trò lội suối của em mà ra đó!"
Kiều Nga bật cười ha hả. Sao cô gái này dễ cười vậy
chứ?
"Anh à, hôm nay lội suối rồi, ngày mai phải có trò vui hơn chứ!"
"Sao chưa chi đã nghĩ đến ngày mai vậy?"
"Ngày mai là sinh nhật anh còn gì?"
"Ừ em nhớ à?"
"Tất nhiên rồi! Tiếc ghê là mình vẫn ở đây, chứ lẽ ra ngày mai là minishow bắt đầu rồi đấy. Ngày mai khi mọi người leo núi về em sẽ có món quà dành cho anh, chúc anh thêm tuổi mới nhiều thành công nhé!" - Kiều Nga vui vẻ nói.
Nhìn cô vui anh cũng thấy vui. Anh gật đầu đáp lại cô, rồi cô đi vào trong. Lần đầu tiên anh cảm thấy hồi hộp và vui đến vậy, dù anh không đủ dũng cảm nở với cô một nụ cười.
Đúng 12h trưa hôm sau Vân Hoa và Hoàng Duy đã chinh phục được đỉnh núi cao nhất Đông Dương.
Đứng trên đỉnh núi cao chót vót với cái biển "Nóc nhà của Đông Dương", Hoa hưng phấn hét lên:
"Ta là chủ của Đông Dương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" - Tiếng cô vọng ra rất xa.
Hoàng Duy nghe vậy cười:
"Thôi coi chừng ngã bây giờ, đánh dấu ở đây nhá!" - Anh lấy một cái cờ có hai chữ HD ra và cắm xuống đấy. Chữ HD không phải là Hoàng Duy mà là Hoa - Duy, ý nói tên hai người đã đặt chân lên đến đỉnh núi.
Anh quay lại:
"Xong rồi, giờ thì an tọa ở đây hay xuống đây?"
"Xuống!"
"Sao nhanh vậy?"
"Nhanh đi, giữa chiều phải xuống đến nơi đấy!" - Hoa kéo anh đi luôn.
Vân Hoa mà không biết mệt thế này sao?
Hoàng Duy không để ý cô rất nhớ hôm nay là ngày gì...
Xuống nhanh hơn lên, cả hai chỉ mất có vài tiếng trong khi lên thì mất 1 đêm liền. Ai cũng ra đón, Ngọc và Phương Nga cho đến người khác, nhưng chẳng thấy Mạnh Duy và Kiều Nga đâu.
"Họ đi đâu rồi, tý về ngay ấy mà!" - Phương Nga nói.
"Vậy cũng tốt!" - Vân Hoa vội vàng chạy đi.
Ai cũng thấy lạ vì Vân Hoa chuyên gia mệt mỏi và lười kia mà, sao lại phấn khởi thế? Vừa từ trên núi xuống, đến Hoàng Duy còn mệt nữa là...
Vân Hoa chạy đến bãi cỏ xanh, nơi có những bông hoa dại. Dù là hoa dại nhưng nó cũng rất đẹp, cô muốn sẽ dành tặng những bông hoa này cho Mạnh Duy.
Trời xầm xì, bắt đầu có những giọt mưa nhỏ. Nhưng Vân Hoa vẫn vui vẻ hái hoa, cô nhanh chóng hái được một bó khá to.
Bỗng một giọng nói vang lên sau cô:
"Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!"
Là giọng của Mạnh Duy!
18/8/2013, 09:03
#34Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạCHƯƠNG 4: BƯỚC CHÂN CHO NỤ CƯỜI
Story 1
- Spoiler:
..."Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được. Anh không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, vì anh, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều!"
Nói rồi Mạnh Duy chạy vụt đi trong màn đêm với những cơn mưa bắt đầu rơi...
Chiều ở Sa Pa rất lạnh, không có nắng mà chỉ toàn gió, trời phải xuống 6-7 độ. Đến Mạnh Duy cũng chẳng muốn ra ngoài, vậy mà không hiểu sao Kiều Nga đi đâu từ sáng đến giờ đã chiều mà chưa về.
Đúng lúc đó Tùng vào:
"Hôm nay sinh nhật mày rồi đấy, bọn leo núi mà về là sẽ tham dự!"
"Tham dự cái gì?"
"Tiệc sinh nhật, một bữa cơm thôi mà. Quan trọng là hôm nay sẽ có hát karaoke đấy, khoảng vài tiếng nữa, nhớ chuẩn bị nhá! Nghe Hoàng Duy báo từ điện thoại về là đã lên đến Phanxipang rồi."
"Đồ chậm chạp đó cũng leo đến nơi rồi hả?" - Mạnh Duy bất giác nói.
"Đồ chậm chạp á? Hoàng Duy chạy nhanh ngang mày đấy!"
"Không, tao đang bảo người khác! Mà thôi kệ, làm gì thì làm đi."
"Ừ vậy tý nữa mặc đồ đẹp vào đấy, và vui lên tý đi, sinh nhật mà mặt cứ lầm lầm lì lì!"
Mạnh Duy ra đứng ở ngoài khách sạn. Bầu trời đen kịt, gió giật mạnh, chốc chốc lại có chớp sáng loé. Sắp mưa rồi. Trong đầu anh đủ loại lo âu: Đoàn leo núi (có Vân Hoa) chưa xuống đến nơi, Kiều Nga đi mãi chưa về,...
"Mạnh Duy!"
Anh quay lại, thở phào vì người con gái ấy đã xuất hiện. Cô vẫn mặc váy nhưng là chiếc váy mùa đông rất đẹp, mặc quần tất nhìn rõ đôi chân dài thon thả, đội cái mũ lưới làm mái tóc càng bồng bềnh và đẹp thêm.
"Đi đâu cả ngày nay vậy?"
"Làm gì đến nỗi? Em đi có hết sáng thôi mà. Nhanh lên, đi theo em, kẻo mưa thì khổ!"
"Đi đâu?"
"Cứ đi sẽ biết!" - Kiều Nga kéo tay Mạnh Duy đi.
Họ đến bãi cỏ xanh gần đó, nơi có rất nhiều bông hoa dại. Kiều Nga dẫn Mạnh Duy đi đến đằng sau một cây đại thụ rất to. Và Mạnh Duy kinh ngạc há hốc không tin nổi.
Trên bãi cỏ xanh là những bông hoa dại nhưng rất đẹp, đặt nằm xuống và xếp thành hàng chữ "CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẠNH DUY".
Kiều Nga mỉm cười:
"Món quà này giống như chợ hoa ở Hà Nội mình thôi, nhưng mà em muốn sử dụng những bông hoa dại để làm thành dòng chữ này. Hoa dại cũng có cái đẹp của nó, nó là hoa của núi rừng, của thiên nhiên, được lớn lên khoẻ mạnh hoàn toàn từ thiên nhiên. Em hy vọng anh cũng sẽ khoẻ mạnh như thế, mong rằng trái tim anh sẽ có những bông hoa này, để không bao giờ phải đau, phải bị bệnh tật giày vò nữa."
Mạnh Duy lặng đi.
Anh không ngờ món quà của cô lại giản dị nhưng ý nghĩa đến mức ấy.
Bỗng nhiên...
...anh quay lại ôm chặt lấy cô!
Kiều Nga ngỡ ngàng dựa vào người anh.
Và giọng nói ấm áp vang lên trong tai cô như nằm mơ:
"Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!"
Vân Hoa quay lại. Giọng nói ấy chỉ có thể là của anh.
Cây đại thụ rất lớn ở đằng sau cô. Cô nhẹ nhàng bước tới nhìn ra đằng sau cây đại thụ.
Trên trời bỗng nổ một tiếng sét ĐOÀNG! Mưa bắt đầu rơi.
Những gì trước mắt Vân Hoa tưởng rằng là ảo giác.
Mạnh Duy đang ôm chặt lấy Kiều Nga và dành cho cô lời nói đó.
Kiều Nga thì nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Đôi chân không thể đứng vững nổi nữa liền ngã xuống. Cô không khóc. Bởi vì có lẽ những giọt mưa đã thay cho nước mắt của cô. Cô không tin đó là sự thật.
"Mạnh Duy, tiệc sinh nhật bắt đầu rồi!!!" - Tiếng gọi của mấy thằng bạn thức tỉnh cả ba con người.
Mạnh Duy buông Kiều Nga ra, nhưng vẫn nắm tay cô chạy về phía khách sạn. Còn cô gái đứng sau cây đại thụ cố gắng bám lấy cành cây để đứng dậy, dù tâm trí của cô không để ý nổi tiếng gọi ấy nữa.
Mọi người vừa tụ tập vào thì Mạnh Duy nói to:
"Tôi có chuyện muốn nói với mọi người!"
Ai cũng dỏng tai nghe. Mạnh Duy nắm chặt tay Kiều Nga:
"Từ nay Kiều Nga sẽ là bạn gái của tôi!" - Anh không cười nhưng ánh mắt đã cười.
Cả phòng như nổ tung, vỗ tay đến sập nhà. Kiều Nga ngượng đỏ cả mặt, chỉ biết cười. Nhưng duy nhất Hoàng Duy là sa sầm mặt, rồi hỏi to một người khác nhưng là cố ý để Mạnh Duy nghe:
"Vân Hoa đâu?"
"Ơ tao đâu biết?"
"Chạy đi từ bấy đến giờ sao lại chưa về chứ?" - Hoàng Duy hét lên rất tức giận khiến ai nấy cũng giật mình im bặt.
"Về rồi kìa!" - Ngọc nói.
Mọi người quay lại. Trời đang mưa to dần, Vân Hoa thẫn thờ đi vào trong, người cô bị ướt tuy không đáng kể nhưng cũng kha khá.
Hoàng Duy và hai người bạn vội chạy ra với cô. Hoàng Duy choàng cho cô chiếc áo khoác của mình để khỏi lạnh. Mạnh Duy thấy vậy tự dưng thấy tức mình liền nói:
"Thế có định tiệc tùng gì thì nhanh lên!"
Tùng liền mời mọi người ngồi vào bàn. Thức ăn cũng được mang lên, đồ ăn trên núi nhưng cũng rất thơm ngon. Chỉ mỗi Vân Hoa là không đụng đến dù là cái đũa.
Tùng liền khuấy động:
"Giờ để vui vẻ hơn cho sinh nhật Mạnh Duy chúng ta sẽ hát karaoke. Và mời cô bạn gái của Mạnh Duy sẽ lên hát nào!"
Kiều Nga bước lên trên trong những cái vỗ tay của mọi người. Cầm micro cô nói:
"Để chúc mừng sinh nhật anh Mạnh Duy, tôi xin hát lại ca khúc Trái tim không từ bỏ do người bạn của anh và cũng là nhạc sĩ Bảo sáng tác!"
Và tất nhiên "nhạc sĩ" Bảo vỗ tay đầu tiên.
Cô bắt đầu hoà mình vào điệu nhạc RnB sôi động của bài hát. Giờ đây khi đã nhận được tình yêu của Mạnh Duy cô càng hạnh phúc hơn biết bao giờ hết và hát với cảm xúc rất thực. Mọi người khen cô không còn lời nào để chê nữa.
Kiều Nga hát hết bài này đến bài khác. Nhưng Mạnh Duy nói:
"Cũng phải để người ta nghỉ đã chứ! Ai lên hát thay đi."
Hoàng Duy liền kéo tay Hoa đứng dậy:
"Để cô ấy hát đi!"
Ai cũng tròn mắt. Cô gái đó mà hát được sao?
"Vân Hoa, lên hát cho đội mình một bài nhé!"
Gương mặt Hoa vẫn như vô hồn, nhưng cô cũng gật đầu và đi lên.
Tay cầm chiếc micro, cô nói run run như người mất hồn:
"Tôi xin hát bài Chờ anh trong cơn mưa."
Chỉ có đội của Hoàng Duy vỗ tay còn đội Mạnh Duy cúi xuống ăn vì nghĩ Vân Hoa hát rất bình thường.
Mưa rơi mỗi lúc một to.
"Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn
Sao ơi sao về đâu để tiếng mưa hoài
Nước mắt em trong buồn thương nhớ mong..."
Ngay lập tức tất cả các tay đang cầm đũa buông xuống đánh "cạch" một cái. Chục con mắt ngẩng hết lên, quá ngỡ ngàng không tin mình vừa nghe thấy gì.
Giọng hát ngọt ngào, thiết tha và trong trẻo đến kỳ lạ.
Mạnh Duy giật mình...
Anh nghe giọng hát này ở đâu rồi thì phải!
Vân Hoa nhìn anh, lòng càng thêm đau xót.
Cô cố bình tĩnh tĩnh tiếp tục hát
"Anh - ngôi sao tình trong sáng bao mơ mộng
Nhìn mắt kia thơ ngây bừng lên tiếng yêu ban đầu
Biết không anh em chờ mong một tiếng yêu dịu dàng
Nhớ ai, chờ ai bên khúc mưa xuân tình nhịp chung tiếng đàn.
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong đơn côi
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu...
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa
Chờ anh trong cơn mưa...! "
Nếu giọng hát của Kiều Nga khoẻ mạnh và hát những điệu RnB sôi động.
Thì giọng hát của Vân Hoa trong trẻo, nhẹ nhàng và cao vút, bài hát được cô hát đầy da diết bởi cô đã hát bằng cảm xúc của mình.
Mạnh Duy yêu Kiều Nga...
Những gì cô đã nhìn thấy...
Tại sao lại như thế?
Anh thực sự không thể nhớ ra cô ư?
Đêm dành cho anh mưa dần tan
Còn em mãi là em!!!!
Bao buồn thương
Mong chờ ai
Ngày xưa cô không hát được câu có giọng cao nhất.
Anh có nhớ không?
Hỏi thật sự anh có nhớ không?
Người xa MÃI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả phòng nghiêng ngả khi nghe thấy câu cuối cùng cao vút của cô, cao đến mức không thể nghĩ cô trụ vững nổi nữa.
Cô bật khóc nức nở.
Cảm xúc của cô đã bị tuôn ra một cách không thể nào kiểm soát.
Cô tiếp tục hát.
Không cảm thấy đau họng.
Vì trái tim cô còn đau hơn nhiều!
Một lời yêu thương em mong thầm trao đến anh sao xa vời?
Người yêu hỡi con tim hoài mong tiếng yêu dịu dàng
Mà người mãi xa xôi để mình em trong cô đơn
Thương nhớ anh em đi tìm một tiếng yêu.
Em yêu anh tình yêu sáng trong nơi tâm hồn
Nhìn ai kia bên anh cùng câu ái ân trao người
Một mình em nơi đây nhịp con tim cô đơn
Thương nhớ anh em khóc thầm trong tiếng mưa
Chờ anh...
"ĐỦ RỒI!" - Một tiếng hét vang làm im bặt cả phòng.
Tùng nhìn Mạnh Duy:
"Sao mày lại cắt ngang như thế? Cô ấy đang hát hay mà!"
"Cô đừng hát nữa!"- Mạnh Duy buông đũa rất mạnh rồi chạy ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Mưa rơi rất to, rào rào trắng xoá núi rừng.
Mạnh Duy đấm mạnh vào cái cột ở hành lang.
Tại sao khi nghe giọng hát của cô anh không muốn nghe đến thế?
Dù rằng cô hát quá hay, giọng hát của cô ngọt ngào, cao vút không ai có thể sánh được.
Nhưng giọng hát đó hiện về ký ức của anh.
Ký ức mập mờ, trôi nổi không thể nhớ hết được.
Anh chỉ nhớ, nhớ rất rõ!
Anh đã nghe giọng hát này!
Nhưng không phải của Kiều Nga...
Và anh nhớ...
Người mà anh đã từng nghe giọng hát ấy...
...mới thực sự là người anh đã yêu!
Nhưng anh đã quên rồi.
Đó là ai? Sao không ai có thể trả lời cho anh?
Bỗng có tiếng hét ở trong khách sạn:
"Tỉnh lại đi, Vân Hoa!"
18/8/2013, 09:05
#35Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 2:
- Spoiler:
"Hoàng Duy à, đừng uống nữa!"
Mặc cho lời khuyên bảo của Tùng, chàng trai trẻ vẫn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Mặt anh đỏ bừng vì rượu và vì tức giận.
Kiều Nga nhẹ nhàng giữ ly rượu của anh lại:
"Hoàng Duy, anh còn trẻ, không nên uống rượu nhiều như vậy. Vân Hoa chỉ là bị sốt nên ngất thôi, Phương Nga và Ngọc đã chăm sóc cô ấy rồi, cớ gì anh phải thế này chứ?"
Nhưng Hoàng Duy gạt mạnh tay Kiều Nga ra đến nỗi văng cả rượu vào người cô.
"Tránh ra, đồ con gái khốn kiếp!!!"
Mạnh Duy từ ngoài nhìn thấy hết. Không thể đứng yên được anh chạy vào giữ chặt lấy Hoàng Duy:
"Cậu ta say rồi! Mau đưa cậu ta ra ngoài đi!"
Bỗng "BỐP!!!"
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Mạnh Duy khiến anh không kịp chống đỡ.
Bảo, Tùng, Nam và Kiều Nga kinh hãi vội giữ Hoàng Duy lại. Mạnh Duy loạng choạng suýt ngã, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng anh chưa kịp lấy lại tinh thần thì Hoàng Duy trợn mắt quát:
"Đồ khốn! Vân Hoa...tại sao lại thế...?"
Chỉ nói được thế rồi Hoàng Duy gục xuống...
***
Đêm lặng lẽ trên vùng núi Sa Pa, gió rít lạnh ngoài cửa sổ. Ai nấy đều mệt ngủ như chết giấc, có người ngáy to cả khách sạn nghe thấy.
Chỉ có mỗi Mạnh Duy là không ngủ. Anh bỗng bật dậy, đi đến căn phòng gần đó.
Cửa không khoá.
Anh mở cửa bước vào.
Trong căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, một cô gái đang nằm trên chiếc giường. Gương mặt xinh đẹp rất nhợt nhạt và mệt mỏi, dường như cô ngủ rất say. Trên trán cô đắp một cái khăn lạnh. Sức khoẻ cô đâu được tốt, chỉ ngấm mưa một cái là sốt cao rồi.
Mạnh Duy ngồi xuống bên giường cô. Lại lần nữa anh nhìn thấy cô ngủ. Nhưng chẳng thấy đáng yêu nữa mà thấy có vẻ cô ngủ không yên giấc, chốc chốc lại run lên.
Cái khăn lạnh bị lệch đi khỏi trán.
Như một phản ứng, Mạnh Duy đưa tay để lại cái khăn đấy vào vầng trán đang nóng hừng hực của cô.
Đúng lúc đó Vân Hoa mở mắt.
"Anh...!" - Cô ngỡ ngàng nhìn thấy anh.
Anh cũng giật mình không kém:
"À tôi để lại cái khăn cho cô thôi!"
"Nhưng sao anh lại vào đây?"
"Hoá ra cô bị cảm lạnh sao?"
"Vâng, nhưng..." - Vân Hoa lúng túng.
"Chỉ là sốt mà cậu Hoàng Duy đó phải uống nhiều rượu, đánh người và đau khổ gọi tên cô như thế à?"
Hoa bỗng cảm thấy nhói lòng. Hoàng Duy đã có hành động như vậy ư?
Mạnh Duy bỗng quay lại gọi cô:
"Vân Hoa!"
Cô giật bắn mình, nhìn anh. Sao anh gọi tên cô như vậy chứ?
"Mọi khi cô rất vui vẻ cơ mà, sao hôm nay cô lại buồn như vậy chứ? Cô tạo ra cái không khí chẳng hề vui vẻ gì, cũng là tại cô mà ra đấy!"
Vân Hoa cúi mặt:
"Em xin lỗi..."
"Thôi bỏ đi! Tôi chỉ mong cô hứa với tôi một điều thôi."
"Điều gì ạ?"
Mạnh Duy nhìn thẳng vào mắt Vân Hoa:
"Đừng hát bài hát đó nữa!"
Hoa ngạc nhiên vô cùng. Cô không hiểu anh nói gì nữa.
"Tại sao?"
Mạnh Duy ngập ngừng một lát rồi đáp:
"Vì tôi không muốn yêu ai khác ngoài Kiều Nga!"
Vân Hoa sững người, cô tưởng sét lại đánh lần nữa.
"Tôi đã công bố với tất cả mọi người Kiều Nga là bạn gái của tôi, đó là sự thật! Ở bên cô ấy tôi cảm thấy rất vui và không phải lo nghĩ gì cả. Còn bài hát ấy khiến tôi không vui..."
Im lặng.
Anh không thể nói được.
"Bài hát ấy khiến tôi nhớ đến những ký ức đã giày vò tôi, không để tôi nhớ lại. Nhưng tôi nhớ tôi đã từng yêu người có giọng hát như cô. Giờ tôi chỉ muốn yêu Kiều Nga, tôi không muốn nhớ người đó là ai..."
Anh không dám nói.
Vì anh không muốn tiết lộ thêm bí mật nữa.
Nhưng anh không biết...
Cô đã hiểu anh muốn nói gì rồi.
Chỉ là cô không biết anh đã từng yêu...
...yêu cô...
"Được, em hứa với anh!"
Mạnh Duy ngẩng lên. Hoa cười:
"Nếu bài hát ấy khiến anh không vui, em sẵn sàng không hát nữa! Kiều Nga là một cô gái tốt đấy, chúc mừng anh nhé. Cứ tưởng người lạnh như đá Mạnh Duy này không biết yêu chứ, hehe!"
Giọng nói vui vẻ dễ thương nhưng thực chất đáng thương thì đúng hơn...
Đôi mắt Mạnh Duy dường như vui vẻ hơn. Cô thực sự cần đôi mắt ấy.
"Ừ cám ơn cô, vậy cô nghỉ đi!"
Anh đứng lên định đi ra, nhưng cô nắm lấy cánh tay anh giữ lại:
"Mạnh Duy, anh cũng hứa với em một điều được không?"
"Hứa gì?"
"Có phải anh định theo nghề diễn viên?"
"Ừ..."
"Nhưng anh có thể hứa sẽ dạy thể thao cho em đến khi nào em thành công được không? Em sẽ cố gắng học, giờ em đang rất cần thể thao, rất cần sự giúp đỡ của anh! Khi nào xong anh có thể đàng hoàng theo nghề diễn."
Mạnh Duy im lặng nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
"Cứ theo ý cô đi!"
Rồi anh bước ra ngoài.
Nhưng bỗng đứng lại ở cửa.
"Còn nữa, cô hát rất hay!"
Và cửa đóng lại.
Còn lại cô, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Ngày...tháng...năm...
Thật xui xẻo vì hôm nay em bị sốt! Nhưng anh biết vì sao em lại sốt không?
Có thể là do ngấm mưa...
Nhưng cũng là do đã nhìn thấy niềm hạnh phúc của anh!
Em đã từng nghĩ rất ngây thơ rằng anh là một người lạnh lùng như vậy thì anh sẽ không bao giờ yêu ai. Nhưng em nhầm rồi. Anh đã yêu. Và em thấy Kiều Nga giống như một vị anh hùng vậy. Cô ấy có thể chiếm trọn trái tim anh, tan chảy sự băng giá trong anh, tìm lại niềm vui cho anh. Anh có biết, em đau khổ thế nào không? Nhưng em còn vui hơn thế. Vì chỉ cần nhìn thấy anh vui là em cũng sung sướng như một đứa trẻ được quà.
Anh đừng bao giờ không vui! Em muốn được thấy anh cười. Dù anh chưa cười nhưng em tin anh sẽ là con người của ngày xưa. Kể cả có không nhớ ra em, cũng không sao, chỉ cần anh trở lại làm Báo Đốm vui vẻ, thân thiện hôm ấy, em sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Em chỉ muốn anh hứa với em: hãy dạy thể thao cho em. Bởi vì em không còn sức níu kéo anh lại đường đua nữa, chỉ còn cách này thôi. Nếu trời thương, biết đâu anh sẽ quay lại với ước mơ của mình?
Trước đó, em chưa hề nghĩ mình sẽ lại thế này...
Nhưng giờ, khi anh biết yêu một con người
Em cũng nhận ra
EM YÊU ANH!
"Cháu chào cô ạ!" - Cô gái xinh đẹp lễ phép chào.
Người cha của Mạnh Duy - ông Mạnh Hải cười đáp lại:
"Ừ chào cháu!"
Chỉ có mỗi người mẹ - cô Vân thì thờ ơ:
"Ờ..."
Đúng lúc đó Mạnh Duy đi xuống:
"Em đến rồi à?" - Ánh mắt anh sáng bừng khi thấy cô.
"Vâng, hôm nay em đến để chuẩn bị cho bài hát mới để kịp phát hành album vol.1 trong tháng 11 này."
"Ừ vậy nhanh lên phòng thu thôi." - Mạnh Duy bước tới khoác vai Kiều Nga.
Khỏi nói cô Vân chướng mắt tới mức nào. Từ lúc đi tham quan Sa Pa về thấy thằng con trai công bố đứa con gái này là bạn gái, suốt ngày thấy tới tới lui lui, bà không thể chịu nổi. Nhưng cô con dâu bà đã chọn thì sao giờ chẳng thấy đến vậy chứ?
Bà nhìn ra cửa bỗng reo to lên:
"Vân Hoa!!!!"
Mạnh Duy và Kiều Nga đang định đi lên cũng phải quay lại. Cô Vân chạy tới ôm chầm lấy cô gái mà bà yêu quý như con ruột:
"Trời ơi cô đợi con đã mấy tuần rồi! Sao con không đến chứ?"
"Con xin lỗi cô, con bị ốm, vả lại bận học quá nên con không đến được!"
Cô Vân nhìn Hoa, xuýt xoa:
"Con ốm sao? Tội con quá, chắc chẳng ai quan tâm con đúng không (ám chỉ Mạnh Duy)? Con xanh xao quá đi, đúng là vô tâm mà!"
Mạnh Duy nghe thế chỉ biết lườm một cái.
Vân Hoa cười:
"Con quyết định về tiếp tục làm cho bà và cả cô nữa chứ, bà đâu ạ lâu lắm con mới gặp bà?"
"Ừ con lên nhà đi, bà cũng ngóng con lắm đấy."
Vân Hoa cười thật tươi đi lên. Một nụ cười dễ thương khiến ai cũng phải xao lòng, thế mà có người lại chẳng hề rung động gì cả!
Cô lướt qua hai người ấy rồi đi lên, dường như cô đã không để ý đến họ...
"Em sẽ để bài Trái tim không từ bỏ làm tên album vol.1, anh thấy sao?"
"Anh lại thích để cái bài Yêu bằng Thế giới hơn đấy!"
"Nhưng mà Trái tim không từ bỏ là anh Bảo sáng tác mà, em phải để làm bìa chứ. Bạn của anh cũng là bạn của em!"
Mạnh Duy tặng Kiều Nga một nụ cười qua ánh mắt, ôm lấy cô:
"Cám ơn em!"
Kiều Nga mỉm cười:
"Có gì mà cám ơn chứ. Giờ chúng ta ra sân chơi gì đi! Đã lâu em không tập thể thao rồi."
"Ừm vậy em thích gì? Cầu lông nhé?"
"Ôi hay đấy, chúng ta ra chơi đi!"
Hai người cầm vợt đi ra và nhìn thấy Vân Hoa đang phơi quần áo ngoài sân vườn.
Dù là đang làm một công việc vất vả nhưng Hoa lại không hề tỏ ra mệt mỏi mà còn hăng hái nữa, miệng cô hát mấy giai điệu vu vơ nhưng giọng hát ngọt ngào cao vút của cô cũng đủ làm cho cả gió ngừng thổi.
Kiều Nga nói với Mạnh Duy:
"Chị Hoa làm việc nhẹ nhàng thật đấy!"
"Ừ sau khi khoẻ cô ấy cũng làm chăm chỉ, tháng này khéo tăng lương đấy. Thôi để cô ấy làm, ra đằng kia chơi vậy. Sân nhà anh rộng mà."
Hai người ra một góc sân, nơi này cũng để sẵn một cái lưới. Kiều Nga cầm cầu lông và vợt:
"Em đánh nhé, cẩn thận mà đỡ!"
"Ừ đánh đi!"
BỐP! Kiều Nga đánh quả đầu tiên. Không hổ danh là lớp trưởng lớp thể thao, cô đánh cầu chuẩn từng milimet, kỹ thuật cũng đẹp nữa, quả cầu đưa đi theo đường cong rất đẹp.
Mạnh Duy cũng nhanh chóng đánh lại dễ dàng. Hai người đánh qua đánh lại rồi cũng đánh mạnh hơn. Thấy mãi mà chưa phân thắng bại, Mạnh Duy cũng hơi sốt ruột dù vẫn vui vẻ thôi. Anh vụt mạnh hơn.
Quả cầu vượt quá tầm vợt của Kiều Nga bay thẳng ra góc sân đằng kia...
Và quả cầu bay trúng vào một cái áo mà Vân Hoa đang rơi. Vì cầu mạnh nên rơi cả áo xuống. Hoa giật mình nhặt áo lên, bẩn hết cả rồi! Cô cũng tìm "thủ phạm" và cầm quả cầu lên.
Mạnh Duy gọi:
"Hoa, đó là quả cầu của tôi đấy!"
"À vâng để em mang đến cho anh." - Hoa mang quả cầu chạy đến.
Cô nhanh chóng đưa cho Mạnh Duy rồi định đi luôn, nhưng anh giữ tay cô lại.
"Ở lại tập thử đi!"
"Dạ??"
"Thì tôi hứa sẽ tiếp tục dạy cô mà, môn tiếp theo là cầu lông cô nằng nặc đòi tập còn gì?"
Vân Hoa lấm la lấm lét, cô làm sao dám tập khi có Kiều Nga ở đây chứ? Nhưng Kiều Nga cười tươi:
"Không sao đâu, chị cứ tập tự nhiên đi! Ai lúc đầu chẳng kém!"
Nghe thế Hoa mới yên tâm và đi vào cùng Mạnh Duy. Nhưng không ngờ Mạnh Duy lại bảo:
"Kiều Nga, em hãy dạy lại Vân Hoa kỹ thuật cầm vợt với đánh, đỡ cầu đi. Sau đó sẽ đánh với anh!"
Vân Hoa nghe vậy mà rụng rời chân tay.
Kiều Nga dạy ư?
Sẽ thế nào đây? Đầu cô toàn những lo sợ vẩn vơ, Kiều Nga sẽ dạy khủng khiếp hơn cả Mạnh Duy quát tháo thì sao?
Nhưng "Tào Tháo" vẫn đến rồi. Kiều Nga đưa cho Vân Hoa một cây vợt khác. Hoa run run, cầm vợt cũng chẳng chắc nữa.
"Này cầm cái kiểu gì đó?" - Mạnh Duy nhìn thấy liền gắt.
Chết rồi, Mạnh Duy mà mắng thì Kiều Nga sẽ...
Nhưng không ngờ Kiều Nga mỉm cười, cầm tay của Vân Hoa để lại:
"Chị phải cầm thế này này!"
Vân Hoa thực sự rất ngạc nhiên.
Kiều Nga vẫn cười trấn an Hoa, rồi đưa bàn tay kia lên trước vợt đập đập giống đánh cầu:
"Chị thử làm giống em đi! Tưởng tượng tay chị là cầu."
"Thế này à?"
"Đúng rồi đó! Đấy cũng là một cách đánh cầu, còn cách nữa là tung cầu lên trên để đánh. Nào thử nhé!" - Kiều Nga đưa vợt lên trên đánh (tất nhiên đánh vào không khí thôi).
Vân Hoa cũng làm theo, chẳng hiểu sao cô làm được hết.
"Tốt lắm! Chị học nhanh đấy chứ, tiếp nào. Giờ thì đỡ cầu nhé! Chị đưa tay ra đỡ như thế này."
"Đúng rồi, tiếp đi, vụt mạnh vào!"
"Đấy, cứ tưởng tượng cầu trước mặt mình, xác định điểm rơi xuống, đừng để cầu chệch mất."
"..."
Loáng một cái Vân Hoa đã có thể tập được kỹ thuật, khi đánh cùng Mạnh Duy thì đỡ được khá nhiều quả. Thế đấy, Kiều Nga thì cũng cố chấp thật nhưng mà cô vẫn có bản chất rất tốt, và giảng giải dịu dàng hơn Mạnh Duy kia!
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Kiều Nga vội vàng nói:
"Em xin lỗi, em ra đây nghe điện thoại cái đã!"
Cô chạy ra ngoài. Còn lại mình và Mạnh Duy, Vân Hoa ngồi xuống cạnh anh, vừa lau mồ hôi vừa nói:
"Thế nào? Khéo mai anh chuyển bài luôn cho em được rồi đấy!"
"Đã được cái gì mà đòi chuyển? Cô đúng là hay sốt ruột."
"Thì rồi em sẽ luyện tập nhiều hơn mà! Nhưng công nhận Kiều Nga dạy tốt ghê ha, tốt hơn anh đó."
"Thì tất nhiên vì thế tôi mới chọn cô ấy làm bạn gái tôi. Cô thích thì cứ nhờ cô ấy dạy, tôi đỡ mệt!"
"Chọn cô ấy làm bạn gái tôi." Nghe câu này Vân Hoa cảm thấy chẳng vui gì, liền nói luôn:
"Không! Anh phải dạy em!"
"Gì chứ? Kêu không thích tôi dạy mà?"
"Em chỉ nói cô ấy dạy tốt hơn anh thôi mà, anh vẫn phải dạy em, nhất là đến môn chạy thì không ai được dạy ngoài anh!"
"Cô bướng bỉnh vừa chứ? Tôi không dạy thì sao nào? Mệt chết!"
Hoa chu mỏ xì một cái rồi:
"Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời, một ánh sao..."
"Thôi thôi lạy bà, được rồi tôi dạy! Đừng có ca cái bài hát ấy nữa."
Vân Hoa cười hí hí. Đúng là tên Mạnh Duy này cũng dễ chống trả gớm!
Đúng lúc đó Kiều Nga đi vào, tay cầm điện thoại nhưng gương mặt thất thần. Mạnh Duy giật mình:
"Kiều Nga, em làm sao thế?"
Kiều Nga mặt mày tái mét nhìn Mạnh Duy:
"Anh, mẹ em..."
18/8/2013, 09:06
#36Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 3:
- Spoiler:
"Kiều Nga, rốt cuộc là em làm sao?" - Mạnh Duy lay gọi Kiều Nga.
Kiều Nga đờ đẫn ra một hồi rồi nói với tâm trạng hoảng loạn:
"Mạnh Duy, mẹ em không cho em đi hát! Mẹ đã phát hiện ra việc em quay MV với phát hành album, và giờ mẹ đang gọi em về. Chắc chắn mẹ sẽ đánh chết em!" - Cô run sợ khi nghĩ đến trận đòn thừa sống thiếu chết của người mẹ độc ác.
Mạnh Duy cắn chặt răng, người anh như có lửa đốt.
Kiều Nga đi rất chậm trong con ngõ tối om. Bóng tối bao trùm mà vẫn nghe thấy tiếng thở run người của cô gái trẻ. Cô đang rất lo sợ và sợ gấp bội phần khi thấy ngôi nhà đó trước mặt. Ngôi nhà to nhưng bên ngoài nhấp nháy những dòng chữ điện tử đến hoa cả mắt. Đó không chỉ là nhà ở, mà là một quán bar, thậm chí bên trong là cả một vũ trường.
"Mày về đây!!!"
Kiều Nga hoảng sợ nhìn lên. Người phụ nữ to cao với gương mặt dữ dằn cầm chiếc gậy bẻ từ cán chổi rất to sấn sổ bước tới:
"Con khốn! Mày thích hát hò lắm à? Hát để cho cái thằng nào nó lại lừa mày cho nhục mặt!" - Bà ta giơ cái gậy lên, nhằm thẳng vào người Kiều Nga.
Dù là một cô gái giỏi thể thao nhưng Kiều Nga không chống đỡ được người mẹ to cao, cô gào khóc gục xuống xin mẹ tha cho mình.
Nhưng cây gậy vẫn giáng xuống cô...
PẶP!
Cây gậy được giữ lại bởi một bàn tay rắn chắc.
Kiều Duyên và Kiều Nga ngẩng lên.
Chàng trai cao lớn, đẹp như một vị thần và có đôi mắt sáng quắc như ánh sao giữa đêm đang giữ chặt lấy chiếc gậy tàn ác.
Sức của anh cực kỳ khỏe, Kiều Duyên dù to béo mức nào cũng không thể giật cái gậy ra. Bà rít lên:
"Mày là ai? Mau bỏ ra!"
"Nếu cô không đánh Kiều Nga nữa thì cháu sẽ bỏ!"
"Liên quan gì đến mày!!!???"
"Sao không liên quan? Cô ấy hát là hát cho câu lạc bộ của cháu, là do cháu mà ra cả! Cô nỡ đánh con gái mình như vậy sao?"
"Cái gì? Hát cho câu lạc bộ của mày?" - Người đàn bà giật mình buông gậy xuống.
"Vâng thưa cô! Cháu nghĩ việc hát của Kiều Nga là chân chính, không có chuyện bị ai đó lừa như cô nói đâu."
Người đàn bà không thèm nghe hết, quắc mắt:
"Vậy mày là ai mà bảo đảm với tao là chân chính?"
"Cháu là Mạnh Duy - bạn trai Kiều Nga!"
"CÁI GÌ????????" - Kiều Duyên hét lên - "Bạn trai!!!?? Mày đang đùa tao à?"
"Cháu không đùa, đó là thật."
Kiều Duyên suýt chút nữa giáng thẳng cho cả hai đứa đứng trước mặt bà mỗi đứa một cái tát. Nhưng bà không làm thế, chỉ gầm lên:
"Vậy mà mày dám nói là chân chính! Vì mày cũng là thằng lừa con gái tao thôi!!!"
"Mẹ, anh ấy không phải loại người đó." - Kiều Nga bênh vực Mạnh Duy.
"Mày im ngay! Tao cấm hai đứa chúng mày yêu nhau!"
Mạnh Duy vẫn bình tĩnh:
"Cô cấm chúng cháu yêu nhau vậy thì cháu cấm cô không được trả thù kẻ đã hại cô, cô chịu được không?"
"Mày..."
"Nếu cô không làm được thì cô đừng hòng chia rẽ chúng cháu, và cũng đừng dập tắt ước mơ của Kiều Nga nữa!"
Kiều Duyên tưởng mình đã bốc lửa. Bà chỉ tay về phía Mạnh Duy:
"Được lắm, mày cứ nhớ mặt tao đấy!!!!" - Rồi quay trở về nhà đóng sập cửa lại.
Kiều Nga thất thần đứng đó. Mạnh Duy an ủi cô:
"Không sao đâu, em đừng lo!"
"Nhưng mẹ em sẽ không chấp nhận anh..."
"Rồi cô sẽ chấp nhận thôi! Giờ em về nhà anh đi!"
"Hả?"
"Nhà anh còn phòng trống, về tạm mà nghỉ, chứ mẹ em đóng cửa rồi, đi đâu được. Không sao, đừng ngại!"
Kiều Nga lưỡng lự một lát rồi gật đầu.
Hai người quay trở lại nhà Mạnh Duy. Anh gõ cửa phòng mẹ mình. Người mẹ đi ra, giật mình:
"Đêm hôm đưa cô ấy về đây làm gì?"
"Mẹ à, Kiều Nga giờ đang rất hoàn cảnh, mẹ cho cô ấy ngủ tạm ở phòng mẹ một đêm, được không?"
Cô Vân sa sầm mặt mày:
"Không được!"
"Mẹ à, chỉ một đêm thôi mà!"
"Nhà này thiếu gì phòng, mà cũng thiếu gì khách sạn gần đây! Đưa cô ta ra ngoài, mẹ mệt lắm rồi!" - Và bà đóng sập cửa lại, khóa trái.
Mạnh Duy hết cách đành bảo:
"Em vào phòng anh ngủ tạm đi, anh ra phòng khác ngủ cũng được!"
"Vâng làm phiền anh quá..." - Kiều Nga rụt rè đi đến phòng Mạnh Duy với tâm trạng khá áy náy.
Mạnh Duy thấy cô đã vào phòng và nằm xuống ngủ nên cũng yên tâm, anh cầm cái gối đi ra ngoài phòng khách. Dù nhà rất nhiều phòng nhưng anh chỉ quen ngủ ở phòng mình và ngủ ở salong phòng khách.
Và anh suýt nữa té xuống đất...
Trên chiếc ghế salong, Vân Hoa đang ngủ ngon lành dù còn đang mặc tạp dề, bên cạnh là xô đựng chổi lau nhà.
Anh ngỡ ngàng vô cùng!
12h đêm cô còn chưa về ư? Sao làm việc gì mà hăng vậy? Định lau cả cái biệt thự này sao?
Nếu không gọi cô ta về thì gia đình cô ta lại la um lên mất. Mạnh Duy đi tới, lay lay cô:
"Vân Hoa, dậy đi! Cô phải về nhà chứ, không phải làm nhiều thế đâu."
Anh lay mãi nhưng Vân Hoa thì chuyên gia "lợn nướng" nên không chịu tỉnh. Tức quá anh hét vào tai cô:
"HOA, DẬY NGAY!!!"
Cô giật mình lăn nghiêng người.
Và...
...ngã khỏi ghế salong!
Mạnh Duy giật bắn mình lao tới đỡ lấy cô, người anh ngã lên người cô. Vân Hoa cũng bừng tỉnh và nhìn thấy gương mặt Mạnh Duy ngay sát mặt mình, mũi cô đụng cả vào mũi anh.
Chốc lát cả hai đều nhận ra chuyện gì...
Mạnh Duy vội vàng đứng ngay lên, Vân Hoa cũng nhanh chóng lồm cồm bò dậy. Sao họ lúc nào cũng gặp rõ lắm tình huống "dở khóc dở cười" vậy chứ? Nếu ai mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tưởng rằng...
Hoa cởi bỏ tạp dề, cất xô nước rồi chạy ra cửa:
"Em về đây, chào anh!"
Mạnh Duy cũng chẳng thèm tiễn, anh còn đang rõ hoảng vì hành động vừa rồi. Nhưng cô vẫn đứng ở cổng nhà không mở ra:
"Này, sao cô còn chưa đi đi?"
Vân Hoa quay lại, run run:
"Mạnh Duy, em..."
"Làm sao?"
"Em sợ!"
"Sợ gì?"
"Đêm hôm khuya khoắt em không dám đi bộ về nhà, nhà em xa lắm..."
"Xa thì gọi taxi, sợ cái gì?"
"Giờ thì làm gì còn taxi, đường phố vắng teo rồi."
"Trời đất vậy cô muốn gì đây?"
Hoa ngập ngừng một lát rồi nói:
"Anh...đưa em về...được không?"
Mạnh Duy suýt cắm mặt xuống đất.
"Này cô nghĩ tôi là xe ôm của cô đấy à!???"
"Không, anh đi cùng em một đoạn thôi, đi bộ ấy mà."
"Tôi chẳng điên! Mau đi đi cho khuất mắt tôi!" - Mạnh Duy bực mình gắt.
Hoa nghe vậy không còn cách nào khác đành bước ra ngoài. Bóng cô nhanh chóng mất sau đêm tối.
Đường phố vắng tanh, đi ở đường phố thì còn có đèn đường, nhưng càng lúc Vân Hoa càng đi vào ngõ tối. Đã 12h rưỡi đêm, tiếng đêm khuya rùng rợn càng làm cô thêm sợ. Giờ mà gọi Hoàng Duy thì anh cũng ngủ rồi còn đâu? Nhưng còn một quãng xa nữa cô mới về được đến nhà, mà chưa kể về đến nhà có sợ bố mắng vì về muộn không nữa!
Càng đi vào ngõ sâu, đèn càng tối dần. Chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo trên trời soi bóng cô. Cô lạnh cả sống lưng, cứ đi tiếp.
Bỗng cô nhìn thấy dưới chân mình. Cái bóng của cô kia, sao bên cạnh có cái bóng dài vậy nhỉ?
Cô hoảng sợ quay lại. Chẳng thấy ai cả!
Vân Hoa hết hồn, đi nhanh hơn. Cô lại thấy bên cạnh mình có cái bóng người nữa. Nhưng cứ quay lại thì chẳng thấy ai, mà hình như cô nghe thấy tiếng động. Ngõ tối, nhiều nhà cửa thế này, chó còn không kêu thì còn ai...?
Vân Hoa vẫn bước đi. Mọi thứ càng im lặng.
Im lặng.
Im lặng.
.
.
.
BỘP!!!
Và một cánh tay kinh dị đập mạnh vào vai Vân Hoa xoay cô lại!!!
Trước mặt cô là một thằng nghiện với gương mặt gầy gò khiếp đảm, tóc dựng xanh đỏ, người đầy hình xăm. Cô hoảng quá định hét lớn lên, nhưng thằng đó đã bịt miệng cô lại và dồn vào bức tường:
"Đêm hôm cô em xinh đẹp đi chơi chán quá à? Không sao, anh đây sẵn lòng phục vụ!"
Vân Hoa vùng vẫy khỏi tay thằng này nhưng hắn quá khỏe, hẵn giữ chặt tay cô lại và tiến cái mặt bẩn thỉu của hắn về phía mặt cô. Trời ơi số cô đến đây là chấm dứt vĩnh viễn!!!
Bỗng nhiên có một bàn tay giữ lấy cánh tay thằng nghiện lại:
"Hừ hừ anh ơi..."
Cả thằng nghiện và Kiều Nga giật mình khi thấy một người đội nón kín mặt, trùm áo kín người. Thằng nghiện điên tiết:
"Thằng nào đó? Dám phá đám ông!"
"Anh...ơi...cho em xin...ít tiền..." - Người đó run run.
"Thằng đáng chết nào vậy, giữa đêm còn ăn xin à? Mày biết mày đang xin ai không hả?"
"Hừ...hừ...em không biết..."
"Mày đang xin ăn sư tổ của mày đấy! Có muốn tao đạp cho mấy cái vỡ răng không hả? Cút!!!"
"Nhưng anh ơi...em đang cần tiền...anh cho em...một xu thôi mà..."
"Nửa xu tao cũng không cho mày! Bám gì dai như đỉa thế?"
"Em xin anh...mà..., anh có cô gái này rồi...mà anh lại không có xu nào...Một chút thôi, em về...chữa bệnh...cho gia đình..."
Thằng nghiện tức quá đạp cho kẻ ăn mày kia một cái:
"Mày có cút ngay không!!????"
Nhưng không ngờ kẻ ăn mày vẫn tiến lại:
"Một chút thôi anh..."
"Biến ngay không tao tát chết!"
"500 đồng cũng được mà, em...xin...anh! Hừ...hừ!"
Thằng nghiện như muốn nhảy dựng lên giết chết gã ăn xin này mất, hắn vừa vớ được cô gái xinh đẹp mà lại làm phiền thế này. Thôi đuổi cái thằng ăn mày này rồi làm gì thì làm!
Thằng nghiện móc ra đúng 500 đồng quay người đưa cho "gã ăn xin".
"Cầm lấy rồi biến ngay!!"
Và BỐP!!! "Tay ăn xin" kia bỗng cầm lấy tay thằng nghiện và...quật hắn xuống đất gãy luôn mấy cái răng hàm!
Vân Hoa cũng không tin vào mắt mình.
"Gã ăn xin" kia bỏ cái mũ và chiếc áo trùm ra.
Hiện nguyên hình là...
"ANH!!" - Vân Hoa kêu lên.
Mạnh Duy không đáp lại cô, chỉ đi đến tên nghiện đạp cho hắn một cú tưởng thủng bụng:
"Sao? Cái thằng dám xưng là sư tổ của tao kia! Mày thích đạp tao thế à? Vậy tao cho mày biết thế nào là đạp nhé!"
Thằng nghiện kêu oai oái vì hứng chịu tiếp những cú đạp của Mạnh Duy:
"Anh ơi tha cho em, em không dám thế nữa đâu!"
"Tha sao được mà tha! Thôi tao nhận 500 đồng của mày rồi, tao đạp mày đủ 500 cái rồi tao tha! - Tiếp tục đạp.
"Ối giời ơi em van anh, em không muốn chết vì thủng ruột đâu! Anh tha cho em, em xin anh!!!"
Mạnh Duy để chân lên ngực thằng nghiện:
"Nếu mày muốn tao tha thì mày không được phép làm hại người khác nữa, nhất là có ý đồ dê già với con gái! Nếu không tao phanh thây mày ra đấy chứ không chỉ bụng đâu."
"Vâng vâng em xin vâng lệnh anh!"
"Cút!" - Mạnh Duy bỏ chân ra.
Thằng nghiện lồm cồm bò dậy chạy tóe khói không dám quay lại.
Vân Hoa chưa hết bàng hoàng vì hành động vừa rồi. Mạnh Duy sao lại xuất hiện bất ngờ như vậy chứ?
Anh quay lại:
"Dẫu sao thì tôi lại nhớ ra cô rất dốt thể thao nên phải đi theo cô vậy!"
"Nhưng sao anh giả làm ăn mày...?"
"Thì thế mới hay, nhận được thêm 500 đồng! Thấy tôi diễn xuất tốt chứ?"
"Em cứ tưởng anh là ăn mày thật ấy!"
"Thế nên tôi tham gia nghề diễn viên tốt hơn đúng không?"
Vân Hoa sững người, rồi đáp lúng túng:
"Vâng..."
"Tôi cũng chuẩn bị đi casting chuẩn bị bộ phim đầu tiên đây, tôi bắt đầu thích cái nghề diễn này rồi. Nhưng trước hết cũng phải dạy cho cô vài miếng võ đã, cái thằng nghiện tép riu ấy mà đã sợ rồi!"
Hoa lè lưỡi. Ghét thật! Tên Mạnh Duy này dù có bệnh tim thì vẫn khỏe hơn cô chán.
"Giờ cô về được rồi chứ? Ra đến kia là đường cái rồi!"
"Vâng em cám ơn anh."
"Ngày mai tôi đi thử vai, chắc gia đình tôi đi theo thôi nên cô không phải đến làm việc đâu nhé!"
"À vâng..."
Rồi Mạnh Duy quay đi, Vân Hoa cũng đi về với tâm trạng buồn rầu.
Cả hai đều không biết...
...một người đã nhìn thấy!
18/8/2013, 09:07
#37Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 4:
- Spoiler:
Vừa bước đến cổng trường thì một lần nữa tim Hoa nhảy ra khỏi ngực. Hoàng Duy nấp từ gốc cây nhảy ra khiến cô tưởng mình hồn bay lên mây từ lúc nào!
"Đứng lại! Hôm qua đi đâu?" - Anh lừ mắt.
"Ơ thế là sao?"
"Sao hôm qua 12h đêm vẫn chưa về nhà vậy?"
Hoa mở to mắt:
"Cái gì? Mày biết à?" - Coi như vụ gặp tên nghiện bị phát hiện rồi.
"Sao lại không biết? Hôm qua tao gọi điện thoại hỏi mày mấy việc chuẩn bị cho trường hôm nay, di động chẳng gọi được nên tao gọi số nhà, cô giúp việc nói mày còn chưa về kia!" - Hoàng Duy gầm gừ.
Hoa thở phào. Vậy là hắn không biết, chứ nếu biết thì nổi khùng lên nữa. Hoàng Duy từ cái hôm say rượu thì cứ là một con người khác, suốt ngày kè kè hỏi cô, thấy mà vừa vui vừa sợ.
"Hoàng Duy à, hôm qua tao đến làm thêm nhưng thế nào ngủ quên mất nên về muộn."
"Thật không?"
"Tao nói dối mày làm gì? Thôi vào đi, cứ đứng ngoài này cãi nhau với mày thì tao làm sao chống nổi!"
Cô đi ngay vào và gặp hai con bạn.
"Này Hoàng Duy dạo này làm sao thế?"
Phương Nga và Ngọc nhìn nhau vờ thờ ơ:
"Còn sao nữa? Sợ mất người chứ sao?"
"Mất người là thế nào?"
"Thì là..."
Đúng lúc đó Hoàng Duy bước tới, hùng hổ:
"Vân Hoa, mày ra làm nhiệm vụ của mày đi, buôn gì đó??"
Hoa nghe vậy đành phải đi ra, chưa kịp biết câu trả lời của hai đứa bạn.
Cô vừa đi thì hai đứa bạn đánh cho Hoàng Duy mấy cái:
"Mày đúng là, nói cho nó thì sao?"
"Mày nỡ lòng để nó cứ yêu đơn phương Mạnh Duy thế à?"
"Đáng ghét, con Kiều Nga đó là gì mà Mạnh Duy lại bỏ Vân Hoa của chúng ta chứ, Hoàng Duy còn tốt gấp trăm lần!"
"Thôi Hoàng Duy, để tụi tao nói cho Vân Hoa."
Hoàng Duy gắt:
"Tao không muốn! Có gì thì để tao tự nói, chúng mày đừng có nói cho Hoa biết!"
Hoa đang ngồi làm một bản báo cáo cho nhiệm vụ của mình. Cô ngồi im lặng, chăm chú vào bài viết của mình mà không biết có người đã ở đằng sau.
Mãi cô mới giật mình nhìn ra:
"Ơ Hoàng Duy à, tao làm xong rồi sẽ nộp ngay đây." - Cô đứng lên.
"Vân Hoa!"
Cô quay lại, nghe tiếp anh nói gì.
"Chiều nay mày rỗi không?"
"Hả? Chiều nay á? Tao phải đi làm thêm..."
Cô chợt nhớ hôm nay Mạnh Duy sẽ đi casting, gia đình cũng không có nhà.
"À không, chiều nay tao rỗi, làm sao?"
"Chiều nay có buổi từ thiện, trường cử vài sinh viên đi, mày đi chứ?"
"Từ thiện à? Hay nhỉ, năm nay giúp trẻ nhỏ hay cụ già đây?"
"Năm ngoái người lớn tuổi rồi, năm nay các em bé, hình như là đến chùa, ở đó nhiều bé bị bỏ rơi lắm toàn được các sư nuôi thôi."
"OK hay đấy, đi luôn."
"Sao anh không thử vai Việt Quang mà thử vai Thành Nam làm gì?"
"Anh thấy vai Thành Nam giống mình hơn. Thành Nam lạnh lùng, dường như không bao giờ nói chuyện, nhưng bên trong cũng biết yêu thương và rung động. Còn Việt Quang lại vui vẻ hoạt bát quá anh không làm được đâu." (Ta bật mí với cả nhà, hai nhân vật mà Mạnh Duy định đóng phim này cũng sẽ là hai nhân vật trong fic mới của ta sẽ ra lò khi nào fic này hoàn thành (còn lâu lắm) hehe).
"Mạnh Duy, sao anh lại không làm được chứ?"
"Đến việc cười anh còn không làm được nói gì là hoạt bát năng động như vậy chứ..."
"Sao lại không được? Anh cứ cười lên em xem nào?"
"Kiều Nga, không phải anh không biết cười, nhưng thực sự nếu cười anh cảm thấy có cái gì đó hiện về trong tâm trí mình. Anh không muốn nhớ lại cái gì cả, không muốn rời xa em!(CẤM có chém, ném đá vỡ nhà ta ra thì ta bắt đền)"
Kiều Nga không vui nhưng cũng không buồn, cô tin anh sẽ vui vẻ hoạt bát như cô muốn. Cô ôm lấy anh:
"Vậy chúc anh thành công!"
Anh cũng ôm lấy cô. Ở bên cô anh cảm thấy yên lòng. Nhưng tại sao, ở một nơi cực sâu trong trái tim anh không cảm thấy ấm áp...?
Công ty điện ảnh T.
Phòng thử vai phim Nhật Ký Miu Tròn (chà ta bật mí cho cả nhà cả tên fic mới rồi nhá, nhưng còn lâu mới ra vì thế cũng đừng để ý làm gì)
Mạnh Duy, Kiều Nga, bố mẹ và bà đi vào. Phòng thử vai cực kỳ rộng tương đương nửa cái phòng chiếu phim trong rạp vậy. Mọi người ngồi vào chỗ của mình.
Mạnh Duy ngồi gần cửa sổ.
Ngoài kia ngay bên cạnh công ty có một ngôi chùa rất rộng.
"Vân Hoa, ra giúp tao cái!"
Hoa đặt bé gái vừa ru ngủ xuống giường rồi chạy sang phòng bên kia của chùa. Cô và các sinh viên khác suýt nữa lăn ra cười khi thấy Hoàng Duy đang cho một bé trai ăn bột nhưng chính mặt anh mới lem nhem bột!
"Bé này nghịch quá, tao cho ăn mà hắt xì hơi ra mặt tao hết!"
"Đúng là, bé nghịch cũng phải biết mà trị chứ! Nịnh nó vài câu là xong, còn nếu hắt xì hơi là do nó lạnh, mặc thêm áo cho nó. Đúng là ngốc, mà cho ăn chậm thôi, ăn nhanh quá nó sặc hắt cho là phải!" - Hoa tuy trách nhưng giọng cô lại rất vui vẻ, ngồi xuống cạnh bé trai đó.
Em bé nghịch ngợm kháu khỉnh nhưng chính vì điều đó lại càng đáng yêu. Đôi má phụng phịu bầu bĩnh, đôi mắt to tròn ngây thơ lấp lánh như hai viên ngọc nhưng thực tình trong đó cũng chứa một khát vọng được yêu thương, được gặp lại cha mẹ mình.
Bất giác Hoa thấy chạnh lòng vô cùng...
Cô cũng đã như em bé này.
Cô cũng bị cha mẹ đẻ của mình bỏ rơi.
Kể cả dù sống trong ngôi nhà xa hoa nhưng tình phụ mẫu cô chưa một lần hưởng thụ thực sự.
Mắt cô đã đỏ hoe, cô giật mình cố kìm lại nước mắt và mỉm cười, xúc bột cho bé:
"Nào bé, ăn ngoan rồi chị cho đi chơi nào!"
Em bé thấy Hoa dịu dàng, lại còn cho đi chơi nữa nên há mồm ăn, rồi còn nhoẻn miệng cười rõ tươi dù còn lấm đầy bột trên miệng.
Nụ cười của một đứa trẻ, sao lại đẹp đến thế? Nụ cười hồn nhiên, dễ thương đầy lạc quan và niềm tin, nhìn tựa như ánh nắng mặt trời.
Nhưng có lẽ...
Nụ cười đẹp nhất mà cô đã từng thấy.
Đã từng thấy...
Chỉ có thể là anh...
"Vậy là chúng ta vừa thử vai được các nhân vật Thảo Như, Việt Quang, anh em sinh đôi Bảo Bình - Bảo Tùng,... Giờ thì nhân vật Thành Nam, ai lên thử trước ạ?"
Hầu như nhiều người đã biết đến danh tiếng của Mạnh Duy nên nhường anh trước. Anh tự tin đi lên trên.
"Anh tên gì?" - Một giám khảo hỏi.
"Võ Mạnh Duy ạ!"
"Bao nhiêu tuổi?"
"Dạ 21 ạ!"
"Có vẻ hơn tuổi nhân vật của chúng tôi, nhưng không sao, anh bắt đầu đi. Anh sẽ đóng thử cảnh 10, cảnh này đa phần miêu tả nhân vật Thành Nam."
"Vâng."
Mạnh Duy bắt đầu diễn.
Quả như đúng với những gì mong đợi, anh đã diễn quá đạt nhân vật Thành Nam. Vẻ bề ngoại lạnh lùng, đôi mắt tưởng đã hoá thành băng, không bao giờ nói chuyện, thế nhưng trong một lúc nào đó cô đơn lại âm thầm chịu đựng một nỗi đau giấu kín. Ai xem cũng phải rơi nước mắt vì diễn xuất của anh và chắc chắn vai diễn Thành Nam họ không mơ được nữa.
Anh diễn xong, giám khảo bảo anh đứng đó để duyệt luôn. Sau một hồi chờ đợi cuối cùng giám khảo đã ngẩng lên. Tất cả mọi người cũng lắng nghe dù họ chắc chắn Mạnh Duy được vào rồi.
"Cuối cùng buổi từ thiện cũng kết thúc, mệt quá với mấy cô cậu này!"
"Trẻ con mà, ai mà chẳng nghịch? Mày ngày xưa cũng đánh tao suốt còn gì?"
"E hèm nhớ dai thế, tao lại cốc cho cái bây giờ!" - Hoàng Duy giơ tay ra cốc Hoa.
Nhưng cô cũng giơ tay ra đỡ. Và anh cầm lấy tay cô chứ không phải cốc cô.
Thấy vậy Hoa hơi đỏ mặt, cô định bỏ tay ra thì Hoàng Duy nói:
"Sao tay mày lại đỏ thế này?"
"Đâu?"
"Đây này, làm sao đây? Nấm da à?"
"Chắc tại tao rửa bát nhiều quá thôi, bôi thuốc là được mà. Có đỏ một tý đã sao, tay tao lúc nào chẳng mịn màng, hé hé!"
"Vậy thì đi về bôi ngay đi, bảo rửa bát đeo găng tay, lười vừa vừa chứ!" - Hoàng Duy bỗng nắm chặt tay cô kéo đi.
Nhưng họ chưa kịp đi thì đã đứng khựng lại.
Vì thấy hai người đứng trước mình...
"Tôi rất tiếc là anh không được vào vai này!" - Vị giám khảo lên tiếng.
Cả khán phòng dậy sóng. Họ không tin nổi vào điều này.
Mạnh Duy cũng bàng hoàng:
"Tại...tại sao ạ?"
"Diễn xuất của anh không tốt, không phù hợp, thế thôi! Người tiếp theo!"
Vậy là ước mơ mới nhen nhóm đã bị dập tắt thế này sao?
Mạnh Duy khựng xuống, tim anh lại đau.
Gia đình và Kiều Nga vội chạy tới.
Họ không biết ở đằng sau có một người đang cười thầm:
"Thằng nhãi ranh, để xem mày còn gì có thể làm tốt để có thể ở bên con gái tao?" (Đã trả lời câu hỏi story trước)
Kiều Nga dìu Mạnh Duy đi trước, bản thân cô cũng bàng hoàng vô cùng vì sự phũ phàng của ban giám khảo. Mạnh Duy thì sốc luôn, để đến được với nghề diễn lại khó thế sao? Sao cái gì anh cũng không làm được vậy?
Cả hai bỗng dừng lại.
Vì họ chạm mặt hai người phía trước.
18/8/2013, 09:08
#38Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 5:
- Spoiler:
Vân Hoa kinh ngạc nhìn thấy Mạnh Duy đang tím tái mặt mày, lả đi bên Kiều Nga. Không hiểu là do phản xạ hay do gì, cô chạy vội đến bên anh, đẩy cả Kiều Nga ra:
"Anh, anh làm sao thế?"
Cả Hoàng Duy và Kiều Nga đều sững sờ và có phần tức giận.
Mạnh Duy thấy Vân Hoa thì muốn đẩy cô ra.
Nhưng tại sao anh không đẩy được? Một cái gì đó vẫn bắt anh đứng yên, để cho cô lay gọi mình.
Kiều Nga nói:
"Anh ấy đang rất hoảng loạn, chị đừng gọi anh ấy nữa!"
"Tại sao?"
"Anh ấy đã bị loại khỏi vòng thử vai này."
Vân Hoa như chết đứng.
Một ước mơ đã từ bỏ...
Và một ước mơ đã bị dập tắt ư?
Tối đó.
Mạnh Duy đi xuống nhà. Tự dưng anh cảm thấy khát nước nhưng nước thì hết rồi. Ngày hôm nay anh đã rất tức giận, anh không tin nổi tại sao lại có sự bất công đến thế. Vừa tức, vừa buồn, muốn quên đi sao chẳng được.
Định vào bếp rót nước thì Mạnh Duy giật mình khi thấy Hoa đang lúi húi ở vòi nước bồn rửa bát. Anh đi tới rất nhẹ. Phát hiện ra có người vì thấy xung quanh tối tối, Vân Hoa giật mình chết khiếp:
"Anh! Anh khỏi rồi ạ?"
"Khỏi cái gì chứ? Chỉ là sốc một tí thôi." - Anh nhìn xuống - "Tay cô làm sao vậy?"
Hoa cũng nhìn theo hướng anh nhìn. Anh đã phát hiện ra bàn tay cô bị mẩn đỏ.
"À không sao đâu, rửa đi rồi bôi thuốc là khỏi thôi, tại em rửa bát chẳng chịu đeo găng."
"Cô nghĩ đơn giản gớm nhỉ? Đi ra đây!"
Hoa đành cởi tạp dề, đi theo anh. Mạnh Duy lấy một gáo nước, cho muối vào đó và nói:
"Rửa tay bằng cái này rồi hẵng bôi thuốc gì thì bôi!"
Là nước muối sao? Ôi trời sao cô không nghĩ ra nhỉ? Cái nước này sát trùng rất tốt mà, đơn giản vậy mà cứ rửa bằng nước lã chẳng khỏi là phải.
Hoa ngâm tay vào gáo nước. Mạnh Duy bực mình:
"Rửa cũng phải biết rửa chứ, có phải ngâm chân đâu, đây là rửa tay đấy bà ngốc ạ!"
Và anh nắm lấy bàn tay cô để kỳ cọ, rửa sạch.
Nước muối khiến tay cô rất xót, nhưng bàn tay anh đã vơi đi tất cả.
Mạnh Duy cũng có lúc tốt như vậy sao?
Cũng đúng thôi, anh từng là Báo Đốm - con người tốt nhất mà cô biết mà.
Dù là anh ghét cô thật...
Nhưng anh cũng vẫn giúp đỡ cô, giúp đỡ mọi người trong lúc khó khăn.
Anh tốt như vậy, mà tại sao lại nỡ dập đi ước mơ của anh như vậy chứ?
"Mạnh Duy..."
"Hả?"
"Em nói anh đừng giận nhé!"
"Thì cô cứ nói đi." - Mạnh Duy vẫn kỳ kỳ cọ cọ cái tay của Hoa.
Hoa hít một hơi, rồi nói:
"Anh hãy tiếp tục chạy được không?"
Mạnh Duy bỗng dừng tay lại. Hoa nhìn rõ sự thay đổi trên gương mặt anh.
"Tại sao tôi phải làm thế?"
"Vậy anh có chắc chắn mình sẽ theo đuổi được nghề diễn không?"
"Tôi chắc chắn! Có thể lần này tôi không làm được nhưng lần sau tôi sẽ làm được."
"Vậy anh có thích nghề diễn không?"
Mạnh Duy im bặt. Anh không thể trả lời câu ấy.
"Đúng là không được làm diễn viên anh thấy rất buồn, nhưng em dám chắc nếu bỏ nghề chạy anh còn không thể chịu được!"
Anh ngẩng lên nhìn cô. Sao cô lại biết như vậy chứ?
"Sao cô biết?"
"Thì em cũng thế mà! Em cũng ước mơ được chạy như anh vậy."
"Cô chạy chậm như thế mà cũng mong được chạy sao?"
"Sao không? Anh nghĩ phải chạy nhanh mới được à? Không đâu, con người ta ai cũng có quyền được mơ kể cả đó là giấc mơ không thể thành hiện thực. Chính vì chạy chậm nên em mong được chạy đó, em muốn sống vì ước mơ của mình, chết vì ước mơ của mình chứ không bao giờ bỏ đâu!" - Vừa nói cô vừa cười, sao nói thế cô cảm thấy vui vậy chứ?
Anh nhìn cô. Ước mơ của anh đã lớn, nhưng ước mơ của cô còn đẹp hơn thế nhiều.
Nhưng anh không biết có nên nghe theo cô không nữa?
Có quá nhiều chông gai đang ngăn anh đến với ước mơ trên đường đua.
Mà những chông gai đó anh quá mệt mỏi để phá chúng rồi.
"Nhưng tôi thấy cô cũng đam mê ca hát mà, cũng giống tôi đam mê thêm diễn viên vậy đó, có sao đâu?" - Anh hỏi tiếp.
"Ca hát chỉ là sở trường chứ em không đam mê. Nhưng công nhận em rất thích ca hát đấy, chỉ là ước mơ của em sẽ luôn đứng đầu mà thôi."
"Ừm cũng may là cô còn có ưu điểm đó!"
"Xời em mà lị, hay em hát anh nghe một bài nhé?"
"Ừ cô hát cũng được đấy, trừ cái bài đó ra là được."
"Yên tâm em chơi trội nhạc nước ngoài luôn."
"Lằng nhằng quá muốn hát thì hát đi!"
"Nhưng anh à, bỏ tay ra được chưa?"
"Được rồi, lấy cái khăn lau đi!"
Vân Hoa bỏ tay ra, lấy chiếc khăn lau bên cạnh cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, nơi có ánh trăng đang soi tỏ như mong muốn tìm đến giấc mơ của cô.
"Everybody's got something
They had to leave behind
One regret from yesterday that seems to grow with time
There's no use looking back or wondering
How it could been now or might have been
Oh this I know but still I can’t find ways to let you go
I never had a dream come true
Till the day that I found you
Even though I pretend that I've moved on
You'll always be my baby
I never found the words to say
You're the one I think about each day
And I know no matter where life takes me to
A part of me will always be with you
Somewhere in my memory
I've lost all sense of time
And tomorrow can never be
Cos yesterday is all that fills my mind
There’s no use looking back or wondering
How it should be now or might have been
Oh this I know but still I can’t find ways to let you go
You'll always be the dream that fills my head
Yes you will, say you will, you know you will Oh baby
You'll always be the one I know I'll never forget
There's no use looking back or wondering
Because love is a strange and funny thing
No matter how I try and try I just can’t say goodbye
No no no no
I never had a dream come true
Till the day that I found you
Even though I pretend that I've moved on
You'll always be my baby
..."
Tất cả mọi người đều có một điều gì đó
Họ đã phải để lại phía sau
Niềm hối tiếc từ hôm qua dường như lớn lên với thời gian
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Làm thế nào để nó có thể được ngay bây giờ hay là một lúc khác?
Dù em biết nhưng em vẫn không thể tìm cách nào để quên anh đi
Em chưa bao giờ có giấc mơ nào trở thành hiện thực
Cho đến ngày em tìm thấy anh
Mặc dù em đã giả vờ bỏ đi
Anh mãi mãi vẫn là người em yêu
Em không thể tìm được lời nào để nói
Anh là người mà em nghĩ đến mỗi ngày
Và em biết dù cuộc sống có đưa em đi đến đâu
Một phần của em sẽ luôn ở bên cạnh anh
Ở nơi nào đó trong ký ức của em
Em đã mất cảm giác về thời gian
Và ngày mai có thể chẳng bao giờ đến
Vì ngày hôm qua là tất cả những gì lấp đầy trong tâm trí em
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Làm thế nào để nó có thể được ngay bây giờ hay là một lúc khác
Dù em biết nhưng em vẫn không thể tìm cách nào để quên anh đi
Anh luôn luôn là giấc mơ lấp đầy tâm trí em
Đúng anh sẽ, nói rằng anh sẽ, anh biết là anh sẽ
Anh luôn luôn là người mà em biết, em sẽ không bao giờ quên
Chẳng ích gì khi nhìn lại hay tự hỏi rằng
Bởi vì tình yêu là một điều kì lạ và thú vị
Dù có cố gắng thế nào thì em cũng không thể nói lời tạm biệt
Không, không, không, không
Em chưa bao giờ có giấc mơ nào trở thành hiện thực
Cho đến ngày em tìm thấy anh
Mặc dù em đã giả vờ bỏ đi
Anh mãi mãi vẫn là người em yêu
....
(Bài hát "Never Had A Dream Come True" - S Club 7)
Một bài hát dành cho giọng hát khỏe khoắn, tuy rằng giọng hát của Vân Hoa không to, khỏe như Kiều Nga nhưng chính cái nhẹ nhàng, tha thiết trong chất giọng của cô đã khiến bài hát đi sâu vào trong lòng Mạnh Duy. Giọng hát dù mới được nghe nhưng có lẽ anh đã nghe từ lâu lắm rồi.
Vân Hoa hát xong, mỉm cười:
"Hay không anh?"
"Không hay!"
"Hả? Sao lại không hay?"
"Thôi đi về đi, muộn rồi đấy lại gặp phải thằng nghiện bây giờ!"
Hoa nghe vậy vừa buồn vừa giận, Mạnh Duy vừa tốt được một tí giờ lại vô tâm quá. Cô lao thẳng ra cửa để biến đi cho đỡ phải chạm mặt tên đáng ghét này.
Nhưng giọng nói từ đằng sau vang lên khiến cô đứng sững lại:
"Đồ ngốc, cô hát rất hay chứ không phải hay!"
Và anh đi lên luôn, không quay lại.
Nhưng anh biết, cô gái đang đứng ở cửa kia đang cười sung sướng đến phát khóc.
Bỗng chốc anh cũng muốn cười như thế...
"Hây!"
"Mày làm cái gì vậy?"
"Mày không sợ à? Quả đấm thần chưởng đấy!"
"Đấm quái gì mà thần chưởng? Khéo đấm ruồi đấm muỗi còn không trúng ấy!" - Hoàng Duy chu mỏ.
"Ghét thật, tao mới học vài miếng võ phòng thân thôi, học lỏm lúc Mạnh Duy tập mà."
"Sao lại phòng thân?"
"Ờ thì tao có lần bị bắt nạt..."
"Thằng nào dám bắt nạt mày vậy?"
"Thì là, mà thôi qua rồi mà, nó chỉ trêu tý thôi nhưng tao cũng tức lắm nên phải phòng chứ, nếu không đi làm thêm về muộn biết làm thế nào?"
"Đã đi làm osin rồi còn bị bắt nạt, cái số mày khổ gớm! Phải có anh hùng đi cạnh chứ!"
"Ai dám làm anh hùng của con ốc sên này chứ?"
"Sao không có? Có tao đây!"
"Ẹc ẹc đã nói không đùa mà, mày chỉ chém gió là giỏi!" - Hoa bật cười rồi đi vào trường.
Hoàng Duy đứng sau, nhíu mày.
Cô vẫn nghĩ là anh đùa sao?
"Cậu ta nói đúng đấy, cô đấm ruồi muỗi khéo còn chẳng trúng nữa là người!"
"Anh cũng bắt nạt em à, ghét ghê! Thì em học anh đó."
"Học tôi? Tôi có dạy cô võ đâu?"
"Thì em học lỏm, chiều nào anh chẳng tập. Trong số các bộ môn anh nói sẽ dạy em không có võ nên em đành thế vậy."
"Bó tay cô! Thôi nể tình hôm qua hát hay, tôi sẽ dạy cô võ thay cho đánh bóng. Cái đánh bóng thì đánh cầu cũng giông giống thôi, cô cứ tự tập là được."
"A hay quá đi, anh đúng là người thầy thể thao giỏi nhất mà em biết!"
"Chướng tai quá đi, cô định làm mẹ mìn hay sao mà nịnh hót giỏi thế? Mau vào khởi động đi coi nào!"
Hoa và Mạnh Duy đứng ở cái sân rộng. Lại cái trò khởi động như thể dục bình thường thôi, có sao đâu, khà khà, nhoáy cái là xong.
"Làm gì đơn giản thế? Ngồi xuống đi!"
"Ngồi? Ngồi đâu?"
"Ngồi đất chứ ngồi đâu. Sợ bẩn quần áo à?"
"À không em ngồi đây!" - Hix bộ quần áo mới sắm hôm qua.
Mạnh Duy nói:
"Duỗi thẳng chân ra, ép người đi!"
"Ép á???"
"Chứ sao? Ép sâu xuống!"
Ui da đau quá đi, may là chân cô ngắn nên ép không đau lắm. Nhưng Mạnh Duy đâu phải kẻ vừa chứ:
"Học võ cũng phải ép nhiều vào! Giờ thì xoạc chân ra, ép theo hai chân."
Ôi trời ơi xoạc á???? Thôi rồi cái này coi như đi đời, Mạnh Duy kia, anh chuẩn bị sẵn tiền phẫu thuật chân cho Hoa đi là vừa!
Cô muốn khóc mất. Xoạc là một việc cô không thể làm được. Nhưng nhìn ánh mắt đầy nghiêm khắc của Mạnh Duy thì...
Huhu thế nào cũng chết! Thôi chết vì thể thao còn hơn là chết vì đồ con báo kia.
Bỗng nhiên đúng lúc đó Kiều Nga chạy vào:
"Mạnh Duy, Mạnh Duy có tin vui rồi!!"
18/8/2013, 09:09
#39Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 6:
- Spoiler:
"Chuyện gì thế Kiều Nga?"
"Anh, anh không tin được đâu! Anh lại được chọn vào vai Thành Nam rồi!"
"Hả? Thế là sao?"
"Những người đến đóng vai Thành Nam đều đóng không thể tốt như anh, nhà sản xuất đã theo dõi và bảo rằng chỉ có anh mới đóng được thôi, và họ phê bình bọn ban giám khảo một trận nhớ đời!"
"Thật sao? Vậy có nghĩa anh vẫn được diễn à?"
"Tất nhiên rồi! Anh sẽ bận đó nhé, giờ anh có thể đến nhận kịch bản và chuẩn bị cho vai diễn."
Mạnh Duy cảm thấy không còn gì vui hơn nữa. Anh lập tức đi ngay theo Kiều Nga.
Nhưng bỗng dưng anh dừng lại.
Anh suýt quên mình còn đang dạy Vân Hoa. Nếu bỏ đi anh thấy cũng không đành...
"Anh, mình đi thôi?"
Nhưng Mạnh Duy vẫn đi tới chỗ Vân Hoa, nói với Kiều Nga:
"Em đi đi, chốc nữa anh đến cũng được!"
Kiều Nga sa sầm mặt mày. Vì chị ta mà anh không đi cùng mình sao?
Nhưng Kiều Nga cũng cố gắng không để mình ích kỷ. Cô quay người đi về dù trong lòng rất khó chịu.
Vân Hoa đang đứng tựa vào gốc cây, cô không để ý Mạnh Duy đã quay lại. Cô chỉ cảm thấy rất buồn. Khó khăn lắm để cô đưa anh quay trở lại ước mơ thực sự của anh, vậy mà anh lại tiếp tục được diễn sao?
Nếu cô là người độc ác thì chắc cô đã phá hủy vai diễn này của Mạnh Duy rồi.
Nhưng cô có dám làm thế đâu?
"Nghĩ cái gì đó?"
"Dạ!" - Vân Hoa giật mình ngẩng lên - "Ơ em tưởng anh đi rồi!!??"
"Đi là đi thế nào? Mau ngồi xuống xoạc tôi coi!"
Trời ơi là trời! Thấy anh ở lại cô suýt nữa thì cười toe lên rồi dè gì phải khóc luôn. Mạnh Duy, sao anh không đi đi, đi đâu thì đi với cô bạn gái của anh ý, quay lại làm gì chứ?
Chân Vân Hoa rã rời đi ra chỗ tập, cả người cô run lên. Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Mạnh Duy có thể giết chết cô, cô làm sao dám cãi lệnh đây?
Nhưng không ngờ Mạnh Duy hỏi:
"Có xoạc được không?"
"Em..."
"Không được thì thôi, về tự tập, lần sau tôi sẽ kiểm tra. Hôm nay bài đầu tiên thôi mà, tôi chỉ thử xem cô có dám lao vào lửa không thôi!"
Sặc sụa! Thế mà mình cứ tưởng...
"Vậy bài đầu tiên là tập gì hả anh?"
"Cô thì học võ cổ truyền là đủ rồi, vì thế bài đầu tiên là tập chào."
"Chào? Anh đùa sao? Chào mà cũng phải tập!!??"
"Không nói nhiều! Để tay ngang hông, nắm thành nắm đấm đi!"
Hoa làm theo.
"Đưa hai tay lên, một tay vẫn đấm, một tay duỗi ra."
"Là sao?"
"Thì giống như chơi oẳn tù tì ấy, một tay đấm một tay lá! Kiểu chào này cô chưa biết sao?"
"À em biết rồi! Thế này hả?"
"Đúng rồi, làm gì cứ run người lên thế, sợ tôi sao?"
"Ơ thì...Này làm gì có? Em mà sợ anh á, không bao giờ luôn!"
"Thật là không sợ không?"
"Tất nhiên! Anh làm gì được em?" - Hoa vẫn vênh mặt nhưng thực tình cô đang nhão hết cả người, sỹ diện quá đi.
Mạnh Duy đi tới khiến cô rùng mình.
Bỗng nhiên anh nâng cằm cô lên, gương mặt anh ghé xuống sát mặt cô khiến hơi thở anh phả hết vào mặt cô.
Cô đứng tim:
"Anh...anh định làm gì?"
"Cô nói không sợ tôi mà, sao lại phải hỏi tôi định làm gì chứ?" - Anh cúi xuống sát cô hơn, đụng mũi mình vào mũi cô.
Lẽ nào anh ta định...
...hôn mình?
Trời đất thiên địa kỳ cùng ơi, thà bị coi là nhát gan còn hơn là phải thế này!!!! Cô hét lên:
"THÔI ĐỦ RỒI, EM SỢ ANH, EM VÁI ANH LÀM SƯ PHỤ!!! Mau bỏ em ra, ớn quá!!!"
Mạnh Duy suýt tý nữa thì bật cười.
Chưa gặp ai ngây thơ như cô ngốc này!
Anh bỏ tay ra khỏi cằm cô:
"Đồ ngốc, tôi đã làm gì cô đâu, mà dẫu sao tôi cũng chẳng thèm làm theo cái ý đồ đen tối của cô đâu mà cô lo. Dọa thế đã sợ rồi!" (chính ta viết mà còn chết cười)
Vân Hoa muốn đập cho chính mình một cái sau đó mới đến đập Mạnh Duy ấy chứ!
Thật không ngờ anh chơi khăm hơn cả cô!
Sợ rồi, quá sợ luôn rồi! Hix hix!
"Thế nào, sợ thật hả?"
"Vâng, sư phụ Mạnh Duy, em phục anh luôn!"
"Sợ rồi thì đi cùng tôi."
"Đi đâu?"
"Cô cũng là ca sĩ mà, đóng MV cũng rất đạt, đi cùng tôi nhận kịch bản, biết đâu cô tư vấn được cho tôi cái gì đó. Đi mau lên đồ đệ chậm chạp!"
"Xì cái đồ sư phụ chơi khăm!"
Công ty điện ảnh T.
Mạnh Duy và Vân Hoa bước vào trong tòa nhà rộng lớn nô nức kẻ ra người vào. Hầu như họ đều là diễn viên, đạo diễn, quay phim,...được đào tạo ở công ty này.
"Cậu là Mạnh Duy đúng không?"
Mạnh Duy quay lại. Một người đàn ông sang trọng bước tới:
"Tôi là Phạm Bảo Hùng, nhà sản xuất bộ phim Nhật Ký Miu Tròn. Rất vui được gặp cậu!"
"À vâng cháu chào bác!" - Mạnh Duy cúi đầu chào.
"Cậu có biết gì về nội dung phim chưa?"
"À cháu biết sơ sơ!"
"Ừm thế là được rồi, hôm trước chúng tôi thấy cậu diễn rất đạt mà!" - Quay sang Vân Hoa - "Ai đây? Bạn gái cậu à?"
Mạnh Duy nghe vậy mà giật bắn mình:
"Ơ không phải đâu ạ, cô ấy đi cùng cháu thôi!"
"Ừ mà tôi quên mất bạn gái cậu là cô ca sĩ mới nổi Kiều Nga mà, haha. Có bạn gái nên diễn tốt vào nhé, nhân vật này nội tâm chứ không đùa đâu. Tên đầy đủ của bộ phim là Nhật Ký Miu Tròn: Nơi Có Một Bầu Trời, cậu biết rồi chứ?"
"Dạ vâng cháu biết ạ!"
"Tốt, giờ cậu vào trong đi, tôi sẽ đưa cho cậu kịch bản." - Ông giám đốc đi vào.
Mạnh Duy gật đầu rồi quay lại Hoa:
"Ngồi đó đợi tôi, nếu sốt ruột cứ về trước."
"Anh yên tâm, anh cứ đi đi."
Anh vào rồi, cô lại buồn. Anh đang đi vào nơi có thể làm nên một ước mơ khác của anh, nhưng nó không đáng gọi là "ước mơ".
Cô tha thẩn ngắm mọi thứ xung quanh. Cái tòa nhà này lớn và đẹp thật đấy, ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính sáng bừng mọi thứ.
Bỗng cô nghe thấy tiếng nói rất to ở một phòng nào đó:
"Cái gì? Thằng nhãi ấy lại được tuyển vào sao?"
"Đúng vậy thưa bà, ông Hùng nói sẽ tuyển anh Mạnh Duy."
Nghe đến tên anh là Hoa giật mình, liền nhòm qua khe cửa xem có chuyện gì. Cô thấy một người đàn bà to béo cùng với một cô gái trẻ chắc là thư ký hay một người nào đó trong công ty.
"Cái lão Hùng đáng chết, tao mới là người nắm quyền sinh sát ở cái công ty này cơ mà. Đừng quên tao cũng là người sáng lập ra công ty, chỉ là tao vẫn mải lo cho cái quán karaoke của tao thôi, lão chỉ là nhà sản xuất cho một bộ phim vớ vẩn!"
"Nhưng giờ phải làm thế nào hả bà? Ông Hùng đâu có dễ mua chuộc như mấy người ban giám khảo?"
"Không được cũng phải được! Tao sẽ không để cho con gái tao phải chịu khổ vì thằng này đâu. Cứ để nó đóng đi, để xem nó có phải bỏ cuộc giữa chừng không!!!!???"
Tiếng nói to oang oang khiến Vân Hoa như chết đứng người.
Bà ta...là mẹ của Kiều Nga sao...?
Bà ta muốn hại Mạnh Duy?
Việc Mạnh Duy suýt trượt khỏi vai diễn cũng do bà ta?
Trời ơi thế là sao đây?
Dù cô không muốn anh làm diễn viên nhưng không muốn anh trở thành nạn nhân của bà ta!
"Vân Hoa!" - Tiếng gọi của anh vang lên.
Hoa giật mình vội chạy về chỗ cũ. Mạnh Duy đã ra ngoài với một tập kịch bản trên tay, gương mặt anh nhìn vui vẻ:
"Chạy đi đâu vậy, đã nói đứng đây mà!"
"Em xin lỗi, em đi quanh quẩn thôi..."
"Sao trông cô có vẻ hoảng loạn thế?"
"Có sao đâu anh? Em không sao, mình về đi anh!"
Hai người đi về. Mạnh Duy nói:
"Tôi sẽ bắt đầu quay vào ngày mai luôn, vì thế cũng sẽ khá vất vả. Dự kiến hết mùa đông là trình chiếu phim."
Hoa đi cạnh, không nói gì.
"Sao? Ý cô thế nào? Cô có xem kịch bản không? Có gì tư vấn cho tôi vai diễn cái."
Tiếng anh làm cô bừng tỉnh. Cô quay lại Mạnh Duy:
"Anh, em có chuyện muốn nói với anh..."
18/8/2013, 09:10
#40Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Sponsored contentChương 4 - Story 7:
- Spoiler:
"Anh huỷ vai diễn này đi được không?"
Mạnh Duy tưởng mình nghe lầm, anh sa sầm mặt lại:
"Cô nói cái gì?"
"Ơ không, nhưng em thấy...vai này...hơi vất vả..."
"Vất vả gì chứ?"
"Nó là vai chính, mà anh đã đóng phim bao giờ đâu?"
"Thì thế nên tôi mới nhờ cô giúp đỡ, tôi còn Kiều Nga nữa mà. Tôi phải thành tài thì mới chinh phục được cả mẹ của Kiều Nga chứ!"
Nghe thế Hoa tối mặt, cô hỏi:
"Mẹ Kiều Nga ư?"
"Bà ấy công nhận là rất nghiêm khắc và đáng sợ thật đấy nhưng tôi tin tôi sẽ khiến bà ấy công nhận tôi. Vất vả thế nào tôi cũng không sợ!" - Mạnh Duy tự tin nói.
Hoa nghe vậy cũng không muốn nói ra cái sự thật ấy nữa.
Bởi chắc chắn anh sẽ không tin cô.
Vả lại anh đã quyết tâm như vậy, cô không nỡ ngăn cản anh...
Nhưng cô không thể để anh trở thành quân bài của bà ta như vậy!
"46, 47, 48, 49, 50!"
"Úi da!" - Chiếc dây đang định nhảy đến cái 51 thì lại vấp, Vân Hoa tức muốn chết vì cứ tưởng sẽ nhảy được đến cái 100.
Mạnh Duy ngừng đếm, nhưng anh lại không hề chê gì cô, ngược lại còn khen cô một lời khen mà có lẽ rất hiếm khi anh nói:
"Nhảy giỏi lắm, không ngờ cô học nhanh đến vậy, đã được cái 50 rồi đấy."
Hoa mỉm cười. Được khen thật là thích, ai mà chẳng thế chứ! Cô đã quyết tâm mà lị, thành công như vậy cũng đủ chết sướng rồi.
"Hôm nay tập đến thế thôi, tôi chuẩn bị đến trường quay đây. 8h (sáng nhé, không phải tối) rồi. Hôm nay Chủ nhật nên cô cũng sẽ có nhiều việc đấy, nhớ giúp đỡ bà tôi cho tốt!"
"Vâng! Cảnh của anh ngay hôm nay đã có à? Anh đã thuộc kịch bản chưa?"
"Nói chung cái nhân vật của tôi câm như hến, cảnh này chẳng có lấy lời dành cho tôi luôn, chỉ có cách biểu hiện thôi. Cảnh này là cảnh: Người bạn mới."
"À có phải là cảnh Thành Nam bắt đầu nhận vào lớp không? Hehe chắc là anh sẽ đẹp trai lắm đấy nhá!"
"Tôi phát hiện ra cô háo sắc nhỉ?"
"Này thèm gì? Đẹp trai là nhân vật đẹp trai kia chứ anh thì đẹp gì?"
"Tốt, may là tôi không đẹp trai chứ nếu không bị con ốc sên kia nhắm vào thì sợ lắm!" - Mạnh Duy đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói.
Hoa nhìn theo.
"Mạnh Duy, anh rất đẹp trai! Bao năm rồi anh vẫn đẹp như thế, chỉ tiếc là nếu như anh là anh Báo Đốm ngày xưa, có lẽ anh còn đẹp hơn thế nhiều."
Những kỷ niệm về Báo Đốm cứ hiện ra trong ý nghĩ đó.
Có lúc cô tưởng cô nhầm người, nhầm Mạnh Duy là Báo Đốm ngày ấy.
Cô vẫn không quên được cái ngày cô chạy chậm quá bị bạn bè trêu, ra sân vườn ngồi khóc. Và lúc này cô đã gặp anh. Anh khi ấy là một cậu bé lớp 9 - đàn anh của trường, đang học Sinh trong vườn trường nên xắn quần xắn áo, trông ra dáng người trồng cây gớm, nhưng cũng đủ để người ta nhìn thấy vẻ đẹp tuấn tú từ ngày còn nhỏ của anh.
Cô đã chứng kiến tốc độ siêu phàm của anh, mỗi lúc anh chạy người ta tưởng là con báo đốm đang săn mồi băng qua rừng rậm. Anh chạy bằng tất cả niềm tin, bằng tất cả ước mơ của mình. Mỗi lúc chạy là anh lại nở một nụ cười rạng rỡ, bởi vì anh tin vào ước mơ mình đang theo đuổi. Chính anh cũng là người duy nhất ủng hộ cô, không trêu chọc cô, thậm chí là cổ vũ cô tiếp tục chạy dù rằng thất bại đi chăng nữa.
Nhưng giờ, thì sao đây...?
Thời gian đã xoá nhoà đi tất cả...
Mạnh Duy, làm thế nào để anh trở lại như xưa đây? Hay là anh mãi mãi là con người như bây giờ? Lạnh lùng, nóng nảy và không tin vào ước mơ thực sự của mình nữa.
Cô đã quyết định rồi!
Dù là một quyết định điên rồ đi chăng nữa...
Cô cũng sẽ bảo vệ ước mơ của anh, dù là một ước mơ như thế nào, anh cũng phải sống để trở lại như xưa.
Mạnh Duy đi đến trường quay, mọi người cũng đã đến đông đủ. Hầu như toàn những diễn viên đã quen mặt, còn Mạnh Duy là diễn viên mới nên ai cũng để ý. Mà đa số toàn để ý cái vẻ đẹp trai của anh chứ để ý cái gì?
Mọi người vây đông quá nên Mạnh Duy không hề hay biết có một người trùm khăn, đeo kính đen, bịt khẩu trang đang đi theo mình.
Người đó đảo mắt nhìn nhìn ngó ngó khắp trường quay, rón ra rón rén như kẻ trộm. Và bỗng nhiên chạy về phía đằng sau cái nhà gần trường quay.
Đằng sau cái nhà đó là một người đàn bà to béo và mấy cô gái đang trang điểm cho bà ta. Bà ta đội một mái tóc xù, đeo kính râm, mặc bộ váy rất sang trọng và dặn các cô gái:
"Cấm có để lộ thân phận tao ra đấy nhé, may là đoàn làm phim này không biết đến tao là người sáng lập ra
"Vâng thưa cô, cô cứ yên tâm! Trông bà như biến thành người khác đến chúng cháu còn không nhận ra."
"Tốt! Giờ tao sẽ cho thằng Mạnh Duy đó nếm mùi diễn viên là thế nào. Phải đánh bật nó từ ngày đầu để nó không ngóc đầu lên được nữa."
"Nhưng mà cô à..." - Mấy đứa con gái vây quanh.
"Cái gì?"
"Nếu như cô thành công rồi thì anh ấy tính sao?"
"Không phải chúng mày mê thằng này hết rồi đấy chứ?"
"Hí hí, anh ấy rất đẹp trai mà cô..." (Chém chém cả nhà ơi, bọn con gái láo thật!)
"Rồi, xong việc tao sẽ lừa nó quẳng vào quán bar cho chúng mày muốn gì cũng được!"
Bà ta không để ý có một cái giậm chân rất mạnh xuống đất đầy giận dữ chỉ muốn đá cho bà ta một cái.
"Nào mọi người chuẩn bị đi nào, chuẩn bị diễn!" - Đạo diễn nói.
Đúng lúc đó có tiếng:
"Người của công ty đến!"
Ai nấy giật mình quay lại, thấy một người đàn bà có mái tóc xù, đeo kính đen che kín nửa mặt, mặc quần áo sang trọng bước tới nhìn ai cũng sờ sợ.
"Bà là..." - Đạo diễn hỏi.
"Tôi là đồng sáng lập công ty điện ảnh T.!" - Bà ta nói (giả giọng khác).
"Ôi vậy ạ? Rất vui vì bà đã đến!"
"Vâng! Tôi muốn xem diễn viên đóng phim thế nào, tôi rất thích bộ phim này. Hình như năm nay có diễn viên mới?"
"Đúng vậy thưa bà, đó là Mạnh Duy, cậu ấy kia ạ!"
Kiều Duyên đi thẳng đến chỗ Mạnh Duy, hai con mắt đằng sau cặp kính đen đang nhìn anh bằng tia lửa căm hận. Bà cất giọng:
"Cậu là người mới?"
"Vâng!"
"Cậu tự tin đóng được vai Thành Nam sao? Thành Nam chỉ là một cậu bé còn đi học, còn cậu thì lớn đùng thế này mà đòi đóng gì?"
"Cũng đâu quan trọng cái này chứ, tôi vẫn tin mình đóng được."
"Nếu không được thì sao?"
"Tôi nghĩ là tôi sẽ phải cố gắng, tiếp thu những kinh nghiệm của diễn viên khác để đóng tốt hơn nếu như tôi không đóng được."
"Chúng tôi lại đâu nghĩ đơn giản như cậu. Đóng không tốt là chỉ có vĩnh viễn rời khỏi đoàn phim thôi, vì thế cậu đóng tốt nhé!" - Bà ta nở một nụ cười nham hiểm rồi quay ngoắt người đi.
Mạnh Duy lạnh cả xương sống.
Đúng là anh rất tự tin, nhưng sao bà ta nói thì anh cảm thấy sợ đến thế?
Nếu như anh không đóng thành công là chỉ còn nước rời bỏ thôi ư?
"Cảnh 1, diễn!"
Giáo viên đưa Thành Nam vào trong lớp:
"Các em, đây là bạn mới của lớp ta! Bạn ấy tên là Vũ Thành Nam. Nam, em làm quen với các bạn đi."
Thành Nam ngẩng gương mặt lạnh lùng lên.
"Thành Nam chỉ là một cậu bé, cậu lớn đùng thế này mà đòi đóng được sao? Chỉ có vĩnh viễn rời khỏi đoàn phim thôi!"
Mạnh Duy bỗng cứng đờ người không thể đóng được nữa.
Sự sợ đóng sai lại càng khiến anh sai hơn.
"CẮT!!" - Đạo diễn gắt - "Mạnh Duy, diễn kiểu gì vậy? Như người mất hồn ấy!"
Mạnh Duy giật mình, cúi đầu:
"Tôi xin lỗi, tại tôi..."
"Lại! Cảnh 1, diễn!"
Nhưng vẫn lặp lại như cũ, Mạnh Duy không tài nào diễn được.
Trong một góc có người cười nham hiểm đầy mãn nguyện.
Đạo diễn bực mình quát ầm lên:
"Mạnh Duy, đầu óc cậu để đâu thế hả?????? Nghỉ 5 phút, lần này cậu không đóng được nữa thì nghỉ đi!!"
Mọi người ngồi xuống nghỉ. Một cô gái trẻ đi tới:
"Này anh, diễn cái kiểu gì vậy?"
Mạnh Duy ngẩng lên. Đó là một cô gái xinh xắn, có gương mặt ngây thơ nhưng lại đang cười rất khinh thường.
"Cô là..."
"Anh đóng phim mà còn không nắm được diễn viên đóng với anh à? Tôi là nhân vật chính, Thảo Như đây anh! Tên tôi là Thuỳ Anh. Anh là Mạnh Duy hả?"
"..."
"Tôi nghe nói anh đóng MV cùng với ca sĩ Kiều Nga mà, còn là bạn trai cô ấy nữa. Sao anh đóng phim chán quá vậy?"
"..."
"Mạnh Duy, cô ấy nói đúng đấy! Anh đóng chán quá!" - Mọi người đồng thanh.
Mạnh Duy bất lực vô cùng.
Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm
Hãy cứ để anh sống với những mong chờ...
Tiếng chuông điện thoại bài "Lời anh muốn nói" vang lên. Mạnh Duy uể oải nhấc máy chẳng muốn nhìn số:
"Alo..."
"Anh à, đừng nản nhé!"
"Hả? Vân Hoa, là cô à?"
"Vâng! Lúc anh đi em quên chưa nói với anh là anh không được nản chí. Việc diễn không phải diễn vớ diễn vẩn được, nếu như bị ai đó nói anh cứ kệ đi nhé, anh phải cố gắng lên không được vì ai nói mà buông xuôi đâu đấy!"
Lời nói của cô như sáng bừng mọi thứ.
"Cô..."
"Thôi anh diễn tiếp đi, xin lỗi vì em đã làm phiền anh. Em cúp máy đây."
Máy vừa vang lên hai tiếng "Tút tút" thì cũng là lúc Mạnh Duy đứng bật dậy, hướng đôi mắt khí phách về phía đạo diễn:
"Đạo diễn, tiếp tục thôi!"
Mọi người ngạc nhiên nhưng cũng đứng vào chỗ.
"Cảnh 1, diễn!"
Giáo viên đưa Thành Nam vào trong lớp:
"Các em, đây là bạn mới của lớp ta! Bạn ấy tên là Vũ Thành Nam. Nam, em làm quen với các bạn đi."
Thành Nam ngẩng lên.
Gương mặt đẹp đến hoàn hảo, đôi mắt tưởng rằng mạnh mẽ vô cùng nhưng sâu thẳm bên trong lại chứa một cái gì đó buồn bã. Hình ảnh Thành Nam hiện lên là một cậu bé lạnh như băng đã được Mạnh Duy diễn lại một cách thành công.
Mọi người suýt tý nữa ngã ngửa.
Vừa mới 5 phút trước diễn rất tồi mà?
Không ngờ Mạnh Duy có thể diễn tốt đến như vậy, cứ tưởng anh là Thành Nam thực sự.
"CẮT! Mạnh Duy, diễn tốt lắm. Phát huy nhé!" - Đạo diễn nói.
Người đàn bà đứng ở gần đó tức đến tím mặt.
Về đến nhà Mạnh Duy đi ngay vào trong và nhìn thấy cô gái mà anh đang cần gặp.
"Vân Hoa!"
"Ô anh về rồi ạ?"
"Ra đây!"
Hoa đi theo Mạnh Duy ra ngoài vườn. Anh quay lại:
"Hôm nay cũng nhờ cú điện thoại của cô đấy!"
"Dạ?"
"Nhờ cô mà tôi diễn được xong 10 cảnh mà không bị chê nữa."
Vân Hoa bật cười. Không ngờ anh lại có thể diễn tốt thế chỉ vì cú điện thoại của cô ư? Nhưng chắc anh không biết cô đã cải trang đứng ngay tại trường quay, theo dõi bà Kiều Duyên đó rồi gọi điện trấn an tinh thần anh.
Mạnh Duy nói tiếp:
"Cô cứ yên tâm đi, tôi không nản đâu! Tôi sẽ đóng hết bộ phim này."
Trái với suy nghĩ của anh, mặt Hoa buồn hẳn đi. Cô nói rất nhỏ:
"Anh à, như vậy sẽ rất khổ đấy! Em khuyên anh nên dừng lại đi..."
"Vân Hoa!" - Anh nói to lên - "Cô khinh thường tôi đấy à?"
"Không phải, nhưng anh đã lựa chọn chạy cơ mà?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không chạy nữa!"
"Không chạy? Anh đã vất vả để có thể chạy được như thế mà anh lại bỏ đi vì cái nghề diễn sao?" - Không thể kìm được cô hét lên.
"Sao cô biết tôi đã vất vả để chạy được?"
Vân Hoa giật mình, cô vừa vô tình nói hớ rồi.
"Thì...vận động viên nào chẳng thế? Anh cũng vậy, đúng không?"
"Đúng thế, nhưng vất vả rồi tất cả đều chỉ là gây tổn thương cho người khác (cái vụ ở công viên Thủ Lệ ấy mà) thì tôi cần gì chứ!"
"Anh đang gây tổn thương cho chính anh đấy!"
Mạnh Duy im bặt. Sao cái gì cô cũng biết rành rành về anh như vậy chứ?
"Mạnh Duy à, anh tiếp tục chạy đi, tuy rằng em không muốn anh nản chí trong nghiệp diễn nhưng em muốn anh chạy tiếp! Em không muốn người dạy thể thao cho em sau này lại đi theo một nghề khác. Anh đã vất vả vì chạy rồi, đừng vất vả vì bộ phim này nữa!"
Anh như đứng giữa những lựa chọn đang gào thét bắt anh phải chọn lấy một.
Nếu như anh đi theo nghề diễn viên, anh mà thành công thì anh sẽ là ngôi sao, sẽ có tất cả, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng có nghĩa là ước mơ thực sự sẽ bị chôn vùi?
Bộ phim này đang mời chào anh, nhưng con đường đua kia vẫn đang níu kéo anh.
"Vậy thì cô có gì để chứng minh?"
"Là sao?"
"Cô có gì để chứng minh tôi có thể đi theo được việc chạy?"
"Thì..."
"Nếu cô không có thì tôi không có nguyên cớ gì để quay lại đường đua nữa!" - Mạnh Duy lạnh lùng đi vào.
Bỗng cô hét lên:
"Em sẽ tự chứng minh!"
Anh dừng lại.
"Mạnh Duy, nếu em có thể chạy được thì anh sẽ quay lại việc chạy chứ?"
Anh quay người, nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
"Anh biết điều gì có thể khiến anh quay lại việc chạy không?"
Lắc đầu.
"Đó chính là niềm tin! Nếu như anh tin vào cuộc sống, tin vào ước mơ của mình, thì anh sẽ chạy được. Và em sẽ chứng minh điều đó cho anh!"
"Cô chứng minh thế nào?"
"Anh hãy cứ ra điều kiện - một điều kiện anh làm rất dễ trên đường đua nhưng em thì không thể làm được với tốc độ của mình! Em sẽ cố để làm được cho anh xem!"
Mạnh Duy suy nghĩ một lát rồi nói:
"Điều kiện ư? Vậy cô có dám chạy quanh sân vận động Mỹ Đình đúng 1 phút không?"
Cô rùng mình. Cái gì cơ? Sân vận động Mỹ Đình? Trời ơi với tốc độ của cô, chạy quanh cái sân đó phải mất tận 5, 6 phút ấy là nhanh nhất.
"Đó là việc tôi làm cực cực kỳ dễ vì thường xuyên tôi chạy ở đó rồi, nhưng tôi nhìn tốc độ cô là tôi biết còn lâu cô mới làm được. Nếu cô làm được thì tôi sẽ tiếp tục làm vận động viên, nghề diễn coi như chỉ là nghề tay trái, cá cược với cô luôn!"
Rồi anh đi vào.
Còn lại cô hoang mang với trò cá cược vừa rồi.
Sao cô lại hùng hổ vậy chứ?
Để khiến anh quay trở lại ước mơ là phải chạy như thế sao!!!????
Sponsored content
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|