- Spoiler:
Buổi chiều. Những ánh nắng hoàng hôn phủ xuống mặt đất, nhìn bầu trời đang tối dần theo cơn gió thổi lạnh giá. Một mình cô đứng giữa cả sân vận động tưởng chừng mênh mông không có giới hạn - sân vận động Mỹ Đình.
Có ai là người Hà Nội mà lại không biết đến cái sân này? Đa phần là quá biết! Và cô cũng vậy, cô cực kỳ rõ cái sân vận động này, vì thế cô thực sự bủn rủn chân tay khi chạy ở đây. Đó là một trong những sân vận động lớn nhất Hà Nội, liệu cô có thể chạy được không?
Chỉ nghĩ đến việc đó thôi là Vân Hoa đã run hết cả chân, cô đột nhiên khuỵu xuống. Bỗng có hai bàn tay vội lao tới ôm chặt lấy cô để đỡ lấy cô.
Cô giật bắn mình khi thấy có người ôm mình từ phía sau bất ngờ như vậy, vội vàng quay lại:
"Ôi trời tao cứ tưởng ai...!" - Hoa quên mất là anh hay đến đây để tập.
"Sao? Tưởng thằng nào thèm ôm mày để đá cho nó mấy cái rụng răng à?" - Hoàng Duy cười trêu cô.
"Ừ đúng, suýt nữa làm thế thật!"
"Nhưng tại sao lại đang đứng mà lại ngã xuống thế?"
"Tại tao run quá..."
"Run gì mà run? Bắt tập chạy à?"
"Sao mày biết?"
"Mày nghĩ tao là ai mà không biết? Mày cứ khi nào phải tập chạy là coi như người mày cứ như lên cơn giật điện cả! Sao, bị Mạnh Duy bắt tập chạy hả?"
"Tại tao lỡ cá cược với anh ấy sẽ chạy quanh cái sân này đúng trong 1 phút!"
Hoàng Duy vừa nghe xong liền ho sặc ho sụa, mãi anh mới bình tĩnh nổi nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng:
"Mày là người tiên trên trời rơi xuống hay là quỷ sứ dưới địa ngục lên vậy?"
"Cả hai đều cao siêu quá, tao chỉ là con ốc sên điên rồ mà thôi..."
"Quá đúng! Quá điên rồ ấy! Mày nghĩ mày có thể chạy được cả cái sân này à? Chắc mày có vấn đề rồi!"
"Thì thế đó, tao chỉ là một đứa ngu ngốc đòi thông minh trong thời gian quá ngắn thôi. Tao chẳng làm được gì cả, cái gì tao chẳng thất bại..." - Nước mắt cô ầng ậc chuẩn bị tuôn trào.
Hoàng Duy thấy vậy thì mủi lòng, có lẽ anh nói hơi quá đáng. Cô dù chạy chậm thế nào nhưng cô cũng dũng cảm cá cược như thế, làm sao anh nỡ nói cô điên rồ như thế được.
Anh bước tới, đặt tay lên vai cô:
"Đừng lo, tao sẽ giúp mày!"
Cô giật mình ngẩng lên. Đôi mắt vẫn có những giọt nước càng thêm long lanh tuyệt đẹp khiến trái tim anh lỗi một nhịp.
"Mày nói gì?"
"Thực ra chạy như Mạnh Duy nói chẳng khó đâu, mày phải nắm bắt kỹ thuật và cách làm sao để chạy nhanh mà không mất sức. Tao sẽ hướng dẫn cho mày những cái đó, còn mày phải tự tập làm sao để chạy được đúng như những gì anh ấy đã bảo!"
"Mày...giúp tao thật à...?"
"Thế không muốn sao? Vậy thôi nhé?"
"Ấy đừng!" - Hoa cười tươi rói - "Giúp đi, bạn tốt, có gì tao sẽ báo đáp mày đó!"
"Báo đáp gì?"
"Thì...chưa biết! Mày muốn báo đáp như thế nào?"
"Vậy nếu tao muốn mày báo đáp điều đó thì mày có làm không?"
"Điều đó là gì?"
"Điều đó lúc xong xuôi tao sẽ nói. Nhưng mày hứa với tao phải thực hiện đó, yên tâm không mất sức như chạy đâu."
"Không mất sức là được! Tao sẽ báo đáp mày bằng bất cứ điều gì, hì hì."
Hoàng Duy nhìn cô. Sao cô tự tin vậy chứ? Liệu cô có dám đồng ý việc đó không...(đố cả nhà đó là việc gì?)
Hoàng Duy ra vạch xuất phát cúi người xuống. Anh để tay chạm đất, một chân co lên, chân kia duỗi ra sau, rồi nhổm người. Hoa thắc mắc:
"Cái gì vậy? Đó là chạy à?"
"Ngốc ạ, đây là tư thế chuẩn bị! Nhờ thế mới lấy đà để chạy nhanh được."
"Ôi dào cái trò chổng mông này ai chẳng làm được."
"Ừ thì nó đơn giản đấy nhưng nó không tầm thường đâu. Để tao chạy cho mày coi, bấm giờ nhé!"
"OK! Bắt đầu!" - Hoa giở điện thoại bấm giờ.
Hoàng Duy lao vút về phía trước. Nhờ có tư thế chuẩn bị đã giúp anh lấy đà nên anh đã chạy được 10 mét đầu tiên trong vòng 5 giây. Như một con ngựa đua được huấn luyện, tốc độ của Hoàng Duy nhanh dần, nhanh dần và chỉ sau một lớp bụi tung mù mịt anh đã chạm đến đích.
"Trời, 0:38! Mày đúng là siêu nhân!"
"Có gì đâu, tao chạy ở đây nhiều rồi mà. Giờ mày chạy thử đi."
Vân Hoa hăng hái ra đứng ở vạch xuất phát. Cô cũng cúi xuống làm cái trò "chổng mông" như Hoàng Duy bảo, mặt hừng hực đầy khí thế. Hoàng Duy chạy dễ dàng như thế, nhất định cô sẽ chạy được.
"Bắt đầu!"
Hoa lao về phía trước như tên bắn. Công nhận việc lấy đà nhờ cái trò "chổng mông" có ích không nhỏ, nó khiến cô chạy nhanh hẳn. Hehe, biết đâu cô chạy được cả cái sân này trong 8 giây thì sao, chứ 38 giây như Hoàng Duy hơi nhiều đấy!
Nhưng chưa đến 1/4 sân cô thấy đau đầu vô cùng, chạy nhanh quá nên bụng cô cũng thắt lại. Người cô bỗng lả đi, mồ hôi nhanh chóng túa ra, chân cô bủn rủn không thể nào chạy được nữa. Cô gục xuống, ôm lấy đầu, hoa mắt chóng mặt.
Hoàng Duy vội vàng chạy tới đỡ cô đứng dậy:
"Không sao chứ?"
"Tao...đau đầu quá..."
"Đấy thấy chưa, lúc đầu phải chạy chậm thôi, từ từ hãy tiếp tục tăng vận tốc. Mày chạy như thế quá sức thì chết dọc đường chứ không đùa đâu. Thôi về nghỉ đi!"
"Nhưng mai là tao phải thực hiện lời hứa rồi, tao lại nói thêm như thế..."
"Mày điên thật rồi! Mày nghĩ mày làm được à!!!!???" - Hoàng Duy không chịu được quát.
"Thôi Hoàng Duy mày về đi, tao sẽ ở lại tập một lát rồi về. Không sao đâu, cá cược thôi mà."
"Nhưng..." - Hoàng Duy chợt nhớ phải về giúp mẹ mấy việc rất quan trọng - "Vậy mày phải về ngay nhé!"
"Ừ tất nhiên, mày nghĩ tao trụ lại được à?"
Hoàng Duy nghe vậy hơi hơi yên tâm rồi quay đi về. Còn lại Vân Hoa, cô nhìn ra sân vận động.
Cô có thể làm được không đây...?
Ta về rồi đây! Cả nhà chuẩn bị cười nào, hãy quên hết đi những nỗi buồn nhé.
"Sao hôm nay Vân Hoa không đến làm hả cháu?" - Bà nội lo lắng hỏi.
"Cháu cũng đâu biết! Lạ thật đó, mọi khi cô ta có nghỉ thì luôn xin phép mà, giờ đã 8 rưỡi tối rồi mà vẫn không có liên lạc gì cả."
"Cháu gọi xem nó ở đâu đi, bà tự dưng thấy lo cho nó."
"Vâng bà cứ để cháu gọi xem."
Mạnh Duy nhấc máy gọi điện, thế nhưng gọi đi gọi lại cô vẫn không nghe máy. Tưởng là máy hỏng hay làm sao chứ đằng này là không trả lời, tự dưng trong lòng Mạnh Duy như lửa đốt.
Bỗng anh giật mình!
Biết đâu cô ta...?
Ý nghĩ chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến Mạnh Duy chạy ra ngoài lấy chiếc xe máy phóng vù đi. Tốc độ được tăng hết cỡ, không hiểu vì sao anh phóng nhanh như vậy chứ. Chiếc xe máy xuyên qua màn đêm phóng đến sân vận động lớn nhất Hà Nội.
Trời rất tối, chỉ có vài cái đèn đường. Nhưng nhờ đôi mắt sáng rực, Mạnh Duy đã nhìn thấy cô...
4 phút 34 giây!
Vân Hoa gục xuống nền đất của sân vận động rộng lớn. Cô không chịu được mất. Từ bấy đến giờ cô đã nghe lời Hoàng Duy, tập chạy từ chiều liền thế mà gắng sức đến mấy cô cũng chỉ dừng lại ở 4 phút thôi sao?
Mồ hôi ướt đẫm áo cô, cô thở hổn hển, không chịu nổi nữa. Giờ cô mới nhận ra trời đã tối đêm, đồng hồ trên tay cô chỉ 20h40p.
Đúng lúc đó điện thoại reo. Giờ cô mới để ý đến điện thoại, nhấc máy lên:
"Alo..."
"Cháu à? Sao cháu chưa về vậy?"
"Bác Lâm ạ?" - Cô giật mình nghe giọng của bác tài xế.
"Bố mẹ đang lo lắng cho cháu lắm đấy, cháu ở đâu thế hay bác đến đưa cháu về?"
"Bác à, đêm nay cháu không về đâu. Vì có mấy việc ở trường, cháu và mấy đứa bạn phải làm qua đêm nên không về được. Bác bảo bố mẹ cháu vẫn an toàn, cháu sẽ ngủ lại tại nhà bạn. Bác yên tâm đi, bạn bè cháu chỉ quanh quẩn con Ngọc, con Phương Nga, không có chuyện gì đâu!"
"Cháu chắc chứ?"
"Chắc mà bác, cháu dập máy đây!" - Cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã nói dối bác, nhưng biết làm thế nào chứ?
Ngày mai, cô sẽ phải đối mặt với thử thách. Làm sao cô có thể yên tâm mà về ngôi nhà xa xỉ của cô ăn ngủ?
Trong đêm tối, cái sân vận động càng rộng thêm. Trăng bắt đầu lên rồi, trời càng lúc càng muộn nhưng cô không cảm thấy mệt. Cô sẽ phải chạy bằng được hết cái khoảng không gian rộng lớn kia.
Cô đứng lên. Dường như lúc đứng lên sinh khí trong cô trỗi dậy, cô quên đi cả cái mệt mỏi.
Cô đeo thêm tai nghe, bật bài hát Never Had A Dream Come True. Đây là bài hát cô được chính Mạnh Duy khen trực tiếp, có lẽ khi nghe bài hát này cô sẽ cảm thấy vui hơn và chạy tốt hơn.
Và cô lại tiếp tục chạy!
Có thể sân vận động Mỹ Đình là quá lớn, là cái sân không dành cho những người có tốc độ như cô. Có thể sẽ mãi mãi, sẽ vĩnh viễn cô không thể chạy được hết sân vận động này trong 1 phút. Có thể Mạnh Duy vẫn sẽ bỏ nghề chạy, đi theo nghề diễn viên.
Nhưng chạy cũng là ước mơ của cô!
Cô làm điều này, cũng vì Mạnh Duy, nhưng cũng là vì ước mơ của cô. Cô không muốn mình cứ mãi là con ốc sên chậm chạp đi theo sau người khác.
Ước mơ của con người là vậy đó,cực kỳ lớn lao mà lại cũng xuất phát từ một điều rất nhỏ bé...
Rời bỏ ước mơ có nghĩa là người đó rời bỏ cuộc sống này!
Mạnh Duy, anh cứ đợi đó đi. Rồi anh sẽ nhớ ra tất cả, nhớ ra ước mơ thực sự của mình là gì, và anh không được từ bỏ nó dù rằng có quá nhiều chông gai ngăn cản anh.
Đêm trôi đi. 9h, 10h, 11h, 12h,....4h sáng!
Một vận động viên cũng không thể nào trụ vững được như Vân Hoa đến 4h sáng mà chỉ có chạy. Nhưng không biết cô đã làm sao nữa! Cô điên rồ hay là quyết tâm? Có lẽ là cả hai, nhưng tất cả đều vì một mục đích mà thôi. Bài hát Never Had A Come True lặp đi lặp lại bao nhiêu lần cũng là số vòng mà cô đã chạy, chỉ tiếc là chưa lần nào cô chạy được hết một vòng trước khi bài hát kết thúc (bài hát dài 4 phút).
Nhưng cô không bỏ đâu! Không dừng đâu! Vì nếu dừng lại cô sẽ cảm nhận được những điều đau đớn trong mình. Lúc chạy thì cô không biết gì cả, nhưng nếu dừng lại là cô sẽ hoa mắt, chóng mặt, đau đầu,...và có thể đánh gục cô ngay tại sân vận động này.
4h45. Chuông điện thoại reo.
Cô nhìn vào máy. Là Mạnh Duy.
"Alo..."
"Cô dậy chưa?"
"Dạ em dậy rồi." - Nói dối lần nữa vậy.
"Thế ra sân Mỹ Đình đi."
"Em ra rồi đây, em đợi anh đó nhé!"
"Kinh nhỉ ra trước cơ à."
Một lúc sau Mạnh Duy đã đến. Anh đi tới, và nhìn thấy Vân Hoa xộc xệch quần áo, đầu tóc bù rù, mồ hôi ướt đẫm tưởng vừa ngấm một trận mưa rào. Mặt cô đỏ gay đỏ gắt, chốc chốc lại thở gấp, người cô bơ phờ, thân hình nhỏ bé nhìn lại càng mỏng manh.
Mạnh Duy vẫn lạnh lùng, nhưng thực chất anh cảm thấy có gì đó rất xót xa...
...Bởi anh biết hết rồi...
"Anh, em chạy được chưa ạ?"
"Ừ bắt đầu đi!"
Hoa bước ra vạch xuất phát chuẩn bị. Tư thế của cô chỉ sau một đêm đã rất tốt, Mạnh Duy cũng phải nể phục ngay từ đoạn tư thế chuẩn bị.
Và cô lao vụt về phía trước. Như một phép màu trỗi dậy, cô lao về phía trước như một cơn gió. Không được dừng lại. Không được đau đớn. Không được mệt mỏi. Vân Hoa, đã thức cả đêm rồi, chạy suốt đêm rồi, phải cố gắng lên.
Từ một con ốc sên, cô lao nhanh như thần gió. Cơn gió mong manh nhưng thực chất đang điên cuồng lao đi rất nhanh.
Nhưng bỗng "Á!!!"
Tốc độ tăng lên quá nhanh nên cô đã vấp ngã. Cú ngã quá mạnh khiến cô ngã sấp xuống, chân cô bị rách toạc hẳn một vết thương rất sâu, máu chảy ròng ròng. Cả đêm chạy thì cô không ngã, sao đúng lúc này lại ngã chứ??? Cơn đau xâm chiếm cô, bắt đầu lan toả, cô ôm chân mà cứ rụng rời người ra, cô đau tới mức mắt đỏ lên, răng nghiến chặt để kìm lại nước mắt vì quá đau.
Chính trong phút đau đớn đó, cô đã định bỏ cuộc...
Nhưng cô nghe thấy tiếng Mạnh Duy vọng từ đằng kia sân vận động:
"Vân Hoa, cô làm sao thế?"
Mạnh Duy...
Báo Đốm...
Hình ảnh của anh lại một lần nữa thúc giục cô. Cho dù phải đau, thì có đau bằng việc người cô yêu mãi mãi không nhớ ra cô, mãi mãi không được đi theo ước mơ chân chính và rồi chết bởi căn bệnh tim mà vẫn đi theo một đam mê không gọi là ước mơ?
Như thế thì vết thương này có là gì đâu?
Vân Hoa cắn môi, rồi đứng lên.
Cơn đau không khuất phục được cô!
Cô tiến về phía trước. Mặc cho đôi chân tê lại vì quá đau, máu chảy vương khắp sân vận động nhưng cô vẫn chạy, đích còn ở đằng kia mà, cô làm sao có thể bỏ mặc được! Cô lấy hết sức lao vút mình đi. Càng chạy nhanh cô càng không thấy đau, chỉ thấy niềm tin hiện lên rõ rệt.
Và...
...cô chạm đến đích!
Những cảm xúc bật tung vỡ oà trong cô, vừa chạm đến đích cô đã bật khóc nức nở không biết vì sao, đôi chân quá đau nên lảo đảo. Nhưng Mạnh Duy đã chạy tới giữ vai cô lại để cô có thể đứng vững.
Cô nhìn anh, vừa khóc vừa nói:
"Anh...em chạy được...bao nhiêu phút?"
"3 phút!"
Nước mắt càng tuôn trào:
"Vậy có nghĩa em đã không làm được ư? Tại sao chứ?"
"Ai nói cô không làm được? Cô đã làm rất tốt đấy!"
Cô giật mình ngước lên nhìn thẳng vào Mạnh Duy. Đôi mắt sáng rực của anh đầy rạng rỡ.
"Sao lại tốt...? Anh nói em phải chạy trong 1 phút, nhưng em chạy trong 3 phút..."
"Thì cô làm được rồi đó! Đang từ 4 phút mà cô giảm được 3 phút thì chẳng là bớt được 1 phút rồi còn gì."
"Hả? Vậy là anh...?" - Mạnh Duy lại dám "đá đểu" cô vậy sao?
"Gớm tôi biết thừa là cô đâu chạy nổi cái nơi này trong 1 phút, nhưng tôi lại không biết cô có thể quyết tâm đến thế. Chạy suốt đêm dù biết mình không thể chạy được, vẫn chạy tiếp dù mình bị thương, đó là điều tôi còn chưa làm nổi đâu."
Cô vừa khóc vừa cười:
"Vậy có nghĩa...anh vẫn thực hiện lời hứa...?"
Câu hỏi ngô nghê làm Mạnh Duy bật cười:
"Ừ tôi sẽ thực hiện!"
Hoa như đông cứng người lại.
Anh vừa...
Bình minh cũng vừa nhô lên. Trong ánh nắng mặt trời huy hoàng chiếu sáng khắp khoảng không gian rộng lớn của bầu trời và mặt đất, thời gian như ngừng lại, chỉ còn anh đứng trước mặt cô. Lúc đầu chỉ là khoé môi hơi nhấc lên nhưng càng lúc nụ cười ấy càng rõ rệt.
Anh đã cười ư?
Mặt trời chiếu vào anh. Cô không nhìn lầm đúng không?
"Mạnh...Mạnh Duy..."
"Sao?"
"Anh vừa cười ư?"
Câu hỏi ấy lại càng làm anh bật cười thêm nữa:
"Tôi nhận ra niềm vui của tôi chính là được cười!"
Thực sự là thật rồi!
Chính là nụ cười ngọt ngào, thân thiện, ấm áp tựa như nắng mặt trời ngày nào cô đã được thấy. Chính là nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời cô, nụ cười đầy ắp niềm tin vào cuộc sống không bao giờ gục ngã.
Có lúc cô vẫn chưa tin anh là Báo Đốm...
Nhưng giờ thì cô tin rồi! Cô thực sự tin rồi!
Cô hét lên:
"MẠNH DUY, ANH CƯỜI RỒI! CUỐI CÙNG ANH CŨNG CƯỜI RỒI!"
Cô nhảy cẫng một cái vì quá phấn khích, và bỗng cô trẹo chân ngã xuống đất. Lúc này cô mới để ý cái chân của cô đầy máu, vết thương rất nặng, máu cứ chảy không ngừng.
Mạnh Duy giật mình ngồi xuống:
"Có mỗi cái việc tôi cười mà cứ như lập được kỷ lục Thế giới ấy! Máu chảy ra hết rồi, mau cầm lại đi không lại nhiễm trùng đấy."
"Nhưng cầm bằng cái gì? Ôi đau quá..."
Mạnh Duy suy nghĩ vài giây rồi không ngại ngần gì, bằng sức khỏe của mình anh xé toạc luôn một mảng tay áo sơ mi mà mình đang mặc, quấn vào chân cô.
Vân Hoa ngỡ ngàng.
Không phải vì hành động đó thế nào, mà là vì nó gắn liền với một ký ức cô không thể quên...
----------------------------------------------------------------------
“Anh Mạnh Duy, em…Á!!!” - Bỗng nó kêu lên.
Nó lại vấp ngã thêm lần nữa, vết thương trên chân trào máu ra mạnh hơn. Ốc Sên đau đớn ngồi xuống ôm lấy vết thương. Máu đã ra hết tay nó, càng cố gắng thì vết thương càng đau hơn, mặt Ốc Sên tái lại. Nó không chịu được mất!
“Bỏ tay ra, không được động vào!”
Ốc Sên ngẩng lên. Báo Đốm đang đứng đó.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Báo Đốm quỳ xuống bỏ tay Ốc Sên ra. Vết thương bị vấp ngã 2 lần liền nên máu loang khắp chân, sưng vù lên. Không hề nao núng, bằng sức khỏe của mình, Báo Đốm xé luôn một mảng tay áo đồng phục đang mặc của mình, buộc chặt quanh vết thương của Ốc Sên. Ốc Sên hơi sợ:
“Anh, đó là áo đồng phục đấy!”
“Kệ, xé ra thì thành áo cộc cũng mát hơn chứ sao!” – Báo Đốm không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào vết thương.
“Anh, cám ơn anh…” - Ốc Sên run run.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn vì anh đã tốt với em, chưa có ai tốt với em như anh dù rằng em cũng mới quen anh…”
Báo Đốm không nói gì cả, nhưng cậu đã nghe hết…
“Em đứng được không?” - Cậu hỏi sang chuyện khác.
Ốc Sên cố gắng vịn vào một thân cây và đứng lên, cũng đơ đỡ rồi dù vẫn đau lắm. Nhưng mình cứ làm phiền Báo Đốm thế này có được không, thôi đằng nào mình cũng có người nhà mà.
“Cám ơn anh, anh về đi!”
"Em đi được đấy chứ?"
“Em đi được, anh cứ đi đi!” - Ốc Sên chắc như đinh đóng cột.
Nghe thế Báo Đốm cũng hơi yên tâm, cậu quay lại đi về. Ốc Sên đứng lặng nhìn theo. Hôm nay nó đã quen được một cậu học sinh lớp 9 có tốc độ chạy nhanh như loài báo đốm, có nụ cười đẹp như tỏa nắng, có khả năng lừa được kẻ khác trả tiền chè cho mình và có một chiếc áo đồng phục rách tay…
--------------------------------------------------------------------
Nhớ lại lúc đó, Vân Hoa lại bật cười ha hả.
"Cô có bị làm sao không thế? Cười suốt từ bấy đến giờ, để người ta làm cũng không xong!"
"Em xin lỗi, nhưng thực sự việc anh cười em rất thích. Em không ngờ mình làm được Mạnh Duy lạnh lùng cười được đấy, lại còn khiến anh ấy xé áo để băng bó vết thương cho em nữa! Haha!"
Mạnh Duy nghe mà khó chịu quá liền ngẩng lên.
Và anh nhìn thấy...
Ban nãy cô bị ngã, dù không dập mặt xuống đất nhưng cũng va chạm chút ít. Cô cười nhiều quá nên vết thương nhẹ trên môi chảy máu, một giọt máu chảy ra.
Giọt máu chảy ra rất từ từ.
Nó chuẩn bị rơi xuống.
Không biết cái bản năng hay phản xạ gì trong Mạnh Duy mà anh thấy giọt máu đó như con người vậy, thấy giọt máu đó là vết thương của cô vì cô đã phải vượt qua thử thách, đó là giọt máu quý giá...
Hai bàn tay anh vẫn đang quấn băng dưới chân cho cô...
Giọt máu rơi ra khỏi môi Vân Hoa...
Một hành động nào đó trong tâm trí tấn công Mạnh Duy, anh vội nhổm người dậy lao tới!
Và giọt máu đó rơi vào môi anh!
Thời gian một lần nữa hóa đá, cả Vân Hoa đang cười cũng bất động trong tích tắc.
Cả Mạnh Duy cũng cứng đơ người khi nhận ra mình vừa làm gì...
Môi anh chạm vào môi cô, người cô như giật điện. Cái cảm giác đó vừa run, vừa tê người, không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra. Cả anh cũng không cử động nổi, tim anh như không đập, anh đang làm cái gì thế này?
Chỉ vì một giọt máu...
Mà anh đã...
Anh vội buông cô ra, đứng ngay dậy đi thẳng ra khỏi sân vận động. Còn lại cô ngồi đó như tượng, mắt cô mở to như quá kinh ngạc vào những gì vừa xảy ra.
Nhưng rồi cô cũng nhận ra điều gì! Mặt cô đỏ bừng như gấc chín, cô đưa tay bịt miệng. Mạnh...Mạnh Duy vừa hôn cô ư? Này hãy cho cô biết đây không phải là mơ đi! Chắc là cô đang ngủ rồi, nụ hôn đó chỉ là trong mơ!
Cô đập đầu mình liên tiếp mấy cái, nhưng vẫn hiện ra quang cảnh này.
Vậy là không phải mơ!
Vậy là cô đã chạy suốt cả đêm qua để nhận được của Mạnh Duy...
...một nụ cười...
...và một nụ hôn...????????
Cô đưa tay lên môi, chạm đúng vào vết thương. Cô kêu lên vì đau, máu lại chảy ra. Cô chợt giật mình. Hình như không phải Mạnh Duy cố tình hôn cô, mà là do vết thương này.
Cô muốn hét với bên trong lòng là quá sung sướng. Thực sự nếu được cô muốn hét lên thật to, cho dù đó không phải là nụ hôn thì Mạnh Duy vẫn quan tâm tới từng vết thương nhỏ của cô, và anh đã dành tặng cho cô nụ cười đầu tiên sau biết bao năm anh sống trong câm lặng.
Chỉ là giờ cô không biết có dám đối diện với anh không nữa!
Và cô không biết có người đã nhìn thấy...
Tử Hạ
18/8/2013, 09:13
#41Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 8
18/8/2013, 09:14
#42Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 9:
- Spoiler:
Sáng sớm. Mùa đông đã đến rất lạnh, những cơn gió ào ào thổi ngoài kia lạnh buốt.
Cô nằm lỳ trên cái chăn, hôm qua chạy rõ là mệt, sáng nay lại phải đến trường. Chẳng muốn học tý nào cả, nhưng cả nhà cứ mong đỗ Đại học, biết làm thế nào đây hở trời!!?? Lạnh chết mất, nếu ra khỏi cái chăn này cô sẽ đóng băng nhất.
Bỗng dưng "nụ hôn" của Mạnh Duy lại hiện ra...
Cô giật mình, nóng bừng lên. Sao cứ nghĩ đến "nụ hôn" ấy là dù lạnh đến mấy cô cũng cảm thấy nóng? Trời ơi mình còn mặt mũi đâu mà gặp anh chứ?
Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi
Và thật là em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng...
Trời ạ ai gọi đấy? Cầu Trời khấn Phật không phải là Mạnh Duy! Phù may quá, tạ ơn Trời Phật, người gọi đến là cô Vân - mẹ của Mạnh Duy.
"Dạ alo con chào cô ạ!"
"Vân Hoa à, sao mấy ngày nay cô không liên lạc được với con vậy?"
"Dạ? Con...à máy con hết tiền ạ." - Dạo này cô nói dối dễ quá đi.
"Vậy sao? Nhưng mà hôm nay con có đến làm không?"
"Hôm...hôm nay con phải đi học mà cô!"
"Ừ nhỉ cô quên, nhưng trưa nay cháu đến chứ? Dạo này cháu chẳng đến mà cũng chẳng báo gì cả. Hay con ốm thế?"
"Không sao đâu con, cháu...hơi mệt thôi ạ..."
"Ôi trời, thế thì trưa nay đến nhà cô đi! Cô sẽ tẩm bổ cho con, đừng để bị mệt quá nhé."
"Vâng con cám ơn cô ạ!"
Thực ra nhà Hoa dư sức để cô khỏi cái mệt này, nhưng cô vẫn muốn sự chăm sóc của cô Vân. Không phải cô tham đâu nhưng cô Vân thực sự rất tốt với cô, bà luôn thân thiện, hiền dịu với cô và có một tấm lòng yêu thương.
Thôi nghĩ nhiều quá! Đi học thôi!
Hoa vừa đến cổng trường thì đã thấy Ngọc và Phương Nga chặn đường, mặt rất ra vẻ "hình sự".
"Sao hôm nay chúng mày...?" - Hoa giật mình.
"Hoàng Duy đâu?" - Ngọc gằn giọng rất dữ tợn.
"Ơ tao đâu biết? Chưa đến à?"
"Đến rồi, nhưng lại bỏ đi rồi!"
"Hả? Vì sao?"
"Vì mày chứ còn vì sao?"
"Sao lại vì tao?"
Phương Nga nổi khùng:
"Mày có mau đi tìm Hoàng Duy về đây không, cậu ấy đến đây cứ lầm lầm lì lì, rồi chạy ra ngoài với tâm trạng không tốt, nếu như gặp tai nạn thì sao!!!???"
Tai nạn ư? Như tiếng sét vang trong đầu, Hoa vội vàng chạy đi. Hoàng Duy làm sao vậy chứ? Liệu có xảy ra tai nạn như bạn cô nói không?
Trời nổi cơn giông. Người người đi lại rất đông. Sự sợ hãi của Hoa lại càng tăng thêm. Hoàng Duy đang ở đâu kia chứ? Ở câu lạc bộ Fan? Làm gì có, giờ này còn chưa mở cửa mà. Hay là...?
Cô vội vàng gọi một chiếc taxi đi đến sân vận động Mỹ Đình. Vừa bước xuống xe cô nhìn thấy một bóng người đang đứng nhìn sân vận động vắng tanh rộng lớn. Cái dáng cao lớn của anh toát ra một vẻ buồn bã.
Nhẹ đi được phần nào nhưng cô lại càng tức giận hơn:
"Hoàng Duy!!"
Anh quay lại, cô chạy tới:
"Mày làm sao vậy? Chuẩn bị đi học mà còn chạy ra đây, tao tưởng mày chết rơm chết rạ ở đâu rồi!!!" - Cô không kìm được mắng anh.
Nhưng Hoàng Duy không hề đáp lại, anh vẫn im lặng, thờ ơ trước việc cô mắng mỏ. Tự dưng cô thấy mình hơi quá đáng, cúi gằm mặt:
"Tao xin lỗi..."
"Chạy được rồi đúng không?" - Bỗng Hoàng Duy lên tiếng.
"Hả?" - Cô ngẩng lên - "À chưa được 1 phút đâu nhưng Mạnh Duy vẫn cho thắng."
"Vẫn có nghĩa điều kiện đó vẫn sẽ đồng ý chứ?"
Hoa giật mình, rồi cô nhớ ra khi dạy mình chạy Hoàng Duy đã ra một điều kiện và muốn cô phải thực hiện nó sau khi chạy xong.
"Ừ tao sẽ đồng ý, nhưng điều kiện đó là gì?"
"Là cái này!"
Hoàng Duy bỗng quay lại choàng tay qua cổ Hoa đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Đầu Hoa choáng váng, cô mở trừng mắt, tay định đẩy Hoàng Duy ra. Nhưng anh ôm chặt lấy cô, hôn cô mãnh liệt hơn. Nụ hôn đó như là tất cả những gì anh nói. Cô không biết rằng hôm qua nhìn thấy Mạnh Duy và cô như vậy anh đã tức giận đến mức nào sao? Anh hận không thể chạy ra đánh chết Mạnh Duy mà chỉ biết cắn xé lòng mình, cứ nhìn cô chịu bao đau đớn giày vò vì Mạnh Duy nhưng rồi vẫn cứ thích anh ta! Anh không muốn thế, không bao giờ muốn thế!
Những cảm xúc lẫn lộn khiến Hoa cũng đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Duy, nhưng chỉ một lúc là nó dần tan biến, kéo ý thức cô trở về. Cô hốt hoảng đẩy mạnh anh ra:
"Mày làm gì vậy Hoàng Duy???" - Cô hét lên đầy tức giận.
"Như vậy mà em vẫn chưa biết là làm gì sao?" - Anh cũng giận dữ đáp lại.
Cô cứng đờ người:
"Mày nói thế là thế nào?"
"Cái cớ gì mà em cứ phải chịu khổ như vậy chứ? Em không biết em khổ bao nhiêu lần thì anh còn phải khổ hơn mấy ngàn lần à??"
"Hoàng Duy..." - Cô nhìn thấy đôi mắt đau khổ của anh. Hoá ra, với anh cô không chỉ là một người bạn ư?
Không biết là vì điều gì, cô lại oà khóc. Cái bản tính hay khóc của cô sao lúc nào nó cũng không thay đổi được? Những dòng nước mắt tuôn trào đã nguôi đi cơn giận trong Hoàng Duy, anh vội chạy đến ôm lấy cô:
"Vân Hoa, đừng khóc! Anh xin lỗi..."
Hoa dựa vào người Hoàng Duy, thổn thức:
"Em mới phải xin lỗi, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ như thế, em chỉ nghĩ anh là một người bạn..."
"Anh..." - Hoàng Duy im lặng một hồi, rồi nói - "Em đừng khóc nữa, tại anh đã quá nóng nảy thôi. Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể đón nhận anh, lúc đó em vẫn hãy cứ coi anh là bạn đi!"
Những lời nói ấy đã làm Hoa yên tâm hơn nhưng cũng có lỗi hơn với anh...
Anh buông cô ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, nở một nụ cười trấn an:
"Nhưng hãy hứa với anh là sẽ trả lời anh nhé, và không được chịu khổ nữa đấy!"
Cô gật đầu, nhưng không biết có thể trả lời anh được không nữa...
Trưa đó, Hoa đến nhà cô Vân theo đúng lời bà nói.
"Con vào đi! Đến giờ cơm rồi đấy!" - Cô Vân cười.
Hoa "vâng" một cái rồi đi vào trong, đụng ngay Mạnh Duy định đi ra bếp lấy mấy thứ.
Cô luống cuống định xin lỗi anh, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi đi luôn. Tự dưng cô cảm thấy có một cái gì đó rất nhói...
Giờ ăn cơm đó, cả nhà đều vui vẻ, chỉ có Hoa là như người mất hồn vì nghĩ đến nụ hôn cũng như lời nói của Hoàng Duy. Cô Vân nói:
"Sao thế con, con mệt à? Hôm nay làm gì có Kiều Nga đến đâu con?"
"Dạ? Đâu ạ, con và em Kiều Nga có gì đâu. Con mệt chuyện khác thôi!"
"Mệt thì ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều nữa!"
Hoa đành bê bát lên. Mạnh Duy nhìn cô, không nói gì.
Ăn cơm xong, mọi người lên phòng làm việc riêng của mình. Hoa vẫn giành lấy phần rửa bát, cô mang bát vào trong. Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng:
"Để đó đi!"
Cô giật mình quay lại. Mạnh Duy đang đứng đó.
"Anh..."
"Ra đây!"
Hoa đành cởi tạp dề đi theo anh. Trời giờ đã bắt đầu về chiều nên không nhiều nắng, vả lại cũng mùa đông rồi. Anh đi ra công viên gần đó, cô cứ đi theo mà chẳng ai nói một lời.
Đến bờ hồ, bỗng anh dừng lại:
"Có sảng khoái hơn không?"
"Dạ??"
"Dạ diếc gì, chẳng phải đang mệt hay sao?" - Anh hơi cáu.
Cô bất ngờ vô cùng, Mạnh Duy làm vậy...chẳng phải quan tâm đến cô à?
"À vâng em không sao đâu, cám ơn anh! Cũng thoải mái lắm ạ."
"Từ lần sau đừng có chạy như thế nữa, tôi có ép phải chạy hết sức lực đâu. Dù sao thì tôi cũng không nỡ từ bỏ ước mơ của mình đâu mà lo."
"Vâng em biết rồi ạ!"
Hai người cùng nhìn ra bờ hồ trong xanh với những hàng cây đang soi bóng. Bỗng Mạnh Duy lên tiếng phá tan im lặng:
"Vân Hoa!"
"Dạ?" - Bị gọi tên bất ngờ nên cô hơi sợ.
Mạnh Duy nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:
"Tôi thích em..."
18/8/2013, 09:20
#43Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 10
- Spoiler:
Vân Hoa sững người khi nghe thấy câu nói ấy. Cô quay ra, Mạnh Duy vẫn giữ một nụ cười nhẹ, mắt anh đang nhìn cô. Trong đôi mắt ấy chứa một sự ấm áp.
"Anh...anh nói thật đấy ạ?" - Cô lắp bắp nói không thành tiếng.
"Ừ! Tôi nói thật đấy!"
Hoa đỏ mặt, không biết vì sao cô cười. Mạnh Duy nói thích mình lại tuyệt vời đến thế sao? Còn Hoàng Duy mà nói với cô thì cô lại không dám đón nhận, thế là thế nào chứ?
"Tôi thích cái tính kiên cường của em, đó là bài học lớn nhất dành cho tôi đấy!" - Mạnh Duy tiếp lời, vẫn cười rạng rỡ.
"Hả?" - Cô mở tròn mắt. Anh vừa nói cái gì cơ?
"Có gì mà ngạc nhiên thế? Cái niềm tin vào ước mơ của em không chỉ tôi thích đâu mà tôi nghĩ tất cả mọi người đều sẽ phải nể phục em. Nhờ em có lẽ tôi đã vui hơn, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ thực sự của mình, và sẽ không còn làm Kiều Nga buồn nữa!" (Ném con quỷ tác giả này đi này đừng có ném đá anh Mạnh Duy. Nếu cứ ném thì rồi sẽ biết tay ta!)
Vân Hoa chỉ muốn ngã gục xuống. Có thứ gì đó nghẹn đắng chẹn lại nơi cổ họng, những dòng nước mắt nhạy cảm của cô lại tuôn ra trên đôi mắt. Mạnh Duy nhìn thấy, xoay người cô lại đối diện anh:
"Sao lại khóc? Vui đến thế à?" - Anh vẫn cười.
"Vâng, em vui..." - Cô vui trong sự giằng xé của trái tim thì đúng hơn.
Mạnh Duy đưa hai tay lau nước mắt cho cô, nói:
"Em nên mạnh mẽ lên, đừng có khóc vì bất cứ chuyện gì, buồn cũng khóc mà vui cũng khóc như thế. Mạnh mẽ như lúc em chạy ấy."
Cô gật đầu, cô làm sao có thể khóc nữa khi trái tim cô tan nát rồi. Cuối cùng, anh cũng không ghét cô nữa. Anh đã đối xử với cô tốt hơn, đã cười với cô, nhưng tình yêu trong anh, mãi mãi không dành cho cô - trong khi cô cần điều đó nhất.
"Mạnh Duy, anh thực sự thích Kiều Nga sao?" - Cô vô thức để câu hỏi bật thành tiếng.
Mạnh Duy hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đó, nhưng cũng đáp ngay:
"Ở bên cô ấy tôi cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, tôi không phải buồn lòng và nghĩ ngợi. Cuộc sống của tôi có rất nhiều điều tôi rất chán nản, nhưng có cô ấy thì tôi không còn như vậy nữa. Cô ấy là người duy nhất mà tôi sẽ ở bên!"
"Có thật là anh chỉ yêu một mình cô ấy không?" - Cô ngước lên hỏi, cô không thể giữ câu hỏi ấy được.
Mạnh Duy sững người. Sao cô lại hỏi câu ấy chứ?
Nhưng anh không thể nói cho cô được, vì cô không phải người thân thiết có thể hiểu anh (trời ơi Mạnh Duy anh là người ngốc nhất Thế giới này >o<).
"Ừ!" - Anh đáp, rồi quay về nhà.
Anh không nhìn thấy những dòng nước mắt vỡ oà tuôn trào trên mặt cô.
Nhưng chính cô cũng không biết Kiều Nga không phải người duy nhất mà anh yêu.
Giá như anh không bị bệnh tim...
Giá như anh không bị tai nạn để một mảng ký ức nào đó đã bị trôi mất...
Thì anh sẽ nói với Vân Hoa anh còn yêu một người nữa.
Nhưng người đó lại ở trong mảng ký ức rất nhỏ đã bị mất đi của anh. Người đó chỉ còn là bóng hình trong những giấc mơ thoáng vụt mà anh mơ đến. Hay biết đâu người đó chính là cô bé xấu xí đen nhẻm trong bức ảnh anh hay cất giấu? Nhưng dù là ai, anh cũng sợ khi phải nhớ đến. Anh muốn trốn tránh! Anh sợ nhớ lại! Cứ nhớ lại là anh phải giày vò, phải đau đớn, phải chịu những cơn ác mộng kinh hoàng. Và thực sự tình cảm với Kiều Nga trong anh vẫn là một dấu hỏi chấm.
Anh lại lấy bức ảnh ấy ra.
"Nào đưa cái tay áo đây!"
"Ôi trời anh nói đùa mà, may thật à?"
"Có đưa đây không, có kéo đây này em đâm cho bây giờ!"
Trong đầu anh lại vang lên giọng nói trong trẻo đó khi cứ nhìn bức ảnh. Giọng nói ấy thật quen thuộc, anh không nghe rõ giọng nói đó lắm vì ký ức còn quá mập mờ, nhưng hình như giọng nói này ngày nào anh cũng nghe quen quen thì phải? (Là của cô gái đã bị anh làm cho khóc mãi không thôi ở công viên kia kìa, sao anh ngốc quá vậy)
Mạnh Duy ngồi xuống, mệt mỏi thở dài.
"Lại sắp có buổi thi thể thao, mệt ghê cơ!" - Ngọc kêu.
"Có Hoàng Duy hướng dẫn thế này mà còn mệt? Cái công viên này bé tí như to lắm đâu?" - Phương Nga vừa mắng Ngọc vừa cười với Hoàng Duy đang chạy bộ cùng.
Hoàng Duy vẫn chạy, không nói gì vì biết nếu nói là hai bà này sẽ lại thao thao bất tuyệt mà chém gió.
"Vừa thế cũng chạy được một vòng! Hồ mát ghê!" - Phương Nga khoan khoái.
"Ơ kìa...Người ngồi ghế đá kia quen quen..." - Ngọc ngạc nhiên.
Hoàng Duy cũng nhìn theo. Và anh sững người khi đó chính là Vân Hoa.
Anh vội vàng chạy đến, cô đang cúi gằm mặt. Anh quỳ xuống để nhìn rõ mặt cô từ dưới. Gương mặt đang đầm đìa nước mắt, những tiếng nấc nghẹn vang lên trong cổ cô.
Lũ bạn cũng chạy đến:
"Hoa, mày làm sao vậy?"
"Hoa, sao lại ở đây mà khóc thế này?"
Vân Hoa dường như không để ý đến sự có mặt của chúng bạn, cô vẫn khóc và dùng mái tóc dài che mặt đi. Hoàng Duy lay gọi cô:
"Hoa, em làm sao thế? Trả lời anh đi!"
Nghe tiếng anh gọi, Hoa ngẩng lên. Nhìn thấy anh cô lại cảm thấy có gì đó rất tủi thân, òa khóc nức nở to hơn.
Hoàng Duy đoán được phần nào nguyên do, anh vội ngồi lên bên cạnh cô và ôm cô vào lòng. Anh nói nhẹ bên tai cô:
"Cứ khóc đi!"
Những cảm xúc cứ thế tiếp tục mà vỡ òa ra, Hoa gục vào người Hoàng Duy mà khóc. Ngực áo anh nhanh chóng ướt đẫm một khoảng rộng, cô cứ bám chặt vào người anh để tìm được sự ấm áp, sự chở che. Ngọc và Phương Nga thấy vậy cũng cắn răng không biết làm thế nào, vì có đến bên an ủi Hoa cũng chỉ làm cô khóc, tính cô đã thế rồi. Cả hai đành lặng lẽ bỏ đi.
Hai người bạn đi rồi, Hoàng Duy cúi xuống nói:
"Hoa, có chuyện gì thế?"
Hoa đã bớt khóc, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài:
"Anh bảo em phải làm gì đây?"
"Rốt cuộc là em làm sao?"
"Anh ấy...anh ấy không bao giờ có người khác...ngoài Kiều Nga!"
Hoàng Duy nghiến chặt răng, lại là Mạnh Duy sao? Anh vô cùng tức giận, nhưng anh không muốn bỏ mặc cô, vì cô đang rất cần sự chở che.
"Em cứ nói đi, anh nghe đây!"
"Có lẽ em không thể nào khiến Mạnh Duy như ngày xưa được nữa, anh ấy chỉ có Kiều Nga, chỉ yêu cô ấy mà thôi..." - Cô nghẹn ngào.
"Mạnh Duy chỉ có Kiều Nga, vậy cớ gì em còn phải đau khổ dằn vặt nữa!"
"Anh nói thế là sao?"
"Em mít ướt lắm, chẳng bao giờ nghĩ thoáng gì cả!" - Hoàng Duy nhìn vào mắt cô, cười - "Cười lên đi, đừng buồn nữa. Anh không muốn thấy em buồn, em luôn dặn mình phải mạnh mẽ mà."
"Vâng, nhưng..."
"Anh sẽ giúp em vui vẻ hơn. Đi với anh!"
Rồi Hoàng Duy kéo tay Vân Hoa đi...
18/8/2013, 09:21
#44Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 11
- Spoiler:
Vân Hoa ngạc nhiên không biết là Hoàng Duy định đưa mình đi đâu. Nhưng hình như đó là một nơi không gần nên anh mới chở cô bằng xe máy. Nhìn qua gương cô thấy anh cười, chắc nơi đó phải là một nơi rất đặc biệt.
“Nè đi đâu vậy?”
“Đến nơi rồi sẽ biết thôi!”
Hoàng Duy dừng xe. Vân Hoa há hốc mồm ngạc nhiên vô cùng. Nơi đây chính là…
…trường học cũ của cô!
Ngôi trường đã nuôi dưỡng cô trong suốt thời gian học Tiểu học và cả Trung học Cơ sở. Cô làm sao có thể quên được cái biển trường tuy cũ nhưng vẫn còn rất đẹp, hai bên cổng trường là hai cây bằng lăng tuy chưa đến mùa nở hoa nhưng chúng vẫn vươn lên giữa mùa đông lạnh giá. Vẫn là ngôi trường với bức tường đã cũ nhưng gắn với biết bao nhiêu kỷ niệm, mái trường màu đỏ và lá cờ đỏ trên sân trường như để nhớ về những ngày còn mặc áo trắng đeo khăn đỏ cắp sách đến lớp.
“Em không quên nơi này đó chứ?”
“Làm sao em quên được!”
“Ừ, nơi này gắn bó với Ốc Sên danh bất hư truyền mà.”
“Đồ con ngựa, anh đừng có đá xoáy người ta thế!” – Hoa bật cười nhưng cũng rất tức tối đá cho Hoàng Duy một cái.
“Ái da đau! Mà em cười nhanh thế?”
“Ơ thì…” – Hoa nhận ra cách đây có mười mấy phút cô còn đang khóc.
“Thấy anh giỏi không, khiến em cười được ngay này.”
“Giỏi cái đầu anh! Nhưng sao lại đưa em đến đây?”
“Hôm qua 20-11 mà quên đến. Giờ anh muốn đến gặp lại thầy cô một chút!”
“À vâng thế thì cùng vào, vậy mà không nói sớm.”
Cả hai bước vào trong sân trường. Vẫn là bác bảo vệ ngày xưa nhưng bác đã già đi nhiều, gương mặt vẫn hiền hậu. Gần chỗ bác lúc nào cũng có cái trống trường và cái dùi. Ôi vẫn nhớ ngày nào có mấy đứa tranh thủ bác bảo vệ không để ý là ra lấy dùi đánh vào trống một cái, cả trường cứ tưởng là đã hết tiết, hoá ra là trống “rởm”!
“Cháu chào bác!” – Cả hai chào bác bảo vệ.
“Hoàng Duy và Hoa đúng không?”
“Bác còn nhớ bọn cháu ạ?”
“Tất nhiên, bác nhớ kỹ lắm. Hai cháu đã lớn thật rồi đó, Hoàng Duy thì cao lớn còn Hoa xinh đẹp ghê, bác phải nhìn mãi mới ra.”
“Dạ bác quá khen, cháu xinh gì đâu chứ?”
“Mấy cháu đến thăm trường à, vào đi!”
Hoàng Duy và Vân Hoa cùng đi vào tiếp. Sân trường vẫn rộng rãi như ngày nào, với cây đa, cây si cao lớn, cây bàng, cây hoa sữa, cây bằng lăng, cây hoa điệp, cây phượng vĩ (ta nhớ Những Bông Hoa Mùa Hạ quá, có ai nhớ fic đầu tay của ta không) cả vườn trường đầy cây hoa vẫn gắn liền với một tuổi học trò năm xưa.
Họ nhìn thấy một lớp học hình như là lớp 6, 7 gì đó, các em đang học thể dục buổi chiều. Chà trường mình đã đổi sang học cả chiều lúc nào vậy? Ngày xưa cứ đến trưa là cấp II về hết!
Và cả hai nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc…
“Thầy!”
Thầy giáo to béo đang dạy thể dục liền quay ra:
“Ôi ai thế này?” – Thầy vội vàng đi tới. Bao năm rồi thầy vẫn to béo khoẻ mạnh như vậy, chỉ hơi già đi.
Hoàng Duy bắt tay thầy:
“Thầy, thầy nhớ em không ạ? Em là Hoàng Duy đây!”
“Sao mà quên được? Năm nào thầy cũng đi xem em thi đấu Hội khoẻ Phù Đổng mà, cái thằng nghịch như quỷ sứ năm nào giờ đã cao lớn đẹp trai thế này rồi hả?”
“Vâng nhưng em vẫn “quỷ sứ” lắm ạ!”
“Ừ, thầy vẫn thích phải nghịch ngợm tý. Ai đây? Bạn gái em à?”
Hoa cười:
“Ôi thầy không nhận ra em nữa sao?”
Thầy thể dục nghe giọng nói thì ớ ra:
“Không phải em là Hoa đấy chứ?”
“Vâng ạ, học sinh đội sổ môn thể dục ngày xưa đây mà thầy!” – Cô cười giòn giã.
“Trời, ngày xưa em đen nhẻm lắm cơ mà đâu có xinh đẹp như thế này? Thầy cứ tưởng là ai, không nhận ra nổi!”
“Không những thế mà Hoa còn giỏi thể thao lắm thầy ạ, Hoa chạy được 3 phút mà hết một vòng sân Mỹ Đình!” – Hoàng Duy liền tâng bốc.
“Ôi trời khéo em không phải Hoa rồi!” – Thầy thể dục cười, không ngờ cái cô học trò suốt ngày bị thầy mắng lại giỏi như thế.
“Đâu có thầy, hôm đó may mắn em chạy được thôi chứ em vẫn kém lắm.”
“Không sao không sao, em có Hoàng Duy làm bạn thế này kia mà, thầy tin em sẽ làm được thôi!”
Cả Hoàng Duy và Vân Hoa đều cười.
“Mà mấy đứa còn liên lạc với Mạnh Duy không?” – Bỗng thầy giáo hỏi.
“Dạ?” – Cả hai tròn mắt.
“Thấy hai đứa về mà không có Mạnh Duy, thầy tiếc quá! Thầy nghe nói là giờ Mạnh Duy là một vận động viên, năm nào cũng chạy giải nhất, nhưng thầy rất lo cho nó vì ngày trước nó chuyển trường bởi bệnh tim.”
“À vâng đúng vậy ạ…” – Hai người chỉ biết đáp qua loa. Cả hai đều biết Mạnh Duy là học trò cưng ngày nào của thầy, nhưng nếu như thầy mà biết Mạnh Duy giờ đã không còn nhớ gì đến thầy nữa chắc thầy sẽ rất đau lòng.
Hoàng Duy lên tiếng:
“Thôi chúng em xin phép thầy chúng em về!”
“Ơ kìa vừa đến sao lại về?”
“Chúng em bận thầy ạ, đến thăm trường như thế này, thăm thầy vậy là đủ rồi. Giờ bọn em xin phép.”
“Ừ khi nào lại đến đây nhé!”
“Vâng ạ em chào thầy.”
Hoàng Duy đi ra ngoài. Hoa hỏi:
“Sao tự dưng anh lại muốn về vậy?”
“Thực ra anh nhớ trường, vả lại mong em vui nên anh đưa đến đây, nhưng có lẽ nếu đến thì các thầy cô lại hỏi về Mạnh Duy…”
Cô im lặng. Hoá ra là như vậy. Ngôi trường này có lẽ cũng đã bị rơi mất khỏi ký ức của Mạnh Duy rồi.
Hoàng Duy quay lại, cười:
“Thôi không sao cả, đã về trường rồi vậy chúng ta đi thăm hồ Gươm đi! Ngày trước lớp mình toàn ra đó vẽ phong cảnh.”
“Ừ đúng rồi, ra đó chơi cái!”
“Em chỉ ham chơi thôi, như trẻ con ấy. 19 rồi mà còn…”
“Còn gì? Còn đáng yêu mà, còn xì tin mà, hehe!”
Hoàng Duy lắc đầu ngán ngẩm chịu thua cô nàng.
Những cơn gió mùa đông đang về khiến cho hồ Hoàn Kiếm không được náo nhiệt (mình thích gọi hồ Hoàn Kiếm hơn hồ Gươm, hehe), nhưng chính vì thế mà nó cũng thật đẹp. Nước lặng xanh trong, Tháp Rùa cổ kính vẫn đứng đó trên nền đất cỏ xanh không thay đổi. Vẫn là hàng liễu già rủ bóng, với cây lộc vừng chín gốc, cùng với cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, đảo Ngọc và biết bao nhiêu di tích khác bên Bờ Hồ.
Vân Hoa đi cạnh Hoàng Duy. Một cô gái xinh đẹp và một chàng trai tuấn tú cao lớn khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Hoa thấy thế cũng hơi ngượng, liền bảo:
“Ra đằng kia chơi đi!”
“Chơi gì?”
“Thì ăn uống, đọc sách, thiếu gì trò ở chỗ này!”
Cả hai đi tới những phố cổ. Chà có biết bao nhiêu là thứ! Mỗi cái “Hàng” lại là một thứ khác nhau. Hàng Giày, Hàng Chuối, Hàng Lược, Hàng Bông, Hàng Thuốc Bắc,…bao nhiêu cho mà kể? Náo nhiệt người người, từ người Việt đến người Tây nô nức mua sắm. Người Việt thì đi bộ, người Tây thì xích lô hoặc cũng đi bộ cùng. Hàng quần áo, giày dép, các quán ăn những món đặc sản Hà Nội cứ phải nói là chật kín!
Hoàng Duy và Hoa đến phố Tràng Tiền. Tất nhiên là không thể bỏ qua kem Tràng Tiền – món khoái khẩu của cô nàng. Dù trời lạnh nhưng Hoa vẫn tem tẻm cái kem rất ngon lành, đặc biệt là kem sữa dừa, ngon và mát lạnh, ăn đến là thích! (A ta cũng thèm)
Dù rằng Hoa chẳng thiếu tiền nhưng Hoàng Duy vẫn boa cho cô bao nhiêu thứ. Mấy cái kem, rồi mấy quyển sách, mua sắm nhiều quà vặt và đồ lưu niệm nữa, thậm chí đến gần tối họ còn làm thêm một bữa gà rán KFC. Ngồi trong nhà hàng, ai cũng nghĩ họ là một cặp tình nhân thực sự.
“Hôm nay em đi cùng anh nhé?” – Kiều Nga nói.
“Ừ! Có em đi anh đỡ chán hơn, lúc nghỉ giải lao thì chán lắm.”
“Vâng, nghề diễn cũng mệt thật đó anh, nhưng rất vui mà. Anh vẫn chọn nghề vận động viên sao?”
“Anh thích nghề diễn, nhưng vận động viên là ước mơ của anh rồi. Dù thế nào thì anh vẫn tin vào quyết định của mình, nhưng vẫn sẽ đóng hết bộ phim này!” – Mạnh Duy cười.
Không biết từ lúc nào mà anh có thể cười nhanh đến như vậy. Kiều Nga nhìn anh cười mà cũng yên tâm hơn dù cô không thích anh trở thành một vận động viên.
“Cô à, Mạnh Duy lại đến đó, đến cùng chị Nga!” – Một đứa con gái chạy vào.
“Cái gì? Nó đến cùng con gái tao à?”
“Vâng, họ đang ở ngoài kia kìa!”
“Chết tiệt! Được lắm tao sẽ cho thằng nhóc này biết thế nào là lễ độ.” – Kiều Duyên gầm lên, rồi đội tóc giả, đeo kính râm vào đi ra ngoài.
Đạo diễn nói:
“Dạo này bà hay đến phim trường của chúng tôi quá!”
“Ông nói vậy là tôi làm phiền mọi người?”
“Ồ không! Chúng tôi cực kỳ vui, mong bà sẽ ủng hộ bộ phim.”
“Tất nhiên rồi! Vậy tôi có thể xem kịch bản ngày hôm nay như thế nào được không?
“Được chứ! Anh Cường, mau đưa kịch bản cho bà ấy!”
Kiều Duyên nhận kịch bản, không ai biết mắt bà ta sáng rực lên khi nhìn thấy một đoạn. Nhưng bà ta lại sa sầm mặt khi thấy vai nhân vật.
“Sao cảnh này lại cho Việt Quang mà không phải cho Thành Nam?”
“Trong cái cảnh buổi lao động này thì cái cảnh này lao động nặng, nhân vật Việt Quang có sức khoẻ nên chúng tôi cho Việt Quang!”
“Thì nhân vật Việt Quang có sức khoẻ nhưng ông thấy đấy, diễn viên đóng thì lại đâu có khoẻ lắm. Tôi nghĩ phải để nhân vật của Mạnh Duy mới phải, Mạnh Duy khoẻ mạnh thế kia mà!”
Đạo diễn nhìn Mạnh Duy và diễn viên đóng vai Việt Quang. Đúng là Mạnh Duy cao to, khoẻ mạnh lực lưỡng hơn thật. Ông gật gù:
“Bà nói phải! Vậy thì thay đổi nhân vật đi!”
Khoé môi Kiều Duyên nhấc lên một nụ cười hiểm ác…
“Cảnh 25, mọi người chuẩn bị đi!”
Tất cả liền đi ra quay cảnh của mình. Đạo diễn lên tiếng:
“Mạnh Duy, đổi nhân vật cho Hiếu (diễn viên đóng vai Việt Quang) đi!”
“Hả? Sao lại thế?” – Cả hai diễn viên tròn mắt.
“Mạnh Duy có sức khoẻ hơn Hiếu, vì thế Mạnh Duy sẽ đóng cảnh này!”
“Không được, cảnh này là lao động nặng…” – Mạnh Duy vội từ chối.
“Lao động nặng thì sao? Có bê vác một tí thôi mà! Cậu khoẻ như vậy còn gì, có nhanh lên không còn chuyển cảnh!”
Mạnh Duy chỉ muốn cắn lưỡi chết cho xong. Sao tự dưng lại đổi cảnh kia chứ? Cảnh này nhân vật phải bê một chục cái thùng đồ cực nặng trên một quãng đường dài ở núi chứ có “một tí” gì? Nếu anh bình thường vẫn khoẻ mạnh thì anh làm ngay, tội là đằng này anh bị bệnh tim… Nhưng lời đạo diễn không thể nào cãi được, Mạnh Duy buộc phải nghe theo. Chắc là chỉ quay một lần thôi, chẳng sao đâu!
“Cảnh 25, Thành Nam bê thùng 1! Diễn!”
Mạnh Duy nhấc cái thùng lên vai. Sao mà nặng quá vậy? Anh ngán ngẩm nhìn con đường dốc cheo leo tại cái địa điểm núi Sóc Sơn này. Anh nặng nhọc bê cái thùng đi, phải cố lên, xong cảnh này là nhàn rồi.
Nhưng bà Kiều Duyên đã đứng đó quan sát rồi nói với đạo diễn:
“Sao anh ta bê đồ mà cứ như sắp chết đến nơi vậy đó! Tôi thấy không ổn đâu đạo diễn ạ!”
Đạo diễn thấy vậy liền hô to:
“CẮT!!”
Mạnh Duy bỏ thùng đồ xuống, đã xong rồi sao? Anh nhẹ cả người, nhưng…
“Mạnh Duy, cậu diễn lại đi! Diễn chưa được, phải khoẻ mạnh hẳn lên!” – Tiếng đạo diễn phũ phàng.
Mạnh Duy như chết đứng.
Anh phải diễn lại từ đầu sao? Anh có làm gì đâu mà diễn chưa được chứ?
Mấy đứa con gái “nô tỳ” của Kiều Duyên đang làm quần chúng theo dõi liền hùa lên:
“Đúng đó, anh diễn chán lắm!”
“Anh phải diễn tốt hơn nữa, trông anh bê đồ như xác chết trên cao nguyên ấy!”
Thấy nhiều người nói như vậy Mạnh Duy nghĩ mình diễn sai thật, liền quay lại và bê thùng đồ chuẩn bị diễn. Lần này anh nhất định sẽ không sai nữa.
Thế nhưng…
“CẮT! Vẻ mặt biểu cảm lên chút đi!”
“CẮT! Bê lại cái thùng, để chệch sang rồi.”
“CẮT! Sao cứ đi lờ đà lờ đờ vậy?”
Một cái thùng, Mạnh Duy phải diễn đi diễn lại nhưng hầu như chỉ có tiếng “CẮT” vang lên một cách nhẫn tâm.
Kiều Nga vội chạy tới:
“Đạo diễn, anh ấy diễn thế là được rồi mà!”
“Được gì mà được! Cảnh nào cũng phải diễn tốt hết, diễn thế kia chưa được.”
“Nhưng ông bắt người ta làm đi làm lại chỉ vì cái hành động nhỏ xíu như thế thì thế nào chứ?”
Đạo diễn nghe vậy cũng thấy có lý, liền bảo:
“Mạnh Duy à, được rồi!”
Kiều Duyên tức nổ đom đóm, ném ánh mắt căm giận về phía con gái mình.
Nhưng bà ta cũng đã kịp vui ngay:
“Cậu tiếp tục bê thùng thứ hai đi, có 10 thùng cơ mà.” – Đạo diễn nói tiếp.
Mạnh Duy choáng váng, mặt anh đỏ gay gắt, người ướt đẫm mồ hôi, tim anh đập liên hồi, anh không còn đủ sức mà bê nổi cái thùng thứ 2 huống chi là 10 thùng chứ? Cái thùng thứ 2 này, anh lại phải bê đi bê lại thì sao?
Kiều Duyên cười đắc ý. Bà ta không biết anh bị bệnh tim, nhưng cứ hành hạ anh như thế đảm bảo anh sẽ kiệt sức mà rời bỏ thôi.
Mỗi một thùng, anh phải quay đi quay lại chục lần bà ta mới mãn nguyện…
“Tiếp đi Mạnh Duy, mới thế đã nản à?”
“Không…tôi không nản…” – Mạnh Duy cố đứng thẳng lên đi tới cái thùng thứ hai.
Mạnh Duy bê cái thùng lên, tiếp tục diễn. Và người đàn bà ấy tiếp tục hành hạ anh qua đạo diễn:
“Chưa được, cậu đi lại đi!”
“Sao thế nhỉ? Cậu vẫn chưa tỏ rõ cái thần thái gì cả!”
“…”
Tim Mạnh Duy đập liên tiếp, anh thở gấp hơn, căn bệnh càng xuất hiện vì việc anh làm quá sức. Có sức khoẻ thì anh còn chịu được, chứ thế này, anh không còn nổi một tí sức lực nào cả. Tai anh ù đi, không nghe thấy gì, mắt anh cũng mờ, đầu óc choáng váng.
Và cái thùng rơi xuống đánh “Bịch” một cái cùng tiếng ngã đổ rất lớn của thân người…
18/8/2013, 09:22
#45Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 12
- Spoiler:
“Gà ngon thật đấy, giòn tan, lại còn có cả khoai tây chiên nữa!”
“Ừ ngon thật, lâu lắm anh mới được một bữa như vậy.”
“Hôm nay cám ơn anh, hình như anh cũng trả tiền cho em nhiều thứ quá, vậy để về em sẽ lấy tiền trả anh!”
Đang đi trên đường đến chỗ gửi xe, nghe thấy câu đó Hoàng Duy đứng lại.
“Anh không muốn em trả tiền anh…”
“Vậy anh muốn trả gì?”
“Anh muốn em trả lời anh.”
Hoa giật mình, rồi nhớ ra việc sáng nay. Cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đang chờ đợi của anh:
“Hoàng Duy, em không thể trả lời ngay được, nhưng thực sự chỉ có anh mới làm em vui, chỉ có anh mới làm em quên đi hết mọi lo âu buồn phiền. Em cảm thấy bình yên khi ở bên cạnh anh, em sẽ không sợ gì cả nếu như có anh ở bên em.”
“Anh sẽ luôn ở bên em!” – Nói xong Hoàng Duy hôn nhẹ lên trán cô.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào và chân thành.
Trái tim cô lần nữa lại lỗi nhịp…
Thực sự, cô rung động vì anh đâu phải là một lần?
Anh bước đi, bỗng cô gọi:
“Hoàng Duy, em sẽ trả lời!”
Anh quay lại. Cô hơi run:
“Em…”
"Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi
Và thật là em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…"
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời cô. Là Mạnh Duy gọi!
Không biết phản xạ gì, cô vội vàng nghe máy thì thấy tiếng của Kiều Nga:
“Cô Vân, cô Vân ơi cháu Kiều Nga đây, anh Mạnh Duy gặp nguy hiểm ở phim trường nên đang ở trong bệnh viện A., chúng cháu vừa đưa từ Sóc Sơn về! Cô mau đến được không ạ?”
Hoa như bị sét đánh.
“Ôi trời tôi gọi lộn số, tôi xin lỗi!” – Giọng Kiều Nga rất vội vã chỉ biết nhìn là mình nhầm số rồi tắt máy luôn.
Hoa đứng đó…
Chiếc điện thoại rơi xuống!
Hoàng Duy nhanh tay bắt lấy, hỏi:
“Hoa, làm sao thế?”
Cô nhìn anh. Người cô run bần bật, đôi mắt đã ầng ậc nước.
“Xin tránh đường, xin tránh đường!” – Những người bác sĩ hốt hoảng đẩy chiếc giường đi đến phòng cấp cứu, chạy theo là một cô gái trẻ và hai bác trai bác gái trung niên.
Mạnh Duy được đưa ngay vào trong phòng cấp cứu, tâm trạng ai cũng hoảng loạn. Kiều Nga thì khóc hết nước mắt, cô Vân vui vẻ ngày nào mặt đã thất thần, còn người cha của Mạnh Duy cũng như ngồi trên đống lửa.
Đúng lúc đó, một cô gái và một chàng trai chạy tới. Cô Vân thấy vậy liền nhào đến:
“Vân Hoa, cháu đến rồi!”
“Cô, anh Mạnh Duy làm sao hả cô?”
“Cô không biết nữa, nó đang được cấp cứu! Cô sợ lắm, cô sợ nó xảy ra chuyện gì!”
Hoàng Duy chạy tới chỗ Kiều Nga:
“Cô biết Mạnh Duy làm sao không?”
“Anh ấy…anh ấy do đóng phim vào một cảnh lao động nặng nên như thế…!” – Giọng Kiều Nga lạc đi.
Ai nấy bàng hoàng. Mạnh Duy dám đóng cảnh lao động nặng ư? Thế mà kêu nghề diễn nhẹ nhàng lắm???
Đúng lúc đó cánh cửa mở, một bác sĩ đi ra. Hoa vội chạy đến hỏi đầu tiên:
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ?”
“Rất may là cấp cứu kịp thời nếu không có thể đột tử! Nhưng hiện tại là phải chờ cậu ấy tỉnh lại chúng ta mới có thể khẳng định là cậu ấy còn may mắn.”
Mọi người vừa thở phào vừa căng thẳng. Hoa vội vàng nói:
“Bác sĩ, cho chúng tôi vào được không ạ?”
“Chỉ một người được vào thôi, và người đó phải có chuyên môn!”
“Tôi đây, tôi học trong ngành Sinh học, tôi có thể vào không? Chỉ một lát thôi!” – Hoa nài nỉ.
“Ừm, thôi được cô vào đi, nhanh để chúng tôi còn chuyển sang phòng bệnh thường.”
Khi đi vào Hoa còn phải mặc áo blue, đeo khẩu trang, găng tay. Căn phòng cấp cứu đầy mùi thuốc sát trùng, với những tiếng kêu rè rè của máy móc. Trên chiếc giường màu trắng ảm đạm, chàng trai nằm trên đó yên lặng. Mặt anh trắng bệch, môi tím tái, nhưng vẫn hiện lên cái vẻ đẹp khôi ngô tuấn tú tưởng chừng là hoàn hảo. Anh hình như hơi gầy đi, dù nhìn bề ngoài vẫn thật khoẻ mạnh nhưng vẫn phải chịu một nỗi đau giằng xé biết chừng nào.
Ban nãy, cô hận anh vô cùng.
Cô không muốn yêu anh nữa, muốn được ở bên người có thể làm cô vui vẻ, sống thật tốt hơn.
Nhưng thực sự, trái tim cô mãi mãi không thể quên đi hình bóng anh.
Để anh nhớ lại cô là ai, thật sự là quá quá khó khăn.
Nếu như phải lựa chọn hai con đường: bỏ mặc anh, hoặc ở bên anh.
Thì cô vẫn sẽ chỉ lựa chọn con đường thứ hai…
Cho dù nó là con đường có thể khiến cuộc đời cô đi theo ngã rẽ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim ngạc nhiên vì có một cô gái đi tới.
“Cái gì? Cô muốn đóng thay Mạnh Duy cảnh 25???” – Đạo diễn tròn mắt.
“Vâng thưa đạo diễn! Tôi nghĩ đây là một cảnh phim mà diễn viên nào cũng có thể đóng kể cả là diễn viên quần chúng, vì thế tôi muốn đóng thay anh ấy cảnh này!”
“Tôi thấy cô đóng MV rồi, cô đóng tốt nhưng cô nhỏ con thế này, làm sao mà đóng được cảnh đó?”
“Tôi không lo về việc nhỏ con hay to béo gì cả, hãy cứ để tôi đóng! Khó khăn đến mấy cũng được.”
Đạo diễn thấy Vân Hoa kiên quyết như vậy cũng gật đầu. Kiều Duyên vẫn đứng quan sát và bà ta thực sự tức giận. Được lắm, thằng Mạnh Duy vẫn chưa làm sao vì nó còn sức khoẻ chứ mày – đứa con gái tép riu thì tao cho đội mồ ngay!
Đạo diễn chỉ cho Hoa những cái thùng:
“Cô chỉ việc bê nó ngang người thôi không phải bê lên vai. Bắt đầu nhé!”
Hoa gật đầu và bê cái thùng thứ nhất lên. Quả thực là quá nặng, nó khiến người cô nghiêng cả về một phía. Nhưng cô chẳng kêu ca, bắt đầu diễn.
Kiều Duyên lên tiếng:
“Sao mặt cô như đưa đám vậy? Phải tươi lên chứ?”
Lập tức Hoa quay lại:
“Bê một thứ đồ nặng liệu có ai là tươi tỉnh nổi không? Nếu có thì mời bà lên bê!”
Kiều Duyên thất kinh. Cô ta dám cãi lại mình sao? Mà cãi đúng cơ, không thể nào nói lại được. Bà ta hậm hực để cho Hoa tiếp tục diễn.
Tiếp tục soi:
“Cô đi chậm vậy? Không nhanh lên một tí à?”
“Riêng cái thùng này cũng khiến tốc độ tôi chậm đi rồi, tôi lại vốn không được có tốc độ nhanh. Chắc bà là một người có tốc độ giỏi phải không ạ?” – Hoa đáp lại lễ phép nhưng thực chất đầy khinh thường.
Kiều Duyên cứng họng. Bà ta làm sao địch nổi một cô gái đã quá quen với nghề diễn như Vân Hoa chứ? Chỉ đóng vài cái MV cũng đủ cho cô không thiếu kinh nghiệm để vặn lại bà ta rồi.
“Rồi! Tiếp, thùng 2 nào!” – Đạo diễn hài lòng.
Hoa tiếp tục bê các thùng còn lại, sự biểu cảm và cách đi của cô đều tốt cả, bà Kiều Duyên cố soi mói nhưng chỉ bị cô “độp” lại thôi. Quay được 5 thùng thì cô rất mệt, nói:
“Đạo diễn, nghỉ chút được không ạ?”
“Không được nghỉ!” – Bà ta ra lệnh. Cô dù thế nào cũng không thể cãi bà ta mãi được!
Hoa nghiến răng, bà ta dám làm càn thế cơ à? Được lắm, hãy xem ta trả thù cho Mạnh Duy đây!
Cô liền mượn luôn một con dao sắc trong đồ đạo cụ của đoàn phim…
18/8/2013, 09:24
#46Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 13
- Spoiler:
Vân Hoa cầm con dao tiến lại chỗ bà Kiều Duyên nhưng bà ta lại không hề để ý. Cô đi ra sau, và tóm lấy cái lá cọ rất to đang che nắng cho bà ta và chặt phăng một cái. Bà ta giật mình quay ra thì cô đã cầm trên tay lá cọ, mang đi:
“Trời đang lạnh lại nóng quá, mọi người chưa diễn thì che nắng bằng cái này nhá!”
Cô treo lá cọ lên, ai cũng vui mừng ngồi dưới bóng mát của lá cọ cực kỳ to này. Trưa lên càng nắng thêm, Kiều Duyên không mang mũ mão gì nên mồ hôi đầm đìa, chẳng mấy chốc bà ta mệt nhoài, nói với đạo diễn:
“Chúng ta nghỉ một lát đi!”
“Không được nghỉ!” – Một lời nói vang lên.
Kiều Duyên quay lại thì thấy Hoa đang khệ nệ bê thùng đồ:
“Bà bảo không được nghỉ mà? Đạo diễn, quay tiếp đi ạ!” – Cô cười, và còn chỉ vào cái đầu đã được đội chiếc mũ lưỡi trai che nắng của mình. Kiều Duyên hôm nay không đội tóc giả nên cũng thật là đen đủi!
Khỏi phải nói bà ta tức giận đến mức nào!
Còn Hoa vẫn ung dung diễn tiếp. Chẳng mấy chốc mà cô đã hoàn thành xong cảnh 25. Ai cũng vỗ tay khen cô, vừa diễn giỏi lại còn có sức khoẻ nữa.
Nhưng ai biết đâu là cô đã phải đau đớn đến mức nào khi trở về…
Cô lặng lẽ ngồi ở một góc trong nhà, vén tay áo lên. Cánh tay cô đỏ tấy, bàn tay cô sưng vù đến chảy máu, chân cô cũng rã rời và bị ngã nhiều lần nên trầy da hết lên. Cô bôi thuốc thì càng thêm xót, thực sự nếu như cô mà bị bệnh tim chắc cô đột quỵ ngay rồi. Chỉ là cô không bị cái bà Kiều Duyên đó bắt tập đi tập lại nên đỡ phần nào.
Cô rất đau…
Nhưng còn hơn là phải nhìn thấy anh đau…
Ngày…tháng…năm
Anh vẫn chưa tỉnh lại.
Anh có biết hàng ngày hàng đêm em vẫn mong được nghe thấy tin anh tỉnh lại không? Mạnh Duy, em rất sợ anh sẽ rời xa em. Trái tim anh không có em, nhưng trái tim em thì có anh. Tại sao mà em cứ phải hy sinh một cách điên rồ như thế này chứ? Chỉ mong anh biết thôi sao? Có lẽ là không đâu vì rồi anh sẽ lại không biết.
Nhưng em chỉ mong một điều duy nhất mà thôi…
…đó là anh phải được sống tốt!
Từ hôm cứu anh khỏi đoạn đường sỏi đá, em đã không biết đau là gì rồi…
Cám ơn anh vì đã cho em mạnh mẽ, biết thế nào là sự đau đớn để em có thể vươn lên…
Mạnh Duy, cho dù là thế nào, em cũng sẽ để anh phải sống thật tốt!
Em sẽ chịu tất cả thay anh, em sẽ phải khiến anh quay trở về như ngày xưa. Mãi mãi, trong trái tim em không bao giờ nguôi đi điều đó. Bất cứ ai ngăn cản anh, em sẽ không tha thứ cho kẻ đó!
..v..v..
Một tuần sau, Mạnh Duy đã tỉnh lại và khoẻ hơn. Hằng ngày Kiều Nga vẫn đến thăm anh, chăm sóc anh. Cha mẹ anh nghe tin anh đã đỡ thì cũng yên tâm phần nào.
“Alo cô Vân ạ cháu Nga đây, hôm nay cô vào viện với anh Mạnh Duy được không ạ cháu có việc đột xuất!”
“Ừ cháu cứ đi đi, để đó cô lo cho!”
Kiều Nga hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên cô Vân khá niềm nở như vậy. Nhưng ai dè cô quay ngay sang Vân Hoa đang rửa bát:
“Vân Hoa, cháu mang cái cặp lồng cháo vào cho Mạnh Duy nhé!”
“Dạ? Cháu ấy ạ?”
“Ừ cô bận mà, cháu giúp cô nhé! Nếu không chẳng ai vào với Mạnh Duy cả, sợ có chuyện gì…”
“Vâng cô cứ để cháu đi!” – Hoa cũng hơi lo nên đành đồng ý.
Mạnh Duy đang ngồi xem phim, anh vẫn phải truyền nước nên chưa được ra viện.
“Cộc cộc!”
“Vào đi!”
Cửa mở. Mạnh Duy ngạc nhiên khi người đến là Vân Hoa.
“Kiều Nga bận nên mẹ em bảo em mang cháo đến cho anh.” - Cô lí nhí.
Mạnh Duy lạnh lùng đáp:
“Ngồi trong cái bệnh viện này khổ thật! Vừa chán lại còn phải ăn cháo nữa, chả ngon gì.”
“Nhưng anh chưa khỏi hẳn mà, anh phải giữ sức khoẻ!”
“Biết tôi bị bệnh gì rồi à?”
“À vâng, nhưng em chỉ biết là bệnh tim thôi, mà nó có ảnh hưởng nếu anh chạy không?”
“Haizz sự thật cũng bị bại lộ rồi! Không sao đâu, tôi phải chạy để chứng tỏ tôi cũng quyết tâm chứ. Ghét ghê cái con mụ ở công ty đó, làm ai cũng biết tôi bị bệnh!”
Hoa lặng đi nhìn anh. Cô muốn nói mà không nói được: “Em còn biết nhiều về anh lắm…”
“Mà vai diễn của tôi ra sao rồi?”
“Anh đừng lo, cái cảnh 25 đấy có người đóng thay anh rồi!”
“Ai đóng?”
“Thì em nghe nói thôi, anh cũng đừng quan tâm nữa, cảnh phụ ấy mà. Quan trọng là giờ anh ăn đi, trông anh gầy đấy.”
“Để đó đi, tí nữa tôi ăn.”
Hoa đành để cái cặp lồng cháo xuống bàn, hỏi chuyện khác:
“Anh đang xem phim gì ạ?”
“Ờ tôi thấy hay thì xem thôi, thích thì ngồi xuống mà xem!”
Hoa vui vẻ ngồi xuống bên cạnh giường anh. Lúc đầu thì cô xem phim không sót một đoạn nào, nhưng càng xem cô càng chán. Phim này là phim hành động, cô thì chẳng thích cái kiểu phim này, xem lại…buồn ngủ hơn ấy!
Mạnh Duy đang xem phim thì bờ vai anh thấy nằng nặng…
Anh quay lại. Cô đã ngủ ngon lành, dựa vào vai anh từ lúc nào.
Mái tóc dài mượt mà trên vai anh toả ra một hương thơm nhẹ nhàng, gương mặt cô khi ngủ vẫn có cái gì đó ngây thơ, hồn nhiên đáng yêu, cũng có cái gì đó hơi buồn. Trông cô có vẻ rất mệt, mặt cô không được trắng trẻo hồng hào, người cô cũng gầy đi nhiều hơn cả anh gầy đi.
Anh cứ lặng ngắm nhìn cô đang ngủ trên vai mình…
Cô vẫn thế, vẫn là một cô giúp việc, vẫn là một cô gái chậm chạp nhưng mê chạy, nhưng sao hình như anh thấy cô thay đổi.
Nhưng dù là thay đổi, cô vẫn quen thuộc biết bao.
Cô có một cái gì đó mà anh đã từng biết, đã từng thấy.
Tại sao khi ở bên Kiều Nga, anh không có cái cảm xúc lạ lẫm này…?
Hãy cứ để anh quan tâm em ngày đêm
Hãy cứ để anh sống với những mong chờ
Muốn nói một điều từ sâu trong lòng anh:
“Anh yêu em, chỉ vậy thôi!”
Anh nhấc điện thoại, tiếng thằng bạn Tùng vang lên:
“Alo Mạnh Duy à, mày có định đi thi chạy Olympic không vậy?”
“Mày đang nói cái gì thế?”
“Mà thôi nghe cao siêu quá, thành phố mình tổ chức giải chạy chọn ra giải quốc gia hẳn hoi nè, khéo được đi thi Olympic đó nhé. Mày đi thi được không? Nhưng hình như mày đang nằm viện…”
Mạnh Duy vô cùng bất ngờ.
Giải chạy thành phố ư?
18/8/2013, 09:25
#47Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 14
- Spoiler:
“Anh điên à? Anh muốn chết thật hay sao???” – Kiều Nga không kìm được liền mắng Mạnh Duy khi anh nói sẽ thi chạy.
“Kiều Nga, đây là cơ hội tốt của anh, anh không thể bỏ được.”
“Cơ hội tốt? Cơ hội tốt để anh lại nằm viện à? Anh có biết cái nghề chạy này đã khiến anh khổ như thế nào rồi không? Em không muốn anh khổ như vậy nữa!”
Dù không thích Kiều Nga nhưng cô Vân cũng phải đồng tình:
“Đúng đấy con, con đừng thi! Muốn chạy thì con có thể chạy ở sân vận động cũng như một số cuộc thi nhỏ khác, chứ nếu con chạy một cuộc thi quá lớn như vậy thì con gặp mệnh hệ gì mẹ rất lo sợ!”
“Nếu như mẹ nói thì con giậm chân tại chỗ mấy năm nay rồi, làm sao mà con chịu nổi chứ? Đây là ước muốn của con, con sẽ tham gia cuộc thi này!”
“Mạnh Duy!” – Người cha cũng nổi giận – “Sao con cố chấp quá vậy hả? Bố mẹ muốn vậy là tốt cho con, con phải biết giới hạn của mình đến đâu chứ! Tuổi con còn trẻ, con không thể vùi lấp mình như thế được.”
“Chính việc cứ phải chạy quanh quẩn tại nơi đây mới đang vùi lấp ước mơ của con!” – Mạnh Duy bực mình gỡ dây truyền nước đi ra ngoài – “Mau xuất viện đi con không ở đây thêm nữa!”
Anh chạy ra ngoài hành lang. Anh biết việc này là nguy hiểm nhưng sao anh vẫn cứ muốn dẫn thân vào chứ?
Bỗng có hai cánh tay ôm chặt lấy anh từ sau:
“Mạnh Duy, em xin lỗi! Tại em lo sợ anh sẽ làm sao. Anh đừng đi thi, được không? Em không muốn anh rời bỏ em, em muốn anh sống thật tốt, thật khoẻ mạnh bên em!”
“Kiều Nga, cho dù là khoẻ mạnh nhưng nếu không được sống cùng ước mơ của mình, anh sẽ không sống tốt đâu…”
“Thiếu gì cách hả anh, đâu phải chỉ có cuộc thi đó mới làm nên ước mơ cho anh?”
“Thiếu gì cách? Vậy em nói cho anh đi? Anh cứ phải chạy quanh quẩn như một con gà ở xung quanh nơi này hay sao? Anh không tham vọng gì cả, anh chỉ muốn mình sẽ thực hiện ước mơ bằng thử thách lớn hơn.” – Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra đi thẳng.
Mạnh Duy xuất viện. Tối đó, anh nhìn xuống cửa sổ và thấy cô đang quét nhà ở ngoài hành lang tầng dưới.
Anh đi xuống. Hoa nhìn thấy anh vội dừng lại, cúi chào:
“Chào anh ạ!”
“Đừng có coi tôi như vua chúa thế. Tối rồi mà vẫn còn quét à?”
“Vâng, em quét cho đỡ bụi. Hôm nay anh xuất viện mà em để nhà cửa bẩn quá!”
“Chẳng sao, thế là sạch rồi, còn sạch nữa làm gì? Chắc nhà em sạch lắm hả?”
“Thì cũng sạch tí thôi…”
“Nghe nói em là con nhà nghèo?”
Hoa giật mình. Mọi người vẫn tin cô là con nhà nghèo sao? Ờ thì cứ tin nốt đi vậy, đằng nào “đâm lao phải theo lao”.
“Vâng, em không những nghèo còn là một đứa trẻ mồ côi nữa…”
Mạnh Duy ngạc nhiên tột độ nhìn cô. Hoa cười:
“Thực ra bố mẹ hiện tại của em chỉ là bố mẹ nuôi thôi, em bị bỏ rơi từ bé rồi, chẳng sao đâu. Có một gia đình, được đi học, được làm thêm thế này thôi thế là đủ rồi.”
“Em suy nghĩ đơn giản và lúc nào cũng lạc quan thế à?”
“Em không muốn mình phải suy nghĩ nhiều, buồn khổ nhiều, vui vẻ cho sống lâu trăm tuổi mà! Hehe!”
“Tôi cũng muốn lúc nào đều sẽ lạc quan như em vậy đó!”
Hoa nhìn Mạnh Duy. Anh đang ngẩng lên trời, nhìn ánh trăng đang toả sáng vằng vặc.
“Có nhiều thứ khiến cho tôi hay suy nghĩ nhiều, tôi thường dằn vặt về những thứ đó, trong đó có cả quyết định đi thi chạy…”
“Anh thi chạy giải thành phố ạ?”
“Em biết rồi à?”
“Vâng em cũng vừa mới nghe nói thôi.”
“Vậy em nghĩ sao? Tôi có nên đi không? Hầu như ai cũng ngăn cản tôi!”
Hoa bặm môi, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Anh cứ đi đi!”
“Hả? Sao em lại ủng hộ tôi đi?”
“Vì chạy là ước mơ của anh đúng không?”
“…”
“Em từng nói rồi mà, nếu như có chết vì ước mơ của mình đi chăng nữa thì điều đó cũng là một điều hạnh phúc chứ không phải là điều tiếc nuối hay bất hạnh gì đâu. Quan trọng là mình không được sợ, không được lùi bước, để rồi đến một ngày nào đó mình sẽ phải hối hận thì đã quá muộn màng rồi.”
Mạnh Duy lặng đi, nhìn cô không chớp mắt.
Những lời nói ấy của cô làm anh thấy ấm áp và có thêm rất nhiều niềm tin.
Anh mỉm cười – nụ cười lúc này lại nhẹ nhàng như ánh trăng:
“Cám ơn em!”
Rồi anh quay vào bên trong, nhưng cô gọi giật anh lại:
“Mạnh Duy!”
“Sao?”
“Đó là em nói thế thôi, nhưng anh không được chết đâu đấy nhé!”
“Chết thì có vấn đề gì? Cái chết cao cả mà, khéo tôi được tôn thờ qua bao nhiêu đời ấy!”
“Này, nếu muốn chết là ngay bây giờ em cho anh lên bàn thờ ngắm gà khoả thân luôn!”
Mạnh Duy bật cười, quay lại:
“Vậy em đang muốn làm gà khoả thân à?”
“CÁI GÌ??? Anh muốn chết hả!!!???” – Cô vung cái chổi lên doạ đánh anh.
Mạnh Duy nắm lấy cái cán chổi và kéo người cô lại về phía anh. Đứng sát anh khiến cô bỗng đỏ bừng mặt, thêm nữa anh lại cúi xuống cũng sát gần cô.
Nhưng anh chỉ mỉm cười:
“Nói chung làm mấy việc đó phí thời gian, tốt hơn hết là tôi sẽ thỉnh giáo sư phụ!”
Sân vận động của cuộc thi.
“Em có nghe lầm không? Anh muốn em dạy anh ấy hả?”
“Ừ! Từ nay em là sư phụ còn tôi là đồ đệ!”
“Không đâu, em mà dạy anh thì khi anh dạy em anh sẽ choảng chết em.”
“Em nghĩ tôi là loại người đó chắc? Vả lại tôi đâu cần em dạy tôi kỹ thuật chứ, tôi cần em dạy tôi cái quyết tâm của em kia.”
“Dạy như thế nào?”
“Em làm thế nào mà có thể chạy được suốt một đêm như vậy?”
Vân Hoa ngớ ra một hồi rồi đáp:
“Em không biết nữa! Lúc chạy em chỉ nghĩ đến việc phải thực hiện được lời hứa với anh nên em không muốn dừng lại. Em không muốn mình chịu thua ai, không muốn mình cứ bị coi là chậm chạp. Và em còn nghe nhạc nữa, để tinh thần vui vẻ lên, em không được phép để mình căng thẳng, và điều quan trọng là em không thể bỏ cuộc.”
Khi cô nói, ánh mặt trời chiếu rực sáng vào cô.
Anh nhìn cô…
Có thể, anh là người dạy thể thao cho cô.
Nhưng cô mới là người dạy ý chí cho anh!
“Không bỏ cuộc ư? Em không mệt sao?”
“Em rất mệt là đằng khác, lúc đến anh không thấy bộ dạng của em sao?”
“Nhưng em vẫn không bỏ???”
“Tất nhiên rồi, mệt mỏi thế còn hơn là chịu thua anh!” – Cô lè lưỡi trêu anh.
Mạnh Duy thực sự phục cô rồi. Cả đời dù rằng có ước mơ cháy bỏng nhưng chưa bao giờ anh hy sinh như vậy dù anh gặp rất nhiều khó khăn, vậy mà cô – một cô gái nhỏ bé, kém thể thao mà lại quyết tâm hết mình.
“Vậy tôi sẽ không chịu thua em đâu!”
“Hả?”
“Em cứ đợi đó, tôi mà đi thi Olympic được thì lúc đó em phải thua tôi.”
“Ôi dào anh chỉ cần thắng cái giải này là em phục anh lắm rồi.”
“Thật à? Thế thì phải nhớ đấy, đừng có đến lúc đó lại chối bay chối biến.”
“Em không chối đâu, mà anh cũng phải cố gắng đấy, nhưng đừng có gắng quá. Anh cứ chạy từ từ thôi.”
“Chạy từ từ để biến thành con rùa à?”
“Không, ý em là anh cứ chạy làm sao cho vừa sức, đừng có gắng quá! Anh không được khoẻ, vì thế anh cứ chạy bình thường thôi.”
“Vậy làm sao mà thắng được?”
“Anh đi thi nhiều thế mà ngốc thật đấy! Chạy nhiều vòng như thế đảm bảo các vận động viên khác sẽ mất sức, anh chỉ việc phóng vụt lên cán đích là xong chứ gì?”
Mạnh Duy bật cười, dí trán Hoa:
“Em khôn thật đấy!”
Hoa nhìn anh, cũng cười lại…
Nhưng đôi mắt không thể giấu được nỗi buồn.
Cái kinh nghiệm đó mà anh quên rồi sao? Cô vẫn nhớ cái buổi thi chạy giải báo Hà Nội mới anh đã sử dụng kinh nghiệm này, cứ chạy chậm rồi phóng vụt lên trước.
--------------------------
“Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
"Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?"
"Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!"
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng...
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.”
-------------------------
Nếu như anh không ngất đi, có lẽ anh đã thắng rồi.
Và từ lúc đó, anh đã rời xa cô 6 năm trời, và giờ đây cô gặp lại anh không còn là ngày xưa…
“Vân Hoa, tôi nhờ tí!” – Tiếng anh gọi cô khiến cô giật mình.
“Dạ?”
Anh đưa cho cô một cái phong bì lớn.
“Đây là hồ sơ đăng ký của tôi, cô mang đến nộp hộ tôi nhé, biết chỗ rồi chứ? Tôi giờ phải đi diễn mà hôm nay lại là hạn cuối nộp hồ sơ thi chạy rồi.”
“Vâng anh cứ để em đi cho! Nhưng mà hôm nay diễn…”
“Yên tâm, tôi khoẻ rồi mà, vả lại tôi sẽ không để con mụ ấy làm gì tôi nữa đâu. Mụ ta cũng đi vắng hôm nay.”
“Vâng thế em đi đây!” – Cô yên tâm quay đi.
***
Phòng nộp hồ sơ đăng ký cuộc thi chạy.
Trong phòng có một người đàn ông trung niên nhận hồ sơ và một cô thư ký đứng cạnh. Hoa rụt rè đi vào. Người đàn ông nói:
“Tôi có thể giúp gì cô?”
“Vâng, tôi muốn đến nộp hồ sơ thi chạy…”
“Cô thi à?”
“Không, tôi nộp cho vận động viên Võ Mạnh Duy!”
Người đàn ông nghe thấy tên Mạnh Duy liền cầm lấy hồ sơ luôn. Nhưng bỗng cô thư ký chạy vụt ra ngoài.
Hoa nhìn theo, cô giật mình. Cô thư ký này nhìn quen quen, hình như…
…cô đã gặp ở phim trường và cô ta là một trong những đứa con gái trang điểm cho Kiều Duyên!
Hoa vội chạy đi theo.
Cô thư ký chạy đến ban công, Hoa ngỡ ngàng khi nhìn thấy người đàn bà đó! Bà ta ăn mặc rất sang trọng. Không lẽ, bà ta là đồng sáng lập ra cái công ty điện ảnh kia lại còn có mối quan hệ với cuộc thi chạy này?
“Cô ơi, có tin rồi! Mạnh Duy sẽ tham gia cuộc thi này!”
“Cái gì? Sao đi đâu tao cũng gặp hạn với nó vậy? Nó chưa chết sao mà còn dám thi?”
“Không đâu ạ, anh ấy thi đấy cô! Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao? Tao sẽ rút hồ sơ của nó lại! Thật may công ty điện ảnh của tao lại tài trợ cho cả cuộc thi chạy này, tao chỉ cần “ho” một cái là nó vĩnh viễn phải từ bỏ cả chạy lẫn diễn viên!” – Kiều Duyên nở nụ cười thâm độc.
Sự tức giận của Hoa đã lên tới đỉnh điểm, cô không thể chịu được nữa và đấm mạnh vào cửa, quên mất là người đàn bà đó đang ở trong phòng.
Cô thư ký đã nhìn thấy:
“Này ai đó?”
Hoa giật mình nhưng không kịp nữa rồi. Kiều Duyên đã nhìn thấy cô. Cô không chạy đi được nữa, chỉ còn cách đứng lại và căm hận nhìn bà ta.
Bà ta sau một hồi ngạc nhiên liền lấy lại tinh thần và bảo với cô thư ký:
“Ra ngoài đi!”
Cô thư ký vội vàng đi ra. Cô ta vừa khuất bóng thì Hoa liền chạy lại ngay về phía bà Kiều Duyên, quát:
“Sao bà có thể bỉ ổi vậy chứ?”
“Cô đã biết tôi rồi hả?”
“Phải! Tôi quá biết bà! Bà là mẹ Kiều Nga, tôi chả ưa gì Kiều Nga lắm nhưng tôi thấy em ấy còn tốt gấp ngàn lần bà. Bà đúng là đồ xấu xa vô nhân đạo!”
Kiều Duyên nghe vậy cười ha ha không có phản ứng gì trước lời Hoa nói, rồi bà ta tiếp:
“Đúng, con gái tôi tốt nên tôi mới không cho nó yêu một thằng như Mạnh Duy!”
“Mạnh Duy thì sao? Bà hành hạ anh ấy thế chưa đủ à?”
“Xem ra cô thích Mạnh Duy chứ không phải con gái tôi thích nhỉ?”
Hoa cứng họng, tự dưng cô nghẹn lại không nói được.
“Nhưng dù thế nào, tôi cũng sẽ không vì một đứa con gái như cô mà làm hỏng việc đâu. Nói cho cô biết, hôm cô diễn thay thằng Mạnh Duy tôi đã cực kỳ ghét cô rồi, vì thế đừng mong tôi nương tay với Mạnh Duy. Nó sẽ mãi mãi không được chạy đâu!”
“Tại sao? Bà là gì mà dám ngăn cản anh ấy?”
“Tôi là gì ư? Tôi là đồng sáng lập ra công ty điện ảnh tài trợ cho bộ phim của nó. Công ty tôi cũng tài trợ cho cả cuộc thi chạy này nữa. Sao hả? Cô nghĩ tôi là ai?”
Hoa cắn môi, cô thực sự không thể làm gì được bà ta. Nếu như bà ta vẫn cứ làm theo ý mình, thì mãi mãi Mạnh Duy sẽ phải từ bỏ việc chạy sao? Vẫn cứ chạy quanh quẩn những cuộc thi tẻ nhạt, mãi mãi ước mơ sẽ không được tiến xa…
Hoa bỗng quỳ xuống:
“Xin bà, bà đừng làm thế! Đó là ước mơ duy nhất trong cuộc đời Mạnh Duy, anh ấy đã chịu khổ rất nhiều để có được ước mơ đó rồi.”
“Tôi không phải loại dễ cầu xin đâu! Mau cút khỏi tầm mắt tôi!”
“Tôi van bà, bà muốn gì cũng được, nhưng xin bà hãy để Mạnh Duy được chạy! Bà không dễ để cầu xin ư? Vậy bà thử là tôi đi, bà thử đi cầu xin ai đó mà không được chấp nhận đi, bà sẽ hiểu được. Tôi chỉ mong bà tiếp nhận Mạnh Duy mà thôi.”
Lời khẩn cầu của cô đã động đến trái tim Kiều Duyên.
Cầu xin ai đó ư…?
Ngày xưa, bà cũng đã khóc hết nước mắt để xin người đàn ông đó quay lại…
Nhưng ông ta đã bỏ mặc bà lại với Kiều Nga đã lớn dần trong bụng…
Bà cũng đã phải cầu xin…
“Vậy tôi muốn gì thì cô cũng sẽ chấp nhận chứ gì?” – Kiều Duyên hắng giọng.
“Chỉ cần bà tiếp nhận Mạnh Duy được thi chạy thôi thì điều gì cũng được.” – Hoa sáng rực mắt.
Kiều Duyên nở nụ cười:
“Vậy thì cô hãy…”
18/8/2013, 09:26
#48Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 15
- Spoiler:
“Nộp hồ sơ cho tôi chưa?”- Mạnh Duy hỏi ngay khi thấy Vân Hoa về.
“Em nộp rồi…”
“Sao mặt cô như đưa đám thế? Họ bảo sao?”
Hoa bỗng ngẩng lên cười:
“Đưa đám gì chứ? Chúc mừng anh, nghe đến anh là người ta cầm luôn hồ sơ chẳng cần xem xét gì!”
“Thôi đi đừng có nịnh. Tôi cứ tưởng là người ta sẽ mắng một trận là có một cô gái chậm chạp mà đòi đi thi chứ!”
“Anh này, chỉ trêu em thôi! Chậm ấy á, thử hỏi có ai chỉ sau một đêm là chạy được 3 phút quanh sân vận động Mỹ Đình như em không?”
“Thiếu gì người, đừng có mà kiêu!”
“Nhưng hiện tại là chẳng có ai cả. Hehe!”
“Rồi sẽ có! Tôi nhất định sẽ quyết tâm hơn em!” – Mạnh Duy tự tin.
Nụ cười trên môi Hoa bỗng tắt đi, cô nhìn anh bằng đôi mắt buồn:
“Mạnh Duy, anh thực sự phải đi thi chạy sao?”
“Sao hỏi lạ thế? Tất nhiên là phải thi rồi! Cuộc thi này sẽ quyết định cuộc sống của tôi đấy!”
“Nếu như anh mà không được thi thì anh sẽ thế nào?”
“Em hỏi gì lạ vậy?”
“À không, em chỉ hỏi thử thôi, đằng nào anh cũng được tham dự rồi mà…”
“Nếu như không được thi thì tôi cũng chẳng muốn sống nữa đâu!”
Hoa sững người.
“Vân Hoa, thực ra tôi cũng như em thôi…”
“Là sao?”
“Tôi cũng đã từng là đồ chậm chạp như em vậy!”
“Thật ư?” – Hoa kinh ngạc.
“Hồi tôi bé, tôi bị những bạn hàng xóm trêu chọc vì ganh tỵ do nhà tôi giàu. Ngày bé tôi lại nhát lắm do là ít khi ra ngoài, cứ toàn ở trong nhà thôi nên chúng nó bắt nạt là chẳng biết làm gì ngoài việc về…mách mẹ!” – Nói đến đây anh lại cười xen lẫn tức tối – “Mà lũ trẻ hàng xóm chúng nó ác cực kỳ, chúng nó đứng túc trực sẵn đợi tôi đi qua là giành lấy thứ gì đó tôi có như cặp sách, đồ dùng, đồ ăn chiều,…và chạy biến đi. Tôi chạy quá chậm, một bước chạy của tôi cũng không bằng mấy bước chạy của một thằng nhỏ con nhất, cứ phải làm trâu làm ngựa cho chúng nó thì chúng nó mới tha cho và trả đồ cho tôi.”
Hoa nhìn anh không chớp mắt. Tuổi thơ của anh lại là như vậy ư?
Đôi mắt anh hơi nhoà lệ:
“Mỗi lần bị bắt nạt đó, tôi đều về khóc với ông nội tôi…”
“Ông nội?”
“Ông nội là một người rất hiền lành, ông nhân từ, dịu dàng với tôi, lúc nào cũng vỗ về tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt, an ủi tôi mỗi khi tôi khóc. Tôi có thể khóc trong lòng ông suốt một buổi sáng, buổi chiều cũng được, ông vẫn để cho tôi khóc chứ không quát nạt tôi bắt tôi im hay là nói tôi chẳng đáng là con trai gì cả như bố tôi mỗi khi tức giận quá!”
Nghe anh kể, mắt Hoa cũng rưng rưng.
“Chỉ là khi tôi khóc thì ông không bao giờ lau nước mắt cho tôi!”
“Sao lại thế?”
“Ông bảo tôi: “Mạnh Duy à, cháu cứ khóc thế này thì mỗi giọt nước mắt rơi mất sẽ là mất đi một niềm tin, một hạnh phúc” vì thế cho dù nước mắt có rơi xuống thì ông vẫn mong tôi đọng lại mấy giọt nước mắt trên mặt, tức là niềm tin của tôi vẫn còn, ông sẽ không lau đi những giọt nước mắt đó. Điều ông mong nhất đó chính là ngày ông thấy tôi không còn khóc nữa, tức là lúc đó nước mắt tôi đã được giữ lại rồi, tôi sẽ cười và hãnh diện nói với ông tôi luôn có niềm tin.”
“Vậy sau đó anh…”
“Sau đó thì tôi đã đứng lên quyết chống trả lại lũ trẻ hàng xóm. Tôi bắt đầu tập chạy từ ngày ấy. Ông luôn dạy tôi chạy dù rằng nhà tôi chẳng ai thích đâu, chỉ là tôi thích quá nên cũng đành ủng hộ thôi. Chạy ngày 1 không được lại ngày 2, rồi từ mấy ngày thành mấy tuần, thậm chí là mấy tháng. Sau đó thì một ngày kia, tôi đã khiến lũ trẻ hàng xóm phải phục mình. Chúng nó định cướp cái bánh mì mà tôi ăn sáng khi đi học (hồi đó Mạnh Duy học lớp 1), nhưng tôi đã đuổi theo lấy lại và còn dần cho chúng một trận nhừ tử, nghĩ đến mà oai!”
Hoa bật cười:
“Chắc ông anh đã vui lắm đúng không?”
“Không, ông tôi mất đúng ngày đó. Tôi chưa kịp khoe ông…”
Hoa sững sờ. Nụ cười hãnh diện đang nở trên môi Mạnh Duy cũng nhanh chóng trở thành những giọt nước mắt. Lại một lần nữa, cô thấy anh khóc. Anh khóc rất ít, hoá ra là vậy đấy…Anh không phải là con người không có trái tim, không biết khóc mà anh muốn anh phải mạnh mẽ, không được để mình có những giọt nước mắt mà phải mãi mãi có niềm tin.
Tuổi thơ của anh…
Anh vẫn có thể nhớ ra tuổi thơ của mình.
Tức là anh vẫn có thể nhớ ra ký ức năm lớp 9 vào một ngày nào đó.
Quan trọng là anh vẫn còn niềm tin.
Cô mỉm cười chua chát.
Có lẽ, giờ cô quyết định rời xa anh rồi…
---------------------------
“Cô hãy đi sang Trung Quốc với tôi!”
“Bà nói cái gì?” – Vân Hoa như sét đánh ngang tai.
“Tôi không nói cô sang Trung Quốc làm gái như là lừa người qua biên giới đâu, nhưng bên đó có một gã đàn ông muốn lấy vợ, hắn ta là chủ một quán karaoke rất lớn ở đó mà tôi cũng hợp tác, tôi là chủ quán karaoke bên này mà. Cô sang làm vợ hắn ta, cô sẽ được sung sướng và Mạnh Duy sẽ được thi chạy!”
BỐP!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Kiều Duyên. Bà ta loạng choạng một hồi nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản.
“Bà…bà là đồ không có tính người! Bà nghĩ tôi là ai mà buôn bán một cách vô liêm sỉ như thế hả!!!??????”
“Cô cứ về suy nghĩ đi! Tôi làm thế là quá tốt cho cô. Cô vừa xinh đẹp, lại là ca sĩ đúng không, sang đó cô sẽ được hát, mỗi tháng nhận chục triệu là ít, và có một người chồng giàu. Còn nếu cô không chịu, thì đừng bao giờ nghĩ tới việc Mạnh Duy được chạy nữa.”
Nói xong bà ta quay đi, để mặc cô với nỗi đau đớn bàng hoàng…
-----------------------
Nước mắt tuôn trào ra trên mắt Hoa, cô bật khóc nức nở. Mạnh Duy giật mình quay ra, ôm lấy hai vai cô:
“Hoa, làm sao thế?”
“Em…em vui quá thôi…! Em vui cho anh…” – Cô nhìn anh, run rẩy từng tiếng nấc nghẹn.
“Em lạ thật đấy, lúc nào em cũng khóc được à? Nín ngay đi, đừng có như trẻ con vậy chứ?”
“Không, em thích thế cơ! Khi vui em cũng muốn khóc. Anh sắp thi rồi, em vui lắm, nhất định anh phải thành công đấy.” – Cô cười, nhưng càng cười thì nước mắt càng dâng trào.
Nhìn cô khóc, Mạnh Duy cảm thấy vừa hạnh phúc vừa chua xót.
Hạnh phúc vì cô vui cho anh.
Nhưng chua xót là không biết cô có nói thật không nữa…
Trong phút giây này, trong đầu anh chỉ có cô, không có bóng dáng ai, kể cả là Kiều Nga…
Anh không muốn nhìn cô cứ như thế này.
Mạnh Duy bước tới ôm lấy Vân Hoa, dụi đầu cô vào lòng mình. Hoa vẫn cười, nụ cười ấy thay cho sự đau đớn khôn nguôi. Cô có sai lầm không? Có điên khùng không? Có rồ dại không? Chỉ biết, cô làm tất cả là vì anh…
Cô sẽ rời xa anh, mãi mãi rời xa anh…
Hãy để cô ở bên anh lần này thôi, để cô được nhớ mãi hơi ấm của anh, nhớ nụ cười ngọt ngào của anh, nhớ những kỷ niệm đẹp nhất về anh…
Chỉ thế là đủ lắm rồi!
(Đọc xong đoạn này ai mà còn ghét Mạnh Duy thì thôi Angel chịu thua! Đến Angel viết mà còn khóc như mưa!)
Cuối cùng đã đến ngày thi. Mạnh Duy mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương kẻ trắng – vẫn là bộ quần áo mà cái hôm ở Hội khoẻ Phù Đổng anh đã đụng độ Vân Hoa.
“Mạnh Duy, cháu thi tốt đó nhé!”
“Cháu cám ơn bà, nhất định phải thế ạ.”
“Mạnh Duy, bố tin ở con!”
“Con cám ơn bố nhiều lắm!”
“Con nhớ giữ sức khoẻ nghe con?”
“Con nhớ rồi mẹ ạ, con sẽ cố gắng và không để mọi người thất vọng về con đâu.”
“Anh à, anh hãy cố gắng lên!” – Cô gái xinh đẹp cao ráo cũng mặc một bộ đồng phục thể thao cổ vũ cười. – “Hôm nay em lại vào đội tuyển cổ vũ anh đó nhé!”
“Cám ơn Kiều Nga, chắc chắn anh sẽ cố gắng mà!”
Đúng lúc đó từ trong bếp:
“Bánh ngon đây, bánh ngon đây!”
Vân Hoa mặc một chiếc tạp dề, đội mũ như thợ làm bánh, cô cười tươi giòn giã đi ra với một chiếc bánh ga tô to đùng. Mạnh Duy ngạc nhiên:
“Cái bánh này…”
“Thì chúc anh may mắn mà! Anh chẳng thích bánh ga tô còn gì?”
Mạnh Duy mà không có người ở đây thì anh sẽ nhảy lên giết cô ngay! Dám công khai bí mật quốc gia của anh thế à?
“Haha không sao đâu, con mau ăn đi! Mọi người cũng làm một miếng đi, bánh Vân Hoa làm là tuyệt lắm đấy.” – Cô Vân cười.
Bánh đã được cắt sẵn, mọi người chỉ việc lấy ra đĩa riêng và ăn. Mạnh Duy đành phải ăn vậy dù “ấm ức” lắm, anh quay lại lườm Vân Hoa nhưng chỉ thấy cô cười khì khì. Đáng ghét, sắp đi thi rồi, ăn cho đỡ chết đói dọc đường vậy.
Hương vị bánh ngọt ngào vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh không phải là thích bánh ga tô…
…mà là thích bánh ga tô do cô làm!
“Anh đi trước đi, em sẽ đi sau!”
“Em không vào đội cổ vũ à?”
“Không, nhưng em sẽ đến mà. Em đến muộn một xíu thôi, anh cứ đi đi kẻo muộn đấy!”
Mạnh Duy không nói gì được nữa liền đi lên xe ô tô cùng Kiều Nga, bố mẹ và bà.
Còn lại cô gái đứng đó, bóng dáng nhỏ của cô cứ nhìn mãi về phía trước.
Cô thở dài quay lại. Không ai để ý chiếc valy nhỏ cô để ở sau cánh cửa.
Điện thoại reo. Vậy là cô chỉ còn một tiếng nữa sao?
Một chiếc xe ô tô đỗ xịch ở cửa, người đàn bà đó bước ra:
“Vân Hoa, để tôi cầm valy mang đến trước cho, còn cô thì đi đâu thì đi đi, một tiếng nữa sẽ xuất phát. Người đàn ông đó sẽ đón cô ở thành phố C.,Trung Quốc.”
“Vâng…” – Hoa đưa valy cho bà ta.
Nhưng cô quên khoá valy, và cái valy va vào cột nhà và văng đồ ra. Cả hai hốt hoảng cúi xuống, nhặt đồ. May là Vân Hoa mang ít đồ nên nhanh chóng sắp xếp lại và để cho bà ta mang valy đi.
Nhưng Vân Hoa đã làm rơi một thứ mà cô không nhìn thấy...
Cô đi bộ đến sân vận động. Bỗng có tiếng gọi:
“Hoa, đi đâu đấy?”
Cô quay lại. Chàng trai đẹp như hoàng tử đang ngồi trên chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm nhìn lại càng đẹp hơn.
“Hoàng Duy, anh cũng đi đâu à?”
“Anh đến sân vận động Đ.”
“Hả? Anh cũng thi à?”
“Không, nhưng bạn anh nó thi. Em cũng định đến đó à?”
“Vâng!”
“Vậy lên đây đi, anh chở em đến. Đây, đội cái mũ này vào.” – Xe máy của Hoàng Duy luôn có hai cái mũ bảo hiểm.
Hoa ngồi lên đằng sau anh và anh phóng vù đi. Nhìn qua gương, cô thấy anh nở nụ cười. Tự dưng cô cảm thấy chỉ muốn chết đi cho xong. Cô đã rời xa Mạnh Duy, giờ lại còn có lỗi rất lớn với Hoàng Duy nữa. Tình yêu của Hoàng Duy, cô còn chưa đáp lại…
“Hoàng Duy…” – Cô nói nhẹ vào tai anh.
“Hả?”
Cô bỗng quàng tay ôm chặt lấy anh:
“Em muốn được ôm anh mãi thế này!”
Hoàng Duy hơi ngỡ ngàng nhưng rồi anh nở một nụ cười hạnh phúc, không hề biết nỗi đau sắp ập tới…
Cuộc thi sắp bắt đầu, Mạnh Duy đã đứng vào vạch xuất phát nhưng không hiểu sao lòng anh như lửa đốt. Anh cứ nhìn lên khán đài bao nhiêu lần mà sao cô chẳng đến. Tự dưng anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Và đôi mắt sáng rực ấy lại càng sáng thêm…
Cô đã xuất hiện ở khán đài!
Không biết tại sao trong một nghìn khán giả anh có thể nhận ra cô. Mái tóc dài buộc gọn gàng, cái dáng nhỏ bé của cô lại là hình ảnh anh ghi mãi trong lòng rồi…
Nhưng đi bên cạnh cô, là Hoàng Duy!
Anh hẫng hụt vô cùng, cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng anh.
Nhưng chỉ một lát sau đó anh thấy Hoàng Duy quay sang cô:
“Em ngồi đây à? Chỗ của bạn anh ở đằng kia cơ, hay em ra đó với anh?”
“Không cần đâu, em ngồi chỗ này là được rồi!”
Hoàng Duy thấy vậy cũng không ép cô nữa liền đi ra. Cô ngồi ở đây chỉ là muốn xem Mạnh Duy thi chứ không muốn giáp mặt anh hay gia đình anh.
Nhưng cô vừa nhìn xuống…
Thì đã gặp ánh mắt của Mạnh Duy!
Anh đang nhìn cô, cô có thể biết được dù đang ngồi khá xa.
Bất giác, cô nở một nụ cười.
Và anh cũng thế.
“Các vận động viên chuẩn bị!”
Mọi người vào hết vào tư thế chuẩn bị. Mạnh Duy lại lướt lên khán đài lần nữa, vẫn thấy cô đang ngồi đó mỉm cười nhìn anh, anh lại cảm thấy tinh thần vui vẻ hơn. Anh quay lại đường đua, trong lòng lại càng dậy lên niềm tin.
“BẮT ĐẦU!”
Tiếng còi dứt thì các vận động viên cũng lao về phía trước.
Nhớ lời cô nói, Mạnh Duy chạy rất từ từ, không chậm nhưng không hề nhanh. Anh nhanh chóng tụt lại về phía sau, khán giả vô cùng ngỡ ngàng khi thấy anh đang tụt mà lại không hề có thái độ gì mà còn cười đắc chí là đằng khác. Bởi vì anh thấy mình chẳng mất sức gì, mồ hôi còn chẳng ra nữa là, anh vẫn giữ tốc độ không quá xa những vận động viên kia nên anh chỉ đợi cơ hội là ra tay, dù trong lòng vẫn lo sợ nhiều điều xui xẻo có thể xảy đến.
Các vòng trôi qua…
Chỉ còn một vòng nữa là vòng cuối, Mạnh Duy vẫn chạy ở phía sau nhưng kỹ thuật của anh được coi là tốt nhất.
Và, sức mạnh Báo Đốm thực sự của anh lại trỗi dậy…
Chỉ riêng đôi chân anh đã dài tới 1m15, anh sải rộng và bắt đầu lấy sức. Anh trở thành một con báo và trước mắt là những con mồi đang cố chạy thoát khỏi móng vuốt. Đừng có mơ là chạy được nhé lũ mồi kia! Tốc độ anh nhanh một cách khủng khiếp, sức mạnh của anh được dồn hết vào đó, chẳng mấy chốc mà cả sân bụi mù lên, và anh lao về phía trước trong những cái nhìn mắt tròn mắt dẹt.
Tim anh bắt đầu đau…
Như vô thức anh quay ngay lên khán đài – tìm cô gái có thể quên đi cơn đau này của anh!
Nhưng…
…trên đó chỉ còn là một chỗ ngồi trống!
18/8/2013, 09:27
#49Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Tử HạChương 4 - Story 16
- Spoiler:
Cả khán đài hét ầm lên:
“Mạnh Duy, chạy tiếp đi chứ!”
“Sao lại dừng lại thế kia!!!?????”
“Nhanh lên, họ sắp thắng rồi!”
“…”
Nhưng những lời đó đều không đả động gì đến Mạnh Duy, đôi mắt anh hoảng hốt lướt nhìn khán đài nghìn con người đang hỗn loạn. Chẳng thấy cô đâu! Rõ ràng là cô còn ngồi đấy cách đây mấy phút mà.
Giây phút này, cái cuộc thi chạy biến mất khỏi đầu anh, bởi vì giờ biến mất là cô!
Mạnh Duy quên cả việc mình đang thi, quay người chạy lên khán đài trong sự bàng hoàng tột độ của tất cả mọi người. Càng đi lên thì mọi người càng đông, anh lại càng chẳng thấy cô đâu. Linh cảm cho anh thấy có chuyện chẳng lành.
“Anh!” – Giọng nói trong trẻo vang lên trong tai anh.
Anh quay người lại. Là cô! Cô đang ở đâu chứ?
Nhưng anh chỉ nhìn thấy hàng ngàn con người chứ không hề có cô…
Anh gặp ảo giác sao?
Anh chạy vụt ra khỏi sân vận động mặc cho gia đình, Kiều Nga, Ban tổ chức và khán giả gọi lại. Lúc này trong đầu anh không còn biết nghĩ gì nữa! Anh quên mất cả ước mơ của mình, cả cuộc thi mà mình đã dốc sức để có được, thậm chí anh không biết vì sao mình lại thế này nữa. Chỉ biết, cô đã biến mất…
BỐP! Anh va phải một người.
Đó là Hoàng Duy.
“Hoàng Duy!” – Mạnh Duy vội lao đến – “Cậu thấy Hoa không!!!?”
Hoàng Duy hoảng loạn:
“Em cũng đang đi tìm cô ấy đây, tự dưng lại biến đi lúc nào không biết!”
Mạnh Duy nổi điên thực sự, cả Hoàng Duy cũng như muốn bốc hoả.
“Chia nhau ra tìm đi!” – Mạnh Duy nói.
“Được!” – Hoàng Duy đáp lại rồi cả hai chạy ra ngoài. Hoàng Duy lên xe máy đi tìm còn Mạnh Duy chạy bộ.
Nhưng cả hai chàng trai đều không biết…
Cô đã đi xa rồi…
Chiếc xe ô tô cứ chạy trên đường, nó sắp đi khỏi Hà Nội. Cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như đang đi qua một vùng quê nên cô thấy có mấy chú trâu, chú bò, cánh đồng lúa rộng lớn, những bác nông dân đang chăm chỉ làm dù trời mùa đông khá lạnh. Những tiếng cười của người vùng quê vang lên khiến cô càng thêm u buồn. Vẻ đẹp của vùng quê Việt Nam – có lẽ cô sẽ không còn được thấy nữa.
Điện thoại cô reo.
Cô đã xoá hết danh bạ rồi, nhưng số điện thoại này cô nhớ như in.
“Alo…” – Cô run run nghe máy.
“Em đang ở đâu!!!??” – Cô nghe tiếng anh hoảng hốt bên kia.
“Em…”
“Vân Hoa, tôi hỏi em đang ở đâu??” – Mạnh Duy cực kỳ tức giận.
Hoa cố nuốt nước mắt, nở một nụ cười đắng cay:
“Em đang trên đường về quê…”
“Về quê?” – Mạnh Duy ngạc nhiên hơn nữa. – “Sao em không nói gì cả?”
“Em được gọi về đột xuất mà, em xin lỗi đã không nói kịp. Anh đừng lo gì cả nhé!”
“Em về bao nhiêu ngày?”
“Hơi lâu…”
“Hơi lâu là bao nhiêu!!!???”
“Vài ngày thôi, rồi em sẽ về…” – Nói đến đây giọng cô nghẹn lại vì phải dối anh.
“Ừ vậy thì em đi đi…” – Giọng Mạnh Duy nhỏ dần.
“Không, anh à!”
“Sao?”
“Em…em không muốn anh cúp máy đâu…”
“Tôi chưa cúp máy mà, sao thế?”
Hoa nghẹn ngào:
“Mạnh Duy, anh nhất định phải là một vận động viên giỏi đấy nhé!”
“Hả? Sao em nói lạ vậy?”
“Vì đó là ước mơ của anh mà! Anh nhất định phải sống tốt, được không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng sao em lạ thế?” – Mạnh Duy nghi ngờ.
“Em không sao, em chỉ muốn dặn anh thế thôi. Em muốn anh vui vẻ và sống tốt mà.”
“Em biết khi nào tôi cảm thấy cuộc sống rất tốt không?”
“Khi nào?”
“Khi em hát!”
Hoa lặng đi, cố kìm những giọt nước mắt.
“Tôi thích giọng hát của em, nó ngọt ngào và trong trẻo khiến cho tôi thấy cuộc sống này cũng ngọt ngào và trong trẻo như vậy. Hoa, em hát tôi nghe đi!”
“Vâng, vậy em sẽ hát…”
Cô lấy hơi một cái, rồi cất tiếng hát, áp điện thoại vào sát tai để anh nghe rõ hơn và những người khác không nghe thấy (dù họ đang ngủ vì đi xe mệt).
“Có bao giờ anh nói với em những suy nghĩ
Biết đâu chúng ta không còn gặp lại nhau…
Phải chăng là vô nghĩa những kỷ niệm xưa kia?
Phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
Và khoảng cách cũng phải đã trở nên quá dài
Thời gian có phải cũng đã khiến anh đổi thay
Em nhìn lại, chỉ thấy buồn, buồn hơn…
Tự hỏi có phải đến lúc nên buông cánh tay?
Dường như khi yêu thương anh em đã chấp nhận
Chọn về một nỗi đau cho riêng mình…
Đến khi chợt anh muốn có một người kề bên
Biết đâu sẽ không bao giờ tìm được em?
Chẳng phải sẽ ra đi, chẳng phải vì oán trách
Chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau!”
(Bài hát “Chưa Từng Thuộc Về Nhau” – Sáng tác: Nguyễn Văn Chung, ca sĩ: Bích Phương)
Giọng hát cứ thế cất lên, lúc này nước mắt cô đã rơi ra nhưng anh không biết. Anh chỉ biết giọng cô nghẹn cả lại, dường như cô thổi cảm xúc vào quá nhiều. Giọng hát cô đúng là giọng hát quá hay, nhưng tại sao hôm nay cô hát buồn như vậy?
Cô đã hát xong.
Im lặng một hồi rất lâu.
“Em hát hay lắm!” – Mạnh Duy nói.
“Cám ơn anh…” – Cô vừa cười vừa khóc.
“Về quê an toàn nhé!”
“Vâng em cúp máy đây!” – Cô tắt máy rất nhanh.
Và sau đó, cô đã tháo toàn bộ pin và sim của máy ra, gục xuống khóc. Cô không muốn anh gọi đến nữa, vì cô sợ nghe thấy giọng nói của anh, sợ vẫn phải nhớ đến anh…
Anh bỏ máy xuống. Nghe giọng hát của cô, anh cảm thấy phấn chấn hơn, thế nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao cô về quê gì mà quá đột ngột như vậy? Có gọi về đột xuất thì cũng đâu phải vội vã thế? Làm anh bỏ cả cuộc thi chạy đi tìm cô khắp mọi nơi, giờ về đến nhà thì lại nhớ ra chưa gọi điện cho cô. Anh đúng là ngốc nặng rồi!
Anh thở dài bước vào trong nhà.
Nhưng vừa định mở cửa thì anh giật mình.
Trong bụi cây mọc gần cái cột…
Có một thứ…
18/8/2013, 09:30
#50Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Sponsored contentChương 4 - Story 17
- Spoiler:
Mạnh Duy tiến lại về phía chỗ bụi cây ấy để nhìn rõ đó là thứ gì. Anh đưa tay vạch lá cây đang trùm kín cái thứ đó ra, và nhìn thấy…
Một cuốn sổ màu vàng rất đẹp, trông nó như một cuốn sổ mới vậy. Anh cầm cuốn sổ lên, trông nó giống một cuốn nhật ký hơn. Bìa cuốn nhật ký đề tên Diary of Ốc Sên và một hình chú ốc sên ngộ nghĩnh khiến Mạnh Duy phải bật cười. Đây là nhật ký của cô.
Biết rằng nếu đọc trộm nhật ký của người khác là sai, nhưng không hiểu sao anh rất tò mò muốn biết được cuộc sống của cô thế nào. Và anh mở trang đầu tiên.
Ngày...tháng...năm...
Anh đã tặng em cuốn nhật ký này. Nó thật đẹp, màu vàng như màu ánh nắng mặt trời. Anh biết không, nhìn thấy ánh nắng mặt trời em lại nhớ Báo Đốm ngày xưa, với nụ cười như tỏa nắng mà em suốt đời không quên.
Viết chỉ để cho nhẹ lòng mà thôi, cám ơn anh đã tặng em cuốn nhật ký này, nhưng anh đừng đọc nhé, em viết văn chán chết và cũng không muốn người đọc là anh!
Anh hỏi em rằng "Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải chết! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?". Anh, "thằng bạn" đó là anh đúng không? Em biết những suy nghĩ của anh, có lẽ cũng đã có người biết bí mật từ trong sâu lòng anh như anh mất trí nhớ, anh bị bệnh tim nhưng sẽ không ai cảm nhận được ước mơ cháy bỏng đến mức không bao giờ muốn từ bỏ trong anh, em tự hào vì em biết điều đó.
Vậy thì anh cứ tiếp tục duy trì ước mơ đó, em sẽ luôn tôn trọng anh thật nhiều!
Nhưng anh không được chết anh hiểu không? Dù chết vì ước mơ anh cũng không được chết, anh phải sống vì cuộc sống này còn nhiều điều anh chưa làm được lắm. Anh sẽ sống, sẽ DUY trì mơ ước của anh thật MẠNH mẽ, thật đầy sức sống giống như cái tên MẠNH DUY của anh, đúng không?
Ái chà đã kết thúc một ngày rồi, 0h00, em phải ngủ đây, em dừng bút nha!
Mạnh Duy sững người.
Tay anh run run cầm cuốn nhật ký, anh không tin vào những gì mình đọc được nữa!
Ngay trang đầu tiên, cô đã viết cho anh…
Cô biết anh bị bệnh tim dù lúc đó anh chỉ nói cho Kiều Nga, cô biết anh mất trí nhớ và thậm chí còn biết ước mơ của anh, mà rõ ràng thời điểm đó cô mới làm osin cho nhà anh đâu có lâu?
Lẽ nào…
Cô và anh từng biết nhau ư?
Anh giở tiếp các trang tiếp theo.
“…Mạnh Duy, thế mà ngày xưa em chưa được chiêm ngưỡng anh tập hết tất cả các môn thể thao đâu nhé! Giờ được anh dạy cho em mới biết vì sao ngày xưa anh là thần tượng của cả trường như vậy. Không chỉ chạy nhanh mà môn thể thao nào anh cũng vô địch, mà hình như ngày xưa anh còn học rất giỏi nữa, thầy cô nào cũng yêu quý anh cả, nếu anh mà nhớ lại được ngày ấy chắc anh sẽ vui lắm nhỉ?...”
Mạnh Duy như chết đứng trước những lời này.
Cô biết anh thật sao?
Cô rõ cái khoảng ký ức bị mất đi của anh như thế sao?
“…Hôm nay em đã hát lại bài Chờ anh trong cơn mưa, thực sự là em đau khổ lắm anh biết không? Em đã chờ đợi anh, nhưng sự chờ đợi ấy sẽ mãi mãi vô vọng và rồi hi vọng thì cứ tan vỡ như bong bóng mưa vậy. Anh yêu người khác. Anh thực sự yêu người khác sao? Vậy mà ngày xưa, khi em hát bài hát này, anh đã thu âm nó lại đấy…”
Mạnh Duy giật mình, giở máy điện thoại ra. Bao năm nay anh không hề sử dụng đến chức năng ghi âm, và anh dò vào mục Tập tin ghi âm. Có một tập tin mang tên “Chờ anh trong cơn mưa” vào đúng thời điểm của 6 năm về trước!
Anh mở ra.
“Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn…”
Chính là giọng hát này.
Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào, thiết tha, cao vút của cô.
Chính là giọng hát mà hôm ở Sa Pa anh đã nghe!
Và giọng hát trong tập tin ghi âm này được 6 năm rồi!
Giống hệt nhau…
Vân Hoa – cô ấy là ai? Cô ấy thực sự là người anh đã quen sao!!!???
Anh tiếp tục đọc cuốn nhật ký. Cô viết rất dài, ngày nào cũng viết. Ngày nào cũng viết về anh…
“…Anh biết vì sao em phải chạy được quanh sân Mỹ Đình không? Đó là vì anh! Em sợ nếu như anh đi theo nghề diễn, ký ức xưa của anh sẽ mãi mãi không còn nữa, cũng như ước mơ thực sự của anh bị lãng quên, bị chôn vùi và anh sẽ sống với thứ không đáng gọi là ước mơ. Bằng mọi cách em phải khiến anh quay trở lại như xưa, anh không cần em cũng được nhưng anh cần ước mơ của chính mình…”
Và anh đọc dòng nhật ký khiến anh chết điếng:
“Mạnh Duy, tại sao cuộc đời anh lại quá bất hạnh như vậy? Anh chịu đau khổ như thế mà bà ta vẫn không cho anh được hạnh phúc trọn vẹn sao? Người đàn bà đó – Kiều Duyên, bà ta sáng lập ra công ty điện ảnh lớn, có bao nhiêu thứ mà bà ta vẫn chỉ ích kỷ nghĩ đến con gái mình. Bà ta đã hành hạ anh bằng những cái thùng đó, anh biết em đã tức giận tới mức nào không? Nhưng anh yên tâm, em đã cho bà ta một phen bẽ mặt và em đã đóng hộ anh cảnh 25 đó, còn bà ta á, bị em cho cháy nắng luôn, giỏi chưa?...”
Kiều Duyên ư?
Bà ta hại anh ư?
Mạnh Duy suýt nữa rơi cả cuốn nhật ký xuống.
Tranh nhật ký cuối cùng…
“Em đã nghe anh kể câu chuyện về ông nội anh, ông nội anh thật tuyệt vời biết bao, ông dạy anh biết mạnh mẽ và không được để mình khóc. Vậy mà em không được như lời ông đâu anh ạ! Em là một con bé dễ khóc, và có lẽ em sẽ mãi mãi khóc không thể dừng được. Vì em rất đau đớn! Em sẽ phải rời xa anh…
Mạnh Duy, hãy tha thứ cho em vì em đã giấu anh quá nhiều chuyện, nhưng anh đừng nên biết. Ký ức của anh đã mất rồi, anh đừng nên cố nhớ lại nữa dù em rất mong anh nhớ lại. Chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh thực hiện được ước mơ của mình thì em đánh đổi tất cả cũng được. Khi quyết định ra đi em cũng có lỗi với bố mẹ, bác Lâm, bạn bè nhưng dẫu sao em cũng đã sinh ra là đứa trẻ mồ côi rồi. Em chỉ cảm thấy day dứt với hai con người: Hoàng Duy và anh…
Cả hai em đều sẽ rời xa, và em sẽ lấy một người đàn ông khác!
Ông ta sẽ không yêu em và em cũng không bao giờ yêu ông ta.
Em thực sự điên rồ, em thực sự cảm thấy em có tội lớn.
Nhưng thà có tội, còn hơn là để cho những người xung quanh em chịu đau khổ.Hãy quên em đi nhé Mạnh Duy, xin lỗi anh vì những phiền phức mà em đã khiến anh khó chịu những ngày đầu về làm giúp việc cho nhà anh, xin lỗi anh vì đã giấu anh quá nhiều chuyện. Giờ thì anh cứ mãi mãi quên em đi, quên Ốc Sên của 6 năm trước và quên Vân Hoa của hiện tại đều được.
Nhưng em sẽ mãi mãi không quên anh…”
Cuốn nhật ký trên tay Mạnh Duy rơi xuống từ lúc nào.
Anh run lên, những ký ức trong đầu nhập nhằng bám riết lấy anh. Những gì anh vừa đọc, anh không tin, anh thực sự không tin!
Anh đấm mạnh vào chiếc cột đến nỗi tay anh chảy máu.
Nhưng anh không đau!
Mà chỉ có trái tim anh đang gào thét, đang cắn xé, đang rỉ máu, đang đau đớn cố gọi những ký ức bị vỡ tan thành muôn mảnh của anh.
Vụ tai nạn năm xưa không ảnh hưởng đến anh lắm, nhưng nó đã gây ra một tai hoạ quá lớn: những ký ức cuối năm lớp 9 của anh đã bị mất đi.
Để rồi có một người con gái ở trong ký ức đó anh đã quên đi!
Để rồi anh đã không biết cô ấy luôn ở bên anh, hy sinh vì anh, và mãi mãi yêu anh, không bao giờ quên anh.
Để rồi anh phải vô tâm thế này…
Trong khi trái tim anh thì cũng luôn yêu cô ấy, bất luận là không thể nhớ ra!
Kiều Duyên!
Tất cả là tại bà ta!
Mạnh Duy như con thú bị thương điên cuồng chạy đi…
Trời đã về chiều , những đám mây đen kéo đến cùng tiếng đì đùng của sấm, sắp mưa rồi.
Mạnh Duy chạy đến trước cửa nhà Kiều Nga và cô đang đứng ngay đó.
“Mạnh Duy!” – Cô cũng chạy lại về phía anh – “Sao sáng nay anh lại bỏ cuộc thi chạy đi đâu vậy!!???”
Nhưng anh không để ý đến câu hỏi đó, anh hằn học:
“Bà ta đâu!?”
“Hả? Ai?”
“Kiều Duyên đâu!!!???” – Anh hét lên.
Kiều Nga sợ hãi lùi lại một bước trước sự tức giận của Mạnh Duy. Nhưng anh tóm chặt lấy vai cô, lay mạnh:
“Em nói đi, bà ta đâu!!!??????”
Kiều Nga run người:
“Em không biết, mẹ em nói bà ấy có việc phải đi, chắc phải mấy ngày nên em cũng không rõ là mẹ đi đâu nữa…”
Mạnh Duy thực sự ù tai khi nghe câu đó!
Đúng lúc đó, anh nhìn thấy có một cô gái bước ra từ quán karaoke. Dù trang điểm loè loẹt nhưng anh cũng nhận ra đó chính là cô thư ký hay đi cạnh Kiều Duyên, ở phim trường anh cũng đã gặp một lần rồi, cô ta đã hùa theo đám con gái khác để nói anh “đóng phim chán” trong vụ cái thùng lần đấy. Lập tức anh đi tới chặn đường cô ta!
“Này anh là ai? Làm gì thế hả?”
“Làm gì ư? Cô mau khai thật ra đi!”
“Khai cái gì?” – Cô ta khó chịu.
“Kiều Duyên đang ở đâu?”
Cô thư ký đó mặt biến sắc, cô ngẩng lên nhìn kỹ và tá hoả khi biết đó là Mạnh Duy, vội vàng đánh trống lảng:
“À tôi bận, tôi đi trước nhé!”
Nhưng cô ta chưa kịp chạy đi thì Mạnh Duy đã giữ lại và bóp mạnh cổ cô ta:
“Cô có nói hay không? Đừng để tôi dùng vũ lực!”
Bị bóp cổ đến nghẹt thở, lại thêm ánh mắt nảy lửa và lời nói như dao sắc của Mạnh Duy khiến cô thư ký kêu lên:
“Đừng đừng, tôi nói, tôi nói, anh bỏ tay ra đi!”
“Nói ngay!” – Mạnh Duy sợ cô ta chuồn mất nên vẫn quát.
“Vâng vâng! Bà Kiều Duyên đưa cô Vân Hoa sang Trung Quốc…”
“CÁI GÌ?????” – Cả Mạnh Duy và Kiều Nga bàng hoàng.
“Bà Kiều Duyên vì ghét anh nên đã định rút hồ sơ thi chạy của anh, nhưng cô Vân Hoa đã van nài bà ấy đừng làm vậy. Bà ấy đưa ra thoả thuận là cô ấy phải sang làm vợ một người đàn ông ở Trung Quốc, ông ta là chủ một quán karaoke lớn mà bà ấy cũng muốn sở hữu, ông ta chưa vợ nên ai mà kiếm vợ được cho ông ta thì ông ta sẽ nhường quyền sở hữu quán karaoke cho người đó!”
Sét nổ đùng đoàng trên trời. Tay Mạnh Duy buông ra, cô thư ký vội vàng chạy đi không quay đầu lại.
Còn lại Mạnh Duy đứng đó, cố kìm cơn tức giận có thể giết chết anh vì bệnh tim không được phép để quá tức giận.
Nếu như bà ta đứng ở đây, anh chắc chắn sẽ xé bà ta làm nghìn mảnh!!!
Mạnh Duy quay lại, tức giận định chạy đi.
Thì cánh tay anh bị giữ lại:
“Mạnh Duy, anh đi đâu?”
“Đi giết chết bà ta!”
“Đừng, anh không thể…”
“Cái gì mà không thể? Con người vô liêm sỉ bỉ ổi đó không đáng được sống, bà ta phải chịu trả giá cho những gì bà ta gây ra!” – Mạnh Duy quát lên, giằng tay mình khỏi tay Kiều Nga.
Bỗng cô quỳ xuống, nắm chặt lấy cánh tay anh:
“Em van anh! Anh có thể làm gì em để trả thù cũng được, nhưng anh đừng làm gì mẹ em. Mẹ em độc ác như vậy do quá quẫn trí bởi những ký ức xưa thôi, mẹ em thực chất không như thế.”
“Kiều Nga, nhưng em thấy mẹ em đã làm gì rồi đấy…”
“Anh, lẽ nào tình cảm của anh là không thật sự với em sao? Nếu là thật thì anh hãy nghe lời thỉnh cầu của em đi, được không?” – Kiều Nga khóc van xin.
Mạnh Duy mím chặt môi rồi đáp:
"Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được. Anh không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, vì anh, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều!" (Đoạn trích đầu chương nè)
Nói rồi Mạnh Duy chạy vụt đi. Những cơn mưa bắt đầu rơi...
Kiều Nga đứng lặng, rồi gục xuống khóc nức nở. Trái tim cô đau đớn vô cùng. Mẹ cô, tại sao lại như thế? Tại sao lại là mẹ cô?????
Mạnh Duy lên ngay chiếc xe ô tô của bố mình và phóng đi. Chiếc xe lao vút trong cơn mưa, tốc độ nhanh như một cơn bão.
Tâm trạng anh hỗn loạn như chính những hạt mưa kia.
Trong đầu anh đã quên đi tất cả mọi thứ…
Chỉ có mỗi hình bóng cô trong đầu anh mà thôi!
Chiếc xe càng tăng tốc thêm. Chỉ sau gần một tiếng anh đã chạy đến Móng Cái, còn vài cây số nữa là anh có thể đuổi kịp bà ta ở cửa khẩu, vì xe bà ta đi chậm còn xe anh đi rất nhanh. Chắc chắn bà ta sẽ đi qua cửa khẩu Móng Cái, bởi anh đã hỏi đường và có người nhìn thấy bà ta đi theo đoạn này.
Nhưng con đường ở Móng Cái tối và nguy hiểm.
Đúng lúc đó có một chiếc xe máy phóng vụt qua.
KÍTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!
Những giọt máu chảy xuống…
Sponsored content
Re: Bước chân cho nụ cười - Trà My
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|