Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fanfiction

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next

Kal_Nal

17/4/2014, 19:12

#1
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Title: BẢO BỐI TÔI YÊU
Author: Kal Nal
Pairing: Couple  Kyu-Min.
Rating: 13+
Summary: Hài hước, đáng yêu và vô cùng trong sáng...
Startus: On-going

[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Kyumin_by_fresh_marmalade-d3ch7vj

Chap 1:
Nhân Duyên

- Tiểu bảo bối à? Đây là sẽ là nhà của con trong khi gia đình ta đi du lịch thì con sẽ sống ở đây, appa với umma đi hấp hôn cũng không lâu đâu. Chừng chục năm nữa về.
Sung Min nghe như sét đánh ngang tai. Trên đời này có người mẹ nào mà bỏ con mình đi 10 năm với giọng điệu nhẹ nhàng này không cơ chứ?
- Umma! con đi cùng không được sao. Mà nếu không cho con đi thì con ở nhà mình cũng được mắc gì đưa con đến đây? Còn nữa hấp hôn gì lâu thế? Người ta đi nghỉ 1 tuần còn appa với umma đi nghỉ 10 năm nói gì có lý chút đi.
Đương nhiên SungMin phản kháng hết tốc lực, cậu đây đâu phải lành đến mức đặt đâu ngồi đấy chứ.
- Đương nhiên không được rồi, có ai lấy chồng rồi lại về nhà ở đâu.
Sét đánh tập 2, lần này suýt ngất may còn đứng vững.
- Gì chứ??? Umma vừa nói gì cơ? Có phải sắp đi hấp hôn mừng quá nên không tỉnh táo không? dù không tỉnh táo cũng đâu đến mức không phân biệt được giới tính con mình.
Sungmin huơ huơ bàn tay mũm mĩm trước mặt đại phu nhân leetuek (tức mẹ của mình). Chắc leetuek phu nhân vì hạnh phúc quá mà lẩn thẩn, hay vì một lý do nào đó chẳng hạn như bệnh mất trí nhớ tuổi già??? Dù có thế nào thì những lời đó nhất định là thốt ra trong khi mẹ không tỉnh táo.
- Con nói ai không tỉnh táo hả? (cốc đầu SungMin đau điếng).
- Vậy umma nói cái gì mà gả chồng cho con. Umma nói gì có lý chút đi, con đường đường là nam nhi. Có lấy cũng là lấy vợ chứ không phải lấy chồng.
Cũng gân cổ cãi lại chứ không nhường nửa lời. SungMin này đâu phải là thứ mà umma muốn đặt đâu thì nhất định ở đó chứ?
- Con nhìn con đi từ đầu đến chân có điểm nào giống nam nhi không?
Leetuek  phu nhân cũng không kém lời (cái tính ương ngạnh, bướng bỉnh của SungMin chắc cũng di chuyền từ đây mà ra).
- Gì chứ? Cái này trách con sao? Có trách thì trách umma ấy. Sinh con ra trong bộ dạng này.
- Con không cám ơn umma thì thôi trách móc gì? nhờ ai mà con xinh đẹp, dễ thương thế kia hả?
- Thế sao umma còn chê bai con không giống nam nhi? Còn nói cái gì mà gả chồng cho con. Toàn nói điều không tưởng.
- Con….
- Thôi nào hai mẹ con đứng trước nhà người ta cãi nhau coi bộ không được lịch sự đâu. Có gì từ từ nói. – Tiếng KangIn chen vào ngăn chặn hai cái mồm đang ra sức gào hết công xuất.
- Anh coi thằng nhóc này giống ai mà mồm mép tía lia thế chứ.
KangIn khẽ bụm miệng ngăn cho tiếng cười không phát ra (dù gì thì cười lúc này cũng không phải là cách hay). Còn có thể giống ai nữa chứ? Nguyên cái khoản tính cách thì gần như Sungmin bê nguyên của umma chứ đâu giống appa tý nào. Nhưng đó chỉ là câu trả lời trong suy nghĩ thôi, dại gì mà để nó phát ra khẩu hình chứ.
- Appa à, appa coi umma lẩn thẩn đến mức bắt con lấy chồng đấy.
Sungmin cũng tranh thủ mách chứ đâu chịu thua umma mình.
- Chuyện này… Sungmin à… thật ra là trước khi con ra đời chúng ta đã lỡ tay kí vào bản khế ước kết thông gia với gia đình nhà họ Jo. Lúc trước, ai cũng nghĩ con sẽ là một tiểu công chúa… ai ngờ… chuyện này có trách là nên trách con chọn nhầm giới tính.
Kangin từ tốn giải thích.
- Gì chứ??? appa nói cho có lý chút đi, con sao có thể chọn giới tính cho mình, còn nữa giờ là thời nào rồi mà còn hôn ước này nọ, hôn ước đó do ba mẹ kí chứ con có kí đâu con có chết cũng nhất định không chịu.
- Con còn nói không chịu.
Leetuek chịu hết nổi cũng chen vào.
- Appa à, hủy đi được không. Đường nào con cũng là con trai sao lấy con trai được chứ.
- Thực ra ta và umma con cũng nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng… con cũng biết phu nhân nhà họ Jo là ai rồi đấy. chúng ta hết cách rồi.
- Appa-umma, hai người định bán rẻ con vậy sao? con dù chết cũng không ở đây.
- Được lắm Lee Sungmin con không ở đây cũng chẳng sao. Dù gì umma cũng bán nhà lấy tiền đi hấp hôn rồi con muốn ở đâu thì ở.
Tiếng phu nhân cao quý gào thẳng vào mặt cậu quý tử.
- Gì nữa chứ? Umma bán nhà rồi sao? ở đâu ra cha mẹ như hai người chứ??? Nhất định ép gả con mình thế sao.
….
- Ê vịt, chuẩn bị xong hết chưa?
Quý phu nhân nhà họ Jo bước ra, tay phe phẩy cái quạt giấy đỏ chót, từ đầu đến chân một cây đỏ chóe làm Sungmin hoa cả mắt.
- Chul già… cậu nhanh lên đi chúng ta cẩn thận không lỡ chuyến bay.
Tuek phu nhân cũng nhanh chóng đáp lại.
- Rồi xong hết rồi (quay vào trong gọi chồng) chồng đâu, có tý đồ mà xách mãi chưa ra tới nơi là sao.
Trời ơi!!! SungMin tý nữa bật ngửa ra đằng sau khi nhìn thấy bóng dáng bác HanKyung tay xách nách mang cả chục va li to nhỏ các thể loại, vậy mà bác Heechul nói là có tý đồ sao? đây là nơi chôn xác cậu sao? – SungMin thầm nghĩ.
- Á con dâu, con đến rồi hả? Đẹp lắm, đúng là vịt đẻ ra thiên nga. (đúng tật tươm tướp của Chul già phu nhân).
Sungmin thấy hơi rợn gáy, có cảm giác một luồng điện cỡ lớn đang phóng ra từ mắt Tuek phu nhân umma cậu đang nhìn cái cây đỏ di động kia…
- Yahhh….. Kim heechul cậu nói ai là vịt đấy hả?
Nhưng xem ra bác chul chẳng mấy quan tâm đến lời quát tháo của umma cậu vẫn nhìn cậu tuốt từ trên xuống dưới. và bình phẩm:
- Da trắng, mặt mũi sáng sủa, đáng yêu, mũm mĩm… nhưng hơi lùn.
Này nha câu này hơi đụng chạm tự ái rồi nha, nói đi nói lại Sungmin dù không cao lắm những cũng đâu đến nỗi lùn mà bị bác già kia chê thế. Sau khi xếp hành lý lên xe, tuek phu nhân đặt vali đồ của Sungmin xuống. SungMin đang chuẩn bị nổi đóa thì bỗng nhiên từ có chiếc xe màu đen bóng loáng đỗ xịch trước mặt cậu. Từ trong xe bước ra một người con trai, mặc bộ vest đen, mặt mũi cũng rất đẹp trai. Vừa xuống xe người đó đã nói bằng giọng bực bội :
- Umma, con nói ở công ty con có nhiều việc bận lắm, không dưng tự nhiên kêu con về làm gì?
- Ơ cái thằng này còn việc gì quan trọng hơn vợ mày nữa hả?
Qua quan sát của Sungmin thì Bác chul và mẹ cậu có nét tương đồng trong khoản mồm mép và ăn nói.
- Vợ??? Umma nói gì đấy?
Biểu hiện tên này y chang mình lúc nãy hahaha – Sung min thầm nghĩ.
- Appa, không phải umma lại nhàn rỗi kiếm việc quậy con đấy chứ. Con bận lắm. – liếc nhìn HanKyung đứng gần đó.
- Không đôi co với mày, appa với umma đi hấp hôn không biết khi nào về, còn đây (kéo Sungmin lại) là vợ mày. Giao cho mày đấy, umma về thấy thằng bé sứt mẻ miếng nào thì mày liệu đấy. (quay sang nhìn Sung min) con dâu à, nó là KyuHyun là chồng con đấy, từ nay 2 đứa cố gắng sống hòa thuận nhé.
Nói là làm 4 vị phụ huynh lên xe đi thẳng bỏ lại sungmin đứng như trời trồng. trời ơi, không cưới hỏi, chỉ mới 17 tuổi giờ không dưng thành vợ người ta. Appa, Umma cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ? Sao có thể đối xử với con trai độc nhất của mình như vậy chứ.
Kyu hyun đứng quan sát cái người được gọi là vợ trước mặt mình. Cũng đẹp đấy, nhưng vì quá đường đột nên tạm thời KyuHyun vẫn chưa thể thích ứng với việc mình có một người vợ.
- Cậu có vào nhà không?
- Tôi còn chỗ nào để đi sao?
SungMin ngúng nguẩy đi vào nhà. Nói đi cũng phải nói lại cậu đây đang bực. đang yên đang lành mọc đâu ra cái nợ trên đầu (không biết ai mới là cục nợ của ai đâu).
Kal_Nal

17/4/2014, 19:15

#2
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 2:

Ngày đầu tiên ở nhà Chồng


- Dậy, Dậy… anh phải đưa tôi đi học.
Sungmin đá đá vào cái người đang ngủ ngon lành trên giường.
- Gì chứ? Cậu tự đi đi, tôi mệt lắm tôi còn phải đi làm nữa.
- Tôi không biết tự đi học.
- Hả? cái gì cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tự đi học?
KyuHyun giật mình đến suýt lọt giường, ở đâu ra người 17 tuổi rồi còn không biết tự mình đi học chứ?
- Làm sao tôi biết chứ, bình thường appa tôi đưa tôi đi học mà.
Vơ vội cái bánh mì trên bàn nhai nuốt bừa rồi cuống cuồng chạy xe đưa SungMin đến trường, kết quả là đến công ty muộn. bận rộn đến nỗi thời gian ăn trưa cũng không có. À! quên không giới thiệu nhân vật chính của chúng_chồng yêu quý của bạn sungmin. Kyuhyun dù còn rất trẻ nhưng đã sớm thừa kế công ty của appa mình. Là người ngoài công việc ra thì không biết bất kì thứ gì khác. Tính cách lạnh lùng, không sợ bất kì điều gì trừ Umma tính tình quái gở của mình. Sở hữu vẻ bề ngoài rất đẹp trai và cuốn hút.
Sau khi giải quyết xong mớ hợp đồng và họp hành Kyuhyun nhìn ra ngoài trời qua tấm kính lớn phía sau, trời cũng sẩm tối rồi. Đang ngả người trên ghế lim dim nghỉ ngơi, bất giác nhớ ra điều gì đó mà trượt chân rơi xuống đất… phải rồi nhóc vợ… không biết đã về nhà chưa? Đã ăn gì chưa? mà tên nhóc ấy đi học còn không biết thì sao biết về nhà chứ. Vơ vội chiếc áo khoác phi xe như bay đến trường SungMin. Trước giờ kyuHyun chưa từng bận tâm đến bất kì điều gì như vậy. Nhưng giờ trong suy nghĩ của anh đang cảm thấy rối bời. lo lắng đủ thứ cho một người anh chỉ mới biết chưa đầy 24h đồng hồ.
Dừng chiếc xe ngoài cổng, trước mặt anh là cậu đang ngủ gục trong phòng bảo vệ. khẽ trút tiếng thở như trút gánh nặng trong lòng nhìn cái thân hình mũm mĩm đang ngủ ngon lành.
- Cậu nhóc không hiểu sao tan học từ sáng mà cứ đứng ở cổng không chịu về. Tôi mới gọi vào đấy. – Người bảo vệ già cất tiếng khi nhìn thấy kyu hyun.
Anh quay lại cúi đầu cảm ơn, rồi lại nhìn cục thịt tròn vo.
- Dậy về thôi. – Lay lay người Sungmin.
- Anh đến rồi sao? Sao giờ anh mới tới hả? có biết tôi đợi anh lâu thế nào không?
Vừa mở mắt thấy anh Sung min đã gào ầm lên. Nhìn bộ dạng SungMin KyuHyun không kìm được mà gắt lên.
- Cậu bị ngốc hả? tôi không đến sao không tự về.
- Đi tôi còn chẳng biết đi thì về thế nào hả?
Sungmin cũng nổi đóa.
- Thôi được rồi, lần sau tôi sẽ đến đón cậu được chưa? còn giờ thì đi về.
Kyu hyun nhìn cậu nhóc thấp hơn mình gần 1 cái đầu vừa cố chạy theo vừa lủng bủng cái gì đó…từ nay anh phải chăm sóc nhóc này rồi, nó mà làm sao chắc anh không sống nổi với umma quái chiêu của mình. Mà sao cái tên nhóc này lớn tướng rồi mà cái gì cũng không biết thế ? đương nhiên Sungmin không biết cái gì cũng là có lý do. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, việc duy nhất cậu phải làm mỗi ngày là cãi lộn với umma, còn mọi thứ từ ăn, ngủ đến đi học đều có người lo… như kiểu việc của con chỉ cần sinh ra và lớn lên còn tất cả để appa, umma lo ấy. Thế đấy bảo bọc cho lắm vào giờ thì khổ cái thân còm cõi của Kyuhyun công việc ở công ty đã đủ bận lắm rồi giờ còn đèo bòng theo tên nhóc 3 tuổi trong thân hình người lớn này. Còn nữa nhà Kyuhyun tuy giàu có nhưng lại không có người giúp việc, điều này phải cám ơn umma yêu quý, đáng kính của cậu. Tuyển người giúp việc xấu cũng không được, đẹp thì lại ghen tuông. Thế là rút cuộc chả ai ở nổi. Giờ thành thế này đây.
- Tôi đói, anh nấu gì cho tôi ăn đi.
- Cậu điên hả tôi đi làm cả ngày về mệt lắm rồi còn bắt tôi nấu cho cậu ăn, mì ở trong bếp ấy tự nấu mà ăn đi.
- Tôi không biết nấu.
- Có mỗi cho mì vào nồi bắc lên bếp mà không biết là sao? cậu tự lo đi. Tôi mệt.
Không đợi Sungmin bé bỏng kịp trả lời kyuhyun quay bước đi thẳng lên lầu mà không biết mình lại mới gây ra tai họa… Lee Sungmin đến đi học còn không biết tự đi thì thử hỏi biết nấu mì thế nào?
Sungmin nhìn cái bếp ga, còn cái bếp ga không biết có đang nhìn SungMin không? Cứ nhìn ngó mãi thực ra sungmin cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Phải rồi có cái nút bình thường ở nhà sungmin thường thấy chị giúp việc bấm cái nút ấy và có lửa. Nói là làm cậu ấn cái công tắc trên bếp ga, rồi khẽ reo lên vui mừng khi thấy ánh lửa xanh lập lòe. Phải rồi có lửa rồi giờ chỉ cần cho mì vào nồi là được. há há. Ta thông minh quá cần gì cái tên kia chứ. Lee Sungmin ta dù có ném ra hoang đảo cũng sống được (tự tin quá rồi đó cha)… phải rồi với sungmin giờ chỉ cần cho mì vào nồi rồi bắc nồi lên bếp là có mì ăn rồi, dễ thế ai chẳng làm được… nhưng mọi người có nhận ra để nấu mì còn thiếu gì không? Lee thiếu gia hình như chỉ mới nhắc đến mì và nồi thôi còn nước… Nước thứ quan trọng vô cùng thì hình như đang bị cậu chủ lãng quên thì phải. Sungmin bắc mì và nồi lên bếp mà không cho bất kì giọt nước nào.
- Ok được rồi, trong khi chờ mì chín ta ra coi tivi… kaka
KyuHyun sau khi tắm xong định xuống coi nhóc vợ ăn uống thế nào, khoan đã có mùi gì lạ lạ trong nhà thì phải? có phải có thứ gì đang cháy không? (nhà anh đang cháy chứ còn thứ gì nữa). Anh phóng như bay xuống bếp.
- Trời ơi cháy rồi….
Kyu hyun hốt hoảng nhìn ngọn lửa bốc lên từ trên bếp ga, Sungmin nghe cháy cũng nhanh chóng có mặt. Kyu Hyun vớ cái bình cứu hỏa phun vào đám lửa vừa kịp bén lên. Cũng may anh xuống kịp chứ không cái nhà đã bị đem ra làm mồi lửa rồi. Thở phào nhìn đám tàn tích: trên bếp là cái nồi cháy đen bốc lửa và trong đó có thứ gì đó đen xì mà Kyuhyun không thể hình dung ra trước khi cháy đó là cái gì?
- Cái gì đây? Anh làm cháy nhà sao?
Đâu ra cái con người hồn nhiên này vậy trời??? KyuHyun quay sang nhìn cái con người ngây thơ đủ thứ tội kia bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Trong phút chốc không kiềm chế mà hét toáng lên:
- Cậu còn nói nữa cậu làm cái gì mà cái bếp nhà tôi đến nông nỗi này vậy?
- Tôi á, tôi sao??? – vẫn chớp mắt ngây thơ.
- Không lẽ là tôi.
- Tôi làm theo lời anh nấu mì chứ làm gì đâu.
Giọng Sungmin bắt đầu lạc đi vì thấy ấm ức, từ xưa đến nay cậu đây trừ umma ra thì có bị ai mắng hay to tiếng bao giờ đâu.
- Cậu nấu mì kiểu gì mà cháy đen thế này.
- Còn kiểu gì nữa, anh chả bảo tôi cho mì vào nồi rồi bắc lên bếp còn gì? Tôi có làm sai bước nào đâu.
Kyuhyun hơi khựng lại…
- Á khoan cho mì vào nồi… bắc lên bếp… cậu có cho nước vào nồi không?
- Còn phải cho nước sao? – Lại ngây thơ.
KyuHyun xém nữa thì té xỉu. Trời ơi sao có người ngốc đến thế, có ai nấu mì mà không cho nước không? Hỏi sao cái nồi không bốc cháy chứ?
- Đương nhiên, cậu có thấy ai nấu mì mà không cần nước không. Đồ ngốc.
KyuHyun bực bội quát lên.
Đủ rồi nha cậu đây nhịn đủ rồi nha, từ sáng giờ đi học về chả có gì bỏ bụng, đói meo, phải đợi suốt từ trưa đến tối, phải tự nấu mì ăn. Toàn những điều không tưởng. Cậu đây đường đường là đại thiếu gia ngọc ngà của Lee gia mà giờ phải đến đây chịu đủ ấm ức, đói khát đủ thứ (nói hơi quá à nha! ) giờ cái tên kia lại còn mắng cậu là ngốc. chịu sao nổi đây, thế là SungMin cũng hết công xuất loa mà gào thẳng vào mặt người đối diện:
- Anh có dặn tôi cho nước không hả? rõ ràng là anh không bảo tôi cho nước vào sao giờ còn mắng tôi. Anh bỏ đói tôi, không đón tôi. Giờ còn mắng tôi. Đồ xấu xa…. Hức hức..hức..
Bao ấm ức bộc phát Sungmin khóc nức nở, ở nhà bình thường trừ umma hay cãi lộn ra ai cũng nâng cậu như nâng trứng nửa lời nói nặng cũng không. Thế mà giờ cậu đang đứng đây chịu mắng. mà cậu có làm gì sai đâu chỉ làm cháy mỗi cái bếp (ờ, chỉ cháy mỗi cái bếp. chắc cháy nhà mới là chuyện lớn chắc??? ).
- Này cậu làm sai giờ còn ăn vạ là sao?
Jo thiếu gia đang bối rối, nhìn gương mặt dễ thương kia tèm lem nước thật là có chút không đành lòng mà.
- Thôi được rồi là tôi sai được chưa? giờ cậu ngồi đó, chịu khó đợi một lát tôi gọi đồ ăn cho cậu.
- Tôi muốn ăn bánh kem dâu, súp bí, pizza, à cả kem nữa…
Mới đó còn nức nở nghe đến đồ ăn Sungmin bé bỏng đã nhanh chóng cung cấp thực đơn. KyuHyun nhìn cái dáng lùn tịt mũm mĩm trước mặt mình. Giờ thì đã hiểu tại sao cậu ta lại mũm mĩm đến thế.

Sau khi ăn uống no nê Sungmin ngồi phưỡn ra sô pha xoa xoa cái bụng. Ăn cũng ăn no rồi giờ đi ngủ nữa là xong.
- Tôi chuẩn bị phòng cho cậu rồi đấy, đi ngủ thôi.
Kết thúc ngày đầu tiên của Sungmin ở nhà chồng (chưa thấy vợ nào về nhà chồng mà sướng như cậu này).



Kal_Nal

17/4/2014, 19:17

#3
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 3:
Nhóc Vợ


- Alo tôi Kyuhyun nghe.
- Chúng tôi gọi từ sở cảnh sát... bla… blo…
KyuHyun bỏ dở cả đống công việc, mớ hợp đồng chưa kí được mà hết tốc lực phi xe đến đồn cảnh sát. Lý do… đương nhiên là lại liên quan đến nhóc vợ yêu quý của anh rồi. Làm gì mà gây chuyện đến mức phải vào sở cảnh sát thế không biết. KyuHyun vừa đi vừa thắc mắc cả mớ câu hỏi lộn xộn, đang chạy đua trong đầu anh. Nhóc đó thì có thể gây ra chuyện gì liên quan đến cảnh sát chứ???
- Anh là người giám hộ của học sinh Lee Sungmin.
- Vâng.
- Anh theo tôi.
Kyuhyun đi theo anh cảnh sát. Cũng không quên thắc mắc.
- Anh à, có thể cho tôi biết tên nhóc… à không cậu Lee Sungmin đã gây ra chuyện gì không ạ.
- Đánh nhau. – người cảnh sát không buồn ngoái lại nhìn kyuHyun mà đáp gọn lỏn.
- Đánh… Đánh… nhau, cái gì? Sao cơ? Cậu ta đánh nhau? Vậy cậu ta có sao không anh cảnh sát?
Kyuhyun nắm vội tay người cảnh sát, lo lắng hỏi:
- Anh nên hỏi nạn nhân có sao không thì có, cậu ta không sao nhưng người ta bị cậu ta đánh gãy 2 cái răng đấy.
KyuHyun gần như biến dạng khuôn mặt, 2 mắt mở to muốn lọt tròng, miệng thì mở rộng muốn rụng cằm… tên nhóc con ấy cái gì cũng không biết, người thì lùn tịt, béo mũm đánh được ai? Nhưng nhân viên công vụ chắc không đùa vào lúc này đâu. Rốt cục thì có chuyện gì sảy ra với tên nhóc con ấy vậy chứ.

- Này, cậu… cậu sao vậy hả sao lại đánh nhau.
Vừa nhìn thấy Sungmin Kyuhyun đã sốt sắng hỏi. còn phải nói anh đang lo lắng muốn chết đây. Nhìn thấy cậu bình an, lành lặn không sứt mẻ miếng nào anh như trút được cả quả núi đè trên lồng ngực.
- Hắn bắt nạt tôi trước mà.
Còn Sungmin vừa nhìn thấy Kyuhyun cũng thì òa khóc nức nở, làm cho ai kia thấy xót xa. Trước tiên KyuHyun phải dàn xếp với nạn nhân. Nhìn tên bặm chợn ấy đang ngồi ăn vạ mà KyuHyun muốn xông vào đánh cho hắn gãy nguyên hàm cho đủ bộ, cũng may mà tự kiềm chế bản thân. Tên đó ban đầu nhất định không chịu hòa giải, nhất định đòi kiện Sungmin. Nhưng vừa nhìn thấy sấp tiền mà KyuHyun quẳng trên mặt bàn thì thay đổi thái độ ngay lập tức.

Ngồi yên vị trên chiếc ghế trong văn phòng KyuHyun. Sungmin đang đánh chén cái bánh kem ngon lành mà hồi nãy Ryeo wook (thư kí của KyuHyun) vì thấy Sungmin dễ thương nên cho. Bình thản cứ như chưa từng có chuyện gì sảy ra, như chưa từng gây ra chuyện gì. KyuHyun ngồi im lặng quan sát và chờ đợi, chờ đợi cái tên nhóc kia nhận lỗi. Nhưng chờ hoài chờ mãi thì cái tên nhóc kia vẫn chỉ ăn, ăn và ăn. Mà không có dấu hiệu muốn nhận lỗi hay tỏ ra hối lỗi.
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?
- Nói gì là nói gì? ực… ực Tôi không có gì muốn nói cả. – miễn cưỡng trả lời KyuHyun trong khi miệng vẫn đầy bánh kem chưa nuốt hết.
- Lee Sungmin – Kyuhyun bực bội hét lên. Thật không thể chịu nổi cái người kia. Anh gần như hết kiên nhẫn rồi.
- Sao chứ???? Tự nhiên hét lên làm tôi giật cả mình rơi mất bánh kem rồi… anh đền tôi đi huhu…
Sungmin cúi xuống nhìn miếng bánh rơi dưới đất mà tiếc rẻ.
- Còn dám to tiếng ăn vạ, Nói. Tại sao lại đánh nhau?
Lúc này Sungmin mới ý thức được vấn đề của mình nên cúi gằm mặt (không biết nhìn miếng bánh kem lúc nãy hay đang hối lỗi nữa).
- Tôi xin lỗi… tại hắn… hắn… chê tôi lùn.
KyuHyun đang nghiêm mặt suýt nữa thì bật cười vì cái lý do đánh nhau của Sungmin. Nhưng vẫn cố nhịn, châm chọc Sungmin.
- Thì cậu lùn thật mà.
- Tôi... tôi không có lùn… appa bảo tôi chưa lớn hết thôi.
Cũng gân cổ, phồng má lên cãi không thua lời nào. Đến nước này thì KyuHyun cũng đến thua. Nhìn cái bộ dạng dễ thương ấy đúng là có muốn cũng không giận nổi.
- Thôi được rồi, bỏ qua cho cậu lần này. Mà lần sau cấm đánh nhau đấy nhé, có chuyện gì phải gọi tôi, không được tự tiện đánh người biết chưa?
- Gật.. gật..
- Ngoan lắm, tiểu bảo bối – xoa đầu SungMin - giờ ngồi đó chơi để tôi làm việc. Mất cả buổi với cậu rồi.
- Gật tiếp…
Kyu Hyun bất giác mỉm cười, một nụ cười thật sự. Lần đầu tiên trong đời Umma gây chuyện mà lại khiến anh có cảm giác mình được tặng một món quà… “umma, cảm ơn” (ở nơi nào đó trên trái đất, Heechul đang hắt hơi “khỉ gió đứa nào lại nhắc bà, hay nói xấu bà, bà mà biết thì bà róc xương… ắt xì… ắt.. xì”)

- Alo tôi KyuHyun nghe.
- Tôi ở bên an ninh khu phố đây… blo… bla…v..v..
Lại tức tốc chạy về nhà, bỏ mặc đống công việc bận rộn đến ngập đầu. Lại hỏi lý do hả? đương nhiên là liên quan đến nhóc vợ rồi. KyuHyun tý thì té ghế sau khi nhận được tin của an ninh khu phố, Lee SungMin_tiểu bảo bối của anh lại đang cãi lộn với người ta ở nhà. Thật đúng là hết nói nổi mà.
Vừa bước ra khỏi xe KyuHyun lại một lần nữa muốn rụng hàm khi nhìn thấy SungMin đang tay đang chống hông, quần thì ống xắn ống không. Miệng chu chéo cãi lộn với một bà mắt xanh, mỏ đỏ.
- Có chuyện gì vậy? – KyuHyun thận trọng dò hỏi.
- Cậu là ai? – Bà ta thấy KyuHyun thì sấn sổ hỏi.
- Tôi là người bảo hộ của cậu ấy. – KyuHyun điềm tĩnh trả lời. – nhưng có chuyện gì vậy?
- Cậu xem đi.
Bà ta vừa nói vừa dơ ra trước mặt cậu con chó nhỏ lông xù, KyuHyun trong phút chốc bỗng phá lên cười, nhìn con chó mà cười lăn lộn. Chả là trông con chó cũng xinh xắn dễ thương cơ mà giữa đám lông dày là cái đuôi trụi ngủi lông của con chó làm KyuHyun không thể nhịn được cười.
- Có chuyện gì sảy ra với nó vậy – Bò lăn ra cười rồi chỉ vào con chó?
- Cậu hỏi tên nhóc này thì biết.
- Cái này là do cậu làm hả?
KyuHyun cố lấy lại vẻ nghiêm nghị hỏi Sungmin:
- Tại nó dám tha thỏ bông của tôi.
- Cái tên nhóc vô lễ này %%$^$&^%%^&^.
- Bà là bà phù thủy xấu xí, bla.. bla… ^$&^$^%&^*^&
- CẢ HAI IM LẶNG CHO TÔI.
Kyu Hyun sau khi cố gắng can ngăn không được thì nổi đóa, Hét toáng lên làm cho 2 cái mồm đang hoạt động kia trong tức thời sợ hãi mà dừng lại.
- Bà… - chỉ tay về phía bà ta - không biết là khu này là khu dân cư cao cấp không được để thú nuôi ra ngoài đường sao?
Bà ta nghe KyuHyun nói thì có chút sợ sệt, ấp úng “tôi… tôi…” Sungmin thấy thế càng được thể vênh mặt thách thức.
- Bà còn chưa đi sao còn định muốn cãi nhau với tôi luôn hả?
- Còn cậu – quay ngoắt sang nhìn Sungmin – cậu vào nhà nói chuyện với tôi.
Sau khi dẹp được “cái chợ” kyuHyun tóm cổ tiểu bảo bối mới lúc nãy còn hăng máu cãi nhau mà giờ co rúm ró vào nhà.
- Cậu… tôi dặn cậu không được tùy tiện đánh nhau có gì phải gọi tôi cơ mà, sao hôm nay lại đi cãi nhau với người ta hả?
Kyuhyun nhanh chóng lấy lại giọng nghiêm nghị của mình nhìn sungmin.
- Anh dặn tôi không được đánh nhau chứ đâu có nói không được cãi nhau. – SungMin lí nhí. Trong giờ phút này vẫn cố cãi mới được.
- Cậu…
Lần này quả thực KyuHyun cứng họng. Cậu nói không sai, anh chỉ dặn cậu không được đánh nhau mà quên không dặn cậu không được cãi nhau.
- Thế sao cậu lại… (nín cười) vặt trụi đuôi chó nhà người ta thế hả?
- Ai bảo nó tha em thỏ bông của tôi.
KyuHyun nhìn SungMin nhưng là với ánh mắt ân cần, trìu mến chứ không hề có chút bực dọc. Bỗng dưng anh thấy thắc mắc:
- Nhóc con. Cậu cái gì cũng không biết, nhưng sao đánh người ta gãy răng, lại còn học đâu ra cái trò cãi lộn không thua ai thế hả?
- Đánh nhau tôi học từ appa tôi, còn cãi nhau là từ umma tôi. – hồn nhiên trả lời.
- 2 người họ thực sự không dạy cậu thứ gì tử tế hơn 2 thứ đó sao?
- Gật, gật.
Nhìn cái gương mặt bụ bẫm, trắng bóc như sữa cứ gật lên gật xuống, rũ mái tóc nâu lòa xòa xuống mặt. KyuHyun bất giác không chịu được mà đưa tay ôm cái thân hình mũm mĩm kia vào lòng. Có vợ đúng là mệt thật đấy nhưng cũng không hẳn là điều không tốt.
- Lần sau dù có chuyện gì cũng không được cãi lộn, không được đánh nhau với người ta. Dù có chuyện gì cũng phải gọi tôi được chưa.
Khẽ hôn lên cái trán nhỏ dễ thương của Sungmin. KyuHyun nhận ra giờ anh chăm sóc cậu không còn vì lời dặn dò của umma nữa mà vì chính anh, anh thực sự muốn được chăm sóc cho cậu. Bởi vì cậu chính là tiểu bảo bối dễ thương mà anh yêu.
Có quá nhanh không, một tình yêu???
Kal_Nal

17/4/2014, 19:19

#4
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chap 3:
Nhóc Vợ


- Alo tôi Kyuhyun nghe.
- Chúng tôi gọi từ sở cảnh sát... bla… blo…
KyuHyun bỏ dở cả đống công việc, mớ hợp đồng chưa kí được mà hết tốc lực phi xe đến đồn cảnh sát. Lý do… đương nhiên là lại liên quan đến nhóc vợ yêu quý của anh rồi. Làm gì mà gây chuyện đến mức phải vào sở cảnh sát thế không biết. KyuHyun vừa đi vừa thắc mắc cả mớ câu hỏi lộn xộn, đang chạy đua trong đầu anh. Nhóc đó thì có thể gây ra chuyện gì liên quan đến cảnh sát chứ???
- Anh là người giám hộ của học sinh Lee Sungmin.
- Vâng.
-  Anh theo tôi.
Kyuhyun đi theo anh cảnh sát. Cũng không quên thắc mắc.
- Anh à, có thể cho tôi biết tên nhóc… à không cậu Lee Sungmin đã gây ra chuyện gì không ạ.
- Đánh nhau. – người cảnh sát không buồn ngoái lại nhìn kyuHyun mà đáp gọn lỏn.
- Đánh… Đánh… nhau, cái gì? Sao cơ? Cậu ta đánh nhau? Vậy cậu ta có sao không anh cảnh sát?
Kyuhyun nắm vội tay người cảnh sát, lo lắng hỏi:
- Anh nên hỏi nạn nhân có sao không thì có, cậu ta không sao nhưng người ta bị cậu ta đánh gãy 2 cái răng đấy.
KyuHyun gần như biến dạng khuôn mặt, 2 mắt mở to muốn lọt tròng, miệng thì mở rộng muốn rụng cằm… tên nhóc con ấy cái gì cũng không biết, người thì lùn tịt, béo mũm đánh được ai? Nhưng nhân viên công vụ chắc không đùa vào lúc này đâu. Rốt cục thì có chuyện gì sảy ra với tên nhóc con ấy vậy chứ.

- Này, cậu… cậu sao vậy hả sao lại đánh nhau.
Vừa nhìn thấy Sungmin Kyuhyun đã sốt sắng hỏi. còn phải nói anh đang lo lắng muốn chết đây. Nhìn thấy cậu bình an, lành lặn không sứt mẻ miếng nào anh như trút được cả quả núi đè trên lồng ngực.
- Hắn bắt nạt tôi trước mà.
Còn Sungmin vừa nhìn thấy Kyuhyun cũng thì òa khóc nức nở, làm cho ai kia thấy xót xa. Trước tiên KyuHyun phải dàn xếp với nạn nhân. Nhìn tên bặm chợn ấy đang ngồi ăn vạ mà KyuHyun muốn xông vào đánh cho hắn gãy nguyên hàm cho đủ bộ, cũng may mà tự kiềm chế bản thân. Tên đó ban đầu nhất định không chịu hòa giải, nhất định đòi kiện Sungmin. Nhưng vừa nhìn thấy sấp tiền mà KyuHyun quẳng trên mặt bàn thì thay đổi  thái độ ngay lập tức.

Ngồi yên vị trên chiếc ghế trong văn phòng KyuHyun. Sungmin đang đánh chén cái bánh kem ngon lành mà hồi nãy Ryeo wook (thư kí của KyuHyun) vì thấy Sungmin dễ thương nên cho.  Bình thản cứ như chưa từng có chuyện gì sảy ra, như chưa từng gây ra chuyện gì. KyuHyun ngồi im lặng quan sát và chờ đợi, chờ đợi cái tên nhóc kia nhận lỗi. Nhưng chờ hoài chờ mãi thì cái tên nhóc kia vẫn chỉ ăn, ăn và ăn. Mà không có dấu hiệu muốn nhận lỗi hay tỏ ra hối lỗi.
- Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?
- Nói gì là nói gì? ực… ực Tôi không có gì muốn nói cả. – miễn cưỡng trả lời KyuHyun trong khi miệng vẫn đầy bánh kem chưa nuốt hết.
- Lee Sungmin – Kyuhyun bực bội hét lên. Thật không thể chịu nổi cái người kia. Anh gần như hết kiên nhẫn rồi.
- Sao chứ???? Tự nhiên hét lên làm tôi giật cả mình rơi mất bánh kem rồi… anh đền tôi đi huhu…
Sungmin cúi xuống nhìn miếng bánh rơi dưới đất mà tiếc rẻ.
- Còn dám to tiếng ăn vạ, Nói. Tại sao lại đánh nhau?
Lúc này Sungmin mới ý thức được vấn đề của mình nên cúi gằm mặt (không biết nhìn miếng bánh kem lúc nãy hay đang hối lỗi nữa).
- Tôi xin lỗi… tại hắn… hắn… chê tôi lùn.
KyuHyun đang nghiêm mặt suýt nữa thì bật cười vì cái lý do đánh nhau của Sungmin. Nhưng vẫn cố nhịn, châm chọc Sungmin.
- Thì cậu lùn thật mà.
- Tôi... tôi không có lùn… appa bảo tôi chưa lớn hết thôi.
Cũng gân cổ, phồng má lên cãi không thua lời nào. Đến nước này thì KyuHyun cũng đến thua. Nhìn cái bộ dạng dễ thương ấy đúng là có muốn cũng không giận nổi.
- Thôi được rồi, bỏ qua cho cậu lần này. Mà lần sau cấm đánh nhau đấy nhé, có chuyện gì phải gọi tôi, không được tự tiện đánh người biết chưa?
- Gật.. gật..
-  Ngoan lắm, tiểu bảo bối – xoa đầu SungMin - giờ ngồi đó chơi để tôi làm việc. Mất cả buổi với cậu rồi.
- Gật tiếp…
Kyu Hyun bất giác mỉm cười, một nụ cười thật sự. Lần đầu tiên trong đời Umma gây chuyện mà lại khiến anh có cảm giác mình được tặng một món quà… “umma, cảm ơn” (ở nơi nào đó trên trái đất, Heechul đang hắt hơi “khỉ gió đứa nào lại nhắc bà, hay nói xấu bà, bà mà biết thì bà róc xương… ắt xì… ắt.. xì”)

- Alo tôi KyuHyun nghe.
- Tôi ở bên an ninh khu phố đây… blo… bla…v..v..
Lại tức tốc chạy về nhà, bỏ mặc đống công việc bận rộn đến ngập đầu. Lại hỏi lý do hả? đương nhiên là liên quan đến nhóc vợ rồi. KyuHyun tý thì té ghế sau khi nhận được tin của an ninh khu phố, Lee SungMin_tiểu bảo bối của anh lại đang cãi lộn với người ta ở nhà. Thật đúng là hết nói nổi mà.
Vừa bước ra khỏi xe KyuHyun lại một lần nữa muốn rụng hàm khi nhìn thấy SungMin đang tay đang chống hông, quần thì ống xắn ống không. Miệng chu chéo cãi lộn với một bà mắt xanh, mỏ đỏ.
- Có chuyện gì vậy? – KyuHyun thận trọng dò hỏi.
- Cậu là ai? – Bà ta thấy KyuHyun thì sấn sổ hỏi.
- Tôi là người bảo hộ của cậu ấy. – KyuHyun điềm tĩnh trả lời. – nhưng có chuyện gì vậy?
- Cậu xem đi.
Bà ta vừa nói vừa dơ ra trước mặt cậu con chó nhỏ lông xù, KyuHyun trong phút chốc bỗng phá lên cười, nhìn con chó mà cười lăn lộn. Chả là trông con chó cũng xinh xắn dễ thương cơ mà giữa đám lông dày là cái đuôi trụi ngủi lông của con chó làm KyuHyun không thể nhịn được cười.
- Có chuyện gì sảy ra với nó vậy – Bò lăn ra cười rồi chỉ vào con chó?
- Cậu hỏi tên nhóc này thì biết.
- Cái này là do cậu làm hả?
KyuHyun cố lấy lại vẻ nghiêm nghị hỏi Sungmin:
- Tại nó dám tha thỏ bông của tôi.
- Cái tên nhóc vô lễ này %%$^$&^%%^&^.
- Bà là bà phù thủy xấu xí, bla.. bla… ^$&^$^%&^*^&
- CẢ HAI IM LẶNG CHO TÔI.
Kyu Hyun sau khi cố gắng can ngăn không được thì nổi đóa, Hét toáng lên làm cho 2 cái mồm đang hoạt động kia trong tức thời sợ hãi mà dừng lại.
- Bà… - chỉ tay về phía bà ta - không biết là khu này là khu dân cư cao cấp không được để thú nuôi ra ngoài đường sao?
Bà ta nghe KyuHyun nói thì có chút sợ sệt, ấp úng “tôi… tôi…” Sungmin thấy thế càng được thể vênh mặt thách thức.
- Bà còn chưa đi sao còn định muốn cãi nhau với tôi luôn hả?
- Còn cậu – quay ngoắt sang nhìn Sungmin – cậu vào nhà nói chuyện với tôi.
Sau khi dẹp được “cái chợ” kyuHyun tóm cổ tiểu bảo bối mới lúc nãy còn hăng máu cãi nhau mà giờ co rúm ró vào nhà.
- Cậu… tôi dặn cậu không được tùy tiện đánh nhau có gì phải gọi tôi cơ mà, sao hôm nay lại đi cãi nhau với người ta hả?
Kyuhyun nhanh chóng lấy lại giọng nghiêm nghị của mình nhìn sungmin.
- Anh dặn tôi không được đánh nhau chứ đâu có nói không được cãi nhau. – SungMin lí nhí. Trong giờ phút này vẫn cố cãi mới được.
- Cậu…
Lần này quả thực KyuHyun cứng họng. Cậu nói không sai, anh chỉ dặn cậu không được đánh nhau mà quên không dặn cậu không được cãi nhau.
- Thế sao cậu lại… (nín cười) vặt trụi đuôi chó nhà người ta thế hả?
- Ai bảo nó tha em thỏ bông của tôi.
KyuHyun nhìn SungMin nhưng là với ánh mắt ân cần, trìu mến chứ không hề có chút bực dọc. Bỗng dưng anh thấy thắc mắc:
- Nhóc con. Cậu cái gì cũng không biết, nhưng sao đánh người ta gãy răng, lại còn học đâu ra cái trò cãi lộn không thua ai thế hả?
- Đánh nhau tôi học từ appa tôi, còn cãi nhau là từ umma tôi. – hồn nhiên trả lời.
- 2 người họ thực sự không dạy cậu thứ gì tử tế hơn 2 thứ đó sao?
- Gật, gật.
Nhìn cái gương mặt bụ bẫm, trắng bóc như sữa cứ gật lên gật xuống, rũ mái tóc nâu lòa xòa xuống mặt. KyuHyun bất giác không chịu được mà đưa tay ôm cái thân hình mũm mĩm kia vào lòng. Có vợ đúng là mệt thật đấy nhưng cũng không hẳn là điều không tốt.
- Lần sau dù có chuyện gì cũng không được cãi lộn, không được đánh nhau với người ta. Dù có chuyện gì cũng phải gọi tôi được chưa.
Khẽ hôn lên cái trán nhỏ dễ thương của Sungmin. KyuHyun nhận ra giờ anh chăm sóc cậu không còn vì lời dặn dò của umma nữa mà vì chính anh, anh thực sự muốn được chăm sóc cho cậu. Bởi vì cậu chính là tiểu bảo bối dễ thương mà anh yêu.
Có quá nhanh không, một tình yêu???
Bạch Lan

17/4/2014, 21:01

#5
  • Bạch Lan

Bạch Lan



Thành viên chính thức
Tham gia : 05/04/2014
Bài viết : 89
Điểm plus : 219
Được thích : 4
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Bạn ơi, cái này phải post vào box fanfiction nhé :3
Nam Cung Băng Nhi

18/4/2014, 18:09

#6
  • Nam Cung Băng Nhi

Nam Cung Băng Nhi



Thành viên tích cực
Tham gia : 14/04/2014
Bài viết : 488
Điểm plus : 1066
Được thích : 9
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Lộn chỗ rồi bạn ơi  [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  2317702173 


Nếu fic của bạn là sưu tầm thì post bên Fanfiction ( Sưu tầm ) còn nếu là fic bạn sáng tác thì post bên Fanfiction ( Sáng tác ) nhá!


~ Thân ~
Zuzu
Bạch Lan

18/4/2014, 20:18

#7
  • Bạch Lan

Bạch Lan



Thành viên chính thức
Tham gia : 05/04/2014
Bài viết : 89
Điểm plus : 219
Được thích : 4
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Ss Nam Cung Băng Nhi move hộ bạn ấy sang box fanfic đi, ss có thẩm quyền mà :3
Nam Cung Băng Nhi

18/4/2014, 20:22

#8
  • Nam Cung Băng Nhi

Nam Cung Băng Nhi



Thành viên tích cực
Tham gia : 14/04/2014
Bài viết : 488
Điểm plus : 1066
Được thích : 9
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Uh em 

Nhưng ss không biết cái này là bạn ấy tự sáng tác hay sưu tầm, nên chưa đưa đi được.
Bạch Lan

18/4/2014, 20:24

#9
  • Bạch Lan

Bạch Lan



Thành viên chính thức
Tham gia : 05/04/2014
Bài viết : 89
Điểm plus : 219
Được thích : 4
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Vâng :3
Kal_Nal

2/5/2014, 23:30

#10
  • Kal_Nal

Kal_Nal



Thành viên chính thức
Tham gia : 15/04/2014
Bài viết : 30
Điểm plus : 42
Được thích : 0
[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

lần đầu mình post bài nên ko biết, bạn nào biết sửa giúp mình với nhé. fic này là fic của mình sáng tác [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  650269930
Sponsored content

Sponsored content



[kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple  Empty Re: [kbiz] BẢO BỐI TÔI YÊU - KYUMIN couple

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết